-
Chương 261-265
Chương 261: Bi kịch
“Lục Liễu cô nương, trùng hợp quá”.
Kim Phi cười hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Bây giờ trời đã nhá nhem tối, là lúc việc kinh doanh của giáo phường ti bùng nổ nhất.
Là cô nương hot nhất của giáo phường ti, không ở giáo phường ti bận rộn tiếp khách mà lại xuất hiện ở cổng của phủ quận trưởng khiến cho Kim Phi cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Quận trưởng phu nhân nói lần này Tiểu Bắc cô nương bị kinh sợ, muốn giúp cô ấy trấn tĩnh lại, tiểu nữ biết một chút nữ hồng, buổi trưa phu nhân gọi tiểu nữ tới giúp đỡ, vừa mới làm xong”.
Lục Liễu giải thích với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lúc này Kim Phi mới hiểu ra.
Nữ hồng là một thuật ngữ chung chỉ những kỹ năng liên quan đến may vá, được áp dụng từ quần chúng đến phi tần hoàng hậu, tất cả mọi phụ nữ đều phải học.
Chỉ là trọng điểm học có chút khác nhau mà thôi.
Có người giỏi dệt vải, có người giỏi may vá, có người giỏi thêu thùa, có người giỏi thắt nút.
Mà Lục Liễu thì rất giỏi thêu thùa, đó là lý do vì sao quận trưởng phu nhân tìm cô ấy tới.
“Cô nương vì chuyện của Tiểu Bắc mà bận rộn cả buổi chiều, vậy thôi ta không làm phiền cô nương nữa”.
Buổi trưa Kim Phi mới chỉ ăn hai bát cháo, bây giờ bụng vẫn còn rất đói.
Quan sát lời nói và cảm xúc là kỹ năng cơ bản của các cô nương thanh lâu, Lục Liễu mặc dù rất muốn được nói chuyện nhiều hơn với Kim Phi, cải thiện mối quan hệ, nhưng phát hiện ra Kim Phi không hề có hứng thú nói chuyện với mình thì cũng không cố níu kéo, mỉm cười chào tạm biệt Kim Phi.
Chỉ là khi đi ngang qua Kim Phi, bàn tay vô ý chạm vào mu bàn tay của Kim Phi.
Kim Phi đương nhiên hiểu dụng ý của cô ấy, nhưng gần đây bao nhiêu chuyện xảy ra, y không có tâm trạng dây dưa với Lục Liễu.
Thủ đoạn của cô nàng này vừa nhìn là đã biết không hề thấp.
Trên đường quay về, Kim Phi vẫn luôn suy nghĩ lời của quận trưởng.
Bây giờ y thực sự quá bé nhỏ, làm việc gì cũng bị vướng chân vướng tay, với tình hiện hiện tại, quả thực không thích hợp để xuất đầu lộ diện, thay vì lãng phí sức lực sống chết đối đầu với Chu Trường Lâm thì chi bằng quản lý tốt việc kinh doanh, kiếm nhiều tiền để khiến bản thân trở nên vững vàng hơn.
Trong tay có tiền thì trong lòng mới không hoang.
Quay về nhà, Kim Phi vẫn còn đang nghĩ về chuyện này, lúc ăn cơm vẫn có chút lơ đễnh.
Người đang lơ đễnh còn có cả Đường Tiểu Bắc.
Cô ấy vẫn còn nhớ lời sáng hôm qua của Kim Phi, nhưng tối hôm qua Kim Phi đuổi theo Chu Văn Viên, không quay về, không biết liệu tối nay có…
Đang nghĩ mông lung đột nhiên nghe thấy Kim Phi nói: “Đông Đông, Tiểu Bắc, ta muốn thành lập một thương hội, hai người nghĩ sao?”
“Thương… thương hội?”
Đường Tiểu Bắc nhất thời vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Số lượng xà phòng tích lũy ở núi Thiết Quán đã nhiều lắm rồi, ta muốn nhanh chóng biến chúng thành ngân lượng”.
Kim Phi nói: “Không phải Tiểu Bắc vẫn đang bồi dưỡng một nhóm gia nô sao? Sau khi thương hội thành lập, trước tiên hãy thử trong mấy huyện phủ trong quận Quảng Nguyên, xem xem bọn họ liệu có thể có năng lực đảm nhận được vị trí chưởng quầy hay không, sau đó chọn ra một người thông minh nhất, chuẩn bị sẵn sàng để tới kinh thành, một khi mở ra thị trường xà phòng ở kinh thành thì người đó có thể tới đó nhận chức”.
“Nhưng muội còn chưa dạy bọn họ được bao lâu mà”, Đường Tiểu Bắc nói: “Bây giờ đã để bọn họ thử sức e là hơi sớm đấy?”
“Thực nghiệm là cách tốt nhất để kiểm tra năng lực của mọi người, cũng là một cách tốt nhất để học hỏi”.
Kim Phi nói: “Được hay không thì cứ để bọn họ thử là biết, được thì tiếp tục bồi dưỡng trọng điểm, không được thì sắp xếp việc khác, Tiểu Bắc cũng đỡ tốn sức hơn”.
“Như vậy cũng được”.
Đường Tiểu Bắc gật đầu, coi như đồng ý: “Nhưng tiên sinh à, nếu chúng ta thành lập một thương hội mà chỉ bán mỗi xà phòng liệu có ít quá không?”
“Đương nhiên là không chỉ có xà phòng không rồi, bên chỗ Mãn Thương còn rất nhiều người, ta có thể bảo cậu ấy rèn một ít đồ sắt cùng bán luôn”.
“Dao đen sao?”, hai mắt Đường Tiểu Bắc sáng lên.
Mặc dù cô ấy không biết nhiều về đồ sắt, nhưng không hề xa lạ với dao đen, đã từng nhờ A Lan nghiên cứu.
Đao đem sắc bén và cứng cáp hơn tất cả các loại dao trên thị trường, nếu như bán ra bên ngoài, nhất định sẽ được giá tốt.
Phụ nữ có thể mua xà phòng, đàn ông có thể mua dao đen, Đường Tiểu Bắc đã có thể thấy trước được triển vọng của thương hội rồi.
“Sẽ rèn một lô dao đen, nhưng số lượng sẽ không quá nhiều, chủ yếu là dao bếp, kéo cùng các loại dụng cụ thường dùng”, Kim Phi nói.
“Ít một chút thì càng tốt, đồ hiếm thì càng đắt, xà phòng có thể bán được giá cao chẳng phải là vì ít đấy sao?”
Đường Tiểu Bắc nói: “Thêm một số dụng cụ phổ biến là được”.
“Còn có rượu ngon mà Phi ca nấu nữa, nếu như huynh đồng ý bán, nhất định cũng sẽ bán được giá rất cao”.
Đường Đông Đông nãy giờ vẫn chưa lên tiếng cười nói: “Phi ca huynh không biết đấy, những cựu binh kia ngày nào cũng tìm đủ cách nịnh nọt Tiểu Cẩm, cầu xin cô ấy mang chút rượu còn sót lại trong phòng thí nghiệm ra”.
“Rượu ngon gì?”
Trong lòng Đường Tiểu Bắc khẽ động.
“Thời gian trước đây Phi ca nấu ra một loại rượu ngon, ai uống xong cũng đều hết lời khen ngợi”.
Đường Đông Đông nói: “Hơn nữa loại rượu này cực kỳ say, Thiết Chùy ngày thường uống được nhiều thế, vậy mà sau khi uống rượu ngon của tiên sinh, mới uống được mấy chén đã say không biết trời cao đất dày gì”.
“Có rượu ngon như vậy vì sao không lấy ra bán?”, Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Phi ca nói nấu rượu quá lãng phí lương thực, Đại Khang hàng năm không biết có bao nhiêu người chết đói, dùng lương thực nấu rượu lại hại thiên hạ”, Đường Đông Đông nói.
Nếu tiên sinh đã nói thế thì thôi vậy.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc có chút tiếc nuối, nhưng vẫn ủng hộ quyết định của Kim Phi.
“Phi ca, thực ra ta cảm thấy, cho dù chúng ta không nấu rượu thì người khác cũng sẽ nấu, gạo dùng để nấu rượu cũng sẽ không thiếu, huynh không cần nghĩ như vậy đâu”.
Đường Đông Đông chủ động nhắc tới chuyện này, muốn khuyên nhủ Kim Phi: “Hơn nữa, chúng ta nâng giá tiền của rượu lên cao một chút, cũng giống như xà phòng, kiếm tiền từ túi người giàu thôi”.
“Người khác là người khác, ta là ta”.
Kim Phi – người luôn nghe theo lời khuyên của Đường Đông Đông lúc này lại kiên quyết lắc đầu: “Sau này sẽ nấu rượu, nhưng không phải bây giờ”.
Ký ức về những năm đói kém đã tác động rất mạnh mẽ tới một người của thế kỷ hiện đại như Kim Phi.
Kiếp trước khi học lịch sử, thường nhìn thấy những ghi chép về nạn đói, chẳng hạn như ở một nơi nào đó, vào năm nào đó, do thiên tai như hạn hán hoặc dịch châu chấu, hàng vạn người phải di dời, phải ăn thịt đồng loại.
Đối với Kim Phi lúc đó, đây chỉ là một phần kiến thức phải ghi nhớ mà thôi.
Nhưng có được ký ức của cơ thể này, y mới hiểu ra, ăn thịt đồng loại là bị kịch tàn khốc đến mức nào.
Năm cơ thể này bảy tám tuổi, chính bởi vì hạn hán, đói kiếm, y tận mắt nhìn thấy một người bạn của mình bị cha cõng rời khỏi làng, sau đó khi quay về ông ấy lại cõng một đứa trẻ khác.
Đêm đó trong nhà của người bạn đó tỏa ra mùi thịt thơm phức, khiến cho cơ thể chủ này đói chảy nước miếng, đòi lão thợ rèn đi xin thịt cho mình ăn.
Lão thợ rèn trước giờ chưa bao giờ đánh con hôm đó lại đánh cậu bé một trận.
Bây giờ không hiểu vì sao, bây giờ mỗi lần nhớ lại đều không khỏi ớn lạnh cả người.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trong lòng Kim Phi đều cảm thấy, ông trời cho y cơ hội sống lại, có lẽ là để y tới ngăn cản thảm kịch này xảy ra.
Chương 262: Quay về
Mọi người đều có những mục tiêu khác nhau ở mỗi giai đoạn của cuộc đời, Kim Phi cũng không ngoại lệ.
Từ trước đến giờ y chưa bao giờ cho rằng mình là một người hoàn hảo.
Về tài năng kinh doanh, y không bằng Đường Tiểu Bắc.
Về năng lực quản lý, y không bằng Đường Đông Đông.
Về lòng dạ, y kém xa so với những lão hồ ly lăn lội trong triều đường.
Còn tham lam háo sắc.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến sự đồng cảm của y đối với những bách tính nghèo khổ.
Những bách tính này chăm chỉ, hiền lành, tốt bụng nhưng lại phải chịu đựng quá nhiều bi kịch lịch sử.
Y hi vọng sự xuất hiện của bản thân có thể khiến những con người đáng thương này bớt chịu khổ một tí.
Nếu như không có năng lực đó thì thôi, nhưng kiến thức trong đầu y từ kiếp trước có thể giúp y thay đổi được thế giới này, vì sao không thử chứ?
Đường Đông Đông thấy Kim Phi kiên trì không chịu nấu rượu bèn từ bỏ ý định khuyên nhủ, gắp một miếng thịt vào bát của Kim Phi và chủ động đổi chủ đề:
“Tiểu Bắc, bình thường ta và Phi ca đều ở làng Tây Hà, không thể nào chăm sóc muội được, chuyện lần này muội nhớ kỹ, sau này ra ngoài nhất định phải dẫn thêm mấy người”.
“Ừm, muội nhớ rồi”, Đường Tiểu Bắc nói: “Đợi muội xử lý xong chuyện công việc, tìm được người có thể tiếp quản muội cũng sẽ quay về làng Tây Hà”.
Kim Phi và Đường Đông Đông đều không ở đây, một mình cô ấy rất cô đơn.
Đặc biệt là mỗi lần ăn cơm, cô ấy đều nhớ tới chiếc bàn lớn trong nhà Kim Phi.
“Muội có thể quay về làng Tây Hà đương nhiên là rất tốt”, Đường Đông Đông đặt bát cơm xuống: “Ta ăn no rồi, Tiểu Bắc muội cũng ăn mau lên, đừng có giống như lúc nào, mỗi lần ăn cơm đều như đếm hạt gạo, ăn mãi không xong”.
“Tỷ tỷ, tỷ ăn xong rồi thì quay về nghỉ ngơi đi, muội với Phi ca thương lượng thêm về chuyện thương hội một lát”, Đường Tiểu Bắc có chút chột dạ nói.
“Vậy được, Phi ca hôm nay vất vả suốt cả ngày, hai người cũng đừng ngồi lâu quá nhé”.
Đường Đông Đông không chút nghi ngờ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Đông Đông, muội tới chỗ Lương ca bảo huynh ấy qua đây một chuyến”.
Kim Phi ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát.
