-
Chương 246-250
Chương 246: Tìm manh mối
“Ý tưởng này của tiên sinh đúng là tuyệt vời!”
Mắt Khánh Mộ Lam sáng bừng lên: “Thù lao cao như vậy, lại không cần mạo hiểm, ta tin rằng thông báo được dán đi, chín mươi chín phần trăm người dân toàn thành đều sẽ trở thành tai mắt của tiên sinh!”
Chẳng mấy chốc, Đại Lưu mang theo một xấp thông báo tìm đến Tiêu đô úy.
Sau đó từng tốp phủ binh cầm thông báo đi dán khắp nơi trên toàn thành.
Đa số người dân đều không biết chữ, phủ binh dán xong thông báo cũng không rời đi luôn mà đứng sang bên cạnh.
“Quân gia, trên thông báo này viết cái gì vậy?”
Có người dân to gan lấy hết dũng khí hỏi: “Là triều đình muốn giảm thuế má rồi sao?”
Tin tức phía bắc đánh trận dần truyền tới Xuyên Thục theo chặng đường trở về của cựu binh giải ngũ, một số người dân đã biết lần này triều đình đánh thắng nên đều đang mong ngóng thông tin triều đình giảm nhẹ sưu thuế.
Đáng tiếc là bọn họ lại thất vọng.
Thuế của năm tới không những không giảm bớt mà ngược lại có thể còn tăng thêm.
“Không phải, đây là lệnh treo thưởng”.
Phủ binh lớn tiếng nói: “Tiểu Bắc cô nương sáng hôm qua bị một người đeo mặt nạ bắt cóc ở chỗ môi giới, Kim tiên sinh hiện đang treo thưởng thu thập manh mối, nếu như manh mối ai cung cấp hữu dụng, giúp đỡ tìm được Tiểu Bắc cô nương thì Kim tiên sinh sẽ thưởng ba trăm lượng bạc. Nếu như ai có thể đưa Tiểu Bắc cô nương trở về trong tay Kim tiên sinh an toàn thì sẽ thưởng một nghìn lượng bạc!
Phát hiện gần đây có tình hình bất thường đều có thể tới phủ quận trưởng báo cáo, bên đó có người chuyên ghi chép vào sổ, nếu như cuối cùng chứng minh tin tức ai cung cấp hữu dụng thì sẽ có thể tới phủ quận trưởng lĩnh tiền thưởng!”
Thật ra phủ binh này cũng không biết chữ, thế nhưng lệnh treo thưởng rất đơn giản, chỉ có vài câu như vậy, hắn đã ghi nhớ kỹ trong lòng từ lâu.
“Cái gì, treo thưởng một nghìn lượng để tìm người?”
“Ngươi không nghe quân gia nói sao, phải dẫn người qua đó mới có một nghìn lượng, cung cấp thông tin, phải là thông tin hữu dụng thì chỉ có ba trăm lượng thôi!”
“Chỉ có ba trăm lượng? Khẩu khí của ngươi cũng lớn thật đấy, ngươi đã từng thấy ba trăm lượng bạc rồi sao?”
“Chưa thấy, số bạc lớn nhất mà đời này ta từng được sờ vào là năm lượng”.
“Vì Tiểu Bắc cô nương, Kim tiên sinh đúng là không ngại tốn tiền!”
“Ngươi chưa từng nghe nói sao, Kim tiên sinh không chỉ viết bài thơ Sừ Hoà Nhật năm đó mà còn từng viết chữ tặng cho Tiểu Bắc cô nương nữa đấy, gọi cái gì mà Nhất Tiếu Thiên Kim Thiểu”.
“Lần này thật sự phải tiêu tốn cả nghìn lượng bạc để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân rồi”.
“Ngươi hiểu cái gì, đây là giai thoại!”
“Đừng nói thêm gì nữa, hôm nay không đi làm, đi tìm Tiểu Bắc cô nương thôi!”
…
Chưa nói đối với người dân bình thường, đối với rất nhiều thương gia mà nói, ba trăm lượng cũng là một số tiền lớn.
Dưới sự khích lệ của khoản tiền thưởng lớn, rất nhiều người dân đi ra khỏi cửa nhà, đi loanh quanh qua lại gần chỗ môi giới, hy vọng có thể may mắn tìm được một chút manh mối.
Nửa tiếng đồng hồ sau đã bắt đầu có người dân tới phủ quận trưởng báo cáo manh mối.
Lúc này, trên bãi đất trống trước cổng công đường phủ quận trưởng dựng lên mười mấy cái lều nhỏ, bên trong mỗi lều đều có một quan nhỏ đang ngồi, chuyên ghi chép lại manh mối mà người dân cung cấp.
Như vậy có thể bảo đảm tính bí mật, giải quyết mối lo xong việc bị báo thù của người dân.
Ở bên rìa bãi đất trống có một cái bàn lớn, trên bàn bày những nén bạc lấp lánh.
Thật ra một nghìn lượng bạc chẳng có bao nhiêu, thế nhưng để gia tăng hiệu quả thị giác, Kim Phi đã cố ý cho người dựng những nén bạc này thành hình tháp.
Như vậy thì ở giữa sẽ có rất nhiều khe hở, thoạt nhìn giống như một ngọn núi nhỏ, trở nên lấp lánh chói mắt bên dưới ánh mặt trời.
Người dân đi qua đi lại đều bị chiếu cho loá cả mắt nhưng vẫn không nỡ chuyển tầm mắt đi, chỉ muốn nhìn lâu thêm một chút.
Trong lòng rất nhiều người đều xuất hiện ý nghĩ xông tới cướp vài lượng rồi quay người bỏ chạy.
Thế nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, không ai thật sự dám làm như vậy.
Bởi vì bên cạnh núi bạc có tới hơn trăm phủ binh đứng canh giữ, trong số đó ai cũng đang cầm cung nỏ trong tay.
Nếu như ai dám đi cướp thì e rằng còn chưa tới được bên cạnh núi bạc thì đã bị xử lý luôn rồi.
Dưới sự kích thích của núi bạc, người dân tới cung cấp manh mối càng nhiều hơn, đám quan nhỏ ghi được một trang thì sẽ giao cho phủ binh, sau đó phủ binh lại đưa tới chiếc lều lớn nhất bên trong góc.
Ba người Kim Phi, quận thành Tổng bổ đầu và Tiêu đô úy ngồi bên trong lều, tỉ mỉ xem xét từng thông tin, nếu như ba người đều cho rằng thông tin nào đấy đáng hoài nghi thì sẽ cử phủ binh đi điều tra chứng cứ.
Cùng với những tin tức được đưa ra, từng tốp phủ binh cũng được cử ra ngoài.
Bận rộn cả ngày trời, phủ binh dựa theo manh mối nắm bắt được không ít kẻ khả nghi, thậm chí còn tóm được một tội phạm nghiêm trọng bị hình bộ kinh thành phát lệnh truy nã.
Đáng tiếc là vẫn chưa tìm được Đường Tiểu Bắc.
Người dân tới báo tin thực sự quá nhiều, ba người Kim Phi ngoại trừ buổi trưa ăn chút cơm ra thì thời gian còn lại đều đang xem thông tin, thậm chí còn chẳng đi vệ sinh lấy một lần.
Dù là như vậy, giấy trên mặt bàn vẫn ngày một nhiều hơn, tới chạng vạng tối còn dày cỡ hai ngón tay.
Kim Phi và Tiêu đô úy vẫn ổn, một người thanh niên, một người thường xuyên rèn luyện thì vẫn chẳng sao, thế nhưng Tổng bổ đầu tuổi tác không còn ít nữa, bận rộn một ngày đã dần cảm thấy hơi không trụ nổi, tay run tới độ ngay cả bút lông cũng sắp không cầm nổi, cuối cùng vẫn rời đi trước.
Tới lúc trời tối, Tiêu đô úy cũng không trụ nổi nữa.
Từ sáng hôm qua khi Đường Tiểu Bắc mất tích, anh ta đã dẫn phủ binh bận rộn không ngừng nghỉ, chỉ ngủ được chưa đầy hai tiếng đồng hồ, hôm nay lại ngồi cả ngày ở đây, mắt sắp sửa không mở ra nổi nữa rồi.
Kim Phi thấy vậy thì cũng cho anh ta đi về.
Thật ra tối qua Kim Phi cũng không ngủ, còn đi đường núi cả đêm, thế nhưng y thật sự lo cho Đường Tiểu Bắc, tinh thần hăng hái cao độ, lúc này không thấy buồn ngủ chút nào, chỉ là đôi mắt có hơi nhức mỏi.
Đường Đông Đông vào trong đưa nước, nhìn thấy hai mắt Kim Phi toàn là tia máu thì không khỏi đau lòng, nghẹn lời nói: “Kim ca, huynh đã hai ngày một đêm không ngủ rồi, đi ngủ một lát đi nhé?”
“Tiểu Bắc hiện giờ vẫn bặt vô âm tín, sao ta có thể ngủ ngon được?”
Kim Phi nhận lấy bát nước uống một ngụm: “Ta xem thêm hai trang nữa”.
Vừa uống nước, Kim Phi lại cầm một trang giấy vẫn chưa xem xong lên.
Lúc nhìn thấy nội dung viết bên trên, mắt của Kim Phi đột nhiên mở to ra, đưa bát nước cho Đường Đông Đông, nhanh chóng lục tìm bên trong xấp giấy đã đọc qua trên mặt bàn.
“Tiên sinh, ngài đang tìm gì thế?”
Khánh Mộ Lam đi vào sau lên tiếng hỏi.
“Tìm nó!”
Kim Phi tìm được trang giấy đã đọc qua khi trước.
Bên trên trang giấy này ghi chép lại lời trình báo của một bà cụ, theo như bà cụ nói, hàng xóm của bà ta là một cặp anh em kết nghĩa, cả ngày không làm được việc gì tử tế, chỉ biết gái gú rượu chè cờ bạc, có tiền là rượu chè be bét, không tiền thì sẽ nhịn đói luôn.
Sáng hôm qua, có một chiếc xe ngựa đi tới nhà hai anh em họ, sau đó cậu hai lập tức đi ra ngoài mua mấy hũ rượu, còn mua năm sáu mươi cân thịt và cả gạo nữa.
Bà cụ nghi ngờ hai anh em họ đang giam giữ Đường Tiểu Bắc.
Kim Phi nhìn thấy thông tin này thì không quá bận tâm, bởi vì y cảm thấy bà cụ nói quá khoa trương, hai anh em họ dù có thèm ăn cỡ nào thì cũng không thể mua liền năm sáu mươi cân thịt chứ?
Bây giờ mới vào đầu thu, trời vẫn còn nóng, thịt ăn không hết để hai ba ngày là hỏng, mua nhiều như vậy để làm gì?
Thế nhưng ban nãy lúc Kim Phi uống nước lại đọc được trên giấy viết có một người dân nói sáng hôm qua ông ta đi qua hẻm sau phố lớn phía tây, nhìn thấy có chiếc xe ngựa đi ra từ trong hẻm sau và tiến về phía thành Bắc.
Hai thông tin này đọc riêng lẻ thì không có vấn đề gì, thế nhưng khi liên kết lại thì lập tức khiến cho tim của Kim Phi đập nhanh hơn!
“Đông Đông, mau đi gọi Đại Lưu và Hầu Tử qua đây!”
Chương 247: Cứu được Đường Tiểu Bắc
Từ phố Tây đến nha hành không xa, hơn nữa chiếc xe ngựa mà người dân này mô tả có nhiều điểm tương đồng với chiếc xe ngựa mà bà lão nhắc đến.
Còn hai ba mươi cân thịt, hai huynh đệ ăn, hai ba ngày có thể không ăn hết, nhưng nếu như không chỉ có hai huynh đệ thì sao?
Như vậy thì đã rõ rồi.
Kim Phi có dự cảm rất có thể y sẽ tìm được Đường Tiểu Bắc.
Đại Lưu và Hầu Tử đang ở gần đây, rất nhanh sẽ tới.
Kim Phi gọi đám người Khánh Mộ Lam, A Mai tới, trong màn đêm bao phủ, họ lặng lẽ tới địa chỉ mà bà lão ghi lại.
Hầu hết những người sống ở Cảnh An Phường phía Bắc thành đều là những người nghèo, nhà cửa không được chỉnh tề như phía Tây và phía Nam, ba năm căn tiểu viện thấp bé, xếp loạn xạ.
Trong một trong những gian nhà chính của tiểu viện hai huynh đệ đóng cửa lại, ăn uống miệng đầy dầu mỡ.
Một người phụ nữ trung niên bưng bát cơm vào phòng sau, nhấc tấm ván gỗ ngụy trang dưới đất bước vào hầm.
Trong hầm, Đường Tiểu Bắc bị trói vào ghế, tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ đi xuống.
“Cô nương, đã hai ngày cô chưa ăn gì rồi, ít nhất thì cũng nên ăn một chút đi”.
Người phụ nữ bưng bát cơm đến bên miệng Đường Tiểu Bắc: “Có lẽ còn phải ở đây thêm mấy ngày nữa, không ăn gì thì sao được?”
Tay chân Đường Tiểu Bắc mặc dù đều bị trói, nhưng lại đột ngột quay đầu, đập vào bát cơm.
Người phụ nữ không giữ vững, bát cơm rơi xuống sàn và vỡ làm đôi.
