• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 339-343

Chương 339: Đấu giá

“Lưu công tử, thật xin lỗi, thời gian gấp rút quá nên ta chuẩn bị chưa đầy đủ”.

Làm ăn kinh doanh nên chú ý đến hòa khí sinh tài, Lạc Lan cười nói: “Lần này thiệt thòi cho mọi người quá, lần sau ta sẽ chú ý hơn”.

“Các cô sơ xuất như vậy, còn nghĩ lần sau bọn ta sẽ tới sao?”

Một vị công tử hung hăng nói.

“Lưu Tu Viễn, nếu ngươi thấy Lạc Lan cô nương đối xử tệ bạc với ngươi thì mau đi đi, ai cản ngươi chứ? Ở đây la làng như phụ nữ vậy!”

Một vị công tử có quan hệ tốt với Khánh Hoài lập tức ra mặt nói đỡ cho Lạc Lan: “Trảm Tinh Đao là dành cho những người luyện võ trên chiến trận giết địch, loại rác rưởi như ngươi mua về e rằng sẽ khiến bảo đao mất giá trị!”

Các công tử đều biết chỉ có mười thanh Hắc Đao, chỉ mong ngày càng có ít đối thủ cạnh tranh hơn.

Vị công tử kia vừa dứt lời, lập tức có người phía sau phụ họa: “Tề công tử nói đúng, ta nghe nói lần trước Lưu Tu Viễn thêu ở nhà, bị kim thêu đâm vào tay, đau đến mức kêu gào thảm thiết mấy ngày, người như vậy mua Hắc Đao làm gì chứ? Mua về cắt chỉ thêu sao?”

Các công tử khác cùng cười lớn.

Lưu Tu Viễn tức đến nỗi mặt đỏ bừng, tay nắm chặt vài lần, nhưng cuối cùng vẫn buông ra.

Trong đám các công tử ở kinh thành có một loại xem thường.

Các thư sinh quan đại thần đều coi thường người luyện võ, cảm thấy võ phu múa kiếm giương đao vô cùng thô tục.

Con cháu nhà võ tướng cũng coi thường thư sinh chuyên tâm đọc sách, cảm thấy bọn họ quá kiêu ngạo, hơn nữa còn yếu đuối nhu nhược như con gái.

Cho dù cùng là con cháu nhà võ tướng thì vẫn tồn tại sự xem thường.

Loại người đánh kẻ thù bằng kiếm và súng thật như Khánh Hoài vô cùng coi thường một vị tướng lĩnh quần là áo lượt như Trương Khải Uy.

Loại tướng lĩnh bảnh bao như Trương Khải Uy lại coi thường những tân binh mới vào doanh trại huấn luyện.

Sau đó đám tân binh lại coi thường những người không có cơ hội huấn luyện, mãi nhàn rỗi ở kinh thành.

Hầu hết những người tham gia buổi đấu giá hôm nay đều thuộc loại cuối cùng, nhưng cũng có một vài người trong số họ đã từng ra chiến trường.

Ví dụ như người vừa lên tiếng giúp Lạc Lan, anh ta cũng giống như Khánh Hoài, đã từng chiến đấu với Khiết Đan ở biên giới phía Bắc.

Chỉ là anh ta không có bản lĩnh lớn như Khánh Hoài, liên tiếp bị người Khiết Đan đánh bại mấy lần, cho nên bị người nhà gọi về kinh thành.

Nhưng anh ta ở điểm đầu của sự khinh miệt, còn Lưu Tu Viễn ở cuối cùng, thuộc loại còn chưa đến doanh trại vài lần.

Bị chế giễu cũng chỉ có thể chịu đựng.

Thực ra Lưu Tu Viễn rất muốn quay người rời đi, nhưng cũng muốn mua một thanh Hắc Đao về tặng cho bá phụ nắm quyền, hy vọng bá phụ sẽ cho hắn cơ hội vào doanh trại.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, dẫn theo thị vệ đến một góc, tìm bàn ghế ngồi xuống, cũng không nói chuyện với Lạc Lan nữa.

“Đa tạ Tề công tử!”

Lạc Lan cúi người hành lễ với vị công tử đã giúp cô ấy giải vây.

“Mặc dù ra chưa từng gặp Nam tước Thanh Thủy, nhưng ta và Khánh Hoài là anh em tốt, Nam tước Thanh Thủy và Khánh Hoài lại là anh em, vậy thì cũng là anh em của ta!”

Tề công tử vỗ ngực nói: “Cô là người của Nam tước Thanh Thủy, có người ức hiếp cô, ta đương nhiên phải đứng ra giúp đỡ. Sau này nếu có việc gì ở kinh thành, cứ đến phủ Bái Quốc công tìm ta!”

“Vâng!”

Lạc Lan cúi người hàng lễ với Tề công tử.

Có lời này của Tề công tử, sau này nếu thật sự có việc gì, cô ấy có thể tìm Tề công tử giúp đỡ.

Dù sao Khánh Hoài cũng không ở đây, người duy nhất cô ấy có thể tin tưởng ở kinh thành là Khánh quốc công.

Nhưng cô ấy cũng không thể cầu xin Khánh Quốc công giúp đỡ khi gặp rắc rối, làm vậy thật lãng phí tài nguyên vào những điều nhỏ nhặt.

Có sự giúp đỡ của Tề công tử sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Trong một số vấn đề, sự giúp đỡ của công tử trẻ tuổi sẽ hiệu quả hơn cả Khánh Quốc công.

Địa vị của Khánh Quốc công quá cao, làm việc gì cũng phải cân nhắc quá nhiều.

Nhưng Tề công tử không có mối lo này, hành sự tùy ý là sở trường của họ, họ giỏi nhất là đối phó với những loại hách dịch.

Có Tề công tử ra mặt, hội trường cũng ổn định lại.

Các công tử khác tự tìm ghế ngồi quanh bục gỗ.

Lạc Lan thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười bước lên bục.

“Đầu tiên, đa tạ sự ủng hộ của các vị, bây giờ ta sẽ nói qua quy tắc của buổi đấu giá”.

Lạc Lan cúi chào mọi người rồi cao giọng nói: “Lần này đấu giá Trảm Tinh Đao, giá khởi điểm của mỗi thanh đao là một nghìn lượng, mọi người có thể tự do tăng giá, nhưng mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm mươi lượng, người đưa ra giá cao nhất sẽ có được Trảm Tinh Đao”.

“Ta giới thiệu như vậy mọi người đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi, mau bắt đầu đi!”

