-
Chương 256-260
Chương 256: Ngôi nhà gỗ
Văn Viên công tử và hộ vệ đi trước, Kim Phi dẫn theo người đuổi theo trên đường núi với khoảng cách mấy dặm.
Lúc đi qua một đoạn đường núi quanh co, hai bên một trên một dưới đã nhìn thấy nhau.
“Chẳng trách người ta lại nói Kim Phi là một tên điên, không phải đã cứu được Đường Tiểu Bắc rồi ư? Tại sao còn đuổi theo sát như vậy chứ?”
Chu Văn Viên thở hổn hển chửi rủa.
Chửi xong lại phải chạy tiếp.
Ngựa chiến của hai bên đều là những con ngựa chiến ưu tú từ thảo nguyên, tốc độ không khác biệt là mấy.
Nhưng sau khi chạy hơn một giờ, tốc độ của con ngựa mà tên hộ vệ cưỡi đã dần dần chậm lại.
Hắn quá nặng, con ngựa chiến lúc đầu còn có thể chịu đựng được, nhưng theo thời gian, hơi thở từ miệng và mũi con ngựa càng lúc càng nặng nề hơn, rõ ràng con ngựa sắp không chịu được nữa.
Cũng may đây là đường núi, hai bên đều không thúc ngựa chạy điên cuồng, nếu không con ngựa đã kiệt sức mà chết.
Hộ vệ không còn cách nào khác đành dùng roi quất vào mông ngựa, dùng cơn đau để kích thích ngựa chiến.
Mới đầu phương pháp này không có vấn đề gì, nhưng thời gian trôi qua, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần.
Đuổi theo đến giữa trưa, khoảng cách giữa hai bên đã không đến một dặm, không cần đi qua đường núi ngoằn ngoèo cũng có thể nhìn thấy nhau bất cứ lúc nào.
"Điên rồi, điên rồi, tên Kim Phi này chắc chắn điên rồi!"
Văn Viên công tử cảm thấy mình cũng sắp phát điên.
Kim Phi đã đuổi theo hắn hơn trăm dặm, ngựa chiến của cả hai bên đều chạy rất chậm.
Cho dù bây giờ dừng lại thì con ngựa chiến về cơ bản cũng đã vô dụng.
Nhưng Kim Phi vẫn không ngừng đuổi theo sát sao.
“Công tử, nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta căn bản không chạy thoát được”.
Hộ vệ lại quất vào mông ngựa, đuổi kịp Chu Văn Viên: "Chúng ta không thể cứ chạy như thế này được”.
Là một tên giang hồ lão làng, hắn có thể nhận ra nếu tiếp tục chạy thì nhiều nhất thêm mười dặm nữa, con ngựa sẽ kiệt sức mà chết.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Chu Văn Viên quay đầu nhìn lại, cũng hết sức nôn nóng.
"Chúng ta đi theo đường mòn, nếu ngựa chiến không thể đi được nữa thì ta sẽ đưa công tử vào rừng, cắt đuôi bọn chúng”.
"Vậy thì nghe theo Khúc tiên sinh”.
Chu Văn Viên giờ đã không thể đưa ra chủ ý gì, chỉ có thể đi theo sau men theo đường mòn.
Đã đuổi tới đây thì Kim Phi nhất định sẽ không bỏ cuộc, y cũng dẫn người đi theo đường mòn.
Dọc theo con đường khoảng hai ba dặm, xuất hiện một con sông nhỏ rộng chừng hơn mười thước, con đường dọc theo mép sông, càng đi về phía trước càng hẹp, khoảng cách với mặt nước càng gần.
Lúc này đường phía sau đã bị phong tỏa, hộ vệ và Chu Văn Viên chỉ có thể cắn răng thúc ngựa tiếp tục men theo bờ sông chạy trốn.
Ùm!
Con ngựa của hộ vệ cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, hai chân loạng choạng ngã nhào xuống đất.
Tuy nhiên, hộ vệ đã sớm có chuẩn bị, hắn xoay mình lăn một vòng.
"Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự xong đời rồi...”
Trong lòng Chu Văn Viên cảm thấy hết sức tuyệt vọng, chỉ muốn tự tát mình vài cái.
Đang yên đang lành lại đi chọc vào Đường Tiểu Bắc làm gì cơ chứ?
Bây giờ khiến tên điên Kim Phi này đuổi theo mãi không chịu buông tha...
Trên thực tế, đây cũng là hiệu quả mà Kim Phi mong muốn.
Bây giờ không ai ở quận Kim Xuyên dám trêu chọc y, không phải vì y đã chẳng màng đến tất cả giết Chu sư gia, để lại hình tượng tên điên trong mắt mọi người sao?
Lúc này, những con ngựa chiến của mấy người Kim Phi đã cạn kiệt sức lực, tên hộ vệ dốc hết sức chạy cũng nhanh hơn bọn họ, hắn mau chóng đuổi kịp Chu Văn Viên.
"Công tử, chúng ta chỉ có thể vào núi thôi”.
Hộ vệ đang chuẩn bị bảo Chu Văn Viên dừng lại, để cõng hắn chạy trốn thì đột nhiên nhìn thấy phía xa trong rừng cây phía sau có một căn nhà gỗ nhỏ ven sông.
Điều quan trọng nhất là có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ trên bãi cỏ bên cạnh ngôi nhà gỗ.
Trước cửa nhà gỗ còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang phơi lưới đánh cá.
"Công tử, ông trời đang bảo vệ chúng ta!"
Hộ vệ kích động kêu lên: "Ta ngăn cản bọn chúng, công tử mau bảo người đánh cá đưa thuyền sang sông”.
Ngư dân sợ thuyền sẽ bị trộm nên đã kéo thuyền vào bãi cỏ bên bờ, muốn sử dụng thuyền để trốn thoát thì hắn phải ở lại giữ chân mấy người đằng sau để Chu Văn Viên có thêm thời gian.
"Khúc tiên sinh cẩn thận!"
Chu Văn Viên đáp lời, rồi cưỡi ngựa đến ngôi nhà gỗ.
Tên hộ vệ rút con dao chiến ra, chặt hai cây nhỏ bằng cánh tay từ khu rừng gần đó, rồi ném cành lá xuống đường mòn.
Sau đó hắn đi vào khu rừng.
Mấy người Kim Phi bị chặn bởi một cái cây nhỏ, chỉ có thể cho ngựa dừng lại.
Ngay khi họ dừng lại, những con ngựa mã lần lượt ngã xuống đất, không thể đứng dậy nổi.
Không cần Kim Phi nói, các cựu binh và binh lính nữ lập tức có ý thức xếp thành đội hình, Đại Lưu dẫn đầu cựu binh ở phía trước, các binh lính nữ ở phía sau, bảo vệ Kim Phi và Khánh Mộ Lam ở giữa.
A Mai luôn đứng bên cạnh hai người họ.
Lúc này, một bóng đen chợt lóe lên trong rừng cây cách đó hơn mười mét.
"Ở bên kia!"
Đại Lưu dẫn đầu trong việc bấm lẫy cò.
Các cựu binh khác cũng lần lượt quay nỏ.
Nhưng tốc độ của tên hộ vệ quá nhanh, trong rừng cây cối cũng rậm rạp, căn bản không bắn trúng được.
Cùng lúc đó, Chu Văn Viên cũng xuống ngựa và nhảy đến cửa ngôi nhà gỗ.
"Các người là ai?"
Người đánh cá lo lắng, giơ một cái chĩa cá lên hỏi.
Đằng sau anh ta còn có một cô gái trẻ, có lẽ là vợ anh ta, cô gái giấu nửa khuôn mặt đằng sau cánh cửa.
"Đại ca, đừng sợ, ta là người tốt, mấy tên đuổi theo ta đều là thổ phỉ”.
Chu Văn Viên lấy từ trong túi ra năm lượng bạc, nói: "Đại ca, chỉ cần ngươi đưa ta đi, năm lượng bạc này sẽ là của ngươi”.
"Chuyện này…"
Vẻ do dự hiện rõ trên khuôn mặt người đánh cá.
"Đại ca, đám thổ phỉ giết người không chớp mắt, đoàn thương gia bọn ta có hơn ba mươi người, bây giờ chỉ có ta và hộ vệ sống sót”.
Chu Văn Viên ném bạc xuống chân người đánh cá, tiếp tục nói: "Bây giờ hộ vệ của ta đang giữ chân bọn chúng, chúng ta vẫn còn thời gian để rời đi, đợi lát nữa bọn chúng đến đây thì các người cũng không sống được.
Thế này đi, năm lượng bạc chỉ là tiền đặt cọc, chỉ cần ngươi đưa ta đến kinh thành, ta sẽ mua cho ngươi một căn nhà ở kinh thành, sau đó mở cho ngươi một cửa hàng. Sau này ngươi và vợ có thể làm ăn kinh doanh ở kinh thành. Không tốt hơn nhiều so với đánh cá ở đây sao?”
Những lời của Chu Văn Viên có thể nói đã chạm đến trái tim của người ngư dân đánh cá.
"Liệu ngươi nói có đáng tin không?”
"Đương nhiên là tin được, nhà ta ở kinh thành rất giàu có, nếu ta lừa ngươi thì sẽ bị sét đánh”.
Chu Văn Viên vội vàng vỗ ngực thề thốt.
"Được, ta tin ngươi!"
Người đánh cá nghiến răng hét lên với vợ: "Tú Nương, ra đây, chúng ta đi!"
"Tướng công, ta đi thu dọn đồ đạc...”
"Thổ phỉ sắp giết tới nơi rồi, còn thu dọn gì nữa?"
Người đánh cá nhặt thỏi bạc, nói: "Mau đỡ vị công tử này lên".
Nói xong, anh ta quay người chạy về phía chiếc thuyền nhỏ.
Vợ anh ta cũng đỏ mặt ngoan ngoãn dìu đỡ Chu Văn Viên.
Cách đó vài trăm mét, Kim Phi nhìn thấy người đánh cá đang kéo thuyền, ngay lập tức đoán được ý đồ của Chu Văn Viên.
Y lạnh lùng nói: "A Lan, cô dẫn theo mấy người đi ngăn tên công tử kia lại!"
"Vâng!"
A Lan đáp lời, dẫn theo mấy binh lính nữ chạy tới căn nhà gỗ.
Tên hộ vệ lập tức hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Hắn nghiến răng, lao ra khỏi rừng cây với một thanh dao trong tay, xông thẳng về phía Kim Phi và Khánh Mộ Lam!
"Bọn ta đang đợi ngươi ra đấy!"
Các cựu binh giơ nỏ lên và bóp cò.
Chương 257: Ăn cơm chó
Khi hộ vệ lao xuống đã suy tính đến nỏ của các cựu binh, cùng lúc mấy người Đại Lưu bóp lẫy cò, hắn đã nhào xuống đất.
Tất cả các mũi tên của cựu binh đều rơi xuống đất.
Trong giây tiếp theo, tên hộ vệ nhảy lên rồi tiếp tục lao tới.
Đúng lúc này, A Mai - người đã sớm có sự chuẩn bị đã bay lên đá sang một bên, trúng ngực tên hộ vệ.
Tên hộ vệ không ngờ trong nhóm người của Kim Phi lại có một cao thủ, hắn bất ngờ không kịp đề phòng nên bị đá bay về phía sau.
"Xong rồi”.
Con ngươi của hộ vệ co rút lại.
Trong trận chiến giữa các cao thủ, thắng bại thường chỉ trong tích tắc.
Khoảnh khắc bay về phía sau, tên hộ vệ biết mình đã thua.
Quả nhiên, cùng lúc hắn bay ra sau, các cựu binh lại giơ nỏ lên.
Mũi tên ầm ầm bắn về phía hắn, tên hộ vệ ở trên không trung không điểm tựa, chỉ có thể toàn lực vung thanh dao dài lên chống đỡ.
Đáng tiếc thanh dao dài chỉ có thể đỡ nửa thân trên, chân trái của hắn vẫn bị một mũi tên bắn trúng.
Hầu hết công phu của hắn đều nằm ở chân, một chân thì không thể dùng được, do đó thực lực của hắn ngay lập tức bị giảm sút nhiều.
Khi tiếp đất, hắn không khỏi loạng choạng.
Lúc này, đợt bắn thứ hai của cựu binh đã đến.
Hộ vệ không có thời gian để phản ứng, bị một trong những mũi tên bắn vào cổ!
Hự, hự...
Hộ vệ ôm lấy cổ và ngã ngửa xuống đất.
Ở phía bên kia, người đánh cá đã kéo thuyền xuống sông.
Trước khi mấy người A Lan đến, Chu Văn Viên đã chui vào khoang thuyền nhỏ.
Người đánh cá nhanh chóng chèo thuyền ra giữa sông.
A Lan nhanh chóng chạy đến bên bờ, giơ nỏ về phía người đánh cá, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không bóp cò.
Kim Phi từng nói, không thể tùy ý giết hại người dân, nếu không sẽ nghiêm trị không tha
Trong lúc cô ấy do dự, người đánh cá cũng ngồi xổm dưới mạn thuyền, lúc này đã không còn cơ hội ra tay.
Tốc độ nước chảy trong con sông nhỏ này không hề chậm, thuyền nhanh chóng trôi ra khỏi tầm bắn của nỏ, người đánh cá lúc này mới dám ló đầu ra xem xét tình hình.
Chu Văn Viên nhìn mấy người A Lan đang càng lúc càng xa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Chết tiệt, vẫn để hắn chạy thoát rồi”.
Kim Phi cũng dẫn người lên bờ, không cam lòng thở dài.
