-
Chương 344-348
Chương 344: Vẫn còn lần sau?
“Lạc Lan cô nương, thanh Trảm Tinh Đao cuối cùng khắc gì vậy?”
Một công tử nhà quan văn lên tiếng hỏi.
Lần này hắn tới là để hóng hớt, không mang theo tiền, trong mấy lần đấu giá trước đã bị loại bỏ từ rất sớm.
Cũng chính vì hiểu bản thân không có cơ hội, nên tâm thế ngược lại đang là tốt nhất.
Chữ khắc trên chín thanh Hắc Đao khi trước đều cực kỳ đặc sắc, thanh được xếp ở vị trí cuối cùng chắc chắn sẽ không thua kém.
Tất cả những công tử khác đều dừng việc bàn luận và nhìn về phía Lạc Lan.
“Nếu như mọi người đã nóng lòng thì ta cũng không úp mở nữa”.
Lạc Lan rút thanh Hắc Đao ra, cao giọng hô lên: “Chữ khắc trên thanh Trảm Tinh cuối cùng là – Cớ sao đàn ông không mang theo móc vàng, thu hồi mười sáu châu Yến Vân?”
Giáp trụ của binh lính Đại Khang có hai nơi cần dùng móc để liên kết lại.
Binh lính lập được công lớn trên chiến trường, hai cái móc này sẽ trộn vàng, vậy nên móc vàng cũng giống như công huân chương kiếp trước của Kim Phi, là niềm kiêu hãnh mà mỗi binh lính trong mơ cũng muốn có được.
Móc vàng trong câu nói này là nói về việc ra trận giết địch, kiến công lập nghiệp.
Nửa vế câu sau thì quá là rõ ràng rồi.
Đây cũng là nguyên nhân Lạc Lan xếp thanh đao này ở vị trí sau cùng.
Nếu như buổi đấu giá đã mở đầu bằng mười sáu châu Yến Vân, vậy thì vẫn lấy mười sáu châu Yến Vân để kết thúc, điều này cũng coi như đầu đuôi liên kết.
Mắt của đám công tử võ tướng đang có mặt đều sáng bừng cả lên.
Không tranh được thanh Hắc Đao số một, bọn họ ít nhiều gì cũng thấy hơi thất vọng.
Thế nhưng sự xuất hiện của Thanh Đao cuối cùng mang tới cho bọn họ cảm xúc kinh ngạc vui sướng không gì tả hết.
Hơn nữa chữ khắc trên thanh đao này còn khảng khái hơn cả thanh đầu tiên, vậy nên càng phù hợp với sở thích của đám công tử này hơn.
“Quy tắc vẫn như vậy, giá khởi điểm là một nghìn lượng, các công tử có thể trả giá rồi”.
Bọn họ không biết thương hội Kim Xuyên vẫn còn hàng tồn kho, ở trong mắt bọn họ, đây chính là thanh Hắc Đao cuối cùng của cả Đại Khang.
Lạc Lan vừa nói dứt lời, những tiếng trả giá đã vang lên không ngừng, Lạc Lan căn bản không nghe rõ.
Dưới tình cảnh bất lực chỉ đành cầm cây búa nhỏ lên gõ vài cái lên trên chiêng đồng.
Tiếng chiêng đồng lấn át giọng nói của đám công tử, cuối cùng mọi người cũng tạm thời yên lặng.
“Mọi người đừng vội, từng người một báo giá”.
Lạc Lan nói: “Ban nãy ta nghe thấy Lâm công tử báo giá một nghìn chín trăm lượng, có ai trả nhiều hơn một nghìn chín trăm lượng không?”
“Hai nghìn một trăm lượng!”
“Hai nghìn ba trăm lượng!”
...
“Ba nghìn năm trăm lượng!”
Lưu Tu Viễn hô lên rất to, đứng phắt dậy.
Sau khi bỏ lỡ “Nhớ năm đó”, Lưu Tu Viễn vẫn luôn mong ngóng, luôn cảm thấy thanh phía sau sẽ tốt hơn, chẳng mấy chốc đã tới thanh đao cuối cùng.
Lưu Tu Viễn cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, vung hết toàn bộ số tiền trong tay, ngay lập tức nâng giá lên hơn một nghìn lượng, hy vọng giống như Tấn Vương và Cửu công chúa có thể áp chế mọi người.
Thế nhưng không chỉ có mình hắn sốt ruột, những công tử khác cũng đang rất cuống.
Vậy nên kế hoạch của Lưu Tu Viễn chắc chắn sẽ thất bại.
Không cần Lạc Lan hỏi, không gian chỉ yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lại có người tiếp tục ra giá.
“Ba nghìn sáu trăm lượng!”
“Ba nghìn sáu trăm năm mươi lượng!”
...
Lưu Tu Viễn ngồi phịch xuống ghế, ôm lấy trán.
Hắn biết cơ hội cuối cùng của bản thân đã không còn nữa rồi.
Thanh Hắc Đao cuối cùng đã được mua lại với số tiền sáu nghìn hai trăm lượng.
Thật ra đám công tử đang có mặt không ai có thể lấy ra nhiều tiền như vậy trong chốc lát, lúc đấu giá tới khoảng bốn nghìn lượng bỗng ngừng lại.
Thế nhưng hai công tử có quan hệ khá tốt không cam tâm đã góp tiền lại với nhau, như vậy tiền của hai người gộp lại đã vượt quá năm nghìn lượng.
Những công tử khác thấy vậy thì cũng lập tức học theo, cùng lập ra từng nhóm.
Sau đó hô tới mức giá cao nhất của buổi đấu giá lần này.
Thật ra xét về tiếng tăm thì thanh đao này còn kém xa so với thanh số một, thế nhưng đám công tử đều cho rằng đây là thanh Hắc Đao cuối cùng rồi, vậy nên đều tranh giành kịch liệt, tới sau cùng chỉ có thương hội Kim Xuyên và Kim Phi là hưởng lợi nhất mà thôi.
Lạc Lan phấn khích tới độ suýt thì nhảy cả lên, bảo Thiết Chùy mang thanh Hắc Đao cuối cùng đi xuống.
Hai công tử có được thanh Hắc Đao này kích động tới độ suýt khóc.
Không dễ dàng chút nào cả, tất cả gia tài của bọn họ đều lấy ra cả rồi, cuối cùng mới đạt được ý nguyện.
Nhưng không đợi bọn họ kịp vui mừng thì đã nghe thấy Lạc Lan bên trên bục cao cao giọng hô lên: “Buổi đấu giá lần này kết thúc tại đây, cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người.
Những công tử vẫn chưa mua được Trảm Tinh Đao trong buổi đấu giá lần này cũng đừng chán nản, ba ngày sau, bọn ta sẽ lại mở một buổi đấu giá nữa, tới lúc đó vẫn có mười thanh Trảm Tinh, hy vọng mọi người có thể tiếp tục cổ vũ!”
“Ban nãy không phải cô nói đây là thanh cuối cùng rồi sao, sao lại có thêm mười thanh nữa thế?”
Hai công tử mua được thanh Hắc Đao cuối cùng đều nổi điên lên, cảm thấy bản thân bị lừa.
“Phùng công tử, ban nãy ta chỉ nói đây là thanh Trảm Tinh cuối cùng trong buổi đấu giá lần này chứ không hề nói sau này sẽ không có thêm nữa”.
Lạc Lan khẽ cười trả lời.
“Đúng thế, Lạc Lan cô nương quả thực đã nói như vậy”.
“Phùng công tử, không phải ngươi hối hận rồi đấy chứ?”
“Ông Tiền, ông ăn nói kiểu gì thế, Phùng công tử là người có thể diện, giá tự mình hô ra, nếu như thấy hối hận thì không phải chẳng khác gì muốn liếm lại nước bọt chính mình nhổ ra hay sao?”
“Đúng đúng, Phùng công tử nhất định sẽ không như vậy”.
Những công tử khác vừa nghe sau này vẫn có mười thanh Hắc Đao thì đều không vội vàng nữa.
Ai nấy đều chỉ xem trò vui, cười nói không kiêng nể gì, đồng loạt hùa theo Lạc Lan chế nhạo hai người có được thanh đao cuối cùng kia.
“Ta...”
Phùng công tử nghĩ kỹ lại một chút, hình như quả thực Lạc Lan đã nói như vậy.
Thật ra hắn rất muốn lựa chọn trả hàng, thế nhưng lại bị những công tử khác khích tướng nên căn bản chẳng thể mở miệng.
“Phùng công tử, thật ra lần này ngươi mua được thanh Hắc Đao cuối cùng kia tuyệt đối sẽ không chịu thiệt”.
Lạc Lan cười nói: “Chữ khắc trên mười thanh Trảm Tinh Đao lần tới hoàn toàn không giống với lần này, vậy nên buổi đấu giá lần sau giá của Trảm Tinh sẽ chỉ ngày càng cao chứ không có chuyện rẻ hơn lần này!”
Thế nhưng biểu cảm của Phùng công tử rõ ràng vẫn không tin.
“Thế này đi Phùng công tử, nếu như buổi đấu giá lần tới, số Trảm Tinh Đao có giá mua cao hơn công tử mua lần này ít hơn ba thanh thì công tử cứ trả lại đao cho ta, thế nào?”. Lạc Lan tự tin nói.
“Thật sao?”
“Đương nhiên, thương hội Kim Xuyên bọn ta trước nay nói được làm được!”, Lạc Lan nói: “Các vị công tử đang có mặt đều làm chứng cho ta”.
Lạc Lan đã nói tới mức này rồi, nếu như Phùng công tử cong tiếp tục so đo tính toán thì chắc chắn sẽ bị những công tử khác cười nhạo, vậy nên chỉ đành mang Hắc Đao rời đi.
Khi các công tử này rời đi, những chuyện liên quan tới buổi đấu giá và chữ khắc trên Hắc Đao cũng được lan truyền ra bên ngoài.
Rất nhiều lão tướng nghe tới: “Nhớ năm đó, tư thế anh hùng, khí thế vạn dặm như hổ” đều không khỏi nhớ lại thời trẻ của mình.
Lần đầu tiên vào quân doanh, bừng bừng ý chí, trong lòng nghĩ đời này nhất định sẽ giành lại mười sáu châu Yến Vân, kiến công lập nghiệp, nêu cao tên tuổi.
Sao mà sau này dần dần lại lục đục lẫn nhau, gạt hết chuyện nơi đóng quân ra khỏi đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt hết lên triều đình?
Mấy người quan văn cũng bị tư tưởng “Đời người xưa nay ai mà chẳng trải qua cái chết, giữ lòng trung thành để sáng soi” tác động, quyết định buổi đấu giá lần sau nếu như rảnh thì nhất định phải tới xem.
Đây cũng là kết quả mà Lạc Lan muốn nhìn thấy và khởi nguồn niềm tin để cô ấy đưa ra bảo đảm với Phùng công tử.
Cô ấy tin rằng khi mà danh tiếng của buổi đấu giá truyền ra ngoài, số người đến lần sau nhất định sẽ còn nhiều hơn lần này, đẳng cấp cũng sẽ cao hơn.
Đương nhiên, số bạc mang tới cũng sẽ càng nhiều.
Chương 345: Buổi đấu giá lần hai
Của hiếm là của đắt, không chỉ hàng hóa mà thơ ca cũng như vậy.
Đại Khang đề cao văn học và chèn ép võ thuật hàng trăm năm, tất cả các thư sinh có tài đều tìm mọi cách để trở thành quan, không ai muốn tòng quân đi lính.
Công tử nhà võ tướng cũng có đi học, nhưng khi tòng quân căn bản mang theo tâm lý muốn lăn lộn, còn mong bọn họ viết được một bài thơ hay sao?
Vì vậy, thơ tả nỗi buồn xuân thu, tả phong hoa tuyết nguyệt thì nhiều, nhưng thơ tả chiến tranh, chiến trường thì rất ít.
Bây giờ Đại Khang bị Đảng Hạng và Khiết Đan ức hiếp nhiều năm, việc tăng thuế hàng năm cũng khiến dân chúng khổ không chịu nổi, dân chúng cũng vô cùng căm ghét Đảng Hạng và Khiết Đan.
Hầu hết các bài thơ trên hộp xà phòng đều tả hoa cỏ, mặc dù có một số ẩn dụ tính cách và tình cảm sâu đậm của tác giả, nhưng dân chúng ngay cả tên của mình cũng không viết được, sao có thể đọc hiểu?
Vì vậy người cảm thấy hứng thú đến hộp xà phòng đều là một số thư sinh và một số thiếu nữ hoài xuân, nhưng những bài thơ trên Hắc Đao lại vừa vặn đánh vào lòng dân chúng.
Mặc dù chỉ có vài dòng, nhưng vì trải nghiệm của Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc và sự thúc đẩy của những người kể chuyện, những câu thơ này lan truyền nhanh hơn, rộng hơn và có sức ảnh hưởng lớn hơn hàng chục bài thơ trên hộp xà phòng trước đó rất nhiều.
Chỉ trong ba ngày, những câu thơ trên mười thanh Hắc Đao trong buổi đấu giá đầu tiên đã hoàn toàn lan truyền trong kinh thành.
Đặc biệt là câu ‘Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu’, có thể nói nhà nào cũng biết.