Một vị công tử sốt ruột thúc giục.

Lạc Lan cũng không tức giận, mỉm cười gật đầu với người phía sau, Thiết Chùy bê một chiếc khay đựng thanh Hắc Đao lên trên.

“Hộp của thanh Hắc Đao này được làm bằng gỗ Trinh Nam ở Thục Địa, hơn nữa đã được xử lý carbon hóa, chống côn trùng và mối mọt ăn mòn, đường nét chạm khắc rất tinh xảo...”

Lạc Lan giả vờ như không nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt vài công tử ngồi dưới, giới thiệu chi tiết hộp đựng đao, sau đó giới thiệu vỏ đao, chuôi đao, cuối cùng mới rút thanh đao dài ra.

“Thanh Trảm Tinh Đao này là một trong ba thanh ở buổi trưng bày lần trước, trên thân đao có khắc chữ ‘Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu!”

Lạc Lan cười nói: “Giá khởi điểm là một ngàn lượng, mọi người muốn có thể tăng giá.

Thực ra, thanh Hắc Đao này đã chém quá nhiều đồng xu, nói đúng ra là hàng mẫu, thông thường giá cả sẽ giảm xuống rất nhiều.

Nhưng câu nói trên Hắc Đao này đã lưu truyền khắp kinh thành, thậm chí còn đến tai Trần Cát.

Điều này khiến thanh Hắc Đao này trở nên giá trị hơn, rất nhiều công tử muốn có được thanh đao này.

Cho nên Lạc Lan vừa dứt lời, tiếng trả giá lần lượt vang lên.

“Ta trả một ngàn một trăm lượng!”

“Một ngàn ba trăm lượng!”

“Một ngàn năm trăm lượng!”

“Hai ngàn lượng!”



“Ba ngàn lượng!”

Trong vài giây ngắn ngủi, giá của thanh Hắc Đao từng là hàng mẫu này đã nhanh chóng tăng lên gấp ba lần giá khởi điểm.

Nhưng vẫn chưa dừng lại.

Lạc Lan còn chưa kịp hỏi xem có ai ra giá tiếp không, phía dưới đã vang lên: “Năm ngàn lượng!”

Cả không gian trở nên tĩnh lặng.

Đây là lần ra giá nhiều nhất từ trước đến nay, một lần tăng lên hẳn hai ngàn lượng.

Mọi người đều quay lại nhìn người thanh niên vừa ra giá.

Nhưng không ai trong đám công tử biết người này, lần lượt hỏi người xung quanh.

Cuối cùng phát hiện không ai quen biết người vừa ra giá.

Ở kinh thành có rất nhiều quan viên, thứ nhiều hơn cả quan viên là con cháu của bọn họ.

Cho dù quen biết rộng đến đâu thì cũng không ai dám nói mình biết tất cả công tử ở kinh thành.

Dù sao thì phạm vi giao lưu của mọi người không giống nhau.

Nhưng ở đây có mấy chục vị công tử, cho dù quan hệ không bao phủ toàn bộ kinh thành thì ít nhất cũng phải quen biết đến chín phần.

Không ai biết người ra giá thì thật vô lý.

“Vị huynh đệ này lạ mặt quá, không biết nên xưng hô thế nào?”

Tề công tử đứng lên chào hỏi.
Chương 340: Nha hoàn mua đao

“Sao thế, ta tới đây mua đao, còn cần phải bị điều tra sao?”

Thanh niên đó hơi nhướng mày, hờ hững hỏi.

“Không phải, ta chỉ là một người thô lỗ, muốn nói gì thì nói thẳng ra mà thôi”.

Tề công tử ôm quyền với thanh niên: “Năm nghìn lượng bạc không phải số tiền nhỏ, huynh đừng nên nói đùa”.

Hỏi như vậy rất mất lịch sự và rất dễ làm mất lòng người khác.

Nhưng Lạc Lan không ngăn cản Tề công tử, ngược lại còn dùng ánh mắt cảm kích nhìn anh ta.

Thật ra trong những trường hợp bình thường, trước khi buổi đấu giá bắt đầu, cần phải trả một khoản tiền đặt cọc nhất định và xin tư cách tham gia hội đấu giá, để tránh trường hợp có người tùy ý ra giá, nhưng cuối cùng lại không thể trả tiền.

Vậy buổi đấu giá chẳng phải trở thành một trò cười sao?

Nhưng những người hôm nay tới đều là các công tử nhà quyền quý, nếu Lạc Lan thật sự yêu cầu như vậy, chẳng khác nào tát vào mặt bọn họ nên Lạc Lan căn bản không đề cập tới tiền đặt cọc.

Các công tử đều rất sĩ diện, hét giá trước mặt nhiều người như vậy, cho dù sau này mượn tiền, cũng sẽ không quỵt nợ, nếu không sẽ rất mất mặt.

Nhưng đột nhiên có một người lạ mặt xuất hiện, lập tức hét giá năm nghìn lượng, Lạc Lan phải suy nghĩ thật kỹ.

“Hóa ra là lo không có tiền trả!”

Chỉ thấy thanh niên thản nhiên mỉm cười một tiếng, lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, tùy ý ném cho nha hoàn phía sau, bảo nha hoàn đưa lên bục: “Đây là ngân phiếu mười nghìn lượng, để ở chỗ cô nương này trước, nếu lát nữa thừa hoàn thiếu bù, vậy được không?”

“Được, được ạ!”

Lạc Lan khom lưng hành lễ với thanh niên: “Đa tạ công tử ủng hộ!”

Thanh niên xua tay, hỏi: “Bây giờ thanh đao này thuộc về ta chưa?”

“Công tử chờ một chút”, Lạc Lan giải thích: “Dựa theo quy tắc do tiên sinh đặt ra, ta phải hỏi ba lần để đảm bảo không ai tiếp tục tăng giá thì thanh đao này mới thuộc về công tử”.

“Cũng thú vị đấy”, thanh niên gật đầu, ra hiệu Lạc Lan nói tiếp.

“Vị công tử này ra giá năm nghìn lượng, không biết các vị công tử còn tăng giá không?”

Lạc Lan hỏi.

Tất cả các công tử có mặt đều bị choáng ngợp bởi sự chịu chơi của thanh niên đó.

Ngân phiếu mười nghìn lượng lại tùy tiện ném cho nha hoàn như vậy.

Hành động này chứng tỏ đối phương cũng không coi mười nghìn lượng bạc ra gì.

Ngay cả ở một nơi như kinh thành, mười nghìn lượng bạc cũng là một số tiền rất lớn.

