-
Chương 231-235
Chương 231: Chính thức mở bán
“Ba trăm miếng...”
Thẩm ma nghe thấy vậy, khóe miệng không khỏi giật giật.
Tự nhiên mang tới ba trăm miếng, còn nói là tới mà không có chuẩn bị gì, ma mới tin.
Mặc dù rõ ràng biết rằng Đường Tiểu Bắc nắm thóp bà ta, Thẩm ma ma cũng chỉ đành khịt mũi thừa nhận.
“Vậy thì đưa ta 300 miếng đi”.
“Thẩm ma ma, đợi chút, ta bảo người đi sắp xếp”.
Đường Tiểu Bắc đi được hai bước lại quay lại hỏi: “Đúng rồi, Thẩm ma ma, xà phòng có mấy mùi, bà muốn loại nào?”
“Mùi hương còn khác nhau à?”, Thẩm ma ma khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, có hoa quế, hoa nhài, hoa dành dành, hoa lan, hoa mai, hoa mận...”
Đường Tiểu Bắc búng tay nói về các mùi hương: “Hôm qua loại mà Lục Liễu cô nương mang về là hương hoa mộc”.
“Ta có thể ngửi không?”, sự tò mò của Thẩm ma ma trỗi dậy.
“Đương nhiên rồi”, Đường Tiểu Bắc nói với A Lan đứng bên cạnh: “A Lan tỷ tỷ, tỷ lấy xà phòng mỗi loại một mùi hương ra đây”.
“Vâng ạ, tiểu thư”.
A Lan đáp một tiếng rồi đi ra.
Một lát sau, một hàng hộp nhỏ được bày trước mặt Thẩm ma ma.
“Ừm, cái này là hoa mộc... cái này là hoa nhài... rất thơm... Cái này là hoa dành dành, cũng thơm không kém...”
Thẩm ma ma mở từng chiếc hộp ra, nhận biết từng cái, biểu cảm càng lúc càng đặc sắc.
Nếu như chỉ có hoa nhài, vậy thì 30 hộp là đủ rồi, nhưng lại nhiều mùi hương như vậy, mỗi loại phải lấy vài hộp mới bõ.
Tính cách của phụ nữ vốn không thể chống lại được mùi hương, những mùi hương này Thẩm ma ma càng ngửi càng thích, cuối cùng quyết định một phát mua luôn 80 hộp.
Lúc đi còn có chút do dự không cam lòng, cảm thấy hôm nay mang theo ít ngân lượng quá, đáng lẽ nên mua nhiều hơn.
Đường Tiểu Bắc đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Thẩm ma ma rời đi, khóe miệng dần nhếch lên.
Cô ấy biết rằng kế hoạch của mình thành công rồi!
Sau khi Thẩm ma ma quay về, sức ảnh hưởng của xà phòng càng lúc càng lớn.
Nhưng điều khiến Đường Tiểu Bắc không ngờ tới là ảnh hưởng của xà phòng đối với Giáo phường ti lớn hơn nhiều so với những gì cô ấy mong đợi.
Sau khi Thẩm ma ma quay về liền phát xà phòng xuống.
Hơn nữa dựa theo tính cách của các cô nương, loại xà phòng cũng không giống nhau.
Đáng yêu hoạt bát thì phát những loại xà phòng có mùi hương nồng như hoa quế, hoa dành dành. Còn tính cách lạnh lùng hoặc là đi theo con đường văn nghệ thì phát những loại xà phòng có mùi hương lạnh hơn như hoa mận, hoa lan, hoa nhài.
Dưới sự tác động của Thẩm ma ma, tin tức các cô nương của giáo phường ti đều sử dụng xà phòng rất nhanh đã được truyền khắp nơi.
Xà phòng sớm đã nổi danh khắp quận Quảng Nguyên, nhưng dưới sự khống chế của Đường Tiểu Bắc, số người được tận mắt nhìn thấy rất ít.
Càng như vậy, số lượng người hứng thú với xà phòng càng nhiều.
Trong thời đại thiếu giải trí, mọi người đều khó có được niềm vui, ngay đêm hôm đó, cửa lớn của giáo phường ti đã chật cứng người tới xem.
Chỉ trong một đêm, doanh thu của giáo phường ti đã vượt qua tổng doanh thu sáu ngày trước đó, vượt xa so với chi phí mua xà phòng.
Người tới thanh lâu ở quận thành chỉ có bấy nhiêu, khách hàng của giáo phường ti nhiều lên thì những thanh lâu khác sẽ bị ít đi.
Những thanh lâu khác làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Chu ma ma của Xuân Phong Lâu ngay đêm hôm đó đã chạy tới quán trọ.
Vừa thấy Đường Tiểu Bắc, Chu ma ma đã khóc lóc nói: “Tiểu Bắc à, từ khi con rời khỏi Xuân Phong Lâu, ma ma càng lúc càng sống khó khăn, bây giờ khó khăn lắm mới hồi phục được chút, con lại làm như vậy, bảo ma ma làm sao sống được đây”.
Lần này Chu ma ma không phải đang giả vờ mà khóc thật.
Nói thẳng ra bà ta cũng chỉ là người làm công, phía sau Xuân Phong Lâu là thổ hào quận thành.
Tốn bao nhiêu công sức bồi dưỡng ra Đường Tiểu Bắc, kết quả nổ ra tin tức xấu, việc làm ăn của Xuân Phong Lâu bị ảnh hưởng, thổ hào phía sau đã bất mãn với bà ta lắm rồi.
Bây giờ khó khăn lắm Xuân Phong Lâu mới dựa được vào xà phòng dẫn dần có chút khởi sắc, cuối cùng Đường Tiểu Bắc lại bán xà phòng cho giáo phường ti.
Tối hôm nay khi vừa nghe thấy tin tức này, tú bà hận không thể lập tức chạy tới quán trọ xé nát mặt Đường Tiểu Bắc ra.
“Ma ma, xảy ra chuyện rồi à?”
Đường Tiểu Bắc cố ý giả vờ không biết.
“Thứ tốt như xà phòng, sao con có thể bán cho giáo phường ti được chưa?”, Chu ma ma lau nước mắt nói: “Con mụ họ Thẩm đó xứng đáng với xà phòng sao?”
“Thì ra ma ma tới vì chuyện này à?”
Đường Tiểu Bắc cố ý đăm chiêu cau mày: “Tiên sinh vì chuộc thân cho con mà dùng hết gia sản rồi, bây giờ tiền ăn cơm cũng sắp hết rồi, con cũng hết cách, chỉ đành bán chút xà phòng để kiếm tiền nuôi gia đình...”
Chu ma ma nghe xong câu này suýt chút nữa thì nhảy lên.
Để Kim Phi chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc với gia hơn một trăm lượng bạc vẫn luôn là nỗi đau trong lòng tú bà, hối hận suốt mấy ngày, ăn cơm cũng không ngon, Đường Tiểu Bắc nói như vậy khác nào sát muối vào vết thương của bà ta.
Nhưng bây giờ có việc cần nhờ Đường Tiểu Bắc, cho dù trong lòng tú bà uất hận cô ấy cũng không dám nói gì.
Bà ta lau nước mắt, nghiêm mặt nói: “Tiểu Bắc à, ở chỗ con bây giờ có bao nhiêu xà phòng, tặng cho ma ma mấy chục miếng được không?”
“Mấy chục miếng?”
Đường Tiểu Bắc suýt chút nữa thì cười thành tiếng.
Đúng là cái gì cũng nói được!
Nếu như không cần tìm một lý do để mở thị trường, khi đó một hộp cô ấy cũng sẽ không tặng cho tú bà.
Bây giờ danh tiếng của xà phòng đã nổi lên rồi, tú bà còn muốn lấy không, đúng là nằm mơ mà.
Khi đó Đường Tiểu Bắc ở Xuân Phong Lâu đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực, không tăng giá cho bà ta là đã nể tình lắm rồi.
“Ma ma, người cũng biết, con không thể quyết định mọi chuyện được, nguyên liệu của xà phòng rất quý giá, tặng ma ma một hộp đã là hiếu thuận với ma ma lắm rồi, nếu mà thêm thì con không biết quay về nói với đại phu nhân như thế nào”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Ma ma, người không nhẫn tâm nhìn con quay về bị đại phu nhân đánh chết đúng không?”
“Thế không được”.
Chu ma ma thấy Đường Tiểu Bắc đã lôi cả đại phu nhân ra rồi chỉ đành hỏi: “Vậy xà phòng bao nhiêu tiền một miếng?”
“Năm lượng bạc”.
Đường Tiểu Bắc thản nhiên đáp.
“Gì cơ?”
Lần này Chu ma ma không kìm được nữa trực tiếp nhảy lên: “Sao mà đắt quá vậy?”
Đường Tiểu Bắc mỉm cười, lười giải thích.
Bây giờ thị trường xà bông đã được mở ra, Xuân Phong Lâu không mua, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn khách hàng chạy tới giáo phường ti hết.
Vì vậy cô ấy không lo lắng chút nào.
“Tiểu Bắc à, con là đứa con gái yêu quý nhất của ma ma, nhất định phải bán cho ta giá rẻ, năm lượng bạc một miếng thực sự quá đắt rồi”.
Chu ma ma lại chơi trò tình cảm.
“Ma ma, thực sự xin lỗi, đây là giá mà đại phu nhân đã đưa ra, thiếu một đồng cũng không được”.
Đường Tiểu Bắc lắc đầu nói: “Thẩm ma ma của giáo phường ti tới mua cũng là giá này, không tin thì người cứ đi hỏi đi”.
Chu ma ma giằng co hồi lâu, cuối cùng thấy Đường Tiểu Bắc sắp nổi giận không bán nữa, chỉ đành bỏ tiền ra mua 40 hộp.
Tiễn Chu ma ma đi, Đường Tiểu Bắc gọi Đại Lưu tới: “Đại Lưu ca, bảo Thiết Chùy ca tới quán trọ tìm chưởng quầy thương lượng chút, ngày mai mượn quầy hàng đối diện vài ngày, hỏi quán trọ xem bao nhiêu tiền.
“Ái chà, Tiểu Bắc cô nương, cuối cùng cô cũng chịu buông tay rồi”.
Đại Lưu vỗ đùi, xoay đầu chạy đi.
Mấy ngày nay số người tới nghe ngóng về xà phòng quá nhiều, nhưng Đường Tiểu Bắc không chịu bán, hắn cũng lo lắm rồi.
Chương 232: Tranh nhau mua
Sáng sớm hôm sau, trước cửa quán trọ nhà họ Triệu có thêm một gian hàng.
“Bán xà phòng đây, xà phòng nhà Kim tiên sinh độc quyền chế tạo ra đây! Có hương hoa quế, còn có hương hoa mai...”
Thiết Chùy và mấy cựu binh đứng ở quầy hàng hét.
Người dân Đại Khang không có thói quen ngủ nướng, đồ ăn ngoài thành được đưa tới cũng tươi ngon nhất, không ít nha hoàn gia đình có tiền đều mang giỏ đi mua.
Xà phòng không chỉ nổi tiếng trong Phong Nguyệt phường, dưới sự tác động của phu nhân quận trưởng, danh tiếng của nó càng nổi như cồn trong giới nhà giàu.
Không ít phu nhân sau khi biết tin biết tin xà phòng bắt đầu được bán ra ngoài liền cử nha hoàn đi mua.
Hơn nữa không chỉ một hộp hai hộp, những nha hoàn đi tới cơ bản đều mua mỗi loại một hộp.
Có nha hoàn mua nhiều nhất tận 60 hộp, xếp đầy một thùng, sau đó kéo về bằng xe ngựa.
Bên cạnh còn có bốn gia nô bảo vệ, giống như đang vận chuyển ngân lượng vậy.
Lô đầu tiên Đường Tiểu Bắc chuẩn bị ba trăm hộp xà phòng, giáo phường ti mua tám mươi hộp, Xuân Phong Lâu mua bốn mươi hộp, số còn lại không nhiều.
Chưa đầy nửa tiếng, hộp bày xà phòng trên bàn đều đã trống không.
Cho dù như vậy vẫn có rất nhiều nha hoàn tới hỏi, sau đó sợ hãi, buồn bã rời đi.
Trong đầu đang nghĩ quay về làm sao ăn nói với chủ nhân.
“Người có tiền nhiều thật đấy!”
Đại Lưu sắp xếp mấy hộp rỗng, cảm thán nói.
Anh ta không hiểu nổi vì sao lại có nười tốn năm lượng bạc chỉ để mua một thứ để tắm rửa.
“Tiên sinh nói trên đời này, 90% của cải tập trung trong tay chưa tới 10% dân số, rất có thể bữa cơm mà thổ hào chiêu đãi bạn bè đủ cho dân làng một thôn ăn trong một năm”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Hôm nay chúng ta mới bán được hơn một nghìn lượng bạc, đừng nói là quận Quảng Nguyên, cho dù là phủ Kim Xuyên, một thổ hào bất kỳ nào cũng có thể lấy ra được, đối với bọn họ mà nói, tốn mấy chục lượng mua những thứ mới mẻ thì có đáng là gì?”
“Đúng vậy, nên kiếm tiền từ bọn họ”, Đại Lưu cười ha ha nói: “Vậy chúng ta có được coi là cướp của người giàu chia cho người nghèo không?”
“Đương nhiên là vậy rồi, bao nhiêu đứa trẻ trong làng không có điều kiện sống tiếp chẳng phải đều do tiên sinh nuôi dưỡng sao?”
Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu.
“Trước đây cảm thấy bán một cục xà phòng năm lượng có chút chột dạ, nghe Tiểu Bắc cô nương nói như vậy, ta đột nhiên cảm thấy mình bán rẻ phết”.