Nhiều đứa trẻ căn bản không biết Kim Phi là ai, nhưng ngày nào cũng nhắc đến nó.
Trong ba ngày này, đám người Lạc Lan không hề nhàn rỗi.
Vào ngày buổi đấu giá kết thúc, thương hội Kim Xuyên đã hoạt động hết công suất.
Lạc Lan vung tiền bất kể giá cao tới đâu, chiêu mộ số lượng lớn thợ thủ công và bắt đầu sửa sang lại sân lớn của cửa tiệm vào đêm hôm đó.
Dưới uy lực mạnh mẽ của tiền bạc, chỉ trong ba ngày, những thợ thủ công đó đã lắp thêm một cái mái cao hơn ba mét cho sân trong cửa tiệm, bốn phía được chống đỡ bằng những cây cột, xung quanh đều treo vải thô trông đầy trang nhã.
Sau đó lại mua thêm số lượng lớn bàn ghế.
Mặc dù trông vẫn hơi cũ kỹ và đơn sơ, nhưng đã tốt hơn nhiều so với ban đầu.
Lần đấu giá này cũng khiến Lạc Lan nhận ra rằng buổi đấu giá thực sự là một cơ hội kinh doanh tuyệt vời, cô ấy quyết định rằng sau khi buổi đấu giá tiếp theo kết thúc, cô ấy sẽ viết thư cho Kim Phi để tìm thêm một vài địa điểm để tổ chức buổi đấu giá.
Không chỉ đấu giá Hắc Đao, mà cũng có thể tiếp nhận việc làm ăn của người khác, nơi đấu giá sẽ lấy hoa hồng.
Nếu Kim Phi ở đây, chắc chắn y sẽ khen ngợi sự nhạy bén trong kinh doanh của Lạc Lan.
Những gì cô ấy nghĩ đến chẳng phải là nơi đấu giá của đời trước sao?
Lạc Lan vừa mới thu dọn sân xong, buổi đấu giá thứ hai cũng đến lúc bắt đầu.
Như cô ấy dự đoán, vì ảnh hưởng của buổi đấu giá đầu tiên, số người đến tham gia buổi đấu giá thứ hai nhiều hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Hơn nữa cũng không còn bị công tử các gia tộc võ tướng chi phối, rất nhiều công tử nhà quan văn cũng tới.
Ngoài các công tử, Lạc Lan còn nhìn thấy rất nhiều người trung niên mặc quần áo hoa lệ.
Những công tử gây ồn ào trong buổi đấu giá đầu tiên đều biến thành “chim cút” trước mặt những người trung niên này, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, người này thẳng hơn người kia.
Chẳng mấy chốc, sân cửa tiệm đã ngồi chật kín hơn một nửa.
Điều mà Lạc Lan không ngờ tới chính là Tấn Vương lại đến.
Hoàng Đế không ra khỏi cung, Tấn Vương chính là một trong những nhân vật có thân thận cao nhất ở Đại Khang, ngay cả Quốc công thấy hắn cũng phải chủ động hành lễ.
Nhất thời, trong sân đều vang lên tiếng hành lễ với Tấn Vương.
“Lần này ta tới không tham gia đấu giá, chẳng qua là chỉ muốn tới nghe những câu thơ hay của Nam tước Thanh Thủy mà thôi, các ngươi không cần để ý tới ta”.
Tấn Vương vẫy tay về phía xung quanh, được Lạc Lan dẫn đến hàng trước.
Những người trung niên được sắp xếp ở hàng đầu đó, vội vàng lui xuống hàng thứ hai.
“Phải nhanh chóng làm thêm phòng riêng thôi”.
Lạc Lan thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài.
Nếu sau này có thêm mấy người có thân phận cao đến, mỗi người một hàng, vậy thì sân có rộng mấy cũng không còn chỗ ngồi nữa.
“Ta sắp phải trở về Tấn Châu, cô đưa cái này cho Kim tiên sinh, nói với Kim tiên sinh nếu sau này có đến Vị Châu thì có thể ghé qua thăm quan Tấn Châu”.
Tấn Vương ngồi trên chiếc ghế ở giữa, lấy từ trong túi ra một tấm ngọc bội đưa cho Lạc Lan.
Cách xưng hô của Kim Phi trong lời nói của Tấn Vương cũng được đổi từ Nam tước Thanh Thủy thành Kim tiên sinh.
“Vâng!”
Lạc Lan dùng hai tay nhận lấy ngọc bội.
Vừa rồi cô ấy còn tưởng Tấn Vương thật sự tới xem chữ khắc trên Hắc Đao, nhưng lúc này cô ấy mới phát hiện, Tấn Vương có lòng tốt tới giúp Kim Phi giữ trật tự ở buổi đấu giá.
Tấn Vương vừa ngồi xuống, Thấm Nhi cũng tới.
Cũng may cô ta chỉ là một nha hoàn, nên không cần phải sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt, chỉ chào hỏi Lạc Lan một tiếng, tùy ý ngồi xuống một góc.
“Nha hoàn vừa chào hỏi với nữ chưởng quầy là thị nữ thân cận của Cửu công chúa phải không?”
“Đúng vậy, ta đã từng nhìn thấy cô ta vài lần ở Nội Các”.
“Cửu công chúa phái cô ta tới giữ trật tự cho Kim Phi đúng không?”
“Nếu không chẳng lẽ tới mua Trảm Tinh Đao sao? Nghe nói lần trước Cửu công chúa đã tiêu hết tiền rồi”.
“Mặt mũi Kim Phi cũng quá lớn rồi nhỉ, Tấn Vương điện hạ đích thân tới đã đành, có lẽ ngài ấy thực sự có hứng thú với Trảm Tinh Đao. Nhưng Cửu công chúa còn chưa gả, lại phái người tới, chẳng lẽ lại thích Kim Phi rồi sao? Ta nghe nói Kim Phi đã lập gia đình...”
“Ngươi không muốn sống nữa sao mà lại dám nói xấu Cửu công chúa!”
“Chỗ này chỉ có hai chúng ta, ai có thể nghe thấy chứ?”
“Tỳ nữ của Cửu công chúa và thị vệ của Tấn Vương đều là cao thủ, người khác không nghe thấy, không có nghĩa bọn họ không nghe thấy. Đừng nói nữa, giờ Mùi đã đến, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi”.
Ở mép hàng thứ hai, hai người đàn ông trung niên ngồi một bàn lặng lẽ quay đầu lại, nhìn Lạc Lan trên đài.
Bởi vì có Tấn Vương đích thân đến, buổi đấu giá diễn ra rất suôn sẻ.
Nhưng cũng vì sự tồn tại của Tấn Vương, khi buổi đấu giá mới bắt đầu, bầu không khí hơi ngột ngạt, rất nhiều người trung niên và công tử đều không dám thả lỏng.
Tuy nhiên, cùng với việc chữ khắc trên Hắc Đao càng xuất sắc, mà Tấn Vương lại không có ý định can thiệp, các công tử cuối cùng đã không thể ngồi yên.
Dưới ánh mắt ra hiệu của trưởng bối nhà mình, họ bắt đầu mạnh dạn ra giá.
Bầu không khí buổi đấu giá cuối cùng đã sôi nổi như bình thường.
“Ta nguyện dùng thân này báo đáp đất nước, sao phải sợ vào Ngọc Môn Quan”.
“Trăm trận mặc áo giáp vàng, không lấy lại đất quyết không trở về”.
“Kẻ nào động đến người Đại Khang ta, dù xa tới đâu cũng phải giết”.
“Cầu lợi cho quốc gia không màng chuyện sinh tử, không trốn tránh vì sợ tai họa”.
“Dân chúng đều sẽ được sung túc, không lời từ biệt nằm dưới ánh chiều tà”.
“Không sợ tan xương nát thịt, muốn sống trong sạch ở nhân gian”.
Mỗi một câu chữ được thốt lên từ trong miệng Lạc Lan.
Dù là quan văn hay võ tướng đều bị cảm động trước một vài câu trong số đó.
Cho dù không động lòng, bọn họ cũng đều ra vẻ lo nghĩ cho đất nước, dân chúng trước mặt Tấn Vương.
Thậm chí còn có vài người lấy khăn tay lau nước mắt.
Đã xúc động đến mức này thì dù sao cũng phải mua được một thanh chứ?
Vì vậy, bắt đầu từ thanh Hắc Đao thứ ba, bầu không khí đấu giá càng lúc càng sôi nổi.
Lần này, tất cả mọi người đã chuẩn bị đầy đủ hơn lần đầu rất nhiều, ra giá cũng càng lúc càng cao.
Giá của bảy thanh Hắc Đao sau đều cao hơn so với thanh đao cuối cùng trong buổi đấu giá đầu tiên.
“Lạc Lan muội muội, buổi đấu giá lần này tổng cộng được bao nhiêu tiền?”
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Lạc Lan tiễn khách, Thiết Chùy và Hàn Phong lập tức bước tới, phấn khích hỏi.
Chương 346: Không bằng thanh lâu
Có người thích sự sắc bén và bền bỉ của Hắc Đao, có người thích câu thơ khắc trên Hắc Đao, cũng có người thích cả Hắc Đao và chữ khắc trên đó.
Đương nhiên cũng có người muốn mua Hắc Đao về làm quà, hoặc chỉ là để biểu hiện trước mặt Tấn Vương.
Nhưng bất kể mục đích là gì, nửa sau của buổi đấu giá thứ hai vô cùng thành công.
Rất nhiều công tử được sự cho phép của trưởng bối thay mặt gia tộc đấu giá.
Nhiều quan viên đã đến buổi đấu giá lần này, hơn nữa Tấn Vương cũng ở đây, vì vậy vấn đề an ninh được đặc biệt chú trọng.
Thiết Chùy và Hàn Phong không dám lơ là chút nào, lúc nào cũng đều cẩn thận canh gác.
Họ cũng thấy được bầu không khí sôi động trong hội trường, cùng với tiếng ra giá ngày một cao hơn.
Buổi đấu giá vừa kết thúc, hai người không nhịn được chạy đi tìm Lạc Lan ngay và luôn, hỏi thăm số tiền thu được từ buổi đấu giá.
“Buổi đấu giá lần này..”. Lạc Lan cố ý hơi dừng lại, thấy Thiết Chùy sốt sắng đến mức thiếu chút nữa giậm chân, cười nói: “Mười thanh Hắc Đao tổng cộng năm mươi nghìn ba trăm lượng!”
Hả?
Thiết Chùy và Hàn Phong đồng thời hít một hơi khí lạnh.
Bọn họ đoán cuộc đấu giá này chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bọn họ không ngờ rằng lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Trời ơi, hơn năm mươi nghìn lượng bạc, nhiều như vậy sao?”
Thiết Chùy mở to hai mắt nói: “Dù ta tiêu xài phung phí, có lẽ cả đời cũng không tiêu hết được”.
“Tiên sinh nói kinh thành là nơi tụ tập những người giàu có của Đại Khang, trước đây ta không biết là ý gì, bây giờ đã hiểu”.
Hàn Phong cũng thở dài nói: “Kinh thành thật sự có quá nhiều người giàu, mấy nghìn lượng bạc chỉ là con số mà bọn họ tùy tiện nói ra mà thôi”.
“Đương nhiên, Kim Xuyên chỉ là một huyện nhỏ kẻo lánh. Triệu huyện úy còn có thể tích lũy được chín nghìn lượng bạc ở Kim Xuyên, huống chi là những quan viên kinh thành”.
Lạc Lan nói: “Địa bàn mà bọn họ kiểm soát lớn hơn Triệu huyện úy rất nhiều”.
“Vậy bọn họ phải giúp đỡ bao nhiêu thổ phỉ mới được nhỉ?” Thiết Chùy trợn mắt hỏi.
“Thủ đoạn giúp đỡ thổ phỉ vơ vét của cải, không quang minh chính đại, quan lớn ở kinh thành sẽ không làm đâu”. Lạc Lan nói: “Thủ đoạn của bọn họ tinh vi hơn nhiều”.
“Thủ đoạn gì?” Thiết Chùy hỏi.
“Có rất nhiều, ví dụ như rất nhiều thương nhân buôn muối, thương nhân vận chuyển lương thực bằng đường thủy, thương nhân buôn vải và các thương nhân buôn bán lớn khác, thật ra đều là người của bọn họ”.
Lạc Lan nói: “Tiên sinh nói kinh thành là trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa của Đại Khang, ít nhất một nửa số người giàu đều ở kinh thành, những gì chúng ta nhìn thấy hôm nay đều chỉ là một góc của ngọn núi lớn mà thôi”.
“Đúng vậy, thương nhân buôn vải vóc lớn nhất ở quận Quảng Nguyên - Chu Trường Lâm chính là người nhà họ Chu ở kinh thành, hàng năm đều phái người cống bạc cho nhà họ Chu”.
Thiết Chùy gật đầu: “Còn có thương nhân buôn muối, nghe nói một ít thương nhân buôn muối lớn một năm có thể kiếm được mấy trăm nghìn lượng bạc”.
“Các thương nhân lớn quả nhiên giàu có, hôm nay chúng ta may mắn gặp được mấy thương nhân kia, nếu không phải bọn họ thì e rằng chúng ta không kiếm được nhiều tiền như vậy”, Hàn Phong cười nói.
“Hôm nay có thương nhân tới sao?” Thiết Chùy hỏi.
