-
Chương 331-335
Chương 331: Treo bảng bán xà phòng thơm
Nhờ có Kim Phi, mấy tháng nay dù ở trên chiến trường hay trong triều đình, nhà họ Khánh đều có thu hoạch không nhỏ. Ngoại trừ hai ca ca của Khánh Hoài và Đại phu nhân của Khánh Quốc công, những người khác trong nhà họ Khánh đều có ấn tượng tốt về Kim Phi.
Bao gồm cả Khánh Phi trong cung.
Kim Phi bảo Khánh Mộ Lam gửi xà phòng thơm đến hoàng cung, nhưng y chỉ muốn xà phòng nổi tiếng ở kinh thành mà thôi.
Kết quả Khánh Phi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
"Cứ đến tìm trẫm!"
Có được câu nói này, Kim Phi chẳng khác nào có được thượng phương bảo kiếm.
Đêm hôm đó, Khánh Phi cử người chuyển tin cho Khánh Quốc công, sau đó Khánh Quốc công lại báo tin cho Thiết Chùy.
"Tốt quá, có câu nói này của Bệ hạ thì chúng ta ở kinh thành không cần lo lắng nữa”.
Lạc Lan phấn khích vỗ tay: "Thiết Chùy đại ca, cửa tiệm hôm nay chúng ta đi xem ở gần phường Hưng An, người qua lại cũng đông đúc, chúng ta mua lại nó nhé?"
“Cửa tiệm đó hét giá tận chín nghìn lượng bạc, không phải chúng ta nên hỏi ý kiến của tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân trước sao?”
Thiết Chùy ngập ngừng.
Trong mấy ngày qua, Lạc Lan, Thiết Chùy và Hàn Phong đã dẫn người đi khắp kinh thành, tìm kiếm các cửa tiệm và ngôi nhà phù hợp.
Ba người họ rất hài lòng với cửa tiệm mà Lạc Lan đã nhắc đến, nhược điểm duy nhất là nó quá đắt.
Triệu huyện úy vơ vét hết tài sản nửa đời dành dụm, còn thế chấp ngôi nhà mà cũng chỉ có chín nghìn lượng bạc mà thôi.
Ngay cả ở Biện Kinh - nơi đâu đâu cũng là gia tộc giàu có thì đây cũng không phải là một số tiền nhỏ.
"Lời của Khánh Phi đã truyền đến đây, đoán chừng không bao lâu nữa danh tiếng của xà phòng thơm sẽ truyền khắp kinh thành, cho dù ngựa chiến đi ngày đêm với tốc độ nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng mới tới làng Tây Hà, không kịp để hỏi ý kiến của tiên sinh đâu”.
Lạc Lan nói một cách dứt khoát: “Lúc đến đây, tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đã viết thư cho ta nói rằng nếu gặp phải chuyện gì thì ta sẽ là người đưa ra quyết định trước.
Cứ làm theo lời ta nói, ngày mai đi mua lại cửa tiệm, sau này nếu có chuyện gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm với tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân!"
“Vậy cũng được”, Thiết Chùy và Hàn Phong nhìn nhau, bất đắc dĩ gật đầu.
Trước khi đi, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc quả thực đã dặn dò bọn họ, những việc liên quan đến chọn cửa tiệm, bọn họ cứ nghe theo lời Lạc Lan là được.
Thấy hai người vẫn có vẻ lo lắng, Lạc Lan mỉm cười giải thích: “Thiết Chùy đại ca, Hàn Phong đại ca, cửa tiệm này mặc dù giá đắt, nhưng cũng có lý của nó.
Trước hết, cửa tiệm này từng là một quán trọ, không chỉ có cửa tiệm quay mặt ra đường, phía sau còn có một sân rộng và rất nhiều phòng khách. Chúng ta không cần tìm chỗ khác cho tiêu cục nữa, cứ thế để họ ở đó là được rồi, sự an toàn của thương hội cũng được đảm bảo.
Thứ hai, cửa tiệm đó là nơi gần phường Hưng An - nơi tụ tập của các quan lại nhà giàu, các tiểu thư và phu nhân đều thích mua đồ ở đó, bọn họ là khách hàng chính của xà phòng thơm. Nó cũng không xa phường Võ Đức – nơi các thế gia võ tướng thường hay tụ tập, bọn họ là khách hàng chủ yếu của Hắc Đao.
Thực ra, nếu chờ đợi thêm thì có lẽ sẽ có thể đẩy giá xuống, nhưng chúng ta không có thời gian để chờ đợi lâu như vậy.
Nếu như Thanh Phi đã khiến xà phòng nổi tiếng, mà chúng ta còn chưa mở cửa tiệm vậy thì lần tới kinh thành này coi như thất bại hoàn toàn, hơn nữa sau này khó có thể tìm được cơ hội tốt như vậy!"
Thiết Chùy và Hàn Phong khẽ gật đầu khi nghe những lời đó.
"Tiên sinh từng nói thời gian là tiền bạc, ta nghĩ nó rất có lý!"
Lạc Lan tiếp tục nói: "Nếu như chúng ta mở cửa tiệm ở chỗ này, ta bảo đảm nhiều nhất nửa năm, chúng ta đã có thể thu lại tiền mua cửa tiệm!"
"Nửa năm kiếm chín nghìn lượng bạc sao?”
Cả Thiết Chùy và Hàn Phong đều tỏ ra nghi ngờ.
"Dù xà phòng thơm hay Hắc Đao, đều là mối làm ăn có một không hai ở Đại Khang, chỉ cần có danh tiếng thì hoàn toàn không cần lo lắng không bán được!"
Lạc Lan tự tin nói: "Ở kinh thành không thiếu những lão gia có tiền, nhiều nhất nửa năm, nếu như phát triển tốt thì có lẽ ba bốn tháng là được rồi!"
"Thiết Chùy ta là người lỗ mãng, không biết kinh doanh, nếu Lạc Lan muội đã nói như vậy thì ta sẽ nghe lời muội!"
Thiết Chùy móc ra một túi vải nhỏ từ trong ngực, lấy ra một xấp ngân phiếu: "Đây là tiền mà tiên sinh đã đưa cho ta trước khi đi, tổng cộng có mười nghìn ngân phiếu, đều đưa cho muội hết”.
“Được!”, Lạc Lan gật đầu, cầm lấy ngân phiếu, trong đầu nhanh chóng bắt đầu sắp xếp cách sử dụng tiền như thế nào.
Chỉ riêng việc mua cửa tiệm đã tốn chín nghìn lượng, cộng thêm phải cải tạo sửa sang lại mọi thứ, quả thực mười nghìn lượng hơi eo hẹp.
Lạc Lan cũng là một người phụ nữ kiên quyết, đêm đó đưa ra quyết định thì sáng sớm hôm sau đã tới tìm chủ quán trọ.
Thực ra, cô ấy biết rằng như vậy sẽ khiến mình gặp bất lợi trong cuộc đàm phán, nhưng cô ấy không thể quan tâm nữa.
Bởi vì Hàn Phong đã nghe ngóng suốt một đêm, chủ quán trọ đang có việc gấp, giá cả đưa ra cũng không được coi là cao, nhiều nhất có thể hạ xuống mấy trăm lượng.
Nếu bỏ lỡ thời cơ mở cửa tiệm làm trễ nãi việc bán xà phòng thơm thì tổn thất gây ra không thể bù đắp bằng vài trăm lượng.
Vừa đúng lúc chủ quán trọ cũng nóng lòng cần tiền, cả hai nhanh chóng đạt được thỏa thuận, ngay buổi sáng hôm đó đã tới quan nha làm thủ tục.
Chiều hôm đó, Lạc Lan thuê một nhóm thợ thủ công với giá cao, bắt đầu cải tạo quán trọ theo khuôn mẫu của thương hội Kim Xuyên ở quận Quảng Nguyên.
Bên phía Lạc Lan rất bận rộn, Khánh Phi cũng không hề nhàn rỗi.
Xà phòng thơm được gửi vào cung đều do Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi đặc biệt sản xuất, có mùi thơm nồng kéo dài khá lâu, toàn bộ Trường Bình Cung đều tràn ngập hương thơm thoang thoảng của hoa mai.
Trần Cát không chỉ thích mùi thơm này, mà còn thích những bài thơ trên những hộp xà phòng, nhưng ông ta là một Hoàng Đế, không tiện mở lời yêu cầu phi tần đưa đồ cho mình.
Thực ra Khánh Phi nhìn ra tâm tư của Hoàng Đế, nhưng lại cố ý giả vờ như không biết, cũng chưa từng đề cập đến chuyện đưa xà phòng thơm cho Hoàng Đế.
Mấy ngày kế tiếp, Trần Cát quả nhiên ngày nào cũng tới, hơn nữa đều ở lại qua đêm.
Ngoại trừ một số phi tần được đặc biệt sủng ái thì chuyện như vậy rất hiếm khi xảy ra trong hậu cung.
Đặc biệt là các phi tần liên hôn, trong một năm hầu hết bọn họ đều không có cơ hội thị tẩm mấy lần, thậm chí số lần gặp mặt Hoàng Đế cũng không nhiều.
Khánh Phi - người thường không được biết đến trong hậu cung, đột nhiên trở thành phi tần được sủng ái trong hậu cung.
Mỗi ngày đều có không ít các phi tần đến thăm Khánh Phi, một là hy vọng có thể tình cờ "chạm mặt" Hoàng Đế, hai là cũng muốn tìm ra bí mật về việc Khánh Phi đột nhiên được sủng ái.
Ngay cả Hoàng Hậu cũng kiếm cớ đi ngang qua và đến Trường Bình Cung một lần.
Giấy không thể gói được lửa, Khánh Phi cũng biết chỉ dựa vào mấy miếng xà phòng thơm thì không thể thật sự trói được trái tim Hoàng Đế. Do vậy thấy thời cơ đã đến, khi Hoàng Hậu tới, Khánh Phi đã tặng một bộ xà phòng thơm để lôi kéo Hoàng Hậu.
Sau đó, Khánh Phi còn đưa cho các phi tần có quan hệ tốt với mình, hoặc những phi tần được sủng ái một ít xà phòng thơm.
Hậu cung của Hoàng Đế vẫn luôn là cột hướng gió lưu hành của các nhóm phu nhân trong kinh thành, sau khi có được xà phòng thơm, các phi tần ắt sẽ gửi về nhà mẹ đẻ một vài miếng, để người nhà đi khoe khoang.
Ở nơi thiếu thốn hương liệu như Đại Khang, những thứ như xà phòng vốn dĩ được phụ nữ ưa chuộng nên không cần tốn sức làm quảng cáo, danh tiếng xà phòng vẫn cứ lan truyền khắp kinh thành.
Điều khiến Lạc Lan không ngờ tới là, bởi vì mấy ngày gần đây Trần Cát đã nhắc đến những bài thơ của Kim Phi trong triều vài lần, nên loại xà phòng thơm này không chỉ nổi tiếng trong giới các phu nhân mà còn rất nổi tiếng trong giới quý tộc.
Nếu Đại Khang mà có bảng danh sách các chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất thì chắc chắn xà phòng thơm sẽ đứng đầu bảng.
Không chỉ các phu nhân tiểu thư giàu có hỏi mua xà phòng ở đâu, mà những thư sinh cũng đang thu thập các hộp xà phòng ở khắp mọi nơi.
Chương 332: Cháy hàng
Lạc Lan đoán rằng xà phòng sẽ trở nên nổi tiếng ở kinh thành, nhưng cô ấy hoàn toàn không ngờ được rằng nó lại nổi tiếng nhanh như vậy, quán trọ mới chỉ sửa sang được một nửa thôi mà.
Tuy nhiên, Lạc Lan sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô ấy vừa tập hợp tất cả các thợ thủ công cải tạo cửa tiệm cả ngày lẫn đêm, vừa bảo Hàn Phong tiếp tục tạo dựng uy thế ở kinh thành.
Danh tiếng của xà phòng thơm cũng càng vang xa ở kinh thành, không chỉ có các phu nhân và thư sinh biết đến, mà một vài người dân có tin tức nhanh nhạy cũng đã nghe nói về xà phòng thơm.
Vì vậy, vào ngày thương hội Kim Xuyên chính thức treo bảng và bắt đầu bán xà phòng, trước cửa đã tấp nập nha hoàn và thư sinh đến mua xà phòng thơm.
Lần này bày bán xà phòng có hai loại, một loại là loại cũ trước đây đã bán khắp Quảng Nguyên, ở kinh thành vẫn bán theo giá cũ năm lượng bạc một hộp.
Loại còn lại là hàng tiến cung, mùi thơm nồng và lâu hơn, hơn nữa còn sử dụng hộp tinh xảo hơn, có nút ẩn trên hộp, mặt sau nắp hộp có khắc những bài thơ liên quan đến xà phòng, giá ba mươi lượng một hộp.
Đừng nói Thiết Chùy và Hàn Phong, ngay cả Lạc Lan cũng cho rằng khách hàng sẽ chọn xà phòng cũ, dù sao mùi hương cũng không khác biệt nhiều, nhưng giá lại đắt gấp sáu lần.
Kết quả là sự lựa chọn của khách hàng hoàn toàn trái ngược với dự đoán của họ.
Năm lượng một hộp xà phòng loại cũ hầu như không ai hỏi đến, nhưng loại mới ba mươi lượng một hộp lại bị giành mua điên cuồng.
Nhiều nha hoàn và thư sinh còn mua tận mấy bộ.
Chỉ là sau khi nha hoàn mua xong, đều cẩn thận cất đi, sợ đụng phải lại vỡ mất.
Còn các thư sinh đã mở chiếc hộp ngay tại chỗ, đọc thuộc lòng những bài thơ trong đó.