Đại Lưu nói: “Chúng ta lấy tiền từ người giàu, sau đó dùng số tiền đó để cứu giúp những người dân khó khăn”.
“Trần đời nhiều người khó khăn như vậy, sao tiên sinh có thể nuôi hết được?”
Đường Tiểu Bắc cảm thán nói: “Tiên sinh từng nói rồi, cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, có nghĩa là thay vì cho người ta mấy con cá để ăn thì chi bằng dạy họ cách đánh cá, vì vậy ngài ấy mới mở xưởng dệt”.
“Tiên sinh đúng là có tấm lòng bồ tát”, Đại Lưu gật đầu nói: “Cuộc đời này gặp được tiên sinh là chuyện may mắn nhất cuộc đời ta, nếu không phải tiên sinh, cả nhà ta có lẽ không sống nổi qua năm nay, ít nhiều cũng chết một hai người”.
“Vì vậy chúng ta đều phải làm thật tốt mới có thể báo đáp tiên sinh”, Đường Tiểu Bắc cười nói.
“Đúng, đi theo tiên sinh, cùng nhau cướp của người giàu chia cho người nghèo, làm phúc cho thiên hạ!”
Đại Lưu đột nhiên cảm thấy khí thế bừng bừng.
Các phu nhân của các gia đình lớn nhận được tin xà phòng mở bán, Phong Nguyệt phường luôn quan tâm đến vấn đề này đương nhiên cũng nghe ngóng được.
Nhưng đến lúc này, những tú bà tinh quái bắt đầu thấy lo lắng.
Bọn họ thấy rằng, một khi mở bán ra, vậy thì chẳng phải chỉ cần có tiền là sẽ mua được sao?
Đến mua sớm thì sẽ khiến Đường Tiểu Bắc nhìn ra được là bọn họ đang cấp bách, không có lợi trong việc đám phán giá.
Vì vậy các tú bà chờ tới tận giữa sáng mới ngồi xe ngựa tới quán trọ nhà họ Triệu.
Bọn họ đã nghĩ xong cách để đàm phán giá với Đường Tiểu Bắc rồi.
Tuy nhiên khi tới nơi các tú bà đều ngây người ra.
Hết hàng rồi...
Lần này các tú bà đều lo đỏ cả mắt rồi.
“Tiểu Bắc cô nương, sao lại hết hàng rồi?”
“Tiểu Bắc cô nương, muốn bao nhiêu tiền cô cứ nói thẳng, ta tuyệt đối sẽ không trả giá”.
“Tiểu Bắc cô nương...”
Các tú bà vây quanh Tiểu Bắc cô nương, ai nấy đều nóng lòng như ngồi trên đống lửa.
Thanh lâu không phải ngành kinh doanh khác, rất nhiều khách hàng thích cô nương nào đó thì sẽ tới ủng hộ.
Dù sao con người đều có tình cảm mà.
Giáo phường ti và Xuân Phong lâu có xà phòng mà bọn họ không có, khách hàng chẳng phải sẽ chạy tới Giáo phường ti và Xuân Phong lâu sao?
Cho dù sau này bọn họ mua được rồi, khách hàng cũng chưa chắc sẽ quay lại.
“Các vị ma ma, thực sự xin lỗi, đã bán hết rồi”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Tuy nhiên đợi lát nữa ta sẽ phái người cưỡi ngựa tức tốc về Kim Xuyên mang tới, nếu không có gì ngoài ý muốn, trưa mai là có thể mang tới, ngày mai mọi người lại tới nhé”.
Các tú bà biết rằng bây giờ có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành thở dài rời đi.
“Tiểu Bắc cô nương, chúng ta rõ ràng là mang bao nhiêu xà phòng như vậy, vì sao lại không bán cho bọn họ?”
Đại Lưu thắc mắc hỏi.
“Tiên sinh nói rồi, vật càng hiếm thì càng quý, thứ gì mà có nhiều thì nhất định sẽ mất đi giá trị”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Tiên sinh nói rằng cảnh giới cao nhất của bán hàng đó chính là khiến khách hàng đứng xếp hàng chờ cửa hàng mở cửa, như vậy không chỉ bán được giá cao mà còn có thể bán được nhiều”.
“Lợi hại thật!”
Đại Lai giơ ngón cái tán thưởng.
Thực chất anh ta nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc rất lợi hại.
“Đại Lưu ca, đợi lát nữa huynh phái người quay về một chuyến, báo tin vui cho tiên sinh”.
Đường Tiểu Bắc dặn dò: “Còn nữa, bảo tiên sinh canh chừng núi Thiết Quán thật kỹ, không cho phép ai tới gần”.
“Được”.
Đại Lưu nhanh chóng gật đầu.
Cho dù anh ta có ngốc thế nào bây giờ cũng có thể nhìn ra được, xà phòng đã trở thành cây hái tiền, nhất định phải bảo vệ thật kỹ.
“Đúng rồi, đồ mà ta bảo Thiết Tử ca mua, đã mua đủ chưa?”
Trước khi tới quận thành, Kim Phi đã dặn dò Đường Tiểu Bắc mua một ít vật liệu quay về, còn nói nếu như thí nghiệm thành công, sau này còn có thể làm ra được loại xà phòng thơm hơn, nồng độ của mùi hương còn được cải thiện hơn nữa”.
“Mua đủ rồi, đúng theo lời dặn của cô nương. Thiết Tử sắp xếp các huynh đệ chia nhau ra mua, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác đâu”, Đại Lưu đáp.
“Vậy thì phái người mang về đi”, Đường Tiểu Bắc nói.
“Được”, Đại Lưu đáp một tiếng, chạy đi sắp xếp.
Rất nhanh một đoàn ngựa đã xuất phát từ quận thành quay về làng Tây Hà.
Ngựa phi nước đại, nhanh hơn đi bộ mấy lần, bảy tám giờ tối hôm đó, đám người Hầu Tử đã quay về làng Tây Hà.
Kim Phi đã tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, sau khi biết tin Hầu Tử quay về liền vội thay quần áo rồi đi ra ngoài.
“Hầu Tử, ở quận thành thế nào rồi?”
“Rất tốt, tiên sinh ngài không biết, xà phòng ở quận thành bán đắt hàng vô cùng, bao nhiêu người cầm ngân phiếu đi mua mà không mua được đấy...”
Hầu Tử hưng phấn kể lại những việc mà Đường Tiểu Bắc đã làm ở quận thành.
Đương nhiên dặn dò của Đường Tiểu Bắc anh ta không quên.
“Tiểu Bắc quả nhiên làm kinh doanh rất tốt”.
Kim Phi nghe xong cũng vui mừng mỉm cười.
Y cảm thấy Đường Tiểu Bắc có thể bán được xà phòng với giá ba lượng là đã tốt lắm rồi, ai ngờ cô ấy còn tăng lên thành năm lượng.
Giá thành của xà phòng khá thấp, chỉ riêng lần này Đường Tiểu Bắc đã giúp y kiếm được 1500 lượng.
Hơn nữa Kim Phi biết rằng đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
“Đúng vậy, Tiểu Bắc cô nương đúng là rất lợi hại”.
Hầu Tử cười nói: “Rõ ràng là vẫn còn nhiều xà phòng như vậy nhưng Tiểu Bắc cô nương lại không chịu bán, còn đặc biệt dặn dò bọn ta quay lại một chuyến”.
“Đã diễn thì phải diễn đến cùng chứ!”
Kim Phi cười nói: “Vậy ngày mai ngươi lại chạy một chuyến, mang thêm mấy cái hòm về, phối hợp diễn xuất với Tiểu Bắc”.
“Vâng!”, Hầu Tử chắp tay, xoay người rời đi.
Kim Phi cũng không đi ngủ, bảo người tới gọi Trương Lương, sắp xếp thêm người canh phòng núi Thiết Quán.
...
Quận thành Quảng Nguyên.
Đường Tiểu Bắc vốn nghĩ rằng các tú bà đến trưa mới tới, không ngờ vừa mới tỉnh dậy, A Lan đã nói với cô ấy rằng các tú bà đã đứng đầy ở cửa quán rồi.
Chương 233: Thú vui mới
Chờ đợi ở cửa quán trọ không chỉ có các tú bà mà còn có rất nhiều nha hoàn được các gia đình giàu có gửi tới.
Tới gần trưa, đám người Hầu Tử cuối cùng cũng cưỡi ngựa tới.
Trên bụng mỗi con ngựa treo hai cái hòm.
Khi tú bà và các nha hoàn nhìn thấy liền lao tới, muốn chặn ngựa chiến lại.
Việc này khiến cho Hầu Tử sợ hãi.
Phải biết rằng, hầu hết các hộp trên bụng ngựa của họ đều trống rỗng, nếu bị tú bà mở ra, chẳng phải là lộ mánh khóe sao?
Cùng may Đại Lưu kịp thời dẫn người tới, chặn các tú bà và nha hoàn ở bên ngoài.
“Các ngươi định làm gì, định cướp đội kỵ binh của bọn ta sao?”
Đại Lưu rút trường đao ra hung hăng hỏi.
“Không phải, không phải, bọn ta tới để mua xà phòng”.
Các tú bà và nha hoàn sợ hãi vội vàng lui về sau.
Hầu Tử dẫn người vào bên trong quán trọ.
“Xà phòng đã được đưa tới rồi, mọi người yên tĩnh chút”.
Đường Tiểu Bắc đi ra, mỉm cười nói: “Đợi ta vào trong phân loại, lát nữa sẽ mang ra bán”.
Nói xong liền dẫn A Lan quay vào trong quán trọ.
Mười mấy phút sau cửa lại mở ra.
Lần này, các tú bà đều không dám chen lấn, càng không dám có suy nghĩ trả giá.
Ai nấy đều cố gắng đưa ngân phiếu cho Đường Tiểu Bắc, sau đó mãn nguyện mang xà phòng quay về.
Cũng may Kim Phi đã lường trước được kết quả như vậy, bảo Hầu Tử mang theo thật nhiều hòm trống, Đường Tiểu Bắc có thể tùy ý phát huy.
Chỉ trong nửa giờ, Đường Tiểu Bắc đã bán được hơn 600 lượng sau đó mới bớt đông.
Sau đó hơn ba nghìn lượng lại vào túi.
Đại Lưu bị sốc đến mức tê liệt.
Từ trước đến giờ y chưa từng nghĩ rằng có thể kiếm được tiền như vậy.
“Thiết Tử ca, hôm nay vậy là được rồi, nếu như có người tới thì nói là hết hàng rồi”.
Đường Tiểu Bắc nhìn nha hoàn cuối cùng rời đi, dặn dò với Lưu Thiết đứng ở trước cửa: “Đúng rồi, nếu như có người hỏi ngày mai mang tới bao nhiêu, huynh cứ nói trong làng chúng ta hết hàng sẵn rồi, khoảng thời gian này sẽ không có hàng đâu”.
“Rõ!”, Lưu Thiết gật đầu.
Dù sao người giàu có ở quận thành cũng có hạn, hai ngày này đã bán được tổng cộng gần một nghìn cục, đã kha khá rồi.
Sau khi bọn họ dùng hết mẻ xà phòng này chắc là sẽ không xuất hiện tình trạng như hai ngày hôm nay đâu.
Tiếp tục bán ngược lại sẽ làm giảm mức độ cần thiết của xà phòng.
Chi bằng tạm dừng vài ngày.
Dù sao trên đời này cũng chỉ có Kim Phi biết làm xà phòng, thị trường quận Quảng Nguyên bão hòa rồi thì tới nơi khác là được.
Đại Khang rộng vậy, xa thì không nói, quận Quảng Nguyên bên dưới vẫn còn mấy huyện phủ kìa, cộng hết vào, người có tiền nhất định không hề ít hơn quận thành.
Thay vì tiêu tốn tinh lực vào quận thành chi bằng mở ra những thị trường mới.
Tuy nhiên sức lực của Đường Tiểu Bắc có hạn, cho dù mệt chết cũng không chạy tới được nhiều nơi như vậy.
Hơn nữa Kim Phi đã từng nói với cô ấy về kế hoạch kinh doanh của y, trong tầm nhìn của Kim Phi, mục tiêu không chỉ là một thành hay một địa phận mà là toàn bộ Đại Khang, thậm chí là cả Tây Vực, Trang Nguyên, thậm chí là cả nước ngoài, tạo thành một đế quốc doanh nghiệp khổng lồ.
Đến lúc đó Đường Tiểu Bắc càng không thể làm mọi thứ một mình được.
Với gần 5000 lượng bạc mà gần đây cô ấy kiếm được đã đủ cho Kim Phi dùng một khoảng thời gian, vì vậy Đường Tiểu Bắc quyết định tạm thời không mở thị trường mới nữa mà nghe theo ý kiến của Kim Phi, lấy thành công lần này làm ví dụ để bồi dưỡng ra những trợ thủ đắc lực.
Tranh thủ lúc này, sau này việc kinh doanh phát triển, đám người này sẽ trở thành những chủ cửa hàng độc lập như cô ấy.
Còn cô ấy chỉ cần quản lý các cửa hàng là được rồi.
Mấy ngày tiếp theo, lúc rảnh rỗi Đường Tiểu Bắc thường tới nha hành dạo, chọn ra những người thông minh lanh lợi nhất trong số nhữ nữ nô lệ, đích thân bồi dưỡng đào tạo.
Mà tình hình của xà phòng cũng giống như Đường Tiểu Bắc dự đoán, mặc dù vẫn có người tới hỏi, nhưng rõ ràng là không thể nào bùng nổ như mấy ngày trước được.
Nhưng sau vài ngày lên men, tác dụng của việc sử dụng xà phòng cũng đã nhận được phản hồi từ người mua.