“Chính là người ngồi ở hai bàn ở góc hướng Tây Bắc”.
Hàn Phong vốn cẩn thận, từ khi về làm dưới trướng Kim Phi, dần hình thành thói quen quan sát tỉ mỉ mọi lúc mọi nơi.
Trước khi buổi đấu giá diễn ra, Thiết Chùy chuyên tâm vào việc giữ gìn an ninh, nhưng hắn không chỉ chú ý tới bên ngoài, mà đồng thời cũng dành thời gian quan sát buổi đấu giá.
Nhanh chóng phát hiện có mấy người ra tay rất hào phóng, nhưng thái độ của họ lại rất khiêm tốn.
Nên Hàn Phong suy đoán thận phận của mấy người này là thương nhân.
“Đúng vậy, nếu không phải bọn họ không ngừng tăng giá thì không thể bán được nhiều bạc như vậy”, Lạc Lan gật đầu theo.
“Thương nhân mua Trảm Tinh Đao làm gì?” Thiết Chùy hỏi.
“Có thể là tự sưu tầm, cũng có thể làm quà tặng, ai biết được chứ”.
Chữ trên mỗi thanh Hắc Đao đều khác nhau, có nghĩa là mỗi thanh Hắc Đao đều là duy nhất, giá trị sưu tầm cũng được thể hiện ra.
“Lần trước Phùng công tử còn cảm thấy mua quá đắt, muốn trả lại, sao bây giờ lại không nhắc tới?” Thiết Chùy oán trách nói.
“Trảm Tinh Đao của hắn là thanh cuối cùng của buổi đấu giá lần thứ nhất, có lẽ bây giờ hắn bán ra chí ít có thể kiếm được một nghìn lượng, nếu như hắn giữ thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ lại tăng thêm nữa”.
Lạc Lan cười nói: “Những công tử này mặc dù quần là áo lượt, nhưng không phải kẻ ngu, biết có thể kiếm tiền thì sao hắn có thể trả lại hàng chứ”.
“Khó trách người kinh thành giàu có như vậy, đổi chủ là có thể kiếm được nghìn lượng, kiếm tiền cũng quá nhanh”, Thiết Chùy cảm khái.
“Ở phương diện kiếm tiền, ba người ra tay đầu tiên hôm nay đều chỉ bỏ ra khoảng hai nghìn lượng là có thể lấy được Hắc Đao, đổi chủ là có thể kiếm gấp ba, bốn lần”.
Hàn Phong cũng ngưỡng mộ nói: “Mấy nghìn lượng bạc đấy”.
“Nếu không phải Tấn Vương ở đây, số bạc kia hẳn là của chúng ta”, Thiết Chùy nhìn xung quanh nhỏ giọng nói: “Khi Tấn Vương ở đây, lúc đầu rất nhiều người không dám ra giá”.
“Thiết Chùy đại ca, huynh đừng nói lung tung, hôm nay rất nhiều người sẵn lòng ra giá là để biểu hiện cho Tấn Vương điện hạ thấy”.
Lạc Lan nói: “Hơn nữa, Tấn Vương điện hạ hôm nay tới đây, cũng tỏ rõ thái độ của ngài ấy, sau này nếu có ai muốn gây khó dễ cho chúng ta, cũng phải suy xét Tấn Vương điện hạ, đây là chuyện mà bao nhiêu tiền cũng không mua được”.
“Ta cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi”, Thiết Chùy hỏi: “Đúng rồi, Lạc Lan muội muội, chúng ta còn ba mươi thanh Hắc Đao, sao muội lại nói với bọn họ chỉ còn ba thanh?”
Lúc buổi đấu giá kết thúc, có người hỏi thăm khi nào buổi đấu giá lần sau tổ chức, Lạc Lan trả lời vẫn còn ba thanh Hắc Đao, vẫn là ba ngày sau đấu giá.
Nhưng Thiết Chùy và Hàn Phong đều biết rõ thật ra Đường Phi đưa tới còn ba mươi thanh Hắc Đao nữa.
“Tiên sinh nói vật hiếm mới đắt, ai cũng sẽ cướp vàng chứ không cướp đá trong núi, Hắc Đao có thể bán đắt như vậy là vì số lượng ít ỏi, mỗi người sở hữu một thanh khác nhau”.
Lạc Lan trả lời: “Chúng ta đã bán hai mươi thanh rồi, nếu tiếp tục tung ra số lượng lớn, giá tiền sẽ càng ngày càng thấp”.
“Đúng vậy, thứ càng hiếm càng có nhiều người tranh giành”, Hàn Phong nói: “Nếu như lần đấu giá tiếp theo chỉ bán ba thanh Hắc Đao thì giá có thể cao hơn mười thanh”.
Từ khi xuất hiện chế độ sở hữu cá nhân, xã hội loài người không thiếu những kẻ đầu cơ trục lợi.
Thật ra giá hiện giờ của một thanh Hắc Đao đã được thổi lên quá cao, vượt xa giá trị thực tế của nó, ngược lại trở thành một món đồ sưu tầm.
Rất nhiều người mua Hắc Đao chỉ vì chữ khắc trên đó, không quan tâm nó có sắc bén bền bỉ hay không.
Hơn nữa xu hướng này ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
“Hôm nay ta nghe thấy không ít công tử than phiền nói nơi này của chúng ta quá tồi tàn, cho dù làm ăn lớn tới mấy chục nghìn lượng bạc, nhưng còn không bằng một thanh lâu”.
Hàn Phong chỉ vào sân nói: “Bây giờ buổi đấu giá của chúng ra đã thành danh, sau này sẽ có càng nhiều quý nhân đến, Lạc Lan cô nương, chúng ta cần phải trang hoàng lại nơi này không?”
“Ta cũng có ý nghĩ này, lát nữa ta sẽ viết thư cho tiên sinh, hỏi xem có nên trang hoàng lại hay dứt khoát mua một chỗ khác”.
Lạc Lan nói: “À, đồ vật Đường đại ca muốn mua đã mua xong chưa, khi nào thì trở về?”
Chương 347: Người Thổ Phan
Kim Phi không phải người keo kiệt, có tiền sẽ không để tiền rỉ sét ở trong nhà, mà cố gắng hết sức đầu tư vào củng cố và mở rộng làng Tây Hà, đồng thời chiêu mộ và đào tạo các cựu binh.
Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn ngày càng nổi tiếng, không cần Trương Lương chủ động tìm người nữa. Mỗi ngày có rất nhiều cựu binh đến, quy mô của đội hộ tống ngày càng lớn.
Kim Xuyên là nơi nhỏ, rất nhiều thứ không mua được, lần này Đường Phi đến, ngoại trừ việc vận chuyển Hắc Đao và xà phòng, còn mang theo một danh sách liệt kê những thứ Kim Phi bảo hắn mua.
Mấy ngày nay, Đường Phi dẫn người đi vòng quanh xưởng luyện gang ở kinh thành, tìm những vật liệu trong danh sách của Kim Phi.
“Tối qua ta đã hỏi Đường Phi, mua gần đủ đồ rồi, chắc khoảng ngày mai hoặc ngày kia sẽ rời đi”, Hàn Phong đáp.
“Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ đi đổi ngân phiếu thành vàng, để Đường Phi mang về”, Lạc Lan nói.
Ở Đại Khang không có ngân hàng công, chỉ có ngân hàng tư nhân, trong đó nổi tiếng nhất là ngân hàng Đại Khang, do hoàng thất cai quản, có chi nhánh ở các quận của Đại Khang và nơi đông đúc như Giang Nam.
Nhưng gửi tiền ở ngân hàng Đại Khang không có lãi suất, hơn nữa còn phải trả phí lưu trữ, phí đổi chi phiếu nơi khác rất cao.
Để tiết kiệm khoản chi phí này, rất nhiều thương nhân đến nơi khác làm ăn đều mang theo vàng.
Tỉ lệ đổi vàng sang bạc ở Đại Khang là một phần mười, mấy vạn lượng bạc cũng chỉ có thể đổi thành mấy trăm cân vàng.
Từ Kim Xuyên đến kinh thành rất xa, giữa đường khó tránh khỏi gặp phải thổ phỉ, để bảo toàn tính mạng, cũng như đồ đạc, lần này Đương Phi dẫn theo hơn ba mươi người, hơn tám mươi con ngựa chiến và ngựa thồ đến kinh thành, có thể dễ dàng mang theo những thứ nặng.
Tối hôm đó, Lạc Lan đã đổi tất cả ngân phiếu thành vàng miếng và vàng thỏi, để lại năm trăm lượng vàng dùng trong trường hợp khẩn cấp, còn lại đều gói lại, để Hàn Phong giao cho Đường Phi.
“Đường Phi, tiền tài động lòng người, trong mỗi túi đều có mấy nghìn lượng bạc, người mà ngươi dẫn theo đáng tin cậy không?”
Hàn Phong nhắc nhở tiếp: “Nếu trên đường bị cướp mất tiền, ngươi quay về không thể ăn nói với tiên sinh!”
“Hàn huynh yên tâm, các huynh đệ lần này đều là người do Lương ca và Tiểu Bắc phu nhân đích thân tuyển chọn, vô cùng đáng tin, hơn nữa người nhà đều ở làng Tây Hà, không chạy trốn nổi đâu”.
Đường Phi nói tiếp: “Trên đường ta sẽ chú ý, ai dám có ý đồ gì, ta sẽ giết hắn trước!”
“E là đợi đến lúc ngươi phát hiện ra thì người ta đã chạy mất rồi”.
Hàn Phong nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, ngươi phải mau chóng phái người thông báo cho ta, ta sẽ cho người đuổi theo, cho dù đuổi đến tận cùng trời đất cũng phải giết hắn!”
Sau khi đến làng Tây Hà, cuộc sống của Hàn Phong đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây, anh ta chỉ là thợ săn trong núi, đến huyện phủ bán con mồi, nhìn thấy nha dịch đều phải cúi người hành lễ.
Nhưng bây giờ, anh ta đã gặp cả Tấn Vương và công chúa.
Thực ra Hàn Phong biết Kim Phi và Trương Lương vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta, nên mới phái Thiết Chùy tới để giám sát anh ta.
Nhưng anh ta không quan tâm, anh ta rất hài lòng với cuộc sống hiện nay, thậm chí còn trân trọng nó.
Trong lòng còn mong đợi có chuyện gì đó xảy ra để anh ta có thể chứng minh bản thân.
“Ta biết rồi, đa tạ!”, Đường Phi cảm kích nói.
“Không cần cảm ơn, đây vốn là công việc của ta!”, Hàn Phong đáp.
Kim Phi thành lập đội Chung Minh, ngoài việc thu thập tin tức bên ngoài, còn phải sàng lọc nội bộ cẩn thận.
Ngộ nhỡ có kẻ phản bội thì đội Chung Minh sẽ truy lùng chúng.
Hai người trò chuyện một lúc rồi Hàn Phong mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Đường Phi dẫn theo đội của mình lên đường, Thiết Chùy và Hàn Phong tiễn mọi người đến cổng Tây Thành.
Bọn họ đang từ biệt ngoài cổng thành thì nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến dồn dập.
“Ai lại dám phóng ngựa nhanh như vậy ở kinh thành?”
Mấy người tò mò quay đầu lại nhìn.
Không ngờ lại nhìn thấy thị nữ Thấm Nhi của Cửu công chúa.
Bên cạnh Thấm Nhi có vài người đàn ông vạm vỡ cưỡi ngựa, mặc áo choàng sáng màu, trên eo đeo đao.
“Người Thổ Phan!”
Hàn Phong và Thiết Chùy nhìn nhau, bọn họ đều nhận ra danh tính của đám người này.
Tây Xuyên tiếp giáp với Thổ Phan, mấy năm nay thường xảy ra xung đột, cánh tay của Trương Lương cũng là do bị người Thổ Phan chặt đứt khi giao chiến.
Phía trước là cổng thành, người ra vào xếp thành hàng dài, nhưng người Thổ Phan không có ý định đi chậm lại, rõ ràng là muốn xông ra khỏi cổng thành.
Vệ binh kinh thành không phải binh phủ lơ là kỷ luật, mà là ngự lâm quân, một trong những đội quân chính của Đại Khang. Khi đội trưởng phát hiện có người định xông vào, lập tức ra lệnh cho binh lính sẵn sàng chặt lại.
Thấm Nhi thấy vậy nhanh chóng đá vào bụng ngựa vài cái, tăng tốc chạy đến cổng thành, đưa lệnh bài cho đội trưởng đội ngự lâm quân, ra hiệu cho ngự lâm quân để họ đi.
Đội tưởng nhận ra lệnh bài, vội vàng xua tay, chỉ huy binh lính tản người dân ra.
Nhiều người dân sợ đến mức sắc mặt tái mét, la hét thất thanh khi nhìn thấy ngựa phi nhanh.
Bỗng chốc, cổng thành trở nên hỗn loạn, nhưng may là đường đã thông thoáng trước khi ngựa chiến chạy qua.
Người Thổ Phan thích thú trước sự hoảng loạn của người dân, cười ầm lên.
Hai tên Thổ Phan còn quất roi vào đám đông vài cái.
“Đám khốn nạn này kiêu căng quá!”
Thiết Chùy tức giận nhìn theo bóng lưng của đám người Thổ Phan.
