-
Chương 321-325
Chương 321: Tạo phản
Sau khi tiễn Ngụy Vô Nhai rời đi, Kim Phi lại được Kim Bằng dẫn đường, đi dạo một vòng quanh Hắc Phong Lĩnh.
Hắc Phong Lĩnh bây giờ đã không còn là một mảnh đất hoang vu cằn cỗi, bởi vì Kim Phi đã xây dựng một trạm trung chuyển ở đây, ngày càng nhiều thương nhân nghỉ chân khi đến Hắc Phong Lĩnh hoặc đơn giản là ngủ trong lều bạt bên ngoài trạm trung chuyển.
Đường Tiểu Bắc cảm thấy đây là một cơ hội kinh doanh, vì vậy quyết định xây dựng một nhà trọ ở đây, ước tính nó sẽ được hoàn thành sau nửa tháng.
Trạm trung chuyển cũng đã phát triển từ một vài túp lều vài trước đây thành năm ngôi nhà lớn lợp ngói, chứa đầy các vật liệu khác nhau như dây bện, lương thực và các loại vật liệu.
Than đá được Kim Bằng đưa vào hang động trên núi, mỗi khi vận chuyển than đều sẽ vận chuyển cùng với quặng sắt do mấy người Kim Bằng khai thác.
Hang nhỏ đào lâu như vậy, diện tích cũng đã mở rộng hơn phân nửa.
Nói chung, Kim Phi rất hài lòng với những thay đổi ở Hắc Phong Lĩnh, sau khi động viên Kim Bằng một lúc, y quay trở lại làng Tây Hà từ cây cầu treo và lao vào phòng thí nghiệm.
Với sự phát triển nhanh chóng của làng Tây Hà, Kim Phi cần sản xuất càng nhiều thứ hơn nữa.
Bây giờ đã có wolfram, có thể chế tạo các loại mũi khoan và đầu dao.
Có mũi khoan và mũi dao thì có thể chế tạo nhiều loại công cụ bàn đạp cơ bản, chẳng hạn như máy tiện, máy phay, máy bào, máy khoan, máy mài, v.v...
Đây là cơ sở căn bản của các máy móc gia công chi tiết. Với các máy công cụ này, có thể gia công các công cụ chính xác tỉ mỉ hơn, sau đó những công cụ này có thể được sử dụng để sản xuất các máy công cụ ổn định hơn, từ đó bước vào một vòng tuần hoàn.
Trên thực tế, máy tiện đã xuất hiện vào thời nhà Tần ở đời trước, nhưng chúng không tìm được con đường phù hợp, phát triển rất chậm. Sau đó, phương Tây đã phát hiện ra vòng tuần hoàn, từ đó đã tạo ra cuộc cách mạng công nghiệp, các loại máy công cụ lần lượt xuất hiện, động cơ hơi nước đã được sản xuất.
Mà sự xuất hiện của động cơ hơi nước đã cung cấp các kỹ năng ổn định và mạnh mẽ hơn cho máy công cụ, tương đương với việc lắp đặt một trái tim mạnh mẽ cho ngành công nghiệp, cuối cùng giúp ngành công nghiệp cất cánh bay xa.
Trong đầu Kim Phi có lịch sử phát triển hoàn chỉnh và phương pháp chế tạo máy móc công cụ, chỉ cần cho y thời gian, y hoàn toàn có lòng tin vào việc chế tạo tàu hỏa động cơ đốt trong và tàu chiến bọc thép.
Nhưng bắt đầu từ con số không, khối lượng công việc rất lớn, bản thân Kim Phi cũng không thể nói chính xác được cần bao nhiêu tài nguyên và thời gian.
May thay, y có trợ thủ kiếm tiền như Đường Tiểu Bắc, có thể truyền máu cho y liên tục, khiến y hiếm khi lo lắng về chuyện tiền bạc.
Mãn Thương về cơ bản cũng đã ra nghề, học được cách đọc bản vẽ, có nhiều thứ chỉ cần Kim Phi đưa cho hắn bản vẽ, hắn đã có thể sản xuất chúng cùng với một nhóm nữ học trò, điều này đã giảm bớt rất nhiều khối lượng công việc của Kim Phi.
Trong mấy ngày tiếp đó, Kim Phi ăn ở trong phòng thí nghiệm và xưởng luyện sắt, y dẫn dắt Mãn Thương và nhóm nữ học trò của hắn. Sau nhiều ngày đêm làm việc chăm chỉ, chiếc máy tiện đầu tiên của Đại Khang cuối cùng đã hoàn thành.
Mặc dù vẫn còn rất sơ khai, nhưng Kim Phi rất vui.
Chiếc máy tiện này chẳng khác nào nền tảng cho sự phát triển bền vững.
"Mấy ngày nay mọi người đều vất vả rồi, Mãn Thương thưởng cho mỗi người năm lượng bạc!"
Mấy ngày này Mãn Thương và các nữ học trò cũng ăn ở sinh hoạt trong xưởng luyện sắt, cả đám người đều nhếch nhác bẩn thỉu, trên tóc có rất nhiều rỉ sét và dầu nhớt.
"Cảm ơn tiên sinh! Cảm ơn tiên sinh!"
Tất cả các học trò nữ đều vui mừng hoan hô.
Rất nhiều trong số họ bị bán cùng người nhà, may mắn được Kim Phi mua lại, nhưng vẫn có một số người có người nhà gặp nạn ở bên bọn môi giới, hoặc đã bị bọn môi giới bán cho người khác.
Có tiền, họ có thể tìm cách chuộc người nhà.
Còn họ chẳng có ý nghĩ gì cho bản thân của họ.
Bởi vì họ biết rất rõ rằng Mãn Thương đã dạy họ quá nhiều thứ, tuyệt đối không cho phép họ được chuộc thân mang theo tất cả những gì đã học được.
Hơn nữa họ rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.
Ngoài việc không thể tùy ý rời khỏi làng, trong làng cũng không có ai cấm đoán hay hạn chế bọn họ.
Mỗi ngày họ có đủ lương thực để ăn, còn có cả tiền lương, cũng không ai dám bắt nạt họ.
Tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với những ngày trước đây.
Bây giờ dù Mãn Thương đuổi bọn họ đi, cũng không ai muốn rời đi.
"Tiên sinh, máy tiện thật hữu ích, có thứ máy móc này, ta có thể tạo ra một khung cửi trong nhiều nhất là năm ngày!"
Mãn Thương đã thí nghiệm mấy lần, yêu mến máy công cụ này đến mức không chịu rời tay.
"Sau này có nhiều máy tiện hơn, chúng ta sẽ có thể thực hiện công việc dây chuyền lắp ráp. Đến lúc đó chúng ta có thể tạo ra nhiều khung cửi trong một ngày thay vì năm ngày!", Kim Phi cười nói.
“Công việc dây chuyền lắp ráp là gì?” Mãn Thương tò mò hỏi.
"Có nghĩa là mỗi máy sẽ chuyên làm một hoặc hai bộ phận, sau đó gửi những bộ phận này đến phòng bên cạnh, nơi những người chuyên môn sẽ lắp ráp chúng thành khung cửi”, Kim Phi giải thích.
"Cách này hay quá!", Mãn Thương nghe vậy hai mắt sáng rực: "Mỗi người chỉ làm ra một bộ phận, cho nên dù người này phản bội, cũng chỉ biết cách làm ra một hay hai bộ phận mà thôi, không thể làm được toàn bộ khung cửi!"
“Ừ”, Kim Phi gật đầu: “Hơn nữa mỗi người chỉ làm một hay hai bộ phận cũng sẽ ngày càng thành thạo, đồ làm ra sẽ ngày càng tốt hơn”.
“Đúng đúng!”, Mãn Thương gật đầu liên tục.
Kim Phi đã dạy Mãn Thương một số cách sử dụng cơ bản của máy tiện, trời sắp tối y mới về nhà.
"Ồ, sao tướng công lại thành ra bộ dạng này?”
Nhìn thấy bộ dạng của Kim Phi, Quan Hạ Nhi đau lòng rơi nước mắt: "Nhuận Nương, mau đun nước nóng để tướng công đi tắm!"
Chế tạo máy móc vốn dĩ là một công việc bẩn thỉu, Kim Phi đã không tắm rửa và thay quần áo trong mấy ngày liền, cơ thể y bẩn hơn cả đám nữ học trò của Mãn Thương, y còn bị trầy xước mấy chỗ bởi các công cụ. Khi vừa nhìn thấy y, Quan Hạ Nhi còn nghĩ có ăn mày tới nhà mình.
Nhuận Nương từ trong bếp ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ Kim Phi, mỉm cười nói: "Vừa rồi Tiểu Bắc phu nhân bảo ta đun nước nóng, nhưng vẫn chưa dùng đến”.
"Kệ cô ấy!"
Quan Hạ Nhi kéo Kim Phi vào phòng tắm.
Khi cả hai ra khỏi phòng tắm, mấy người Khánh Mộ Lam, Đường Tiểu Bắc đã ngồi vào bàn ăn.
"Này, chị Hạ Nhi, tướng công nhà chị đi tắm, sao tóc chị cũng ướt thế kia?"
Đường Tiểu Bắc chớp đôi mắt to, cố tình hỏi.
"Ăn cơm của muội đi!"
Quan Hạ Nhi liếc mắt nhìn Đường Tiểu Bắc, còn đỏ mặt véo cô ấy một cái.
Đường Tiểu Bắc không hề sợ hãi, tránh sang một bên nháy mắt với Khánh Mộ Lam.
Bình thường Khánh Mộ Lam cũng thích trêu chọc Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nhưng hôm nay cô ấy thờ ơ với cái nháy mắt của Đường Tiểu Bắc, như thể cô ấy không nhìn thấy, khuôn mặt cô ấy đầy vẻ buồn bã.
"Mộ Lam, sao vậy, cô có tâm sự sao?"
Kim Phi cũng cảm thấy Khánh Mộ Lam có gì đó không đúng lắm.
"Tần Thế huynh ở quận thành hôm nay đã đưa thư tới, nói công văn tăng thuế của triều đình đã truyền tới, có lẽ ngày mai hoặc mốt sẽ công bố”.
Khánh Mộ Lam thở dài: "Tăng thuế 10%, chuyện này không thể thay đổi được nữa!"
"Đám quan lại trong triều đình đúng là muốn bức chết thường dân!"
Kim Phi cũng không có tâm trạng ăn cơm, y đặt bát lên bàn: “Chẳng lẽ bọn họ không sợ người dân trăm họ tạo phản sao?”
"Tạo phản ư?"
Trong thời đại phong kiến, tạo phản là một chủ đề rất đáng sợ và nặng nề, mọi người trong phòng đều bị những lời của Kim Phi dọa sợ.
"Tiên sinh, không đến mức đó chứ?"
Khánh Mộ Lam cau mày hỏi.
Chương 322: Xảy ra chuyện rồi
“Không đến mức đó ư?”
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam: "Cô cứ đợi mà xem, đến khi có thông báo, chắc chắn người dân lưu lạc sẽ nổi loạn khắp nơi”.
"Điều này thì ta tin. Mỗi năm khi thu thuế, đều sẽ có một số lượng lớn người lưu lạc tị nạn”.
Khánh Mộ Lam nói: "Người dân lưu lạc bị bắt, cùng lắm là bị bán, đi lính. Nếu làm tốt trong quân đội, họ vẫn có cơ hội lập công và được khen thưởng, nhưng tạo phản thì sẽ bị giết hại cả chín đời trong dòng họ!
Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên tăng thuế, mấy năm trước cũng không có ai dám tạo phản”.
Địa vị quyết định suy nghĩ, Khánh Mộ Lam tuy không phải là loại công tử bột, cũng có nhiệt huyết phục vụ quốc gia, nhưng cô ấy cũng là con cháu quý tộc thực sự, suy nghĩ của cô ấy có rất nhiều điểm chung với đám quý tộc giàu có khác.
Ví dụ như sau khi bắt được Triệu huyện úy, Kim Phi đã nghĩ đưa ông ta đến quan phủ nhờ pháp luật xử lý, như vậy không những đỡ phiền phức mà còn sạch sẽ từ đầu đến cuối, không ai có thể tìm ra sơ sót gì.
Nhưng Khánh Mộ Lam lại cảm thấy rằng những lời nói của Triệu huyện úy đã xúc phạm tôn nghiêm của quý tộc như Kim Phi, vì vậy cô ấy đã lựa chọn giết ông ta ngay tại chỗ, sau đó sử dụng ảnh hưởng của anh trai mình để làm dịu sự việc.
Trên thực tế, Khánh Mộ Lam không có ý mượn chuyện này để thể hiện thế lực của gia tộc mình, mà cô ấy đã nhận được sự giáo dục này từ khi còn nhỏ.
Có lẽ trong mắt các quý tộc lão làng, quyền uy và cái gọi là tôn nghiêm của quý tộc là quan trọng nhất, còn thường dân chỉ là công cụ như trâu ngựa mà thôi.
Quý tộc cho rằng người dân bình thường coi trọng dòng tộc, nên đã tạo ra gông xiềng giết chết chín đời trong dòng tộc, sau đó mặc sức chèo lái.
Quất thêm vài roi nữa, trâu ngựa sẽ chỉ chạy nhanh hơn và làm được nhiều việc hơn.
Lãnh thổ Đại Khang thái bình quá lâu, e rằng hoàng đế và đám quan lại trong triều đã quên mất rằng trâu ngựa khi bị quất đau cũng sẽ đá người.
Hơn nữa, người dân trăm họ là những người có máu thịt và ý tưởng, không phải trâu ngựa.
Quất một vài roi thì người dân còn chịu đựng được, nhưng cứ dồn họ đến chỗ chết, không cho dân chúng một con đường sống thì họ sẽ nổi dậy tạo phản.
"Mộ Lam, để ta kể cho cô nghe một câu chuyện”.