Đối phương không biết giàu đến mức nào, mới có thể có tự tin như vậy?

Nhất thời, thanh niên đó càng trở nên bí ẩn hơn trong mắt những công tử ở đây.

Lạc Lan cũng không để ý các công tử nghĩ như thế nào, tiếp tục chậm rãi hỏi: “Năm nghìn lượng lần thứ nhất!”

“Năm nghìn lượng lần thứ hai!”

Hét tới đây, Lạc Lan hơi dừng lại, hy vọng những công tử khác tiếp tục ra giá.

Đáng tiếc năm nghìn lượng đã vượt quá giới hạn có thể thừa nhận của các công tử, ai nấy đều lộ vẻ tiếc nuối.

Lạc Lan cũng không dừng lại quá lâu, đợi khoảng hai giây, thấy vẫn không có người ra giá, chỉ có thể hô: “Năm nghìn lượng lần thứ ba!”

Sau khi hô xong, cô ấy đưa tay gõ lên chiêng đồng bên cạnh: “Chúc mừng công tử có được thanh Trảm Tinh Đao đầu tiên trong buổi đấu giá này!”

Thiết Chùy nghe vậy thì nhảy xuống bục, hai tay nâng Hắc Đao đưa đến trước mặt thanh niên: “Công tử, mời kiểm tra thử”.

Thanh niên không chút khách khí vươn tay mở hộp, sau khi kiểm tra xác nhận không sai, mới gật đầu với Thiết Chùy.

Sau khi Thiết Chùy rời đi, thanh niên rút Hắc Đao ra, nhìn chằm chằm chữ khắc trên thanh đao, không biết suy nghĩ gì.

Trên bục, Thiết Chùy lại đưa một chiếc hộp khác ra.

Lần này Lạc Lan không giới thiệu hộp đao hay vỏ đao linh tinh gì nữa, mà nói thẳng: “Chữ khắc trên Trảm Tinh Đao này là ‘Một người liên tục chiến đấu ba ngàn dặm, một đao từng địch trăm quân thù’.

Giá khởi điểm vẫn là một nghìn lượng, các vị công tử có thể bắt đầu đấu giá”.

Thanh Hắc Đao thứ nhất sở dĩ có thể được đấu giá điên cuồng, ngoại trừ mới lạ ra, quan trọng nhất là trên thân đao khắc một câu “Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu”, thể hiện tất cả tình cảm và lòng nhiệt huyết của các võ tướng.

Còn chữ trên thanh Hắc Đao này nghe thì rất ngang ngược và phù hợp với tâm ý của công tử, nhưng cũng không đủ để khiến bọn họ điên cuồng.

Ngoài ra, thanh đao này là một trong ba thanh mẫu, giá cuối cùng chỉ có một nghìn ba trăm năm mươi lượng.

Lạc Lan hơi thất vọng với cái giá này, nhưng cô ấy cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn mỉm cười ra hiệu Thiết Chùy lấy ra thanh Hắc Đao thứ ba.

“Chữ khắc trên thanh đao này là ‘Mười bước giết được một người, không rời khỏi ngàn dặm. Xong việc phất áo ra đi, giấu đi thân phận và danh tiếng’. Các vị có thể đấu giá được rồi!”

Thanh kiếm này cũng là hàng mẫu, nên Lạc lan nghĩ rằng nó có lẽ cũng sẽ giống với thanh Hắc Đao thứ hai, được bán với cái giá không quá lý tưởng.

Quả nhiên chỉ có bốn vị công tử ra giá, tăng lên cũng không nhiều, khi giá lên tới một nghìn bốn trăm lượng, không còn người nào tiếp tục tăng giá.

Ngay lúc Lạc Lan chuẩn bị bắt đầu báo số, đột nhiên từ trong góc truyền đến một giọng nói rụt rè:

"Một nghìn năm trăm lượng!"

Giọng nói nghe có vẻ là một cô nương.

“Ai đấy?”

Các công tử tò mò nhìn xung quanh.

Lạc Lan cũng hơi ngạc nhiên hỏi: “Ai đang ra giá, xin hãy giơ tay lên”.

“Là... Là ta!”

Một cô nương mặc váy dài màu xanh, rụt cổ bước ra từ trong góc.

Trang phục và búi tóc đều cho thấy thân phận của cô nương này là một nha hoàn.

“Ngươi là nha hoàn nhà ai, sao lại nói năng lung tung như vậy?”

Tề công tử lạnh lùng quát.

“Ta... Ta không nói lung tung, Hắc Đao này ta thay tiểu... Công tử nhà ta mua... Ta có tiền!”

Bị nhiều công tử nhìn chằm chằm như vậy, nha hoàn suýt nữa sợ đến phát khóc, nhưng vẫn kiên trì nói hết câu.

Sau đó tay chân luống cuống móc từ trong túi ra một tờ ngân phiếu.

Vừa dứt lời, đám công tử đều cười lớn.

Có lẽ nha hoàn này quá căng thẳng nên lỡ lời, mặc dù lập tức sửa lại, nhưng các công tử vẫn nghe hiểu.

Thì ra cô ta là nha hoàn của một tiểu thư nhà giàu, tiểu thư nhà cô ta chắc là ngưỡng mộ Kim Phi, hoặc thích thơ của Kim Phi, muốn mua thanh Hắc Đao này nhưng không tiện ra mặt, vì vậy đã phái nha hoàn tới.

Kết quả không ngờ nha hoàn này quá nhát gian, vừa mở miệng đã lộ tẩy.

“Nha hoàn này thật dễ thương, Lưu huynh, huynh biết cô ta là người nhà ai không?”

“Tiểu thư nhà giàu không tiện ra ngoài, nha hoàn cũng vậy, sao có thể quen biết? Sao vậy Trương huynh, huynh vừa ý với cô nha hoàn này à?”

“Cũng không phải, ta chỉ tò mò không biết tiểu thư nhà cô ấy là ai thôi”.

“Gần đây, những người kể chuyện kể về Nam tước Thanh Thủy càng ngày càng thần thông, hơn nữa Kim tiên sinh quả thật rất có tài làm thơ, có rất nhiều cô nương ngưỡng mộ, nhưng người dám cử nha hoàn tới mua đao, có lẽ cũng chỉ có một cô tiểu thư này mà thôi”.

“E là vị tiểu thư này thật sự thích bài thơ đó, cũng đúng, bài thơ đó vừa ngang ngược lại phóng khoáng, rất dễ được các cô nương yêu thích”.