“Tiên sinh nói nước yếu không ngoại giao, Đại Khang ta yếu rồi, người khác đều đến bắt nạt chúng ta”.
Hàn Phong thở dài: “Nếu là trăm năm trước, lúc Đại Khang đang hùng mạnh, ai dám tự phụ như vậy ở kinh thành?”
“Bây giờ nói điều này còn tác dụng gì nữa?” Thiết Chùy cũng thở dài.
Thổ Phan và Đại Khang là kẻ thù, tại sao bọn họ lại xuất hiện ở kinh thành, hơn nữa còn ở cùng thị nữ của Cửu công chúa?
Hàn Phong và Thiết Chùy đều tò mò về điều này.
Nhưng Thấm Nhi chỉ gật đầu với họ rồi quay người rời đi, họ cũng không tiện hỏi thăm.
“Đường Phi, người Thổ Phan quay về sẽ đi cùng đường với các ngươi, các ngươi hãy đi chậm lại, đừng đụng phải bọn chúng”.
Hàn Phong nhắc nhở: “Đám người này dám làm loạn ở kinh thành, chắc chắn không phải là người Thổ Phan bình thường, nếu gặp phải bọn chúng, các ngươi phải cố gắng tránh đi, đừng xung đột với bọn chúng, hiểu chưa?”
“Yên tâm đi, ta hiểu”.
Đường Phi gật đầu nói: “Lão Nghiêm tới rồi, bọn ta đi đây”.
Lúc này, binh lính mang theo nỏ hạng nặng đến, thứ này không được mang vào kinh thành, nên Đường Phi phái vài binh lính ở nhà trọ ngoài thành, hẹn sáng nay tập hợp ở cổng thành.
“Được, đi đường cẩn thận”.
Hàn Phong và Thiết Chùy chắp tay chào Đường Phi.
Đường Phi đáp lễ rồi dẫn đội lên đường.
Khi trở về đồ đạc quá nhiều, ngựa thồ rất khó khăn, hơn nữa vì tránh đụng phải đám người Thổ Phan, Đường Phi không dám đi quá nhanh, cho nên tốn thêm ba ngày so với lúc đi, mới về đến làng Tây Hà.
Còn chưa vào thôn đã nhìn thấy một đám người lớn ở Đả Cốc Trường, vô cùng náo nhiệt.
“Có chuyện gì vậy?”
Một cựu binh tò mò hỏi.
“Nhìn thấy tấm biển lớn kia chưa? Chắc là đội đưa dâu đến rồi”.
Đường Phi cười lớn: “Lão Nghiêm, ngươi nói với trưởng làng, bảo đội đưa dâu đừng đi vội, huynh đệ bọn ta còn chưa chọn nữa mà”.
Chương 348: Đội đưa dâu lại đến
Lão Nghiêm cưỡi ngựa chạy về phía Đả Cốc Trường, nhưng rất nhanh đã quay lại.
“Sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?”
“Lão Nghiêm, bảo trưởng làng cho huynh đệ bọn ta mấy cô em xinh xắn một chút chưa?”
“Cô nương hôm nay thế nào, có xinh không?”
Cựu binh nhao nhao hỏi.
“Mọi người về muộn quá, các cô nương đều được chọn cả rồi”.
Lão Nghiêm cười khổ đáp lời.
“Sao có thể chứ?”
Cựu binh đều không tin: “Đội đưa dâu vào làng, có lần nào không còn lại một nhóm đông các cô nương? Sao có thể bị chọn xong cả rồi chứ?”
“Đó là do lúc trước cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng gì, trong nhà có thêm một người là phải đóng thêm một phần sưu thuế, có thêm một miệng ăn cơm”.
Lão Nghiêm nói: “Bây giờ cuộc sống làng Tây Hà chúng ta đã khá hơn rồi, trong nhà có thêm một người là thêm một phần tiền công, vậy nên đội đưa dâu vừa tới, các cô nương đã bị tranh sạch cả rồi”.
“Ôi chao, do chúng ta về muộn quá”.
Cựu binh đồng loạt thở dài.
Thật ra bọn họ cũng nghĩ như vậy, trong nhà có thêm một người thì sẽ nhiều thêm một phần tiền công.
“Mọi người cũng đừng cuống, trưởng làng nói rồi, đội đưa dâu ngày mai sẽ còn tới nữa, đến lúc đó chúng ta chọn thì cũng như nhau cả thôi”.
Lão Nghiêm nhìn thấy cựu binh thất vọng thì cười nói.
“Không phải hôm nay đã tới rồi à, sao ngày mai còn đến nữa thế?”
Đường Phi hiếu kỳ hỏi.
Dựa theo quy định, đội đưa dâu mỗi năm tới hai lần, mùa xuân một lần, mùa thu một lần.
Hắn sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe nói sẽ tới lần thứ ba.
“Đội trưởng, thật ra hôm nay là lần thứ năm đội đưa dâu tới rồi”.
Lão Nghiêm cười nói: “Làng Tây Hà chúng ta bây giờ có bao nhiêu cô nương tới thì sẽ lấy hết chừng đấy, huyện lão gia đã đưa toàn bộ “đồ của nợ” của cả huyện tới làng Tây Hà chúng ta rồi”.
“Mọi người đều nghe thấy rồi chứ, đội đưa dâu ngày mai còn tới nữa, đưa hàng vào trong nhà kho tử tế cho ta, tối nay ta đi nói với trưởng làng một tiếng, cô nương ngày mai cho chúng ta chọn trước”.
Đường Phi cười nói: “Lão Nghiêm, ngươi đi thêm chuyến nữa mời tiên sinh tới nhà kho cho ta”.
Ngoại trừ trinh sát là Lão Nghiêm, trên ngựa của những cựu binh khác đều mang theo vàng, cả chặng đường Đường Phi đều không dám sơ suất, không muốn đến phút chót lại xảy ra chuyện.
“Được”, Lão Nghiêm đáp lời, cưỡi ngựa rời đi.
Không đi tới nhà Kim Phi mà tiến thẳng tới xưởng luyện gang.
Tới xưởng hỏi, quả nhiên Kim Phi ở phòng thí nghiệm bên cạnh.
Đợi sau khi cựu binh giữ cửa thông báo, Kim Phi dẫn theo Chu Cẩm bước ra ngoài.
Hai người đều đeo găng tay da lợn và khẩu trang dày cộp, trên người cũng mặc áo choàng được thiết kế đặc biệt.
“Lão Nghiêm quay lại rồi à?”
Kim Phi tháo khẩu trang xuống, hít sâu vào một hơi, hỏi: “Trên đường có thuận lợi không, có gặp phải thổ phỉ không thế?”
“Thổ phỉ đương nhiên có gặp, nhưng bọn ta mang theo cung nỏ hạng nặng, người cũng nhiều, thổ phỉ đều bị bọn ta xử lý hết, các huynh đệ cũng không bị thương, về tổng thể thì vẫn rất thuận lợi”.
Lão Nghiêm nói: “Đội trưởng bảo ta tới mời tiên sinh đến nhà kho sau núi một chuyến”.
Làng Tây Hà có rất nhiều nhà kho, những thứ cần dùng khi luyện gang, nguyên vật liệu và thành phẩm có liên quan tới xưởng dệt đều cần cất trữ trong những nhà kho khác nhau.
Thế nhưng phòng thủ nghiêm ngặt và an toàn nhất vẫn là nhà kho sau núi, nơi đó cất giữ gần như toàn bộ gia tài của Kim Phi.
“Tới nhà kho sau núi? Xem ra Lạc Lan tới kinh thành lần này kiếm được không ít tiền đâu nhỉ”.
Kim Phi cười rồi tháo găng tay xuống.
Chu Cẩm hiểu chuyện tiến lên trước, cởi bỏ đai áo choàng giúp Kim Phi từ phía sau.
“Lão Nghiêm, ngươi đi qua đó trước đi, lát nữa ta sẽ qua”.
Phòng thí nghiệm và xưởng luyện gang đã đủ để khiến cho Kim Phi bù đầu, mấy chuyện sổ sách thu chi vẫn luôn do Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc quản lý.
Biết Đường Phi đưa tiền về nên nhất định phải dẫn theo hai người họ cùng kiểm kê.
Quan Hạ Nhi đang ngồi khâu lót giày ở bên bàn dưới mái hiên, nhìn thấy Kim Phi trở về thì bất lực thở dài.
Mỗi lần Kim Phi từ phòng thí nghiệm trở về, tóc tai luôn rối bời, quần áo cũng chẳng có lúc nào sạch sẽ.
“Nhuận Nương, nhà tắm có nước nóng chưa?”
Quan Hạ Nhi đặt lót giày xuống, chuẩn bị vào phòng tìm đồ cho Kim Phi.
Nhuận Nương bước ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ của Kim Phi thì cũng bật cười, lau tay lên tạp dề: “Phi huynh, huynh ngồi nghỉ một lát đã, giờ ta sẽ đi đun nước”.
“Không phải vội, ta phải ra sau núi, trở về sẽ tắm sau”.
Kim Phi gọi Quan Hạ Nhi: “Hạ Nhi, Đường Phi trở lại rồi, gọi thêm Đường Tiểu Bắc, chúng ta cùng tới nhà kho sau núi một chuyến”.
“Vâng ạ”.
Quan Hạ Nhi vào phòng đánh thức Đường Tiểu Bắc vẫn còn đang ngủ trưa.
Sau núi, cách chân núi nơi Kim Phi bắn chết hổ không xa từng có một khu rừng lớn.
Bây giờ cả khu rừng đều bị đốn bỏ, trở thành những ngôi nhà mái ngói, quá nửa số cựu binh dắt díu theo cả gia đình đều được bố trí ở nơi này.
Hôm nay là ngày nghỉ, đám trẻ con không cần phải đi học, cười đùa om sòm ở xung quanh nơi trú quân, cũng có không ít người phụ nữ làm ca đêm không ngủ, đang bận rộn việc nhà.
Cả thôn xóm bao trùm một dáng vẻ nghiêm trang.
“Tiên sinh, phu nhân!”
Uy danh của Kim Phi ở trong làng bây giờ đã hoàn toàn vượt qua trưởng làng.
Nhìn thấy ba người Kim Phi vào làng, phụ nữ và trẻ em đều tiến tới chào hỏi.
“Đường tẩu, giặt quần áo à?”
“Lưu thẩm, giáo dục con cái không thể chỉ đánh mắng! Đứa bé này lén vào phòng tắm của binh lính nữ? Việc này phải đánh, treo lên mà đánh!”
Kim Phi ở trong lòng trước nay không hề ra vẻ ta đây, chỉ cần là người chào hỏi y thì y đều sẽ cười đáp lại một hai câu.
Đi qua khu sắp xếp cựu binh là một bức tường bao vây do gạch xanh dựng nên.
Bên trong bức tường vây cũng là những ngôi nhà mái ngói, mấy cựu binh và binh lính nữ không kết hôn sẽ sống ở nơi này.
Coi như nơi đóng quân của tiêu cục Trấn Viễn ở làng Tây Hà.
Trương Lương đang ở khu huấn luyện, biết Kim Phi tới thì lập tức dẫn theo một binh lính nữ chạy tới trước cổng.
Binh lính nữ tên A Bội thuộc tốp binh lính nữ số một của làng Tây Hà giống như Tiểu Ngọc, không chỉ rất khoẻ mà tác chiến cũng không thua gì binh lính nam, lần đầu tiên tham gia tác chiến đã tiêu diệt được rất nhiều thổ phỉ dưới sự phối hợp cùng với đồng đội, được Khánh Mộ Lam tuyên dương điển hình.
Bản thân A Bội cũng không chịu thua kém, trong mấy lần chiến đấu sau, lần nào cũng cực kỳ dũng mãnh, chức vị cũng ngày một cao hơn.
Bây giờ Khánh Mộ Lam dẫn theo quân Khánh Nguyên và quân Trường Tín ở bên ngoài tiêu diệt, binh lính nữ ở làng Tây Hà tạm thời do A Bội chỉ đạo.
“Bọn ta tới nhà kho chứ không phải tới tìm mấy người”.
Kim Phi cười xua tay với hai người họ, dẫn theo Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đi thẳng qua khu huấn luyện.
Ở dưới chân núi nằm phía sau cùng của nơi đóng quân cũng có hai gian nhà mái ngói, nơi này chính là nhà kho sau núi.
Lúc Kim Phi tới nơi thì Đường Phi đã dỡ hết đồ từ trên lưng ngựa xuống và đẩy tới trước cửa nhà kho.
Tới kinh thành một chuyến, đi về cần rất nhiều ngày, cựu binh đều khá nhớ nhà, trước đây lúc đi qua khu sắp xếp, không ít cựu binh đều nhìn thấy vợ con mình, nhưng lại chẳng có ai rời đi mà toàn bộ đều ôm cung nỏ hoặc Hắc Đao canh giữ xung quanh.
“Tiên sinh! Phu nhân!”
Cựu binh đồng loạt chào hỏi ba người Kim Phi.
“Mọi người vất vả rồi”.
“Tiên sinh, Lạc Lan cô nương bảo ta giao cái này cho ngài”.
Đường Phi rút ra một bức thư từ trên người, dùng hai tay đưa tới trước mặt Kim Phi.
“Dày thật đấy”.
Kim Phi cười kiểm tra lại xi gắn, sau đó mới mở thư ra.