Ở kiếp trước của Kim Phi, mọi người không thích dùng xà phòng, nhưng ở kiếp này lại nhận được sự yêu thích của các phu nhân và các cô nương thanh lâu.
Đặc biệt là ở Phong Nguyệt Phường, xà phòng đã trở thành ật dụng tiêu chuẩn trong mọi thanh lâu.
Bởi vì xà phòng không chỉ có mùi thơm mà còn có tác dụng làm sạch cơ thể nên nhiều khách hàng sẽ yêu cầu cụ thể cô gái tắm bằng loại xà phòng nào khi đặt hàng.
Thanh lâu thậm chí còn đặt ra quy định cho việc này, yêu cầu nếu tắm bằng xà phòng thì phải tăng thêm 100 văn.
Một số khách hàng sợ cô gái nhận tiền rồi không dùng xà phòng, hoặc là sợ các cô gái ấy không thể tự mình tắm sạch được còn yêu cầu đặt bồn tắm trong phòng, trực tiếp xem nàng tắm.
Sau đó, những khách hàng này phát hiện ra rằng tắm bằng xà phòng không chỉ trơn mà còn nhiều bọt, điều này có thể mang lại nhiều niềm vui cho các cuộc chơi.
Các công tử ăn chơi ở quận Quảng Nguyên đột nhiên được mở ra một thế giới mới!
Do đó, ngày càng có nhiều thiếu gia yêu cầu đặt bồn tắm trong phòng, khiến giá bồn tắm trong quận chỉ trong thời gian ngắn tăng gấp năm, sáu lần mà nguồn cung vẫn thiếu.
Sau đó, thanh lâu lại ra thêm một quy định, nếu đặt bồn tắm trong phòng thì phải thêm hai trăm văn.
Nhưng dù như vậy thì vẫn không thể ngăn được nhiệt huyết dâng trào của các anh.
Nếu cô gái nào không dùng xà phòng thì sẽ không có khách hàng tìm tới.
Toàn bộ thợ mộc trong quận thành đều không làm việc khác, tất cả đều tăng ca làm bồn tắm…
Trái ngược với thợ mộc, bởi vì sự xuất hiện của xà phòng dẫn đến việc kinh doanh phấn nước trong quận thành bị sa sút nghiêm trọng, rất nhiều cửa hàng mở cửa nhiều ngày mà không bán được gì, mà nếu tiếp tục như vậy thì e là họ sẽ không thể kiên trì được nữa.
Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng không thể ngờ được rằng, xà phòng mà bọn họ làm ra lại thay đổi cấu trúc dịch vụ của thanh lâu, thậm chí còn bổ sung thêm nhiều hạng mục cho bọn họ…
Sau đó Đường Tiểu Bắc không nhịn được tò mò, chạy tới Phong Xuân Lâu, tìm Đình tỷ chỉ giáo.
Ra khỏi Xuân Phong Lâu, trong đầu Đường Tiểu Bắc tràn ngập những kiến thức mà Đình tỷ truyền dạy cho và hình ảnh của Kim Phi.
“Đình tỷ bảo ta chủ động với tiên sinh hơn, ta có nên quay về một chuyến không? Nhưng tiên sinh đã đối xử với ta rất tốt rồi, quay về hay không cũng không có khác biệt gì cả…”
Đường Tiểu Bắc tràn đầy tâm tư ngồi lên xe ngựa.
Trên thực tế, xà phòng không chỉ mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho các công tử ở trong quận thành mà cũng mở ra một trận sóng gió cho nhà họ Chu – gia tộc buôn vải lớn nhất Quảng Nguyên.
Khi xà phòng vừa có ảnh hưởng trong quận, Chu Trưởng Lâm, gia chủ của nhà họ Chu, đã nhận thức sâu sắc rằng xà phòng sẽ là một mặt hàng rất phổ biến đối với phụ nữ.
Vì vậy khi tin tức Đường Tiểu Bắc bán công khai truyền ra ngoài, ông ta lập tức phái người đi mua.
Khi đó nha hoàn mua liền một phát sáu mươi hộp chính là do Chu Trưởng Lâm phái tới.
Trừ 10 hộp cho gia đình dùng, 50 hộp còn lại phái người mang tới Biện Kinh.
Thông thường Chu Trưởng Lâm cũng sẽ thi thoảng phái người mang đồ tới kinh thành, xà phòng là một trong số đó.
Nhưng không ngờ rằng xà phòng này vừa đến kinh thành đã rất được lòng các cô gái trong kinh thành, nhanh chóng bị phụ nữ nhà họ Chu ở kinh thành tranh giành nhau hết sạch.
Nhà họ Chu ở kinh thành đông người, xà phòng được gửi tới thì ít không thể ít hơn, vì vậy những người không có cảm thấy không hài lòng.
Quản gia phụ trách hết cách, chỉ đành phái con trai tới Quảng Nguyên, mau chóng mang một lô xà phòng về.
Chương 234: Chu Trường Lâm
Ở cửa Đông quận thành, sáng sớm Chu Trường Lâm đã dắt theo ba người con trai đứng đợi ở cổng.
“Phụ thân, thuộc hạ không phải đã nói rằng người từ kinh thành giữa trưa mới tới sao? Chúng ta tới sớm vậy để làm gì?”
Con trai út của Chu Trường Lâm Chu Đắc Ngộ ngáp ngắn ngáp dài nói.
Hôm qua anh ta còn tới giáo phường ti chọn ba cô nương, tắm trong bồn lớn tới tận khi trời gần sáng mới đi ngủ, kết quả vừa mới sáng ra đã bị Chu Trường Lâm phái người tới kéo dậy, bảo anh ta tới cổng thành đợi người.
Bây giờ anh ta thậm chí không mở nổi mắt nữa.
Con trai thứ đứng bên cạnh cũng mơ mơ màng màng.
Anh ta không tới giáo phường ti mà đi tới Tiêu Tương quán, còn chọn nhiều cô nương hơn đệ đệ của mình, mãi cho tới khi Chu Trường Lâm phái người tới, anh ta vẫn còn đang trong bồn tắm, chưa ra ngoài.
“Các ngươi cứ làm loạn đi, chờ ta chết rồi, xem các ngươi còn làm loạn được mấy ngày!”
Chu Trường Lâm nhìn bộ dạng của hai người bọn họ liền nổi cơn tam bành.
Tối hôm qua ông ta nhận được thông báo, nhà họ Chu ở kinh thành phái một công tử tên là Chu Văn Viên tới Quảng Nguyên, khoảng trưa ngày hôm sau là sẽ tới, bảo ông ta đón tiếp.
Chu Trường Lâm vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện nhà họ Chu ở kinh thành, dặn dò con trai nhiều lần, buổi tối không được làm loạn, sáng hôm sau còn phải tiếp đón công tử kinh thành.
Không ngờ vừa xoay người hai thằng con trai đã chạy tới thanh lâu rồi.
Chỉ còn lại con trai cả ở nhà.
Nghĩ đến đây, Chu Trường Lâm quay đầu nhìn con trai cả một cái.
Sau đó lại thở dài một hơi.
Con trai cả mặc dù không thích tới thanh lâu, lúc này cũng không ngủ gật.
Mà đang gặm một cái đùi cừu, dầu mỡ đầy miệng, làm gì còn thời gian nghe người khác nói gì.
“Gia môn bất hạnh!”
Chu Trường Lâm không khỏi cảm thấy bi thương.
Lúc ông ta còn nhỏ, nhà họ Chu ở quận thành chỉ là một nhánh trong rất nhiều nhánh phụ của nhà họ Chu ở kinh thành, gần như đã bị nhà họ Chu ở kinh thành bỏ quên rồi.
Nhưng sau khi làm việc không ngừng nghỉ, ông ta từng bước dẫn dắt nhà họ Chu trở thành nhà buôn vải lớn nhất ở Quảng Nguyên, nối lại quan hệ với nhà họ Chu ở kinh thành, có thể nói là vô cùng giỏi.
Nhưng con trai của ông ta thì đứa nào cũng ngu xuẩn ngang nhau.
Lão đại trời sinh ngu ngốc, cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết ăn, chiều cao chưa tới một mét sáu nhưng đã nặng tới hơn 100 kg, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên, cả đời này có lẽ cũng không phất lên nổi.
Con trai thứ thì là một công tử ăn chơi chính hiệu, trong nhà có mười mấy thê thiếp mà ngày ngày vẫn còn chạy tới thanh lâu.
Vì vậy khi con trai thứ ba ra đời, ông ta liền đặt tên là Chu Đắc Ngộ, hi vọng có thể là một người thông minh.
Kết quả con trai út thông minh thì đúng là thông minh, nhưng không bao giờ để tâm đúng chỗ, từ sáng tới tối không chạy tới thanh lâu thì chạy đi gây chuyện, còn khiến ông ta lo lắng hơn so với con trai thứ.
Chính vì ba người con trai này đều không có chí tiến thủ, Chu Trường Lâm mới ủng hộ cháy trai mình tới Kim Xuyên làm sư gia, kết quả đám thổ phỉ mà tên này bồi dưỡng ra lại chọc vào Kim Phi, cháu trai cũng bị Kim Phi giết chết rồi.
Chu Trường Lâm sớm đã bất mãn với Chu sư gia, sau khi biết Kim Phi là quý tộc, ý định báo thù đương nhiên là không còn nữa, cũng không phái người đi điều tra kỹ càng.
Mãi cho đến hiện giờ, ông ta vẫn không biết nguyên nhân thật sự mà Kim Phi giết chết Chu sư gia, thực chất là vì guồng quay tơ.
Sau đó Kim Phi ở quận thành đàn áp quận Trường, Chu Trường Lâm cảm thấy vô cùng may mắn vì chưa một lần chọc vào Kim Phi.
Ba cha con đợi ở cổng thành suốt một buổi sáng, mãi cho tới gần trưa mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa được hộ vệ giám sát đi từ xa tới.
Bên cạnh xe ngựa còn treo một chiếc đèn lồng, bên trên có một chữ ‘Chu’ rất to.
“Mau dậy đi, Văn Viên công tử tới rồi!”
Chu Trường Lâm đạp vào người mấy đứa con đang gật gù của mình, chỉnh lại y phục rồi chạy tới đón.
Người trong xe nhìn thấy Chu Trường Lâm liền bảo người lái xe dừng lại.
Một thư sinh cao lớn, khuôn mặt trắng trẻo, môi đỏ răng trắng vén rèm xe bước xuống:
“Trường Lâm bá bá, nhiều năm chưa gặp, bá vẫn phong độ như cũ".
Dù sao cũng là gia tộc cùng nguồn gốc, theo vai vế, Chu Trường Lâm vẫn lớn hơn Chu Văn Viên một bậc.
Nhưng phụ thân của Chu Văn Viên là đại tổng quản của nhà họ Chu, mặc dù chức vụ không khác quản gia là mấy nhưng lại có quan hệ nhánh chính với nhà họ Chu ở kinh thành.
Gia chủ chấp nhận giao toàn bộ gia tộc cho ông ta quản lý đủ để nói lên sự tín nhiệm dành cho ông ta, địa vị ở nhà họ Chu ở kinh thành còn cao hơn Chu Trường Lâm nhiều.
Chu Trường Lâm không dám bày ra dáng vẻ của bề trên, cười nói: “Văn Viên công tử đường xa tới đây vất vả, có lẽ là đã đói rồi phải không? Ta đã bày tiệc rượu ở trong thành tiếp đãi công tử, mong công tử không chê, nếm thử những món đặc sản nổi tiếng nhất của quận Quảng Nguyên bọn ta”.
“Đa tạ Trường Lâm bá bá, tuy nhiên cháu lần này từ xa tới Quảng Nguyên, có nhiệm vụ trên người, uống rượu thì thôi không cần nữa đâu, làm việc chính trước”.
Chu Văn Viên cười xua tay.
“Việc chính?”, trong lòng Chu Trường Lâm khẽ lay động: “Lão hủ ở Quảng Nguyên cũng gọi là có ít quan hệ, nếu như có thể giúp được xin công tử cứ nói”.
“Nhắc đến chuyện này thì thực sự phải nhờ vả Trường Lâm bá bá”.
Chu Văn Viên nói: “Không giấu gì Trường Lâm bá bá, lần này ta tới là vì xà phòng thơm mà lần trước bá bá gửi tới kinh thành”.
“Xà phòng?”, Chu Trường Lâm khẽ cau mày.
“Đúng vậy”, Chu Văn Viên nói: “Trường Lâm bá bá, bá không biết, xà phòng mà bá gửi tới đều bị phụ nữ trong phủ giành nhau hết rồi, còn bao nhiêu người không giành được cứ quấn lấy cha cháu, ở kinh thành lại không tìm được xà phòng, cha cháu hết cách, chỉ đành bào cháu tới làm phiền Trường Lâm bá bá”.
Mỗi năm đồ mà ông ta gửi tới kinh thành đều không hề tầm thường, nhưng nhà họ Chu ở kinh thành lại chưa từng bày tỏ bất kỳ thái độ gì, giống như không nhận được vậy.
Vì vậy khi Chu Trường Lâm nghe thấy xà phòng được phụ nữ của nhà họ Chu ở kinh thành yêu thích như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui, nhưng ngay giây tiếp theo lông mày lại cau lại.
Không phải toàn bộ con nhà giàu đều là công tử ăn chơi, Chu Văn Viên từ nhỏ đã đi theo cha mình học hỏi, cho dù là cách nói chuyện hay cách đối nhân xử thế đều vô cùng hài hòa, còn biết quan sát sắc mặt, ưu tú hơn rất nhiều so với ba đứa con trai của Chu Trường Lâm.