Kim Phi biết suy nghĩ của Khánh Mộ Lam đã ăn sâu bén rễ, nói đạo lý cũng vô dụng, y chỉ đành thay đổi sách lược.
Y nâng tách trà lên nhấm nháp rồi kể: “Có một lái buôn mua một con lạc đà, nó rất khỏe hơn nữa còn nhẫn nhục chịu khó, lần đầu tiên đi ra ngoài, lái buôn bắt nó vác hai kiện hàng, lạc đà vác đi rất dễ dàng.
Lần thứ hai ra ngoài, người lái buôn tăng số hàng lên bốn kiện mà lạc đà vẫn đi đều nên đến lần thứ ba ra ngoài, người lái buôn lại chất thêm hai kiện cho lạc đà.
Khi hàng được chất thêm tám kiện, con lạc đà đã rất mệt, nhưng nó vẫn kiên trì không gục ngã.
Người lái buôn cũng thấy con lạc đà đã rất mệt, nhưng nghĩ rằng tám bao đã vác được, có thêm nửa bao cũng không sao đâu, thế là lại bắt lạc đà vác thêm nửa bao nữa.
Con lạc đà cũng rất biết điều, nghiến răng vác theo gánh nặng tám kiện rưỡi, bước đi khó khăn. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa kho, một cọng rơm rơi trên đống hàng.
Vốn dĩ con lạc đà đã đến cực hạn, cuối cùng không thể chịu đựng được, nó ngã xuống đất, không thể đứng dậy nữa".
Khánh Mộ Lam hiển nhiên hiểu ý của Kim Phi, cô ấy tỏ vẻ trầm ngâm: "Tiên sinh, ý của ngài là việc tăng thuế này sẽ là cọng rơm đè chết con lạc đà sao?"
“Ta nghĩ rất có khả năng, vì lần tăng thuế lần này khác với những năm trước”.
Kim Phi nói: "Bây giờ, từ chỗ của các cựu binh xuất ngũ, rất nhiều người dân đều biết tin Thiết Lâm Quân năm nay đánh thắng trận, tiêu diệt đám giặc Đảng Hạng. Mọi người dân đều mong chờ giảm thuế, kết quả triều đình không những không giảm mà lại còn tăng thuế, lỗ hổng tâm lý trong đó là rất lớn, nó sẽ khiến dân chúng hoàn toàn thất vọng với triều đình.
Lúc đầu, mọi người có thể còn sợ sự trừng phạt giết hết chín đời trong dòng tộc nên lựa chọn đi lưu lạc, nhưng khi chín đời trong dòng tộc cũng không thể sống tiếp thì người dân còn sợ gì nữa chứ?"
"Vậy phải làm sao?"
Khánh Mộ Lam toát mồ hôi lạnh trước những lời nói của Kim Phi.
Có người dân tạo phản, chứng tỏ một triều đại đã mục nát đến cực điểm.
Kẻ thù mạnh rình rập quanh biên giới, nếu người dân còn tạo phản thì gần như gióng lên hồi chuông báo tử cho sự sụp đổ của Đại Khang.
"Rất đơn giản, bảo triều đình rút lại sắc lệnh là được”.
Kim Phi hờ hững đáp.
"Không thể nào, sao triều đình có thể thu hồi sắc lệnh đã công bố với thiên hạ được chứ? Như vậy mặt mũi của Bệ hạ và đám đại thần biết để vào đâu?”
Khánh Mộ Lam thốt ra một câu mà không cần suy nghĩ.
Câu nói này cũng chứng minh suy nghĩ của Kim Phi là đúng, mặc dù biết sắc lệnh tăng thuế có thể khiến dân chúng tạo phản nhưng điều đầu tiên Khánh Mộ Lam nghĩ đến là thể diện của hoàng đế và đám đại thần chứ không phải là sự sống chết của người dân.
"Vậy thì ta cũng hết cách”.
Kim Phi dang tay ra một cách bất lực.
Sự thật đã chứng minh rằng suy đoán của Kim Phi là chính xác.
Sau khi cáo thị được công bố vào ngày hôm sau, sự phản kháng của người dân vô cùng dữ dội.
Từ xưa đến nay, dân chúng đều không tranh đấu với quan lại, gặp mặt quan lại đều cực kỳ nhún nhường khiêm tốn, sợ có điều đắc tội làm đám quan lại không vui.
Nhưng vào ngày này, toàn bộ Đại Khang không biết có bao nhiêu quan lại đọc cáo thị đã bị người dân nhổ nước bọt, thậm chí có nơi còn xảy ra xung đột đổ máu.
Chỉ có Kim Xuyên, bởi vì không còn thổ phỉ cướp bóc lương thực, người dân mặc dù cũng thất vọng, nhưng cũng không quá kích động.
Có điều, mọi người cũng đang thảo luận về vấn đề này.
"Sao lại như vậy chứ? Chẳng phải Hầu gia và tiên sinh đã lãnh đạo Thiết Lâm Quân đánh thắng trận ở thành Vị Châu ư? Tại sao triều đình không giảm thuế mà lại tăng thuế?"
"Làm sao mà ta biết được, không phải là Kim tiên sinh nói dối đấy chứ?"
"Lão Chu, đừng nói bậy bạ ở đây. Năm nay huynh đệ của ông đây mới xuất ngũ từ Thiết Lâm Quân. Huynh ấy đã đích thân tham gia trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, còn bị cung tên của đám Đảng Hạng bắn mù một bên mắt. Nếu ngươi tiếp tục bêu xấu Kim tiên sinh và vu khống Thiết Lâm Quân thì ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ngươi!"
"Nếu Kim tiên sinh không tiêu diệt đám thổ phỉ trên núi Hổ Đầu thì chúng ta lấy đâu ra cuộc sống tốt? Lão Chu, ngươi dám nói xấu Kim tiên sinh, nếu người làng Tây Hà nghe được thì chắc chắn sẽ đánh chết ngươi”.
"Mọi người, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ Kim tiên sinh, tha cho ta đi!"
Người đàn ông tên Lão Chu vội vàng cúi đầu cầu xin tha thứ.
Dù sao cũng là người cùng làng, những người đàn ông khác cũng không so đo tính toán nữa mà tiếp tục bàn luận.
"Ta nghe đoàn thương nhân qua đường nói rằng, mấy ngày nay ở Thiên Sơn khắp nơi đều là người, bọn họ đều sợ không nộp thuế nổi, đang tính chạy vào trong núi tị nạn!"
"Thật hay giả thế, hôm qua ta và Lão Viên đi săn, đi bộ trong núi gần một ngày, sao không thấy ai trong núi?"
"Kim Xuyên chúng ta không có đám thổ phỉ cướp lương thực, còn có thể đến làng Tây Hà để làm việc. Dù thuế tăng 10% thì cuộc sống cũng tốt hơn nhiều so với những năm trước. Ai sẽ lưu lạc sau núi chứ?"
"Đúng vậy, đều nhờ Kim tiên sinh, nếu không có Kim tiên sinh e rằng chúng ta cũng phải vào núi rồi!"
“Thuế vốn dĩ đã nặng rồi, thêm 10% thì làm sao sống nổi đây?”
"Khi trở về, ta phải dập đầu trước bài vị của Kim tiên sinh!"
...
Người dân Kim Xuyên vốn dĩ đã rất biết ơn Kim Phi, bây giờ khi nhìn thấy sự khốn khổ ở các huyện khác, lòng biết ơn của họ đối với Kim Phi càng tăng thêm.
Ảnh hưởng của Kim Phi ở Kim Xuyên cũng theo đó mở rộng, tầm ảnh hưởng do việc tăng thuế mang lại cũng không ngừng lan rộng khắp Đại Khang.
Vào ngày thứ mười lăm sau khi cáo thị được công khai, Khánh Mộ Lam vội vàng chạy vào nhà Kim Phi.
"Tiên sinh, ngài nói không sai, thật sự đã xảy ra chuyện rồi!"
Chương 323: Tỏ thái độ
Kim Phi đang ăn cơm, vừa nghe thấy vậy tay cũng hơi run, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
Vừa nói, y vừa kéo món ăn yêu thích của mình đến trước mặt.
"Có người tạo phản rồi!"
Khánh Mộ Lam vừa dứt lời, mấy người ngồi quanh bàn ăn bỗng ho khan.
Ngoại trừ Tiểu Nga vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện và Kim Phi đã đoán trước được mọi chuyện, những người khác đều bị sặc.
"Ở đâu?"
Kim Phi thầm vui mừng vì mình đã có tầm nhìn xa, y dùng tay áo che đĩa thức ăn, nếu không bữa ăn sẽ không thể ăn tiếp được nữa.
"Tấn Châu!"
Khánh Mộ Lam nhanh chóng báo lại tin tức vừa nhận được.
Trước đây, mỗi lần triều đình tăng thuế, dân chúng cũng sẽ làm loạn, nhưng thường chỉ gây rối một lúc rồi thôi, Hoàng đế và quần thần trong triều đều đã quen.
Vốn tưởng rằng lần này cũng sẽ như vậy, những cuộc nổi loạn sẽ sớm trôi qua, nhưng bọn họ đã lầm, tin tức khắp nơi truyền về cho thấy, người dân phản kháng vô cùng kịch liệt.
Tấu chương của các quận trưởng truyền về đều bày tỏ, các nơi không ngừng có người dân bỏ trốn trở thành người lưu lạc. Kể từ khi thành lập Đại Khang đến nay chưa từng có lần tạo phản nào có số người đông và phạm vi rộng như lần này, hơn nữa có xu hướng tiếp tục tăng lên.
Vài ngày sau, Hoàng đế Trần Cát nhận được tấu chương về cuộc tạo phản đầu tiên kể từ khi ông ta lên ngôi. Ở Tấn Châu, khi phủ binh vây bắt càn quét người dân, đã có người phất cờ tạo phản, hơn nữa còn được rất nhiều người dân hưởng ứng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, những người tạo phản đã nhanh chóng mở rộng gấp nhiều lần, lần lượt chiếm giữ hai huyện thành, còn bao vây cả quận thành.
Hoảng sợ trước quy mô và xu hướng phát triển của quân tạo phản, quan chức cấp cao của Tấn Châu ngay lập tức cử sứ giả đến Biện Kinh để cầu cứu.
“Sau đó thì sao?”, Kim Phi hỏi: “Triều đình định làm thế nào?”
"Còn làm sao được nữa, triều đình phái quân trấn áp”.
Khánh Mộ Lam nói: "Hơn nữa ta nhận được tin rằng, trong triều đình có người đề nghị, phái Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài ca ca đi trấn áp”.
"Gì cơ?"
Lúc này Kim Phi suýt chút nữa nghẹn họng: “Thiết Lâm Quân bị điều động đi trấn áp người dân, vậy bảo loại tướng quân công tử bột như Trương Khải Uy đi canh giữ Thanh Thủy Cốc sao?”
Thanh Thủy Cốc và thành Vị Châu đều là những nơi thế nào chứ?
Đó là cửa lớn phía Bắc của Đại Khang!
Y đã sớm biết cuộc tranh đấu trong triều đường Đại Khang rất nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này!
Đám đại thần trong triều vậy mà vì tranh đấu, ngay cả cửa lớn ở biên giới cũng không thèm quan tâm nữa sao?
"Tiên sinh, ngài nói đúng, chính là người nhà họ Trương đề nghị”.
Khánh Mộ Lam cười gượng nói: "Có lẽ họ cho rằng, có được máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng thì họ cũng có thể trấn giữ được Thanh Thủy Cốc dễ dàng như tiên sinh”.
"Nếu thật sự đơn giản như vậy thì lúc đầu An Túc Quân và Vĩnh An Quân đã không bị thua thảm hại như vậy!"
Kim Phi tức giận đến mức khuôn mặt biến sắc: "Nhà họ Trương làm vậy là đang báo thù việc Khánh Hoài đánh gãy chân Trương Khải Uy sao?"
Suy cho cùng, trải qua trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi cũng có tình cảm với Thanh Thủy Cốc và thành Vị Châu.
Không phải tất cả mọi người có được vũ khí tối tân đều có thể thắng trận. Không phải vũ khí quyết định kết quả thắng thua cuối cùng của cuộc chiến mà là người sử dụng vũ khí.
Trước kia Thiết Lâm Quân bị bao vây, thống soái Phạm tướng quân của đội quân trấn giữ phía Tây đã phái An Túc Quân và Vĩnh An Quân đi cứu viện, lúc đó hai đội quân đều đã biết cách sử dụng phương trận Macedonia, quân số cũng đông hơn quân Đảng Hạng, nhưng thế thì có tác dụng gì chứ?
Mới đi được nửa đường, đã bị kỵ binh Đảng Hạng giết đến mức vứt bỏ mũ sắt và áo giáp, thương vong hơn một nửa!
"Tiên sinh đừng nóng giận, bây giờ chỉ là nhà họ Trương đưa ra đề nghị, Bệ hạ còn đang cân nhắc, vẫn chưa đồng ý đâu”.
Khánh Mộ Lam nói.
"Trời ạ, chuyện này còn phải cân nhắc sao?"
Kim Phi che má, hơi đau răng: "Chẳng lẽ Bệ hạ không sợ Thanh Thủy Cốc bị đám người Đảng Hạng chiếm sao?"
Vừa rồi, y gần như suýt hét lên hai từ "Hôn quân".
"Có lẽ Bệ hạ và các đại thần cho rằng Thanh Thủy Cốc đã nhiều lần bị người Đảng Hạng chiếm cứ, chiếm lại lần nữa cũng chẳng sao”.
Khánh Mộ Lam bất lực nói: "Khánh Hoài ca ca đã có công lớn ở biên cương, đại bá của ta lần này đã lợi dụng Chu Văn Viên để lấy được rất nhiều lợi ích từ nhà họ Chu trong triều đình. Do đó bây giờ mọi người trong triều đều nói rằng dã tâm của nhà họ Khánh quá lớn, muốn kiểm soát cả triều đình và quân đội.
