-
Chương 451-455
Chương 451: Kêu gọi người dân
“Tiên sinh, có thể ra tay được chưa?”
Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi không trả lời, hỏi lại.
Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn Kim Phi.
“Vẫn chưa được”. Kim Phi lắc đầu: “Đại Tráng vẫn chưa quay lại, đội Chung Minh cũng chưa truyền tin tức về. Bây giờ tùy tiện ra tay, gần như là không có cơ hội thắng”.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn người Cao Nguyên đẩy bách tính vào chỗ chết sao?”
Khánh Mộ Lam nói: “Sau trận chiến trong triều nhất định sẽ có người công kích ca ca của ta và Vũ Dương. Đây không phải là đang cho bọn họ lý do sao?”
“Vậy cô nói xem phải làm sao?” Kim Phi lạnh lùng hỏi: “Hay là cô dẫn theo đội cận vệ, đi liều mạng với người Cao Nguyên đi?”
Biết người Cao Nguyên đang đẩy người dân Đại Khang ra làm lá chắn, trong lòng Kim Phi cũng rất khó chịu.
Đây không phải là phát minh của Đan Châu. Khi Kim Phi ở Đông Bắc giao chiến với người Đảng Hạng cũng đã từng gặp phải tình huống này.
Bây giờ y đã có thể chịu đựng được rồi.
Hơn nữa Đại Tráng còn chưa trở lại vị trí, y cũng không thể làm gì khác, chỉ đành trơ mắt ra nhìn.
“Ta…”
Khánh Mộ Lam nghẹn họng, không nói lên lời.
“Tỷ tỷ, tiên sinh nói đúng đấy. Đánh trận cần phải bình tĩnh, phải kìm nén được cảm xúc”.
Cửu công chúa bước tới nắm lấy tay Khánh Mộ Lam, bất lực nói: “Đợi thêm một chút nữa đi!”
…
Ở doanh trại kỵ binh Cao Nguyên. Chu Du Đạt giống hệt như cái xác không hồn, mệt mỏi nằm trên mặt đất.
Hôm nay công thành, hắn khá là may mắn nên mới không bị cung nỏ hạng nặng bắn chết, cũng không bị xe bắn đá đập chết.
Nhưng mẹ và hai tiểu thiếp của hắn đã bị đập chết rồi.
Tiểu thiếp còn lại cũng bị tách ra. Bây giờ còn chưa về, có lẽ cũng đã chết rồi.
Hiện giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại một người thê tử kết tóc.
Sau trận chiến, bọn họ và những người còn sống khác cùng bị người Cao Nguyên áp giải về.
Có lẽ do lo lắng dồn ép quá mức sẽ dẫn đến nổi loạn, nên người Cao Nguyên đồng ý với những người còn sống rằng ba ngày tiếp theo sẽ để những người khác đi chiến đấu thay, bọn họ có thể được nghỉ ngơi ba ngày.
Ba ngày này, người Cao Nguyên cũng sẽ không tới hành hạ bọn họ nữa.
Đêm đó, còn cho mỗi người một miếng lương khô.
“Tướng công, chàng ăn đi…”
Thê tử dâng miếng lương khô ở bên cạnh Chu Du Đạt, khóc nói: “Cho dù chàng không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ chứ”.
Chu Du Đạt nghe thấy thê tử nói vậy, trái tim gần như tê liệt của hắn khẽ xao động.
Mẹ hắn bị một viên đá bay tới đập trúng, nhưng không chết ngay mà ôm lấy hắn, dặn dò xong xuôi hậu sự rồi mới tắt thở.
Thật ra cũng không có gì phải dặn dò cả. Chỉ là cầu xin Chu Du Đạt nhất định phải tiếp tục sống, không được làm đứt hương hỏa của nhà họ Chu mà thôi.
Cũng chính là nhờ điều này mà Chu Du Đạt mới sống được đến bây giờ.
Hắn lấy lương khô từ trong tay của thê tử, cắn thật mạnh một miếng.
“Ta đi lấy cho tướng công chút nước”.
Thê tử thấy Chu Du Đạt đã bắt đầu ăn rồi, bèn vui vẻ quay người rời đi.
Bọn họ không có bất kỳ dụng cụ nào, uống nước chỉ dùng tay vốc lấy mà uống.
Chu Du Đạt từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng nên bình thường hoàn toàn nuốt không nổi loại lương khô này.
Nhưng bây giờ, chỉ mấy miếng hắn đã ăn hết miếng lương khô này rồi.
Hắn phải tiếp tục sống.
Không vì bản thân mà còn là vì dòng dõi của gia tộc, vì mẹ, vì người thê tử không xa không rời nên hắn phải tiếp tục sống.
“Chu tiên sinh, ngài đã ăn no chưa?”
Một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Chu Du Đạt, đưa một miếng lương khô qua: “Nếu chưa no thì ở đây ta vẫn còn một miếng”.
Chu Du Đạt không nhận lấy, hoài nghi nhìn người đàn ông: “Vị huynh đài này, chúng ta có quen biết nhau sao?”
“Có thể tiên sinh không biết ta, nhưng ta lại biết tiên sinh đấy”. Người đàn ông nhỏ giọng nói: “Ta là Hàn Phong. Là người của Kim tiên sinh ở tiêu cục Trấn Viễn”.
“Kim tiên sinh ở tiêu cục Trấn Viễn sao?” Chu Du Đạt càng hoài nghi.
“Chính là vị Kim tiên sinh đã viết câu ‘tư thế kiêu hùng ba ngàn dặm, một đao rét lạnh mười sáu châu’ đấy”. Hàn Phong lần nữa giải thích.
“Ồ, thì ra là Kim tiên sinh của Quảng Nguyên!” Chu Du Đạt bừng tỉnh.
Khoảng thời gian trước, phủ Tây Xuyên cũng đã xuất hiện xà phòng thơm. Chu Du Đạt thân là kẻ rất tài hoa ở Tây Xuyên, tất nhiên biết những câu thơ khắc trên hộp xà phòng thơm đó.
Vì để sưu tập mấy câu thơ đó, hắn đã tốn khá nhiều tiền để mua rất nhiều xà phòng thơm.
“Huynh đài, huynh là người Quảng Nguyên, tại sao cũng bị bắt đi vậy?” Chu Du Đạt hỏi: “Là đến bán xà phòng thơm rồi trên đường bị bắt sao?”
“Không phải, là ta cố ý để bị bắt đấy”. Hàn Phong cười đáp.
Ở Giang Nam, sau khi Đường Tiểu Bắc phát hiện ra vấn đề của đội Chung Minh, Kim Phi bèn gọi Hàn Phong quay về, chuẩn bị chấn chỉnh lại đội Chung Minh.
Nhưng Hàn Phong mới về chưa được hai ngày thì Cửu công chúa tới.
Kim Phi bèn phái Hàn Phong dẫn người đến phủ Tây Xuyên trước, trà trộn vào trong đám dân thường.
“Cố ý bị bắt, tại sao chứ?” Chu Du Đạt dùng ánh mắt như nhìn người quái dị nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong không trả lời, mà hỏi lại: “Nếu Chu tiên sinh đã nghe nói về tiên sinh nhà ta, vậy có lẽ cũng biết ngài ấy là một vị võ tướng, đã từng đánh bại người Đảng Hạng ở thành Vị Châu chứ?”
“Ta biết, cầm bút có thể viết thơ, ra trận có thể giết địch. Ta rất khâm phục điểm này của Kim tiên sinh”. Chu Du Đạt thở dài nói: “Nếu như ta có được bản lĩnh của tiên sinh thì làm sao đến nỗi nhà tan cửa nát chứ?”
“Chu tiên sinh là người đọc sách, thấu tình đạt lý. Vậy ta sẽ không tiếp tục vòng vo với tiên sinh nữa”.
Hàn Phong tiếp lời: “Tiên sinh nhà ta hiểu rõ việc quân, đoán rằng người Cao Nguyên sẽ lấy người dân Đại Khang ra làm lá chắn nên đã phái ta và những huynh đệ khác trà trộn vào. Chính là để khuyên mọi người đừng tiếp tục bán mạng cho người Cao Nguyên nữa.
Người Cao Nguyên hại chúng ta nhà tan cửa nát, còn coi chúng ta như là súc vật để làm lá chắn. Cho dù chúng ta thực sự muốn chết thì cũng không thể làm ra việc khiến bản thân đau khổ mà để kẻ thù vui vẻ như là giúp chúng tấn công thành Tây Xuyên được. Tiên sinh thấy có đúng không?”
“Huynh nói rất có lý, nhưng… nhưng chúng ta không có gì cả thì có thể làm gì được chứ?” Chu Du Đạt cay đắng đáp.
“Ai nói chúng ta không thể làm được gì chứ? Nếu bắt buộc phải chết thì cho dù bây giờ có bị đập đầu chết ở đây cũng vẫn hơn là giúp kẻ thù đánh phá thành Tây Xuyên chứ?”
Hàn Phong nói tiếp: “Hơn nữa người dân bị người Cao Nguyên bắt làm tù binh còn nhiều người hơn bọn chúng. Dù sao cũng phải chết, chúng ta một chọi một thì không bằng người Cao Nguyên nhưng ba đánh một, năm đánh một, mười đánh một, cắn cũng có thể cắn chết được bọn chúng chứ?”
Chu Du Đạt hổ thẹn cúi đầu.
Thân là người đọc sách, khí phách cơ bản nhất hắn vẫn có.
Nếu như nhà họ Chu không chỉ còn lại một người duy nhất, nói không chừng hắn đã sớm đập đầu chết rồi.
“Tiên sinh đừng hiểu lầm. Ta biết tiên sinh nhất định có lí do phải tiếp tục sống. Không phải ta đang trách móc tiên sinh đâu”.
Hàn Phong nói: “Mà là cho dù muốn chết thì cũng không được chết một cách uất ức như vậy. Không được làm mất đi khí phách của người đọc sách, cũng không được làm mất đi thể diện của tổ tiên!”
“Huynh đài đừng nói nữa, ta hiểu ý của huynh”.
Chu Du Đạt cắt lời Hàn Phong, hỏi: “Huynh đài cần ta làm gì thì cứ nói thẳng đi”.
“Nếu đã như vậy, ta cũng nói thẳng luôn”. Hàn Phong ghé tới tai Chu Du Đạt: “Thật không dám giấu. Tiên sinh nhà ta và Cửu công chúa đã tới Tây Xuyên rồi, đang lên kế hoạch phản công lại người Cao Nguyên, cần chúng ta phối hợp”.
Nhà họ Chu có danh tiếng tốt, ta mong tiên sinh có thể giúp ta cùng nhau phát động người dân…”
Đây cũng chính là nguyên nhân Hàn Phong tới tìm Chu Du Đạt.
Thời kỳ phong kiến, có rất nhiều người mê tín.
Ông nội và cha của Chu Du Đạt cho rằng hương hỏa nhà họ Chu không thịnh vượng có thể là do đã đắc tội vị thần tiên nào đó. Vì vậy những năm gần đây rất ít khi bóc lột của tá điền, còn thường xuyên sửa cầu, xây đường.
Nếu tá điền nào không còn sống nữa, bọn họ còn cho mượn tiền và lương thực, giúp nhà tá điền đó trang trải.
Cho dù là vì nguyên nhân gì nhưng cũng là đang làm việc tốt.
Vì vậy danh tiếng của nhà họ Chu ở khu vực xung quanh rất tốt. Nếu Chu Du Đạt bằng lòng giúp đỡ, động viên bách tính thì hiệu quả tuyệt đối tốt hơn Hàn Phong nhiều.
Chương 452: Cỗ vũ trước trận chiến
Hai ngày tiếp theo Đan Châu đều phái bộ binh Cao Nguyên đuổi người dân Đại Khang đi tấn công thành.
Mặc dù mỗi lần đều không qua được sông Hộ Thành, nhưng tiêu hao không ít cung nỏ hạng nặng và đá trong thành.
Người Cao Nguyên nhận ra ngày thứ ba khi tấn công thành, vài máy bắn đá không chỉ bắn đá mà còn có cả gạch.
Rõ ràng là đá dự trữ trong thành đã tiêu hao khá nhiều, bắt đầu dỡ nhà.
Tướng lĩnh Cao Nguyên vô cùng phấn khích với phát hiện này.
Nhưng Đan Châu vẫn thờ ơ vì gã hiểu đây có thể là Khánh Hâm Nghiêu đang gài bẫy, ngược lại nhắc nhở các tướng lĩnh của mình không nên xem nhẹ, ngày mai tiếp tục tấn công vào thành theo kế hoạch ban đầu.
Cũng vào buổi trưa ngày hôm đó, Kim Phi nhận được tin Đại Tráng đã vào vị trí, lập tức triệu tập Cửu công chúa, Trương Lương và Khánh Mộ Lam đến.
“Đại Tráng đã có tin tức, chúng đã vào vị trí”.
Kim Phi đặt một tờ giấy nhỏ lên bàn.
“Tốt quá”, Khánh Mộ Lam phấn khích siết chặt nắm đấm: “Tiên sinh, bao giờ thì hành động?”
“Thành Tây Xuyên bị tấn công đã ba ngày, dĩ nhiên chúng ta hành động càng sớm càng tốt”, Kim Phi nói: “Nhưng trước khi hành động, còn có một việc cần phải làm”.
“Chuyện gì?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Động viên trước trận chiến”, Kim Phi đáp.
“Tiên sinh không nói, Vũ Dương cũng định nhắc tiên sinh”.
Cửu công chúa nói: “Ta cũng phát hiện vấn đề này, không phải họ sợ chiến tranh hay lười biếng, mà là… nói thế nào nhỉ, hơi thờ ơ”.
“Họ nghĩ người Cao Nguyên đánh Tây Xuyên chẳng liên quan gì đến họ nên mới thờ ơ”.