“Lạc Lan cô nương, thanh Trảm Tinh Đao cuối cùng khắc gì vậy?”
Một công tử nhà quan văn lên tiếng hỏi.
Lần này hắn tới là để hóng hớt, không mang theo tiền, trong mấy lần đấu giá trước đã bị loại bỏ từ rất sớm.
Cũng chính vì hiểu bản thân không có cơ hội, nên tâm thế ngược lại đang là tốt nhất.
Chữ khắc trên chín thanh Hắc Đao khi trước đều cực kỳ đặc sắc, thanh được xếp ở vị trí cuối cùng chắc chắn sẽ không thua kém.
Tất cả những công tử khác đều dừng việc bàn luận và nhìn về phía Lạc Lan.
“Nếu như mọi người đã nóng lòng thì ta cũng không úp mở nữa”.
Lạc Lan rút thanh Hắc Đao ra, cao giọng hô lên: “Chữ khắc trên thanh Trảm Tinh cuối cùng là – Cớ sao đàn ông không mang theo móc vàng, thu hồi mười sáu châu Yến Vân?”
Giáp trụ của binh lính Đại Khang có hai nơi cần dùng móc để liên kết lại.
Binh lính lập được công lớn trên chiến trường, hai cái móc này sẽ trộn vàng, vậy nên móc vàng cũng giống như công huân chương kiếp trước của Kim Phi, là niềm kiêu hãnh mà mỗi binh lính trong mơ cũng muốn có được.
Móc vàng trong câu nói này là nói về việc ra trận giết địch, kiến công lập nghiệp.
Nửa vế câu sau thì quá là rõ ràng rồi.
Đây cũng là nguyên nhân Lạc Lan xếp thanh đao này ở vị trí sau cùng.
Nếu như buổi đấu giá đã mở đầu bằng mười sáu châu Yến Vân, vậy thì vẫn lấy mười sáu châu Yến Vân để kết thúc, điều này cũng coi như đầu đuôi liên kết.
Mắt của đám công tử võ tướng đang có mặt đều sáng bừng cả lên.
Không tranh được thanh Hắc Đao số một, bọn họ ít nhiều gì cũng thấy hơi thất vọng.
Thế nhưng sự xuất hiện của Thanh Đao cuối cùng mang tới cho bọn họ cảm xúc kinh ngạc vui sướng không gì tả hết.
Hơn nữa chữ khắc trên thanh đao này còn khảng khái hơn cả thanh đầu tiên, vậy nên càng phù hợp với sở thích của đám công tử này hơn.
“Quy tắc vẫn như vậy, giá khởi điểm là một nghìn lượng, các công tử có thể trả giá rồi”.
Bọn họ không biết thương hội Kim Xuyên vẫn còn hàng tồn kho, ở trong mắt bọn họ, đây chính là thanh Hắc Đao cuối cùng của cả Đại Khang.
Lạc Lan vừa nói dứt lời, những tiếng trả giá đã vang lên không ngừng, Lạc Lan căn bản không nghe rõ.
Dưới tình cảnh bất lực chỉ đành cầm cây búa nhỏ lên gõ vài cái lên trên chiêng đồng.
Tiếng chiêng đồng lấn át giọng nói của đám công tử, cuối cùng mọi người cũng tạm thời yên lặng.
“Mọi người đừng vội, từng người một báo giá”.
Lạc Lan nói: “Ban nãy ta nghe thấy Lâm công tử báo giá một nghìn chín trăm lượng, có ai trả nhiều hơn một nghìn chín trăm lượng không?”
“Hai nghìn một trăm lượng!”
“Hai nghìn ba trăm lượng!”
...
“Ba nghìn năm trăm lượng!”
Lưu Tu Viễn hô lên rất to, đứng phắt dậy.
Sau khi bỏ lỡ “Nhớ năm đó”, Lưu Tu Viễn vẫn luôn mong ngóng, luôn cảm thấy thanh phía sau sẽ tốt hơn, chẳng mấy chốc đã tới thanh đao cuối cùng.
Lưu Tu Viễn cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, vung hết toàn bộ số tiền trong tay, ngay lập tức nâng giá lên hơn một nghìn lượng, hy vọng giống như Tấn Vương và Cửu công chúa có thể áp chế mọi người.
Thế nhưng không chỉ có mình hắn sốt ruột, những công tử khác cũng đang rất cuống.
Vậy nên kế hoạch của Lưu Tu Viễn chắc chắn sẽ thất bại.
Không cần Lạc Lan hỏi, không gian chỉ yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lại có người tiếp tục ra giá.
“Ba nghìn sáu trăm lượng!”
“Ba nghìn sáu trăm năm mươi lượng!”
...
Lưu Tu Viễn ngồi phịch xuống ghế, ôm lấy trán.
Hắn biết cơ hội cuối cùng của bản thân đã không còn nữa rồi.
Thanh Hắc Đao cuối cùng đã được mua lại với số tiền sáu nghìn hai trăm lượng.
Thật ra đám công tử đang có mặt không ai có thể lấy ra nhiều tiền như vậy trong chốc lát, lúc đấu giá tới khoảng bốn nghìn lượng bỗng ngừng lại.
Thế nhưng hai công tử có quan hệ khá tốt không cam tâm đã góp tiền lại với nhau, như vậy tiền của hai người gộp lại đã vượt quá năm nghìn lượng.
Những công tử khác thấy vậy thì cũng lập tức học theo, cùng lập ra từng nhóm.
Sau đó hô tới mức giá cao nhất của buổi đấu giá lần này.
Thật ra xét về tiếng tăm thì thanh đao này còn kém xa so với thanh số một, thế nhưng đám công tử đều cho rằng đây là thanh Hắc Đao cuối cùng rồi, vậy nên đều tranh giành kịch liệt, tới sau cùng chỉ có thương hội Kim Xuyên và Kim Phi là hưởng lợi nhất mà thôi.
Lạc Lan phấn khích tới độ suýt thì nhảy cả lên, bảo Thiết Chùy mang thanh Hắc Đao cuối cùng đi xuống.
Hai công tử có được thanh Hắc Đao này kích động tới độ suýt khóc.
Không dễ dàng chút nào cả, tất cả gia tài của bọn họ đều lấy ra cả rồi, cuối cùng mới đạt được ý nguyện.
Nhưng không đợi bọn họ kịp vui mừng thì đã nghe thấy Lạc Lan bên trên bục cao cao giọng hô lên: “Buổi đấu giá lần này kết thúc tại đây, cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người.
Những công tử vẫn chưa mua được Trảm Tinh Đao trong buổi đấu giá lần này cũng đừng chán nản, ba ngày sau, bọn ta sẽ lại mở một buổi đấu giá nữa, tới lúc đó vẫn có mười thanh Trảm Tinh, hy vọng mọi người có thể tiếp tục cổ vũ!”
“Ban nãy không phải cô nói đây là thanh cuối cùng rồi sao, sao lại có thêm mười thanh nữa thế?”
Hai công tử mua được thanh Hắc Đao cuối cùng đều nổi điên lên, cảm thấy bản thân bị lừa.
“Phùng công tử, ban nãy ta chỉ nói đây là thanh Trảm Tinh cuối cùng trong buổi đấu giá lần này chứ không hề nói sau này sẽ không có thêm nữa”.
Lạc Lan khẽ cười trả lời.
“Đúng thế, Lạc Lan cô nương quả thực đã nói như vậy”.
“Phùng công tử, không phải ngươi hối hận rồi đấy chứ?”
“Ông Tiền, ông ăn nói kiểu gì thế, Phùng công tử là người có thể diện, giá tự mình hô ra, nếu như thấy hối hận thì không phải chẳng khác gì muốn liếm lại nước bọt chính mình nhổ ra hay sao?”
“Đúng đúng, Phùng công tử nhất định sẽ không như vậy”.
Những công tử khác vừa nghe sau này vẫn có mười thanh Hắc Đao thì đều không vội vàng nữa.
Ai nấy đều chỉ xem trò vui, cười nói không kiêng nể gì, đồng loạt hùa theo Lạc Lan chế nhạo hai người có được thanh đao cuối cùng kia.
“Ta...”
Phùng công tử nghĩ kỹ lại một chút, hình như quả thực Lạc Lan đã nói như vậy.
Thật ra hắn rất muốn lựa chọn trả hàng, thế nhưng lại bị những công tử khác khích tướng nên căn bản chẳng thể mở miệng.
“Phùng công tử, thật ra lần này ngươi mua được thanh Hắc Đao cuối cùng kia tuyệt đối sẽ không chịu thiệt”.
Lạc Lan cười nói: “Chữ khắc trên mười thanh Trảm Tinh Đao lần tới hoàn toàn không giống với lần này, vậy nên buổi đấu giá lần sau giá của Trảm Tinh sẽ chỉ ngày càng cao chứ không có chuyện rẻ hơn lần này!”
Thế nhưng biểu cảm của Phùng công tử rõ ràng vẫn không tin.
“Thế này đi Phùng công tử, nếu như buổi đấu giá lần tới, số Trảm Tinh Đao có giá mua cao hơn công tử mua lần này ít hơn ba thanh thì công tử cứ trả lại đao cho ta, thế nào?”. Lạc Lan tự tin nói.
“Thật sao?”
“Đương nhiên, thương hội Kim Xuyên bọn ta trước nay nói được làm được!”, Lạc Lan nói: “Các vị công tử đang có mặt đều làm chứng cho ta”.
Lạc Lan đã nói tới mức này rồi, nếu như Phùng công tử cong tiếp tục so đo tính toán thì chắc chắn sẽ bị những công tử khác cười nhạo, vậy nên chỉ đành mang Hắc Đao rời đi.
Khi các công tử này rời đi, những chuyện liên quan tới buổi đấu giá và chữ khắc trên Hắc Đao cũng được lan truyền ra bên ngoài.
Rất nhiều lão tướng nghe tới: “Nhớ năm đó, tư thế anh hùng, khí thế vạn dặm như hổ” đều không khỏi nhớ lại thời trẻ của mình.
Lần đầu tiên vào quân doanh, bừng bừng ý chí, trong lòng nghĩ đời này nhất định sẽ giành lại mười sáu châu Yến Vân, kiến công lập nghiệp, nêu cao tên tuổi.
Sao mà sau này dần dần lại lục đục lẫn nhau, gạt hết chuyện nơi đóng quân ra khỏi đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt hết lên triều đình?
Mấy người quan văn cũng bị tư tưởng “Đời người xưa nay ai mà chẳng trải qua cái chết, giữ lòng trung thành để sáng soi” tác động, quyết định buổi đấu giá lần sau nếu như rảnh thì nhất định phải tới xem.
Đây cũng là kết quả mà Lạc Lan muốn nhìn thấy và khởi nguồn niềm tin để cô ấy đưa ra bảo đảm với Phùng công tử.
Cô ấy tin rằng khi mà danh tiếng của buổi đấu giá truyền ra ngoài, số người đến lần sau nhất định sẽ còn nhiều hơn lần này, đẳng cấp cũng sẽ cao hơn.
Đương nhiên, số bạc mang tới cũng sẽ càng nhiều.
Chương 345: Buổi đấu giá lần hai
Của hiếm là của đắt, không chỉ hàng hóa mà thơ ca cũng như vậy.
Đại Khang đề cao văn học và chèn ép võ thuật hàng trăm năm, tất cả các thư sinh có tài đều tìm mọi cách để trở thành quan, không ai muốn tòng quân đi lính.
Công tử nhà võ tướng cũng có đi học, nhưng khi tòng quân căn bản mang theo tâm lý muốn lăn lộn, còn mong bọn họ viết được một bài thơ hay sao?
Vì vậy, thơ tả nỗi buồn xuân thu, tả phong hoa tuyết nguyệt thì nhiều, nhưng thơ tả chiến tranh, chiến trường thì rất ít.
Bây giờ Đại Khang bị Đảng Hạng và Khiết Đan ức hiếp nhiều năm, việc tăng thuế hàng năm cũng khiến dân chúng khổ không chịu nổi, dân chúng cũng vô cùng căm ghét Đảng Hạng và Khiết Đan.
Hầu hết các bài thơ trên hộp xà phòng đều tả hoa cỏ, mặc dù có một số ẩn dụ tính cách và tình cảm sâu đậm của tác giả, nhưng dân chúng ngay cả tên của mình cũng không viết được, sao có thể đọc hiểu?
Vì vậy người cảm thấy hứng thú đến hộp xà phòng đều là một số thư sinh và một số thiếu nữ hoài xuân, nhưng những bài thơ trên Hắc Đao lại vừa vặn đánh vào lòng dân chúng.
Mặc dù chỉ có vài dòng, nhưng vì trải nghiệm của Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc và sự thúc đẩy của những người kể chuyện, những câu thơ này lan truyền nhanh hơn, rộng hơn và có sức ảnh hưởng lớn hơn hàng chục bài thơ trên hộp xà phòng trước đó rất nhiều.
Chỉ trong ba ngày, những câu thơ trên mười thanh Hắc Đao trong buổi đấu giá đầu tiên đã hoàn toàn lan truyền trong kinh thành.
Đặc biệt là câu ‘Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu’, có thể nói nhà nào cũng biết.
Nhiều đứa trẻ căn bản không biết Kim Phi là ai, nhưng ngày nào cũng nhắc đến nó.