Bệ hạ vốn dĩ luôn muốn cân bằng, vì vậy sau khi nghe quá nhiều tin đồn như vậy, ông ấy ắt cũng muốn khống chế nhà họ Khánh bọn ta".
"Bây giờ còn giống trước sao?”
Kim Phi đập bàn nói: “Trước đây, người Đảng Hạng có thể tấn công Thanh Thủy Cốc bất cứ lúc nào, vì vậy họ không quan tâm, cũng không thèm tiêu tốn quân lương để cử người canh giữ.
Nhưng lần trước đám người Đảng Hạng bị tổn thất lớn ở Thanh Thủy Cốc, ta dám đảm bảo rằng, nếu lần này người Đảng Hạng chiếm được Thanh Thủy Cốc thì bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ, chắc chắn sẽ phái quân đội lớn mạnh đến canh giữ, đến lúc đó Thiết Lâm Quân muốn ngăn cản người Đảng Hạng cũng khó!
Hơn nữa nếu người Đảng Hạng đánh vào, tuyệt đối sẽ không chỉ cướp một ít tiền tài mà sẽ khiến Hán Nô rút lui, rất có khả năng sẽ thẳng tiến vào Trung Nguyên!
À, vậy thái độ của đại bá cô thế nào?”
Từ xưa đến nay, hầu hết các bậc đế vương muốn cân bằng, nếu đại thần nào có dấu hiệu độc quyền thì phải làm giảm bớt, sau đó lại tìm cho họ một đối thủ, tránh việc cả nhà đại thần này độc quyền.
Trong thời bình quả thực cần phải làm như vậy, dù sao trong lịch sử cũng có rất nhiều tướng lĩnh có quyền dùng binh mà tạo phản.
Nhưng bây giờ đất nước đang gặp nguy hiểm, Hoàng đế vẫn muốn cân bằng thì Kim Phi cũng cạn lời, chỉ có thể đặt hy vọng vào Khánh Quốc công.
Với thực lực của Khánh Quốc công, nếu ông ta hết sức phản đối thì mọi chuyện vẫn có cơ hội xoay chuyển.
"Đại bá không tỏ thái độ gì”.
Khánh Mộ Lam hơi chột dạ đáp.
Kim Phi nghe vậy, thất vọng che trán, không muốn nói gì nữa.
Khánh Quốc công không bày tỏ thái độ, thực ra đã sớm tỏ thái độ của mình rồi.
"Tiên sinh, bây giờ người dân rất coi trọng Thiết Lâm Quân, đại bá cũng lo lắng Bệ hạ sẽ nghi ngờ Khánh Hoài ca ca, cho nên mới không phản đối để huynh ấy đi dẹp loạn, dập tắt danh tiếng của Thiết Lâm Quân”.
Khánh Mộ Lam giải thích.
"Đừng nói nữa, ta hiểu rồi”.
Kim Phi bất lực vẫy tay.
Y không phải kẻ ngu, đương nhiên biết ý của Khánh Quốc công.
Đứng ở góc độ một người cha và một vị đại thần, Khánh Quốc công không hề sai, trong lịch sử có rất nhiều tướng lĩnh vì lập công lớn mà bị Hoàng đế giết chết.
Kim Phi cũng không muốn Khánh Hoài là một trong số họ.
Nhưng y càng không hy vọng vó sắt của tộc người khác giẫm đạp lên Trung Nguyên, tàn sát đồng bào của mình.
"Đại Khang hết thuốc chữa thật rồi sao?”
Kim Phi thở dài trong lòng.
Hoàng đế bất tài, quần thần có mưu đồ riêng, ai ai cũng có tính toán của riêng mình.
Điều này khiến Kim Phi cảm thấy bất lực sâu sắc.
Ý tưởng tạo phản thậm chí còn lóe lên trong đầu y.
Nhưng nó đã nhanh chóng bị dập tắt.
Bởi vì y biết, bản thân y tạo ra công cụ máy móc còn được, nhưng không thích hợp làm quan.
Mọi việc ở làng Tây Hà bây giờ đã khiến y đau đầu, chỉ muốn giao hết việc cho trưởng làng, chứ đừng nói đến việc bảo y quản lý một quốc gia.
Trong số những người mà y tin tưởng, cũng không có nhân tài nào như vậy.
Hậu quả của cuộc tạo phản rất có thể khiến thiên hạ hỗn loạn, cuối cùng không thể có kết cục tốt đẹp.
Thay vì như vậy, chi bằng trở thành một khán giả trong ngôi làng nhỏ trên núi này, sống cuộc sống từng mong muốn ở đời trước.
Kim Phi đã bày tỏ thái độ không muốn nói thêm gì nữa, nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam sẽ không tiếp tục quấy rầy.
Nhưng lần này, Khánh Mộ Lam không hề rời đi mà tiếp tục nói: "Tiên sinh, ta có chuyện muốn bàn bạc với ngài”.
"Có chuyện gì?"
Kim Phi ngẩng đầu hỏi.
"Ta muốn nhờ tiên sinh giúp ca ca của ta...”
Chương 324: Cô tiếp tục đi
“Mộ Lam, với thực lực hiện giờ của Thiết Lâm Quân, chỉ cần Khánh Hầu đi dẹp loạn thì sẽ không có nguy hiểm gì đâu”.
Kim Phi lắc đầu nói.
Bởi vì từng sống trong cuộc sống nghèo nàn, nên động lòng trắc ẩn...
Đời trước Kim Phi cũng phải sống cực khổ, nên dễ dàng đồng cảm với những người dân khó khăn ở tầng lớp thấp.
Thực ra, ở sâu trong nội tâm y, y đồng cảm với những người dân lưu lạc đó, họ đều là những người nghèo đáng thương bị ép đến mức không còn cách nào khác nên mới phất cờ khởi nghĩa.
Kim Phi có thể giết người như ngóe ở biên cương, cũng dám đánh tay đôi với đám thổ phỉ cướp bóc, nhưng y không thể không biết phải trái, giơ đao với những người dân chỉ muốn có một con đường sống.
Cho dù là trợ giúp Khánh Hoài cũng không được.
“Tiên sinh, không phải Khánh Hoài ca ca, mà là Tây Xuyên ca ca”, Khánh Mộ Lam bổ sung thêm.
“Ca ca ruột của cô ư?”, Kim Phi kinh ngạc hỏi: “Ca ca của cô là Tây Xuyên Mục, tôi chỉ là một thường dân thì có thể giúp được gì?”
“Thưa ngài, ngài không phải là thường dân, ngài là một quý tộc”, Khánh Mộ Lam đáp lời.
“Được rồi, cho dù ta là quý tộc, nhưng cũng chỉ là là một Nam tước Thanh Thủy sống ẩn ở trong núi không có quyền thế mà thôi!”, Kim Phi tự giễu nói.
“Ai nói ngài không có quyền thế, không có thế lực chứ? Ngài có tiêu cục Trấn Viễn!”
Khánh Mộ Lam nói: “Khánh Hoài ca ca đã viết thư nói rằng lực chiến đấu bây giờ của tiêu cục Trấn Viễn chắc chắn không kém hơn Thiết Lâm Quân...”
“Mộ Lam, ta đã từng lãnh đạo Thiết Lâm Quân, ta biết rất rõ sự chênh lệch giữa tiêu cục Trấn Viễn và Thiết Lâm Quân”.
Kim Phi cắt ngang lời nịnh hót của Khánh Mộ Lam: “Chúng ta đã quen thân như vậy, chắc là cô cũng biết tích cách của ta, cô không cần phải nịnh nọt ta, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi”.
“Vậy thì ta nói thẳng”, Khánh Mộ Lam nói: “Ta muốn mượn dùng tiêu cục Trấn Viễn của ngài”.
“Ý của cô là gì?”, Kim Phi càng thêm khó hiểu.
Bởi vì biên giới có người lưu lạc tạo phản, Tấn Châu Mục đã bị Bệ hạ khiển trách, tước vị cũng bị hạ xuống một bậc”.
Khánh Mộ Lam nói: “Tây Xuyên không giàu hơn Tấn Châu bao nhiêu, ta sợ rằng Tây Xuyên cũng sẽ xuất hiện phản loạn, Bệ hạ sẽ trách tội ca ca của ta”.
Theo luật lệ của Đại Khang, biên giới có người tạo phản, tất cả mọi người từ huyện lệnh đến quận trưởng rồi đến cả châu mục đều phải chịu trách nhiệm.
Nếu quận đó là đất phong của quý tộc nào đó, thì quý tộc này cũng sẽ bị liên lụy.
“Ta nghĩ dân chúng tạo phản, ngoại trừ việc trừ triều đình tăng thuế, còn có một nguyên nhân khác là thổ phỉ”.
Khánh Mộ Lam nói: “Mấy ngày trước, ta đã nhờ người hỏi thăm về chuyện này, rất nhiều nơi, thổ phỉ hàng năm cướp bóc lương thực, số tiền này còn cao hơn cả thuế của triều đình, nếu có thể diệt trừ được thổ phỉ, cuộc sống của dân chúng sẽ tốt hơn rất nhiều, sẽ không có tạo phản nữa, Kim Xuyên là một ví dụ điển hình”.
“Cũng có lý”, Kim Phi gật đầu: “Vậy cô bảo với ca ca của cô ra lệnh cho binh lính các nơi đi trấn áp thổ phỉ là được, mượn tiêu cục Trấn Viễn làm gì?”
“Nếu ra lệnh cho phủ binh mà có tác dụng thì ta cũng không cần đến tìm ngài”.
Khánh Mộ Lam bất lực nói: “Hầu như tất cả những tên thổ phỉ cướp bóc lương thực hàng năm đều có quan hệ chặt chẽ với phủ binh cùng địa phương, nhiều kẻ trong số chúng thậm chí còn được huyện úy đích thân nâng đỡ giống như Kim Xuyên trước đây, sao bọn họ có thể tự diệt mình được chứ?
Mệnh lệnh của ca ca đã được ban xuống, các huyện úy ở các nơi chỉ tùy tiện nói rằng bọn họ không tìm thấy thổ phỉ là có thể khiến ca ca ta không thể nói gì.
Đến lúc đó chẳng những không quét sạch được thổ phỉ, mà ngược lại còn cho phủ binh khắp nơi có cái cớ bắt người dân cung cấp quân lương, đối với dân chúng mà nói, vậy chẳng phải càng làm cho sự việc thêm tồi tệ sao?
Vì vậy, ta muốn nhờ ngài phái tiêu cục Trấn Viễn ra tay diệt trừ thổ phỉ!”
“Mộ Lam, cô cũng không phải không biết tình hình của tiêu cục Trấn Viễn?”
Kim Phi cười khổ nói: “Đừng nói bây giờ có rất nhiều nhân viên hộ tống có nhiệm vụ, cho dù toàn bộ nhân viên hộ tống tập hợp lại cho cô, cũng chỉ có mấy trăm người, cô cho rằng chỉ mấy trăm người thì có thể làm được gì cho Tây xuyên rộng lớn?”
“Đương nhiên ta biết những gì ngài nói”.
Khánh Mộ Lam nói: “Ta đã nói với ca ca ta rồi, tiêu cục Trấn Viễn không cần phái người, ca ca ta sẽ phái hai đội quân từ Đại Tán Quan và Ba Châu tới”.
“Ý của cô là không cần người của tiêu cục Trấn Viễn, chẳng qua là muốn mượn danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn thôi sao?”
Kim Phi hiểu ý của Khánh Mộ Lam, nhưng y không hiểu tại sao Khánh Mộ Lam và ca ca cô ấy lại làm như vậy.
“Đúng vậy”, Khánh Mộ Lam gật đầu.
“Tại sao?” Kim Phi hỏi: “Nếu châu mục đại nhân muốn trấn áp thổ phỉ, cũng có quân đội, cứ thế ra tay không phải là được rồi sao? Tại sao phải lòng vòng như vậy?”
“Còn không phải sợ trong triều có người đàm tiếu nói ca ca ta thu mua lòng người sao, sẽ bị Bệ hạ nghi ngờ”.
Khánh Mộ Lam bất lực nói.
“Chẳng lẽ ta không sợ Bệ hạ nghi ngờ sao?”
Kim Phi tức giận nói.
Nói nửa ngày, hóa là vì điều này.
“Thứ nhất là ngài không vào triều làm quan, thứ hai ngài không có đất phong hay quân đội, Bệ hạ sẽ không nghi ngờ”.
“Cô cũng không phải Bệ hạ, sao biết ngài ấy sẽ không chứ?”
Kim Phi không dễ mắc lừa: “Mộ Lam, ta đã nhìn lầm cô rồi, uổng công ta trước kia còn coi cô là bạn, nhưng cô lại âm mưu muốn để ta chịu oan!”
“Sao ngài có thể nói ta như vậy?”
Khánh Mộ Lam giậm chân nói: “Ngài nghe ta nói hết đã!”
“Cô tiếp tục đi”.
Kim Phi ra hiệu Khánh Mộ Lam nói tiếp.
“Tiên sinh, ca ca ta nói, sẽ không để ngài làm điều đó không công”.
Khánh Mộ Lam nói tiếp: “Không phải ngài đang tìm kiếm các loại mỏ khoáng sản sao? Chỉ cần ngài đồng ý giúp đỡ, nếu sau này ngài tìm được mỏ khoáng sản nào, chỉ cần ở địa bàn Tây Xuyên, ca ca ta có thể làm chủ bán cho ngài, hơn nữa còn có thể cho phép ngài làm muối và bán muối ở địa bàn Quảng Nguyên!”
"Thật ư?"
Kim Phi hơi nheo mắt lại.
Kỹ thuật làm muối của Đại Khang rất lạc hậu, muối làm ra có vị vừa đắng vừa chát, Kim Phi ăn không quen nên đã bí mật xử lý lại để loại bỏ tạp chất và các chất có hại.