Kim Phi nói: “Tinh thần chiến đấu là một trong những yếu tố quan trọng quyết định kết quả của một cuộc chiến. Vốn dĩ cơ hội giành chiến thắng lần này của chúng ta không cao, nếu tiếp tục có tâm lý như thế thì chắc chắn chúng ta sẽ thua…”
“Tiên sinh, bây giờ ta đi tập hợp nhân lực”.
Trương Lương cũng cảm nhận được dạo này hơi không đúng nhưng lại không biết có vấn đề ở đâu.
Kim Phi và Cửu công chúa vừa nói, cuối cùng hắn mới hiểu ra.
Các nhân viên hộ tống không có cảm giác căng thẳng khi chiến tranh sắp xảy ra.
Chẳng mấy chốc các nhân viên hộ tống được Trương Lương tập kết tại đất trống.
Kim Phi bước lên bục cao, cầm lấy cái loa bằng sắt.
“Mọi người đều biết ta không thích vòng vo, hôm nay tập hợp mọi người lại là vì sắp có một trận đánh lớn”.
Kim Phi nói thẳng: “Nhưng ta nhận thấy rất nhiều người không có ý thức chiến đấu, đều hành động thiếu cẩn thận và rất thờ ơ”.
“Trong các ngươi có rất nhiều người từng đánh trận, lẽ nào không biết đánh trận thì sẽ có chết người sao?”
“Hay là các ngươi cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn cũng giống quân đội năm đó của các ngươi? Không đánh thắng thì có thể bỏ chạy?”
“Tiêu cục Trấn Viễn không cần kẻ hèn nhát, nếu ai dám đào ngũ trong trận chiến này sẽ bị giết ngay tại chỗ. Sẽ không có bất kỳ khoản bồi thường nào, tất cả tài sản nào dưới trướng của làng Tây Hà cũng sẽ không chấp nhận người nhà của những kẻ đào ngũ”.
Đây là lần đầu tiên tiêu cục Trấn Viễn đánh với quân chính quy, hơn nữa còn là kỵ binh tinh nhuệ Cao Nguyên.
Có ý nghĩa trọng đại với tiêu cục Trấn Viễn.
Kim Phi quyết không cho phép thất bại.
Nhưng y không lấy địa nghĩa quốc gia gì đó ra nói mà lấy lợi ích của nhân viên hộ tống.
Quả nhiên chiêu này rất hữu dụng.
Sắc mặt của rất nhiều nhân viên hộ tống lập tức thay đổi.
Chín mươi chín phần trăm những nhân viên hộ tống này không biết chữ, không hiểu được đại nghĩa, nhưng họ biết nếu trở thành kẻ đào ngũ, không chỉ họ sẽ chết mà gia đình họ cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà máy ở làng Tây Hà.
Cái giá phải trả này quá lớn, họ không chịu được.
Nhìn thấy phản ứng của các nhân viên hộ tống, Kim Phi nói tiếp: “Ta biết rất nhiều người cho rằng việc người Cao Nguyên tấn công Tây Xuyên không liên quan gì đến chúng ta, là Kim Phi ta nhiều chuyện”.
“Nhà ta cực kỳ giàu có, ta còn có tước vị, ta điên rồi sao mà còn muốn ra chiến trường xen vào việc của người khác?”
“Các ngươi có biết kỵ binh tinh nhuệ chỉ cần một ngày một đêm là có thể chạy đến Kim Xuyên từ Tây Xuyên không?”
“Môi hở răng lạnh, sau khi người Cao Nguyên đánh được Tây Xuyên, chắc chắn sẽ đi về phía Bắc, Quảng Nguyên là con đường phải đi qua, người Cao Nguyên chắc chắn sẽ đánh Quảng Nguyên”.
“Hôm nay chúng ta không bảo vệ được Tây Xuyên, ngày mai sẽ không bảo vệ được Kim Xuyên”.
“Trên đường đến đây, các ngươi hẳn đã thấy thôn làng bị người Cao Nguyên cướp bóc ra sao rồi nhỉ?”
“Đuổi tận giết tuyệt, gà chó không tha”.
“Chắc hẳn các ngươi đã nghe nói hai ngày qua bên Tây Xuyên xảy ra tranh chấp, người Cao Nguyên lấy dân làm lá chắn sống, đánh họ rồi bắt họ tấn công phủ Tây Xuyên”.
“Hôm nay chúng ta không thể bảo vệ Tây Xuyên, đợi đến khi người Cao Nguyên tấn công Kim Xuyên, các ngươi sẽ bị người Cao Nguyên dùng làm lá chắn.
Con cái của các ngươi sẽ bị người Cao Nguyên bắt đứng trên mũi giáo.
Thê thiếp các ngươi bị người Cao Nguyên làm nhục.
Nhà cửa của các ngươi bị người Cao Nguyên thiêu rụi thành tro”.
“Bây giờ các ngươi còn nghĩ thành Tây Xuyên không liên quan đến các ngươi không?”
Nói đến cùng, Kim Phi gần như hét lên.
Bên dưới, sắc mặt các nhân viên hộ tống cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Thật ra Kim Phi nói không sai, trước đây có rất nhiều nhân viên hộ tống đều nghĩ người Cao Nguyên đánh Tây Xuyên không liên quan đến họ.
Nhưng bây giờ nghe Kim Phi phân tích như vậy, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Trên đường đến đây, vài ngôi làng họ đi qua đều trở thành làng ma không người.
Hai ngày nay, họ cũng nghe nói có tranh chấp bên thành Tây Xuyên.
“Bảo vệ Tây Xuyên, thề chết không lui”.
Trương Lương nắm lấy cơ hội, giơ cánh tay lên.
“Bảo vệ Tây Xuyên, thề chết không lui”.
Các nhân viên hộ tống bên dưới cùng hét lên.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, cùng thở phào.
Cuối cùng cũng có tinh thần chiến đấu rồi.
Đợi khi nhân viên hộ tống dừng lại, Kim Phi lại cầm loa lên.
“Lần này ta lấy ba ngàn lượng bạc ra để ban thưởng cho chiến sĩ dũng mãnh nhất”.
Vừa đánh vừa cho kẹo, quả nhiên có hiệu quả rất tốt.
Nghe thế nhân viên hộ tống đều phấn khích reo hò.
Ngụy Đại Đồng ở ngoài bãi đất trống vuốt râu mỉm cười.
Những người dân được Cửu công chúa tiếp nhận tạm thời được sắp xếp trên thuyền cũng chạy đến xem các nhân viên hộ tống đang hò hét cái gì.
“Xuất phát, lên thuyền”.
Kim Phi vung tay lên, các nhân viên hộ tống liên tục lên thuyền theo trật tự bình thường diễn tập.
Chẳng mấy chốc mấy chục chiến thuyền lớn xuất phát, kéo một hàng dài trên sống Kim Mã.
Một canh giờ sau, một cây cầu vòm bằng đá xuất hiện phía trước đoàn thuyền.
Có hai pháo đài trên bãi sông ở phía đông và phía tây của cầu vòm.
Binh lính Đại Khang trước đó đã đóng quân ở đây, nhưng khi người Cao Nguyên đến, binh lính Đại Khang một là chết, hai là bỏ chạy, pháo đài rơi vào tay bộ binh Cao Nguyên.
Mấy pháo đài này là mục tiêu của Kim Phi.
Tùng tùng tùng!
Tiếng trống vang lên, bảy chiếc thuyền lớn rời khỏi đoàn thuyền.
Năm chiếc đến gần bờ Tây của sông Kim Mã, hai chiếc đi đến dưới cầu rồi dừng lại.
Khi năm chiếc tàu lớn đến gần bờ Tây, còn cách bờ năm sáu mét thì đồng loạt hạ ván gỗ xuống, hàng trăm nhân viên hộ tống theo ván tiến về bãi sông.
Phía Tây cầu đá có hai trăm người Cao Nguyên canh giữ pháo đài, dĩ nhiên sẽ không trơ mắt nhìn các nhân viên hộ tống lên bờ, lập tức đưa một trăm năm mươi người ra ngăn cản.
“Đội trưởng, người Đại Khang muốn tấn công bờ Tây, chúng ta đi giúp không?”
Một bộ binh Cao Nguyên bờ Đông hỏi đội trưởng.
“Nhiệm vụ của chúng ta là trấn giữ hai pháo đài ở bờ Đông, nếu chúng ta đi đến bờ Tây, người Đại Khang nhân cơ hội cướp pháo đài ở bờ Đông, chúng ta đều sẽ chết”.
Đội trưởng nói: “Hơn nữa, ngươi không thấy mặt cầu đã bị máy bắn đá của người Đại Khang phong tỏa rồi sao? Làm sao chúng ta qua được? Trước tiên cứ xem tình hình rồi tính”.
Thủ hạ nghe đội trưởng nói thế chỉ đành ngậm miệng.
Chương 453: Lần đầu va chạm
Ở bờ Tây sông Kim Mã, trên bãi sông vắng người, người Cao Nguyên lao như điên về phía nhân viên hộ tống.
Các nhân viên hộ tống vẫn tiếp tục lên bờ.
Khi bộ binh Cao Nguyên lao đến cách hạm đội chục trượng, toàn bộ nhân viên hộ tống đã thành công lên bờ.
Lúc này người Cao Nguyên đã tiến vào phạm vi xe bắn đá, chỉ cần Trương Lương ra lệnh, xe bắn đá sớm chuẩn bị xong chỉ cần một vòng bắn sẽ tuôn ra hàng tràng, về cơ bản một trăm năm mươi người Cao Nguyên sẽ tiêu đời.
Nhưng vì để thay đổi trực quan sức chiến đấu giữa nhân viên hộ tống và kỵ binh Cao Nguyên, Trương Lương không dùng xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, mà để kỵ binh Cao Nguyên đến gần.
“Tay nỏ!”
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chục trượng, đại đội trưởng nhân viên hộ tống, gầm lên giận dữ, giơ nỏ lên.
Vèo vèo vèo!
Hàng trăm mũi tên bay về phía người Cao Nguyên.
Nhưng người Cao Nguyên không phải thổ phỉ, bọn họ đã sớm có chuẩn bị.
Theo hiệu lệnh của thủ lĩnh, bộ binh Cao Nguyên lập tức giơ khiên lên!
Chỉ có ba lính bộ binh Cao Nguyên xui xẻo bị mũi tên bắn vào bắp chân, hàng trăm mũi tên khác, đều găm vào khiên.
“Đội hình mũi tên, giết!”
Đại đội trưởng hô to, rút Hắc Đao.
Các nhân viên hộ tống lập tức xếp thành hai đội hình tam giác.
Nhân viên hộ tống nam cầm khiên và Hắc Đao ở phía trước, nhân viên hộ tống nữ cầm nỏ ở phía sau.
Hai đội hung hăng va vào nhau!
Ngay sau đó trận chiến bùng nổ!
Sức chiến đấu của bộ binh Cao Nguyên không thể so sánh với bọn thổ phỉ, trong lần va chạm đầu tiên, sáu nhân viên hộ đã bị đâm chết, hai người bị thương!
Mà nhân viên hộ tống thì ngược lại, giết chết hai bộ binh Cao Nguyên, làm bảy người bị thương!
Bộ binh Cao Nguyên đã trải qua sa trường, luôn xuống tay vào những vị trí có thể gây chết người như cổ và tim, hơn nữa vừa nhanh vừa độc.
Mà nhân viên hộ tống có vẻ hơi bối rối, rõ ràng là nhằm vào vị trí chí mạng của đối phương, nhưng chỉ có hai người trong số họ thành công.
Chẳng qua dù sao nhân viên hộ tống cũng có lợi thế về số lượng, những chỗ trống do nhân viên hộ tống đã bị giết chết hoặc bị thương, sẽ được lấp đầy ngay lập tức.
Sau cú va chạm, rất nhiều tấm khiên của bộ binh Cao Nguyên bị đụng vỡ, nhân viên hộ tống nữ nhân cơ hội này, bóp cò dồn dập.
Hơn chục bộ binh Cao Nguyên bị bắn chết.
Những người khác cũng vội vàng giơ khiên lên.
Nhưng khi vừa giơ khiên lên, tầm nhìn của bọn họ bị ảnh hưởng.
Nhân viên hộ tống nam ở đằng trước tấn công vào hai chân không được khiên bảo vệ.
...
Không thể không nói, bộ binh Cao Nguyên chiến đấu vô cùng hung dữ mạnh mẽ, ai cũng liều mạng lao về phía nhân viên hộ tống.
Nhưng không còn đội hình nào nữa, về cơ bản là tự mình chiến đấu, nhiều nhất là hai hoặc ba người phối hợp với nhau.
Kim Phi thường nhấn mạnh lợi ích của sự đoàn kết, cuối cùng lúc này nó cũng hiện rõ.
Các nhân viên hộ tống không phải người vô dụng, tất cả đều đã nhìn thấy máu trong quá trình tiêu diệt thổ phỉ, cộng thêm việc Kim Phi động viên trước trận chiến đã có hiệu quả, không có nhân viên hộ tống nào rút lui.
Họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, thành công ngăn chặn đợt tấn công đầu tiên của bộ binh Cao Nguyên.
Sau đó, các nhân viên hộ tống phát động phản kích.
Càng ngày càng nhiều bộ binh Cao Nguyên bị binh lính nữ ẩn nấp đằng sau bắn chết.
Sinh tồn là bản năng của muôn loài, khi thương vong vượt quá trăm người, mấy chục bộ binh Cao Nguyên còn sót lại cuối cùng cũng sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng thứ chờ đợi bọn họ, là mũi tên của các tay nỏ.
Mười phút sau, trận chiến kết thúc.
Một trăm năm mươi bộ binh Cao Nguyên đều bị giết.
Nhân viên hộ tống cũng chết mười hai người, hai mươi hai người bị thương.
Hầu như tất cả những người bị thương đều bị thương nặng.
Kim Phi và Trương Lương nhìn nhau, ai cũng thấy được sự nhẹ nhõm trong mắt đối phương.
