• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (5 Viewers)

  • Chương 241-245

Chương 241: Huy động lực lượng

“Đai nhân, ngài cứ yên tâm, bọn ta đều hiểu quy tắc, hơn nữa tiền thưởng ngài cho bọn ta đủ tới giáo phường ti chơi mấy tháng, tuyệt đối sẽ không động vào cô ấy đâu”.

Người đàn ông to lớn nhanh chóng giơ tay và thề.

“Hiểu là tốt”.

Người đàn ông đeo mặt nạ gật đầu, nhảy xuống xe ngựa, nhảy qua bức tường gần đó và biến mất.

“Sao mà hắn có thể nhảy cao được như vậy?”

Người phụ nữ trung niên nhìn theo, trầm trồ cảm thán.

“Hắn đang nhắc nhở bọn ta, hắn có khả năng giết chết bọn ta bất cứ lúc nào”.

Người đàn ông vừa lên tiếng quay đầu nhìn đồng bọn: “Lão nhị, tay chân của ngươi đặt đúng chỗ cho ta, tuyệt đối không được động vào người phụ nữ này, muốn phụ nữ, đợi làm xong việc, ta sẽ dẫn ngươi tới giáo phường ti, tha hồ mà chơi!”

“Đại ca huynh yên tâm, trong lòng ta có tính toán, hơn nữa ở cuộc thi hoa khôi ta đã thấy Đường Tiểu Bắc, nghe nói là điềm xui, ta có ngu đâu mà động vào”.

Vì để chứng minh bản thân nghe hiểu, lão nhị còn đặc biệt di chuyển ra phía sau, đứng cách xa Đường Tiểu Bắc một chút.

“Biết là tốt”, người đàn ông thấy vậy mới yên tâm.

“Đại ca, nghe người ta nói bây giờ Phong Nguyệt phường có rất nhiều cách chơi, huynh có thể dẫn bọn ta tới đó không?”

“Được, nhưng xong việc đã”.

“Ta có thể chọn hai cô nương không?”

“Chỉ cần làm tốt, ba cô cũng được”.

“Vậy bốn cô được không?”

“Đã bảo chỉ cần làm tốt, ta chọn cho ngươi tám cô liền, được chưa?”

“Tám cô nhiều quá, chơi không hết cũng lãng phí, bốn cô là được rồi, phía trước một, phía sau một, tay trái một, tay phải một, thêm nữa thì hết chỗ rồi”.

“Ngươi sớm muộn cũng chết trong tay phụ nữ”.

“Chết vì gái là cái chết tê tái mà”.

“Mau lên xe đi, nghe nói Đường Tiểu Bắc và quận trưởng quan hệ tốt, lát nữa nói không chừng sẽ điều tra tới đây, chúng ta mau rời đi thôi”.

“Được luôn”.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, xe ngựa nhanh chóng chạy về thành phía Bắc.



Kim Phi đối với cựu binh và nữ binh lính có yêu cầu rất nghiêm ngặt, bình thường ở trong thành, cựu binh rất ít khi rút kiếm ra khỏi vỏ, phần lớn thời gian đều rất khiêm tốn.

Nhưng lúc này trên đường lớn bên ngoài phủ quận trưởng, một nữ kỵ binh cưỡi chiến mã cao lớn điên cuồng phi nước đại, người qua đường lần lượt né tránh.

Đến cổng phủ quận trưởng, nữ binh lính không kịp đợi người canh cổng thông báo, nhảy xuống ngựa, trực tiếp lao vào bên trong.

Quận trưởng là người đứng đầu một quận, trong phủ đương nhiên là có những binh phủ ưu tú, nhìn thấy có người lao vào trong phủ, các binh lính lập tức cầm giáo lao tới.

May thay đội trưởng đội binh phủ nhận ra nữ binh lính là người của Đường Tiểu Bắc, chỉ dẫn người tới chặn lại chứ không động thủ.

“Đại ca, Tiểu Bắc cô nương bị người ta bắt cóc rồi, huynh mau thông báo cho phu nhân, muộn nữa thì không kịp mất!”, nữ binh lính sắp khóc đến nơi.

“Cái gì, Tiểu Bắc cô nương bị bắt cóc rồi?”

Bây giờ trong phủ quận trưởng ai mà không biết phu nhân rất yêu quý Đường Tiểu Bắc?

Tiểu đội trưởng sửng sốt, cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc nên vội vàng nói: “Cô nương, cô đợi ở đây một chút, ta đi ngay đây!”

Nói xong giáo cũng không cần nữa, quay đầu lao vào bên trong.

Chỉ trong chốc lát, quận trưởng phu nhân trước nay vẫn luôn trầm mặc như nước nhíu mày chạy ra, nha hoàn đi theo phía sau sắc mặt tái nhợt, không ngừng nhắc nhở phu nhân đi chậm lại.

“Cô nương, cô nói Tiểu Bắc sao rồi?”

Quận trưởng phu nhân chạy tới trước mặt nữ binh lính, lo lắng hỏi.

Đường Tiểu Bắc ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại còn biết cách ăn nói, thỉnh thoảng lại tới trò chuyện cùng bà ấy, bây giờ quận trưởng phu nhân đã thực sự coi Đường Tiểu Bắc như con gái.

“Phu nhân, buổi sáng bọn ta cùng Tiểu Bắc cô nương tới nha hành…”

Nữ binh lính nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra.

“Tiểu nhân chết tiệt, vì sao lại bắt cóc Tiểu Bắc?”

Quận trưởng phu nhân nghe xong liền tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Cô nương, cô đi theo ta, chúng ta cùng đi tìm lão gia, nhất định phải bắt được tên khốn đó, chém thành trăm mảnh!”

Lúc này quận trưởng đang ở trong phòng sách, thường ngày quận trưởng phu nhân thường sẽ không tới quấy rầy ông ấy.

Nhưng bây giờ bà ấy không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, dẫn theo nữ binh lính xông vào.

Quận trưởng vừa nghe tin Đường Tiểu Bắc bị bắt cóc cũng sửng sốt một hồi.

Đường Tiểu Bắc từng treo cháu gái của ông ta lên cổng Phong Nguyệt Phường, nếu nói ông ta thích Đường Tiểu Bắc thì đương nhiên là không có chuyện đó, chỉ là ông ta sợ hãi Kim Phi mà thôi!

Từ sau khi chuyện đó xảy ra, ông ta đã phái người đi điều tra Kim Phi.

Sau đó mới biết, người trông có vẻ thư sinh, hiền lành chất phác trẻ tuổi ấy thực ra lại là một kẻ giết người không ghê tay.

Nghe nói rằng khi đó Kim Phi đã giết chết hàng chục nghìn người Đảng Hạng ở biên giới, máu của kẻ thù đổ trên chiến trường đã cao đến mắt cá chân, cọc tre cũng có thể nổi lên được.