Bất kể chất lượng hay mùi vị, cũng có thể bỏ xa muối của Đại Khang mấy con phố.
Sở dĩ lén lút làm muối, là vì tự làm muối ở Đại Khang là phạm pháp.
Muối là một trong những nguyên tố thiết yếu của cơ thể con người, đồng thời cũng vật tư bắt buộc trong mỗi hộ gia đình, nhu cầu thị trường rất lớn, lợi nhuận thu về cũng rất lớn.
Từ xưa tới nay, buôn muối gần như đồng nghĩa với danh từ đại gia.
Đương nhiên, các quý tộc sẽ không bỏ qua số tiền lãi lớn như vậy, rất nhiều thương nhân buôn muối đều là người kiếm ra tiền của các quý tộc.
Hầu hết số tiền kiếm được của dân buôn muối đều bị những kẻ chống lưng lấy sạch.
Để bảo vệ lợi ích của mình, các quý tộc đã ra luật lệ rằng quan phủ độc quyền bán muối, những người không được quan phủ cho phép không được phép sản xuất và bán muối.
Nếu Kim Phi có thể có tư cách làm muối và bán muối, thì dù chỉ một quận, y cũng có thể có một khoản thu nhập cố định lớn.
So với việc làm muối và bán muối, thật ra Kim Phi càng để ý tới điều kiện đầu tiên mà Khánh Mộ Lam nói hơn.
Bây giờ y đang lén lút khai thác mỏ vonfram và than đá, không thể làm rầm rộ, hơn nữa còn có nguy cơ bị phát hiện.
Nếu có thể quanh minh chính đại nhận thầu, y có thể chế tạo dụng cụ đưa vào mỏ, hiệu suất khai thác sẽ lập tức tăng lên gấp bội.
Nó có thể thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển của xưởng luyện sắt.
Dù biết nhà họ Khánh đang lợi dụng mình nhưng Kim Phi vẫn hơi dao động.
Khánh Mộ Lam nói rất đúng, một là y không làm quan, hai là không có đất phong, không có gì khiến Hoàng đế kiêng dè, vì vậy cũng không quá lo lắng Hoàng đế nghi ngờ.
Nhưng cơ hội bắt chẹt nhà họ Khánh cũng không nhiều, huống hồ trong đàm phán nếu muốn nhiều hơn thì tất nhiên sẽ phải đòi hỏi nhiều hơn.
Cho nên dù Kim Phi dao động, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại y còn trầm tư một lúc, dáng vẻ cân nhắc hỏi: “Còn gì nữa không?”
Chương 325: Điều kiện
“Tiên sinh, chẳng lẽ hai điều kiện này chưa thể hiện đủ thành ý của ca ca ta sao?"
Khánh Mộ Lam không phải là kẻ ngốc, cô ấy cũng đoán được ý đồ của Kim Phi: "Ngài có biết bên ngoài có bao nhiêu người giành nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì muốn có thân phận thương gia buôn muối không? Còn mỏ khoáng sản nữa, chỉ cần thuộc địa phận Tây Xuyên, tiên sinh đều có thể khai thác, tôi dám đảm bảo ở Đại Khang không có mấy người có được tư cách này đâu!"
"Đó là vì người khác không thèm làm mà thôi", Kim Phi nói: “Hơn nữa cô nói cứ như thể ta không cần phải bỏ tiền ra không bằng”.
Khánh Mộ Lam không trả lời Kim Phi, mà nhìn Tiểu Nga đang vùi đầu ăn: "Tiểu Nga, không phải sắp tới giờ học rồi ư? Sao em còn chưa đi?"
"Hả?"
Tiểu Nga bối rối ngẩng đầu lên, không hiểu sao chủ đề nói chuyện lại chuyển thành chuyện của mình.
Nhưng Quan Hạ Nhi hiểu ra những gì Khánh Mộ Lam sắp nói với Kim Phi không phù hợp để họ lắng nghe, vì vậy cô đưa tay ra kéo Tiểu Nga.
"Tỷ tỷ đừng kéo ta, chờ ta bưng canh lên đã!"
Tiểu Nga cố gắng bưng nồi đất đựng thịt đi.
Đường Tiểu Bắc và Đường Đông Đông cũng lần lượt thức thời rời đi.
Khánh Mộ Lam đi tới đóng cửa lại, sau đó chớp mắt nhìn Kim Phi, nói: "Bao cả núi để khai thác chắc chắn sẽ tốn tiền, nhưng chúng ta có thể thương lượng xem sẽ tốn bao nhiêu mà”.
Đôi mắt của Kim Phi lóe sáng khi nghe điều đó.
Trên thực tế, những hoạt động giống vậy ở đời trước cũng không hề hiếm, một số tư bản phát hiện vài mỏ khoáng sản ở Châu Phi, chỉ cần hối lộ quan chức địa phương là có thể ký hợp đồng với giá rất thấp.
Cách làm của Khánh Mộ Lam là khả thi.
Đại Khang không coi trọng công nghiệp, thậm chí không có bộ phận chuyên môn thăm dò, ngoại trừ các mỏ khoáng sản thông dụng như vàng, bạc, đồng và sắt, họ biết rất ít về các mỏ khoáng sản khác, cũng ít người quản lý những mỏ đó, càng không có ai tranh giành.
Nói trắng ra, đối với hầu hết mọi người, những mỏ khoáng sản đó không khác gì những viên đá thông thường, nhưng đối với Kim Phi, chúng lại rất quan trọng.
Sở dĩ Tây Xuyên Mục đưa ra điều kiện này để đàm phán với Kim Phi là vì Khánh Mộ Lam đã viết thư cho anh ta rằng Kim Phi cần có mỏ khoáng sản.
Kim Phi cũng đoán được điểm này, nhưng y không vạch trần, cũng không hề cảm thấy Khánh Mộ Lam phản bội y.
Dù sao Tây Xuyên Mục cũng là ca ca ruột của cô ấy, cô ấy mới quen Kim Phi được vài tháng mà thôi, dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết Khánh Mộ Lam sẽ thiên vị ai.
Kim Phi đã cảm thấy rất hài lòng với kết quả này rồi.
"Cũng được”.
Kim Phi gật đầu, đồng ý với đề nghị này.
"À, tiên sinh, còn có một điều ta muốn nói trước. Nếu ngài tìm thấy các mỏ vàng, bạc và đồng thì bọn ta không có cách nào nhận thầu với ngài đâu đấy”.
Khánh Mộ Lam nhắc nhở: "Còn quặng sắt và mỏ thiếc cũng không thể quá rẻ”.
“Ta hiểu”, Kim Phi khẽ gật đầu.
Vàng, bạc và đồng là tiền tệ của Đại Khang, chỉ có triều đình mới có tư cách khai thác, Tây Xuyên Mục cũng không dám tùy ý định đoạt.
Còn sắt và thiếc đã được sử dụng rộng rãi, vì vậy không có cách nào để lợi dụng sơ hở bán với giá rẻ.
“Vậy ngài còn muốn hỏi gì nữa không?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ca ca của cô có điều kiện gì?” Kim Phi hỏi.
Y tin rằng trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí, ngoài việc mượn danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn, Tây Xuyên Mục chắc chắn còn có ý định khác.
"Ca ca của ta muốn 50% lợi nhuận từ việc làm muối và bán muối. Còn về những mỏ khoáng sản thì thôi khỏi cần nhưng sau này nếu ca ca của ta phải dẫn quân tác chiến thì tiên sinh cần cung cấp cho ca ca của ta đủ cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá”.
Khánh Mộ Lam nói: "Đương nhiên, ca ca của ta cũng sẽ không lấy không, huynh ấy có thể dùng bạc để mua từ chỗ tiên sinh”.
Nhờ việc Đường Đông Đông bảo mật nên cho đến nay, phương pháp sản xuất cung nỏ hạng nặng vẫn chưa bị rò rỉ.
Nếu Tây Xuyên Mục muốn có nó thì cũng phải tìm Kim Phi để mua.
"Mua cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá ư?", Kim Phi hơi căng thẳng: "Ca ca của cô biết được những gì rồi,... hay là có ý định gì?"
“Tiên sinh, ngài đang nghĩ gì vậy?” Khánh Mộ Lam trừng mắt nhìn Kim Phi: “Ca ca của ta nhận thấy gần đây Thổ Phan có một số thay đổi vì vậy mới sắp xếp trước một số thứ mà thôi”.
Phủ thành của Tây Xuyên chính là Thành An – nơi ở đời trước của Kim Phi, thuộc trấn biên giới trong lãnh thổ Đại Khang, phía Tây chưa đến hai trăm dặm là bộ lạc Thổ Phan.
Khi đó, Hoàng đế sáng lập Đại Khang đã thành lập phủ thành của Tây Xuyên ở đây để ngăn chặn người Thổ Phan.
Hầu hết châu mục của các châu đều là quan văn, nhưng Tây Xuyên Mục về cơ bản đều xuất thân từ gia đình võ tướng.
Cách nói này của Khánh Mộ Lam cũng khá hợp lý.
Thực ra, Kim Phi biết rằng có lẽ Khánh Mộ Lam không nói thật, hoặc cô ấy cũng không biết kế hoạch thực sự của ca ca mình.
Nhưng biết hay không thì có sao đâu, miễn là Tây Xuyên Mục không mua cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá để đánh y là được.
Ngay cả khi Tây Xuyên Mục đánh Kim Phi thì y cũng không sợ.
Không một tay buôn vũ khí nào lại bán những vũ khí mới nhất ra bên ngoài, Kim Phi cũng không ngoại lệ.
Cho dù là cung nỏ hạng nặng hay máy bắn đá, trước mắt Kim Phi đều đang sử dụng những máy đời đầu tiên, nếu cần, bất cứ lúc nào y cũng có thể tạo ra một sản phẩm nâng cấp với uy lực lớn hơn và tầm bắn xa hơn.
Hơn nữa, khi thiết kế cung nỏ hạng nặng, Kim Phi đã cân nhắc đến việc này, vì vậy những chiếc cung nỏ hạng nặng do làng Tây Hà chế tạo có ba bộ phận chính cần được thay thế sau khoảng hai trăm lần sử dụng.
Mà vật liệu thép cần thiết cho những bộ phận này chỉ có thể được tạo ra bởi xưởng luyện sắt của y.
Nếu Tây Xuyên Mục đến đánh Kim Phi, chỉ cần y cắt đứt nguồn cung ứng những bộ phận này thì chiếc cung nỏ hạng nặng sẽ thành một đống sắt vụn.
Vì vậy Kim Phi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Được!"
Khi các quý tộc khác tìm tới người buôn muối, họ đều yêu cầu ít nhất 70% lợi nhuận, một số người còn rất tàn nhẫn, thậm chí yêu cầu 80% hoặc 90%.
Mặc dù vậy, những người buôn muối vẫn rất giàu có.
Tây Xuyên Mục chỉ cần 50% đã được coi là rất có lương tâm.
Vả lại 50% cũng không chỉ đút vào túi một mình Tây Xuyên Mục, anh ta còn phải chia một phần cho quận trưởng Quảng Nguyên, đây cũng là một quy tắc bất thành văn trong chốn quan trường.
"Vậy cứ quyết định thế nhé!”
Khánh Mộ Lam ngập ngừng đưa tay ra.
“Chốt kèo!"
Kim Phi đưa tay phải ra bắt tay với Khánh Mộ Lam: "Ta hy vọng cô và ca ca của cô không gài bẫy ta”.
"Tiên sinh, ca ca của ta thật sự không có ác ý gì với ngài, cũng không có bất kỳ âm mưu gì đâu”.
Khánh Mộ Lam nói tiếp: "Tất cả mọi chuyện ta đều đã nói ở đây, cũng không giấu ngài điều gì. Khi ta đến làng Tây Hà, ca ca của ta từng nói rằng thiên hạ sẽ loạn lạc, với tài năng và tấm lòng của ngài sau này ngài chắc chắn sẽ trở thành nhân vật anh hùng khuấy động mưa gió, bảo ta phải tạo mối quan hệ tốt với ngài, huynh ấy còn nói sau này ngộ nhỡ nhà họ Khánh gặp nạn, hy vọng tiên sinh có thể cứu giúp”.
“Ca ca ngươi thật sự đề cao ta quá rồi”, Kim Phi cười tự giễu nói: “Ta chỉ là một kẻ lười biếng, làm anh hùng gì chứ…”
"Tiên sinh nói như vậy thì quá khiêm tốn. Ca ca của ta nhìn người rất chuẩn xác”.
Khánh Mộ Lam nói: “Huynh ấy nói tiên sinh là anh hùng thì chắc chắn tiên sinh sẽ là anh hùng, cũng giống như việc huynh ấy đã sớm nói rằng thiên hạ sẽ đại loạn nhưng lúc đó ta không tin, bây giờ không phải đã có người tạo phản rồi sao?”
“Ca ca của cô quả nhiên rất lợi hại”, Kim Phi cảm thán nói.
Hóa ra không chỉ có một mình Kim Phi cảm thấy Đại Khang sắp đến hồi kết, những người khác cũng nhận ra điều đó.
Cũng đúng, Đại Khang nhiều người như vậy, những đại thần có thể đứng trong đội ngũ của triều đình, không có ai là kẻ ngốc.
Không phải bọn họ không nhìn rõ tình thế, mà là bọn họ không chịu hi sinh lợi ích của bản thân và vẫn mong bản thân mình gặp may mà thôi.
Có lẽ chỉ khi ngọn lửa chiến tranh bùng cháy trên đầu, họ mới cảm nhận được nỗi thống khổ.
Những gì nên nói đã nói hết, Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi đang suy nghĩ về điều gì đó nên nhẹ nhàng đứng dậy định rời đi.
Nhưng cô ấy bị Kim Phi gọi lại: "Mộ Lam, chờ một chút”.