Có thể đánh giáp lá cà với bộ binh Cao Nguyên đến mức độ này, đã vượt xa kỳ vọng của Kim Phi.
Đội quân y phản ứng rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của Chu Cẩm, hai mươi hai người bị thương, về cơ bản đã hoàn thành quá trình rửa sạch vết thương.
“Đưa thi thể của những huynh đệ đã tử trận và huynh đệ bị thương lên thuyền, Sở Tùy An, dẫn người của ngươi đi cướp cầu!”
Trương Lương lớn tiếng ra lệnh.
“Dạ!”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống dẫn người xông vào pháo đài.
Một trăm năm mươi người cũng không đủ để bọn họ giết chứ đừng nói đến năm mươi người còn lại.
Trương Lương và Kim Phi lười nhìn trận chiến ở bờ Tây, đồng thời quay đầu nhìn sang bờ Đông.
Ở bờ Đông, đội trưởng bộ binh Cao Nguyên chịu trách nhiệm canh gác, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Trước khi đến hắn đã nghe nói, binh lính của Đại Khang đều là đồ thỏ đế.
Điều này cũng đã được chứng minh trong quá trình cướp cầu.
Thậm chí bọn họ còn chưa bắt đầu chiến đấu, lính canh giữ cầu của Đại Khang đều bỏ chạy quá nửa.
Còn dư lại mấy chục người, cũng không cần đánh, mà có thể tàn sát một cách dễ dàng.
Vì vậy hắn cảm thấy binh lính Đại Khang quả thực đúng như lời đồn.
Nhưng trận chiến vừa rồi bên kia sông, đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của hắn.
Ngoại trừ những tổn thất ban đầu mà nhân viên hộ tống phải gánh chịu, sau khi chống chọi được đợt tấn công đầu tiên của bộ binh Cao Nguyên, đã hoàn toàn áp chế được đối phương.
“Đội trưởng, thuyền của họ đang đến, chúng ta nên làm gì đây?”
Thuộc hạ hét lên, cuối cùng cũng khiến đội trưởng hoàn hồn.
Ngẩng đầu nhìn về phía mặt sông, đúng là có mấy chiếc thuyền lớn đang lái về bờ Đông.
Trên mỗi chiếc thuyền chi chít cấm vệ quân, tất cả đều mặc quần áo giống như nhóm sát thần vừa rồi.
Nhìn về phía xa, mấy chục chiếc thuyền lớn đều như vậy.
“Thần Quang Đại Tiên ở trên cao, trận chiến này không đánh được!”
Đội trưởng tuyệt vọng.
Số người trên mấy chục chiếc thuyền cộng lại, ít nhất là bảy tám ngàn.
Số người Cao Nguyên ở bốn pháo đài cộng lại cũng chưa đến năm trăm người, làm sao đánh được đây?
Chưa kể những người trên thuyền đều là tinh anh, cho dù là dân chúng bình thường, bảy tám nghìn người cũng có thể dìm chết bọn họ!
Nhưng nếu bỏ chạy thì chính là kẻ đào ngũ, khi quay về sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt vô cùng tàn khốc.
Đội trưởng Cao Nguyên chưa kịp quyết định nên đánh hay bỏ chạy thì hai pháo đài đối diện đã bị nhân viên hộ tống đoạt lấy.
Sau đó một chiếc thuyền lớn khác đến gần bờ Tây, một nhóm nhân viên hộ tống cầm búa, máy khoan và xẻng nhảy xuống thuyền, đinh đinh đang đang đập vỡ trụ cầu!
Sắc mặt của đội trưởng bộ binh lập tức thay đổi, hiểu được ý đồ của nhân viên hộ tống.
“Hari, mau cưỡi ngựa đến núi Mao Nhi báo cho Sanchi tướng quân, người Đại Khang muốn tháo dỡ cầu!”
Đội trưởng bộ binh gầm lên: “Những người khác theo ta qua cầu ngăn cản bọn họ!”
Cây cầu đá này là con đường gần nhất để trở về Cao Nguyên, nếu cây cầu bị phá bỏ, hậu quả còn khủng khiếp hơn so với chết trận!
Rất có thể sẽ bị Đan Châu treo cổ lên đến chết.
Trong truyền thuyết mê tín của Cao Nguyên, những chiến sĩ chết trận sẽ là anh hùng, có thể đi đến giới cực lạc.
Linh hồn của người bị treo cổ sẽ bị phong ấn trong cơ thể, vĩnh viễn rơi vào bóng tối.
“Dạ!”
Thuộc hạ tên Hari cưỡi một con chiến mã, phi như điên.
Còn đội trưởng bộ binh dẫn những người còn lại lao như điên về phía bờ Tây.
Nhưng lần này Trương Lương không cho bọn họ thêm cơ hội nào nữa, xe bắn đá trên boong của một số thuyền lớn đã phát động công kích.
Những bộ binh Cao Nguyên trên cầu đều vô thức ngẩng đầu lên.
Ở đỉnh đầu bọn họ, xuất hiện một đám mây đen.
Ngay sau đó, những hòn đá dày đặc bao phủ toàn bộ mặt cầu giống như những hạt mưa.
Hơn hai trăm lính bộ binh Cao Nguyên ở bờ Đông, trừ Hari cưỡi ngựa rời đi, còn lại đều bị đập chết trên cầu.
Không ai chạy thoát.
Khoảng cách từ cầu đá đến núi Mao Nhi không xa, bên phía Trương Lương vừa tập trung thi thể của người Cao Nguyên lại một chỗ thì Hari đã cưỡi ngựa chạy đến núi Mao Nhi.
“Sanchi tướng quân, không xong rồi, Đại Khang dẫn đến mấy ngàn người chiếm cây cầu đá, bọn họ muốn phá cầu!”
Chương 454: Phân binh cứu viện
"Ngươi nói gì, cầu đá bị chiếm rồi hả?"
Sanchi sửng sốt, túm lấy cổ áo Hari hét lên: "Nói mau, rốt cuộc có chuyện gì?”
"Sau bữa trưa, một đội hơn sáu mươi chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện trên sông, mỗi chiếc thuyền đều chật kín người...”
Hari nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra.
Khi biết được hai ba trăm người của đối phương đã giết chết hơn một trăm năm mươi bộ binh Thổ Phiên trong trận đấu sinh tử, mà đối phương chỉ bị thương vong hơn ba mươi người, Sanchi lập tức ngắt lời Hari.
"Đại Khang không thể có binh lính tinh nhuệ như vậy!"
"Tướng quân, ta thề với Thần Quang Đại Tiên, ta tuyệt đối không lừa ngài, nếu không ngài cứ treo cổ ta!”
Hari giơ tay thề: “Ta ở bên bờ sông nhìn rất rõ. Họ có một loại áo giáp vô cùng chắc chắn, căn bản không thể chém được”.
“Bộ áo giáp không thể chém được ư?”
Sanchi hơi cau mày.
Thần Quang Đại Tiên là tín ngưỡng của bọn họ, nếu Hari dám thề với Thần Quang Đại Tiên thì 99% những gì hắn nói đều là sự thật.
Một đội quân tinh nhuệ gồm hàng nghìn người đủ để thay đổi cục diện chiến tranh.
Sanchi không thể hiểu nổi, mọi người đều biết rõ, binh lính của Đại Khang rất yếu, nếu không Gada sẽ không dám tấn công thành Tây Xuyên chỉ với 20.000 người.
“Ngươi có biết họ là quân đội nào không?” Sanchi hỏi.
Hắn phải tìm hiểu xem nhóm quân tinh nhuệ này đến từ đâu?
"Ta không biết...” Hari lắc đầu.
Đại Khang có quá nhiều đội quân, chưa kể hắn là người Thổ Phiên, ngay cả binh bộ của Đại Khang cũng không thể nhớ được tên của tất cả các quân đội Đại Khang.
"Vậy ngươi có thấy cờ của bọn chúng không? Là loại cờ gì?"
"Ta thấy, cờ màu đen, trên có thêu hai chữ, nhưng ta không biết đó là chữ gì...”
Hari nói: "À, áo giáp, chiến đao và quân phục đều màu đen”.
"Sao lại có người dùng cờ, áo giáp và chiến đao màu đen chứ?"
Sanchi cũng bối rối.
Màu đen tượng trưng cho điềm gở ở Cao Nguyên, tuy Đại Khang không có cách nói này nhưng có rất ít người sử dụng cờ đen.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Sanchi lại hỏi: "Đội trưởng của các người đâu?"
"Đội trưởng đi tiếp viện cho bờ Tây, bị bọn chúng dùng máy bắn đá giết chết rồi!", Hari trả lời: "Trước khi đội trưởng đến bờ Tây đã bảo ta đến báo cáo với ngài”.
"Máy bắn đá chết tiệt!"
Sanchi đấm mạnh xuống bàn.
Sau khi biết Đại Khang có máy bắn đá, Gada cũng cử thợ thủ công đến phát triển nó.
Nguyên lý của máy bắn đá thực sự rất đơn giản các thợ thủ công đã nhanh chóng bắt chước.
Chỉ là sản phẩm bắt chước rất thô sơ.
Nó chỉ đặt một thanh ngang ở giữa, một bên treo vật nặng, một bên làm giỏ để đựng đá mà thôi.
Mặc dù nó cũng có thể ném đá, nhưng phạm vi chỉ trong mười mét, việc lấp đầy giỏ đựng đá cũng là điều vô cùng rắc rối.
Máy bắn đá do Kim Phi chế tạo không chỉ lợi dụng trọng lượng của vật nặng khi rơi xuống mà còn bổ sung thêm các kết cấu thép khác nhau, nó có thể dễ dàng ném một giỏ đầy đá ra xa ba mươi trượng. Nếu cần một đòn tấn công chính xác, có ít đá trong giỏ đựng thì có thể bắn xa nhất một trăm trượng.
Sản phẩm bắt chước của các thợ thủ công Thổ Phiên căn bản không thể so sánh được.
Đưa thứ này ra chiến trường hoàn toàn là một gánh nặng.
"Tướng quân Sanchi, khi ta rời đi, người Đại Khang đã bắt đầu phá bỏ cây cầu. Ngài nhất định phải cử người đi ngăn cản họ!" Hari khóc lóc cầu xin.
Nếu không có máy móc lớn thì việc phá hủy một cây cầu đá không phải là dễ dàng.
Núi Mao Nhi cách cầu đá không xa, nếu Sanchi dẫn quân đến giải cứu bây giờ thì vẫn chưa muộn.
"Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi!"
Sanchi vẫy tay đuổi Hari đi, sau đó đi qua đi lại trong lều.
Đan Châu bảo hắn ở lại đây, ngoài việc trông chừng Mạnh Thiên Hải ở núi Mao Nhi, nhiệm vụ khác của hắn là canh giữ đường rút lui của quân Thổ Phiên.
Nếu cây cầu đá bị phá bỏ, nhiệm vụ của hắn coi như thất bại.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Sanchi bảo cận vệ gọi cả ba phó tướng của mình đến.
"Mima, truyền lệnh Kỳ 1, Kỳ 2, Kỳ 3 lập tức xuất phát, chiếm lại cầu đá!"
Sanchi nhìn phó tướng.
“Tướng quân, tổng cộng chúng ta chỉ có năm Kỳ. Nếu chúng ta rút ba Kỳ cùng một lúc, đám người Đại Khang ở núi Mao Nhi vùng dậy đánh tiếp thì phải làm sao?” Phó tướng hỏi.
Kỳ là tổ chức quân đội Thổ Phiên, mỗi đội có khoảng một nghìn người.
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngươi cứ việc chiếm lại cây cầu là được!” Sanchi hét lên.
"Vâng!" Phó tướng đáp lời, quay người chạy ra khỏi lều.
"Nếu Mạnh Thiên Hải phát hiện chúng ta đã rút quân ba Kỳ, rất có thể hắn sẽ đột phá vòng vây”. Sanchi nhìn về phía phó tướng thứ hai: "Dawat, ngươi dẫn dắt Kỳ 4 và Kỳ 5, dù thế nào đi nữa cũng phải phòng thủ tốt dãy núi Mỏ Vịt, tuyệt đối không được để Mạnh Thiên Hải chạy ra khỏi núi Mao Nhi!”
Địa thế của dãy núi Mỏ Vịt rất nguy hiểm, chỉ cần núi Mao Nhi bị phong tỏa, Mạnh Thiên Hải sẽ bị nhốt chặt trong núi Mao Nhi.
"Tướng quân yên tâm, đám hèn nhát Mạnh Thiên Hải đã đói khát mấy ngày nay, nếu ta để bọn họ trốn thoát, ngài cứ việc treo cổ ta đến chết!"
Phó tướng tên Dawat vỗ ngực hứa hẹn.
Trên thực tế, thường chỉ có ba Kỳ phong tỏa dãy núi Mỏ Vịt, hai Kỳ còn lại thay phiên nhau sẵn sàng tiếp viện Tây Xuyên.
Đây cũng chính là lý do khiến Sanchi tự tin dám cử ba Kỳ đi chiếm lại cầu.
Họ đã từng chiến đấu với đám người Mạnh Thiên Hải, biết thực lực của Mạnh Thiên Hải.
Trong trận chiến đó, Mạnh Thiên Hải chiếm được vị trí thuận lợi nhưng vẫn không thể đánh bại được binh mã Thổ Phiên. Bây giờ vị trí thuận lợi đã nằm trong tay bọn họ, Mạnh Thiên Hải đã nhiều ngày đói khát, bắt đầu nhai vỏ cây, chắc chắn không thể lao ra ngoài được.
Nếu so sánh thì Sanchi càng lo lắng việc đội quân tinh nhuệ chưa biết rõ kia đã chiếm đoạt được cây cầu.
Dù vậy, Sanchi vẫn thận trọng nhắc nhở phó tướng đang chuẩn bị rời khỏi lều: “Quân của Mạnh Thiên Hải ít nhất có hàng nghìn người, ngươi tuyệt đối không được coi thường kẻ địch! Nếu hắn thực sự trốn thoát, chúng ta cũng đừng mong sống sót”.
“Vâng!” Vẻ mặt phó tướng cũng trở nên thận trọng.
"A Vượng, ngươi đích thân dẫn theo Hari, mau chóng đến thành Tây Xuyên, báo cáo tình hình với Đan Châu đại nhân, mời ngài ấy định đoạt!"
Sanchi nhìn người phó tướng cuối cùng một lần nữa.
"Rõ!"
A Vượng đáp rồi rời khỏi lều.
Bên ngoài căn lều lớn, binh mã hỗn loạn.
Khắp nơi đều tập hợp binh lính khẩn cấp.
Chẳng bao lâu, phó tướng tên Mima nhanh chóng rời doanh trại cùng ba nghìn binh mã, tiến thẳng về phía cây cầu đá.
Biết tình thế cấp bách, sau khi rời trại, Mima ra lệnh dùng hết tốc lực tiến về phía trước, từ núi Mao Nhi đến Thỏ Nhi Cốc chỉ mất nửa giờ.
Chỉ cần vượt qua Thỏ Nhi Cốc, tiến thêm hai dặm về phía trước chính là cây cầu đá.
Ở bờ tây sông Kim Mã, Kim Phi và Cửu công chúa đứng trên đỉnh núi, nhìn những người chèo thuyền bận rộn qua lại trên sông.
"Tiên sinh, sao đột nhiên ngài lại đổi ý?" Cửu công chúa hỏi.
Nếu Kim Phi muốn, nhiều nhất trong vòng nửa tiếng, các nhân viên hộ tống sẽ phá xong cây cầu.
Nhưng y đã không làm vậy, khi tất cả người Thổ Phiên đã chết hết, Kim Phi lại ra lệnh cho nhân viên hộ tống đang phá cây cầu dừng tay lại.
Y còn yêu cầu tất cả những người trên thuyền xuống thuyền trốn vào núi, sau đó bảo người chèo thuyền cố định tất cả các thuyền.
“Ta nghe Ngụy đại nhân nói, ban đầu để xây dựng cây cầu đá này, triều đại trước đã huy động hàng nghìn người dân, trước tiên phải chặn đứng thượng nguồn sông Kim Mã, sau đó phải mất một năm mới hoàn thành, nếu phá bỏ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của người dân ở hai bờ sông Kim Mã”.
Kim Phi nói: “Vả lại quân đội bị áp bức rồi vùng lên chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng, nếu như đường rút lui của người Thổ Phiên hoàn toàn bị cắt đứt, sẽ khơi dậy lòng tin về cái chết của bọn chúng, điều này không tốt cho trận chiến, chi bằng tạm thời giữ cây cầu lại”.
“Nhưng ngộ nhỡ người Thổ Phiên thực sự chiếm được cây cầu thì sao?” Cửu công chúa hỏi.
Chương 455: Vỡ đê
Chỉ mình mới biết chuyện của mình, người Thổ Phiên tưởng rằng trên thuyền đều có nhân viên hộ tống, thế nhưng Cửu công chúa biết rất rõ trong số họ chín mươi phần trăm là người dân bình thường giả vờ mai phục ở đó.
Nhân viên hộ tống tổng cộng cũng chỉ có một ngàn người, Đại Tráng còn dẫn đi một nửa.
Một khi cuộc chiến nổ ra, trên mỗi con thuyền phải có người điều khiển nỏ và máy bắn đá hạng nặng, đồng thời ngăn chặn gián điệp trong đám binh lính.
Chỉ có ba trăm người đầu tiên thật sự có khả năng chiến đấu trên cạn mà thôi.
"Nếu như chúng ta thật sự không trụ được nữa thì phá cầu cũng không muộn”. Kim Phi nói.
“Có thể kịp không?”, Cửu công chúa hỏi.
"Nhất định là kịp!" Kim Phi tự tin nói.
Cửu công chúa định hỏi Kim Phi sự tự tin của y đến từ đâu thì lính trinh sát chạy tới: "Đại nhân, kẻ địch đã vào Thỏ Nhi Cốc!"
"Bọn chúng có bao nhiêu người?" Kim Phi vội vàng hỏi.
“Ba ngàn người!” lính trinh sát trả lời.
“Không quá chênh lệch so với suy tính của chúng ta”.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Hai mắt Trương Lương đột nhiên sáng lên, hỏi: "Toàn bộ đã vào Cốc chưa?"
“Đã đi được nửa đường!” lính trinh sát trả lời.
"Một nửa...” Trương Lương quay đầu nhìn Kim Phi.
Nhận được cái gật đầu đồng ý của Kim Phi, anh ta ở một bên hô lớn: "Hắc Tử, phóng khói đi!"
“Rõ”.
Một binh lính ném ngọn đuốc đã chuẩn bị sẵn vào lò than.
Những cột khói đen bay lên trời!
Một lát sau, một cột khói đen bay hơn mười dặm về phía bắc.
Tiếp đến, cách đó hơn 20 dặm còn có một cột khói khác.
...
Ở Thỏ Nhi Cốc, Mima đã dẫn theo ba đội người ngựa Thổ Phiên vào trong.
"Đại nhân, ngài xem phía bên kia có khói kìa!"
Phụ tá cưỡi ngựa chỉ vào cột khói phía xa nói: “Có phải là người Đại Khang đã phát hiện ra chúng ta không?”
"Chỉ cần người Đại Khang không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta”.
Mima nói: “Thông báo cho những người phía sau cẩn thận, đừng rơi vào ổ phục kích của người Đại Khang!”
“Rõ!” Phụ tá vội vàng phóng đi.
Mima nhìn chằm chằm vào cột khói, trong lòng có một loại dự cảm không lành.
Một giây sau, hàng chục mũi nỏ hạng nặng phóng từ rừng cây hai bên thung lũng, tấn công trực tiếp vào đám đông Thổ Phiên.
"Cẩn thận bị tấn công!"
Người phụ tá hét lên, cuống cuồng bỏ chạy.
Nhưng Mima chợt thở phào nhẹ nhõm.
Hai bên Thỏ Nhi Cốc núi non thoai thoải, rừng rậm hai bên đã bị đốn hạ, muốn phục kích thì phải ẩn náu trong rừng cây cách đó hàng trăm trượng.
Khoảng cách này nằm ngoài tầm phóng của máy bắn đá nên chỉ có thể sử dụng cung nỏ nặng.
Cho dù là cung nỏ hạng nặng, sau khi bay mấy trăm trượng cũng gần như cạn kiệt sức lực, uy lực cũng giảm đi rất nhiều.
Những mũi tên nỏ nặng nề vốn có thể đâm xuyên kẻ địch thành xâu hồ lô, lúc này hầu như chỉ giết chết một hoặc hai người trước khi rơi xuống đất.
"Hari còn nói đây là quân đội tinh nhuệ, thật nhảm nhí!"
Ánh mắt Mima đầy khinh thường
Hắn ta dẫn theo ba nghìn cựu chiến binh dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, cho dù đối mặt với số lượng kẻ thù gấp đôi, hắn ta vẫn có dũng khí hừng hực chiến đấu!
"Mọi người chuẩn bị chiến đấu”.
Mima bình tĩnh ra lệnh.
Binh lính Thổ Phiên lập tức rút đao dài ra, cảnh giác nhìn sườn đồi hai bên.
Nhưng năm phút trôi qua, trên sườn đồi lại không có chút động tĩnh nào.
Thay vào đó là một âm thanh ầm ầm vang vọng từ phương Bắc.
“Không hay rồi, người Đại Khang nhất định là cố ý làm chúng ta lơ là, sợ chúng ta ngăn cản bọn họ phá cầu”.
Mima hét lên: "Mọi người, lập tức xuất phát, lao qua Thỏ Nhi Cốc, càng nhanh càng tốt!"
Tuân theo mệnh lệnh của hắn, quân Thổ Phiên lại chạy về phía tây.
Chẳng bao lâu, Mima lao ra khỏi Thỏ Nhi Cốc.
Lúc này không có bất kỳ ai ngăn cản bọn họ.
Mima ngay lập tức nhìn thấy những chiếc thuyền đủ kích cỡ trên sông, đúng như Hari đã nói, có tới hàng chục chiếc thuyền chiến.
Nhưng Hari từng nói con thuyền nào cũng đầy rẫy những binh lính mặc y phục màu đen, còn Mima chỉ thấy con thuyền nào cũng trống rỗng, không có ai trong đó.
“Đại... Đại nhân... mau... mau nhìn xem”.
Người phụ tá vỗ nhẹ vào cánh tay Mima, giọng run run.
“Nhìn cái gì?” Mima quay đầu lại một cách thiếu kiên nhẫn.
Giây tiếp theo, Mima cảm thấy nhịp tim mình như ngừng đập.
Đồng tử cũng co rút lại như kim tiêm!
Phía bắc con sông có một làn sóng cao như một bức tường lao về phía hắn!
Mima cuối cùng cũng hiểu được âm thanh ầm ĩ mà hắn nghe thấy trước đó đến từ đâu!
"Mọi người, lập tức tìm nơi cao ráo!"
Mima cảm thấy da đầu sắp nổ tung, hắn gầm lên, quay người chạy về phía Thỏ Nhi Cốc.
Các bộ binh Thổ Phiên khác cũng nhanh chóng chạy theo.
Nhưng họ mới chạy được nửa đường thì cơn lũ khủng khiếp ập đến.
Trước sức mạnh của thiên nhiên, con người và loài kiến gần như không có sự khác biệt.
Ba nghìn binh sĩ Thổ Phiên bị lũ cuốn trôi mà không có cơ hội vùng vẫy.
Trên sông, thuyền đủ kích cỡ cũng bị nước lũ cuốn lên lật xuống, nếu Kim Phi không cảnh báo trước cho các thợ thuyền để cố định thuyền thì có lẽ đã sớm bị cuốn đi đâu cũng không biết.
Dù vậy, hai chiếc thuyền nhỏ vẫn bị sóng đánh lật úp.
Trên đỉnh núi, Trương Lương nhìn xuống, run rẩy vì phấn khích.
Kim Phi từ lâu đã nói với hắn rằng chiến đấu là việc lớn liên quan đến sống chết, phải lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng được, cố gắng hết sức để tiêu diệt sức mạnh của kẻ thù.
Hắn cũng từng nghe Mãn Thương nói rằng lúc Kim Phi đánh trận ở phương bắc, đã dùng nước chặn người Đảng Hạng, sau đó mới giành được thắng lợi.
Nhưng nghe nói dù sao cũng chỉ là nghe nói, đã ai từng tận mắt chứng kiến đòn tấn công chấn động của cơn lũ lao nhanh cuồn cuộn, cuốn đi hết tất cả mọi thứ đâu cơ chứ?
Biểu hiện của Trương Lượng vẫn tốt, Khánh Mộ Lam nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Trong mắt Cửu công chúa cũng đầy kinh ngạc, môi bị cắn đến trắng bệch.
Trước đây cô ấy từng nghe nói Kim Phi là một võ tướng giỏi, nhưng cũng Kim Phi chỉ mới đánh một trận lớn. Cửu công chúa vẫn không tin lắm.
Cô ấy luôn cảm thấy khả năng chỉ huy của Kim Phi có thể sánh ngang với Khánh Hoài.
Nhưng lần này, cô ấy cùng Kim Phi lập ra toàn bộ quá trình tác chiến, hôm nay lại tận mắt chứng kiến Kim Phi chỉ huy trận chiến, Cửu Công chúa mới nhận ra Kim Phi giỏi hơn Khánh Hoài rất nhiều.
Khánh Hoài giỏi trong trận chiến ở rừng rậm. Anh ta từng dẫn dắt quân Đảng Hạng đi vòng quanh núi như dắt chó đi dạo và thành công hạ gục chúng.
Đến giờ, câu chuyện này này luôn là huyền thoại trong quân đội.
Thật ra, Cửu Công chúa biết rằng Khánh Hoài đã chiến đấu rất vất vả trong trận chiến đó, quân Thiết Lâm cũng chịu nhiều thương vong.
Tình hình ở Tây Xuyên bây giờ còn nguy hiểm hơn so với Khánh Hoài lúc đó.
Nếu để Khánh Hoài dẫn quân Thiết Lâm đánh trận ngày hôm nay, dù có thắng thì chắc chắn đó cũng là một thắng lợi vô cùng gian nan.
Nhưng Kim Phi chỉ chiếm cây cầu để thu hút người Thổ Phiên, sau đó lại bảo thượng nguồn đào bờ sông, ba nghìn lính bộ binh Thổ Phiên tinh nhuệ đã bị tiêu diệt trong khi quân ta trò chuyện cười đùa mà không tốn một mạng.
So với Khánh Hoài, y không hề yếu hơn.
Địa vị của Kim Phi trong mắt Cửu công chúa càng tăng thêm một bậc.
Khi quay lại nhìn Kim Phi, trong mắt Cửu công chúa hiện lên vẻ kiên định.
Một người như Kim Phi nếu trở thành kẻ thù thì quá đáng sợ.
Vì vậy, dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Kim Phi.
Mặc kệ phải trả bất cứ giá nào!
"Chắc bây giờ toàn bộ người Thổ Phiên đã chết hết rồi nhỉ?"
Khánh Mộ Lam nhìn Thỏ Nhi Cốc bị lũ lớn nhấn chìm, hào hứng hỏi.
"Cho dù có một vài người may mắn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình hình chung”.
Cửu công chúa thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Tiếp theo, đã đến lúc chúng ta phản công!"
Kim Phi ngước nhìn lên bầu trời và nói: "Lương ca, phóng khói đi”.
Ngay sau đó, một cột khói khác bay lên bầu trời.
Chỉ là lần này cột khói có màu đỏ.
“Tiên sinh, có thể ra tay được chưa?”
Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi không trả lời, hỏi lại.
Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn Kim Phi.
“Vẫn chưa được”. Kim Phi lắc đầu: “Đại Tráng vẫn chưa quay lại, đội Chung Minh cũng chưa truyền tin tức về. Bây giờ tùy tiện ra tay, gần như là không có cơ hội thắng”.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn người Cao Nguyên đẩy bách tính vào chỗ chết sao?”
Khánh Mộ Lam nói: “Sau trận chiến trong triều nhất định sẽ có người công kích ca ca của ta và Vũ Dương. Đây không phải là đang cho bọn họ lý do sao?”
“Vậy cô nói xem phải làm sao?” Kim Phi lạnh lùng hỏi: “Hay là cô dẫn theo đội cận vệ, đi liều mạng với người Cao Nguyên đi?”
Biết người Cao Nguyên đang đẩy người dân Đại Khang ra làm lá chắn, trong lòng Kim Phi cũng rất khó chịu.
Đây không phải là phát minh của Đan Châu. Khi Kim Phi ở Đông Bắc giao chiến với người Đảng Hạng cũng đã từng gặp phải tình huống này.
Bây giờ y đã có thể chịu đựng được rồi.
Hơn nữa Đại Tráng còn chưa trở lại vị trí, y cũng không thể làm gì khác, chỉ đành trơ mắt ra nhìn.
“Ta…”
Khánh Mộ Lam nghẹn họng, không nói lên lời.
“Tỷ tỷ, tiên sinh nói đúng đấy. Đánh trận cần phải bình tĩnh, phải kìm nén được cảm xúc”.
Cửu công chúa bước tới nắm lấy tay Khánh Mộ Lam, bất lực nói: “Đợi thêm một chút nữa đi!”
…
Ở doanh trại kỵ binh Cao Nguyên. Chu Du Đạt giống hệt như cái xác không hồn, mệt mỏi nằm trên mặt đất.
Hôm nay công thành, hắn khá là may mắn nên mới không bị cung nỏ hạng nặng bắn chết, cũng không bị xe bắn đá đập chết.
Nhưng mẹ và hai tiểu thiếp của hắn đã bị đập chết rồi.
Tiểu thiếp còn lại cũng bị tách ra. Bây giờ còn chưa về, có lẽ cũng đã chết rồi.
Hiện giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại một người thê tử kết tóc.
Sau trận chiến, bọn họ và những người còn sống khác cùng bị người Cao Nguyên áp giải về.
Có lẽ do lo lắng dồn ép quá mức sẽ dẫn đến nổi loạn, nên người Cao Nguyên đồng ý với những người còn sống rằng ba ngày tiếp theo sẽ để những người khác đi chiến đấu thay, bọn họ có thể được nghỉ ngơi ba ngày.
Ba ngày này, người Cao Nguyên cũng sẽ không tới hành hạ bọn họ nữa.
Đêm đó, còn cho mỗi người một miếng lương khô.
“Tướng công, chàng ăn đi…”
Thê tử dâng miếng lương khô ở bên cạnh Chu Du Đạt, khóc nói: “Cho dù chàng không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ chứ”.
Chu Du Đạt nghe thấy thê tử nói vậy, trái tim gần như tê liệt của hắn khẽ xao động.
Mẹ hắn bị một viên đá bay tới đập trúng, nhưng không chết ngay mà ôm lấy hắn, dặn dò xong xuôi hậu sự rồi mới tắt thở.
Thật ra cũng không có gì phải dặn dò cả. Chỉ là cầu xin Chu Du Đạt nhất định phải tiếp tục sống, không được làm đứt hương hỏa của nhà họ Chu mà thôi.
Cũng chính là nhờ điều này mà Chu Du Đạt mới sống được đến bây giờ.
Hắn lấy lương khô từ trong tay của thê tử, cắn thật mạnh một miếng.
“Ta đi lấy cho tướng công chút nước”.
Thê tử thấy Chu Du Đạt đã bắt đầu ăn rồi, bèn vui vẻ quay người rời đi.
Bọn họ không có bất kỳ dụng cụ nào, uống nước chỉ dùng tay vốc lấy mà uống.
Chu Du Đạt từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng nên bình thường hoàn toàn nuốt không nổi loại lương khô này.
Nhưng bây giờ, chỉ mấy miếng hắn đã ăn hết miếng lương khô này rồi.
Hắn phải tiếp tục sống.
Không vì bản thân mà còn là vì dòng dõi của gia tộc, vì mẹ, vì người thê tử không xa không rời nên hắn phải tiếp tục sống.
“Chu tiên sinh, ngài đã ăn no chưa?”
Một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Chu Du Đạt, đưa một miếng lương khô qua: “Nếu chưa no thì ở đây ta vẫn còn một miếng”.
Chu Du Đạt không nhận lấy, hoài nghi nhìn người đàn ông: “Vị huynh đài này, chúng ta có quen biết nhau sao?”
“Có thể tiên sinh không biết ta, nhưng ta lại biết tiên sinh đấy”. Người đàn ông nhỏ giọng nói: “Ta là Hàn Phong. Là người của Kim tiên sinh ở tiêu cục Trấn Viễn”.
“Kim tiên sinh ở tiêu cục Trấn Viễn sao?” Chu Du Đạt càng hoài nghi.
“Chính là vị Kim tiên sinh đã viết câu ‘tư thế kiêu hùng ba ngàn dặm, một đao rét lạnh mười sáu châu’ đấy”. Hàn Phong lần nữa giải thích.
“Ồ, thì ra là Kim tiên sinh của Quảng Nguyên!” Chu Du Đạt bừng tỉnh.
Khoảng thời gian trước, phủ Tây Xuyên cũng đã xuất hiện xà phòng thơm. Chu Du Đạt thân là kẻ rất tài hoa ở Tây Xuyên, tất nhiên biết những câu thơ khắc trên hộp xà phòng thơm đó.
Vì để sưu tập mấy câu thơ đó, hắn đã tốn khá nhiều tiền để mua rất nhiều xà phòng thơm.
“Huynh đài, huynh là người Quảng Nguyên, tại sao cũng bị bắt đi vậy?” Chu Du Đạt hỏi: “Là đến bán xà phòng thơm rồi trên đường bị bắt sao?”
“Không phải, là ta cố ý để bị bắt đấy”. Hàn Phong cười đáp.
Ở Giang Nam, sau khi Đường Tiểu Bắc phát hiện ra vấn đề của đội Chung Minh, Kim Phi bèn gọi Hàn Phong quay về, chuẩn bị chấn chỉnh lại đội Chung Minh.
Nhưng Hàn Phong mới về chưa được hai ngày thì Cửu công chúa tới.
Kim Phi bèn phái Hàn Phong dẫn người đến phủ Tây Xuyên trước, trà trộn vào trong đám dân thường.
“Cố ý bị bắt, tại sao chứ?” Chu Du Đạt dùng ánh mắt như nhìn người quái dị nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong không trả lời, mà hỏi lại: “Nếu Chu tiên sinh đã nghe nói về tiên sinh nhà ta, vậy có lẽ cũng biết ngài ấy là một vị võ tướng, đã từng đánh bại người Đảng Hạng ở thành Vị Châu chứ?”
“Ta biết, cầm bút có thể viết thơ, ra trận có thể giết địch. Ta rất khâm phục điểm này của Kim tiên sinh”. Chu Du Đạt thở dài nói: “Nếu như ta có được bản lĩnh của tiên sinh thì làm sao đến nỗi nhà tan cửa nát chứ?”
“Chu tiên sinh là người đọc sách, thấu tình đạt lý. Vậy ta sẽ không tiếp tục vòng vo với tiên sinh nữa”.
Hàn Phong tiếp lời: “Tiên sinh nhà ta hiểu rõ việc quân, đoán rằng người Cao Nguyên sẽ lấy người dân Đại Khang ra làm lá chắn nên đã phái ta và những huynh đệ khác trà trộn vào. Chính là để khuyên mọi người đừng tiếp tục bán mạng cho người Cao Nguyên nữa.
Người Cao Nguyên hại chúng ta nhà tan cửa nát, còn coi chúng ta như là súc vật để làm lá chắn. Cho dù chúng ta thực sự muốn chết thì cũng không thể làm ra việc khiến bản thân đau khổ mà để kẻ thù vui vẻ như là giúp chúng tấn công thành Tây Xuyên được. Tiên sinh thấy có đúng không?”
“Huynh nói rất có lý, nhưng… nhưng chúng ta không có gì cả thì có thể làm gì được chứ?” Chu Du Đạt cay đắng đáp.
“Ai nói chúng ta không thể làm được gì chứ? Nếu bắt buộc phải chết thì cho dù bây giờ có bị đập đầu chết ở đây cũng vẫn hơn là giúp kẻ thù đánh phá thành Tây Xuyên chứ?”
Hàn Phong nói tiếp: “Hơn nữa người dân bị người Cao Nguyên bắt làm tù binh còn nhiều người hơn bọn chúng. Dù sao cũng phải chết, chúng ta một chọi một thì không bằng người Cao Nguyên nhưng ba đánh một, năm đánh một, mười đánh một, cắn cũng có thể cắn chết được bọn chúng chứ?”
Chu Du Đạt hổ thẹn cúi đầu.
Thân là người đọc sách, khí phách cơ bản nhất hắn vẫn có.
Nếu như nhà họ Chu không chỉ còn lại một người duy nhất, nói không chừng hắn đã sớm đập đầu chết rồi.
“Tiên sinh đừng hiểu lầm. Ta biết tiên sinh nhất định có lí do phải tiếp tục sống. Không phải ta đang trách móc tiên sinh đâu”.
Hàn Phong nói: “Mà là cho dù muốn chết thì cũng không được chết một cách uất ức như vậy. Không được làm mất đi khí phách của người đọc sách, cũng không được làm mất đi thể diện của tổ tiên!”
“Huynh đài đừng nói nữa, ta hiểu ý của huynh”.
Chu Du Đạt cắt lời Hàn Phong, hỏi: “Huynh đài cần ta làm gì thì cứ nói thẳng đi”.
“Nếu đã như vậy, ta cũng nói thẳng luôn”. Hàn Phong ghé tới tai Chu Du Đạt: “Thật không dám giấu. Tiên sinh nhà ta và Cửu công chúa đã tới Tây Xuyên rồi, đang lên kế hoạch phản công lại người Cao Nguyên, cần chúng ta phối hợp”.
Nhà họ Chu có danh tiếng tốt, ta mong tiên sinh có thể giúp ta cùng nhau phát động người dân…”
Đây cũng chính là nguyên nhân Hàn Phong tới tìm Chu Du Đạt.
Thời kỳ phong kiến, có rất nhiều người mê tín.
Ông nội và cha của Chu Du Đạt cho rằng hương hỏa nhà họ Chu không thịnh vượng có thể là do đã đắc tội vị thần tiên nào đó. Vì vậy những năm gần đây rất ít khi bóc lột của tá điền, còn thường xuyên sửa cầu, xây đường.
Nếu tá điền nào không còn sống nữa, bọn họ còn cho mượn tiền và lương thực, giúp nhà tá điền đó trang trải.
Cho dù là vì nguyên nhân gì nhưng cũng là đang làm việc tốt.
Vì vậy danh tiếng của nhà họ Chu ở khu vực xung quanh rất tốt. Nếu Chu Du Đạt bằng lòng giúp đỡ, động viên bách tính thì hiệu quả tuyệt đối tốt hơn Hàn Phong nhiều.
Chương 452: Cỗ vũ trước trận chiến
Hai ngày tiếp theo Đan Châu đều phái bộ binh Cao Nguyên đuổi người dân Đại Khang đi tấn công thành.
Mặc dù mỗi lần đều không qua được sông Hộ Thành, nhưng tiêu hao không ít cung nỏ hạng nặng và đá trong thành.
Người Cao Nguyên nhận ra ngày thứ ba khi tấn công thành, vài máy bắn đá không chỉ bắn đá mà còn có cả gạch.
Rõ ràng là đá dự trữ trong thành đã tiêu hao khá nhiều, bắt đầu dỡ nhà.
Tướng lĩnh Cao Nguyên vô cùng phấn khích với phát hiện này.
Nhưng Đan Châu vẫn thờ ơ vì gã hiểu đây có thể là Khánh Hâm Nghiêu đang gài bẫy, ngược lại nhắc nhở các tướng lĩnh của mình không nên xem nhẹ, ngày mai tiếp tục tấn công vào thành theo kế hoạch ban đầu.
Cũng vào buổi trưa ngày hôm đó, Kim Phi nhận được tin Đại Tráng đã vào vị trí, lập tức triệu tập Cửu công chúa, Trương Lương và Khánh Mộ Lam đến.
“Đại Tráng đã có tin tức, chúng đã vào vị trí”.
Kim Phi đặt một tờ giấy nhỏ lên bàn.
“Tốt quá”, Khánh Mộ Lam phấn khích siết chặt nắm đấm: “Tiên sinh, bao giờ thì hành động?”
“Thành Tây Xuyên bị tấn công đã ba ngày, dĩ nhiên chúng ta hành động càng sớm càng tốt”, Kim Phi nói: “Nhưng trước khi hành động, còn có một việc cần phải làm”.
“Chuyện gì?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Động viên trước trận chiến”, Kim Phi đáp.
“Tiên sinh không nói, Vũ Dương cũng định nhắc tiên sinh”.
Cửu công chúa nói: “Ta cũng phát hiện vấn đề này, không phải họ sợ chiến tranh hay lười biếng, mà là… nói thế nào nhỉ, hơi thờ ơ”.
“Họ nghĩ người Cao Nguyên đánh Tây Xuyên chẳng liên quan gì đến họ nên mới thờ ơ”.
Kim Phi nói: “Tinh thần chiến đấu là một trong những yếu tố quan trọng quyết định kết quả của một cuộc chiến. Vốn dĩ cơ hội giành chiến thắng lần này của chúng ta không cao, nếu tiếp tục có tâm lý như thế thì chắc chắn chúng ta sẽ thua…”
“Tiên sinh, bây giờ ta đi tập hợp nhân lực”.
Trương Lương cũng cảm nhận được dạo này hơi không đúng nhưng lại không biết có vấn đề ở đâu.
Kim Phi và Cửu công chúa vừa nói, cuối cùng hắn mới hiểu ra.
Các nhân viên hộ tống không có cảm giác căng thẳng khi chiến tranh sắp xảy ra.
Chẳng mấy chốc các nhân viên hộ tống được Trương Lương tập kết tại đất trống.
Kim Phi bước lên bục cao, cầm lấy cái loa bằng sắt.
“Mọi người đều biết ta không thích vòng vo, hôm nay tập hợp mọi người lại là vì sắp có một trận đánh lớn”.
Kim Phi nói thẳng: “Nhưng ta nhận thấy rất nhiều người không có ý thức chiến đấu, đều hành động thiếu cẩn thận và rất thờ ơ”.
“Trong các ngươi có rất nhiều người từng đánh trận, lẽ nào không biết đánh trận thì sẽ có chết người sao?”
“Hay là các ngươi cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn cũng giống quân đội năm đó của các ngươi? Không đánh thắng thì có thể bỏ chạy?”
“Tiêu cục Trấn Viễn không cần kẻ hèn nhát, nếu ai dám đào ngũ trong trận chiến này sẽ bị giết ngay tại chỗ. Sẽ không có bất kỳ khoản bồi thường nào, tất cả tài sản nào dưới trướng của làng Tây Hà cũng sẽ không chấp nhận người nhà của những kẻ đào ngũ”.
Đây là lần đầu tiên tiêu cục Trấn Viễn đánh với quân chính quy, hơn nữa còn là kỵ binh tinh nhuệ Cao Nguyên.
Có ý nghĩa trọng đại với tiêu cục Trấn Viễn.
Kim Phi quyết không cho phép thất bại.
Nhưng y không lấy địa nghĩa quốc gia gì đó ra nói mà lấy lợi ích của nhân viên hộ tống.
Quả nhiên chiêu này rất hữu dụng.
Sắc mặt của rất nhiều nhân viên hộ tống lập tức thay đổi.
Chín mươi chín phần trăm những nhân viên hộ tống này không biết chữ, không hiểu được đại nghĩa, nhưng họ biết nếu trở thành kẻ đào ngũ, không chỉ họ sẽ chết mà gia đình họ cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà máy ở làng Tây Hà.
Cái giá phải trả này quá lớn, họ không chịu được.
Nhìn thấy phản ứng của các nhân viên hộ tống, Kim Phi nói tiếp: “Ta biết rất nhiều người cho rằng việc người Cao Nguyên tấn công Tây Xuyên không liên quan gì đến chúng ta, là Kim Phi ta nhiều chuyện”.
“Nhà ta cực kỳ giàu có, ta còn có tước vị, ta điên rồi sao mà còn muốn ra chiến trường xen vào việc của người khác?”
“Các ngươi có biết kỵ binh tinh nhuệ chỉ cần một ngày một đêm là có thể chạy đến Kim Xuyên từ Tây Xuyên không?”
“Môi hở răng lạnh, sau khi người Cao Nguyên đánh được Tây Xuyên, chắc chắn sẽ đi về phía Bắc, Quảng Nguyên là con đường phải đi qua, người Cao Nguyên chắc chắn sẽ đánh Quảng Nguyên”.
“Hôm nay chúng ta không bảo vệ được Tây Xuyên, ngày mai sẽ không bảo vệ được Kim Xuyên”.
“Trên đường đến đây, các ngươi hẳn đã thấy thôn làng bị người Cao Nguyên cướp bóc ra sao rồi nhỉ?”
“Đuổi tận giết tuyệt, gà chó không tha”.
“Chắc hẳn các ngươi đã nghe nói hai ngày qua bên Tây Xuyên xảy ra tranh chấp, người Cao Nguyên lấy dân làm lá chắn sống, đánh họ rồi bắt họ tấn công phủ Tây Xuyên”.
“Hôm nay chúng ta không thể bảo vệ Tây Xuyên, đợi đến khi người Cao Nguyên tấn công Kim Xuyên, các ngươi sẽ bị người Cao Nguyên dùng làm lá chắn.
Con cái của các ngươi sẽ bị người Cao Nguyên bắt đứng trên mũi giáo.
Thê thiếp các ngươi bị người Cao Nguyên làm nhục.
Nhà cửa của các ngươi bị người Cao Nguyên thiêu rụi thành tro”.
“Bây giờ các ngươi còn nghĩ thành Tây Xuyên không liên quan đến các ngươi không?”
Nói đến cùng, Kim Phi gần như hét lên.
Bên dưới, sắc mặt các nhân viên hộ tống cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Thật ra Kim Phi nói không sai, trước đây có rất nhiều nhân viên hộ tống đều nghĩ người Cao Nguyên đánh Tây Xuyên không liên quan đến họ.
Nhưng bây giờ nghe Kim Phi phân tích như vậy, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Trên đường đến đây, vài ngôi làng họ đi qua đều trở thành làng ma không người.
Hai ngày nay, họ cũng nghe nói có tranh chấp bên thành Tây Xuyên.
“Bảo vệ Tây Xuyên, thề chết không lui”.
Trương Lương nắm lấy cơ hội, giơ cánh tay lên.
“Bảo vệ Tây Xuyên, thề chết không lui”.
Các nhân viên hộ tống bên dưới cùng hét lên.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, cùng thở phào.
Cuối cùng cũng có tinh thần chiến đấu rồi.
Đợi khi nhân viên hộ tống dừng lại, Kim Phi lại cầm loa lên.
“Lần này ta lấy ba ngàn lượng bạc ra để ban thưởng cho chiến sĩ dũng mãnh nhất”.
Vừa đánh vừa cho kẹo, quả nhiên có hiệu quả rất tốt.
Nghe thế nhân viên hộ tống đều phấn khích reo hò.
Ngụy Đại Đồng ở ngoài bãi đất trống vuốt râu mỉm cười.
Những người dân được Cửu công chúa tiếp nhận tạm thời được sắp xếp trên thuyền cũng chạy đến xem các nhân viên hộ tống đang hò hét cái gì.
“Xuất phát, lên thuyền”.
Kim Phi vung tay lên, các nhân viên hộ tống liên tục lên thuyền theo trật tự bình thường diễn tập.
Chẳng mấy chốc mấy chục chiến thuyền lớn xuất phát, kéo một hàng dài trên sống Kim Mã.
Một canh giờ sau, một cây cầu vòm bằng đá xuất hiện phía trước đoàn thuyền.
Có hai pháo đài trên bãi sông ở phía đông và phía tây của cầu vòm.
Binh lính Đại Khang trước đó đã đóng quân ở đây, nhưng khi người Cao Nguyên đến, binh lính Đại Khang một là chết, hai là bỏ chạy, pháo đài rơi vào tay bộ binh Cao Nguyên.
Mấy pháo đài này là mục tiêu của Kim Phi.
Tùng tùng tùng!
Tiếng trống vang lên, bảy chiếc thuyền lớn rời khỏi đoàn thuyền.
Năm chiếc đến gần bờ Tây của sông Kim Mã, hai chiếc đi đến dưới cầu rồi dừng lại.
Khi năm chiếc tàu lớn đến gần bờ Tây, còn cách bờ năm sáu mét thì đồng loạt hạ ván gỗ xuống, hàng trăm nhân viên hộ tống theo ván tiến về bãi sông.
Phía Tây cầu đá có hai trăm người Cao Nguyên canh giữ pháo đài, dĩ nhiên sẽ không trơ mắt nhìn các nhân viên hộ tống lên bờ, lập tức đưa một trăm năm mươi người ra ngăn cản.
“Đội trưởng, người Đại Khang muốn tấn công bờ Tây, chúng ta đi giúp không?”
Một bộ binh Cao Nguyên bờ Đông hỏi đội trưởng.
“Nhiệm vụ của chúng ta là trấn giữ hai pháo đài ở bờ Đông, nếu chúng ta đi đến bờ Tây, người Đại Khang nhân cơ hội cướp pháo đài ở bờ Đông, chúng ta đều sẽ chết”.
Đội trưởng nói: “Hơn nữa, ngươi không thấy mặt cầu đã bị máy bắn đá của người Đại Khang phong tỏa rồi sao? Làm sao chúng ta qua được? Trước tiên cứ xem tình hình rồi tính”.
Thủ hạ nghe đội trưởng nói thế chỉ đành ngậm miệng.
Chương 453: Lần đầu va chạm
Ở bờ Tây sông Kim Mã, trên bãi sông vắng người, người Cao Nguyên lao như điên về phía nhân viên hộ tống.
Các nhân viên hộ tống vẫn tiếp tục lên bờ.
Khi bộ binh Cao Nguyên lao đến cách hạm đội chục trượng, toàn bộ nhân viên hộ tống đã thành công lên bờ.
Lúc này người Cao Nguyên đã tiến vào phạm vi xe bắn đá, chỉ cần Trương Lương ra lệnh, xe bắn đá sớm chuẩn bị xong chỉ cần một vòng bắn sẽ tuôn ra hàng tràng, về cơ bản một trăm năm mươi người Cao Nguyên sẽ tiêu đời.
Nhưng vì để thay đổi trực quan sức chiến đấu giữa nhân viên hộ tống và kỵ binh Cao Nguyên, Trương Lương không dùng xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, mà để kỵ binh Cao Nguyên đến gần.
“Tay nỏ!”
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chục trượng, đại đội trưởng nhân viên hộ tống, gầm lên giận dữ, giơ nỏ lên.
Vèo vèo vèo!
Hàng trăm mũi tên bay về phía người Cao Nguyên.
Nhưng người Cao Nguyên không phải thổ phỉ, bọn họ đã sớm có chuẩn bị.
Theo hiệu lệnh của thủ lĩnh, bộ binh Cao Nguyên lập tức giơ khiên lên!
Chỉ có ba lính bộ binh Cao Nguyên xui xẻo bị mũi tên bắn vào bắp chân, hàng trăm mũi tên khác, đều găm vào khiên.
“Đội hình mũi tên, giết!”
Đại đội trưởng hô to, rút Hắc Đao.
Các nhân viên hộ tống lập tức xếp thành hai đội hình tam giác.
Nhân viên hộ tống nam cầm khiên và Hắc Đao ở phía trước, nhân viên hộ tống nữ cầm nỏ ở phía sau.
Hai đội hung hăng va vào nhau!
Ngay sau đó trận chiến bùng nổ!
Sức chiến đấu của bộ binh Cao Nguyên không thể so sánh với bọn thổ phỉ, trong lần va chạm đầu tiên, sáu nhân viên hộ đã bị đâm chết, hai người bị thương!
Mà nhân viên hộ tống thì ngược lại, giết chết hai bộ binh Cao Nguyên, làm bảy người bị thương!
Bộ binh Cao Nguyên đã trải qua sa trường, luôn xuống tay vào những vị trí có thể gây chết người như cổ và tim, hơn nữa vừa nhanh vừa độc.
Mà nhân viên hộ tống có vẻ hơi bối rối, rõ ràng là nhằm vào vị trí chí mạng của đối phương, nhưng chỉ có hai người trong số họ thành công.
Chẳng qua dù sao nhân viên hộ tống cũng có lợi thế về số lượng, những chỗ trống do nhân viên hộ tống đã bị giết chết hoặc bị thương, sẽ được lấp đầy ngay lập tức.
Sau cú va chạm, rất nhiều tấm khiên của bộ binh Cao Nguyên bị đụng vỡ, nhân viên hộ tống nữ nhân cơ hội này, bóp cò dồn dập.
Hơn chục bộ binh Cao Nguyên bị bắn chết.
Những người khác cũng vội vàng giơ khiên lên.
Nhưng khi vừa giơ khiên lên, tầm nhìn của bọn họ bị ảnh hưởng.
Nhân viên hộ tống nam ở đằng trước tấn công vào hai chân không được khiên bảo vệ.
...
Không thể không nói, bộ binh Cao Nguyên chiến đấu vô cùng hung dữ mạnh mẽ, ai cũng liều mạng lao về phía nhân viên hộ tống.
Nhưng không còn đội hình nào nữa, về cơ bản là tự mình chiến đấu, nhiều nhất là hai hoặc ba người phối hợp với nhau.
Kim Phi thường nhấn mạnh lợi ích của sự đoàn kết, cuối cùng lúc này nó cũng hiện rõ.
Các nhân viên hộ tống không phải người vô dụng, tất cả đều đã nhìn thấy máu trong quá trình tiêu diệt thổ phỉ, cộng thêm việc Kim Phi động viên trước trận chiến đã có hiệu quả, không có nhân viên hộ tống nào rút lui.
Họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, thành công ngăn chặn đợt tấn công đầu tiên của bộ binh Cao Nguyên.
Sau đó, các nhân viên hộ tống phát động phản kích.
Càng ngày càng nhiều bộ binh Cao Nguyên bị binh lính nữ ẩn nấp đằng sau bắn chết.
Sinh tồn là bản năng của muôn loài, khi thương vong vượt quá trăm người, mấy chục bộ binh Cao Nguyên còn sót lại cuối cùng cũng sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng thứ chờ đợi bọn họ, là mũi tên của các tay nỏ.
Mười phút sau, trận chiến kết thúc.
Một trăm năm mươi bộ binh Cao Nguyên đều bị giết.
Nhân viên hộ tống cũng chết mười hai người, hai mươi hai người bị thương.
Hầu như tất cả những người bị thương đều bị thương nặng.
Kim Phi và Trương Lương nhìn nhau, ai cũng thấy được sự nhẹ nhõm trong mắt đối phương.
Có thể đánh giáp lá cà với bộ binh Cao Nguyên đến mức độ này, đã vượt xa kỳ vọng của Kim Phi.
Đội quân y phản ứng rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của Chu Cẩm, hai mươi hai người bị thương, về cơ bản đã hoàn thành quá trình rửa sạch vết thương.
“Đưa thi thể của những huynh đệ đã tử trận và huynh đệ bị thương lên thuyền, Sở Tùy An, dẫn người của ngươi đi cướp cầu!”
Trương Lương lớn tiếng ra lệnh.
“Dạ!”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống dẫn người xông vào pháo đài.
Một trăm năm mươi người cũng không đủ để bọn họ giết chứ đừng nói đến năm mươi người còn lại.
Trương Lương và Kim Phi lười nhìn trận chiến ở bờ Tây, đồng thời quay đầu nhìn sang bờ Đông.
Ở bờ Đông, đội trưởng bộ binh Cao Nguyên chịu trách nhiệm canh gác, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Trước khi đến hắn đã nghe nói, binh lính của Đại Khang đều là đồ thỏ đế.
Điều này cũng đã được chứng minh trong quá trình cướp cầu.
Thậm chí bọn họ còn chưa bắt đầu chiến đấu, lính canh giữ cầu của Đại Khang đều bỏ chạy quá nửa.
Còn dư lại mấy chục người, cũng không cần đánh, mà có thể tàn sát một cách dễ dàng.
Vì vậy hắn cảm thấy binh lính Đại Khang quả thực đúng như lời đồn.
Nhưng trận chiến vừa rồi bên kia sông, đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của hắn.
Ngoại trừ những tổn thất ban đầu mà nhân viên hộ tống phải gánh chịu, sau khi chống chọi được đợt tấn công đầu tiên của bộ binh Cao Nguyên, đã hoàn toàn áp chế được đối phương.
“Đội trưởng, thuyền của họ đang đến, chúng ta nên làm gì đây?”
Thuộc hạ hét lên, cuối cùng cũng khiến đội trưởng hoàn hồn.
Ngẩng đầu nhìn về phía mặt sông, đúng là có mấy chiếc thuyền lớn đang lái về bờ Đông.
Trên mỗi chiếc thuyền chi chít cấm vệ quân, tất cả đều mặc quần áo giống như nhóm sát thần vừa rồi.
Nhìn về phía xa, mấy chục chiếc thuyền lớn đều như vậy.
“Thần Quang Đại Tiên ở trên cao, trận chiến này không đánh được!”
Đội trưởng tuyệt vọng.
Số người trên mấy chục chiếc thuyền cộng lại, ít nhất là bảy tám ngàn.
Số người Cao Nguyên ở bốn pháo đài cộng lại cũng chưa đến năm trăm người, làm sao đánh được đây?
Chưa kể những người trên thuyền đều là tinh anh, cho dù là dân chúng bình thường, bảy tám nghìn người cũng có thể dìm chết bọn họ!
Nhưng nếu bỏ chạy thì chính là kẻ đào ngũ, khi quay về sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt vô cùng tàn khốc.
Đội trưởng Cao Nguyên chưa kịp quyết định nên đánh hay bỏ chạy thì hai pháo đài đối diện đã bị nhân viên hộ tống đoạt lấy.
Sau đó một chiếc thuyền lớn khác đến gần bờ Tây, một nhóm nhân viên hộ tống cầm búa, máy khoan và xẻng nhảy xuống thuyền, đinh đinh đang đang đập vỡ trụ cầu!
Sắc mặt của đội trưởng bộ binh lập tức thay đổi, hiểu được ý đồ của nhân viên hộ tống.
“Hari, mau cưỡi ngựa đến núi Mao Nhi báo cho Sanchi tướng quân, người Đại Khang muốn tháo dỡ cầu!”
Đội trưởng bộ binh gầm lên: “Những người khác theo ta qua cầu ngăn cản bọn họ!”
Cây cầu đá này là con đường gần nhất để trở về Cao Nguyên, nếu cây cầu bị phá bỏ, hậu quả còn khủng khiếp hơn so với chết trận!
Rất có thể sẽ bị Đan Châu treo cổ lên đến chết.
Trong truyền thuyết mê tín của Cao Nguyên, những chiến sĩ chết trận sẽ là anh hùng, có thể đi đến giới cực lạc.
Linh hồn của người bị treo cổ sẽ bị phong ấn trong cơ thể, vĩnh viễn rơi vào bóng tối.
“Dạ!”
Thuộc hạ tên Hari cưỡi một con chiến mã, phi như điên.
Còn đội trưởng bộ binh dẫn những người còn lại lao như điên về phía bờ Tây.
Nhưng lần này Trương Lương không cho bọn họ thêm cơ hội nào nữa, xe bắn đá trên boong của một số thuyền lớn đã phát động công kích.
Những bộ binh Cao Nguyên trên cầu đều vô thức ngẩng đầu lên.
Ở đỉnh đầu bọn họ, xuất hiện một đám mây đen.
Ngay sau đó, những hòn đá dày đặc bao phủ toàn bộ mặt cầu giống như những hạt mưa.
Hơn hai trăm lính bộ binh Cao Nguyên ở bờ Đông, trừ Hari cưỡi ngựa rời đi, còn lại đều bị đập chết trên cầu.
Không ai chạy thoát.
Khoảng cách từ cầu đá đến núi Mao Nhi không xa, bên phía Trương Lương vừa tập trung thi thể của người Cao Nguyên lại một chỗ thì Hari đã cưỡi ngựa chạy đến núi Mao Nhi.
“Sanchi tướng quân, không xong rồi, Đại Khang dẫn đến mấy ngàn người chiếm cây cầu đá, bọn họ muốn phá cầu!”
Chương 454: Phân binh cứu viện
"Ngươi nói gì, cầu đá bị chiếm rồi hả?"
Sanchi sửng sốt, túm lấy cổ áo Hari hét lên: "Nói mau, rốt cuộc có chuyện gì?”
"Sau bữa trưa, một đội hơn sáu mươi chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện trên sông, mỗi chiếc thuyền đều chật kín người...”
Hari nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra.
Khi biết được hai ba trăm người của đối phương đã giết chết hơn một trăm năm mươi bộ binh Thổ Phiên trong trận đấu sinh tử, mà đối phương chỉ bị thương vong hơn ba mươi người, Sanchi lập tức ngắt lời Hari.
"Đại Khang không thể có binh lính tinh nhuệ như vậy!"
"Tướng quân, ta thề với Thần Quang Đại Tiên, ta tuyệt đối không lừa ngài, nếu không ngài cứ treo cổ ta!”
Hari giơ tay thề: “Ta ở bên bờ sông nhìn rất rõ. Họ có một loại áo giáp vô cùng chắc chắn, căn bản không thể chém được”.
“Bộ áo giáp không thể chém được ư?”
Sanchi hơi cau mày.
Thần Quang Đại Tiên là tín ngưỡng của bọn họ, nếu Hari dám thề với Thần Quang Đại Tiên thì 99% những gì hắn nói đều là sự thật.
Một đội quân tinh nhuệ gồm hàng nghìn người đủ để thay đổi cục diện chiến tranh.
Sanchi không thể hiểu nổi, mọi người đều biết rõ, binh lính của Đại Khang rất yếu, nếu không Gada sẽ không dám tấn công thành Tây Xuyên chỉ với 20.000 người.
“Ngươi có biết họ là quân đội nào không?” Sanchi hỏi.
Hắn phải tìm hiểu xem nhóm quân tinh nhuệ này đến từ đâu?
"Ta không biết...” Hari lắc đầu.
Đại Khang có quá nhiều đội quân, chưa kể hắn là người Thổ Phiên, ngay cả binh bộ của Đại Khang cũng không thể nhớ được tên của tất cả các quân đội Đại Khang.
"Vậy ngươi có thấy cờ của bọn chúng không? Là loại cờ gì?"
"Ta thấy, cờ màu đen, trên có thêu hai chữ, nhưng ta không biết đó là chữ gì...”
Hari nói: "À, áo giáp, chiến đao và quân phục đều màu đen”.
"Sao lại có người dùng cờ, áo giáp và chiến đao màu đen chứ?"
Sanchi cũng bối rối.
Màu đen tượng trưng cho điềm gở ở Cao Nguyên, tuy Đại Khang không có cách nói này nhưng có rất ít người sử dụng cờ đen.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Sanchi lại hỏi: "Đội trưởng của các người đâu?"
"Đội trưởng đi tiếp viện cho bờ Tây, bị bọn chúng dùng máy bắn đá giết chết rồi!", Hari trả lời: "Trước khi đội trưởng đến bờ Tây đã bảo ta đến báo cáo với ngài”.
"Máy bắn đá chết tiệt!"
Sanchi đấm mạnh xuống bàn.
Sau khi biết Đại Khang có máy bắn đá, Gada cũng cử thợ thủ công đến phát triển nó.
Nguyên lý của máy bắn đá thực sự rất đơn giản các thợ thủ công đã nhanh chóng bắt chước.
Chỉ là sản phẩm bắt chước rất thô sơ.
Nó chỉ đặt một thanh ngang ở giữa, một bên treo vật nặng, một bên làm giỏ để đựng đá mà thôi.
Mặc dù nó cũng có thể ném đá, nhưng phạm vi chỉ trong mười mét, việc lấp đầy giỏ đựng đá cũng là điều vô cùng rắc rối.
Máy bắn đá do Kim Phi chế tạo không chỉ lợi dụng trọng lượng của vật nặng khi rơi xuống mà còn bổ sung thêm các kết cấu thép khác nhau, nó có thể dễ dàng ném một giỏ đầy đá ra xa ba mươi trượng. Nếu cần một đòn tấn công chính xác, có ít đá trong giỏ đựng thì có thể bắn xa nhất một trăm trượng.
Sản phẩm bắt chước của các thợ thủ công Thổ Phiên căn bản không thể so sánh được.
Đưa thứ này ra chiến trường hoàn toàn là một gánh nặng.
"Tướng quân Sanchi, khi ta rời đi, người Đại Khang đã bắt đầu phá bỏ cây cầu. Ngài nhất định phải cử người đi ngăn cản họ!" Hari khóc lóc cầu xin.
Nếu không có máy móc lớn thì việc phá hủy một cây cầu đá không phải là dễ dàng.
Núi Mao Nhi cách cầu đá không xa, nếu Sanchi dẫn quân đến giải cứu bây giờ thì vẫn chưa muộn.
"Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi!"
Sanchi vẫy tay đuổi Hari đi, sau đó đi qua đi lại trong lều.
Đan Châu bảo hắn ở lại đây, ngoài việc trông chừng Mạnh Thiên Hải ở núi Mao Nhi, nhiệm vụ khác của hắn là canh giữ đường rút lui của quân Thổ Phiên.
Nếu cây cầu đá bị phá bỏ, nhiệm vụ của hắn coi như thất bại.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Sanchi bảo cận vệ gọi cả ba phó tướng của mình đến.
"Mima, truyền lệnh Kỳ 1, Kỳ 2, Kỳ 3 lập tức xuất phát, chiếm lại cầu đá!"
Sanchi nhìn phó tướng.
“Tướng quân, tổng cộng chúng ta chỉ có năm Kỳ. Nếu chúng ta rút ba Kỳ cùng một lúc, đám người Đại Khang ở núi Mao Nhi vùng dậy đánh tiếp thì phải làm sao?” Phó tướng hỏi.
Kỳ là tổ chức quân đội Thổ Phiên, mỗi đội có khoảng một nghìn người.
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngươi cứ việc chiếm lại cây cầu là được!” Sanchi hét lên.
"Vâng!" Phó tướng đáp lời, quay người chạy ra khỏi lều.
"Nếu Mạnh Thiên Hải phát hiện chúng ta đã rút quân ba Kỳ, rất có thể hắn sẽ đột phá vòng vây”. Sanchi nhìn về phía phó tướng thứ hai: "Dawat, ngươi dẫn dắt Kỳ 4 và Kỳ 5, dù thế nào đi nữa cũng phải phòng thủ tốt dãy núi Mỏ Vịt, tuyệt đối không được để Mạnh Thiên Hải chạy ra khỏi núi Mao Nhi!”
Địa thế của dãy núi Mỏ Vịt rất nguy hiểm, chỉ cần núi Mao Nhi bị phong tỏa, Mạnh Thiên Hải sẽ bị nhốt chặt trong núi Mao Nhi.
"Tướng quân yên tâm, đám hèn nhát Mạnh Thiên Hải đã đói khát mấy ngày nay, nếu ta để bọn họ trốn thoát, ngài cứ việc treo cổ ta đến chết!"
Phó tướng tên Dawat vỗ ngực hứa hẹn.
Trên thực tế, thường chỉ có ba Kỳ phong tỏa dãy núi Mỏ Vịt, hai Kỳ còn lại thay phiên nhau sẵn sàng tiếp viện Tây Xuyên.
Đây cũng chính là lý do khiến Sanchi tự tin dám cử ba Kỳ đi chiếm lại cầu.
Họ đã từng chiến đấu với đám người Mạnh Thiên Hải, biết thực lực của Mạnh Thiên Hải.
Trong trận chiến đó, Mạnh Thiên Hải chiếm được vị trí thuận lợi nhưng vẫn không thể đánh bại được binh mã Thổ Phiên. Bây giờ vị trí thuận lợi đã nằm trong tay bọn họ, Mạnh Thiên Hải đã nhiều ngày đói khát, bắt đầu nhai vỏ cây, chắc chắn không thể lao ra ngoài được.
Nếu so sánh thì Sanchi càng lo lắng việc đội quân tinh nhuệ chưa biết rõ kia đã chiếm đoạt được cây cầu.
Dù vậy, Sanchi vẫn thận trọng nhắc nhở phó tướng đang chuẩn bị rời khỏi lều: “Quân của Mạnh Thiên Hải ít nhất có hàng nghìn người, ngươi tuyệt đối không được coi thường kẻ địch! Nếu hắn thực sự trốn thoát, chúng ta cũng đừng mong sống sót”.
“Vâng!” Vẻ mặt phó tướng cũng trở nên thận trọng.
"A Vượng, ngươi đích thân dẫn theo Hari, mau chóng đến thành Tây Xuyên, báo cáo tình hình với Đan Châu đại nhân, mời ngài ấy định đoạt!"
Sanchi nhìn người phó tướng cuối cùng một lần nữa.
"Rõ!"
A Vượng đáp rồi rời khỏi lều.
Bên ngoài căn lều lớn, binh mã hỗn loạn.
Khắp nơi đều tập hợp binh lính khẩn cấp.
Chẳng bao lâu, phó tướng tên Mima nhanh chóng rời doanh trại cùng ba nghìn binh mã, tiến thẳng về phía cây cầu đá.
Biết tình thế cấp bách, sau khi rời trại, Mima ra lệnh dùng hết tốc lực tiến về phía trước, từ núi Mao Nhi đến Thỏ Nhi Cốc chỉ mất nửa giờ.
Chỉ cần vượt qua Thỏ Nhi Cốc, tiến thêm hai dặm về phía trước chính là cây cầu đá.
Ở bờ tây sông Kim Mã, Kim Phi và Cửu công chúa đứng trên đỉnh núi, nhìn những người chèo thuyền bận rộn qua lại trên sông.
"Tiên sinh, sao đột nhiên ngài lại đổi ý?" Cửu công chúa hỏi.
Nếu Kim Phi muốn, nhiều nhất trong vòng nửa tiếng, các nhân viên hộ tống sẽ phá xong cây cầu.
Nhưng y đã không làm vậy, khi tất cả người Thổ Phiên đã chết hết, Kim Phi lại ra lệnh cho nhân viên hộ tống đang phá cây cầu dừng tay lại.
Y còn yêu cầu tất cả những người trên thuyền xuống thuyền trốn vào núi, sau đó bảo người chèo thuyền cố định tất cả các thuyền.
“Ta nghe Ngụy đại nhân nói, ban đầu để xây dựng cây cầu đá này, triều đại trước đã huy động hàng nghìn người dân, trước tiên phải chặn đứng thượng nguồn sông Kim Mã, sau đó phải mất một năm mới hoàn thành, nếu phá bỏ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của người dân ở hai bờ sông Kim Mã”.
Kim Phi nói: “Vả lại quân đội bị áp bức rồi vùng lên chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng, nếu như đường rút lui của người Thổ Phiên hoàn toàn bị cắt đứt, sẽ khơi dậy lòng tin về cái chết của bọn chúng, điều này không tốt cho trận chiến, chi bằng tạm thời giữ cây cầu lại”.
“Nhưng ngộ nhỡ người Thổ Phiên thực sự chiếm được cây cầu thì sao?” Cửu công chúa hỏi.
Chương 455: Vỡ đê
Chỉ mình mới biết chuyện của mình, người Thổ Phiên tưởng rằng trên thuyền đều có nhân viên hộ tống, thế nhưng Cửu công chúa biết rất rõ trong số họ chín mươi phần trăm là người dân bình thường giả vờ mai phục ở đó.
Nhân viên hộ tống tổng cộng cũng chỉ có một ngàn người, Đại Tráng còn dẫn đi một nửa.
Một khi cuộc chiến nổ ra, trên mỗi con thuyền phải có người điều khiển nỏ và máy bắn đá hạng nặng, đồng thời ngăn chặn gián điệp trong đám binh lính.
Chỉ có ba trăm người đầu tiên thật sự có khả năng chiến đấu trên cạn mà thôi.
"Nếu như chúng ta thật sự không trụ được nữa thì phá cầu cũng không muộn”. Kim Phi nói.
“Có thể kịp không?”, Cửu công chúa hỏi.
"Nhất định là kịp!" Kim Phi tự tin nói.
Cửu công chúa định hỏi Kim Phi sự tự tin của y đến từ đâu thì lính trinh sát chạy tới: "Đại nhân, kẻ địch đã vào Thỏ Nhi Cốc!"
"Bọn chúng có bao nhiêu người?" Kim Phi vội vàng hỏi.
“Ba ngàn người!” lính trinh sát trả lời.
“Không quá chênh lệch so với suy tính của chúng ta”.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Hai mắt Trương Lương đột nhiên sáng lên, hỏi: "Toàn bộ đã vào Cốc chưa?"
“Đã đi được nửa đường!” lính trinh sát trả lời.
"Một nửa...” Trương Lương quay đầu nhìn Kim Phi.
Nhận được cái gật đầu đồng ý của Kim Phi, anh ta ở một bên hô lớn: "Hắc Tử, phóng khói đi!"
“Rõ”.
Một binh lính ném ngọn đuốc đã chuẩn bị sẵn vào lò than.
Những cột khói đen bay lên trời!
Một lát sau, một cột khói đen bay hơn mười dặm về phía bắc.
Tiếp đến, cách đó hơn 20 dặm còn có một cột khói khác.
...
Ở Thỏ Nhi Cốc, Mima đã dẫn theo ba đội người ngựa Thổ Phiên vào trong.
"Đại nhân, ngài xem phía bên kia có khói kìa!"
Phụ tá cưỡi ngựa chỉ vào cột khói phía xa nói: “Có phải là người Đại Khang đã phát hiện ra chúng ta không?”
"Chỉ cần người Đại Khang không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta”.
Mima nói: “Thông báo cho những người phía sau cẩn thận, đừng rơi vào ổ phục kích của người Đại Khang!”
“Rõ!” Phụ tá vội vàng phóng đi.
Mima nhìn chằm chằm vào cột khói, trong lòng có một loại dự cảm không lành.
Một giây sau, hàng chục mũi nỏ hạng nặng phóng từ rừng cây hai bên thung lũng, tấn công trực tiếp vào đám đông Thổ Phiên.
"Cẩn thận bị tấn công!"
Người phụ tá hét lên, cuống cuồng bỏ chạy.
Nhưng Mima chợt thở phào nhẹ nhõm.
Hai bên Thỏ Nhi Cốc núi non thoai thoải, rừng rậm hai bên đã bị đốn hạ, muốn phục kích thì phải ẩn náu trong rừng cây cách đó hàng trăm trượng.
Khoảng cách này nằm ngoài tầm phóng của máy bắn đá nên chỉ có thể sử dụng cung nỏ nặng.
Cho dù là cung nỏ hạng nặng, sau khi bay mấy trăm trượng cũng gần như cạn kiệt sức lực, uy lực cũng giảm đi rất nhiều.
Những mũi tên nỏ nặng nề vốn có thể đâm xuyên kẻ địch thành xâu hồ lô, lúc này hầu như chỉ giết chết một hoặc hai người trước khi rơi xuống đất.
"Hari còn nói đây là quân đội tinh nhuệ, thật nhảm nhí!"
Ánh mắt Mima đầy khinh thường
Hắn ta dẫn theo ba nghìn cựu chiến binh dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, cho dù đối mặt với số lượng kẻ thù gấp đôi, hắn ta vẫn có dũng khí hừng hực chiến đấu!
"Mọi người chuẩn bị chiến đấu”.
Mima bình tĩnh ra lệnh.
Binh lính Thổ Phiên lập tức rút đao dài ra, cảnh giác nhìn sườn đồi hai bên.
Nhưng năm phút trôi qua, trên sườn đồi lại không có chút động tĩnh nào.
Thay vào đó là một âm thanh ầm ầm vang vọng từ phương Bắc.
“Không hay rồi, người Đại Khang nhất định là cố ý làm chúng ta lơ là, sợ chúng ta ngăn cản bọn họ phá cầu”.
Mima hét lên: "Mọi người, lập tức xuất phát, lao qua Thỏ Nhi Cốc, càng nhanh càng tốt!"
Tuân theo mệnh lệnh của hắn, quân Thổ Phiên lại chạy về phía tây.
Chẳng bao lâu, Mima lao ra khỏi Thỏ Nhi Cốc.
Lúc này không có bất kỳ ai ngăn cản bọn họ.
Mima ngay lập tức nhìn thấy những chiếc thuyền đủ kích cỡ trên sông, đúng như Hari đã nói, có tới hàng chục chiếc thuyền chiến.
Nhưng Hari từng nói con thuyền nào cũng đầy rẫy những binh lính mặc y phục màu đen, còn Mima chỉ thấy con thuyền nào cũng trống rỗng, không có ai trong đó.
“Đại... Đại nhân... mau... mau nhìn xem”.
Người phụ tá vỗ nhẹ vào cánh tay Mima, giọng run run.
“Nhìn cái gì?” Mima quay đầu lại một cách thiếu kiên nhẫn.
Giây tiếp theo, Mima cảm thấy nhịp tim mình như ngừng đập.
Đồng tử cũng co rút lại như kim tiêm!
Phía bắc con sông có một làn sóng cao như một bức tường lao về phía hắn!
Mima cuối cùng cũng hiểu được âm thanh ầm ĩ mà hắn nghe thấy trước đó đến từ đâu!
"Mọi người, lập tức tìm nơi cao ráo!"
Mima cảm thấy da đầu sắp nổ tung, hắn gầm lên, quay người chạy về phía Thỏ Nhi Cốc.
Các bộ binh Thổ Phiên khác cũng nhanh chóng chạy theo.
Nhưng họ mới chạy được nửa đường thì cơn lũ khủng khiếp ập đến.
Trước sức mạnh của thiên nhiên, con người và loài kiến gần như không có sự khác biệt.
Ba nghìn binh sĩ Thổ Phiên bị lũ cuốn trôi mà không có cơ hội vùng vẫy.
Trên sông, thuyền đủ kích cỡ cũng bị nước lũ cuốn lên lật xuống, nếu Kim Phi không cảnh báo trước cho các thợ thuyền để cố định thuyền thì có lẽ đã sớm bị cuốn đi đâu cũng không biết.
Dù vậy, hai chiếc thuyền nhỏ vẫn bị sóng đánh lật úp.
Trên đỉnh núi, Trương Lương nhìn xuống, run rẩy vì phấn khích.
Kim Phi từ lâu đã nói với hắn rằng chiến đấu là việc lớn liên quan đến sống chết, phải lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng được, cố gắng hết sức để tiêu diệt sức mạnh của kẻ thù.
Hắn cũng từng nghe Mãn Thương nói rằng lúc Kim Phi đánh trận ở phương bắc, đã dùng nước chặn người Đảng Hạng, sau đó mới giành được thắng lợi.
Nhưng nghe nói dù sao cũng chỉ là nghe nói, đã ai từng tận mắt chứng kiến đòn tấn công chấn động của cơn lũ lao nhanh cuồn cuộn, cuốn đi hết tất cả mọi thứ đâu cơ chứ?
Biểu hiện của Trương Lượng vẫn tốt, Khánh Mộ Lam nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Trong mắt Cửu công chúa cũng đầy kinh ngạc, môi bị cắn đến trắng bệch.
Trước đây cô ấy từng nghe nói Kim Phi là một võ tướng giỏi, nhưng cũng Kim Phi chỉ mới đánh một trận lớn. Cửu công chúa vẫn không tin lắm.
Cô ấy luôn cảm thấy khả năng chỉ huy của Kim Phi có thể sánh ngang với Khánh Hoài.
Nhưng lần này, cô ấy cùng Kim Phi lập ra toàn bộ quá trình tác chiến, hôm nay lại tận mắt chứng kiến Kim Phi chỉ huy trận chiến, Cửu Công chúa mới nhận ra Kim Phi giỏi hơn Khánh Hoài rất nhiều.
Khánh Hoài giỏi trong trận chiến ở rừng rậm. Anh ta từng dẫn dắt quân Đảng Hạng đi vòng quanh núi như dắt chó đi dạo và thành công hạ gục chúng.
Đến giờ, câu chuyện này này luôn là huyền thoại trong quân đội.
Thật ra, Cửu Công chúa biết rằng Khánh Hoài đã chiến đấu rất vất vả trong trận chiến đó, quân Thiết Lâm cũng chịu nhiều thương vong.
Tình hình ở Tây Xuyên bây giờ còn nguy hiểm hơn so với Khánh Hoài lúc đó.
Nếu để Khánh Hoài dẫn quân Thiết Lâm đánh trận ngày hôm nay, dù có thắng thì chắc chắn đó cũng là một thắng lợi vô cùng gian nan.
Nhưng Kim Phi chỉ chiếm cây cầu để thu hút người Thổ Phiên, sau đó lại bảo thượng nguồn đào bờ sông, ba nghìn lính bộ binh Thổ Phiên tinh nhuệ đã bị tiêu diệt trong khi quân ta trò chuyện cười đùa mà không tốn một mạng.
So với Khánh Hoài, y không hề yếu hơn.
Địa vị của Kim Phi trong mắt Cửu công chúa càng tăng thêm một bậc.
Khi quay lại nhìn Kim Phi, trong mắt Cửu công chúa hiện lên vẻ kiên định.
Một người như Kim Phi nếu trở thành kẻ thù thì quá đáng sợ.
Vì vậy, dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Kim Phi.
Mặc kệ phải trả bất cứ giá nào!
"Chắc bây giờ toàn bộ người Thổ Phiên đã chết hết rồi nhỉ?"
Khánh Mộ Lam nhìn Thỏ Nhi Cốc bị lũ lớn nhấn chìm, hào hứng hỏi.
"Cho dù có một vài người may mắn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình hình chung”.
Cửu công chúa thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Tiếp theo, đã đến lúc chúng ta phản công!"
Kim Phi ngước nhìn lên bầu trời và nói: "Lương ca, phóng khói đi”.
Ngay sau đó, một cột khói khác bay lên bầu trời.
Chỉ là lần này cột khói có màu đỏ.
Bình luận facebook