Thấy sắc mặt khó coi của Chu Trường Lâm liền quan tâm hỏi: “Trường Lâm bá bá, sao vậy?”
“Văn Viên công tử cậu không biết, xà phòng cũng rất được yêu thích ở Quảng Nguyên, bây giờ hết hàng mất rồi”.
Chu Trường Lâm bất lực nói.
Là một thương nhân có trình độ, Chu Trường Lâm vẫn rất nhạy cảm với việc kinh doanh, gần đây cũng khá quan tâm đến xà phòng.
Bây giờ xà phòng hot như vậy, ở chợ đen giá thậm chí còn độn lên tới hai mươi lượng một cục, nhưng cho dù ra giá trên trời vẫn ít người chịu bán.
“Hết hàng rồi?”, Chu Văn Viên nghe xong cũng cau mày: “Vậy phải làm sao?”
Chu Trường Lâm biết ý của Chu Văn Viên là muốn ông ta nghĩ cách, nhưng tạm thời ông ta không có bất kỳ cách nào cả.
Nếu là những hộ kinh doanh khác, với thế lực của nhà họ Chu còn có thể chạy tới ép, bắt đối phương phải nôn hàng tồn ra.
Nhưng khắp quận thành ai cũng biết rằng Đường Tiểu Bắc là người của Kim Phi, không phải bất đắc dĩ thì ông ta thật sự không muốn đắc tội với Kim Phi.
Lấy lòng nhà họ Chu ở kinh thành rất quan trọng, nhưng thường ngày ông ta cũng đã bày tỏ không ít thái độ, nhà họ Chu chắc sẽ không vì chuyện này mà làm khó ông ta đâu.
Nhưng nếu chọc vào Kim Phi thì không chắc, dù sao đó là kẻ điên mà ngay cả quận Trường cũng không dám động vào.
Chu Văn Viên thấy biểu hiện của Chu Trường Lâm đã đoán ra được ông ta không có cách, cũng không trực tiếp yêu cầu mà nói vòng vo:
“Trường Lâm bá bá, bá ở Quảng Nguyên, có lẽ không biết, năm nay số lượng mà triều đình cống nạp cho người Đảng Hạng tăng thêm 10% đấy”.
“Cái gì?”
Chu Trường Lâm nghe thấy vậy trợn tròn mắt.
Thông thường khi người dân nghe thấy cống nạp tăng lên đều sẽ than trời than đất, nhưng Chu Trường Lâm lại vô cùng vui mừng.
Bởi vì trong số cống nạp có phần lớn là vải vóc, cống nạp tăng lên, cho thấy việc kinh doanh năm nay của ông ta sẽ nhiều hơn!
Đây cũng là nguyên nhân các đại thần trong triều đình đồng ý gia tăng cống nạp.
Dù sao cũng không cần bọn họ bỏ tiền, còn có thể kiếm được một khoản, sao mà không vui chứ?
Còn về cuộc sống của người dân liên quan quái gì đến bọn họ chứ?
“Văn Viên công tử cậu yên tâm, ta sẽ lập tức đii tìm Tiểu Bắc cô nương, nhất định phải lấy được xà phòng!”
Hô hấp của Chu Trường Lâm trở nên gấp gáp.
Chương 235: Kẻ thù
“Nếu đã vậy thì phải làm phiền Trường Lâm bá bá rồi”.
Văn Viên công tử cười chắp tay.
“Là người một nhà cả, đều là việc nên làm mà, nói làm phiền là không nể mặt ta rồi?”
Chu Trường Lâm cười nói, sau đó bắt đầu giới thiệu ba đứa con trai của mình cho Văn Viên công tử.
Sau khi hai bên làm lễ xong, Chu Trường Lâm nói: “Văn Viên công tử, vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi, ta sai tạp dịch tới xem Đường Tiểu Bắc có ở đó không, đỡ mất công công tử chạy một chuyến”.
“Tiểu Bắc cô nương?”
Văn Viên công tử đã nghe Chu Trường Lâm nhắc hai lần về cái tên này, tò mò hỏi: “Cô nương này là ai vậy?”
“Nhắc đến Tiểu Bắc cô nương, cô ấy đích thị là một truyền kỳ của quận Quảng Nguyên bọn ta đấy”.
Chu Trường Lâm vừa dẫn Văn Viên công tử vào thành vừa kể lại chuyện về Đường Tiểu Bắc.
Từ việc Kim Phi tham gia vào vòng trà của Đường Tiểu Bắc đến lúc Đường Tiểu Bắc quay lại quận Quảng Nguyên, mãi cho tới khi quán rượu mới nói xong.
“Ồ, không ngờ rằng quận Quảng Nguyên lại có một cô gái thần kỳ như vậy”, Văn Viên công tử cười nói: “Còn có vị tiên sinh đó nữa, cũng là một người tuyệt vời, hai người nhất định đã tạo nên một giai thoại ở Quảng Nguyên đúng không?”
“Công tử quả nhiên là nhanh nhạy”, Chu Trường Lâm cười nói: “Bây giờ các cô nương thanh lâu trong Phong Nguyệt Phường, ai nấy đều rất ngưỡng mộ Tiểu Bắc cô nương, toàn bộ đều mong có thể gặp được một người như Kim tiên sinh”.
“Chúng ta muốn mua xà phòng có phải chỉ có thể đến tìm Tiểu Bắc cô nương không?”
Các cô nương thanh lâu ngày đêm mong chờ được gặp Kim Phi, nhưng là đàn ông, hứng thú của Văn Viên công tử đương nhiên là Đường Tiểu Bắc – người đã khiến Kim Phi phải cam tâm tình nguyện làm thơ cho.
“Đúng vậy, Kim tiên sinh là người đọc sách, không quan tâm kinh doanh, vì vậy giao xà phòng cho Đường Tiểu Bắc cô nương quản lý”.
Chu Trường Lâm gật đầu nói: “Mà Tiểu Bắc cô nương cũng vô cùng lợi hại, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã khiến cho một đồ vật mà chưa ai nghe tên bao giờ trở nên bùng nổ toàn thành, hôm bắt đầu mở bán, không biết có bao nhiêu người đứng chờ cả đêm để xếp hàng, cầm ngân lượng đi mua”.
“Nghe Trường Lâm bá bá nói như vậy, ta có chút ngưỡng mộ Tiểu Bắc cô nương, chỉ đáng tiếc chưa có duyên gặp”, Văn Viên công tử tiếc nuối nói.
Xã hội phong kiến, những cô nương gia đình lớn không được phép gặp người ngoài.
Rất nhiều cặp vợ chồng mãi đến ngày động phòng vén tấm khăn trùm đầu mới biết người bạn đời của mình là ai.
“Tiểu Bắc cô nương xuất thân thanh lâu, không có nhiều quy tắc như vậy, thường đi lại bên ngoài”.
Chu Trường Lâm nói: “Công tử nếu như muốn gặp, đợi lát nữa cùng lão hủ đi một chuyến là được rồi”.
“Được vậy thì tốt”, Văn Viên công tử vui mừng gật đầu.
Hoặc có thể là lo lắng chuyện xà phòng, cũng có thể là do muốn mau chóng được gặp Tiểu Bắc, bữa cơm này ăn xong rất nhanh.
Đặt đũa xuống thì cũng là lúc tạp dịch đi nghe ngóng tin tức quay về.
“Lão gia, tiểu nhị của quán trọ nói, Tiểu Bắc cô nương hôm nay ở quán trọ, không ra ngoài”.
“Công tử, cậu muốn nghỉ ngơi một chút hay là qua đó một chuyến”, Chu Trường Lâm hỏi.
“Đi làm việc chính trước đi”.
“Vậy ta sắp xếp xe ngựa”.
Quán trọ Triệu gia, Đường Tiểu Bắc cũng vừa ăn trưa xong, đang suy nghĩ liệu có nên đi thêm một chuyến tới nha hành không thì A Lan đi vào.
“Tiểu thư, tiểu nhị nói Chu Trường Lâm nhà họ Chu tới, nói muốn gặp người”.
“Chu Trường Lâm?”
Đường Tiểu Bắc nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, hai tay không khỏi nắm chặt lại.
Người mà cô ấy và dz hận nhất chính là Chu Trường Lâm.
Nhưng Đường Tiểu Bắc biết thế lực nhà họ Chu lớn mạnh, còn có chỗ dựa là nhà họ Chu ở kinh thành, cô ấy và dz không phải là đối thủ của họ, vì vậy vẫn luôn nén cơn hận ở trong lòng.
Kết quả bây giờ Chu Trường Lâm lại đột nhiên tìm tới, nỗi hận bị đè nén bấy lâu không cách nào khống chế được.
“Tiểu thư, người sao thế?”
A Lan không biết ân oán giữa nhà họ Đường và nhà họ Chu, nhìn thấy Đường Tiểu Bắc thất thận khẽ lay vai cô ấy một cái.
Lúc này Đường Tiểu Bắc mới hoàn hồn lại.
Cô ấy không muốn gây họa cho Kim Phi, chỉ hít sâu một cái, dập tắt suy nghĩ bảo Đại Lưu đi chém chết Chu Trường Lâm.
Trầm tư một lát liền gật đầu nói: “Bảo ông ta vào đi”.
“Tiểu thư, Chu Trường Lâm dắt tới rất nhiều người, hay là bảo Đại Lưu ra hỏi trước xem ông ta tới đây làm gì?”, A Lan hỏi.
“Không cần, ta biết ông ta tới làm gì, sẽ không dẫn nhiều người vào đâu”, Đường Tiểu Bắc nói.
Từ nhỏ Đường Tiểu Bắc lớn lên trong một biệt viện vừa sâu vừa lớn, số người biết cô ấy chỉ có vài họ hàng thân thích và nha hoàn mà thôi.
Khi nhà họ Đường gặp tai họa, ngoại trừ dz và nha hoàn thân cận Tiểu Viện, những nha hoàn khác đều bị bán ra bên ngoài, cùng bị thổ phỉ giết với những người thân của cô ấy.
Mà Tiểu Viện từ sớm đã quen biết cô ấy, trong hoàn cảnh không thể sống tiếp được nữa cũng không khai báo thân phận của cô ấy cho nhà họ Chu, bây giờ lại được nhận ân huệ của dz, đương nhiên sẽ không bán đứng cô ấy.
Huống hồ bây giờ Tiểu Viện vẫn đang báo hiếu với mẹ trong khe núi, không gặp được Chu Trường Lâm.
Vì vậy Chu Trường Lâm không thể biết thân phận của cô ấy được.
Vậy thì lời giải thích hợp lý duy nhất là ông ta tới để mua xà phòng.
Nếu đối phương đã tới tận cửa, đương nhiên là biết cô ấy ở đây, nếu như trốn tránh không gặp ngược lại càng không hợp lý.
Dù sao thân phận hiện tại của cô ấy là một người bán xà phòng, không có lý do gì để loại bỏ những khách hàng có tiềm năng lớn.
Vài phút sau A Lan dẫn Chu Trường Lâm vào bên trong.
Chu Trường Lâm quả nhiên không đem theo nhiều người, chỉ dẫn theo Văn Viên công tử và con trai út thôi.
Đường Tiểu Bắc cúi đầu cắn môi, khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã đổi thành một nụ cười điềm tĩnh.
“Chu lão gia, xin lỗi, tiểu nữ vừa rồi có chút không tiện nên không ra đón, mong Chu lão gia không trách tội!”
Xã hội phong kiến quan trọng nhất là lễ nghĩa, tình huống thông thường, nói chuyện với người khác phải hành lễ, trừ khi cấp bậc của đối phương khác nhau.
Ví dụ như quý tộc đối với thường dân, hoặc là thường dân đối với nô tì, không cần hành lễ.
Đường Tiểu Bắc mặc dù nói lời khách khí nhưng vẫn không hành lễ với Chu Trường Lâm.
Bởi vì đây đã là giới hạn của cô ấy rồi, hành lễ với kẻ thù, cô ấy thực sự không làm được.
Chu Trường Lâm cũng đã lăn lội trong thương trường nhiều năm, lúc này cần nhờ vả người khác nên coi như không nhìn thấy, không những không tức giận mà còn chắp tay nói:
“Tiểu Bắc cô nương là người bận rộn, bằng lòng gặp lão hủ đã là phúc phận lớn của ta rồi, nói như vậy khách khí quá”.
Nói xong ông ta chỉ vào Văn Viên công tử ở bên cạnh nói: “Đây là Văn Viên công tử tới từ kinh thành”.
Lúc này, Văn Viên công tử chăm chú nhìn Đường Tiểu Bắc, vẻ kinh ngạc trong mắt khó có thể kiềm chế được.
Không phải hắn chưa từng thấy thế giới mà là những cô gái từng gặp trước đây hoặc là nô tỳ cẩn thận khiêm tốn, hoặc là tiểu thư ngang ngược hống hách, hoặc là vẻ ngoài ngoan ngoãn nhưng thực ra lại là những cô nương thanh lâu chỉ muốn moi tiền từ túi nam nhân.
Đường Tiểu Bắc khác hẳn với những cô gái này.
Không chỉ trông vô cùng xinh đẹp, quan trọng nhất là Đường Tiểu Bắc lưng ưỡn thẳng tắp, ăn nói điềm đạm, từ đầu đến chân toát ra vẻ tự tin mạnh mẽ.
Địa vị của phụ nữ ở Đại Khang rất thấp, Văn Viên công tử đã từng gặp đủ loại gái đẹp ở thanh lâu, nhưng cô nương có khí chất như vậy thì là lần đầu tiên thấy.
Nhất thời nhìn ngây người ra.
Mãi cho đến khi Chu Trường Lâm giới thiệu bản thân mới hoàn hồn lại.