Chuyện nam nữ là một trong những chủ đề dễ khơi dậy hứng thú nói chuyện phiếm của mọi người.

Đám công tử cũng không ngoại lệ, ai cũng bật cười đoán già đoán non thân phận của vị tiểu thư sau lưng nha hoàn này.
Chương 341: Năm nghìn lượng

Nha hoàn cũng biết bản thân phạm sai lầm nên vừa xấu hổ vừa luống cuống, gương mặt nhỏ đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Lạc Lan không khỏi dấy lên lòng trắc ẩn, cao giọng hỏi: “Cô nương này ra giá một nghìn năm trăm lượng, xin hỏi còn ai muốn tăng giá nữa không?”

Vốn dĩ vẫn có một hai công tử có ý trả giá, thế nhưng bây giờ cũng không tiện đi tranh giành với một cô nương, vậy nên tất cả đều thẳng thừng từ bỏ.

Lạc Lan thấy không có ai trả lời nên nên hô lên: “Một nghìn năm trăm lượng, lần thứ nhất!”

“…Lần thứ hai!”

“…Lần thứ ba!”

“Đã chốt!”

Lạc Lan gõ nhẹ lên trên cái chiêng đồng, tỏ ý giao dịch lần này đã hoàn thành.

Không đợi Thiết Chuỳ mang xuống, nha hoàn đã tự mình chạy tới, vụng về bày tấm ngân phiếu lên trên bục gỗ.

“Phiền mọi người đợi một lát”.

Lạc Lan mỉm cười rồi khẽ hạ thấp người, sắp xếp lại cẩn thận từng tờ ngân phiếu, đếm ra một nghìn năm trăm lượng, sau đó giao mấy tờ ngân phiếu còn lại cho nha hoàn.

“Ôi chao, không nhìn ra cô chủ của nha hoàn này lại là một người có tiền cơ đấy, số ngân phiếu còn lại ít nhất phải lên tới một nghìn lượng đấy nhỉ?”

“Triệu huynh, hay là chúng ta cử người đi theo xem là cô chủ nhà ai đi?”

Hai công tử ở phía xa cười chế nhạo.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Lạc Lan nghe vậy thì nhẹ giọng nói với Thiết Chuỳ: “Thiết Chuỳ đại ca, huynh sắp xếp hai người hộ tống cô nương này trở về, trên đường cẩn thận một chút, đừng để người khác bám đuôi”.

“Được”.

Thiết Chuỳ ra hiệu bằng tay, cựu binh bên cạnh lập tức chạy tới.

“Cảm ơn Lạc Lan tỷ tỷ!”

Nha hoàn nhân lúc Thiết Chuỳ dặn dò cựu binh không ngừng cảm ơn Lạc Lan.

Ban nãy cô ta đang lo lắng bị người ta bám đuôi thì phải làm sao?

Nếu như bị người ta theo tới cửa phủ thì thanh danh cô chủ nhà họ sẽ mất sạch.

Cô ta cũng sẽ bị phu nhân đánh chết.

“Không có gì, giữ bí mật cho khách hàng cũng là việc bọn ta nên làm”.

Lạc Lan nhỏ giọng nói: “Cô đi theo đại ca này đi, huynh ấy sẽ sắp xếp chu toàn”.

“Vâng”, nha hoàn nhỏ ôm chặt hộp đao vào trong lòng, theo cựu binh rời đi.

Lạc Lan lại đứng dậy, nở một nụ cười trên môi.

“Ban nãy xảy ra chút biến cố nhỏ, để cho mọi người đợi lâu rồi, bây giờ tiếp tục đấu giá”.

Hiện giờ chất lượng của Hắc Đao đã hoàn toàn được chứng minh, các công tử tới tham gia buổi đấu giá, ngoại trừ sự bền bỉ và sắc nhọn của Hắc Đao ra, nguyên nhân lớn nhất là vì hiếu kỳ chữ khắc trên sáu thanh Hắc Đao còn lại là gì.

Có một số người đến chỉ là vì chữ khắc.

Ví dụ mấy công tử không phải tới từ thế gia võ tướng, căn bản không có hứng thú với bản thân Hắc Đao.

Nhìn thấy Thiết Chuỳ bưng khay lên, toàn bộ đám công tử đều thu hết tâm tư lại.

Ngay cả người thanh niên thần bí khi trước vẫn luôn ngơ ngẩn thất thần cũng ngẩng đầu nhìn lên trên bục.

“Tiếp theo đây chính là thanh đao số bốn”.

Lạc Lan rõ ràng cũng hơi phấn khích, ngữ điệu không tự chủ được mà cao hơn vài phần.

Thanh số hai, số ba đều là hàng mẫu, cô ấy không có mong đợi quá lớn, bảy thanh tiếp theo đây mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.

Mà thanh số bốn thì càng là mấu chốt trong số đó.

Lạc Lan từ từ rút Hắc Đao ra, híp mắt nhìn thân đao.

Vào lúc đám công tử muốn thúc giục, Lạc Lan hít sâu vào một hơi, cao giọng lên tiếng: “Chữ khắc trên thanh Trảm Tinh này là – Nhớ năm đó, tư thế anh hùng, khí thế vạn dặm như hổ!

Quy tắc vẫn giống như lúc trước, giá khởi điểm là một nghìn lượng, các công tử có thể trả giá rồi!”

Người thanh niên vẫn luôn thờ ơ ban nãy nghe vậy thì mắt chợt sáng bừng lên, nắm chặt lấy tay vịn của ghế ngồi.

Dù là như vậy, đầu ngón tay vẫn đang hơi run lên.

“Câu này viết rất hay, cha ta nhất định sẽ thích”.

“Không chỉ có cha ngươi, cha ta cũng như vậy, ngày nào cũng nói chuyện năm xưa, mỗi lần ăn cơm đều nói với ta năm xưa thế này thế kia”.

Đám công tử đồng loạt than thở.

Mắt của Lưu Tu Viễn ngồi trong góc cũng lập tức sáng bừng lên.

Ban nãy hắn làm khó Lạc Lan, bị Tề công tử sỉ nhục cho một trận nhưng vẫn chưa chịu rời đi là vì muốn mua thanh Hắc Đao này tặng cho đại bá.

Thanh Hắc Đao này rõ ràng là làm riêng cho hắn.

“Dù có phải trả bao nhiêu tiền thì cũng nhất định phải có được thanh đao này!”

Lưu Tu Viễn tự ra quyết định.

Thế nhưng hắn không hề biết rằng trong đầu rất nhiều công tử cũng đang có suy nghĩ y như hắn.