“Được”, Đường Đông Đông xoay người rời đi.
Đường Tiểu Bắc cũng vội vàng ăn nốt chỗ cơm còn lại, sau đó yêu cầu nhân viên nhà trọ thu dọn bát đĩa và phục vụ bàn trà.
Một lát sau Trương Lương đi vào.
“Tiên sinh, ngài tìm ta có việc gì vậy?”
“Có chút việc, Lương ca, huynh ngồi xuống đi”.
Kim Phi chỉ vào chiếc ghế vừa rồi mà Đường Đông Đông vừa nói: “Ta chuẩn bị thành lập một tiêu cục, muốn hỏi ý kiến của huynh”.
Kể từ khi biết triều đình giao máy bắn đá cho người Đảng Hạng, cảm giác nguy hiểm của Kim Phi càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, sau khi quay về sẽ bảo Trương Lương dồn toàn lực chiêu mộ cựu binh.
Lứa cựu binh đầu tiên ai không có vài chiến hữu chứ?
Trong khoảng thời gian này hơn hai trăm người đã được chiêu mộ, núi Miêu Miêu sắp hết chỗ mất rồi.
Nhiều người như vậy, đừng nói là tiền lương, những nhu yếu phẩm cơ bản của cuộc sống cũng đã là một khoản chi phí khổng lồ rồi.
Vì vậy Kim Phi muốn thành lập một tiêu cục, để các cựu binh có thể tự nuôi bản thân, nói không chừng còn có thể kiếm một khoản lớn.
Tiêu cục của Đại Khang giống với công ty bảo an ở kiếp trước, thuộc tổ chức vũ trang dân sự, nhiệm vụ chính là vận chuyển hàng hóa, đôi khi còn đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ khác, ví dụ như bảo vệ một nhân vật quan trọng nào đó.
Các cựu chiến binh mới được tuyển dụng đã được đào tạo một thời gian và đã đến lúc kéo họ ra ngoài để luyện tập.
“Tiêu cục?”, hai mắt Trương Lương sáng lên, vội vàng gật đầu nói: “Ta không có ý kiến gì”.
Nuôi bao nhiêu cựu binh như vậy, anh ấy còn lo lắng hơn Kim Phi nhiều, luôn cảm thấy các đồng đội của mình đang trục lợi từ Kim Phi.
“Ta và Tiểu Bắc tới đây sẽ thành lập một thương hội để bán xà phòng và đồ sắt cho một số huyền phủ của quận Quảng Nguyên, đây là nhiệm vụ bảo vệ và hộ tống đầu tiên của tiêu cục”.
Kim Phi nói: “Thời gian này huynh cũng tổ chức lại đội ngũ một chút, chiêu mộ cựu binh mới cũng dựa theo phương pháp chia thành tiểu đội trước đây, sau đó ngoại trừ ta và đội cận vệ, tách lứa cựu binh đầu tiên và đội hộ tống ban đầu ra, trở thành tiểu đội trưởng cho các tiểu đội mới thành lập”.
“Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hợp nhất, đợi đến khi thương hội chuẩn bị xong thì các huynh sẽ bắt đầu nhiệm vụ”.
“Đã rõ”, Trương Lương nhanh chóng gật đầu.
“Còn nữa, công việc chiêu mộ cựu binh cũng không cần dừng lại, đợi đến khi đủ 500 người thì hãy dừng”.
“Vâng!”
“Được rồi, vậy huynh ngày mai quay về xử lý chuyện này đi”.
“Ngày mai đã quay về rồi?”
Trương Lương ngây ra.
Anh ấy đã nghe Đường Đông Đông nói về chuyện nhà họ Chu, với tính cách của Kim Phi, anh ấy có thể đoán được tiếp theo y định làm gì, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Kết quả Kim Phi lại bảo anh ấy quay về?
Tuy nhiên Trương Lương đã hình thành một thói quen tốt trong Thiết Lâm Quân, đó chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cho dù trong lòng không hiểu, Kim Phi bảo anh ấy quay về, anh ấy vẫn sẽ quay về.
Sau khi Trương Lương đi, Kim Phi mới nhớ ra chưa nói với Đường Tiểu Bắc về chuyện của Chu Trường Lâm.
Mặc dù vợ của Chu Trường Lâm vẫn chưa ra tay, nhưng dù sao vẫn đe dọa đến sự an toàn của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi cảm thấy chuyện này vẫn nên nói cho cô ấy biết thì hơn.
Từ sau khi chuộc thân sau, Đường Tiểu Bắc vẫn luôn hết lòng giúp đỡ Kim Phi, cho dù lần này bị bắt cóc, Đường Tiểu Bắc cũng chưa từng có một lời oán hận nào.
Nếu như Đường Tiểu Bắc nhất quyết không đồng ý tha cho vợ của Chu Trường Lâm, Kim Phi cũng cần suy nghĩ đến việc ủng hộ cô ấy.
“Tiểu Bắc, hôm nay quận trưởng tìm ta, nói hai chuyện”.
Kim Phi kể lại những lời mà quận trưởng đã nói với y một lượt: “Chuyện này muội là người trong cuộc, nói xem muội nghĩ thế nào?”
Đường Tiểu Bắc vốn dĩ ngồi đối diện Kim Phi, đợi Kim Phi nói xong liền đứng dậy đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng ngồi lên đùi Kim Phi.
Vươn tay ôm lấy cổ Kim Phi, nhìn chằm chằm vào mắt y.
“Có gì thì cứ nói, nhìn ta như vậy làm gì?”
Kim Phi vỗ nhẹ vào vai của Đường Tiểu Bắc.
“Tiên sinh, từ sau khi huynh chuộc muội ra từ Xuân Phong lâu, muội đã là người của huynh rồi, huynh quyết định như thế nào, muội đều nghe theo huynh hết”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Tuy nhiên tiên sinh hỏi ý kiến muội, muội thực sự cảm thấy rất vui”.
“Tiểu Bắc, ta chuộc muội ra không phải vì muốn chiếm dụng muội, sau này muội phải nhớ kỹ, muội là một người tự do, đừng để người khác quyết định thay cuộc đời muội, biết chưa?”
Kim Phi chân thành nói: “Bây giờ muội đã thoát tịch rồi, vì vậy quan hệ giữa chúng ta bây giờ không phải chủ tớ, mà là bạn bè bình đẳng, là đối tác hợp tác”.
“Muội không muốn làm bạn với tiên sinh, cũng không muốn làm đối tác”.
Đường Tiểu Bắc nhào vào lòng Kim Phi: “Muội muốn là nương tử của huynh, không làm đại phu nhân thì làm tiểu thiếp cũng được, tiên sinh huynh chuộc muội ra, không được bỏ rơi muội”.
“Ta đang nói chuyện chính với muội đấy”.
“Muội cũng đang nói chuyện chính với huynh mà”, Đường Tiểu Bắc ngóc đầu dậy, nghiêm túc nói: “Đối với một cô nương mà nói, còn có chuyện nào quan trọng hơn chung thân đại sự sao?”
“Muội nghĩ kỹ rồi?”, Kim Phi hỏi.
“Ừm!”, Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu, cả giận nói: “Đời này ngoại trừ tiên sinh, muội không gả cho ai hết”.
“Lần này cho dù ai gõ nát cửa thì cũng quyết không mở”.
Kim Phi bế Tiểu Bắc lên đi vào trong phòng.
“Ui tiên sinh, khăn trắng của muội vẫn chưa cầm mà”.
“Quan tâm khăn trắng làm gì tầm này nữa”.
“Không được đâu! Ưm…!
Chương 263: Phục vụ tận tình
Lần này không có ai tới làm phiền.
Tiếng thở hổn hển dần dần lắng xuống, Đường Tiểu Bắc thở dốc nằm trong lòng Kim Phi, vươn tay sờ soạng vài cái, lấy ra một chiếc khăn vuông màu trắng lấm tấm vết đỏ.
“Thứ này quan trọng đến vậy sao?”
Kim Phi vuốt lưng Đường Tiểu Bắc, khẽ hỏi.
Thực chất y không để ý chuyện này, nhưng vì Đường Tiểu Bắc xuất thân từ thanh lâu, cứ cố chấp lấy được chiếc khăn đó bằng được.
“Đương nhiên là quan trọng rồi, Tiểu Bắc muốn dành cơ thể trong sạch cho tiên sinh”.
Đường Tiểu Bắc nghiêm túc nói: “Mặc dù Tiểu Bắc xuất thân từ thanh lâu, nhưng chưa từng có người đàn ông nào chạm vào người muội, những người dạy muội đều là phụ nữ, đây là quy định của thanh lâu”.
“Vậy sao?”, Kim Phi cười hỏi: “Vậy thanh lâu dạy muội những gì rồi?”
“Tiên sinh muốn biết sao?”
Đường Tiểu Bắc chớp mắt, háo hức hỏi.
“Được rồi, được rồi, trêu muội thôi”.
Kim Phi gãi gãi múi Đường Tiểu Bắc một cái: “Hôm nay là lần đầu của muội, đừng quá sức, để lần sau lĩnh giáo nhé!”
“Muội không chịu đấy!”
Đường Tiểu Bắc liếm môi, rúc đầu vào trong chăn.
Một lúc lâu sau, hai người mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
…
Cách nhà họ Chu vài dãy nhà, Chu Trường Lâm vốn định đi ngủ, lúc này cầm một phong thư trên tay, ông ta không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Vừa rồi người của phủ quận trưởng tới đưa một bức thư, nói rằng phải lập tức đưa cho Chu Trường Lâm.
Lính canh cửa nghe thấy bức thư này là do chính quận trưởng biết lập tức mang tới, không sợ quấy rầy việc nghỉ ngơi của Chu Trường Lâm.
Gần đây Chu phu nhân đều ở trong viện tử của Chu Đắc Ngũ chăm sóc con trai, vừa rồi quay lại lấy đồ, nhìn thấy phòng của Chu Trường Lâm vẫn sáng đèn liền đi vào ngó một cái.
“”Lão gia sao còn chưa ngủ vậy?”
“Bà nói xem?”
Chu Trường Lâm nhìn vợ mình, bàn tay nắm chặt, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.
“Lão gia, có phải ông không hài lòng với cô nương mới mua không?”
Chu phu nhân ngồi sang bên cạnh: “Tiểu Ngũ gần đây cứ luôn mồm kêu đau, ta không rời đi được”.
“Đợi Tiểu Ngũ đỡ rồi ta lại tới nha hành xem có cô nào tốt hơn không, không được thì bảo người tới thanh lâu chọn vài cô, bọn họ rất biết cách phục vụ đàn ông…”
“Bà còn nhắc Tiểu Ngũ!”
Chu Trường Lâm tát vào mặt vợ mình: “Nếu như bà thực sự thương nó thì đừng có nghĩ đến việc bắt cóc Đường Tiểu Bắc!”
“Lão gia…”
Chu phu nhân ôm mặt, kinh ngạc nhìn Chu Trường Lâm.
Bà ta gả cho Chu Trường Lâm từ năm 15 tuổi, khi đó Chu Trường Lâm vẫn chưa phát tài, lúc khó khăn nhất, bà ta đã bán hết toàn bộ trang sức, còn mặt dày lấy tiền từ gia đình mẹ đẻ để giúp Chu Trường Lâm vượt qua khó khăn.
Sau khi Chu Trường Lâm phát tài bà ta không hề giành công, luôn thành thật quản lý nhà cửa thật chu đáo, mỗi năm còn tìm cho Chu Trường Lâm một hai thê thiếp.
Mặc dù các tiểu thiếp mà bà ta tìm về đều bị triệt sản, mất đi khả năng sinh con vĩnh viễn, nhưng bà ta cũng đã sinh cho Chu Trường Lâm ba đứa con trai, ai có thể nói gì được nữa.
Chu Trường Lâm cũng niệm ân tình, đối xử với bà ta tốt hơn nhiều so với đa số đàn ông trong thời đại này.
Ít nhất ông ta không thường xuyên đánh mắng, khi tức giận cũng chỉ nói vài câu.
Nhưng tát một cái như ngày hôm nay thì là lần đầu tiên.
Chu phu nhân bị đánh tới hoang mang.
Nhưng điều khiến bà ta bối rối hơn cả là lời nói của Chu Trường Lâm.
“Lão gia, ông nghe ai nói linh tinh gì vậy? Ta không có bắt cóc Đường Tiểu Bắc…”
Chu phu nhân vô thức tự bảo vệ mình.
“Ta biết bà chưa bắt cóc, nhưng bà dám nói bà không bảo Lưu Nhị để mắt tới Đường Tiểu Bắc không? Bà có dám nói bà không bảo Trương lại đầu chuẩn bị nhân lực không?”
“Lão gia, sao ông biết?”
Hai mắt Chu phu nhân trợn trừng.
Bà ta cho rằng bà ta làm việc rất cẩn thận, ngoại trừ con trai Chu Đắc Ngũ, trong phủ không có ai biết.
Mà Chu Đắc Ngũ vẫn luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, sẽ không nói ra đâu.
“Sao ta biết à? Quận trưởng đại nhân nói cho ta biết đấy!”
Chu Trường Lâm cầm phong thư gầm lên.
Trong phong thư quận trưởng nói về trải nghiệm của Kim Phi, cũng kể chuyện vợ ông ta lên kế hoạch bắt cóc Đường Tiểu Bắc.
“Quận… quận trưởng lão gia? Sao ông ấy biết?”
Sắc mặt Chu phu nhân lập tức thay đổi.
“Quảng Nguyên chính là địa bàn của quận trưởng đại nhân, chuyện xảy ra trong cái thành này có chuyện gì mà ông ấy không biết?”
Chu Trường Lâm lạnh lùng nói: “Lý Quân Tú, bà khiến ta mở rộng tầm nhìn đấy, vợ chồng bao nhiêu năm nay, ta thực sự không ngờ rằng, bà lại có thủ đoạn như vậy, trước đây không biết bà đã lén làm bao nhiêu chuyện sau lưng ta!”
“Lão gia, thực sự không có, lần này con tiện nhân Đường Tiểu Bắc ức hiếp người quá đáng, ông xem xem nó đánh Tiểu Ngũ đến mức kia kìa…”
Chu phu nhân nói xong liền khóc.
“Là do nó đáng đời. Biết rõ Đường Tiểu Bắc là người của Kim Phi, nó còn đi khiêu khích, Đường Tiểu Bắc đã chuẩn bị đi rồi lại còn nhảy lên chửi mắng Kim Phi, không phải tự tìm đường chết sao?”
Chu Trường Lâm tức giận nói: “Bà nên cảm ơn Đường Tiểu Bắc, nếu như không phải cô ta ra tay thì có lẽ Tiểu Ngũ không chỉ gãy mỗi cái chân thôi đâu!”
“Lão gia, ông là phụ thân của Tiểu Ngũ, sao lại có thể nói giúp người ngoài như vậy?”
Chu phu nhân nói: “Chân của Tiểu Ngũ đã bị đánh gãy rồi, Kim Phi còn chưa mãn nguyện à? Hắn còn định giết người sao?”
“Bà cho rằng hắn không dám sao?”
Chu Trường Lâm vẫy tờ giấy trong tay nói: “Bà nghĩ xem Kim Phi vì sao lại có được tước vị? Đó là do dùng mạng người Đảng Hạng trên chiến trường đổi được đấy!”
“Giết một Chu Đắc Vũ thì có đáng là gì? Chu Văn Viên bắt cóc Đường Tiểu Bắc, Kim Phi đuổi theo trăm dặm, hơn chục con ngựa kiệt sức cũng không bỏ cuộc, cuối cùng đuổi đến sông Bạch Linh, giết chết hộ vệ của Chu Văn Viên, nếu như không phải Chu Văn Viên vận may tốt tìm được một con thuyền, nếu không bây giờ cũng giống tên hộ vệ, treo xác ở cổng thành rồi!”
“Thật… thật sao?”
Chu phu nhân nghe xong liền sợ hãi: “Đến cả Chu Văn Viên công tử mà hắn cũng dám động vào?”
“Người của Kim Phi đã bắn Chu Văn Viên ở cổng thành một mũi tên, bà nói xem hắn có dám động vào Chu Văn Viên không?”
Chu Trường Lâm nói: “Gia nô cùng thị vệ của Chu Văn Viên đều bị Kim Phi giết chết, bây giờ hắn một chân khập khiễng, có thể sống sót quay về kinh hay không còn chưa chắc!”
Để trở thành thương nhân vải lớn nhất trong quận, Chu Trường Lâm tự nhiên không ngu ngốc.
Trước đây không biết thì thôi, nhưng từ khi biết Chu Văn Viên bắt cóc Đường Tiểu Bắc, Chu Trường Lâm liền hiểu rõ mục đích của hắn ta.
Trong thâm tâm trong tức giận vì vì hắn mà quận trưởng dẫn người tới lục soát nhà ông ta.
Khi biết chuyện Kim Phi đuổi theo Chu Văn Viên, Chu Trường Lâm còn âm thầm cầu nguyện rằng Kim Phi sẽ giết chết hắn.
Bây giờ lại bắt đầu cầu nguyện hắn chết trên đường luôn đi.
Nếu như vì chuyện này mà nhà họ Chu ở kinh thành và Kim Phi xung đột thì còn tốt nữa.
“Kim Phi này thực sự quá đáng sợ, cũng may hắn không biết chuyện Lưu Nhị và Trương lại đầu”.
Chu phu nhân sợ hãi xoa ngực.
“Kim Phi đã thuê mấy viện tử trong quán trọ Triệu gia, bên trong đều là người tới từ Kim Xuyên!”
Chu Trường Lâm trừng mắt nhìn phu nhân một cái: “Bà cảm thấy nếu như hắn không biết vậy thì dẫn theo nhiều người tới quận thành vậy làm gì?
“Lão gia, vậy phải làm sao bây giờ?”
Chu phu nhân vừa nghe xong liền hoảng.
“Còn làm thế nào được nữa? Ngày mai dắt theo Tiểu Ngũ, cùng ta tới tìm Kim Phi xin lỗi!”
Chương 264: Lớn mạnh
Sáng sớm hôm sau, Chu Trường Lâm dẫn theo vợ và Chu Đắc Ngũ, mang theo từng hòm lễ vật to nhỏ tới quán trọ Triệu gia.
Trên khoảng trống trong sân quán trọ, Trương Lương đang tập hợp các cựu binh và chuẩn bị trở về Kim Xuyên.
Khi đám người Chu Trường Lâm tới, các cựu binh đều quay đầu lại nhìn,
Chu phu nhân sợ tới mức suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Hôm qua bà ta đã nghe Chu Trường Lâm kể về chuyện cựu chiến binh giết thổ phỉ, bây giờ nhìn đám cựu binh này chẳng khác nào quái vật muốn ăn thịt người.
“Các ngươi tới làm gì?”
Trương Lương tiến lên trước hỏi.
“Bọn ta tới chuộc lỗi với Kim tiên sinh”.
Chu Trường Lâm hạ thái độ xuống rất thấp.
“Chuộc lỗi?”
Trương Lương nhìn Chu Trường Lâm, lại nhìn những hòm phía sau ông ta: “Ông đợi một chút, ta đi xem tiên sinh đã dậy chưa”.
Tưởng rằng có mỗi mình Kim Phi, Trương Lương không nghĩ nhiều liền đi thẳng vào bên trong viện tử, nhưng vừa vào bên trong đã bị cựu binh chặn lại.
“Đại đội trưởng, Tiểu Bắc cô nương ở trong đó”.
Cựu binh dám chơi Đại Lưu chứ không dám chơi Trương Lương.
“Khụ khụ… ta biết rồi”.
Trương Lương ho khan một tiếng, quay người đi ra: “Tiên sinh nhà ta hai ngày nay khá mệt, vẫn còn chưa dậy, chi bằng các ngươi quay về trước đi”.
“Không sao, ta đợi được”.
Chu Trường Lâm và đám người cứ đứng ở cửa.
Đợi khoảng nửa canh giờ, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc mới tỉnh dậy.
Nhìn thấy Chu Trường Lâm ở cửa, Kim Phi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền hiểu ra.
Lúc ra khỏi phủ quận trưởng, y đã đoán được Chu Trường Lâm nhất định sẽ tới xin lỗi, chỉ là không ngờ đối phương lại hành động nhanh như vậy.
“Xin lỗi tiên sinh, vợ con ta dốt nát…”
Nhìn thấy Kim Phi, Chu Trường Lâm lập tức khom người cúi chào, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Kim Phi cắt ngang.
“Người các ngươi nên xin lỗi không phải là ta, mà là cô ấy!”
Kim Phi chỉ vào Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, muội là người trong cuộc, chuyện này muội xử lý đi, ta tới phủ quận trưởng một chuyến”.
Nói xong, không chờ Chu Trường Lâm đáp lời liền lên ngựa rời đi luôn.
Trong thời đại phong kiến, địa vị của thương nhân rất thấp, sĩ nông công thương, thương nhân là người xếp sau cùng.
Mà Kim Phi là một quý tộc, khoảng cách địa vị xã hội giữa hai bên là rất lớn.
Mặc Kim Phi cũng đang kinh doanh, nhưng không ai coi Kim Phi là một doanh nhân cả.
Giống như những gia tộc trong kinh thành, bọn họ cũng cần kinh doanh để duy trì những khoản chi phí khổng lồ, nhưng ai dám nói quốc công là một thương nhân chứ?
Kim Phi càng phớt lờ, Chu Trường Lâm càng cảm thấy y thâm sâu khó đoán.
Thái độ cũng càng lúc càng tôn trọng.
Kỳ thật Kim Phi cũng không có nghĩ nhiều như vậy, y chỉ là không thích nói nhiều trong trường hợp này mà thôi.
Có thời gian làm trò đạo đức giả với Kim Phi ở đây thì chi bằng đi tìm quận trưởng thương lượng chuyện thương hội và tiêu cục còn hơn.
Thương hội còn dễ nói, chi vài ngân lượng là có thể làm được, nhưng tiêu cục thì khác.
Bất cứ lúc nào, quan phủ đều rất cảnh giác với các tổ chức vũ trang dân sự, không có nghĩa là bất cứ ai muốn mở tiêu cục là mở, nhất định phải có chữ ký của quan viên cấp bậc như quận trưởng, còn phải tới nộp cho binh phủ mới được.
Nếu sau này tiêu cục vi phạm pháp luật và kỷ luật, quận trưởng đã ký tên cũng phải chịu trách nhiệm.
Vì vậy quận trưởng sẽ không dễ dàng ký tên cho người khác mở tiêu cục.
Cho dù là Kim Phi, quận trưởng cũng phải suy nghĩ nửa buổi sáng mới đồng ý ký tên.
Về phần binh phủ thì đơn giản hơn nhiều, bây giờ ấn tượng của các binh phủ về Kim Phi thực sự quá tốt, đô úy Tiêu không nói nhiều liền đóng dấu cho Kim Phi, còn nói nhất định phải mời Kim Phi tới thăm quan doanh trại, nhờ Kim Phi chỉ dẫn.
Thực chất Kim Phi cũng có thể không mở tiêu cục, có thể như trước đây, tuyên bố với bên ngoài rằng cựu binh là hộ vệ nhà mình.
Nhưng số lượng hộ vệ của nam tước lễ bộ đã có quy định, trước đây chỉ có mấy chục cựu binh còn được.
Nhưng bây giờ số lượng cựu binh được chiêu mộ đã hơn 200 người, binh lính nữ cũng tăng lên, cộng lại hơn 300 người, còn nói là hộ vệ nữa thì hơi quá.
Mặc dù sự giám sát của Đại Khang trong khu vực này không nghiêm ngặt lắm, đừng nói là quý tộc như y, đến cả những hào thổ địa phương đều nuôi rất nhiều tên côn đồ trong nhà, thông thường chỉ cần không đắc tội với nhân vật lớn thì sẽ không bị điều tra.
Tuy nhiên, Kim Phi kiếp trước đã quen với xã hội pháp trị, chỉ cần nỗ lực một chút là có thể cho các cựu binh một địa vị và thân phận hợp pháp, tránh bị vạ lây sau này nên Kim Phi vẫn sẵn sàng vất vả một chút.
Sau khi từ chối lời mời ăn cơm của đô úy Tiêu, ra khỏi doanh trại binh phủ đã gần trưa.
Kim Phi cầm trong tay văn thư tiêu cục, tràn đầy ý chí.
Có văn thư này, chỉ cần đủ khả năng, y có thể chiêu mộ cựu binh bao nhiêu tùy thích.
Chân lí chỉ ở trên lưỡi kiếm, tôn nghiêm chỉ trong tầm bắn của đại pháo, có đủ lực lượng để đảm bảo, y có tư cách để lên tiếng.
Nếu như có một ngày loạn thế, đây cũng là quân bài lớn nhất cứu mạng y.
Quay về nhà trọ, Chu Trường Lâm đã rời đi.
Đường Tiểu Bắc và Đường Đông Đông đang kiểm lễ vậy ở trong phòng, nhìn thấy Kim Phi quay về, hai người đều đặt đồ vật trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
Trong mắt đều có chút cảm động.
“Phi ca, cảm ơn huynh!”
Đường Đông Đông trịnh trọng cúi đầu trước Kim Phi.
Cô ấy cho rằng mình phải nỗ lực rất nhiều năm mới có năng lực chiến đấu với Chu Trường Lâm.
Không ngờ rằng nhanh như vậy, kẻ địch từng được coi là cực mạnh, lại sợ hãi đứng trước mặt mình, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Điều này khiến mối hận thù tích tụ trong lòng mấy năm của Đường Đông Đông cuối cùng cũng tiêu tan được phần nào.
Cô ấy biết rằng không phải Chu Trường Lâm sa sút mà là bọn họ đi theo Kim Phi, đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn làm gì, hơn nữa ban đầu ta đã đồng ý với muội rồi”.
Kim Phi nói: “Đáng tiếc lần này chỉ có thể khiến Chu Trường Lâm cúi đầu xin lỗi mà thôi”.