Đó mới thực sự là máu chảy thành sông!

Trên chiến trường giết kẻ thù không chớp mắt thì thôi đi, quận trưởng còn nghe ngóng được Kim Phi có xung đột với thổ phỉ của núi Thiết Quán.

Người được phái đi quay về nói, bãi đập lúa của làng Tây Hà mặc dù đã được dân làng dọn dẹp sạch sẽ nhưng đến giờ vẫn còn vương nhiều vết máu.

Sau khi biết được tin này, quận trưởng lập tức sợ hãi đổ đầy mồ hôi lạnh.

Đây rõ ràng là một kẻ điên giết người không chớp mắt, khi đó nếu như trong lúc tức giận y giết chết ông ta, cho dù sau đó Kim Phi có bị triều đình hỏi tội, vậy thì sao chứ?

Huống hồ Kim Phi đã từng lập đại công ở biên giới, sau lưng còn có Khánh Hoài và Khánh Quốc Công, cho dù giết chết ông ta, triều đình cũng sẽ không vì một quận trưởng già sắp về hưu như ông ta mà hỏi tội Kim Phi đâu.

Bởi vì hậu thuẫn của ông ta trong triều đình căn bản không thể so sánh với Khánh Quốc Công, địa vị này bỏ trống, các đại thần trong triều cũng sẽ không ra mặt giúp ông ta mà chỉ tranh nhau xếp người của mình vào thay thế mà thôi.

Vốn dĩ quận trưởng vẫn còn chút hận Kim Phi, nhưng sau khi nghĩ kỹ, quận trưởng không dám còn chút suy nghĩ đối đầu nữa, chỉ hi vọng Kim Phi đừng tới gây rắc rối cho ông ta, để ông ta yên ổn về hưu là được rồi.

Vì vậy ông ta cố gắng kiềm chế sự không vui, cổ vũ quận trưởng phu nhân thiết lập quan hệ tốt với Đường Tiểu Bắc.

Nhưng ai mà ngờ được Đường Tiểu Bắc lại bị bắt cóc ở quận Quảng Nguyên chứ…

Quận trưởng đổ đầy mồ hôi, chạy ra khỏi phòng sách, hét về phía tiểu đội trưởng binh phủ đang canh cửa:

“Mau, mau đi thông báo cho đô úy Tiêu, điều động tất cả binh phủ, lập tức phong tỏa cổng thành! Cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm được Tiểu Bắc cô nương!”

Đô úy Tiêu dẫn dắt đội binh phủ thường ngày rất nhàn rỗi, ăn uống chơi bời miễn phí ở tửu lâu, tới thanh lâu ngủ với gái cũng không trả tiền, việc như này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần rồi.

Nhưng có thể làm tới chức đô úy, khứu giác cơ bản nhất thì vẫn có, nghe mệnh lệnh mà tiểu đội trưởng truyền tới, lập tức biết rằng chuyện lần này rất cấp bách.

Thường ngày lười biếng thì tôi đi, nhưng nếu như lúc này còn lười biếng, nói không chừng cái chức đô úy này của hắn sẽ mất luôn.

Đẩy cô gái trong lòng ra, áo giáp cũng không kịp mặc, cầm binh khí lên rồi chạy vội ra ngoài.

Rất nhanh một đội binh phủ lao ra khỏi doanh trại, nhanh chóng phong tỏa các cổng thành.

Sau đó đô úy Tiêu đích thân dẫn dắt 200 binh phủ, mau chóng tới nha hành.

“Tiểu đoàn một, phong tỏa tất cả ngã tư trong bán kính trăm trượng, không cho phép ai ra vào! Tiểu đoàn hai, tiểu đoàn ba, lập tức lục soát từng cửa hàng trong nha hành, mỗi một hộ dân xung quanh, một ngóc ngách cũng không được bỏ qua!”
Chương 242: Quay về báo tin

Theo lệnh của đô úy Tiêu, lấy nha hành làm trung tâm, bán kính 300 mét xung quanh đã bị chặn hoàn toàn.

Sau đó các tiểu đội binh phủ lao vào trong các cửa hàng và gia đình, khám xét từng nhà một.

Sau khi các binh phủ phong tỏa, các cựu binh tập hợp lại trong cửa hàng.

Ngay sau đó đô úy Tiêu dẫn theo một nhóm binh phủ tới.

Để có được chỗ đứng ở Quảng Nguyên, ngoài việc xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với quận trưởng, đương nhiên cũng phải chào hỏi qua lại với các binh phủ canh thành, Đường Tiểu Bắc đã giao nhiệm vụ này cho Đại Lưu.

Hai người đã cùng đi ăn vài lần, còn cùng tới thanh lâu hai lần, cũng coi là có chút quen biết.

Đô úy Tiêu gặp mặt liền hỏi thẳng: “Đại Lưu huynh đệ, chuyện gì vậy? Các huynh không phải luôn túc trực bảo vệ Đường Tiểu Bắc cô nương sao? Sao lại bị người ta bắt cóc thế?”

“Ta lúc đó đang ở ngoài cổng, có người thành thân…”

Đại Lưu bất lực kể lại mọi chuyện.

Nhưng hắn không nhìn thấy người đeo mặt nạ nên không biết nhiều chuyện lắm.

Lúc đang nói chuyện A Lan hai tay đầy máu và nữ binh cũng lần lượt quay về.

“Đuổi theo được chưa?”

Đại Lưu mặc dù đã biết rõ kết quả nhưng vẫn dùng giọng điệu sáo rỗng hỏi A Lan.

“Không được, đối phương rút rất nhanh, không tìm thấy chút tung tích nào”.

A Lan lắc đầu nói.

Sau đó dưới sự truy hỏi của đô úy Tiêu, nói lại một lần quá trình giao đấu của mình và người mặc đồ đen.

“Vác theo Tiểu Bắc cô nương mà vẫn có thể dễ dàng nhảy qua bức tường cao hơn một trượng, lại còn không để lại chút tung tích gì, xem ra đối phương đích thị là một cao thủ!”

Đại Lưu cau mày nói: “Còn có người thành thân đó, rất có thể là có vấn đề, đô úy Tiêu, có thể tra được là nhà nào không?”

Bọn họ nhân lực có hạn, vừa rồi chỉ có thể nhanh chóng chạy tới các ngã tư đường, thực sự không thừa người để đuổi theo đội đưa dâu.

“Chuyện này đơn giản, ta phái người đi điều tra một chút là có thể tra ra được”.

Đô úy Tiêu nói xong liền hỏi: “Đúng rồi, chưởng quầy tiệm này đâu?”

Cửa hàng này chính là cửa hàng khi đó bán nữ nô lệ cho Kim Phi, lúc này chưởng quầy mập mạp đang co ro trong góc, run rẩy sợ hãi, trong lòng tràn đầy chua xót.