Sau khi tiễn Ngụy Vô Nhai rời đi, Kim Phi lại được Kim Bằng dẫn đường, đi dạo một vòng quanh Hắc Phong Lĩnh.
Hắc Phong Lĩnh bây giờ đã không còn là một mảnh đất hoang vu cằn cỗi, bởi vì Kim Phi đã xây dựng một trạm trung chuyển ở đây, ngày càng nhiều thương nhân nghỉ chân khi đến Hắc Phong Lĩnh hoặc đơn giản là ngủ trong lều bạt bên ngoài trạm trung chuyển.
Đường Tiểu Bắc cảm thấy đây là một cơ hội kinh doanh, vì vậy quyết định xây dựng một nhà trọ ở đây, ước tính nó sẽ được hoàn thành sau nửa tháng.
Trạm trung chuyển cũng đã phát triển từ một vài túp lều vài trước đây thành năm ngôi nhà lớn lợp ngói, chứa đầy các vật liệu khác nhau như dây bện, lương thực và các loại vật liệu.
Than đá được Kim Bằng đưa vào hang động trên núi, mỗi khi vận chuyển than đều sẽ vận chuyển cùng với quặng sắt do mấy người Kim Bằng khai thác.
Hang nhỏ đào lâu như vậy, diện tích cũng đã mở rộng hơn phân nửa.
Nói chung, Kim Phi rất hài lòng với những thay đổi ở Hắc Phong Lĩnh, sau khi động viên Kim Bằng một lúc, y quay trở lại làng Tây Hà từ cây cầu treo và lao vào phòng thí nghiệm.
Với sự phát triển nhanh chóng của làng Tây Hà, Kim Phi cần sản xuất càng nhiều thứ hơn nữa.
Bây giờ đã có wolfram, có thể chế tạo các loại mũi khoan và đầu dao.
Có mũi khoan và mũi dao thì có thể chế tạo nhiều loại công cụ bàn đạp cơ bản, chẳng hạn như máy tiện, máy phay, máy bào, máy khoan, máy mài, v.v...
Đây là cơ sở căn bản của các máy móc gia công chi tiết. Với các máy công cụ này, có thể gia công các công cụ chính xác tỉ mỉ hơn, sau đó những công cụ này có thể được sử dụng để sản xuất các máy công cụ ổn định hơn, từ đó bước vào một vòng tuần hoàn.
Trên thực tế, máy tiện đã xuất hiện vào thời nhà Tần ở đời trước, nhưng chúng không tìm được con đường phù hợp, phát triển rất chậm. Sau đó, phương Tây đã phát hiện ra vòng tuần hoàn, từ đó đã tạo ra cuộc cách mạng công nghiệp, các loại máy công cụ lần lượt xuất hiện, động cơ hơi nước đã được sản xuất.
Mà sự xuất hiện của động cơ hơi nước đã cung cấp các kỹ năng ổn định và mạnh mẽ hơn cho máy công cụ, tương đương với việc lắp đặt một trái tim mạnh mẽ cho ngành công nghiệp, cuối cùng giúp ngành công nghiệp cất cánh bay xa.
Trong đầu Kim Phi có lịch sử phát triển hoàn chỉnh và phương pháp chế tạo máy móc công cụ, chỉ cần cho y thời gian, y hoàn toàn có lòng tin vào việc chế tạo tàu hỏa động cơ đốt trong và tàu chiến bọc thép.
Nhưng bắt đầu từ con số không, khối lượng công việc rất lớn, bản thân Kim Phi cũng không thể nói chính xác được cần bao nhiêu tài nguyên và thời gian.
May thay, y có trợ thủ kiếm tiền như Đường Tiểu Bắc, có thể truyền máu cho y liên tục, khiến y hiếm khi lo lắng về chuyện tiền bạc.
Mãn Thương về cơ bản cũng đã ra nghề, học được cách đọc bản vẽ, có nhiều thứ chỉ cần Kim Phi đưa cho hắn bản vẽ, hắn đã có thể sản xuất chúng cùng với một nhóm nữ học trò, điều này đã giảm bớt rất nhiều khối lượng công việc của Kim Phi.
Trong mấy ngày tiếp đó, Kim Phi ăn ở trong phòng thí nghiệm và xưởng luyện sắt, y dẫn dắt Mãn Thương và nhóm nữ học trò của hắn. Sau nhiều ngày đêm làm việc chăm chỉ, chiếc máy tiện đầu tiên của Đại Khang cuối cùng đã hoàn thành.
Mặc dù vẫn còn rất sơ khai, nhưng Kim Phi rất vui.
Chiếc máy tiện này chẳng khác nào nền tảng cho sự phát triển bền vững.
"Mấy ngày nay mọi người đều vất vả rồi, Mãn Thương thưởng cho mỗi người năm lượng bạc!"
Mấy ngày này Mãn Thương và các nữ học trò cũng ăn ở sinh hoạt trong xưởng luyện sắt, cả đám người đều nhếch nhác bẩn thỉu, trên tóc có rất nhiều rỉ sét và dầu nhớt.
"Cảm ơn tiên sinh! Cảm ơn tiên sinh!"
Tất cả các học trò nữ đều vui mừng hoan hô.
Rất nhiều trong số họ bị bán cùng người nhà, may mắn được Kim Phi mua lại, nhưng vẫn có một số người có người nhà gặp nạn ở bên bọn môi giới, hoặc đã bị bọn môi giới bán cho người khác.
Có tiền, họ có thể tìm cách chuộc người nhà.
Còn họ chẳng có ý nghĩ gì cho bản thân của họ.
Bởi vì họ biết rất rõ rằng Mãn Thương đã dạy họ quá nhiều thứ, tuyệt đối không cho phép họ được chuộc thân mang theo tất cả những gì đã học được.
Hơn nữa họ rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.
Ngoài việc không thể tùy ý rời khỏi làng, trong làng cũng không có ai cấm đoán hay hạn chế bọn họ.
Mỗi ngày họ có đủ lương thực để ăn, còn có cả tiền lương, cũng không ai dám bắt nạt họ.
Tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với những ngày trước đây.
Bây giờ dù Mãn Thương đuổi bọn họ đi, cũng không ai muốn rời đi.
"Tiên sinh, máy tiện thật hữu ích, có thứ máy móc này, ta có thể tạo ra một khung cửi trong nhiều nhất là năm ngày!"
Mãn Thương đã thí nghiệm mấy lần, yêu mến máy công cụ này đến mức không chịu rời tay.
"Sau này có nhiều máy tiện hơn, chúng ta sẽ có thể thực hiện công việc dây chuyền lắp ráp. Đến lúc đó chúng ta có thể tạo ra nhiều khung cửi trong một ngày thay vì năm ngày!", Kim Phi cười nói.
“Công việc dây chuyền lắp ráp là gì?” Mãn Thương tò mò hỏi.
"Có nghĩa là mỗi máy sẽ chuyên làm một hoặc hai bộ phận, sau đó gửi những bộ phận này đến phòng bên cạnh, nơi những người chuyên môn sẽ lắp ráp chúng thành khung cửi”, Kim Phi giải thích.
"Cách này hay quá!", Mãn Thương nghe vậy hai mắt sáng rực: "Mỗi người chỉ làm ra một bộ phận, cho nên dù người này phản bội, cũng chỉ biết cách làm ra một hay hai bộ phận mà thôi, không thể làm được toàn bộ khung cửi!"
“Ừ”, Kim Phi gật đầu: “Hơn nữa mỗi người chỉ làm một hay hai bộ phận cũng sẽ ngày càng thành thạo, đồ làm ra sẽ ngày càng tốt hơn”.
“Đúng đúng!”, Mãn Thương gật đầu liên tục.
Kim Phi đã dạy Mãn Thương một số cách sử dụng cơ bản của máy tiện, trời sắp tối y mới về nhà.
"Ồ, sao tướng công lại thành ra bộ dạng này?”
Nhìn thấy bộ dạng của Kim Phi, Quan Hạ Nhi đau lòng rơi nước mắt: "Nhuận Nương, mau đun nước nóng để tướng công đi tắm!"
Chế tạo máy móc vốn dĩ là một công việc bẩn thỉu, Kim Phi đã không tắm rửa và thay quần áo trong mấy ngày liền, cơ thể y bẩn hơn cả đám nữ học trò của Mãn Thương, y còn bị trầy xước mấy chỗ bởi các công cụ. Khi vừa nhìn thấy y, Quan Hạ Nhi còn nghĩ có ăn mày tới nhà mình.
Nhuận Nương từ trong bếp ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ Kim Phi, mỉm cười nói: "Vừa rồi Tiểu Bắc phu nhân bảo ta đun nước nóng, nhưng vẫn chưa dùng đến”.
"Kệ cô ấy!"
Quan Hạ Nhi kéo Kim Phi vào phòng tắm.
Khi cả hai ra khỏi phòng tắm, mấy người Khánh Mộ Lam, Đường Tiểu Bắc đã ngồi vào bàn ăn.
"Này, chị Hạ Nhi, tướng công nhà chị đi tắm, sao tóc chị cũng ướt thế kia?"
Đường Tiểu Bắc chớp đôi mắt to, cố tình hỏi.
"Ăn cơm của muội đi!"
Quan Hạ Nhi liếc mắt nhìn Đường Tiểu Bắc, còn đỏ mặt véo cô ấy một cái.
Đường Tiểu Bắc không hề sợ hãi, tránh sang một bên nháy mắt với Khánh Mộ Lam.
Bình thường Khánh Mộ Lam cũng thích trêu chọc Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nhưng hôm nay cô ấy thờ ơ với cái nháy mắt của Đường Tiểu Bắc, như thể cô ấy không nhìn thấy, khuôn mặt cô ấy đầy vẻ buồn bã.
"Mộ Lam, sao vậy, cô có tâm sự sao?"
Kim Phi cũng cảm thấy Khánh Mộ Lam có gì đó không đúng lắm.
"Tần Thế huynh ở quận thành hôm nay đã đưa thư tới, nói công văn tăng thuế của triều đình đã truyền tới, có lẽ ngày mai hoặc mốt sẽ công bố”.
Khánh Mộ Lam thở dài: "Tăng thuế 10%, chuyện này không thể thay đổi được nữa!"
"Đám quan lại trong triều đình đúng là muốn bức chết thường dân!"
Kim Phi cũng không có tâm trạng ăn cơm, y đặt bát lên bàn: “Chẳng lẽ bọn họ không sợ người dân trăm họ tạo phản sao?”
"Tạo phản ư?"
Trong thời đại phong kiến, tạo phản là một chủ đề rất đáng sợ và nặng nề, mọi người trong phòng đều bị những lời của Kim Phi dọa sợ.
"Tiên sinh, không đến mức đó chứ?"
Khánh Mộ Lam cau mày hỏi.
Chương 322: Xảy ra chuyện rồi
“Không đến mức đó ư?”
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam: "Cô cứ đợi mà xem, đến khi có thông báo, chắc chắn người dân lưu lạc sẽ nổi loạn khắp nơi”.
"Điều này thì ta tin. Mỗi năm khi thu thuế, đều sẽ có một số lượng lớn người lưu lạc tị nạn”.
Khánh Mộ Lam nói: "Người dân lưu lạc bị bắt, cùng lắm là bị bán, đi lính. Nếu làm tốt trong quân đội, họ vẫn có cơ hội lập công và được khen thưởng, nhưng tạo phản thì sẽ bị giết hại cả chín đời trong dòng họ!
Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên tăng thuế, mấy năm trước cũng không có ai dám tạo phản”.
Địa vị quyết định suy nghĩ, Khánh Mộ Lam tuy không phải là loại công tử bột, cũng có nhiệt huyết phục vụ quốc gia, nhưng cô ấy cũng là con cháu quý tộc thực sự, suy nghĩ của cô ấy có rất nhiều điểm chung với đám quý tộc giàu có khác.
Ví dụ như sau khi bắt được Triệu huyện úy, Kim Phi đã nghĩ đưa ông ta đến quan phủ nhờ pháp luật xử lý, như vậy không những đỡ phiền phức mà còn sạch sẽ từ đầu đến cuối, không ai có thể tìm ra sơ sót gì.
Nhưng Khánh Mộ Lam lại cảm thấy rằng những lời nói của Triệu huyện úy đã xúc phạm tôn nghiêm của quý tộc như Kim Phi, vì vậy cô ấy đã lựa chọn giết ông ta ngay tại chỗ, sau đó sử dụng ảnh hưởng của anh trai mình để làm dịu sự việc.
Trên thực tế, Khánh Mộ Lam không có ý mượn chuyện này để thể hiện thế lực của gia tộc mình, mà cô ấy đã nhận được sự giáo dục này từ khi còn nhỏ.
Có lẽ trong mắt các quý tộc lão làng, quyền uy và cái gọi là tôn nghiêm của quý tộc là quan trọng nhất, còn thường dân chỉ là công cụ như trâu ngựa mà thôi.
Quý tộc cho rằng người dân bình thường coi trọng dòng tộc, nên đã tạo ra gông xiềng giết chết chín đời trong dòng tộc, sau đó mặc sức chèo lái.
Quất thêm vài roi nữa, trâu ngựa sẽ chỉ chạy nhanh hơn và làm được nhiều việc hơn.
Lãnh thổ Đại Khang thái bình quá lâu, e rằng hoàng đế và đám quan lại trong triều đã quên mất rằng trâu ngựa khi bị quất đau cũng sẽ đá người.
Hơn nữa, người dân trăm họ là những người có máu thịt và ý tưởng, không phải trâu ngựa.
Quất một vài roi thì người dân còn chịu đựng được, nhưng cứ dồn họ đến chỗ chết, không cho dân chúng một con đường sống thì họ sẽ nổi dậy tạo phản.
"Mộ Lam, để ta kể cho cô nghe một câu chuyện”.