Đây cũng là lý do tại sao Lạc Lan để cho thanh Hắc Đao này xuất hiện ở vị trí thứ tư.

Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Lạc Lan đã đoán được thanh đao vật mẫu số hai và số ba có thể sẽ khiến cho không khí trầm xuống, mà thanh đao này rất có khả năng sẽ nhận được sự chào đón.

Vậy nên cô ấy mới sắp xếp thanh đao này ở vị trí số bốn mấu chốt nhất.

Điều này cũng ấn định sự cạnh tranh thanh đao số bốn này sẽ cực kỳ kịch liệt.

Giá cũng rất nhanh từ một nghìn lượng tăng lên ba nghìn ba trăm lượng thì cuối cùng mới dừng lại.

Người trả giá sau cùng chính là Lưu Tu Viễn.

“Đừng ai tăng giá thêm nữa! Đừng ai tăng giá thêm nữa!”

Lưu Tu Viễn căng thẳng tới độ lòng bàn tay đổ cả mồ hôi, trong lòng cũng đang không ngừng cầu nguyện.

Lần này hắn mang theo tổng cộng ba nghìn năm trăm lượng bạc, còn là vay mượn linh tinh.

Nếu như có người tăng giá thêm thì hắn sẽ không trụ nổi nữa.

Định giá của Kim Phi với Hắc Đao là tám trăm lượng một thanh, mặc dù Hắc Đao mẫu mới tinh xảo hơn, thế nhưng Lạc Lan biết giá làm ra có lẽ cũng chẳng cao hơn bao nhiêu.

Có thể bán được ba nghìn ba trăm lượng, cô ấy đã rất kinh ngạc rồi, đang chuẩn bị lên tiếng hỏi lần cuối thì lại nghe thấy thanh niên thần bí kia cất lời.

“Năm nghìn lượng!”

Vừa nói dứt lời, tất cả công tử đều đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn giống như nhìn tên ngốc.

Dù là ai thì cũng đều có thể nhìn ra lúc giá tiền hô tới ngưỡng ba nghìn ba trăm lượng là đã không còn ai muốn cạnh tranh nữa, cho dù thật sự muốn có, tuỳ tiện tăng thêm một hai trăm lượng thì có thể sẽ thuộc về mình.

Thế nhưng thanh niên kia nháy mắt tăng giá thêm hơn một nghìn lượng là đang muốn tặng tiền cho thương hội Kim Xuyên sao?

Lưu Tu Viễn vung tay đánh thẳng lên trên tay vịn, suýt thì mở miệng chửi bới.

Thế nhưng nghĩ tới chuyện Tề công tử vẫn đang ở đây, hơn nữa thanh niên kia khí phách bất phàm, vung tiền lại hào phóng, rõ ràng không phải người bình thường, cuối cùng vẫn nuốt lại những lời lẽ chửi rủa bẩn thỉu sắp thốt ra.

“Người này không phải là kẻ lừa đảo mà thương hội Kim Xuyên dẫn tới đấy chứ?”

Đám công tử rì rầm bàn tán.

Ngay cả Tề công tử cũng hoài nghi nhìn về phía Lạc Lan.

Lạc Lan cũng hết sức kinh ngạc, nghĩ không ra thanh niên kia từ đâu tới.

Thanh niên kia cũng không hề có ý định giải thích, vẻ mặt vẫn bình thản, giống như người mà đám công tử đang bàn tán không phải mình.

Đối phương bằng lòng trả giá cao, Lạc Lan đương nhiên hoan nghênh, hoàn hồn trở lại lập tức cười hỏi: “Có ai tiếp tục tăng giá không?”

Đám công tử đồng loạt lắc đầu với vẻ không cam tâm.

Mặc dù bọn họ cũng rất muốn thanh đao này, thế nhưng thực lực thì không cho phép.

Lúc Thiết Chuỳ mang thanh đao này tới bên cạnh thanh niên kia, hắn lập tức rút thanh đao dài ra, híp mắt nhìn về phía thân đao.

“Nhớ năm đó, tư thế anh hùng, khí thế vạn dặm như hổ!”

Người thanh niên khẽ nói: “Không hổ là Nam tước Thanh Thuỷ bắt sống được Lý Kế Khuê, viết quá hay! Khánh Hoài đúng là may mắn, vậy mà trên đất phong lại xuất hiện một nhân vật kiệt xuất như vậy!”

Nói xong hắn đút Hắc Đao vào vỏ, cũng không đưa cho nha hoàn mà đặt ngay trên chân mình.

Rõ ràng còn xem trọng thanh đao này hơn thanh đao số một.

Trên bục, buổi đấu giá vẫn đang tiếp tục, thanh đao thứ năm đã bắt đầu được đấu giá.
Chương 342: Tấn Vương

“Thanh Trảm Tinh thứ năm khắc chữ ‘Vì nước mà chết trên chiến trường, cần gì lấy da ngựa bọc thây’!”

Lạc Lan nói: “Quy tắc cũ, các vị công tử có thể ra giá rồi!”

“Vì nước mà chết trên chiến trường, cần gì lấy da ngựa bọc thây?”

Đám công tử bên dưới thầm đọc lại câu khắc trên kiếm, ngẫm nghĩ thật kỹ.

Đây là thanh đao mới, chữ khắc trên đó cũng mang theo sự bi thương, phù hợp với tâm ý của các công tử, hơn nữa, lần đấu giá trước đã khiến rất nhiều công tử cảm thấy nghẹt thở, vì vậy bầu không khí của đợt đấu giá thứ năm này cũng vô cùng náo nhiệt, giá tăng lên đến hai nghìn một trăm lượng mới dừng lại.

Không phải thanh Hắc Đao nào cũng bán được với giá năm nghìn lượng, trong lòng Lạc Lan, chỉ cần không thấp hơn một nghìn năm trăm lượng là đã có thể đáp ứng yêu cầu của Kim Phi.

Chữ khắc trên thanh Hắc Đao thứ năm không xuất sắc như thanh thứ nhất và thứ tư, có thể bán với giá này đã là cao lắm rồi.

“Trương công tử ra giá hai nghìn một trăm lượng, còn ai muốn ra giá không?” Lạc Lan hỏi.

Vừa dứt lời, đã có người hô to: “Ba nghìn lượng!”

“Chắc không phải nha hoàn nhà ai đấy chứ?”

“Nghe giọng không phải đàn ông, ấy, ngươi nói trúng rồi. Đây là nha hoàn của tiểu thư nhà nào vậy?”