Kim Phi là một kẻ tàn nhẫn dám đối đầu với cả quận trưởng, Đường Tiểu Bắc bị bắt cóc trong cửa tiệm của ông ta, khi Kim Phi tới nhất định sẽ lột da ông ta ra.

Nhưng sự tình đã đến nước này, ông ta hiện tại chỉ có thể trốn vào một góc, thầm cầu nguyện đừng có ai chú ý tới mình.

Nhưng đương nhiên là không được toại nguyện, đô úy Tiêu gọi ông ta, chưởng quầy chỉ đành cắn răng đi ra.

Sau một cuộc thẩm vấn thông thường, đô úy Tiêu bảo binh phủ còng tay chưởng quầy, tạp dịch và người làm mướn trong sân đưa đi, tạm thời nhốt vào đại lao.

Thực chất đô úy Tiêu biết rằng chuyện này không liên quan nhiều đến chưởng quầy, nhưng dù sao Đường Tiểu Bắc cũng bị bắt cóc trong cửa hàng của ông ta, cho dù chỉ là một chút khả năng, trước khi tìm được Đường Tiểu Bắc, hắn cũng không thể thả chưởng quầy đi được.

Đại Lưu và A Lan đều hiểu điều này vì vậy không nói gì.

“Đúng rồi, còn nhà họ Chu!”

A Lan đột nhiên nói: “Mấy ngày trước Tiểu Bắc cô nương đánh Chu Đắc Ngũ, nhà họ Chu nhất định là ghi hận trong lòng, rất có thể đã ra tay báo thù”.

Đại Lưu nghe vậy thì lập tức mở to hai mắt, đang định dẫn cựu binh đến nhà họ Chu để đòi người.

“Chu gia là gia tộc lớn, chúng ta không thể tùy tiện khám xét được”.

Đô úy Tiêu ngăn Đại Lưu lại: “Yên tâm đi, quận trưởng đại nhân đã sớm lường trước việc này, khi ta tới đại nhân đã đích thân dẫn theo một tiểu đội tới nhà họ Chu rồi”.

“Vậy ta cũng phái người đi xem thế nào”, bây giờ Đại Lưu không dám tin tưởng bất kỳ ai: “Hầu Tử, ngươi đi một chuyến, giúp quận trưởng đại nhân cùng khám xét”.

Đô úy Tiêu cười khổ một tiếng, lầ này thì không ngăn cản nữa.

Cùng lúc đó, công việc lục soát của binh phủ vẫn đang diễn ra.

Các nhóm binh phủ lao vào các cửa hàng trong nha hành và các hộ dân xung quanh, không nói lời nào đã bắt đầu lục soát.

Thực chất việc lục soát cũng vô cùng đơn giản, dù sao thì đồ đạc trong nhà cũng không có bao nhiêu, chỗ có thể giấu người thì càng ít.

Vào bếp lục đống cỏ khô, rồi vào phòng khách lục gầm giường, nhìn xà nhà, ngó qua tủ quần áo không có là xong.

Việc tìm kiếm diễn ra nhanh chóng.

Sau khi binh phủ rời đi, dân chúng mơ hồ đi ra khỏi nhà, tụm năm tụm bảy, thì thầm bàn tán về những binh phủ đang chạy tới chạy lui trên đường phố.

“Xảy ra chuyện gì rồi, sao trên đường nhiều binh phủ vậy?”

“Không biết, trông có vẻ như đang tìm người?”

“Tìm ai mà lại làm lớn vậy? Trông như toàn bộ binh phủ toàn thành đều được điều động rồi vậy?”

“Lẽ nào có người ám sát quận trưởng lão gia?”

“Nói linh tinh gì vậy, nếu như quận trưởng lão gia bị ám sát ai lại điều động binh phủ chứ?”

“Vừa rồi ta ra khỏi cửa tiệm của chưởng quầy Đông, hình như nghe thấy bên trong có người hét Đường Tiểu Bắc cô nương bị bắt cóc rồi”.

“Đường Tiểu Bắc cô nương, chính là người đã được Kim tiên sinh chuộc thân, bây giờ bán xà phòng đấy đúng không?”

“Tôi chỉ là đi qua vô tình nghe thấy thôi, nào biết có phải thật không?”

“Có lẽ chính là cô ấy, ngoại trừ Đường Tiểu Bắc, quận Quảng Nguyên chúng ta có ai có thể khiến binh phủ căng thẳng như vậy chứ?”

“Khi đó Đường Tiểu Bắc cô nương đã treo cháu gái của quận trưởng đại nhân lên cổng Phong Nguyệt Phường một ngày một đêm đấy, cô ấy bị bắt cóc, quận trưởng lão gia vui còn không kịp, vì sao lại phái binh phủ đi tìm cô ấy chứ?”

“Có lý!”

“Có lý cái con khỉ, cháu gái bị Đường Tiểu Bắc cô nương treo trên Phong Nguyệt Phường, quận trưởng lão gia không dám đi cứu người chứng tỏ ông ta sợ Kim tiên sinh, Đường Tiểu Bắc cô nương là người của Kim tiên sinh, cô ấy bị bắt cóc, quận trưởng không lo lắng mới là lạ đấy”.

“Đúng đúng, Lưu tiên sinh không hổ là người đọc sách, hiểu chuyện hơn đám người lỗ mãng chúng ta nhiều”.

"Không biết là ai to gan dám giữa thanh thiên bạch nhật bắt cóc Đường Tiểu Bắc cô nương, đúng là chán sống rồi. Nếu mà không tìm được cô ấy, e là Kim tiên sinh sẽ lật tung cái thành này lên mất”.



Các binh phủ đã gây ra một cuộc náo động lớn như vậy, đương nhiên đã kinh động đến vô số người.

Chưa đầy một buổi sáng, toàn thành đã biết chuyện Đường Tiểu Bắc cô nương bán xà phòng bị bắt cóc.

Sau bữa trưa, công việc tìm kiếm của binh phủ cũng đến hồi kết thúc.

Hàng trăm binh phủ đã lật tung nha hành và những ngôi nhà xung quanh, nhưng họ thậm chí không thể tìm thấy một sợi tóc của Đường Tiểu Bắc.

Nhà họ Chu cũng vậy, tuy rằng không cam tâm tình nguyện, nhưng quận trưởng đã đích thân ra mặt, Chu Trường Lâm vẫn đành phải cho binh phủ vào.

Hầu Tử cũng tham gia vào toàn bộ cuộc tìm kiếm nhưng không tìm thấy chút dấu vết nào của Đường Tiểu Bắc.

“Cho dù nhà họ Chu bắt cóc Tiểu Bắc cô nương thì cũng sẽ không giấu ở nhà đâu, nhất định là chuyển tới chỗ khác rồi”.

Đại Lưu bất lực nói: “Hầu Tử, ngươi mau chóng quay về một chuyến, báo tin cho tiên sinh”.

Nếu Kim Phi biết chuyện Đường Tiểu Bắc mất tích thì nhất định sẽ lập tức tới đây, tính toán thời gian thì phải đi trong đêm.

Cưỡi ngựa vào ban đêm trên núi rất nguy hiểm.

Trước đó Đại Lưu vẫn có chút hi vọng rằng sau khi lục soát kỹ lưỡng thì có thể tìm được Đường Tiểu Bắc, vậy thì Kim Phi không phải đi cả đêm nữa.

Nhưng các tiểu đội trưởng của tiểu đội binh phủ không ngừng quay về báo cáo, chút hi vọng còn sót lại trong lòng Đại Lưu đã hoàn toàn bị dập tắt.

Bây giờ hắn không có bất kỳ cách gì cả, chỉ có thể bảo Hầu Tử quay về báo cáo với Kim Phi.

Ba con ngựa chiến đã được chuẩn bị sẵn ở cổng, Hầu Tử cưỡi một con và phi nước đại ra khỏi thành cùng với hai con còn lại.

Trên đường đi, Hầu Tử chạy rất nhanh, không hề dừng lại.

Con ngựa này chạy mệt rồi anh ta sẽ cưỡi con ngựa khác tiếp tục chạy.

Hành trình vốn dĩ gần hai ngày nhưng Hầu Tử chỉ cần nửa ngày là đã quay về làng Tây Hà rồi.

“Ngươi nói cái gì, Tiểu Bắc bị bắt cóc rồi?”

Kim Phi đang ăn cơm, nghe tin xong liền đứng bật dật, ghế cũng bị văng ra.

Sắc mặt Đường Đông Đông trắng bệch, suýt chút nữa ngã xuống.
Chương 243: Tình huống cấp bách

“Đông Đông!”

Quan Hạ Nhi vội vàng đỡ Đường Đông Đông, cô ấy mới không bị ngã xuống đất.

“Phi ca, huynh nhất định phải cứu Tiểu Bắc!”

Đường Đông Đông nắm lấy bả vai Kim Phi cầu xin.

“Muội yên tâm, ta nhất định sẽ đưa Tiểu Bắc về!”

Kim Phi vỗ vai Đường Đông Đông, quay đầu nhìn Hầu Tử: “Mau nói xem xảy ra chuyện gì?”

Hầu Tử không dám giấu diếm, nhanh chóng kể lại sự tình một lượt.

“Nhà họ Chu to gan thật, lại dám bắt người giữa thanh thiên bạch nhật!”

Khánh Mộ Lam đập bàn, phẫn nộ nói: “Tiên sinh, bây giờ ta sẽ tới nhà họ Chu ở Quảng Nguyên đòi người!”

“Chuyện này chưa chắc đã là do nhà họ Chu làm”.

Kim Phi khẽ lắc đầu.

“Tiên sinh, chuyện này chẳng phải rõ ràng rồi sao?”

Khánh Mộ Lam nói: “Mấy ngày trước Tiểu Bắc đánh cho tam công tử nhà họ Chu một trận, hôm nay bị người ta bắt cóc, ngoại trừ nhà họ Chu ra thì còn ai được nữa?”

“Chính vì như vậy ta mới cảm thấy có thể không phải là nhà họ Chu”.

Kim Phi nói: “Động cơ của nhà họ Chu quá rõ ràng, Tiểu Bắc xảy ra chuyện, người đầu tiên mọi người nghi ngờ nhất định sẽ là bọn họ, Chu Trường Lâm có thể trở thành thương gia buôn vải số một ở Quảng Nguyên, nhất định sẽ không ngu xuẩn như vậy, cho dù muốn báo thù Tiểu Bắc cũng không thể ra tay nhanh chóng như vậy được”.

“Tiên sinh nói như vậy hình như cũng có lý...”

Khánh Mộ Lam gãi đầu: “Nhưng ngoại trừ nhà họ Chu thì còn ai được nữa?”

“Sao ta biết được?”

Kim Phi cũng bày ra vẻ mặt suy tư, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ về những kẻ thù có thể tồn tại.

“Tiên sinh, bây giờ làm thế nào?”, Khánh Mộ Lam hỏi tiếp.

“Còn có thể làm gì được chứ? Đến Quảng Nguyên cứu người, cho dù là ai, dám bắt cóc Tiểu Bắc, ta đều sẽ không bỏ qua đâu!”

Trong mắt Kim Phi xẹt lên một tia sắc bén, lạnh lùng nói: “Tập hợp toàn bộ cựu binh!”

Tuýt!

Một tiếng còi sắc nhọn vang lên tận trời từ sân của Kim Phi!

Cách đó vài trăm mét, Trương Lương đang ăn cơm.

Bây giờ Trương Lương là tổng quản của các cựu binh, Mãn Thương là đồ đệ của Kim Phi, quản lý toàn bộ xưởng luyện chế, cuộc sống của nhà họ Trương đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, không chỉ một ngày có thể ăn ba bữa mà bữa nào cũng có thịt.

Muội muội của Mãn Thương ngày nào vẫn còn gầy gò, giờ đây đã béo tròn.

Lâm Vân Phương thiếu dưỡng chất mãi không thể có thai được, bây giờ bụng đã to lên, vợ của Mãn Thương cũng vậy.

Cuộc sống như vậy, trước đây gia đình Trương Lương không bao giờ dám mơ tới.

Mà tất cả những sự thay đổi này đều là nhờ Kim Phi.

Vì vậy mẹ của Trương Lương mỗi ngày việc đầu tiên làm khi thức dậy là hướng về phía nhà Kim Phi bái lễ, gần như ngày nào cũng nói với hai huynh đệ Trương Lương, nhất định phải báo đáp Kim Phi thật tốt.

Khi tiếng còi vang lên, sắc mặt của cả gia đình đều thay đổi.

Huynh đệ Trương Lương đều là cánh tay phải đắc lực của Kim Phi, cả nhà bọn họ đều biết rất rõ tiếng còi này vang lên có nghĩa là gì, đây là xảy ra tình huống cấp bách, lập tức triệu tập toàn bộ cựu binh, binh lính nữ và đội hộ vệ.

Bây giờ trời đã tối, lúc này triệu tập mọi người làm gì.

Trương Lương vất đũa sang một bên, lập tức lao ra ngoài.

Mãn Thương cũng khập khiễng theo sau.

Hai người đồng thời nhìn lên bầu trời.

“Mãn Thương, đệ có nghe ra được là từ đâu không?”, Trương Lương hỏi.

“Không”, Mãn Thương lắc đầu.

Không chỉ nhà Kim Phi có mũi tên bay, tiểu đội tuần tra đêm, các cựu binh canh gác các nơi, các binh lính nữ cũng đều có.

Trong núi có tiếng vang, mặc dù bọn họ nghe thấy tiếng nhưng lại không rõ là vang lên từ đâu.

Không chỉ hai người bọn họ, những cựu binh và binh lính nữ cùng với rất nhiều dân làng vẫn chưa đi ngủ cũng vậy, tất cả đều ngửa cổ nhìn lên trời.

Đúng lúc này một tiếng nữa lại vang lên.

Lần này tất cả đều nhìn rõ.

“Không hay rồi, là nhà tiên sinh”.

Hai mắt Mãn Thương trợn trừng, khập khiễng chạy ra khỏi sân, chạy về nhà Kim Phi với tốc độ nhanh nhất.

Trương Lương còn nhanh hơn anh ta, nhặt trường đao lên rồi phi ra ngoài.

Kim Phi mặc dù không nói cho dân làng biết về tác dụng của mũi tên bay, nhưng cũng không yêu cầu các cựu binh giữ bí mật, làng Tây Hà lớn như vậy lại có nhiều đội hộ vệ như vậy, rất nhiều người dân đã được nghe về chuyện mũi tên bay.

Chỉ là trước đây chưa từng thấy, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, người dân trong làng đều nghĩ rằng xảy ra chuyện rồi, ai nấy cũng đều rất hoang mang.

Trên đường Trương Lương gặp rất nhiều người, có cựu binh, có đội hộ vệ, còn có dân làng.

Rất nhiều người quần áo còn chưa mặc chỉnh tề đã vội chạy ra.

Dân làng không có vũ khí, bọn họ chạy bạt mạng tới nhà Kim Phi trong tình trạng tay cầm dao bếp, quốc, liềm.

Khi Trương Lương chạy tới, các nữ binh lính đã tập hợp đầy đủ ở bãi đất trống trước nhà Kim Phi.

Người tới càng lúc càng nhiều, rất nhanh đã đứng đầy khu đó, đuốc dày đặc thắp sáng rực rỡ khu vực xung quanh.

Đây còn là Kim Phi thông báo cho xưởng dệt, bảo các nữ công nhân làm ca đêm đừng qua đây, nếu không chẳng có chỗ mà đứng.

“Lão Chu, có chuyện gì vậy?”

“Ta cũng không biết, đang định đi ngủ rồi, nghe thấy bên phía nhà Phi ca có tiếng động, giống như tiếng mũi tên bay là đám Hổ Tử từng nói nên vội vàng tới đây luông”.

“Ta cũng vậy, âm thanh đó vang lắm!”

“Làm gì có chuyện gì đâu nhỉ, hay là Phi ca đùa tí cho vui?”

“Ngươi mù à, không thấy các nữ binh lính đều tập hợp rồi sao? Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi”.

“Trưởng làng tới rồi! Trưởng làng, ngài có biết xảy ra chuyện gì không?”

“Không biết, không thấy ta cũng vừa tới sao?”

Trong lúc tất cả mọi người đều đang mơ hồ, Kim Phi đứng lên bục.

Không cần đánh chiêng, khung cảnh bỗng im bặt.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Kim Phi.

Kim Phi nhìn đám người đông đúc phía dưới, trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

Y bắn một mũi tên bay đều triệu tập các cựu binh, kết quả lại nhiều người tới như vậy, gần như dân làng trong thôn đều tới hết rồi.

Điều này cho thấy y không lo lắng cho làng Tây Hà một cách vô ích, ít nhất là khi y gặp khó khăn, mọi người vẫn sẵn sàng giúp đỡ.

“Vốn dĩ là định triệu tập đám người Lương ca, không ngờ mọi người đều tới”.

Kim Phi đứng trên bục, khom người với dân làng bên dưới: “Muộn thế này còn làm phiền mọi người, xin lỗi nhé”.

“Phi ca, chuyện này nên làm mà”.

“Phi ca, muộn như vậy huynh còn triệu tập cựu binh làm gì? Có chuyện gì sao?”

“Lão tam, sao ngươi không hiểu chuyện vậy, cái gì cũng tò mò”.

“Ai ya, ta chỉ là hỏi thôi mà”.

“Hỏi gì mà hỏi, nếu ngươi được biết thì Phi ca đương nhiên sẽ nói, không nói có nghĩa là ngươi không được biết!”

Dân làng hùa nhau nói.

“Phi ca, dân làng bọn ta đều phải dựa vào huynh để sống, không cần nói những lời khách sáo đâu”.

Trưởng làng ngăn cuộc bàn luận của dân làng lại, tiến lên trước một bước nói: “Xảy ra chuyện gì, nếu như có thể nói thì hãy nói với mọi người đi, giúp được thì mọi người nhất định sẽ giúp”.

“Trưởng làng nói đúng, chuyện khác thì không nói nhưng sức người thì có, Phi ca có việc gì xin cứ nói!”

“Ta cũng vậy!”

Dân làng lần lượt phụ họa theo.

“Chuyện là như này, muội muội của xưởng trưởng Đường, mọi người còn nhớ không? Chính là cô gái tên là Đường Tiểu Bắc”.

Kim Phi nói: “Tiểu Bắc cô nương gần đây vẫn luôn ở quận thành giúp ta làm việc, trước giờ vẫn đang tốt, nhưng sáng nay đột nhiên bị người lạ bắt cóc trên đường, ta cần phải đi cứu cô ấy gấp nên mũi bắn mũi tên bay”.

Vừa nói xong bên dưới liền bùng nổ.
Chương 244: Xuất phát

“Cái gì, Tiểu Bắc cô nương bị bắt cóc rồi?”

“Tiểu Bắc cô nương là ai thế?”

“Chính là cô nương mà trước đây vẫn luôn đi cùng quản đốc Đông Đông đấy, mặc một bộ váy màu xanh”.

“Ồ, nhớ ra rồi, cô nương xinh đẹp đó, gặp ai cũng híp mắt cười chào hỏi, một cô nương ngoan ngoãn hiểu chuyện vậy sao lại bị bắt cóc chứ?”

“Mấy ngày trước gặp Thiết Tử, nghe nói Tiểu Bắc cô nương lợi hại lắm, giúp Phi ca kiếm tiền từ các ông lớn ở quận thành nhiều lắm! Có lẽ là có người đỏ mắt tức giận rồi!”

“Đúng đúng, ta cũng nghe nói rồi, Tiểu Bắc cô nương mang hết tiền kiếm được về để làng chúng ta làm guồng quay tơ, xây nhà, còn có muối mà Phi ca phát cho chúng ta nữa, cũng là Tiểu Bắc cô nương mang từ quận thành về đấy!”