Trên con đường trước cửa tiệm, những thư sinh tụ tập thành nhóm ba hoặc bốn người để thảo luận.
"Ôi Lưu huynh, huynh mau đọc đoạn này đi:
Ta không muốn tranh thanh xuân
Một khi đám người ghen ghét
Mảnh vỡ sẽ hóa thành tro bụi
Chỉ có hương thơm vẫn còn nguyên.
Ôi viết hay thật đấy”.
“Hôm qua cha ta từ trong triều trở về nói Bệ hạ cũng khen bài thơ này”.
"Vương huynh, tới xem bài này đi!"
"Ta cũng có mua bài thơ này rồi, Đinh Tam, huynh đi mua thêm hai bộ nữa xem có bài thơ nào mới không!"
"Vương huynh, một bộ xà phòng hơn ba trăm lượng bạc, đối chiếu xem với nhau là được rồi, không có rồi hãy đi mua thêm”.
"Mỗi bài thơ của Kim tiên sinh đều rất tuyệt. Ta nghe người bên thương hội nói tổng cộng có bảy mươi hai bài thơ, ta nhất định phải sưu tập hết! Xà phòng có thể đưa về cho phụ nữ trong nhà dùng, cũng không lãng phí”.
"Người ta nói Vương huynh là người cực kỳ thông minh, quả nhiên là như vậy. Nhị ca của ta là thị vệ Ngự Lâm Quân, khi thương hội Kim Xuyên đến kinh thành, huynh ấy đã dẫn người tiến hành lục soát. Thương hội Kim Xuyên cũng không mang theo theo nhiều xà phòng. Theo tình hình bây giờ, ta đoán sẽ sớm bán hết hàng thôi, đợt sau sớm nhất cũng phải nửa tháng nữa mới có hàng, Vương huynh bây giờ mua số lượng lớn, chẳng những không lỗ, mà nói không chừng còn có thể kiếm được món hời lớn”.
"Trương công tử, huynh nói như vậy là đang bôi nhọ ta rồi. Ta mua xà phòng vì ta rất ngưỡng mộ Kim tiên sinh, bị huynh nói như vậy thì ta lại thành con buôn đầu cơ trục lợi à?”
"Ha ha, Trương công tử, huynh hiểu lầm Vương huynh thật rồi, trước đó huynh ấy đã thích thơ của Kim tiên sinh, tháng trước còn thúc giục ta đi Tây Xuyên nhờ Kim tiên sinh chỉ bảo đấy”.
"Kim tiên sinh quả nhiên xuất chúng, không những viết ra nhiều câu thơ hay, còn được coi là một vị tướng giỏi chinh chiến nữa đấy”.
"Tài làm thơ của Kim tiên sinh thì ta đã được tận mắt nhìn thấy, nhưng sao lại bảo là vị tướng giỏi chinh chiến?”
"Trương công tử, trước đây huynh nhậm chức ở Tây Nam nên có thể không biết, thắng lợi ở Thanh Thủy Cốc là do Kim tiên sinh dẫn đầu Thiết Lâm Quân đánh trận đó”.
"Nói nhảm, ai mà không biết Thiết Lâm Quân rõ ràng là quân đội của nhà họ Khánh?"
"Trương công tử, chuyện này dài dòng lắm, để ta nói cho huynh nghe... tước hiệu Nam tước Thanh Thủy của Kim tiên sinh là để ghi nhớ công lao của trận đánh ở Thanh Thủy Cốc”.
"Vậy mới nói, Kim tiên sinh đúng là một nhân vật xuất chúng”.
"Đúng vậy, không những văn võ song toàn, tính cách cũng hết sức cao thượng, không màng danh lợi lại căm thù cái ác. Nghe cha ta nói, bởi vì ghét đám thổ phỉ ức hiếp dân lành, Kim tiên sinh đã dẫn người quét sạch thổ phỉ ở Kim Xuyên, vì chuyện này mà suýt nữa đã chết trong tay thổ phỉ”.
...
Không chỉ xà phòng và những bài thơ trở nên nổi tiếng ở kinh thành, mà Kim Phi - Nam tước Thanh Thủy cũng trở nên nổi tiếng.
Phụ nữ thích xà phòng thơm do Kim Phi tạo ra, thư sinh sùng bái tài làm thơ của y, những người bình thường truyền tụng tính thương dân của y, sự tích đánh bại quân Đảng Hạng ở thành Vị Châu và câu chuyện quét sạch thổ phỉ ở Kim Xuyên.
Kim Phi - người chưa bao giờ đến kinh thành, đã trở thành một cái tên quen thuộc mà ai ai cũng biết ở kinh thành.
Ngay cả mối ân oán giữa y và Chu Văn Viên, chuyện cũ giữa y và Đường Tiểu Bắc cũng bị người khác bịa đặt thành một câu chuyện giai thoại về một học giả tài năng và một hoa khôi thanh lâu.
Những người kể chuyện ở một số quán rượu thậm chí còn biên soạn một câu chuyện dựa trên tin đồn trên đường phố, kết quả ngày nào cũng có rất nhiều người đến nghe.
Còn những xe xà phòng thơm loại mới mà mấy người Lạc Lan mang đến đã được bán hết sạch chỉ trong một ngày rưỡi.
"Tiên sinh lợi hại thật đấy, chỉ khắc mấy bài thơ vào mặt sau của hộp xà phòng mà lại có hiệu quả tốt như vậy”.
Thiết Chùy thốt lên: "Ta phát hiện ra có rất nhiều công tử không ngừng mua xà phòng chỉ để sưu tập đủ bảy mươi hai bài thơ của tiên sinh”.
"Đây chính là niềm đam mê sưu tập mà tiên sinh từng nhắc đến, mấy người không biết đấy thôi chợ đen ở kinh thành còn có người bán những hộp đựng xà phòng có bài thơ hiếm thấy với giá thậm chí lên tới năm mươi lượng bạc!"
Hàn Phong cười nói: "Cũng có những người ngay từ đầu đã nhận ra rằng xà phòng sẽ nổi tiếng và mua với số lượng lớn, lần này họ cũng phát tài rồi”.
"Năm mươi lượng đủ để mua một căn nhà nhỏ trong huyện phủ, đám người này lại đi mua một cái hộp, điên rồi sao?"
Thiết Chùy cảm thấy khó hiểu.
"Tiên sinh từng nói suy nghĩ của người giàu khác với người nghèo, bây giờ ta tin rồi”, Hàn Phong cười hỏi: "Lạc Lan cô nương, bây giờ chúng ta đã bán được bao nhiêu tiền?"
“Tổng cộng bán ra ba mươi tư nghìn chín trăm hai mươi lượng!” Lạc Lan cười đáp.
"Ba... ba mươi tư nghìn lượng hả?”
Thiết Chùy và Hàn Phong đều trợn to hai mắt: "Nói cách khác, chúng ta đã thu lại tiền mua cửa tiệm rồi sao?"
"Tiểu Bắc phu nhân nói lợi nhuận của loại xà phòng mới khoảng 50%, vì vậy... đúng thế, chúng ta đã hoàn vốn rồi!"
Lạc Lan híp mắt cười.
Trên thực tế, việc bỏ ra chín nghìn lượng bạc để mua một cửa tiệm khiến cô ấy cũng phải chịu rất nhiều áp lực.
Bây giờ đã chứng minh được quyết định của cô ấy là chính xác.
Không cần tới nửa năm, cũng không cần vài tháng, chỉ trong một ngày rưỡi ngắn ngủi, cô ấy đã thu lại được số tiền mua cửa tiệm cùng với số tiền lời.
Điều mà Lạc Lan không biết là 50% lợi nhuận mà Đường Tiểu Bắc nói với cô ấy cũng là giả.
Chi phí sản xuất của tất cả các loại xà phòng được chuyển đến kinh thành cũng chỉ vài chục lượng bạc, trái lại đắt nhất là phí vận chuyển.
Một nhóm người đông đúc đưa xà phòng từ làng Tây Hà đến kinh thành, tiền thức ăn cho người và ngựa cũng tốn không ít.
Nhưng so với doanh thu hơn ba nghìn lượng bạc mà nói thì số tiền đó chỉ là mưa phùn, lấy ra số tiền lẻ trong doanh thu cũng đã đủ, còn lại là tiền lãi.
Đây là khoản lợi nhuận khổng lồ do việc độc quyền và kỹ thuật nghiền ép mang lại.
"Loại xà phòng mới mà chúng ta đưa đến quá ít, thực ra ta nghĩ dù có thêm vài xe nữa cũng có thể bán được”.
Thiết Chùy tiếc nuối thở dài, nhìn về phía Hàn Phong: "Lão Hàn, Lạc Lan muội bảo ngươi phái người quay về lấy hàng, ngươi đã thu xếp xong chưa?"
Chương 333: Cửu công chúa
“Ta làm việc mà huynh còn không yên tâm sao, chiều tối hôm đó, cửa thành còn chưa đóng, người đã rời đi rồi, hai người sáu ngựa, tuyệt đối dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về”.
Hàn Phong trả lời một câu, quay đầu thở dài nói: “Nếu biết xà phòng thơm dễ bán như vậy, chúng ta sẽ không bán mẫu cũ, chỉ bán tất cả những mẫu mới thì tốt rồi”.
Cả Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng không ngờ rằng, vì sự sùng bái của Trần Cát, loại xà phòng thơm này lại được chào đón như vậy ở kinh thành, cho nên lúc tới đây, đám người Thiết Chùy mang theo mười mấy xe xà phòng thơm, trong đó có hơn phân nửa đều là mẫu cũ.
Kết quả chỉ bán được vài chục miếng, còn lại đều tồn hàng.
“Ta cũng đang định nói chuyện này đây”, Lạc Lan nói: “Chúng ta đã đến tận kinh thành để bán xà phòng thơm, cho dù là mới hay cũ, đều phải bán hết mới được”.
“Nhưng nếu mọi người không mua, chúng ta còn có thể cưỡng ép bán sao?” Thiết Chùy hỏi.
“Đương nhiên không phải”, Lạc Lan lắc đầu nói: “Hai huynh không phải phát hiện nhiều thanh lâu trong kinh thành chưa tới mua xà phòng thơm sao?”
“Đúng vậy, còn có thanh lâu mà!”, hai mắt Thiết Chùy không khỏi sáng lên.
Bây giờ ở Quảng Nguyên, phụ nữ đã không còn đổ xô đi mua xà phòng thơm nữa, trừ tiêu dùng hàng ngày, rất ít người đi giành mua.
Nhưng các thanh lâu đều cần sử dụng lượng hương liệu rất lớn, mỗi tháng sẽ mang lại số tiền rất lớn cho thương hội Kim Xuyên.
“Thanh lâu kinh thành sở dĩ không mua xà phòng thơm, là bởi vì bọn họ không biết cách sử dụng xà phòng thơm”, Lạc Lan ngẩng đầu nhìn về phía Thiết Chùy, che miệng cười nói: “Chuyện này lại phải làm phiền hai huynh rồi”.
“Lạc Lan muội muội, muội nhìn ta như vậy làm gì? Ta là người đàng hoàng, ta chưa từng đi vào thanh lâu, cũng không biết cách sử dụng xà phòng thơm”, Thiết Chùy vội vàng chối.
“Nói, nói tiếp đi”, Hàn Phong híp mắt nói: “Ta thích nhìn bộ dạng huynh nghiêm túc nói chuyện bậy nói bạ như vậy”.
"Ai nói bậy nói bạ, ngươi nhìn thấy ta đi vào thanh lâu lúc nào?”, Thiết Chùy vẫn cứng đầu cứng cổ cãi.
“Ôi, không biết Liễu Nhi cô nương và Thủy Tiên cô nương nghe thấy huynh nói như vậy có đau lòng không nhỉ?”
Hàn Phong thở dài nói: “Đúng rồi, còn có Tước Nhi cô nương và Tiểu Tuyền cô nương..”.
“Hay lắm lão Hàn, ngươi thế mà lại theo dõi ta?”
Thiết Chùy trừng mắt: “Tiên sinh và Lương ca giao Cảnh Minh cho huynh, là để huynh thu thập tình báo chứ không phải để huynh theo dõi người của mình”.
“Huynh suy nghĩ nhiều rồi, chỉ với tửu lượng của huynh, ta còn cần phái người đi theo dõi huynh sao? Uống có chút rượu đã khai sạch ra”.
Hàn Phong bĩu môi nói: “Bây giờ toàn bộ làng Tây Hà, ai mà không biết chuyện hư hỏng của huynh ở Quảng Nguyên? Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết chiến tích rực rỡ một đêm đi dạo bốn thanh lâu của huynh”.
“Được rồi lão Hàn, đừng nói nữa, Lạc Lan cô nương vẫn còn ở đây”.
Thiết Chùy dù da mặt dày đến đâu, thì lúc này cũng không thể chịu nổi nữa, mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ.
“Chậc, huynh cho rằng tại sao Lạc Lan cô nương lại tìm huynh?”, Hàn Phong liếc mắt hỏi.
Lạc Lan che miệng cười nói: “Thiết Chùy đại ca, chuyện này làm phiền huynh rồi, sau khi làm xong chuyện này, ta sẽ đòi công lao cho huynh ở chỗ tiên sinh, tốn bao nhiêu bạc, tiên sinh cũng sẽ trả lại cho huynh”.
“Thiết Chùy, cơ hội tốt, ta còn hơi động lòng đấy”, Hàn Phong trêu chọc.
“Mấy người thật sự quá đáng rồi đấy!”
Thiết Chùy giận đến mức râu rung rung, chỉ vào Lạc Lan hỏi: “Lạc Lan muội muội, muội thật sự có thể báo cáo hả?”
Phụt!
Hàn Phong vừa mới uống một ngụm trà liền phun ra: “Lão Thiết, huynh đi thật à?”
“Lạc Lan muội muội nói đúng, chúng ta ngàn dặm xa xôi mang xà phòng thơm tới đây, đương nhiên phải bán hết, vì tiên sinh, ta hy sinh một chút cũng không sao”.
Thiết Chùy hiên ngang lẫm liệt nói.
“Lão Thiết, trước đây ta thật sự không phát hiện ra da mặt huynh lại dày như vậy, bội phục!”
Hàn Phong giơ một ngón tay cái lên với Thiết Chùy.
“Chỉ cần Thiết Chùy đại ca có thể làm xà phòng thơm nổi tiếng trong thanh lâu, tiền sẽ được hoàn trả”, Lạc Lan mỉm cười gật đầu.
“Lạc Lan muội muội yên tâm đi, nhiều nhất năm ngày là ta có thể hoàn thành nhiệm vụ!”
Thiết Chùy vỗ ngực nói.
“Hàn đại ca, nói đùa thì nói đùa, huynh cũng đi giúp Thiết Chùy đại ca đi”, Lạc Lan nói.
"Ta hiểu rồi”.
Nói đến công việc, Hàn Phong lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, trở nên nghiêm túc.
Đêm đó, Thiết Chùy gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, dẫn người bắt đầu nhiệm vụ quảng bá trong thanh lâu.
Để hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất, Thiết Chùy cũng làm việc rất chăm chỉ, ngay đêm đó hắn đã phá kỷ lục trước đó của mình, sáng hôm sau khi quay lại, hai chân đều đã phát run.
Với những nỗ lực không ngừng của Thiết Chùy cùng với sự cổ vũ của Hàn Phong, lúc trước xà phòng thơm có tiếng vang ở thanh lâu Quảng Nguyên, bây giờ lại một lần nữa nổi tiếng ở thanh lâu kinh thành.
Các thanh lâu ở kinh thành giàu có hơn nhiều thanh lâu ở Quảng Nguyên, các cô nương bán thân cũng sắc bén nhạy cảm hơn.
Chỉ trong vài ngày, tất cả các loại xà phòng thơm cũ tồn của thương hội Kim Xuyên đã bị các thanh lâu giành mua hết.
Thanh lâu không mua được vô cùng tiếc nuối, ngày nào cũng cử người canh giữ cửa ra vào thương hội Kim Xuyên.
Các cửa tiệm khác đều bày một đống hàng hóa để khách hàng lựa chọn, nhưng thương hội Kim Xuyên là nơi duy nhất khách hàng đợi hàng tới.
Các ông chủ cửa tiệm khác xung quanh đều vô cùng ghen tị, đáng tiếc bọn họ không biết làm xà phòng thơm, có ghen tị cũng vô dụng.
“Lạc Lan cô nương, xà phòng thơm cũ của chúng ta bây giờ đã bán hết sạch, ngày nào cũng mở cửa, không thể không bán gì chứ?”
Hàn Phong đau đầu nhìn các nha hoàn và thư sinh đang canh ở trước cửa.
“Lần này là chúng ta chưa chuẩn bị đủ, lại đánh giá thấp sức mua của kinh thành”.
Lạc Lan bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ Hắc Đao còn có thể chống đỡ được một thời gian, đáng tiếc đều bị Cửu công chúa lấy hết rồi”.
Cửu công chúa mà bọn họ nhắc tới chính là con gái của Trần Cát và Khánh Phi, xếp thứ chín trong số các công chúa. Năm nay mười tám tuổi, ở thời đại phong kiến này đã sớm nên lập gia đình, nhưng Trần Cát vô cùng yêu thích đứa con gái này, luôn giữ lại trong cung chưa chịu gả đi.
Có lẽ thừa hưởng gen võ tướng của nhà họ Khánh, nên Cửu công chúa đặc biệt yêu thích quân sự và chính sự.
Các hoàng tử và công chúa khác rất sợ Trần Cát kiểm tra kiến thức của bọn họ, nhưng Cửu công chúa lại làm không biết chán, khi Trần Cát phê duyệt tấu chương, công chúa thường xuyên ở bên cạnh, bưng trà rót nước, mài mực,...
Có lẽ đây là lý do tại sao Trần Cát yêu thích Cửu công chúa.
Cửu công chúa nghiêng về phe chủ chiến, trước kia từng kính nể nhất là anh họ Khánh Hoài, sau chiến thắng ở Thanh Thủy Cốc, cũng bắt đầu chú ý tới Kim Phi.
Khi càng hiểu sâu hơn, Cửu công chúa ngày càng tò mò hơn về Kim Phi, nhưng vì là một công chúa, không thể giống Khánh Mộ Lam chạy đến làng Tây Hà tìm Kim Phi được.
Biết đám người Thiết Chùy tới kinh thành, Cửu công chúa ngay lập tức chạy về nhà họ Khánh, muốn xem xà phòng thơm và Hắc Đao mà Khánh Mộ Lam nhắc tới trong thư có gì đặc biệt.
Sau đó vừa liếc mắt, công chúa đã chọn trúng Hắc Đao.
Hắc Đao mà đám người Thiết Chùy mang tới, ngay cả rương cũng bị Cửu công chúa lấy đi...
“Ta vốn tưởng rằng Mộ Lam cô nương đã đủ dũng mãnh rồi, không ngờ em họ của cô ấy còn mạnh mẽ hơn cả cô ấy”.
Thiết Chùy ngồi phịch xuống ghế, yếu ớt nói: “Ta không biết cô ấy lấy nhiều Hắc Đao như vậy làm gì? Còn không trả tiền, đây chẳng phải là dựa vào thân phận của mình để cướp bóc sao?”
Vừa dứt lời, một cô gái mặc hoa phục chậm rãi đi vào phòng.
Cô ấy không nói gì, chỉ là đôi mắt trong suốt, lạnh lùng nhìn về phía Thiết Chùy.
Thiết Chùy như rơi vào hầm băng, lập tức bật dậy khỏi ghế.
“Tiểu nhân bái kiến Cửu công chúa!”
Chương 334: Đếm tiền
“Bái kiến điện hạ!"
Lạc Lan và Hàn Phong cũng vội vàng đứng dậy hành lễ với Cửu công chúa.
Đồng thời, lo lắng lén nhìn Thiết Chùy.
Lúc này Thiết Chùy quỳ trên mặt đất, trong đầu ngập tràn ánh mắt lạnh như băng của Cửu công chúa, lòng chua xót như ăn phải thứ đắng nhất trên đời.
Bình thường hắn rất ít nói xấu sau lưng người khác, hôm nay vừa mở miệng nói một lần đã bị công chúa bắt tại trận.
Thiết Chùy chỉ muốn tự tát mình vài cái.
Phân cấp bậc cao thấp là một trong những điều căn bản trong việc Hoàng tộc thống trị Đại Khang, công chúa là con gái của Hoàng Đế, thân phận vô cùng cao quý. Nếu thật sự làm theo nguyên tắc, chỉ cần bàn luận một điều gì đó sau lưng công chúa cũng đủ để chặt đầu Thiết Chùy.
"Thiết Chùy là một người thô tục, nói năng lỗ mãng, mong công chúa điện hạ thứ lỗi!"
Lần trước Lạc Lan đã từng gặp Cửu công chúa, bọn họ trò chuyện khá hợp nhau, cho nên cô ấy mới liều lĩnh cầu xin cho Thiết Chùy.
"Hừ, nể tình ngươi từng chiến đấu vì đất nước, ta tha cho ngươi một lần!"
Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Nếu như còn có lần sau, ta nhất định sẽ giết ngươi!"
"Đa tạ công chúa điện hạ đã tha tội! Sau này tiểu nhân không dám nữa!"
Thiết Chùy thở phào nhẹ nhõm, dập đầu liên tiếp mấy cái, sau đó đứng dậy lui vào một góc.
Lần trước Cửu công chúa mang theo Hắc Đao là bởi vì công chúa không mang theo tiền, thật ra hôm nay công chúa tới đây để đưa tiền, nhân tiện nói chuyện với Lạc Lan về Kim Phi.
Bây giờ tâm trạng đã hoàn toàn bị Thiết Chùy phá hỏng, công chúa bảo cung nữ ném một túi tiền lên bàn, hờ hững nói: "Tiền Hắc Đao!", nói xong xoay người rời đi luôn.
"Điện hạ, Thiết Chùy đại ca chỉ buột miệng nói vậy thôi, công chúa thích Hắc Đao là vinh hạnh của bọn ta, sao bọn ta lại lấy tiền được chứ?"
Lạc Lan cầm lấy túi tiền, hai tay nắm chặt nói: "Nếu như tiên sinh mà biết thì chắc chắn sẽ trừng phạt Lạc Lan, mong điện hạ thương xót Lạc Lan, lấy lại tiền đi ạ!"
"Bổn công chúa trước giờ không có thói quen lấy đồ của người khác!"
Cửu công chúa cũng không thèm quay đầu lại, dẫn người của mình đi thẳng.
Lạc Lan bất đắc dĩ thở dài, đành phải đi theo phía sau, tiễn đám người Cửu công chúa ra đến cửa.
Mãi đến khi xe ngựa rẽ vào hướng khác, mới quay người về.
"Lão Thiết, may mà công chúa điện hạ không so đo tính toán với huynh, nếu không thì huynh xong đời rồi!"
Khi Lạc Lan trở về phòng, Hàn Phong đang dạy cho Thiết Chùy một bài học: "Đây không phải là làng Tây Hà, thích nói gì cũng được, sau này huynh hãy nhớ cho kỹ, đừng rước họa vào thân cũng đừng gây thêm phiền phức cho tiên sinh”.
"Lão Hàn, bình thường ta là người lắm mồm sao? Hôm nay không phải đã bị khiển trách rồi à?”
Thiết Chùy cũng vô cùng sợ hãi!
Nhìn thấy cựu binh bước vào sau lưng Lạc Lan, hắn không khỏi tức giận, chạy tới đá vào người cựu binh vài cú.
"Có phải ngươi gài bẫy ta không? Công chúa điện hạ bước vào phòng mà ngươi cũng không biết thông báo cho ta một tiếng sao?”
"Đội trưởng, Lạc Lan cô nương vừa rồi cũng thấy xe ngựa mà công chúa điện hạ ngồi là một chiếc xe rất bình thường, lúc ta nhận ra thì công chúa điện hạ đã xuống xe ngựa rồi”.
Cựu binh ấm ức nói: "Ta cũng không thể chạy vào phòng trước mặt điện hạ được mà?”
"Vậy ngươi không hét lên thông báo được sao?”
"Lão Thiết, huynh đừng giận cá chém thớt, chuyện này không thể trách người khác được”.
Hàn Phong nói: "Nếu đổi thành huynh đi gác cổng, công chúa điện hạ đã tới nơi, liệu huynh có hét toáng lên được không?”
Vốn dĩ bọn họ không nói gì, nếu cựu binh thật sự hét toáng lên thì e rằng Cửu công chúa sẽ nghi ngờ bọn họ có âm mưu gì đó.
"Được rồi, ta biết ta sai rồi”.
Sắc mặt Thiết Chùy u ám nói với cựu binh: "Đầu to, buổi tối sau khi tan làm, ta mời ngươi đến lầu Phù Dung, xem như ca ca ta xin lỗi ngươi”.
"Ôi, đầu to, ngươi bị đá mấy cú cũng đáng đấy chứ!"
Một cựu binh khác cười nói: "Đội trưởng, hay là huynh cũng đá ta vài cú, buổi tối dẫn ta theo cùng được không?"
"Cút cút cút!"
Thiết Chùy vừa rồi toát mồ hôi lạnh, quần áo ướt sũng.
Sau khi quát mắng mấy tiếng, hắn định quay về thay quần áo, nhưng Lạc Lan đã ngăn lại.
"Thiết Chùy đại ca, Hàn Phong đại ca, vừa hay hai huynh đều ở đây, chúng ta cùng xem công chúa điện hạ đã đưa bao nhiêu tiền, sau này ta còn dễ giải thích với tiên sinh”.
Xà phòng thơm được định giá bởi Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, lúc làm sổ sách dễ khớp số với nhau, cũng không ai có thể động tay động chân được.
Trên thực tế, Hắc Đao cũng có giá, nhưng Lạc Lan không có cách nào làm chủ cũng như không thể đoán được việc Cửu công chúa sẽ đưa bao nhiêu.
Lạc Lan rất trân trọng cuộc sống hiện giờ, sợ rằng Kim Phi và Đường Tiểu Bắc có thể hiểu lầm mình nên muốn mở túi tiền mà Cửu công chúa để lại trước mặt Hàn Phong và Thiết Chùy.
Bên trong chứa những tờ ngân phiếu, Lạc Lan đếm hai lần: "Vừa tròn hai vạn lượng, Hàn đại ca và Thiết đại ca, các huynh cũng đếm đi”.
"Cửu công chúa đưa số tiền vừa đủ như vậy thì cần đếm gì nữa?”
Thiết Chùy vẫy tay, trở vào phòng để thay quần áo.
Lúc đầu Cửu công chúa hỏi giá của Hắc Đao, Lạc Lan cũng không giấu giếm, nói cho Cửu công chúa biết, Kim Phi định giá tám trăm lượng.
Cửu công chúa lấy đi hai mươi lăm thanh Hắc Đao, vừa khớp với hai vạn lượng.
Hàn Phong cũng không đếm, mà hỏi: “Lạc Lan cô nương, tính thời gian thì hôm nay những huynh đệ quay lại lấy hàng chắc cũng đã về đến nhà rồi. Nhưng cho dù hôm nay tiên sinh sắp xếp bắt đầu giao hàng, xe ngựa sớm nhất cũng phải nửa tháng nữa mới tới đây, nửa tháng này chúng ta làm gì bây giờ?"