“Ba trăm miếng...”
Thẩm ma nghe thấy vậy, khóe miệng không khỏi giật giật.
Tự nhiên mang tới ba trăm miếng, còn nói là tới mà không có chuẩn bị gì, ma mới tin.
Mặc dù rõ ràng biết rằng Đường Tiểu Bắc nắm thóp bà ta, Thẩm ma ma cũng chỉ đành khịt mũi thừa nhận.
“Vậy thì đưa ta 300 miếng đi”.
“Thẩm ma ma, đợi chút, ta bảo người đi sắp xếp”.
Đường Tiểu Bắc đi được hai bước lại quay lại hỏi: “Đúng rồi, Thẩm ma ma, xà phòng có mấy mùi, bà muốn loại nào?”
“Mùi hương còn khác nhau à?”, Thẩm ma ma khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, có hoa quế, hoa nhài, hoa dành dành, hoa lan, hoa mai, hoa mận...”
Đường Tiểu Bắc búng tay nói về các mùi hương: “Hôm qua loại mà Lục Liễu cô nương mang về là hương hoa mộc”.
“Ta có thể ngửi không?”, sự tò mò của Thẩm ma ma trỗi dậy.
“Đương nhiên rồi”, Đường Tiểu Bắc nói với A Lan đứng bên cạnh: “A Lan tỷ tỷ, tỷ lấy xà phòng mỗi loại một mùi hương ra đây”.
“Vâng ạ, tiểu thư”.
A Lan đáp một tiếng rồi đi ra.
Một lát sau, một hàng hộp nhỏ được bày trước mặt Thẩm ma ma.
“Ừm, cái này là hoa mộc... cái này là hoa nhài... rất thơm... Cái này là hoa dành dành, cũng thơm không kém...”
Thẩm ma ma mở từng chiếc hộp ra, nhận biết từng cái, biểu cảm càng lúc càng đặc sắc.
Nếu như chỉ có hoa nhài, vậy thì 30 hộp là đủ rồi, nhưng lại nhiều mùi hương như vậy, mỗi loại phải lấy vài hộp mới bõ.
Tính cách của phụ nữ vốn không thể chống lại được mùi hương, những mùi hương này Thẩm ma ma càng ngửi càng thích, cuối cùng quyết định một phát mua luôn 80 hộp.
Lúc đi còn có chút do dự không cam lòng, cảm thấy hôm nay mang theo ít ngân lượng quá, đáng lẽ nên mua nhiều hơn.
Đường Tiểu Bắc đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Thẩm ma ma rời đi, khóe miệng dần nhếch lên.
Cô ấy biết rằng kế hoạch của mình thành công rồi!
Sau khi Thẩm ma ma quay về, sức ảnh hưởng của xà phòng càng lúc càng lớn.
Nhưng điều khiến Đường Tiểu Bắc không ngờ tới là ảnh hưởng của xà phòng đối với Giáo phường ti lớn hơn nhiều so với những gì cô ấy mong đợi.
Sau khi Thẩm ma ma quay về liền phát xà phòng xuống.
Hơn nữa dựa theo tính cách của các cô nương, loại xà phòng cũng không giống nhau.
Đáng yêu hoạt bát thì phát những loại xà phòng có mùi hương nồng như hoa quế, hoa dành dành. Còn tính cách lạnh lùng hoặc là đi theo con đường văn nghệ thì phát những loại xà phòng có mùi hương lạnh hơn như hoa mận, hoa lan, hoa nhài.
Dưới sự tác động của Thẩm ma ma, tin tức các cô nương của giáo phường ti đều sử dụng xà phòng rất nhanh đã được truyền khắp nơi.
Xà phòng sớm đã nổi danh khắp quận Quảng Nguyên, nhưng dưới sự khống chế của Đường Tiểu Bắc, số người được tận mắt nhìn thấy rất ít.
Càng như vậy, số lượng người hứng thú với xà phòng càng nhiều.
Trong thời đại thiếu giải trí, mọi người đều khó có được niềm vui, ngay đêm hôm đó, cửa lớn của giáo phường ti đã chật cứng người tới xem.
Chỉ trong một đêm, doanh thu của giáo phường ti đã vượt qua tổng doanh thu sáu ngày trước đó, vượt xa so với chi phí mua xà phòng.
Người tới thanh lâu ở quận thành chỉ có bấy nhiêu, khách hàng của giáo phường ti nhiều lên thì những thanh lâu khác sẽ bị ít đi.
Những thanh lâu khác làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Chu ma ma của Xuân Phong Lâu ngay đêm hôm đó đã chạy tới quán trọ.
Vừa thấy Đường Tiểu Bắc, Chu ma ma đã khóc lóc nói: “Tiểu Bắc à, từ khi con rời khỏi Xuân Phong Lâu, ma ma càng lúc càng sống khó khăn, bây giờ khó khăn lắm mới hồi phục được chút, con lại làm như vậy, bảo ma ma làm sao sống được đây”.
Lần này Chu ma ma không phải đang giả vờ mà khóc thật.
Nói thẳng ra bà ta cũng chỉ là người làm công, phía sau Xuân Phong Lâu là thổ hào quận thành.
Tốn bao nhiêu công sức bồi dưỡng ra Đường Tiểu Bắc, kết quả nổ ra tin tức xấu, việc làm ăn của Xuân Phong Lâu bị ảnh hưởng, thổ hào phía sau đã bất mãn với bà ta lắm rồi.
Bây giờ khó khăn lắm Xuân Phong Lâu mới dựa được vào xà phòng dẫn dần có chút khởi sắc, cuối cùng Đường Tiểu Bắc lại bán xà phòng cho giáo phường ti.
Tối hôm nay khi vừa nghe thấy tin tức này, tú bà hận không thể lập tức chạy tới quán trọ xé nát mặt Đường Tiểu Bắc ra.
“Ma ma, xảy ra chuyện rồi à?”
Đường Tiểu Bắc cố ý giả vờ không biết.
“Thứ tốt như xà phòng, sao con có thể bán cho giáo phường ti được chưa?”, Chu ma ma lau nước mắt nói: “Con mụ họ Thẩm đó xứng đáng với xà phòng sao?”
“Thì ra ma ma tới vì chuyện này à?”
Đường Tiểu Bắc cố ý đăm chiêu cau mày: “Tiên sinh vì chuộc thân cho con mà dùng hết gia sản rồi, bây giờ tiền ăn cơm cũng sắp hết rồi, con cũng hết cách, chỉ đành bán chút xà phòng để kiếm tiền nuôi gia đình...”
Chu ma ma nghe xong câu này suýt chút nữa thì nhảy lên.
Để Kim Phi chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc với gia hơn một trăm lượng bạc vẫn luôn là nỗi đau trong lòng tú bà, hối hận suốt mấy ngày, ăn cơm cũng không ngon, Đường Tiểu Bắc nói như vậy khác nào sát muối vào vết thương của bà ta.
Nhưng bây giờ có việc cần nhờ Đường Tiểu Bắc, cho dù trong lòng tú bà uất hận cô ấy cũng không dám nói gì.
Bà ta lau nước mắt, nghiêm mặt nói: “Tiểu Bắc à, ở chỗ con bây giờ có bao nhiêu xà phòng, tặng cho ma ma mấy chục miếng được không?”
“Mấy chục miếng?”
Đường Tiểu Bắc suýt chút nữa thì cười thành tiếng.
Đúng là cái gì cũng nói được!
Nếu như không cần tìm một lý do để mở thị trường, khi đó một hộp cô ấy cũng sẽ không tặng cho tú bà.
Bây giờ danh tiếng của xà phòng đã nổi lên rồi, tú bà còn muốn lấy không, đúng là nằm mơ mà.
Khi đó Đường Tiểu Bắc ở Xuân Phong Lâu đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực, không tăng giá cho bà ta là đã nể tình lắm rồi.
“Ma ma, người cũng biết, con không thể quyết định mọi chuyện được, nguyên liệu của xà phòng rất quý giá, tặng ma ma một hộp đã là hiếu thuận với ma ma lắm rồi, nếu mà thêm thì con không biết quay về nói với đại phu nhân như thế nào”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Ma ma, người không nhẫn tâm nhìn con quay về bị đại phu nhân đánh chết đúng không?”
“Thế không được”.
Chu ma ma thấy Đường Tiểu Bắc đã lôi cả đại phu nhân ra rồi chỉ đành hỏi: “Vậy xà phòng bao nhiêu tiền một miếng?”
“Năm lượng bạc”.
Đường Tiểu Bắc thản nhiên đáp.
“Gì cơ?”
Lần này Chu ma ma không kìm được nữa trực tiếp nhảy lên: “Sao mà đắt quá vậy?”
Đường Tiểu Bắc mỉm cười, lười giải thích.
Bây giờ thị trường xà bông đã được mở ra, Xuân Phong Lâu không mua, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn khách hàng chạy tới giáo phường ti hết.
Vì vậy cô ấy không lo lắng chút nào.
“Tiểu Bắc à, con là đứa con gái yêu quý nhất của ma ma, nhất định phải bán cho ta giá rẻ, năm lượng bạc một miếng thực sự quá đắt rồi”.
Chu ma ma lại chơi trò tình cảm.
“Ma ma, thực sự xin lỗi, đây là giá mà đại phu nhân đã đưa ra, thiếu một đồng cũng không được”.
Đường Tiểu Bắc lắc đầu nói: “Thẩm ma ma của giáo phường ti tới mua cũng là giá này, không tin thì người cứ đi hỏi đi”.
Chu ma ma giằng co hồi lâu, cuối cùng thấy Đường Tiểu Bắc sắp nổi giận không bán nữa, chỉ đành bỏ tiền ra mua 40 hộp.
Tiễn Chu ma ma đi, Đường Tiểu Bắc gọi Đại Lưu tới: “Đại Lưu ca, bảo Thiết Chùy ca tới quán trọ tìm chưởng quầy thương lượng chút, ngày mai mượn quầy hàng đối diện vài ngày, hỏi quán trọ xem bao nhiêu tiền.
“Ái chà, Tiểu Bắc cô nương, cuối cùng cô cũng chịu buông tay rồi”.
Đại Lưu vỗ đùi, xoay đầu chạy đi.
Mấy ngày nay số người tới nghe ngóng về xà phòng quá nhiều, nhưng Đường Tiểu Bắc không chịu bán, hắn cũng lo lắm rồi.
Chương 232: Tranh nhau mua
Sáng sớm hôm sau, trước cửa quán trọ nhà họ Triệu có thêm một gian hàng.
“Bán xà phòng đây, xà phòng nhà Kim tiên sinh độc quyền chế tạo ra đây! Có hương hoa quế, còn có hương hoa mai...”
Thiết Chùy và mấy cựu binh đứng ở quầy hàng hét.
Người dân Đại Khang không có thói quen ngủ nướng, đồ ăn ngoài thành được đưa tới cũng tươi ngon nhất, không ít nha hoàn gia đình có tiền đều mang giỏ đi mua.
Xà phòng không chỉ nổi tiếng trong Phong Nguyệt phường, dưới sự tác động của phu nhân quận trưởng, danh tiếng của nó càng nổi như cồn trong giới nhà giàu.
Không ít phu nhân sau khi biết tin biết tin xà phòng bắt đầu được bán ra ngoài liền cử nha hoàn đi mua.
Hơn nữa không chỉ một hộp hai hộp, những nha hoàn đi tới cơ bản đều mua mỗi loại một hộp.
Có nha hoàn mua nhiều nhất tận 60 hộp, xếp đầy một thùng, sau đó kéo về bằng xe ngựa.
Bên cạnh còn có bốn gia nô bảo vệ, giống như đang vận chuyển ngân lượng vậy.
Lô đầu tiên Đường Tiểu Bắc chuẩn bị ba trăm hộp xà phòng, giáo phường ti mua tám mươi hộp, Xuân Phong Lâu mua bốn mươi hộp, số còn lại không nhiều.
Chưa đầy nửa tiếng, hộp bày xà phòng trên bàn đều đã trống không.
Cho dù như vậy vẫn có rất nhiều nha hoàn tới hỏi, sau đó sợ hãi, buồn bã rời đi.
Trong đầu đang nghĩ quay về làm sao ăn nói với chủ nhân.
“Người có tiền nhiều thật đấy!”
Đại Lưu sắp xếp mấy hộp rỗng, cảm thán nói.
Anh ta không hiểu nổi vì sao lại có nười tốn năm lượng bạc chỉ để mua một thứ để tắm rửa.
“Tiên sinh nói trên đời này, 90% của cải tập trung trong tay chưa tới 10% dân số, rất có thể bữa cơm mà thổ hào chiêu đãi bạn bè đủ cho dân làng một thôn ăn trong một năm”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Hôm nay chúng ta mới bán được hơn một nghìn lượng bạc, đừng nói là quận Quảng Nguyên, cho dù là phủ Kim Xuyên, một thổ hào bất kỳ nào cũng có thể lấy ra được, đối với bọn họ mà nói, tốn mấy chục lượng mua những thứ mới mẻ thì có đáng là gì?”
“Đúng vậy, nên kiếm tiền từ bọn họ”, Đại Lưu cười ha ha nói: “Vậy chúng ta có được coi là cướp của người giàu chia cho người nghèo không?”
“Đương nhiên là vậy rồi, bao nhiêu đứa trẻ trong làng không có điều kiện sống tiếp chẳng phải đều do tiên sinh nuôi dưỡng sao?”
Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu.
“Trước đây cảm thấy bán một cục xà phòng năm lượng có chút chột dạ, nghe Tiểu Bắc cô nương nói như vậy, ta đột nhiên cảm thấy mình bán rẻ phết”.
Đại Lưu nói: “Chúng ta lấy tiền từ người giàu, sau đó dùng số tiền đó để cứu giúp những người dân khó khăn”.
“Trần đời nhiều người khó khăn như vậy, sao tiên sinh có thể nuôi hết được?”
Đường Tiểu Bắc cảm thán nói: “Tiên sinh từng nói rồi, cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, có nghĩa là thay vì cho người ta mấy con cá để ăn thì chi bằng dạy họ cách đánh cá, vì vậy ngài ấy mới mở xưởng dệt”.
“Tiên sinh đúng là có tấm lòng bồ tát”, Đại Lưu gật đầu nói: “Cuộc đời này gặp được tiên sinh là chuyện may mắn nhất cuộc đời ta, nếu không phải tiên sinh, cả nhà ta có lẽ không sống nổi qua năm nay, ít nhiều cũng chết một hai người”.
“Vì vậy chúng ta đều phải làm thật tốt mới có thể báo đáp tiên sinh”, Đường Tiểu Bắc cười nói.
“Đúng, đi theo tiên sinh, cùng nhau cướp của người giàu chia cho người nghèo, làm phúc cho thiên hạ!”
Đại Lưu đột nhiên cảm thấy khí thế bừng bừng.
Các phu nhân của các gia đình lớn nhận được tin xà phòng mở bán, Phong Nguyệt phường luôn quan tâm đến vấn đề này đương nhiên cũng nghe ngóng được.
Nhưng đến lúc này, những tú bà tinh quái bắt đầu thấy lo lắng.
Bọn họ thấy rằng, một khi mở bán ra, vậy thì chẳng phải chỉ cần có tiền là sẽ mua được sao?
Đến mua sớm thì sẽ khiến Đường Tiểu Bắc nhìn ra được là bọn họ đang cấp bách, không có lợi trong việc đám phán giá.
Vì vậy các tú bà chờ tới tận giữa sáng mới ngồi xe ngựa tới quán trọ nhà họ Triệu.
Bọn họ đã nghĩ xong cách để đàm phán giá với Đường Tiểu Bắc rồi.
Tuy nhiên khi tới nơi các tú bà đều ngây người ra.
Hết hàng rồi...
Lần này các tú bà đều lo đỏ cả mắt rồi.
“Tiểu Bắc cô nương, sao lại hết hàng rồi?”
“Tiểu Bắc cô nương, muốn bao nhiêu tiền cô cứ nói thẳng, ta tuyệt đối sẽ không trả giá”.
“Tiểu Bắc cô nương...”
Các tú bà vây quanh Tiểu Bắc cô nương, ai nấy đều nóng lòng như ngồi trên đống lửa.
Thanh lâu không phải ngành kinh doanh khác, rất nhiều khách hàng thích cô nương nào đó thì sẽ tới ủng hộ.
Dù sao con người đều có tình cảm mà.
Giáo phường ti và Xuân Phong lâu có xà phòng mà bọn họ không có, khách hàng chẳng phải sẽ chạy tới Giáo phường ti và Xuân Phong lâu sao?
Cho dù sau này bọn họ mua được rồi, khách hàng cũng chưa chắc sẽ quay lại.
“Các vị ma ma, thực sự xin lỗi, đã bán hết rồi”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Tuy nhiên đợi lát nữa ta sẽ phái người cưỡi ngựa tức tốc về Kim Xuyên mang tới, nếu không có gì ngoài ý muốn, trưa mai là có thể mang tới, ngày mai mọi người lại tới nhé”.
Các tú bà biết rằng bây giờ có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành thở dài rời đi.
“Tiểu Bắc cô nương, chúng ta rõ ràng là mang bao nhiêu xà phòng như vậy, vì sao lại không bán cho bọn họ?”
Đại Lưu thắc mắc hỏi.
“Tiên sinh nói rồi, vật càng hiếm thì càng quý, thứ gì mà có nhiều thì nhất định sẽ mất đi giá trị”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Tiên sinh nói rằng cảnh giới cao nhất của bán hàng đó chính là khiến khách hàng đứng xếp hàng chờ cửa hàng mở cửa, như vậy không chỉ bán được giá cao mà còn có thể bán được nhiều”.
“Lợi hại thật!”
Đại Lai giơ ngón cái tán thưởng.
Thực chất anh ta nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc rất lợi hại.
“Đại Lưu ca, đợi lát nữa huynh phái người quay về một chuyến, báo tin vui cho tiên sinh”.
Đường Tiểu Bắc dặn dò: “Còn nữa, bảo tiên sinh canh chừng núi Thiết Quán thật kỹ, không cho phép ai tới gần”.
“Được”.
Đại Lưu nhanh chóng gật đầu.
Cho dù anh ta có ngốc thế nào bây giờ cũng có thể nhìn ra được, xà phòng đã trở thành cây hái tiền, nhất định phải bảo vệ thật kỹ.
“Đúng rồi, đồ mà ta bảo Thiết Tử ca mua, đã mua đủ chưa?”
Trước khi tới quận thành, Kim Phi đã dặn dò Đường Tiểu Bắc mua một ít vật liệu quay về, còn nói nếu như thí nghiệm thành công, sau này còn có thể làm ra được loại xà phòng thơm hơn, nồng độ của mùi hương còn được cải thiện hơn nữa”.
“Mua đủ rồi, đúng theo lời dặn của cô nương. Thiết Tử sắp xếp các huynh đệ chia nhau ra mua, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác đâu”, Đại Lưu đáp.
“Vậy thì phái người mang về đi”, Đường Tiểu Bắc nói.
“Được”, Đại Lưu đáp một tiếng, chạy đi sắp xếp.
Rất nhanh một đoàn ngựa đã xuất phát từ quận thành quay về làng Tây Hà.
Ngựa phi nước đại, nhanh hơn đi bộ mấy lần, bảy tám giờ tối hôm đó, đám người Hầu Tử đã quay về làng Tây Hà.
Kim Phi đã tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, sau khi biết tin Hầu Tử quay về liền vội thay quần áo rồi đi ra ngoài.
“Hầu Tử, ở quận thành thế nào rồi?”
“Rất tốt, tiên sinh ngài không biết, xà phòng ở quận thành bán đắt hàng vô cùng, bao nhiêu người cầm ngân phiếu đi mua mà không mua được đấy...”
Hầu Tử hưng phấn kể lại những việc mà Đường Tiểu Bắc đã làm ở quận thành.
Đương nhiên dặn dò của Đường Tiểu Bắc anh ta không quên.
“Tiểu Bắc quả nhiên làm kinh doanh rất tốt”.
Kim Phi nghe xong cũng vui mừng mỉm cười.
Y cảm thấy Đường Tiểu Bắc có thể bán được xà phòng với giá ba lượng là đã tốt lắm rồi, ai ngờ cô ấy còn tăng lên thành năm lượng.
Giá thành của xà phòng khá thấp, chỉ riêng lần này Đường Tiểu Bắc đã giúp y kiếm được 1500 lượng.
Hơn nữa Kim Phi biết rằng đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
“Đúng vậy, Tiểu Bắc cô nương đúng là rất lợi hại”.
Hầu Tử cười nói: “Rõ ràng là vẫn còn nhiều xà phòng như vậy nhưng Tiểu Bắc cô nương lại không chịu bán, còn đặc biệt dặn dò bọn ta quay lại một chuyến”.
“Đã diễn thì phải diễn đến cùng chứ!”
Kim Phi cười nói: “Vậy ngày mai ngươi lại chạy một chuyến, mang thêm mấy cái hòm về, phối hợp diễn xuất với Tiểu Bắc”.
“Vâng!”, Hầu Tử chắp tay, xoay người rời đi.
Kim Phi cũng không đi ngủ, bảo người tới gọi Trương Lương, sắp xếp thêm người canh phòng núi Thiết Quán.
...
Quận thành Quảng Nguyên.
Đường Tiểu Bắc vốn nghĩ rằng các tú bà đến trưa mới tới, không ngờ vừa mới tỉnh dậy, A Lan đã nói với cô ấy rằng các tú bà đã đứng đầy ở cửa quán rồi.
Chương 233: Thú vui mới
Chờ đợi ở cửa quán trọ không chỉ có các tú bà mà còn có rất nhiều nha hoàn được các gia đình giàu có gửi tới.
Tới gần trưa, đám người Hầu Tử cuối cùng cũng cưỡi ngựa tới.
Trên bụng mỗi con ngựa treo hai cái hòm.
Khi tú bà và các nha hoàn nhìn thấy liền lao tới, muốn chặn ngựa chiến lại.
Việc này khiến cho Hầu Tử sợ hãi.
Phải biết rằng, hầu hết các hộp trên bụng ngựa của họ đều trống rỗng, nếu bị tú bà mở ra, chẳng phải là lộ mánh khóe sao?
Cùng may Đại Lưu kịp thời dẫn người tới, chặn các tú bà và nha hoàn ở bên ngoài.
“Các ngươi định làm gì, định cướp đội kỵ binh của bọn ta sao?”
Đại Lưu rút trường đao ra hung hăng hỏi.
“Không phải, không phải, bọn ta tới để mua xà phòng”.
Các tú bà và nha hoàn sợ hãi vội vàng lui về sau.
Hầu Tử dẫn người vào bên trong quán trọ.
“Xà phòng đã được đưa tới rồi, mọi người yên tĩnh chút”.
Đường Tiểu Bắc đi ra, mỉm cười nói: “Đợi ta vào trong phân loại, lát nữa sẽ mang ra bán”.
Nói xong liền dẫn A Lan quay vào trong quán trọ.
Mười mấy phút sau cửa lại mở ra.
Lần này, các tú bà đều không dám chen lấn, càng không dám có suy nghĩ trả giá.
Ai nấy đều cố gắng đưa ngân phiếu cho Đường Tiểu Bắc, sau đó mãn nguyện mang xà phòng quay về.
Cũng may Kim Phi đã lường trước được kết quả như vậy, bảo Hầu Tử mang theo thật nhiều hòm trống, Đường Tiểu Bắc có thể tùy ý phát huy.
Chỉ trong nửa giờ, Đường Tiểu Bắc đã bán được hơn 600 lượng sau đó mới bớt đông.
Sau đó hơn ba nghìn lượng lại vào túi.
Đại Lưu bị sốc đến mức tê liệt.
Từ trước đến giờ y chưa từng nghĩ rằng có thể kiếm được tiền như vậy.
“Thiết Tử ca, hôm nay vậy là được rồi, nếu như có người tới thì nói là hết hàng rồi”.
Đường Tiểu Bắc nhìn nha hoàn cuối cùng rời đi, dặn dò với Lưu Thiết đứng ở trước cửa: “Đúng rồi, nếu như có người hỏi ngày mai mang tới bao nhiêu, huynh cứ nói trong làng chúng ta hết hàng sẵn rồi, khoảng thời gian này sẽ không có hàng đâu”.
“Rõ!”, Lưu Thiết gật đầu.
Dù sao người giàu có ở quận thành cũng có hạn, hai ngày này đã bán được tổng cộng gần một nghìn cục, đã kha khá rồi.
Sau khi bọn họ dùng hết mẻ xà phòng này chắc là sẽ không xuất hiện tình trạng như hai ngày hôm nay đâu.
Tiếp tục bán ngược lại sẽ làm giảm mức độ cần thiết của xà phòng.
Chi bằng tạm dừng vài ngày.
Dù sao trên đời này cũng chỉ có Kim Phi biết làm xà phòng, thị trường quận Quảng Nguyên bão hòa rồi thì tới nơi khác là được.
Đại Khang rộng vậy, xa thì không nói, quận Quảng Nguyên bên dưới vẫn còn mấy huyện phủ kìa, cộng hết vào, người có tiền nhất định không hề ít hơn quận thành.
Thay vì tiêu tốn tinh lực vào quận thành chi bằng mở ra những thị trường mới.
Tuy nhiên sức lực của Đường Tiểu Bắc có hạn, cho dù mệt chết cũng không chạy tới được nhiều nơi như vậy.
Hơn nữa Kim Phi đã từng nói với cô ấy về kế hoạch kinh doanh của y, trong tầm nhìn của Kim Phi, mục tiêu không chỉ là một thành hay một địa phận mà là toàn bộ Đại Khang, thậm chí là cả Tây Vực, Trang Nguyên, thậm chí là cả nước ngoài, tạo thành một đế quốc doanh nghiệp khổng lồ.
Đến lúc đó Đường Tiểu Bắc càng không thể làm mọi thứ một mình được.
Với gần 5000 lượng bạc mà gần đây cô ấy kiếm được đã đủ cho Kim Phi dùng một khoảng thời gian, vì vậy Đường Tiểu Bắc quyết định tạm thời không mở thị trường mới nữa mà nghe theo ý kiến của Kim Phi, lấy thành công lần này làm ví dụ để bồi dưỡng ra những trợ thủ đắc lực.
Tranh thủ lúc này, sau này việc kinh doanh phát triển, đám người này sẽ trở thành những chủ cửa hàng độc lập như cô ấy.
Còn cô ấy chỉ cần quản lý các cửa hàng là được rồi.
Mấy ngày tiếp theo, lúc rảnh rỗi Đường Tiểu Bắc thường tới nha hành dạo, chọn ra những người thông minh lanh lợi nhất trong số nhữ nữ nô lệ, đích thân bồi dưỡng đào tạo.
Mà tình hình của xà phòng cũng giống như Đường Tiểu Bắc dự đoán, mặc dù vẫn có người tới hỏi, nhưng rõ ràng là không thể nào bùng nổ như mấy ngày trước được.
Nhưng sau vài ngày lên men, tác dụng của việc sử dụng xà phòng cũng đã nhận được phản hồi từ người mua.