“Con nhỏ chết tiệt này, ngươi thiếu đòn đúng không, hai ngày nay làm vỡ ba cái bát rồi!”
Lão nhị nghe thấy dưới hầm có động tĩnh, đứng dậy định đi xuống hầm dạy cho Đường Tiểu Bắc một bài học.
“Ôi dào, mấy cái bát có đáng bao nhiêu tiền đâu?”
Lão đại kéo hắn lại: “Số tiền mà người thuê đưa cho chúng ta đủ để mua một căn nhà, đừng tính toán với cô ta làm gì, nếu như làm Đường Tiểu Bắc bị thương, người đó không đưa số còn lại vậy thì sẽ lỗ to mất”.
“Đại ca nói đúng!”
Lão nhị lại ngồi xuống, cảm thán nói: “Người họ Kim đó đúng là hào phóng mà, reo thưởng một ngàn lượng để tìm được cô gái này. Đại ca, hay là chúng ta đưa Đường Tiểu Bắc đi lĩnh thưởng? Nhiều hơn số người đó cho chúng ta nhiều!”
“Ngươi không muốn sống nữa à? Hay là ngươi chưa từng thấy thân thủ của người đeo mặt nạ?”
Lão đại trợn trừng mắt nhìn lão nhị một cái: “Hơn nữa, Đường Tiểu Bắc đã thấy chúng ta rồi, giao cô ta cho Kim Phi, chúng ta chẳng phải là tự tìm đường chết sao! Ngươi từ bỏ cái ý nghĩ ấy luôn đi!”
“Ôi chao đại ca, ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, sao mà huynh căng thế?”
Lão nhị bưng chén rượu lên: “Đại ca, uống rượu đi!”
“Uống rượu!”, lão đại cũng bưng chén rượu lên.
“Đại ca, mấy ngày nay sống sướng quá”, lão nhị lau rượu trên khóe miệng: “Nếu như tìm thêm được mấy cô nương phục vụ thì càng hoàn mỹ”.
“Nhị đệ không cần vội, mấy ngày nữa là được”.
Lão đại khuyên: “Mấy ngày nay đệ chịu khó nhịn, ra ngoài thì biết đường khiếm tốn chút, không được phô trương”.
“Đại ca yên tâm, ta là người biết nặng nhẹ mà”.
Hai huynh đệ vừa uống rượu vừa trò chuyện, hoàn toàn không biết đoạn hội thoại của bọn chúng đã bị Hầu Tử âm thầm lẻn vào nghe thấy rõ ràng.
Hầu Tử liếc qua khe cửa sổ, sau đó rút lui không tiếng động.
Dưới bức tường cách đó hàng chục mét, đám người Kim Phi và Khánh Mộ Lam đang ẩn mình trong bóng tối.
“Tiên sinh, tìm thấy rồi, chính là ở đây!”
Hầu Tử hạ giọng, hưng phấn nói: “Ta nghe thấy tiếng của Tiểu Bắc cô nương!”
“Tốt quá!”
Kim Phi nghe thấy vậy trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Tìm thấy là tốt rồi.
“Bọn chúng có bao nhiêu người?”
“Hai người đàn ông, còn có một người phụ nữ, một mình ta e là không thể đồng thời khử được bọn chúng, đánh nhau chẳng may làm bị thương Tiểu Bắc cô nương thì không hay nên không dám ra tay”, Hầu Tử đáp.
“Ngươi làm đúng, an toàn của Tiểu Bắc là quan trọng nhất”.
Kim Phi nhanh chóng sắp xếp: “Theo trận hình giải cứu thông thường khi tập luyện, Đại Lưu, Hầu Tử, hai người mỗi người khắc chế một tên bắt cóc, A Mai, động tác của cô nhanh nhất, sau khi tiến vào lập tức khắc chế người phụ nữ, đừng để bà ta làm hại Tiểu Bắc, A Lan, A Quyên, hai người tùy cơ ứng biến, ngăn chặn bất kỳ con cá nào lượt lưới Hầu Tử!”
“Rõ!”
Mấy người khẽ đáp, sau đó một nhóm người âm thầm tiến vào trong tiểu viện.
Bức tường của tiểu viện cao không quá nửa người, vài người lặng lẽ trèo vào.
Hai huynh đệ say khướt ở trong nhà, hoàn toàn không biết có người tới cửa.
Lão nhị cầm vò rượu lên, đang chuẩn bị rót rượu, cửa phòng chính đột nhiên bị đá tung.
Ngay sau đó, A Mai tiến vào.
“Ai?”
Hai huynh đệ đồng thời giật mình đứng dậy.
A Mai phớt lờ chúng và lao vào phòng sau như một bóng ma.
Lúc này nắp hầm vẫn chưa đóng nên A Mai trực tiếp nhảy xuống.
Hai huynh đệ vốn đã hơi say, nhưng lúc này đều bị A Mai làm cho tỉnh, rút dao rựa từ dưới gầm bàn định đuổi theo vào phòng sau.
Tuy nhiên Hầu Tử và Đại Lưu đã lập tức lao vào, mỗi người một đấm, khiến cho bọn chúng ngã lăn ra đất.
“Cấm nhúc nhích, dám nhúc nhích ta chém chết ngươi!”
Sau đó A Lan và A Quyên bước vào phòng, kề dao đen vào cổ bọn chúng.
Lúc này Kim Phi và Khánh Mộ Lam mới bước vào.
Tùy ý liếc mắt nhìn hai huynh đệ nằm trên đất, Kim Phi xoay người đi vào trong phòng, xuống tầng hầm.
Dưới tầng hầm, A Mai đã đánh bất tỉnh người phụ nữ, khi Kim Phi đi xuống vừa đúng lúc đang cởi trói cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc đã chịu uất ức suốt hai ngày, khi vừa nhìn thấy Kim Phi nước mắt liền rơi xuống.
Tầng hầm vừa chật vừa hẹp, sau khi đóng tấm ván bên trên thì chẳng nhìn thấy gì nữa, người phụ nữ ngoại trừ lúc đưa cơm sẽ xuống, khoảng thời gian khác đều là Đường Tiểu Bắc bị nhốt một mình ở đây.
Dù có tài giỏi kinh doanh đến đâu, Đường Tiểu Bắc vẫn chỉ là một cô thiếu nữ, một mình bị nhốt ở nơi thế này, cộng thêm việc trên đầu còn có hai tên côn đồ hung hãn, nói không sợ là giả.
Từng phút từng giây bị nhốt, Đường Tiểu Bắc đều cảm thấy rất khó khăn, nhưng nhờ vào niềm tin với Kim Phi và Đường Đông Đông, cô ấy mới có thể kiên trì tiếp.
Nhưng khi nhìn thấy Kim Phi cô ấy không thể kiên trì tiếp được nữa rồi.
Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay lập tức bùng nổ vào lúc này.
“Tiên sinh, sao bây giờ huynh mới tới…”
Nhào vào người Kim Phi, ôm lấy eo y, khóc lớn!
Cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.
“Xin lỗi, ta tới muộn rồi, để Tiểu Bắc chịu khổ rồi…”
Tay trái Kim Phi ôm lấy thân thể mảnh mai của cô ấy, tay phải vuốt lưng, nhẹ giọng xin lỗi, an ủi.
Lần này Đường Tiểu Bắc thực sự vô cùng sợ hãi, khóc suốt năm sáu phút mới dừng lại.
Nước mắt thấm ướt một mảng lớn áo trên ngực Kim Phi.
Đợi cô ấy khóc xong, Kim Phi mới kéo cô ấy rời khỏi căn hầm ác mộng này.
Nhưng Đường Tiểu Bắc bị trói trên ghế suốt hai ngày một đêm, hai chân tê như gỗ, bước một bước suýt thì ngã.
Kim Phi vấy vậy liền bế cô ấy lên.
Đường Tiểu Bắc trước đây chưa từng được người khác giới ôm, vì vậy cô ấy căng thẳng đến mức người cứng như khúc gỗ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, đỏ mặt dụi mặt vào hõm cổ Kim Phi.
“Tiên sinh, hai tên khốn này xử lý thế nào, chém không?”
Đại Lưu thấy Kim Phi bế Đường Tiểu Bắc đi ra, chỉ vào hai huynh đệ trên đất hỏi.
A Mai cũng kéo người phụ nữ từ trong hầm lên.
“Giữ lại cho bọn chúng cái mạng, dắt về hỏi xem người chỉ thị bọn chúng là ai!”
Chương 248: Nghĩ sâu, tính xa
Đại Lưu đương nhiên là căm hận hai tên này đến tận xương tủy.
Tuy nhiên Kim Phi đã nói giữ lại cho bọn chúng cái mạng, anh ta chỉ đành cùng Hầu Tử trói bọn chúng đưa về.
Lúc này hai huynh đệ đã không còn chút men rượu nào, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, run lẩy bẩy.
Bọn chúng đều nhìn ra sát khí trong mắt Đại Lưu cùng Hầu Tử, cũng biết lần này toang thật rồi.
Hai ngày một đêm không ngủ, trước đây vì chuyện của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi mới có thể kiên trì được, bây giờ tìm được Đường Tiểu Bắc rồi, cơn giận trong lòng đã được trút bỏ, lập tức cảm thấy từng cơn mệt mỏi ập tới, lúc này thực sự không còn tâm trạng để ý đến hai tên rõ ràng là bị người khác điều khiển kia.
Bởi vì sợ kinh động đến bọn bắt cóc, Kim Phi gần như là âm thầm tới đây, nếu như bế Đường Tiểu Bắc từ đây quay về quán trọ, cánh tay của Kim Phi e là tê liệt mất.
Hết cách chỉ đành bảo Đại Lưu mang một cái ghế đến, bế Đường Tiểu Bắc ngồi xuống trong sân đợi Hầu Tử quay về lấy xe ngựa.
Hai ngày nay Đường Tiểu Bắc quá căng thẳng, Kim Phi vừa ngồi xuống chưa bao lâu cô ấy đã ngủ thiếp đi, Đường Đông Đông đến cũng không dậy.
Cho dù đã ngủ say nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ Kim Phi, mãi cho đến khi quay về quán trọ được Kim Phi đặt xuống giường mới mơ hồ nhìn xuang quanh, xác nhận là phòng của mình xong mới bỏ tay ra.
Kim Phi cũng buồn ngủ lắm rồi, sau khi đặt Đường Tiểu Bắc xuống, quay về phòng của mình ngủ một mạch.
Đường Tiểu Bắc và Kim Phi ngủ rất ngon nhưng Văn Viên công tử lại không thể ngủ được.
Vừa rồi hộ vệ của hắn tới thông báo, Đường Tiểu Bắc đã được Kim Phi cứu rồi!
Sau khi tới Quảng Nguyên, Văn Viên công tử mới thực sự được trải nghiệm mê lực của xà phòng.
Đường Tiểu Bắc cứ một hai ngày sẽ sắp xếp người mang ba mươi, năm mươi hộp xà phòng ra bên ngoài bán, lần nào chưa đến một chén trà là đã bán hết sạch.
Hai lần vừa mới lấy ra đã bị nha hoàn của đại gia tộc tới mua hết.
Việc kinh doanh tốt như vậy Văn Viên công tử chưa từng gặp bao giờ, hứng thú với xà phòng cũng càng tăng thêm nhiều hơn.
Sau đó hắn phái người đi giành mấy hộp xà phòng, tìm tới chỗ lang trung giỏi nhất Quảng Nguyên, muốn phân tích xem xà phòng rốt cuộc được làm từ gì.
Sau khi lang trung phán đoán xong, bên trong xà phòng hoàn toàn không có trân châu, thiên sơn tuyết liên, nhân sâm các loại, cho dù có thì hàm lượng cũng rất nhỏ.
Sau đó Văn Viên công tử lại bỏ thêm tiền tìm hai lang trung, câu trả lời nhận được đều giống nhau.
Lúc đó hắn mới biết Đường Tiểu Bắc đã nói dối, xà phòng hoàn toàn không phải được làm từ những dược liệu quý giá này.
Nói không chừng nguyên liệu rất đơn giản.
Phát hiện này khiến Văn Viên công tử kích động đến mức suýt thì nhảy lên.
Người giàu có kinh thành nhiều hơn Quảng Nguyên nhiều, nếu xà phòng là của hắn, vậy chẳng phải là phát tài rồi sao?
Quan trọng nhất là xà phòng rất được lòng chị em phụ nữ, là món quà tuyệt vời để chiều lòng các quý cô kinh thành.
Văn Viên công tử lập tức đưa ra mức thưởng cao vút, mời các lang trung phân tích cấu tạo của xà phòng.
Đáng tiếc đánh chết hắn cũng không thể ngờ được, xà phòng dùng để tẩy rửa chất bẩn lại được làm từ mỡ lợn.
Sau nhiều ngày nghiên cứu mà vẫn không có tiến triển gì, lang trung chỉ đành bất lực từ bỏ.
Tuy nhiên sức cám dỗ mà xà phòng mang lại quá lớn, nếu như từ bỏ như vậy, Văn Viên công tử thực sự không cam lòng.
Sau khi suy nghĩ vài ngày, cuối cùng quyết định mạo hiểm một phen, bảo hộ vệ ra tay bắt cóc Đường Tiểu Bắc, tạm thời nhốt lại, khi quay về kinh thành thì dắt theo.
Đến kinh thành, Đường Tiểu Bắc không phải sẽ mặc cho hắn hành hạ sao?
Không cần phải lo lắng việc không moi được công thức làm xà phòng.
Theo kế hoạch của Văn Viên công tử, Đường Tiểu Bắc và Chu Đắc Ngũ xảy ra xung đột, Chu phu nhân đã đi không ít nơi nói ra nói vào, không thấy dtv, mọi người chỉ có thể nghi ngờ nhà họ Chu, ai mà lại đi nghi ngờ hắn chứ.
Trên thực tế kế hoạch của hắn ban đầu rất thành công, Đường Tiểu Bắc vừa bị bắt cóc binh phủ đã lập tức tới lục soát nhà họ Chu.
Chỉ là hắn không ngờ tới, binh phủ là do quận trưởng Quảng Nguyên đích thân dẫn tới.
Càng không ngờ rằng quận trưởng không chỉ đích thân dẫn quân tới lục soát nhà họ Chu mà còn vì Đường Tiểu Bắc – một cô gái xuất thân từ thanh lâu phong tỏa toàn bộ thành Quảng Nguyên.
Nếu chỉ vậy thôi thì còn đỡ, Quảng Nguyên là một quận thành, quận trưởng cũng không thể cứ phong tỏa mãi, dù sao Đường Tiểu Bắc cũng đã bị người của hắn giấu đi, đến lúc hết phong tỏa đưa đi cũng được.
Chỉ là muộn mấy ngày mà thôi.
Chỉ đáng tiếc hắn đã gặp Kim Phi.
Khoảnh khắc Kim Phi treo thưởng số tiền khổng lồ, phát động quần chúng, hắn đã thua rồi.
Âm mưu dù sao vẫn là âm mưu, cho dù mưu kế có tài tình đến đâu cũng không thể ngăn cản được một bậc thầy chính trực.
Chỉ trong một ngày, Đường Tiểu Bắc mà hắn giày công suy nghĩ tìm cách giấu đi đã bị Kim Phi tìm thấy.
Đến cả hai huynh đệ và người phụ nữ trung niên phụ trách trông chừng Đường Tiểu Bắc cũng bị Kim Phi bắt về rồi.
Văn Viên công tử lúc này ngoại trừ cảm giác thất bại tràn đầy còn có chút hoang mang.
Hỏi hộ vệ: “Khúc tiên sinh, huynh có chắc chắn là hai huynh đệ đó không thấy mặt huynh không?”
Phải nói rằng Văn Viên công tử rất có giáo dục, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ khiêm tốn và lịch sự.
Cho dù bây giờ đang rất hoang mang, cho dù đối phương chỉ là một hộ vệ, chỉ cần người đó có năng lực, có giá trị lợi dụng, hắn sẽ xưng hô là tiên sinh chứ không phải gọi tên hay gì khác.
Đối xử với nhà họ Chu cũng vậy, cho dù là trong lòng hắn khinh thường Chu Trường Lâm, càng khinh thường ba đứa con trai của Chu Trường Lâm, nhưng vẫn luôn mồm một câu Trường Lâm bá bá hai câu Trường Lâm bá bá.
Khi cùng Chu Đắc Ngũ tới thanh lâu cũng tỏ ra rất chân thành.
Nhưng khi Đường Tiểu Bắc đánh Chu Đắc Ngũ, hộ vệ của hắn rõ ràng có thể ngăn cản, nhưng Văn Viên công tử lại không bảo hộ vệ ra tay mà lựa chọn xem náo nhiệt.
Sau đó lại giương đông kích tây, tự mình phái người đi bắt cóc Đường Tiểu Bắc, sau đó đổ tội lên đầu nhà họ Chu.
Không hề cảm thấy tội lỗi chút nào.
Hoàn toàn không quan tâm nhà họ Chu có gặp nạn hay không.
Đây chính là kết quả mà phụ thân hắn bồi dưỡng nhiều năm mà ra.
“Công tử yên tâm, tiểu nhân luôn đeo mặt nạ toàn quá trình, giọng nói cũng thay đổi, cho dù bây giờ tiểu nhân đứng trước mặt hai người bọn họ, bọn họ cũng không thể nhận ra được”.
Hộ vệ tự tin nói.
“Giọng nói cũng có thể thay đổi được?”, Văn Viên công tử ngây người ra.
“Đương nhiên, đây chính là tuyệt chiêu độc nhất của môn phái bọn ta”.
Hộ vệ lại lên tiếng, lúc này âm thanh bình thường đã biến thành khàn khàn.
Nếu như không nhìn mặt, Văn Viên công tử hoàn toàn không thể ngờ được đây là giọng nói của hộ vệ.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Lúc này Văn Viên công tử mới yên tâm, sau đó nói tiếp: “Kim Phi tìm được Đường Tiểu Bắc, có lẽ ngày mai cổng thành sẽ lại mở, Khúc tiên sinh huynh chuẩn bị một chút, ngày mai ăn sáng xong, chúng ta tới nhà họ Chu chào hỏi, sau đó lên đường về kinh”.
“Gấp vậy sao?”, hộ vệ cau mày hỏi: “Chúng ta còn chưa mua được xà phòng mà”.
“Đường Tiểu Bắc xảy ra chuyện rồi, Quảng Nguyên trong thời gian ngắn nhất định sẽ không bán xà phòng nữa, chúng ta tiếp tục đợi cũng chỉ lãng phí thời gian thôi”.
Văn Viên công tử nói: “Theo tin tức mà ta nghe được mấy ngày hôm nay, Kim Phi là một người có thù ắt báo, hơn nữa sức ảnh hưởng ở quận Quảng Nguyên lớn hơn so với dự liệu của ta, nhỡ chúng ta bị nắm thóp gì đến lúc đó muốn đi thì khó lắm”.
Nghĩ sâu tính xa là đạo lý mà phụ thân của Văn Viên công tử đã dạy.
Kế hoạch thất bại rồi không sao, lần sau vẫn còn cơ hội, nhưng nếu như người không còn vậy thì chẳng còn cái gì nữa cả.
Cho dù chỉ là phát hiện ra một chút nguy cơ, Văn Viên công tử sẽ lập tức chuẩn bị phương án đề phòng.
Chương 249: Chủ động
Nhiệm vụ của hộ vệ là bảo vệ Văn Viên công tử chứ không phải là để mua xà phòng.
Ở lại hay là quay về, đối với hắn mà nói đều như nhau.
Hơn nữa Văn Viên công tử nói cũng có lý, Đường Tiểu Bắc bị người ta bắt cóc, trong lòng hộ vệ cũng có một chút dự cảm không lành.
Nếu Văn Viên công tử đã quyết định rời đi, vậy thì đương nhiên hắn cũng sẽ không ngăn cản.
Gật đầu nói: “Ta nghe công tử hết”.
Sau khi hộ vệ rời đi, Văn Viên công tử lại âm thầm xem xét kế hoạch lại một lượt, sau khi xác nhận không có sơ hở gì mới lên giường đi ngủ.
Thông thời, trời hè và thu, cổng thành Quảng Nguyên sẽ mở vào khoảng năm sáu giờ sáng.
Ngày hôm sau Văn Viên công tử thức dậy đã là sáu giờ hơn rồi, kết quả khi phái người tới cổng thành thăm dò thì phát hiện cổng thành vẫn chưa dỡ phong tỏa.
Những người muốn rời khỏi thành đã bị binh phủ cho giải tán hết, gia nô còn nghe thấy tiếng binh phủ hét với những người bên ngoài, nói không chắc chắn rằng hôm nay cổng thành sẽ mở, bảo bọn họ quay về nhà trước đi.
“Đã tìm được Đường Tiểu Bắc rồi, vì sao vẫn chưa mở cổng thành”.
Nghe gia nô báo cáo, Văn Viên công tử không khỏi thấy phiền não: “Kim Phi này thật quá ngang tàn, cho dù là cậy Khánh Quốc Công cũng không thể làm loạn như vậy được, khi quay về nhất định phải bảo gia chủ xử lý hắn mới được!”
Văn Viên công tử cho rằng chính Kim Phi là người không cho mở cổng thành, nhưng chuyện này oan cho y rồi.
Bây giờ y vẫn còn chưa ngủ dậy, hoàn toàn không hề biết chuyện này.
Không chỉ Kim Phi, đám người quận trưởng, đô úy Tiêu hai ngày nay đều vì chuyện của Đường Tiểu Bắc mà hao tâm tổn sức, không được nghỉ ngơi đủ, bây giờ vẫn còn đang ngủ ngáy khò khò.
Không có lời của quận trưởng, không có lời của đô úy Tiêu, tiểu binh canh cổng làm gì dám tự mình quyết định mở cổng thành.
Bọn họ thậm chí còn không biết đã tìm thấy Đường Tiểu Bắc rồi.
Hai ngày một đêm liên tiếp không được chợp mắt, vừa đặt lưng xuống đã ngủ không biết trời cao đất dày gì.
Loại giấc ngủ sâu này cũng là cách giảm mệt mỏi tốt nhất, dù sao y cũng mới mười tám tuổi, sức sống dồi dào, Kim Phi cũng chỉ là ngủ nhiều hơn bình thường mấy chục phút mà thôi.
Khẽ mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng lại nhắm mắt lại rồi ngáp một cái.
Y nằm ngủ nghiêng, sau khi ngáp xong lại lật mình dậy rồi vươn vai.
Lúc này mới nhìn thấy, trên giường có thêm một người.
Đường Tiểu Bắc không biết đã tới đây lúc nào, đặt tay lên thành giường, chống cằm, nhìn chằm chằm Kim Phi bằng đôi mắt to long lanh.
Kim Phi giật mình, nhìn thấy Đường Tiểu Bắc, hậm hực vỗ nhẹ vào trán cô ấy một cái: “Người ta có thể chết vì bị dọa đấy biết không? Mới sáng sớm đã bị muội làm cho hồn bay phách tán rồi”.
Từ khi bị phân tán khỏi gia đình, Đường Tiểu Bắc luôn phải đối mặt với đủ loại thờ ơ, chưa từng có ai đối xử với cô ấy theo cách nuông chiều như vậy, lần trước ở làng Tây Hà Kim Phi xoa đầu cô ấy, cô ấy đã phấn khích suốt mấy ngày trời.
Bây giờ vừa trải qua một cú sốc, đúng lúc tâm tình nhạy cảm nhất, nhất thời không kìm được.
Nước mắt lại rơi xuống.
Kim Phi cũng vừa tỉnh dậy, nhìn thấy Đường Tiểu Bắc khóc lại nhớ lại chuyện hôm qua cô ấy được cứu về.
Vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Bắc, ta không cố ý đánh muội đâu… thật sự là bị muội dọa cho một phen rồi đấy…”
Nhìn Kim Phi cố gắng giải thích, Đường Tiểu Bắc lập tức bật cười.
Lấy hết dũng khí, đứng dậy ôm chặt lấy Kim Phi, vùi đầu vào vai y thì thầm: “Tiên sinh, huynh đừng nói xin lỗi muội, đừng bao giờ nói, huynh kéo Tiểu Bắc ra từ đống bùn lầy, giúp Tiểu Bắc tìm được tỷ tỷ, ân tình cả đời này muội không thể báo hết được…”
Càng nói càng kích động, vòng tay qua cổ Kim Phi và hôn vào môi y.
Bàn tay nhỏ bé cũng thò vào bên trong.
Hai mắt Kim Phi lập tức trợn tròn.
Là người của hai thế kỷ, lần đầu tiên y gặp một cô nương chủ động như vậy.
Tuy nhiên đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống, mấy hôm trước cưỡi ngựa chung với Đông Đông còn khiến cho cơ thể sục sôi, hơn nữa chàng có tình thiếp có ý, Kim Phi cũng chỉ hơi do dự một chút liền từ bỏ việc phản kháng, ôm lấy Tiểu Bắc lật người, chuyển từ phòng thủ sang tấn công.
Đường Tiểu Bắc khẽ nhắm mắt lại cố gắng phối hợp.
Hai người sắp đến đoạn cao trào thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Động tác của Kim Phi lập tức dừng lại.
Đường Tiểu Bắc cũng vội túm lấy chăn che lên người.
“Tiên sinh, dậy chưa? Đô úy Tiêu tới rồi, hỏi có mở cổng thành không”.
Bên ngoài truyền tới tiếng của Đại Lưu.
“Chuyện này…”
Kim Phi cúi đầu nhìn Đường Tiểu Bắc, lại nhìn ra ngoài, vẻ mặt bất lực.
Nếu như là chuyện khác, để đấy trước đã, y phục đều cởi hết rồi, làm xong đã rồi tính tiếp.
Nhưng quận thành vẫn luôn là vùng đất trung tâm, không ít thương nhân qua lại, hơn nữa còn có những nông dân trồng rau ở ngoài thành, mỗi ngày đều phải vào trong thành đưa hàng.
Đóng cửa thành một ngày không biết đã làm ảnh hưởng đến kế sinh nhai của bao nhiêu người.
Trước đây sợ rằng Đường Tiểu Bắc bị kẻ xấu đưa ra khỏi thành nên mới phong tỏa lại, bây giờ đã tìm được Đường Tiểu Bắc rồi, nếu tiếp tục phong tỏa thì không ổn cho lắm.
Kim Phi nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ngươi bảo đô úy Tiêu đợi chút, ta lập tức qua đó”.
“Vâng”.
Đại Lưu đáp một tiếng rồi xoay người rời đi.
“Tiểu Bắc…”
Kim Phi cúi đầu nhìn Tiểu Bắc bên dưới, cười khổ nói.
Đường Tiểu Bắc trong lòng chửi Đại Lưu không ngừng, nhưng vẫn tỏ ra hiểu chuyện nói: “Chuyện chính cần phải làm gấp, tiên sinh cứ bận đi… Tiểu Bắc… Tiểu Bắc… buổi tối…”
Dù sao cũng là một cô nương, nói đến đây, Tiểu Bắc xấu hổ không nói tiếp được nữa.
Kim Phi cúi đầu hôn lên trán Tiểu Bắc một cái, sau đó vuốt nhẹ cơ thể cô ấy hai cái rồi mới lật chăn ra.
Đường Tiểu Bắc cũng vội vàng đứng dậy giúp Kim Phi mặc y phục.
Vừa nãy bị ăn hụt, nhân lúc y mặc quần áo liền cố tình trêu y, nhìn thấy hai mắt Kim Phi sắp đỏ rực lên mới cười hi hi thu tay lại.
Cuối cùng Kim Phi cũng hiểu vì sao quân vương đều không chầu triều sớm rồi.
Những tiểu yêu tinh này thực sự quá mê người rồi.
“Muội đợi đấy cho ta, tối nay ta nhất định sẽ xử lý muội”.
Kim Phi không cam tâm nói một câu sau đó mới ra khỏi cửa.
Y ở trong một căn phòng trong quán trọ, ra khỏi phòng thì đi vệ sinh cá nhân trước, Đại Lưu lại tìm tới.
Thấy Kim Phi đã dậy, Đại Lưu không nói gì, hiểu chuyện đưa khăn mặt tới.
Kim Phi vẫn đang hậm hực vì chuyện tốt của mình bị Đại Lưu phá đám, đương nhiên sẽ không tha cho hắn.
Sắc mặt tối sầm nhận lấy khăn mặt, lau xong lại ném về phía Đại Lưu.
Đại Lưu đón lấy khăn mặt, trong lòng đầy thấp thỏm.
Thường ngày Kim Phi đều không đối xử với hộ vệ như vậy, mặc dù không tỏ ra khiêm tốn như Văn Viên công tử một câu tiên sinh hai câu tiên sinh, nhưng sự tôn trọng căn bản vẫn có.
Cho dù hộ vệ phạm sai lầm, nên phạt thì phạt, từ trước đến giờ chưa bao giờ bày ra vẻ mặt như vậy.
Nhất định là do hắn đã để Tiểu Bắc cô nương bị bắt mới khiến tiên sinh tức giận”.
“Cũng đúng, tội để mất Tiểu Bắc cô nương, tội này quá nghiêm trọng, đừng nói là thể hiện thái độ, cho dù chém một đao chỉ cần tiên sinh bớt giận, ta cũng sẽ nhận”.
Trong lòng Đại Lưu đang vô cùng thấp thỏm thì đột nhiên nghe thấy cánh cửa phía sau vang lên tiếng động.
Quay đầu lại nhìn phát hiện Đường Tiểu Bắc cô nương đi ra từ phòng của Kim Phi….
Chương 250: Một mét chín!
Đại Lưu cũng là người hiểu sự đời, khi nhìn thấy Đường Tiểu Bắc đi ra từ phòng của Kim Phi, hắn lập tức hiểu vì sao Kim Phi lại bày tỏ thái độ như vậy với mình.
Dù sao cũng là một cô nương, Đường Tiểu Bắc nhìn thấy Đại Lưu, khuôn mặt liền đỏ lên.
Đại Lưu cũng không biết nghĩ gì, lại còn giơ tay lên vẫy với Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc cô nương…”
Đường Tiểu Bắc vừa thẹn vừa tức, Đại Lưu nếu như giả vờ không nhìn thấy gì hết, chuyện này coi như xong.
Nhưng hắn lại còn sống chết cứ nhất định phải vẫy tay chào mới chịu.
Đường Tiểu Bắc không thể nào giả vờ được.
Mặt mày xám xịt đi tới bên cạnh Đại Lưu, đạp mạnh vào người hắn hai nhát, sau đó tức giận rời đi.
“Cho ngươi nhiều lời này!”
Lúc này Đại Lưu mới hoàn hồn lại, tự tát vào mặt mình một cái.
“Biết nhiều lời, vẫn chưa hết thuốc chữa!”
Kim Phi cũng hậm hực liếc xéo Đại Lưu một cái: “Đô úy Tiêu đâu?”
“Ở viện tử phía trước”.
Tính thời gian thì có lẽ đại đội quân của Trương Lương cũng sắp tới rồi, hôm qua Đường Đông Đông lại bao thêm ba viện tử của nhà trọ.
Chỗ Kim Phi ở là hôm qua mới thuê thêm.
Đại Lưu thì ở chỗ mà ngày xưa Đường Tiểu Bắc ở.
Nói xong liền nhanh chóng chạy phía trước dẫn đường.
Khi đi qua cửa viện, Đại Lưu hậm hực chỉ vào hai cựu binh canh cửa.
Hai tên này rõ ràng biết chuyện Đường Tiểu Bắc ở chỗ Kim Phi, khi hắn tới lại không hề nhắc nhở một câu chứng tỏ muốn đào hố chôn mình.
Hai cựu binh canh cửa ngẩng đầu nhìn trời, hoàn toàn phớt lờ sự hằn học của Đại Lưu.
“Đô úy Tiêu, lần này làm phiền ngài rồi”.
Kim Phi mỉm cười chắp tay.
Cho dù ngày thường binh phủ như thế nào, lần này có thể thuận lợi cứu được Đường Tiểu Bắc, binh phủ cũng bỏ ra không ít sức lực.
Kim Phi mặc dù không thích giao du, nhưng không phải là người không hiểu tình người thế sự, những lời khách sáo nên nói thì vẫn sẽ nói.
“Không phiền phức, Tiểu Bắc cô nương bị bắt cóc giữa thanh thiên bạch nhật, tìm được cô ấy về vốn dĩ là trách nhiệm và bổn phận của binh phủ bọn ta”.
Đô úy Tiêu cũng cười đáp lễ: “Ta tới là muốn hỏi tiên sinh, bây giờ tìm được Tiểu Bắc cô nương rồi, có thể mở cổng thành được chưa?”
“Đương nhiên là được rồi”, Kim Phi nói: “Hai ngày này đa tạ các huynh đệ binh phủ”.
Đô úy Tiêu nghe xong liền thở phào một hơi.
Rất nhiều gia tộc lớn đã hết thức ăn rồi, binh phủ phong tỏa cổng thành cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Hắn thực sự sợ rằng Kim Phi nhất định phải tìm bằng được hung thủ mới mở cổng thành.
“Vậy thì ta không làm phiền tiên sinh nữa”, đô úy Tiêu gấp rút quay về mở cổng thành, chắp tay chuẩn bị rời đi.
“Đô úy Tiêu, đợi chút đã”.
Kim Phi gọi đô úy Tiêu lại, sau đó nói với Đại Lưu: “Ta nhớ trong kho vẫn còn hai mươi hộp xà phòng, đi lấy hết ra đây”.
Đại Lưu đáp một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.
Một lát sau liền ôm một cái hòm quay lại.
“Đô úy Tiêu, hai ngày nay đã làm phiền đô úy Tiêu và các huynh đệ”.
Kim Phi ra hiệu cho Đại Lưu đưa chiếc hòm cho đô úy Tiêu: “Chút quà nhỏ, đô úy Tiêu mang về chia cho các huynh đệ, cũng coi như là chút thành ý của ta”.
“Như vậy sao được, đây là chuyện bọn ta nên làm mà”.
Đô úy Tiêu ngoài miệng thì nói không cần nhưng trong mắt lại hiện lên sự khát khao.
Xà phòng là mặt hàng được săn lùng nhiều nhất trong quận, trên thị trường chợ đen, hai mươi miếng xà phòng có thể bán được hai trăm lượng bạc.
Quan trọng là chưa chắc đã mua được.
Đặc biệt là hương hoa nhài, cực kỳ hiếm.
Tiểu thiếp mà hắn mới cưới về đã muốn một miếng từ lâu rồi, nhưng đáng tiếc đô úy Tiêu mãi vẫn không mua được.
Tiểu thiếp vì vậy mà không vui suốt mấy ngày.
Nếu như mang chỗ xà phòng này về, bảo đảm nàng sẽ nhất định rất vui.
Chia thêm mấy miếng cho đám thuộc hạ, bọn chúng nhất định sẽ càng thêm nghe lời.
“Ôi dào, lão Tiêu, tiên sinh nói tặng huynh là tặng huynh, khách khí làm gì?”
Đại Lưu ấn chiếc hòm vào trong tay đô úy Tiêu: “Lần này vốn dĩ là họa do ta gây ra, nếu huynh không nhận thì ta làm sao ăn nói với tiên sinh được đây?”
“Vậy thì ta không khách sáo nữa vậy”.
Đô úy Tiêu thấy Đại Lưu nói như vậy thì không đẩy tới đẩy lui nữa mà nhận luôn.
Nhìn đô úy Tiêu rời đi, Kim Phi quay đầu nhì Kim Phi: “Đã cạy được miệng hai kẻ bắt cóc chưa?”
“Không cần cạy, mấy tên này đều là mấy tên sợ chết, hỏi gì trả lời nấy”, Đại Lưu trả lời.
“Vậy hỏi được gì rồi?”
“Kẻ bắt cóc nói kẻ thuê chúng từ đầu đến cuối luôn đeo mặt nạ, hai người bọn chúng cũng không biết kẻ đó trông như thế nào, chỉ biết thân thủ rất lợi hại, tuyệt đối là một cao thủ”.
“Cái này còn cần bọn chúng nói sao? Có thể tránh được hai mũi tên của A Lan, còn có thể nhảy qua một bức tường cao hơn một trượng, nhất định không phải là người bình thường”.
Kim Phi nói: “Còn hỏi được gì nữa?”
“Hai huynh đệ này đều là đần độn, lại sợ bị đối phương báo thù, khi đó không dám nhìn kẻ đeo mặt nạ”.
Đại Lưu nói: “Còn người phụ nữ mà hai huynh đệ này thuê về để chăm sóc Đường Tiểu Bắc, trên xe ngựa bà ta liếc được một nốt ruồi đỏ to bằng hạt mè mọc trên đầu lông mày trái của kẻ đó”.
“Nốt ruồi đỏ to bằng hạt mè mọc, còn mọc trên đầu lông mày, không chú ý hoàn toàn không thể nhìn ra được”.
Kim Phi nói: “Không được, phạm vi lớn quá, chúng ta không thể nhòm lông mày của từng người trên đường được?”
“Còn có phát hiện nào nữa không? Ví dụ như cao thấp béo gầy, giọng nói, phong cách ăn mặc, ánh mắt chẳng hạn”.
“Cái này…”
Đại Lưu gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Trước đây hắn chỉ là một binh lính ra vào trong núi, đến chữ còn không biết, chưa từng được huấn luyện đặc biệt, bảo hắn dắt người đi đánh trận hoặc làm hộ vệ thì còn thích hợp, tâm tư đủ dùng.
Nhưng bảo hắn đi thẩm vấn phạm nhân thì không khác gì hổ ăn thịt nhím, hoàn toàn không biết nên làm gì.
“Thôi bỏ đi, bọn chúng nhốt ở đâu, ta tự mình đi hỏi”.
Kim Phi thực sự không còn sức lực tức giận với tên đần này nữa rồi.
Vừa dứt lời A Mai và Khánh Mộ Lam đã đi ra từ cửa: “Không cần đâu tiên sinh, A Mai đã hỏi xong rồi”.
“Vẫn là A Mai làm việc đáng tin”, Kim Phi tán thưởng khen ngợi, hỏi: “Có phát hiện gì không?”
“Có”, A Mai nói: “Ta đã hỏi A Lan, người này cao khoảng năm thước bảy, cân nặng khoảng 100 kg”.
“Đô con phết đấy”.
Khóe mắt Kim Phi khẽ nheo lại.
Đại Khang mặc dù chưa có khái niệm mét, nhưng đơn vị tính độ dài thì giống với kiếp trước, năm thước bảy là khoảng một mét chín.
Tục ngữ có câu, con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa, con nhà nghèo đến cơm còn không có mà ăn, không thể nào có điều kiện để bồi dưỡng cơ thể được, chỉ có thể thông qua học hành để thay đổi vận mệnh.
Chỉ có gia đình giàu có, ăn no uống đủ mới có sức lực đi luyện võ.
Giống như kiếp trước có những người bỏ tiền ra đi tới phòng tập gym vậy.
Kim Phi chưa từng thấy công nhân lao động chân tay nào tới phòng tập nâng tạ cả, có sức lực đó thì bọn họ đi làm công kiếm thêm chút tiền, cũng là luyện tập, còn có thể nuôi bản thân.
Đại Khang năng suất lạc hậu, điều kiện vật chất kém, người dân bình thường dáng người không cao, lão thợ rèn năm đó tay nghề rất tốt, hồi còn nhỏ chưa từng bị đói bụng bao giờ, lớn lên cao khoảng mét bảy mét tám đã được coi là cao lắm rồi.
Một mét chín, nặng 100 kg nếu như đi trên đường thì vô cùng nổi bật, từ xa đã có thể nhìn thấy rồi.
Phạm vi đã được thu hẹp tới 99%.
“Ý tưởng này của tiên sinh đúng là tuyệt vời!”
Mắt Khánh Mộ Lam sáng bừng lên: “Thù lao cao như vậy, lại không cần mạo hiểm, ta tin rằng thông báo được dán đi, chín mươi chín phần trăm người dân toàn thành đều sẽ trở thành tai mắt của tiên sinh!”
Chẳng mấy chốc, Đại Lưu mang theo một xấp thông báo tìm đến Tiêu đô úy.
Sau đó từng tốp phủ binh cầm thông báo đi dán khắp nơi trên toàn thành.
Đa số người dân đều không biết chữ, phủ binh dán xong thông báo cũng không rời đi luôn mà đứng sang bên cạnh.
“Quân gia, trên thông báo này viết cái gì vậy?”
Có người dân to gan lấy hết dũng khí hỏi: “Là triều đình muốn giảm thuế má rồi sao?”
Tin tức phía bắc đánh trận dần truyền tới Xuyên Thục theo chặng đường trở về của cựu binh giải ngũ, một số người dân đã biết lần này triều đình đánh thắng nên đều đang mong ngóng thông tin triều đình giảm nhẹ sưu thuế.
Đáng tiếc là bọn họ lại thất vọng.
Thuế của năm tới không những không giảm bớt mà ngược lại có thể còn tăng thêm.
“Không phải, đây là lệnh treo thưởng”.
Phủ binh lớn tiếng nói: “Tiểu Bắc cô nương sáng hôm qua bị một người đeo mặt nạ bắt cóc ở chỗ môi giới, Kim tiên sinh hiện đang treo thưởng thu thập manh mối, nếu như manh mối ai cung cấp hữu dụng, giúp đỡ tìm được Tiểu Bắc cô nương thì Kim tiên sinh sẽ thưởng ba trăm lượng bạc. Nếu như ai có thể đưa Tiểu Bắc cô nương trở về trong tay Kim tiên sinh an toàn thì sẽ thưởng một nghìn lượng bạc!
Phát hiện gần đây có tình hình bất thường đều có thể tới phủ quận trưởng báo cáo, bên đó có người chuyên ghi chép vào sổ, nếu như cuối cùng chứng minh tin tức ai cung cấp hữu dụng thì sẽ có thể tới phủ quận trưởng lĩnh tiền thưởng!”
Thật ra phủ binh này cũng không biết chữ, thế nhưng lệnh treo thưởng rất đơn giản, chỉ có vài câu như vậy, hắn đã ghi nhớ kỹ trong lòng từ lâu.
“Cái gì, treo thưởng một nghìn lượng để tìm người?”
“Ngươi không nghe quân gia nói sao, phải dẫn người qua đó mới có một nghìn lượng, cung cấp thông tin, phải là thông tin hữu dụng thì chỉ có ba trăm lượng thôi!”
“Chỉ có ba trăm lượng? Khẩu khí của ngươi cũng lớn thật đấy, ngươi đã từng thấy ba trăm lượng bạc rồi sao?”
“Chưa thấy, số bạc lớn nhất mà đời này ta từng được sờ vào là năm lượng”.
“Vì Tiểu Bắc cô nương, Kim tiên sinh đúng là không ngại tốn tiền!”
“Ngươi chưa từng nghe nói sao, Kim tiên sinh không chỉ viết bài thơ Sừ Hoà Nhật năm đó mà còn từng viết chữ tặng cho Tiểu Bắc cô nương nữa đấy, gọi cái gì mà Nhất Tiếu Thiên Kim Thiểu”.
“Lần này thật sự phải tiêu tốn cả nghìn lượng bạc để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân rồi”.
“Ngươi hiểu cái gì, đây là giai thoại!”
“Đừng nói thêm gì nữa, hôm nay không đi làm, đi tìm Tiểu Bắc cô nương thôi!”
…
Chưa nói đối với người dân bình thường, đối với rất nhiều thương gia mà nói, ba trăm lượng cũng là một số tiền lớn.
Dưới sự khích lệ của khoản tiền thưởng lớn, rất nhiều người dân đi ra khỏi cửa nhà, đi loanh quanh qua lại gần chỗ môi giới, hy vọng có thể may mắn tìm được một chút manh mối.
Nửa tiếng đồng hồ sau đã bắt đầu có người dân tới phủ quận trưởng báo cáo manh mối.
Lúc này, trên bãi đất trống trước cổng công đường phủ quận trưởng dựng lên mười mấy cái lều nhỏ, bên trong mỗi lều đều có một quan nhỏ đang ngồi, chuyên ghi chép lại manh mối mà người dân cung cấp.
Như vậy có thể bảo đảm tính bí mật, giải quyết mối lo xong việc bị báo thù của người dân.
Ở bên rìa bãi đất trống có một cái bàn lớn, trên bàn bày những nén bạc lấp lánh.
Thật ra một nghìn lượng bạc chẳng có bao nhiêu, thế nhưng để gia tăng hiệu quả thị giác, Kim Phi đã cố ý cho người dựng những nén bạc này thành hình tháp.
Như vậy thì ở giữa sẽ có rất nhiều khe hở, thoạt nhìn giống như một ngọn núi nhỏ, trở nên lấp lánh chói mắt bên dưới ánh mặt trời.
Người dân đi qua đi lại đều bị chiếu cho loá cả mắt nhưng vẫn không nỡ chuyển tầm mắt đi, chỉ muốn nhìn lâu thêm một chút.
Trong lòng rất nhiều người đều xuất hiện ý nghĩ xông tới cướp vài lượng rồi quay người bỏ chạy.
Thế nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, không ai thật sự dám làm như vậy.
Bởi vì bên cạnh núi bạc có tới hơn trăm phủ binh đứng canh giữ, trong số đó ai cũng đang cầm cung nỏ trong tay.
Nếu như ai dám đi cướp thì e rằng còn chưa tới được bên cạnh núi bạc thì đã bị xử lý luôn rồi.
Dưới sự kích thích của núi bạc, người dân tới cung cấp manh mối càng nhiều hơn, đám quan nhỏ ghi được một trang thì sẽ giao cho phủ binh, sau đó phủ binh lại đưa tới chiếc lều lớn nhất bên trong góc.
Ba người Kim Phi, quận thành Tổng bổ đầu và Tiêu đô úy ngồi bên trong lều, tỉ mỉ xem xét từng thông tin, nếu như ba người đều cho rằng thông tin nào đấy đáng hoài nghi thì sẽ cử phủ binh đi điều tra chứng cứ.
Cùng với những tin tức được đưa ra, từng tốp phủ binh cũng được cử ra ngoài.
Bận rộn cả ngày trời, phủ binh dựa theo manh mối nắm bắt được không ít kẻ khả nghi, thậm chí còn tóm được một tội phạm nghiêm trọng bị hình bộ kinh thành phát lệnh truy nã.
Đáng tiếc là vẫn chưa tìm được Đường Tiểu Bắc.
Người dân tới báo tin thực sự quá nhiều, ba người Kim Phi ngoại trừ buổi trưa ăn chút cơm ra thì thời gian còn lại đều đang xem thông tin, thậm chí còn chẳng đi vệ sinh lấy một lần.
Dù là như vậy, giấy trên mặt bàn vẫn ngày một nhiều hơn, tới chạng vạng tối còn dày cỡ hai ngón tay.
Kim Phi và Tiêu đô úy vẫn ổn, một người thanh niên, một người thường xuyên rèn luyện thì vẫn chẳng sao, thế nhưng Tổng bổ đầu tuổi tác không còn ít nữa, bận rộn một ngày đã dần cảm thấy hơi không trụ nổi, tay run tới độ ngay cả bút lông cũng sắp không cầm nổi, cuối cùng vẫn rời đi trước.
Tới lúc trời tối, Tiêu đô úy cũng không trụ nổi nữa.
Từ sáng hôm qua khi Đường Tiểu Bắc mất tích, anh ta đã dẫn phủ binh bận rộn không ngừng nghỉ, chỉ ngủ được chưa đầy hai tiếng đồng hồ, hôm nay lại ngồi cả ngày ở đây, mắt sắp sửa không mở ra nổi nữa rồi.
Kim Phi thấy vậy thì cũng cho anh ta đi về.
Thật ra tối qua Kim Phi cũng không ngủ, còn đi đường núi cả đêm, thế nhưng y thật sự lo cho Đường Tiểu Bắc, tinh thần hăng hái cao độ, lúc này không thấy buồn ngủ chút nào, chỉ là đôi mắt có hơi nhức mỏi.
Đường Đông Đông vào trong đưa nước, nhìn thấy hai mắt Kim Phi toàn là tia máu thì không khỏi đau lòng, nghẹn lời nói: “Kim ca, huynh đã hai ngày một đêm không ngủ rồi, đi ngủ một lát đi nhé?”
“Tiểu Bắc hiện giờ vẫn bặt vô âm tín, sao ta có thể ngủ ngon được?”
Kim Phi nhận lấy bát nước uống một ngụm: “Ta xem thêm hai trang nữa”.
Vừa uống nước, Kim Phi lại cầm một trang giấy vẫn chưa xem xong lên.
Lúc nhìn thấy nội dung viết bên trên, mắt của Kim Phi đột nhiên mở to ra, đưa bát nước cho Đường Đông Đông, nhanh chóng lục tìm bên trong xấp giấy đã đọc qua trên mặt bàn.
“Tiên sinh, ngài đang tìm gì thế?”
Khánh Mộ Lam đi vào sau lên tiếng hỏi.
“Tìm nó!”
Kim Phi tìm được trang giấy đã đọc qua khi trước.
Bên trên trang giấy này ghi chép lại lời trình báo của một bà cụ, theo như bà cụ nói, hàng xóm của bà ta là một cặp anh em kết nghĩa, cả ngày không làm được việc gì tử tế, chỉ biết gái gú rượu chè cờ bạc, có tiền là rượu chè be bét, không tiền thì sẽ nhịn đói luôn.
Sáng hôm qua, có một chiếc xe ngựa đi tới nhà hai anh em họ, sau đó cậu hai lập tức đi ra ngoài mua mấy hũ rượu, còn mua năm sáu mươi cân thịt và cả gạo nữa.
Bà cụ nghi ngờ hai anh em họ đang giam giữ Đường Tiểu Bắc.
Kim Phi nhìn thấy thông tin này thì không quá bận tâm, bởi vì y cảm thấy bà cụ nói quá khoa trương, hai anh em họ dù có thèm ăn cỡ nào thì cũng không thể mua liền năm sáu mươi cân thịt chứ?
Bây giờ mới vào đầu thu, trời vẫn còn nóng, thịt ăn không hết để hai ba ngày là hỏng, mua nhiều như vậy để làm gì?
Thế nhưng ban nãy lúc Kim Phi uống nước lại đọc được trên giấy viết có một người dân nói sáng hôm qua ông ta đi qua hẻm sau phố lớn phía tây, nhìn thấy có chiếc xe ngựa đi ra từ trong hẻm sau và tiến về phía thành Bắc.
Hai thông tin này đọc riêng lẻ thì không có vấn đề gì, thế nhưng khi liên kết lại thì lập tức khiến cho tim của Kim Phi đập nhanh hơn!
“Đông Đông, mau đi gọi Đại Lưu và Hầu Tử qua đây!”
Chương 247: Cứu được Đường Tiểu Bắc
Từ phố Tây đến nha hành không xa, hơn nữa chiếc xe ngựa mà người dân này mô tả có nhiều điểm tương đồng với chiếc xe ngựa mà bà lão nhắc đến.
Còn hai ba mươi cân thịt, hai huynh đệ ăn, hai ba ngày có thể không ăn hết, nhưng nếu như không chỉ có hai huynh đệ thì sao?
Như vậy thì đã rõ rồi.
Kim Phi có dự cảm rất có thể y sẽ tìm được Đường Tiểu Bắc.
Đại Lưu và Hầu Tử đang ở gần đây, rất nhanh sẽ tới.
Kim Phi gọi đám người Khánh Mộ Lam, A Mai tới, trong màn đêm bao phủ, họ lặng lẽ tới địa chỉ mà bà lão ghi lại.
Hầu hết những người sống ở Cảnh An Phường phía Bắc thành đều là những người nghèo, nhà cửa không được chỉnh tề như phía Tây và phía Nam, ba năm căn tiểu viện thấp bé, xếp loạn xạ.
Trong một trong những gian nhà chính của tiểu viện hai huynh đệ đóng cửa lại, ăn uống miệng đầy dầu mỡ.
Một người phụ nữ trung niên bưng bát cơm vào phòng sau, nhấc tấm ván gỗ ngụy trang dưới đất bước vào hầm.
Trong hầm, Đường Tiểu Bắc bị trói vào ghế, tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ đi xuống.
“Cô nương, đã hai ngày cô chưa ăn gì rồi, ít nhất thì cũng nên ăn một chút đi”.
Người phụ nữ bưng bát cơm đến bên miệng Đường Tiểu Bắc: “Có lẽ còn phải ở đây thêm mấy ngày nữa, không ăn gì thì sao được?”
Tay chân Đường Tiểu Bắc mặc dù đều bị trói, nhưng lại đột ngột quay đầu, đập vào bát cơm.
Người phụ nữ không giữ vững, bát cơm rơi xuống sàn và vỡ làm đôi.
“Con nhỏ chết tiệt này, ngươi thiếu đòn đúng không, hai ngày nay làm vỡ ba cái bát rồi!”
Lão nhị nghe thấy dưới hầm có động tĩnh, đứng dậy định đi xuống hầm dạy cho Đường Tiểu Bắc một bài học.
“Ôi dào, mấy cái bát có đáng bao nhiêu tiền đâu?”
Lão đại kéo hắn lại: “Số tiền mà người thuê đưa cho chúng ta đủ để mua một căn nhà, đừng tính toán với cô ta làm gì, nếu như làm Đường Tiểu Bắc bị thương, người đó không đưa số còn lại vậy thì sẽ lỗ to mất”.
“Đại ca nói đúng!”
Lão nhị lại ngồi xuống, cảm thán nói: “Người họ Kim đó đúng là hào phóng mà, reo thưởng một ngàn lượng để tìm được cô gái này. Đại ca, hay là chúng ta đưa Đường Tiểu Bắc đi lĩnh thưởng? Nhiều hơn số người đó cho chúng ta nhiều!”
“Ngươi không muốn sống nữa à? Hay là ngươi chưa từng thấy thân thủ của người đeo mặt nạ?”
Lão đại trợn trừng mắt nhìn lão nhị một cái: “Hơn nữa, Đường Tiểu Bắc đã thấy chúng ta rồi, giao cô ta cho Kim Phi, chúng ta chẳng phải là tự tìm đường chết sao! Ngươi từ bỏ cái ý nghĩ ấy luôn đi!”
“Ôi chao đại ca, ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, sao mà huynh căng thế?”
Lão nhị bưng chén rượu lên: “Đại ca, uống rượu đi!”
“Uống rượu!”, lão đại cũng bưng chén rượu lên.
“Đại ca, mấy ngày nay sống sướng quá”, lão nhị lau rượu trên khóe miệng: “Nếu như tìm thêm được mấy cô nương phục vụ thì càng hoàn mỹ”.
“Nhị đệ không cần vội, mấy ngày nữa là được”.
Lão đại khuyên: “Mấy ngày nay đệ chịu khó nhịn, ra ngoài thì biết đường khiếm tốn chút, không được phô trương”.
“Đại ca yên tâm, ta là người biết nặng nhẹ mà”.
Hai huynh đệ vừa uống rượu vừa trò chuyện, hoàn toàn không biết đoạn hội thoại của bọn chúng đã bị Hầu Tử âm thầm lẻn vào nghe thấy rõ ràng.
Hầu Tử liếc qua khe cửa sổ, sau đó rút lui không tiếng động.
Dưới bức tường cách đó hàng chục mét, đám người Kim Phi và Khánh Mộ Lam đang ẩn mình trong bóng tối.
“Tiên sinh, tìm thấy rồi, chính là ở đây!”
Hầu Tử hạ giọng, hưng phấn nói: “Ta nghe thấy tiếng của Tiểu Bắc cô nương!”
“Tốt quá!”
Kim Phi nghe thấy vậy trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Tìm thấy là tốt rồi.
“Bọn chúng có bao nhiêu người?”
“Hai người đàn ông, còn có một người phụ nữ, một mình ta e là không thể đồng thời khử được bọn chúng, đánh nhau chẳng may làm bị thương Tiểu Bắc cô nương thì không hay nên không dám ra tay”, Hầu Tử đáp.
“Ngươi làm đúng, an toàn của Tiểu Bắc là quan trọng nhất”.
Kim Phi nhanh chóng sắp xếp: “Theo trận hình giải cứu thông thường khi tập luyện, Đại Lưu, Hầu Tử, hai người mỗi người khắc chế một tên bắt cóc, A Mai, động tác của cô nhanh nhất, sau khi tiến vào lập tức khắc chế người phụ nữ, đừng để bà ta làm hại Tiểu Bắc, A Lan, A Quyên, hai người tùy cơ ứng biến, ngăn chặn bất kỳ con cá nào lượt lưới Hầu Tử!”
“Rõ!”
Mấy người khẽ đáp, sau đó một nhóm người âm thầm tiến vào trong tiểu viện.
Bức tường của tiểu viện cao không quá nửa người, vài người lặng lẽ trèo vào.
Hai huynh đệ say khướt ở trong nhà, hoàn toàn không biết có người tới cửa.
Lão nhị cầm vò rượu lên, đang chuẩn bị rót rượu, cửa phòng chính đột nhiên bị đá tung.
Ngay sau đó, A Mai tiến vào.
“Ai?”
Hai huynh đệ đồng thời giật mình đứng dậy.
A Mai phớt lờ chúng và lao vào phòng sau như một bóng ma.
Lúc này nắp hầm vẫn chưa đóng nên A Mai trực tiếp nhảy xuống.
Hai huynh đệ vốn đã hơi say, nhưng lúc này đều bị A Mai làm cho tỉnh, rút dao rựa từ dưới gầm bàn định đuổi theo vào phòng sau.
Tuy nhiên Hầu Tử và Đại Lưu đã lập tức lao vào, mỗi người một đấm, khiến cho bọn chúng ngã lăn ra đất.
“Cấm nhúc nhích, dám nhúc nhích ta chém chết ngươi!”
Sau đó A Lan và A Quyên bước vào phòng, kề dao đen vào cổ bọn chúng.
Lúc này Kim Phi và Khánh Mộ Lam mới bước vào.
Tùy ý liếc mắt nhìn hai huynh đệ nằm trên đất, Kim Phi xoay người đi vào trong phòng, xuống tầng hầm.
Dưới tầng hầm, A Mai đã đánh bất tỉnh người phụ nữ, khi Kim Phi đi xuống vừa đúng lúc đang cởi trói cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc đã chịu uất ức suốt hai ngày, khi vừa nhìn thấy Kim Phi nước mắt liền rơi xuống.
Tầng hầm vừa chật vừa hẹp, sau khi đóng tấm ván bên trên thì chẳng nhìn thấy gì nữa, người phụ nữ ngoại trừ lúc đưa cơm sẽ xuống, khoảng thời gian khác đều là Đường Tiểu Bắc bị nhốt một mình ở đây.
Dù có tài giỏi kinh doanh đến đâu, Đường Tiểu Bắc vẫn chỉ là một cô thiếu nữ, một mình bị nhốt ở nơi thế này, cộng thêm việc trên đầu còn có hai tên côn đồ hung hãn, nói không sợ là giả.
Từng phút từng giây bị nhốt, Đường Tiểu Bắc đều cảm thấy rất khó khăn, nhưng nhờ vào niềm tin với Kim Phi và Đường Đông Đông, cô ấy mới có thể kiên trì tiếp.
Nhưng khi nhìn thấy Kim Phi cô ấy không thể kiên trì tiếp được nữa rồi.
Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay lập tức bùng nổ vào lúc này.
“Tiên sinh, sao bây giờ huynh mới tới…”
Nhào vào người Kim Phi, ôm lấy eo y, khóc lớn!
Cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.
“Xin lỗi, ta tới muộn rồi, để Tiểu Bắc chịu khổ rồi…”
Tay trái Kim Phi ôm lấy thân thể mảnh mai của cô ấy, tay phải vuốt lưng, nhẹ giọng xin lỗi, an ủi.
Lần này Đường Tiểu Bắc thực sự vô cùng sợ hãi, khóc suốt năm sáu phút mới dừng lại.
Nước mắt thấm ướt một mảng lớn áo trên ngực Kim Phi.
Đợi cô ấy khóc xong, Kim Phi mới kéo cô ấy rời khỏi căn hầm ác mộng này.
Nhưng Đường Tiểu Bắc bị trói trên ghế suốt hai ngày một đêm, hai chân tê như gỗ, bước một bước suýt thì ngã.
Kim Phi vấy vậy liền bế cô ấy lên.
Đường Tiểu Bắc trước đây chưa từng được người khác giới ôm, vì vậy cô ấy căng thẳng đến mức người cứng như khúc gỗ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, đỏ mặt dụi mặt vào hõm cổ Kim Phi.
“Tiên sinh, hai tên khốn này xử lý thế nào, chém không?”
Đại Lưu thấy Kim Phi bế Đường Tiểu Bắc đi ra, chỉ vào hai huynh đệ trên đất hỏi.
A Mai cũng kéo người phụ nữ từ trong hầm lên.
“Giữ lại cho bọn chúng cái mạng, dắt về hỏi xem người chỉ thị bọn chúng là ai!”
Chương 248: Nghĩ sâu, tính xa
Đại Lưu đương nhiên là căm hận hai tên này đến tận xương tủy.
Tuy nhiên Kim Phi đã nói giữ lại cho bọn chúng cái mạng, anh ta chỉ đành cùng Hầu Tử trói bọn chúng đưa về.
Lúc này hai huynh đệ đã không còn chút men rượu nào, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, run lẩy bẩy.
Bọn chúng đều nhìn ra sát khí trong mắt Đại Lưu cùng Hầu Tử, cũng biết lần này toang thật rồi.
Hai ngày một đêm không ngủ, trước đây vì chuyện của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi mới có thể kiên trì được, bây giờ tìm được Đường Tiểu Bắc rồi, cơn giận trong lòng đã được trút bỏ, lập tức cảm thấy từng cơn mệt mỏi ập tới, lúc này thực sự không còn tâm trạng để ý đến hai tên rõ ràng là bị người khác điều khiển kia.
Bởi vì sợ kinh động đến bọn bắt cóc, Kim Phi gần như là âm thầm tới đây, nếu như bế Đường Tiểu Bắc từ đây quay về quán trọ, cánh tay của Kim Phi e là tê liệt mất.
Hết cách chỉ đành bảo Đại Lưu mang một cái ghế đến, bế Đường Tiểu Bắc ngồi xuống trong sân đợi Hầu Tử quay về lấy xe ngựa.
Hai ngày nay Đường Tiểu Bắc quá căng thẳng, Kim Phi vừa ngồi xuống chưa bao lâu cô ấy đã ngủ thiếp đi, Đường Đông Đông đến cũng không dậy.
Cho dù đã ngủ say nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ Kim Phi, mãi cho đến khi quay về quán trọ được Kim Phi đặt xuống giường mới mơ hồ nhìn xuang quanh, xác nhận là phòng của mình xong mới bỏ tay ra.
Kim Phi cũng buồn ngủ lắm rồi, sau khi đặt Đường Tiểu Bắc xuống, quay về phòng của mình ngủ một mạch.
Đường Tiểu Bắc và Kim Phi ngủ rất ngon nhưng Văn Viên công tử lại không thể ngủ được.
Vừa rồi hộ vệ của hắn tới thông báo, Đường Tiểu Bắc đã được Kim Phi cứu rồi!
Sau khi tới Quảng Nguyên, Văn Viên công tử mới thực sự được trải nghiệm mê lực của xà phòng.
Đường Tiểu Bắc cứ một hai ngày sẽ sắp xếp người mang ba mươi, năm mươi hộp xà phòng ra bên ngoài bán, lần nào chưa đến một chén trà là đã bán hết sạch.
Hai lần vừa mới lấy ra đã bị nha hoàn của đại gia tộc tới mua hết.
Việc kinh doanh tốt như vậy Văn Viên công tử chưa từng gặp bao giờ, hứng thú với xà phòng cũng càng tăng thêm nhiều hơn.
Sau đó hắn phái người đi giành mấy hộp xà phòng, tìm tới chỗ lang trung giỏi nhất Quảng Nguyên, muốn phân tích xem xà phòng rốt cuộc được làm từ gì.
Sau khi lang trung phán đoán xong, bên trong xà phòng hoàn toàn không có trân châu, thiên sơn tuyết liên, nhân sâm các loại, cho dù có thì hàm lượng cũng rất nhỏ.
Sau đó Văn Viên công tử lại bỏ thêm tiền tìm hai lang trung, câu trả lời nhận được đều giống nhau.
Lúc đó hắn mới biết Đường Tiểu Bắc đã nói dối, xà phòng hoàn toàn không phải được làm từ những dược liệu quý giá này.
Nói không chừng nguyên liệu rất đơn giản.
Phát hiện này khiến Văn Viên công tử kích động đến mức suýt thì nhảy lên.
Người giàu có kinh thành nhiều hơn Quảng Nguyên nhiều, nếu xà phòng là của hắn, vậy chẳng phải là phát tài rồi sao?
Quan trọng nhất là xà phòng rất được lòng chị em phụ nữ, là món quà tuyệt vời để chiều lòng các quý cô kinh thành.
Văn Viên công tử lập tức đưa ra mức thưởng cao vút, mời các lang trung phân tích cấu tạo của xà phòng.
Đáng tiếc đánh chết hắn cũng không thể ngờ được, xà phòng dùng để tẩy rửa chất bẩn lại được làm từ mỡ lợn.
Sau nhiều ngày nghiên cứu mà vẫn không có tiến triển gì, lang trung chỉ đành bất lực từ bỏ.
Tuy nhiên sức cám dỗ mà xà phòng mang lại quá lớn, nếu như từ bỏ như vậy, Văn Viên công tử thực sự không cam lòng.
Sau khi suy nghĩ vài ngày, cuối cùng quyết định mạo hiểm một phen, bảo hộ vệ ra tay bắt cóc Đường Tiểu Bắc, tạm thời nhốt lại, khi quay về kinh thành thì dắt theo.
Đến kinh thành, Đường Tiểu Bắc không phải sẽ mặc cho hắn hành hạ sao?
Không cần phải lo lắng việc không moi được công thức làm xà phòng.
Theo kế hoạch của Văn Viên công tử, Đường Tiểu Bắc và Chu Đắc Ngũ xảy ra xung đột, Chu phu nhân đã đi không ít nơi nói ra nói vào, không thấy dtv, mọi người chỉ có thể nghi ngờ nhà họ Chu, ai mà lại đi nghi ngờ hắn chứ.
Trên thực tế kế hoạch của hắn ban đầu rất thành công, Đường Tiểu Bắc vừa bị bắt cóc binh phủ đã lập tức tới lục soát nhà họ Chu.
Chỉ là hắn không ngờ tới, binh phủ là do quận trưởng Quảng Nguyên đích thân dẫn tới.
Càng không ngờ rằng quận trưởng không chỉ đích thân dẫn quân tới lục soát nhà họ Chu mà còn vì Đường Tiểu Bắc – một cô gái xuất thân từ thanh lâu phong tỏa toàn bộ thành Quảng Nguyên.
Nếu chỉ vậy thôi thì còn đỡ, Quảng Nguyên là một quận thành, quận trưởng cũng không thể cứ phong tỏa mãi, dù sao Đường Tiểu Bắc cũng đã bị người của hắn giấu đi, đến lúc hết phong tỏa đưa đi cũng được.
Chỉ là muộn mấy ngày mà thôi.
Chỉ đáng tiếc hắn đã gặp Kim Phi.
Khoảnh khắc Kim Phi treo thưởng số tiền khổng lồ, phát động quần chúng, hắn đã thua rồi.
Âm mưu dù sao vẫn là âm mưu, cho dù mưu kế có tài tình đến đâu cũng không thể ngăn cản được một bậc thầy chính trực.
Chỉ trong một ngày, Đường Tiểu Bắc mà hắn giày công suy nghĩ tìm cách giấu đi đã bị Kim Phi tìm thấy.
Đến cả hai huynh đệ và người phụ nữ trung niên phụ trách trông chừng Đường Tiểu Bắc cũng bị Kim Phi bắt về rồi.
Văn Viên công tử lúc này ngoại trừ cảm giác thất bại tràn đầy còn có chút hoang mang.
Hỏi hộ vệ: “Khúc tiên sinh, huynh có chắc chắn là hai huynh đệ đó không thấy mặt huynh không?”
Phải nói rằng Văn Viên công tử rất có giáo dục, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ khiêm tốn và lịch sự.
Cho dù bây giờ đang rất hoang mang, cho dù đối phương chỉ là một hộ vệ, chỉ cần người đó có năng lực, có giá trị lợi dụng, hắn sẽ xưng hô là tiên sinh chứ không phải gọi tên hay gì khác.
Đối xử với nhà họ Chu cũng vậy, cho dù là trong lòng hắn khinh thường Chu Trường Lâm, càng khinh thường ba đứa con trai của Chu Trường Lâm, nhưng vẫn luôn mồm một câu Trường Lâm bá bá hai câu Trường Lâm bá bá.
Khi cùng Chu Đắc Ngũ tới thanh lâu cũng tỏ ra rất chân thành.
Nhưng khi Đường Tiểu Bắc đánh Chu Đắc Ngũ, hộ vệ của hắn rõ ràng có thể ngăn cản, nhưng Văn Viên công tử lại không bảo hộ vệ ra tay mà lựa chọn xem náo nhiệt.
Sau đó lại giương đông kích tây, tự mình phái người đi bắt cóc Đường Tiểu Bắc, sau đó đổ tội lên đầu nhà họ Chu.
Không hề cảm thấy tội lỗi chút nào.
Hoàn toàn không quan tâm nhà họ Chu có gặp nạn hay không.
Đây chính là kết quả mà phụ thân hắn bồi dưỡng nhiều năm mà ra.
“Công tử yên tâm, tiểu nhân luôn đeo mặt nạ toàn quá trình, giọng nói cũng thay đổi, cho dù bây giờ tiểu nhân đứng trước mặt hai người bọn họ, bọn họ cũng không thể nhận ra được”.
Hộ vệ tự tin nói.
“Giọng nói cũng có thể thay đổi được?”, Văn Viên công tử ngây người ra.
“Đương nhiên, đây chính là tuyệt chiêu độc nhất của môn phái bọn ta”.
Hộ vệ lại lên tiếng, lúc này âm thanh bình thường đã biến thành khàn khàn.
Nếu như không nhìn mặt, Văn Viên công tử hoàn toàn không thể ngờ được đây là giọng nói của hộ vệ.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Lúc này Văn Viên công tử mới yên tâm, sau đó nói tiếp: “Kim Phi tìm được Đường Tiểu Bắc, có lẽ ngày mai cổng thành sẽ lại mở, Khúc tiên sinh huynh chuẩn bị một chút, ngày mai ăn sáng xong, chúng ta tới nhà họ Chu chào hỏi, sau đó lên đường về kinh”.
“Gấp vậy sao?”, hộ vệ cau mày hỏi: “Chúng ta còn chưa mua được xà phòng mà”.
“Đường Tiểu Bắc xảy ra chuyện rồi, Quảng Nguyên trong thời gian ngắn nhất định sẽ không bán xà phòng nữa, chúng ta tiếp tục đợi cũng chỉ lãng phí thời gian thôi”.
Văn Viên công tử nói: “Theo tin tức mà ta nghe được mấy ngày hôm nay, Kim Phi là một người có thù ắt báo, hơn nữa sức ảnh hưởng ở quận Quảng Nguyên lớn hơn so với dự liệu của ta, nhỡ chúng ta bị nắm thóp gì đến lúc đó muốn đi thì khó lắm”.
Nghĩ sâu tính xa là đạo lý mà phụ thân của Văn Viên công tử đã dạy.
Kế hoạch thất bại rồi không sao, lần sau vẫn còn cơ hội, nhưng nếu như người không còn vậy thì chẳng còn cái gì nữa cả.
Cho dù chỉ là phát hiện ra một chút nguy cơ, Văn Viên công tử sẽ lập tức chuẩn bị phương án đề phòng.
Chương 249: Chủ động
Nhiệm vụ của hộ vệ là bảo vệ Văn Viên công tử chứ không phải là để mua xà phòng.
Ở lại hay là quay về, đối với hắn mà nói đều như nhau.
Hơn nữa Văn Viên công tử nói cũng có lý, Đường Tiểu Bắc bị người ta bắt cóc, trong lòng hộ vệ cũng có một chút dự cảm không lành.
Nếu Văn Viên công tử đã quyết định rời đi, vậy thì đương nhiên hắn cũng sẽ không ngăn cản.
Gật đầu nói: “Ta nghe công tử hết”.
Sau khi hộ vệ rời đi, Văn Viên công tử lại âm thầm xem xét kế hoạch lại một lượt, sau khi xác nhận không có sơ hở gì mới lên giường đi ngủ.
Thông thời, trời hè và thu, cổng thành Quảng Nguyên sẽ mở vào khoảng năm sáu giờ sáng.
Ngày hôm sau Văn Viên công tử thức dậy đã là sáu giờ hơn rồi, kết quả khi phái người tới cổng thành thăm dò thì phát hiện cổng thành vẫn chưa dỡ phong tỏa.
Những người muốn rời khỏi thành đã bị binh phủ cho giải tán hết, gia nô còn nghe thấy tiếng binh phủ hét với những người bên ngoài, nói không chắc chắn rằng hôm nay cổng thành sẽ mở, bảo bọn họ quay về nhà trước đi.
“Đã tìm được Đường Tiểu Bắc rồi, vì sao vẫn chưa mở cổng thành”.
Nghe gia nô báo cáo, Văn Viên công tử không khỏi thấy phiền não: “Kim Phi này thật quá ngang tàn, cho dù là cậy Khánh Quốc Công cũng không thể làm loạn như vậy được, khi quay về nhất định phải bảo gia chủ xử lý hắn mới được!”
Văn Viên công tử cho rằng chính Kim Phi là người không cho mở cổng thành, nhưng chuyện này oan cho y rồi.
Bây giờ y vẫn còn chưa ngủ dậy, hoàn toàn không hề biết chuyện này.
Không chỉ Kim Phi, đám người quận trưởng, đô úy Tiêu hai ngày nay đều vì chuyện của Đường Tiểu Bắc mà hao tâm tổn sức, không được nghỉ ngơi đủ, bây giờ vẫn còn đang ngủ ngáy khò khò.
Không có lời của quận trưởng, không có lời của đô úy Tiêu, tiểu binh canh cổng làm gì dám tự mình quyết định mở cổng thành.
Bọn họ thậm chí còn không biết đã tìm thấy Đường Tiểu Bắc rồi.
Hai ngày một đêm liên tiếp không được chợp mắt, vừa đặt lưng xuống đã ngủ không biết trời cao đất dày gì.
Loại giấc ngủ sâu này cũng là cách giảm mệt mỏi tốt nhất, dù sao y cũng mới mười tám tuổi, sức sống dồi dào, Kim Phi cũng chỉ là ngủ nhiều hơn bình thường mấy chục phút mà thôi.
Khẽ mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng lại nhắm mắt lại rồi ngáp một cái.
Y nằm ngủ nghiêng, sau khi ngáp xong lại lật mình dậy rồi vươn vai.
Lúc này mới nhìn thấy, trên giường có thêm một người.
Đường Tiểu Bắc không biết đã tới đây lúc nào, đặt tay lên thành giường, chống cằm, nhìn chằm chằm Kim Phi bằng đôi mắt to long lanh.
Kim Phi giật mình, nhìn thấy Đường Tiểu Bắc, hậm hực vỗ nhẹ vào trán cô ấy một cái: “Người ta có thể chết vì bị dọa đấy biết không? Mới sáng sớm đã bị muội làm cho hồn bay phách tán rồi”.
Từ khi bị phân tán khỏi gia đình, Đường Tiểu Bắc luôn phải đối mặt với đủ loại thờ ơ, chưa từng có ai đối xử với cô ấy theo cách nuông chiều như vậy, lần trước ở làng Tây Hà Kim Phi xoa đầu cô ấy, cô ấy đã phấn khích suốt mấy ngày trời.
Bây giờ vừa trải qua một cú sốc, đúng lúc tâm tình nhạy cảm nhất, nhất thời không kìm được.
Nước mắt lại rơi xuống.
Kim Phi cũng vừa tỉnh dậy, nhìn thấy Đường Tiểu Bắc khóc lại nhớ lại chuyện hôm qua cô ấy được cứu về.
Vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Bắc, ta không cố ý đánh muội đâu… thật sự là bị muội dọa cho một phen rồi đấy…”
Nhìn Kim Phi cố gắng giải thích, Đường Tiểu Bắc lập tức bật cười.
Lấy hết dũng khí, đứng dậy ôm chặt lấy Kim Phi, vùi đầu vào vai y thì thầm: “Tiên sinh, huynh đừng nói xin lỗi muội, đừng bao giờ nói, huynh kéo Tiểu Bắc ra từ đống bùn lầy, giúp Tiểu Bắc tìm được tỷ tỷ, ân tình cả đời này muội không thể báo hết được…”
Càng nói càng kích động, vòng tay qua cổ Kim Phi và hôn vào môi y.
Bàn tay nhỏ bé cũng thò vào bên trong.
Hai mắt Kim Phi lập tức trợn tròn.
Là người của hai thế kỷ, lần đầu tiên y gặp một cô nương chủ động như vậy.
Tuy nhiên đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống, mấy hôm trước cưỡi ngựa chung với Đông Đông còn khiến cho cơ thể sục sôi, hơn nữa chàng có tình thiếp có ý, Kim Phi cũng chỉ hơi do dự một chút liền từ bỏ việc phản kháng, ôm lấy Tiểu Bắc lật người, chuyển từ phòng thủ sang tấn công.
Đường Tiểu Bắc khẽ nhắm mắt lại cố gắng phối hợp.
Hai người sắp đến đoạn cao trào thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Động tác của Kim Phi lập tức dừng lại.
Đường Tiểu Bắc cũng vội túm lấy chăn che lên người.
“Tiên sinh, dậy chưa? Đô úy Tiêu tới rồi, hỏi có mở cổng thành không”.
Bên ngoài truyền tới tiếng của Đại Lưu.
“Chuyện này…”
Kim Phi cúi đầu nhìn Đường Tiểu Bắc, lại nhìn ra ngoài, vẻ mặt bất lực.
Nếu như là chuyện khác, để đấy trước đã, y phục đều cởi hết rồi, làm xong đã rồi tính tiếp.
Nhưng quận thành vẫn luôn là vùng đất trung tâm, không ít thương nhân qua lại, hơn nữa còn có những nông dân trồng rau ở ngoài thành, mỗi ngày đều phải vào trong thành đưa hàng.
Đóng cửa thành một ngày không biết đã làm ảnh hưởng đến kế sinh nhai của bao nhiêu người.
Trước đây sợ rằng Đường Tiểu Bắc bị kẻ xấu đưa ra khỏi thành nên mới phong tỏa lại, bây giờ đã tìm được Đường Tiểu Bắc rồi, nếu tiếp tục phong tỏa thì không ổn cho lắm.
Kim Phi nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ngươi bảo đô úy Tiêu đợi chút, ta lập tức qua đó”.
“Vâng”.
Đại Lưu đáp một tiếng rồi xoay người rời đi.
“Tiểu Bắc…”
Kim Phi cúi đầu nhìn Tiểu Bắc bên dưới, cười khổ nói.
Đường Tiểu Bắc trong lòng chửi Đại Lưu không ngừng, nhưng vẫn tỏ ra hiểu chuyện nói: “Chuyện chính cần phải làm gấp, tiên sinh cứ bận đi… Tiểu Bắc… Tiểu Bắc… buổi tối…”
Dù sao cũng là một cô nương, nói đến đây, Tiểu Bắc xấu hổ không nói tiếp được nữa.
Kim Phi cúi đầu hôn lên trán Tiểu Bắc một cái, sau đó vuốt nhẹ cơ thể cô ấy hai cái rồi mới lật chăn ra.
Đường Tiểu Bắc cũng vội vàng đứng dậy giúp Kim Phi mặc y phục.
Vừa nãy bị ăn hụt, nhân lúc y mặc quần áo liền cố tình trêu y, nhìn thấy hai mắt Kim Phi sắp đỏ rực lên mới cười hi hi thu tay lại.
Cuối cùng Kim Phi cũng hiểu vì sao quân vương đều không chầu triều sớm rồi.
Những tiểu yêu tinh này thực sự quá mê người rồi.
“Muội đợi đấy cho ta, tối nay ta nhất định sẽ xử lý muội”.
Kim Phi không cam tâm nói một câu sau đó mới ra khỏi cửa.
Y ở trong một căn phòng trong quán trọ, ra khỏi phòng thì đi vệ sinh cá nhân trước, Đại Lưu lại tìm tới.
Thấy Kim Phi đã dậy, Đại Lưu không nói gì, hiểu chuyện đưa khăn mặt tới.
Kim Phi vẫn đang hậm hực vì chuyện tốt của mình bị Đại Lưu phá đám, đương nhiên sẽ không tha cho hắn.
Sắc mặt tối sầm nhận lấy khăn mặt, lau xong lại ném về phía Đại Lưu.
Đại Lưu đón lấy khăn mặt, trong lòng đầy thấp thỏm.
Thường ngày Kim Phi đều không đối xử với hộ vệ như vậy, mặc dù không tỏ ra khiêm tốn như Văn Viên công tử một câu tiên sinh hai câu tiên sinh, nhưng sự tôn trọng căn bản vẫn có.
Cho dù hộ vệ phạm sai lầm, nên phạt thì phạt, từ trước đến giờ chưa bao giờ bày ra vẻ mặt như vậy.
Nhất định là do hắn đã để Tiểu Bắc cô nương bị bắt mới khiến tiên sinh tức giận”.
“Cũng đúng, tội để mất Tiểu Bắc cô nương, tội này quá nghiêm trọng, đừng nói là thể hiện thái độ, cho dù chém một đao chỉ cần tiên sinh bớt giận, ta cũng sẽ nhận”.
Trong lòng Đại Lưu đang vô cùng thấp thỏm thì đột nhiên nghe thấy cánh cửa phía sau vang lên tiếng động.
Quay đầu lại nhìn phát hiện Đường Tiểu Bắc cô nương đi ra từ phòng của Kim Phi….
Chương 250: Một mét chín!
Đại Lưu cũng là người hiểu sự đời, khi nhìn thấy Đường Tiểu Bắc đi ra từ phòng của Kim Phi, hắn lập tức hiểu vì sao Kim Phi lại bày tỏ thái độ như vậy với mình.
Dù sao cũng là một cô nương, Đường Tiểu Bắc nhìn thấy Đại Lưu, khuôn mặt liền đỏ lên.
Đại Lưu cũng không biết nghĩ gì, lại còn giơ tay lên vẫy với Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc cô nương…”
Đường Tiểu Bắc vừa thẹn vừa tức, Đại Lưu nếu như giả vờ không nhìn thấy gì hết, chuyện này coi như xong.
Nhưng hắn lại còn sống chết cứ nhất định phải vẫy tay chào mới chịu.
Đường Tiểu Bắc không thể nào giả vờ được.
Mặt mày xám xịt đi tới bên cạnh Đại Lưu, đạp mạnh vào người hắn hai nhát, sau đó tức giận rời đi.
“Cho ngươi nhiều lời này!”
Lúc này Đại Lưu mới hoàn hồn lại, tự tát vào mặt mình một cái.
“Biết nhiều lời, vẫn chưa hết thuốc chữa!”
Kim Phi cũng hậm hực liếc xéo Đại Lưu một cái: “Đô úy Tiêu đâu?”
“Ở viện tử phía trước”.
Tính thời gian thì có lẽ đại đội quân của Trương Lương cũng sắp tới rồi, hôm qua Đường Đông Đông lại bao thêm ba viện tử của nhà trọ.
Chỗ Kim Phi ở là hôm qua mới thuê thêm.
Đại Lưu thì ở chỗ mà ngày xưa Đường Tiểu Bắc ở.
Nói xong liền nhanh chóng chạy phía trước dẫn đường.
Khi đi qua cửa viện, Đại Lưu hậm hực chỉ vào hai cựu binh canh cửa.
Hai tên này rõ ràng biết chuyện Đường Tiểu Bắc ở chỗ Kim Phi, khi hắn tới lại không hề nhắc nhở một câu chứng tỏ muốn đào hố chôn mình.
Hai cựu binh canh cửa ngẩng đầu nhìn trời, hoàn toàn phớt lờ sự hằn học của Đại Lưu.
“Đô úy Tiêu, lần này làm phiền ngài rồi”.
Kim Phi mỉm cười chắp tay.
Cho dù ngày thường binh phủ như thế nào, lần này có thể thuận lợi cứu được Đường Tiểu Bắc, binh phủ cũng bỏ ra không ít sức lực.
Kim Phi mặc dù không thích giao du, nhưng không phải là người không hiểu tình người thế sự, những lời khách sáo nên nói thì vẫn sẽ nói.
“Không phiền phức, Tiểu Bắc cô nương bị bắt cóc giữa thanh thiên bạch nhật, tìm được cô ấy về vốn dĩ là trách nhiệm và bổn phận của binh phủ bọn ta”.
Đô úy Tiêu cũng cười đáp lễ: “Ta tới là muốn hỏi tiên sinh, bây giờ tìm được Tiểu Bắc cô nương rồi, có thể mở cổng thành được chưa?”
“Đương nhiên là được rồi”, Kim Phi nói: “Hai ngày này đa tạ các huynh đệ binh phủ”.
Đô úy Tiêu nghe xong liền thở phào một hơi.
Rất nhiều gia tộc lớn đã hết thức ăn rồi, binh phủ phong tỏa cổng thành cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Hắn thực sự sợ rằng Kim Phi nhất định phải tìm bằng được hung thủ mới mở cổng thành.
“Vậy thì ta không làm phiền tiên sinh nữa”, đô úy Tiêu gấp rút quay về mở cổng thành, chắp tay chuẩn bị rời đi.
“Đô úy Tiêu, đợi chút đã”.
Kim Phi gọi đô úy Tiêu lại, sau đó nói với Đại Lưu: “Ta nhớ trong kho vẫn còn hai mươi hộp xà phòng, đi lấy hết ra đây”.
Đại Lưu đáp một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.
Một lát sau liền ôm một cái hòm quay lại.
“Đô úy Tiêu, hai ngày nay đã làm phiền đô úy Tiêu và các huynh đệ”.
Kim Phi ra hiệu cho Đại Lưu đưa chiếc hòm cho đô úy Tiêu: “Chút quà nhỏ, đô úy Tiêu mang về chia cho các huynh đệ, cũng coi như là chút thành ý của ta”.
“Như vậy sao được, đây là chuyện bọn ta nên làm mà”.
Đô úy Tiêu ngoài miệng thì nói không cần nhưng trong mắt lại hiện lên sự khát khao.
Xà phòng là mặt hàng được săn lùng nhiều nhất trong quận, trên thị trường chợ đen, hai mươi miếng xà phòng có thể bán được hai trăm lượng bạc.
Quan trọng là chưa chắc đã mua được.
Đặc biệt là hương hoa nhài, cực kỳ hiếm.
Tiểu thiếp mà hắn mới cưới về đã muốn một miếng từ lâu rồi, nhưng đáng tiếc đô úy Tiêu mãi vẫn không mua được.
Tiểu thiếp vì vậy mà không vui suốt mấy ngày.
Nếu như mang chỗ xà phòng này về, bảo đảm nàng sẽ nhất định rất vui.
Chia thêm mấy miếng cho đám thuộc hạ, bọn chúng nhất định sẽ càng thêm nghe lời.
“Ôi dào, lão Tiêu, tiên sinh nói tặng huynh là tặng huynh, khách khí làm gì?”
Đại Lưu ấn chiếc hòm vào trong tay đô úy Tiêu: “Lần này vốn dĩ là họa do ta gây ra, nếu huynh không nhận thì ta làm sao ăn nói với tiên sinh được đây?”
“Vậy thì ta không khách sáo nữa vậy”.
Đô úy Tiêu thấy Đại Lưu nói như vậy thì không đẩy tới đẩy lui nữa mà nhận luôn.
Nhìn đô úy Tiêu rời đi, Kim Phi quay đầu nhì Kim Phi: “Đã cạy được miệng hai kẻ bắt cóc chưa?”
“Không cần cạy, mấy tên này đều là mấy tên sợ chết, hỏi gì trả lời nấy”, Đại Lưu trả lời.
“Vậy hỏi được gì rồi?”
“Kẻ bắt cóc nói kẻ thuê chúng từ đầu đến cuối luôn đeo mặt nạ, hai người bọn chúng cũng không biết kẻ đó trông như thế nào, chỉ biết thân thủ rất lợi hại, tuyệt đối là một cao thủ”.
“Cái này còn cần bọn chúng nói sao? Có thể tránh được hai mũi tên của A Lan, còn có thể nhảy qua một bức tường cao hơn một trượng, nhất định không phải là người bình thường”.
Kim Phi nói: “Còn hỏi được gì nữa?”
“Hai huynh đệ này đều là đần độn, lại sợ bị đối phương báo thù, khi đó không dám nhìn kẻ đeo mặt nạ”.
Đại Lưu nói: “Còn người phụ nữ mà hai huynh đệ này thuê về để chăm sóc Đường Tiểu Bắc, trên xe ngựa bà ta liếc được một nốt ruồi đỏ to bằng hạt mè mọc trên đầu lông mày trái của kẻ đó”.
“Nốt ruồi đỏ to bằng hạt mè mọc, còn mọc trên đầu lông mày, không chú ý hoàn toàn không thể nhìn ra được”.
Kim Phi nói: “Không được, phạm vi lớn quá, chúng ta không thể nhòm lông mày của từng người trên đường được?”
“Còn có phát hiện nào nữa không? Ví dụ như cao thấp béo gầy, giọng nói, phong cách ăn mặc, ánh mắt chẳng hạn”.
“Cái này…”
Đại Lưu gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Trước đây hắn chỉ là một binh lính ra vào trong núi, đến chữ còn không biết, chưa từng được huấn luyện đặc biệt, bảo hắn dắt người đi đánh trận hoặc làm hộ vệ thì còn thích hợp, tâm tư đủ dùng.
Nhưng bảo hắn đi thẩm vấn phạm nhân thì không khác gì hổ ăn thịt nhím, hoàn toàn không biết nên làm gì.
“Thôi bỏ đi, bọn chúng nhốt ở đâu, ta tự mình đi hỏi”.
Kim Phi thực sự không còn sức lực tức giận với tên đần này nữa rồi.
Vừa dứt lời A Mai và Khánh Mộ Lam đã đi ra từ cửa: “Không cần đâu tiên sinh, A Mai đã hỏi xong rồi”.
“Vẫn là A Mai làm việc đáng tin”, Kim Phi tán thưởng khen ngợi, hỏi: “Có phát hiện gì không?”
“Có”, A Mai nói: “Ta đã hỏi A Lan, người này cao khoảng năm thước bảy, cân nặng khoảng 100 kg”.
“Đô con phết đấy”.
Khóe mắt Kim Phi khẽ nheo lại.
Đại Khang mặc dù chưa có khái niệm mét, nhưng đơn vị tính độ dài thì giống với kiếp trước, năm thước bảy là khoảng một mét chín.
Tục ngữ có câu, con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa, con nhà nghèo đến cơm còn không có mà ăn, không thể nào có điều kiện để bồi dưỡng cơ thể được, chỉ có thể thông qua học hành để thay đổi vận mệnh.
Chỉ có gia đình giàu có, ăn no uống đủ mới có sức lực đi luyện võ.
Giống như kiếp trước có những người bỏ tiền ra đi tới phòng tập gym vậy.
Kim Phi chưa từng thấy công nhân lao động chân tay nào tới phòng tập nâng tạ cả, có sức lực đó thì bọn họ đi làm công kiếm thêm chút tiền, cũng là luyện tập, còn có thể nuôi bản thân.
Đại Khang năng suất lạc hậu, điều kiện vật chất kém, người dân bình thường dáng người không cao, lão thợ rèn năm đó tay nghề rất tốt, hồi còn nhỏ chưa từng bị đói bụng bao giờ, lớn lên cao khoảng mét bảy mét tám đã được coi là cao lắm rồi.
Một mét chín, nặng 100 kg nếu như đi trên đường thì vô cùng nổi bật, từ xa đã có thể nhìn thấy rồi.
Phạm vi đã được thu hẹp tới 99%.
Bình luận facebook