"Ta ở đây tiếp tục sửa sang lại quán trọ, Thiết Chùy đại ca và huynh có thu xếp thế nào thì ta không hỏi nữa”.
Lạc Lan nói: "Tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đều từng nói, xà phòng thơm và Hắc Đao đều phải bán với giá cao, kiếm tiền từ những người giàu có. Bây giờ vừa hay lại phù hợp với sách lược kinh doanh mà tiên sinh từng nói”.
“Giờ cũng chỉ còn cách này thôi”, Hàn Phong bất đắc dĩ nói.
Hai người đang trò chuyện thì chợt thấy cựu binh gác cổng hớt ha hớt hải xông vào.
"Hàn đại ca, Lạc Lan cô nương, Đường Phi đại ca dẫn người tới rồi”.
"Lão Đường đến rồi hả?"
Hàn Phong kinh ngạc chạy nhanh ra khỏi phòng.
Lạc Lan vội vàng đi theo phía sau.
Trong sân, Đường Phi - một thợ săn thấp bé đang nhảy xuống ngựa với vẻ mặt mệt mỏi.
Có thể là do thời gian cưỡi ngựa quá lâu, lúc Đường Phi bước xuống, hai chân không được tự nhiên lắm.
“Lão Đường, sao ngươi lại tới đây?” Hàn Phong vội vàng chạy tới, hỏi: “Trong làng đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải, Mộ Lam cô nương nhận được bồ câu đưa thư của kinh thành, nói rằng xà phòng rất được ưa chuộng ở kinh thành, bán rất chạy, hơn nữa Hắc Đao cũng bị Cửu công chúa lấy đi. Tiên sinh đoán chắc chắn sẽ thiếu hàng nên bảo ta mang một lô xà phòng thơm và Hắc Đao đến trước cho mọi người dùng trong trường hợp khẩn cấp”.
Đường Phi lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Tiên sinh đoán có đúng không? Xà phòng bán hết chưa?"
"Tiên sinh có đoán sai bao giờ đâu? Đương nhiên đã bán cháy hàng, không còn một miếng nào cả!"
Hàn Phong cười nói: "Ta và Lạc Lan cô nương còn đang bàn bạc nửa tháng tới nên làm gì đây”.
"Đường đại ca, huynh tới thật đúng lúc," Lạc Lan hỏi: "Đúng rồi, Đường đại ca, huynh mang tới bao nhiêu xà phòng thơm và Hắc Đao?"
"Bọn ta cưỡi ngựa đi gấp, không thể mang theo nhiều, vì vậy chỉ mang theo năm hộp xà phòng”.
Đường Phi đáp: "Nhưng gần đây Mãn Thương đại ca chế tạo ra rất nhiều Hắc Đao, ta đều mang tới hết, tổng cộng năm mươi thanh đao!"
“Năm hộp xà phòng ít quá, bán một lần cũng không đáng, chi bằng để lại phòng khi khẩn cấp, ưu tiên cung cấp cho Thanh Phi”.
Lạc Lan nói: "Hàn đại ca, huynh thấy thế nào?"
Chương 335: Bán Hắc Đao
"Tiên sinh từng nói những việc liên quan đến mua bán đều do muội định đoạt, nghe theo muội hết”, Hàn Phong trả lời.
"Vậy tạm thời giữ lại đi”, Lạc Lan gật đầu, đưa ra quyết định: "Vậy chúng ta bán Hắc Đao trước đã, mỗi ngày bán ra ba thanh đao, chắc cũng có thể cầm cự đến khi xà phòng thơm được đưa tới”.
“Được”, Hàn Phong gật đầu đồng ý.
Đường Phi lại xen vào nói: "Lạc Lan cô nương, Hắc Đao lần này có chút khác biệt so với trước đây”.
“Khác biệt ư?”, Lạc Lan tò mò hỏi: “Có gì khác?”
"Cô cứ xem đi rồi sẽ biết”.
Đường Phi chào Hàn Phong, rồi chuyển một chiếc rương gỗ dài hơn một mét từ trên xe ngựa chuyên chở hàng.
Hắn mở rương gỗ ra, bên trong xếp một hàng dài những hộp gỗ.
Hộp gỗ khắc hình dã thú như hổ, trông vô cùng thô kệch, cộng với vật liệu gỗ màu đen hình như đã bị chiến hỏa làm hoen ố, một luồng khí tức hung hãn xông thẳng tới.
Hai mắt Lạc Lan đột nhiên sáng lên.
Hắc Đao trước đây bán cho Cửu công chúa cũng không khác biệt nhiều với Hắc Đao đưa cho cựu binh. Quy trình chế tạo rất đơn giản, sau khi làm ra lưỡi đao sẽ được gắn với cán đao bằng gỗ như những thanh đao thái rau bình thường, rồi được bỏ vào trong vỏ đao là xong.
Ngoài việc sắc bén và cứng rắn thì không có điểm sáng nào về hình dạng.
Điều này cũng có liên quan đến sở thích cá nhân của Kim Phi, đời trước y đã quen sống cuộc sống vất vả, mua đồ chủ yếu vì tính thực dụng, ít khi chú ý đến bao bì.
Khắc thơ lên hộp xà phòng hoàn toàn là vì nghe nói tính cách của Trần Cát nên mới cố ý làm vậy mà thôi.
Nhưng sau khi nghe nói rằng những chiếc hộp đó rất được ưa chuộng ở kinh thành, Kim Phi ngay lập tức nhận ra tầm quan trọng của bao bì.
Ngoài việc yêu cầu Mãn Thương dẫn theo các nữ học trò của mình sửa chữa cải tạo lại Hắc Đao ngay lập tức, y thậm chí còn phái người đến Quảng Nguyên ngay trong đêm, thuê những người thợ mộc giỏi nhất trong quận với giá cao để tăng ca làm ra những chiếc hộp gỗ và vỏ đao.
Lạc Lan lớn lên ở Thục Địa, vừa nhìn đã nhận ra, hộp gỗ làm bằng gỗ Trinh Nam - loại gỗ chỉ có ở vùng núi phía Tây Nam, chỉ là nó đã bị carbon hóa nên biến thành màu đen mà thôi.
Bằng cách này, không chỉ có thể ngăn chặn côn trùng, mối mọt ăn mòn, biến dạng, v.v..., mà còn phù hợp với Hắc Đao.
Chỉ với chiếc hộp này, Lạc Lan có tự tin tăng thêm một trăm lượng cho giá của Hắc Đao.
Cô ấy đưa tay lấy từ trong chiếc rương gỗ ra một hộp gỗ, rồi cẩn thận mở ra.
Một thanh Hắc Đao lặng lẽ nằm trên tấm ván cố định của chiếc hộp gỗ.
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, Hắc Đao đã hoàn toàn khác trước.
Trước hết, vỏ đao đã được thay thế bằng gỗ Trinh Nam đã được carbon hóa giống như hộp gỗ, mang phong cách cổ xưa mà trang trọng.
Tiếp đó là cán đao được thay thế bằng một loại gỗ màu đỏ nâu, Lạc Lan không nhận ra đó là loại gỗ gì, nhưng cô ấy cảm thấy nó rất đẹp.
Hơn nữa, trên cán đao còn được khảm một số đường cong màu vàng đồng, không chỉ có tác dụng trang trí mà còn tăng ma sát, giúp tay cầm sau khi dính máu sẽ không bị ướt và trơn.
Trong đầu Lạc Lan, giá của Hắc Đao lại tăng thêm một trăm lượng.
Cô ấy cầm Hắc Đao trong hộp lên rồi nhẹ nhàng rút nó ra.
Sau đó Lạc Lan cười nói.
Lưỡi của Hắc Đao cũng không có nhiều thay đổi, vẫn là dáng vẻ của thanh đao thời này, một lưỡi hẹp dài.
Chỉ là có thêm một dòng chữ mà thôi.
"Lạc Lan cô nương, trên thanh đao này viết gì mà cô cười vui vẻ thế?"
Một cựu binh tò mò hỏi.
"Ta chém đao cười nhạo bầu trời, để lại lòng can đảm ở Côn Luân!”
Lạc Lan nhẹ nhàng đọc những từ trên thanh đao.
"Ta chém đao cười nhạo bầu trời, để lại lòng can đảm ở Côn Luân!”
Cựu binh lặp lại một lượt, hô hấp trở nên dồn dập: "Đây mới đúng là tiên sinh – người đã dẫn Thiết Lâm Quân đánh bại kỵ binh Đảng Hạng, bá đạo!"
Lạc Lan không để ý tới cựu binh đang kích động, quay đầu nhìn Đường Phi: "Chữ viết trên mỗi thanh đao đều giống nhau sao?"
“Không giống nhau”, Đường Phi mỉm cười lắc đầu.
“Quả nhiên đúng như ta dự đoán”, Lạc Lan càng cười càng vui vẻ.
“Cách này không phải giống như bán xà phòng thơm sao?”, một cựu chiến binh hỏi.
"Tiên sinh từng nói rằng một mánh khóe hay có thể dùng khắp thiên hạ, chỉ cần nó có tác dụng là được. Cách làm giống nhau thì đã sao?”, Lạc Lan cười nói: "Hơn nữa, khách hàng của xà phòng thơm và Hắc Đao hoàn toàn khác nhau”.
“Lạc Lan cô nương nói đúng”, Hàn Phong gật đầu đồng ý.
"Đường huynh, tiên sinh đưa ra giá của những thanh Hắc Đao này là bao nhiêu?", Lạc Lan nhìn Đường Phi.
"Tiên sinh nói ngài ấy không ở kinh thành, không hiểu rõ tình thế, bảo Lạc Lan cô nương tự quyết định là được”.
Đường Phi đáp: "Nhưng tiên sinh bảo ta nói với cô nương, nếu điều kiện cho phép thì có thể đấu giá thử xem”.
"Đấu giá? Nghĩa là gì?", Hàn Phong lần đầu tiên nghe thấy thuật ngữ này.
Nhưng Lạc Lan hiểu rõ, khẽ gật đầu, nói: "Nếu đấu giá thì ta nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng”.
Lạc Lan không cân nhắc quá lâu, buổi chiều hôm đó, ba thanh Hắc Đao được trưng bày trong gian hàng trước kia từng bán xà phòng thơm trong cửa tiệm của thương hội Kim Xuyên.
Bây giờ, nhiều gia tộc giàu có và thanh lâu đều cử người đứng canh chừng ở lối vào thương hội Kim Xuyên, còn có một vài thư sinh thỉnh thoảng cũng đến hóng hớt góp vui.
Hàn Phong căn bản không cần tạo dựng thanh thế, Lạc Lan vừa phái người đặt hộp đựng Hắc Đao lên kệ, đám người này lập tức xông thẳng vào cửa tiệm.
Biết thứ được trưng bày không phải là xà phòng thơm, đám nha hoàn hơi thất vọng nhưng họ vẫn rảnh rỗi nên tò mò hỏi xem trong hộp có gì.
"Mọi người đều biết, tiên sinh nhà ta không chỉ là một thư sinh, mà còn là một tướng quân giỏi chinh chiến, nhưng tiên sinh nhà ta còn có một thân phận khác, mọi người biết là gì không?"
Lạc Lan cười hỏi.
"Gì cơ?"
Đám nha hoàn nhao nhao dò hỏi.
"E rằng mọi người còn chưa biết, nghề tổ truyền của tiên sinh nhà ta là thợ rèn!"
Lạc Lan nói tiếp: "Thành tựu luyện sắt của tiên sinh không kém gì thành tựu thơ ca và chỉ huy quân đội. Thiết Lâm Quân đánh bại kỵ binh Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc là nhờ công lao to lớn của tiên sinh trong việc cải tiến cung nỏ hạng nặng và sáng tạo máy bắn đá!"
"Nam tước Thanh Thủy hóa ra lại xuất thân từ một thợ rèn?"
Nhiều nha hoàn và học giả bị thu hút bởi lời nói của Lạc Lan.
"Lạc Lan cô nương, cô nói nhiều như vậy, trong hộp của cô rốt cuộc có cái gì?"
Nha hoàn nôn nóng không nhịn được hỏi.
"Nếu mọi người đều nóng lòng muốn biết thì ta sẽ không vòng vo nữa”.
Lạc Lan mở ra một cái hộp gỗ trong số đó: "Đây là Trảm Tinh Đao – thần binh do tiên sinh nhà ta chế tạo ra, với ý nghĩa là kẻ địch nhìn thấy thanh đao này thì sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối!”
"Nói hồi lâu, hóa ra là một thanh đao”.
Đám nha hoàn chỉ yêu thích xà phòng thơm, hầu hết bọn họ đều không có hứng thú với những thứ đồ như vũ khí.
Không ít người lộ ra vẻ thất vọng, sau đó quay người rời đi.
Hai công tử của thế gia võ tướng tình cờ đi ngang qua, bị Hắc Đao thu hút, tiến lên hỏi: “Cô nương, thanh đao này trông có vẻ không tệ, tên gọi cũng bá đạo, chỉ là không biết được dùng thế nào?"
"Những thứ tiên sinh nhà ta đưa ra đương nhiên là hàng chất lượng cao”.
Lạc Lan tự tin nói: "Trảm Tinh Đao chém tóc đứt đôi, chặt sắt như bùn, Thiết Chùy đại ca, cho mọi người xem thử đi!"
Nói xong, cô ấy đưa Hắc Đao cho Thiết Chùy.
"Được!"
Thiết Chùy rút Hắc Đao ra vang lên tiếng kêu leng keng, sau đó vén vài sợi tóc đặt lên lưỡi dao, chỉ cần một nhát nhẹ, sợi tóc đó đã bị chém đứt.
"Trời đất ơi, thanh đao này thật sắc bén!"
Đám người không khỏi ồ lên kinh ngạc.
Nhờ có Kim Phi, mấy tháng nay dù ở trên chiến trường hay trong triều đình, nhà họ Khánh đều có thu hoạch không nhỏ. Ngoại trừ hai ca ca của Khánh Hoài và Đại phu nhân của Khánh Quốc công, những người khác trong nhà họ Khánh đều có ấn tượng tốt về Kim Phi.
Bao gồm cả Khánh Phi trong cung.
Kim Phi bảo Khánh Mộ Lam gửi xà phòng thơm đến hoàng cung, nhưng y chỉ muốn xà phòng nổi tiếng ở kinh thành mà thôi.
Kết quả Khánh Phi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
"Cứ đến tìm trẫm!"
Có được câu nói này, Kim Phi chẳng khác nào có được thượng phương bảo kiếm.
Đêm hôm đó, Khánh Phi cử người chuyển tin cho Khánh Quốc công, sau đó Khánh Quốc công lại báo tin cho Thiết Chùy.
"Tốt quá, có câu nói này của Bệ hạ thì chúng ta ở kinh thành không cần lo lắng nữa”.
Lạc Lan phấn khích vỗ tay: "Thiết Chùy đại ca, cửa tiệm hôm nay chúng ta đi xem ở gần phường Hưng An, người qua lại cũng đông đúc, chúng ta mua lại nó nhé?"
“Cửa tiệm đó hét giá tận chín nghìn lượng bạc, không phải chúng ta nên hỏi ý kiến của tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân trước sao?”
Thiết Chùy ngập ngừng.
Trong mấy ngày qua, Lạc Lan, Thiết Chùy và Hàn Phong đã dẫn người đi khắp kinh thành, tìm kiếm các cửa tiệm và ngôi nhà phù hợp.
Ba người họ rất hài lòng với cửa tiệm mà Lạc Lan đã nhắc đến, nhược điểm duy nhất là nó quá đắt.
Triệu huyện úy vơ vét hết tài sản nửa đời dành dụm, còn thế chấp ngôi nhà mà cũng chỉ có chín nghìn lượng bạc mà thôi.
Ngay cả ở Biện Kinh - nơi đâu đâu cũng là gia tộc giàu có thì đây cũng không phải là một số tiền nhỏ.
"Lời của Khánh Phi đã truyền đến đây, đoán chừng không bao lâu nữa danh tiếng của xà phòng thơm sẽ truyền khắp kinh thành, cho dù ngựa chiến đi ngày đêm với tốc độ nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng mới tới làng Tây Hà, không kịp để hỏi ý kiến của tiên sinh đâu”.
Lạc Lan nói một cách dứt khoát: “Lúc đến đây, tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đã viết thư cho ta nói rằng nếu gặp phải chuyện gì thì ta sẽ là người đưa ra quyết định trước.
Cứ làm theo lời ta nói, ngày mai đi mua lại cửa tiệm, sau này nếu có chuyện gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm với tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân!"
“Vậy cũng được”, Thiết Chùy và Hàn Phong nhìn nhau, bất đắc dĩ gật đầu.
Trước khi đi, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc quả thực đã dặn dò bọn họ, những việc liên quan đến chọn cửa tiệm, bọn họ cứ nghe theo lời Lạc Lan là được.
Thấy hai người vẫn có vẻ lo lắng, Lạc Lan mỉm cười giải thích: “Thiết Chùy đại ca, Hàn Phong đại ca, cửa tiệm này mặc dù giá đắt, nhưng cũng có lý của nó.
Trước hết, cửa tiệm này từng là một quán trọ, không chỉ có cửa tiệm quay mặt ra đường, phía sau còn có một sân rộng và rất nhiều phòng khách. Chúng ta không cần tìm chỗ khác cho tiêu cục nữa, cứ thế để họ ở đó là được rồi, sự an toàn của thương hội cũng được đảm bảo.
Thứ hai, cửa tiệm đó là nơi gần phường Hưng An - nơi tụ tập của các quan lại nhà giàu, các tiểu thư và phu nhân đều thích mua đồ ở đó, bọn họ là khách hàng chính của xà phòng thơm. Nó cũng không xa phường Võ Đức – nơi các thế gia võ tướng thường hay tụ tập, bọn họ là khách hàng chủ yếu của Hắc Đao.
Thực ra, nếu chờ đợi thêm thì có lẽ sẽ có thể đẩy giá xuống, nhưng chúng ta không có thời gian để chờ đợi lâu như vậy.
Nếu như Thanh Phi đã khiến xà phòng nổi tiếng, mà chúng ta còn chưa mở cửa tiệm vậy thì lần tới kinh thành này coi như thất bại hoàn toàn, hơn nữa sau này khó có thể tìm được cơ hội tốt như vậy!"
Thiết Chùy và Hàn Phong khẽ gật đầu khi nghe những lời đó.
"Tiên sinh từng nói thời gian là tiền bạc, ta nghĩ nó rất có lý!"
Lạc Lan tiếp tục nói: "Nếu như chúng ta mở cửa tiệm ở chỗ này, ta bảo đảm nhiều nhất nửa năm, chúng ta đã có thể thu lại tiền mua cửa tiệm!"
"Nửa năm kiếm chín nghìn lượng bạc sao?”
Cả Thiết Chùy và Hàn Phong đều tỏ ra nghi ngờ.
"Dù xà phòng thơm hay Hắc Đao, đều là mối làm ăn có một không hai ở Đại Khang, chỉ cần có danh tiếng thì hoàn toàn không cần lo lắng không bán được!"
Lạc Lan tự tin nói: "Ở kinh thành không thiếu những lão gia có tiền, nhiều nhất nửa năm, nếu như phát triển tốt thì có lẽ ba bốn tháng là được rồi!"
"Thiết Chùy ta là người lỗ mãng, không biết kinh doanh, nếu Lạc Lan muội đã nói như vậy thì ta sẽ nghe lời muội!"
Thiết Chùy móc ra một túi vải nhỏ từ trong ngực, lấy ra một xấp ngân phiếu: "Đây là tiền mà tiên sinh đã đưa cho ta trước khi đi, tổng cộng có mười nghìn ngân phiếu, đều đưa cho muội hết”.
“Được!”, Lạc Lan gật đầu, cầm lấy ngân phiếu, trong đầu nhanh chóng bắt đầu sắp xếp cách sử dụng tiền như thế nào.
Chỉ riêng việc mua cửa tiệm đã tốn chín nghìn lượng, cộng thêm phải cải tạo sửa sang lại mọi thứ, quả thực mười nghìn lượng hơi eo hẹp.
Lạc Lan cũng là một người phụ nữ kiên quyết, đêm đó đưa ra quyết định thì sáng sớm hôm sau đã tới tìm chủ quán trọ.
Thực ra, cô ấy biết rằng như vậy sẽ khiến mình gặp bất lợi trong cuộc đàm phán, nhưng cô ấy không thể quan tâm nữa.
Bởi vì Hàn Phong đã nghe ngóng suốt một đêm, chủ quán trọ đang có việc gấp, giá cả đưa ra cũng không được coi là cao, nhiều nhất có thể hạ xuống mấy trăm lượng.
Nếu bỏ lỡ thời cơ mở cửa tiệm làm trễ nãi việc bán xà phòng thơm thì tổn thất gây ra không thể bù đắp bằng vài trăm lượng.
Vừa đúng lúc chủ quán trọ cũng nóng lòng cần tiền, cả hai nhanh chóng đạt được thỏa thuận, ngay buổi sáng hôm đó đã tới quan nha làm thủ tục.
Chiều hôm đó, Lạc Lan thuê một nhóm thợ thủ công với giá cao, bắt đầu cải tạo quán trọ theo khuôn mẫu của thương hội Kim Xuyên ở quận Quảng Nguyên.
Bên phía Lạc Lan rất bận rộn, Khánh Phi cũng không hề nhàn rỗi.
Xà phòng thơm được gửi vào cung đều do Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi đặc biệt sản xuất, có mùi thơm nồng kéo dài khá lâu, toàn bộ Trường Bình Cung đều tràn ngập hương thơm thoang thoảng của hoa mai.
Trần Cát không chỉ thích mùi thơm này, mà còn thích những bài thơ trên những hộp xà phòng, nhưng ông ta là một Hoàng Đế, không tiện mở lời yêu cầu phi tần đưa đồ cho mình.
Thực ra Khánh Phi nhìn ra tâm tư của Hoàng Đế, nhưng lại cố ý giả vờ như không biết, cũng chưa từng đề cập đến chuyện đưa xà phòng thơm cho Hoàng Đế.
Mấy ngày kế tiếp, Trần Cát quả nhiên ngày nào cũng tới, hơn nữa đều ở lại qua đêm.
Ngoại trừ một số phi tần được đặc biệt sủng ái thì chuyện như vậy rất hiếm khi xảy ra trong hậu cung.
Đặc biệt là các phi tần liên hôn, trong một năm hầu hết bọn họ đều không có cơ hội thị tẩm mấy lần, thậm chí số lần gặp mặt Hoàng Đế cũng không nhiều.
Khánh Phi - người thường không được biết đến trong hậu cung, đột nhiên trở thành phi tần được sủng ái trong hậu cung.
Mỗi ngày đều có không ít các phi tần đến thăm Khánh Phi, một là hy vọng có thể tình cờ "chạm mặt" Hoàng Đế, hai là cũng muốn tìm ra bí mật về việc Khánh Phi đột nhiên được sủng ái.
Ngay cả Hoàng Hậu cũng kiếm cớ đi ngang qua và đến Trường Bình Cung một lần.
Giấy không thể gói được lửa, Khánh Phi cũng biết chỉ dựa vào mấy miếng xà phòng thơm thì không thể thật sự trói được trái tim Hoàng Đế. Do vậy thấy thời cơ đã đến, khi Hoàng Hậu tới, Khánh Phi đã tặng một bộ xà phòng thơm để lôi kéo Hoàng Hậu.
Sau đó, Khánh Phi còn đưa cho các phi tần có quan hệ tốt với mình, hoặc những phi tần được sủng ái một ít xà phòng thơm.
Hậu cung của Hoàng Đế vẫn luôn là cột hướng gió lưu hành của các nhóm phu nhân trong kinh thành, sau khi có được xà phòng thơm, các phi tần ắt sẽ gửi về nhà mẹ đẻ một vài miếng, để người nhà đi khoe khoang.
Ở nơi thiếu thốn hương liệu như Đại Khang, những thứ như xà phòng vốn dĩ được phụ nữ ưa chuộng nên không cần tốn sức làm quảng cáo, danh tiếng xà phòng vẫn cứ lan truyền khắp kinh thành.
Điều khiến Lạc Lan không ngờ tới là, bởi vì mấy ngày gần đây Trần Cát đã nhắc đến những bài thơ của Kim Phi trong triều vài lần, nên loại xà phòng thơm này không chỉ nổi tiếng trong giới các phu nhân mà còn rất nổi tiếng trong giới quý tộc.
Nếu Đại Khang mà có bảng danh sách các chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất thì chắc chắn xà phòng thơm sẽ đứng đầu bảng.
Không chỉ các phu nhân tiểu thư giàu có hỏi mua xà phòng ở đâu, mà những thư sinh cũng đang thu thập các hộp xà phòng ở khắp mọi nơi.
Chương 332: Cháy hàng
Lạc Lan đoán rằng xà phòng sẽ trở nên nổi tiếng ở kinh thành, nhưng cô ấy hoàn toàn không ngờ được rằng nó lại nổi tiếng nhanh như vậy, quán trọ mới chỉ sửa sang được một nửa thôi mà.
Tuy nhiên, Lạc Lan sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô ấy vừa tập hợp tất cả các thợ thủ công cải tạo cửa tiệm cả ngày lẫn đêm, vừa bảo Hàn Phong tiếp tục tạo dựng uy thế ở kinh thành.
Danh tiếng của xà phòng thơm cũng càng vang xa ở kinh thành, không chỉ có các phu nhân và thư sinh biết đến, mà một vài người dân có tin tức nhanh nhạy cũng đã nghe nói về xà phòng thơm.
Vì vậy, vào ngày thương hội Kim Xuyên chính thức treo bảng và bắt đầu bán xà phòng, trước cửa đã tấp nập nha hoàn và thư sinh đến mua xà phòng thơm.
Lần này bày bán xà phòng có hai loại, một loại là loại cũ trước đây đã bán khắp Quảng Nguyên, ở kinh thành vẫn bán theo giá cũ năm lượng bạc một hộp.
Loại còn lại là hàng tiến cung, mùi thơm nồng và lâu hơn, hơn nữa còn sử dụng hộp tinh xảo hơn, có nút ẩn trên hộp, mặt sau nắp hộp có khắc những bài thơ liên quan đến xà phòng, giá ba mươi lượng một hộp.
Đừng nói Thiết Chùy và Hàn Phong, ngay cả Lạc Lan cũng cho rằng khách hàng sẽ chọn xà phòng cũ, dù sao mùi hương cũng không khác biệt nhiều, nhưng giá lại đắt gấp sáu lần.
Kết quả là sự lựa chọn của khách hàng hoàn toàn trái ngược với dự đoán của họ.
Năm lượng một hộp xà phòng loại cũ hầu như không ai hỏi đến, nhưng loại mới ba mươi lượng một hộp lại bị giành mua điên cuồng.
Nhiều nha hoàn và thư sinh còn mua tận mấy bộ.
Chỉ là sau khi nha hoàn mua xong, đều cẩn thận cất đi, sợ đụng phải lại vỡ mất.
Còn các thư sinh đã mở chiếc hộp ngay tại chỗ, đọc thuộc lòng những bài thơ trong đó.
Trên con đường trước cửa tiệm, những thư sinh tụ tập thành nhóm ba hoặc bốn người để thảo luận.
"Ôi Lưu huynh, huynh mau đọc đoạn này đi:
Ta không muốn tranh thanh xuân
Một khi đám người ghen ghét
Mảnh vỡ sẽ hóa thành tro bụi
Chỉ có hương thơm vẫn còn nguyên.
Ôi viết hay thật đấy”.
“Hôm qua cha ta từ trong triều trở về nói Bệ hạ cũng khen bài thơ này”.
"Vương huynh, tới xem bài này đi!"
"Ta cũng có mua bài thơ này rồi, Đinh Tam, huynh đi mua thêm hai bộ nữa xem có bài thơ nào mới không!"
"Vương huynh, một bộ xà phòng hơn ba trăm lượng bạc, đối chiếu xem với nhau là được rồi, không có rồi hãy đi mua thêm”.
"Mỗi bài thơ của Kim tiên sinh đều rất tuyệt. Ta nghe người bên thương hội nói tổng cộng có bảy mươi hai bài thơ, ta nhất định phải sưu tập hết! Xà phòng có thể đưa về cho phụ nữ trong nhà dùng, cũng không lãng phí”.
"Người ta nói Vương huynh là người cực kỳ thông minh, quả nhiên là như vậy. Nhị ca của ta là thị vệ Ngự Lâm Quân, khi thương hội Kim Xuyên đến kinh thành, huynh ấy đã dẫn người tiến hành lục soát. Thương hội Kim Xuyên cũng không mang theo theo nhiều xà phòng. Theo tình hình bây giờ, ta đoán sẽ sớm bán hết hàng thôi, đợt sau sớm nhất cũng phải nửa tháng nữa mới có hàng, Vương huynh bây giờ mua số lượng lớn, chẳng những không lỗ, mà nói không chừng còn có thể kiếm được món hời lớn”.
"Trương công tử, huynh nói như vậy là đang bôi nhọ ta rồi. Ta mua xà phòng vì ta rất ngưỡng mộ Kim tiên sinh, bị huynh nói như vậy thì ta lại thành con buôn đầu cơ trục lợi à?”
"Ha ha, Trương công tử, huynh hiểu lầm Vương huynh thật rồi, trước đó huynh ấy đã thích thơ của Kim tiên sinh, tháng trước còn thúc giục ta đi Tây Xuyên nhờ Kim tiên sinh chỉ bảo đấy”.
"Kim tiên sinh quả nhiên xuất chúng, không những viết ra nhiều câu thơ hay, còn được coi là một vị tướng giỏi chinh chiến nữa đấy”.
"Tài làm thơ của Kim tiên sinh thì ta đã được tận mắt nhìn thấy, nhưng sao lại bảo là vị tướng giỏi chinh chiến?”
"Trương công tử, trước đây huynh nhậm chức ở Tây Nam nên có thể không biết, thắng lợi ở Thanh Thủy Cốc là do Kim tiên sinh dẫn đầu Thiết Lâm Quân đánh trận đó”.
"Nói nhảm, ai mà không biết Thiết Lâm Quân rõ ràng là quân đội của nhà họ Khánh?"
"Trương công tử, chuyện này dài dòng lắm, để ta nói cho huynh nghe... tước hiệu Nam tước Thanh Thủy của Kim tiên sinh là để ghi nhớ công lao của trận đánh ở Thanh Thủy Cốc”.
"Vậy mới nói, Kim tiên sinh đúng là một nhân vật xuất chúng”.
"Đúng vậy, không những văn võ song toàn, tính cách cũng hết sức cao thượng, không màng danh lợi lại căm thù cái ác. Nghe cha ta nói, bởi vì ghét đám thổ phỉ ức hiếp dân lành, Kim tiên sinh đã dẫn người quét sạch thổ phỉ ở Kim Xuyên, vì chuyện này mà suýt nữa đã chết trong tay thổ phỉ”.
...
Không chỉ xà phòng và những bài thơ trở nên nổi tiếng ở kinh thành, mà Kim Phi - Nam tước Thanh Thủy cũng trở nên nổi tiếng.
Phụ nữ thích xà phòng thơm do Kim Phi tạo ra, thư sinh sùng bái tài làm thơ của y, những người bình thường truyền tụng tính thương dân của y, sự tích đánh bại quân Đảng Hạng ở thành Vị Châu và câu chuyện quét sạch thổ phỉ ở Kim Xuyên.
Kim Phi - người chưa bao giờ đến kinh thành, đã trở thành một cái tên quen thuộc mà ai ai cũng biết ở kinh thành.
Ngay cả mối ân oán giữa y và Chu Văn Viên, chuyện cũ giữa y và Đường Tiểu Bắc cũng bị người khác bịa đặt thành một câu chuyện giai thoại về một học giả tài năng và một hoa khôi thanh lâu.
Những người kể chuyện ở một số quán rượu thậm chí còn biên soạn một câu chuyện dựa trên tin đồn trên đường phố, kết quả ngày nào cũng có rất nhiều người đến nghe.
Còn những xe xà phòng thơm loại mới mà mấy người Lạc Lan mang đến đã được bán hết sạch chỉ trong một ngày rưỡi.
"Tiên sinh lợi hại thật đấy, chỉ khắc mấy bài thơ vào mặt sau của hộp xà phòng mà lại có hiệu quả tốt như vậy”.
Thiết Chùy thốt lên: "Ta phát hiện ra có rất nhiều công tử không ngừng mua xà phòng chỉ để sưu tập đủ bảy mươi hai bài thơ của tiên sinh”.
"Đây chính là niềm đam mê sưu tập mà tiên sinh từng nhắc đến, mấy người không biết đấy thôi chợ đen ở kinh thành còn có người bán những hộp đựng xà phòng có bài thơ hiếm thấy với giá thậm chí lên tới năm mươi lượng bạc!"
Hàn Phong cười nói: "Cũng có những người ngay từ đầu đã nhận ra rằng xà phòng sẽ nổi tiếng và mua với số lượng lớn, lần này họ cũng phát tài rồi”.
"Năm mươi lượng đủ để mua một căn nhà nhỏ trong huyện phủ, đám người này lại đi mua một cái hộp, điên rồi sao?"
Thiết Chùy cảm thấy khó hiểu.
"Tiên sinh từng nói suy nghĩ của người giàu khác với người nghèo, bây giờ ta tin rồi”, Hàn Phong cười hỏi: "Lạc Lan cô nương, bây giờ chúng ta đã bán được bao nhiêu tiền?"
“Tổng cộng bán ra ba mươi tư nghìn chín trăm hai mươi lượng!” Lạc Lan cười đáp.
"Ba... ba mươi tư nghìn lượng hả?”
Thiết Chùy và Hàn Phong đều trợn to hai mắt: "Nói cách khác, chúng ta đã thu lại tiền mua cửa tiệm rồi sao?"
"Tiểu Bắc phu nhân nói lợi nhuận của loại xà phòng mới khoảng 50%, vì vậy... đúng thế, chúng ta đã hoàn vốn rồi!"
Lạc Lan híp mắt cười.
Trên thực tế, việc bỏ ra chín nghìn lượng bạc để mua một cửa tiệm khiến cô ấy cũng phải chịu rất nhiều áp lực.
Bây giờ đã chứng minh được quyết định của cô ấy là chính xác.
Không cần tới nửa năm, cũng không cần vài tháng, chỉ trong một ngày rưỡi ngắn ngủi, cô ấy đã thu lại được số tiền mua cửa tiệm cùng với số tiền lời.
Điều mà Lạc Lan không biết là 50% lợi nhuận mà Đường Tiểu Bắc nói với cô ấy cũng là giả.
Chi phí sản xuất của tất cả các loại xà phòng được chuyển đến kinh thành cũng chỉ vài chục lượng bạc, trái lại đắt nhất là phí vận chuyển.
Một nhóm người đông đúc đưa xà phòng từ làng Tây Hà đến kinh thành, tiền thức ăn cho người và ngựa cũng tốn không ít.
Nhưng so với doanh thu hơn ba nghìn lượng bạc mà nói thì số tiền đó chỉ là mưa phùn, lấy ra số tiền lẻ trong doanh thu cũng đã đủ, còn lại là tiền lãi.
Đây là khoản lợi nhuận khổng lồ do việc độc quyền và kỹ thuật nghiền ép mang lại.
"Loại xà phòng mới mà chúng ta đưa đến quá ít, thực ra ta nghĩ dù có thêm vài xe nữa cũng có thể bán được”.
Thiết Chùy tiếc nuối thở dài, nhìn về phía Hàn Phong: "Lão Hàn, Lạc Lan muội bảo ngươi phái người quay về lấy hàng, ngươi đã thu xếp xong chưa?"
Chương 333: Cửu công chúa
“Ta làm việc mà huynh còn không yên tâm sao, chiều tối hôm đó, cửa thành còn chưa đóng, người đã rời đi rồi, hai người sáu ngựa, tuyệt đối dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về”.
Hàn Phong trả lời một câu, quay đầu thở dài nói: “Nếu biết xà phòng thơm dễ bán như vậy, chúng ta sẽ không bán mẫu cũ, chỉ bán tất cả những mẫu mới thì tốt rồi”.
Cả Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng không ngờ rằng, vì sự sùng bái của Trần Cát, loại xà phòng thơm này lại được chào đón như vậy ở kinh thành, cho nên lúc tới đây, đám người Thiết Chùy mang theo mười mấy xe xà phòng thơm, trong đó có hơn phân nửa đều là mẫu cũ.
Kết quả chỉ bán được vài chục miếng, còn lại đều tồn hàng.
“Ta cũng đang định nói chuyện này đây”, Lạc Lan nói: “Chúng ta đã đến tận kinh thành để bán xà phòng thơm, cho dù là mới hay cũ, đều phải bán hết mới được”.
“Nhưng nếu mọi người không mua, chúng ta còn có thể cưỡng ép bán sao?” Thiết Chùy hỏi.
“Đương nhiên không phải”, Lạc Lan lắc đầu nói: “Hai huynh không phải phát hiện nhiều thanh lâu trong kinh thành chưa tới mua xà phòng thơm sao?”
“Đúng vậy, còn có thanh lâu mà!”, hai mắt Thiết Chùy không khỏi sáng lên.
Bây giờ ở Quảng Nguyên, phụ nữ đã không còn đổ xô đi mua xà phòng thơm nữa, trừ tiêu dùng hàng ngày, rất ít người đi giành mua.
Nhưng các thanh lâu đều cần sử dụng lượng hương liệu rất lớn, mỗi tháng sẽ mang lại số tiền rất lớn cho thương hội Kim Xuyên.
“Thanh lâu kinh thành sở dĩ không mua xà phòng thơm, là bởi vì bọn họ không biết cách sử dụng xà phòng thơm”, Lạc Lan ngẩng đầu nhìn về phía Thiết Chùy, che miệng cười nói: “Chuyện này lại phải làm phiền hai huynh rồi”.
“Lạc Lan muội muội, muội nhìn ta như vậy làm gì? Ta là người đàng hoàng, ta chưa từng đi vào thanh lâu, cũng không biết cách sử dụng xà phòng thơm”, Thiết Chùy vội vàng chối.
“Nói, nói tiếp đi”, Hàn Phong híp mắt nói: “Ta thích nhìn bộ dạng huynh nghiêm túc nói chuyện bậy nói bạ như vậy”.
"Ai nói bậy nói bạ, ngươi nhìn thấy ta đi vào thanh lâu lúc nào?”, Thiết Chùy vẫn cứng đầu cứng cổ cãi.
“Ôi, không biết Liễu Nhi cô nương và Thủy Tiên cô nương nghe thấy huynh nói như vậy có đau lòng không nhỉ?”
Hàn Phong thở dài nói: “Đúng rồi, còn có Tước Nhi cô nương và Tiểu Tuyền cô nương..”.
“Hay lắm lão Hàn, ngươi thế mà lại theo dõi ta?”
Thiết Chùy trừng mắt: “Tiên sinh và Lương ca giao Cảnh Minh cho huynh, là để huynh thu thập tình báo chứ không phải để huynh theo dõi người của mình”.
“Huynh suy nghĩ nhiều rồi, chỉ với tửu lượng của huynh, ta còn cần phái người đi theo dõi huynh sao? Uống có chút rượu đã khai sạch ra”.
Hàn Phong bĩu môi nói: “Bây giờ toàn bộ làng Tây Hà, ai mà không biết chuyện hư hỏng của huynh ở Quảng Nguyên? Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết chiến tích rực rỡ một đêm đi dạo bốn thanh lâu của huynh”.
“Được rồi lão Hàn, đừng nói nữa, Lạc Lan cô nương vẫn còn ở đây”.
Thiết Chùy dù da mặt dày đến đâu, thì lúc này cũng không thể chịu nổi nữa, mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ.
“Chậc, huynh cho rằng tại sao Lạc Lan cô nương lại tìm huynh?”, Hàn Phong liếc mắt hỏi.
Lạc Lan che miệng cười nói: “Thiết Chùy đại ca, chuyện này làm phiền huynh rồi, sau khi làm xong chuyện này, ta sẽ đòi công lao cho huynh ở chỗ tiên sinh, tốn bao nhiêu bạc, tiên sinh cũng sẽ trả lại cho huynh”.
“Thiết Chùy, cơ hội tốt, ta còn hơi động lòng đấy”, Hàn Phong trêu chọc.
“Mấy người thật sự quá đáng rồi đấy!”
Thiết Chùy giận đến mức râu rung rung, chỉ vào Lạc Lan hỏi: “Lạc Lan muội muội, muội thật sự có thể báo cáo hả?”
Phụt!
Hàn Phong vừa mới uống một ngụm trà liền phun ra: “Lão Thiết, huynh đi thật à?”
“Lạc Lan muội muội nói đúng, chúng ta ngàn dặm xa xôi mang xà phòng thơm tới đây, đương nhiên phải bán hết, vì tiên sinh, ta hy sinh một chút cũng không sao”.
Thiết Chùy hiên ngang lẫm liệt nói.
“Lão Thiết, trước đây ta thật sự không phát hiện ra da mặt huynh lại dày như vậy, bội phục!”
Hàn Phong giơ một ngón tay cái lên với Thiết Chùy.
“Chỉ cần Thiết Chùy đại ca có thể làm xà phòng thơm nổi tiếng trong thanh lâu, tiền sẽ được hoàn trả”, Lạc Lan mỉm cười gật đầu.
“Lạc Lan muội muội yên tâm đi, nhiều nhất năm ngày là ta có thể hoàn thành nhiệm vụ!”
Thiết Chùy vỗ ngực nói.
“Hàn đại ca, nói đùa thì nói đùa, huynh cũng đi giúp Thiết Chùy đại ca đi”, Lạc Lan nói.
"Ta hiểu rồi”.
Nói đến công việc, Hàn Phong lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, trở nên nghiêm túc.
Đêm đó, Thiết Chùy gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, dẫn người bắt đầu nhiệm vụ quảng bá trong thanh lâu.
Để hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất, Thiết Chùy cũng làm việc rất chăm chỉ, ngay đêm đó hắn đã phá kỷ lục trước đó của mình, sáng hôm sau khi quay lại, hai chân đều đã phát run.
Với những nỗ lực không ngừng của Thiết Chùy cùng với sự cổ vũ của Hàn Phong, lúc trước xà phòng thơm có tiếng vang ở thanh lâu Quảng Nguyên, bây giờ lại một lần nữa nổi tiếng ở thanh lâu kinh thành.
Các thanh lâu ở kinh thành giàu có hơn nhiều thanh lâu ở Quảng Nguyên, các cô nương bán thân cũng sắc bén nhạy cảm hơn.
Chỉ trong vài ngày, tất cả các loại xà phòng thơm cũ tồn của thương hội Kim Xuyên đã bị các thanh lâu giành mua hết.
Thanh lâu không mua được vô cùng tiếc nuối, ngày nào cũng cử người canh giữ cửa ra vào thương hội Kim Xuyên.
Các cửa tiệm khác đều bày một đống hàng hóa để khách hàng lựa chọn, nhưng thương hội Kim Xuyên là nơi duy nhất khách hàng đợi hàng tới.
Các ông chủ cửa tiệm khác xung quanh đều vô cùng ghen tị, đáng tiếc bọn họ không biết làm xà phòng thơm, có ghen tị cũng vô dụng.
“Lạc Lan cô nương, xà phòng thơm cũ của chúng ta bây giờ đã bán hết sạch, ngày nào cũng mở cửa, không thể không bán gì chứ?”
Hàn Phong đau đầu nhìn các nha hoàn và thư sinh đang canh ở trước cửa.
“Lần này là chúng ta chưa chuẩn bị đủ, lại đánh giá thấp sức mua của kinh thành”.
Lạc Lan bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ Hắc Đao còn có thể chống đỡ được một thời gian, đáng tiếc đều bị Cửu công chúa lấy hết rồi”.
Cửu công chúa mà bọn họ nhắc tới chính là con gái của Trần Cát và Khánh Phi, xếp thứ chín trong số các công chúa. Năm nay mười tám tuổi, ở thời đại phong kiến này đã sớm nên lập gia đình, nhưng Trần Cát vô cùng yêu thích đứa con gái này, luôn giữ lại trong cung chưa chịu gả đi.
Có lẽ thừa hưởng gen võ tướng của nhà họ Khánh, nên Cửu công chúa đặc biệt yêu thích quân sự và chính sự.
Các hoàng tử và công chúa khác rất sợ Trần Cát kiểm tra kiến thức của bọn họ, nhưng Cửu công chúa lại làm không biết chán, khi Trần Cát phê duyệt tấu chương, công chúa thường xuyên ở bên cạnh, bưng trà rót nước, mài mực,...
Có lẽ đây là lý do tại sao Trần Cát yêu thích Cửu công chúa.
Cửu công chúa nghiêng về phe chủ chiến, trước kia từng kính nể nhất là anh họ Khánh Hoài, sau chiến thắng ở Thanh Thủy Cốc, cũng bắt đầu chú ý tới Kim Phi.
Khi càng hiểu sâu hơn, Cửu công chúa ngày càng tò mò hơn về Kim Phi, nhưng vì là một công chúa, không thể giống Khánh Mộ Lam chạy đến làng Tây Hà tìm Kim Phi được.
Biết đám người Thiết Chùy tới kinh thành, Cửu công chúa ngay lập tức chạy về nhà họ Khánh, muốn xem xà phòng thơm và Hắc Đao mà Khánh Mộ Lam nhắc tới trong thư có gì đặc biệt.
Sau đó vừa liếc mắt, công chúa đã chọn trúng Hắc Đao.
Hắc Đao mà đám người Thiết Chùy mang tới, ngay cả rương cũng bị Cửu công chúa lấy đi...
“Ta vốn tưởng rằng Mộ Lam cô nương đã đủ dũng mãnh rồi, không ngờ em họ của cô ấy còn mạnh mẽ hơn cả cô ấy”.
Thiết Chùy ngồi phịch xuống ghế, yếu ớt nói: “Ta không biết cô ấy lấy nhiều Hắc Đao như vậy làm gì? Còn không trả tiền, đây chẳng phải là dựa vào thân phận của mình để cướp bóc sao?”
Vừa dứt lời, một cô gái mặc hoa phục chậm rãi đi vào phòng.
Cô ấy không nói gì, chỉ là đôi mắt trong suốt, lạnh lùng nhìn về phía Thiết Chùy.
Thiết Chùy như rơi vào hầm băng, lập tức bật dậy khỏi ghế.
“Tiểu nhân bái kiến Cửu công chúa!”
Chương 334: Đếm tiền
“Bái kiến điện hạ!"
Lạc Lan và Hàn Phong cũng vội vàng đứng dậy hành lễ với Cửu công chúa.
Đồng thời, lo lắng lén nhìn Thiết Chùy.
Lúc này Thiết Chùy quỳ trên mặt đất, trong đầu ngập tràn ánh mắt lạnh như băng của Cửu công chúa, lòng chua xót như ăn phải thứ đắng nhất trên đời.
Bình thường hắn rất ít nói xấu sau lưng người khác, hôm nay vừa mở miệng nói một lần đã bị công chúa bắt tại trận.
Thiết Chùy chỉ muốn tự tát mình vài cái.
Phân cấp bậc cao thấp là một trong những điều căn bản trong việc Hoàng tộc thống trị Đại Khang, công chúa là con gái của Hoàng Đế, thân phận vô cùng cao quý. Nếu thật sự làm theo nguyên tắc, chỉ cần bàn luận một điều gì đó sau lưng công chúa cũng đủ để chặt đầu Thiết Chùy.
"Thiết Chùy là một người thô tục, nói năng lỗ mãng, mong công chúa điện hạ thứ lỗi!"
Lần trước Lạc Lan đã từng gặp Cửu công chúa, bọn họ trò chuyện khá hợp nhau, cho nên cô ấy mới liều lĩnh cầu xin cho Thiết Chùy.
"Hừ, nể tình ngươi từng chiến đấu vì đất nước, ta tha cho ngươi một lần!"
Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Nếu như còn có lần sau, ta nhất định sẽ giết ngươi!"
"Đa tạ công chúa điện hạ đã tha tội! Sau này tiểu nhân không dám nữa!"
Thiết Chùy thở phào nhẹ nhõm, dập đầu liên tiếp mấy cái, sau đó đứng dậy lui vào một góc.
Lần trước Cửu công chúa mang theo Hắc Đao là bởi vì công chúa không mang theo tiền, thật ra hôm nay công chúa tới đây để đưa tiền, nhân tiện nói chuyện với Lạc Lan về Kim Phi.
Bây giờ tâm trạng đã hoàn toàn bị Thiết Chùy phá hỏng, công chúa bảo cung nữ ném một túi tiền lên bàn, hờ hững nói: "Tiền Hắc Đao!", nói xong xoay người rời đi luôn.
"Điện hạ, Thiết Chùy đại ca chỉ buột miệng nói vậy thôi, công chúa thích Hắc Đao là vinh hạnh của bọn ta, sao bọn ta lại lấy tiền được chứ?"
Lạc Lan cầm lấy túi tiền, hai tay nắm chặt nói: "Nếu như tiên sinh mà biết thì chắc chắn sẽ trừng phạt Lạc Lan, mong điện hạ thương xót Lạc Lan, lấy lại tiền đi ạ!"
"Bổn công chúa trước giờ không có thói quen lấy đồ của người khác!"
Cửu công chúa cũng không thèm quay đầu lại, dẫn người của mình đi thẳng.
Lạc Lan bất đắc dĩ thở dài, đành phải đi theo phía sau, tiễn đám người Cửu công chúa ra đến cửa.
Mãi đến khi xe ngựa rẽ vào hướng khác, mới quay người về.
"Lão Thiết, may mà công chúa điện hạ không so đo tính toán với huynh, nếu không thì huynh xong đời rồi!"
Khi Lạc Lan trở về phòng, Hàn Phong đang dạy cho Thiết Chùy một bài học: "Đây không phải là làng Tây Hà, thích nói gì cũng được, sau này huynh hãy nhớ cho kỹ, đừng rước họa vào thân cũng đừng gây thêm phiền phức cho tiên sinh”.
"Lão Hàn, bình thường ta là người lắm mồm sao? Hôm nay không phải đã bị khiển trách rồi à?”
Thiết Chùy cũng vô cùng sợ hãi!
Nhìn thấy cựu binh bước vào sau lưng Lạc Lan, hắn không khỏi tức giận, chạy tới đá vào người cựu binh vài cú.
"Có phải ngươi gài bẫy ta không? Công chúa điện hạ bước vào phòng mà ngươi cũng không biết thông báo cho ta một tiếng sao?”
"Đội trưởng, Lạc Lan cô nương vừa rồi cũng thấy xe ngựa mà công chúa điện hạ ngồi là một chiếc xe rất bình thường, lúc ta nhận ra thì công chúa điện hạ đã xuống xe ngựa rồi”.
Cựu binh ấm ức nói: "Ta cũng không thể chạy vào phòng trước mặt điện hạ được mà?”
"Vậy ngươi không hét lên thông báo được sao?”
"Lão Thiết, huynh đừng giận cá chém thớt, chuyện này không thể trách người khác được”.
Hàn Phong nói: "Nếu đổi thành huynh đi gác cổng, công chúa điện hạ đã tới nơi, liệu huynh có hét toáng lên được không?”
Vốn dĩ bọn họ không nói gì, nếu cựu binh thật sự hét toáng lên thì e rằng Cửu công chúa sẽ nghi ngờ bọn họ có âm mưu gì đó.
"Được rồi, ta biết ta sai rồi”.
Sắc mặt Thiết Chùy u ám nói với cựu binh: "Đầu to, buổi tối sau khi tan làm, ta mời ngươi đến lầu Phù Dung, xem như ca ca ta xin lỗi ngươi”.
"Ôi, đầu to, ngươi bị đá mấy cú cũng đáng đấy chứ!"
Một cựu binh khác cười nói: "Đội trưởng, hay là huynh cũng đá ta vài cú, buổi tối dẫn ta theo cùng được không?"
"Cút cút cút!"
Thiết Chùy vừa rồi toát mồ hôi lạnh, quần áo ướt sũng.
Sau khi quát mắng mấy tiếng, hắn định quay về thay quần áo, nhưng Lạc Lan đã ngăn lại.
"Thiết Chùy đại ca, Hàn Phong đại ca, vừa hay hai huynh đều ở đây, chúng ta cùng xem công chúa điện hạ đã đưa bao nhiêu tiền, sau này ta còn dễ giải thích với tiên sinh”.
Xà phòng thơm được định giá bởi Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, lúc làm sổ sách dễ khớp số với nhau, cũng không ai có thể động tay động chân được.
Trên thực tế, Hắc Đao cũng có giá, nhưng Lạc Lan không có cách nào làm chủ cũng như không thể đoán được việc Cửu công chúa sẽ đưa bao nhiêu.
Lạc Lan rất trân trọng cuộc sống hiện giờ, sợ rằng Kim Phi và Đường Tiểu Bắc có thể hiểu lầm mình nên muốn mở túi tiền mà Cửu công chúa để lại trước mặt Hàn Phong và Thiết Chùy.
Bên trong chứa những tờ ngân phiếu, Lạc Lan đếm hai lần: "Vừa tròn hai vạn lượng, Hàn đại ca và Thiết đại ca, các huynh cũng đếm đi”.
"Cửu công chúa đưa số tiền vừa đủ như vậy thì cần đếm gì nữa?”
Thiết Chùy vẫy tay, trở vào phòng để thay quần áo.
Lúc đầu Cửu công chúa hỏi giá của Hắc Đao, Lạc Lan cũng không giấu giếm, nói cho Cửu công chúa biết, Kim Phi định giá tám trăm lượng.
Cửu công chúa lấy đi hai mươi lăm thanh Hắc Đao, vừa khớp với hai vạn lượng.
Hàn Phong cũng không đếm, mà hỏi: “Lạc Lan cô nương, tính thời gian thì hôm nay những huynh đệ quay lại lấy hàng chắc cũng đã về đến nhà rồi. Nhưng cho dù hôm nay tiên sinh sắp xếp bắt đầu giao hàng, xe ngựa sớm nhất cũng phải nửa tháng nữa mới tới đây, nửa tháng này chúng ta làm gì bây giờ?"
"Ta ở đây tiếp tục sửa sang lại quán trọ, Thiết Chùy đại ca và huynh có thu xếp thế nào thì ta không hỏi nữa”.
Lạc Lan nói: "Tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đều từng nói, xà phòng thơm và Hắc Đao đều phải bán với giá cao, kiếm tiền từ những người giàu có. Bây giờ vừa hay lại phù hợp với sách lược kinh doanh mà tiên sinh từng nói”.
“Giờ cũng chỉ còn cách này thôi”, Hàn Phong bất đắc dĩ nói.
Hai người đang trò chuyện thì chợt thấy cựu binh gác cổng hớt ha hớt hải xông vào.
"Hàn đại ca, Lạc Lan cô nương, Đường Phi đại ca dẫn người tới rồi”.
"Lão Đường đến rồi hả?"
Hàn Phong kinh ngạc chạy nhanh ra khỏi phòng.
Lạc Lan vội vàng đi theo phía sau.
Trong sân, Đường Phi - một thợ săn thấp bé đang nhảy xuống ngựa với vẻ mặt mệt mỏi.
Có thể là do thời gian cưỡi ngựa quá lâu, lúc Đường Phi bước xuống, hai chân không được tự nhiên lắm.
“Lão Đường, sao ngươi lại tới đây?” Hàn Phong vội vàng chạy tới, hỏi: “Trong làng đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải, Mộ Lam cô nương nhận được bồ câu đưa thư của kinh thành, nói rằng xà phòng rất được ưa chuộng ở kinh thành, bán rất chạy, hơn nữa Hắc Đao cũng bị Cửu công chúa lấy đi. Tiên sinh đoán chắc chắn sẽ thiếu hàng nên bảo ta mang một lô xà phòng thơm và Hắc Đao đến trước cho mọi người dùng trong trường hợp khẩn cấp”.
Đường Phi lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Tiên sinh đoán có đúng không? Xà phòng bán hết chưa?"
"Tiên sinh có đoán sai bao giờ đâu? Đương nhiên đã bán cháy hàng, không còn một miếng nào cả!"
Hàn Phong cười nói: "Ta và Lạc Lan cô nương còn đang bàn bạc nửa tháng tới nên làm gì đây”.
"Đường đại ca, huynh tới thật đúng lúc," Lạc Lan hỏi: "Đúng rồi, Đường đại ca, huynh mang tới bao nhiêu xà phòng thơm và Hắc Đao?"
"Bọn ta cưỡi ngựa đi gấp, không thể mang theo nhiều, vì vậy chỉ mang theo năm hộp xà phòng”.
Đường Phi đáp: "Nhưng gần đây Mãn Thương đại ca chế tạo ra rất nhiều Hắc Đao, ta đều mang tới hết, tổng cộng năm mươi thanh đao!"
“Năm hộp xà phòng ít quá, bán một lần cũng không đáng, chi bằng để lại phòng khi khẩn cấp, ưu tiên cung cấp cho Thanh Phi”.
Lạc Lan nói: "Hàn đại ca, huynh thấy thế nào?"
Chương 335: Bán Hắc Đao
"Tiên sinh từng nói những việc liên quan đến mua bán đều do muội định đoạt, nghe theo muội hết”, Hàn Phong trả lời.
"Vậy tạm thời giữ lại đi”, Lạc Lan gật đầu, đưa ra quyết định: "Vậy chúng ta bán Hắc Đao trước đã, mỗi ngày bán ra ba thanh đao, chắc cũng có thể cầm cự đến khi xà phòng thơm được đưa tới”.
“Được”, Hàn Phong gật đầu đồng ý.
Đường Phi lại xen vào nói: "Lạc Lan cô nương, Hắc Đao lần này có chút khác biệt so với trước đây”.
“Khác biệt ư?”, Lạc Lan tò mò hỏi: “Có gì khác?”
"Cô cứ xem đi rồi sẽ biết”.
Đường Phi chào Hàn Phong, rồi chuyển một chiếc rương gỗ dài hơn một mét từ trên xe ngựa chuyên chở hàng.
Hắn mở rương gỗ ra, bên trong xếp một hàng dài những hộp gỗ.
Hộp gỗ khắc hình dã thú như hổ, trông vô cùng thô kệch, cộng với vật liệu gỗ màu đen hình như đã bị chiến hỏa làm hoen ố, một luồng khí tức hung hãn xông thẳng tới.
Hai mắt Lạc Lan đột nhiên sáng lên.
Hắc Đao trước đây bán cho Cửu công chúa cũng không khác biệt nhiều với Hắc Đao đưa cho cựu binh. Quy trình chế tạo rất đơn giản, sau khi làm ra lưỡi đao sẽ được gắn với cán đao bằng gỗ như những thanh đao thái rau bình thường, rồi được bỏ vào trong vỏ đao là xong.
Ngoài việc sắc bén và cứng rắn thì không có điểm sáng nào về hình dạng.
Điều này cũng có liên quan đến sở thích cá nhân của Kim Phi, đời trước y đã quen sống cuộc sống vất vả, mua đồ chủ yếu vì tính thực dụng, ít khi chú ý đến bao bì.
Khắc thơ lên hộp xà phòng hoàn toàn là vì nghe nói tính cách của Trần Cát nên mới cố ý làm vậy mà thôi.
Nhưng sau khi nghe nói rằng những chiếc hộp đó rất được ưa chuộng ở kinh thành, Kim Phi ngay lập tức nhận ra tầm quan trọng của bao bì.
Ngoài việc yêu cầu Mãn Thương dẫn theo các nữ học trò của mình sửa chữa cải tạo lại Hắc Đao ngay lập tức, y thậm chí còn phái người đến Quảng Nguyên ngay trong đêm, thuê những người thợ mộc giỏi nhất trong quận với giá cao để tăng ca làm ra những chiếc hộp gỗ và vỏ đao.
Lạc Lan lớn lên ở Thục Địa, vừa nhìn đã nhận ra, hộp gỗ làm bằng gỗ Trinh Nam - loại gỗ chỉ có ở vùng núi phía Tây Nam, chỉ là nó đã bị carbon hóa nên biến thành màu đen mà thôi.
Bằng cách này, không chỉ có thể ngăn chặn côn trùng, mối mọt ăn mòn, biến dạng, v.v..., mà còn phù hợp với Hắc Đao.
Chỉ với chiếc hộp này, Lạc Lan có tự tin tăng thêm một trăm lượng cho giá của Hắc Đao.
Cô ấy đưa tay lấy từ trong chiếc rương gỗ ra một hộp gỗ, rồi cẩn thận mở ra.
Một thanh Hắc Đao lặng lẽ nằm trên tấm ván cố định của chiếc hộp gỗ.
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, Hắc Đao đã hoàn toàn khác trước.
Trước hết, vỏ đao đã được thay thế bằng gỗ Trinh Nam đã được carbon hóa giống như hộp gỗ, mang phong cách cổ xưa mà trang trọng.
Tiếp đó là cán đao được thay thế bằng một loại gỗ màu đỏ nâu, Lạc Lan không nhận ra đó là loại gỗ gì, nhưng cô ấy cảm thấy nó rất đẹp.
Hơn nữa, trên cán đao còn được khảm một số đường cong màu vàng đồng, không chỉ có tác dụng trang trí mà còn tăng ma sát, giúp tay cầm sau khi dính máu sẽ không bị ướt và trơn.
Trong đầu Lạc Lan, giá của Hắc Đao lại tăng thêm một trăm lượng.
Cô ấy cầm Hắc Đao trong hộp lên rồi nhẹ nhàng rút nó ra.
Sau đó Lạc Lan cười nói.
Lưỡi của Hắc Đao cũng không có nhiều thay đổi, vẫn là dáng vẻ của thanh đao thời này, một lưỡi hẹp dài.
Chỉ là có thêm một dòng chữ mà thôi.
"Lạc Lan cô nương, trên thanh đao này viết gì mà cô cười vui vẻ thế?"
Một cựu binh tò mò hỏi.
"Ta chém đao cười nhạo bầu trời, để lại lòng can đảm ở Côn Luân!”
Lạc Lan nhẹ nhàng đọc những từ trên thanh đao.
"Ta chém đao cười nhạo bầu trời, để lại lòng can đảm ở Côn Luân!”
Cựu binh lặp lại một lượt, hô hấp trở nên dồn dập: "Đây mới đúng là tiên sinh – người đã dẫn Thiết Lâm Quân đánh bại kỵ binh Đảng Hạng, bá đạo!"
Lạc Lan không để ý tới cựu binh đang kích động, quay đầu nhìn Đường Phi: "Chữ viết trên mỗi thanh đao đều giống nhau sao?"
“Không giống nhau”, Đường Phi mỉm cười lắc đầu.
“Quả nhiên đúng như ta dự đoán”, Lạc Lan càng cười càng vui vẻ.
“Cách này không phải giống như bán xà phòng thơm sao?”, một cựu chiến binh hỏi.
"Tiên sinh từng nói rằng một mánh khóe hay có thể dùng khắp thiên hạ, chỉ cần nó có tác dụng là được. Cách làm giống nhau thì đã sao?”, Lạc Lan cười nói: "Hơn nữa, khách hàng của xà phòng thơm và Hắc Đao hoàn toàn khác nhau”.
“Lạc Lan cô nương nói đúng”, Hàn Phong gật đầu đồng ý.
"Đường huynh, tiên sinh đưa ra giá của những thanh Hắc Đao này là bao nhiêu?", Lạc Lan nhìn Đường Phi.
"Tiên sinh nói ngài ấy không ở kinh thành, không hiểu rõ tình thế, bảo Lạc Lan cô nương tự quyết định là được”.
Đường Phi đáp: "Nhưng tiên sinh bảo ta nói với cô nương, nếu điều kiện cho phép thì có thể đấu giá thử xem”.
"Đấu giá? Nghĩa là gì?", Hàn Phong lần đầu tiên nghe thấy thuật ngữ này.
Nhưng Lạc Lan hiểu rõ, khẽ gật đầu, nói: "Nếu đấu giá thì ta nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng”.
Lạc Lan không cân nhắc quá lâu, buổi chiều hôm đó, ba thanh Hắc Đao được trưng bày trong gian hàng trước kia từng bán xà phòng thơm trong cửa tiệm của thương hội Kim Xuyên.
Bây giờ, nhiều gia tộc giàu có và thanh lâu đều cử người đứng canh chừng ở lối vào thương hội Kim Xuyên, còn có một vài thư sinh thỉnh thoảng cũng đến hóng hớt góp vui.
Hàn Phong căn bản không cần tạo dựng thanh thế, Lạc Lan vừa phái người đặt hộp đựng Hắc Đao lên kệ, đám người này lập tức xông thẳng vào cửa tiệm.
Biết thứ được trưng bày không phải là xà phòng thơm, đám nha hoàn hơi thất vọng nhưng họ vẫn rảnh rỗi nên tò mò hỏi xem trong hộp có gì.
"Mọi người đều biết, tiên sinh nhà ta không chỉ là một thư sinh, mà còn là một tướng quân giỏi chinh chiến, nhưng tiên sinh nhà ta còn có một thân phận khác, mọi người biết là gì không?"
Lạc Lan cười hỏi.
"Gì cơ?"
Đám nha hoàn nhao nhao dò hỏi.
"E rằng mọi người còn chưa biết, nghề tổ truyền của tiên sinh nhà ta là thợ rèn!"
Lạc Lan nói tiếp: "Thành tựu luyện sắt của tiên sinh không kém gì thành tựu thơ ca và chỉ huy quân đội. Thiết Lâm Quân đánh bại kỵ binh Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc là nhờ công lao to lớn của tiên sinh trong việc cải tiến cung nỏ hạng nặng và sáng tạo máy bắn đá!"
"Nam tước Thanh Thủy hóa ra lại xuất thân từ một thợ rèn?"
Nhiều nha hoàn và học giả bị thu hút bởi lời nói của Lạc Lan.
"Lạc Lan cô nương, cô nói nhiều như vậy, trong hộp của cô rốt cuộc có cái gì?"
Nha hoàn nôn nóng không nhịn được hỏi.
"Nếu mọi người đều nóng lòng muốn biết thì ta sẽ không vòng vo nữa”.
Lạc Lan mở ra một cái hộp gỗ trong số đó: "Đây là Trảm Tinh Đao – thần binh do tiên sinh nhà ta chế tạo ra, với ý nghĩa là kẻ địch nhìn thấy thanh đao này thì sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối!”
"Nói hồi lâu, hóa ra là một thanh đao”.
Đám nha hoàn chỉ yêu thích xà phòng thơm, hầu hết bọn họ đều không có hứng thú với những thứ đồ như vũ khí.
Không ít người lộ ra vẻ thất vọng, sau đó quay người rời đi.
Hai công tử của thế gia võ tướng tình cờ đi ngang qua, bị Hắc Đao thu hút, tiến lên hỏi: “Cô nương, thanh đao này trông có vẻ không tệ, tên gọi cũng bá đạo, chỉ là không biết được dùng thế nào?"
"Những thứ tiên sinh nhà ta đưa ra đương nhiên là hàng chất lượng cao”.
Lạc Lan tự tin nói: "Trảm Tinh Đao chém tóc đứt đôi, chặt sắt như bùn, Thiết Chùy đại ca, cho mọi người xem thử đi!"
Nói xong, cô ấy đưa Hắc Đao cho Thiết Chùy.
"Được!"
Thiết Chùy rút Hắc Đao ra vang lên tiếng kêu leng keng, sau đó vén vài sợi tóc đặt lên lưỡi dao, chỉ cần một nhát nhẹ, sợi tóc đó đã bị chém đứt.
"Trời đất ơi, thanh đao này thật sắc bén!"
Đám người không khỏi ồ lên kinh ngạc.
Bình luận facebook