“Không phải nha hoàn của tiểu thư nhà nào cả. Ta khẳng định người này là tên lừa đảo của thương hội Kim Xuyên! Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, vừa có một nha hoàn tới rồi, giờ lại có thêm một nha hoàn nữa!”

“Ta cũng nghĩ vậy, tên giả thần bí kia rất có khả năng cũng là kẻ lừa đảo, nhìn thấy giá chưa vừa ý nên tự tăng giá lên!”

“Chắc không phải đâu. Lưu huynh nhìn Lạc Lan cô nương kìa, hình như cũng rất bất ngờ”.

Trên sân khấu, Lạc Lan nhìn nha hoàn chậm rãi bước tới, với vẻ mặt vô cùng bất ngờ.

“Ồ, nha hoàn này được đấy, cả thần thái và sự can đảm đều hơn hẳn nha hoàn vừa rồi, khuôn mặt và thân hình cũng tốt, ngươi nhìn cái eo thon gọn kìa, chậc, chắc chắn rất mềm mại”.

Một vị công tử nhận xét với giọng điệu không đứng đắn.

Vị công tử ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười dung tục.

Thấy nha hoàn kia nhìn mình, hai người họ không hề cảm thấy xấu hổ mà còn nhướng mày nhìn cô ta.

“Các ngươi muốn chết à?” Tề công tử sa sầm mặt mày quát: “Cô ta là thị nữ thân cận của Cửu công chúa!”

“Cái gì?”

Hai người kia sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.

Thị nữ thân cận thường là người đáng tin cậy nhất của chủ nhân, quấy rối thị nữ thân cận của Cửu công chúa giống như đang quấy rối Cửu công chúa vậy.

Mà Cửu công chúa còn là cô con gái được hoàng thượng thương yêu nhất, không dễ gì mà chọc vào Cửu công chúa.

Những công chúa khác có người đoan trang dịu dàng, có người phóng túng ngang ngược, có người xa xỉ vô độ.

Nhưng Cửu công chúa được biết đến bởi sự thông minh, điềm tĩnh, thường xuyên cùng Trần Cát xử lý tấu sớ.

Trần Cát không thích chính sự, thỉnh thoảng buồn chán sẽ giao tấu sớ cho Cửu công chúa xử lý.

Thậm chí nội các còn có tin đồn rằng rất nhiều bản tấu đơn giản đều do Cửu công chúa phê duyệt, còn những bản tấu cần đích thân hoàng đế đóng ngọc ấn thì Trần Cát mới phê duyệt.

Trần Cát cũng nhiều lần tỏ ý, nếu Cửu công chúa là con trai thì tốt quá, chắc chắn sẽ giúp ông ta san sẻ âu lo.

Nhưng nếu Cửu công chúa thật sự là con trai thì e rằng ông ta cũng không dám để Cửu công chúa ở bên cạnh giúp ông ta xử lý chính sự mỗi ngày.

Dù sao thì trận chiến hoàng gia luôn rất tàn khốc.

“Xong đời rồi!”

Hai vị công tử sợ đến mức mồ hôi chảy dòng dòng, hận không thể tự tát mình và cái.

Nếu Cửu công chúa muốn xử lý bọn họ thì cha bọn họ ra mặt cũng chẳng có ích gì cả.

Nhưng thị nữ kia lại không thèm để ý đến bọn họ, chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đi về phía sân khấu.

“Thấm Nhi cô nương, sao cô lại đến đây?” Lạc Lan cười hỏi.

“Sao thế? Ta không thể thay mặt công chúa tham gia đấu giá sao?” Thấm Nhi hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là được, bọn ta mở cửa kinh doanh, chào đón tất cả mọi người”.

“Vậy Lạc Lan cô nương tiếp tục đi”, Thấm Nhi vô tư đứng dưới khán đài.

Lúc này Lạc Lan mới nhớ ra mình còn đang chủ trì buổi đấu giá.

Cô ấy cười với Thấm Nhi rồi hỏi: “Thấm Nhi cô nương ra giá ba nghìn lượng, còn ai ra giá nữa không?”

Mặc dù rất nhiều công tử thích thanh Hắc Đao này, nhưng Cửu công chúa đã muốn có nó thì ai còn dám cướp đây?

Đám công tử lần lượt lắc đầu.

Thanh Hắc Đao thứ năm thuận lợi đến tay Thấm Nhi.

“Công chúa nói, trong tay cô ấy chỉ có bằng này ngân lượng thôi”.

Thấm Nhi lấy ra vài tờ ngân phiếu, nhét vào tay Thiết Chùy, ôm thanh Hắc Đao rời đi.

Lạc Lan nhìn theo bóng lưng của cô ta, nở nụ cười gượng gạo.

Lời của Thấm Nhi hơi khó hiểu, nhưng Lạc Lan lại nghe hiểu ngay.

Lúc trước Hắc Đao đưa cho Cửu công chúa đều tính tám trăm lượng một thanh, nhưng bây giờ giá của Hắc Đao đã vượt xa tám trăm lượng, Cửu công chúa cố ý phái người đến mua đao, có lẽ là vì không muốn Lạc Lan nghĩ cô ta lợi dụng Kim Phi.

Đất phong của Cửu công chúa là một huyện, nhưng bé hơn Kim Xuyên rất nhiều, thuế má hàng năm cũng không nhiều, cho nên cô ta cũng chẳng có bao nhiêu tiền.

Từ lần trước mua Hắc Đao, trong tay chỉ còn lại hơn ba nghìn lượng bạc, lần này dường như đều dùng toàn bộ để mua Hắc Đao tiếp.

Lúc Thấm Nhi ôm hộp đao đi qua hai vị công tử kia, cô ta lạnh lùng nhìn họ, sau đó khẽ vung tay áo, hai cái tát giòn giã vang lên.

Mặt trái của hai vị công tử đều sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khóe môi rỉ máu.

Nhưng trong mắt họ lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Thấm Nhi đánh bọn họ đồng nghĩa với việc chuyện này đã được giải quyết.

Mặc dù bị thị nữa đánh trước mặt mọi người rất mất mặt, nhưng so với sự tức giận của Cửu công chúa thì chẳng đáng là gì cả.

Hơn nữa, bị thị nữ thân cận của Cửu công chúa tát cũng không quá mất mặt.

Từ đầu đến cuối Thấm Nhi không nói lời nào, bước chân cũng không dừng lại.

Nhưng lúc sắp bước ra khỏi tiểu viện, Thấm Nhi đột nhiên dừng lại, nhìn về người thanh niên thần bí hai lần ra giá năm nghìn lượng trước đó.