Ở kiếp trước của Kim Phi, mọi người không thích dùng xà phòng, nhưng ở kiếp này lại nhận được sự yêu thích của các phu nhân và các cô nương thanh lâu.
Đặc biệt là ở Phong Nguyệt Phường, xà phòng đã trở thành ật dụng tiêu chuẩn trong mọi thanh lâu.
Bởi vì xà phòng không chỉ có mùi thơm mà còn có tác dụng làm sạch cơ thể nên nhiều khách hàng sẽ yêu cầu cụ thể cô gái tắm bằng loại xà phòng nào khi đặt hàng.
Thanh lâu thậm chí còn đặt ra quy định cho việc này, yêu cầu nếu tắm bằng xà phòng thì phải tăng thêm 100 văn.
Một số khách hàng sợ cô gái nhận tiền rồi không dùng xà phòng, hoặc là sợ các cô gái ấy không thể tự mình tắm sạch được còn yêu cầu đặt bồn tắm trong phòng, trực tiếp xem nàng tắm.
Sau đó, những khách hàng này phát hiện ra rằng tắm bằng xà phòng không chỉ trơn mà còn nhiều bọt, điều này có thể mang lại nhiều niềm vui cho các cuộc chơi.
Các công tử ăn chơi ở quận Quảng Nguyên đột nhiên được mở ra một thế giới mới!
Do đó, ngày càng có nhiều thiếu gia yêu cầu đặt bồn tắm trong phòng, khiến giá bồn tắm trong quận chỉ trong thời gian ngắn tăng gấp năm, sáu lần mà nguồn cung vẫn thiếu.
Sau đó, thanh lâu lại ra thêm một quy định, nếu đặt bồn tắm trong phòng thì phải thêm hai trăm văn.
Nhưng dù như vậy thì vẫn không thể ngăn được nhiệt huyết dâng trào của các anh.
Nếu cô gái nào không dùng xà phòng thì sẽ không có khách hàng tìm tới.
Toàn bộ thợ mộc trong quận thành đều không làm việc khác, tất cả đều tăng ca làm bồn tắm…
Trái ngược với thợ mộc, bởi vì sự xuất hiện của xà phòng dẫn đến việc kinh doanh phấn nước trong quận thành bị sa sút nghiêm trọng, rất nhiều cửa hàng mở cửa nhiều ngày mà không bán được gì, mà nếu tiếp tục như vậy thì e là họ sẽ không thể kiên trì được nữa.
Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng không thể ngờ được rằng, xà phòng mà bọn họ làm ra lại thay đổi cấu trúc dịch vụ của thanh lâu, thậm chí còn bổ sung thêm nhiều hạng mục cho bọn họ…
Sau đó Đường Tiểu Bắc không nhịn được tò mò, chạy tới Phong Xuân Lâu, tìm Đình tỷ chỉ giáo.
Ra khỏi Xuân Phong Lâu, trong đầu Đường Tiểu Bắc tràn ngập những kiến thức mà Đình tỷ truyền dạy cho và hình ảnh của Kim Phi.
“Đình tỷ bảo ta chủ động với tiên sinh hơn, ta có nên quay về một chuyến không? Nhưng tiên sinh đã đối xử với ta rất tốt rồi, quay về hay không cũng không có khác biệt gì cả…”
Đường Tiểu Bắc tràn đầy tâm tư ngồi lên xe ngựa.
Trên thực tế, xà phòng không chỉ mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho các công tử ở trong quận thành mà cũng mở ra một trận sóng gió cho nhà họ Chu – gia tộc buôn vải lớn nhất Quảng Nguyên.
Khi xà phòng vừa có ảnh hưởng trong quận, Chu Trưởng Lâm, gia chủ của nhà họ Chu, đã nhận thức sâu sắc rằng xà phòng sẽ là một mặt hàng rất phổ biến đối với phụ nữ.
Vì vậy khi tin tức Đường Tiểu Bắc bán công khai truyền ra ngoài, ông ta lập tức phái người đi mua.
Khi đó nha hoàn mua liền một phát sáu mươi hộp chính là do Chu Trưởng Lâm phái tới.
Trừ 10 hộp cho gia đình dùng, 50 hộp còn lại phái người mang tới Biện Kinh.
Thông thường Chu Trưởng Lâm cũng sẽ thi thoảng phái người mang đồ tới kinh thành, xà phòng là một trong số đó.
Nhưng không ngờ rằng xà phòng này vừa đến kinh thành đã rất được lòng các cô gái trong kinh thành, nhanh chóng bị phụ nữ nhà họ Chu ở kinh thành tranh giành nhau hết sạch.
Nhà họ Chu ở kinh thành đông người, xà phòng được gửi tới thì ít không thể ít hơn, vì vậy những người không có cảm thấy không hài lòng.
Quản gia phụ trách hết cách, chỉ đành phái con trai tới Quảng Nguyên, mau chóng mang một lô xà phòng về.
Chương 234: Chu Trường Lâm
Ở cửa Đông quận thành, sáng sớm Chu Trường Lâm đã dắt theo ba người con trai đứng đợi ở cổng.
“Phụ thân, thuộc hạ không phải đã nói rằng người từ kinh thành giữa trưa mới tới sao? Chúng ta tới sớm vậy để làm gì?”
Con trai út của Chu Trường Lâm Chu Đắc Ngộ ngáp ngắn ngáp dài nói.
Hôm qua anh ta còn tới giáo phường ti chọn ba cô nương, tắm trong bồn lớn tới tận khi trời gần sáng mới đi ngủ, kết quả vừa mới sáng ra đã bị Chu Trường Lâm phái người tới kéo dậy, bảo anh ta tới cổng thành đợi người.
Bây giờ anh ta thậm chí không mở nổi mắt nữa.
Con trai thứ đứng bên cạnh cũng mơ mơ màng màng.
Anh ta không tới giáo phường ti mà đi tới Tiêu Tương quán, còn chọn nhiều cô nương hơn đệ đệ của mình, mãi cho tới khi Chu Trường Lâm phái người tới, anh ta vẫn còn đang trong bồn tắm, chưa ra ngoài.
“Các ngươi cứ làm loạn đi, chờ ta chết rồi, xem các ngươi còn làm loạn được mấy ngày!”
Chu Trường Lâm nhìn bộ dạng của hai người bọn họ liền nổi cơn tam bành.
Tối hôm qua ông ta nhận được thông báo, nhà họ Chu ở kinh thành phái một công tử tên là Chu Văn Viên tới Quảng Nguyên, khoảng trưa ngày hôm sau là sẽ tới, bảo ông ta đón tiếp.
Chu Trường Lâm vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện nhà họ Chu ở kinh thành, dặn dò con trai nhiều lần, buổi tối không được làm loạn, sáng hôm sau còn phải tiếp đón công tử kinh thành.
Không ngờ vừa xoay người hai thằng con trai đã chạy tới thanh lâu rồi.
Chỉ còn lại con trai cả ở nhà.
Nghĩ đến đây, Chu Trường Lâm quay đầu nhìn con trai cả một cái.
Sau đó lại thở dài một hơi.
Con trai cả mặc dù không thích tới thanh lâu, lúc này cũng không ngủ gật.
Mà đang gặm một cái đùi cừu, dầu mỡ đầy miệng, làm gì còn thời gian nghe người khác nói gì.
“Gia môn bất hạnh!”
Chu Trường Lâm không khỏi cảm thấy bi thương.
Lúc ông ta còn nhỏ, nhà họ Chu ở quận thành chỉ là một nhánh trong rất nhiều nhánh phụ của nhà họ Chu ở kinh thành, gần như đã bị nhà họ Chu ở kinh thành bỏ quên rồi.
Nhưng sau khi làm việc không ngừng nghỉ, ông ta từng bước dẫn dắt nhà họ Chu trở thành nhà buôn vải lớn nhất ở Quảng Nguyên, nối lại quan hệ với nhà họ Chu ở kinh thành, có thể nói là vô cùng giỏi.
Nhưng con trai của ông ta thì đứa nào cũng ngu xuẩn ngang nhau.
Lão đại trời sinh ngu ngốc, cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết ăn, chiều cao chưa tới một mét sáu nhưng đã nặng tới hơn 100 kg, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên, cả đời này có lẽ cũng không phất lên nổi.
Con trai thứ thì là một công tử ăn chơi chính hiệu, trong nhà có mười mấy thê thiếp mà ngày ngày vẫn còn chạy tới thanh lâu.
Vì vậy khi con trai thứ ba ra đời, ông ta liền đặt tên là Chu Đắc Ngộ, hi vọng có thể là một người thông minh.
Kết quả con trai út thông minh thì đúng là thông minh, nhưng không bao giờ để tâm đúng chỗ, từ sáng tới tối không chạy tới thanh lâu thì chạy đi gây chuyện, còn khiến ông ta lo lắng hơn so với con trai thứ.
Chính vì ba người con trai này đều không có chí tiến thủ, Chu Trường Lâm mới ủng hộ cháy trai mình tới Kim Xuyên làm sư gia, kết quả đám thổ phỉ mà tên này bồi dưỡng ra lại chọc vào Kim Phi, cháu trai cũng bị Kim Phi giết chết rồi.
Chu Trường Lâm sớm đã bất mãn với Chu sư gia, sau khi biết Kim Phi là quý tộc, ý định báo thù đương nhiên là không còn nữa, cũng không phái người đi điều tra kỹ càng.
Mãi cho đến hiện giờ, ông ta vẫn không biết nguyên nhân thật sự mà Kim Phi giết chết Chu sư gia, thực chất là vì guồng quay tơ.
Sau đó Kim Phi ở quận thành đàn áp quận Trường, Chu Trường Lâm cảm thấy vô cùng may mắn vì chưa một lần chọc vào Kim Phi.
Ba cha con đợi ở cổng thành suốt một buổi sáng, mãi cho tới gần trưa mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa được hộ vệ giám sát đi từ xa tới.
Bên cạnh xe ngựa còn treo một chiếc đèn lồng, bên trên có một chữ ‘Chu’ rất to.
“Mau dậy đi, Văn Viên công tử tới rồi!”
Chu Trường Lâm đạp vào người mấy đứa con đang gật gù của mình, chỉnh lại y phục rồi chạy tới đón.
Người trong xe nhìn thấy Chu Trường Lâm liền bảo người lái xe dừng lại.
Một thư sinh cao lớn, khuôn mặt trắng trẻo, môi đỏ răng trắng vén rèm xe bước xuống:
“Trường Lâm bá bá, nhiều năm chưa gặp, bá vẫn phong độ như cũ".
Dù sao cũng là gia tộc cùng nguồn gốc, theo vai vế, Chu Trường Lâm vẫn lớn hơn Chu Văn Viên một bậc.
Nhưng phụ thân của Chu Văn Viên là đại tổng quản của nhà họ Chu, mặc dù chức vụ không khác quản gia là mấy nhưng lại có quan hệ nhánh chính với nhà họ Chu ở kinh thành.
Gia chủ chấp nhận giao toàn bộ gia tộc cho ông ta quản lý đủ để nói lên sự tín nhiệm dành cho ông ta, địa vị ở nhà họ Chu ở kinh thành còn cao hơn Chu Trường Lâm nhiều.
Chu Trường Lâm không dám bày ra dáng vẻ của bề trên, cười nói: “Văn Viên công tử đường xa tới đây vất vả, có lẽ là đã đói rồi phải không? Ta đã bày tiệc rượu ở trong thành tiếp đãi công tử, mong công tử không chê, nếm thử những món đặc sản nổi tiếng nhất của quận Quảng Nguyên bọn ta”.
“Đa tạ Trường Lâm bá bá, tuy nhiên cháu lần này từ xa tới Quảng Nguyên, có nhiệm vụ trên người, uống rượu thì thôi không cần nữa đâu, làm việc chính trước”.
Chu Văn Viên cười xua tay.
“Việc chính?”, trong lòng Chu Trường Lâm khẽ lay động: “Lão hủ ở Quảng Nguyên cũng gọi là có ít quan hệ, nếu như có thể giúp được xin công tử cứ nói”.
“Nhắc đến chuyện này thì thực sự phải nhờ vả Trường Lâm bá bá”.
Chu Văn Viên nói: “Không giấu gì Trường Lâm bá bá, lần này ta tới là vì xà phòng thơm mà lần trước bá bá gửi tới kinh thành”.
“Xà phòng?”, Chu Trường Lâm khẽ cau mày.
“Đúng vậy”, Chu Văn Viên nói: “Trường Lâm bá bá, bá không biết, xà phòng mà bá gửi tới đều bị phụ nữ trong phủ giành nhau hết rồi, còn bao nhiêu người không giành được cứ quấn lấy cha cháu, ở kinh thành lại không tìm được xà phòng, cha cháu hết cách, chỉ đành bào cháu tới làm phiền Trường Lâm bá bá”.
Mỗi năm đồ mà ông ta gửi tới kinh thành đều không hề tầm thường, nhưng nhà họ Chu ở kinh thành lại chưa từng bày tỏ bất kỳ thái độ gì, giống như không nhận được vậy.
Vì vậy khi Chu Trường Lâm nghe thấy xà phòng được phụ nữ của nhà họ Chu ở kinh thành yêu thích như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui, nhưng ngay giây tiếp theo lông mày lại cau lại.
Không phải toàn bộ con nhà giàu đều là công tử ăn chơi, Chu Văn Viên từ nhỏ đã đi theo cha mình học hỏi, cho dù là cách nói chuyện hay cách đối nhân xử thế đều vô cùng hài hòa, còn biết quan sát sắc mặt, ưu tú hơn rất nhiều so với ba đứa con trai của Chu Trường Lâm.