Kim Phi biết suy nghĩ của Khánh Mộ Lam đã ăn sâu bén rễ, nói đạo lý cũng vô dụng, y chỉ đành thay đổi sách lược.
Y nâng tách trà lên nhấm nháp rồi kể: “Có một lái buôn mua một con lạc đà, nó rất khỏe hơn nữa còn nhẫn nhục chịu khó, lần đầu tiên đi ra ngoài, lái buôn bắt nó vác hai kiện hàng, lạc đà vác đi rất dễ dàng.
Lần thứ hai ra ngoài, người lái buôn tăng số hàng lên bốn kiện mà lạc đà vẫn đi đều nên đến lần thứ ba ra ngoài, người lái buôn lại chất thêm hai kiện cho lạc đà.
Khi hàng được chất thêm tám kiện, con lạc đà đã rất mệt, nhưng nó vẫn kiên trì không gục ngã.
Người lái buôn cũng thấy con lạc đà đã rất mệt, nhưng nghĩ rằng tám bao đã vác được, có thêm nửa bao cũng không sao đâu, thế là lại bắt lạc đà vác thêm nửa bao nữa.
Con lạc đà cũng rất biết điều, nghiến răng vác theo gánh nặng tám kiện rưỡi, bước đi khó khăn. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa kho, một cọng rơm rơi trên đống hàng.
Vốn dĩ con lạc đà đã đến cực hạn, cuối cùng không thể chịu đựng được, nó ngã xuống đất, không thể đứng dậy nữa".
Khánh Mộ Lam hiển nhiên hiểu ý của Kim Phi, cô ấy tỏ vẻ trầm ngâm: "Tiên sinh, ý của ngài là việc tăng thuế này sẽ là cọng rơm đè chết con lạc đà sao?"
“Ta nghĩ rất có khả năng, vì lần tăng thuế lần này khác với những năm trước”.
Kim Phi nói: "Bây giờ, từ chỗ của các cựu binh xuất ngũ, rất nhiều người dân đều biết tin Thiết Lâm Quân năm nay đánh thắng trận, tiêu diệt đám giặc Đảng Hạng. Mọi người dân đều mong chờ giảm thuế, kết quả triều đình không những không giảm mà lại còn tăng thuế, lỗ hổng tâm lý trong đó là rất lớn, nó sẽ khiến dân chúng hoàn toàn thất vọng với triều đình.
Lúc đầu, mọi người có thể còn sợ sự trừng phạt giết hết chín đời trong dòng tộc nên lựa chọn đi lưu lạc, nhưng khi chín đời trong dòng tộc cũng không thể sống tiếp thì người dân còn sợ gì nữa chứ?"
"Vậy phải làm sao?"
Khánh Mộ Lam toát mồ hôi lạnh trước những lời nói của Kim Phi.
Có người dân tạo phản, chứng tỏ một triều đại đã mục nát đến cực điểm.
Kẻ thù mạnh rình rập quanh biên giới, nếu người dân còn tạo phản thì gần như gióng lên hồi chuông báo tử cho sự sụp đổ của Đại Khang.
"Rất đơn giản, bảo triều đình rút lại sắc lệnh là được”.
Kim Phi hờ hững đáp.
"Không thể nào, sao triều đình có thể thu hồi sắc lệnh đã công bố với thiên hạ được chứ? Như vậy mặt mũi của Bệ hạ và đám đại thần biết để vào đâu?”
Khánh Mộ Lam thốt ra một câu mà không cần suy nghĩ.
Câu nói này cũng chứng minh suy nghĩ của Kim Phi là đúng, mặc dù biết sắc lệnh tăng thuế có thể khiến dân chúng tạo phản nhưng điều đầu tiên Khánh Mộ Lam nghĩ đến là thể diện của hoàng đế và đám đại thần chứ không phải là sự sống chết của người dân.
"Vậy thì ta cũng hết cách”.
Kim Phi dang tay ra một cách bất lực.
Sự thật đã chứng minh rằng suy đoán của Kim Phi là chính xác.
Sau khi cáo thị được công bố vào ngày hôm sau, sự phản kháng của người dân vô cùng dữ dội.
Từ xưa đến nay, dân chúng đều không tranh đấu với quan lại, gặp mặt quan lại đều cực kỳ nhún nhường khiêm tốn, sợ có điều đắc tội làm đám quan lại không vui.
Nhưng vào ngày này, toàn bộ Đại Khang không biết có bao nhiêu quan lại đọc cáo thị đã bị người dân nhổ nước bọt, thậm chí có nơi còn xảy ra xung đột đổ máu.
Chỉ có Kim Xuyên, bởi vì không còn thổ phỉ cướp bóc lương thực, người dân mặc dù cũng thất vọng, nhưng cũng không quá kích động.
Có điều, mọi người cũng đang thảo luận về vấn đề này.
"Sao lại như vậy chứ? Chẳng phải Hầu gia và tiên sinh đã lãnh đạo Thiết Lâm Quân đánh thắng trận ở thành Vị Châu ư? Tại sao triều đình không giảm thuế mà lại tăng thuế?"
"Làm sao mà ta biết được, không phải là Kim tiên sinh nói dối đấy chứ?"
"Lão Chu, đừng nói bậy bạ ở đây. Năm nay huynh đệ của ông đây mới xuất ngũ từ Thiết Lâm Quân. Huynh ấy đã đích thân tham gia trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, còn bị cung tên của đám Đảng Hạng bắn mù một bên mắt. Nếu ngươi tiếp tục bêu xấu Kim tiên sinh và vu khống Thiết Lâm Quân thì ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ngươi!"
"Nếu Kim tiên sinh không tiêu diệt đám thổ phỉ trên núi Hổ Đầu thì chúng ta lấy đâu ra cuộc sống tốt? Lão Chu, ngươi dám nói xấu Kim tiên sinh, nếu người làng Tây Hà nghe được thì chắc chắn sẽ đánh chết ngươi”.
"Mọi người, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ Kim tiên sinh, tha cho ta đi!"
Người đàn ông tên Lão Chu vội vàng cúi đầu cầu xin tha thứ.
Dù sao cũng là người cùng làng, những người đàn ông khác cũng không so đo tính toán nữa mà tiếp tục bàn luận.
"Ta nghe đoàn thương nhân qua đường nói rằng, mấy ngày nay ở Thiên Sơn khắp nơi đều là người, bọn họ đều sợ không nộp thuế nổi, đang tính chạy vào trong núi tị nạn!"
"Thật hay giả thế, hôm qua ta và Lão Viên đi săn, đi bộ trong núi gần một ngày, sao không thấy ai trong núi?"
"Kim Xuyên chúng ta không có đám thổ phỉ cướp lương thực, còn có thể đến làng Tây Hà để làm việc. Dù thuế tăng 10% thì cuộc sống cũng tốt hơn nhiều so với những năm trước. Ai sẽ lưu lạc sau núi chứ?"
"Đúng vậy, đều nhờ Kim tiên sinh, nếu không có Kim tiên sinh e rằng chúng ta cũng phải vào núi rồi!"
“Thuế vốn dĩ đã nặng rồi, thêm 10% thì làm sao sống nổi đây?”
"Khi trở về, ta phải dập đầu trước bài vị của Kim tiên sinh!"
...
Người dân Kim Xuyên vốn dĩ đã rất biết ơn Kim Phi, bây giờ khi nhìn thấy sự khốn khổ ở các huyện khác, lòng biết ơn của họ đối với Kim Phi càng tăng thêm.
Ảnh hưởng của Kim Phi ở Kim Xuyên cũng theo đó mở rộng, tầm ảnh hưởng do việc tăng thuế mang lại cũng không ngừng lan rộng khắp Đại Khang.
Vào ngày thứ mười lăm sau khi cáo thị được công khai, Khánh Mộ Lam vội vàng chạy vào nhà Kim Phi.
"Tiên sinh, ngài nói không sai, thật sự đã xảy ra chuyện rồi!"
Chương 323: Tỏ thái độ
Kim Phi đang ăn cơm, vừa nghe thấy vậy tay cũng hơi run, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
Vừa nói, y vừa kéo món ăn yêu thích của mình đến trước mặt.
"Có người tạo phản rồi!"
Khánh Mộ Lam vừa dứt lời, mấy người ngồi quanh bàn ăn bỗng ho khan.
Ngoại trừ Tiểu Nga vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện và Kim Phi đã đoán trước được mọi chuyện, những người khác đều bị sặc.
"Ở đâu?"
Kim Phi thầm vui mừng vì mình đã có tầm nhìn xa, y dùng tay áo che đĩa thức ăn, nếu không bữa ăn sẽ không thể ăn tiếp được nữa.
"Tấn Châu!"
Khánh Mộ Lam nhanh chóng báo lại tin tức vừa nhận được.
Trước đây, mỗi lần triều đình tăng thuế, dân chúng cũng sẽ làm loạn, nhưng thường chỉ gây rối một lúc rồi thôi, Hoàng đế và quần thần trong triều đều đã quen.
Vốn tưởng rằng lần này cũng sẽ như vậy, những cuộc nổi loạn sẽ sớm trôi qua, nhưng bọn họ đã lầm, tin tức khắp nơi truyền về cho thấy, người dân phản kháng vô cùng kịch liệt.
Tấu chương của các quận trưởng truyền về đều bày tỏ, các nơi không ngừng có người dân bỏ trốn trở thành người lưu lạc. Kể từ khi thành lập Đại Khang đến nay chưa từng có lần tạo phản nào có số người đông và phạm vi rộng như lần này, hơn nữa có xu hướng tiếp tục tăng lên.
Vài ngày sau, Hoàng đế Trần Cát nhận được tấu chương về cuộc tạo phản đầu tiên kể từ khi ông ta lên ngôi. Ở Tấn Châu, khi phủ binh vây bắt càn quét người dân, đã có người phất cờ tạo phản, hơn nữa còn được rất nhiều người dân hưởng ứng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, những người tạo phản đã nhanh chóng mở rộng gấp nhiều lần, lần lượt chiếm giữ hai huyện thành, còn bao vây cả quận thành.
Hoảng sợ trước quy mô và xu hướng phát triển của quân tạo phản, quan chức cấp cao của Tấn Châu ngay lập tức cử sứ giả đến Biện Kinh để cầu cứu.
“Sau đó thì sao?”, Kim Phi hỏi: “Triều đình định làm thế nào?”
"Còn làm sao được nữa, triều đình phái quân trấn áp”.
Khánh Mộ Lam nói: "Hơn nữa ta nhận được tin rằng, trong triều đình có người đề nghị, phái Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài ca ca đi trấn áp”.
"Gì cơ?"
Lúc này Kim Phi suýt chút nữa nghẹn họng: “Thiết Lâm Quân bị điều động đi trấn áp người dân, vậy bảo loại tướng quân công tử bột như Trương Khải Uy đi canh giữ Thanh Thủy Cốc sao?”
Thanh Thủy Cốc và thành Vị Châu đều là những nơi thế nào chứ?
Đó là cửa lớn phía Bắc của Đại Khang!
Y đã sớm biết cuộc tranh đấu trong triều đường Đại Khang rất nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này!
Đám đại thần trong triều vậy mà vì tranh đấu, ngay cả cửa lớn ở biên giới cũng không thèm quan tâm nữa sao?
"Tiên sinh, ngài nói đúng, chính là người nhà họ Trương đề nghị”.
Khánh Mộ Lam cười gượng nói: "Có lẽ họ cho rằng, có được máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng thì họ cũng có thể trấn giữ được Thanh Thủy Cốc dễ dàng như tiên sinh”.
"Nếu thật sự đơn giản như vậy thì lúc đầu An Túc Quân và Vĩnh An Quân đã không bị thua thảm hại như vậy!"
Kim Phi tức giận đến mức khuôn mặt biến sắc: "Nhà họ Trương làm vậy là đang báo thù việc Khánh Hoài đánh gãy chân Trương Khải Uy sao?"
Suy cho cùng, trải qua trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi cũng có tình cảm với Thanh Thủy Cốc và thành Vị Châu.
Không phải tất cả mọi người có được vũ khí tối tân đều có thể thắng trận. Không phải vũ khí quyết định kết quả thắng thua cuối cùng của cuộc chiến mà là người sử dụng vũ khí.
Trước kia Thiết Lâm Quân bị bao vây, thống soái Phạm tướng quân của đội quân trấn giữ phía Tây đã phái An Túc Quân và Vĩnh An Quân đi cứu viện, lúc đó hai đội quân đều đã biết cách sử dụng phương trận Macedonia, quân số cũng đông hơn quân Đảng Hạng, nhưng thế thì có tác dụng gì chứ?
Mới đi được nửa đường, đã bị kỵ binh Đảng Hạng giết đến mức vứt bỏ mũ sắt và áo giáp, thương vong hơn một nửa!
"Tiên sinh đừng nóng giận, bây giờ chỉ là nhà họ Trương đưa ra đề nghị, Bệ hạ còn đang cân nhắc, vẫn chưa đồng ý đâu”.
Khánh Mộ Lam nói.
"Trời ạ, chuyện này còn phải cân nhắc sao?"
Kim Phi che má, hơi đau răng: "Chẳng lẽ Bệ hạ không sợ Thanh Thủy Cốc bị đám người Đảng Hạng chiếm sao?"
Vừa rồi, y gần như suýt hét lên hai từ "Hôn quân".
"Có lẽ Bệ hạ và các đại thần cho rằng Thanh Thủy Cốc đã nhiều lần bị người Đảng Hạng chiếm cứ, chiếm lại lần nữa cũng chẳng sao”.
Khánh Mộ Lam bất lực nói: "Khánh Hoài ca ca đã có công lớn ở biên cương, đại bá của ta lần này đã lợi dụng Chu Văn Viên để lấy được rất nhiều lợi ích từ nhà họ Chu trong triều đình. Do đó bây giờ mọi người trong triều đều nói rằng dã tâm của nhà họ Khánh quá lớn, muốn kiểm soát cả triều đình và quân đội.
Bệ hạ vốn dĩ luôn muốn cân bằng, vì vậy sau khi nghe quá nhiều tin đồn như vậy, ông ấy ắt cũng muốn khống chế nhà họ Khánh bọn ta".
"Bây giờ còn giống trước sao?”
Kim Phi đập bàn nói: “Trước đây, người Đảng Hạng có thể tấn công Thanh Thủy Cốc bất cứ lúc nào, vì vậy họ không quan tâm, cũng không thèm tiêu tốn quân lương để cử người canh giữ.
Nhưng lần trước đám người Đảng Hạng bị tổn thất lớn ở Thanh Thủy Cốc, ta dám đảm bảo rằng, nếu lần này người Đảng Hạng chiếm được Thanh Thủy Cốc thì bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ, chắc chắn sẽ phái quân đội lớn mạnh đến canh giữ, đến lúc đó Thiết Lâm Quân muốn ngăn cản người Đảng Hạng cũng khó!
Hơn nữa nếu người Đảng Hạng đánh vào, tuyệt đối sẽ không chỉ cướp một ít tiền tài mà sẽ khiến Hán Nô rút lui, rất có khả năng sẽ thẳng tiến vào Trung Nguyên!
À, vậy thái độ của đại bá cô thế nào?”
Từ xưa đến nay, hầu hết các bậc đế vương muốn cân bằng, nếu đại thần nào có dấu hiệu độc quyền thì phải làm giảm bớt, sau đó lại tìm cho họ một đối thủ, tránh việc cả nhà đại thần này độc quyền.
Trong thời bình quả thực cần phải làm như vậy, dù sao trong lịch sử cũng có rất nhiều tướng lĩnh có quyền dùng binh mà tạo phản.
Nhưng bây giờ đất nước đang gặp nguy hiểm, Hoàng đế vẫn muốn cân bằng thì Kim Phi cũng cạn lời, chỉ có thể đặt hy vọng vào Khánh Quốc công.
Với thực lực của Khánh Quốc công, nếu ông ta hết sức phản đối thì mọi chuyện vẫn có cơ hội xoay chuyển.
"Đại bá không tỏ thái độ gì”.
Khánh Mộ Lam hơi chột dạ đáp.
Kim Phi nghe vậy, thất vọng che trán, không muốn nói gì nữa.
Khánh Quốc công không bày tỏ thái độ, thực ra đã sớm tỏ thái độ của mình rồi.
"Tiên sinh, bây giờ người dân rất coi trọng Thiết Lâm Quân, đại bá cũng lo lắng Bệ hạ sẽ nghi ngờ Khánh Hoài ca ca, cho nên mới không phản đối để huynh ấy đi dẹp loạn, dập tắt danh tiếng của Thiết Lâm Quân”.
Khánh Mộ Lam giải thích.
"Đừng nói nữa, ta hiểu rồi”.
Kim Phi bất lực vẫy tay.
Y không phải kẻ ngu, đương nhiên biết ý của Khánh Quốc công.
Đứng ở góc độ một người cha và một vị đại thần, Khánh Quốc công không hề sai, trong lịch sử có rất nhiều tướng lĩnh vì lập công lớn mà bị Hoàng đế giết chết.
Kim Phi cũng không muốn Khánh Hoài là một trong số họ.
Nhưng y càng không hy vọng vó sắt của tộc người khác giẫm đạp lên Trung Nguyên, tàn sát đồng bào của mình.
"Đại Khang hết thuốc chữa thật rồi sao?”
Kim Phi thở dài trong lòng.
Hoàng đế bất tài, quần thần có mưu đồ riêng, ai ai cũng có tính toán của riêng mình.
Điều này khiến Kim Phi cảm thấy bất lực sâu sắc.
Ý tưởng tạo phản thậm chí còn lóe lên trong đầu y.
Nhưng nó đã nhanh chóng bị dập tắt.
Bởi vì y biết, bản thân y tạo ra công cụ máy móc còn được, nhưng không thích hợp làm quan.
Mọi việc ở làng Tây Hà bây giờ đã khiến y đau đầu, chỉ muốn giao hết việc cho trưởng làng, chứ đừng nói đến việc bảo y quản lý một quốc gia.
Trong số những người mà y tin tưởng, cũng không có nhân tài nào như vậy.
Hậu quả của cuộc tạo phản rất có thể khiến thiên hạ hỗn loạn, cuối cùng không thể có kết cục tốt đẹp.
Thay vì như vậy, chi bằng trở thành một khán giả trong ngôi làng nhỏ trên núi này, sống cuộc sống từng mong muốn ở đời trước.
Kim Phi đã bày tỏ thái độ không muốn nói thêm gì nữa, nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam sẽ không tiếp tục quấy rầy.
Nhưng lần này, Khánh Mộ Lam không hề rời đi mà tiếp tục nói: "Tiên sinh, ta có chuyện muốn bàn bạc với ngài”.
"Có chuyện gì?"
Kim Phi ngẩng đầu hỏi.
"Ta muốn nhờ tiên sinh giúp ca ca của ta...”
Chương 324: Cô tiếp tục đi
“Mộ Lam, với thực lực hiện giờ của Thiết Lâm Quân, chỉ cần Khánh Hầu đi dẹp loạn thì sẽ không có nguy hiểm gì đâu”.
Kim Phi lắc đầu nói.
Bởi vì từng sống trong cuộc sống nghèo nàn, nên động lòng trắc ẩn...
Đời trước Kim Phi cũng phải sống cực khổ, nên dễ dàng đồng cảm với những người dân khó khăn ở tầng lớp thấp.
Thực ra, ở sâu trong nội tâm y, y đồng cảm với những người dân lưu lạc đó, họ đều là những người nghèo đáng thương bị ép đến mức không còn cách nào khác nên mới phất cờ khởi nghĩa.
Kim Phi có thể giết người như ngóe ở biên cương, cũng dám đánh tay đôi với đám thổ phỉ cướp bóc, nhưng y không thể không biết phải trái, giơ đao với những người dân chỉ muốn có một con đường sống.
Cho dù là trợ giúp Khánh Hoài cũng không được.
“Tiên sinh, không phải Khánh Hoài ca ca, mà là Tây Xuyên ca ca”, Khánh Mộ Lam bổ sung thêm.
“Ca ca ruột của cô ư?”, Kim Phi kinh ngạc hỏi: “Ca ca của cô là Tây Xuyên Mục, tôi chỉ là một thường dân thì có thể giúp được gì?”
“Thưa ngài, ngài không phải là thường dân, ngài là một quý tộc”, Khánh Mộ Lam đáp lời.
“Được rồi, cho dù ta là quý tộc, nhưng cũng chỉ là là một Nam tước Thanh Thủy sống ẩn ở trong núi không có quyền thế mà thôi!”, Kim Phi tự giễu nói.
“Ai nói ngài không có quyền thế, không có thế lực chứ? Ngài có tiêu cục Trấn Viễn!”
Khánh Mộ Lam nói: “Khánh Hoài ca ca đã viết thư nói rằng lực chiến đấu bây giờ của tiêu cục Trấn Viễn chắc chắn không kém hơn Thiết Lâm Quân...”
“Mộ Lam, ta đã từng lãnh đạo Thiết Lâm Quân, ta biết rất rõ sự chênh lệch giữa tiêu cục Trấn Viễn và Thiết Lâm Quân”.
Kim Phi cắt ngang lời nịnh hót của Khánh Mộ Lam: “Chúng ta đã quen thân như vậy, chắc là cô cũng biết tích cách của ta, cô không cần phải nịnh nọt ta, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi”.
“Vậy thì ta nói thẳng”, Khánh Mộ Lam nói: “Ta muốn mượn dùng tiêu cục Trấn Viễn của ngài”.
“Ý của cô là gì?”, Kim Phi càng thêm khó hiểu.
Bởi vì biên giới có người lưu lạc tạo phản, Tấn Châu Mục đã bị Bệ hạ khiển trách, tước vị cũng bị hạ xuống một bậc”.
Khánh Mộ Lam nói: “Tây Xuyên không giàu hơn Tấn Châu bao nhiêu, ta sợ rằng Tây Xuyên cũng sẽ xuất hiện phản loạn, Bệ hạ sẽ trách tội ca ca của ta”.
Theo luật lệ của Đại Khang, biên giới có người tạo phản, tất cả mọi người từ huyện lệnh đến quận trưởng rồi đến cả châu mục đều phải chịu trách nhiệm.
Nếu quận đó là đất phong của quý tộc nào đó, thì quý tộc này cũng sẽ bị liên lụy.
“Ta nghĩ dân chúng tạo phản, ngoại trừ việc trừ triều đình tăng thuế, còn có một nguyên nhân khác là thổ phỉ”.
Khánh Mộ Lam nói: “Mấy ngày trước, ta đã nhờ người hỏi thăm về chuyện này, rất nhiều nơi, thổ phỉ hàng năm cướp bóc lương thực, số tiền này còn cao hơn cả thuế của triều đình, nếu có thể diệt trừ được thổ phỉ, cuộc sống của dân chúng sẽ tốt hơn rất nhiều, sẽ không có tạo phản nữa, Kim Xuyên là một ví dụ điển hình”.
“Cũng có lý”, Kim Phi gật đầu: “Vậy cô bảo với ca ca của cô ra lệnh cho binh lính các nơi đi trấn áp thổ phỉ là được, mượn tiêu cục Trấn Viễn làm gì?”
“Nếu ra lệnh cho phủ binh mà có tác dụng thì ta cũng không cần đến tìm ngài”.
Khánh Mộ Lam bất lực nói: “Hầu như tất cả những tên thổ phỉ cướp bóc lương thực hàng năm đều có quan hệ chặt chẽ với phủ binh cùng địa phương, nhiều kẻ trong số chúng thậm chí còn được huyện úy đích thân nâng đỡ giống như Kim Xuyên trước đây, sao bọn họ có thể tự diệt mình được chứ?
Mệnh lệnh của ca ca đã được ban xuống, các huyện úy ở các nơi chỉ tùy tiện nói rằng bọn họ không tìm thấy thổ phỉ là có thể khiến ca ca ta không thể nói gì.
Đến lúc đó chẳng những không quét sạch được thổ phỉ, mà ngược lại còn cho phủ binh khắp nơi có cái cớ bắt người dân cung cấp quân lương, đối với dân chúng mà nói, vậy chẳng phải càng làm cho sự việc thêm tồi tệ sao?
Vì vậy, ta muốn nhờ ngài phái tiêu cục Trấn Viễn ra tay diệt trừ thổ phỉ!”
“Mộ Lam, cô cũng không phải không biết tình hình của tiêu cục Trấn Viễn?”
Kim Phi cười khổ nói: “Đừng nói bây giờ có rất nhiều nhân viên hộ tống có nhiệm vụ, cho dù toàn bộ nhân viên hộ tống tập hợp lại cho cô, cũng chỉ có mấy trăm người, cô cho rằng chỉ mấy trăm người thì có thể làm được gì cho Tây xuyên rộng lớn?”
“Đương nhiên ta biết những gì ngài nói”.
Khánh Mộ Lam nói: “Ta đã nói với ca ca ta rồi, tiêu cục Trấn Viễn không cần phái người, ca ca ta sẽ phái hai đội quân từ Đại Tán Quan và Ba Châu tới”.
“Ý của cô là không cần người của tiêu cục Trấn Viễn, chẳng qua là muốn mượn danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn thôi sao?”
Kim Phi hiểu ý của Khánh Mộ Lam, nhưng y không hiểu tại sao Khánh Mộ Lam và ca ca cô ấy lại làm như vậy.
“Đúng vậy”, Khánh Mộ Lam gật đầu.
“Tại sao?” Kim Phi hỏi: “Nếu châu mục đại nhân muốn trấn áp thổ phỉ, cũng có quân đội, cứ thế ra tay không phải là được rồi sao? Tại sao phải lòng vòng như vậy?”
“Còn không phải sợ trong triều có người đàm tiếu nói ca ca ta thu mua lòng người sao, sẽ bị Bệ hạ nghi ngờ”.
Khánh Mộ Lam bất lực nói.
“Chẳng lẽ ta không sợ Bệ hạ nghi ngờ sao?”
Kim Phi tức giận nói.
Nói nửa ngày, hóa là vì điều này.
“Thứ nhất là ngài không vào triều làm quan, thứ hai ngài không có đất phong hay quân đội, Bệ hạ sẽ không nghi ngờ”.
“Cô cũng không phải Bệ hạ, sao biết ngài ấy sẽ không chứ?”
Kim Phi không dễ mắc lừa: “Mộ Lam, ta đã nhìn lầm cô rồi, uổng công ta trước kia còn coi cô là bạn, nhưng cô lại âm mưu muốn để ta chịu oan!”
“Sao ngài có thể nói ta như vậy?”
Khánh Mộ Lam giậm chân nói: “Ngài nghe ta nói hết đã!”
“Cô tiếp tục đi”.
Kim Phi ra hiệu Khánh Mộ Lam nói tiếp.
“Tiên sinh, ca ca ta nói, sẽ không để ngài làm điều đó không công”.
Khánh Mộ Lam nói tiếp: “Không phải ngài đang tìm kiếm các loại mỏ khoáng sản sao? Chỉ cần ngài đồng ý giúp đỡ, nếu sau này ngài tìm được mỏ khoáng sản nào, chỉ cần ở địa bàn Tây Xuyên, ca ca ta có thể làm chủ bán cho ngài, hơn nữa còn có thể cho phép ngài làm muối và bán muối ở địa bàn Quảng Nguyên!”
"Thật ư?"
Kim Phi hơi nheo mắt lại.
Kỹ thuật làm muối của Đại Khang rất lạc hậu, muối làm ra có vị vừa đắng vừa chát, Kim Phi ăn không quen nên đã bí mật xử lý lại để loại bỏ tạp chất và các chất có hại.
Bất kể chất lượng hay mùi vị, cũng có thể bỏ xa muối của Đại Khang mấy con phố.
Sở dĩ lén lút làm muối, là vì tự làm muối ở Đại Khang là phạm pháp.
Muối là một trong những nguyên tố thiết yếu của cơ thể con người, đồng thời cũng vật tư bắt buộc trong mỗi hộ gia đình, nhu cầu thị trường rất lớn, lợi nhuận thu về cũng rất lớn.
Từ xưa tới nay, buôn muối gần như đồng nghĩa với danh từ đại gia.
Đương nhiên, các quý tộc sẽ không bỏ qua số tiền lãi lớn như vậy, rất nhiều thương nhân buôn muối đều là người kiếm ra tiền của các quý tộc.
Hầu hết số tiền kiếm được của dân buôn muối đều bị những kẻ chống lưng lấy sạch.
Để bảo vệ lợi ích của mình, các quý tộc đã ra luật lệ rằng quan phủ độc quyền bán muối, những người không được quan phủ cho phép không được phép sản xuất và bán muối.
Nếu Kim Phi có thể có tư cách làm muối và bán muối, thì dù chỉ một quận, y cũng có thể có một khoản thu nhập cố định lớn.
So với việc làm muối và bán muối, thật ra Kim Phi càng để ý tới điều kiện đầu tiên mà Khánh Mộ Lam nói hơn.
Bây giờ y đang lén lút khai thác mỏ vonfram và than đá, không thể làm rầm rộ, hơn nữa còn có nguy cơ bị phát hiện.
Nếu có thể quanh minh chính đại nhận thầu, y có thể chế tạo dụng cụ đưa vào mỏ, hiệu suất khai thác sẽ lập tức tăng lên gấp bội.
Nó có thể thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển của xưởng luyện sắt.
Dù biết nhà họ Khánh đang lợi dụng mình nhưng Kim Phi vẫn hơi dao động.
Khánh Mộ Lam nói rất đúng, một là y không làm quan, hai là không có đất phong, không có gì khiến Hoàng đế kiêng dè, vì vậy cũng không quá lo lắng Hoàng đế nghi ngờ.
Nhưng cơ hội bắt chẹt nhà họ Khánh cũng không nhiều, huống hồ trong đàm phán nếu muốn nhiều hơn thì tất nhiên sẽ phải đòi hỏi nhiều hơn.
Cho nên dù Kim Phi dao động, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại y còn trầm tư một lúc, dáng vẻ cân nhắc hỏi: “Còn gì nữa không?”
Chương 325: Điều kiện
“Tiên sinh, chẳng lẽ hai điều kiện này chưa thể hiện đủ thành ý của ca ca ta sao?"
Khánh Mộ Lam không phải là kẻ ngốc, cô ấy cũng đoán được ý đồ của Kim Phi: "Ngài có biết bên ngoài có bao nhiêu người giành nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì muốn có thân phận thương gia buôn muối không? Còn mỏ khoáng sản nữa, chỉ cần thuộc địa phận Tây Xuyên, tiên sinh đều có thể khai thác, tôi dám đảm bảo ở Đại Khang không có mấy người có được tư cách này đâu!"
"Đó là vì người khác không thèm làm mà thôi", Kim Phi nói: “Hơn nữa cô nói cứ như thể ta không cần phải bỏ tiền ra không bằng”.
Khánh Mộ Lam không trả lời Kim Phi, mà nhìn Tiểu Nga đang vùi đầu ăn: "Tiểu Nga, không phải sắp tới giờ học rồi ư? Sao em còn chưa đi?"
"Hả?"
Tiểu Nga bối rối ngẩng đầu lên, không hiểu sao chủ đề nói chuyện lại chuyển thành chuyện của mình.
Nhưng Quan Hạ Nhi hiểu ra những gì Khánh Mộ Lam sắp nói với Kim Phi không phù hợp để họ lắng nghe, vì vậy cô đưa tay ra kéo Tiểu Nga.
"Tỷ tỷ đừng kéo ta, chờ ta bưng canh lên đã!"
Tiểu Nga cố gắng bưng nồi đất đựng thịt đi.
Đường Tiểu Bắc và Đường Đông Đông cũng lần lượt thức thời rời đi.
Khánh Mộ Lam đi tới đóng cửa lại, sau đó chớp mắt nhìn Kim Phi, nói: "Bao cả núi để khai thác chắc chắn sẽ tốn tiền, nhưng chúng ta có thể thương lượng xem sẽ tốn bao nhiêu mà”.
Đôi mắt của Kim Phi lóe sáng khi nghe điều đó.
Trên thực tế, những hoạt động giống vậy ở đời trước cũng không hề hiếm, một số tư bản phát hiện vài mỏ khoáng sản ở Châu Phi, chỉ cần hối lộ quan chức địa phương là có thể ký hợp đồng với giá rất thấp.
Cách làm của Khánh Mộ Lam là khả thi.
Đại Khang không coi trọng công nghiệp, thậm chí không có bộ phận chuyên môn thăm dò, ngoại trừ các mỏ khoáng sản thông dụng như vàng, bạc, đồng và sắt, họ biết rất ít về các mỏ khoáng sản khác, cũng ít người quản lý những mỏ đó, càng không có ai tranh giành.
Nói trắng ra, đối với hầu hết mọi người, những mỏ khoáng sản đó không khác gì những viên đá thông thường, nhưng đối với Kim Phi, chúng lại rất quan trọng.
Sở dĩ Tây Xuyên Mục đưa ra điều kiện này để đàm phán với Kim Phi là vì Khánh Mộ Lam đã viết thư cho anh ta rằng Kim Phi cần có mỏ khoáng sản.
Kim Phi cũng đoán được điểm này, nhưng y không vạch trần, cũng không hề cảm thấy Khánh Mộ Lam phản bội y.
Dù sao Tây Xuyên Mục cũng là ca ca ruột của cô ấy, cô ấy mới quen Kim Phi được vài tháng mà thôi, dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết Khánh Mộ Lam sẽ thiên vị ai.
Kim Phi đã cảm thấy rất hài lòng với kết quả này rồi.
"Cũng được”.
Kim Phi gật đầu, đồng ý với đề nghị này.
"À, tiên sinh, còn có một điều ta muốn nói trước. Nếu ngài tìm thấy các mỏ vàng, bạc và đồng thì bọn ta không có cách nào nhận thầu với ngài đâu đấy”.
Khánh Mộ Lam nhắc nhở: "Còn quặng sắt và mỏ thiếc cũng không thể quá rẻ”.
“Ta hiểu”, Kim Phi khẽ gật đầu.
Vàng, bạc và đồng là tiền tệ của Đại Khang, chỉ có triều đình mới có tư cách khai thác, Tây Xuyên Mục cũng không dám tùy ý định đoạt.
Còn sắt và thiếc đã được sử dụng rộng rãi, vì vậy không có cách nào để lợi dụng sơ hở bán với giá rẻ.
“Vậy ngài còn muốn hỏi gì nữa không?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ca ca của cô có điều kiện gì?” Kim Phi hỏi.
Y tin rằng trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí, ngoài việc mượn danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn, Tây Xuyên Mục chắc chắn còn có ý định khác.
"Ca ca của ta muốn 50% lợi nhuận từ việc làm muối và bán muối. Còn về những mỏ khoáng sản thì thôi khỏi cần nhưng sau này nếu ca ca của ta phải dẫn quân tác chiến thì tiên sinh cần cung cấp cho ca ca của ta đủ cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá”.
Khánh Mộ Lam nói: "Đương nhiên, ca ca của ta cũng sẽ không lấy không, huynh ấy có thể dùng bạc để mua từ chỗ tiên sinh”.
Nhờ việc Đường Đông Đông bảo mật nên cho đến nay, phương pháp sản xuất cung nỏ hạng nặng vẫn chưa bị rò rỉ.
Nếu Tây Xuyên Mục muốn có nó thì cũng phải tìm Kim Phi để mua.
"Mua cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá ư?", Kim Phi hơi căng thẳng: "Ca ca của cô biết được những gì rồi,... hay là có ý định gì?"
“Tiên sinh, ngài đang nghĩ gì vậy?” Khánh Mộ Lam trừng mắt nhìn Kim Phi: “Ca ca của ta nhận thấy gần đây Thổ Phan có một số thay đổi vì vậy mới sắp xếp trước một số thứ mà thôi”.
Phủ thành của Tây Xuyên chính là Thành An – nơi ở đời trước của Kim Phi, thuộc trấn biên giới trong lãnh thổ Đại Khang, phía Tây chưa đến hai trăm dặm là bộ lạc Thổ Phan.
Khi đó, Hoàng đế sáng lập Đại Khang đã thành lập phủ thành của Tây Xuyên ở đây để ngăn chặn người Thổ Phan.
Hầu hết châu mục của các châu đều là quan văn, nhưng Tây Xuyên Mục về cơ bản đều xuất thân từ gia đình võ tướng.
Cách nói này của Khánh Mộ Lam cũng khá hợp lý.
Thực ra, Kim Phi biết rằng có lẽ Khánh Mộ Lam không nói thật, hoặc cô ấy cũng không biết kế hoạch thực sự của ca ca mình.
Nhưng biết hay không thì có sao đâu, miễn là Tây Xuyên Mục không mua cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá để đánh y là được.
Ngay cả khi Tây Xuyên Mục đánh Kim Phi thì y cũng không sợ.
Không một tay buôn vũ khí nào lại bán những vũ khí mới nhất ra bên ngoài, Kim Phi cũng không ngoại lệ.
Cho dù là cung nỏ hạng nặng hay máy bắn đá, trước mắt Kim Phi đều đang sử dụng những máy đời đầu tiên, nếu cần, bất cứ lúc nào y cũng có thể tạo ra một sản phẩm nâng cấp với uy lực lớn hơn và tầm bắn xa hơn.
Hơn nữa, khi thiết kế cung nỏ hạng nặng, Kim Phi đã cân nhắc đến việc này, vì vậy những chiếc cung nỏ hạng nặng do làng Tây Hà chế tạo có ba bộ phận chính cần được thay thế sau khoảng hai trăm lần sử dụng.
Mà vật liệu thép cần thiết cho những bộ phận này chỉ có thể được tạo ra bởi xưởng luyện sắt của y.
Nếu Tây Xuyên Mục đến đánh Kim Phi, chỉ cần y cắt đứt nguồn cung ứng những bộ phận này thì chiếc cung nỏ hạng nặng sẽ thành một đống sắt vụn.
Vì vậy Kim Phi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Được!"
Khi các quý tộc khác tìm tới người buôn muối, họ đều yêu cầu ít nhất 70% lợi nhuận, một số người còn rất tàn nhẫn, thậm chí yêu cầu 80% hoặc 90%.
Mặc dù vậy, những người buôn muối vẫn rất giàu có.
Tây Xuyên Mục chỉ cần 50% đã được coi là rất có lương tâm.
Vả lại 50% cũng không chỉ đút vào túi một mình Tây Xuyên Mục, anh ta còn phải chia một phần cho quận trưởng Quảng Nguyên, đây cũng là một quy tắc bất thành văn trong chốn quan trường.
"Vậy cứ quyết định thế nhé!”
Khánh Mộ Lam ngập ngừng đưa tay ra.
“Chốt kèo!"
Kim Phi đưa tay phải ra bắt tay với Khánh Mộ Lam: "Ta hy vọng cô và ca ca của cô không gài bẫy ta”.
"Tiên sinh, ca ca của ta thật sự không có ác ý gì với ngài, cũng không có bất kỳ âm mưu gì đâu”.
Khánh Mộ Lam nói tiếp: "Tất cả mọi chuyện ta đều đã nói ở đây, cũng không giấu ngài điều gì. Khi ta đến làng Tây Hà, ca ca của ta từng nói rằng thiên hạ sẽ loạn lạc, với tài năng và tấm lòng của ngài sau này ngài chắc chắn sẽ trở thành nhân vật anh hùng khuấy động mưa gió, bảo ta phải tạo mối quan hệ tốt với ngài, huynh ấy còn nói sau này ngộ nhỡ nhà họ Khánh gặp nạn, hy vọng tiên sinh có thể cứu giúp”.
“Ca ca ngươi thật sự đề cao ta quá rồi”, Kim Phi cười tự giễu nói: “Ta chỉ là một kẻ lười biếng, làm anh hùng gì chứ…”
"Tiên sinh nói như vậy thì quá khiêm tốn. Ca ca của ta nhìn người rất chuẩn xác”.
Khánh Mộ Lam nói: “Huynh ấy nói tiên sinh là anh hùng thì chắc chắn tiên sinh sẽ là anh hùng, cũng giống như việc huynh ấy đã sớm nói rằng thiên hạ sẽ đại loạn nhưng lúc đó ta không tin, bây giờ không phải đã có người tạo phản rồi sao?”
“Ca ca của cô quả nhiên rất lợi hại”, Kim Phi cảm thán nói.
Hóa ra không chỉ có một mình Kim Phi cảm thấy Đại Khang sắp đến hồi kết, những người khác cũng nhận ra điều đó.
Cũng đúng, Đại Khang nhiều người như vậy, những đại thần có thể đứng trong đội ngũ của triều đình, không có ai là kẻ ngốc.
Không phải bọn họ không nhìn rõ tình thế, mà là bọn họ không chịu hi sinh lợi ích của bản thân và vẫn mong bản thân mình gặp may mà thôi.
Có lẽ chỉ khi ngọn lửa chiến tranh bùng cháy trên đầu, họ mới cảm nhận được nỗi thống khổ.
Những gì nên nói đã nói hết, Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi đang suy nghĩ về điều gì đó nên nhẹ nhàng đứng dậy định rời đi.
Nhưng cô ấy bị Kim Phi gọi lại: "Mộ Lam, chờ một chút”.
Bình luận facebook