Sau đó, ôm hộp đao, cung kính hành lễ: “Nô tì tham kiến Tấn Vương điện hạ!”

“Ta đã che mặt rồi, ngươi cứ coi như không nhìn thấy là được, cần gì phải hành lễ?”

Người thanh niên bất lực thở dài: “Ngươi làm vậy sao ta có thể tiếp tục tham gia đấu giá đây?”

“Xin Tấn Vương tha tội”, Thấm Nhi bất đắc dĩ nói.

Quy củ của hoàng thất rất khắt nghe, nếu cô ta không quen biết Tấn Vương như đám công tử kia thì không nói làm gì.

Nhưng rõ ràng là quen biết, mà lại không hành lễ, cho dù Tấn Vương không truy cứu, nhưng nếu đại thái giám phụ trách hoàng cung mà biết thì sẽ trừng trị cô ta rất nặng.

“Tấn Vương? Tấn Vương nào?”

“Não ngươi có vấn đề à, Đại Khang chúng ta chỉ có một vị Tấn Vương!”

“Ý ngươi là hoàng tử nhỏ nhất của tiên hoàng bệ hạ, người cai quản Tấn Châu?”

“Ngoại trừ anh ta ra thì còn ai khác?”

“Chẳng phải Tấn Vương không thể tùy ý trở về kinh thành sao?”

“Chắc là đất Tấn có người tạo phản nên bị Bệ hạ triệu về kinh”.

Đám công tử đều vô cùng kinh ngạc.

Chẳng trách người này lại hào phóng như vậy mà bọn họ lại không quen biết.

Hóa ra lại là Tấn Vương.
Chương 343: Thanh đao cuối cùng

“Bái kiến Tấn Vương điện hạ”.

Tất cả mọi người đều cúi người hành lễ với thanh niên đó.

Tấn Vương – Trần Vĩnh Trạch và Hoàng Đế Trần Cát là huynh đệ cùng cha khác mẹ, chẳng qua lúc Tấn Vương chào đời, vị Thái tử Trần Cát đã hơn ba mươi tuổi.

Hoàng Đế tiền nhiệm – Trần Vũ cũng sắp sáu mươi rồi.

Tuổi già mà còn có con, dù là Hoàng Đế, Trần Vũ cũng vô cùng vui mừng, cực kỳ yêu thương đứa con này.

Tiếc là lúc Trần Vĩnh Trạch ba tuổi, Trần Vũ đã băng hà.

Trước khi ra đi, Trần Vũ sợ Trần Cát sau khi đăng cơ sẽ hại chết Trần Vĩnh Trạch nên đã phong cho Trần Vĩnh Trạch là Tấn Vương, phong đất Tấn Châu.

Mẫu thân của Trần Vĩnh Trạch xuất thân từ nhà họ Hào ở Tấn Châu, có thế lực hùng hậu ở nơi đây, Trần Vĩnh Trạch trở thành Tấn Vương, dù Trần Cát có muốn động đến Trần Vĩnh Trạch cũng phải cân nhắc.

Thật ra Trần Vũ đã nghĩ nhiều, tính cách của Trần Cát vốn dĩ mềm yếu, sau khi đăng cơ ngoài việc tiêu diệt hai đệ đệ tranh giành hoàng vị với ông ta lúc đầu thì không có ý làm khó các hoàng tử khác.

Sau đó vì muốn kéo gần quan hệ với nhà họ Hào ở Tấn Châu, ông ta còn phá lệ đưa mẫu thân của Tấn Vương về Tấn Châu.

Tấn Châu nằm ở phía Tây Bắc, không chỉ có người Đảng Hạng sẽ quấy rối họ mà thỉnh thoảng còn có người Khiết Đan đi ngang qua, khiến Tấn Châu luôn bị chiến tranh tàn phá, người dân cũng vì thế mà trở nên rất anh dũng.

Cha của Tấn Vương – Trần Vũ là Hoàng Đế tiền nhiệm, được xem là một trong số ít các Hoàng Đế phái chủ chiến trong lịch sử Đại Khang.

Ông ta đã phát động hai cuộc viễn chinh phương Bắc khi còn sinh thời, thề sẽ lấy lại mười sáu châu Yến Vân, rửa sạch nỗi nhục nhã mà cha ông ta để lại.

Tiếc là hai lần chinh chiến đều thất bại.

Chiến tranh là đốt tiền, hai lần chinh chiến phía Bắc và khoản tiền bồi thường khổng lồ sau chiến tranh gần như đã làm cạn kiệt quốc khố Đại Khang, dẫn đến sưu thuế của người dân ngày càng nặng.

Bây giờ Trần Cát lại mềm yếu với việc giải quyết vấn đề Đảng Hạng và Khiết Đan cũng có nguyên nhân từ hai đời trước.

Những thất bại liên tiếp của ông nội và cha cũng để lại bóng ma tâm lý với Trần Cát nên sau khi lên ngôi, ông ta luôn tỏ ra yếu thế trong việc giải quyết vấn đề Đảng Hạng và Khiết Đan, điều này cũng đẩy nhanh sự suy tàn của Đại Khang.

Nhưng Tấn Vương lại hoàn toàn trái ngược với Trần Cát, mẹ hắn xuất thân từ Tấn Châu, tính cách mạnh mẽ, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng của Trần Vũ, từ khi Tấn Vương có thể nhớ được chuyện, mẹ hắn vẫn luôn truyền cho hắn tư tưởng của chủ chiến.

Thế nên Tấn Vương thừa hưởng chí nguyện của ông nội và cha trước giờ vẫn luôn có mục tiêu thu hồi mười sáu châu Yến Vân.

Tiếc là đánh bại kẻ thù chỉ bằng tham vọng thôi là không đủ, trong những năm qua Tấn Châu và Đảng Hạng, Khiết Đan đã xảy ra hàng chục mâu thuẫn và xung đột lớn nhỏ, nhưng hầu như lần nào cũng kết thúc bằng việc Tấn Châu bại trận.

Sau khi biết Kim Phi dẫn Thiết Lâm Quân đánh bại đối thủ Lý Kế Khuê ở Thanh Thủy Cốc, Tấn Vương vui mừng hét lên.

Lần này Tấn Châu có người tạo phản, hắn bị Trần Cát gọi về kinh thành khiển trách, lại vô tình nghe được câu “Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu”.

Câu nói này xem như đã nói trúng tâm can của Tấn Vương, hắn lập tức phái người đi nghe ngóng.

