-
Chương 266-270
Chương 266: Trường học
Quan Tiểu Nga, đứa trẻ trông đáng thương như một con mèo hoang vào lần gặp đầu tiên, đã trưởng thành hơn rất nhiều kể từ khi cô bé đến nhà Kim Phi, không cần lo về cái ăn cái mặc hay thậm chí cả công việc.
Mỗi ngày đặt bát cơm lên bàn xong liền dắt theo một đám trẻ con hoặc lên núi đào tổ chim, hoặc xuống sông bắt cá.
Có vẻ như cô bé đã trở thành vua của đám trẻ em trong làng.
Nếu chỉ là vui chơi thì cũng không sao, hôm nay Kim Phi vừa đưa Uyển Nương và Quan Hạ Nhi vào phòng thí nghiệm để thảo luận về vấn đề điều chế nước hoa, thì Đường Tiểu Bắc đã tìm đến.
Tiểu Nga dẫn một nhóm trẻ em đi bắt vài con cá, thấy một gia đình ở đầu làng đã đi làm, đã lẻn vào nhà họ đốt bếp, nướng cá.
Rất may, bọn nhỏ đã kịp thời chạy thoát ra ngoài và không có ai bị thương nhưng bếp lò của gia đình đó đã bị thiêu rụi.
Kim Phi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả tiền đền bù để đem Tiểu Nga về, khuôn mặt tối sầm.
Vào buổi sáng ngày hôm đó, Kim Phi yêu cầu Đại Lưu cử một cựu binh đến quận để mua hai cô gái biết chữ từ Nha Hành về.
Đồng thời, Quan Hạ Nhi được yêu cầu dọn dẹp căn phòng cũ chưa bị phá dỡ.
Và y cũng xin trưởng làng làm một cái bảng đen trong lán cỏ dùng để quay tơ trước căn phòng cũ.
Vài ngày sau, Kim Phi tuyên bố tại cuộc họp của xưởng dệt rằng trường học làng Tây Hà chính thức được thành lập.
Không chỉ Tiểu Nga và và bọn nhóc, mà bất kỳ ai đã làm việc ở làng Tây Hà hơn ba tháng đều có thể đăng ký cho con của họ đến học ở trường làng Tây Hà.
Ngay khi tin tức được đưa ra, các ngôi làng xung quanh đã bị vỡ trận.
Phải biết, trong thời đại này, học chữ là độc quyền của những người giàu có.
Tiền mỗi năm chi cho tiên sinh rất lớn.
Khi đó, tay nghề của lão thợ rèn đã nổi tiếng khắp làng, số tiền kiếm được cao gấp mấy lần so với nông dân bình thường, tuy nhiên, để Kim Phi có thể ăn học, lão thợ rèn đã tiêu gần hết tiền cho y.
Bây giờ trường học Tây Hà do Kim Phi thành lập không những không cần tiền mà còn cung cấp bữa trưa.
Sáng hôm sau, bất kể là nữ công nhân xưởng dệt hay nam công nhân công trường, miễn là đạt yêu cầu, về cơ bản họ đều đưa con đến.
Tổng số trẻ em lớn nhỏ có hơn một trăm đứa, lều tranh chật kín.
Về phần những công nhân tạm thời không đủ điều kiện, ánh mắt đều đỏ lên vì đố kỵ.
Thậm chí có những cặp vợ chồng còn vì thế mà đánh nhau.
Nguyên nhân là do vợ của gia đình này là nữ công nhân đầu tiên của xưởng dệt, vốn có cơ hội cho con đi học nhưng tháng trước đã bị Đường Đông Đông sa thải vì lãng phí thức ăn và mất cơ hội.
Cùng ngày, cựu binh đưa hai cô gái từ thị trấn về trước sự chờ đợi của những người lao động.
Hai cô gái này là chị em ruột, cha là quan nhỏ, vì mấy chuyện đắc tội với trưởng quan, không chỉ bị đày đi lính mà hai chị em còn bị đưa tới Nha Hành.
Số phận của những nữ nô trong nhà đôi khi còn bi đát hơn những cô gái trong thanh lâu, khi được các cựu binh đưa về, hai chị em gần như tuyệt vọng.
Mãi cho đến khi họ đến nơi, họ mới biết rằng Kim Phi đã mua họ về để dạy trẻ em đọc sách.
Và cả Kim Phi hay bất kỳ ai khác trong ngôi làng này đều không coi thường họ chỉ vì họ là nô tịch, những người dân làng ở đó luôn nói chuyện tử tế với họ, nói rằng cứ nghiêm khắc với con họ, nên đánh cứ đánh, nên mắng cứ mắng.
Sự biến đổi này khiến các chị em như từ địa ngục lên thiên đường, họ vô cùng trân trọng công việc này.
Kể từ ngày đó, hai chị em sống trong căn phòng cũ của Kim Phi và trở thành giáo viên đầu tiên của trường làng Tây Hà, dạy trẻ em trong làng đọc và viết.
Khi Kim Phi rảnh rỗi, y cũng sẽ đến dạy bọn trẻ một số kiến thức toán học cơ bản.
Vốn đã có nhiều người ở các làng xung quanh muốn làm việc trong xưởng dệt làng Tây Hà rồi, thế mà bây giờ có thêm phúc lợi trường học, càng ngày càng có nhiều người tìm đến làng Tây Hà hơn.
Làng Tây Hà xa xôi vắng vẻ trước đây đã trở thành trung tâm trong phạm vi 18 dặm.
Một số tiểu thương nhỏ nhanh trí đã bắt đầu gánh hàng của mình đến để bán những thứ nho nhỏ như kim, chỉ ở làng Tây Hà.
Trường học bùng nổ, những nơi khác không nhàn rỗi.
Các lò gạch cũ và mới đang ngày đêm nung gạch, thế mà vẫn còn không đủ cho mấy công trường.
May mắn thay, các xưởng dệt mới lần lượt được hoàn thành và nhu cầu về gạch đang giảm dần.
Dưới sự sắp xếp của Đường Đông Đông, Mãn Thương đã đưa các nữ học việc đi làm thêm giờ, lấp đầy xưởng mới bằng những guồng quay mới toanh.
Sau khi nhà xưởng được xây dựng và guồng quay được đặt vào vị trí, Đường Đông Đông bắt đầu tuyển người.
Những nữ công nhân hàng ngày đến chờ việc đã sớm đạt được nguyện vọng và được vào xưởng dệt.
Ngay cả trong thời đại tự động hóa ở các thế hệ sau, ngành dệt may vẫn là ngành thâm dụng lao động, chưa kể xưởng dệt làng Tây Hà vẫn bị mắc kẹt trong thời đại bánh xe quay bàn đạp.
Mỗi phân xưởng làm việc hai ca ngày đêm nên cần số lượng lớn lao động nữ.
Khi các xưởng mới được đưa vào sử dụng, phụ nữ ở các làng xung quanh cơ bản đều trở thành công nhân nữ trong các xưởng dệt.
Sau khi hai xưởng cuối cùng được xây dựng, Đường Đông Đông đột nhiên phát hiện ra rằng mình không tuyển được ai nữa cả.
Phụ nữ từ các làng xung quanh, từ các cụ bà năm mươi, sáu mươi đến các cô gái mười ba, mười bốn tuổi, về cơ bản, chỉ cần có thể kéo sợi, thì tất cả đều đã đến rồi.
Nếu xa hơn, quãng đường đi làm và về sẽ quá dài, đường núi khó đi, chỉ để dành thời gian đi đường đã mất vài tiếng đồng hồ rồi.
Nếu chỉ đơn giản là thiếu người, thì có thể điều một nhóm các cô gái từ Thiết Quán Sơn đến, nhưng sản xuất xà phòng tạm thời cũng không cần nhiều người như vậy.
Hoặc đơn giản là đến Nha Hành mua một tốp nữ nô, sau này làng Tây Hà nhất định sẽ ngày càng cần thêm người, dù sao nữ nô rất rẻ, mua về cũng có thể coi là làm việc thiện.
Nhưng vấn đề bây giờ là mọi người đều đã được đưa đến đây và không có nơi nào để ở nữa cả.
"Là ta không suy xét kỹ, giờ xây ký túc xá cũng không kịp, nếu không được, hai phân xưởng tạm thời không có người, hoặc là hỏi ai đồng ý làm ca ngày dài thì có thể sắp xếp cho họ".
Về vấn đề này, Kim Phi không có giải pháp nào quá tốt.
"Đó là cách duy nhất bây giờ".
Đường Đông Đông cũng bất lực gật đầu.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, sáng sớm hôm sau dì ba đã mang theo năm người đến báo danh.
Người lớn trông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, còn mấy đứa nhỏ không cao hơn Tiểu Nga bao nhiêu.
"Phi ca, Đường xưởng trưởng, đây là em họ của ta và bốn đứa con của cô ấy, họ sống ở phía nam Kim Xuyên. Chồng nó năm nay khi lên núi đốn củi đã ngã chết. Nhà nó không thể sống tiếp nữa. Ta thấy nhà máy của chúng ta đang thiếu người, nên đã dẫn họ đến".
Dì ba chỉ vào mấy người nói: "Phi ca, Đường xưởng trưởng yên tâm đi, bọn họ đều là người chịu thương chịu khó, nhất định sẽ không lười biếng trong công việc".
"Vâng, chúng ta sẽ không lười biếng đâu".
Em họ của dì ba nhanh chóng cam đoan.
Sau đó, nhìn Kim Phi với ánh mắt cầu xin, sợ rằng Kim Phi sẽ không chấp nhận họ.
"Mọi người có thể đến làm việc, nhưng mọi người sống ở đâu?", Kim Phi hỏi.
“Ta bảo tướng công dựng trong sân nhà một cái lều cỏ để ở tạm trước”, dì ba bất đắc dĩ nói.
"Vậy được, ta sẽ sớm xây dựng một loạt ký túc xá khác, họ có thể chuyển đến sau khi hoàn thành", Kim Phi nói.
"Em họ, nhanh cảm ơn Phi ca đi".
Dì ba dẫn mẹ con họ về với vẻ đầy biết ơn.
Và đây mới chỉ là bắt đầu, thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều người đến làng Tây Hà để tìm nơi nương tựa.
Cũng có một số người ở làng Tây Hà không còn người thân, vì kiếm sống, kiên quyết dựng một cái lán cỏ ở bãi đập lúa trước cửa làng và sống ở đó.
Dù sao xưởng dệt cũng đã cung cấp đồ ăn, miễn có chỗ ngủ là được.
Trong vòng chưa đầy nửa tháng, các lán cỏ đã được dựng lên ở khắp mọi nơi còn trống của làng Tây Hà.
Lúc đầu, những đại lão trong huyện phủ không quan tâm đến tình huống này, nhưng khi ngày càng có nhiều người di cư đến làng Tây Hà, họ cuối cùng không thể ngồi yên.
Suy cho cùng, dân số là cái gốc của mọi thứ, dân bỏ chạy thì nghiền ép ai đây?
Những tên thổ phỉ biết thu lương thực của ai đây?
Chương 267: Bàn bạc
Quán rượu Ngụy Gia là tửu lâu tốt nhất ở quận Kim Xuyên, đồng thời cũng là động tiêu tiền nổi tiếng nhất ở Kim Xuyên, nghe nói hầu gái trong đó đều được tuyển chọn từ khắp nơi, bình thường một bữa cũng đủ để người bình thường ăn trong nửa năm.
Nhưng chiều nay, tầng ba sang trọng nhất của quán rượu Ngụy Gia đã được đặt trước.
Hai người đàn ông trung niên béo lần lượt bước vào căn phòng trong cùng.
Họ là những hào cường trên địa bàn Kim Xuyên, tuy không có chức vụ chính thức nhưng ảnh hưởng của họ trong phạm vi mười dặm tám hương có khi còn lớn hơn cả quan phủ.
Cũng là khách hàng lớn của quán rượu Ngụy Gia, đóng góp cho quán rượu ít nhất vài trăm lượng bạc mỗi năm.
"Chu lão gia, Bành lão gia!"
Chưởng quầy mỉm cười với hai người họ và cúi đầu chào: "Hai vị đến rất đúng lúc. Đêm qua, đội đánh hổ đã gửi một con gấu đen đến, ta xem thử rồi. Bàn tay của con gấu là cực phẩm đấy, nếu hai vị muốn nếm thử, ta sẽ kêu Chu đại sư ở kinh thành đến đích thân nấu!"
"Tay gấu cực phẩm?"
Lúc đầu, Chu lão gia còn đang đầy vẻ u sầu, nhưng khi nghe thấy tay gấu, mắt ông ta lập tức sáng lên.
"Ngoại trừ tay gấu, chúng ta còn mang về hai cô gái từ Kim Nguyệt Các, đều là do lão gia của Kim Nguyệt Các huấn luyện, tinh thông cầm kỳ thi họa, còn được tắm rửa bằng xà phòng Quảng Nguyên, hai vị lão gia có thời gian nhất định phải thử một lần, nhất định sẽ không để cho hai người thất vọng đâu".
Sau khi chưởng quầy chào hàng xong tay gấu, lại bắt đầu chào hàng các cô nương.
Đôi mắt của Bành lão gia sáng lên.
Nhưng rồi lại lắc đầu: “Hãy tạm gác chân gấu và cô nương lại đi, buổi chiều chúng ta còn có việc phải làm, xong việc rồi hãy nói”.
“Đúng vậy, còn có việc phải làm”, Chu lão gia nói theo: “Cho chúng ta một bình trà, đừng để người khác đến quấy rầy”.
"Vâng!"
Chủ quán biết hai người định bàn bạc gì đó, nên cúi đầu khom lưng lui ra ngoài.
Người hầu dâng trà rồi lui ra ngoài.
Nhưng hai người không nói chuyện, mà ngồi quanh bàn, bưng chén trà yên lặng chờ đợi.
Đợi gần nửa tiếng đồng hồ, Triệu huyện ý mặc thường phục mới khoan thai đến.
"Kính chào đại nhân!"
Hai người vội vàng đứng dậy chào.
Triệu huyện ý cũng không đáp lễ, mà là lãnh đạm nói: "Nói đi, tìm ta gấp vậy có chuyện gì?"
Hai cường hào nhìn nhau, thầm mắng Triệu huyện ý trong lòng.
Có bốn nhóm thổ phỉ ở Kim Xuyên đang thu lương, hiện tại Chu sư gia và thổ phỉ núi Thiết Quán đã bị Kim Phi quét sạch, chỉ còn lại ba nhóm.
Hai cường hào đến tìm Triệu huyện ý để thảo luận về cách đối phó với việc di cư của người dân đến làng Tây Hà.
Trong làng hai người đều biết, Triệu huyện ý không thể không biết.
Kết quả là, Triệu huyện ý giả vờ bối rối.
Vốn là rắc rối chung của ba người họ, nhưng như này giống như họ đang tìm Triệu huyện ý đến giúp vậy.
Triệu huyện ý thực lực mạnh, lại có chức quan, nếu là bình thường, hai người bọn họ chịu chút thiệt thòi cũng được.
Nhưng lần này là về Kim Phi ở làng Tây Hà, vì vậy không thể dễ dàng nhượng bộ.
Dù sao Kim Phi cũng đã hủy diệt hết đám thổ phỉ núi Thiết Quán, bọn họ đấu không lại, nếu không đã không tới tìm Triệu huyện ý, mà đã nuốt trọn địa bàn núi Thiết Quán từ lâu rồi.
Thấy Triệu huyện ý giả vờ bối rối, Bành lão gia trực tiếp giải thích:
"Đại nhân, ngài hẳn là biết chuyện này rồi đúng không? Gần đây địa bàn chúng ta có rất nhiều người chuyển đến làng Tây Hà".
"Đúng đúng đúng, bên tôi có một thôn từng cưới gái làng Tây Hà, hiện tại 30% đều đã sang làng Tây Hà".
Chu lão gia cũng vội vàng nói: "Đại nhân, địa bàn của chúng ta cách nhau không xa, nghe nói bên cạnh ngài có một thôn dân cư đã rời đi một nửa, ngài về cũng nên phái người đi xem một chút".
“Ồ, còn có chuyện này sao?”, Triệu huyện ý tiếp tục giả bộ không hiểu: “Bọn họ chạy tới làng Tây Hà làm gì?”
"Còn làm gì nữa? Để đi làm đó!", Bành lão gia nói: "Gần đây Kim Phi ở làng Tây Hà xây dựng mấy nhà xưởng lớn, bọn họ cần tuyển rất nhiều nữ công nhân, cho nên họ mới đi".
"Đúng thế, ta nghe nói rằng Kim Phi đã thành lập một loại trường học nào đó ở làng Tây Hà. Miễn là làm việc trong nhà máy dệt, những đứa trẻ trong nhà đều có thể đến trường miễn phí. Nhóm dân đen khi nghe thấy thế thì phát cuồng hết cả lên, chẳng cần nhà cửa gì nữa, ba chân bốn cẳng đến làng Tây Hà”.
Chu lão gia cũng vẻ mặt cay đắng nói: "Hơn nữa, hai lò nung ở làng Tây Hà luôn làm việc liên tục, Kim Phi chắc chắn sẽ xây dựng một tòa nhà xưởng khác.
Đại nhân, ngài phải nghĩ ra biện pháp, nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi người đều đến làng Tây Hà, chúng ta thu được lương thực của ai nữa!"
"Đám dân đen kia muốn đi thì ta còn có thể nghĩ được biện pháp gì nữa?"
Triệu huyện ý bất lực nói: "Chỉ là dân miền núi bình thường thì không sao, nhưng Kim Phi là một quý tộc có tước vị. Nếu ta xuất quân để ngăn chặn hắn thì chức vị này coi như bỏ đi rồi?"
"Vậy chúng ta nên làm gì?"
Chu lão gia và Bành lão gia cuống lên.
"Làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ?"
Triệu huyện ý cũng không thèm giả bộ nữa, chỉ vào hai người bọn họ nói: "Ta thường nói với các ngươi đừng quá khắt khe với những dân đen kia, nhưng các ngươi nhất quyết không nghe. Thu lương mỗi năm một cao hơn, làm dân đen không sống nổi, nếu là ta, ta cũng chạy sớm".
"Ta đối với đám dân đen kia đã rất nhân từ rồi, không chỉ để lại hạt giống cho đám đó, mà còn để lại khẩu phần ăn hơn hai tháng cho bọn họ, lên núi đào một ít rau dại, hầu như có thể kiên trì đến đợt thu lương tiếp theo".
Bành lão gia nói: "Lão Chu còn tàn nhẫn hơn ta rất nhiều, chỉ để lại khẩu phần ăn một tháng, năm nào số người chết đói trên địa bàn ông ta cũng rõ lắm".
“Lão Bành, đừng nói tới ta, ông cũng không phải người tốt gì, nghe nói ông hại rất nhiều con gái trong thôn, hại xong còn không lấy bọn họ, bởi vì ông, không biết có bao nhiêu cô gái nhảy sông rồi đấy, còn nói ta!"
Chu lão gia cũng không chịu thua kém, ngay lập tức bắt đầu vạch trần lý lịch của Bành lão gia.
“Ông cũng gây ra bao nhiêu tổn hại, ta cũng không nhìn thấy ông lấy người ta về!”, Bành lão gia lập tức phản kích.
"Câm miệng đi! Đây là chuyện gì rạng rỡ tổ tông hay sao? Hai người các ông còn có gan mà nói!"
Triệu huyện ý thấy hai người còn so bì, tức giận đập bàn.
"Nói chuyện chính đi!"
Thấy Triệu huyện ý tức giận, hai người họ đều im lặng.
Nhưng Triệu huyện ý cũng không còn tâm trạng nói tiếp: "Phủ còn có một số việc, ta đi trước đây".
"Đại nhân, ta đã đặt bàn trước, chưởng quầy nói hôm qua nhận được cực phẩm tay gấu, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, đại nhân, ăn cơm xong rồi hẵng đi”, Chu lão gia giữ lại nói.
"Đúng vậy, chưởng quầy nói hắn từ Kim Nguyệt Các trong kinh dẫn tới hai cái cô nương, đợi ta bảo chưởng quầy gọi lại, nếu thích, có thể ở chỗ này một đêm".
Bành lão gia hùa theo.
"Cực phẩm tay gấu? Cô nương đến từ Kim Nguyệt Các?"
Triệu huyện ý đang định rời đi, nghe vậy lại ngồi xuống: “Từ làng Tây Hà, các ông còn phát hiện được gì nữa?”
"Dân làng ở làng Tây Hà hiện tại rất kín tiếng, không thể tìm ra bất cứ điều gì, nhưng ta nhận được tin rằng loại xà phòng đặc biệt nổi tiếng hiện nay là do Kim Phi sản xuất".
Bành lão gia nói.
“Xà phòng là Kim Phi làm?”, Triệu huyện ý trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Ông nghe ai nói?”
Chương 268: Làng Tây Hà thay da đổi thịt
Thời gian gần đây, khi các đoàn thương nhân đi vào các nơi, xà phòng thơm dần xuất hiện ở các huyện phủ Quảng Nguyên.
Chẳng qua các chưởng quầy nữ mà Đường Tiểu Bắc đào tạo không được mạng lưới quan hệ của Kim Phi hỗ trợ, cũng không có khả năng như Đường Tiểu Bắc nên công việc thăng chức không được suôn sẻ Đường Tiểu Bắc ở Quảng Nguyên.
Nhưng vàng thì lúc nào cũng phát sáng, nhờ sự cố gắng của chưởng quầy nữ mà tầm ảnh hưởng của xà phòng thơm ở những nhà có tiền của các huyện dần lớn hơn.
Mọi người đều có tâm lý hùa theo, một khi thứ gì đó đã có tiếng thì dễ bán hơn rất nhiều.
Mấy ngày trước Triệu huyện úy ngửi được mùi hương thơm phức trên người tiểu thiếp bèn hỏi thử.
Sau đó mới biết xà phòng thơm được bán với giá năm lượng một miếng, tiểu thiếp của ông ta phải kiếm tiền rất lâu mới có thể mua được một miếng.
Triệu huyện úy vốn dĩ cảm thấy thứ đồ đắt này sẽ không có bao nhiêu người mua nhưng ông ta đã xem thường sự yêu thích của phụ nữ với mùi thơm này rồi, cũng xem thường tâm lý trèo cao của các phu nhân nhà có tiền.
Ngày hôm sau lên phố xử lý công việc, vừa lúc gặp được chưởng quầy nữ bán xà phòng thơm, khi nhìn thấy mười mấy cô gái xếp hàng để mua, Triệu huyện úy không hiểu tại sao có người tiêu tốn nhiều tiền để mua một thứ chỉ để rửa mặt, tắm rửa?
Nhưng đáng tiếc đây là sự thật, ông ta chỉ đứng bên đường một lúc thì nhìn thấy có hơn sáu mươi hộp xà phòng thơm đã được bán đi.
Tính ra cũng hơn ba trăm lượng bạc.
Triệu huyện úy động lòng.
Chỉ một chốc đã bán được ba trăm lượng, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Một tháng thì sao?
Sau khi về nhà ông ta bảo người đi nghe ngóng nguồn gốc của xà phòng thơm.
Tiếc là vì muốn thử thách mấy chưởng quầy nữ đó mà Đường Tiểu Bắc không cho phép họ sử dụng tên của Kim Phi ở Kim Xuyên, Triệu huyện úy chỉ nghe ngóng được xà phòng thơm xuất phát từ một thương hội Kim Xuyên, do một bảo vệ phụ trách tên là Trấn Viễn.
Không nghe ngóng được ông chủ đằng sau thương hội Kim Xuyên là ai.
Đang định nghĩ cách thì lại nghe được Bành lão gia nói xà phòng thơm là của Kim Phi.
Triệu huyện úy lập tức có hứng thú: “Xà phòng thơm do Kim Phi làm ra ư? Ngươi nghe ai nói?”
“Đại nhân, mấy ngày trước ta đến quận thành xử lý công việc có đến Giáo phường ti một chuyến với bạn thì thấy các cô nương của Giáo phường ti giờ đang dùng xà phòng thơm…”
Bành lão gia lắc lư đầu nói.
Nhưng mới nói được một nửa thì bị Triệu huyện úy không kiên nhẫn ngắt lời: “Ta không muốn nghe cái này, mau nói sao ngươi biết xà phòng thơm là của Kim Phi?”
“Đại nhân, chuyện này đều truyền khắp Quảng Nguyên rồi…”
Bành lão gia kể lại chuyện Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, cũng như chuyện sau đó Đường Tiểu Bắc bán xà phòng thơm.
“Hóa ra Kim Phi đến quận thành là vì chuyện này”.
Sau khi Chu sư gia chết, Triệu huyện úy không chỉ có chủ ý với địa bàn núi Thiết Quán một lần mà còn bảo người phục kích Kim Phi ở Hắc Phong Lĩnh.
Sau khi phục kích thất bại, lo lắng mấy ngày, vẫn bảo thổ phỉ còn sống ẩn náu.
Kết quả Kim Phi lại không bảo người đi điều tra, Triệu huyện úy còn vui mừng một thời gian dài.
Nhưng Triệu huyện úy cũng sợ bị Kim Phi nắm sơ hở nên không bảo người đi theo đến quận thành thăm dò tin tức của Kim Phi dẫn đến việc khi xà phòng thơm vào được nhà ông ta, ông ta cũng không biết nguồn gốc của xà phòng thơm.
Vốn dĩ Triệu huyện úy vẫn còn đố kỵ với xà phòng thơm nhưng biết được là do Kim Phi làm ra, lòng cũng nguội lạnh, cảm thấy các cô nương của Kim Nguyệt Các không còn thơm nữa.
“Kim Phi này cũng thật là, chỉ bán xà phòng thơm ở Quảng Nguyên, một tháng đều có thể kiếm được hơn một ngàn lượng bạc, hắn còn mở xưởng dệt, không biết hắn định làm gì?”
Chu lão gia cũng lo lắng nói.
“Ai có thể chê mình kiếm nhiều tiền đâu nào, ta nghe nói bây giờ ngày nào làng Tây Hà cũng đều đưa mấy chục xe sợi gai đến quận thành, mỗi xe trừ đi các chi phí, ít nhất cũng có thể kiếm được một lượng bạc, một ngày cũng kiếm được mấy lượng rồi”.
Bành lão gia nói: “Đúng thế, vẫn là vì Kim Phi trả lương cao cho các công nhân nữ, nếu không có thể kiếm được nhiều hơn”.
“Tiền công ở xưởng dệt đúng là cao thật, nghe nói một tháng công nhân nữ có thể kiếm được hơn một trăm văn tiền”.
“Đó là công nhân nữ ở làng Tây Hà và làng Quan Gia, họ được tiền lương gấp đôi, một tháng ở các làng khác cũng có mấy chục văn”.
“Mấy chục văn mà còn ít à? Sai dịch ở huyện nha làm việc mệt bở hơi tai mà một tháng kiếm được có bao nhiêu tiền đâu”.
Chu lão gia nói: “Vì tiền lương cao, còn bao cơm nên đám dân nghèo mới chạy đến làng Tây Hà”.
Nói rồi chủ đề lại quay về vấn đề cũ.
Bành lão gia khổ sở nói: “Đại nhân, cứ như thế thì không được, ngài nghĩ cách đi”.
“Yên tâm đi, ta đã bảo người đi điều tra, xưởng dệt bên Kim phi đã sắp tuyển đủ rồi, bây giờ nung gạch chuẩn bị xây phòng ở cho xưởng dệt, mấy ngày nữa có thể sẽ không có ai đến làng Tây Hà nữa”.
Triệu huyện úy nể mặt các cô nương, lười biếng nói.
“Thảo nào đại nhân không lo lắng chút nào, hóa ra đã nghe ngóng hết rồi”.
“Hừ, xem như Kim Phi biết thức thời, nếu còn không chịu dừng, ta sẽ cho hắn đẹp mặt”.
“Được rồi ông Bành, ngươi đừng khoác lác nữa, lúc nãy sao ngươi không nói thế?”
Cuối cùng hòn đá nặng lòng của Chu lão gia và Bành lão gia cũng không còn.
Bây giờ người đến làng Tây Hà cũng không còn nhiều, có thể nằm trong khả năng chịu được của họ.
Chỉ cần không có người đến đó nữa thì họ sẽ là đám dân hèn chết đói.
Trong lòng không còn chuyện cần lo lắng nữa, hai người hoàn toàn buông thả bản thân, trong phòng nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Họ cứ tưởng chuyện này cứ thế qua đi, nhưng mấy ngày tiếp theo họ mới biết mình nghĩ lầm rồi.
Từ sau khi Kim Phi mở xưởng dệt và lò nung trong làng, dân làng Tây Hà trở thành đối tượng được người dân ở tất cả các làng ngưỡng mộ.
Các làng khác đều đang sầu muộn vì chuyện ngày mai ăn gì thì dân làng Tây Hà đã có thể cách ba ngày lại ăn một bữa thịt.
Mỗi lần đến thị trấn đi chợ, chỉ cần nhìn thấy người ăn mặc như thôn nữ mua thịt thì người bán thịt sẽ biết đây chắc chắn là người làng Tây Hà.
Những người phụ nữ này cũng sẽ đắc ý cầm miếng trong tay, gặp người quen ở các làng khác thì vừa oán trách công việc mệt nhọc vừa ước gì có thể đung đưa miếng thịt trước mặt người ta.
Mỗi lần như thế đều khiến người ở làng khác ngưỡng mộ không thôi.
Xưởng dệt ngày càng được mở rộng, làng Quan Gia cũng tham gia vào đoàn đội này, việc làm ăn bán thịt trên thị trấn cũng ngày càng tốt, trước kia thợ săn chí có thể đưa con mồi mình vào núi đánh bắt được đến huyện phủ để bán, trên thị trấn không thể bán hết được.
Nhưng bây giờ chưa hết buổi sáng đã có thể bán hết sạch.
Nếu không bán hết cũng không sao, có thể đưa đến làng Tây Hà, bên đó có bao nhiêu sẽ nhận hết bấy nhiêu.
Mỗi khi nhìn thấy có thợ săn vào làng, công nhân nữ ở xưởng dệt biết hôm nay có thịt ăn rồi.
Các cô gái Thục Địa đều rất xinh đẹp, trước kia các cô gái phải làm ruộng để kiếm sống, lại không được ăn no, ai nấy cũng vừa đen vừa gầy.
Nhưng chỉ cần vào xưởng dệt làm việc thì không cần lo bị đói nữa, lại làm việc trong nhà, không cần ra ngoài phơi nắng, những cô gái lúc đầu vừa đen vừa gầy bây giờ ai nấy cũng đều trắng trẻo xinh đẹp.
Mặc dù còn không ít công nhân nữ mặc quần áo với những mảnh vá nhưng cũng ăn mặc rất sạch sẽ, trên người còn tỏa ra mùi xà phòng.
Trong xưởng dệt cũng không còn nhìn thấy cô gái nào đầu tóc luộm thuộm nữa.
Trước kia “những món hàng phải đền tiền” cực kỳ khó gả đi, chỉ cần vào xưởng dệt đều trở thành “hàng hot”.
Dần dần công nhân nữ ở xưởng dệt trở thành một cảnh quan ở làng Tây Hà, thợ săn ngoài làng mỗi lần đến bán thịt đều sẽ cố ý đến làng lúc đi làm hoặc tan làm.
Ngay cả Kim Phi có lúc bận rộn đến mệt cũng sẽ đến xưởng dệt đi vòng vòng, vì chuyện này mà y còn bị Đường Tiểu Bắc cười nhạo.
Dĩ nhiên Kim Phi không thể nhịn được sự khiêu khích này, mỗi lần như thế đều cũng dùng hành động thực tế chặn lại khiến Đường Tiểu Bắc cũng khó nói nên lời.
Đều không cần chủ động quảng bá, danh tiếng của xưởng dệt cũng được truyền ra ngoài, đây cũng là nguyên nhân xưởng dệt có thể tuyển được số lượng công nhân nữ khá lớn trong thời gian ngắn, thậm chí có người còn sẵn lòng rời khỏi quê nhà, dẫn cả nhà đến làng Tây Hà.
Vì thông tin liên lạc lạc hậu nên xưởng dệt đã tuyển đủ người vẫn có không ít người đến, hơn nữa ngày sau còn nhiều hơn ngày trước.
Chương 269: Dựng lều trại
Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Trương Lương, Đường Đông Đông, Mãn Thương, Chu Cẩm, Khánh Mộ Lam, Lưu Thiết, trưởng làng của hai làng, Nhuận Nương, Trịnh Phương...
Buổi tối sau khi tan làm, những người có tiếng nói ở làng Tây Hà và làng Quan Gia về cơ bản đều tập trung tại nhà của Kim Phi.
Bọn họ cùng nhau thảo luận về vấn đề nhân khẩu trong làng ngày càng tăng.
"Tiên sinh, người đến đây quá đông, bây giờ không chỉ các khoảng đất trống trong làng mà phía sau núi cũng dựng lên rất nhiều lều cỏ”.
Trương Lương là người đầu tiên lên tiếng: "Nếu tiếp tục như vậy, trong làng sẽ xảy ra chuyện”.
"Đã xảy ra chuyện rồi đấy, tối nay Lão Tam về nhà, phát hiện túi lương thực trong nhà đã bị lấy trộm”, làng trưởng lắc đầu nói.
"Lương ca, chuyện này buộc phải mau chóng điều tra, một khi tra ra người làm thì đuổi hắn ra ngoài, vĩnh viễn không được đặt chân vào làng Tây Hà nữa”.
Kim Phi lạnh lùng nói: "Những chuyện xấu xa này tuyệt đối không được phát triển thêm, nếu không trong làng sẽ nhanh chóng hỗn loạn”.
“Ta đã phái người đi điều tra rồi, Trương Lương nói.
"Trịnh Phương đại ca, huynh dẫn thêm mấy người từ núi Miêu Miêu tới giúp Lương ca, một khi phát hiện có người muốn gây sự, lập tức trấn áp cho ta!"
"Được”, Trịnh Phương gật đầu, sau đó nói: "Tiên sinh, nhưng nếu cứ như này mãi thì cũng không được, chúng ta phải mau chóng tìm cách”.
"Cái này không dễ à? Đuổi hết bọn họ đi chẳng phải là được rồi sao?", Lưu Thiết nói.
"Đuổi đi? Họ đều đến đây để làm việc trong xưởng dệt. Nhiều người trong số họ đã bán hết tài sản của mình, muốn quay về cũng không được. Nếu chúng ta không giữ họ lại thì rất có khả năng họ sẽ chết đói bên ngoài”, Đường Đông Đông cau mày nói.
"Chúng ta không bảo họ đến đây, cũng không ép họ bán tài sản của mình mà”.
Lưu Thiết trả lời: "Hơn nữa, xưởng dệt đã đủ người rồi, tại sao chúng ta phải giữ họ lại?"
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa”.
Thấy hai người sắp cãi nhau tới nơi, Kim Phi đứng dậy nói: “Cho dù bọn họ có phải do chúng ta gọi đến đây hay không, nếu bọn họ đã bán tài sản và đến đây thì có nghĩa là họ tin tưởng làng Tây Hà chúng ta. Muốn tìm một con đường sống, làng Tây Hà chúng ta không thể làm những việc như ép chết người, nếu không sau này chúng ta muốn tuyển người thì chưa chắc sẽ có người đến”.
"Tiên sinh nói hay quá!", Khánh Mộ Lam đứng dậy, vỗ tay khen ngợi Kim Phi.
"Được rồi, đừng làm loạn”.
Kim Phi đè cô ấy ngồi xuống, suy nghĩ một chút: “Trưởng làng, ta nhớ mấy mẫu đất bằng phẳng phía sau xưởng lò là của gia đình ông, ông có thể cho ta thuê không, ta muốn dựng mấy lều trại trên đó, tập hợp những người này trước. Tránh tình trạng hỗn loạn khắp cả làng, tiền thuê đất sẽ tính theo tiền ta thuê xưởng dệt, ông thấy có được không?"
"Có gì mà không được?", trưởng làng nói: "Bây giờ người nhà của ta đều lấy tiền công từ chỗ của cậu, cũng không có thời gian cày cấy, đất vứt đó cũng là đất hoang, cậu cứ việc dùng, tiền thuê gì chứ?"
"Sử dụng đất của nhà ông thì đương nhiên phải trả tiền thuê, đây là quy tắc không thể vi phạm, nếu không sau này tôi sử dụng đất của người khác, bọn họ có đòi tiền hay không đây?"
Kim Phi nói tiếp: "Nếu như ông không có ý kiến gì nữa thì cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai trưởng làng và Tam gia tập hợp những người đàn ông bên ngoài lại, bảo bọn họ đi dựng lều trại.
Khi lều trại được dựng xong thì tập hợp mọi người và sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Sau đó đàn ông đều đưa đến công trường, hỏi xem trong số những người phụ nữ có ai muốn đi công trường hay không, tiền công bằng 70% của đàn ông, mỗi ngày được ăn ba bữa cơm”.
Bằng cách này, không chỉ giúp các ngôi nhà được xây dựng nhanh hơn, còn có thể tạo việc làm cho bọn họ, tránh việc để bọn họ phải lang thang khắp làng.
Phụ nữ không muốn đến công trường và trẻ em được phép ở trong lều trại gần đây, làng mình sẽ cung cấp một bữa cháo lúa mì vào mỗi buổi trưa, những ai không nghe lời, chạy lung tung sẽ bị đuổi ra khỏi làng".
"Được”.
Hai trưởng làng vội vàng gật đầu.
"Mộ Lam, không phải cô vẫn luôn nói binh lính nữ quá ít sao? Bây giờ nhiều người rồi, muốn thì có thể đi chọn”.
Kim Phi lại nhìn Khánh Mộ Lam.
"Ta chỉ chờ câu nói này của tiên sinh thôi đấy”.
Khánh Mộ Lam vội vàng gật đầu.
Hầu hết những người từ các làng khác đến đây lần này đều là phụ nữ, hơn nữa nhiều người trong số họ đã rơi vào đường cùng, điều này sẽ cung cấp cho Khánh Mộ Lam một số lượng lớn binh lính tiềm năng.
"Còn Mãn Thương, sắp tới bên phía ngươi tạm thời đừng làm Hắc Đao nữa, tiếp tục chế tạo guồng quay tơ”.
Kim Phi lại nhìn Mãn Thương: “Làm thêm ba trăm guồng quay tơ càng sớm càng tốt”.
Ba trăm guồng quay tơ, làm việc hai ca ngày đêm, có thể tạo việc làm cho sáu trăm công nhân nữ.
“Tiên sinh, bây giờ mỗi ngày chúng ta có thể tạo ra được mấy chục bánh xe sợi, nếu làm nhiều guồng quay tơ như vậy thì liệu sợi có bán được không?”
Mãn Thương hơi lo lắng hỏi.
"Đông Đông, ta uống chút nước, cô giải thích với Mãn Thương đi”.
Kim Phi mỉm cười bưng chén trà lên.
"Mãn Thương, Quảng Nguyên của chúng ta là nơi sản xuất sợi vải. Mỗi ngày, những con tàu lớn của vùng khác đến chỗ chúng ta mua sợi gai đậu kín bến cảng Quảng Nguyên. Đừng nói một ngày chúng ta chỉ làm ra mấy chục bánh xe sợi, cho dù làm nhiều gấp mười lần thì cũng hoàn toàn không cần lo bán không được, chỉ là vấn đề giá cả mà thôi”.
Đường Đông Đông nói tiếp: "Chưa nói đến nhà họ Chu – gia đình kinh doanh vải số một quận thành, chỉ riêng nhà tôi ở thời điểm chưa sa sút, số lượng sợi gai chúng tôi cần dệt mỗi ngày đã nhiều hơn rất nhiều so với số lượng sợi gai mà chúng ta làm ra bây giờ”.
“Tầm nhìn của ta hạn hẹp quá”, Mãn Thương ngờ nghệch gãi đầu: “Nếu đã như vậy thì sau khi làm xong bên xưởng lò ta sẽ tiếp tục làm guồng quay tơ”.
"Mãn Thương, mỗi lần chỗ ngươi làm được mười guồng quay tơ thì hãy gửi sang cho Đông Đông”.
Kim Phi nói tiếp: "Đông Đông, cô và hai vị trưởng làng sắp xếp một chút, bây giờ trời còn chưa lạnh, trước khi nhà xưởng mới được xây xong thì vẫn giống như chúng ta trước đây, cần phải dựng mấy lều trại, sắp xếp sớm cho phụ nữ bắt đầu đi làm, nhanh được chút nào hay chút đó.
Trưởng làng, Tam gia, Mãn Thương, mọi người hãy phối hợp với Đông Đông”.
“Không thành vấn đề”, mấy người họ lập tức đồng ý.
"Thiết Tử ca, bây giờ có thêm nhiều miệng ăn như vậy, chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào lương thực của núi Thiết Quán. Sau này mỗi lần trở về từ quận thành cũng phải mua một ít lương thực, tuyệt đối không thể để thiếu lương thực”.
Kim Phi nói: "Bây giờ Nhuận Nương phụ trách phương diện này, huynh cần mua bao nhiêu thì có thể đến bàn bạc với Nhuận Nương”.
“Đã rõ”, Lưu Thiết vội vàng gật đầu.
"Vậy được, tạm thời sắp xếp như vậy đã, sắp tới ta sẽ ở trong làng, nếu có vấn đề gì, mọi người kịp thời báo cáo tìm hướng giải quyết”.
Kim Phi đứng dậy nói: "Nếu không có việc gì khác, mọi người đi làm cả đi”.
Sáng sớm hôm sau, cả làng trở nên nhộn nhịp.
Sau mấy ngày những người đến từ làng khác rảnh rỗi và lo lắng ở sau núi và ở lối vào làng, cuối cùng bọn họ cũng có được công việc đầu tiên khi đến Làng Tây Hà.
Chẳng mấy chốc, trên khoảng đất trống phía sau lò nung đã mọc lên không ít lều trại.
Mấy lều trại ở những nơi khác trong làng đã bị phá bỏ, những người tới từ các làng khác đã tập trung đến lều trại mới.
Trương Lương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã tìm ra kẻ lấy trộm lương thực, là một tên côn đồ ở làng bên cạnh. Thấy làng Tây Hà gần đây đông người, gã đến để đục nước béo cò, không chỉ trộm lương thực nhà Lão Tam, còn trộm bạc vụn của mấy nhà khác, chỉ là tạm thời chưa bị phát hiện mà thôi.
Người như vậy không đáng có được sự đồng tình, Trương Lương thẳng thừng đánh gãy một chân của gã, sau đó ném ra ngoài làng, sống hay chết phải xem số khiếp của gã.
Cả nhóm người làm việc chăm chỉ mấy ngày, cuối cùng ngôi làng đã trở về trật tự cũ.
Cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Chương 270: Thổ phỉ lại ra tay
Mấy ngày gần đây, Kim Phi đều không dám ra ngoài.
Dù bọn họ là người cùng làng hay người khác làng, chỉ cần bọn họ sẵn lòng bỏ công góp sức, Kim Phi sẵn sàng tìm cho họ một số công việc.
Còn về những đứa trẻ không thể đi làm thì y cũng lo cho chúng mỗi ngày một bữa.
Đây cũng là lần đầu tiên nhiều đứa trẻ từ nhỏ đến lớn được ăn no bụng.
Bữa ăn ngày đầu tiên, nhiều đứa trẻ no đến mức cái bụng tròn xoe, nằm lăn ra đất không nhúc nhích được.
Điều này khiến nhiều người từ các làng khác khi nhìn thấy Kim Phi đã kéo theo con cái của họ đến dập đầu mãi không chịu đứng lên, còn bắt con cái của họ phải dập đầu ba lần mới thôi.
Mặc dù đến Đại Khang đã lâu, nhưng Kim Phi vẫn chưa quen với kiểu quỳ lạy dập đầu này, do đó y chỉ có thể trốn trong phòng thí nghiệm, cố gắng ra ngoài ít nhất có thể.
...
Ở phủ huyện, Triệu huyện úy và hai thân sĩ lại gặp nhau.
"Kim Phi thật sự quá đáng lắm rồi, xưởng dệt đã tuyển đủ người còn không ngừng tuyển thêm. Rõ ràng là muốn cướp người từ địa bàn của chúng ta”.
Chu lão gia vừa bước vào phòng đã tức giận đập bàn: "Gần đây, số người bên chỗ ta đến làng Tây Hà ngày càng nhiều!"
"Giống nhau cả thôi, nhóm dân đen đầu tiên tự rời đi thì đã đành, khi biết Kim Phi không ngừng tuyển thêm người, bọn chúng còn chạy về gọi đám dân đen khác đi cùng”.
Bành lão gia tiếp tục nói: "Địa bàn của ta có hai ngôi làng, người sắp đi hết luôn rồi”.
Sắc mặt Triệu huyện úy cũng u ám đáng sợ.
Địa bàn của ông ta là địa bàn gần địa bàn của thổ phỉ núi Thiết Quán nhất, do đó có nhiều người chạy đến làng Tây Hà nhất.
"Ta đã cử người đi xem xét rồi, làng Tây Hà bây giờ có rất nhiều người, không có chỗ ở nên bọn họ chỉ dựng tạm một vài lều trại ở bên ngoài làng”.
Chu lão gia nói: "Mọi người nói xem Kim Phi có mưu đồ gì? Nhiều người như vậy mà hắn lại dùng không hết, còn phải bỏ lương thực ra để nuôi bọn chúng”.
"Ông thì biết cái gì, Kim Phi đang mua chuộc lòng người!"
Triệu huyện úy nói: "Nuôi một đám người thì có thể tốn bao nhiêu tiền lương thực chứ? Nhưng lại có thể khiến những người này mang ơn cả đời. Bây giờ có lẽ không cần dùng đến nhiều người như vậy, nhưng sau này có lúc sẽ dùng được. Đến lúc đó bọn họ sẽ là đám tay sai trung thành nhất của Kim Phi!"
"Đại nhân nói không sai, người mà ta cử đi đã báo cáo, Kim Phi cũng không để cho những người này nhàn rỗi, đã tìm việc cho tất cả mọi người. Đám người khốn kiếp đó ngày nào cũng làm việc mệt nhọc như con chó còn luôn miệng nói đội ơn Kim Phi”.
“Đây chính là thủ đoạn của Kim Phi!”, Triệu huyện úy cảm khái nói.
"Triệu đại nhân, Lão Bành, chúng ta không thể cứ đợi như vậy được”.
Chu lão gia thận trọng hỏi: "Nếu quả thực không được nữa thì chúng ta cùng đến làng Tây Hà nói chuyện với Kim Phi đi?"
"Kim Phi là một kẻ điên, lần trước khi Chu sư gia đến làng Tây Hà đã không bao giờ quay lại được nữa”.
Triệu huyện úy không do dự từ chối đề nghị của Chu lão gia: "Muốn đi thì các ông đi đi, ta không đi đâu”.
“Ta cũng không đi!” Bành lão gia cũng vội vàng lắc đầu.
"Vậy hai người nghĩ cách gì đi chứ!"
"Thật ra, ta đã nghĩ ra một cách”.
Bành lão gia liếc nhìn bên ngoài, chắc chắn không có người nghe trộm ngoài cửa mới ghé vào lỗ tai hai người kia, nói ra kế hoạch của mình.
"Lão Bành, ông đúng là đầu óc xấu xa, cách này quá hay”.
Chu lão gia mỉm cười giơ ngón tay cái lên: "Đám dân đen hèn hạ kia tự nguyện đến làng Tây Hà, phủ binh không thể ra tay ngăn cản nhưng thổ phỉ thì có thể. Bọn họ làm vậy là đang cản đường thôi!"
"Chuyện tới nước này thì chỉ có thể làm như vậy”.
Triệu huyện úy cũng khẽ gật đầu: “Bảo người của ông làm việc cho sạch sẽ, đừng để Kim Phi nắm được sơ hở, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền toái”.
"Đại nhân yên tâm, ta sẽ tìm vài người qua tay, đến lúc đó, ngay cả đám thổ phỉ ra tay cũng sẽ không biết là ai sai khiến, Kim Phi điều tra kiểu gì được?"
Lão Bành vỗ ngực đảo bảo.
"Vậy cứ làm như ông nói đi, chỗ tôi và Lão Chu cũng sẽ sắp xếp”.
Triệu huyện úy ngẫm nghĩ một lát, cũng đồng ý với kế hoạch lần này.
...
Bây giờ, làng Tây Hà hết sức náo nhiệt nhộn nhịp, phòng thí nghiệm là một nơi yên tĩnh hiếm có.
Kim Phi trốn trong phòng thí nghiệm để vẽ tranh, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đến, y cũng rất thích thú khi cùng họ nghiên cứu các loại hương liệu.
Nhưng hôm nay y không ra ngoài cũng không được.
Đường Tiểu Bắc nhận được tin tức, có hai chưởng quầy nữ đã bán hết xà phòng thơm và quay trở lại quận thành, cô ấy buộc phải quay về chủ trì thương hội.
Gần đây ở làng Tây Hà có quá nhiều chuyện xảy ra, Kim Phi không thể đi cùng cô ấy đến Quảng Nguyên, chỉ có thể bảo A Lan dẫn theo nhiều người bảo vệ cô ấy.
Kim Phi tiễn Đường Tiểu Bắc rời đi, vừa quay lại phòng thí nghiệm thì Trương Lương và Trịnh Phương đã quay lại.
"Tiên sinh, hôm nay ở làng Dương Hà phía Bắc của Kim Xuyên có ba gia đình đến làng Tây Hà chúng ta, nhưng trên đường gặp phải thổ phỉ”.
Trịnh Phương thở dài nói: "Mười hai thành viên của ba gia đình đều bị thổ phỉ giết sạch!"
“Sau đó thì sao?” Kim Phi hỏi.
Thổ phỉ ở Đại Khang quá nhiều, chuyện chặn đường cướp của xảy ra hàng ngày.
Nếu chỉ là một thổ phỉ cướp bóc đơn giản thì Trịnh Phương sẽ không quay lại một mình để báo cáo với Kim Phi.
"Ta còn tưởng rằng bọn sơn tặc giết người vì tiền, cho nên cũng không để ý lắm, nhưng nghe thương nhân đi ngang qua nói, đây đã là lần thứ hai bọn họ gặp phải cảnh chém giết trong mấy ngày gần đây rồi”.
Trịnh Phương nói: "Thông thường đám thổ phỉ chặn đường chỉ cướp tiền, rất ít khi giết người. Ta cảm thấy chuyện này không ổn lắm nên đã cử người đi dò hỏi.
Quả nhiên, gần đây đám thổ phỉ đã cướp giết mấy lần, người dân bị giết trong những lần đó đều có một đặc điểm..."
"Tất cả bọn họ đều đến làng Tây Hà chúng ta, phải không?"
Kim Phi ngắt lời Trịnh Phương, hỏi.
Giọng nói của y không lớn nhưng cả Trương Lương và Trịnh Phương đều cảm nhận được sự lạnh lùng ẩn chứa trong đó.
"Vâng", Trịnh Phương gật đầu đáp: "Ta nghĩ rằng rất có khả năng có ai đó đang nhắm vào chúng ta, vì vậy mới quay lại báo cáo với tiên sinh”.
"Còn có khả năng gì nữa chứ? Rõ rành rành ra đấy rồi, rõ ràng là nhằm vào chúng ta!"
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Trương Lương: "Mấy ngày gần đây số lượng người đến làng chúng ta đã ít hơn rồi phải không?”
"Ừ, hai ngày nay không có ai tới”.
Trương Lương gật đầu nói: "Ta còn tưởng rằng không ai muốn đến nữa chứ, nhưng bây giờ ta mới biết nguyên nhân là do đám thổ phỉ giở trò”.
Bây giờ Kim Phi rất ít khi tức giận, nhưng sau khi nghe chuyện này y không thể nhẫn nhịn được, tay siết chặt nắm đấm.
Trên thực tế, đã có rất nhiều người từ các làng khác tập trung đến làng Tây Hà, Kim Phi cũng cảm thấy thế đã đủ rồi.
Nhưng y không thể chấp nhận được việc những tên thổ phỉ sử dụng cách hèn hạ này để ngăn cản những người dân đến làng Tây Hà!
"Lão Trịnh, ngươi có tra ra được đám thổ phỉ nào ra tay không?", Kim Phi lạnh lùng hỏi.
"Đám thổ phỉ hành động rất cẩn thận, cũng rất tàn nhẫn, chưa bao giờ để bất cứ ai sống sót, không có cách nào để biết chúng là ai”, Trịnh Phương lắc đầu nói.
"Vậy thì rắc rối rồi, dù chúng ta muốn tiêu diệt bọn chúng cũng chẳng biết tìm ai”.
"Rắc rối gì đâu?"
Kim Phi nói: "Chỉ có một vài con đường đến làng Tây Hà, sắp xếp một đội hai mươi người trên mỗi con đường. Nếu gặp phải thổ phỉ thì giết hết không tha! Đánh không lại thì quay về gọi thêm người, ta không tin một đám thổ phỉ lại có thể coi trời bằng vung”.
"Tiên sinh, làm vậy không ổn lắm”, Trịnh Phương do dự nói: "Địa bàn của núi Thiết Quán chỉ có Kim Xuyên, nếu chúng ta làm như vậy thì chẳng khác nào gây chuyện trên địa bàn của những tên thổ phỉ khác, điều này trái với quy tắc...”
"Ông đây đi trấn áp thổ phỉ thì nói gì đến quy tắc?”
Kim Phi trừng mắt nhìn Trịnh Phương, phẫn nộ nói: "Ông đây không chỉ muốn trấn áp thổ phỉ, còn muốn lấy đầu của đám thổ phỉ đi lãnh thưởng! Tên nào dám ngăn cản các ngươi thì giết hắn luôn cho ta”.
Quan Tiểu Nga, đứa trẻ trông đáng thương như một con mèo hoang vào lần gặp đầu tiên, đã trưởng thành hơn rất nhiều kể từ khi cô bé đến nhà Kim Phi, không cần lo về cái ăn cái mặc hay thậm chí cả công việc.
Mỗi ngày đặt bát cơm lên bàn xong liền dắt theo một đám trẻ con hoặc lên núi đào tổ chim, hoặc xuống sông bắt cá.
Có vẻ như cô bé đã trở thành vua của đám trẻ em trong làng.
Nếu chỉ là vui chơi thì cũng không sao, hôm nay Kim Phi vừa đưa Uyển Nương và Quan Hạ Nhi vào phòng thí nghiệm để thảo luận về vấn đề điều chế nước hoa, thì Đường Tiểu Bắc đã tìm đến.
Tiểu Nga dẫn một nhóm trẻ em đi bắt vài con cá, thấy một gia đình ở đầu làng đã đi làm, đã lẻn vào nhà họ đốt bếp, nướng cá.
Rất may, bọn nhỏ đã kịp thời chạy thoát ra ngoài và không có ai bị thương nhưng bếp lò của gia đình đó đã bị thiêu rụi.
Kim Phi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả tiền đền bù để đem Tiểu Nga về, khuôn mặt tối sầm.
Vào buổi sáng ngày hôm đó, Kim Phi yêu cầu Đại Lưu cử một cựu binh đến quận để mua hai cô gái biết chữ từ Nha Hành về.
Đồng thời, Quan Hạ Nhi được yêu cầu dọn dẹp căn phòng cũ chưa bị phá dỡ.
Và y cũng xin trưởng làng làm một cái bảng đen trong lán cỏ dùng để quay tơ trước căn phòng cũ.
Vài ngày sau, Kim Phi tuyên bố tại cuộc họp của xưởng dệt rằng trường học làng Tây Hà chính thức được thành lập.
Không chỉ Tiểu Nga và và bọn nhóc, mà bất kỳ ai đã làm việc ở làng Tây Hà hơn ba tháng đều có thể đăng ký cho con của họ đến học ở trường làng Tây Hà.
Ngay khi tin tức được đưa ra, các ngôi làng xung quanh đã bị vỡ trận.
Phải biết, trong thời đại này, học chữ là độc quyền của những người giàu có.
Tiền mỗi năm chi cho tiên sinh rất lớn.
Khi đó, tay nghề của lão thợ rèn đã nổi tiếng khắp làng, số tiền kiếm được cao gấp mấy lần so với nông dân bình thường, tuy nhiên, để Kim Phi có thể ăn học, lão thợ rèn đã tiêu gần hết tiền cho y.
Bây giờ trường học Tây Hà do Kim Phi thành lập không những không cần tiền mà còn cung cấp bữa trưa.
Sáng hôm sau, bất kể là nữ công nhân xưởng dệt hay nam công nhân công trường, miễn là đạt yêu cầu, về cơ bản họ đều đưa con đến.
Tổng số trẻ em lớn nhỏ có hơn một trăm đứa, lều tranh chật kín.
Về phần những công nhân tạm thời không đủ điều kiện, ánh mắt đều đỏ lên vì đố kỵ.
Thậm chí có những cặp vợ chồng còn vì thế mà đánh nhau.
Nguyên nhân là do vợ của gia đình này là nữ công nhân đầu tiên của xưởng dệt, vốn có cơ hội cho con đi học nhưng tháng trước đã bị Đường Đông Đông sa thải vì lãng phí thức ăn và mất cơ hội.
Cùng ngày, cựu binh đưa hai cô gái từ thị trấn về trước sự chờ đợi của những người lao động.
Hai cô gái này là chị em ruột, cha là quan nhỏ, vì mấy chuyện đắc tội với trưởng quan, không chỉ bị đày đi lính mà hai chị em còn bị đưa tới Nha Hành.
Số phận của những nữ nô trong nhà đôi khi còn bi đát hơn những cô gái trong thanh lâu, khi được các cựu binh đưa về, hai chị em gần như tuyệt vọng.
Mãi cho đến khi họ đến nơi, họ mới biết rằng Kim Phi đã mua họ về để dạy trẻ em đọc sách.
Và cả Kim Phi hay bất kỳ ai khác trong ngôi làng này đều không coi thường họ chỉ vì họ là nô tịch, những người dân làng ở đó luôn nói chuyện tử tế với họ, nói rằng cứ nghiêm khắc với con họ, nên đánh cứ đánh, nên mắng cứ mắng.
Sự biến đổi này khiến các chị em như từ địa ngục lên thiên đường, họ vô cùng trân trọng công việc này.
Kể từ ngày đó, hai chị em sống trong căn phòng cũ của Kim Phi và trở thành giáo viên đầu tiên của trường làng Tây Hà, dạy trẻ em trong làng đọc và viết.
Khi Kim Phi rảnh rỗi, y cũng sẽ đến dạy bọn trẻ một số kiến thức toán học cơ bản.
Vốn đã có nhiều người ở các làng xung quanh muốn làm việc trong xưởng dệt làng Tây Hà rồi, thế mà bây giờ có thêm phúc lợi trường học, càng ngày càng có nhiều người tìm đến làng Tây Hà hơn.
Làng Tây Hà xa xôi vắng vẻ trước đây đã trở thành trung tâm trong phạm vi 18 dặm.
Một số tiểu thương nhỏ nhanh trí đã bắt đầu gánh hàng của mình đến để bán những thứ nho nhỏ như kim, chỉ ở làng Tây Hà.
Trường học bùng nổ, những nơi khác không nhàn rỗi.
Các lò gạch cũ và mới đang ngày đêm nung gạch, thế mà vẫn còn không đủ cho mấy công trường.
May mắn thay, các xưởng dệt mới lần lượt được hoàn thành và nhu cầu về gạch đang giảm dần.
Dưới sự sắp xếp của Đường Đông Đông, Mãn Thương đã đưa các nữ học việc đi làm thêm giờ, lấp đầy xưởng mới bằng những guồng quay mới toanh.
Sau khi nhà xưởng được xây dựng và guồng quay được đặt vào vị trí, Đường Đông Đông bắt đầu tuyển người.
Những nữ công nhân hàng ngày đến chờ việc đã sớm đạt được nguyện vọng và được vào xưởng dệt.
Ngay cả trong thời đại tự động hóa ở các thế hệ sau, ngành dệt may vẫn là ngành thâm dụng lao động, chưa kể xưởng dệt làng Tây Hà vẫn bị mắc kẹt trong thời đại bánh xe quay bàn đạp.
Mỗi phân xưởng làm việc hai ca ngày đêm nên cần số lượng lớn lao động nữ.
Khi các xưởng mới được đưa vào sử dụng, phụ nữ ở các làng xung quanh cơ bản đều trở thành công nhân nữ trong các xưởng dệt.
Sau khi hai xưởng cuối cùng được xây dựng, Đường Đông Đông đột nhiên phát hiện ra rằng mình không tuyển được ai nữa cả.
Phụ nữ từ các làng xung quanh, từ các cụ bà năm mươi, sáu mươi đến các cô gái mười ba, mười bốn tuổi, về cơ bản, chỉ cần có thể kéo sợi, thì tất cả đều đã đến rồi.
Nếu xa hơn, quãng đường đi làm và về sẽ quá dài, đường núi khó đi, chỉ để dành thời gian đi đường đã mất vài tiếng đồng hồ rồi.
Nếu chỉ đơn giản là thiếu người, thì có thể điều một nhóm các cô gái từ Thiết Quán Sơn đến, nhưng sản xuất xà phòng tạm thời cũng không cần nhiều người như vậy.
Hoặc đơn giản là đến Nha Hành mua một tốp nữ nô, sau này làng Tây Hà nhất định sẽ ngày càng cần thêm người, dù sao nữ nô rất rẻ, mua về cũng có thể coi là làm việc thiện.
Nhưng vấn đề bây giờ là mọi người đều đã được đưa đến đây và không có nơi nào để ở nữa cả.
"Là ta không suy xét kỹ, giờ xây ký túc xá cũng không kịp, nếu không được, hai phân xưởng tạm thời không có người, hoặc là hỏi ai đồng ý làm ca ngày dài thì có thể sắp xếp cho họ".
Về vấn đề này, Kim Phi không có giải pháp nào quá tốt.
"Đó là cách duy nhất bây giờ".
Đường Đông Đông cũng bất lực gật đầu.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, sáng sớm hôm sau dì ba đã mang theo năm người đến báo danh.
Người lớn trông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, còn mấy đứa nhỏ không cao hơn Tiểu Nga bao nhiêu.
"Phi ca, Đường xưởng trưởng, đây là em họ của ta và bốn đứa con của cô ấy, họ sống ở phía nam Kim Xuyên. Chồng nó năm nay khi lên núi đốn củi đã ngã chết. Nhà nó không thể sống tiếp nữa. Ta thấy nhà máy của chúng ta đang thiếu người, nên đã dẫn họ đến".
Dì ba chỉ vào mấy người nói: "Phi ca, Đường xưởng trưởng yên tâm đi, bọn họ đều là người chịu thương chịu khó, nhất định sẽ không lười biếng trong công việc".
"Vâng, chúng ta sẽ không lười biếng đâu".
Em họ của dì ba nhanh chóng cam đoan.
Sau đó, nhìn Kim Phi với ánh mắt cầu xin, sợ rằng Kim Phi sẽ không chấp nhận họ.
"Mọi người có thể đến làm việc, nhưng mọi người sống ở đâu?", Kim Phi hỏi.
“Ta bảo tướng công dựng trong sân nhà một cái lều cỏ để ở tạm trước”, dì ba bất đắc dĩ nói.
"Vậy được, ta sẽ sớm xây dựng một loạt ký túc xá khác, họ có thể chuyển đến sau khi hoàn thành", Kim Phi nói.
"Em họ, nhanh cảm ơn Phi ca đi".
Dì ba dẫn mẹ con họ về với vẻ đầy biết ơn.
Và đây mới chỉ là bắt đầu, thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều người đến làng Tây Hà để tìm nơi nương tựa.
Cũng có một số người ở làng Tây Hà không còn người thân, vì kiếm sống, kiên quyết dựng một cái lán cỏ ở bãi đập lúa trước cửa làng và sống ở đó.
Dù sao xưởng dệt cũng đã cung cấp đồ ăn, miễn có chỗ ngủ là được.
Trong vòng chưa đầy nửa tháng, các lán cỏ đã được dựng lên ở khắp mọi nơi còn trống của làng Tây Hà.
Lúc đầu, những đại lão trong huyện phủ không quan tâm đến tình huống này, nhưng khi ngày càng có nhiều người di cư đến làng Tây Hà, họ cuối cùng không thể ngồi yên.
Suy cho cùng, dân số là cái gốc của mọi thứ, dân bỏ chạy thì nghiền ép ai đây?
Những tên thổ phỉ biết thu lương thực của ai đây?
Chương 267: Bàn bạc
Quán rượu Ngụy Gia là tửu lâu tốt nhất ở quận Kim Xuyên, đồng thời cũng là động tiêu tiền nổi tiếng nhất ở Kim Xuyên, nghe nói hầu gái trong đó đều được tuyển chọn từ khắp nơi, bình thường một bữa cũng đủ để người bình thường ăn trong nửa năm.
Nhưng chiều nay, tầng ba sang trọng nhất của quán rượu Ngụy Gia đã được đặt trước.
Hai người đàn ông trung niên béo lần lượt bước vào căn phòng trong cùng.
Họ là những hào cường trên địa bàn Kim Xuyên, tuy không có chức vụ chính thức nhưng ảnh hưởng của họ trong phạm vi mười dặm tám hương có khi còn lớn hơn cả quan phủ.
Cũng là khách hàng lớn của quán rượu Ngụy Gia, đóng góp cho quán rượu ít nhất vài trăm lượng bạc mỗi năm.
"Chu lão gia, Bành lão gia!"
Chưởng quầy mỉm cười với hai người họ và cúi đầu chào: "Hai vị đến rất đúng lúc. Đêm qua, đội đánh hổ đã gửi một con gấu đen đến, ta xem thử rồi. Bàn tay của con gấu là cực phẩm đấy, nếu hai vị muốn nếm thử, ta sẽ kêu Chu đại sư ở kinh thành đến đích thân nấu!"
"Tay gấu cực phẩm?"
Lúc đầu, Chu lão gia còn đang đầy vẻ u sầu, nhưng khi nghe thấy tay gấu, mắt ông ta lập tức sáng lên.
"Ngoại trừ tay gấu, chúng ta còn mang về hai cô gái từ Kim Nguyệt Các, đều là do lão gia của Kim Nguyệt Các huấn luyện, tinh thông cầm kỳ thi họa, còn được tắm rửa bằng xà phòng Quảng Nguyên, hai vị lão gia có thời gian nhất định phải thử một lần, nhất định sẽ không để cho hai người thất vọng đâu".
Sau khi chưởng quầy chào hàng xong tay gấu, lại bắt đầu chào hàng các cô nương.
Đôi mắt của Bành lão gia sáng lên.
Nhưng rồi lại lắc đầu: “Hãy tạm gác chân gấu và cô nương lại đi, buổi chiều chúng ta còn có việc phải làm, xong việc rồi hãy nói”.
“Đúng vậy, còn có việc phải làm”, Chu lão gia nói theo: “Cho chúng ta một bình trà, đừng để người khác đến quấy rầy”.
"Vâng!"
Chủ quán biết hai người định bàn bạc gì đó, nên cúi đầu khom lưng lui ra ngoài.
Người hầu dâng trà rồi lui ra ngoài.
Nhưng hai người không nói chuyện, mà ngồi quanh bàn, bưng chén trà yên lặng chờ đợi.
Đợi gần nửa tiếng đồng hồ, Triệu huyện ý mặc thường phục mới khoan thai đến.
"Kính chào đại nhân!"
Hai người vội vàng đứng dậy chào.
Triệu huyện ý cũng không đáp lễ, mà là lãnh đạm nói: "Nói đi, tìm ta gấp vậy có chuyện gì?"
Hai cường hào nhìn nhau, thầm mắng Triệu huyện ý trong lòng.
Có bốn nhóm thổ phỉ ở Kim Xuyên đang thu lương, hiện tại Chu sư gia và thổ phỉ núi Thiết Quán đã bị Kim Phi quét sạch, chỉ còn lại ba nhóm.
Hai cường hào đến tìm Triệu huyện ý để thảo luận về cách đối phó với việc di cư của người dân đến làng Tây Hà.
Trong làng hai người đều biết, Triệu huyện ý không thể không biết.
Kết quả là, Triệu huyện ý giả vờ bối rối.
Vốn là rắc rối chung của ba người họ, nhưng như này giống như họ đang tìm Triệu huyện ý đến giúp vậy.
Triệu huyện ý thực lực mạnh, lại có chức quan, nếu là bình thường, hai người bọn họ chịu chút thiệt thòi cũng được.
Nhưng lần này là về Kim Phi ở làng Tây Hà, vì vậy không thể dễ dàng nhượng bộ.
Dù sao Kim Phi cũng đã hủy diệt hết đám thổ phỉ núi Thiết Quán, bọn họ đấu không lại, nếu không đã không tới tìm Triệu huyện ý, mà đã nuốt trọn địa bàn núi Thiết Quán từ lâu rồi.
Thấy Triệu huyện ý giả vờ bối rối, Bành lão gia trực tiếp giải thích:
"Đại nhân, ngài hẳn là biết chuyện này rồi đúng không? Gần đây địa bàn chúng ta có rất nhiều người chuyển đến làng Tây Hà".
"Đúng đúng đúng, bên tôi có một thôn từng cưới gái làng Tây Hà, hiện tại 30% đều đã sang làng Tây Hà".
Chu lão gia cũng vội vàng nói: "Đại nhân, địa bàn của chúng ta cách nhau không xa, nghe nói bên cạnh ngài có một thôn dân cư đã rời đi một nửa, ngài về cũng nên phái người đi xem một chút".
“Ồ, còn có chuyện này sao?”, Triệu huyện ý tiếp tục giả bộ không hiểu: “Bọn họ chạy tới làng Tây Hà làm gì?”
"Còn làm gì nữa? Để đi làm đó!", Bành lão gia nói: "Gần đây Kim Phi ở làng Tây Hà xây dựng mấy nhà xưởng lớn, bọn họ cần tuyển rất nhiều nữ công nhân, cho nên họ mới đi".
"Đúng thế, ta nghe nói rằng Kim Phi đã thành lập một loại trường học nào đó ở làng Tây Hà. Miễn là làm việc trong nhà máy dệt, những đứa trẻ trong nhà đều có thể đến trường miễn phí. Nhóm dân đen khi nghe thấy thế thì phát cuồng hết cả lên, chẳng cần nhà cửa gì nữa, ba chân bốn cẳng đến làng Tây Hà”.
Chu lão gia cũng vẻ mặt cay đắng nói: "Hơn nữa, hai lò nung ở làng Tây Hà luôn làm việc liên tục, Kim Phi chắc chắn sẽ xây dựng một tòa nhà xưởng khác.
Đại nhân, ngài phải nghĩ ra biện pháp, nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi người đều đến làng Tây Hà, chúng ta thu được lương thực của ai nữa!"
"Đám dân đen kia muốn đi thì ta còn có thể nghĩ được biện pháp gì nữa?"
Triệu huyện ý bất lực nói: "Chỉ là dân miền núi bình thường thì không sao, nhưng Kim Phi là một quý tộc có tước vị. Nếu ta xuất quân để ngăn chặn hắn thì chức vị này coi như bỏ đi rồi?"
"Vậy chúng ta nên làm gì?"
Chu lão gia và Bành lão gia cuống lên.
"Làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ?"
Triệu huyện ý cũng không thèm giả bộ nữa, chỉ vào hai người bọn họ nói: "Ta thường nói với các ngươi đừng quá khắt khe với những dân đen kia, nhưng các ngươi nhất quyết không nghe. Thu lương mỗi năm một cao hơn, làm dân đen không sống nổi, nếu là ta, ta cũng chạy sớm".
"Ta đối với đám dân đen kia đã rất nhân từ rồi, không chỉ để lại hạt giống cho đám đó, mà còn để lại khẩu phần ăn hơn hai tháng cho bọn họ, lên núi đào một ít rau dại, hầu như có thể kiên trì đến đợt thu lương tiếp theo".
Bành lão gia nói: "Lão Chu còn tàn nhẫn hơn ta rất nhiều, chỉ để lại khẩu phần ăn một tháng, năm nào số người chết đói trên địa bàn ông ta cũng rõ lắm".
“Lão Bành, đừng nói tới ta, ông cũng không phải người tốt gì, nghe nói ông hại rất nhiều con gái trong thôn, hại xong còn không lấy bọn họ, bởi vì ông, không biết có bao nhiêu cô gái nhảy sông rồi đấy, còn nói ta!"
Chu lão gia cũng không chịu thua kém, ngay lập tức bắt đầu vạch trần lý lịch của Bành lão gia.
“Ông cũng gây ra bao nhiêu tổn hại, ta cũng không nhìn thấy ông lấy người ta về!”, Bành lão gia lập tức phản kích.
"Câm miệng đi! Đây là chuyện gì rạng rỡ tổ tông hay sao? Hai người các ông còn có gan mà nói!"
Triệu huyện ý thấy hai người còn so bì, tức giận đập bàn.
"Nói chuyện chính đi!"
Thấy Triệu huyện ý tức giận, hai người họ đều im lặng.
Nhưng Triệu huyện ý cũng không còn tâm trạng nói tiếp: "Phủ còn có một số việc, ta đi trước đây".
"Đại nhân, ta đã đặt bàn trước, chưởng quầy nói hôm qua nhận được cực phẩm tay gấu, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, đại nhân, ăn cơm xong rồi hẵng đi”, Chu lão gia giữ lại nói.
"Đúng vậy, chưởng quầy nói hắn từ Kim Nguyệt Các trong kinh dẫn tới hai cái cô nương, đợi ta bảo chưởng quầy gọi lại, nếu thích, có thể ở chỗ này một đêm".
Bành lão gia hùa theo.
"Cực phẩm tay gấu? Cô nương đến từ Kim Nguyệt Các?"
Triệu huyện ý đang định rời đi, nghe vậy lại ngồi xuống: “Từ làng Tây Hà, các ông còn phát hiện được gì nữa?”
"Dân làng ở làng Tây Hà hiện tại rất kín tiếng, không thể tìm ra bất cứ điều gì, nhưng ta nhận được tin rằng loại xà phòng đặc biệt nổi tiếng hiện nay là do Kim Phi sản xuất".
Bành lão gia nói.
“Xà phòng là Kim Phi làm?”, Triệu huyện ý trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Ông nghe ai nói?”
Chương 268: Làng Tây Hà thay da đổi thịt
Thời gian gần đây, khi các đoàn thương nhân đi vào các nơi, xà phòng thơm dần xuất hiện ở các huyện phủ Quảng Nguyên.
Chẳng qua các chưởng quầy nữ mà Đường Tiểu Bắc đào tạo không được mạng lưới quan hệ của Kim Phi hỗ trợ, cũng không có khả năng như Đường Tiểu Bắc nên công việc thăng chức không được suôn sẻ Đường Tiểu Bắc ở Quảng Nguyên.
Nhưng vàng thì lúc nào cũng phát sáng, nhờ sự cố gắng của chưởng quầy nữ mà tầm ảnh hưởng của xà phòng thơm ở những nhà có tiền của các huyện dần lớn hơn.
Mọi người đều có tâm lý hùa theo, một khi thứ gì đó đã có tiếng thì dễ bán hơn rất nhiều.
Mấy ngày trước Triệu huyện úy ngửi được mùi hương thơm phức trên người tiểu thiếp bèn hỏi thử.
Sau đó mới biết xà phòng thơm được bán với giá năm lượng một miếng, tiểu thiếp của ông ta phải kiếm tiền rất lâu mới có thể mua được một miếng.
Triệu huyện úy vốn dĩ cảm thấy thứ đồ đắt này sẽ không có bao nhiêu người mua nhưng ông ta đã xem thường sự yêu thích của phụ nữ với mùi thơm này rồi, cũng xem thường tâm lý trèo cao của các phu nhân nhà có tiền.
Ngày hôm sau lên phố xử lý công việc, vừa lúc gặp được chưởng quầy nữ bán xà phòng thơm, khi nhìn thấy mười mấy cô gái xếp hàng để mua, Triệu huyện úy không hiểu tại sao có người tiêu tốn nhiều tiền để mua một thứ chỉ để rửa mặt, tắm rửa?
Nhưng đáng tiếc đây là sự thật, ông ta chỉ đứng bên đường một lúc thì nhìn thấy có hơn sáu mươi hộp xà phòng thơm đã được bán đi.
Tính ra cũng hơn ba trăm lượng bạc.
Triệu huyện úy động lòng.
Chỉ một chốc đã bán được ba trăm lượng, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Một tháng thì sao?
Sau khi về nhà ông ta bảo người đi nghe ngóng nguồn gốc của xà phòng thơm.
Tiếc là vì muốn thử thách mấy chưởng quầy nữ đó mà Đường Tiểu Bắc không cho phép họ sử dụng tên của Kim Phi ở Kim Xuyên, Triệu huyện úy chỉ nghe ngóng được xà phòng thơm xuất phát từ một thương hội Kim Xuyên, do một bảo vệ phụ trách tên là Trấn Viễn.
Không nghe ngóng được ông chủ đằng sau thương hội Kim Xuyên là ai.
Đang định nghĩ cách thì lại nghe được Bành lão gia nói xà phòng thơm là của Kim Phi.
Triệu huyện úy lập tức có hứng thú: “Xà phòng thơm do Kim Phi làm ra ư? Ngươi nghe ai nói?”
“Đại nhân, mấy ngày trước ta đến quận thành xử lý công việc có đến Giáo phường ti một chuyến với bạn thì thấy các cô nương của Giáo phường ti giờ đang dùng xà phòng thơm…”
Bành lão gia lắc lư đầu nói.
Nhưng mới nói được một nửa thì bị Triệu huyện úy không kiên nhẫn ngắt lời: “Ta không muốn nghe cái này, mau nói sao ngươi biết xà phòng thơm là của Kim Phi?”
“Đại nhân, chuyện này đều truyền khắp Quảng Nguyên rồi…”
Bành lão gia kể lại chuyện Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, cũng như chuyện sau đó Đường Tiểu Bắc bán xà phòng thơm.
“Hóa ra Kim Phi đến quận thành là vì chuyện này”.
Sau khi Chu sư gia chết, Triệu huyện úy không chỉ có chủ ý với địa bàn núi Thiết Quán một lần mà còn bảo người phục kích Kim Phi ở Hắc Phong Lĩnh.
Sau khi phục kích thất bại, lo lắng mấy ngày, vẫn bảo thổ phỉ còn sống ẩn náu.
Kết quả Kim Phi lại không bảo người đi điều tra, Triệu huyện úy còn vui mừng một thời gian dài.
Nhưng Triệu huyện úy cũng sợ bị Kim Phi nắm sơ hở nên không bảo người đi theo đến quận thành thăm dò tin tức của Kim Phi dẫn đến việc khi xà phòng thơm vào được nhà ông ta, ông ta cũng không biết nguồn gốc của xà phòng thơm.
Vốn dĩ Triệu huyện úy vẫn còn đố kỵ với xà phòng thơm nhưng biết được là do Kim Phi làm ra, lòng cũng nguội lạnh, cảm thấy các cô nương của Kim Nguyệt Các không còn thơm nữa.
“Kim Phi này cũng thật là, chỉ bán xà phòng thơm ở Quảng Nguyên, một tháng đều có thể kiếm được hơn một ngàn lượng bạc, hắn còn mở xưởng dệt, không biết hắn định làm gì?”
Chu lão gia cũng lo lắng nói.
“Ai có thể chê mình kiếm nhiều tiền đâu nào, ta nghe nói bây giờ ngày nào làng Tây Hà cũng đều đưa mấy chục xe sợi gai đến quận thành, mỗi xe trừ đi các chi phí, ít nhất cũng có thể kiếm được một lượng bạc, một ngày cũng kiếm được mấy lượng rồi”.
Bành lão gia nói: “Đúng thế, vẫn là vì Kim Phi trả lương cao cho các công nhân nữ, nếu không có thể kiếm được nhiều hơn”.
“Tiền công ở xưởng dệt đúng là cao thật, nghe nói một tháng công nhân nữ có thể kiếm được hơn một trăm văn tiền”.
“Đó là công nhân nữ ở làng Tây Hà và làng Quan Gia, họ được tiền lương gấp đôi, một tháng ở các làng khác cũng có mấy chục văn”.
“Mấy chục văn mà còn ít à? Sai dịch ở huyện nha làm việc mệt bở hơi tai mà một tháng kiếm được có bao nhiêu tiền đâu”.
Chu lão gia nói: “Vì tiền lương cao, còn bao cơm nên đám dân nghèo mới chạy đến làng Tây Hà”.
Nói rồi chủ đề lại quay về vấn đề cũ.
Bành lão gia khổ sở nói: “Đại nhân, cứ như thế thì không được, ngài nghĩ cách đi”.
“Yên tâm đi, ta đã bảo người đi điều tra, xưởng dệt bên Kim phi đã sắp tuyển đủ rồi, bây giờ nung gạch chuẩn bị xây phòng ở cho xưởng dệt, mấy ngày nữa có thể sẽ không có ai đến làng Tây Hà nữa”.
Triệu huyện úy nể mặt các cô nương, lười biếng nói.
“Thảo nào đại nhân không lo lắng chút nào, hóa ra đã nghe ngóng hết rồi”.
“Hừ, xem như Kim Phi biết thức thời, nếu còn không chịu dừng, ta sẽ cho hắn đẹp mặt”.
“Được rồi ông Bành, ngươi đừng khoác lác nữa, lúc nãy sao ngươi không nói thế?”
Cuối cùng hòn đá nặng lòng của Chu lão gia và Bành lão gia cũng không còn.
Bây giờ người đến làng Tây Hà cũng không còn nhiều, có thể nằm trong khả năng chịu được của họ.
Chỉ cần không có người đến đó nữa thì họ sẽ là đám dân hèn chết đói.
Trong lòng không còn chuyện cần lo lắng nữa, hai người hoàn toàn buông thả bản thân, trong phòng nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Họ cứ tưởng chuyện này cứ thế qua đi, nhưng mấy ngày tiếp theo họ mới biết mình nghĩ lầm rồi.
Từ sau khi Kim Phi mở xưởng dệt và lò nung trong làng, dân làng Tây Hà trở thành đối tượng được người dân ở tất cả các làng ngưỡng mộ.
Các làng khác đều đang sầu muộn vì chuyện ngày mai ăn gì thì dân làng Tây Hà đã có thể cách ba ngày lại ăn một bữa thịt.
Mỗi lần đến thị trấn đi chợ, chỉ cần nhìn thấy người ăn mặc như thôn nữ mua thịt thì người bán thịt sẽ biết đây chắc chắn là người làng Tây Hà.
Những người phụ nữ này cũng sẽ đắc ý cầm miếng trong tay, gặp người quen ở các làng khác thì vừa oán trách công việc mệt nhọc vừa ước gì có thể đung đưa miếng thịt trước mặt người ta.
Mỗi lần như thế đều khiến người ở làng khác ngưỡng mộ không thôi.
Xưởng dệt ngày càng được mở rộng, làng Quan Gia cũng tham gia vào đoàn đội này, việc làm ăn bán thịt trên thị trấn cũng ngày càng tốt, trước kia thợ săn chí có thể đưa con mồi mình vào núi đánh bắt được đến huyện phủ để bán, trên thị trấn không thể bán hết được.
Nhưng bây giờ chưa hết buổi sáng đã có thể bán hết sạch.
Nếu không bán hết cũng không sao, có thể đưa đến làng Tây Hà, bên đó có bao nhiêu sẽ nhận hết bấy nhiêu.
Mỗi khi nhìn thấy có thợ săn vào làng, công nhân nữ ở xưởng dệt biết hôm nay có thịt ăn rồi.
Các cô gái Thục Địa đều rất xinh đẹp, trước kia các cô gái phải làm ruộng để kiếm sống, lại không được ăn no, ai nấy cũng vừa đen vừa gầy.
Nhưng chỉ cần vào xưởng dệt làm việc thì không cần lo bị đói nữa, lại làm việc trong nhà, không cần ra ngoài phơi nắng, những cô gái lúc đầu vừa đen vừa gầy bây giờ ai nấy cũng đều trắng trẻo xinh đẹp.
Mặc dù còn không ít công nhân nữ mặc quần áo với những mảnh vá nhưng cũng ăn mặc rất sạch sẽ, trên người còn tỏa ra mùi xà phòng.
Trong xưởng dệt cũng không còn nhìn thấy cô gái nào đầu tóc luộm thuộm nữa.
Trước kia “những món hàng phải đền tiền” cực kỳ khó gả đi, chỉ cần vào xưởng dệt đều trở thành “hàng hot”.
Dần dần công nhân nữ ở xưởng dệt trở thành một cảnh quan ở làng Tây Hà, thợ săn ngoài làng mỗi lần đến bán thịt đều sẽ cố ý đến làng lúc đi làm hoặc tan làm.
Ngay cả Kim Phi có lúc bận rộn đến mệt cũng sẽ đến xưởng dệt đi vòng vòng, vì chuyện này mà y còn bị Đường Tiểu Bắc cười nhạo.
Dĩ nhiên Kim Phi không thể nhịn được sự khiêu khích này, mỗi lần như thế đều cũng dùng hành động thực tế chặn lại khiến Đường Tiểu Bắc cũng khó nói nên lời.
Đều không cần chủ động quảng bá, danh tiếng của xưởng dệt cũng được truyền ra ngoài, đây cũng là nguyên nhân xưởng dệt có thể tuyển được số lượng công nhân nữ khá lớn trong thời gian ngắn, thậm chí có người còn sẵn lòng rời khỏi quê nhà, dẫn cả nhà đến làng Tây Hà.
Vì thông tin liên lạc lạc hậu nên xưởng dệt đã tuyển đủ người vẫn có không ít người đến, hơn nữa ngày sau còn nhiều hơn ngày trước.
Chương 269: Dựng lều trại
Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Trương Lương, Đường Đông Đông, Mãn Thương, Chu Cẩm, Khánh Mộ Lam, Lưu Thiết, trưởng làng của hai làng, Nhuận Nương, Trịnh Phương...
Buổi tối sau khi tan làm, những người có tiếng nói ở làng Tây Hà và làng Quan Gia về cơ bản đều tập trung tại nhà của Kim Phi.
Bọn họ cùng nhau thảo luận về vấn đề nhân khẩu trong làng ngày càng tăng.
"Tiên sinh, người đến đây quá đông, bây giờ không chỉ các khoảng đất trống trong làng mà phía sau núi cũng dựng lên rất nhiều lều cỏ”.
Trương Lương là người đầu tiên lên tiếng: "Nếu tiếp tục như vậy, trong làng sẽ xảy ra chuyện”.
"Đã xảy ra chuyện rồi đấy, tối nay Lão Tam về nhà, phát hiện túi lương thực trong nhà đã bị lấy trộm”, làng trưởng lắc đầu nói.
"Lương ca, chuyện này buộc phải mau chóng điều tra, một khi tra ra người làm thì đuổi hắn ra ngoài, vĩnh viễn không được đặt chân vào làng Tây Hà nữa”.
Kim Phi lạnh lùng nói: "Những chuyện xấu xa này tuyệt đối không được phát triển thêm, nếu không trong làng sẽ nhanh chóng hỗn loạn”.
“Ta đã phái người đi điều tra rồi, Trương Lương nói.
"Trịnh Phương đại ca, huynh dẫn thêm mấy người từ núi Miêu Miêu tới giúp Lương ca, một khi phát hiện có người muốn gây sự, lập tức trấn áp cho ta!"
"Được”, Trịnh Phương gật đầu, sau đó nói: "Tiên sinh, nhưng nếu cứ như này mãi thì cũng không được, chúng ta phải mau chóng tìm cách”.
"Cái này không dễ à? Đuổi hết bọn họ đi chẳng phải là được rồi sao?", Lưu Thiết nói.
"Đuổi đi? Họ đều đến đây để làm việc trong xưởng dệt. Nhiều người trong số họ đã bán hết tài sản của mình, muốn quay về cũng không được. Nếu chúng ta không giữ họ lại thì rất có khả năng họ sẽ chết đói bên ngoài”, Đường Đông Đông cau mày nói.
"Chúng ta không bảo họ đến đây, cũng không ép họ bán tài sản của mình mà”.
Lưu Thiết trả lời: "Hơn nữa, xưởng dệt đã đủ người rồi, tại sao chúng ta phải giữ họ lại?"
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa”.
Thấy hai người sắp cãi nhau tới nơi, Kim Phi đứng dậy nói: “Cho dù bọn họ có phải do chúng ta gọi đến đây hay không, nếu bọn họ đã bán tài sản và đến đây thì có nghĩa là họ tin tưởng làng Tây Hà chúng ta. Muốn tìm một con đường sống, làng Tây Hà chúng ta không thể làm những việc như ép chết người, nếu không sau này chúng ta muốn tuyển người thì chưa chắc sẽ có người đến”.
"Tiên sinh nói hay quá!", Khánh Mộ Lam đứng dậy, vỗ tay khen ngợi Kim Phi.
"Được rồi, đừng làm loạn”.
Kim Phi đè cô ấy ngồi xuống, suy nghĩ một chút: “Trưởng làng, ta nhớ mấy mẫu đất bằng phẳng phía sau xưởng lò là của gia đình ông, ông có thể cho ta thuê không, ta muốn dựng mấy lều trại trên đó, tập hợp những người này trước. Tránh tình trạng hỗn loạn khắp cả làng, tiền thuê đất sẽ tính theo tiền ta thuê xưởng dệt, ông thấy có được không?"
"Có gì mà không được?", trưởng làng nói: "Bây giờ người nhà của ta đều lấy tiền công từ chỗ của cậu, cũng không có thời gian cày cấy, đất vứt đó cũng là đất hoang, cậu cứ việc dùng, tiền thuê gì chứ?"
"Sử dụng đất của nhà ông thì đương nhiên phải trả tiền thuê, đây là quy tắc không thể vi phạm, nếu không sau này tôi sử dụng đất của người khác, bọn họ có đòi tiền hay không đây?"
Kim Phi nói tiếp: "Nếu như ông không có ý kiến gì nữa thì cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai trưởng làng và Tam gia tập hợp những người đàn ông bên ngoài lại, bảo bọn họ đi dựng lều trại.
Khi lều trại được dựng xong thì tập hợp mọi người và sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Sau đó đàn ông đều đưa đến công trường, hỏi xem trong số những người phụ nữ có ai muốn đi công trường hay không, tiền công bằng 70% của đàn ông, mỗi ngày được ăn ba bữa cơm”.
Bằng cách này, không chỉ giúp các ngôi nhà được xây dựng nhanh hơn, còn có thể tạo việc làm cho bọn họ, tránh việc để bọn họ phải lang thang khắp làng.
Phụ nữ không muốn đến công trường và trẻ em được phép ở trong lều trại gần đây, làng mình sẽ cung cấp một bữa cháo lúa mì vào mỗi buổi trưa, những ai không nghe lời, chạy lung tung sẽ bị đuổi ra khỏi làng".
"Được”.
Hai trưởng làng vội vàng gật đầu.
"Mộ Lam, không phải cô vẫn luôn nói binh lính nữ quá ít sao? Bây giờ nhiều người rồi, muốn thì có thể đi chọn”.
Kim Phi lại nhìn Khánh Mộ Lam.
"Ta chỉ chờ câu nói này của tiên sinh thôi đấy”.
Khánh Mộ Lam vội vàng gật đầu.
Hầu hết những người từ các làng khác đến đây lần này đều là phụ nữ, hơn nữa nhiều người trong số họ đã rơi vào đường cùng, điều này sẽ cung cấp cho Khánh Mộ Lam một số lượng lớn binh lính tiềm năng.
"Còn Mãn Thương, sắp tới bên phía ngươi tạm thời đừng làm Hắc Đao nữa, tiếp tục chế tạo guồng quay tơ”.
Kim Phi lại nhìn Mãn Thương: “Làm thêm ba trăm guồng quay tơ càng sớm càng tốt”.
Ba trăm guồng quay tơ, làm việc hai ca ngày đêm, có thể tạo việc làm cho sáu trăm công nhân nữ.
“Tiên sinh, bây giờ mỗi ngày chúng ta có thể tạo ra được mấy chục bánh xe sợi, nếu làm nhiều guồng quay tơ như vậy thì liệu sợi có bán được không?”
Mãn Thương hơi lo lắng hỏi.
"Đông Đông, ta uống chút nước, cô giải thích với Mãn Thương đi”.
Kim Phi mỉm cười bưng chén trà lên.
"Mãn Thương, Quảng Nguyên của chúng ta là nơi sản xuất sợi vải. Mỗi ngày, những con tàu lớn của vùng khác đến chỗ chúng ta mua sợi gai đậu kín bến cảng Quảng Nguyên. Đừng nói một ngày chúng ta chỉ làm ra mấy chục bánh xe sợi, cho dù làm nhiều gấp mười lần thì cũng hoàn toàn không cần lo bán không được, chỉ là vấn đề giá cả mà thôi”.
Đường Đông Đông nói tiếp: "Chưa nói đến nhà họ Chu – gia đình kinh doanh vải số một quận thành, chỉ riêng nhà tôi ở thời điểm chưa sa sút, số lượng sợi gai chúng tôi cần dệt mỗi ngày đã nhiều hơn rất nhiều so với số lượng sợi gai mà chúng ta làm ra bây giờ”.
“Tầm nhìn của ta hạn hẹp quá”, Mãn Thương ngờ nghệch gãi đầu: “Nếu đã như vậy thì sau khi làm xong bên xưởng lò ta sẽ tiếp tục làm guồng quay tơ”.
"Mãn Thương, mỗi lần chỗ ngươi làm được mười guồng quay tơ thì hãy gửi sang cho Đông Đông”.
Kim Phi nói tiếp: "Đông Đông, cô và hai vị trưởng làng sắp xếp một chút, bây giờ trời còn chưa lạnh, trước khi nhà xưởng mới được xây xong thì vẫn giống như chúng ta trước đây, cần phải dựng mấy lều trại, sắp xếp sớm cho phụ nữ bắt đầu đi làm, nhanh được chút nào hay chút đó.
Trưởng làng, Tam gia, Mãn Thương, mọi người hãy phối hợp với Đông Đông”.
“Không thành vấn đề”, mấy người họ lập tức đồng ý.
"Thiết Tử ca, bây giờ có thêm nhiều miệng ăn như vậy, chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào lương thực của núi Thiết Quán. Sau này mỗi lần trở về từ quận thành cũng phải mua một ít lương thực, tuyệt đối không thể để thiếu lương thực”.
Kim Phi nói: "Bây giờ Nhuận Nương phụ trách phương diện này, huynh cần mua bao nhiêu thì có thể đến bàn bạc với Nhuận Nương”.
“Đã rõ”, Lưu Thiết vội vàng gật đầu.
"Vậy được, tạm thời sắp xếp như vậy đã, sắp tới ta sẽ ở trong làng, nếu có vấn đề gì, mọi người kịp thời báo cáo tìm hướng giải quyết”.
Kim Phi đứng dậy nói: "Nếu không có việc gì khác, mọi người đi làm cả đi”.
Sáng sớm hôm sau, cả làng trở nên nhộn nhịp.
Sau mấy ngày những người đến từ làng khác rảnh rỗi và lo lắng ở sau núi và ở lối vào làng, cuối cùng bọn họ cũng có được công việc đầu tiên khi đến Làng Tây Hà.
Chẳng mấy chốc, trên khoảng đất trống phía sau lò nung đã mọc lên không ít lều trại.
Mấy lều trại ở những nơi khác trong làng đã bị phá bỏ, những người tới từ các làng khác đã tập trung đến lều trại mới.
Trương Lương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã tìm ra kẻ lấy trộm lương thực, là một tên côn đồ ở làng bên cạnh. Thấy làng Tây Hà gần đây đông người, gã đến để đục nước béo cò, không chỉ trộm lương thực nhà Lão Tam, còn trộm bạc vụn của mấy nhà khác, chỉ là tạm thời chưa bị phát hiện mà thôi.
Người như vậy không đáng có được sự đồng tình, Trương Lương thẳng thừng đánh gãy một chân của gã, sau đó ném ra ngoài làng, sống hay chết phải xem số khiếp của gã.
Cả nhóm người làm việc chăm chỉ mấy ngày, cuối cùng ngôi làng đã trở về trật tự cũ.
Cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Chương 270: Thổ phỉ lại ra tay
Mấy ngày gần đây, Kim Phi đều không dám ra ngoài.
Dù bọn họ là người cùng làng hay người khác làng, chỉ cần bọn họ sẵn lòng bỏ công góp sức, Kim Phi sẵn sàng tìm cho họ một số công việc.
Còn về những đứa trẻ không thể đi làm thì y cũng lo cho chúng mỗi ngày một bữa.
Đây cũng là lần đầu tiên nhiều đứa trẻ từ nhỏ đến lớn được ăn no bụng.
Bữa ăn ngày đầu tiên, nhiều đứa trẻ no đến mức cái bụng tròn xoe, nằm lăn ra đất không nhúc nhích được.
Điều này khiến nhiều người từ các làng khác khi nhìn thấy Kim Phi đã kéo theo con cái của họ đến dập đầu mãi không chịu đứng lên, còn bắt con cái của họ phải dập đầu ba lần mới thôi.
Mặc dù đến Đại Khang đã lâu, nhưng Kim Phi vẫn chưa quen với kiểu quỳ lạy dập đầu này, do đó y chỉ có thể trốn trong phòng thí nghiệm, cố gắng ra ngoài ít nhất có thể.
...
Ở phủ huyện, Triệu huyện úy và hai thân sĩ lại gặp nhau.
"Kim Phi thật sự quá đáng lắm rồi, xưởng dệt đã tuyển đủ người còn không ngừng tuyển thêm. Rõ ràng là muốn cướp người từ địa bàn của chúng ta”.
Chu lão gia vừa bước vào phòng đã tức giận đập bàn: "Gần đây, số người bên chỗ ta đến làng Tây Hà ngày càng nhiều!"
"Giống nhau cả thôi, nhóm dân đen đầu tiên tự rời đi thì đã đành, khi biết Kim Phi không ngừng tuyển thêm người, bọn chúng còn chạy về gọi đám dân đen khác đi cùng”.
Bành lão gia tiếp tục nói: "Địa bàn của ta có hai ngôi làng, người sắp đi hết luôn rồi”.
Sắc mặt Triệu huyện úy cũng u ám đáng sợ.
Địa bàn của ông ta là địa bàn gần địa bàn của thổ phỉ núi Thiết Quán nhất, do đó có nhiều người chạy đến làng Tây Hà nhất.
"Ta đã cử người đi xem xét rồi, làng Tây Hà bây giờ có rất nhiều người, không có chỗ ở nên bọn họ chỉ dựng tạm một vài lều trại ở bên ngoài làng”.
Chu lão gia nói: "Mọi người nói xem Kim Phi có mưu đồ gì? Nhiều người như vậy mà hắn lại dùng không hết, còn phải bỏ lương thực ra để nuôi bọn chúng”.
"Ông thì biết cái gì, Kim Phi đang mua chuộc lòng người!"
Triệu huyện úy nói: "Nuôi một đám người thì có thể tốn bao nhiêu tiền lương thực chứ? Nhưng lại có thể khiến những người này mang ơn cả đời. Bây giờ có lẽ không cần dùng đến nhiều người như vậy, nhưng sau này có lúc sẽ dùng được. Đến lúc đó bọn họ sẽ là đám tay sai trung thành nhất của Kim Phi!"
"Đại nhân nói không sai, người mà ta cử đi đã báo cáo, Kim Phi cũng không để cho những người này nhàn rỗi, đã tìm việc cho tất cả mọi người. Đám người khốn kiếp đó ngày nào cũng làm việc mệt nhọc như con chó còn luôn miệng nói đội ơn Kim Phi”.
“Đây chính là thủ đoạn của Kim Phi!”, Triệu huyện úy cảm khái nói.
"Triệu đại nhân, Lão Bành, chúng ta không thể cứ đợi như vậy được”.
Chu lão gia thận trọng hỏi: "Nếu quả thực không được nữa thì chúng ta cùng đến làng Tây Hà nói chuyện với Kim Phi đi?"
"Kim Phi là một kẻ điên, lần trước khi Chu sư gia đến làng Tây Hà đã không bao giờ quay lại được nữa”.
Triệu huyện úy không do dự từ chối đề nghị của Chu lão gia: "Muốn đi thì các ông đi đi, ta không đi đâu”.
“Ta cũng không đi!” Bành lão gia cũng vội vàng lắc đầu.
"Vậy hai người nghĩ cách gì đi chứ!"
"Thật ra, ta đã nghĩ ra một cách”.
Bành lão gia liếc nhìn bên ngoài, chắc chắn không có người nghe trộm ngoài cửa mới ghé vào lỗ tai hai người kia, nói ra kế hoạch của mình.
"Lão Bành, ông đúng là đầu óc xấu xa, cách này quá hay”.
Chu lão gia mỉm cười giơ ngón tay cái lên: "Đám dân đen hèn hạ kia tự nguyện đến làng Tây Hà, phủ binh không thể ra tay ngăn cản nhưng thổ phỉ thì có thể. Bọn họ làm vậy là đang cản đường thôi!"
"Chuyện tới nước này thì chỉ có thể làm như vậy”.
Triệu huyện úy cũng khẽ gật đầu: “Bảo người của ông làm việc cho sạch sẽ, đừng để Kim Phi nắm được sơ hở, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền toái”.
"Đại nhân yên tâm, ta sẽ tìm vài người qua tay, đến lúc đó, ngay cả đám thổ phỉ ra tay cũng sẽ không biết là ai sai khiến, Kim Phi điều tra kiểu gì được?"
Lão Bành vỗ ngực đảo bảo.
"Vậy cứ làm như ông nói đi, chỗ tôi và Lão Chu cũng sẽ sắp xếp”.
Triệu huyện úy ngẫm nghĩ một lát, cũng đồng ý với kế hoạch lần này.
...
Bây giờ, làng Tây Hà hết sức náo nhiệt nhộn nhịp, phòng thí nghiệm là một nơi yên tĩnh hiếm có.
Kim Phi trốn trong phòng thí nghiệm để vẽ tranh, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đến, y cũng rất thích thú khi cùng họ nghiên cứu các loại hương liệu.
Nhưng hôm nay y không ra ngoài cũng không được.
Đường Tiểu Bắc nhận được tin tức, có hai chưởng quầy nữ đã bán hết xà phòng thơm và quay trở lại quận thành, cô ấy buộc phải quay về chủ trì thương hội.
Gần đây ở làng Tây Hà có quá nhiều chuyện xảy ra, Kim Phi không thể đi cùng cô ấy đến Quảng Nguyên, chỉ có thể bảo A Lan dẫn theo nhiều người bảo vệ cô ấy.
Kim Phi tiễn Đường Tiểu Bắc rời đi, vừa quay lại phòng thí nghiệm thì Trương Lương và Trịnh Phương đã quay lại.
"Tiên sinh, hôm nay ở làng Dương Hà phía Bắc của Kim Xuyên có ba gia đình đến làng Tây Hà chúng ta, nhưng trên đường gặp phải thổ phỉ”.
Trịnh Phương thở dài nói: "Mười hai thành viên của ba gia đình đều bị thổ phỉ giết sạch!"
“Sau đó thì sao?” Kim Phi hỏi.
Thổ phỉ ở Đại Khang quá nhiều, chuyện chặn đường cướp của xảy ra hàng ngày.
Nếu chỉ là một thổ phỉ cướp bóc đơn giản thì Trịnh Phương sẽ không quay lại một mình để báo cáo với Kim Phi.
"Ta còn tưởng rằng bọn sơn tặc giết người vì tiền, cho nên cũng không để ý lắm, nhưng nghe thương nhân đi ngang qua nói, đây đã là lần thứ hai bọn họ gặp phải cảnh chém giết trong mấy ngày gần đây rồi”.
Trịnh Phương nói: "Thông thường đám thổ phỉ chặn đường chỉ cướp tiền, rất ít khi giết người. Ta cảm thấy chuyện này không ổn lắm nên đã cử người đi dò hỏi.
Quả nhiên, gần đây đám thổ phỉ đã cướp giết mấy lần, người dân bị giết trong những lần đó đều có một đặc điểm..."
"Tất cả bọn họ đều đến làng Tây Hà chúng ta, phải không?"
Kim Phi ngắt lời Trịnh Phương, hỏi.
Giọng nói của y không lớn nhưng cả Trương Lương và Trịnh Phương đều cảm nhận được sự lạnh lùng ẩn chứa trong đó.
"Vâng", Trịnh Phương gật đầu đáp: "Ta nghĩ rằng rất có khả năng có ai đó đang nhắm vào chúng ta, vì vậy mới quay lại báo cáo với tiên sinh”.
"Còn có khả năng gì nữa chứ? Rõ rành rành ra đấy rồi, rõ ràng là nhằm vào chúng ta!"
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Trương Lương: "Mấy ngày gần đây số lượng người đến làng chúng ta đã ít hơn rồi phải không?”
"Ừ, hai ngày nay không có ai tới”.
Trương Lương gật đầu nói: "Ta còn tưởng rằng không ai muốn đến nữa chứ, nhưng bây giờ ta mới biết nguyên nhân là do đám thổ phỉ giở trò”.
Bây giờ Kim Phi rất ít khi tức giận, nhưng sau khi nghe chuyện này y không thể nhẫn nhịn được, tay siết chặt nắm đấm.
Trên thực tế, đã có rất nhiều người từ các làng khác tập trung đến làng Tây Hà, Kim Phi cũng cảm thấy thế đã đủ rồi.
Nhưng y không thể chấp nhận được việc những tên thổ phỉ sử dụng cách hèn hạ này để ngăn cản những người dân đến làng Tây Hà!
"Lão Trịnh, ngươi có tra ra được đám thổ phỉ nào ra tay không?", Kim Phi lạnh lùng hỏi.
"Đám thổ phỉ hành động rất cẩn thận, cũng rất tàn nhẫn, chưa bao giờ để bất cứ ai sống sót, không có cách nào để biết chúng là ai”, Trịnh Phương lắc đầu nói.
"Vậy thì rắc rối rồi, dù chúng ta muốn tiêu diệt bọn chúng cũng chẳng biết tìm ai”.
"Rắc rối gì đâu?"
Kim Phi nói: "Chỉ có một vài con đường đến làng Tây Hà, sắp xếp một đội hai mươi người trên mỗi con đường. Nếu gặp phải thổ phỉ thì giết hết không tha! Đánh không lại thì quay về gọi thêm người, ta không tin một đám thổ phỉ lại có thể coi trời bằng vung”.
"Tiên sinh, làm vậy không ổn lắm”, Trịnh Phương do dự nói: "Địa bàn của núi Thiết Quán chỉ có Kim Xuyên, nếu chúng ta làm như vậy thì chẳng khác nào gây chuyện trên địa bàn của những tên thổ phỉ khác, điều này trái với quy tắc...”
"Ông đây đi trấn áp thổ phỉ thì nói gì đến quy tắc?”
Kim Phi trừng mắt nhìn Trịnh Phương, phẫn nộ nói: "Ông đây không chỉ muốn trấn áp thổ phỉ, còn muốn lấy đầu của đám thổ phỉ đi lãnh thưởng! Tên nào dám ngăn cản các ngươi thì giết hắn luôn cho ta”.
Bình luận facebook