“Tiểu muội nhà ta vẫn luôn đi theo quản đốc Đường giúp đỡ, nó nói với ta, tiền xưởng dệt kiếm được Phi ca gần như là cho chúng ta hết rồi, số còn lại không nhiều, tháng trước còn xây xưởng dệt mới, Phi ca còn phải bù thêm hơn trăm lượng đấy, số tiền này đều là Tiểu Bắc cô nương kiếm được từ quận thành mang về.

“Cô nương người ta giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, bây giờ cô ấy bị người ta ức hiếp, chúng ta không thể không quản được, Phi ca, huynh dẫn ta tới quận thành cứu cô ấy đi!”

“Đúng vậy, dẫn bọn ta đi cứu cô ấy!”

Dân làng kích động gào lên, giơ dao giơ liềm trong tay lên, đòi đi tới quận thành.

“Mọi người yên tĩnh đã!”

Kim Phi giơ tay lên, dân làng mới dừng lại.

“Tâm tình của mọi người ta đều hiểu, cũng rất cảm kích, nhưng quận thành quá xa, nhiều người như vậy tới đó phải mất hai ba ngày”.

Kim Phi nói: “Hơn nữa nếu như đông người đi như vậy thì việc ở nhà ai làm? Chuyện này giao cho Lương ca là được rồi”.

“Đúng vậy, mấy người đi rồi thì bọn ta làm gì?”

Có cựu binh hét lớn: “Không được cướp chén cơm của bọn này à?”

Đội quân của Trương Lương mang theo phong cách của Khánh Hoài, trong lòng luôn coi các cựu binh như huynh đệ, nhưng thường ngày tập luyện đều vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu kỷ luật cũng rất cao, theo kỷ luật thông thường thì lúc này các cựu binh không được phép lên tiếng.

Thấy Trương Lương quay đầu lại, cựu binh vừa hét lên lập tức rụt cổ lại, lập tức lui lại phía sau.

“Huynh đệ vừa rồi nói đúng, mọi người cứ lo làm việc của mình đi, chuyện đánh đấm này cứ giao cho đám người Lương ca là được rồi, chúng ta làm tốt công việc của chúng ta, không ảnh hưởng đến Phi ca là được rồi”.

Trưởng làng đứng ra nói: “Mọi người quay về hết đi, ngày mai còn phải đi làm nữa”.

Nói xong liền đuổi toàn bộ dân làng đi.

Nhưng trưởng làng lại bị Kim Phi giữ lại.

Trên sân chỉ còn lại các cựu binh và binh lính nữ, sắc mặt Kim Phi dần trở nên nghiêm túc.

“Tình hình vừa rồi các ngươi cũng đã nghe rồi, nói đi, nên làm thế nào?”

“Tiên sinh, dám động vào người của làng Tây Hà ta, huynh đệ chúng ta không cho phép! Cho dù là ai bắt cóc Tiểu Bắc cô nương, chỉ cần một câu của tiên sinh, cho dù là phủ Diêm Vương, Trương Lương ta cũng đi cứu người về!”

Trương Lương trước đây đều gọi là Kim Phi là Tiểu Phi hoặc là Phi ca, nhưng bây giờ uy danh của Kim Phi ở làng càng lúc càng cao, anh ấy cũng bắt đầu đổi gọi thành tiên sinh.

“Đúng vậy, chúng ta không cho phép!”

Các cựu binh đồng loạt hô to.

“Rất tốt!”

Kim Phi gật đầu: “Ta và Khánh Mộ Lam dẫn người qua trước, Lương ca, huynh sắp xếp người ở lại trông làng, sau đó dẫn các huynh đệ và binh lính nữ còn lại xuất phát sau”.

Năm đó đánh người Đảng Hạng, Kim Phi thu được không ít chiến mã, khi trở về cũng mang theo một số con, sau này Khánh Mộ Lam cũng mang tới một nhóm.

Nhưng bây giờ Đại Lưu ở Quảng Nguyên bảo vệ Đường Tiểu Bắc cần dùng ngựa, điểm trung chuyển ở đỉnh Hắc Phong cũng cần dùng, số lượng còn lại ở làng Tây Hà không nhiều, không thể mỗi cựu binh một con được.

“Rõ!”, Trương Lương gật đầu đáp, sắp xếp người đi luôn.

“Trưởng làng, lần này ta dắt người đi hơn nửa, nói không chừng sẽ có người thừa nước đục thả câu, mọi chuyện trong làng phải dựa vào ông rồi”.

Kim Phi lại nhìn trưởng làng: “Đúng rồi, ngày mai ông lại phái người tới núi Miêu Miêu một chuyến, bảo Thiết Ngưu đưa người quay về giúp đỡ”.

Từ khi biết chuyện triều đình đã giao máy ném đá cho người Đảng Hạng, cảm giác khủng hoảng của Kim Phi ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Trong tay có tiền, gầy đây lại chiêu mộ được thêm một nhóm cựu binh, nhưng thực sự không thể ở hết trong làng được, vì vậy Kim Phi mới bảo Trương Lương sắp xếp người tới núi Miêu Miêu, bên đó có nhà do thổ phỉ xây, địa hình cũng thích hợp để huấn luyện.

Bây giờ tới núi Miêu Miêu gọi người thì đã không kịp nữa rồi.

“Kim Phi, cậu yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi tìm Lão Quan, gọi hai đội đánh hổ trong làng về, ai dám gây chuyện, đánh chết không tha!”

Trưởng làng vỗ ngực đảm bảo.

“Đúng, đánh chết không tha!”

Kim Phi cười nói.

Không ai muốn quay trở lại những tháng ngày đói rét sau khi đã nếm trải hương vị của cuộc sống tốt đẹp.

Lúc này làng Tây Hà và làng Quan Gia đã không còn là những ngôi làng hèn mọn, sợ hãi mỗi khi nhìn thấy thổ phỉ rồi.

Lợi ích là cách tốt nhất để duy trì lòng trung thành, và nếu bọn cướp đến làng Tây Hà, cho dù là vì lợi ích của bản thân, dân làng đương nhiên sẽ tự phát phản kháng.

Thấy nữ binh lính đã mang ngựa tới, đuốc đã chuẩn bị xong, Kim Phi dặn dò trưởng làng vài câu rồi lên ngựa.

Tính cả ba chiến mã mà Hầu Tử cưỡi về, trong làng chỉ còn lại 15 con, giao một ít cho đám người Trương Lương kéo xe dò đường, lần này Kim Phi chỉ dẫn theo 10 người.

Ngoại trừ Khánh Mộ Lam và A Mai, chọn thêm tám người từ chỗ các cựu binh và binh lính nữ.

Đang chuẩn bị xuất phát từ Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông tới.

“Phi ca, ngựa của ta đâu?”

Đường Đông Đông thấy trên ngựa đều có người liền hỏi.

“Muội mới học cưỡi ngựa chưa lâu, đi đường đêm quá nguy hiểm, muội đi sau cùng với nhóm Trương Lương đi”, Kim Phi nói.

“Không!”, Đường Đông Đông vẫn luôn nghe lời lần này lập tức phản kháng, còn vươn tay nắm lấy dây cương.

Đường Tiểu Bắc là người thân duy nhất của cô ấy trên thế giới này, bây giờ dù chỉ là một phút cô ấy cũng không muốn đợi.

“Chuyện này...”

Kim Phi nhìn ánh mắt ngoan cố của Đường Đông Đông, bất lực thở dài: “Vậy muội cưỡi ngựa cùng với ta đi”.

Dù sao Đường Đông Đông cũng không béo, cộng vào cũng không nặng bằng Thiết Chùy, cưỡi ngựa đêm cũng không thể nhanh được, với sức tải của chiến mã có lẽ không có vấn đề gì.

Đường Đông Đông lúc này mới buông dây cương ra, nắm lấy tay Kim Phi rồi ngồi lên ngựa.

Mặc dù có hơi chật nhưng vẫn ngồi được, chỉ là Đường Đông Đông buộc phải áp sát vào ngực Kim Phi.

Trong lòng toàn bộ người dân làng Tây Hà, Đường Đông Đông sớm đã là người của Kim Phi rồi, về chuyện hai người cưỡi chung ngựa, ai nấy cũng không cảm thấy kỳ lạ, kể cả Quan Hạ Nhi.

Kim Phi cảm thấy Quan Hạ Nhi mới 18 tuổi, sinh con không tốt cho cơ thể, vì vậy mỗi lần đều tính thời gian, cố gắng tránh thời kỳ rụng trứng...

Nhưng Quan Hạ Nhi lại không biết chuyện này, thành thân bao lâu rồi, bụng của cô ấy vẫn không có chút động tĩnh, còn nghĩ rằng mình thực sự có vấn đề, trong lòng vẫn luôn thấy rất có lỗi, không chỉ chủ động hơn trước, mà còn không ngừng thúc giục Kim Phi mau chóng lấy Đường Đông Đông về, để sinh con nối dõi cho gia đình.

Lúc này trên mặt không có chút biểu cảm ghen nào, chỉ tràn đầy lo lắng.

“Tướng công, trời tối rồi, chàng cưỡi ngựa đừng cưỡi nhanh quá...”

“Ta biết, đừng lo lắng, ta và Đông Đông đều ra ngoài, nàng ở nhà trông coi xưởng dệt nhé, đừng để xảy ra chuyện gì”.

Kim Phi cúi xuống chạm vào má Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi giống như một con mèo con, cọ khẽ gương mặt mình vào bàn tay của Kim Phi, tràn đầy không nỡ.

Hí!

Kim Phi quây dây cương, dẫn theo đoàn người rời đi.
Chương 245: Tai mắt khắp nơi

Đường núi quanh co, lại là ban đêm, giục ngựa đi nhanh chính là tự tìm chết.

Dù có lo lắng, gấp gáp nhưng Kim Phi cũng chỉ đành nhẫn nại, khống chế ngựa chiến đi từ từ.

Hôm nay vừa đúng giữa tháng, trăng rất tròn, chiếu sáng cả đường núi, không cần dùng đến đuốc vẫn có thể nhìn thấy Hầu Tử dò đường phía trước.

Nếu là ngày thường, cưỡi ngựa cùng người đẹp thế này chắc chắn có cảm giác thích thú, nhưng tiếc là lúc này dù là Kim Phi hay Đường Đông Đông đều đang lo lắng cho Đường Tiểu Bắc, không có tâm trạng suy nghĩ lung tung.

Nhưng yên ngựa được thiết kế cho một người ngồi, hai người thì phải ngồi sát vào nhau mới có thể ngồi được, quần áo mùa hè lại mỏng, “cái đó” của Kim Phi rất khó chịu.

Y cũng rất muốn kiềm chế nhưng là đang ở tuổi sinh khí dồi dào, y cũng không kiềm chế được.

Dĩ nhiên Đường Đông Đông cũng cảm nhận được sự khác thường của Kim Phi, ban đầu còn không biết là bị làm sao nhưng nhớ đến vài kiến thức phòng thê mà Quan Hạ Nhi từng nói, cô ấy đã hiểu ngay.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Cũng may cô ấy ngồi phía trước Kim Phi, lại đang là ban đêm, không ai thấy cả.

Cô ấy vô thức dịch người về phía trước.

Thế nhưng yên ngựa chỉ lớn được như thế, cô ấy có thể dịch đi đâu được nữa?

Ngược lại vì cứ dịch tới dịch lui mà càng khiến Kim Phi khó chịu.

Khó khăn lắm mới kiềm chế được đến lúc cả đoàn xe tạm thời dừng chân nghỉ ngơi, đợi đến lúc tiếp tục lên đường, Kim Phi để cho Đường Đông Đông ngồi đằng sau.

Ngồi phía trước thì Đường Đông Đông còn có thể nắm lấy vòng sắt trên yên ngựa, ngồi đằng sau thì không được.

Do dự một chốc, chỉ đành vươn tay ôm lấy eo Kim Phi.

Kim Phi cười khổ, mặc dù tiếp xúc đằng sau càng rõ ràng hơn, phản ứng cũng mạnh hơn trước, ít nhất sẽ không bị Đường Đông Đông cảm nhận được bất thường.

“Xem ra phải nhanh chóng sửa chữa cáp treo thôi”.

Phải sửa chữa ở Hắc Phong Lãnh, Kim Phi thầm nói.

Nếu có cáp treo thì có thể tiết kiệm được hơn nửa lộ trình, cưỡi ngựa từ quận thành thì có thể về đến làng Tây Hà chỉ mất hơn nửa buổi sáng.

Không giống như bây giờ, chạy cả một đêm mãi đến khi trời sáng, mấy người Kim Phi mới đến được quận thành.

Lúc này cổng thành còn đang đóng, nhưng Đại Lưu và Tiêu đô úy đã đợi ở trên lầu cổng thành. Nhìn thấy Kim Phi, Tiêu đô úy lập tức bảo binh lính mở cổng thành ra.

Vừa nhìn thấy Kim Phi, Đại Lưu cúi đầu nhận lỗi: “Tiên sinh, thật xin lỗi, là ta vô dụng, không bảo vệ được cho Tiểu Bắc cô nương, để nàng ấy…”

A Lan đứng một bên cũng cúi thấp đầu xuống.

“Bây giờ nói mấy lời này còn có tác dụng gì sao?”

Kim Phi ngắt lời Đại Lưu, lạnh lùng hỏi: “Sao rồi, có tin tức gì của Tiểu Bắc không?”

“Vẫn chưa có”, Đại Lưu lắc đầu.

“Mộ Lam”, Kim Phi quay đầu lại nhìn Khánh Mộ Lam.

Khánh Mộ Lam gật đầu rồi đưa mắt ra hiệu cho A Mai.