“Vợ của Chu Trường Lâm chưa bắt cóc Đường Tiểu Bắc, Phi ca có thể khiến bọn họ đến xin lỗi, ta đã rất cảm động rồi”.
Đường Đông Đông nói.
Cô ấy và Đường Tiểu Bắc đều biết, nhà họ Chu ở Quảng Nguyên kinh doanh nhiều năm, chỉ dựa vào chuyện này muốn hạ bệ nhà bọn họ là rất khó.
“Tỷ tỷ, hay là em lại đi đánh con trai thứ hai của Chu Trường Lâm một trận, nói không chừng vợ ông ta sẽ ra tay thật sự đấy”, Đường Tiểu Bắc cười đùa.
“Nói tinh tinh, muội quên lời ta nói hôm qua rồi à?”
Đường Đông Đông trợn mắt nhìn Đường Tiểu Bắc: “Mãn Thương lại mang tới cho ta mấy trăm cái guồng quay tơ, xưởng mới sắp khởi công rồi, xưởng dệt rất nhanh thôi sẽ phát triển mạnh mẽ, ta sẽ dùng cách thức đường đường chính chính mà Phi ca nói để đánh bại nhà họ Chu!”
“Ta tin rằng, đây cũng là điều mà người thân của chúng ta hi vọng được nhìn thấy nhất”.
“Đường Đông Đông nói có lý, quay về ta sẽ cho người thiết kế khung cửi, đến lúc đó xưởng dệt không chỉ có thể kéo sợi, còn có thể trực tiếp làm ra vải, chúng ta hãy đàng hoàng đánh bại nhà họ Chu”.
Kim Phi vươn tay gãi mũi Đường Tiểu Bắc: “Sau này không được suy nghĩ linh tinh vậy nữa”.
“Biết rồi, vừa nãy muội chỉ là đùa với tỷ tỷ thôi mà”.
Đường Tiểu Bắc lè lưỡi nói: “Khó khăn lắm mới thoát ra được hố bùn, còn tìm được một tướng công tốt như vậy, muội sẽ không đánh cược vận mệnh của mình với nhà họ Chu nữa đâu”.
“Muội hiểu là tốt…”
Đường Đông Đông nói đến đây, hai mắt đột nhiên trợn tròn: “Đợi đã, vừa nãy muội nói gì? Tướng công gì cơ?”
Chương 265: Tác hợp
“Tỷ tỷ…”
Đường Tiểu Bắc do dự một chút, khuôn mặt đỏ bừng vòng tay qua cánh tay Kim Phi.
Kim Phi có chút chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Đường Đông Đông vừa nhìn liền hiểu ra mọi chuyện.
Trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Có chút thất vọng, có chút chua xót, cũng có chút tiếc nuối.
Cô ấy gặp Kim Phi sớm hơn, hơn nữa còn được Quan Hạ Nhi không ngừng tác hợp.
Nhiều đêm mất ngủ cô ấy cũng mơ tưởng về những ngày tháng sau khi được gả cho Kim Phi.
Đương nhiên cô ấy cũng cân nhắc về vấn đề của Kim Phi và Đường Tiểu Bắc.
Theo phong tục, Đường Tiểu Bắc cũng chỉ có thể gả cho người giúp cô ấy chuộc thân là Kim Phi, nếu như gả cho người khác, cả đời này sẽ bị người đời mắng chửi là vong ân bội nghĩa.
Cuộc sống của tỷ tỷ tốt hơn rồi thì sẽ đón muội muội tới, chuyện này rất thường thấy ở Đại Khang.
Trong các gia đình thê thiếp ở làng Tây Hà, hơn một nửa là như vậy, trong số các thê thiếp của trưởng làng, trong đó có hai người là tỷ muội, còn có một người là biểu muội của hai tỷ muội kia.
Khi Kim Phi lần đầu nghe về tình trạng này, kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống đất, nhưng sau đó y phát hiện ra, mọi người không hề khinh thường ba tỷ muội này, ngược lại còn vô cùng tán thưởng tiểu thiếp được gả cho trưởng làng sớm nhất.
Cho rằng cô ấy bản lĩnh, hiểu chuyện, cuộc sống của mình tốt hơn rồi thì biết kéo theo các em.
Ba tỷ muội cũng hòa hợp với nhau hơn những thê thiếp khác trong nhà, quản lý gia đình trưởng làng một cách rất trật tự.
Đó là lý do tại sao Quan Hạ Nhi và dân làng Tây Hà từ lâu đã coi tỷ muội Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc là tiểu thiếp của Kim Phi.
Chỉ là Đường Đông Đông thẳng thắn trong sự nghiệp nhưng lại thiếu quyết đoán trong chuyện tình cảm.
Đường Tiểu Bắc ở trong thanh lâu vài năm, hiểu vô cùng rõ về mối quan hệ nam nữ, được Kim Phi chuộc ra từ thanh lâu chưa bao lâu liền phát hiện ra vấn đề này, hơn nữa còn nhìn ra được Kim Phi giống như Đường Đông Đông, thuộc kiểu bị động trong tình cảm.
Hai người như vậy nếu như không có lực bên ngoài tác động, có thể cả đời này cũng không ở bên nhau được.
Vì vậy mấy ngày ở làng Tây Hà, Đường Tiểu Bắc vẫn luôn khuyên Đường Đông Đông chủ động hơn chút, còn đưa ra mấy chủ ý cho cô ấy.
Nạp thiếp cho Kim Phi luôn là chấp niệm của Quan Hạ Nhi, khi phát hiện Đường Tiểu Bắc đang cố gắng tác hợp cho Kim Phi và Đường Đông Đông, không những không tức giận mà còn chủ động chạy tới phối hợp với Đường Tiểu Bắc.
Nhưng Đường Đông Đông mỗi lần đều giống như con rùa rụt cổ, luôn lấy lý do xưởng dệt nhiều việc để chuồn mất.
Hết cách, Quan Hạ Nhi chỉ đành giao cho Đường Tiểu Bắc, nếu như có cơ hội thì xử lý Kim Phi trước, phá vỡ ý định không muốn nạp thiếp của y, dần dần tiếp nhận hai người.
Đây cũng là cách giải quyết một nửa vấn đề.
Đường Tiểu Bắc vốn dĩ cũng thích Kim Phi, cộng thêm sự cổ vũ của Quan Hạ Nhi, vì vậy mới chủ động như vậy.
Quả nhiên giống như cô ấy nghĩ, đừng thấy Kim Phi trên chiến trường quả quyết cứng rắn, về mặt tình cảm thì lại rất nhút nhát, mới bị Đường Tiểu Bắc trêu vờn một chút đã lập tức đón nhận rồi.
Kế hoạch của cô ấy và Quan Hạ Nhi đã hoàn thành bước đầu tiên, tiếp theo là tác hợp cho Đường Đông Đông và Kim Phi là được rồi.
Nhưng bước này khó hơn Đường Tiểu Bắc nghĩ, hai người Đường Đông Đông và Kim Phi sau đó đều lấy cớ rời đi, hoàn toàn không nói thêm gì.
“Xong rồi!”
Đường Tiểu Bắc thất vọng thở dài một hơi.
Xem ra muốn hai người này ở bên nhau còn cần nhiều thời gian lắm.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau, Đường Đông Đông nói xưởng dệt nhiều việc, dẫn theo hai nữ binh lính quay về làng Tây Hà.
…
Trong tương lai, quận thành sẽ là một trong những nơi cư trú quan trọng của Kim Phi, cứ ở mãi trong quán trọ cũng không được, hơn nữa văn thư thương hội và tiêu cục đều đã lấy được rồi, cũng nên tìm nơi nào đó treo biển lên mới được.
Vì vậy mấy ngày tiếp theo, Kim Phi chạy mấy vòng quanh thành Quảng Nguyên, cuối cùng chọn được hai viện tử trên mặt đường phố Tây.
Nhỏ hơn thì làm cửa tiệm của thương hội, lớn thì để làm căn cứ điểm của tiêu cục.
Dù sao xà phòng cũng là ngành kinh doanh độc quyền, không cần khua chiêng đánh trống để thu hút sự chú ý, vì vậy hôm khai trương không tổ chức lễ khai trương long trọng, Kim Phi chỉ bảo người dọn dẹp hai viện tử này một chút, sao đó treo biển của thương hội và tiêu cục Kim Xuyên lên.
Ngoài những người ở gần đó, về cơ bản không có nhiều người biết quận Quảng Nguyên mở thêm hai cửa hàng mới.
Trước một ngày khi khai trương Kim Phi dẫn những cựu binh đã được tản ra để tổ chức lại tới cùng với những hòm xà phòng.
Ngày hôm sau, các nữ chưởng quầy sau khi trải qua khóa đào tạo bất ngờ của Kim Phi lần lượt mang theo các hòm gỗ dưới sự bảo vệ của các cựu binh, đi tới những huyền phủ của quận Quảng Nguyên, bắt đầu thực hành lần đầu công việc của họ.
Người cuối cùng bán hết xà phòng quay về sẽ bị đào thải, bị điều về làng Tây Hà làm xưởng dệt hoặc là làm xà phòng.
Mở cửa thị trường không hề dễ dàng, trong mấy ngày không thể thấy kết quả được.
Sau khi xác nhận thương hội và tiêu cục đang được vận hành bình thường, Kim Phi liền dẫn theo Đường Tiểu Bắc và Hầu Tử bị thương quay trở về làng Tây Hà.
Dù sao lò nung mới và một số xưởng dệt sắp xây xong rồi, y phải quay về trông coi.
Hơn nữa sau này chuyện đi lại giữa quận thành Quảng Nguyên và làng Tây Hà sẽ rất thường xuyên, đường xá bên sườn Hắc Phong kia phải nhanh chóng hoàn thành xong, cho dù chỉ là lắp một cái bánh xe gỗ trước cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều việc.
Biết hôm nay Kim Phi sẽ quay về, Quan Hạ Nhi sớm đã đứng ở khu đất cao ở cổng làng đợi.
Thấy đoàn xe vòng qua chân núi, vội chạy xuống khu đất cao.
Kim Phi còn tưởng rằng Quan Hạ Nhi tới để đón mình, đang cảm động, kết quả Quan Hạ Nhi chỉ vội vội vàng vàng chào hỏi y một câu rồi chạy tới chiếc xe ngựa phía sau chào hỏi Đường Tiểu Bắc.
Liên tục nhét vào tay Đường Tiểu Bắc một đống vòng tay, kẹp tóc, một câu muội muội, hai câu muội muội, thân thiết vô cùng.
Giống như Đường Tiểu Bắc thực sự là muội muội ruột của cô ấy vậy.
Kim Phi cố ý đi chậm lại, song song với xe ngựa, đúng lúc nghe thấy Quan Hạ Nhi hỏi Đường Tiểu Bắc đã mang thai chưa…
Cảnh này khiến Kim Phi nhớ lại kiếp trước khi đưa bạn gái về nhà, bộ dạng này giống y như mẹ y với bạn gái y ngày đó.
Sa sầm mặt mày đi vào trong lòng, Kim Phi tức giận không thèm về nhà, đi thẳng tới xưởng luyện kim.
Cứ tưởng Quan Hạ Nhi sẽ tới gọi y, ai ngờ người ta hoàn toàn không nhận ra, còn đang mải kéo tay Đường Tiểu Bắc thần thần bí bí nói gì đó.
“Ồ, sư phụ, người quay về lúc nào vậy?”
Chu Cẩm đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, nhìn thấy Kim Phi đi vào, vội vàng chạy tới, khuôn mặt kích động nói: “Sư phụ có khát không, con rót nước cho người nhé?”
“Ài, vẫn là đồ đệ có tâm”.
Kim Phi cảm thán một tiếng, vươn tay xoa đầu Chu Cẩm.
Khi trời sắp tối đến nơi, Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng nhận ra thái độ lạnh nhạt của Kim Phi liền chạy tới phòng thí nghiệm gọi Kim Phi về ăn cơm.
Buổi tối hôm đó đương nhiên là bị Kim Phi mắng cho một trận.
Đường Tiểu Bắc cũng chạy không thoát.
Mấy ngày tiếp theo, ngoài việc đến thăm xưởng dệt và lò nung mới, thời gian còn lại đều là chạy tới phòng thí nghiệm và xưởng luyện kim, bận rộn thiết kế hệ thống dây cáp và sản xuất khung cửi hiệu quả hơn.
Trong trường hợp không có cơ sở, rất nhiều công cụ cần phải tự mình chế tạo, may mắn thay bây giờ Mãn Thương đã dạy dỗ được các nữ đồ đệ. Đối với một số linh kiện không quá bí mật, Kim Phi vẽ xong hình dạng và kích thước, người của Mãn Thương có thể làm ra được, giảm đáng kể khối lượng công việc của Kim Phi.
Là một người bách khoa, tương đối mà nói, Kim Phi khá thích cuộc sống như một, mỗi ngày vẽ tranh thiết kế, khi quay về có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn, chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc đối đầu với đám đàn ông ở trong thành sao?
Điều duy nhất chưa hoàn mỹ là nha đầu Tiểu Nga này, gần đây khiến người ta phải lo lắng khá nhiều.
“Lục Liễu cô nương, trùng hợp quá”.
Kim Phi cười hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Bây giờ trời đã nhá nhem tối, là lúc việc kinh doanh của giáo phường ti bùng nổ nhất.
Là cô nương hot nhất của giáo phường ti, không ở giáo phường ti bận rộn tiếp khách mà lại xuất hiện ở cổng của phủ quận trưởng khiến cho Kim Phi cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Quận trưởng phu nhân nói lần này Tiểu Bắc cô nương bị kinh sợ, muốn giúp cô ấy trấn tĩnh lại, tiểu nữ biết một chút nữ hồng, buổi trưa phu nhân gọi tiểu nữ tới giúp đỡ, vừa mới làm xong”.
Lục Liễu giải thích với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lúc này Kim Phi mới hiểu ra.
Nữ hồng là một thuật ngữ chung chỉ những kỹ năng liên quan đến may vá, được áp dụng từ quần chúng đến phi tần hoàng hậu, tất cả mọi phụ nữ đều phải học.
Chỉ là trọng điểm học có chút khác nhau mà thôi.
Có người giỏi dệt vải, có người giỏi may vá, có người giỏi thêu thùa, có người giỏi thắt nút.
Mà Lục Liễu thì rất giỏi thêu thùa, đó là lý do vì sao quận trưởng phu nhân tìm cô ấy tới.
“Cô nương vì chuyện của Tiểu Bắc mà bận rộn cả buổi chiều, vậy thôi ta không làm phiền cô nương nữa”.
Buổi trưa Kim Phi mới chỉ ăn hai bát cháo, bây giờ bụng vẫn còn rất đói.
Quan sát lời nói và cảm xúc là kỹ năng cơ bản của các cô nương thanh lâu, Lục Liễu mặc dù rất muốn được nói chuyện nhiều hơn với Kim Phi, cải thiện mối quan hệ, nhưng phát hiện ra Kim Phi không hề có hứng thú nói chuyện với mình thì cũng không cố níu kéo, mỉm cười chào tạm biệt Kim Phi.
Chỉ là khi đi ngang qua Kim Phi, bàn tay vô ý chạm vào mu bàn tay của Kim Phi.
Kim Phi đương nhiên hiểu dụng ý của cô ấy, nhưng gần đây bao nhiêu chuyện xảy ra, y không có tâm trạng dây dưa với Lục Liễu.
Thủ đoạn của cô nàng này vừa nhìn là đã biết không hề thấp.
Trên đường quay về, Kim Phi vẫn luôn suy nghĩ lời của quận trưởng.
Bây giờ y thực sự quá bé nhỏ, làm việc gì cũng bị vướng chân vướng tay, với tình hiện hiện tại, quả thực không thích hợp để xuất đầu lộ diện, thay vì lãng phí sức lực sống chết đối đầu với Chu Trường Lâm thì chi bằng quản lý tốt việc kinh doanh, kiếm nhiều tiền để khiến bản thân trở nên vững vàng hơn.
Trong tay có tiền thì trong lòng mới không hoang.
Quay về nhà, Kim Phi vẫn còn đang nghĩ về chuyện này, lúc ăn cơm vẫn có chút lơ đễnh.
Người đang lơ đễnh còn có cả Đường Tiểu Bắc.
Cô ấy vẫn còn nhớ lời sáng hôm qua của Kim Phi, nhưng tối hôm qua Kim Phi đuổi theo Chu Văn Viên, không quay về, không biết liệu tối nay có…
Đang nghĩ mông lung đột nhiên nghe thấy Kim Phi nói: “Đông Đông, Tiểu Bắc, ta muốn thành lập một thương hội, hai người nghĩ sao?”
“Thương… thương hội?”
Đường Tiểu Bắc nhất thời vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Số lượng xà phòng tích lũy ở núi Thiết Quán đã nhiều lắm rồi, ta muốn nhanh chóng biến chúng thành ngân lượng”.
Kim Phi nói: “Không phải Tiểu Bắc vẫn đang bồi dưỡng một nhóm gia nô sao? Sau khi thương hội thành lập, trước tiên hãy thử trong mấy huyện phủ trong quận Quảng Nguyên, xem xem bọn họ liệu có thể có năng lực đảm nhận được vị trí chưởng quầy hay không, sau đó chọn ra một người thông minh nhất, chuẩn bị sẵn sàng để tới kinh thành, một khi mở ra thị trường xà phòng ở kinh thành thì người đó có thể tới đó nhận chức”.
“Nhưng muội còn chưa dạy bọn họ được bao lâu mà”, Đường Tiểu Bắc nói: “Bây giờ đã để bọn họ thử sức e là hơi sớm đấy?”
“Thực nghiệm là cách tốt nhất để kiểm tra năng lực của mọi người, cũng là một cách tốt nhất để học hỏi”.
Kim Phi nói: “Được hay không thì cứ để bọn họ thử là biết, được thì tiếp tục bồi dưỡng trọng điểm, không được thì sắp xếp việc khác, Tiểu Bắc cũng đỡ tốn sức hơn”.
“Như vậy cũng được”.
Đường Tiểu Bắc gật đầu, coi như đồng ý: “Nhưng tiên sinh à, nếu chúng ta thành lập một thương hội mà chỉ bán mỗi xà phòng liệu có ít quá không?”
“Đương nhiên là không chỉ có xà phòng không rồi, bên chỗ Mãn Thương còn rất nhiều người, ta có thể bảo cậu ấy rèn một ít đồ sắt cùng bán luôn”.
“Dao đen sao?”, hai mắt Đường Tiểu Bắc sáng lên.
Mặc dù cô ấy không biết nhiều về đồ sắt, nhưng không hề xa lạ với dao đen, đã từng nhờ A Lan nghiên cứu.
Đao đem sắc bén và cứng cáp hơn tất cả các loại dao trên thị trường, nếu như bán ra bên ngoài, nhất định sẽ được giá tốt.
Phụ nữ có thể mua xà phòng, đàn ông có thể mua dao đen, Đường Tiểu Bắc đã có thể thấy trước được triển vọng của thương hội rồi.
“Sẽ rèn một lô dao đen, nhưng số lượng sẽ không quá nhiều, chủ yếu là dao bếp, kéo cùng các loại dụng cụ thường dùng”, Kim Phi nói.
“Ít một chút thì càng tốt, đồ hiếm thì càng đắt, xà phòng có thể bán được giá cao chẳng phải là vì ít đấy sao?”
Đường Tiểu Bắc nói: “Thêm một số dụng cụ phổ biến là được”.
“Còn có rượu ngon mà Phi ca nấu nữa, nếu như huynh đồng ý bán, nhất định cũng sẽ bán được giá rất cao”.
Đường Đông Đông nãy giờ vẫn chưa lên tiếng cười nói: “Phi ca huynh không biết đấy, những cựu binh kia ngày nào cũng tìm đủ cách nịnh nọt Tiểu Cẩm, cầu xin cô ấy mang chút rượu còn sót lại trong phòng thí nghiệm ra”.
“Rượu ngon gì?”
Trong lòng Đường Tiểu Bắc khẽ động.
“Thời gian trước đây Phi ca nấu ra một loại rượu ngon, ai uống xong cũng đều hết lời khen ngợi”.
Đường Đông Đông nói: “Hơn nữa loại rượu này cực kỳ say, Thiết Chùy ngày thường uống được nhiều thế, vậy mà sau khi uống rượu ngon của tiên sinh, mới uống được mấy chén đã say không biết trời cao đất dày gì”.
“Có rượu ngon như vậy vì sao không lấy ra bán?”, Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Phi ca nói nấu rượu quá lãng phí lương thực, Đại Khang hàng năm không biết có bao nhiêu người chết đói, dùng lương thực nấu rượu lại hại thiên hạ”, Đường Đông Đông nói.
Nếu tiên sinh đã nói thế thì thôi vậy.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc có chút tiếc nuối, nhưng vẫn ủng hộ quyết định của Kim Phi.
“Phi ca, thực ra ta cảm thấy, cho dù chúng ta không nấu rượu thì người khác cũng sẽ nấu, gạo dùng để nấu rượu cũng sẽ không thiếu, huynh không cần nghĩ như vậy đâu”.
Đường Đông Đông chủ động nhắc tới chuyện này, muốn khuyên nhủ Kim Phi: “Hơn nữa, chúng ta nâng giá tiền của rượu lên cao một chút, cũng giống như xà phòng, kiếm tiền từ túi người giàu thôi”.
“Người khác là người khác, ta là ta”.
Kim Phi – người luôn nghe theo lời khuyên của Đường Đông Đông lúc này lại kiên quyết lắc đầu: “Sau này sẽ nấu rượu, nhưng không phải bây giờ”.
Ký ức về những năm đói kém đã tác động rất mạnh mẽ tới một người của thế kỷ hiện đại như Kim Phi.
Kiếp trước khi học lịch sử, thường nhìn thấy những ghi chép về nạn đói, chẳng hạn như ở một nơi nào đó, vào năm nào đó, do thiên tai như hạn hán hoặc dịch châu chấu, hàng vạn người phải di dời, phải ăn thịt đồng loại.
Đối với Kim Phi lúc đó, đây chỉ là một phần kiến thức phải ghi nhớ mà thôi.
Nhưng có được ký ức của cơ thể này, y mới hiểu ra, ăn thịt đồng loại là bị kịch tàn khốc đến mức nào.
Năm cơ thể này bảy tám tuổi, chính bởi vì hạn hán, đói kiếm, y tận mắt nhìn thấy một người bạn của mình bị cha cõng rời khỏi làng, sau đó khi quay về ông ấy lại cõng một đứa trẻ khác.
Đêm đó trong nhà của người bạn đó tỏa ra mùi thịt thơm phức, khiến cho cơ thể chủ này đói chảy nước miếng, đòi lão thợ rèn đi xin thịt cho mình ăn.
Lão thợ rèn trước giờ chưa bao giờ đánh con hôm đó lại đánh cậu bé một trận.
Bây giờ không hiểu vì sao, bây giờ mỗi lần nhớ lại đều không khỏi ớn lạnh cả người.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trong lòng Kim Phi đều cảm thấy, ông trời cho y cơ hội sống lại, có lẽ là để y tới ngăn cản thảm kịch này xảy ra.
Chương 262: Quay về
Mọi người đều có những mục tiêu khác nhau ở mỗi giai đoạn của cuộc đời, Kim Phi cũng không ngoại lệ.
Từ trước đến giờ y chưa bao giờ cho rằng mình là một người hoàn hảo.
Về tài năng kinh doanh, y không bằng Đường Tiểu Bắc.
Về năng lực quản lý, y không bằng Đường Đông Đông.
Về lòng dạ, y kém xa so với những lão hồ ly lăn lội trong triều đường.
Còn tham lam háo sắc.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến sự đồng cảm của y đối với những bách tính nghèo khổ.
Những bách tính này chăm chỉ, hiền lành, tốt bụng nhưng lại phải chịu đựng quá nhiều bi kịch lịch sử.
Y hi vọng sự xuất hiện của bản thân có thể khiến những con người đáng thương này bớt chịu khổ một tí.
Nếu như không có năng lực đó thì thôi, nhưng kiến thức trong đầu y từ kiếp trước có thể giúp y thay đổi được thế giới này, vì sao không thử chứ?
Đường Đông Đông thấy Kim Phi kiên trì không chịu nấu rượu bèn từ bỏ ý định khuyên nhủ, gắp một miếng thịt vào bát của Kim Phi và chủ động đổi chủ đề:
“Tiểu Bắc, bình thường ta và Phi ca đều ở làng Tây Hà, không thể nào chăm sóc muội được, chuyện lần này muội nhớ kỹ, sau này ra ngoài nhất định phải dẫn thêm mấy người”.
“Ừm, muội nhớ rồi”, Đường Tiểu Bắc nói: “Đợi muội xử lý xong chuyện công việc, tìm được người có thể tiếp quản muội cũng sẽ quay về làng Tây Hà”.
Kim Phi và Đường Đông Đông đều không ở đây, một mình cô ấy rất cô đơn.
Đặc biệt là mỗi lần ăn cơm, cô ấy đều nhớ tới chiếc bàn lớn trong nhà Kim Phi.
“Muội có thể quay về làng Tây Hà đương nhiên là rất tốt”, Đường Đông Đông đặt bát cơm xuống: “Ta ăn no rồi, Tiểu Bắc muội cũng ăn mau lên, đừng có giống như lúc nào, mỗi lần ăn cơm đều như đếm hạt gạo, ăn mãi không xong”.
“Tỷ tỷ, tỷ ăn xong rồi thì quay về nghỉ ngơi đi, muội với Phi ca thương lượng thêm về chuyện thương hội một lát”, Đường Tiểu Bắc có chút chột dạ nói.
“Vậy được, Phi ca hôm nay vất vả suốt cả ngày, hai người cũng đừng ngồi lâu quá nhé”.
Đường Đông Đông không chút nghi ngờ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Đông Đông, muội tới chỗ Lương ca bảo huynh ấy qua đây một chuyến”.
Kim Phi ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát.
“Được”, Đường Đông Đông xoay người rời đi.
Đường Tiểu Bắc cũng vội vàng ăn nốt chỗ cơm còn lại, sau đó yêu cầu nhân viên nhà trọ thu dọn bát đĩa và phục vụ bàn trà.
Một lát sau Trương Lương đi vào.
“Tiên sinh, ngài tìm ta có việc gì vậy?”
“Có chút việc, Lương ca, huynh ngồi xuống đi”.
Kim Phi chỉ vào chiếc ghế vừa rồi mà Đường Đông Đông vừa nói: “Ta chuẩn bị thành lập một tiêu cục, muốn hỏi ý kiến của huynh”.
Kể từ khi biết triều đình giao máy bắn đá cho người Đảng Hạng, cảm giác nguy hiểm của Kim Phi càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, sau khi quay về sẽ bảo Trương Lương dồn toàn lực chiêu mộ cựu binh.
Lứa cựu binh đầu tiên ai không có vài chiến hữu chứ?
Trong khoảng thời gian này hơn hai trăm người đã được chiêu mộ, núi Miêu Miêu sắp hết chỗ mất rồi.
Nhiều người như vậy, đừng nói là tiền lương, những nhu yếu phẩm cơ bản của cuộc sống cũng đã là một khoản chi phí khổng lồ rồi.
Vì vậy Kim Phi muốn thành lập một tiêu cục, để các cựu binh có thể tự nuôi bản thân, nói không chừng còn có thể kiếm một khoản lớn.
Tiêu cục của Đại Khang giống với công ty bảo an ở kiếp trước, thuộc tổ chức vũ trang dân sự, nhiệm vụ chính là vận chuyển hàng hóa, đôi khi còn đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ khác, ví dụ như bảo vệ một nhân vật quan trọng nào đó.
Các cựu chiến binh mới được tuyển dụng đã được đào tạo một thời gian và đã đến lúc kéo họ ra ngoài để luyện tập.
“Tiêu cục?”, hai mắt Trương Lương sáng lên, vội vàng gật đầu nói: “Ta không có ý kiến gì”.
Nuôi bao nhiêu cựu binh như vậy, anh ấy còn lo lắng hơn Kim Phi nhiều, luôn cảm thấy các đồng đội của mình đang trục lợi từ Kim Phi.
“Ta và Tiểu Bắc tới đây sẽ thành lập một thương hội để bán xà phòng và đồ sắt cho một số huyền phủ của quận Quảng Nguyên, đây là nhiệm vụ bảo vệ và hộ tống đầu tiên của tiêu cục”.
Kim Phi nói: “Thời gian này huynh cũng tổ chức lại đội ngũ một chút, chiêu mộ cựu binh mới cũng dựa theo phương pháp chia thành tiểu đội trước đây, sau đó ngoại trừ ta và đội cận vệ, tách lứa cựu binh đầu tiên và đội hộ tống ban đầu ra, trở thành tiểu đội trưởng cho các tiểu đội mới thành lập”.
“Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hợp nhất, đợi đến khi thương hội chuẩn bị xong thì các huynh sẽ bắt đầu nhiệm vụ”.
“Đã rõ”, Trương Lương nhanh chóng gật đầu.
“Còn nữa, công việc chiêu mộ cựu binh cũng không cần dừng lại, đợi đến khi đủ 500 người thì hãy dừng”.
“Vâng!”
“Được rồi, vậy huynh ngày mai quay về xử lý chuyện này đi”.
“Ngày mai đã quay về rồi?”
Trương Lương ngây ra.
Anh ấy đã nghe Đường Đông Đông nói về chuyện nhà họ Chu, với tính cách của Kim Phi, anh ấy có thể đoán được tiếp theo y định làm gì, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Kết quả Kim Phi lại bảo anh ấy quay về?
Tuy nhiên Trương Lương đã hình thành một thói quen tốt trong Thiết Lâm Quân, đó chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cho dù trong lòng không hiểu, Kim Phi bảo anh ấy quay về, anh ấy vẫn sẽ quay về.
Sau khi Trương Lương đi, Kim Phi mới nhớ ra chưa nói với Đường Tiểu Bắc về chuyện của Chu Trường Lâm.
Mặc dù vợ của Chu Trường Lâm vẫn chưa ra tay, nhưng dù sao vẫn đe dọa đến sự an toàn của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi cảm thấy chuyện này vẫn nên nói cho cô ấy biết thì hơn.
Từ sau khi chuộc thân sau, Đường Tiểu Bắc vẫn luôn hết lòng giúp đỡ Kim Phi, cho dù lần này bị bắt cóc, Đường Tiểu Bắc cũng chưa từng có một lời oán hận nào.
Nếu như Đường Tiểu Bắc nhất quyết không đồng ý tha cho vợ của Chu Trường Lâm, Kim Phi cũng cần suy nghĩ đến việc ủng hộ cô ấy.
“Tiểu Bắc, hôm nay quận trưởng tìm ta, nói hai chuyện”.
Kim Phi kể lại những lời mà quận trưởng đã nói với y một lượt: “Chuyện này muội là người trong cuộc, nói xem muội nghĩ thế nào?”
Đường Tiểu Bắc vốn dĩ ngồi đối diện Kim Phi, đợi Kim Phi nói xong liền đứng dậy đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng ngồi lên đùi Kim Phi.
Vươn tay ôm lấy cổ Kim Phi, nhìn chằm chằm vào mắt y.
“Có gì thì cứ nói, nhìn ta như vậy làm gì?”
Kim Phi vỗ nhẹ vào vai của Đường Tiểu Bắc.
“Tiên sinh, từ sau khi huynh chuộc muội ra từ Xuân Phong lâu, muội đã là người của huynh rồi, huynh quyết định như thế nào, muội đều nghe theo huynh hết”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Tuy nhiên tiên sinh hỏi ý kiến muội, muội thực sự cảm thấy rất vui”.
“Tiểu Bắc, ta chuộc muội ra không phải vì muốn chiếm dụng muội, sau này muội phải nhớ kỹ, muội là một người tự do, đừng để người khác quyết định thay cuộc đời muội, biết chưa?”
Kim Phi chân thành nói: “Bây giờ muội đã thoát tịch rồi, vì vậy quan hệ giữa chúng ta bây giờ không phải chủ tớ, mà là bạn bè bình đẳng, là đối tác hợp tác”.
“Muội không muốn làm bạn với tiên sinh, cũng không muốn làm đối tác”.
Đường Tiểu Bắc nhào vào lòng Kim Phi: “Muội muốn là nương tử của huynh, không làm đại phu nhân thì làm tiểu thiếp cũng được, tiên sinh huynh chuộc muội ra, không được bỏ rơi muội”.
“Ta đang nói chuyện chính với muội đấy”.
“Muội cũng đang nói chuyện chính với huynh mà”, Đường Tiểu Bắc ngóc đầu dậy, nghiêm túc nói: “Đối với một cô nương mà nói, còn có chuyện nào quan trọng hơn chung thân đại sự sao?”
“Muội nghĩ kỹ rồi?”, Kim Phi hỏi.
“Ừm!”, Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu, cả giận nói: “Đời này ngoại trừ tiên sinh, muội không gả cho ai hết”.
“Lần này cho dù ai gõ nát cửa thì cũng quyết không mở”.
Kim Phi bế Tiểu Bắc lên đi vào trong phòng.
“Ui tiên sinh, khăn trắng của muội vẫn chưa cầm mà”.
“Quan tâm khăn trắng làm gì tầm này nữa”.
“Không được đâu! Ưm…!
Chương 263: Phục vụ tận tình
Lần này không có ai tới làm phiền.
Tiếng thở hổn hển dần dần lắng xuống, Đường Tiểu Bắc thở dốc nằm trong lòng Kim Phi, vươn tay sờ soạng vài cái, lấy ra một chiếc khăn vuông màu trắng lấm tấm vết đỏ.
“Thứ này quan trọng đến vậy sao?”
Kim Phi vuốt lưng Đường Tiểu Bắc, khẽ hỏi.
Thực chất y không để ý chuyện này, nhưng vì Đường Tiểu Bắc xuất thân từ thanh lâu, cứ cố chấp lấy được chiếc khăn đó bằng được.
“Đương nhiên là quan trọng rồi, Tiểu Bắc muốn dành cơ thể trong sạch cho tiên sinh”.
Đường Tiểu Bắc nghiêm túc nói: “Mặc dù Tiểu Bắc xuất thân từ thanh lâu, nhưng chưa từng có người đàn ông nào chạm vào người muội, những người dạy muội đều là phụ nữ, đây là quy định của thanh lâu”.
“Vậy sao?”, Kim Phi cười hỏi: “Vậy thanh lâu dạy muội những gì rồi?”
“Tiên sinh muốn biết sao?”
Đường Tiểu Bắc chớp mắt, háo hức hỏi.
“Được rồi, được rồi, trêu muội thôi”.
Kim Phi gãi gãi múi Đường Tiểu Bắc một cái: “Hôm nay là lần đầu của muội, đừng quá sức, để lần sau lĩnh giáo nhé!”
“Muội không chịu đấy!”
Đường Tiểu Bắc liếm môi, rúc đầu vào trong chăn.
Một lúc lâu sau, hai người mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
…
Cách nhà họ Chu vài dãy nhà, Chu Trường Lâm vốn định đi ngủ, lúc này cầm một phong thư trên tay, ông ta không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Vừa rồi người của phủ quận trưởng tới đưa một bức thư, nói rằng phải lập tức đưa cho Chu Trường Lâm.
Lính canh cửa nghe thấy bức thư này là do chính quận trưởng biết lập tức mang tới, không sợ quấy rầy việc nghỉ ngơi của Chu Trường Lâm.
Gần đây Chu phu nhân đều ở trong viện tử của Chu Đắc Ngũ chăm sóc con trai, vừa rồi quay lại lấy đồ, nhìn thấy phòng của Chu Trường Lâm vẫn sáng đèn liền đi vào ngó một cái.
“”Lão gia sao còn chưa ngủ vậy?”
“Bà nói xem?”
Chu Trường Lâm nhìn vợ mình, bàn tay nắm chặt, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.
“Lão gia, có phải ông không hài lòng với cô nương mới mua không?”
Chu phu nhân ngồi sang bên cạnh: “Tiểu Ngũ gần đây cứ luôn mồm kêu đau, ta không rời đi được”.
“Đợi Tiểu Ngũ đỡ rồi ta lại tới nha hành xem có cô nào tốt hơn không, không được thì bảo người tới thanh lâu chọn vài cô, bọn họ rất biết cách phục vụ đàn ông…”
“Bà còn nhắc Tiểu Ngũ!”
Chu Trường Lâm tát vào mặt vợ mình: “Nếu như bà thực sự thương nó thì đừng có nghĩ đến việc bắt cóc Đường Tiểu Bắc!”
“Lão gia…”
Chu phu nhân ôm mặt, kinh ngạc nhìn Chu Trường Lâm.
Bà ta gả cho Chu Trường Lâm từ năm 15 tuổi, khi đó Chu Trường Lâm vẫn chưa phát tài, lúc khó khăn nhất, bà ta đã bán hết toàn bộ trang sức, còn mặt dày lấy tiền từ gia đình mẹ đẻ để giúp Chu Trường Lâm vượt qua khó khăn.
Sau khi Chu Trường Lâm phát tài bà ta không hề giành công, luôn thành thật quản lý nhà cửa thật chu đáo, mỗi năm còn tìm cho Chu Trường Lâm một hai thê thiếp.
Mặc dù các tiểu thiếp mà bà ta tìm về đều bị triệt sản, mất đi khả năng sinh con vĩnh viễn, nhưng bà ta cũng đã sinh cho Chu Trường Lâm ba đứa con trai, ai có thể nói gì được nữa.
Chu Trường Lâm cũng niệm ân tình, đối xử với bà ta tốt hơn nhiều so với đa số đàn ông trong thời đại này.
Ít nhất ông ta không thường xuyên đánh mắng, khi tức giận cũng chỉ nói vài câu.
Nhưng tát một cái như ngày hôm nay thì là lần đầu tiên.
Chu phu nhân bị đánh tới hoang mang.
Nhưng điều khiến bà ta bối rối hơn cả là lời nói của Chu Trường Lâm.
“Lão gia, ông nghe ai nói linh tinh gì vậy? Ta không có bắt cóc Đường Tiểu Bắc…”
Chu phu nhân vô thức tự bảo vệ mình.
“Ta biết bà chưa bắt cóc, nhưng bà dám nói bà không bảo Lưu Nhị để mắt tới Đường Tiểu Bắc không? Bà có dám nói bà không bảo Trương lại đầu chuẩn bị nhân lực không?”
“Lão gia, sao ông biết?”
Hai mắt Chu phu nhân trợn trừng.
Bà ta cho rằng bà ta làm việc rất cẩn thận, ngoại trừ con trai Chu Đắc Ngũ, trong phủ không có ai biết.
Mà Chu Đắc Ngũ vẫn luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, sẽ không nói ra đâu.
“Sao ta biết à? Quận trưởng đại nhân nói cho ta biết đấy!”
Chu Trường Lâm cầm phong thư gầm lên.
Trong phong thư quận trưởng nói về trải nghiệm của Kim Phi, cũng kể chuyện vợ ông ta lên kế hoạch bắt cóc Đường Tiểu Bắc.
“Quận… quận trưởng lão gia? Sao ông ấy biết?”
Sắc mặt Chu phu nhân lập tức thay đổi.
“Quảng Nguyên chính là địa bàn của quận trưởng đại nhân, chuyện xảy ra trong cái thành này có chuyện gì mà ông ấy không biết?”
Chu Trường Lâm lạnh lùng nói: “Lý Quân Tú, bà khiến ta mở rộng tầm nhìn đấy, vợ chồng bao nhiêu năm nay, ta thực sự không ngờ rằng, bà lại có thủ đoạn như vậy, trước đây không biết bà đã lén làm bao nhiêu chuyện sau lưng ta!”
“Lão gia, thực sự không có, lần này con tiện nhân Đường Tiểu Bắc ức hiếp người quá đáng, ông xem xem nó đánh Tiểu Ngũ đến mức kia kìa…”
Chu phu nhân nói xong liền khóc.
“Là do nó đáng đời. Biết rõ Đường Tiểu Bắc là người của Kim Phi, nó còn đi khiêu khích, Đường Tiểu Bắc đã chuẩn bị đi rồi lại còn nhảy lên chửi mắng Kim Phi, không phải tự tìm đường chết sao?”
Chu Trường Lâm tức giận nói: “Bà nên cảm ơn Đường Tiểu Bắc, nếu như không phải cô ta ra tay thì có lẽ Tiểu Ngũ không chỉ gãy mỗi cái chân thôi đâu!”
“Lão gia, ông là phụ thân của Tiểu Ngũ, sao lại có thể nói giúp người ngoài như vậy?”
Chu phu nhân nói: “Chân của Tiểu Ngũ đã bị đánh gãy rồi, Kim Phi còn chưa mãn nguyện à? Hắn còn định giết người sao?”
“Bà cho rằng hắn không dám sao?”
Chu Trường Lâm vẫy tờ giấy trong tay nói: “Bà nghĩ xem Kim Phi vì sao lại có được tước vị? Đó là do dùng mạng người Đảng Hạng trên chiến trường đổi được đấy!”
“Giết một Chu Đắc Vũ thì có đáng là gì? Chu Văn Viên bắt cóc Đường Tiểu Bắc, Kim Phi đuổi theo trăm dặm, hơn chục con ngựa kiệt sức cũng không bỏ cuộc, cuối cùng đuổi đến sông Bạch Linh, giết chết hộ vệ của Chu Văn Viên, nếu như không phải Chu Văn Viên vận may tốt tìm được một con thuyền, nếu không bây giờ cũng giống tên hộ vệ, treo xác ở cổng thành rồi!”
“Thật… thật sao?”
Chu phu nhân nghe xong liền sợ hãi: “Đến cả Chu Văn Viên công tử mà hắn cũng dám động vào?”
“Người của Kim Phi đã bắn Chu Văn Viên ở cổng thành một mũi tên, bà nói xem hắn có dám động vào Chu Văn Viên không?”
Chu Trường Lâm nói: “Gia nô cùng thị vệ của Chu Văn Viên đều bị Kim Phi giết chết, bây giờ hắn một chân khập khiễng, có thể sống sót quay về kinh hay không còn chưa chắc!”
Để trở thành thương nhân vải lớn nhất trong quận, Chu Trường Lâm tự nhiên không ngu ngốc.
Trước đây không biết thì thôi, nhưng từ khi biết Chu Văn Viên bắt cóc Đường Tiểu Bắc, Chu Trường Lâm liền hiểu rõ mục đích của hắn ta.
Trong thâm tâm trong tức giận vì vì hắn mà quận trưởng dẫn người tới lục soát nhà ông ta.
Khi biết chuyện Kim Phi đuổi theo Chu Văn Viên, Chu Trường Lâm còn âm thầm cầu nguyện rằng Kim Phi sẽ giết chết hắn.
Bây giờ lại bắt đầu cầu nguyện hắn chết trên đường luôn đi.
Nếu như vì chuyện này mà nhà họ Chu ở kinh thành và Kim Phi xung đột thì còn tốt nữa.
“Kim Phi này thực sự quá đáng sợ, cũng may hắn không biết chuyện Lưu Nhị và Trương lại đầu”.
Chu phu nhân sợ hãi xoa ngực.
“Kim Phi đã thuê mấy viện tử trong quán trọ Triệu gia, bên trong đều là người tới từ Kim Xuyên!”
Chu Trường Lâm trừng mắt nhìn phu nhân một cái: “Bà cảm thấy nếu như hắn không biết vậy thì dẫn theo nhiều người tới quận thành vậy làm gì?
“Lão gia, vậy phải làm sao bây giờ?”
Chu phu nhân vừa nghe xong liền hoảng.
“Còn làm thế nào được nữa? Ngày mai dắt theo Tiểu Ngũ, cùng ta tới tìm Kim Phi xin lỗi!”
Chương 264: Lớn mạnh
Sáng sớm hôm sau, Chu Trường Lâm dẫn theo vợ và Chu Đắc Ngũ, mang theo từng hòm lễ vật to nhỏ tới quán trọ Triệu gia.
Trên khoảng trống trong sân quán trọ, Trương Lương đang tập hợp các cựu binh và chuẩn bị trở về Kim Xuyên.
Khi đám người Chu Trường Lâm tới, các cựu binh đều quay đầu lại nhìn,
Chu phu nhân sợ tới mức suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Hôm qua bà ta đã nghe Chu Trường Lâm kể về chuyện cựu chiến binh giết thổ phỉ, bây giờ nhìn đám cựu binh này chẳng khác nào quái vật muốn ăn thịt người.
“Các ngươi tới làm gì?”
Trương Lương tiến lên trước hỏi.
“Bọn ta tới chuộc lỗi với Kim tiên sinh”.
Chu Trường Lâm hạ thái độ xuống rất thấp.
“Chuộc lỗi?”
Trương Lương nhìn Chu Trường Lâm, lại nhìn những hòm phía sau ông ta: “Ông đợi một chút, ta đi xem tiên sinh đã dậy chưa”.
Tưởng rằng có mỗi mình Kim Phi, Trương Lương không nghĩ nhiều liền đi thẳng vào bên trong viện tử, nhưng vừa vào bên trong đã bị cựu binh chặn lại.
“Đại đội trưởng, Tiểu Bắc cô nương ở trong đó”.
Cựu binh dám chơi Đại Lưu chứ không dám chơi Trương Lương.
“Khụ khụ… ta biết rồi”.
Trương Lương ho khan một tiếng, quay người đi ra: “Tiên sinh nhà ta hai ngày nay khá mệt, vẫn còn chưa dậy, chi bằng các ngươi quay về trước đi”.
“Không sao, ta đợi được”.
Chu Trường Lâm và đám người cứ đứng ở cửa.
Đợi khoảng nửa canh giờ, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc mới tỉnh dậy.
Nhìn thấy Chu Trường Lâm ở cửa, Kim Phi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền hiểu ra.
Lúc ra khỏi phủ quận trưởng, y đã đoán được Chu Trường Lâm nhất định sẽ tới xin lỗi, chỉ là không ngờ đối phương lại hành động nhanh như vậy.
“Xin lỗi tiên sinh, vợ con ta dốt nát…”
Nhìn thấy Kim Phi, Chu Trường Lâm lập tức khom người cúi chào, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Kim Phi cắt ngang.
“Người các ngươi nên xin lỗi không phải là ta, mà là cô ấy!”
Kim Phi chỉ vào Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, muội là người trong cuộc, chuyện này muội xử lý đi, ta tới phủ quận trưởng một chuyến”.
Nói xong, không chờ Chu Trường Lâm đáp lời liền lên ngựa rời đi luôn.
Trong thời đại phong kiến, địa vị của thương nhân rất thấp, sĩ nông công thương, thương nhân là người xếp sau cùng.
Mà Kim Phi là một quý tộc, khoảng cách địa vị xã hội giữa hai bên là rất lớn.
Mặc Kim Phi cũng đang kinh doanh, nhưng không ai coi Kim Phi là một doanh nhân cả.
Giống như những gia tộc trong kinh thành, bọn họ cũng cần kinh doanh để duy trì những khoản chi phí khổng lồ, nhưng ai dám nói quốc công là một thương nhân chứ?
Kim Phi càng phớt lờ, Chu Trường Lâm càng cảm thấy y thâm sâu khó đoán.
Thái độ cũng càng lúc càng tôn trọng.
Kỳ thật Kim Phi cũng không có nghĩ nhiều như vậy, y chỉ là không thích nói nhiều trong trường hợp này mà thôi.
Có thời gian làm trò đạo đức giả với Kim Phi ở đây thì chi bằng đi tìm quận trưởng thương lượng chuyện thương hội và tiêu cục còn hơn.
Thương hội còn dễ nói, chi vài ngân lượng là có thể làm được, nhưng tiêu cục thì khác.
Bất cứ lúc nào, quan phủ đều rất cảnh giác với các tổ chức vũ trang dân sự, không có nghĩa là bất cứ ai muốn mở tiêu cục là mở, nhất định phải có chữ ký của quan viên cấp bậc như quận trưởng, còn phải tới nộp cho binh phủ mới được.
Nếu sau này tiêu cục vi phạm pháp luật và kỷ luật, quận trưởng đã ký tên cũng phải chịu trách nhiệm.
Vì vậy quận trưởng sẽ không dễ dàng ký tên cho người khác mở tiêu cục.
Cho dù là Kim Phi, quận trưởng cũng phải suy nghĩ nửa buổi sáng mới đồng ý ký tên.
Về phần binh phủ thì đơn giản hơn nhiều, bây giờ ấn tượng của các binh phủ về Kim Phi thực sự quá tốt, đô úy Tiêu không nói nhiều liền đóng dấu cho Kim Phi, còn nói nhất định phải mời Kim Phi tới thăm quan doanh trại, nhờ Kim Phi chỉ dẫn.
Thực chất Kim Phi cũng có thể không mở tiêu cục, có thể như trước đây, tuyên bố với bên ngoài rằng cựu binh là hộ vệ nhà mình.
Nhưng số lượng hộ vệ của nam tước lễ bộ đã có quy định, trước đây chỉ có mấy chục cựu binh còn được.
Nhưng bây giờ số lượng cựu binh được chiêu mộ đã hơn 200 người, binh lính nữ cũng tăng lên, cộng lại hơn 300 người, còn nói là hộ vệ nữa thì hơi quá.
Mặc dù sự giám sát của Đại Khang trong khu vực này không nghiêm ngặt lắm, đừng nói là quý tộc như y, đến cả những hào thổ địa phương đều nuôi rất nhiều tên côn đồ trong nhà, thông thường chỉ cần không đắc tội với nhân vật lớn thì sẽ không bị điều tra.
Tuy nhiên, Kim Phi kiếp trước đã quen với xã hội pháp trị, chỉ cần nỗ lực một chút là có thể cho các cựu binh một địa vị và thân phận hợp pháp, tránh bị vạ lây sau này nên Kim Phi vẫn sẵn sàng vất vả một chút.
Sau khi từ chối lời mời ăn cơm của đô úy Tiêu, ra khỏi doanh trại binh phủ đã gần trưa.
Kim Phi cầm trong tay văn thư tiêu cục, tràn đầy ý chí.
Có văn thư này, chỉ cần đủ khả năng, y có thể chiêu mộ cựu binh bao nhiêu tùy thích.
Chân lí chỉ ở trên lưỡi kiếm, tôn nghiêm chỉ trong tầm bắn của đại pháo, có đủ lực lượng để đảm bảo, y có tư cách để lên tiếng.
Nếu như có một ngày loạn thế, đây cũng là quân bài lớn nhất cứu mạng y.
Quay về nhà trọ, Chu Trường Lâm đã rời đi.
Đường Tiểu Bắc và Đường Đông Đông đang kiểm lễ vậy ở trong phòng, nhìn thấy Kim Phi quay về, hai người đều đặt đồ vật trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
Trong mắt đều có chút cảm động.
“Phi ca, cảm ơn huynh!”
Đường Đông Đông trịnh trọng cúi đầu trước Kim Phi.
Cô ấy cho rằng mình phải nỗ lực rất nhiều năm mới có năng lực chiến đấu với Chu Trường Lâm.
Không ngờ rằng nhanh như vậy, kẻ địch từng được coi là cực mạnh, lại sợ hãi đứng trước mặt mình, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Điều này khiến mối hận thù tích tụ trong lòng mấy năm của Đường Đông Đông cuối cùng cũng tiêu tan được phần nào.
Cô ấy biết rằng không phải Chu Trường Lâm sa sút mà là bọn họ đi theo Kim Phi, đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn làm gì, hơn nữa ban đầu ta đã đồng ý với muội rồi”.
Kim Phi nói: “Đáng tiếc lần này chỉ có thể khiến Chu Trường Lâm cúi đầu xin lỗi mà thôi”.
“Vợ của Chu Trường Lâm chưa bắt cóc Đường Tiểu Bắc, Phi ca có thể khiến bọn họ đến xin lỗi, ta đã rất cảm động rồi”.
Đường Đông Đông nói.
Cô ấy và Đường Tiểu Bắc đều biết, nhà họ Chu ở Quảng Nguyên kinh doanh nhiều năm, chỉ dựa vào chuyện này muốn hạ bệ nhà bọn họ là rất khó.
“Tỷ tỷ, hay là em lại đi đánh con trai thứ hai của Chu Trường Lâm một trận, nói không chừng vợ ông ta sẽ ra tay thật sự đấy”, Đường Tiểu Bắc cười đùa.
“Nói tinh tinh, muội quên lời ta nói hôm qua rồi à?”
Đường Đông Đông trợn mắt nhìn Đường Tiểu Bắc: “Mãn Thương lại mang tới cho ta mấy trăm cái guồng quay tơ, xưởng mới sắp khởi công rồi, xưởng dệt rất nhanh thôi sẽ phát triển mạnh mẽ, ta sẽ dùng cách thức đường đường chính chính mà Phi ca nói để đánh bại nhà họ Chu!”
“Ta tin rằng, đây cũng là điều mà người thân của chúng ta hi vọng được nhìn thấy nhất”.
“Đường Đông Đông nói có lý, quay về ta sẽ cho người thiết kế khung cửi, đến lúc đó xưởng dệt không chỉ có thể kéo sợi, còn có thể trực tiếp làm ra vải, chúng ta hãy đàng hoàng đánh bại nhà họ Chu”.
Kim Phi vươn tay gãi mũi Đường Tiểu Bắc: “Sau này không được suy nghĩ linh tinh vậy nữa”.
“Biết rồi, vừa nãy muội chỉ là đùa với tỷ tỷ thôi mà”.
Đường Tiểu Bắc lè lưỡi nói: “Khó khăn lắm mới thoát ra được hố bùn, còn tìm được một tướng công tốt như vậy, muội sẽ không đánh cược vận mệnh của mình với nhà họ Chu nữa đâu”.
“Muội hiểu là tốt…”
Đường Đông Đông nói đến đây, hai mắt đột nhiên trợn tròn: “Đợi đã, vừa nãy muội nói gì? Tướng công gì cơ?”
Chương 265: Tác hợp
“Tỷ tỷ…”
Đường Tiểu Bắc do dự một chút, khuôn mặt đỏ bừng vòng tay qua cánh tay Kim Phi.
Kim Phi có chút chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Đường Đông Đông vừa nhìn liền hiểu ra mọi chuyện.
Trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Có chút thất vọng, có chút chua xót, cũng có chút tiếc nuối.
Cô ấy gặp Kim Phi sớm hơn, hơn nữa còn được Quan Hạ Nhi không ngừng tác hợp.
Nhiều đêm mất ngủ cô ấy cũng mơ tưởng về những ngày tháng sau khi được gả cho Kim Phi.
Đương nhiên cô ấy cũng cân nhắc về vấn đề của Kim Phi và Đường Tiểu Bắc.
Theo phong tục, Đường Tiểu Bắc cũng chỉ có thể gả cho người giúp cô ấy chuộc thân là Kim Phi, nếu như gả cho người khác, cả đời này sẽ bị người đời mắng chửi là vong ân bội nghĩa.
Cuộc sống của tỷ tỷ tốt hơn rồi thì sẽ đón muội muội tới, chuyện này rất thường thấy ở Đại Khang.
Trong các gia đình thê thiếp ở làng Tây Hà, hơn một nửa là như vậy, trong số các thê thiếp của trưởng làng, trong đó có hai người là tỷ muội, còn có một người là biểu muội của hai tỷ muội kia.
Khi Kim Phi lần đầu nghe về tình trạng này, kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống đất, nhưng sau đó y phát hiện ra, mọi người không hề khinh thường ba tỷ muội này, ngược lại còn vô cùng tán thưởng tiểu thiếp được gả cho trưởng làng sớm nhất.
Cho rằng cô ấy bản lĩnh, hiểu chuyện, cuộc sống của mình tốt hơn rồi thì biết kéo theo các em.
Ba tỷ muội cũng hòa hợp với nhau hơn những thê thiếp khác trong nhà, quản lý gia đình trưởng làng một cách rất trật tự.
Đó là lý do tại sao Quan Hạ Nhi và dân làng Tây Hà từ lâu đã coi tỷ muội Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc là tiểu thiếp của Kim Phi.
Chỉ là Đường Đông Đông thẳng thắn trong sự nghiệp nhưng lại thiếu quyết đoán trong chuyện tình cảm.
Đường Tiểu Bắc ở trong thanh lâu vài năm, hiểu vô cùng rõ về mối quan hệ nam nữ, được Kim Phi chuộc ra từ thanh lâu chưa bao lâu liền phát hiện ra vấn đề này, hơn nữa còn nhìn ra được Kim Phi giống như Đường Đông Đông, thuộc kiểu bị động trong tình cảm.
Hai người như vậy nếu như không có lực bên ngoài tác động, có thể cả đời này cũng không ở bên nhau được.
Vì vậy mấy ngày ở làng Tây Hà, Đường Tiểu Bắc vẫn luôn khuyên Đường Đông Đông chủ động hơn chút, còn đưa ra mấy chủ ý cho cô ấy.
Nạp thiếp cho Kim Phi luôn là chấp niệm của Quan Hạ Nhi, khi phát hiện Đường Tiểu Bắc đang cố gắng tác hợp cho Kim Phi và Đường Đông Đông, không những không tức giận mà còn chủ động chạy tới phối hợp với Đường Tiểu Bắc.
Nhưng Đường Đông Đông mỗi lần đều giống như con rùa rụt cổ, luôn lấy lý do xưởng dệt nhiều việc để chuồn mất.
Hết cách, Quan Hạ Nhi chỉ đành giao cho Đường Tiểu Bắc, nếu như có cơ hội thì xử lý Kim Phi trước, phá vỡ ý định không muốn nạp thiếp của y, dần dần tiếp nhận hai người.
Đây cũng là cách giải quyết một nửa vấn đề.
Đường Tiểu Bắc vốn dĩ cũng thích Kim Phi, cộng thêm sự cổ vũ của Quan Hạ Nhi, vì vậy mới chủ động như vậy.
Quả nhiên giống như cô ấy nghĩ, đừng thấy Kim Phi trên chiến trường quả quyết cứng rắn, về mặt tình cảm thì lại rất nhút nhát, mới bị Đường Tiểu Bắc trêu vờn một chút đã lập tức đón nhận rồi.
Kế hoạch của cô ấy và Quan Hạ Nhi đã hoàn thành bước đầu tiên, tiếp theo là tác hợp cho Đường Đông Đông và Kim Phi là được rồi.
Nhưng bước này khó hơn Đường Tiểu Bắc nghĩ, hai người Đường Đông Đông và Kim Phi sau đó đều lấy cớ rời đi, hoàn toàn không nói thêm gì.
“Xong rồi!”
Đường Tiểu Bắc thất vọng thở dài một hơi.
Xem ra muốn hai người này ở bên nhau còn cần nhiều thời gian lắm.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau, Đường Đông Đông nói xưởng dệt nhiều việc, dẫn theo hai nữ binh lính quay về làng Tây Hà.
…
Trong tương lai, quận thành sẽ là một trong những nơi cư trú quan trọng của Kim Phi, cứ ở mãi trong quán trọ cũng không được, hơn nữa văn thư thương hội và tiêu cục đều đã lấy được rồi, cũng nên tìm nơi nào đó treo biển lên mới được.
Vì vậy mấy ngày tiếp theo, Kim Phi chạy mấy vòng quanh thành Quảng Nguyên, cuối cùng chọn được hai viện tử trên mặt đường phố Tây.
Nhỏ hơn thì làm cửa tiệm của thương hội, lớn thì để làm căn cứ điểm của tiêu cục.
Dù sao xà phòng cũng là ngành kinh doanh độc quyền, không cần khua chiêng đánh trống để thu hút sự chú ý, vì vậy hôm khai trương không tổ chức lễ khai trương long trọng, Kim Phi chỉ bảo người dọn dẹp hai viện tử này một chút, sao đó treo biển của thương hội và tiêu cục Kim Xuyên lên.
Ngoài những người ở gần đó, về cơ bản không có nhiều người biết quận Quảng Nguyên mở thêm hai cửa hàng mới.
Trước một ngày khi khai trương Kim Phi dẫn những cựu binh đã được tản ra để tổ chức lại tới cùng với những hòm xà phòng.
Ngày hôm sau, các nữ chưởng quầy sau khi trải qua khóa đào tạo bất ngờ của Kim Phi lần lượt mang theo các hòm gỗ dưới sự bảo vệ của các cựu binh, đi tới những huyền phủ của quận Quảng Nguyên, bắt đầu thực hành lần đầu công việc của họ.
Người cuối cùng bán hết xà phòng quay về sẽ bị đào thải, bị điều về làng Tây Hà làm xưởng dệt hoặc là làm xà phòng.
Mở cửa thị trường không hề dễ dàng, trong mấy ngày không thể thấy kết quả được.
Sau khi xác nhận thương hội và tiêu cục đang được vận hành bình thường, Kim Phi liền dẫn theo Đường Tiểu Bắc và Hầu Tử bị thương quay trở về làng Tây Hà.
Dù sao lò nung mới và một số xưởng dệt sắp xây xong rồi, y phải quay về trông coi.
Hơn nữa sau này chuyện đi lại giữa quận thành Quảng Nguyên và làng Tây Hà sẽ rất thường xuyên, đường xá bên sườn Hắc Phong kia phải nhanh chóng hoàn thành xong, cho dù chỉ là lắp một cái bánh xe gỗ trước cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều việc.
Biết hôm nay Kim Phi sẽ quay về, Quan Hạ Nhi sớm đã đứng ở khu đất cao ở cổng làng đợi.
Thấy đoàn xe vòng qua chân núi, vội chạy xuống khu đất cao.
Kim Phi còn tưởng rằng Quan Hạ Nhi tới để đón mình, đang cảm động, kết quả Quan Hạ Nhi chỉ vội vội vàng vàng chào hỏi y một câu rồi chạy tới chiếc xe ngựa phía sau chào hỏi Đường Tiểu Bắc.
Liên tục nhét vào tay Đường Tiểu Bắc một đống vòng tay, kẹp tóc, một câu muội muội, hai câu muội muội, thân thiết vô cùng.
Giống như Đường Tiểu Bắc thực sự là muội muội ruột của cô ấy vậy.
Kim Phi cố ý đi chậm lại, song song với xe ngựa, đúng lúc nghe thấy Quan Hạ Nhi hỏi Đường Tiểu Bắc đã mang thai chưa…
Cảnh này khiến Kim Phi nhớ lại kiếp trước khi đưa bạn gái về nhà, bộ dạng này giống y như mẹ y với bạn gái y ngày đó.
Sa sầm mặt mày đi vào trong lòng, Kim Phi tức giận không thèm về nhà, đi thẳng tới xưởng luyện kim.
Cứ tưởng Quan Hạ Nhi sẽ tới gọi y, ai ngờ người ta hoàn toàn không nhận ra, còn đang mải kéo tay Đường Tiểu Bắc thần thần bí bí nói gì đó.
“Ồ, sư phụ, người quay về lúc nào vậy?”
Chu Cẩm đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, nhìn thấy Kim Phi đi vào, vội vàng chạy tới, khuôn mặt kích động nói: “Sư phụ có khát không, con rót nước cho người nhé?”
“Ài, vẫn là đồ đệ có tâm”.
Kim Phi cảm thán một tiếng, vươn tay xoa đầu Chu Cẩm.
Khi trời sắp tối đến nơi, Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng nhận ra thái độ lạnh nhạt của Kim Phi liền chạy tới phòng thí nghiệm gọi Kim Phi về ăn cơm.
Buổi tối hôm đó đương nhiên là bị Kim Phi mắng cho một trận.
Đường Tiểu Bắc cũng chạy không thoát.
Mấy ngày tiếp theo, ngoài việc đến thăm xưởng dệt và lò nung mới, thời gian còn lại đều là chạy tới phòng thí nghiệm và xưởng luyện kim, bận rộn thiết kế hệ thống dây cáp và sản xuất khung cửi hiệu quả hơn.
Trong trường hợp không có cơ sở, rất nhiều công cụ cần phải tự mình chế tạo, may mắn thay bây giờ Mãn Thương đã dạy dỗ được các nữ đồ đệ. Đối với một số linh kiện không quá bí mật, Kim Phi vẽ xong hình dạng và kích thước, người của Mãn Thương có thể làm ra được, giảm đáng kể khối lượng công việc của Kim Phi.
Là một người bách khoa, tương đối mà nói, Kim Phi khá thích cuộc sống như một, mỗi ngày vẽ tranh thiết kế, khi quay về có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn, chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc đối đầu với đám đàn ông ở trong thành sao?
Điều duy nhất chưa hoàn mỹ là nha đầu Tiểu Nga này, gần đây khiến người ta phải lo lắng khá nhiều.
Bình luận facebook