Sau đó biết được tin tức thương hội Kim Xuyên và Hắc Đao, cũng biết được câu nói này là của Kim Phi.

Tấn Vương vốn đã có ấn tượng tốt với Kim Phi, nhưng gần đây hắn bị Trần Cát khiển trách đến mức chán nản, hắn muốn tham gia buổi đấu giá để thư giãn một chút, tiện thể mua lại Hắc Đao có khắc "Một nhát đao lạnh mười sáu châu”.

Ai ngờ sau khi đến đó lại nghe câu “Nhớ năm đó, tư thế anh hùng, khí thế vạn dặm như hổ” bỗng chốc khiến hắn nghĩ đến lão Hoàng Đế.

Điều này khiến Tấn Vương có cảm giác trên đời này chỉ có Kim Phi mới có thể hiểu được mình, đang nghĩ xem thử các Hắc Đao còn lại và chữ khắc trên đó là gì nhưng lại bị nha hoàn của Cửu công chúa nhận ra.

“Thôi vậy, xem ra duyên phận của ta và Trảm Tinh Đao cũng chỉ thế thôi”.

Tấn Vương bất đắc dĩ đứng lên, nhìn trên Lạc Lan trên bục: “Trước đó ta đã cô mười nghìn lượng, vừa vặn là tiền hai thanh đao này, đúng không?”

“Đúng thế”, Lạc Lan cúi người đáp.

“Vậy được, các cô tiếp tục đi, ta đi đây”.

Tấn Vương xua tay rồi dẫn người đi.

Hắn là đệ đệ của Trần Cát, đám công tử này còn chẳng có can đảm tranh giành với Cửu công chúa, ai dám tranh với hắn chứ?

Nếu tiếp tục ở đây nữa, buổi đấu giá cũng chẳng thể tiếp tục được, chi bằng cứ bảo Lạc Lan đưa Hắc Đao còn lại cho hắn là được, như thế còn bớt chuyện.

Chỉ là vì tự tôn của Hoàng tộc và sự tôn trọng với Kim Phi, Tấn Vương không làm chuyện như vậy.

Đến khi Tấn Vương đi khỏi, đám công tử vẫn còn chưa hoàn hồn.

Buổi đấu giá hôm nay cũng quá ảo diệu.

Đầu tiên, có một nha hoàn giúp tiểu thư nhà mình mua đao thì đã đành, nhưng hai người mà họ chế giễu là “kẻ lừa đảo” lại có thân phận còn đáng sợ hơn những người khác.

Nếu không phải muốn có được Hắc Đao thật, e là đã có không ít công tử chuồn đi rồi.

Lạc Lan cũng nhận ra bầu không khí không ổn lắm, vội vàng bảo Thiết Chùy đem thanh Hắc Đao thứ sáu lên.

Lúc này sự chú ý của các công tử mới quay lại Hắc Đao.

Nhưng rút kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này các công tử đã trở nên thận trọng hơn trong lời ăn tiếng nói và việc ra giá, vì sợ giữa chừng lại có một ông lớn nhảy ra.

Đây cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến bầu không khí và giá cạnh tranh tiếp theo.

Thanh Hắc Đao thứ sáu có khắc chữ “Ta chém đao cười nhạo bầu trời, để lại lòng can đảm ở Côn Luân”, giá giao dịch cuối cùng là một nghìn chín trăm lượng.

Có hai công tử còn đánh nhau một trận vì thanh đao này, nếu không nhờ Tề công tử kéo ra có lẽ đã lên võ đài mà đánh rồi.

Thanh Hắc Đao thứ bảy được khắc dòng chữ “Cầm ba tấc kiếm bình ổn phương trời, thân cưỡi bạch mã khai phá biên cương”, giá giao dịch cuối cùng là một nghìn tám trăm lượng.

Thanh Hắc Đao thứ tám có khắc dòng chữ “Huynh đệ cùng nhau trải qua kiếp nạn, tương phùng cười một cái ân oán tiêu tan”, được Tề công tử mua khi nhớ đến chiến hữu, giá giao dịch cuối cùng là hai nghìn một trăm lượng.

Thanh Hắc Đao thứ chín có khắc chữ “Đời người xưa nay ai mà chẳng trải qua cái chết, giữ lòng trung thành để sáng soi”.

Nếu nói thu hồi mười sáu châu Yến Vân là ước mơ của các võ tướng thì lưu danh sử sách là mục tiêu của rất nhiều thư sinh theo đuổi cả đời.

Mấy vị công tử nhà các vị quan văn vốn dĩ tới đây tham gia cuộc vui, khi nhìn thấy các công tử tranh giành đao kiếm đến sứt đầu mẻ trán, vẫn thầm cười nhạo sự thô tục của đối phương.

Nhưng khi chữ khắc trên thanh Hắc Đao thứ chín xuất hiện, họ lập tức hiểu được tâm trạng của các công tử võ tướng.

Câu nói này thực sự đã khiến họ động lòng, vài công tử nhà quan văn đã nâng giá thanh Hắc Đao thứ chín lên bốn nghìn một trăm lượng.

Sau đó, bên không có tiền không phục nhưng lại không thể tranh cãi với đối phương, thế mà lại bất chấp hình tượng nhổ nước bọt, khiến các công tử võ tướng sửng sốt.

Thanh Hắc Đao này có thể bán được với giá bốn nghìn một trăm lượng là điều Lạc Lan không ngờ đến.

Cô ấy vừa bảo cựu binh tách hai công tử ra, vừa ra hiệu cho Thiết Chùy lấy thanh Hắc Đao thứ mười.

“Các vị bình tĩnh, bảo vật của buổi đấu giá lần này đến rồi”.

Lạc Lan cao giọng nói: “Người nào cần có thể nắm lấy cơ hội, đây là thanh đao cuối cùng của hôm nay”.

Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, rất nhiều công tử đều cảm thấy hôm nay ít nhất mình sẽ mua một thanh Hắc Đao về.

Nhưng có tổng cộng mười thanh Hắc Đao, Tấn Vương, Cửu công chúa, nha hoàn, thư sinh cộng lại đã hết năm thanh đao.

Cứ thế mấy chục công tử võ tướng chỉ còn có thể tranh được năm thanh đao mà thôi.

Thấy chỉ còn lại một thanh Hắc Đao, không ít người lo lắng.

Rất nhiều công tử đều thầm nhắc mình, bất kể lần này là ai, mình cũng không thể nhường, không thể tiếp tục xem cuộc vui nữa, nhất định phải giành được thanh đao cuối cùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom