-
Chương 354-358
Chương 354: Giá bán muối
Thật ra kỹ thuật sản xuất muối không quá phức tạp, các công đoạn chính là hòa tan, lọc, tinh luyện và kết tinh.
Chiều hôm đó, những khối muối khoáng được kéo vào xưởng, sáng hôm sau, lúc đưa ra đã biến thành một xe muối tinh trắng như tuyết.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên sản xuất muối lượng lớn, Kim Phi cũng không chắc liệu có an toàn hay không. Sau khi sản xuất mẻ muối đầu tiên, Kim Phi không bán luôn, mà đưa vào nhà kho.
Sau đó lấy một ít muối mẫu, nấu cháo lúa mì, cho chó ăn thử.
Sau khi cho chó ăn ba ngày, xác định con chó không bị gì khác thường, y mới bảo nhà bếp nấu mấy nồi cháo nhỏ, tìm mấy cựu binh và nữ binh, bao gồm cả y, ăn cháo liên tiếp hai ngày, sau hai ngày không thấy khó chịu gì, Kim Phi mới thông báo cho người của thương hội Kim Xuyên tới.
Để quảng bá xà phòng, thương hội Kim Xuyên đã thành lập chi nhánh ở tất cả các huyện phủ thuộc quận Quảng Nguyên, bây giờ vẫn đang mở rộng ra một số quận xung quanh.
Những việc này đều là do Đường Tiểu Bắc phụ trách, nên Kim Phi không tiện hỏi.
Người đến là một nữ chưởng quầy, giống Lạc Lan, cô ấy là một trong những nữ tỳ đầu tiên Đường Tiểu Bắc mua về. Kim Phi từng huấn luyện bọn họ, nhưng lúc đó quá nhiều người, về sau lại không gặp mặt nữa, nên y không nhớ tên cô ấy.
Sau một thời gian là rèn luyện, nữ chưởng quầy này đã phát huy được năng lực quan sát, lời nói và phong thái. Kim Phi còn chưa kịp mở miệng, cô ấy đã chủ động giới thiệu: “Kim tiên sinh, ta tên Chung Linh Nhi, hiện đang phụ trách công việc của huyện phủ thuộc quận Quảng Nguyên”.
Quảng Nguyên được coi là đại bản doanh của Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã giao thị trường Quảng Nguyên cho Chung Linh Nhi, cũng có thể thấy Đường Tiểu Bắc rất coi trọng cô ấy.
Kim Phi thầm ghi nhớ tên của Chung Linh Nhi, sau đó dẫn cô ấy đến nhà kho.
Tích góp mấy ngày, muối ở nhà kho đã chất đống như núi.
Một nhóm công nhân mặc áo khoác, đeo khẩu trang, đang đóng gói
Nếu là ở kiếp trước, loại điều kiện đóng gói thô sơ này đã bị cục giám sát y tế niêm phong từ lâu.
Nhưng ở Đại Khang, điều kiện của Kim Phi như thế này đã là tốt lắm rồi.
Điều kiện sản xuất của xưởng làm muối ở bờ biển hoàn toàn không thể so sánh với làng Tây Hà.
Ở vị trí dễ thấy nhất trên bao tải viết một dòng chữ lớn: “Muối tinh làng Tây Hà”, bên dưới dòng chữ lớn là dòng chữ nhỏ có nội dung: “Để người dân được ăn muối an toàn”.
Những lời này không chỉ làm tăng sự khác biệt của muối làng Tây Hà, mà còn là sự kỳ vọng của Kim Phi.
Người dân Đại Khang rất ít khi được ăn muối, ngay cả những gia đình giàu có ở làng Tây Hà cũng phải đếm từng hạt muối bỏ vào nồi.
Rất nhiều người dân mắc chứng natri thấp vì không ăn đủ muối trong một thời gian dài.
Điều này cũng dẫn đến tình trạng nhiều người dân biết muối khoáng độc nhưng vẫn âm thầm ăn muối khoáng.
Xà phòng và Hắc Đao có thể mang lại đủ tiền bạc cho Kim Phi, những khung dệt hiệu suất cao đang dần được lắp đặt trong xưởng dệt làng Tây Hà, sau này cũng sẽ là một khoản thu nhập cố định lớn.
Bây giờ Kim Phi không thiếu tiền, nếu việc truyền bá kỹ thuật làm muối có thể hạ giá muối ở Đại Khang xuống, để người dân bình thường có thể ăn muối thì Kim Phi nhất định sẽ làm không chút do dự.
Nhưng Kim Phi hiểu rõ lòng tham của những người buôn muối, sau khi bọn họ có được kỹ thuật, khả năng cao sẽ không hạ giá muối, mà còn tăng giá.
Xét cho cùng, muối ăn được sản xuất theo quy trình này tốt hơn trước cả về hình thức và mùi vị.
“Tiên sinh, đây là muối do xưởng muối làng Tây Hà chúng ta sản xuất sao?”
Chung Linh Nhi chỉ vào đống muối tinh lớn như một ngọn đồi trước mặt, cô ấy mở to mắt kinh ngạc: “Sản phẩm tốt quá!”
Cô ấy không thể tin muối này được làm từ muối khoáng.
Cô ấy tiến lên vài bước, dùng ngón tay chấm chút muối bỏ vào miệng: “Mùi vị rất ngon, không có gì khác lạ, tốt hơn nhiều so với muối xanh!”
Chung Linh Nhi được Đường Tiểu Bắc lựa chọn vì cô ấy có thể đọc biết một cách trôi chảy.
Ở Đại Khang, chỉ những cô gái xuất thân từ gia đình quyền quý mới được đối đãi như vậy, vì vậy Chung Linh Nhi cũng được coi là có kiến thức.
Trước khi sa sút, gia đình cô ấy còn giàu hơn cả nhà Đường Đông Đông.
Muối được ăn từ nhỏ cũng không phải loại muối thô mà người dân thường hay ăn, mà là loại muối tinh được gọi là muối xanh, rất nhiều vương công đại thần cũng ăn loại muối này.
Theo Chung Linh Nhi thấy, loại muối trước mắt ngon hơn muối xanh cả về hình thức lẫn mùi vị.
“Tiên sinh, ta còn có một câu hỏi nữa…”
Nói đến đây, Chung Linh Nhi hơi do dự.
Dù sao cô ấy cũng không thân thiết với Kim Phi, cô ấy sợ Kim Phi sẽ nổi giận sau khi nghe câu hỏi này.
Nhưng mọi người đều biết muối khoáng có độc, sản xuất và buôn bán muối độc là trọng tội, Chung Linh Nhi đành phải hỏi lại.
Kim Phi vừa nhìn đã đoán được cô ấy đang lo lắng điều gì, y cười nói: “Nếu cô muốn hỏi có độc hay không thì yên tâm đi, ta, Đại Lưu và A Điệp đã bắt đầu ăn loại muối này được bốn ngày rồi, cho đến bây giờ không cảm thấy khó chịu gì cả”.
“Kể từ sáng qua, tất cả muối trong nhà ăn của nhà xưởng cũng đã được thay bằng loại muối này. Người của cả xưởng ăn hơn một ngày cũng không thấy có vấn đề gì cả”.
Nghe Kim Phi nói vậy, Chung Linh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh, muối của chúng ta bán bao nhiêu tiền một cân?”
“Mười đồng một cân”, Kim Phi đáp.
“Mười đồng một cân?”
Chung Linh Nhi gần như nhảy dựng lên.
Do lòng tham nên triều đình đã thông đồng với những người buôn muối, nâng giá muối ở Đại Khang lên rất cao.
Muối thô đen do các thương nhân mang đến có giá một trăm đồng một cân, còn muối xanh tinh luyện được bán với giá ba trăm đồng một cân.
Theo Chung Linh Nhi thấy, chất lượng của muối tinh làng Tây Hà chắc chắn có thể bán đắt hơn cả muối xanh.
Vậy mà Kim Phi lại nói với cô ấy rằng chỉ bán mười đồng một cân?
Chung Linh Nhi thật sự không hiểu nổi, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
“Đúng vậy, mười đồng một cân”.
Kim Phi lại gật đầu.
Trước khi xây dựng xưởng làm muối, Kim Phi đã định vị thị trường rõ ràng.
Kim Phi không hề có bất kỳ rào cản tâm lý nào khi sử dụng xà phòng và Hắc Đao để kiếm tiền từ người giàu, ngược lại còn có cảm giác cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Nhưng muối ăn là thực phẩm thiết yếu của cuộc sống, đối tượng chủ yếu là người dân, nếu bán quá đắt thì y khác gì những người buôn muối kia?
Tiền vốn sản xuất muối chia ra mỗi cân thật sự rất thấp.
Cho dù bán mười đồng một cân thì Kim Phi vẫn lãi hơn một nửa.
Gần mỏ muối không thể trồng trọt, hoàn toàn đều là đồi núi cằn cỗi, lại thêm bảng hiệu của Tây Xuyên Mục, quận trưởng Quảng Nguyên chỉ thu tượng trưng mấy trăm lượng bạc, rồi giao lại mấy ngọn đồi gần mỏ muối cho Kim Phi.
Theo ước tính của Kim Phi, trữ lượng của mỏ muối kia ít nhất cũng trên mấy chục triệu tấn, thu mấy trăm lượng bạc coi như không tốn chút tiền nào.
Chi phí sản xuất muối chủ yếu là nhân công, vận chuyển và hao hụt thiết bị mỗi ngày.
Đây đều là những thứ không đáng nhắc tới trong xưởng sản xuất muối.
Cho dù bán rẻ hơn nữa thì Kim Phi cũng không lỗ.
Y bán giá mười đồng là vì lo bán quá thấp sẽ dẫn đến sự tranh cướp và tích trữ không cần thiết.
Ở Đại Khang chưa có túi nilon, muối chỉ có thể đựng trong hũ, sẽ tan chảy rất nhanh.
Chương 355: Bán muối
“Tiên sinh, muối tốt như vậy, mười đồng một cân, gần như cho không rồi”.
Chung Linh Nhi cảm thán: “Để người dân được ăn muối an toàn, ngài làm được rồi”.
Bình thường người dân mua muối đều là mua một hai lượng.
Nhưng tiền mua một lượng muối trước đây thì có thể mua được một cân từ xưởng làm muối làng Tây Hà.
Chắc chắn được xem như là vô cùng có lương tâm rồi.
“Mười đồng một cân, phải ghim giá này cho ta, nếu để ta phát hiện cô tự ý nâng giá, đừng trách ta không khách sáo”, Kim Phi quay sang nhìn Chung Linh Nhi.
“Linh Nhi không dám”.
Chung Linh Nhi giật mình bởi ánh mắt của Kim Phi, vội vàng giơ tay lên đảm bảo: “Chỉ là… ta lo các cửa hàng muối khác phát điên…”
Chi phí sản xuất muối của các cửa hàng muối khác chủ yếu cũng là nhân công và vận chuyển.
Tiền nhân công chắc hẳn là rẻ hơn bên Kim Phi, dù sao cửa hàng muối sẽ không trả tiền công cao cho công nhân.
Nhưng chi phí vận chuyển thì lại cao hơn Kim Phi rất nhiều.
Chiếc thuyền lớn trọng tải kéo muối thô suốt cả quãng đường hầu như đều đi ngược dòng nước.
Từ biển đến Tây Xuyên không phải là mười mấy dặm, mà đến tận hàng ngàn dặm.
Tiền công trả cho người kéo thuyền trên cả đường đi, chi phí cho công nhân trên thuyền, hao hụt tàu thuyền lớn đều là những khoản chi khá lớn.
Kim Phi làm thế này thật ra là đang cố ý phá hoại thị trường với giá thấp, nếu những người buôn muối khác mà biết chắc chắn sẽ không vui.
“Chẳng phải đã quy định hẳn hoi phạm vi bán của các cửa hàng muối rồi sao?”
Kim Phi hỏi: “Ta bán bao nhiêu tiền trên địa bàn của mình thì liên quan gì đến họ?”
“Tiên sinh, thật ra dân gian có rất nhiều “chuột muối”.
Chung Linh Nhi thấy Kim Phi tỏ ra ngờ vực thì nhanh chóng giải thích: “Chuột muối là những người buôn bán muối nhỏ, chẳng hạn như giá muối ở Quảng Nguyên rẻ hơn ở Ba Châu nên họ sẽ mua muối từ Quảng Nguyên, sau đó bí mật gửi đến Ba Châu để bán, kiếm tiền.
Dĩ nhiên cũng có vài chuột muối bán luôn cả muối khoáng.
Muối tinh luyện của chúng ta vừa tốt lại rẻ như vậy, ta đoán chẳng bao lâu nữa tất cả chuột muối ở Tây Xuyên sẽ lũ lượt kéo đến, đến lúc đó muối tinh luyện của chúng ta nhất định sẽ được lưu thông đến những nơi khác”.
“Hóa ra là thế”.
Kim Phi gật đầu, cũng hiểu được nỗi lo trong lời nói của Chung Linh Nhi.
Chặt đứt con đường làm ăn của người khác cũng giống như giết cha mẹ của họ, Kim Phi làm như vậy tức là đang cắt đứt kế sinh nhai của những người buôn muối khác.
Những người có thể trở thành thương nhân muối đều có thủ đoạn của riêng mình, trong số đó có rất nhiều kẻ tàn nhẫn, Chung Linh Nhi lo họ sẽ trả thù.
“Linh Nhi, cô yên tâm, cô làm việc giúp ta, ta sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho cô”.
Kim Phi nói: “Ta sẽ phân bổ một nhóm người từ tiêu cục để hộ tống đội vận chuyển muối và bảo vệ sự an toàn của cô”.
“Cảm ơn tiên sinh”.
Chung Linh Nhi cúi người với Kim Phi, sau đó dò la hỏi: “Nếu đám chuột muối đó đến mua muối…”
“Chúng ta là người bán hàng, không biết ai là chuột muối, chỉ cần có người chi tiền, chúng ta cứ bán”.
Kim Phi đáp.
Thật ra y vẫn đang tiếc nuối vì phạm vi bán muối của mình quá nhỏ, bây giờ sự xuất hiện của chuột muối chẳng khác nào giúp Kim Phi bù đắp sự tiếc nuối này.
Còn các thương nhân bán muối đó nghĩ thế nào, Kim Phi lười quan tâm.
“Ta hiểu rồi”.
Chung Linh Nhi vừa nghe đã hiểu ý của Kim Phi.
“Nhưng không chừng mấy thương nhân kia cũng sẽ phái người đến giả dạng chuột muối đến mua, chuyện này thì cô nên chú ý phân biệt”.
Kim Phi nhắc nhở: “Nếu phát hiện ra người như vậy, bảo nhân viên hộ tống đi theo, phát hiện ra một người thì bắt một người rồi báo lại”.
“Ừ”, Chung Linh Nhi thầm ghi nhớ.
“Còn một chuyện nữa, ngoài bán ở quận thành, huyện thành, cô còn cần phải sắp xếp người âm thầm xuống các làng, thị trấn cố gắng cho người dân toàn Quảng Nguyên biết đến muối tinh luyện làng Tây Hà càng sớm càng tốt, mua muối của chúng ta”.
Kim Phi lại đưa ra một yêu cầu.
Nhiều người không thể đến huyện thành vài lần trong đời, nếu muốn để người dân biết về muối tinh luyện ở làng Tây Hà, từ đó nhận ra muối tinh làng Tây Hà thì quảng bá tại địa phương là cách tốt nhất và nhanh nhất.
“Tiên sinh, e là cần rất nhiều người mới làm được việc này…”
Chung Linh Nhi hơi khó xử.
“Ta bảo Tiểu Bắc điều mấy người cho cô, đây chỉ là quảng bá tạm thời, sau khi danh tiếng của muối tinh luyện làng Tây Hà được khẳng định thì không cần làm như vậy nữa”.
Kim Phi nói: “Cho nên lần này đi sâu vào các làng, thị trấn, còn phải chọn đại lý đại diện ở mỗi trấn, sau này để đại lý đến huyện phủ lấy hàng, dân làng có thể chỉ cần đến đại lý là mua được”.
“Cách này hay đấy”.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Chung Linh Nhi nghe thấy từ đại lý, nhưng cô ta hiểu ý của Kim Phi: “Vậy đại lý muốn lấy hàng thì nên bán với giá như thế nào?”
“Cũng là mười đồng một cân”, Kim Phi nói: “Chúng ta sẽ trả tiền công cho cửa hàng đại lý bên này xem như là thù lao của họ”.
Mặc dù vẫn chưa bắt đầu bán nhưng Kim Phi tin chắc muối tinh luyện làng Tây Hà sẽ không lo lắng về vấn đề đầu ra, không cần kích thích các cửa hàng đại lý bằng cách nâng giá.
“Bên cô vẫn cần phái người giám sát các cửa hàng đại lý, nếu có người cấu kết với những thương nhân muối khác để ác ý trữ hàng, hoặc tư lợi tăng giá thì lập tức hủy tư cách đại lý của người đó”.
Kim Phi lại nhắc nhở.
“Được”, Chung Linh Nhi gật đầu đáp: “Tiên sinh còn gì dặn dò không?”
“Tạm thời không còn, nếu có việc gì đột ngột xảy ra, cô có thể tự mình xử lý thì cứ việc xử lý trước, việc gì không thể xử lý thì lập tức báo lại”.
Kim Phi nói: “Đã chuẩn bị xong xe đẩy rồi, sắp xếp người chất hàng đi”.
Không lâu sau, Chung Linh Nhi đã rời khỏi đỉnh Song Đà cùng với đoàn xe kéo dài hàng trăm mét.
Sáng hôm sau, từng hũ muối tinh luyện trắng như tuyết được đặt ở các cửa hàng của thương hội Kim Xuyên và hai quận thành gần với đỉnh Song Đà.
“Thương hội Kim Xuyên lại định bán gì thế?”
“Không biết, trông có vẻ là muối thì phải”.
“Muối ở đâu mà trắng thế nhỉ?”
Trước đây, thương hội Kim Xuyên chỉ bán xà phòng thơm, với người dân thường, xà phòng thơm là sản phẩm cực kỳ xa xỉ.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện thêm sản phẩm tương tự, người dân đi ngang qua đều khá tò mò.
Một người tri thức đi ngang qua quay đầu lại liếc nhìn nói: “Đó là muối, trên túi đó có ghi là Muối tinh làng Tây Hà”.
“Vị tiểu ca ơi, ngươi đừng có mà gạt bọn không biết chữ bọn ta, chỉ có mười mấy chữ thôi kìa”.
“Ta gạt các ngươi làm gì, mấy chữ lớn đó là muối tinh làng Tây Hà, còn những chữ nhỏ bên dưới là để người dân được ăn muối an toàn”.
“Để người dân được ăn muối an toàn? Câu này nói hay thế, giá muối hiện giờ đắt lắm”.
“Lão Ngô, ngươi chỉ cần nghe thôi đừng xem là thật, đồ mà thương hội Kim Xuyên bán làm sao mà rẻ được? Một miếng xà phòng thơm kia có giá mấy lượng bạc kìa”.
“Ừ… cũng đúng, màu của muối này đẹp hơn muối xanh nên chắc chắn không rẻ”.
“Thế tại sao trên hũ muối vẫn viết để người dân bình thường có thể mua được muối an toàn? Chẳng lẽ chê bai chúng ta sao?”
Trong lúc họ đang bàn luận, một nhân viên bán hàng bước ra khỏi cửa hàng thương hội, trên tay mang theo một chiếc chiêng đồng.
Keng! Keng! Keng.
Sau khi vài tiếng đánh, anh ta hô lên: “Các ông các bà các anh các chị đi ngang qua hãy ghé đến xem một chút, thương hội Kim Xuyên của bọn ta đã bắt đầu bán muối rồi”.
“Này, thương hội Kim Xuyên bán thế nào vậy? Bao nhiêu tiền một cân?”
“Ông Ngô, ngươi hỏi thế là định mua hai cân à?”
“Ta không mua nổi muối của thương hội Kim Xuyên, chỉ hỏi thôi”.
Chương 356: Cảm tạ
“Tiểu ca, ngươi mau nói đi, bao nhiêu tiền một cân muối?”
Dân chúng vây xem ồn ào hỏi.
“Mọi người nghe rõ đây!”
Nhân viên đó hắng giọng, nói: “Muối tinh của bọn ta, mười đồng một cân!”
“Mười đồng một cân thì cũng quá đắt rồi... Cái, cái gì? Bao nhiêu tiền một cân cơ?”
Có người theo bản năng muốn chỉ trích thương hội Kim Xuyên vô đạo đức, nhưng còn chưa nói xong đã đổi lời.
Biểu cảm như nhìn thấy quỷ, mở to hai mắt nhìn nhân viên bán muối: “Có phải ngươi nói nhầm rồi không?”
“Tiểu ca, lần đầu tiên bán hàng sao? Sao không nhớ giá như vậy, cẩn thận chưởng quầy đánh ngươi đấy!”
Cũng có người cho rằng nhân viên bán muối nói nhầm, hoặc nhớ nhầm giá.
“Ta không nói nhầm, cũng không nhớ nhầm giá, muối của thương hội Kim Xuyên bọn ta chỉ bán mười đồng một cân!”
Nhân viên bán muối khẳng định lại.
“Sao có thể như thế được?”
“Bọn họ bán muối khoáng đúng không?”
“Chắc không đến mức đó đâu, nếu tư nhân bán muối khoáng, rất có thể sẽ bị chém đầu, thương hội Kim Xuyên bán xà phòng thơm kiếm được rất nhiều tiền, không cần mạo hiểm đi kiếm tiền như vậy!”
“Muối này trắng mịn như vậy, không thể nào là muối khoáng!”
“Nhân viên này có phải điên rồi không?”
Dân chúng không tin những gì nhân viên bán muối nói, có người trí tưởng tượng phong phú đã dàn dựng sẵn trong đầu cảnh chưởng quầy làm khó nhân viên bán muối, nhân viên bán muối cố tình bán rẻ hàng hóa để trả thù.
“Mọi người im lặng!”
Nhân viên bán muối gõ chiêng vài cái, chỉ vào hũ muối, nói: “Chẳng lẽ mọi người không để ý rằng muối của bọn ta có tên là muối tinh làng Tây Hà sao?”
“Gọi là muối tinh làng Tây Hà thì sao chứ?”, một thợ săn trên lưng đeo cung tên hỏi.
Lần này không cần nhân viên bán muối trả lời, bạn của thợ săn đã nói: “Ngươi chưa từng nghe tới làng Tây Hà à? Chưa nghe nói về Kim tiên sinh hả?”
“Đương nhiên ta có nghe... Không thể nào, muối này là do Kim tiên sinh làng Tây Hà bán?”
“Vị đại ca này nói đúng, thương hội Kim Xuyên là do Kim tiên sinh mở, muối bọn ta bán đương nhiên là do Kim tiên sinh làm ra”, nhân viên bán muối nói: “Đó là lý do tại sao nó được gọi là muối tinh làng Tây Hà!”
Bây giờ ở quận Kim Xuyên, người có danh tiếng nhất không phải là quan huyện, mà là Kim Phi.
Đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà đã tiêu diệt toàn bộ thổ phỉ trong toàn quận, nông dân không còn phải nộp lương thực hàng năm nữa, thợ săn vào núi và thương nhân đi đường cũng không sợ gặp phải thổ phỉ.
Toàn bộ dân chúng quận Kim Xuyên đều biết ơn Kim Phi.
Nghe thấy muối tinh là do Kim Phi làm ra, dù khó tin đến đâu, nghi ngờ trong lòng mọi người đều tiêu tan gần hết.
Kim tiên sinh nhân từ như vậy, sao có thể làm muối độc để đầu độc dân chúng chứ?
“Mọi người đều biết rằng điều Kim tiên sinh không muốn nhìn thấy nhất là dân chúng chịu khổ, ngài ấy biết người dân không có tiền mua muối, không có sức làm việc, trong lòng cảm thấy rất buồn”.
Nhân viên bán muối theo dặn dò của chưởng quầy, nói: “Vì thế, Kim tiên sinh đã nhờ Khánh Hầu gia giúp đỡ, tới Tây Xuyên tìm Mục Thủ đại nhân của chúng ta.
Kim tiên sinh chưa bao giờ cầu xin người khác, nhưng vì để dân chúng đều được ăn muối, không biết ngài ấy đã nói tốt với Mục Thủ đại nhân bao nhiêu, cuối cùng cũng có được quyền bán muối ở Quảng Nguyên”.
Sau đó, Kim tiên sinh lập tức thành lập xưởng làm muối làng Tây Hà, để người dân Quảng Nguyên được ăn muối an toàn!”
“Để người dân được ăn muối an toàn, câu này quá hay! Kim tiên sinh đúng thật là một người rất tốt bụng!”
“Đúng vậy, không chỉ giúp dân chúng diệt trừ thổ phỉ, còn làm được muối rẻ như vậy!”
“Tiểu ca, muối tốt như vậy chỉ bán mười đồng một cân, Kim tiên sinh có bị lỗ không?”
...
“Lỗ thì chắc chắn sẽ lỗ, nhưng tiên sinh nói, tiền là thứ chết cũng không mang theo được, ngài ấy không ham tiền, miễn là có lợi cho dân thì ngay cả mất tiền ngài ấy cũng muốn làm tiếp”.
Nhân viên bán muối nói tiếp: “Nói thật với mọi người, rất nhiều tiền mà thương hội Kim Xuyên kiếm được từ việc bán xà phòng thơm đều được đầu tư vào xưởng làm muối”.
Quan niệm muối khoáng độc hại đã sớm ăn sâu vào trong lòng mọi người, nên Kim Phi tiên sinh căn dặn tạm thời không tiết lộ việc muối tinh làm từ muối khoáng.
Chờ đến khi dân chúng đều đón nhận muối tinh, tới lúc đó nói cũng không muộn.
“Kim tiên sinh thực sự là ân nhân lớn của toàn bộ Kim Xuyên chúng ta!”
“Lát nữa về, nhất định ta phải bái tạ Kim tiên sinh một lạy!”
Dân chúng Đại khang vô cùng chất phác, bọn họ bị thương nhân buôn muối hành hạ quá lâu, nhiều người nghe nhân viên bán muối nói vậy xúc động lau nước mắt ngay tại chỗ.
Khánh Mộ Lam chỉ huy đội trấn áp thổ phỉ, năm huyện phủ đầu tiên tấn công đều thuộc quận Quảng Nguyên.
Đội trấn áp thổ phỉ đã chiến đấu dưới ngọn cờ của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, vì vậy bây giờ dân chúng ở các huyện xung quanh đều rất biết ơn Kim Phi.
Cảnh tương tự được diễn ra ở nhiều huyện phủ khác ở Quảng Nguyên trong vài ngày kế tiếp.
Sau đó, bắt đầu mở rộng truyền ra khắp mỗi làng.
Có muối mới có sức làm việc, bây giờ dân chúng đều gọi muối tinh là “Muối mười đồng”, có người gọi là “Muối cứu mạng”.
Danh tiếng của Kim Phi đã đạt đến một tầm cao mới ở Quảng Nguyên.
Sau thời gian đầu làm thử, xưởng làm muối đã có hình thức phát triển ổn định, Kim Phi giám sát vài ngày, rồi giao xưởng làm muối cho một đội trưởng phân xưởng do Đường Đông Đông đào tạo, sau đó dẫn đội cận vệ trở lại làng Tây Hà.
Hôm nay làng Tây Hà trông khác mọi ngày, Kim Phi mới ở đỉnh Song Đà chưa đầy một tháng, trên đường vào làng có thêm mấy hàng gạch ngói xếp ngăn nắp.
Khu đất trống ở giữa làng Tây Hà và làng Quan Gia cơ bản đều được kết nối bởi những ngôi nhà.
Vừa vào làng đã gặp phải Ngụy Vô Nhai và mấy ông lão ở cửa làng.
Kim Phi còn chưa kịp chào hỏi, đã thấy Ngụy Vô Nhai cúi đầu hành đại lễ với y.
Ông lão thậm chí còn quỳ xuống đất khấu đầu với Kim Phi.
“Ngụy tiên sinh, các ông làm gì vậy?”
Kim Phi vội vàng nhảy xuống ngựa chiến, đỡ Ngụy Vô Nhai và ông lão lên: “Các ông đều là người lớn tuổi, Ngụy tiên sinh còn là danh y đức cao vọng trọng, các ông hành lễ lớn với ta như vậy, không phải sẽ làm ta tổn thọ sao?”
“Bây giờ toàn bộ Quảng Nguyên ai mà không biết Kim tiên sinh bán muối tinh cứu được vô số người? Rất nhiều người coi tiên sinh như một vị Bồ tát, còn thờ cúng trong nhà đấy”.
Ngụy Vô Nhai nói: “Đừng nói lão phu chỉ cúi đầu, ngay cả dập đầu, tiên sinh cũng đều có thể nhận được”.
Mặc dù Kim Phi nghe vậy, trong lòng cũng rất vui, dù sao công sức mình bỏ ra cũng được người khác công nhận.
Nhưng vẫn hơi ngượng ngùng khi được khen ngợi như vậy, y xua tay nói: “Ta chỉ làm hết sức mình mà thôi. Đúng rồi, Ngụy tiên sinh, tình hình bệnh tật ở trấn Phong Thủy thế nào rồi?”
Kim Phi luôn lo lắng cho trấn Phong Thủy, nhưng y không biết y thuật, tất cả những gì y có thể làm là nói cho Ngụy Vô Nhai biết con đường lây truyền của bệnh sốt rét, cung cấp một số thứ như vải và màn.
Thật ra Kim Phi biết có một loại cây tên là Canh Ki Na còn gọi là cây Ký Ninh, là loại thuốc tự nhiên tốt nhất để chữa bệnh sốt rét trước khi chưa tìm được Artemisinin.
Đáng tiếc cây Canh Ki Na cũng như các loại cây trồng năng suất cao như khoai tây, khoai lang, ngô đều có nguồn gốc từ Mỹ Châu, cách Đại Khang cả một Thái Bình Dương rộng lớn, cho dù Kim Phi có biết cũng không có biện pháp gì.
“Vẫn nên phát triển ngành công nghiệp và nhanh chóng đóng xong thuyền càng sớm càng tốt”.
Chương 357: Đánh kiểu gì đây?
“Tình hình dịch bệnh của trấn Phong Thuỷ…”
Nguỵ Vô Nhai thở dài đáp: “Cũng coi như đã được giải quyết”.
“Giải quyết rồi là giải quyết rồi, chưa giải quyết thì là chưa giải quyết, cái gì gọi là coi như giải quyết được?”
Kim Phi hỏi với vẻ khó hiểu.
“Sau khi tiên sinh nói với ta về con đường truyền nhiễm của bệnh sốt rét, bọn ta đã nhanh chóng giải quyết một số hồ nước đọng dễ sản sinh ra muỗi, có thêm màn và quần áo vật dụng tiên sinh quyên tặng, bây giờ trong làng đã nửa tháng không xuất hiện bệnh nhân mới”.
Ngụy tiên sinh nói: “Thế nhưng có tới bảy mươi phần trăm trong số những người dân đã nhiễm bệnh không qua khỏi...”
Kim Phi nghe vậy thì không khỏi thở dài.
Với trình độ chữa bệnh bây giờ, muốn điều trị bệnh sốt rét thật sự quá khó.
Bệnh tình ở trấn Phong Thủy có thể ngăn chặn được, ngoại trừ dọn dẹp hồ nước đọng và dùng màn khi ngủ ra thì nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là bây giờ thời tiết đã dần trở lạnh, muỗi đang ngày càng ít.
“Mấy vị này là?”
Kim Phi chỉ vào mấy ông lão sau lưng Ngụy Vô Nhai, hỏi.
“Bọn họ là trưởng làng của các làng gặp nạn nghiêm trọng nhất ở trấn Phong Thủy, nghe nói ta tới làng Tây Hà thì nằng nặc đòi đi theo tới cảm ơn tiên sinh”.
Ngụy Vô Nhai giải thích: “Ban nãy ta hành lễ với tiên sinh cũng là vì chuyện này, nếu như không có sự chỉ bảo và giúp đỡ của tiên sinh thì không biết lần này trấn Phong Thủy sẽ có bao nhiêu người phải chết nữa đây”.
“Cảm ơn Kim tiên sinh!”
Mấy ông lão vừa nói vừa định chắp tay thì bị Kim Phi ngăn lại.
Mấy ông lão lại lấy đồ ra từ trong những cái bọc đeo sau lưng, có cá khô cũng có cả gạo, thậm chí còn có hai con thỏ rừng, nhất quyết muốn Kim Phi nhận lấy.
Đang đưa qua đẩy lại, trên con đường phía xa xuất hiện một bóng người cưỡi ngựa chiến lao nhanh qua núi.
Phía sau còn có một con ngựa chiến nữa đi theo.
“Tiên sinh, hình như là một binh lính nữ!”
Đại Lưu vừa ra hiệu cho cựu binh chuẩn bị phòng ngự cho tốt vừa lẩm bẩm: “Chạy nhanh như vậy, không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Tốc độ của đối phương rất nhanh, chỉ trong phút chốc đã tới ngay trước mắt.
Kim Phi nhìn người tới rồi khẽ nhíu mày.
Người tới là một cận vệ của Khánh Mộ Lam, lúc này trên người có rất nhiều chỗ đang chảy máu, phần yên và bụng ngựa chiến bên dưới đều bị máu nhuộm đỏ.
Nhìn thấy Kim Phi thì lập tức lăn xuống từ trên yên ngựa.
“A Hạ, sao cô lại ra nông nỗi này?”
Đại Lưu vội vàng tiến lên trước đỡ binh lính nữ đó dậy.
Binh lính nữ không trả lời Đại Lưu mà vươn cánh tay về phía Kim Phi, nói với vẻ yếu ớt mà cấp bách: “Tiên sinh... tiên sinh, mau đi cứu tiểu thư!”
Kim Phi căng thẳng hỏi: “Mộ Lam thế nào rồi?”
“Tiểu thư bị... bị đại quân thổ phỉ bao vây rồi... khụ khụ!”
Binh lính nữ còn chưa nói hết câu đã ho ra hai ngụm máu tươi, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập.
Ngụy Vô Nhai thấy vậy thì mau chóng tiến lên trước vài bước, vỗ vài cái lên lưng binh lính nữ, sau đó lại siết tay đấm nhẹ vào dưới nách thì nhìn thấy binh lính nữ lại phun ra mấy ngụm máu bầm, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Thế nhưng hô hấp đã ổn định trở lại.
“Tiểu thư của mấy người ở đâu? Thổ phỉ có bao nhiêu người?”
Kim Phi lo sợ binh lính nữ lại xảy ra vấn đề, cũng không hỏi quá trình diễn ra sự việc mà hỏi luôn địa điểm và số người của đối phương.
“Ở núi Ngũ Lang huyện Thanh Sơn... thổ phỉ có... hơn bốn nghìn người!”, binh lính nữ trả lời.
“Sao huyện Thanh Sơn lại có nhiều thổ phỉ như vậy? Đây có thể gọi là phản quân rồi nhỉ?”, Đại Lưu kinh ngạc hỏi.
Thông thường cường hào trợ giúp thổ phỉ thu thuế đều chỉ có mấy trăm người, đám thổ phỉ hơn một nghìn người như ở Hắc Thủy Câu cực kỳ hiếm gặp.
Dẫu sao việc nuôi thổ phỉ cũng phải tốn tiền, mấy trăm người đủ để thổ phỉ dọa nạt người dân.
Hắc Thủy Câu cũng vì người ủng hộ là Triệu huyện úy, địa bàn lớn, lại ở gần đường lớn, từng cản đường lập thẻ thu lộ phí mới có thể phát triển tới quy mô cả nghìn người.
Trước kia Đại Lưu cũng từng làm nhân viên hộ tống, vào nam ra bắc đi qua không ít địa phương, từng gặp không ít thổ phỉ, nhưng trước giờ hắn chưa từng nghe nói tới hang ổ thổ phỉ nào hơn bốn nghìn người.
Con số này lớn hơn số người của quân Ất Đẳng rất nhiều.
“Rất nhiều quân Ất Đẳng còn chẳng lên tới bốn nghìn người, chắc chắn không phải là một nhóm thổ phỉ mà là vài nhóm thổ phỉ tập hợp lại cùng nhau”, Kim Phi nói.
“Đúng...”, binh lính nữ yếu ớt gật đầu, sau đó cúi đầu xuống.
Ngụy Vô Nhai giơ tay đặt lên cổ tay của binh lính nữ, nói: “Kim tiên sinh, cô ấy mất máu quá nhiều, lại đi một quãng đường dài, cộng thêm việc quá lo lắng nên đã ngất xỉu”.
“A Kiện, ngươi mau chóng đưa cô ấy tới đội điều trị, Đại Xuyên, ngươi lập tức tới tìm Triệu Lão Sơn, bảo ông ấy nghe ngóng xem trong tổ hai có người của huyện Thanh Sơn hay người thân thuộc với núi Ngũ Lang hay không”.
Kim Phi nhanh chóng dặn dò, sau đó nhìn về phía Ngụy Vô Nhai: “Ngụy tiên sinh, bên phía ta có việc gấp nên không thể trò chuyện thêm với các vị được nữa, Đại Cường, ngươi đưa các ông ấy trở về, bảo trưởng làng tiếp đón trước đã”.
“Tiên sinh sự tình cấp bách, ta đi xem vết thương của cô gái này thế nào”.
Ngụy tiên sinh vội vàng nói.
“Tiếp đón không chu đáo, mong các vị không trách tội”.
Kim Phi hành lễ nghiêm chỉnh với mấy ông lão rồi quay người lên ngựa, dẫn theo Đại Lưu tiến thẳng về phía đại bản doanh cựu binh sau núi.
Chẳng mấy chốc, trong đại bản doanh cựu binh đã vang lên những tiếng trống trầm thấp.
Dù cựu binh hay binh lính nữ, dù đang huấn luyện hay đang nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng trống tất cả đều buông việc đang dở tay xuống và lao như bay về phía đại bản doanh.
Trương Lương cũng lao ra khỏi phòng với vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn không hạ lệnh thì ai dám tự tiện gõ trống điểm tướng?
Kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay Kim Phi.
“Tiên sinh, cậu về từ lúc nào vậy?”
“Vừa trở về, Mộ Lam xảy ra chuyện rồi”, Kim Phi vào thẳng vấn đề.
“Mộ Lam cô nương xảy ra chuyện hả?”, Trương Lương thoạt tiên kinh ngạc, sau đó hỏi: “Tiên sinh hay tin từ đâu vậy? Có đáng tin không?”
Theo như hắn thấy, trong tay Khánh Mộ Lam có năm nghìn quân chính quy, cho dù Khánh Mộ Lam chỉ dẫn theo một đội trong số đó thì cũng phải tới một nghìn người, cộng thêm trang bị cả xe bắn đá, cung nỏ hạng nặng và bom chớp sáng, công đánh một thành trì nhỏ cũng đủ nữa là, đi diệt thổ phỉ thì có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?”
“Là cận vệ A Hạ của Mộ Lam tới báo tin, chắc là đáng tin cậy”.
Kim Phi đáp lời: “Nghe A Hạ nói, có lẽ là mấy nhóm thổ phỉ sợ bị bao vây tiêu diệt nên câu kết lại với nhau, lên tới hơn bốn nghìn người, hiện đang bao vây Mộ Lam trên núi Ngũ Lang của huyện Thanh Sơn”.
“Hơn bốn nghìn thổ phỉ câu kết...”
Con ngươi của Trương Lương chợt co lại, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Kim Phi đã gõ trống điểm tướng, nói lên rằng chắc hẳn Kim Phi muốn đi chi viện cho Khánh Mộ Lam.
Tuy nhiên cựu binh và binh lính nữ thường trú ở làng Tây Hà gộp lại cũng chỉ tới mấy trăm người, mà thổ phỉ lại có hơn bốn nghìn người, biết cứu thế nào đây?
Vào lúc Trương Lương đang định lên tiếng khuyên nhủ Kim Phi thì Đại Tráng chạy tới.
Trong trận chiến tiêu diệt thổ phỉ khi trước, Đại Tráng bị thương nghiêm trọng, vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, mấy hôm trước mới vừa quay trở lại đại bản doanh.
Dưới trướng Trương Lương đang thiếu người, nên đã sắp xếp anh ta ở bên cạnh mình.
“Tiên sinh, đại đội trưởng!”
Đại Tráng hành lễ chào hỏi hai người, sau đó hô lên: “Ngoại trừ các huynh đệ đang làm nhiệm vụ không thể đến, tất cả những người khác đều đã tập hợp xong rồi, tổng cộng có một trăm binh ba người!”
“Một trăm linh ba người?”
Kim Phi cũng không tự chủ được mà khẽ nhíu mày.
Giữa các nhóm thổ phỉ rất ít khi hợp tác, nếu như đã câu kết lại với nhau, vậy thì nói lên rằng áp lực mà Khánh Mộ Lam tạo ra cho thổ phỉ thật sự quá lớn, ép thổ phỉ tới độ không còn cách nào khác.
Người xưa nói quân bị áp bức vùng lên ắt sẽ chiến thắng, những lúc thế này thổ phỉ cũng sẽ trở nên đáng sợ hơn.
Mà làng Tây Hà chỉ có hơn một trăm người, biết đánh kiểu gì đây?
Chương 358: Kế hoạch của Phùng tiên sinh
“Lúc ta đi, chẳng phải huynh nói còn hơn bốn trăm người sao? Tại sao bây giờ còn lại ít như vậy?” Kim Phi hỏi.
Trước khi y đến đỉnh Song Đà, Trương Lương đã báo cáo rằng hiện nay ở tiêu cục Trấn Viễn có hơn một ngàn năm trăm cựu binh và binh lính nữ.
Giữ lại hơn bốn trăm cựu binh và binh lính nữ ở trong làng cho Kim Phi yên tâm.
“Mấy ngày trước, tiên sinh bắt đầu bán muối, còn yêu cầu thương hội phân chia đến các làng xã khác, mỗi đội đều cần nhân viên hộ tống, Tiểu Bắc phu nhân nhờ ta tìm người, hơn nữa còn phải là người đáng tin cậy, ta không còn cách nào khác, chỉ đành đưa người trong thôn đến thương hội”.
Trương Lương giải thích: “Bây giờ thương hội phát triển quá nhanh, ngày càng đi tới nhiều nơi, nhân viên hộ tống vốn đã không đủ người. Vài ngày trước, Lạc Lan cô nương còn viết thư cho ta, nói rằng cô ấy chuẩn bị phát triển thị trường quanh kinh thành, bảo ta phái ít nhất năm trăm người đến đó, ta định đợi tiên sinh về sẽ bàn bạc chuyện này”.
“Ta quên mất chuyện này…”
Kim Phi bất đắc dĩ gật đầu: “Chuyện nhân viên hộ tống nói sau đi, bây giờ cứu viện cho Mộ Lam mới là quan trọng, một trăm người quá ít, có thể kiếm thêm vài người nữa không?”
“Không thể”, Trương Lương lắc đầu nói: “Nếu không phải bất đắc dĩ thì một trăm người này ta cũng không thể để tiên sinh dẫn đi hết”.
“Trong làng chúng ta có quá chỗ cần canh gác, từ nhà xưởng, nhà kho, ngã tư lớn nhỏ đều cần canh gác, nếu tiên sinh dẫn một trăm người này đi thì không còn người trực luân phiên nữa”.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Kim Phi lo lắng đi đi lại lại.
Đúng lúc này, người cựu binh lúc trước dẫn theo binh lính nữ chạy tới: “Tiên sinh, A Hạ tỉnh lại rồi, nóng lòng muốn gặp tiên sinh, nhưng Ngụy tiên sinh không cho cô ấy đến”.
“Lương ca, chúng ta đi xem xem”.
Kim Phi dặn dò: “Đại Tráng, ngươi chuẩn bị sẵn ngựa chiến, xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng đi, đợi ta quay về, chúng ta có thể sẽ rời đi ngay lập tức”.
“Rõ!” Đại Tráng đáp rồi quay người chạy đi.
Kim Phi và Trương Lương lên ngựa phi về làng.
Ngôi nhà cũ của Tạ Quang trước đây cho Khánh Hoài thuê, sau đó Khánh Mộ Lam sống ở đây một thời gian, hiện giờ tất cả binh lính nữ đều đã chuyển đến doanh trại sau núi, nên nơi đây được cải tạo thành phòng y tế của làng Tây Hà.
Bình thường, ông Đàm sẽ ngồi đây khám bệnh, gặp phải vết thương nặng, Chu Cẩm cũng sẽ tới xử lý.
Khi Kim Phi đến, vết thương của A Hạ đã được Chu Cẩm xử lý xong, Ngụy Vô Nhai đã cho cô ấy uống đan dược tự chế, cuối cùng cũng không hôn mê nữa.
Thấy Kim Phi đến, A Hạ muốn đứng lên, nhưng lại bị Kim Phi giữ vai lại.
“Đến lúc này rồi không cần để ý mấy lễ nghi sáo rỗng kia nữa. Cô có chuyện gì thì nói mau đi”.
“Tiên sinh, có huynh đệ nhìn thấy người trên đỉnh Song Đà, tiểu thư sai ta đến nhắc nhở tiên sinh, phải đề phòng Phùng Thánh!”
Mặc dù A Hạ vẫn còn yếu, giọng nói cũng nhỏ, nhưng cuối cùng cũng có thể nói hết một câu hoàn chỉnh.
“Phùng Thánh?” Kim Phi suy nghĩ một chút: “Phùng Thánh có phải là người trước đây dẫn theo người của núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà đến, định đánh chúng ta từ Trường Xà Câu không?”
“Đúng vậy, chính là ông ta”, A Hạ gật đầu.
“Chẳng trách mãi không tìm được tên khốn đó trên đỉnh Song Đà, thì ra là chạy đến huyện Thanh Sơn rồi”.
Ánh mắt Trương Lương trở nên lạnh lẽo.
Trong trận chiến ở Trường Xà Câu, chỉ bắt được thổ phỉ núi Hổ Đầu, còn thổ phỉ đỉnh Song Đà lại chạy mất cùng Phùng tiên sinh, sau đó đi theo đường thủy, bỏ lại những cựu binh đi theo.
Gần đây, Trương Lương đã phái người của đội Chung Minh đi tìm tung tích của Phùng tiên sinh và thổ phỉ đỉnh Song Đà.
Theo lý mà nói, đỉnh Song Đà có hàng trăm người, dù đi đến đâu cũng phải để lại dấu vết, nhưng người của đội Chung Minh vẫn không tìm ra tin tức gì, thổ phỉ đỉnh Song Đà dường như đã biến mất khỏi thế gian này.
Điều này khiến Trương Lương cảm thấy khó hiểu.
Bây giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Sau khi bại chiến ở Trường Xà Câu, thổ phỉ đỉnh Song Đà đã chạy về phía Nam, vì vậy mục tiêu tìm kiếm của đội Chung Minh luôn là phía Nam Kim Xuyên.
Mà huyện Thanh Sơn lại ở phía Bắc Kim Xuyên, đội Chung Minh không hề phái người tới đó thì sao tìm được?
“Lúc tiểu thư dẫn bọn ta bao vây thổ phỉ, đã nhân tiện cho người điều tra tin tức về Phùng tiên sinh. Tiểu thư nói Phùng tiên sinh xảo trá lại có tài ăn nói, thổ phỉ ở huyện Thanh Sơn lần này rất có khả năng là do ông ta đứng phía sau giật dây”.
A Hạ nói: “Tiểu thư bảo ta nói với tiên sinh nhất định phải đề phòng người này”.
“Phùng tiên sinh này quả thực không đơn giản”.
Kim Phi khẽ gật đầu.
Lúc phong tỏa hang ổ của thổ phỉ, Kim Phi đã đặt hết sự chú ý vào Triệu huyện úy và hai vị thân sĩ, cho nên không hề chú ý đến Phùng tiên sinh.
Đến cuối cùng mới biết Phùng thiên sinh đã lừa tất cả mọi người, ngay cả Triệu huyện úy cũng trở thành con tốt trong tay ông ta.
Nếu không bị thợ săn phát hiện ra sự khác thường trên núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà thì có lẽ Kim Phi đã trúng kế rồi.
Y không ngờ thổ phỉ khó khăn lắm mới trốn được xuống núi, vậy mà không vội chạy trốn, lại dám tấn công làng Tây Hà.
“Tiên sinh, ngài đề cao ông ta quá”, Đại Tráng nói: “Ông ta chỉ là một con chó sai của cường hào, mà cũng dám tự xưng tiên sinh!”
“Đại Tráng, chó cắn người không sủa, người càng như vậy càng đáng sợ!”
Kim Phi nói tiếp: “Lúc đầu chúng ta nghĩ ông ta chỉ là nhân vật nhỏ, không ai coi trọng ông ta, bây giờ lại gây ra một mớ hỗn độn như vậy”.
“Phùng tiên sinh quả thực rất mưu mô, tiểu thư nói lần này chúng ta mắc bẫy, phần lớn là kế hoạch của Phùng tiên sinh”, A Hạ nói.
“Kế hoạch gì?” Kim Phi hỏi.
Y cũng đang tò mò, Khánh Mộ Lam đưa theo cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, thổ phỉ gài bẫy cô ấy kiểu gì?
Chỉ là A Hạ đang hôn mê nên y không có thời gian để hỏi.
“Bọn ta phát hiện ra rất nhiều thổ phỉ, tiểu thư biết không đấu lại nổi nên lập tức sai người tìm một sườn đồi thích hợp, đặt cung nỏ và xe bắn đá, nhưng vừa chuẩn bị xong thì bọn thổ phỉ bất ngờ đánh tới rừng cạnh sườn đồi, cướp đi cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá…”
Nói đến đây, A Hạ đỏ mặt, cúi đầu xuống.
“Thổ phỉ cướp mất cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá rồi sao?”
Đại Tráng nhảy dựng lên.
Kim Phi và Trương Lương cũng nhìn nhau, trong mắt họ hiện lên sự lo lắng.
“Trước đây chúng ta đã đánh giá thấp Phùng tiên sinh, sau này e rằng sẽ rất khó bắt được ông ta”, Kim Phi lại thở dài.
“Tiên sinh, nếu kẻ chủ mưu chuyện này là Phùng Thánh thì ta nghĩ có một cách có thể bắt được ông ta”, Trương Lương nói.
“Cách gì?” Kim Phi hỏi.
“Chuyện này…” Trương lương nhìn xung quanh: “Trong doanh trại có bản đồ, chúng ta về doanh trại rồi nói tiếp”.
Lúc này, trong phòng y tế không chỉ có A Hạ và thân thận của Kim Phi, mà còn có Ngụy tiên sinh, ông Đàm và hai dân làng bị thương, quả thực không phải là nơi để bàn chuyện.
Kim Phi gật đầu, nhìn A Hạ: “Cô còn muốn nói gì không?”
Thật ra kỹ thuật sản xuất muối không quá phức tạp, các công đoạn chính là hòa tan, lọc, tinh luyện và kết tinh.
Chiều hôm đó, những khối muối khoáng được kéo vào xưởng, sáng hôm sau, lúc đưa ra đã biến thành một xe muối tinh trắng như tuyết.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên sản xuất muối lượng lớn, Kim Phi cũng không chắc liệu có an toàn hay không. Sau khi sản xuất mẻ muối đầu tiên, Kim Phi không bán luôn, mà đưa vào nhà kho.
Sau đó lấy một ít muối mẫu, nấu cháo lúa mì, cho chó ăn thử.
Sau khi cho chó ăn ba ngày, xác định con chó không bị gì khác thường, y mới bảo nhà bếp nấu mấy nồi cháo nhỏ, tìm mấy cựu binh và nữ binh, bao gồm cả y, ăn cháo liên tiếp hai ngày, sau hai ngày không thấy khó chịu gì, Kim Phi mới thông báo cho người của thương hội Kim Xuyên tới.
Để quảng bá xà phòng, thương hội Kim Xuyên đã thành lập chi nhánh ở tất cả các huyện phủ thuộc quận Quảng Nguyên, bây giờ vẫn đang mở rộng ra một số quận xung quanh.
Những việc này đều là do Đường Tiểu Bắc phụ trách, nên Kim Phi không tiện hỏi.
Người đến là một nữ chưởng quầy, giống Lạc Lan, cô ấy là một trong những nữ tỳ đầu tiên Đường Tiểu Bắc mua về. Kim Phi từng huấn luyện bọn họ, nhưng lúc đó quá nhiều người, về sau lại không gặp mặt nữa, nên y không nhớ tên cô ấy.
Sau một thời gian là rèn luyện, nữ chưởng quầy này đã phát huy được năng lực quan sát, lời nói và phong thái. Kim Phi còn chưa kịp mở miệng, cô ấy đã chủ động giới thiệu: “Kim tiên sinh, ta tên Chung Linh Nhi, hiện đang phụ trách công việc của huyện phủ thuộc quận Quảng Nguyên”.
Quảng Nguyên được coi là đại bản doanh của Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã giao thị trường Quảng Nguyên cho Chung Linh Nhi, cũng có thể thấy Đường Tiểu Bắc rất coi trọng cô ấy.
Kim Phi thầm ghi nhớ tên của Chung Linh Nhi, sau đó dẫn cô ấy đến nhà kho.
Tích góp mấy ngày, muối ở nhà kho đã chất đống như núi.
Một nhóm công nhân mặc áo khoác, đeo khẩu trang, đang đóng gói
Nếu là ở kiếp trước, loại điều kiện đóng gói thô sơ này đã bị cục giám sát y tế niêm phong từ lâu.
Nhưng ở Đại Khang, điều kiện của Kim Phi như thế này đã là tốt lắm rồi.
Điều kiện sản xuất của xưởng làm muối ở bờ biển hoàn toàn không thể so sánh với làng Tây Hà.
Ở vị trí dễ thấy nhất trên bao tải viết một dòng chữ lớn: “Muối tinh làng Tây Hà”, bên dưới dòng chữ lớn là dòng chữ nhỏ có nội dung: “Để người dân được ăn muối an toàn”.
Những lời này không chỉ làm tăng sự khác biệt của muối làng Tây Hà, mà còn là sự kỳ vọng của Kim Phi.
Người dân Đại Khang rất ít khi được ăn muối, ngay cả những gia đình giàu có ở làng Tây Hà cũng phải đếm từng hạt muối bỏ vào nồi.
Rất nhiều người dân mắc chứng natri thấp vì không ăn đủ muối trong một thời gian dài.
Điều này cũng dẫn đến tình trạng nhiều người dân biết muối khoáng độc nhưng vẫn âm thầm ăn muối khoáng.
Xà phòng và Hắc Đao có thể mang lại đủ tiền bạc cho Kim Phi, những khung dệt hiệu suất cao đang dần được lắp đặt trong xưởng dệt làng Tây Hà, sau này cũng sẽ là một khoản thu nhập cố định lớn.
Bây giờ Kim Phi không thiếu tiền, nếu việc truyền bá kỹ thuật làm muối có thể hạ giá muối ở Đại Khang xuống, để người dân bình thường có thể ăn muối thì Kim Phi nhất định sẽ làm không chút do dự.
Nhưng Kim Phi hiểu rõ lòng tham của những người buôn muối, sau khi bọn họ có được kỹ thuật, khả năng cao sẽ không hạ giá muối, mà còn tăng giá.
Xét cho cùng, muối ăn được sản xuất theo quy trình này tốt hơn trước cả về hình thức và mùi vị.
“Tiên sinh, đây là muối do xưởng muối làng Tây Hà chúng ta sản xuất sao?”
Chung Linh Nhi chỉ vào đống muối tinh lớn như một ngọn đồi trước mặt, cô ấy mở to mắt kinh ngạc: “Sản phẩm tốt quá!”
Cô ấy không thể tin muối này được làm từ muối khoáng.
Cô ấy tiến lên vài bước, dùng ngón tay chấm chút muối bỏ vào miệng: “Mùi vị rất ngon, không có gì khác lạ, tốt hơn nhiều so với muối xanh!”
Chung Linh Nhi được Đường Tiểu Bắc lựa chọn vì cô ấy có thể đọc biết một cách trôi chảy.
Ở Đại Khang, chỉ những cô gái xuất thân từ gia đình quyền quý mới được đối đãi như vậy, vì vậy Chung Linh Nhi cũng được coi là có kiến thức.
Trước khi sa sút, gia đình cô ấy còn giàu hơn cả nhà Đường Đông Đông.
Muối được ăn từ nhỏ cũng không phải loại muối thô mà người dân thường hay ăn, mà là loại muối tinh được gọi là muối xanh, rất nhiều vương công đại thần cũng ăn loại muối này.
Theo Chung Linh Nhi thấy, loại muối trước mắt ngon hơn muối xanh cả về hình thức lẫn mùi vị.
“Tiên sinh, ta còn có một câu hỏi nữa…”
Nói đến đây, Chung Linh Nhi hơi do dự.
Dù sao cô ấy cũng không thân thiết với Kim Phi, cô ấy sợ Kim Phi sẽ nổi giận sau khi nghe câu hỏi này.
Nhưng mọi người đều biết muối khoáng có độc, sản xuất và buôn bán muối độc là trọng tội, Chung Linh Nhi đành phải hỏi lại.
Kim Phi vừa nhìn đã đoán được cô ấy đang lo lắng điều gì, y cười nói: “Nếu cô muốn hỏi có độc hay không thì yên tâm đi, ta, Đại Lưu và A Điệp đã bắt đầu ăn loại muối này được bốn ngày rồi, cho đến bây giờ không cảm thấy khó chịu gì cả”.
“Kể từ sáng qua, tất cả muối trong nhà ăn của nhà xưởng cũng đã được thay bằng loại muối này. Người của cả xưởng ăn hơn một ngày cũng không thấy có vấn đề gì cả”.
Nghe Kim Phi nói vậy, Chung Linh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh, muối của chúng ta bán bao nhiêu tiền một cân?”
“Mười đồng một cân”, Kim Phi đáp.
“Mười đồng một cân?”
Chung Linh Nhi gần như nhảy dựng lên.
Do lòng tham nên triều đình đã thông đồng với những người buôn muối, nâng giá muối ở Đại Khang lên rất cao.
Muối thô đen do các thương nhân mang đến có giá một trăm đồng một cân, còn muối xanh tinh luyện được bán với giá ba trăm đồng một cân.
Theo Chung Linh Nhi thấy, chất lượng của muối tinh làng Tây Hà chắc chắn có thể bán đắt hơn cả muối xanh.
Vậy mà Kim Phi lại nói với cô ấy rằng chỉ bán mười đồng một cân?
Chung Linh Nhi thật sự không hiểu nổi, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
“Đúng vậy, mười đồng một cân”.
Kim Phi lại gật đầu.
Trước khi xây dựng xưởng làm muối, Kim Phi đã định vị thị trường rõ ràng.
Kim Phi không hề có bất kỳ rào cản tâm lý nào khi sử dụng xà phòng và Hắc Đao để kiếm tiền từ người giàu, ngược lại còn có cảm giác cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Nhưng muối ăn là thực phẩm thiết yếu của cuộc sống, đối tượng chủ yếu là người dân, nếu bán quá đắt thì y khác gì những người buôn muối kia?
Tiền vốn sản xuất muối chia ra mỗi cân thật sự rất thấp.
Cho dù bán mười đồng một cân thì Kim Phi vẫn lãi hơn một nửa.
Gần mỏ muối không thể trồng trọt, hoàn toàn đều là đồi núi cằn cỗi, lại thêm bảng hiệu của Tây Xuyên Mục, quận trưởng Quảng Nguyên chỉ thu tượng trưng mấy trăm lượng bạc, rồi giao lại mấy ngọn đồi gần mỏ muối cho Kim Phi.
Theo ước tính của Kim Phi, trữ lượng của mỏ muối kia ít nhất cũng trên mấy chục triệu tấn, thu mấy trăm lượng bạc coi như không tốn chút tiền nào.
Chi phí sản xuất muối chủ yếu là nhân công, vận chuyển và hao hụt thiết bị mỗi ngày.
Đây đều là những thứ không đáng nhắc tới trong xưởng sản xuất muối.
Cho dù bán rẻ hơn nữa thì Kim Phi cũng không lỗ.
Y bán giá mười đồng là vì lo bán quá thấp sẽ dẫn đến sự tranh cướp và tích trữ không cần thiết.
Ở Đại Khang chưa có túi nilon, muối chỉ có thể đựng trong hũ, sẽ tan chảy rất nhanh.
Chương 355: Bán muối
“Tiên sinh, muối tốt như vậy, mười đồng một cân, gần như cho không rồi”.
Chung Linh Nhi cảm thán: “Để người dân được ăn muối an toàn, ngài làm được rồi”.
Bình thường người dân mua muối đều là mua một hai lượng.
Nhưng tiền mua một lượng muối trước đây thì có thể mua được một cân từ xưởng làm muối làng Tây Hà.
Chắc chắn được xem như là vô cùng có lương tâm rồi.
“Mười đồng một cân, phải ghim giá này cho ta, nếu để ta phát hiện cô tự ý nâng giá, đừng trách ta không khách sáo”, Kim Phi quay sang nhìn Chung Linh Nhi.
“Linh Nhi không dám”.
Chung Linh Nhi giật mình bởi ánh mắt của Kim Phi, vội vàng giơ tay lên đảm bảo: “Chỉ là… ta lo các cửa hàng muối khác phát điên…”
Chi phí sản xuất muối của các cửa hàng muối khác chủ yếu cũng là nhân công và vận chuyển.
Tiền nhân công chắc hẳn là rẻ hơn bên Kim Phi, dù sao cửa hàng muối sẽ không trả tiền công cao cho công nhân.
Nhưng chi phí vận chuyển thì lại cao hơn Kim Phi rất nhiều.
Chiếc thuyền lớn trọng tải kéo muối thô suốt cả quãng đường hầu như đều đi ngược dòng nước.
Từ biển đến Tây Xuyên không phải là mười mấy dặm, mà đến tận hàng ngàn dặm.
Tiền công trả cho người kéo thuyền trên cả đường đi, chi phí cho công nhân trên thuyền, hao hụt tàu thuyền lớn đều là những khoản chi khá lớn.
Kim Phi làm thế này thật ra là đang cố ý phá hoại thị trường với giá thấp, nếu những người buôn muối khác mà biết chắc chắn sẽ không vui.
“Chẳng phải đã quy định hẳn hoi phạm vi bán của các cửa hàng muối rồi sao?”
Kim Phi hỏi: “Ta bán bao nhiêu tiền trên địa bàn của mình thì liên quan gì đến họ?”
“Tiên sinh, thật ra dân gian có rất nhiều “chuột muối”.
Chung Linh Nhi thấy Kim Phi tỏ ra ngờ vực thì nhanh chóng giải thích: “Chuột muối là những người buôn bán muối nhỏ, chẳng hạn như giá muối ở Quảng Nguyên rẻ hơn ở Ba Châu nên họ sẽ mua muối từ Quảng Nguyên, sau đó bí mật gửi đến Ba Châu để bán, kiếm tiền.
Dĩ nhiên cũng có vài chuột muối bán luôn cả muối khoáng.
Muối tinh luyện của chúng ta vừa tốt lại rẻ như vậy, ta đoán chẳng bao lâu nữa tất cả chuột muối ở Tây Xuyên sẽ lũ lượt kéo đến, đến lúc đó muối tinh luyện của chúng ta nhất định sẽ được lưu thông đến những nơi khác”.
“Hóa ra là thế”.
Kim Phi gật đầu, cũng hiểu được nỗi lo trong lời nói của Chung Linh Nhi.
Chặt đứt con đường làm ăn của người khác cũng giống như giết cha mẹ của họ, Kim Phi làm như vậy tức là đang cắt đứt kế sinh nhai của những người buôn muối khác.
Những người có thể trở thành thương nhân muối đều có thủ đoạn của riêng mình, trong số đó có rất nhiều kẻ tàn nhẫn, Chung Linh Nhi lo họ sẽ trả thù.
“Linh Nhi, cô yên tâm, cô làm việc giúp ta, ta sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho cô”.
Kim Phi nói: “Ta sẽ phân bổ một nhóm người từ tiêu cục để hộ tống đội vận chuyển muối và bảo vệ sự an toàn của cô”.
“Cảm ơn tiên sinh”.
Chung Linh Nhi cúi người với Kim Phi, sau đó dò la hỏi: “Nếu đám chuột muối đó đến mua muối…”
“Chúng ta là người bán hàng, không biết ai là chuột muối, chỉ cần có người chi tiền, chúng ta cứ bán”.
Kim Phi đáp.
Thật ra y vẫn đang tiếc nuối vì phạm vi bán muối của mình quá nhỏ, bây giờ sự xuất hiện của chuột muối chẳng khác nào giúp Kim Phi bù đắp sự tiếc nuối này.
Còn các thương nhân bán muối đó nghĩ thế nào, Kim Phi lười quan tâm.
“Ta hiểu rồi”.
Chung Linh Nhi vừa nghe đã hiểu ý của Kim Phi.
“Nhưng không chừng mấy thương nhân kia cũng sẽ phái người đến giả dạng chuột muối đến mua, chuyện này thì cô nên chú ý phân biệt”.
Kim Phi nhắc nhở: “Nếu phát hiện ra người như vậy, bảo nhân viên hộ tống đi theo, phát hiện ra một người thì bắt một người rồi báo lại”.
“Ừ”, Chung Linh Nhi thầm ghi nhớ.
“Còn một chuyện nữa, ngoài bán ở quận thành, huyện thành, cô còn cần phải sắp xếp người âm thầm xuống các làng, thị trấn cố gắng cho người dân toàn Quảng Nguyên biết đến muối tinh luyện làng Tây Hà càng sớm càng tốt, mua muối của chúng ta”.
Kim Phi lại đưa ra một yêu cầu.
Nhiều người không thể đến huyện thành vài lần trong đời, nếu muốn để người dân biết về muối tinh luyện ở làng Tây Hà, từ đó nhận ra muối tinh làng Tây Hà thì quảng bá tại địa phương là cách tốt nhất và nhanh nhất.
“Tiên sinh, e là cần rất nhiều người mới làm được việc này…”
Chung Linh Nhi hơi khó xử.
“Ta bảo Tiểu Bắc điều mấy người cho cô, đây chỉ là quảng bá tạm thời, sau khi danh tiếng của muối tinh luyện làng Tây Hà được khẳng định thì không cần làm như vậy nữa”.
Kim Phi nói: “Cho nên lần này đi sâu vào các làng, thị trấn, còn phải chọn đại lý đại diện ở mỗi trấn, sau này để đại lý đến huyện phủ lấy hàng, dân làng có thể chỉ cần đến đại lý là mua được”.
“Cách này hay đấy”.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Chung Linh Nhi nghe thấy từ đại lý, nhưng cô ta hiểu ý của Kim Phi: “Vậy đại lý muốn lấy hàng thì nên bán với giá như thế nào?”
“Cũng là mười đồng một cân”, Kim Phi nói: “Chúng ta sẽ trả tiền công cho cửa hàng đại lý bên này xem như là thù lao của họ”.
Mặc dù vẫn chưa bắt đầu bán nhưng Kim Phi tin chắc muối tinh luyện làng Tây Hà sẽ không lo lắng về vấn đề đầu ra, không cần kích thích các cửa hàng đại lý bằng cách nâng giá.
“Bên cô vẫn cần phái người giám sát các cửa hàng đại lý, nếu có người cấu kết với những thương nhân muối khác để ác ý trữ hàng, hoặc tư lợi tăng giá thì lập tức hủy tư cách đại lý của người đó”.
Kim Phi lại nhắc nhở.
“Được”, Chung Linh Nhi gật đầu đáp: “Tiên sinh còn gì dặn dò không?”
“Tạm thời không còn, nếu có việc gì đột ngột xảy ra, cô có thể tự mình xử lý thì cứ việc xử lý trước, việc gì không thể xử lý thì lập tức báo lại”.
Kim Phi nói: “Đã chuẩn bị xong xe đẩy rồi, sắp xếp người chất hàng đi”.
Không lâu sau, Chung Linh Nhi đã rời khỏi đỉnh Song Đà cùng với đoàn xe kéo dài hàng trăm mét.
Sáng hôm sau, từng hũ muối tinh luyện trắng như tuyết được đặt ở các cửa hàng của thương hội Kim Xuyên và hai quận thành gần với đỉnh Song Đà.
“Thương hội Kim Xuyên lại định bán gì thế?”
“Không biết, trông có vẻ là muối thì phải”.
“Muối ở đâu mà trắng thế nhỉ?”
Trước đây, thương hội Kim Xuyên chỉ bán xà phòng thơm, với người dân thường, xà phòng thơm là sản phẩm cực kỳ xa xỉ.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện thêm sản phẩm tương tự, người dân đi ngang qua đều khá tò mò.
Một người tri thức đi ngang qua quay đầu lại liếc nhìn nói: “Đó là muối, trên túi đó có ghi là Muối tinh làng Tây Hà”.
“Vị tiểu ca ơi, ngươi đừng có mà gạt bọn không biết chữ bọn ta, chỉ có mười mấy chữ thôi kìa”.
“Ta gạt các ngươi làm gì, mấy chữ lớn đó là muối tinh làng Tây Hà, còn những chữ nhỏ bên dưới là để người dân được ăn muối an toàn”.
“Để người dân được ăn muối an toàn? Câu này nói hay thế, giá muối hiện giờ đắt lắm”.
“Lão Ngô, ngươi chỉ cần nghe thôi đừng xem là thật, đồ mà thương hội Kim Xuyên bán làm sao mà rẻ được? Một miếng xà phòng thơm kia có giá mấy lượng bạc kìa”.
“Ừ… cũng đúng, màu của muối này đẹp hơn muối xanh nên chắc chắn không rẻ”.
“Thế tại sao trên hũ muối vẫn viết để người dân bình thường có thể mua được muối an toàn? Chẳng lẽ chê bai chúng ta sao?”
Trong lúc họ đang bàn luận, một nhân viên bán hàng bước ra khỏi cửa hàng thương hội, trên tay mang theo một chiếc chiêng đồng.
Keng! Keng! Keng.
Sau khi vài tiếng đánh, anh ta hô lên: “Các ông các bà các anh các chị đi ngang qua hãy ghé đến xem một chút, thương hội Kim Xuyên của bọn ta đã bắt đầu bán muối rồi”.
“Này, thương hội Kim Xuyên bán thế nào vậy? Bao nhiêu tiền một cân?”
“Ông Ngô, ngươi hỏi thế là định mua hai cân à?”
“Ta không mua nổi muối của thương hội Kim Xuyên, chỉ hỏi thôi”.
Chương 356: Cảm tạ
“Tiểu ca, ngươi mau nói đi, bao nhiêu tiền một cân muối?”
Dân chúng vây xem ồn ào hỏi.
“Mọi người nghe rõ đây!”
Nhân viên đó hắng giọng, nói: “Muối tinh của bọn ta, mười đồng một cân!”
“Mười đồng một cân thì cũng quá đắt rồi... Cái, cái gì? Bao nhiêu tiền một cân cơ?”
Có người theo bản năng muốn chỉ trích thương hội Kim Xuyên vô đạo đức, nhưng còn chưa nói xong đã đổi lời.
Biểu cảm như nhìn thấy quỷ, mở to hai mắt nhìn nhân viên bán muối: “Có phải ngươi nói nhầm rồi không?”
“Tiểu ca, lần đầu tiên bán hàng sao? Sao không nhớ giá như vậy, cẩn thận chưởng quầy đánh ngươi đấy!”
Cũng có người cho rằng nhân viên bán muối nói nhầm, hoặc nhớ nhầm giá.
“Ta không nói nhầm, cũng không nhớ nhầm giá, muối của thương hội Kim Xuyên bọn ta chỉ bán mười đồng một cân!”
Nhân viên bán muối khẳng định lại.
“Sao có thể như thế được?”
“Bọn họ bán muối khoáng đúng không?”
“Chắc không đến mức đó đâu, nếu tư nhân bán muối khoáng, rất có thể sẽ bị chém đầu, thương hội Kim Xuyên bán xà phòng thơm kiếm được rất nhiều tiền, không cần mạo hiểm đi kiếm tiền như vậy!”
“Muối này trắng mịn như vậy, không thể nào là muối khoáng!”
“Nhân viên này có phải điên rồi không?”
Dân chúng không tin những gì nhân viên bán muối nói, có người trí tưởng tượng phong phú đã dàn dựng sẵn trong đầu cảnh chưởng quầy làm khó nhân viên bán muối, nhân viên bán muối cố tình bán rẻ hàng hóa để trả thù.
“Mọi người im lặng!”
Nhân viên bán muối gõ chiêng vài cái, chỉ vào hũ muối, nói: “Chẳng lẽ mọi người không để ý rằng muối của bọn ta có tên là muối tinh làng Tây Hà sao?”
“Gọi là muối tinh làng Tây Hà thì sao chứ?”, một thợ săn trên lưng đeo cung tên hỏi.
Lần này không cần nhân viên bán muối trả lời, bạn của thợ săn đã nói: “Ngươi chưa từng nghe tới làng Tây Hà à? Chưa nghe nói về Kim tiên sinh hả?”
“Đương nhiên ta có nghe... Không thể nào, muối này là do Kim tiên sinh làng Tây Hà bán?”
“Vị đại ca này nói đúng, thương hội Kim Xuyên là do Kim tiên sinh mở, muối bọn ta bán đương nhiên là do Kim tiên sinh làm ra”, nhân viên bán muối nói: “Đó là lý do tại sao nó được gọi là muối tinh làng Tây Hà!”
Bây giờ ở quận Kim Xuyên, người có danh tiếng nhất không phải là quan huyện, mà là Kim Phi.
Đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà đã tiêu diệt toàn bộ thổ phỉ trong toàn quận, nông dân không còn phải nộp lương thực hàng năm nữa, thợ săn vào núi và thương nhân đi đường cũng không sợ gặp phải thổ phỉ.
Toàn bộ dân chúng quận Kim Xuyên đều biết ơn Kim Phi.
Nghe thấy muối tinh là do Kim Phi làm ra, dù khó tin đến đâu, nghi ngờ trong lòng mọi người đều tiêu tan gần hết.
Kim tiên sinh nhân từ như vậy, sao có thể làm muối độc để đầu độc dân chúng chứ?
“Mọi người đều biết rằng điều Kim tiên sinh không muốn nhìn thấy nhất là dân chúng chịu khổ, ngài ấy biết người dân không có tiền mua muối, không có sức làm việc, trong lòng cảm thấy rất buồn”.
Nhân viên bán muối theo dặn dò của chưởng quầy, nói: “Vì thế, Kim tiên sinh đã nhờ Khánh Hầu gia giúp đỡ, tới Tây Xuyên tìm Mục Thủ đại nhân của chúng ta.
Kim tiên sinh chưa bao giờ cầu xin người khác, nhưng vì để dân chúng đều được ăn muối, không biết ngài ấy đã nói tốt với Mục Thủ đại nhân bao nhiêu, cuối cùng cũng có được quyền bán muối ở Quảng Nguyên”.
Sau đó, Kim tiên sinh lập tức thành lập xưởng làm muối làng Tây Hà, để người dân Quảng Nguyên được ăn muối an toàn!”
“Để người dân được ăn muối an toàn, câu này quá hay! Kim tiên sinh đúng thật là một người rất tốt bụng!”
“Đúng vậy, không chỉ giúp dân chúng diệt trừ thổ phỉ, còn làm được muối rẻ như vậy!”
“Tiểu ca, muối tốt như vậy chỉ bán mười đồng một cân, Kim tiên sinh có bị lỗ không?”
...
“Lỗ thì chắc chắn sẽ lỗ, nhưng tiên sinh nói, tiền là thứ chết cũng không mang theo được, ngài ấy không ham tiền, miễn là có lợi cho dân thì ngay cả mất tiền ngài ấy cũng muốn làm tiếp”.
Nhân viên bán muối nói tiếp: “Nói thật với mọi người, rất nhiều tiền mà thương hội Kim Xuyên kiếm được từ việc bán xà phòng thơm đều được đầu tư vào xưởng làm muối”.
Quan niệm muối khoáng độc hại đã sớm ăn sâu vào trong lòng mọi người, nên Kim Phi tiên sinh căn dặn tạm thời không tiết lộ việc muối tinh làm từ muối khoáng.
Chờ đến khi dân chúng đều đón nhận muối tinh, tới lúc đó nói cũng không muộn.
“Kim tiên sinh thực sự là ân nhân lớn của toàn bộ Kim Xuyên chúng ta!”
“Lát nữa về, nhất định ta phải bái tạ Kim tiên sinh một lạy!”
Dân chúng Đại khang vô cùng chất phác, bọn họ bị thương nhân buôn muối hành hạ quá lâu, nhiều người nghe nhân viên bán muối nói vậy xúc động lau nước mắt ngay tại chỗ.
Khánh Mộ Lam chỉ huy đội trấn áp thổ phỉ, năm huyện phủ đầu tiên tấn công đều thuộc quận Quảng Nguyên.
Đội trấn áp thổ phỉ đã chiến đấu dưới ngọn cờ của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, vì vậy bây giờ dân chúng ở các huyện xung quanh đều rất biết ơn Kim Phi.
Cảnh tương tự được diễn ra ở nhiều huyện phủ khác ở Quảng Nguyên trong vài ngày kế tiếp.
Sau đó, bắt đầu mở rộng truyền ra khắp mỗi làng.
Có muối mới có sức làm việc, bây giờ dân chúng đều gọi muối tinh là “Muối mười đồng”, có người gọi là “Muối cứu mạng”.
Danh tiếng của Kim Phi đã đạt đến một tầm cao mới ở Quảng Nguyên.
Sau thời gian đầu làm thử, xưởng làm muối đã có hình thức phát triển ổn định, Kim Phi giám sát vài ngày, rồi giao xưởng làm muối cho một đội trưởng phân xưởng do Đường Đông Đông đào tạo, sau đó dẫn đội cận vệ trở lại làng Tây Hà.
Hôm nay làng Tây Hà trông khác mọi ngày, Kim Phi mới ở đỉnh Song Đà chưa đầy một tháng, trên đường vào làng có thêm mấy hàng gạch ngói xếp ngăn nắp.
Khu đất trống ở giữa làng Tây Hà và làng Quan Gia cơ bản đều được kết nối bởi những ngôi nhà.
Vừa vào làng đã gặp phải Ngụy Vô Nhai và mấy ông lão ở cửa làng.
Kim Phi còn chưa kịp chào hỏi, đã thấy Ngụy Vô Nhai cúi đầu hành đại lễ với y.
Ông lão thậm chí còn quỳ xuống đất khấu đầu với Kim Phi.
“Ngụy tiên sinh, các ông làm gì vậy?”
Kim Phi vội vàng nhảy xuống ngựa chiến, đỡ Ngụy Vô Nhai và ông lão lên: “Các ông đều là người lớn tuổi, Ngụy tiên sinh còn là danh y đức cao vọng trọng, các ông hành lễ lớn với ta như vậy, không phải sẽ làm ta tổn thọ sao?”
“Bây giờ toàn bộ Quảng Nguyên ai mà không biết Kim tiên sinh bán muối tinh cứu được vô số người? Rất nhiều người coi tiên sinh như một vị Bồ tát, còn thờ cúng trong nhà đấy”.
Ngụy Vô Nhai nói: “Đừng nói lão phu chỉ cúi đầu, ngay cả dập đầu, tiên sinh cũng đều có thể nhận được”.
Mặc dù Kim Phi nghe vậy, trong lòng cũng rất vui, dù sao công sức mình bỏ ra cũng được người khác công nhận.
Nhưng vẫn hơi ngượng ngùng khi được khen ngợi như vậy, y xua tay nói: “Ta chỉ làm hết sức mình mà thôi. Đúng rồi, Ngụy tiên sinh, tình hình bệnh tật ở trấn Phong Thủy thế nào rồi?”
Kim Phi luôn lo lắng cho trấn Phong Thủy, nhưng y không biết y thuật, tất cả những gì y có thể làm là nói cho Ngụy Vô Nhai biết con đường lây truyền của bệnh sốt rét, cung cấp một số thứ như vải và màn.
Thật ra Kim Phi biết có một loại cây tên là Canh Ki Na còn gọi là cây Ký Ninh, là loại thuốc tự nhiên tốt nhất để chữa bệnh sốt rét trước khi chưa tìm được Artemisinin.
Đáng tiếc cây Canh Ki Na cũng như các loại cây trồng năng suất cao như khoai tây, khoai lang, ngô đều có nguồn gốc từ Mỹ Châu, cách Đại Khang cả một Thái Bình Dương rộng lớn, cho dù Kim Phi có biết cũng không có biện pháp gì.
“Vẫn nên phát triển ngành công nghiệp và nhanh chóng đóng xong thuyền càng sớm càng tốt”.
Chương 357: Đánh kiểu gì đây?
“Tình hình dịch bệnh của trấn Phong Thuỷ…”
Nguỵ Vô Nhai thở dài đáp: “Cũng coi như đã được giải quyết”.
“Giải quyết rồi là giải quyết rồi, chưa giải quyết thì là chưa giải quyết, cái gì gọi là coi như giải quyết được?”
Kim Phi hỏi với vẻ khó hiểu.
“Sau khi tiên sinh nói với ta về con đường truyền nhiễm của bệnh sốt rét, bọn ta đã nhanh chóng giải quyết một số hồ nước đọng dễ sản sinh ra muỗi, có thêm màn và quần áo vật dụng tiên sinh quyên tặng, bây giờ trong làng đã nửa tháng không xuất hiện bệnh nhân mới”.
Ngụy tiên sinh nói: “Thế nhưng có tới bảy mươi phần trăm trong số những người dân đã nhiễm bệnh không qua khỏi...”
Kim Phi nghe vậy thì không khỏi thở dài.
Với trình độ chữa bệnh bây giờ, muốn điều trị bệnh sốt rét thật sự quá khó.
Bệnh tình ở trấn Phong Thủy có thể ngăn chặn được, ngoại trừ dọn dẹp hồ nước đọng và dùng màn khi ngủ ra thì nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là bây giờ thời tiết đã dần trở lạnh, muỗi đang ngày càng ít.
“Mấy vị này là?”
Kim Phi chỉ vào mấy ông lão sau lưng Ngụy Vô Nhai, hỏi.
“Bọn họ là trưởng làng của các làng gặp nạn nghiêm trọng nhất ở trấn Phong Thủy, nghe nói ta tới làng Tây Hà thì nằng nặc đòi đi theo tới cảm ơn tiên sinh”.
Ngụy Vô Nhai giải thích: “Ban nãy ta hành lễ với tiên sinh cũng là vì chuyện này, nếu như không có sự chỉ bảo và giúp đỡ của tiên sinh thì không biết lần này trấn Phong Thủy sẽ có bao nhiêu người phải chết nữa đây”.
“Cảm ơn Kim tiên sinh!”
Mấy ông lão vừa nói vừa định chắp tay thì bị Kim Phi ngăn lại.
Mấy ông lão lại lấy đồ ra từ trong những cái bọc đeo sau lưng, có cá khô cũng có cả gạo, thậm chí còn có hai con thỏ rừng, nhất quyết muốn Kim Phi nhận lấy.
Đang đưa qua đẩy lại, trên con đường phía xa xuất hiện một bóng người cưỡi ngựa chiến lao nhanh qua núi.
Phía sau còn có một con ngựa chiến nữa đi theo.
“Tiên sinh, hình như là một binh lính nữ!”
Đại Lưu vừa ra hiệu cho cựu binh chuẩn bị phòng ngự cho tốt vừa lẩm bẩm: “Chạy nhanh như vậy, không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Tốc độ của đối phương rất nhanh, chỉ trong phút chốc đã tới ngay trước mắt.
Kim Phi nhìn người tới rồi khẽ nhíu mày.
Người tới là một cận vệ của Khánh Mộ Lam, lúc này trên người có rất nhiều chỗ đang chảy máu, phần yên và bụng ngựa chiến bên dưới đều bị máu nhuộm đỏ.
Nhìn thấy Kim Phi thì lập tức lăn xuống từ trên yên ngựa.
“A Hạ, sao cô lại ra nông nỗi này?”
Đại Lưu vội vàng tiến lên trước đỡ binh lính nữ đó dậy.
Binh lính nữ không trả lời Đại Lưu mà vươn cánh tay về phía Kim Phi, nói với vẻ yếu ớt mà cấp bách: “Tiên sinh... tiên sinh, mau đi cứu tiểu thư!”
Kim Phi căng thẳng hỏi: “Mộ Lam thế nào rồi?”
“Tiểu thư bị... bị đại quân thổ phỉ bao vây rồi... khụ khụ!”
Binh lính nữ còn chưa nói hết câu đã ho ra hai ngụm máu tươi, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập.
Ngụy Vô Nhai thấy vậy thì mau chóng tiến lên trước vài bước, vỗ vài cái lên lưng binh lính nữ, sau đó lại siết tay đấm nhẹ vào dưới nách thì nhìn thấy binh lính nữ lại phun ra mấy ngụm máu bầm, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Thế nhưng hô hấp đã ổn định trở lại.
“Tiểu thư của mấy người ở đâu? Thổ phỉ có bao nhiêu người?”
Kim Phi lo sợ binh lính nữ lại xảy ra vấn đề, cũng không hỏi quá trình diễn ra sự việc mà hỏi luôn địa điểm và số người của đối phương.
“Ở núi Ngũ Lang huyện Thanh Sơn... thổ phỉ có... hơn bốn nghìn người!”, binh lính nữ trả lời.
“Sao huyện Thanh Sơn lại có nhiều thổ phỉ như vậy? Đây có thể gọi là phản quân rồi nhỉ?”, Đại Lưu kinh ngạc hỏi.
Thông thường cường hào trợ giúp thổ phỉ thu thuế đều chỉ có mấy trăm người, đám thổ phỉ hơn một nghìn người như ở Hắc Thủy Câu cực kỳ hiếm gặp.
Dẫu sao việc nuôi thổ phỉ cũng phải tốn tiền, mấy trăm người đủ để thổ phỉ dọa nạt người dân.
Hắc Thủy Câu cũng vì người ủng hộ là Triệu huyện úy, địa bàn lớn, lại ở gần đường lớn, từng cản đường lập thẻ thu lộ phí mới có thể phát triển tới quy mô cả nghìn người.
Trước kia Đại Lưu cũng từng làm nhân viên hộ tống, vào nam ra bắc đi qua không ít địa phương, từng gặp không ít thổ phỉ, nhưng trước giờ hắn chưa từng nghe nói tới hang ổ thổ phỉ nào hơn bốn nghìn người.
Con số này lớn hơn số người của quân Ất Đẳng rất nhiều.
“Rất nhiều quân Ất Đẳng còn chẳng lên tới bốn nghìn người, chắc chắn không phải là một nhóm thổ phỉ mà là vài nhóm thổ phỉ tập hợp lại cùng nhau”, Kim Phi nói.
“Đúng...”, binh lính nữ yếu ớt gật đầu, sau đó cúi đầu xuống.
Ngụy Vô Nhai giơ tay đặt lên cổ tay của binh lính nữ, nói: “Kim tiên sinh, cô ấy mất máu quá nhiều, lại đi một quãng đường dài, cộng thêm việc quá lo lắng nên đã ngất xỉu”.
“A Kiện, ngươi mau chóng đưa cô ấy tới đội điều trị, Đại Xuyên, ngươi lập tức tới tìm Triệu Lão Sơn, bảo ông ấy nghe ngóng xem trong tổ hai có người của huyện Thanh Sơn hay người thân thuộc với núi Ngũ Lang hay không”.
Kim Phi nhanh chóng dặn dò, sau đó nhìn về phía Ngụy Vô Nhai: “Ngụy tiên sinh, bên phía ta có việc gấp nên không thể trò chuyện thêm với các vị được nữa, Đại Cường, ngươi đưa các ông ấy trở về, bảo trưởng làng tiếp đón trước đã”.
“Tiên sinh sự tình cấp bách, ta đi xem vết thương của cô gái này thế nào”.
Ngụy tiên sinh vội vàng nói.
“Tiếp đón không chu đáo, mong các vị không trách tội”.
Kim Phi hành lễ nghiêm chỉnh với mấy ông lão rồi quay người lên ngựa, dẫn theo Đại Lưu tiến thẳng về phía đại bản doanh cựu binh sau núi.
Chẳng mấy chốc, trong đại bản doanh cựu binh đã vang lên những tiếng trống trầm thấp.
Dù cựu binh hay binh lính nữ, dù đang huấn luyện hay đang nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng trống tất cả đều buông việc đang dở tay xuống và lao như bay về phía đại bản doanh.
Trương Lương cũng lao ra khỏi phòng với vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn không hạ lệnh thì ai dám tự tiện gõ trống điểm tướng?
Kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay Kim Phi.
“Tiên sinh, cậu về từ lúc nào vậy?”
“Vừa trở về, Mộ Lam xảy ra chuyện rồi”, Kim Phi vào thẳng vấn đề.
“Mộ Lam cô nương xảy ra chuyện hả?”, Trương Lương thoạt tiên kinh ngạc, sau đó hỏi: “Tiên sinh hay tin từ đâu vậy? Có đáng tin không?”
Theo như hắn thấy, trong tay Khánh Mộ Lam có năm nghìn quân chính quy, cho dù Khánh Mộ Lam chỉ dẫn theo một đội trong số đó thì cũng phải tới một nghìn người, cộng thêm trang bị cả xe bắn đá, cung nỏ hạng nặng và bom chớp sáng, công đánh một thành trì nhỏ cũng đủ nữa là, đi diệt thổ phỉ thì có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?”
“Là cận vệ A Hạ của Mộ Lam tới báo tin, chắc là đáng tin cậy”.
Kim Phi đáp lời: “Nghe A Hạ nói, có lẽ là mấy nhóm thổ phỉ sợ bị bao vây tiêu diệt nên câu kết lại với nhau, lên tới hơn bốn nghìn người, hiện đang bao vây Mộ Lam trên núi Ngũ Lang của huyện Thanh Sơn”.
“Hơn bốn nghìn thổ phỉ câu kết...”
Con ngươi của Trương Lương chợt co lại, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Kim Phi đã gõ trống điểm tướng, nói lên rằng chắc hẳn Kim Phi muốn đi chi viện cho Khánh Mộ Lam.
Tuy nhiên cựu binh và binh lính nữ thường trú ở làng Tây Hà gộp lại cũng chỉ tới mấy trăm người, mà thổ phỉ lại có hơn bốn nghìn người, biết cứu thế nào đây?
Vào lúc Trương Lương đang định lên tiếng khuyên nhủ Kim Phi thì Đại Tráng chạy tới.
Trong trận chiến tiêu diệt thổ phỉ khi trước, Đại Tráng bị thương nghiêm trọng, vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, mấy hôm trước mới vừa quay trở lại đại bản doanh.
Dưới trướng Trương Lương đang thiếu người, nên đã sắp xếp anh ta ở bên cạnh mình.
“Tiên sinh, đại đội trưởng!”
Đại Tráng hành lễ chào hỏi hai người, sau đó hô lên: “Ngoại trừ các huynh đệ đang làm nhiệm vụ không thể đến, tất cả những người khác đều đã tập hợp xong rồi, tổng cộng có một trăm binh ba người!”
“Một trăm linh ba người?”
Kim Phi cũng không tự chủ được mà khẽ nhíu mày.
Giữa các nhóm thổ phỉ rất ít khi hợp tác, nếu như đã câu kết lại với nhau, vậy thì nói lên rằng áp lực mà Khánh Mộ Lam tạo ra cho thổ phỉ thật sự quá lớn, ép thổ phỉ tới độ không còn cách nào khác.
Người xưa nói quân bị áp bức vùng lên ắt sẽ chiến thắng, những lúc thế này thổ phỉ cũng sẽ trở nên đáng sợ hơn.
Mà làng Tây Hà chỉ có hơn một trăm người, biết đánh kiểu gì đây?
Chương 358: Kế hoạch của Phùng tiên sinh
“Lúc ta đi, chẳng phải huynh nói còn hơn bốn trăm người sao? Tại sao bây giờ còn lại ít như vậy?” Kim Phi hỏi.
Trước khi y đến đỉnh Song Đà, Trương Lương đã báo cáo rằng hiện nay ở tiêu cục Trấn Viễn có hơn một ngàn năm trăm cựu binh và binh lính nữ.
Giữ lại hơn bốn trăm cựu binh và binh lính nữ ở trong làng cho Kim Phi yên tâm.
“Mấy ngày trước, tiên sinh bắt đầu bán muối, còn yêu cầu thương hội phân chia đến các làng xã khác, mỗi đội đều cần nhân viên hộ tống, Tiểu Bắc phu nhân nhờ ta tìm người, hơn nữa còn phải là người đáng tin cậy, ta không còn cách nào khác, chỉ đành đưa người trong thôn đến thương hội”.
Trương Lương giải thích: “Bây giờ thương hội phát triển quá nhanh, ngày càng đi tới nhiều nơi, nhân viên hộ tống vốn đã không đủ người. Vài ngày trước, Lạc Lan cô nương còn viết thư cho ta, nói rằng cô ấy chuẩn bị phát triển thị trường quanh kinh thành, bảo ta phái ít nhất năm trăm người đến đó, ta định đợi tiên sinh về sẽ bàn bạc chuyện này”.
“Ta quên mất chuyện này…”
Kim Phi bất đắc dĩ gật đầu: “Chuyện nhân viên hộ tống nói sau đi, bây giờ cứu viện cho Mộ Lam mới là quan trọng, một trăm người quá ít, có thể kiếm thêm vài người nữa không?”
“Không thể”, Trương Lương lắc đầu nói: “Nếu không phải bất đắc dĩ thì một trăm người này ta cũng không thể để tiên sinh dẫn đi hết”.
“Trong làng chúng ta có quá chỗ cần canh gác, từ nhà xưởng, nhà kho, ngã tư lớn nhỏ đều cần canh gác, nếu tiên sinh dẫn một trăm người này đi thì không còn người trực luân phiên nữa”.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Kim Phi lo lắng đi đi lại lại.
Đúng lúc này, người cựu binh lúc trước dẫn theo binh lính nữ chạy tới: “Tiên sinh, A Hạ tỉnh lại rồi, nóng lòng muốn gặp tiên sinh, nhưng Ngụy tiên sinh không cho cô ấy đến”.
“Lương ca, chúng ta đi xem xem”.
Kim Phi dặn dò: “Đại Tráng, ngươi chuẩn bị sẵn ngựa chiến, xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng đi, đợi ta quay về, chúng ta có thể sẽ rời đi ngay lập tức”.
“Rõ!” Đại Tráng đáp rồi quay người chạy đi.
Kim Phi và Trương Lương lên ngựa phi về làng.
Ngôi nhà cũ của Tạ Quang trước đây cho Khánh Hoài thuê, sau đó Khánh Mộ Lam sống ở đây một thời gian, hiện giờ tất cả binh lính nữ đều đã chuyển đến doanh trại sau núi, nên nơi đây được cải tạo thành phòng y tế của làng Tây Hà.
Bình thường, ông Đàm sẽ ngồi đây khám bệnh, gặp phải vết thương nặng, Chu Cẩm cũng sẽ tới xử lý.
Khi Kim Phi đến, vết thương của A Hạ đã được Chu Cẩm xử lý xong, Ngụy Vô Nhai đã cho cô ấy uống đan dược tự chế, cuối cùng cũng không hôn mê nữa.
Thấy Kim Phi đến, A Hạ muốn đứng lên, nhưng lại bị Kim Phi giữ vai lại.
“Đến lúc này rồi không cần để ý mấy lễ nghi sáo rỗng kia nữa. Cô có chuyện gì thì nói mau đi”.
“Tiên sinh, có huynh đệ nhìn thấy người trên đỉnh Song Đà, tiểu thư sai ta đến nhắc nhở tiên sinh, phải đề phòng Phùng Thánh!”
Mặc dù A Hạ vẫn còn yếu, giọng nói cũng nhỏ, nhưng cuối cùng cũng có thể nói hết một câu hoàn chỉnh.
“Phùng Thánh?” Kim Phi suy nghĩ một chút: “Phùng Thánh có phải là người trước đây dẫn theo người của núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà đến, định đánh chúng ta từ Trường Xà Câu không?”
“Đúng vậy, chính là ông ta”, A Hạ gật đầu.
“Chẳng trách mãi không tìm được tên khốn đó trên đỉnh Song Đà, thì ra là chạy đến huyện Thanh Sơn rồi”.
Ánh mắt Trương Lương trở nên lạnh lẽo.
Trong trận chiến ở Trường Xà Câu, chỉ bắt được thổ phỉ núi Hổ Đầu, còn thổ phỉ đỉnh Song Đà lại chạy mất cùng Phùng tiên sinh, sau đó đi theo đường thủy, bỏ lại những cựu binh đi theo.
Gần đây, Trương Lương đã phái người của đội Chung Minh đi tìm tung tích của Phùng tiên sinh và thổ phỉ đỉnh Song Đà.
Theo lý mà nói, đỉnh Song Đà có hàng trăm người, dù đi đến đâu cũng phải để lại dấu vết, nhưng người của đội Chung Minh vẫn không tìm ra tin tức gì, thổ phỉ đỉnh Song Đà dường như đã biến mất khỏi thế gian này.
Điều này khiến Trương Lương cảm thấy khó hiểu.
Bây giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Sau khi bại chiến ở Trường Xà Câu, thổ phỉ đỉnh Song Đà đã chạy về phía Nam, vì vậy mục tiêu tìm kiếm của đội Chung Minh luôn là phía Nam Kim Xuyên.
Mà huyện Thanh Sơn lại ở phía Bắc Kim Xuyên, đội Chung Minh không hề phái người tới đó thì sao tìm được?
“Lúc tiểu thư dẫn bọn ta bao vây thổ phỉ, đã nhân tiện cho người điều tra tin tức về Phùng tiên sinh. Tiểu thư nói Phùng tiên sinh xảo trá lại có tài ăn nói, thổ phỉ ở huyện Thanh Sơn lần này rất có khả năng là do ông ta đứng phía sau giật dây”.
A Hạ nói: “Tiểu thư bảo ta nói với tiên sinh nhất định phải đề phòng người này”.
“Phùng tiên sinh này quả thực không đơn giản”.
Kim Phi khẽ gật đầu.
Lúc phong tỏa hang ổ của thổ phỉ, Kim Phi đã đặt hết sự chú ý vào Triệu huyện úy và hai vị thân sĩ, cho nên không hề chú ý đến Phùng tiên sinh.
Đến cuối cùng mới biết Phùng thiên sinh đã lừa tất cả mọi người, ngay cả Triệu huyện úy cũng trở thành con tốt trong tay ông ta.
Nếu không bị thợ săn phát hiện ra sự khác thường trên núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà thì có lẽ Kim Phi đã trúng kế rồi.
Y không ngờ thổ phỉ khó khăn lắm mới trốn được xuống núi, vậy mà không vội chạy trốn, lại dám tấn công làng Tây Hà.
“Tiên sinh, ngài đề cao ông ta quá”, Đại Tráng nói: “Ông ta chỉ là một con chó sai của cường hào, mà cũng dám tự xưng tiên sinh!”
“Đại Tráng, chó cắn người không sủa, người càng như vậy càng đáng sợ!”
Kim Phi nói tiếp: “Lúc đầu chúng ta nghĩ ông ta chỉ là nhân vật nhỏ, không ai coi trọng ông ta, bây giờ lại gây ra một mớ hỗn độn như vậy”.
“Phùng tiên sinh quả thực rất mưu mô, tiểu thư nói lần này chúng ta mắc bẫy, phần lớn là kế hoạch của Phùng tiên sinh”, A Hạ nói.
“Kế hoạch gì?” Kim Phi hỏi.
Y cũng đang tò mò, Khánh Mộ Lam đưa theo cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, thổ phỉ gài bẫy cô ấy kiểu gì?
Chỉ là A Hạ đang hôn mê nên y không có thời gian để hỏi.
“Bọn ta phát hiện ra rất nhiều thổ phỉ, tiểu thư biết không đấu lại nổi nên lập tức sai người tìm một sườn đồi thích hợp, đặt cung nỏ và xe bắn đá, nhưng vừa chuẩn bị xong thì bọn thổ phỉ bất ngờ đánh tới rừng cạnh sườn đồi, cướp đi cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá…”
Nói đến đây, A Hạ đỏ mặt, cúi đầu xuống.
“Thổ phỉ cướp mất cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá rồi sao?”
Đại Tráng nhảy dựng lên.
Kim Phi và Trương Lương cũng nhìn nhau, trong mắt họ hiện lên sự lo lắng.
“Trước đây chúng ta đã đánh giá thấp Phùng tiên sinh, sau này e rằng sẽ rất khó bắt được ông ta”, Kim Phi lại thở dài.
“Tiên sinh, nếu kẻ chủ mưu chuyện này là Phùng Thánh thì ta nghĩ có một cách có thể bắt được ông ta”, Trương Lương nói.
“Cách gì?” Kim Phi hỏi.
“Chuyện này…” Trương lương nhìn xung quanh: “Trong doanh trại có bản đồ, chúng ta về doanh trại rồi nói tiếp”.
Lúc này, trong phòng y tế không chỉ có A Hạ và thân thận của Kim Phi, mà còn có Ngụy tiên sinh, ông Đàm và hai dân làng bị thương, quả thực không phải là nơi để bàn chuyện.
Kim Phi gật đầu, nhìn A Hạ: “Cô còn muốn nói gì không?”
Bình luận facebook