Trong ba ngày này, đám người Lạc Lan không hề nhàn rỗi.
Vào ngày buổi đấu giá kết thúc, thương hội Kim Xuyên đã hoạt động hết công suất.
Lạc Lan vung tiền bất kể giá cao tới đâu, chiêu mộ số lượng lớn thợ thủ công và bắt đầu sửa sang lại sân lớn của cửa tiệm vào đêm hôm đó.
Dưới uy lực mạnh mẽ của tiền bạc, chỉ trong ba ngày, những thợ thủ công đó đã lắp thêm một cái mái cao hơn ba mét cho sân trong cửa tiệm, bốn phía được chống đỡ bằng những cây cột, xung quanh đều treo vải thô trông đầy trang nhã.
Sau đó lại mua thêm số lượng lớn bàn ghế.
Mặc dù trông vẫn hơi cũ kỹ và đơn sơ, nhưng đã tốt hơn nhiều so với ban đầu.
Lần đấu giá này cũng khiến Lạc Lan nhận ra rằng buổi đấu giá thực sự là một cơ hội kinh doanh tuyệt vời, cô ấy quyết định rằng sau khi buổi đấu giá tiếp theo kết thúc, cô ấy sẽ viết thư cho Kim Phi để tìm thêm một vài địa điểm để tổ chức buổi đấu giá.
Không chỉ đấu giá Hắc Đao, mà cũng có thể tiếp nhận việc làm ăn của người khác, nơi đấu giá sẽ lấy hoa hồng.
Nếu Kim Phi ở đây, chắc chắn y sẽ khen ngợi sự nhạy bén trong kinh doanh của Lạc Lan.
Những gì cô ấy nghĩ đến chẳng phải là nơi đấu giá của đời trước sao?
Lạc Lan vừa mới thu dọn sân xong, buổi đấu giá thứ hai cũng đến lúc bắt đầu.
Như cô ấy dự đoán, vì ảnh hưởng của buổi đấu giá đầu tiên, số người đến tham gia buổi đấu giá thứ hai nhiều hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Hơn nữa cũng không còn bị công tử các gia tộc võ tướng chi phối, rất nhiều công tử nhà quan văn cũng tới.
Ngoài các công tử, Lạc Lan còn nhìn thấy rất nhiều người trung niên mặc quần áo hoa lệ.
Những công tử gây ồn ào trong buổi đấu giá đầu tiên đều biến thành “chim cút” trước mặt những người trung niên này, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, người này thẳng hơn người kia.
Chẳng mấy chốc, sân cửa tiệm đã ngồi chật kín hơn một nửa.
Điều mà Lạc Lan không ngờ tới chính là Tấn Vương lại đến.
Hoàng Đế không ra khỏi cung, Tấn Vương chính là một trong những nhân vật có thân thận cao nhất ở Đại Khang, ngay cả Quốc công thấy hắn cũng phải chủ động hành lễ.
Nhất thời, trong sân đều vang lên tiếng hành lễ với Tấn Vương.
“Lần này ta tới không tham gia đấu giá, chẳng qua là chỉ muốn tới nghe những câu thơ hay của Nam tước Thanh Thủy mà thôi, các ngươi không cần để ý tới ta”.
Tấn Vương vẫy tay về phía xung quanh, được Lạc Lan dẫn đến hàng trước.
Những người trung niên được sắp xếp ở hàng đầu đó, vội vàng lui xuống hàng thứ hai.
“Phải nhanh chóng làm thêm phòng riêng thôi”.
Lạc Lan thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài.
Nếu sau này có thêm mấy người có thân phận cao đến, mỗi người một hàng, vậy thì sân có rộng mấy cũng không còn chỗ ngồi nữa.
“Ta sắp phải trở về Tấn Châu, cô đưa cái này cho Kim tiên sinh, nói với Kim tiên sinh nếu sau này có đến Vị Châu thì có thể ghé qua thăm quan Tấn Châu”.
Tấn Vương ngồi trên chiếc ghế ở giữa, lấy từ trong túi ra một tấm ngọc bội đưa cho Lạc Lan.
Cách xưng hô của Kim Phi trong lời nói của Tấn Vương cũng được đổi từ Nam tước Thanh Thủy thành Kim tiên sinh.
“Vâng!”
Lạc Lan dùng hai tay nhận lấy ngọc bội.
Vừa rồi cô ấy còn tưởng Tấn Vương thật sự tới xem chữ khắc trên Hắc Đao, nhưng lúc này cô ấy mới phát hiện, Tấn Vương có lòng tốt tới giúp Kim Phi giữ trật tự ở buổi đấu giá.
Tấn Vương vừa ngồi xuống, Thấm Nhi cũng tới.
Cũng may cô ta chỉ là một nha hoàn, nên không cần phải sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt, chỉ chào hỏi Lạc Lan một tiếng, tùy ý ngồi xuống một góc.
“Nha hoàn vừa chào hỏi với nữ chưởng quầy là thị nữ thân cận của Cửu công chúa phải không?”
“Đúng vậy, ta đã từng nhìn thấy cô ta vài lần ở Nội Các”.
“Cửu công chúa phái cô ta tới giữ trật tự cho Kim Phi đúng không?”
“Nếu không chẳng lẽ tới mua Trảm Tinh Đao sao? Nghe nói lần trước Cửu công chúa đã tiêu hết tiền rồi”.
“Mặt mũi Kim Phi cũng quá lớn rồi nhỉ, Tấn Vương điện hạ đích thân tới đã đành, có lẽ ngài ấy thực sự có hứng thú với Trảm Tinh Đao. Nhưng Cửu công chúa còn chưa gả, lại phái người tới, chẳng lẽ lại thích Kim Phi rồi sao? Ta nghe nói Kim Phi đã lập gia đình...”
“Ngươi không muốn sống nữa sao mà lại dám nói xấu Cửu công chúa!”
“Chỗ này chỉ có hai chúng ta, ai có thể nghe thấy chứ?”
“Tỳ nữ của Cửu công chúa và thị vệ của Tấn Vương đều là cao thủ, người khác không nghe thấy, không có nghĩa bọn họ không nghe thấy. Đừng nói nữa, giờ Mùi đã đến, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi”.
Ở mép hàng thứ hai, hai người đàn ông trung niên ngồi một bàn lặng lẽ quay đầu lại, nhìn Lạc Lan trên đài.
Bởi vì có Tấn Vương đích thân đến, buổi đấu giá diễn ra rất suôn sẻ.
Nhưng cũng vì sự tồn tại của Tấn Vương, khi buổi đấu giá mới bắt đầu, bầu không khí hơi ngột ngạt, rất nhiều người trung niên và công tử đều không dám thả lỏng.
Tuy nhiên, cùng với việc chữ khắc trên Hắc Đao càng xuất sắc, mà Tấn Vương lại không có ý định can thiệp, các công tử cuối cùng đã không thể ngồi yên.
Dưới ánh mắt ra hiệu của trưởng bối nhà mình, họ bắt đầu mạnh dạn ra giá.
Bầu không khí buổi đấu giá cuối cùng đã sôi nổi như bình thường.
“Ta nguyện dùng thân này báo đáp đất nước, sao phải sợ vào Ngọc Môn Quan”.
“Trăm trận mặc áo giáp vàng, không lấy lại đất quyết không trở về”.
“Kẻ nào động đến người Đại Khang ta, dù xa tới đâu cũng phải giết”.
“Cầu lợi cho quốc gia không màng chuyện sinh tử, không trốn tránh vì sợ tai họa”.
“Dân chúng đều sẽ được sung túc, không lời từ biệt nằm dưới ánh chiều tà”.
“Không sợ tan xương nát thịt, muốn sống trong sạch ở nhân gian”.
Mỗi một câu chữ được thốt lên từ trong miệng Lạc Lan.
Dù là quan văn hay võ tướng đều bị cảm động trước một vài câu trong số đó.
Cho dù không động lòng, bọn họ cũng đều ra vẻ lo nghĩ cho đất nước, dân chúng trước mặt Tấn Vương.
Thậm chí còn có vài người lấy khăn tay lau nước mắt.
Đã xúc động đến mức này thì dù sao cũng phải mua được một thanh chứ?
Vì vậy, bắt đầu từ thanh Hắc Đao thứ ba, bầu không khí đấu giá càng lúc càng sôi nổi.
Lần này, tất cả mọi người đã chuẩn bị đầy đủ hơn lần đầu rất nhiều, ra giá cũng càng lúc càng cao.
Giá của bảy thanh Hắc Đao sau đều cao hơn so với thanh đao cuối cùng trong buổi đấu giá đầu tiên.
“Lạc Lan muội muội, buổi đấu giá lần này tổng cộng được bao nhiêu tiền?”
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Lạc Lan tiễn khách, Thiết Chùy và Hàn Phong lập tức bước tới, phấn khích hỏi.
Chương 346: Không bằng thanh lâu
Có người thích sự sắc bén và bền bỉ của Hắc Đao, có người thích câu thơ khắc trên Hắc Đao, cũng có người thích cả Hắc Đao và chữ khắc trên đó.
Đương nhiên cũng có người muốn mua Hắc Đao về làm quà, hoặc chỉ là để biểu hiện trước mặt Tấn Vương.
Nhưng bất kể mục đích là gì, nửa sau của buổi đấu giá thứ hai vô cùng thành công.
Rất nhiều công tử được sự cho phép của trưởng bối thay mặt gia tộc đấu giá.
Nhiều quan viên đã đến buổi đấu giá lần này, hơn nữa Tấn Vương cũng ở đây, vì vậy vấn đề an ninh được đặc biệt chú trọng.
Thiết Chùy và Hàn Phong không dám lơ là chút nào, lúc nào cũng đều cẩn thận canh gác.
Họ cũng thấy được bầu không khí sôi động trong hội trường, cùng với tiếng ra giá ngày một cao hơn.
Buổi đấu giá vừa kết thúc, hai người không nhịn được chạy đi tìm Lạc Lan ngay và luôn, hỏi thăm số tiền thu được từ buổi đấu giá.
“Buổi đấu giá lần này..”. Lạc Lan cố ý hơi dừng lại, thấy Thiết Chùy sốt sắng đến mức thiếu chút nữa giậm chân, cười nói: “Mười thanh Hắc Đao tổng cộng năm mươi nghìn ba trăm lượng!”
Hả?
Thiết Chùy và Hàn Phong đồng thời hít một hơi khí lạnh.
Bọn họ đoán cuộc đấu giá này chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bọn họ không ngờ rằng lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Trời ơi, hơn năm mươi nghìn lượng bạc, nhiều như vậy sao?”
Thiết Chùy mở to hai mắt nói: “Dù ta tiêu xài phung phí, có lẽ cả đời cũng không tiêu hết được”.
“Tiên sinh nói kinh thành là nơi tụ tập những người giàu có của Đại Khang, trước đây ta không biết là ý gì, bây giờ đã hiểu”.
Hàn Phong cũng thở dài nói: “Kinh thành thật sự có quá nhiều người giàu, mấy nghìn lượng bạc chỉ là con số mà bọn họ tùy tiện nói ra mà thôi”.
“Đương nhiên, Kim Xuyên chỉ là một huyện nhỏ kẻo lánh. Triệu huyện úy còn có thể tích lũy được chín nghìn lượng bạc ở Kim Xuyên, huống chi là những quan viên kinh thành”.
Lạc Lan nói: “Địa bàn mà bọn họ kiểm soát lớn hơn Triệu huyện úy rất nhiều”.
“Vậy bọn họ phải giúp đỡ bao nhiêu thổ phỉ mới được nhỉ?” Thiết Chùy trợn mắt hỏi.
“Thủ đoạn giúp đỡ thổ phỉ vơ vét của cải, không quang minh chính đại, quan lớn ở kinh thành sẽ không làm đâu”. Lạc Lan nói: “Thủ đoạn của bọn họ tinh vi hơn nhiều”.
“Thủ đoạn gì?” Thiết Chùy hỏi.
“Có rất nhiều, ví dụ như rất nhiều thương nhân buôn muối, thương nhân vận chuyển lương thực bằng đường thủy, thương nhân buôn vải và các thương nhân buôn bán lớn khác, thật ra đều là người của bọn họ”.
Lạc Lan nói: “Tiên sinh nói kinh thành là trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa của Đại Khang, ít nhất một nửa số người giàu đều ở kinh thành, những gì chúng ta nhìn thấy hôm nay đều chỉ là một góc của ngọn núi lớn mà thôi”.
“Đúng vậy, thương nhân buôn vải vóc lớn nhất ở quận Quảng Nguyên - Chu Trường Lâm chính là người nhà họ Chu ở kinh thành, hàng năm đều phái người cống bạc cho nhà họ Chu”.
Thiết Chùy gật đầu: “Còn có thương nhân buôn muối, nghe nói một ít thương nhân buôn muối lớn một năm có thể kiếm được mấy trăm nghìn lượng bạc”.
“Các thương nhân lớn quả nhiên giàu có, hôm nay chúng ta may mắn gặp được mấy thương nhân kia, nếu không phải bọn họ thì e rằng chúng ta không kiếm được nhiều tiền như vậy”, Hàn Phong cười nói.
“Hôm nay có thương nhân tới sao?” Thiết Chùy hỏi.
“Chính là người ngồi ở hai bàn ở góc hướng Tây Bắc”.
Hàn Phong vốn cẩn thận, từ khi về làm dưới trướng Kim Phi, dần hình thành thói quen quan sát tỉ mỉ mọi lúc mọi nơi.
Trước khi buổi đấu giá diễn ra, Thiết Chùy chuyên tâm vào việc giữ gìn an ninh, nhưng hắn không chỉ chú ý tới bên ngoài, mà đồng thời cũng dành thời gian quan sát buổi đấu giá.
Nhanh chóng phát hiện có mấy người ra tay rất hào phóng, nhưng thái độ của họ lại rất khiêm tốn.
Nên Hàn Phong suy đoán thận phận của mấy người này là thương nhân.
“Đúng vậy, nếu không phải bọn họ không ngừng tăng giá thì không thể bán được nhiều bạc như vậy”, Lạc Lan gật đầu theo.
“Thương nhân mua Trảm Tinh Đao làm gì?” Thiết Chùy hỏi.
“Có thể là tự sưu tầm, cũng có thể làm quà tặng, ai biết được chứ”.
Chữ trên mỗi thanh Hắc Đao đều khác nhau, có nghĩa là mỗi thanh Hắc Đao đều là duy nhất, giá trị sưu tầm cũng được thể hiện ra.
“Lần trước Phùng công tử còn cảm thấy mua quá đắt, muốn trả lại, sao bây giờ lại không nhắc tới?” Thiết Chùy oán trách nói.
“Trảm Tinh Đao của hắn là thanh cuối cùng của buổi đấu giá lần thứ nhất, có lẽ bây giờ hắn bán ra chí ít có thể kiếm được một nghìn lượng, nếu như hắn giữ thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ lại tăng thêm nữa”.
Lạc Lan cười nói: “Những công tử này mặc dù quần là áo lượt, nhưng không phải kẻ ngu, biết có thể kiếm tiền thì sao hắn có thể trả lại hàng chứ”.
“Khó trách người kinh thành giàu có như vậy, đổi chủ là có thể kiếm được nghìn lượng, kiếm tiền cũng quá nhanh”, Thiết Chùy cảm khái.
“Ở phương diện kiếm tiền, ba người ra tay đầu tiên hôm nay đều chỉ bỏ ra khoảng hai nghìn lượng là có thể lấy được Hắc Đao, đổi chủ là có thể kiếm gấp ba, bốn lần”.
Hàn Phong cũng ngưỡng mộ nói: “Mấy nghìn lượng bạc đấy”.
“Nếu không phải Tấn Vương ở đây, số bạc kia hẳn là của chúng ta”, Thiết Chùy nhìn xung quanh nhỏ giọng nói: “Khi Tấn Vương ở đây, lúc đầu rất nhiều người không dám ra giá”.
“Thiết Chùy đại ca, huynh đừng nói lung tung, hôm nay rất nhiều người sẵn lòng ra giá là để biểu hiện cho Tấn Vương điện hạ thấy”.
Lạc Lan nói: “Hơn nữa, Tấn Vương điện hạ hôm nay tới đây, cũng tỏ rõ thái độ của ngài ấy, sau này nếu có ai muốn gây khó dễ cho chúng ta, cũng phải suy xét Tấn Vương điện hạ, đây là chuyện mà bao nhiêu tiền cũng không mua được”.
“Ta cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi”, Thiết Chùy hỏi: “Đúng rồi, Lạc Lan muội muội, chúng ta còn ba mươi thanh Hắc Đao, sao muội lại nói với bọn họ chỉ còn ba thanh?”
Lúc buổi đấu giá kết thúc, có người hỏi thăm khi nào buổi đấu giá lần sau tổ chức, Lạc Lan trả lời vẫn còn ba thanh Hắc Đao, vẫn là ba ngày sau đấu giá.
Nhưng Thiết Chùy và Hàn Phong đều biết rõ thật ra Đường Phi đưa tới còn ba mươi thanh Hắc Đao nữa.
“Tiên sinh nói vật hiếm mới đắt, ai cũng sẽ cướp vàng chứ không cướp đá trong núi, Hắc Đao có thể bán đắt như vậy là vì số lượng ít ỏi, mỗi người sở hữu một thanh khác nhau”.
Lạc Lan trả lời: “Chúng ta đã bán hai mươi thanh rồi, nếu tiếp tục tung ra số lượng lớn, giá tiền sẽ càng ngày càng thấp”.
“Đúng vậy, thứ càng hiếm càng có nhiều người tranh giành”, Hàn Phong nói: “Nếu như lần đấu giá tiếp theo chỉ bán ba thanh Hắc Đao thì giá có thể cao hơn mười thanh”.
Từ khi xuất hiện chế độ sở hữu cá nhân, xã hội loài người không thiếu những kẻ đầu cơ trục lợi.
Thật ra giá hiện giờ của một thanh Hắc Đao đã được thổi lên quá cao, vượt xa giá trị thực tế của nó, ngược lại trở thành một món đồ sưu tầm.
Rất nhiều người mua Hắc Đao chỉ vì chữ khắc trên đó, không quan tâm nó có sắc bén bền bỉ hay không.
Hơn nữa xu hướng này ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
“Hôm nay ta nghe thấy không ít công tử than phiền nói nơi này của chúng ta quá tồi tàn, cho dù làm ăn lớn tới mấy chục nghìn lượng bạc, nhưng còn không bằng một thanh lâu”.
Hàn Phong chỉ vào sân nói: “Bây giờ buổi đấu giá của chúng ra đã thành danh, sau này sẽ có càng nhiều quý nhân đến, Lạc Lan cô nương, chúng ta cần phải trang hoàng lại nơi này không?”
“Ta cũng có ý nghĩ này, lát nữa ta sẽ viết thư cho tiên sinh, hỏi xem có nên trang hoàng lại hay dứt khoát mua một chỗ khác”.
Lạc Lan nói: “À, đồ vật Đường đại ca muốn mua đã mua xong chưa, khi nào thì trở về?”
Chương 347: Người Thổ Phan
Kim Phi không phải người keo kiệt, có tiền sẽ không để tiền rỉ sét ở trong nhà, mà cố gắng hết sức đầu tư vào củng cố và mở rộng làng Tây Hà, đồng thời chiêu mộ và đào tạo các cựu binh.
Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn ngày càng nổi tiếng, không cần Trương Lương chủ động tìm người nữa. Mỗi ngày có rất nhiều cựu binh đến, quy mô của đội hộ tống ngày càng lớn.
Kim Xuyên là nơi nhỏ, rất nhiều thứ không mua được, lần này Đường Phi đến, ngoại trừ việc vận chuyển Hắc Đao và xà phòng, còn mang theo một danh sách liệt kê những thứ Kim Phi bảo hắn mua.
Mấy ngày nay, Đường Phi dẫn người đi vòng quanh xưởng luyện gang ở kinh thành, tìm những vật liệu trong danh sách của Kim Phi.
“Tối qua ta đã hỏi Đường Phi, mua gần đủ đồ rồi, chắc khoảng ngày mai hoặc ngày kia sẽ rời đi”, Hàn Phong đáp.
“Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ đi đổi ngân phiếu thành vàng, để Đường Phi mang về”, Lạc Lan nói.
Ở Đại Khang không có ngân hàng công, chỉ có ngân hàng tư nhân, trong đó nổi tiếng nhất là ngân hàng Đại Khang, do hoàng thất cai quản, có chi nhánh ở các quận của Đại Khang và nơi đông đúc như Giang Nam.
Nhưng gửi tiền ở ngân hàng Đại Khang không có lãi suất, hơn nữa còn phải trả phí lưu trữ, phí đổi chi phiếu nơi khác rất cao.
Để tiết kiệm khoản chi phí này, rất nhiều thương nhân đến nơi khác làm ăn đều mang theo vàng.
Tỉ lệ đổi vàng sang bạc ở Đại Khang là một phần mười, mấy vạn lượng bạc cũng chỉ có thể đổi thành mấy trăm cân vàng.
Từ Kim Xuyên đến kinh thành rất xa, giữa đường khó tránh khỏi gặp phải thổ phỉ, để bảo toàn tính mạng, cũng như đồ đạc, lần này Đương Phi dẫn theo hơn ba mươi người, hơn tám mươi con ngựa chiến và ngựa thồ đến kinh thành, có thể dễ dàng mang theo những thứ nặng.
Tối hôm đó, Lạc Lan đã đổi tất cả ngân phiếu thành vàng miếng và vàng thỏi, để lại năm trăm lượng vàng dùng trong trường hợp khẩn cấp, còn lại đều gói lại, để Hàn Phong giao cho Đường Phi.
“Đường Phi, tiền tài động lòng người, trong mỗi túi đều có mấy nghìn lượng bạc, người mà ngươi dẫn theo đáng tin cậy không?”
Hàn Phong nhắc nhở tiếp: “Nếu trên đường bị cướp mất tiền, ngươi quay về không thể ăn nói với tiên sinh!”
“Hàn huynh yên tâm, các huynh đệ lần này đều là người do Lương ca và Tiểu Bắc phu nhân đích thân tuyển chọn, vô cùng đáng tin, hơn nữa người nhà đều ở làng Tây Hà, không chạy trốn nổi đâu”.
Đường Phi nói tiếp: “Trên đường ta sẽ chú ý, ai dám có ý đồ gì, ta sẽ giết hắn trước!”
“E là đợi đến lúc ngươi phát hiện ra thì người ta đã chạy mất rồi”.
Hàn Phong nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, ngươi phải mau chóng phái người thông báo cho ta, ta sẽ cho người đuổi theo, cho dù đuổi đến tận cùng trời đất cũng phải giết hắn!”
Sau khi đến làng Tây Hà, cuộc sống của Hàn Phong đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây, anh ta chỉ là thợ săn trong núi, đến huyện phủ bán con mồi, nhìn thấy nha dịch đều phải cúi người hành lễ.
Nhưng bây giờ, anh ta đã gặp cả Tấn Vương và công chúa.
Thực ra Hàn Phong biết Kim Phi và Trương Lương vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta, nên mới phái Thiết Chùy tới để giám sát anh ta.
Nhưng anh ta không quan tâm, anh ta rất hài lòng với cuộc sống hiện nay, thậm chí còn trân trọng nó.
Trong lòng còn mong đợi có chuyện gì đó xảy ra để anh ta có thể chứng minh bản thân.
“Ta biết rồi, đa tạ!”, Đường Phi cảm kích nói.
“Không cần cảm ơn, đây vốn là công việc của ta!”, Hàn Phong đáp.
Kim Phi thành lập đội Chung Minh, ngoài việc thu thập tin tức bên ngoài, còn phải sàng lọc nội bộ cẩn thận.
Ngộ nhỡ có kẻ phản bội thì đội Chung Minh sẽ truy lùng chúng.
Hai người trò chuyện một lúc rồi Hàn Phong mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Đường Phi dẫn theo đội của mình lên đường, Thiết Chùy và Hàn Phong tiễn mọi người đến cổng Tây Thành.
Bọn họ đang từ biệt ngoài cổng thành thì nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến dồn dập.
“Ai lại dám phóng ngựa nhanh như vậy ở kinh thành?”
Mấy người tò mò quay đầu lại nhìn.
Không ngờ lại nhìn thấy thị nữ Thấm Nhi của Cửu công chúa.
Bên cạnh Thấm Nhi có vài người đàn ông vạm vỡ cưỡi ngựa, mặc áo choàng sáng màu, trên eo đeo đao.
“Người Thổ Phan!”
Hàn Phong và Thiết Chùy nhìn nhau, bọn họ đều nhận ra danh tính của đám người này.
Tây Xuyên tiếp giáp với Thổ Phan, mấy năm nay thường xảy ra xung đột, cánh tay của Trương Lương cũng là do bị người Thổ Phan chặt đứt khi giao chiến.
Phía trước là cổng thành, người ra vào xếp thành hàng dài, nhưng người Thổ Phan không có ý định đi chậm lại, rõ ràng là muốn xông ra khỏi cổng thành.
Vệ binh kinh thành không phải binh phủ lơ là kỷ luật, mà là ngự lâm quân, một trong những đội quân chính của Đại Khang. Khi đội trưởng phát hiện có người định xông vào, lập tức ra lệnh cho binh lính sẵn sàng chặt lại.
Thấm Nhi thấy vậy nhanh chóng đá vào bụng ngựa vài cái, tăng tốc chạy đến cổng thành, đưa lệnh bài cho đội trưởng đội ngự lâm quân, ra hiệu cho ngự lâm quân để họ đi.
Đội tưởng nhận ra lệnh bài, vội vàng xua tay, chỉ huy binh lính tản người dân ra.
Nhiều người dân sợ đến mức sắc mặt tái mét, la hét thất thanh khi nhìn thấy ngựa phi nhanh.
Bỗng chốc, cổng thành trở nên hỗn loạn, nhưng may là đường đã thông thoáng trước khi ngựa chiến chạy qua.
Người Thổ Phan thích thú trước sự hoảng loạn của người dân, cười ầm lên.
Hai tên Thổ Phan còn quất roi vào đám đông vài cái.
“Đám khốn nạn này kiêu căng quá!”
Thiết Chùy tức giận nhìn theo bóng lưng của đám người Thổ Phan.
“Tiên sinh nói nước yếu không ngoại giao, Đại Khang ta yếu rồi, người khác đều đến bắt nạt chúng ta”.
Hàn Phong thở dài: “Nếu là trăm năm trước, lúc Đại Khang đang hùng mạnh, ai dám tự phụ như vậy ở kinh thành?”
“Bây giờ nói điều này còn tác dụng gì nữa?” Thiết Chùy cũng thở dài.
Thổ Phan và Đại Khang là kẻ thù, tại sao bọn họ lại xuất hiện ở kinh thành, hơn nữa còn ở cùng thị nữ của Cửu công chúa?
Hàn Phong và Thiết Chùy đều tò mò về điều này.
Nhưng Thấm Nhi chỉ gật đầu với họ rồi quay người rời đi, họ cũng không tiện hỏi thăm.
“Đường Phi, người Thổ Phan quay về sẽ đi cùng đường với các ngươi, các ngươi hãy đi chậm lại, đừng đụng phải bọn chúng”.
Hàn Phong nhắc nhở: “Đám người này dám làm loạn ở kinh thành, chắc chắn không phải là người Thổ Phan bình thường, nếu gặp phải bọn chúng, các ngươi phải cố gắng tránh đi, đừng xung đột với bọn chúng, hiểu chưa?”
“Yên tâm đi, ta hiểu”.
Đường Phi gật đầu nói: “Lão Nghiêm tới rồi, bọn ta đi đây”.
Lúc này, binh lính mang theo nỏ hạng nặng đến, thứ này không được mang vào kinh thành, nên Đường Phi phái vài binh lính ở nhà trọ ngoài thành, hẹn sáng nay tập hợp ở cổng thành.
“Được, đi đường cẩn thận”.
Hàn Phong và Thiết Chùy chắp tay chào Đường Phi.
Đường Phi đáp lễ rồi dẫn đội lên đường.
Khi trở về đồ đạc quá nhiều, ngựa thồ rất khó khăn, hơn nữa vì tránh đụng phải đám người Thổ Phan, Đường Phi không dám đi quá nhanh, cho nên tốn thêm ba ngày so với lúc đi, mới về đến làng Tây Hà.
Còn chưa vào thôn đã nhìn thấy một đám người lớn ở Đả Cốc Trường, vô cùng náo nhiệt.
“Có chuyện gì vậy?”
Một cựu binh tò mò hỏi.
“Nhìn thấy tấm biển lớn kia chưa? Chắc là đội đưa dâu đến rồi”.
Đường Phi cười lớn: “Lão Nghiêm, ngươi nói với trưởng làng, bảo đội đưa dâu đừng đi vội, huynh đệ bọn ta còn chưa chọn nữa mà”.
Chương 348: Đội đưa dâu lại đến
Lão Nghiêm cưỡi ngựa chạy về phía Đả Cốc Trường, nhưng rất nhanh đã quay lại.
“Sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?”
“Lão Nghiêm, bảo trưởng làng cho huynh đệ bọn ta mấy cô em xinh xắn một chút chưa?”
“Cô nương hôm nay thế nào, có xinh không?”
Cựu binh nhao nhao hỏi.
“Mọi người về muộn quá, các cô nương đều được chọn cả rồi”.
Lão Nghiêm cười khổ đáp lời.
“Sao có thể chứ?”
Cựu binh đều không tin: “Đội đưa dâu vào làng, có lần nào không còn lại một nhóm đông các cô nương? Sao có thể bị chọn xong cả rồi chứ?”
“Đó là do lúc trước cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng gì, trong nhà có thêm một người là phải đóng thêm một phần sưu thuế, có thêm một miệng ăn cơm”.
Lão Nghiêm nói: “Bây giờ cuộc sống làng Tây Hà chúng ta đã khá hơn rồi, trong nhà có thêm một người là thêm một phần tiền công, vậy nên đội đưa dâu vừa tới, các cô nương đã bị tranh sạch cả rồi”.
“Ôi chao, do chúng ta về muộn quá”.
Cựu binh đồng loạt thở dài.
Thật ra bọn họ cũng nghĩ như vậy, trong nhà có thêm một người thì sẽ nhiều thêm một phần tiền công.
“Mọi người cũng đừng cuống, trưởng làng nói rồi, đội đưa dâu ngày mai sẽ còn tới nữa, đến lúc đó chúng ta chọn thì cũng như nhau cả thôi”.
Lão Nghiêm nhìn thấy cựu binh thất vọng thì cười nói.
“Không phải hôm nay đã tới rồi à, sao ngày mai còn đến nữa thế?”
Đường Phi hiếu kỳ hỏi.
Dựa theo quy định, đội đưa dâu mỗi năm tới hai lần, mùa xuân một lần, mùa thu một lần.
Hắn sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe nói sẽ tới lần thứ ba.
“Đội trưởng, thật ra hôm nay là lần thứ năm đội đưa dâu tới rồi”.
Lão Nghiêm cười nói: “Làng Tây Hà chúng ta bây giờ có bao nhiêu cô nương tới thì sẽ lấy hết chừng đấy, huyện lão gia đã đưa toàn bộ “đồ của nợ” của cả huyện tới làng Tây Hà chúng ta rồi”.
“Mọi người đều nghe thấy rồi chứ, đội đưa dâu ngày mai còn tới nữa, đưa hàng vào trong nhà kho tử tế cho ta, tối nay ta đi nói với trưởng làng một tiếng, cô nương ngày mai cho chúng ta chọn trước”.
Đường Phi cười nói: “Lão Nghiêm, ngươi đi thêm chuyến nữa mời tiên sinh tới nhà kho cho ta”.
Ngoại trừ trinh sát là Lão Nghiêm, trên ngựa của những cựu binh khác đều mang theo vàng, cả chặng đường Đường Phi đều không dám sơ suất, không muốn đến phút chót lại xảy ra chuyện.
“Được”, Lão Nghiêm đáp lời, cưỡi ngựa rời đi.
Không đi tới nhà Kim Phi mà tiến thẳng tới xưởng luyện gang.
Tới xưởng hỏi, quả nhiên Kim Phi ở phòng thí nghiệm bên cạnh.
Đợi sau khi cựu binh giữ cửa thông báo, Kim Phi dẫn theo Chu Cẩm bước ra ngoài.
Hai người đều đeo găng tay da lợn và khẩu trang dày cộp, trên người cũng mặc áo choàng được thiết kế đặc biệt.
“Lão Nghiêm quay lại rồi à?”
Kim Phi tháo khẩu trang xuống, hít sâu vào một hơi, hỏi: “Trên đường có thuận lợi không, có gặp phải thổ phỉ không thế?”
“Thổ phỉ đương nhiên có gặp, nhưng bọn ta mang theo cung nỏ hạng nặng, người cũng nhiều, thổ phỉ đều bị bọn ta xử lý hết, các huynh đệ cũng không bị thương, về tổng thể thì vẫn rất thuận lợi”.
Lão Nghiêm nói: “Đội trưởng bảo ta tới mời tiên sinh đến nhà kho sau núi một chuyến”.
Làng Tây Hà có rất nhiều nhà kho, những thứ cần dùng khi luyện gang, nguyên vật liệu và thành phẩm có liên quan tới xưởng dệt đều cần cất trữ trong những nhà kho khác nhau.
Thế nhưng phòng thủ nghiêm ngặt và an toàn nhất vẫn là nhà kho sau núi, nơi đó cất giữ gần như toàn bộ gia tài của Kim Phi.
“Tới nhà kho sau núi? Xem ra Lạc Lan tới kinh thành lần này kiếm được không ít tiền đâu nhỉ”.
Kim Phi cười rồi tháo găng tay xuống.
Chu Cẩm hiểu chuyện tiến lên trước, cởi bỏ đai áo choàng giúp Kim Phi từ phía sau.
“Lão Nghiêm, ngươi đi qua đó trước đi, lát nữa ta sẽ qua”.
Phòng thí nghiệm và xưởng luyện gang đã đủ để khiến cho Kim Phi bù đầu, mấy chuyện sổ sách thu chi vẫn luôn do Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc quản lý.
Biết Đường Phi đưa tiền về nên nhất định phải dẫn theo hai người họ cùng kiểm kê.
Quan Hạ Nhi đang ngồi khâu lót giày ở bên bàn dưới mái hiên, nhìn thấy Kim Phi trở về thì bất lực thở dài.
Mỗi lần Kim Phi từ phòng thí nghiệm trở về, tóc tai luôn rối bời, quần áo cũng chẳng có lúc nào sạch sẽ.
“Nhuận Nương, nhà tắm có nước nóng chưa?”
Quan Hạ Nhi đặt lót giày xuống, chuẩn bị vào phòng tìm đồ cho Kim Phi.
Nhuận Nương bước ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ của Kim Phi thì cũng bật cười, lau tay lên tạp dề: “Phi huynh, huynh ngồi nghỉ một lát đã, giờ ta sẽ đi đun nước”.
“Không phải vội, ta phải ra sau núi, trở về sẽ tắm sau”.
Kim Phi gọi Quan Hạ Nhi: “Hạ Nhi, Đường Phi trở lại rồi, gọi thêm Đường Tiểu Bắc, chúng ta cùng tới nhà kho sau núi một chuyến”.
“Vâng ạ”.
Quan Hạ Nhi vào phòng đánh thức Đường Tiểu Bắc vẫn còn đang ngủ trưa.
Sau núi, cách chân núi nơi Kim Phi bắn chết hổ không xa từng có một khu rừng lớn.
Bây giờ cả khu rừng đều bị đốn bỏ, trở thành những ngôi nhà mái ngói, quá nửa số cựu binh dắt díu theo cả gia đình đều được bố trí ở nơi này.
Hôm nay là ngày nghỉ, đám trẻ con không cần phải đi học, cười đùa om sòm ở xung quanh nơi trú quân, cũng có không ít người phụ nữ làm ca đêm không ngủ, đang bận rộn việc nhà.
Cả thôn xóm bao trùm một dáng vẻ nghiêm trang.
“Tiên sinh, phu nhân!”
Uy danh của Kim Phi ở trong làng bây giờ đã hoàn toàn vượt qua trưởng làng.
Nhìn thấy ba người Kim Phi vào làng, phụ nữ và trẻ em đều tiến tới chào hỏi.
“Đường tẩu, giặt quần áo à?”
“Lưu thẩm, giáo dục con cái không thể chỉ đánh mắng! Đứa bé này lén vào phòng tắm của binh lính nữ? Việc này phải đánh, treo lên mà đánh!”
Kim Phi ở trong lòng trước nay không hề ra vẻ ta đây, chỉ cần là người chào hỏi y thì y đều sẽ cười đáp lại một hai câu.
Đi qua khu sắp xếp cựu binh là một bức tường bao vây do gạch xanh dựng nên.
Bên trong bức tường vây cũng là những ngôi nhà mái ngói, mấy cựu binh và binh lính nữ không kết hôn sẽ sống ở nơi này.
Coi như nơi đóng quân của tiêu cục Trấn Viễn ở làng Tây Hà.
Trương Lương đang ở khu huấn luyện, biết Kim Phi tới thì lập tức dẫn theo một binh lính nữ chạy tới trước cổng.
Binh lính nữ tên A Bội thuộc tốp binh lính nữ số một của làng Tây Hà giống như Tiểu Ngọc, không chỉ rất khoẻ mà tác chiến cũng không thua gì binh lính nam, lần đầu tiên tham gia tác chiến đã tiêu diệt được rất nhiều thổ phỉ dưới sự phối hợp cùng với đồng đội, được Khánh Mộ Lam tuyên dương điển hình.
Bản thân A Bội cũng không chịu thua kém, trong mấy lần chiến đấu sau, lần nào cũng cực kỳ dũng mãnh, chức vị cũng ngày một cao hơn.
Bây giờ Khánh Mộ Lam dẫn theo quân Khánh Nguyên và quân Trường Tín ở bên ngoài tiêu diệt, binh lính nữ ở làng Tây Hà tạm thời do A Bội chỉ đạo.
“Bọn ta tới nhà kho chứ không phải tới tìm mấy người”.
Kim Phi cười xua tay với hai người họ, dẫn theo Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đi thẳng qua khu huấn luyện.
Ở dưới chân núi nằm phía sau cùng của nơi đóng quân cũng có hai gian nhà mái ngói, nơi này chính là nhà kho sau núi.
Lúc Kim Phi tới nơi thì Đường Phi đã dỡ hết đồ từ trên lưng ngựa xuống và đẩy tới trước cửa nhà kho.
Tới kinh thành một chuyến, đi về cần rất nhiều ngày, cựu binh đều khá nhớ nhà, trước đây lúc đi qua khu sắp xếp, không ít cựu binh đều nhìn thấy vợ con mình, nhưng lại chẳng có ai rời đi mà toàn bộ đều ôm cung nỏ hoặc Hắc Đao canh giữ xung quanh.
“Tiên sinh! Phu nhân!”
Cựu binh đồng loạt chào hỏi ba người Kim Phi.
“Mọi người vất vả rồi”.
“Tiên sinh, Lạc Lan cô nương bảo ta giao cái này cho ngài”.
Đường Phi rút ra một bức thư từ trên người, dùng hai tay đưa tới trước mặt Kim Phi.
“Dày thật đấy”.
Kim Phi cười kiểm tra lại xi gắn, sau đó mới mở thư ra.
Bình luận facebook