Nhưng dù không cam lòng cũng không thể làm gì được, không có thuyền, muốn đuổi theo cũng không có cách nào.
"Tiên sinh, chắc chắn hắn sẽ về kinh thành, hay là ta dẫn theo mấy người ở ngoài kinh chờ hắn?"
Đại Lưu cũng vô cùng không cam lòng.
"Vậy thì đoán chừng các người cũng không về được nữa đâu”.
Kim Phi mặc dù hơi dao động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Nhà họ Chu âm thầm hỗ trợ quân đội nhiều hơn nhà họ Khánh bọn ta, trong giới quan chức cũng có tới mấy người, chắc chắn Chu Văn Viên sẽ nhờ bọn họ giúp đỡ”.
Khánh Mộ Lam liếc nhìn Đại Lưu: "Đại Lưu, ngươi nên từ bỏ ý định này sớm đi”.
"Lần này, cũng coi như hoàn toàn kết thù với nhà họ Chu rồi, xem ra phải mau chóng thu xếp”.
Kim Phi nhìn mặt nước, nhưng suy nghĩ của y đã bay đến kinh thành.
Kế hoạch của y nghiêng về việc từng bước kinh doanh ổn định, trước tiên kinh doanh thật tốt ở khu vực Kim Xuyên và Quảng Nguyên, sau đó mới cân nhắc có nên vào kinh thành hay không.
Đến lúc đó, dù xảy ra chuyện gì cũng không đến nổi ngay cả chút căn cơ cũng chẳng có.
Đáng tiếc, sự xuất hiện của Chu Văn Viên đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của y.
Gần như có thể chắc chắn rằng tiếp theo nhà họ Chu chắc chắn sẽ nhằm vào y. Mà ở kinh thành, ngay cả người báo tin, y cũng chẳng có, vậy có khác gì kẻ mù đâu?
Nhưng kinh thành khắp nơi đều là những ông lớn, nước quá sâu, làm thế nào để sắp xếp bố trí khiến Kim Phi hơi khó khăn.
Ngựa chiến đều đã vô dụng, trời cũng sắp tối, quay về Quảng Nguyên chắc chắn không kịp.
Mấy người Kim Phi chỉ có thể dọn dẹp ngôi nhà gỗ, tạm thời ở lại đó một đêm.
Cũng may trong túi ngựa có lương khô, không cần lo lắng đói bụng.
"Đại Lưu, tính thời gian thì hôm nay Lương ca chắc có thể đến Quảng Nguyên, biết chúng ta đuổi theo người khác nhất định huynh ấy sẽ đi theo đến đây. Ngươi ra đường lớn đợi đi, đừng để huynh ấy chạy qua”.
Sau bữa tối, Kim Phi gọi Đại Lưu đến: "Sau nửa đêm, ngươi đi đổi lại”.
Kim Phi đoán không lầm, bọn họ vừa rời Quảng Nguyên qua cổng thành phía đông, Trương Lương đã dẫn đại đội quân tiến vào thành qua cổng phía Nam.
Biết được tin Kim Phi dẫn người theo đuổi Chu Văn Viên, hắn lập tức dẫn người đi tìm tới đây.
Nhưng biết mười mấy người Kim Phi đuổi theo hai người nên Trương Lương cũng không vội lắm, mãi đến nửa đêm mới tới nơi.
Ngày hôm sau, Kim Phi dùng một số ngựa chiến của Trương Lương, dẫn theo Khánh Mộ Lam, mấy người A Mai và xác của tên hộ vệ, trở về thành phố Quảng Nguyên trước.
Ngựa chiến ở làng Tây Hà vốn không đủ dùng, lần này hơn chục con ngựa chết vì kiệt sức, Kim Phi cảm thấy rất đau lòng.
Đến đây mất nửa ngày, lúc quay về phải mất gần một ngày mới nhìn thấy thành Quảng Nguyên.
Còn có bóng dáng gầy gò thấp thỏm chờ đợi dưới tường thành.
Kể từ khi Kim Phi rời khỏi thành, Đường Tiểu Bắc luôn bồn chồn lo lắng, ngày hôm qua cô ấy đã đợi ở cổng thanh suốt một ngày, sáng sớm nay lại đến.
Nhìn thấy mấy người Kim Phi trở lại, cô ấy vui mừng như một đứa trẻ, chạy một mạch ra nghênh đón.
"Tiên sinh... cuối cùng mọi người cũng về rồi!"
Cô ấy chạy đến bên ngựa Kim Phi, ngẩng đầu nói: "Ta còn tưởng rằng hôm nay không đợi được ngài nữa”.
“Xem cô chạy đến mức cả người lấm lem mồ hôi kìa”, Kim Phi duỗi ra lòng bàn tay: “Lên đây đi”.
Dù sao hai người cũng gần như đã thẳng thắn gặp nhau, không có gì phải kiêng dè che giấu.
Nghe vậy, Đường Tiểu Bắc cười đến nỗi đôi mắt híp lại thành con thuyền nhỏ, cô ấy vươn tay nắm lấy lòng bàn tay của Kim Phi, ngồi trong vòng tay của Kim Phi trên yên ngựa.
"Tiên sinh, ta muốn đến kinh thành một chuyến...”
Chưa đi được bao xa, Đường Tiểu Bắc đột nhiên lên tiếng.
“Sao đột nhiên lại nghĩ tới kinh thành?” Kim Phi hỏi.
"Xà phòng thơm tạm thời không bán được quá nhiều ở Quảng Nguyên. Chu Văn Viên rất quan tâm đến xà phòng thơm, điều đó có nghĩa là xà phòng thơm rất được hoan nghênh ở kinh thành”.
Đường Tiểu Bắc nói tiếp: "Ta muốn bán xà phòng thơm đến kinh thành, ở đó có rất nhiều người giàu có, chắc chắn sẽ bán chạy”.
"Bán xà phòng thơm đến kinh thành?"
Tim Kim Phi không khỏi đập lỡ một nhịp.
Hôm qua y đang suy nghĩ về việc có nên bày bố ở kinh thành hay không, nhưng lại chưa biết bắt đầu từ đâu.
Biện pháp Đường Tiểu Bắc đề xuất ngày hôm nay khiến y đột nhiên sáng tỏ thông suốt
Đúng vậy, mình có thể sử dụng xà phòng thơm để mở đường!
Bằng cách này, y không chỉ có thể kiếm được tiền mà còn có thể thiết lập tai mắt của mình ở kinh thành!
Một mũi tên trúng hai con chim.
"Tiểu Bắc, cô thật thông minh, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?"
Kim Phi đưa tay ra nhéo vào mặt Đường Tiểu Bắc.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc đã sớm nhận định Kim Phi, cũng thích những cử chỉ thân mật nhỏ của Kim Phi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy vẫn hơi xấu hổ.
"Ghét quá đi…"
Đường Tiểu Bắc uốn éo, véo nhẹ cánh tay của Kim Phi như một đứa trẻ.
"Hai người đủ rồi đấy, trước mặt bao nhiêu người như vậy, có thể để ý chút hình tượng không hả?”
Khánh Mộ Lam thấy hơi chướng mắt.
Đường Tiểu Bắc lè lưỡi, thấp giọng hỏi: "Vậy có nghĩa là tiên sinh đã đồng ý với ta đi kinh thành rồi sao?"
"Không", Kim Phi lắc đầu: "Chu Văn Viên bây giờ chắc chắn rất căm hận chúng ta, cô đến kinh thành thì chẳng phải cố ý khiêu khích hắn sao?"
“Cũng có lý”, Đường Tiểu Bắc gật đầu: “Vậy tiên sinh định bảo ai đến đó”?
"À..."
Kim Phi hơi khó khăn khi đưa ra quyết định.
Bất kể là ai đi, chỉ cần bán xà phòng thơm ở kinh thành thì nhất định sẽ bị nhà họ Chu nhắm tới.
Ai có thể chống đỡ được với nhà họ Chu đây?
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay đầu lại nhìn Khánh Mộ Lam - người vẫn đang lén bĩu môi vì bất ngờ ăn một miếng cơm chó.
Chương 258: Khánh phi
Kim Phi và Đường Tiểu Bắc nói chuyện rất nhỏ, Khánh Mộ Lam không nghe thấy
Thấy Kim Phi quay đầu lại nhìn, cô ấy liền sờ mũi hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
“Mộ Lam, ta nhớ Khánh Hầu Gia từng nói, hai người có một người cô cô là quý phi nương nương phải không?”, Kim Phi hỏi.
“Ngài định làm gì”
Khánh Mộ Lam lập tức cảnh giác.
Liên hôn là phương thức liên phổ biến giữa các quý tộc thời cổ đại, cũng là một trong những cách thể hiện sự tin tưởng và lòng trung thành giữa hoàng đế và quần thần.
Để bày tỏ sự tin tưởng của mình đối với một gia tộc nào đó, hoàng đế hoặc là gả công chúa qua, hoặc là chọn một cô nương trong gia tộc đó vào làm phi.
Cô cô của Khánh Mộ Lam chính là đối tượng liên hôn giữa hoàng đế và Khánh gia.
Không chỉ Khánh gia, cơ bản mỗi một gia đình quốc công đều có phụ nữ vào cung làm phi.
Tuy rằng những người phụ nữ này chỉ là vật hi sinh cho sự cân bằng trong triều đường, hoàng đế chưa chắc đã thích bọn họ, nhưng phi tần là những người cấm kỵ, ai dám động vào sẽ chết.
Vì vậy Khánh Mộ Lam – người vẫn luôn vô tư lạc quan bây giờ lại tỏ ra rất lo lắng khi Kim Phi nhắc tới quý phi cô cô của mình.
“Làm gì mà nhìn ta với ánh mắt đó vậy?”
Kim Phi cười nói: “Ta chỉ là đang nghĩ, Chu Văn Viên ngàn dặm xa xôi từ kinh thành tới Quảng Nguyên để mua xà phòng chứng tỏ xà phòng của bọn ta rất được chào đón ở kinh thành, một thứ tốt như vậy, lẽ nào cô không muốn bày tỏ sự hiếu thuận với nương nương sao?”
Nghe đến đây, Khánh Mộ Lam vẫn chưa phản ứng lại nhưng ánh mắt Đường Tiểu Bắc đã lập tức sáng lên.
Cô ấy hiểu ý của Kim Phi.
Đối tượng khách hàng chủ yếu của xà phòng chính là phái nữ, Đường Tiểu Bắc đã xác minh ở Quảng Nguyên rằng thông qua các phu nhân là cách tốt nhất để quảng bá xà phòng.
Quận trưởng phu nhân đề xuất vài lần, những phu nhân kia đã lập tức trở thành lượng khách hàng chủ chốt của xà phòng.
Mặc dù một gia đình không mua nhiều bằng thanh lâu, nhưng số lượng thanh lâu ở Quảng Nguyên cộng vào được bao nhiêu nhà chứ?
Số lượng mà các phu nhân mua cộng lại gấp mấy lần so với thanh lâu.
Người phụ nữ lợi hại nhất quận thành chính là quận trưởng phu nhân, người phụ nữ lợi hại nhất kinh thành nhất định là phi tử của hoàng đế rồi.
Hơn nữa vòng phụ nữ ở kinh thành luôn lấy hoàng cung làm đối tượng bắt chước.
Một phi tần nào đó búi tóc được hoàng đế yêu thích, chỉ cần không vi phạm lễ nghi, trong vòng một tháng, những phu nhân của gia tộc lớn trong kinh thành cũng sẽ tranh nhau búi tóc kiểu này.
Nếu như xà phòng có thể được gửi tới hoàng cung, sức ảnh hưởng tuyệt đối sẽ vô cùng lớn.
Ít nhất nếu nhà họ Chu muốn ngăn cản thì cũng phải cân nhắc.
“Tặng xà phòng cho cô cô?”
Khánh Mộ Lam cũng có chút rung động.
Triều đình là chiến trường của quần thần, hậu cung cũng là chiến trường của các phi tần.
Thái độ của hoàng đế đối với phi tần cũng có thể ảnh hưởng đến gia tộc phía sau phi tần.
Nếu như Khánh phi có thể chiếm được sủng ái của hoàng đế, vậy thì hoàng đế trên triều đương nhiên cũng sẽ quan tâm đến nhà họ Khánh hơn một chút.
Nhưng Khánh Mộ Lam vẫn có chút nghi ngờ với Kim Phi, nhắc nhở: “Tiên sinh, quan hệ của chúng ta, nếu như ngài lo lắng nhà họ Chu báo thù mà định dùng xà phòng để tiếp cận hoàng gia thì ta khuyên ngài nên bỏ cái suy nghĩ ấy ngay và luôn đi”.
“Ân oán giữa ngài và Chu Văn Viên, đối với những quốc công đó mà nói, có thể chỉ là một cuộc tranh chấp nhỏ giữa các hậu bối mà thôi”.
“Hơn nữa chuyện này chúng ta có lý, có ca ca ta ở Tây Xuyên, nhà họ Chu không làm gì ngài được”.
“Nhưng một khi liên lụy đến hoàng gia thì tính chất của sự việc đã thay đổi rồi”.
“Nếu như ngài có suy nghĩ khác, tốt nhất là bây giờ nói với ta, nếu không đến lúc đó, không ai cứu được ngài đâu”.
Đạo lý mà Khánh Mộ Lam hiểu, Kim Phi đương nhiên cũng hiểu.
Vẫn còn vô số quy tắc hạn chế giữa các quý tộc, nhưng trong thời kỳ phong kiến, hoàng gia là trời, hoàng đế là người không phải tuân theo bất kỳ luật lệ nào.
Tục ngữ có câu quân như bạn hổ, hoàng đế mà vui, một lời cũng có thể khiến cho thư sinh nghèo khó thăng quan tiến chức nhanh chóng, hoàng đế mà không vui, phất tay một cái cũng có thể khiến cho một gia tộc vô cùng hưng thịnh tan biến trong nháy mắt.
Trên thực tế, với tư cách là một quý tộc, mặc dù là nam tước thấp nhất nhưng Kim Phi cũng có thể trực tiếp cống nạp cho hoàng đế.
Chính vì không muốn dính líu quá nhiều đến hoàng thất nên Kim Phi mới nhờ Khánh Mộ Lam, thông qua Khánh phi.
“Nếu như nhất định phải nói ra mục đích khác, đó chính là ta muốn bán xà phòng ở kinh thành, nhưng nhà họ Chu nhất định sẽ ngăn cản, ta ở kinh thành lại không có chỗ dựa nào, vì vậy mới nhờ cô gửi một ít cho nương nương, giúp mở ra thị trường xà phòng ở kinh thành”.
Kim Phi thành thật nói: “Như vậy, nhà họ Chu cũng không thể ngăn được”.
Chuyện này đối với Kim Phi, với Khánh gia, với Khánh phi đều có lợi, không có gì để giấu diếm cả.
“Thỉ ra là như vậy…”
Nghe Kim Phi nói như vậy, Khánh Mộ Lam mới yên tâm: “Ta có thể tặng cho nương nương một ít, nhưng liệu người có thích hay không, có đạt được kết quả như ý ngài muốn hay không thì ta không thể nào đảm bảo được đâu”.
“Ta cũng không cần cô bảo đảm”.
Kim Phi tự tin nói.
Trước khi tới quận thành, Uyển Nương đã ở làng Tây Hà một khoảng thời gian, dưới sự dẫn dắt của Kim Phi đã biết sử dụng máy chưng cất.
Khiến Kim Phi bất ngờ là, Quan Hạ Nhi rất hứng thú với việc pha chế hương liệu, cũng rất có thiên phú, từ khi Uyển Nương tới, hai người suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, thậm chí còn nghiên cứu ra được cả tinh dầu.
Tinh dầu là một dạng chất lỏng chứa các hợp chất thơm dễ bay hơi được chiết xuất bằng cách chưng cất hơi nước hoặc ép lạnh từ lá cây, thân cây, hoa.
Hơn nữa xà phòng dùng tinh dầu làm ra, hương thơm càng giữ được lâu, ở Đại Khang khi chưa có nước hoa, Kim Phi tin rằng nhất định sẽ mở ra thị trường mới.
Thời gian càng lâu, Quan Hạ Nhi và Uyển Nương nhất định có thể điều chế ra càng nhiều hương vị, các loại sản phẩm phong phú hơn.
Đây cũng là sự tự tin của Kim Phi khi quyết định mở thị trường ở kinh thành.
Ba người trò chuyện rôm rả, đoàn ngựa cũng đã tới cửa thành.
Đợi Kim Phi không chỉ có Đường Tiểu Bắc mà còn có đô úy Tiêu.
Chỉ là hắn không chạy qua đón giống Đường Tiểu Bắc mà thôi.
“Kim tiên sinh, ngài bắt được bọn bắt cóc chưa?”
Đô úy Tiêu vừa gặp đã lo lắng hỏi.
Là đô úy binh phủ, bao nhiêu năm nay rất nhiều thuộc hạ của hắn đã bị sát hại dã man ở cổng thành, vì vậy đô úy Tiêu đương nhiên vô cùng tức giận.
Nhưng quận trưởng không cho hắn dẫn binh đuổi theo, vì vậy chỉ đành đặt hi vọng lên người Kim Phi.
“Thủ phạm chính ra tay đã bị bắt rồi, nhưng tên công tử đó thì vẫn chưa”.
Kim Phi chỉ vào xác hộ vệ, bất lực nói: “Bọn ta truy đuổi hơn trăm dặm, chiến mã cũng mệt rồi, sắp bắt được rồi, cuối cùng tên đó lại lên một chiếc thuyền, trốn thoát bằng đường sông”.
“Ta nghe huynh đệ chạy thoát được nói, kẻ giết người chính là hộ vệ của tên công tử đó, bắt được hắn là được rồi”.
Đô úy Tiêu chắp tay với Kim Phi, nói: “Đa tạ tiên sinh báo thù cho các huynh đệ, sau này tiên sinh có chuyện gì xin cứ nói, chỉ cần Tiêu mỗ ta có thể làm được, tuyệt đối không chối từ”.
“Đa tạ tiên sinh báo thù cho các huynh đệ”.
Đám binh phủ đứng phía sau đô úy Tiêu cũng lần lượt chắp tay với Kim Phi.
“Các vị huynh đệ khách khí rồi, duy trì an toàn của quận không chỉ là nhiệm vụ của các ngươi, mà còn là trách nhiệm bắt buộc của mỗi người dân Quảng Nguyên".
Đây là thời điểm tốt để mua chuộc lòng người, Kim Phi đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Với vẻ mặt trang trọng, y nói: “Đối với các huynh đệ đã hi sinh, ta rất lấy làm tiếc, để bày tỏ lòng thành kính, ta quyết định tặng hai mươi lượng bạc cho gia đình của mỗi huynh đệ binh phủ đã hy sinh để an ủi tinh thần của họ trên thiên đường".
Chỉ mấy câu đơn giản, không chỉ khiến binh phủ phải kính nể, mà cảm giác muốn được đi theo Kim Phi tăng lên một bậc.
Chương 259: Ra lệnh bắt giữ
“Kim tiên sinh, ta thay mặt các huynh đệ đã hi sinh, cảm ơn đại ơn đại đức của ngài!”
Đô úy Tiêu trịnh trọng hành lễ với Kim Phi.
“Là một bách tính của quận Quảng Nguyên, đây là việc ta nên làm mà”.
Kim Phi vội vàng đỡ đô úy Tiêu dậy.
“Đúng rồi Kim tiên sinh, hai ngày nay quận trưởng đại nhân ở cổng thành đợi ngài, vừa mới quay về không lâu, trước khi đi có dặn dò ta, khi ngài quay về xin hãy lập tức tới phủ quận trưởng một chuyến, ông ấy tìm ngài có việc quan trọng”.
Bất giác, cách xưng hô của đô úy Tiêu đối với Kim Phi đã thay đổi.
“Quận trưởng đại nhân tìm ta?”, Kim Phi hỏi: “Ông ấy có nói có chuyện gì không?”
“Không nói, tuy nhiên ta đoán có lẽ có liên quan đến xung đột ở cổng thành lần này”.
Đô úy Tiêu nhỏ giọng nói.
“Được, ta biết rồi, lập tức tới đó”.
Kim Phi gật đầu, dẫn đám người Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam rời đi.
“Tiên sinh, còn nhà họ Chu thì xử lý thế nào?”
Khánh Mộ Lam cưỡi ngựa nhanh hơn đuổi theo Kim Phi.
Lần này nhà họ Chu mặc dù không động tay trực tiếp vào việc bắt cóc Đường Tiểu Bắc, nhưng vợ của Chu Trường Lâm đã vạch ra kế hoạch trả thù, chỉ là tạm thời chưa ra tay thì đã bị Chu Văn Viên giành trước một bước mà thôi.
Theo thương lượng của Khánh Mộ Lam và Kim Phi trước đó, đợi Trương Lương dẫn theo đại đội làng Tây Hà tới thì sẽ ra tay với nhà họ Chu.
“Chuyện này chưa cần vội, ta đi xem quận trưởng tìm ta có chuyện gì đã, khi nào quay về thì nói tiếp”.
Kim Phi nhìn Trương Lương ở phía sau, nói: “Lương ca, huynh quản thuộc hạ bên dưới cho thật kỹ, ta chưa quay về thì ngoan ngoãn ở trong viện tử chờ cho ta, không ai được phép ra ngoài”.
Chiến mã mà Trương Lương mang tới mặc dù đã bị lp trưng dụng cho đám người Khánh Mộ Lam, A Mai mấy con, nhưng Trương Lương dù sao cũng là thủ lĩnh cựu binh, ngựa của anh ấy sẽ không bị trưng dụng, bây giờ những người vẫn đang trên đường tới đa phần đều là những cựu binh và binh lính nữ.
Trương Lương nói rằng để bọn họ luyện tập việt dã đường dài.
Những tiểu đội trưởng như Thiết Ngưu, Đại Tráng thì đều cưỡi ngựa cùng Kim Phi quay về.
Dù sao phần lớn binh lính đều đang ở Quảng Nguyên, cần bọn họ quay lại để dẫn dắt.
Tuy nhiên Trương Lương rất không hài lòng với biểu hiện của Đại Lưu ở Quảng Nguyên, vì vậy để hắn trong đội đi bộ, tăng thêm trọng lượng 10 cân coi như một hình phạt.
“Rõ!”
Trương Lương gật đầu đồng ý.
Đến ngã tư, Kim Phi bảo Khánh Mộ Lam đưa Đường Tiểu Bắc quay về quán trọ trước còn mình dẫn theo hai cựu binh thân thủ tốt đi tới phủ quận trưởng.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Ngụy lang trung tức giận đi ra từ phủ.
Nhìn thấy Kim Phi liền hừ lạnh một tiếng, bê hòm thuốc nhỏ rời đi.
Cách đó không xa lão quận trưởng lắc đầu cười khổ.
Kim Phi quay đầu lại nhìn bóng lưng của lão lang trung.
Chẳng qua lần trước ông ta đòi năm trăm lượng, y chỉ đưa có ba mươi lượng, có đến mức gặp mặt phải hừ lạnh trợn mắt thế không?
“Kim tiên sinh đừng hiểu lầm, Ngụy tiên sinh đang tức giận với ta đấy”.
Lão quận trưởng nhìn Kim Phi, lập tức giải thích giúp lang trung: “Phía Bắc Quảng Nguyên xuất hiện bệnh sốt rét, đã lan ra ba thôn làng rồi, Ngụy tiên sinh tìm ta xin tiền mua thuốc cứu người, vừa mở miệng đã đòi một nghìn lượng, ta đi đâu lấy ra được nhiều tiền như vậy chứ”.
“Con người ông ta là vậy đấy, ta không cho ông ta tiền, ông ta liền tức giận, tiên sinh đừng so đo với ông ta làm gì”.
“Quỷ mới tin ông làm quận trưởng bao nhiêu năm nay mà không có tiền?”
Trong lòng Kim Phi thầm chửi.
Cái gọi là làm quan ngàn dặm chỉ vì tiền, quan viên Đại Khang thủ đoạn kiếm tiền người nào người nấy khôn lỏi hơn nhau, huyện lệnh mỗi năm không biết lấy được bao nhiêu ngân lượng và lương thực từ đám thổ phỉ mà bọn chúng làm chỗ dựa cho, quận trưởng chẳng lẽ lại không có tiền?
Không nói chuyện khác, riệng cuộc thi hoa khôi được tổ chức hàng năm, ông già trước mặt này cũng kiếm tiền không ít tiền.
Thực chất Kim Phi cũng hiểu vì sao quận trưởng không chịu đưa tiền.
ở Đại Khang, nơi điều kiện y tế còn lạc hậu, sốt rét về cơ bản là bệnh nan y, một khi đã mắc bệnh hầu như chỉ có thể nằm chờ chết.
Thế giới ở kiếp trước của Kim Phi, con người chiến đấu với căn bệnh sốt rét hàng nghìn năm, các nhà khoa học tìm ra được thuốc trị bệnh không chỉ giành được giải thưởng Nobel mà còn đạt được huân chương cao quý nhất trong nước.
Có thể đối với quận trưởng mà nói, mắc bệnh sốt rét đằng nào chẳng chết, vì sao còn phải lãng phí tiền bạc của cải để chữa trị chứ?
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được”.
Kim Phi lại quay đầu nhìn bóng lưng kia một cái, cảm thán nói.
Khi đó ở cuộc thi hoa khôi, lần đầu Kim Phi gặp Ngụy lang trung, ông ấy từ chối tú bà chuẩn đoán sai bệnh cho Đường Tiểu Bắc, Kim Phi đã có ấn tượng rất tốt về ông ấy.
Mấy ngày trước ông ấy lại vì một tin tức mà chạy đến chỗ y đòi tiền thưởng, ấn tượng của Kim Phi về ông ấy đã thay đổi.
Bây giờ mới biết rằng thì ra Ngụy lang trung quyên góp tiền là để mua thuốc cứu người.
Đang chuẩn bị hỏi chuyện sốt rét, quận trưởng lại nói: “Tiên sinh, ngài đuổi theo đám gây rối ở cổng thành, kết quả thế nào rồi?”
“Bắt được thủ phạm chính, nhưng tên công tử đó thì chạy rồi”, Kim Phi đáp.
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, các nếp nhăn trên khuôn mặt của quận trưởng rõ ràng đã được nới lỏng.
Trong mắt người dân thường, ông ta là quận trưởng cao cao tại thượng, nhưng trong mắt những quần thần như Quốc Công, ông ta chẳng là gì cả.
Từ khi biết chuyện người gây họa ở cổng thành đến từ nhà họ Chu ở kinh thành, hơn nữa còn kaf mạch gia chủ, quận trưởng vẫn luôn lo lắng.
Lo lắng rằng Chu Văn Viên sẽ bị Kim Phi đuổi giết.
Ông ta không thể đắc tội với nhà họ Khánh phía sau Kim Phi, cũng không thể đắc tội với nhà họ Chu ở kinh thành.
Vì vậy hai ngày nay ông ta vẫn luôn đứng đợi ở cổng thành, muốn lập tức biết kết quả đuổi giết của Kim Phi để mau chóng có biện pháp đối phó.
Cũng may Kim Phi không bắt được Chu Văn Viên.
Vậy thì giữa ông ta với nhà họ Chu vẫn có bước ngoặt.
Gần đây chuyện khiến quận trưởng bận tâm quá nhiều rồi, lần này cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt.
Nhưng chưa vui được bao lâu thì lại nghe thấy Kim Phi nói: “Quận trưởng đại nhân, gây rối ở cổng thành, giết hại binh phủ, hành vi này rõ ràng là tội ác tày trời, xin quận trưởng đại nhân ra văn thư bắt giữ, dồn lực truy bắt!”
“Văn thư bắt giữ…?”
Quận trưởng ho sặc sụa khi nghe thấy lời này của Kim Phi.
Văn thư bắt giữ tương đương với lệnh truy nã ở kiếp trước, một khi ban hành, cho dù Chu Văn Viên có chạy thoát, cả đời này cũng sẽ bị coi là kẻ đào tẩu.
Quận trưởng sao có thể làm ra chuyện đắc tội với nhà họ Chu như vậy chứ?
“Chuyện này… tiên sinh, ở đây nói không tiện, chúng ta vào phòng khách nói đi”.
Quận trưởng nhìn xung quanh, dẫn Kim Phi vào phòng sách thường ngày vẫn được dùng làm phòng làm việc.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, quận trưởng bảo gia nô đi thắp nến, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Kim Phi biết rằng quận trưởng có chuyện muốn nói riêng với mình liền bảo các cựu binh bên cạnh rời đi.
Quận trưởng suy nghĩ một chút, nói: “Tiên sinh, lần này ngài vất vả rồi, ta thay người dân và binh phủ đã hi sinh cảm ơn ngài”.
“Ta cũng là một người dân của quận Quảng Nguyên, chuyện nên làm mà”.
Kim Phi nói một cách chiếu lệ theo thói quen.
“Chẳng trách tiên sinh có thể đạt được tước vị, quả nhiên là hiểu rõ đại nghĩa, nếu như người đọc sách ở Quảng Nguyên đều có thể được 1 phần như tiên sinh vậy thì quận trưởng ta đây yên tâm biết bao…”
“Quận trưởng đại nhân, ở đây không có người ngoài, ông có gì thì cứ nói thẳng, ta chạy suốt hai ngày nay có chút mệt rồi”.
Kim Phi tưởng rằng quận trưởng nói một hai câu khách khí xong rồi thì sẽ nói chuyện chính, nhưng nhìn bộ dạng của ông ta còn không biết định nịnh nọt đến bao giờ nữa nên trực tiếp ngắt lời ông ta luôn.
Chương 260: Không đơn giản
“Không hổ là tướng quân cầm binh đánh trận, Kim tiên sinh quả nhiên rất thẳng thắn”.
Quận trưởng cũng là một lão nhân trên quan trường, chỉ khẽ ngây ra một chút, liền phản ứng lại luôn: “Nếu tiên sinh đã mệt, vậy thì ta sẽ nói thẳng”.
“Quận trưởng xin cứ nói”.
Kiếp trước Kim Phi cực kỳ ghét giọng điệu quan liêu, càng lười đi suy đoán ý đồ trong giọng điệu của người khác.
Nếu là ở bên ngoài phối hợp với quận trưởng thì còn được.
Nhưng bây giờ ở đây chỉ có hai người bọn họ, Kim Phi thực sự không còn sức cùng ông ta nói những lời khách sáo, vô nghĩa.
Có thời gian rảnh rỗi thì chi bằng về nhà chơi đùa với Đường Tiểu Bắc.
“Tiên sinh có lẽ biết thân phận của Chu Văn Viên đúng không?”, quận trưởng hỏi.
“Biết, nhà họ Chu ở kinh thành, nghe nói nhà họ Chu cũng có chút địa vị”.
“Nếu tiên sinh đã biết vậy thì tại sao còn muốn ta ra lệnh bắt giữ?”
Quận trưởng cũng nói thẳng: “Bắt được thủ phạm chính là được rồi, Chu Văn Viên chỉ là đồng phạm, tiên sinh ngài nghe ta khuyên một câu, đừng truy cứu nữa, chuyện này ta sẽ xử lý”.
“Quận trưởng đại nhân, ông thấy bây giờ chuyện này ta nói là xong sao?”
Kim Phi nói: “Ta không truy cứu, lẽ nào Chu Văn Viên sẽ không truy cứu sao?”
Thực chất y đã sớm biết quận trưởng sẽ không thể nào hạ lệnh bắt giữ được, vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn thử thái độ của ông ta chút mà thôi.
Bây giờ y đã biết rõ kết quả rồi.
Quận trưởng đó đã lớn tuổi rồi, không còn chút ý chí phấn đấu nào, có lẽ ông ta chỉ muốn an phận nghỉ hưu mà thôi.
“Chuyện này tiên sinh yên tâm, ngài đã đòi lại được công đạo cho những binh lính đã hi sinh, ta nhất định sẽ dồn toàn lực ủng hộ ngài”.
Quận trưởng tự tin nói: “Buổi tối ta sẽ viết tấu chương, tấu lên triều đình trừng phạt Chu Văn Viên, hắn tuyệt đối không dám tới Quảng Nguyên nữa”.
Thực chất hoàn cảnh của ông ta và Kim Phi cũng giống nhau, hành vi của của Chu Văn Viên chẳng khác nào bôi tro chát chấu vào mặt ông ta, nếu như chuyện này mà cũng nhịn, không chỉ trở thành trò cười trên quan trường mà còn bị tất cả mọi người coi thường, quý tộc tới ức hiếp ông ta sẽ càng lúc càng nhiều.
Vì vậy ông ta buộc phải thượng tấu, yêu cầu trừng phạt Chu Văn Viên, bày tỏ quan điểm của mình.
Triều đình xử lý như thế nào thì không liên quan đến ông ta.
Về phần Chu Văn Viên, gây ra họa lớn như vậy, lần này bị thượng tấu khiển trách, nhà họ Chu lại thả hắn ra ngoài mới lạ đấy.
Dù sao cũng thượng tấu, vậy thì tiện thể bán cho Kim Phi một ân tình.
“Vậy thì đa tạ quận trưởng đại nhân”.
Kim Phi nói tới Chu Văn Viên chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi.
Nếu quận trưởng đã đồng ý thượng tấu vậy thì tốt quá rồi.
“Vậy chúng ta không nói chuyện này nữa, tiên sinh đợi tin tức của ta là được rồi”.
Quận trưởng rót một tách trà cho Kim Phi, đột nhiên hỏi: “Không biết tiên sinh thấy con người Chu Trường Lâm thế nào?”
“Chu Trường Lâm?”
Kim Phi hơi sửng sốt.
Vừa rồi còn đang nói Chu Văn Viên, sao lại đột nhiên nhảy tới Chu Trường Lâm vậy?
Mặc dù hai người có quan hệ, nhưng chủ đề này nhảy hơi bị nhanh đấy.
“Tiên sinh đừng nói không biết Chu Trường Lâm là ai đấy nhé?”
Quận trưởng đẩy tách trà tới trước mặt Kim Phi: “Nếu như ta đoán không ai, tiên sinh đột nhiên đưa nhiều người từ Kim Xuyên đến quận thành như vậy, ngoại trừ tìm Tiểu Bắc cô nương, có lẽ còn định ra tay với nhà họ Chu đúng không?”
“Sao quận trưởng đại nhân lại nói vậy?”
Kim Phi nhất thời không hiểu được ý đồ của quận trưởng, chỉ đành tạm thời không đáp.
“Tiên sinh nói có gì cứ nói thẳng, thế tại sao ta nói thẳng rồi, tiên sinh lại giả vờ hồ đồ chứ?”
Quận trưởng cười nói: “Kế hoạch bắt cóc Tiểu Bắc cô nương của phu nhân Chu gia đúng là không nên, nhưng lần này chẳng phải bọn họ vẫn chưa ra tay hay sao?”
“Tục ngữ nói, bắt kẻ gian bắt tang vật, nếu như chỉ là bởi vì một cái kế hoạch, tiên sinh liền động thủ với nhà họ Chu, chẳng phải có chút không thích hợp sao?”
Kim Phi nghe vậy không khỏi híp mắt lại.
Già mà không chết là làm tặc, câu này nói không sai chút nào.
Quận trưởng này trông có vẻ rụt rè nhưng sau khi nghe xong những lời này, Kim Phi mới biết rằng tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp quận trưởng rồi.
Lực kiểm soát của ông ta đối với thành Quảng Nguyên tuyệt đối không đơn giản như những gì ông ta thể hiện ra.
Cũng đúng, giao thông và thông tin liên lạc của Đại Khang rất lạc hậu, mệnh lệnh của hoàng đế phải mất một khoảng thời gian dài mới truyền được từ kinh thành tới Quảng Nguyeem, vì vậy quyền lực của quan viên địa phương vô cùng lớn.
Có thể ngồi vào vị trí quận trưởng bao nhiêu năm như vậy, sao có thể đơn giản được?
“Nếu đại nhân đã biết chuyện vợ của Chu Trường Lâm muốn ra tay với Tiểu Bắc, vậy chắc đại nhân cũng biết, không phải bà ta không dám hoặc là không nghĩ tới, chỉ là chưa tìm được cơ hội đã bị Chu Văn Viên giành trước một bước rồi”.
Đã nói đến mức này, còn không thừa nhận nữa tức là coi quận trưởng như kẻ ngốc, Kim Phi nói: “Chỉ có đạo lý nghìn ngày làm kẻ gian chứ không có nghìn ngày phòng kẻ gian. Nếu như ta không quản, Tiểu Bắc sau này làm sao sống ở quận thành được?”
“Tiên sinh đừng tức giận, theo ta được biết, chuyện này từ đầu đến cuối Chu Trường Lâm đều không hề hay biết”.
Quận trưởng nói: “Ngày mai ta sẽ bảo Chu Trường Lâm tới đây, nhắc nhở ông ta. Chu Trường Lâm là người thông minh, ta tin rằng ông ta biết nên làm thế nào”.
Kim Phi không lập tức trả lời mà thầm suy nghĩ trong lòng.
“Tiên sinh, ta nghe nói ngài lập được công lớn ở biên giới, vốn dĩ có thể trở thành một vị tướng quân, Khánh Hầu cũng rất ủng hộ tiên sinh, nhưng tiên sinh lại lựa chọn hồi hương”.
Quận trưởng tiếp tục nói: “Nếu như ta đoán không nhầm, tiên sinh có lẽ không có hứng thú gì với danh lợi mà chỉ có hứng thú với việc luyện chế và kinh doanh, không biết có đúng không?”
Kim Phi nhìn quận trưởng một cái thật sâu, không phủ nhận.
“Nếu tiên sinh đã cảm thấy hứng thú với việc kinh doanh, vậy thì nên hòa khí sinh tài”.
Quận trưởng nói: “Hơn nữa tấu chương của ta một khi được tấu lên, triều đình nhất định sẽ cử người tới điều tra, vì một chuyện chưa xảy ra mà tiên sinh định làm ầm lên với nhà họ Chu sẽ để lại ấn tượng không tốt với Thiên Sứ, như vậy là không cần thiết”.
Đây cũng là chuyện thứ hai mà ông ta muốn tìm Kim Phi.
Bất kể là Kim Phi hay là Chu Trường Lâm, bọn họ ở Quảng Nguyên đều không phải người không có tiếng tăm, một khi đánh nhau nhất định sẽ ầm ĩ.
Thiên sứ mà ông ta nói tới, không phải kiểu thiên sứ mọc cánh của người phương Tây, mà là cách gọi tắt của Thiên tử sứ thần, một chức vụ giống với khâm sai đại thần trong các bộ phim truyền hình ở kiếp trước.
Nếu như để Thiên sứ bắt gặp cảnh này, sẽ khiến hoàng đế cảm thấy ông ta không quản lý Quảng Nguyên tốt.
“Ta sẽ nghiêm túc xem xét lời khuyên của ông, nhưng Chu Trường Lâm phải cho Tiểu Bắc một lời giải thích".
Lần này Kim Phi không chống lại cảnh sát trưởng mà thực sự nghe theo lời của ông ta.
Quận trưởng nói đúng, chuyện xảy ra gần đây quá nhiều, vì một chuyện vẫn chưa xảy ra mà ra tay với nhà họ Chu quả thực có chút không hợp lý, rất dễ bị người ta nắm thóp.
Nếu như nhà họ Chu ở kinh thành lấy đó làm lí do, kiểm soát ngược lại y, vậy thì y sẽ rất bị động.
“Tiên sinh yên tâm, Chu Trường Lâm không cho Tiểu Bắc cô nương một lời giải thích, ta cũng không bằng lòng”.
Quận trưởng phát hiện ngữ điệu của Kim Phi đã giãn ra nhiều liền lập tức bảo đảm.
Lời nên nói đã nói xong hết rồi, nói chuyện phiếm thêm vài câu, Kim Phi đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi phủ quận trưởng, Kim Phi đang chuẩn bị lên ngựa về quán trọ liền nghe thấy một âm thanh vui mừng: “Ồ, Kim tiên sinh?”
Kim Phi quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc bộ váy dài màu xanh đứng cách đó không xa, khuôn mặt tươi cười.
Văn Viên công tử và hộ vệ đi trước, Kim Phi dẫn theo người đuổi theo trên đường núi với khoảng cách mấy dặm.
Lúc đi qua một đoạn đường núi quanh co, hai bên một trên một dưới đã nhìn thấy nhau.
“Chẳng trách người ta lại nói Kim Phi là một tên điên, không phải đã cứu được Đường Tiểu Bắc rồi ư? Tại sao còn đuổi theo sát như vậy chứ?”
Chu Văn Viên thở hổn hển chửi rủa.
Chửi xong lại phải chạy tiếp.
Ngựa chiến của hai bên đều là những con ngựa chiến ưu tú từ thảo nguyên, tốc độ không khác biệt là mấy.
Nhưng sau khi chạy hơn một giờ, tốc độ của con ngựa mà tên hộ vệ cưỡi đã dần dần chậm lại.
Hắn quá nặng, con ngựa chiến lúc đầu còn có thể chịu đựng được, nhưng theo thời gian, hơi thở từ miệng và mũi con ngựa càng lúc càng nặng nề hơn, rõ ràng con ngựa sắp không chịu được nữa.
Cũng may đây là đường núi, hai bên đều không thúc ngựa chạy điên cuồng, nếu không con ngựa đã kiệt sức mà chết.
Hộ vệ không còn cách nào khác đành dùng roi quất vào mông ngựa, dùng cơn đau để kích thích ngựa chiến.
Mới đầu phương pháp này không có vấn đề gì, nhưng thời gian trôi qua, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần.
Đuổi theo đến giữa trưa, khoảng cách giữa hai bên đã không đến một dặm, không cần đi qua đường núi ngoằn ngoèo cũng có thể nhìn thấy nhau bất cứ lúc nào.
"Điên rồi, điên rồi, tên Kim Phi này chắc chắn điên rồi!"
Văn Viên công tử cảm thấy mình cũng sắp phát điên.
Kim Phi đã đuổi theo hắn hơn trăm dặm, ngựa chiến của cả hai bên đều chạy rất chậm.
Cho dù bây giờ dừng lại thì con ngựa chiến về cơ bản cũng đã vô dụng.
Nhưng Kim Phi vẫn không ngừng đuổi theo sát sao.
“Công tử, nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta căn bản không chạy thoát được”.
Hộ vệ lại quất vào mông ngựa, đuổi kịp Chu Văn Viên: "Chúng ta không thể cứ chạy như thế này được”.
Là một tên giang hồ lão làng, hắn có thể nhận ra nếu tiếp tục chạy thì nhiều nhất thêm mười dặm nữa, con ngựa sẽ kiệt sức mà chết.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Chu Văn Viên quay đầu nhìn lại, cũng hết sức nôn nóng.
"Chúng ta đi theo đường mòn, nếu ngựa chiến không thể đi được nữa thì ta sẽ đưa công tử vào rừng, cắt đuôi bọn chúng”.
"Vậy thì nghe theo Khúc tiên sinh”.
Chu Văn Viên giờ đã không thể đưa ra chủ ý gì, chỉ có thể đi theo sau men theo đường mòn.
Đã đuổi tới đây thì Kim Phi nhất định sẽ không bỏ cuộc, y cũng dẫn người đi theo đường mòn.
Dọc theo con đường khoảng hai ba dặm, xuất hiện một con sông nhỏ rộng chừng hơn mười thước, con đường dọc theo mép sông, càng đi về phía trước càng hẹp, khoảng cách với mặt nước càng gần.
Lúc này đường phía sau đã bị phong tỏa, hộ vệ và Chu Văn Viên chỉ có thể cắn răng thúc ngựa tiếp tục men theo bờ sông chạy trốn.
Ùm!
Con ngựa của hộ vệ cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, hai chân loạng choạng ngã nhào xuống đất.
Tuy nhiên, hộ vệ đã sớm có chuẩn bị, hắn xoay mình lăn một vòng.
"Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự xong đời rồi...”
Trong lòng Chu Văn Viên cảm thấy hết sức tuyệt vọng, chỉ muốn tự tát mình vài cái.
Đang yên đang lành lại đi chọc vào Đường Tiểu Bắc làm gì cơ chứ?
Bây giờ khiến tên điên Kim Phi này đuổi theo mãi không chịu buông tha...
Trên thực tế, đây cũng là hiệu quả mà Kim Phi mong muốn.
Bây giờ không ai ở quận Kim Xuyên dám trêu chọc y, không phải vì y đã chẳng màng đến tất cả giết Chu sư gia, để lại hình tượng tên điên trong mắt mọi người sao?
Lúc này, những con ngựa chiến của mấy người Kim Phi đã cạn kiệt sức lực, tên hộ vệ dốc hết sức chạy cũng nhanh hơn bọn họ, hắn mau chóng đuổi kịp Chu Văn Viên.
"Công tử, chúng ta chỉ có thể vào núi thôi”.
Hộ vệ đang chuẩn bị bảo Chu Văn Viên dừng lại, để cõng hắn chạy trốn thì đột nhiên nhìn thấy phía xa trong rừng cây phía sau có một căn nhà gỗ nhỏ ven sông.
Điều quan trọng nhất là có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ trên bãi cỏ bên cạnh ngôi nhà gỗ.
Trước cửa nhà gỗ còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang phơi lưới đánh cá.
"Công tử, ông trời đang bảo vệ chúng ta!"
Hộ vệ kích động kêu lên: "Ta ngăn cản bọn chúng, công tử mau bảo người đánh cá đưa thuyền sang sông”.
Ngư dân sợ thuyền sẽ bị trộm nên đã kéo thuyền vào bãi cỏ bên bờ, muốn sử dụng thuyền để trốn thoát thì hắn phải ở lại giữ chân mấy người đằng sau để Chu Văn Viên có thêm thời gian.
"Khúc tiên sinh cẩn thận!"
Chu Văn Viên đáp lời, rồi cưỡi ngựa đến ngôi nhà gỗ.
Tên hộ vệ rút con dao chiến ra, chặt hai cây nhỏ bằng cánh tay từ khu rừng gần đó, rồi ném cành lá xuống đường mòn.
Sau đó hắn đi vào khu rừng.
Mấy người Kim Phi bị chặn bởi một cái cây nhỏ, chỉ có thể cho ngựa dừng lại.
Ngay khi họ dừng lại, những con ngựa mã lần lượt ngã xuống đất, không thể đứng dậy nổi.
Không cần Kim Phi nói, các cựu binh và binh lính nữ lập tức có ý thức xếp thành đội hình, Đại Lưu dẫn đầu cựu binh ở phía trước, các binh lính nữ ở phía sau, bảo vệ Kim Phi và Khánh Mộ Lam ở giữa.
A Mai luôn đứng bên cạnh hai người họ.
Lúc này, một bóng đen chợt lóe lên trong rừng cây cách đó hơn mười mét.
"Ở bên kia!"
Đại Lưu dẫn đầu trong việc bấm lẫy cò.
Các cựu binh khác cũng lần lượt quay nỏ.
Nhưng tốc độ của tên hộ vệ quá nhanh, trong rừng cây cối cũng rậm rạp, căn bản không bắn trúng được.
Cùng lúc đó, Chu Văn Viên cũng xuống ngựa và nhảy đến cửa ngôi nhà gỗ.
"Các người là ai?"
Người đánh cá lo lắng, giơ một cái chĩa cá lên hỏi.
Đằng sau anh ta còn có một cô gái trẻ, có lẽ là vợ anh ta, cô gái giấu nửa khuôn mặt đằng sau cánh cửa.
"Đại ca, đừng sợ, ta là người tốt, mấy tên đuổi theo ta đều là thổ phỉ”.
Chu Văn Viên lấy từ trong túi ra năm lượng bạc, nói: "Đại ca, chỉ cần ngươi đưa ta đi, năm lượng bạc này sẽ là của ngươi”.
"Chuyện này…"
Vẻ do dự hiện rõ trên khuôn mặt người đánh cá.
"Đại ca, đám thổ phỉ giết người không chớp mắt, đoàn thương gia bọn ta có hơn ba mươi người, bây giờ chỉ có ta và hộ vệ sống sót”.
Chu Văn Viên ném bạc xuống chân người đánh cá, tiếp tục nói: "Bây giờ hộ vệ của ta đang giữ chân bọn chúng, chúng ta vẫn còn thời gian để rời đi, đợi lát nữa bọn chúng đến đây thì các người cũng không sống được.
Thế này đi, năm lượng bạc chỉ là tiền đặt cọc, chỉ cần ngươi đưa ta đến kinh thành, ta sẽ mua cho ngươi một căn nhà ở kinh thành, sau đó mở cho ngươi một cửa hàng. Sau này ngươi và vợ có thể làm ăn kinh doanh ở kinh thành. Không tốt hơn nhiều so với đánh cá ở đây sao?”
Những lời của Chu Văn Viên có thể nói đã chạm đến trái tim của người ngư dân đánh cá.
"Liệu ngươi nói có đáng tin không?”
"Đương nhiên là tin được, nhà ta ở kinh thành rất giàu có, nếu ta lừa ngươi thì sẽ bị sét đánh”.
Chu Văn Viên vội vàng vỗ ngực thề thốt.
"Được, ta tin ngươi!"
Người đánh cá nghiến răng hét lên với vợ: "Tú Nương, ra đây, chúng ta đi!"
"Tướng công, ta đi thu dọn đồ đạc...”
"Thổ phỉ sắp giết tới nơi rồi, còn thu dọn gì nữa?"
Người đánh cá nhặt thỏi bạc, nói: "Mau đỡ vị công tử này lên".
Nói xong, anh ta quay người chạy về phía chiếc thuyền nhỏ.
Vợ anh ta cũng đỏ mặt ngoan ngoãn dìu đỡ Chu Văn Viên.
Cách đó vài trăm mét, Kim Phi nhìn thấy người đánh cá đang kéo thuyền, ngay lập tức đoán được ý đồ của Chu Văn Viên.
Y lạnh lùng nói: "A Lan, cô dẫn theo mấy người đi ngăn tên công tử kia lại!"
"Vâng!"
A Lan đáp lời, dẫn theo mấy binh lính nữ chạy tới căn nhà gỗ.
Tên hộ vệ lập tức hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Hắn nghiến răng, lao ra khỏi rừng cây với một thanh dao trong tay, xông thẳng về phía Kim Phi và Khánh Mộ Lam!
"Bọn ta đang đợi ngươi ra đấy!"
Các cựu binh giơ nỏ lên và bóp cò.
Chương 257: Ăn cơm chó
Khi hộ vệ lao xuống đã suy tính đến nỏ của các cựu binh, cùng lúc mấy người Đại Lưu bóp lẫy cò, hắn đã nhào xuống đất.
Tất cả các mũi tên của cựu binh đều rơi xuống đất.
Trong giây tiếp theo, tên hộ vệ nhảy lên rồi tiếp tục lao tới.
Đúng lúc này, A Mai - người đã sớm có sự chuẩn bị đã bay lên đá sang một bên, trúng ngực tên hộ vệ.
Tên hộ vệ không ngờ trong nhóm người của Kim Phi lại có một cao thủ, hắn bất ngờ không kịp đề phòng nên bị đá bay về phía sau.
"Xong rồi”.
Con ngươi của hộ vệ co rút lại.
Trong trận chiến giữa các cao thủ, thắng bại thường chỉ trong tích tắc.
Khoảnh khắc bay về phía sau, tên hộ vệ biết mình đã thua.
Quả nhiên, cùng lúc hắn bay ra sau, các cựu binh lại giơ nỏ lên.
Mũi tên ầm ầm bắn về phía hắn, tên hộ vệ ở trên không trung không điểm tựa, chỉ có thể toàn lực vung thanh dao dài lên chống đỡ.
Đáng tiếc thanh dao dài chỉ có thể đỡ nửa thân trên, chân trái của hắn vẫn bị một mũi tên bắn trúng.
Hầu hết công phu của hắn đều nằm ở chân, một chân thì không thể dùng được, do đó thực lực của hắn ngay lập tức bị giảm sút nhiều.
Khi tiếp đất, hắn không khỏi loạng choạng.
Lúc này, đợt bắn thứ hai của cựu binh đã đến.
Hộ vệ không có thời gian để phản ứng, bị một trong những mũi tên bắn vào cổ!
Hự, hự...
Hộ vệ ôm lấy cổ và ngã ngửa xuống đất.
Ở phía bên kia, người đánh cá đã kéo thuyền xuống sông.
Trước khi mấy người A Lan đến, Chu Văn Viên đã chui vào khoang thuyền nhỏ.
Người đánh cá nhanh chóng chèo thuyền ra giữa sông.
A Lan nhanh chóng chạy đến bên bờ, giơ nỏ về phía người đánh cá, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không bóp cò.
Kim Phi từng nói, không thể tùy ý giết hại người dân, nếu không sẽ nghiêm trị không tha
Trong lúc cô ấy do dự, người đánh cá cũng ngồi xổm dưới mạn thuyền, lúc này đã không còn cơ hội ra tay.
Tốc độ nước chảy trong con sông nhỏ này không hề chậm, thuyền nhanh chóng trôi ra khỏi tầm bắn của nỏ, người đánh cá lúc này mới dám ló đầu ra xem xét tình hình.
Chu Văn Viên nhìn mấy người A Lan đang càng lúc càng xa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Chết tiệt, vẫn để hắn chạy thoát rồi”.
Kim Phi cũng dẫn người lên bờ, không cam lòng thở dài.
Nhưng dù không cam lòng cũng không thể làm gì được, không có thuyền, muốn đuổi theo cũng không có cách nào.
"Tiên sinh, chắc chắn hắn sẽ về kinh thành, hay là ta dẫn theo mấy người ở ngoài kinh chờ hắn?"
Đại Lưu cũng vô cùng không cam lòng.
"Vậy thì đoán chừng các người cũng không về được nữa đâu”.
Kim Phi mặc dù hơi dao động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Nhà họ Chu âm thầm hỗ trợ quân đội nhiều hơn nhà họ Khánh bọn ta, trong giới quan chức cũng có tới mấy người, chắc chắn Chu Văn Viên sẽ nhờ bọn họ giúp đỡ”.
Khánh Mộ Lam liếc nhìn Đại Lưu: "Đại Lưu, ngươi nên từ bỏ ý định này sớm đi”.
"Lần này, cũng coi như hoàn toàn kết thù với nhà họ Chu rồi, xem ra phải mau chóng thu xếp”.
Kim Phi nhìn mặt nước, nhưng suy nghĩ của y đã bay đến kinh thành.
Kế hoạch của y nghiêng về việc từng bước kinh doanh ổn định, trước tiên kinh doanh thật tốt ở khu vực Kim Xuyên và Quảng Nguyên, sau đó mới cân nhắc có nên vào kinh thành hay không.
Đến lúc đó, dù xảy ra chuyện gì cũng không đến nổi ngay cả chút căn cơ cũng chẳng có.
Đáng tiếc, sự xuất hiện của Chu Văn Viên đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của y.
Gần như có thể chắc chắn rằng tiếp theo nhà họ Chu chắc chắn sẽ nhằm vào y. Mà ở kinh thành, ngay cả người báo tin, y cũng chẳng có, vậy có khác gì kẻ mù đâu?
Nhưng kinh thành khắp nơi đều là những ông lớn, nước quá sâu, làm thế nào để sắp xếp bố trí khiến Kim Phi hơi khó khăn.
Ngựa chiến đều đã vô dụng, trời cũng sắp tối, quay về Quảng Nguyên chắc chắn không kịp.
Mấy người Kim Phi chỉ có thể dọn dẹp ngôi nhà gỗ, tạm thời ở lại đó một đêm.
Cũng may trong túi ngựa có lương khô, không cần lo lắng đói bụng.
"Đại Lưu, tính thời gian thì hôm nay Lương ca chắc có thể đến Quảng Nguyên, biết chúng ta đuổi theo người khác nhất định huynh ấy sẽ đi theo đến đây. Ngươi ra đường lớn đợi đi, đừng để huynh ấy chạy qua”.
Sau bữa tối, Kim Phi gọi Đại Lưu đến: "Sau nửa đêm, ngươi đi đổi lại”.
Kim Phi đoán không lầm, bọn họ vừa rời Quảng Nguyên qua cổng thành phía đông, Trương Lương đã dẫn đại đội quân tiến vào thành qua cổng phía Nam.
Biết được tin Kim Phi dẫn người theo đuổi Chu Văn Viên, hắn lập tức dẫn người đi tìm tới đây.
Nhưng biết mười mấy người Kim Phi đuổi theo hai người nên Trương Lương cũng không vội lắm, mãi đến nửa đêm mới tới nơi.
Ngày hôm sau, Kim Phi dùng một số ngựa chiến của Trương Lương, dẫn theo Khánh Mộ Lam, mấy người A Mai và xác của tên hộ vệ, trở về thành phố Quảng Nguyên trước.
Ngựa chiến ở làng Tây Hà vốn không đủ dùng, lần này hơn chục con ngựa chết vì kiệt sức, Kim Phi cảm thấy rất đau lòng.
Đến đây mất nửa ngày, lúc quay về phải mất gần một ngày mới nhìn thấy thành Quảng Nguyên.
Còn có bóng dáng gầy gò thấp thỏm chờ đợi dưới tường thành.
Kể từ khi Kim Phi rời khỏi thành, Đường Tiểu Bắc luôn bồn chồn lo lắng, ngày hôm qua cô ấy đã đợi ở cổng thanh suốt một ngày, sáng sớm nay lại đến.
Nhìn thấy mấy người Kim Phi trở lại, cô ấy vui mừng như một đứa trẻ, chạy một mạch ra nghênh đón.
"Tiên sinh... cuối cùng mọi người cũng về rồi!"
Cô ấy chạy đến bên ngựa Kim Phi, ngẩng đầu nói: "Ta còn tưởng rằng hôm nay không đợi được ngài nữa”.
“Xem cô chạy đến mức cả người lấm lem mồ hôi kìa”, Kim Phi duỗi ra lòng bàn tay: “Lên đây đi”.
Dù sao hai người cũng gần như đã thẳng thắn gặp nhau, không có gì phải kiêng dè che giấu.
Nghe vậy, Đường Tiểu Bắc cười đến nỗi đôi mắt híp lại thành con thuyền nhỏ, cô ấy vươn tay nắm lấy lòng bàn tay của Kim Phi, ngồi trong vòng tay của Kim Phi trên yên ngựa.
"Tiên sinh, ta muốn đến kinh thành một chuyến...”
Chưa đi được bao xa, Đường Tiểu Bắc đột nhiên lên tiếng.
“Sao đột nhiên lại nghĩ tới kinh thành?” Kim Phi hỏi.
"Xà phòng thơm tạm thời không bán được quá nhiều ở Quảng Nguyên. Chu Văn Viên rất quan tâm đến xà phòng thơm, điều đó có nghĩa là xà phòng thơm rất được hoan nghênh ở kinh thành”.
Đường Tiểu Bắc nói tiếp: "Ta muốn bán xà phòng thơm đến kinh thành, ở đó có rất nhiều người giàu có, chắc chắn sẽ bán chạy”.
"Bán xà phòng thơm đến kinh thành?"
Tim Kim Phi không khỏi đập lỡ một nhịp.
Hôm qua y đang suy nghĩ về việc có nên bày bố ở kinh thành hay không, nhưng lại chưa biết bắt đầu từ đâu.
Biện pháp Đường Tiểu Bắc đề xuất ngày hôm nay khiến y đột nhiên sáng tỏ thông suốt
Đúng vậy, mình có thể sử dụng xà phòng thơm để mở đường!
Bằng cách này, y không chỉ có thể kiếm được tiền mà còn có thể thiết lập tai mắt của mình ở kinh thành!
Một mũi tên trúng hai con chim.
"Tiểu Bắc, cô thật thông minh, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?"
Kim Phi đưa tay ra nhéo vào mặt Đường Tiểu Bắc.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc đã sớm nhận định Kim Phi, cũng thích những cử chỉ thân mật nhỏ của Kim Phi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy vẫn hơi xấu hổ.
"Ghét quá đi…"
Đường Tiểu Bắc uốn éo, véo nhẹ cánh tay của Kim Phi như một đứa trẻ.
"Hai người đủ rồi đấy, trước mặt bao nhiêu người như vậy, có thể để ý chút hình tượng không hả?”
Khánh Mộ Lam thấy hơi chướng mắt.
Đường Tiểu Bắc lè lưỡi, thấp giọng hỏi: "Vậy có nghĩa là tiên sinh đã đồng ý với ta đi kinh thành rồi sao?"
"Không", Kim Phi lắc đầu: "Chu Văn Viên bây giờ chắc chắn rất căm hận chúng ta, cô đến kinh thành thì chẳng phải cố ý khiêu khích hắn sao?"
“Cũng có lý”, Đường Tiểu Bắc gật đầu: “Vậy tiên sinh định bảo ai đến đó”?
"À..."
Kim Phi hơi khó khăn khi đưa ra quyết định.
Bất kể là ai đi, chỉ cần bán xà phòng thơm ở kinh thành thì nhất định sẽ bị nhà họ Chu nhắm tới.
Ai có thể chống đỡ được với nhà họ Chu đây?
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay đầu lại nhìn Khánh Mộ Lam - người vẫn đang lén bĩu môi vì bất ngờ ăn một miếng cơm chó.
Chương 258: Khánh phi
Kim Phi và Đường Tiểu Bắc nói chuyện rất nhỏ, Khánh Mộ Lam không nghe thấy
Thấy Kim Phi quay đầu lại nhìn, cô ấy liền sờ mũi hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
“Mộ Lam, ta nhớ Khánh Hầu Gia từng nói, hai người có một người cô cô là quý phi nương nương phải không?”, Kim Phi hỏi.
“Ngài định làm gì”
Khánh Mộ Lam lập tức cảnh giác.
Liên hôn là phương thức liên phổ biến giữa các quý tộc thời cổ đại, cũng là một trong những cách thể hiện sự tin tưởng và lòng trung thành giữa hoàng đế và quần thần.
Để bày tỏ sự tin tưởng của mình đối với một gia tộc nào đó, hoàng đế hoặc là gả công chúa qua, hoặc là chọn một cô nương trong gia tộc đó vào làm phi.
Cô cô của Khánh Mộ Lam chính là đối tượng liên hôn giữa hoàng đế và Khánh gia.
Không chỉ Khánh gia, cơ bản mỗi một gia đình quốc công đều có phụ nữ vào cung làm phi.
Tuy rằng những người phụ nữ này chỉ là vật hi sinh cho sự cân bằng trong triều đường, hoàng đế chưa chắc đã thích bọn họ, nhưng phi tần là những người cấm kỵ, ai dám động vào sẽ chết.
Vì vậy Khánh Mộ Lam – người vẫn luôn vô tư lạc quan bây giờ lại tỏ ra rất lo lắng khi Kim Phi nhắc tới quý phi cô cô của mình.
“Làm gì mà nhìn ta với ánh mắt đó vậy?”
Kim Phi cười nói: “Ta chỉ là đang nghĩ, Chu Văn Viên ngàn dặm xa xôi từ kinh thành tới Quảng Nguyên để mua xà phòng chứng tỏ xà phòng của bọn ta rất được chào đón ở kinh thành, một thứ tốt như vậy, lẽ nào cô không muốn bày tỏ sự hiếu thuận với nương nương sao?”
Nghe đến đây, Khánh Mộ Lam vẫn chưa phản ứng lại nhưng ánh mắt Đường Tiểu Bắc đã lập tức sáng lên.
Cô ấy hiểu ý của Kim Phi.
Đối tượng khách hàng chủ yếu của xà phòng chính là phái nữ, Đường Tiểu Bắc đã xác minh ở Quảng Nguyên rằng thông qua các phu nhân là cách tốt nhất để quảng bá xà phòng.
Quận trưởng phu nhân đề xuất vài lần, những phu nhân kia đã lập tức trở thành lượng khách hàng chủ chốt của xà phòng.
Mặc dù một gia đình không mua nhiều bằng thanh lâu, nhưng số lượng thanh lâu ở Quảng Nguyên cộng vào được bao nhiêu nhà chứ?
Số lượng mà các phu nhân mua cộng lại gấp mấy lần so với thanh lâu.
Người phụ nữ lợi hại nhất quận thành chính là quận trưởng phu nhân, người phụ nữ lợi hại nhất kinh thành nhất định là phi tử của hoàng đế rồi.
Hơn nữa vòng phụ nữ ở kinh thành luôn lấy hoàng cung làm đối tượng bắt chước.
Một phi tần nào đó búi tóc được hoàng đế yêu thích, chỉ cần không vi phạm lễ nghi, trong vòng một tháng, những phu nhân của gia tộc lớn trong kinh thành cũng sẽ tranh nhau búi tóc kiểu này.
Nếu như xà phòng có thể được gửi tới hoàng cung, sức ảnh hưởng tuyệt đối sẽ vô cùng lớn.
Ít nhất nếu nhà họ Chu muốn ngăn cản thì cũng phải cân nhắc.
“Tặng xà phòng cho cô cô?”
Khánh Mộ Lam cũng có chút rung động.
Triều đình là chiến trường của quần thần, hậu cung cũng là chiến trường của các phi tần.
Thái độ của hoàng đế đối với phi tần cũng có thể ảnh hưởng đến gia tộc phía sau phi tần.
Nếu như Khánh phi có thể chiếm được sủng ái của hoàng đế, vậy thì hoàng đế trên triều đương nhiên cũng sẽ quan tâm đến nhà họ Khánh hơn một chút.
Nhưng Khánh Mộ Lam vẫn có chút nghi ngờ với Kim Phi, nhắc nhở: “Tiên sinh, quan hệ của chúng ta, nếu như ngài lo lắng nhà họ Chu báo thù mà định dùng xà phòng để tiếp cận hoàng gia thì ta khuyên ngài nên bỏ cái suy nghĩ ấy ngay và luôn đi”.
“Ân oán giữa ngài và Chu Văn Viên, đối với những quốc công đó mà nói, có thể chỉ là một cuộc tranh chấp nhỏ giữa các hậu bối mà thôi”.
“Hơn nữa chuyện này chúng ta có lý, có ca ca ta ở Tây Xuyên, nhà họ Chu không làm gì ngài được”.
“Nhưng một khi liên lụy đến hoàng gia thì tính chất của sự việc đã thay đổi rồi”.
“Nếu như ngài có suy nghĩ khác, tốt nhất là bây giờ nói với ta, nếu không đến lúc đó, không ai cứu được ngài đâu”.
Đạo lý mà Khánh Mộ Lam hiểu, Kim Phi đương nhiên cũng hiểu.
Vẫn còn vô số quy tắc hạn chế giữa các quý tộc, nhưng trong thời kỳ phong kiến, hoàng gia là trời, hoàng đế là người không phải tuân theo bất kỳ luật lệ nào.
Tục ngữ có câu quân như bạn hổ, hoàng đế mà vui, một lời cũng có thể khiến cho thư sinh nghèo khó thăng quan tiến chức nhanh chóng, hoàng đế mà không vui, phất tay một cái cũng có thể khiến cho một gia tộc vô cùng hưng thịnh tan biến trong nháy mắt.
Trên thực tế, với tư cách là một quý tộc, mặc dù là nam tước thấp nhất nhưng Kim Phi cũng có thể trực tiếp cống nạp cho hoàng đế.
Chính vì không muốn dính líu quá nhiều đến hoàng thất nên Kim Phi mới nhờ Khánh Mộ Lam, thông qua Khánh phi.
“Nếu như nhất định phải nói ra mục đích khác, đó chính là ta muốn bán xà phòng ở kinh thành, nhưng nhà họ Chu nhất định sẽ ngăn cản, ta ở kinh thành lại không có chỗ dựa nào, vì vậy mới nhờ cô gửi một ít cho nương nương, giúp mở ra thị trường xà phòng ở kinh thành”.
Kim Phi thành thật nói: “Như vậy, nhà họ Chu cũng không thể ngăn được”.
Chuyện này đối với Kim Phi, với Khánh gia, với Khánh phi đều có lợi, không có gì để giấu diếm cả.
“Thỉ ra là như vậy…”
Nghe Kim Phi nói như vậy, Khánh Mộ Lam mới yên tâm: “Ta có thể tặng cho nương nương một ít, nhưng liệu người có thích hay không, có đạt được kết quả như ý ngài muốn hay không thì ta không thể nào đảm bảo được đâu”.
“Ta cũng không cần cô bảo đảm”.
Kim Phi tự tin nói.
Trước khi tới quận thành, Uyển Nương đã ở làng Tây Hà một khoảng thời gian, dưới sự dẫn dắt của Kim Phi đã biết sử dụng máy chưng cất.
Khiến Kim Phi bất ngờ là, Quan Hạ Nhi rất hứng thú với việc pha chế hương liệu, cũng rất có thiên phú, từ khi Uyển Nương tới, hai người suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, thậm chí còn nghiên cứu ra được cả tinh dầu.
Tinh dầu là một dạng chất lỏng chứa các hợp chất thơm dễ bay hơi được chiết xuất bằng cách chưng cất hơi nước hoặc ép lạnh từ lá cây, thân cây, hoa.
Hơn nữa xà phòng dùng tinh dầu làm ra, hương thơm càng giữ được lâu, ở Đại Khang khi chưa có nước hoa, Kim Phi tin rằng nhất định sẽ mở ra thị trường mới.
Thời gian càng lâu, Quan Hạ Nhi và Uyển Nương nhất định có thể điều chế ra càng nhiều hương vị, các loại sản phẩm phong phú hơn.
Đây cũng là sự tự tin của Kim Phi khi quyết định mở thị trường ở kinh thành.
Ba người trò chuyện rôm rả, đoàn ngựa cũng đã tới cửa thành.
Đợi Kim Phi không chỉ có Đường Tiểu Bắc mà còn có đô úy Tiêu.
Chỉ là hắn không chạy qua đón giống Đường Tiểu Bắc mà thôi.
“Kim tiên sinh, ngài bắt được bọn bắt cóc chưa?”
Đô úy Tiêu vừa gặp đã lo lắng hỏi.
Là đô úy binh phủ, bao nhiêu năm nay rất nhiều thuộc hạ của hắn đã bị sát hại dã man ở cổng thành, vì vậy đô úy Tiêu đương nhiên vô cùng tức giận.
Nhưng quận trưởng không cho hắn dẫn binh đuổi theo, vì vậy chỉ đành đặt hi vọng lên người Kim Phi.
“Thủ phạm chính ra tay đã bị bắt rồi, nhưng tên công tử đó thì vẫn chưa”.
Kim Phi chỉ vào xác hộ vệ, bất lực nói: “Bọn ta truy đuổi hơn trăm dặm, chiến mã cũng mệt rồi, sắp bắt được rồi, cuối cùng tên đó lại lên một chiếc thuyền, trốn thoát bằng đường sông”.
“Ta nghe huynh đệ chạy thoát được nói, kẻ giết người chính là hộ vệ của tên công tử đó, bắt được hắn là được rồi”.
Đô úy Tiêu chắp tay với Kim Phi, nói: “Đa tạ tiên sinh báo thù cho các huynh đệ, sau này tiên sinh có chuyện gì xin cứ nói, chỉ cần Tiêu mỗ ta có thể làm được, tuyệt đối không chối từ”.
“Đa tạ tiên sinh báo thù cho các huynh đệ”.
Đám binh phủ đứng phía sau đô úy Tiêu cũng lần lượt chắp tay với Kim Phi.
“Các vị huynh đệ khách khí rồi, duy trì an toàn của quận không chỉ là nhiệm vụ của các ngươi, mà còn là trách nhiệm bắt buộc của mỗi người dân Quảng Nguyên".
Đây là thời điểm tốt để mua chuộc lòng người, Kim Phi đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Với vẻ mặt trang trọng, y nói: “Đối với các huynh đệ đã hi sinh, ta rất lấy làm tiếc, để bày tỏ lòng thành kính, ta quyết định tặng hai mươi lượng bạc cho gia đình của mỗi huynh đệ binh phủ đã hy sinh để an ủi tinh thần của họ trên thiên đường".
Chỉ mấy câu đơn giản, không chỉ khiến binh phủ phải kính nể, mà cảm giác muốn được đi theo Kim Phi tăng lên một bậc.
Chương 259: Ra lệnh bắt giữ
“Kim tiên sinh, ta thay mặt các huynh đệ đã hi sinh, cảm ơn đại ơn đại đức của ngài!”
Đô úy Tiêu trịnh trọng hành lễ với Kim Phi.
“Là một bách tính của quận Quảng Nguyên, đây là việc ta nên làm mà”.
Kim Phi vội vàng đỡ đô úy Tiêu dậy.
“Đúng rồi Kim tiên sinh, hai ngày nay quận trưởng đại nhân ở cổng thành đợi ngài, vừa mới quay về không lâu, trước khi đi có dặn dò ta, khi ngài quay về xin hãy lập tức tới phủ quận trưởng một chuyến, ông ấy tìm ngài có việc quan trọng”.
Bất giác, cách xưng hô của đô úy Tiêu đối với Kim Phi đã thay đổi.
“Quận trưởng đại nhân tìm ta?”, Kim Phi hỏi: “Ông ấy có nói có chuyện gì không?”
“Không nói, tuy nhiên ta đoán có lẽ có liên quan đến xung đột ở cổng thành lần này”.
Đô úy Tiêu nhỏ giọng nói.
“Được, ta biết rồi, lập tức tới đó”.
Kim Phi gật đầu, dẫn đám người Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam rời đi.
“Tiên sinh, còn nhà họ Chu thì xử lý thế nào?”
Khánh Mộ Lam cưỡi ngựa nhanh hơn đuổi theo Kim Phi.
Lần này nhà họ Chu mặc dù không động tay trực tiếp vào việc bắt cóc Đường Tiểu Bắc, nhưng vợ của Chu Trường Lâm đã vạch ra kế hoạch trả thù, chỉ là tạm thời chưa ra tay thì đã bị Chu Văn Viên giành trước một bước mà thôi.
Theo thương lượng của Khánh Mộ Lam và Kim Phi trước đó, đợi Trương Lương dẫn theo đại đội làng Tây Hà tới thì sẽ ra tay với nhà họ Chu.
“Chuyện này chưa cần vội, ta đi xem quận trưởng tìm ta có chuyện gì đã, khi nào quay về thì nói tiếp”.
Kim Phi nhìn Trương Lương ở phía sau, nói: “Lương ca, huynh quản thuộc hạ bên dưới cho thật kỹ, ta chưa quay về thì ngoan ngoãn ở trong viện tử chờ cho ta, không ai được phép ra ngoài”.
Chiến mã mà Trương Lương mang tới mặc dù đã bị lp trưng dụng cho đám người Khánh Mộ Lam, A Mai mấy con, nhưng Trương Lương dù sao cũng là thủ lĩnh cựu binh, ngựa của anh ấy sẽ không bị trưng dụng, bây giờ những người vẫn đang trên đường tới đa phần đều là những cựu binh và binh lính nữ.
Trương Lương nói rằng để bọn họ luyện tập việt dã đường dài.
Những tiểu đội trưởng như Thiết Ngưu, Đại Tráng thì đều cưỡi ngựa cùng Kim Phi quay về.
Dù sao phần lớn binh lính đều đang ở Quảng Nguyên, cần bọn họ quay lại để dẫn dắt.
Tuy nhiên Trương Lương rất không hài lòng với biểu hiện của Đại Lưu ở Quảng Nguyên, vì vậy để hắn trong đội đi bộ, tăng thêm trọng lượng 10 cân coi như một hình phạt.
“Rõ!”
Trương Lương gật đầu đồng ý.
Đến ngã tư, Kim Phi bảo Khánh Mộ Lam đưa Đường Tiểu Bắc quay về quán trọ trước còn mình dẫn theo hai cựu binh thân thủ tốt đi tới phủ quận trưởng.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Ngụy lang trung tức giận đi ra từ phủ.
Nhìn thấy Kim Phi liền hừ lạnh một tiếng, bê hòm thuốc nhỏ rời đi.
Cách đó không xa lão quận trưởng lắc đầu cười khổ.
Kim Phi quay đầu lại nhìn bóng lưng của lão lang trung.
Chẳng qua lần trước ông ta đòi năm trăm lượng, y chỉ đưa có ba mươi lượng, có đến mức gặp mặt phải hừ lạnh trợn mắt thế không?
“Kim tiên sinh đừng hiểu lầm, Ngụy tiên sinh đang tức giận với ta đấy”.
Lão quận trưởng nhìn Kim Phi, lập tức giải thích giúp lang trung: “Phía Bắc Quảng Nguyên xuất hiện bệnh sốt rét, đã lan ra ba thôn làng rồi, Ngụy tiên sinh tìm ta xin tiền mua thuốc cứu người, vừa mở miệng đã đòi một nghìn lượng, ta đi đâu lấy ra được nhiều tiền như vậy chứ”.
“Con người ông ta là vậy đấy, ta không cho ông ta tiền, ông ta liền tức giận, tiên sinh đừng so đo với ông ta làm gì”.
“Quỷ mới tin ông làm quận trưởng bao nhiêu năm nay mà không có tiền?”
Trong lòng Kim Phi thầm chửi.
Cái gọi là làm quan ngàn dặm chỉ vì tiền, quan viên Đại Khang thủ đoạn kiếm tiền người nào người nấy khôn lỏi hơn nhau, huyện lệnh mỗi năm không biết lấy được bao nhiêu ngân lượng và lương thực từ đám thổ phỉ mà bọn chúng làm chỗ dựa cho, quận trưởng chẳng lẽ lại không có tiền?
Không nói chuyện khác, riệng cuộc thi hoa khôi được tổ chức hàng năm, ông già trước mặt này cũng kiếm tiền không ít tiền.
Thực chất Kim Phi cũng hiểu vì sao quận trưởng không chịu đưa tiền.
ở Đại Khang, nơi điều kiện y tế còn lạc hậu, sốt rét về cơ bản là bệnh nan y, một khi đã mắc bệnh hầu như chỉ có thể nằm chờ chết.
Thế giới ở kiếp trước của Kim Phi, con người chiến đấu với căn bệnh sốt rét hàng nghìn năm, các nhà khoa học tìm ra được thuốc trị bệnh không chỉ giành được giải thưởng Nobel mà còn đạt được huân chương cao quý nhất trong nước.
Có thể đối với quận trưởng mà nói, mắc bệnh sốt rét đằng nào chẳng chết, vì sao còn phải lãng phí tiền bạc của cải để chữa trị chứ?
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được”.
Kim Phi lại quay đầu nhìn bóng lưng kia một cái, cảm thán nói.
Khi đó ở cuộc thi hoa khôi, lần đầu Kim Phi gặp Ngụy lang trung, ông ấy từ chối tú bà chuẩn đoán sai bệnh cho Đường Tiểu Bắc, Kim Phi đã có ấn tượng rất tốt về ông ấy.
Mấy ngày trước ông ấy lại vì một tin tức mà chạy đến chỗ y đòi tiền thưởng, ấn tượng của Kim Phi về ông ấy đã thay đổi.
Bây giờ mới biết rằng thì ra Ngụy lang trung quyên góp tiền là để mua thuốc cứu người.
Đang chuẩn bị hỏi chuyện sốt rét, quận trưởng lại nói: “Tiên sinh, ngài đuổi theo đám gây rối ở cổng thành, kết quả thế nào rồi?”
“Bắt được thủ phạm chính, nhưng tên công tử đó thì chạy rồi”, Kim Phi đáp.
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, các nếp nhăn trên khuôn mặt của quận trưởng rõ ràng đã được nới lỏng.
Trong mắt người dân thường, ông ta là quận trưởng cao cao tại thượng, nhưng trong mắt những quần thần như Quốc Công, ông ta chẳng là gì cả.
Từ khi biết chuyện người gây họa ở cổng thành đến từ nhà họ Chu ở kinh thành, hơn nữa còn kaf mạch gia chủ, quận trưởng vẫn luôn lo lắng.
Lo lắng rằng Chu Văn Viên sẽ bị Kim Phi đuổi giết.
Ông ta không thể đắc tội với nhà họ Khánh phía sau Kim Phi, cũng không thể đắc tội với nhà họ Chu ở kinh thành.
Vì vậy hai ngày nay ông ta vẫn luôn đứng đợi ở cổng thành, muốn lập tức biết kết quả đuổi giết của Kim Phi để mau chóng có biện pháp đối phó.
Cũng may Kim Phi không bắt được Chu Văn Viên.
Vậy thì giữa ông ta với nhà họ Chu vẫn có bước ngoặt.
Gần đây chuyện khiến quận trưởng bận tâm quá nhiều rồi, lần này cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt.
Nhưng chưa vui được bao lâu thì lại nghe thấy Kim Phi nói: “Quận trưởng đại nhân, gây rối ở cổng thành, giết hại binh phủ, hành vi này rõ ràng là tội ác tày trời, xin quận trưởng đại nhân ra văn thư bắt giữ, dồn lực truy bắt!”
“Văn thư bắt giữ…?”
Quận trưởng ho sặc sụa khi nghe thấy lời này của Kim Phi.
Văn thư bắt giữ tương đương với lệnh truy nã ở kiếp trước, một khi ban hành, cho dù Chu Văn Viên có chạy thoát, cả đời này cũng sẽ bị coi là kẻ đào tẩu.
Quận trưởng sao có thể làm ra chuyện đắc tội với nhà họ Chu như vậy chứ?
“Chuyện này… tiên sinh, ở đây nói không tiện, chúng ta vào phòng khách nói đi”.
Quận trưởng nhìn xung quanh, dẫn Kim Phi vào phòng sách thường ngày vẫn được dùng làm phòng làm việc.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, quận trưởng bảo gia nô đi thắp nến, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Kim Phi biết rằng quận trưởng có chuyện muốn nói riêng với mình liền bảo các cựu binh bên cạnh rời đi.
Quận trưởng suy nghĩ một chút, nói: “Tiên sinh, lần này ngài vất vả rồi, ta thay người dân và binh phủ đã hi sinh cảm ơn ngài”.
“Ta cũng là một người dân của quận Quảng Nguyên, chuyện nên làm mà”.
Kim Phi nói một cách chiếu lệ theo thói quen.
“Chẳng trách tiên sinh có thể đạt được tước vị, quả nhiên là hiểu rõ đại nghĩa, nếu như người đọc sách ở Quảng Nguyên đều có thể được 1 phần như tiên sinh vậy thì quận trưởng ta đây yên tâm biết bao…”
“Quận trưởng đại nhân, ở đây không có người ngoài, ông có gì thì cứ nói thẳng, ta chạy suốt hai ngày nay có chút mệt rồi”.
Kim Phi tưởng rằng quận trưởng nói một hai câu khách khí xong rồi thì sẽ nói chuyện chính, nhưng nhìn bộ dạng của ông ta còn không biết định nịnh nọt đến bao giờ nữa nên trực tiếp ngắt lời ông ta luôn.
Chương 260: Không đơn giản
“Không hổ là tướng quân cầm binh đánh trận, Kim tiên sinh quả nhiên rất thẳng thắn”.
Quận trưởng cũng là một lão nhân trên quan trường, chỉ khẽ ngây ra một chút, liền phản ứng lại luôn: “Nếu tiên sinh đã mệt, vậy thì ta sẽ nói thẳng”.
“Quận trưởng xin cứ nói”.
Kiếp trước Kim Phi cực kỳ ghét giọng điệu quan liêu, càng lười đi suy đoán ý đồ trong giọng điệu của người khác.
Nếu là ở bên ngoài phối hợp với quận trưởng thì còn được.
Nhưng bây giờ ở đây chỉ có hai người bọn họ, Kim Phi thực sự không còn sức cùng ông ta nói những lời khách sáo, vô nghĩa.
Có thời gian rảnh rỗi thì chi bằng về nhà chơi đùa với Đường Tiểu Bắc.
“Tiên sinh có lẽ biết thân phận của Chu Văn Viên đúng không?”, quận trưởng hỏi.
“Biết, nhà họ Chu ở kinh thành, nghe nói nhà họ Chu cũng có chút địa vị”.
“Nếu tiên sinh đã biết vậy thì tại sao còn muốn ta ra lệnh bắt giữ?”
Quận trưởng cũng nói thẳng: “Bắt được thủ phạm chính là được rồi, Chu Văn Viên chỉ là đồng phạm, tiên sinh ngài nghe ta khuyên một câu, đừng truy cứu nữa, chuyện này ta sẽ xử lý”.
“Quận trưởng đại nhân, ông thấy bây giờ chuyện này ta nói là xong sao?”
Kim Phi nói: “Ta không truy cứu, lẽ nào Chu Văn Viên sẽ không truy cứu sao?”
Thực chất y đã sớm biết quận trưởng sẽ không thể nào hạ lệnh bắt giữ được, vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn thử thái độ của ông ta chút mà thôi.
Bây giờ y đã biết rõ kết quả rồi.
Quận trưởng đó đã lớn tuổi rồi, không còn chút ý chí phấn đấu nào, có lẽ ông ta chỉ muốn an phận nghỉ hưu mà thôi.
“Chuyện này tiên sinh yên tâm, ngài đã đòi lại được công đạo cho những binh lính đã hi sinh, ta nhất định sẽ dồn toàn lực ủng hộ ngài”.
Quận trưởng tự tin nói: “Buổi tối ta sẽ viết tấu chương, tấu lên triều đình trừng phạt Chu Văn Viên, hắn tuyệt đối không dám tới Quảng Nguyên nữa”.
Thực chất hoàn cảnh của ông ta và Kim Phi cũng giống nhau, hành vi của của Chu Văn Viên chẳng khác nào bôi tro chát chấu vào mặt ông ta, nếu như chuyện này mà cũng nhịn, không chỉ trở thành trò cười trên quan trường mà còn bị tất cả mọi người coi thường, quý tộc tới ức hiếp ông ta sẽ càng lúc càng nhiều.
Vì vậy ông ta buộc phải thượng tấu, yêu cầu trừng phạt Chu Văn Viên, bày tỏ quan điểm của mình.
Triều đình xử lý như thế nào thì không liên quan đến ông ta.
Về phần Chu Văn Viên, gây ra họa lớn như vậy, lần này bị thượng tấu khiển trách, nhà họ Chu lại thả hắn ra ngoài mới lạ đấy.
Dù sao cũng thượng tấu, vậy thì tiện thể bán cho Kim Phi một ân tình.
“Vậy thì đa tạ quận trưởng đại nhân”.
Kim Phi nói tới Chu Văn Viên chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi.
Nếu quận trưởng đã đồng ý thượng tấu vậy thì tốt quá rồi.
“Vậy chúng ta không nói chuyện này nữa, tiên sinh đợi tin tức của ta là được rồi”.
Quận trưởng rót một tách trà cho Kim Phi, đột nhiên hỏi: “Không biết tiên sinh thấy con người Chu Trường Lâm thế nào?”
“Chu Trường Lâm?”
Kim Phi hơi sửng sốt.
Vừa rồi còn đang nói Chu Văn Viên, sao lại đột nhiên nhảy tới Chu Trường Lâm vậy?
Mặc dù hai người có quan hệ, nhưng chủ đề này nhảy hơi bị nhanh đấy.
“Tiên sinh đừng nói không biết Chu Trường Lâm là ai đấy nhé?”
Quận trưởng đẩy tách trà tới trước mặt Kim Phi: “Nếu như ta đoán không ai, tiên sinh đột nhiên đưa nhiều người từ Kim Xuyên đến quận thành như vậy, ngoại trừ tìm Tiểu Bắc cô nương, có lẽ còn định ra tay với nhà họ Chu đúng không?”
“Sao quận trưởng đại nhân lại nói vậy?”
Kim Phi nhất thời không hiểu được ý đồ của quận trưởng, chỉ đành tạm thời không đáp.
“Tiên sinh nói có gì cứ nói thẳng, thế tại sao ta nói thẳng rồi, tiên sinh lại giả vờ hồ đồ chứ?”
Quận trưởng cười nói: “Kế hoạch bắt cóc Tiểu Bắc cô nương của phu nhân Chu gia đúng là không nên, nhưng lần này chẳng phải bọn họ vẫn chưa ra tay hay sao?”
“Tục ngữ nói, bắt kẻ gian bắt tang vật, nếu như chỉ là bởi vì một cái kế hoạch, tiên sinh liền động thủ với nhà họ Chu, chẳng phải có chút không thích hợp sao?”
Kim Phi nghe vậy không khỏi híp mắt lại.
Già mà không chết là làm tặc, câu này nói không sai chút nào.
Quận trưởng này trông có vẻ rụt rè nhưng sau khi nghe xong những lời này, Kim Phi mới biết rằng tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp quận trưởng rồi.
Lực kiểm soát của ông ta đối với thành Quảng Nguyên tuyệt đối không đơn giản như những gì ông ta thể hiện ra.
Cũng đúng, giao thông và thông tin liên lạc của Đại Khang rất lạc hậu, mệnh lệnh của hoàng đế phải mất một khoảng thời gian dài mới truyền được từ kinh thành tới Quảng Nguyeem, vì vậy quyền lực của quan viên địa phương vô cùng lớn.
Có thể ngồi vào vị trí quận trưởng bao nhiêu năm như vậy, sao có thể đơn giản được?
“Nếu đại nhân đã biết chuyện vợ của Chu Trường Lâm muốn ra tay với Tiểu Bắc, vậy chắc đại nhân cũng biết, không phải bà ta không dám hoặc là không nghĩ tới, chỉ là chưa tìm được cơ hội đã bị Chu Văn Viên giành trước một bước rồi”.
Đã nói đến mức này, còn không thừa nhận nữa tức là coi quận trưởng như kẻ ngốc, Kim Phi nói: “Chỉ có đạo lý nghìn ngày làm kẻ gian chứ không có nghìn ngày phòng kẻ gian. Nếu như ta không quản, Tiểu Bắc sau này làm sao sống ở quận thành được?”
“Tiên sinh đừng tức giận, theo ta được biết, chuyện này từ đầu đến cuối Chu Trường Lâm đều không hề hay biết”.
Quận trưởng nói: “Ngày mai ta sẽ bảo Chu Trường Lâm tới đây, nhắc nhở ông ta. Chu Trường Lâm là người thông minh, ta tin rằng ông ta biết nên làm thế nào”.
Kim Phi không lập tức trả lời mà thầm suy nghĩ trong lòng.
“Tiên sinh, ta nghe nói ngài lập được công lớn ở biên giới, vốn dĩ có thể trở thành một vị tướng quân, Khánh Hầu cũng rất ủng hộ tiên sinh, nhưng tiên sinh lại lựa chọn hồi hương”.
Quận trưởng tiếp tục nói: “Nếu như ta đoán không nhầm, tiên sinh có lẽ không có hứng thú gì với danh lợi mà chỉ có hứng thú với việc luyện chế và kinh doanh, không biết có đúng không?”
Kim Phi nhìn quận trưởng một cái thật sâu, không phủ nhận.
“Nếu tiên sinh đã cảm thấy hứng thú với việc kinh doanh, vậy thì nên hòa khí sinh tài”.
Quận trưởng nói: “Hơn nữa tấu chương của ta một khi được tấu lên, triều đình nhất định sẽ cử người tới điều tra, vì một chuyện chưa xảy ra mà tiên sinh định làm ầm lên với nhà họ Chu sẽ để lại ấn tượng không tốt với Thiên Sứ, như vậy là không cần thiết”.
Đây cũng là chuyện thứ hai mà ông ta muốn tìm Kim Phi.
Bất kể là Kim Phi hay là Chu Trường Lâm, bọn họ ở Quảng Nguyên đều không phải người không có tiếng tăm, một khi đánh nhau nhất định sẽ ầm ĩ.
Thiên sứ mà ông ta nói tới, không phải kiểu thiên sứ mọc cánh của người phương Tây, mà là cách gọi tắt của Thiên tử sứ thần, một chức vụ giống với khâm sai đại thần trong các bộ phim truyền hình ở kiếp trước.
Nếu như để Thiên sứ bắt gặp cảnh này, sẽ khiến hoàng đế cảm thấy ông ta không quản lý Quảng Nguyên tốt.
“Ta sẽ nghiêm túc xem xét lời khuyên của ông, nhưng Chu Trường Lâm phải cho Tiểu Bắc một lời giải thích".
Lần này Kim Phi không chống lại cảnh sát trưởng mà thực sự nghe theo lời của ông ta.
Quận trưởng nói đúng, chuyện xảy ra gần đây quá nhiều, vì một chuyện vẫn chưa xảy ra mà ra tay với nhà họ Chu quả thực có chút không hợp lý, rất dễ bị người ta nắm thóp.
Nếu như nhà họ Chu ở kinh thành lấy đó làm lí do, kiểm soát ngược lại y, vậy thì y sẽ rất bị động.
“Tiên sinh yên tâm, Chu Trường Lâm không cho Tiểu Bắc cô nương một lời giải thích, ta cũng không bằng lòng”.
Quận trưởng phát hiện ngữ điệu của Kim Phi đã giãn ra nhiều liền lập tức bảo đảm.
Lời nên nói đã nói xong hết rồi, nói chuyện phiếm thêm vài câu, Kim Phi đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi phủ quận trưởng, Kim Phi đang chuẩn bị lên ngựa về quán trọ liền nghe thấy một âm thanh vui mừng: “Ồ, Kim tiên sinh?”
Kim Phi quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc bộ váy dài màu xanh đứng cách đó không xa, khuôn mặt tươi cười.
Bình luận facebook