Thấy sắc mặt khó coi của Chu Trường Lâm liền quan tâm hỏi: “Trường Lâm bá bá, sao vậy?”
“Văn Viên công tử cậu không biết, xà phòng cũng rất được yêu thích ở Quảng Nguyên, bây giờ hết hàng mất rồi”.
Chu Trường Lâm bất lực nói.
Là một thương nhân có trình độ, Chu Trường Lâm vẫn rất nhạy cảm với việc kinh doanh, gần đây cũng khá quan tâm đến xà phòng.
Bây giờ xà phòng hot như vậy, ở chợ đen giá thậm chí còn độn lên tới hai mươi lượng một cục, nhưng cho dù ra giá trên trời vẫn ít người chịu bán.
“Hết hàng rồi?”, Chu Văn Viên nghe xong cũng cau mày: “Vậy phải làm sao?”
Chu Trường Lâm biết ý của Chu Văn Viên là muốn ông ta nghĩ cách, nhưng tạm thời ông ta không có bất kỳ cách nào cả.
Nếu là những hộ kinh doanh khác, với thế lực của nhà họ Chu còn có thể chạy tới ép, bắt đối phương phải nôn hàng tồn ra.
Nhưng khắp quận thành ai cũng biết rằng Đường Tiểu Bắc là người của Kim Phi, không phải bất đắc dĩ thì ông ta thật sự không muốn đắc tội với Kim Phi.
Lấy lòng nhà họ Chu ở kinh thành rất quan trọng, nhưng thường ngày ông ta cũng đã bày tỏ không ít thái độ, nhà họ Chu chắc sẽ không vì chuyện này mà làm khó ông ta đâu.
Nhưng nếu chọc vào Kim Phi thì không chắc, dù sao đó là kẻ điên mà ngay cả quận Trường cũng không dám động vào.
Chu Văn Viên thấy biểu hiện của Chu Trường Lâm đã đoán ra được ông ta không có cách, cũng không trực tiếp yêu cầu mà nói vòng vo:
“Trường Lâm bá bá, bá ở Quảng Nguyên, có lẽ không biết, năm nay số lượng mà triều đình cống nạp cho người Đảng Hạng tăng thêm 10% đấy”.
“Cái gì?”
Chu Trường Lâm nghe thấy vậy trợn tròn mắt.
Thông thường khi người dân nghe thấy cống nạp tăng lên đều sẽ than trời than đất, nhưng Chu Trường Lâm lại vô cùng vui mừng.
Bởi vì trong số cống nạp có phần lớn là vải vóc, cống nạp tăng lên, cho thấy việc kinh doanh năm nay của ông ta sẽ nhiều hơn!
Đây cũng là nguyên nhân các đại thần trong triều đình đồng ý gia tăng cống nạp.
Dù sao cũng không cần bọn họ bỏ tiền, còn có thể kiếm được một khoản, sao mà không vui chứ?
Còn về cuộc sống của người dân liên quan quái gì đến bọn họ chứ?
“Văn Viên công tử cậu yên tâm, ta sẽ lập tức đii tìm Tiểu Bắc cô nương, nhất định phải lấy được xà phòng!”
Hô hấp của Chu Trường Lâm trở nên gấp gáp.
Chương 235: Kẻ thù
“Nếu đã vậy thì phải làm phiền Trường Lâm bá bá rồi”.
Văn Viên công tử cười chắp tay.
“Là người một nhà cả, đều là việc nên làm mà, nói làm phiền là không nể mặt ta rồi?”
Chu Trường Lâm cười nói, sau đó bắt đầu giới thiệu ba đứa con trai của mình cho Văn Viên công tử.
Sau khi hai bên làm lễ xong, Chu Trường Lâm nói: “Văn Viên công tử, vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi, ta sai tạp dịch tới xem Đường Tiểu Bắc có ở đó không, đỡ mất công công tử chạy một chuyến”.
“Tiểu Bắc cô nương?”
Văn Viên công tử đã nghe Chu Trường Lâm nhắc hai lần về cái tên này, tò mò hỏi: “Cô nương này là ai vậy?”
“Nhắc đến Tiểu Bắc cô nương, cô ấy đích thị là một truyền kỳ của quận Quảng Nguyên bọn ta đấy”.
Chu Trường Lâm vừa dẫn Văn Viên công tử vào thành vừa kể lại chuyện về Đường Tiểu Bắc.
Từ việc Kim Phi tham gia vào vòng trà của Đường Tiểu Bắc đến lúc Đường Tiểu Bắc quay lại quận Quảng Nguyên, mãi cho tới khi quán rượu mới nói xong.
“Ồ, không ngờ rằng quận Quảng Nguyên lại có một cô gái thần kỳ như vậy”, Văn Viên công tử cười nói: “Còn có vị tiên sinh đó nữa, cũng là một người tuyệt vời, hai người nhất định đã tạo nên một giai thoại ở Quảng Nguyên đúng không?”
“Công tử quả nhiên là nhanh nhạy”, Chu Trường Lâm cười nói: “Bây giờ các cô nương thanh lâu trong Phong Nguyệt Phường, ai nấy đều rất ngưỡng mộ Tiểu Bắc cô nương, toàn bộ đều mong có thể gặp được một người như Kim tiên sinh”.
“Chúng ta muốn mua xà phòng có phải chỉ có thể đến tìm Tiểu Bắc cô nương không?”
Các cô nương thanh lâu ngày đêm mong chờ được gặp Kim Phi, nhưng là đàn ông, hứng thú của Văn Viên công tử đương nhiên là Đường Tiểu Bắc – người đã khiến Kim Phi phải cam tâm tình nguyện làm thơ cho.
“Đúng vậy, Kim tiên sinh là người đọc sách, không quan tâm kinh doanh, vì vậy giao xà phòng cho Đường Tiểu Bắc cô nương quản lý”.
Chu Trường Lâm gật đầu nói: “Mà Tiểu Bắc cô nương cũng vô cùng lợi hại, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã khiến cho một đồ vật mà chưa ai nghe tên bao giờ trở nên bùng nổ toàn thành, hôm bắt đầu mở bán, không biết có bao nhiêu người đứng chờ cả đêm để xếp hàng, cầm ngân lượng đi mua”.
“Nghe Trường Lâm bá bá nói như vậy, ta có chút ngưỡng mộ Tiểu Bắc cô nương, chỉ đáng tiếc chưa có duyên gặp”, Văn Viên công tử tiếc nuối nói.
Xã hội phong kiến, những cô nương gia đình lớn không được phép gặp người ngoài.
Rất nhiều cặp vợ chồng mãi đến ngày động phòng vén tấm khăn trùm đầu mới biết người bạn đời của mình là ai.
“Tiểu Bắc cô nương xuất thân thanh lâu, không có nhiều quy tắc như vậy, thường đi lại bên ngoài”.
Chu Trường Lâm nói: “Công tử nếu như muốn gặp, đợi lát nữa cùng lão hủ đi một chuyến là được rồi”.
“Được vậy thì tốt”, Văn Viên công tử vui mừng gật đầu.
Hoặc có thể là lo lắng chuyện xà phòng, cũng có thể là do muốn mau chóng được gặp Tiểu Bắc, bữa cơm này ăn xong rất nhanh.
Đặt đũa xuống thì cũng là lúc tạp dịch đi nghe ngóng tin tức quay về.
“Lão gia, tiểu nhị của quán trọ nói, Tiểu Bắc cô nương hôm nay ở quán trọ, không ra ngoài”.
“Công tử, cậu muốn nghỉ ngơi một chút hay là qua đó một chuyến”, Chu Trường Lâm hỏi.
“Đi làm việc chính trước đi”.
“Vậy ta sắp xếp xe ngựa”.
Quán trọ Triệu gia, Đường Tiểu Bắc cũng vừa ăn trưa xong, đang suy nghĩ liệu có nên đi thêm một chuyến tới nha hành không thì A Lan đi vào.
“Tiểu thư, tiểu nhị nói Chu Trường Lâm nhà họ Chu tới, nói muốn gặp người”.
“Chu Trường Lâm?”
Đường Tiểu Bắc nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, hai tay không khỏi nắm chặt lại.
Người mà cô ấy và dz hận nhất chính là Chu Trường Lâm.
Nhưng Đường Tiểu Bắc biết thế lực nhà họ Chu lớn mạnh, còn có chỗ dựa là nhà họ Chu ở kinh thành, cô ấy và dz không phải là đối thủ của họ, vì vậy vẫn luôn nén cơn hận ở trong lòng.
Kết quả bây giờ Chu Trường Lâm lại đột nhiên tìm tới, nỗi hận bị đè nén bấy lâu không cách nào khống chế được.
“Tiểu thư, người sao thế?”
A Lan không biết ân oán giữa nhà họ Đường và nhà họ Chu, nhìn thấy Đường Tiểu Bắc thất thận khẽ lay vai cô ấy một cái.
Lúc này Đường Tiểu Bắc mới hoàn hồn lại.
Cô ấy không muốn gây họa cho Kim Phi, chỉ hít sâu một cái, dập tắt suy nghĩ bảo Đại Lưu đi chém chết Chu Trường Lâm.
Trầm tư một lát liền gật đầu nói: “Bảo ông ta vào đi”.
“Tiểu thư, Chu Trường Lâm dắt tới rất nhiều người, hay là bảo Đại Lưu ra hỏi trước xem ông ta tới đây làm gì?”, A Lan hỏi.
“Không cần, ta biết ông ta tới làm gì, sẽ không dẫn nhiều người vào đâu”, Đường Tiểu Bắc nói.
Từ nhỏ Đường Tiểu Bắc lớn lên trong một biệt viện vừa sâu vừa lớn, số người biết cô ấy chỉ có vài họ hàng thân thích và nha hoàn mà thôi.
Khi nhà họ Đường gặp tai họa, ngoại trừ dz và nha hoàn thân cận Tiểu Viện, những nha hoàn khác đều bị bán ra bên ngoài, cùng bị thổ phỉ giết với những người thân của cô ấy.
Mà Tiểu Viện từ sớm đã quen biết cô ấy, trong hoàn cảnh không thể sống tiếp được nữa cũng không khai báo thân phận của cô ấy cho nhà họ Chu, bây giờ lại được nhận ân huệ của dz, đương nhiên sẽ không bán đứng cô ấy.
Huống hồ bây giờ Tiểu Viện vẫn đang báo hiếu với mẹ trong khe núi, không gặp được Chu Trường Lâm.
Vì vậy Chu Trường Lâm không thể biết thân phận của cô ấy được.
Vậy thì lời giải thích hợp lý duy nhất là ông ta tới để mua xà phòng.
Nếu đối phương đã tới tận cửa, đương nhiên là biết cô ấy ở đây, nếu như trốn tránh không gặp ngược lại càng không hợp lý.
Dù sao thân phận hiện tại của cô ấy là một người bán xà phòng, không có lý do gì để loại bỏ những khách hàng có tiềm năng lớn.
Vài phút sau A Lan dẫn Chu Trường Lâm vào bên trong.
Chu Trường Lâm quả nhiên không đem theo nhiều người, chỉ dẫn theo Văn Viên công tử và con trai út thôi.
Đường Tiểu Bắc cúi đầu cắn môi, khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã đổi thành một nụ cười điềm tĩnh.
“Chu lão gia, xin lỗi, tiểu nữ vừa rồi có chút không tiện nên không ra đón, mong Chu lão gia không trách tội!”
Xã hội phong kiến quan trọng nhất là lễ nghĩa, tình huống thông thường, nói chuyện với người khác phải hành lễ, trừ khi cấp bậc của đối phương khác nhau.
Ví dụ như quý tộc đối với thường dân, hoặc là thường dân đối với nô tì, không cần hành lễ.
Đường Tiểu Bắc mặc dù nói lời khách khí nhưng vẫn không hành lễ với Chu Trường Lâm.
Bởi vì đây đã là giới hạn của cô ấy rồi, hành lễ với kẻ thù, cô ấy thực sự không làm được.
Chu Trường Lâm cũng đã lăn lội trong thương trường nhiều năm, lúc này cần nhờ vả người khác nên coi như không nhìn thấy, không những không tức giận mà còn chắp tay nói:
“Tiểu Bắc cô nương là người bận rộn, bằng lòng gặp lão hủ đã là phúc phận lớn của ta rồi, nói như vậy khách khí quá”.
Nói xong ông ta chỉ vào Văn Viên công tử ở bên cạnh nói: “Đây là Văn Viên công tử tới từ kinh thành”.
Lúc này, Văn Viên công tử chăm chú nhìn Đường Tiểu Bắc, vẻ kinh ngạc trong mắt khó có thể kiềm chế được.
Không phải hắn chưa từng thấy thế giới mà là những cô gái từng gặp trước đây hoặc là nô tỳ cẩn thận khiêm tốn, hoặc là tiểu thư ngang ngược hống hách, hoặc là vẻ ngoài ngoan ngoãn nhưng thực ra lại là những cô nương thanh lâu chỉ muốn moi tiền từ túi nam nhân.
Đường Tiểu Bắc khác hẳn với những cô gái này.
Không chỉ trông vô cùng xinh đẹp, quan trọng nhất là Đường Tiểu Bắc lưng ưỡn thẳng tắp, ăn nói điềm đạm, từ đầu đến chân toát ra vẻ tự tin mạnh mẽ.
Địa vị của phụ nữ ở Đại Khang rất thấp, Văn Viên công tử đã từng gặp đủ loại gái đẹp ở thanh lâu, nhưng cô nương có khí chất như vậy thì là lần đầu tiên thấy.
Nhất thời nhìn ngây người ra.
Mãi cho đến khi Chu Trường Lâm giới thiệu bản thân mới hoàn hồn lại.
Bình luận facebook