A Mai hiểu ý, cưỡi ngựa chạy đi.

Lúc đầu bảo Khánh Mộ Lam điều tra gốc gác của Chu sư gia, Kim Phi đã biết anh cô ấy có không ít tai mắt ở quận thành.

Nếu là bình thường, Kim Phi sẽ không làm phiền Khánh Mộ Lam sử dụng các mối quan hệ của anh cô ấy, nhưng lần này liên quan đến an nguy của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi không nghĩ nhiều như thế nữa.

Trên đường đi, Kim Phi có tìm đến Khánh Mộ Lam bàn bạc, nếu họ đến mà vẫn chưa tìm được Đường Tiểu Bắc, vậy thì để Khánh Mộ Lam giúp.

Hành động của A Mai rất nhanh nhẹn, Kim Phi dẫn cả đoàn xe vừa đến nhà trọ, còn chưa nghe Đại Lưu và A Lan nói xong chuyện gì thì A Mai đã về.

Tai mắt liên quan đến bí mật của nhà họ Khánh nên sau khi Kim Phi đuổi hết đám người Đại Lưu ra ngoài mới nhìn A Mai.

“Sao rồi?”

“Tiên sinh đoán không sai, ta đã hỏi tai mắt ở nhà họ Chu, không phải do nhà họ Chu bắt cóc”.

A Mai nói: “Nhưng phu nhân nhà họ Chu rất để ý đến việc Tiểu Bắc cô nương đánh Chu Đắc Ngộ bèn lập ra kế hoạch bắt cóc, hơn nữa đã sắp xếp xong người rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội, tạm thời chưa ra tay”.

“Chu Đắc Ngộ uống chút rượu, công khai mắng nhiếc tiên sinh và Tiểu Bắc, Tiểu Bắc đánh hắn là đáng đời, nếu là ta, lúc đó đã giết hắn luôn rồi”.

Khánh Mộ Lam lạnh lùng nói: “Nhà họ Chu lại còn dám muốn trả thù, đúng là chán sống”.

“Chuyện của nhà họ Chu để sau hẵng nói, chuyện gấp hiện giờ là tìm Tiểu Bắc”.

Kim Phi hỏi: “Tin tức có đáng tin không? Liệu có phải nhà họ Chu bắt cóc Tiểu Bắc mà tai mắt không biết không?”

“Không đâu”, A Mai lắc đầu, tự tin nói: “Ta thấy có tất cả ba tai mắt ở nhà họ Chu, họ đều đảm nhiệm những chức vị khác nhau, nếu nhà họ Chu bắt cóc Tiểu Bắc cô nương, dù có làm bí mật đến mấy, họ cũng không thể không biết một tí nào”.

“Anh cô lại sắp xếp nhiều tai mắt ở nhà họ Chu thế à?”

Kim Phi ngạc nhiên nhìn Khánh Mộ Lam, khá kinh ngạc với mạng lưới tình báo của nhà họ Khánh.

Một nhà họ Chu có ít nhất ba người, vậy ở cả núi Tây Xuyên, rốt cuộc anh trai của Khánh Mộ Lam đã sắp xếp bao nhiêu người?

Bên cạnh mình có không nhỉ?

Kim Phi cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

“Chu Trường Lâm từng khống chế huyện lệnh Kim Xuyên thông qua Chu sư gia, dĩ nhiên anh trai ta phải để ý đến hắn chứ”.

Khánh Mộ Lam nói: “Các gia tộc khác thì không cần nói, dù sao đào tạo được một tai mắt đủ tư cách cũng vô cùng khó khăn”.

Hình như nhìn ra được suy nghĩ của Kim Phi, Khánh Mộ Lam bèn nói: “Tiên sinh không cần lo, anh ta sẽ không cài tai mắt bên cạnh ngài, vì ta và Khánh Hoài ca là tai mắt tốt nhất rồi”.

“Ta cảm ơn cô”.

Nghe Khánh Mộ Lam nói như thế, Kim Phi cũng cảm thấy yên lòng.

Biết bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, y nhìn A Mai hỏi tiếp: “Vậy cô nghe ngóng được manh mối nào khác không?”

“Không, động tác của đối phương rất sạch sẽ, từ nhà họ Chu đi ra, ta tiện đường nhìn mấy tai mắt khác, họ trà trộn đủ loại người nhưng lại không biết ai bắt cóc Tiểu Bắc cô nương”, A Mai đáp.

“Như thế thì hơi rắc rối”.

Kim Phi chống cằm suy tư.

Y gọi cựu binh đến quận thành vì để ứng phó với xung đột có thể xảy ra.

Dù sao cũng rất nhiều người có tiền, trong nhà nuôi không ít gia nô, nhà họ Chu cũng không ngoại lệ.

Một khi nhà họ Chu bị dồn ép đến bước đường cùng, cựu binh chính là lá chắn mà Kim Phi dùng để áp chế nhà họ Chu.

Nhưng Quảng Nguyên lại lớn hơn huyện phủ Kim Xuyên, đa số các cựu binh đều là lần đầu đến đây, bảo họ tìm người chắc chắn là không được, ngay cả đường đi ra sao cũng không quen thuộc thì có khả năng bị lạc trước khi tìm được Đường Tiểu Bắc rồi.

Không có manh mối, dù y có kéo người cả làng Tây Hà đến Quảng Nguyên cũng vô dụng.

Không làm tổn hại đến kẻ địch như đấm một cú thật mạnh vào không khí, ngược lại có khả năng còn làm mình bị thương.

“Tiên sinh, ta bảo A Mai đi thông báo cho tất cả tai mắt ở Quảng Nguyên, bảo họ đi tìm Tiểu Bắc”.

Thấy dáng vẻ sầu muộn của Kim Phi, Khánh Mộ Lam đề nghị.

“Chỉ như thế cũng không đủ”, Kim Phi lắc đầu: “Vẫn phải huy động lực lượng quần chúng”.

“Huy động lực lượng quần chúng?”, Khánh Mộ Lam khó hiểu hỏi: “Là sao?”

“A Mai, bảo người đi viết thông cáo, treo thưởng cho ai có manh mối vẻ Tiểu Bắc và người đeo mặt nạ, nếu manh mối của ai cung cấp có thể giúp chúng ta tìm được Tiểu Bắc thì thưởng ba trăm lượng. Nếu đưa Tiểu Bắc về an toàn thì thưởng một ngàn lượng”.

Kim Phi đứng dậy nói.

Người đi qua phải lưu lại bóng dáng, chim bay qua phải có tiếng, con người là động vật quần cư, dù động tác của tay chân có sạch sẽ, chỉ cần từng đi qua chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Tai mắt của nhà họ Khánh có nhiều thì có thể có được bao nhiêu?

Sức mạnh quần chúng mới là vô tận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom