• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

Chương 271: Nụ cười thô bỉ

“Tiên sinh nói đúng, từ lúc nào lại đi nói chuyện quy tắc với đám thổ phỉ chứ?”

Khánh Mộ Lam mỉm cười bước vào: "Tiên sinh, chuyện này tính cả tôi vào nhé. Mấy ngày trước tôi vừa chiêu mộ mấy chục tân binh, đúng lúc dùng mấy tên thổ phỉ hay ức hiếp dân lành này để mài dao”.

"Cũng được, cô bàn bạc thêm với Lương ca, mỗi đội có thể thêm vào một vài binh lính nữ”.

Kim Phi gật đầu đồng ý: "À, nữ quân y cũng nên ra ngoài xem tình hình các vết thương vết máu, thông báo với Tiểu Cẩm, mỗi đội dẫn theo một quân y”.

Phụ nữ nhàn rỗi ở Đại Khang quá nhiều, nguồn cung cấp binh lính nữ nhiều hơn cả binh lính nam. Sau này họ sẽ là lực lượng chủ lực tác chiến, Kim Phi cũng sẵn sàng huấn luyện đào tạo họ.

"Vâng, tiên sinh cứ chờ đi, ta đảm bảo sẽ đánh tan tác đám thổ phỉ”.

Khánh Mộ Lam xoa tay, đôi mắt sáng rực hơn bình thường.

Kim Phi thấy cô ấy như vậy, vội vàng dội một gáo nước lạnh: “Trở về thông báo với các binh lính nữ, lần này hành động do binh lính nam làm chủ, binh lính nữ phụ trách cung nỏ và bổ đao là được rồi, đừng liều mạng với đám thổ phỉ”.

Trong thời đại vũ khí lạnh, binh lính nữ vẫn thua kém binh lính nam về thể lực, cách chiến đấu tốt nhất là giữ khoảng cách, dùng nỏ bắn kẻ thù.

Vì vậy, bắn nỏ là môn học hàng ngày của các binh lính nữ, bây giờ thành tích bắn tổng thể của binh lính nữ đợt một và đợt hai đã vượt xa binh lính nam.

Còn môn học chủ yếu huấn luyện các binh lính nam nghiêng về các động tác tác chiến trực diện.

"Hiểu rồi ạ”.

Mặc dù Khánh Mộ Lam không hài lòng với sự sắp xếp của Kim Phi cho lắm, nhưng cô ấy vẫn đồng ý.

“Lương huynh, huynh cũng nên nhắc nhở binh lính nam, gặp thổ phỉ nhỏ thì đánh, còn nếu gặp thổ phỉ lớn thì cưỡi ngựa về gọi người ngay. Đừng biết mình không đánh lại mà cứ khăng khăng đưa đầu đi chịu chết”.

Kim Phi quay đầu lại nhắc nhở Trương Lương: "Nếu vì giết vài tên thổ phỉ mà để tổn thất lớn thì không đáng”.

"Hiểu rồi ạ!"

Trương Lương vừa rồi còn hơi lo lắng Kim Phi tức giận đến mức đầu óc mê muội, bây giờ nghe Kim Phi nói như vậy, cuối cùng hắn cũng yên tâm.

Buổi trưa ngày hôm đó, từng đội trấn áp thổ phỉ xuất phát từ làng Tây Hà, đi theo các hướng khác nhau dọc theo con đường núi.

Mỗi đội trấn áp thổ phỉ bao gồm hai mươi binh lính nam, mười binh lính nữ, một nữ quân y và một kỵ binh.

Kỵ binh này không chỉ phụ trách thăm dò đường đi, còn phụ trách thông tin liên lạc, một khi phát hiện có nhóm thổ phỉ lớn sẽ phụ trách quay về báo tin.

Dù là binh lính nữ, binh lính nam hay nữ quân y đi cùng đội, tất cả mọi người đều mang theo một túi chiến thuật, trong đó có một cái lều gấp nhỏ, túi ngủ và lương khô, có thể giúp bọn họ sống sót ở bên ngoài mà không gặp phải bất kỳ áp lực sinh tồn nào.

...

Ở phía Bắc huyện Kim Xuyên, Đại Tráng dẫn một đội trấn áp thổ phỉ vào núi Đăng Đài.

Đại Tráng là một trong những cựu binh đầu tiên được chiêu mộ, bây giờ các cựu binh đã trở nên mạnh mẽ hơn, họ đều trở thành lực lượng nòng cốt. Về cơ bản đều trở thành đội trưởng, Đại Tráng cũng là đội trưởng của đội trấn áp thổ phỉ này.

Nhiệm vụ lần này của họ là tuần tra tất cả các con đường núi ở phía Tây thị trấn Nhị Lang, thuộc phía Bắc huyện Kim Xuyên.

Bởi vì không có thông tin tình báo chắc chắn về thổ phỉ, nên họ chỉ có thể đi dọc theo con đường núi đến vùng kế cận của làng Dương Hà - nơi xảy ra án mạng.

Người khám nghiệm tử thi của huyện phủ vẫn chưa tới, thi thể vẫn còn trên mặt đất, đáng tiếc đám thổ phỉ đã sớm chạy trốn, cũng không tìm được manh mối gì có giá trị.

Hôm qua bọn họ tìm một chỗ bằng phẳng gần thôn Dương Hà ngủ qua đêm, rạng sáng lại tiếp tục lên đường, đi bộ cả buổi sáng mới đến núi Đăng Đài.

Đại Tráng hỏi kỵ binh phụ trách dò đường, xác nhận xung quanh không có thổ phỉ, anh ta chỉ vào một con sông nhỏ phía trước, nói:

"Phía trước có một con sông nhỏ, chúng ta tới đó nghỉ ngơi, ăn cơm trưa trước rồi lên đường”.

Mặc dù các cựu binh, binh lính nữ, thậm chí cả các nữ quân y thường xuyên huấn luyện, lúc này không cảm thấy mệt mỏi, nhưng bọn họ không biết thổ phỉ ở đâu, nên chưa cần đi gấp, lúc nên nghỉ ngơi thì vẫn phải nghỉ ngơi.

Cả đội đã làm việc cùng nhau suốt một ngày hôm qua, không cần Đại Tráng ra lệnh, họ đã tự giác giải tán một cách có ý thức.

Một số cựu binh phụ trách canh gác, kỵ binh xuống ngựa để cho ngựa ăn và uống nước.

Một số binh lính nữ đi lấy củi, một số đi dựng khung gỗ.

Đến khi nữ quân y đi lấy nước từ sông về với một cái nồi sắt nhỏ, lửa đã bắt đầu bùng lên.

Trừ khi tình hình quá cấp bách, nếu không thì không thể uống nước sông suối trong tự nhiên, nước ở sông suối là nước chưa được đun sôi, đây là quy định nghiêm khắc do Kim Phi đưa ra, mọi người buộc phải tuân theo.

Sau khi treo chiếc nồi nhỏ lên ngọn lửa, nữ quân y ngồi xuống, mở túi nhỏ sau lưng.

Xung quanh nữ quân y, các binh lính nam và binh lính nữ khác cũng vậy, họ vừa nói cười vừa mở túi đồ của mình, lấy ra những hộp cơm trưa và bánh nướng.

Bánh nướng được chiên trong dầu dê, bên trên đã cho đủ muối, bẻ thành từng miếng bỏ vào hộp cơm, sau đó ngâm nước sôi sẽ có một bát bánh thịt dê thơm phức.

Nếu không có thời gian ăn vội thì cũng có thể ăn khô.

Đi cả buổi sáng mọi người ai cũng đói bụng, các cựu binh bưng hộp cơm, nhìn chằm chằm vào chiếc nồi nhỏ háo hức mong nước mau sôi.

Một số người hơi nôn nóng đã bắt đầu gặm bánh khô.

Đợi mãi cuối cùng nước cũng sôi, các cựu binh nhao nhao vây quanh nồi nước.

"Đừng chen lấn, mọi người chưa nghe tiên sinh từng nói à? Làm đàn ông phải có phong độ, không biết nhường cho các nữ binh lấy trước sao?”

Nữ quân y tức giận nói.

"Tiểu Vi, tiên sinh cũng đã từng nói, trên chiến trường nam nữ bình đẳng, quân địch không quan tâm cô là nam hay nữ đâu”.

Binh lính nam mỉm cười đáp lại, nhưng vẫn bước sang một bên.

Thật ra bọn họ đang cố ý, suy cho cùng trên đường đi, đội trưởng cũng không cho bọn họ tùy tiện nói chuyện. Bây giờ không dễ gì mới được nghỉ ngơi nên họ muốn trêu chọc các binh lính nữ cho đỡ buồn chán.

Sau khi chia xong nước sôi, bánh thịt dê cũng đã được ngâm, các cựu binh đang chuẩn bị ăn thì một cựu binh phụ trách canh gác đột nhiên hét lên:

"Đội trưởng, bên khe núi có một đám thổ phỉ”.

"Ở đâu?"

Đại Tráng vội vàng đặt bát bánh xuống, chạy nhanh đến.

Kỵ binh phụ trách dò đường lập tức theo sau.

"Đúng là xui xẻo, sớm không tới muộn không tới, bánh vừa ngâm xong thì bọn chúng lại tới ngay!"

Các cựu binh phàn nàn ngoài miệng, nhưng đều đứng dậy hành động.

Đại Tráng và kỵ binh chạy đến chỗ cựu binh canh gác, nhìn theo hướng ngón tay của cựu binh, quả nhiên nhìn thấy một nhóm người xuất hiện trong khe núi, đầu tóc rối bời, trong tay cầm đủ các loại vũ khí, chúng không phải là thổ phỉ thì là gì?

Mấy người Đại Tráng trốn sau những tảng đá, đám thổ phỉ chưa phát hiện ra, chúng đang lặng lẽ đi dọc theo con đường ở bìa rừng về nơi họ đóng quân.

"Ngươi làm lính trinh sát kiểu gì đấy hả? Kẻ địch tới nơi đóng quân của chúng ta rồi mới biết!"

Đại Tráng quay đầu nhìn kỵ binh.

Kỵ binh cũng rất khó hiểu, vừa rồi rõ ràng anh ta đã quan sát rất cẩn thận, đám thổ phỉ này đâu ra vậy chứ?

Nhưng dù là nguyên nhân gì, thổ phỉ xuất hiện ở gần địa bàn đóng quân đều là đều là sai sót trong công việc của bản thân, kỵ binh cũng không dám cãi lại.

"Đội trưởng, cũng không trách Tiểu Thanh Tử được, có khả năng bọn chúng vốn dĩ đã trốn trong khe núi, nhìn thấy khói lửa của chúng ta mới lẻn ra ngoài”.

Cựu binh phụ trách canh gác hỏi: "Đội trưởng, có lẽ đám thổ phỉ này đang nhằm vào chúng ta, đánh hay không đánh?”

Kỵ binh nhìn cựu binh với vẻ cảm kích.

"Bọn chúng chỉ có hơn hai mươi người, không nhiều bằng chúng ta, nếu không đánh thì sau này còn mặt mũi đâu mà gặp người trong làng?”

Đại Tráng nói: "Không chỉ phải đánh mà còn phải đánh cho đẹp, không được để bất cứ kẻ nào chạy thoát!"

...

Mười phút sau, đám thổ phỉ chui ra khỏi rừng, nhìn về phía dòng sông.

Khi phát hiện bên bờ sông chỉ có năm sáu người phụ nữ đang ngồi ăn xung quanh một chiếc nồi nhỏ, đám thổ phỉ nở nụ cười thô bỉ.
Chương 272: Bắt thổ phỉ

“Lão đại, mấy người phụ nữ này trông được đấy, mặc dù da hơi đen nhưng dáng người khá ngon”.

“Ha ha, ta thích như thế, lão đại, hay là đợi lát nữa đừng giết chúng, dẫn về làm giúp việc, chơi đủ rồi giết”.

“Ý kiến của nhị ca hay đấy”.

Cho tới bây giờ bọn thổ phỉ vẫn cứ nghĩ mình che giấu rất tốt, không bị phát hiện, nhao nhao bàn xem xử lý binh lính nữ ở lại làm mồi nhử ở bên sông thế nào.

“Câm miệng hết cho ta”, tên đứng đầu đám thổ phỉ thấp giọng nói: “Nếu các ngươi đã nói thì phải giữ lời, chúng ta đã lấy tiền của người ta, đồng ý với người ta gặp được ai đến làng Tây Hà thì giết, vậy thì không thể giữ lại, hiểu chưa?”

Lúc này mấy binh lính nữ cố ý làm bẩn quần áo để trông có vẻ là người dân chạy nạn.

Bọn thổ phỉ không hề nghi ngờ gì, lặng lẽ chạm vào.

Thế nhưng sau khi chúng đi khỏi rừng cây mười mấy trượng, vài binh lính nữ bỗng đứng lên xoay người về phía thổ phỉ.

Trong tay mỗi binh lính nữ đều cầm một cái nỏ, cười mỉa bắn ra.

Vèo vèo vèo!

Ngay lập tức có năm sáu tên thổ phỉ ngã xuống đất, tên nào cũng bị trúng tên ở cổ.

“Không hay rồi, trúng kế rồi”.

Sắc mặt tên thủ lĩnh thổ phỉ thay đổi, xoay người chạy về phía rừng cây đằng sau.

Kết quả vừa chạy được hai bước, một mũi tên bay ra từ phía sau hòn đá bên phải, bắn trúng bắp chân hắn ta.

Phịch!

Tên thủ lĩnh ngã nhào xuống đất.

Soạt soạt soạt!

Các cựu binh chui từ chỗ nấp ra, bao vây thổ phỉ.

“Ném đồ trong tay rồi nằm xuống đất”.

Đại Tráng bước ra từ phía sau hòn đá, lười biếng nói: “Nhanh lên một chút, ta đếm đến ba nếu vẫn chưa nằm xuống, hoặc trong tay vẫn còn đồ thì giết hết”.

Nói rồi anh ta bắt đầu đếm.

“Một!”

Tên thủ lĩnh còn ôm chân lăn lộn dưới đất, đám thổ phỉ nhìn nhau, bỗng chốc không biết rốt cuộc nên làm sao.

Nhưng Đại Tráng không đợi chúng đã tiếp tục đếm: “Hai!”

Cựu binh, binh lính nữ đều cúi đầu xuống nhắm chuẩn vào mục tiêu.

Ngón tay cũng đặt lên lẫy cò.

Bầu không khí bên sông bỗng trở nên căng thẳng.

Cuối cùng có vài tên thổ phỉ không chịu được ném vũ khí trong tay đi rồi nằm rạp xuống đất.

“Các ngươi chẳng có khí khái gì cả, các huynh đệ còn lại theo ta liều mạng với chúng”.

Tên phó thủ lĩnh tức giận mắng, giơ cái rìu trong tay lên lao về phía một binh lính nữ.

Nhưng vẫn có nhiều thổ phỉ còn đang do dự.

Đúng lúc này, Đại Tráng nói: “Ba!”

Vèo vèo vèo!

Từng tiếng xé không khí vang lên, tên phó thủ lĩnh lập tức bị bắn chết.

Không chỉ tên phó thủ lĩnh, chỉ cần tên thổ phỉ nào còn đang đứng thì đều ôm cổ ngã xuống.

Đến khi chết, rất nhiều tên thổ phỉ không dám tin các cựu binh lại làm dứt khoát như thế.

Đây là hơn mười mạng người đấy, chỉ đếm đến ba đã ra tay thật, không hề do dự chút nào.

Nhưng chúng cũng không nghĩ thử, người dân chết trong tay chúng cũng là mạng người, lúc đó chẳng thấy chúng có ý nương tay gì cả.

“Chắc ngươi là thủ lĩnh nhỉ?”

Đại Tráng ngồi xổm xuống bên cạnh tên thủ lĩnh: “Nói đi, các ngươi là thổ phỉ ở đâu đến, tại sao lại chặn giết người chạy đến làng Tây Hà”.

“Bọn ta là thổ phỉ, chặn đường là mưu sinh của bọn ta, cái gì mà làng Tây Hà hay làng Đông Hà?”

Tên thủ lĩnh vẫn không muốn thừa nhận.

“Tốt lắm…”

Đại Tráng gật đầu, trở tay rút con dao găm bên thắt lưng ra, sau đó đâm vào bắp chân còn lại của tên thủ lĩnh.

“A…”

Tên thủ lĩnh đau đến mức gào lên thảm thiết, Đại Tráng nhìn thấy đầu lưỡi ở cổ họng hắn…

“Câm miệng!”, Đại Tráng ngoáy lỗ tai: “Còn gào nữa ta tháo hàm ngươi đấy”.

Tên thủ lĩnh vội vàng che miệng lại không dám phát ra một tiếng.

Hắn ta đã nhìn ra đám người trước mặt này hung hãn hơn bọn hắn nhiều, giết nhiều người như thế mà không chớp mắt lấy một cái.

“Bây giờ có thể nói rồi chứ?”

Đại Tráng vỗ vào mặt tên thủ lĩnh hỏi.

“Ta nói thì ngươi có thả ta đi không?”, tên thủ lĩnh hỏi.

“Tại sao ngươi không thể thẳng thắn một chút?”

Đại Tráng thở dài, tay hơi dùng sức, xoay con dao găm.

Tên thủ lĩnh trợn trừng mắt, con ngươi trở nên đỏ ửng nhưng nghiến chặt răng không dám hét lên.

Lúc này Đại Tráng mới buông con dao găm ra: “Nói đi, ta không muốn hỏi lại lần thứ hai”.

“Bọn ta là người núi Đăng Đài, mấy ngày trước có người đến tìm bọn ta, có bọn ta không ít bạc bảo bọn ta chặn đường những người đến làng Tây Hà…”

Tên thủ lĩnh sợ thật rồi, một hơi nói hết những gì mình biết.

“Người tìm các ngươi là ai?”, Đại Tráng hỏi.

“Ta không biết, chưa từng gặp bao giờ”, tên thủ lĩnh lắc đầu nói.

“Đến giờ mà ngươi còn muốn gạt ta?”, Đại Tráng cau mày, giả vờ muốn xoay con dao găm.

Tên thủ lĩnh suýt nữa tè trong quần, nghẹn ngào nói: “Hảo hán, ta không quen người này thật!... À phải rồi, người này còn tìm đến Cẩu Tam ở Hắc Xà Câu, nếu ngươi muốn biết người này thì đến Hắc Xà Câu hỏi thử xem, có lẽ chúng biết đấy”.

“Cẩu Tam của Hắc Xà Câu…”

Đại Tráng gật đầu nhớ địa điểm và cái tên này, sau đó đứng lên nói: “Tiểu Thanh Tử, dẫn hắn về làng Tây Hà giao cho tiên sinh, tối nay bọn ta ở lại bãi Loạn Thạch, gọi người rồi thì ngươi nhanh chóng quay lại, đến bên đó tập hợp với bọn ta”.

“Vâng!”

Kỵ binh nhấc tên thủ lĩnh lên rồi trói chặt lại, ném lên phía trước yên ngựa.

“Đội trưởng, làm gì với chúng đây?”

Một cựu binh chỉ vào đám thổ phỉ nằm rạp dưới đất hỏi.

Đại Tráng không đáp lời cựu binh mà đá một cú vào một tên thổ phỉ, hỏi: “Chuyện bên làng Dương Hà vào mấy ngày trước là do các ngươi làm à?”

“Phải… phải”.

Tên thổ phỉ hoảng sợ bởi thủ đoạn vừa rồi của Đại Tráng nên không dám ngụy biện nữa, thẳng thắn thừa nhận.

“Là các ngươi thì được”, Đại Tráng gật đầu rồi nói với cựu binh: “Vậy thì giết đi”.

“Hảo hán tha mạng! Bọn ta không dám nữa”.

Mấy tên thổ phỉ vốn dĩ chỉ là mấy tên hèn nhát, vừa nghe Đại Tráng nói thế thì hoảng sợ, đều quỳ xuống đất liều mạng dập đầu.

Nhưng cựu binh không quan tâm đến, dứt khoát bắn cung.

“Đội trưởng, nếu ngươi muốn giết chúng thì cần gì phải tốn nhiều thời gian thế làm gì, lúc đầu chúng ta cho mỗi tên một mũi tên chẳng phải được rồi sao?”

Một cựu binh có quan hệ khá tốt với Đại Tráng vừa rút mũi tên ra khỏi cổ tên thổ phỉ vừa nhỏ giọng nói: “Tiên sinh đã nói đừng giết tù binh, nếu truyền đến tai Lương ca, đội trưởng có thể bị mắng đấy”.

“Không để vài tên sống thôi, sao biết được chúng đến từ đâu?”

Đại Tráng nói: “Nếu chuyện ở làng Dương Hà không phải do chúng làm thì ta cũng tha cho chúng một mạng, nhưng ngươi cũng nhìn thấy tình hình bên làng Dương Hà rồi đấy, chúng còn chẳng bỏ qua cho bé gái bảy tám tuổi, đã không thể được xem là con người nữa, để chúng sống lãng phí lương thực”.

“Loại người cặn bã như vậy giết thì cứ giết thôi”, cựu binh thở dài nói: “Lát nữa ta dặn dò các huynh đệ, bảo họ quay về đừng nói lung tung, đừng để tiên sinh biết là được”.

“Không được, tuyệt đối không được”, Đại Tráng kéo cựu binh: “Đồng ca, ngươi đừng hại ta”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom