-
Chương 461-465
Chương 461: Chủ động từ bỏ
“Kim Phi? Người đó là ai?”
Đan Châu cau mày lại, hỏi.
“Kim Phi là Nam tước Thanh Thủy của Đại Khang, bây giờ đang là thống lĩnh hộ vệ của công chúa Đại Khang Trần Văn Nhi”.
Ông lão vuốt chòm râu, đáp lại.
“À, ta nhớ rồi. Nghe đồn Trần Văn Nhi trời sinh tính tình phong lưu, qua lại với một Nam tước Thanh Thủy tên Phi gì đấy. Trước ngày đến Thổ Phiên, cô ta còn đi tìm tên Nam tước này, gặp riêng mấy ngày. Lúc đó ta còn không tin, ai ngờ lại là sự thật”.
Đan Châu như đã ngộ ra, nói: “Trần Văn Nhi cũng thật không biết xấu hổ, lại còn đưa nhân tình lên làm thống lĩnh hộ vệ, để tặng tịu cho dễ à?”
“Ta dám lấy đầu mình ra can đoan, Trần Văn Nhi và Kim Phi không hề giống mấy lời đồn đại. Tướng quân không nên để những lời đó che mắt mình, càng không nên vì chuyện này mà khinh thường họ”.
Ông lão nói tiếp: “Sanchi tướng quân cũng vì khinh thường Trần Văn Nhi và Kim Phi nên mới để mất núi Mao Nhi và mạng của chính mình”.
“Xin Vu tiên sinh chỉ giáo!”
Đan Châu chắp tay lại rồi nói.
Ông lão tên là Vu Triết, cũng coi như quân sư của Đan Châu.
Thổ Phiên nằm trên cao nguyên, điều kiện sinh tồn rất tệ, phong tục tập quán thì khắc nghiệt, trình độ giáo dục còn kém Đại Khang một bậc.
Trước kia Đan Châu đánh giặc cũng chỉ biết ngồi trên lưng ngựa chém giết quân địch. Mãi cho đến khi gặp được một học giả Vu Triết khi đang lưu lạc nơi cao nguyên, gã mới bắt đầu dùng não để đánh trận.
Mười mấy năm sau, dưới sự phụ tá của Vu Triết, Đan Châu thắng trận liên tiếp.
Gã có được thành tựu của ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của Vu Triết.
Vì vậy, Đan Châu hết sức tin tưởng và tôn kính Vu Triết.
“Trước khi đại quân xuất phát, ta có dẫn một người Đại Khang tên Phùng Thánh đến gặp tướng quân. Không biết tướng quân có nhớ không?” Vu Triết hỏi.
“Nhớ kỹ là đằng khác. Một tên khoe khoang khoác lác”. Đan Châu cau mày nói
Sau khi Phùng Thánh chạy trốn tới Thổ Phiên, ông ta vẫn lang thang khắp nơi, muốn kết giao với tầng lớp thượng lưu của Thổ Phiên. Ông ta muốn thông qua những người này để đặt chân lên Thổ Phiên.
Nhưng người Thổ Phiên lại chẳng hề quan tâm tới ông ta. Phùng Thành vấp phải trở ngại ở khắp nơi.
Vu Triết cũng là người Hán, thậm chí đã tiếp đã Phùng Thánh vài lần, còn đưa ông ta tới gặp Đan Châu.
Đáng tiếc, Đan Châu lại cảm thấy Phùng Thánh là kẻ không đáng tin. Gã chỉ qua loa nói mấy câu đối phó rồi kiếm cớ tiễn khách.
“Phùng Thánh này là người thế nào, tạm thời chúng ta chưa bàn tới. Giờ phải nói tới Kim Phi”.
“Trước khi đến đây, Phùng Thánh đã nhắc nhở ta nhiều lần, rằng phải cẩn thận với người này. Ban đầu ta thấy Phùng Thánh nói thế thì hơi quá, nhưng vì để đảm bảo an toàn, ta vẫn phái người đi điều tra, lại phát hiện ra Kim Phi này đúng thật không phải là kẻ đơn giản”.
“Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá khiến tiên sinh phiền não chính là xuất phát từ tay kẻ này!”
“Thì ra là hắn!” Đan Châu nghiến răng nói.
Sở dĩ gã chưa phát động tổng tiến công là bởi vì những cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trên tường thành Tây Xuyên.
Độ sát thương của hai thứ vũ khí này mạnh hơn nhiều so với những mũi tên thông thường.
Cho dù có phái quân tấn công mạnh, có đánh chiếm được thành Tây Xuyên, thì kỵ binh của Thổ Phiên vẫn tổn thất vô cùng lớn.
“Kim Phi này, ngoại trừ khả năng chế tạo vũ khí ra, cũng không thể khinh thường kỹ năng bố trí đội hình của hắn”.
Vu Triết hỏi: “Mùa xuân, Đảng Hạng và Đại Khang đánh nhau một trận ở Thanh Thủy Cốc ngoài thành Vị Châu. Không biết tướng quân đã nghe qua chưa?”
“Có biết”. Đan Châu gật đáp: “Người Đảng Hạng thua, nhưng Đại Khang lại tăng cống nạp hằng năm”.
Nội bộ của Thổ Phiên đã hỗn chiến nhiều năm, ban đầu Gada chỉ muốn nghỉ ngơi lấy sức, không hề có ý định khởi chiến với Đại Khang.
Nhưng sau khi nghe thấy tin này, ông ta lại quyết định tìm cơ hội tấn công.
“Sau khi đi tới Tây Xuyên, ta đã phái người đi thu thập thông tin, mới hay rằng Kim Phi chính là người đánh bại người Đảng Hạng”.
Vu Triết nói: “Tướng quân có biết hắn dùng bao nhiêu người để đánh bại mười ngàn kỵ binh không?”
“Bao nhiêu?” Đan Châu hỏi.
“Không tới ba ngàn người!”
“Không thể nào!” Đan Châu lắc đầu nói.
Bởi vì thông tin quá lạc hậu, mặc dù gã có nghe nói trong cuộc chiến ở Thanh Thủy Cốc, nhưng vẫn không được nghe chi tiết về quá trình của trận chiến.
Đan Châu đã đánh trận nửa đời người, gã hiểu ý nghĩa của mười ngàn kỵ binh.
Đừng nói là ba ngàn bộ binh, có ba chục ngàn cũng rất khó để đánh bại mười nghìn kỵ binh.
“Lúc mới nghe nói, ta cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường, không có khả năng. Nhưng sau đó ta đã bảo gián điệp đặc biệt đi thu thập tình báo, mới biết đó là sự thật”.
Vu Triết vừa nói vừa lấy ra một mẩu tình báo ra.
Trong đó ghi cặn kẽ quá trình của trận chiến nơi Thanh Thủy Cốc.
Sau khi xem xong, Đan Châu im lặng không nói gì.
Cuối cùng, gã thở dài một tiếng, nói: “Trước đây ta lại không biết trên đời có người tài giỏi như vậy. Chả trách hắn có thể diệt đội ngũ ba ngàn quân của ta mà không tốn một binh lính nào. Thủ đoạn của hắn đúng là chưa nghe bao giờ!”
Vu Triết vuốt râu, vui mừng mỉm cười.
Ông ta nói nhiều như vậy là muốn nhắc nhở Đan Châu không thể khinh địch.
Xem ra lời nhắc nhở kia có tác dụng rồi.
Hai người bàn bạc lại về chiến lược. Mãi đến nửa đêm, Vu Triết mới rời đi.
Kết quả là ngày hôm sau, mặt trời còn chưa mọc mà Vu Triết đã tới.
“Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đan Châu vừa mặc quần áo vào vừa hỏi.
Nếu như không có việc gì thì Vu Triết sẽ không bao giờ tới đây sớm để quấy rầy gã.
“Tướng quân, ta vừa mới nhận được tin tức. Trần Văn Nhi đã từ bỏ núi Mao Nhi, dẫn theo Mạnh Thiên Hải xông tới thành Tây Xuyên”. Vu Triết hoảng loạn nói.
“Trần Văn Nhi điên rồi sao?” Đan Châu dừng lại việc trên tay, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Đêm hôm qua hai người đã bàn bạc tới nửa đêm, chính là đang bàn chuyện núi Mao Nhi.
Núi Mao Nhi chạy dài từ sông Kim Mã tới thành Tây Xuyên, địa hình cực kỳ thích hợp để phòng ngự.
Đó là lý do lần trước Khánh Hâm Nghiêu mới phái Mạnh Thiên Hải mai phục Đan Châu ở núi Mao Nhi.
Cả Đan Châu và Vu Triết tối qua đều cho rằng, Cửu công chúa chắc chắn sẽ để Mạnh Thiên Hải tiếp tục phong tỏa núi Mao Nhi, cắt đứt đường lui của quân Thổ Phiên.
Không ngờ mới chỉ canh giờ sau, cả hai đều như bị vả vào mặt.
Cửu công chúa lại bỏ nơi có địa hình thuận lợi kia, nơi mà vất vả lắm mới lấy lại được, đi về phía thành Tây Xuyên.
Đan Châu thật sự không thể hiểu được Cửu công chúa đang nghĩ gì.
“Tiên sinh, chúng ta có nên phái người ngăn họ lại không?”
Trong đầu Đan Châu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Lúc này trong tay Trần Văn Nhi chỉ có nhóm Mạnh Thiên Hải, lại còn từ bỏ đi địa hình thuận lợi như vậy. Đây chính cơ hội tốt để ta trừ khử Trần Văn Nhi và Kim Phi!”
“Không được!” Vu Triết vội nói: “Quân của Mạnh Thiên Hải phải tới mấy ngàn người. Muốn nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng, ít nhất phải phái ra số lượng quân như nhau mới nắm chắc được”.
Mà lúc này đại quân đều có nhiệm vụ riêng. Một khi phái ra mấy ngàn người và ngựa, chắc chắn nhiều nơi sẽ xảy ra vấn đề. Nếu Khánh Hâm Nghiêu lại dẫn người ra khỏi thành, hậu quả khi đó sẽ rất khó lường.
“Ta cho rằng, Mạnh Thiên Hải chủ động từ bỏ núi Mao Nhi, có lẽ là muốn dụ tướng quân chia binh”.
“Ý của tiên sinh là?” Đan Châu hỏi lại.
“Mặc kệ bọn chúng”. Vu Triết nói: “Hiện tại những địa hình thuận lợi xung quanh thành Tây Xuyên đều nằm trong tay chúng ta. Mạnh Thiên Hải chủ động tấn công chúng ta thì không khác gì tự hắn đi tìm đường chết. Mặc kệ hắn muốn làm gì, chúng ta cứ tùy cơ ứng biến là được”.
Vu Triết nói tiếp: “Nếu như bọn chúng muốn dụ chúng ta thì đừng để ý. Sau đấy chúng sẽ tự quay về núi Mao Nhi. Nếu bọn chúng đánh thật, ta cứ chiếm lấy địa hình có lợi, rồi đợi đến khi quân địch kiệt sức lại chủ động tấn công. Tiết kiệm được sức lực, phần thắng cũng chắc hơn!”
“Có lý!” Đan Châu khẽ gật đầu: “Vậy cứ làm theo lời của tiên sinh, mặc kệ bọn chúng vậy!”
Chương 462: Chiến thuật tâm lý
Sắc trời lờ mờ sáng.
Mấy ngàn tướng sĩ Đại Khang xếp thành đội, đi ra khỏi núi Mao Nhi, dọc theo đường lớn đi thẳng về hướng đông.
Đi đầu là tiểu đoàn Thiết Hổ, ở hai bên sườn của đội ngũ, là một trăm nhân viên hộ tống mặc áo giáp màu đen.
Những người này chỉ là nhân viên hộ tống giáp đen, nhưng tất cả đều ngồi trên lưng ngựa.
Sâu trong tim Mạnh Thiên Hải phát ra sự cảm kích với nhân viên hộ tống, biết khi đi đường bọn họ mặc giáp nặng sẽ mệt mỏi, nên dù núi Mao Nhi chỉ có một trăm con ngựa chiến cũng đưa hết đến cho đội nhân viên hộ tống.
Bao gồm cả ngựa chiến của anh ta.
Kim Phi cũng không khách sáo, thu hết tất cả, để Đại Tráng tập hợp thành một đội kị binh.
Ngồi trên lưng ngựa, nhân viên hộ tống mặc giáp nặng có thể duy trì thể lực, ứng phó với các tình huống đột xuất bất cứ lúc nào.
Cửu công chúa giảm tốc độ ngựa chạy, đi cùng Kim Phi, nói: “Tiên sinh, ngài nghĩ Đan Châu có thể phái người tới chặn đánh chúng ta không?”
“Từ núi Mao Nhi tới thành Tây Xuyên, ở giữa không có chỗ hiểm có thể mai phục, đường lớn cũng không rộng rãi gì, hơn nữa nhiều khúc cong, ưu thế của kị binh rất nhỏ, ta cảm thấy hắn sẽ không làm vậy”.
Kim Phi nói: “Ta bảo Hầu Tử dẫn người đi trước dò đường, nếu Đan Châu thật sự phái người tới, chúng ta cũng đủ thời gian phản ứng, có khi còn thuận thế ăn luôn bọn họ”.
Ưu thế lớn nhất của kị binh là xung đột, mặc dù địa thế ngoài thành Tây Xuyên không hiểm trở, nhưng hai bên sườn đường lớn nếu không phải sườn núi nhỏ cũng là rừng cây, khúc cong rất nhiều, kị binh hoàn toàn không chạy được.
Hơn nữa đường lớn không rộng, dùng mấy cung nỏ hạng nặng cũng đủ bao vây.
Kị binh của Đan Châu mà muốn lập đội hình chiến đấu với Kim Phi ở đây thì hoàn toàn không có bất kì ưu thế gì.
Đây cũng là nguyên nhân Vu Triết kiến nghị Đan Châu đừng xuất binh.
Từ núi Mao Nhi đến thành Tây Xuyên cũng không xa, xuất phát lúc trời chưa sáng, đến giữa trưa, đại quân đã đến dốc Đại Mãng cách ngoài thành Tây Xuyên mười dặm.
Nghe nói hơn trăm năm trước, nơi này từng xuất hiện một con rắn khổng lồ, vậy nên mới có cái tên này.
Đội ngũ đi đến dốc Đại Mãng, Mạnh Thiên Hải hạ lệnh đội chiến đấu mở trận ở vạt dưới sườn núi, đề phòng Đan Châu phát động tấn công bất ngờ.
Đội hậu cần lập tức bắt đầu dựng trại đóng quân.
Đám người Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam, Mạnh Thiên Hải đi lên chỗ cao, quan sát doanh trại Thổ Phiên.
“Tiên sinh, dựng trại ở đây không thích hợp lắm đâu?”
Khánh Mộ Lam nhìn địa hình bốn phía, mắt lộ vẻ lo lắng.
“Đường lớn xuyên qua dốc Đại Mãng, chiếm lĩnh sườn núi Đại Mãng, cũng như chiếm cứ núi Mao Nhi, cắt đứt đường lui của quân Thổ Phiên, hơn nữa bên kia còn có con sông nhỏ, có thể dùng nước để giải quyết vấn đề doanh trại, vì sao không hợp?” Kim Phi hỏi.
Về vấn đề dừng trại ở đâu, tối hôm qua Kim Phi, Cửu công chúa và Mạnh Thiên Hải đã thảo luận rất lâu, cuối cùng chọn dốc Đại Mãng.
Ban đêm Khánh Mộ Lam, Trương Lương đi theo phó tướng của Mạnh Thiên Hải kiểm tra phòng ngự của doanh trại, không tham gia vào.
Cửu công chúa biết Kim Phi đang kiểm tra Khánh Mộ Lam, nên mỉm cười không nói chen vào.
“Nơi này cách doanh trại Thổ Phiên quá gần, không an toàn!”
Khánh Mộ Lam nói: “Nếu người Thổ Phiên đánh tới đây, thời gian phản ứng của chúng ta quá ngắn”.
Doanh trại Đan Châu nằm trên mảnh đất trống cách ngoài thành Tây Xuyên ba dặm, cả doanh trại chạy dài ba bốn dặm.
Dốc Đại Mãng cách phía tây thành mười dặm.
Nói cách khác, ranh giới mảnh đất của doanh trại Đan Châu cách dốc Đại Mãng không đến năm dặm.
Với kị binh mà nói, khoảng cách năm dặm này thật sự quá gần, đánh một roi là có thể chạy tới.
“Cô có nhìn thấy triền núi kia không?”
Kim Phi chỉ vào sườn phía đông của dốc Đại Mãng, nói: “Có cái triền núi này, kị binh cũng không dám lên núi!”
Khánh Mộ Lam nhìn chằm chằm vào triền núi, quan sát một hồi, sau đó lộ vẻ hiểu ra.
Sườn đông của dốc Đại Mãng không được coi là dốc đứng, nhưng toàn là các hòn đá lớn bé đủ loại.
Người đi lên thì không sao, nhưng ngựa chiến sẽ dễ bị những hòn đá này đâm vào chân.
“Kị binh không lên được, nhưng bộ binh thì sao?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Nếu bộ binh đi lên, vậy đánh thôi!” Kim Phi nói: “Nếu bộ binh cũng sợ, vậy trận đó không cần đánh, đi tìm Đan Châu đầu hàng luôn đi!”
Thủ hạ thật sự lợi hại của Đan Châu cũng là kị binh.
Xung quanh doanh trại Thổ Phiên là mảnh đất rộng lớn, chiến đấu với kị binh ở nơi này chính là đưa đồ ăn cho người ta.
Với thủ hạ ít ỏi của bọn họ, chỉ sợ còn không đánh lại hai ngàn kị binh.
Cho dù có thành lập được trận Macedonia cũng vô dụng.
Hai cánh trái phải và phía sau của trận Macedonia đều là điểm yếu, trên gò đất cũng cực kì bị động.
Nếu kị binh vòng ra hai sườn hoặc phía sau, cơ bản cũng chỉ có thể chờ chết.
Lúc trước Kim Phi có thể lấy nhiều địch ít, đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, nguyên nhân chủ yếu là vì hai sườn của Thanh Thủy Cốc đều là vách núi, dù người Đảng Hạng đi vòng qua, cũng chỉ có thể đối mặt chính diện.
Hơn nữa Kim Phi nắm rõ Thanh Thủy Cốc trông lòng bàn tay, trừ trận Macedonia ra, y còn có thể đào hố bẫy ngựa trước.
Bây giờ Đan Châu đã nắm giữ hết địa hình có lợi ở ngoài thành Tây Xuyên, căn bản không có khả năng cho Kim Phi cơ hội bố trí chiến trường trước.
Cho nên tất nhiên sẽ xảy ra trận chiến chính diện.
Nếu ngay cả dũng khí đối kháng chính diện với bộ binh Thổ Phiên mà binh lính Đại Khang cũng không có, vậy thì cuộc chiến này thật sự không cần tiếp tục nữa.
Kim Phi quay về Kim Xuyên, dẫn Quan Hạ Nhi bỏ chạy tới Giang Nam vào rừng làm cướp cũng được.
“Điện hạ yên tâm, cho dù quân uy thắng có chết hết, lần này cũng tuyệt đối sẽ không lui về sau một bước đâu!”
Mạnh Thiên Hải nhanh chóng tỏ lòng trung thành: “Ai dám lui về sau, ta sẽ tự chém hắn!”
“Thứ ta muốn không phải là nói suông, là hành động thực tế!” Cửu công chúa nói: “Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng!”
“Điện hạ, nếu kẻ địch đánh đến, tội thần bằng lòng tự mình đến trước trận đốc chiến!”
Mạnh Thiên Hải trừng mắt nói.
“Được rồi, nhanh đi đi”. Cửu công chúa khẽ gật đầu.
Mạnh Thiên Hải khom người rời đi.
Châu Nhi và Mạnh Thiên Hải đi ngang qua nhau, đến trước người Cửu công chúa: “Điện hạ, dựng trại xong rồi”.
“Tiên sinh, lúc trước Ngụy Đại Đồng có tặng ta một bịch trà, cùng đi nếm thử?”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi nói.
“Vội vã cả buổi sáng, uống ly trà giải khát cũng không tệ”.
Lúc này không có người ngoài, Kim Phi cũng khá thoải mái.
“Tỷ tỷ, tỷ đi không?”
Cửu công chúa lại nhìn Khánh Mộ Lam.
“Đã là lúc nào rồi, hai người các ngươi còn có tâm tư uống trà?”
Khánh Mộ Lam trợn trắng mắt với hai người: “Nhỡ đâu uống được một nửa, người Thổ Phiên đánh tới, ta xem hai người còn uống được không?”
“Tỷ tỷ, tiên sinh đã nói với tỷ rồi, đánh giặc thì phải nghĩ tới tâm lí của kẻ địch, tỷ quên mất rồi sao?”
Cửu công chúa nói: “Nếu người chỉ huy quân Thổ Phiên là một mãnh tướng có tính tình nóng nảy, lúc này đã sớm đánh tới rồi.
Nhưng chúng ta đã đến dốc Đại Mãng, trừ việc phái người tới tìm hiểu, Đan Châu cũng không có hành động khác, cho thấy hắn là người cẩn thận đa nghi, chúng ta càng khiêu khích như vậy, hắn sẽ càng lo lắng chúng ta gài bẫy, sẽ càng cẩn thận hơn”.
Thật ra Cửu công chúa đã đoán sai, người cẩn thận đa nghi không phải Đan Châu, mà là Vu Triết.
Nhưng Vu Triết nói gì Đan Châu nghe nấy, Vu Triết đa nghi, Đan Châu cũng đa nghi giống vậy.
“Có lí, đặc biệt là lúc tiên sinh ở sông Kim Mã, không mất một binh một tướng nào đã xử lí 3000 người của hắn, chắc chắn Đan Châu cũng kiêng kị, sợ tiên sinh bẫy hắn lần nữa”.
Khánh Mộ Lam bừng tỉnh gật đầu: “Chỉ sợ bây giờ Đan Châu đang nhức đầu lắm đấy”.
…
Doanh trại Thổ Phiên.
Đan Châu đúng là đau đầu.
Không chỉ gã, quân sư Vu Triết cũng bắt đầu đau đầu.
Bọn họ vẫn luôn chú ý hướng đi của đám người Kim Phi.
Biết bọn họ dựng trại ở dốc Đại Mãng, hai người đều có chút phiền lòng.
Dốc Đại Mãng không tính là dễ thủ khó công, nhưng không dễ dàng cho kị binh lắm.
Là loại địa hình đánh thì đánh được, nhưng phải trả một cái giá nhất định.
Quan trọng nhất là, dốc Đại Mãng cách doanh trại Thổ Phiên quá gần, nếu hai bên chiến đấu trực tiếp, với khoảng cách gần như vậy, chẳng khác nào là dán mặt vào nhau.
“Người Đại Khang đang khiêu khích!” Đan Châu tức giận nói: “Tiên sinh, trận này phải đánh!”
Chương 463: Muốn xem không?
“Tướng quân định phái ai đi đánh? Mang theo bao nhiêu người?” Vu Triết hỏi.
“Những người khác đều không có thời gian, không thì để A Vượng dẫn người đi đi”.
Đan Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta vẫn còn năm ngàn bộ binh, để A Vượng dẫn ba ngàn, tiên sinh nghĩ sao?”
A Vượng vốn là cấp dưới của Sanchi, dẫn Hari đến báo tin, kết quả trong một đêm, không thể quay về...
Song gã cũng tránh được một kiếp nạn.
“Sanchi có năm ngàn bộ binh, nhưng đều bị Kim Phi tiêu diệt trong một đêm, tướng quân cho rằng ba ngàn người có thể đánh bại Kim Phi sao?” Vu Triết hỏi.
“Đó là trước đó y đã gài bẫy ba ngàn người của Sanchi, bằng không với năm ngàn quân canh giữ, Kim Phi không thể chiếm được núi Mao Nhi!” Đan Châu tức giận hét lên.
“Vậy làm sao tướng quân biết lần này hắn không có tính toán chứ?” Vu Triết hỏi tiếp: “Người chỉ huy quân đội Đại Khang hiện tại không phải Mạnh Thiên Hải, mà là Kim Phi, cộng thêm công chúa Trần Văn Nhi đang ở dốc Đại Mãng, tinh thần quân Đại Khang đang cao, cho dù không có thủ đoạn gì, tướng quân cho rằng ba ngàn người có thể đánh bại dốc Đại Mãng ư?”
“Tiên sinh có đối sách gì không?” Đan Châu hỏi.
“Nếu tướng quân thực sự quyết tâm muốn bắt Trần Văn Nhi và Kim Phi, thì ta đề nghị tướng quân bao vây dốc Đại Mãng!” Vu Triết đáp.
“Dốc Đại Mãng không hề nhỏ, nếu muốn bao vây toàn bộ, e rằng phải huy động hết nhân tài mới được”. Đan Châu cau mày nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta phải bỏ doanh trại, mọi sắp xếp trước đó đều là uổng phí!”
“Khi ta còn nhỏ, cha ta từng nói với ta, khi kẻ địch quá mạnh, không nên lấy trứng chọi đá, mà hãy tìm cách chia cắt kẻ thù, ăn bọn chúng từng chút một”.
Vu Triết nói: “Ta cảm thấy bây giờ Kim Phi có suy nghĩ này, trước tiên sẽ ăn Sanchi một chút, sau đó dụ tướng quân xuất binh, dần dần ăn mòn sinh lực của chúng ta!
Cho nên, ta cho rằng, tướng quân không đánh thì thôi, nếu đánh thì nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, không cho y bất kỳ cơ hội nào!”
“Ơ...”
Trong lúc nhất thời, Đan Châu khó mà đưa ra lựa chọn.
Gã thừa nhận Vu Triết nói đúng, nếu chỉ phái ba ngàn nhân, quả thật không thể ăn dốc Đại Mãng, ngược lại có thể bị Kim Phi ăn mất.
Cách an toàn nhất là huy động toàn bộ nhân lực, bao vây sườn núi Đại Mãng.
Nhưng trong trường hợp này, gã phải từ bỏ doanh trại hiện tại, cái giá phải trả quá cao.
“Tướng quân, một mệnh lệnh của ngài, có thể quyết định sống chết của mười triệu tướng sĩ, cho nên tuyệt đối không được tức giận!”
Thấy Đan Châu đã dần bình tĩnh, Vu Triết mới khuyên nhủ: “Kim Phi là người quỷ kế đa đoan, hơn nữa giỏi lợi dụng tình thế, đối đầu với người này, nhất định phải cẩn thận!”
“Tiên sinh dạy phải”. Đan Châu ôm quyền khom người: “Xin tiên sinh cho ta một lời khuyên, bây giờ ta nên làm gì?”
“Tạm thời ta không thể đoán ra được đường đi Kim Phi, đề nghị tướng quân đừng hành động thiếu suy nghĩ”.
Vu Triết nói: “Ra khỏi dốc Đại Mãng sẽ thấy đất bằng, là thiên hạ của kị binh, chắc hẳn những người như Kim Phi cũng không dám xông vào doanh trại, chúng ta hãy đợi một lát, xem phản ứng của Kim Phi rồi nói sau”.
“Có lý”. Đan Châu suy nghĩ, rồi gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo lời tiên sinh nói đi!”
Khi hai người đang nói chuyện, đội trưởng đội cận vệ của Đan Châu đột nhiên vén rèm chạy vào.
“Tướng quân, Vu tiên sinh, hai người ra ngoài nhìn thử!”
Cận vệ trưởng vội nói.
Đan Châu không kịp quở trách cận vệ, vội vàng lao ra khỏi lều.
Vu Triết cũng vội vàng đi theo.
Chỉ thấy trên bầu trời phía Tây, một cột khói đỏ bốc lên nghi ngút.
Quay người nhìn về hướng Đông, trong thành Tây Xuyên, khói cũng bốc lên, chẳng qua là màu vàng.
“Người Đại Khang có ý gì?”
Đan Châu nghiêng đầu nhìn Vu Triết.
“Ta cũng không biết, cha ta từng nói phóng hỏa để truyền tin, nhưng từ trước đến giờ Đại Khang chưa bao giờ dùng khói lửa màu đỏ vàng”. Vu Triết lắc đầu.
Ngay khi cả hai còn đang mơ hồ, lính trinh sát cưỡi ngựa phi nước đại tới.
“Tướng quân, người Đại Khang đã xuống dốc Đại Mãng!”
Lính trinh sát xuống ngựa, nôn nóng báo cáo.
“Cái gì?”
Sắc mặt Đan Châu lập tức thay đổi.
Vu Triết cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Đêm qua ông ta còn đoán Kim Phi sẽ không dám rời khỏi núi Mao Nhi, kết quả trời còn chưa sáng đã bị vả vào mặt.
Vừa rồi ông ta đoán Kim Phi không dám xuống sườn núi Đại Mãng, kết quả lần này bị vả mặt nhanh hơn.
Vừa dứt lời, binh lính Đại Khang đã từ sườn núi Đại Mãng tràn xuống.
“Mau, đánh trống, chuẩn bị chiến đấu!”
Lúc này Đan Châu không có tâm tư quan tâm Vu Triết, lập tức ra lệnh chuẩn bị chiến tranh.
Thùng thùng! Thùng thùng...
Tiếng trống nặng nề nhanh chóng lan rộng khắp doanh trại Thổ Phiên.
Các kỵ binh chăm chú lắng nghe, thấy trống đánh hai hồi rồi dừng lại, họ lập tức hiểu đây là lệnh tập hợp chuẩn bị chiến đấu.
Dù đang làm gì, cũng đều buông xuống, lao về phía chuồng ngựa đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ doanh trại Thổ Phiên loạn thành một mớ.
Không thể không nói, cấp dưới của Đan Châu đều là cựu chiến binh đã trải qua sa trường, tốc độ tập hợp rất nhanh, chỉ trong vòng mười lăm phút, kỵ binh đã lên ngựa, bộ binh xếp thành đội hình, tập trung tại giáo trường.
Nhưng sau khi Đan Châu dẫn người ra khỏi doanh trại, lính trinh sát lại đến báo tin người Đại Khang đã quay về.
Trước khi rời đi, còn bắn một mũi tên về phía doanh trại Thổ Phiên, trên mũi tên buộc một mảnh vải.
Lính trinh sát không biết chữ Hán, lập tức móc mảnh vải từ trong ngực ra, giao cho Đan Châu.
Khi Đan Châu mở tấm vải ra, gã giận đến mức suýt nôn ra máu.
Trên tấm vải có ghi: Bọn ta xuống núi đi tiểu, các ngươi cưỡi ngựa đến nhìn lén, mẹ kiếp, không biết xấu hổ à?
Đan Châu vốn đang dùng toàn lực ứng chiến, nhưng bây giờ lại bị binh lính Đại Khang chế giễu, buồn bực thiếu chút nữa nôn ra máu.
Gã ước gì có thể dẫn người đi vây dốc Đại Mãng.
Nhưng nghĩ đến phân tích của Vu Triết, Đan Châu không còn cách nào khác là phải chịu đựng, ra hiệu cho binh lính quay về doanh trại.
...
Trên đỉnh núi dốc Đại Mãng, Khánh Mộ Lam nhìn khói bụi cuồn cuộn từ doanh trại Thổ Phiên, cười đến mức không thể đứng thẳng.
“Tiên sinh ngươi quá cay độc!”
Khánh Mộ Lam vỗ vai Kim Phi nói: “Ta thực sự muốn xem vẻ mặt của Đan Châu bây giờ trông như thế nào”.
“Ta nghĩ hẳn là rất tuyệt vời”. Cửu công chúa cũng che miệng cười nói: “Đáng tiếc chúng ta không thấy được”.
“Nếu các ngươi muốn nhìn thấy, cũng không phải là không thể...”
Kim Phi nói: “Muốn xem không?”
“Tiên sinh, đừng đùa với lửa, nếu Vũ Dương xảy ra chuyện, dù có thắng chúng ta cũng xong đời!”
Khánh Mộ Lam còn tưởng Kim Phi muốn dẫn Cửu công chúa đến bên ngoài doanh trại Thổ Phiên để xem, sợ đến mức không cười được nữa.
“Không biết nói chuyện thì đừng nói, người không biết còn tưởng ta dẫn điện hạ bỏ trốn đấy!”
Kim Phi tức giận tát nhẹ Khánh Mộ Lam một phát, sau đó thần bí móc ra một ống kim loại.
“Đặt nó lên mắt, nhắm về hướng doanh trại Thổ Phiên, vặn vài vòng rồi đưa cho Cửu công chúa: “Bây giờ có thể thấy rồi”.
“Đây là cái gì?”
Cửu công chúa tò mò làm theo Kim Phi, đưa mắt về phía đầu ống kim loại.
Một giây tiếp theo, Cửu công chúa hét lớn đứng lên, vẻ mặt như nhìn thấy ma.
“Thế nào?”
Khánh Mộ Lam bối rối hỏi.
Cửu công chúa từ nhỏ đã được học lễ nghi cung đình, những chuyện mấy lễ nghi như vậy quá hiếm thấy.
“Muội nhìn xem!”
Cửu công chúa đưa ống kim loại cho Khánh Mộ Lam.
Mặt Khánh Mộ Lam đầy nghi ngờ cầm lấy, giống như hai người kia, dán mắt vào đầu sau của ống kim loại.
“Trời ạ, đây là bảo bối gì vậy? Sao có thể nhìn rõ ràng như thế?”
Khánh Mộ Lam thốt lên.
Chương 464: Đứt dây não
“Tiên sinh, đây là bảo bối gì thế, sao có thể nhìn xa mà lại rõ như vậy?”
Khánh Mộ Lam dời mắt, phấn khích hỏi.
“Ta gọi vật này là ống nhòm, nghĩa như tên, giúp người ta có thể nhìn xa hơn”.
Kim Phi cười giải thích.
Sau khi thủy tinh được sản xuất, Kim Phi đã cố gắng chế tạo kính hiển vi và kính viễn vọng.
Do thiếu thời gian, cùng với việc thiếu các công cụ cơ bản nhất nên chỉ có thể mài các tròng kính bằng tay, tiến độ rất chậm.
Cho đến khi khởi hành cũng chỉ kịp làm ống nhòm.
Chính là cái hiện đang ở trong tay Khánh Mộ Lam.
Đánh bóng thủ công, không có công cụ chuyên nghiệp để đo lường tiêu cự nên hiệu quả cũng rất chung chung.
Không cần so với ống nhòm quân sự ở đời trước, ngay cả ống nhòm dân dụng cao cấp cũng không bằng.
Chẳng qua cũng chỉ có thể nhìn được xa hơn mà thôi.
Trước đây, Kim Phi nói mình thấy biểu cảm của Đan Châu cũng chỉ là đùa mà thôi.
Từ khoảng cách xa như vậy, có thể nhận ra ai là Đan Châu cũng là rất đỉnh rồi, muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt đối phương là chuyện không thể nào.
Nhưng đối với Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam chưa trải sự đời, nhìn được xa hơn như thế cũng đã đủ khiến họ kinh ngạc.
Cửu công chúa vốn luôn kiêu ngạo nhưng giờ đây cũng giống như một cô bé bị mê hoặc bởi một món đồ chơi mới. Ngay khi Khánh Mộ Lam rời mắt đi, cô ấy nhanh chóng chộp lấy ống nhòm và nhắm vào chân núi.
"Hả, sao không thấy rõ gì vậy?" Cửu công chúa thắc mắc: "Vừa rồi không phải rất rõ sao?"
"Không rõ ư?"
Kim Phi cầm lấy ống nhòm, nhắm về phía doanh trại Thổ Phiên dưới chân núi, thật sự rất mờ.
"Có thể vừa rồi Mộ Lam lỡ chỉnh quá tay, ta sẽ điều chỉnh lại”.
Kim Phi trả lời, đặt ống nhòm lên mắt và điều chỉnh lại tiêu cự.
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều lo lắng nhìn y, cứ phập phồng sợ ống nhòm vì vậy mà hư mất.
Cũng may Kim Phi nhanh chóng chỉnh xong, đưa ống nhòm cho Cửu công chúa: "Nhìn lại thử đi”.
Lần này Cửu công chúa cẩn thận trả lời: "Bây giờ nhìn rõ rồi!"
Nói xong, cô ấy chỉ vào thành Tây Xuyên phía sau doanh trại Thổ Phiên: "Tiên sinh, ống nhòm chỉ có thể thấy xa tới doanh trại Thổ Phiên, không thể nhìn được tới thành Tây Xuyên ư?"
"Hôm nay thời tiết rất đẹp, có thể nhìn rõ thành Tây Xuyên, nhưng cần phải điều chỉnh tiêu cự”. Kim Phi nói.
Chất lượng không khí của Đại Khang cực tốt, thành Tây Xuyên lại rất lớn, có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường chứ đừng nói đến ống nhòm.
"Điều chỉnh tiêu cự? Làm thế nào để điều chỉnh?" Cửu công chúa nghiêng đầu hỏi.
"Ta sẽ dạy người!" Kim Phi bước lên phía trước, tay trái cầm đáy ống nhòm, tay phải vòng qua người Cửu công chúa cầm đầu trước, từ từ vặn vỏ ống nhòm.
Dưới núi, Mạnh Thiên Hải đang tuần tra doanh trại với Trương Lương, vốn chỉ vô tình nhìn lên đỉnh núi, Mạnh Thiên Hải suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.
Từ góc độ của anh ta, Kim Phi và Cửu công chúa ở trên núi dường như đang ôm nhau, tai chạm tai quấn quýt không rời.
Là cánh tay phải của Khánh Hâm Nghiêu, Mạnh Thiên Hải đương nhiên biết nguyên nhân Thổ Phiên từ chối hòa thân.
Tuy nhiên, Mạnh Thiên Hải đã tin chắc rằng đó là do người Thổ Phiên lan truyền tin đồn.
Bây giờ anh ta lại đột nhiên không chắc chắn lắm...
Trương Lương nhận thấy sự kỳ lạ của Mạnh Thiên Hải, sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ.
Trên đỉnh núi, Thấm Nhi đứng gần đó đã nhướng mày từ lâu. Ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là bước lên ném Kim Phi xuống núi.
Nhưng Cửu công chúa trước đó đã cảnh cáo rằng cô ấy không thể đánh Kim Phi trong những tình huống này.
Thấm Nhi đã ở cùng Cửu công chúa một thời gian dài và có thể thấy rằng trong khoảng thời gian này cô ấy đã cố tình tiếp cận Kim Phi nhiều hơn.
Nhiều lần khi đưa đồ cho y, tay họ đã có sự tiếp xúc cố ý hoặc vô tình.
Những hành động nhỏ thân mật này trước đây không thể xảy ra được.
Thấm Nhi cũng muốn nhìn qua ống nhòm. Cô ấy chỉ có thể ép mình nhìn sang bên cạnh như thể chưa hề nhìn thấy.
Cửu công chúa quả thật có chút ý đồ, nhưng cô ấy đã là một đại cô nương, đột nhiên bị Kim Phi vây trong ngực vẫn hơi căng thẳng.
Kim Phi thấy hô hấp của Cửu công chúa đột nhiên trở nên gấp gáp, lúc y quay đầu lại thì phát hiện mặt cô ấy đỏ ửng, trên chóp mũi có vài giọt mồ hôi li ti.
Hai người đã ở khá gần, y lại đột ngột quay đầu, mũi của họ gần như chạm vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả Cửu công chúa điềm tĩnh cũng không khỏi xấu hổ, nhắm mắt lại.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Kim Phi là bây giờ ban ngày lạnh như thế, mà chóp mũi của Cửu công chúa có thể toát mồ hôi ư?
Quá thần kỳ!
Sau đó, y chợt nhận ra hành động của hai người đã trở nên quá thân mật, vội vàng thả tay ra, lùi lại hai bước.
"Điện hạ, thật xin lỗi, thất lễ rồi!"
Kim Phi cũng căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Người trước mặt không giống như những cô gái ở núi Thiết Quán mà có thể tùy tiện trêu chọc, thậm chí nói không chừng còn cảm thấy vui mừng, nghĩ đến việc sưởi ấm giường của tiên sinh vào buổi tối.
Đây là công chúa được hoàng đế yêu thương nhất đó.
Đừng thấy cô ấy lúc thời bình luôn có vẻ ngoài tươi cười và hiền lành, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn mà lầm.
Kim Phi biết cô ấy là một con hổ hung dữ.
Một khi tức giận sẽ ăn thịt người.
Kim Phi không phải cố ý làm vậy, có lẽ nó đã trở thành thói quen sau khi dạy Quan Hạ Nhi cách sử dụng nỏ. Y không biết sợi dây nào trong não mình đã bị trục trặc nữa, thế mà ban nãy theo bản năng thực hiện động tác này.
May mắn thay, y chỉ vòng qua người cô ấy một chút, không thật sự xem Cửu công chúa thành Quan Hạ Nhi.
Nếu không, có lẽ bây giờ y đã bị Thấm Nhi ném vào doanh trại Thổ Phiên rồi.
Cửu công chúa không hổ là người đã bị chốn quan triều huấn luyện chuyên nghiệp, nhanh chóng bình tĩnh lại, sắc mặt trở lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười hỏi: "Tiên sinh, bây giờ đã điều chỉnh xong chưa?"
"Đã... Đã điều chỉnh rồi...”
Kim Phi trả lời có phần không mạch lạc.
Khánh Mộ Lam đứng sang một bên, hoàn toàn biến thành người đứng hóng hớt.
Phát hiện Thấm Nhi không ném Kim Phi đi, cô ấy không khỏi hơi thất vọng.
Tuy nhiên, Khánh Mộ Lam đã nhớ rõ bài học của Kim Phi nên không dám nói gì để xúi giục.
Kim Phi phát hiện Cửu công chúa không có vẻ tức giận, lúc này mới nhẹ nhõm.
Dưới sườn đồi, không chỉ có Mạnh Thiên Hải và Trương Lương nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mà còn có rất nhiều binh lính.
Từ hôm nay trở đi, tin đồn Kim Phi và Cửu công chúa bắt đầu lan truyền trong quân đội...
...
Doanh trại Thổ Phiên.
Sau khi Đan Châu trở lại lều lớn, gã lo lắng Kim Phi có thể lại gây rắc rối. Gã thậm chí còn không cởi áo giáp, mặc nó suốt buổi chiều.
Chiều nay Kim Phi đã dạy cho Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi sử dụng ống nhòm, bọn họ không có tâm trạng gây phiền phức cho doanh trại Thổ Phiên.
Thế là Đan Châu dành cả buổi chiều mặc áo giáp một cách vô ích.
Đan Châu giữ một vị trí quan trọng trong hàng ngũ Thổ Phiên nên tất nhiên áo giáp của gã có chất lượng cao. Mặc dù không bao phủ toàn bộ cơ thể gã nhưng cũng có khả năng bảo vệ chân và tay.
Một bộ áo giáp đầy đủ nặng vài chục cân.
Cho dù thân thể Đan Châu có cường tráng đến mấy, mặc mấy chục cân đồ trong cả buổi chiều vẫn sẽ khá mệt mỏi.
Khi màn đêm buông xuống, dốc Đại Mãng vẫn không có động tĩnh gì.
Các trinh sát báo cáo rằng hầu hết các đống lửa trại của quân Đại Khang đã được dập tắt, các binh sĩ đã trở về trại của mình để nghỉ ngơi.
Lúc này Đan Châu mới yêu cầu cận vệ giúp gã cởi áo giáp.
Cùng với mệnh lệnh được truyền xuống, doanh trại Thổ Phiên cũng dập lửa và nghỉ ngơi.
Cả ngày hôm nay, Đan Châu đã kiệt sức. Thậm chí còn không cử ai đưa mấy cô gái trẻ đến lều của mình vào tối hôm đó. Gã xoa vai, nằm xuống chiếc giường hành quân của mình, hoàn toàn chẳng còn chút ham muốn trần tục nào.
Nhưng ngay khi gã nhắm mắt lại và chuẩn bị ngủ, cận vệ lại xông vào.
"Tướng quân, người Đại Khang lại lao xuống từ trên dốc Đại Mãng!”
Chương 465: Một giờ làm loạn tới tám lần
“Chưa chịu kết thúc hả?”
Đan Châu vén chăn lên, đi ra ngoài lều.
Từ xa nhìn về phía dốc Đại Mãng, quả nhiên có một đội binh lính cầm đuốc đi xuống dốc.
Nhìn không rõ bao nhiêu người, cũng không thấy rõ đang làm gì.
“Bọn họ có khả năng đang xuống núi tiểu tiện, đừng quan tâm bọn họ”.
Đan Châu nhớ tới cái bẫy buổi chiều, trong lòng tức giận không thôi, phất tay áo, chuẩn bị vào lều yên giấc.
Nhưng đi tới của lều, đột nhiên dừng bước, căn dặn: “Thông báo cho Tây Doanh, thủ vệ tuần tra ban đêm tăng gấp đôi. Còn nữa, phái thêm một số lính trinh sát qua đó, xem người Đại Khang lại đang giở trò quỷ gì”.
“Rõ!”, cận vệ gật đầu tuân lệnh.
Đan Châu phiền não đi vào trong lều.
Chỉ là, lần này gã không ngủ mà đợi lính trinh thám báo cáo.
Cứ thế đợi qua nửa canh giờ, ngay khi Đan Châu chuẩn bị ngủ gật thì lính trinh sát cuối cùng cũng trở lại.
“Người Đại Khang lại đang giở trò gì?” Đan Châu ngồi thẳng người nghiêm túc hỏi.
“Bọn chúng... Bọn chúng đi săn!” Lính trinh sát do dự một chút mới trả lời.
“Đi săn hả?” Đan Châu hoài nghi mình nghe nhầm.
Lính Đại Khang ồn ào nửa đêm là đi săn sao?
“Đúng ạ, chúng đi săn”, lính trinh thám xòe ngón tay ra đếm: “Bọn chúng tổng cộng săn được một con heo rừng, sáu con thỏ rừng, bảy con gà,... à, bọn chúng dọc đường còn ca hát, cứ hát đi hát lại mấy câu: đoàn kết là sức mạnh, sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép, cứng hơn sắt, mạnh hơn thép...”
Lính trinh sát cũng là một chàng trai thật thà, vừa nói vừa không tự chủ mà cất tiếng hát, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mắt của Đan Châu đã tối sầm lại.
Hắn còn hát rất hay.
Xem ra hắn thật sự không lười biếng mà còn đi theo nhân viên hộ tống suốt một chặng đường.
Mấy tên cận vệ gác cửa tên nào tên nấy đều bối rối.
Lính trinh sát không phải tới đây báo cáo tình hình quân địch sao?
Sao lại còn hát chứ?
Hơn nữa hát còn hăng hái.
“Cút!”
Đan Châu giơ chân đạp tên lính trinh thám ngã nhào xuống đất.
Ngươi đang nghĩ đây là yến tiệc doanh trại sao?
Giọng hát còn du dương ngân nga.
Mẹ kiếp, chuẩn bị không làm trinh sát mà tập trung phát triển ca hát à?
Tên lính trinh thám bị ăn một đạp, lại lăn một vòng sau đó lui ra khỏi lều lớn.
Giọng nói phiền não của Đan Châu từ phía sau truyền đến: “Nếu người Đại Khang không thật sự tấn công doanh trại thì không cần báo cho ta!”
Câu này không phải nói với lính trinh sát mà là nói với cận vệ.
Nghe cận vệ đáp lời, Đan Châu mới nằm xuống lại.
Nhưng giờ gã không thể nào chợp mắt, trong đầu liên tục hiện lên những lời lính trinh thám mới nói.
Là một lão tướng, Đan Châu khẳng định hành động phái người ra ngoài săn thú của Kim Phi không hề đơn giản.
Đây là kế sách làm cho kẻ địch mệt mỏi mà Vu Tiên Sinh nhắc tới, Đan Châu cũng đã từng dùng.
Chỉ là gã không vô liêm sỉ như Kim Phi.
Tập kích thì tập kích, còn nói xuống núi tiểu tiện, xuống núi đi săn.
Không đúng, chúng thật sự đi săn thú.
Còn săn được một con heo rừng, mấy con thỏ rừng còn cả mấy con gà?
Phỉ!
Sao ta lại nghĩ đến thứ này chứ?
Bọn chúng săn được mấy con thỏ hoang, có quan trọng không?
Đúng rồi, bọn chúng còn ca hát.
Đoàn kết là sức mạnh, đoàn kết là sắt, đoàn kết là thép... Câu sau là gì ta?
Phỉ!
...
Trong đầu Đan Châu suy nghĩ vẩn vơ vài điều, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không biết vì sao, trong giấc mơ, gã luôn cảm thấy có người ca hát bên tai gã không ngừng.
Hát gì cũng không nghe rõ, hình như là bài “đoàn kết là sức mạnh” mà lại hình như không phải bài đó.
Nghe không rõ mà đuổi cũng không đi, khiến Đan Châu vô cùng tức giận.
Cứ thế mơ mơ màng màng không biết ngủ được bao lâu thì đột nhiên nghe được tiếng trống từ ngoài lều truyền đến.
Nhiều năm trong quân đội hình thành nên thói quen, khiến Đan Châu bật dậy luôn, giây tiếp theo gã cầm thanh đao bên mép giường, lao ra ngoài doanh trại.
“Có chuyện gì thế?”, mắt Đan Châu nổi đầy tia máu, vội vàng hỏi.
“Vừa rồi người Đại Khang đột nhiên tiến đến rìa doanh trại, giết chết ba huynh đệ đang gác đêm”, cận vệ gác cửa đáp.
“Không phải quân ta tăng gấp đôi người tuần tra, bảo bọn họ cẩn thận một chút sao, sao lại để người Đại Khang mò tới doanh trại cũng không phát hiện?”
“Tướng quân, ngài không biết đấy thôi, người Đại Khang quá ồn ào!”, vẻ mặt cận vệ đau khổ nói: “Trong lúc ngài chợp mắt, bọn chúng không dừng lại, cứ đi từ dốc Đại Mãng xuống chân núi tám lần!”
Lúc quân ta đuổi theo, bọn chúng lại chạy ngược về, chờ các huynh đệ quay lại, bọn chúng lại tới, đứng cách doanh trại chúng ta không xa cất tiếng hát, còn là một đám người gân giọng cùng nhau hát.
Không chỉ các huynh đệ gác đêm bị bọn chúng làm ồn đến mệt mỏi, mà các huynh đệ trong toàn bộ Tây Doanh cũng đều bị bọn chúng làm phiền không ít”.
“Chả trách ông đây nằm mơ cũng nghe thấy bài hát dở tệ đó...”
Đan Châu che trán, không nói nên lời.
Gã vốn dĩ tưởng rằng mình nằm mơ tới bài hát kia là vì trước khi ngủ nghe tên lính trinh thám hát một lần.
Vừa rồi còn đang thắc mắc, chỉ nghe một lần mà sao ấn tượng có thể sâu sắc như vậy?
Bây giờ mới phát hiện, hóa ra trong lúc bản thân chợp mắt, ngoài doanh trại có người hát không ngừng.
Chả trách nghe không rõ, đuổi cũng không đi.
Phỉ!
Sao lại nhớ đến bài hát dở tệ này rồi!
“Ngươi nói tiếp đi”.
Đan Châu thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía cận vệ.
“Các huynh đệ gác đêm bị tiếng ồn của người Đại Khang làm mệt mỏi, rệu rạo, cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Kết quả là người Đại Khang lợi dụng tình hình tiến đến rìa doanh trại, dùng mũi tên bắn chết ba huynh đệ”. cận vệ nói.
“Chúng ta không phải cũng có cung thủ sao? Điều một đội qua đây, nếu bọn chúng đến gần, lập tức phóng tên!” Đan Châu hạ lệnh.
“Đã điều qua rồi nhưng cung tên của chúng ta không thể bắn xa bằng nỏ của chúng”.
Cận vệ bất lực nói: “Hơn nữa bọn chúng có sự hướng dẫn của người quen thuộc địa hình nơi này, có một số tên núp trong bóng tối mà không thắp đuốc nên quân ta không thể nhìn thấy”.
Đan Châu đang chuẩn bị nói thì bên cạnh truyền tới một giọng già nua:
“Vậy hãy bảo Tây Doanh đốt một đống lửa cách đại bản doanh ba mươi trượng, như vậy bọn chúng cũng không có cách lẻn vào phải không?”
Vu Triết khoác y phục, bước tới từ phía sau lều lớn.
“Đốt thêm một đống lửa nữa đi?”. Đan Châu suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Cứ làm theo lời Vu tiên sinh nói!”
“Rõ!” Một cận vệ chạy đi báo tin.
“Tiên sinh cũng bị đánh thức rồi sao?”
Đan Châu nhìn về phía Vu Triết: “Bên ngoài lạnh, tiên sinh vào trong lều đi”.
“Ta không phải bị đánh thức, ta lớn tuổi rồi, ngủ ít, còn chưa ngủ được nữa”.
Vu Triết vừa vào doanh trại vừa trả lời.
“Đã là giờ nào rồi mà ngài còn chưa ngủ chứ?”
Đan Châu bất ngờ, nói: “Ngài bảo trọng thân thể!”
“Tướng quân, thật ra ngài mới chủ chưa tới một canh giờ...”
Bên cạnh một cận vệ thấp giọng nhắc nhở.
“Chưa tới một canh giờ hả?”
Đan Châu ngước mắt, nhìn lên bầu trời.
Thông qua tinh tượng để phán đoán thời gian là một trong những điều kiện cần thiết của vị tướng dày dặn, Đan Châu ngẩng đầu nhìn lên mới biết cận vệ không hề nói láo.
Gã đúng là chỉ ngủ một giờ mà thôi.
“Người Đại Khang điên rồi sao? Một canh giờ tới làm loạn tám lần?”
Biểu cảm trên mặt Đan Châu hết sức đặc sắc.
Có tức giận, có bất lực, còn có sự khinh thường...
Người Đại Khang quả thật là quá điên cuồng.
Một canh giờ làm loạn tới tám lần với một khắc không ngừng tập kích thì có gì khác biệt?
“Vu tiên sinh, xin ngài hãy nghĩ cách, cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu, các tướng sĩ sẽ bị người Đại Khang làm suy sụp tinh thần mất!”
“Kim Phi? Người đó là ai?”
Đan Châu cau mày lại, hỏi.
“Kim Phi là Nam tước Thanh Thủy của Đại Khang, bây giờ đang là thống lĩnh hộ vệ của công chúa Đại Khang Trần Văn Nhi”.
Ông lão vuốt chòm râu, đáp lại.
“À, ta nhớ rồi. Nghe đồn Trần Văn Nhi trời sinh tính tình phong lưu, qua lại với một Nam tước Thanh Thủy tên Phi gì đấy. Trước ngày đến Thổ Phiên, cô ta còn đi tìm tên Nam tước này, gặp riêng mấy ngày. Lúc đó ta còn không tin, ai ngờ lại là sự thật”.
Đan Châu như đã ngộ ra, nói: “Trần Văn Nhi cũng thật không biết xấu hổ, lại còn đưa nhân tình lên làm thống lĩnh hộ vệ, để tặng tịu cho dễ à?”
“Ta dám lấy đầu mình ra can đoan, Trần Văn Nhi và Kim Phi không hề giống mấy lời đồn đại. Tướng quân không nên để những lời đó che mắt mình, càng không nên vì chuyện này mà khinh thường họ”.
Ông lão nói tiếp: “Sanchi tướng quân cũng vì khinh thường Trần Văn Nhi và Kim Phi nên mới để mất núi Mao Nhi và mạng của chính mình”.
“Xin Vu tiên sinh chỉ giáo!”
Đan Châu chắp tay lại rồi nói.
Ông lão tên là Vu Triết, cũng coi như quân sư của Đan Châu.
Thổ Phiên nằm trên cao nguyên, điều kiện sinh tồn rất tệ, phong tục tập quán thì khắc nghiệt, trình độ giáo dục còn kém Đại Khang một bậc.
Trước kia Đan Châu đánh giặc cũng chỉ biết ngồi trên lưng ngựa chém giết quân địch. Mãi cho đến khi gặp được một học giả Vu Triết khi đang lưu lạc nơi cao nguyên, gã mới bắt đầu dùng não để đánh trận.
Mười mấy năm sau, dưới sự phụ tá của Vu Triết, Đan Châu thắng trận liên tiếp.
Gã có được thành tựu của ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của Vu Triết.
Vì vậy, Đan Châu hết sức tin tưởng và tôn kính Vu Triết.
“Trước khi đại quân xuất phát, ta có dẫn một người Đại Khang tên Phùng Thánh đến gặp tướng quân. Không biết tướng quân có nhớ không?” Vu Triết hỏi.
“Nhớ kỹ là đằng khác. Một tên khoe khoang khoác lác”. Đan Châu cau mày nói
Sau khi Phùng Thánh chạy trốn tới Thổ Phiên, ông ta vẫn lang thang khắp nơi, muốn kết giao với tầng lớp thượng lưu của Thổ Phiên. Ông ta muốn thông qua những người này để đặt chân lên Thổ Phiên.
Nhưng người Thổ Phiên lại chẳng hề quan tâm tới ông ta. Phùng Thành vấp phải trở ngại ở khắp nơi.
Vu Triết cũng là người Hán, thậm chí đã tiếp đã Phùng Thánh vài lần, còn đưa ông ta tới gặp Đan Châu.
Đáng tiếc, Đan Châu lại cảm thấy Phùng Thánh là kẻ không đáng tin. Gã chỉ qua loa nói mấy câu đối phó rồi kiếm cớ tiễn khách.
“Phùng Thánh này là người thế nào, tạm thời chúng ta chưa bàn tới. Giờ phải nói tới Kim Phi”.
“Trước khi đến đây, Phùng Thánh đã nhắc nhở ta nhiều lần, rằng phải cẩn thận với người này. Ban đầu ta thấy Phùng Thánh nói thế thì hơi quá, nhưng vì để đảm bảo an toàn, ta vẫn phái người đi điều tra, lại phát hiện ra Kim Phi này đúng thật không phải là kẻ đơn giản”.
“Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá khiến tiên sinh phiền não chính là xuất phát từ tay kẻ này!”
“Thì ra là hắn!” Đan Châu nghiến răng nói.
Sở dĩ gã chưa phát động tổng tiến công là bởi vì những cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trên tường thành Tây Xuyên.
Độ sát thương của hai thứ vũ khí này mạnh hơn nhiều so với những mũi tên thông thường.
Cho dù có phái quân tấn công mạnh, có đánh chiếm được thành Tây Xuyên, thì kỵ binh của Thổ Phiên vẫn tổn thất vô cùng lớn.
“Kim Phi này, ngoại trừ khả năng chế tạo vũ khí ra, cũng không thể khinh thường kỹ năng bố trí đội hình của hắn”.
Vu Triết hỏi: “Mùa xuân, Đảng Hạng và Đại Khang đánh nhau một trận ở Thanh Thủy Cốc ngoài thành Vị Châu. Không biết tướng quân đã nghe qua chưa?”
“Có biết”. Đan Châu gật đáp: “Người Đảng Hạng thua, nhưng Đại Khang lại tăng cống nạp hằng năm”.
Nội bộ của Thổ Phiên đã hỗn chiến nhiều năm, ban đầu Gada chỉ muốn nghỉ ngơi lấy sức, không hề có ý định khởi chiến với Đại Khang.
Nhưng sau khi nghe thấy tin này, ông ta lại quyết định tìm cơ hội tấn công.
“Sau khi đi tới Tây Xuyên, ta đã phái người đi thu thập thông tin, mới hay rằng Kim Phi chính là người đánh bại người Đảng Hạng”.
Vu Triết nói: “Tướng quân có biết hắn dùng bao nhiêu người để đánh bại mười ngàn kỵ binh không?”
“Bao nhiêu?” Đan Châu hỏi.
“Không tới ba ngàn người!”
“Không thể nào!” Đan Châu lắc đầu nói.
Bởi vì thông tin quá lạc hậu, mặc dù gã có nghe nói trong cuộc chiến ở Thanh Thủy Cốc, nhưng vẫn không được nghe chi tiết về quá trình của trận chiến.
Đan Châu đã đánh trận nửa đời người, gã hiểu ý nghĩa của mười ngàn kỵ binh.
Đừng nói là ba ngàn bộ binh, có ba chục ngàn cũng rất khó để đánh bại mười nghìn kỵ binh.
“Lúc mới nghe nói, ta cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường, không có khả năng. Nhưng sau đó ta đã bảo gián điệp đặc biệt đi thu thập tình báo, mới biết đó là sự thật”.
Vu Triết vừa nói vừa lấy ra một mẩu tình báo ra.
Trong đó ghi cặn kẽ quá trình của trận chiến nơi Thanh Thủy Cốc.
Sau khi xem xong, Đan Châu im lặng không nói gì.
Cuối cùng, gã thở dài một tiếng, nói: “Trước đây ta lại không biết trên đời có người tài giỏi như vậy. Chả trách hắn có thể diệt đội ngũ ba ngàn quân của ta mà không tốn một binh lính nào. Thủ đoạn của hắn đúng là chưa nghe bao giờ!”
Vu Triết vuốt râu, vui mừng mỉm cười.
Ông ta nói nhiều như vậy là muốn nhắc nhở Đan Châu không thể khinh địch.
Xem ra lời nhắc nhở kia có tác dụng rồi.
Hai người bàn bạc lại về chiến lược. Mãi đến nửa đêm, Vu Triết mới rời đi.
Kết quả là ngày hôm sau, mặt trời còn chưa mọc mà Vu Triết đã tới.
“Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đan Châu vừa mặc quần áo vào vừa hỏi.
Nếu như không có việc gì thì Vu Triết sẽ không bao giờ tới đây sớm để quấy rầy gã.
“Tướng quân, ta vừa mới nhận được tin tức. Trần Văn Nhi đã từ bỏ núi Mao Nhi, dẫn theo Mạnh Thiên Hải xông tới thành Tây Xuyên”. Vu Triết hoảng loạn nói.
“Trần Văn Nhi điên rồi sao?” Đan Châu dừng lại việc trên tay, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Đêm hôm qua hai người đã bàn bạc tới nửa đêm, chính là đang bàn chuyện núi Mao Nhi.
Núi Mao Nhi chạy dài từ sông Kim Mã tới thành Tây Xuyên, địa hình cực kỳ thích hợp để phòng ngự.
Đó là lý do lần trước Khánh Hâm Nghiêu mới phái Mạnh Thiên Hải mai phục Đan Châu ở núi Mao Nhi.
Cả Đan Châu và Vu Triết tối qua đều cho rằng, Cửu công chúa chắc chắn sẽ để Mạnh Thiên Hải tiếp tục phong tỏa núi Mao Nhi, cắt đứt đường lui của quân Thổ Phiên.
Không ngờ mới chỉ canh giờ sau, cả hai đều như bị vả vào mặt.
Cửu công chúa lại bỏ nơi có địa hình thuận lợi kia, nơi mà vất vả lắm mới lấy lại được, đi về phía thành Tây Xuyên.
Đan Châu thật sự không thể hiểu được Cửu công chúa đang nghĩ gì.
“Tiên sinh, chúng ta có nên phái người ngăn họ lại không?”
Trong đầu Đan Châu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Lúc này trong tay Trần Văn Nhi chỉ có nhóm Mạnh Thiên Hải, lại còn từ bỏ đi địa hình thuận lợi như vậy. Đây chính cơ hội tốt để ta trừ khử Trần Văn Nhi và Kim Phi!”
“Không được!” Vu Triết vội nói: “Quân của Mạnh Thiên Hải phải tới mấy ngàn người. Muốn nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng, ít nhất phải phái ra số lượng quân như nhau mới nắm chắc được”.
Mà lúc này đại quân đều có nhiệm vụ riêng. Một khi phái ra mấy ngàn người và ngựa, chắc chắn nhiều nơi sẽ xảy ra vấn đề. Nếu Khánh Hâm Nghiêu lại dẫn người ra khỏi thành, hậu quả khi đó sẽ rất khó lường.
“Ta cho rằng, Mạnh Thiên Hải chủ động từ bỏ núi Mao Nhi, có lẽ là muốn dụ tướng quân chia binh”.
“Ý của tiên sinh là?” Đan Châu hỏi lại.
“Mặc kệ bọn chúng”. Vu Triết nói: “Hiện tại những địa hình thuận lợi xung quanh thành Tây Xuyên đều nằm trong tay chúng ta. Mạnh Thiên Hải chủ động tấn công chúng ta thì không khác gì tự hắn đi tìm đường chết. Mặc kệ hắn muốn làm gì, chúng ta cứ tùy cơ ứng biến là được”.
Vu Triết nói tiếp: “Nếu như bọn chúng muốn dụ chúng ta thì đừng để ý. Sau đấy chúng sẽ tự quay về núi Mao Nhi. Nếu bọn chúng đánh thật, ta cứ chiếm lấy địa hình có lợi, rồi đợi đến khi quân địch kiệt sức lại chủ động tấn công. Tiết kiệm được sức lực, phần thắng cũng chắc hơn!”
“Có lý!” Đan Châu khẽ gật đầu: “Vậy cứ làm theo lời của tiên sinh, mặc kệ bọn chúng vậy!”
Chương 462: Chiến thuật tâm lý
Sắc trời lờ mờ sáng.
Mấy ngàn tướng sĩ Đại Khang xếp thành đội, đi ra khỏi núi Mao Nhi, dọc theo đường lớn đi thẳng về hướng đông.
Đi đầu là tiểu đoàn Thiết Hổ, ở hai bên sườn của đội ngũ, là một trăm nhân viên hộ tống mặc áo giáp màu đen.
Những người này chỉ là nhân viên hộ tống giáp đen, nhưng tất cả đều ngồi trên lưng ngựa.
Sâu trong tim Mạnh Thiên Hải phát ra sự cảm kích với nhân viên hộ tống, biết khi đi đường bọn họ mặc giáp nặng sẽ mệt mỏi, nên dù núi Mao Nhi chỉ có một trăm con ngựa chiến cũng đưa hết đến cho đội nhân viên hộ tống.
Bao gồm cả ngựa chiến của anh ta.
Kim Phi cũng không khách sáo, thu hết tất cả, để Đại Tráng tập hợp thành một đội kị binh.
Ngồi trên lưng ngựa, nhân viên hộ tống mặc giáp nặng có thể duy trì thể lực, ứng phó với các tình huống đột xuất bất cứ lúc nào.
Cửu công chúa giảm tốc độ ngựa chạy, đi cùng Kim Phi, nói: “Tiên sinh, ngài nghĩ Đan Châu có thể phái người tới chặn đánh chúng ta không?”
“Từ núi Mao Nhi tới thành Tây Xuyên, ở giữa không có chỗ hiểm có thể mai phục, đường lớn cũng không rộng rãi gì, hơn nữa nhiều khúc cong, ưu thế của kị binh rất nhỏ, ta cảm thấy hắn sẽ không làm vậy”.
Kim Phi nói: “Ta bảo Hầu Tử dẫn người đi trước dò đường, nếu Đan Châu thật sự phái người tới, chúng ta cũng đủ thời gian phản ứng, có khi còn thuận thế ăn luôn bọn họ”.
Ưu thế lớn nhất của kị binh là xung đột, mặc dù địa thế ngoài thành Tây Xuyên không hiểm trở, nhưng hai bên sườn đường lớn nếu không phải sườn núi nhỏ cũng là rừng cây, khúc cong rất nhiều, kị binh hoàn toàn không chạy được.
Hơn nữa đường lớn không rộng, dùng mấy cung nỏ hạng nặng cũng đủ bao vây.
Kị binh của Đan Châu mà muốn lập đội hình chiến đấu với Kim Phi ở đây thì hoàn toàn không có bất kì ưu thế gì.
Đây cũng là nguyên nhân Vu Triết kiến nghị Đan Châu đừng xuất binh.
Từ núi Mao Nhi đến thành Tây Xuyên cũng không xa, xuất phát lúc trời chưa sáng, đến giữa trưa, đại quân đã đến dốc Đại Mãng cách ngoài thành Tây Xuyên mười dặm.
Nghe nói hơn trăm năm trước, nơi này từng xuất hiện một con rắn khổng lồ, vậy nên mới có cái tên này.
Đội ngũ đi đến dốc Đại Mãng, Mạnh Thiên Hải hạ lệnh đội chiến đấu mở trận ở vạt dưới sườn núi, đề phòng Đan Châu phát động tấn công bất ngờ.
Đội hậu cần lập tức bắt đầu dựng trại đóng quân.
Đám người Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam, Mạnh Thiên Hải đi lên chỗ cao, quan sát doanh trại Thổ Phiên.
“Tiên sinh, dựng trại ở đây không thích hợp lắm đâu?”
Khánh Mộ Lam nhìn địa hình bốn phía, mắt lộ vẻ lo lắng.
“Đường lớn xuyên qua dốc Đại Mãng, chiếm lĩnh sườn núi Đại Mãng, cũng như chiếm cứ núi Mao Nhi, cắt đứt đường lui của quân Thổ Phiên, hơn nữa bên kia còn có con sông nhỏ, có thể dùng nước để giải quyết vấn đề doanh trại, vì sao không hợp?” Kim Phi hỏi.
Về vấn đề dừng trại ở đâu, tối hôm qua Kim Phi, Cửu công chúa và Mạnh Thiên Hải đã thảo luận rất lâu, cuối cùng chọn dốc Đại Mãng.
Ban đêm Khánh Mộ Lam, Trương Lương đi theo phó tướng của Mạnh Thiên Hải kiểm tra phòng ngự của doanh trại, không tham gia vào.
Cửu công chúa biết Kim Phi đang kiểm tra Khánh Mộ Lam, nên mỉm cười không nói chen vào.
“Nơi này cách doanh trại Thổ Phiên quá gần, không an toàn!”
Khánh Mộ Lam nói: “Nếu người Thổ Phiên đánh tới đây, thời gian phản ứng của chúng ta quá ngắn”.
Doanh trại Đan Châu nằm trên mảnh đất trống cách ngoài thành Tây Xuyên ba dặm, cả doanh trại chạy dài ba bốn dặm.
Dốc Đại Mãng cách phía tây thành mười dặm.
Nói cách khác, ranh giới mảnh đất của doanh trại Đan Châu cách dốc Đại Mãng không đến năm dặm.
Với kị binh mà nói, khoảng cách năm dặm này thật sự quá gần, đánh một roi là có thể chạy tới.
“Cô có nhìn thấy triền núi kia không?”
Kim Phi chỉ vào sườn phía đông của dốc Đại Mãng, nói: “Có cái triền núi này, kị binh cũng không dám lên núi!”
Khánh Mộ Lam nhìn chằm chằm vào triền núi, quan sát một hồi, sau đó lộ vẻ hiểu ra.
Sườn đông của dốc Đại Mãng không được coi là dốc đứng, nhưng toàn là các hòn đá lớn bé đủ loại.
Người đi lên thì không sao, nhưng ngựa chiến sẽ dễ bị những hòn đá này đâm vào chân.
“Kị binh không lên được, nhưng bộ binh thì sao?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Nếu bộ binh đi lên, vậy đánh thôi!” Kim Phi nói: “Nếu bộ binh cũng sợ, vậy trận đó không cần đánh, đi tìm Đan Châu đầu hàng luôn đi!”
Thủ hạ thật sự lợi hại của Đan Châu cũng là kị binh.
Xung quanh doanh trại Thổ Phiên là mảnh đất rộng lớn, chiến đấu với kị binh ở nơi này chính là đưa đồ ăn cho người ta.
Với thủ hạ ít ỏi của bọn họ, chỉ sợ còn không đánh lại hai ngàn kị binh.
Cho dù có thành lập được trận Macedonia cũng vô dụng.
Hai cánh trái phải và phía sau của trận Macedonia đều là điểm yếu, trên gò đất cũng cực kì bị động.
Nếu kị binh vòng ra hai sườn hoặc phía sau, cơ bản cũng chỉ có thể chờ chết.
Lúc trước Kim Phi có thể lấy nhiều địch ít, đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, nguyên nhân chủ yếu là vì hai sườn của Thanh Thủy Cốc đều là vách núi, dù người Đảng Hạng đi vòng qua, cũng chỉ có thể đối mặt chính diện.
Hơn nữa Kim Phi nắm rõ Thanh Thủy Cốc trông lòng bàn tay, trừ trận Macedonia ra, y còn có thể đào hố bẫy ngựa trước.
Bây giờ Đan Châu đã nắm giữ hết địa hình có lợi ở ngoài thành Tây Xuyên, căn bản không có khả năng cho Kim Phi cơ hội bố trí chiến trường trước.
Cho nên tất nhiên sẽ xảy ra trận chiến chính diện.
Nếu ngay cả dũng khí đối kháng chính diện với bộ binh Thổ Phiên mà binh lính Đại Khang cũng không có, vậy thì cuộc chiến này thật sự không cần tiếp tục nữa.
Kim Phi quay về Kim Xuyên, dẫn Quan Hạ Nhi bỏ chạy tới Giang Nam vào rừng làm cướp cũng được.
“Điện hạ yên tâm, cho dù quân uy thắng có chết hết, lần này cũng tuyệt đối sẽ không lui về sau một bước đâu!”
Mạnh Thiên Hải nhanh chóng tỏ lòng trung thành: “Ai dám lui về sau, ta sẽ tự chém hắn!”
“Thứ ta muốn không phải là nói suông, là hành động thực tế!” Cửu công chúa nói: “Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng!”
“Điện hạ, nếu kẻ địch đánh đến, tội thần bằng lòng tự mình đến trước trận đốc chiến!”
Mạnh Thiên Hải trừng mắt nói.
“Được rồi, nhanh đi đi”. Cửu công chúa khẽ gật đầu.
Mạnh Thiên Hải khom người rời đi.
Châu Nhi và Mạnh Thiên Hải đi ngang qua nhau, đến trước người Cửu công chúa: “Điện hạ, dựng trại xong rồi”.
“Tiên sinh, lúc trước Ngụy Đại Đồng có tặng ta một bịch trà, cùng đi nếm thử?”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi nói.
“Vội vã cả buổi sáng, uống ly trà giải khát cũng không tệ”.
Lúc này không có người ngoài, Kim Phi cũng khá thoải mái.
“Tỷ tỷ, tỷ đi không?”
Cửu công chúa lại nhìn Khánh Mộ Lam.
“Đã là lúc nào rồi, hai người các ngươi còn có tâm tư uống trà?”
Khánh Mộ Lam trợn trắng mắt với hai người: “Nhỡ đâu uống được một nửa, người Thổ Phiên đánh tới, ta xem hai người còn uống được không?”
“Tỷ tỷ, tiên sinh đã nói với tỷ rồi, đánh giặc thì phải nghĩ tới tâm lí của kẻ địch, tỷ quên mất rồi sao?”
Cửu công chúa nói: “Nếu người chỉ huy quân Thổ Phiên là một mãnh tướng có tính tình nóng nảy, lúc này đã sớm đánh tới rồi.
Nhưng chúng ta đã đến dốc Đại Mãng, trừ việc phái người tới tìm hiểu, Đan Châu cũng không có hành động khác, cho thấy hắn là người cẩn thận đa nghi, chúng ta càng khiêu khích như vậy, hắn sẽ càng lo lắng chúng ta gài bẫy, sẽ càng cẩn thận hơn”.
Thật ra Cửu công chúa đã đoán sai, người cẩn thận đa nghi không phải Đan Châu, mà là Vu Triết.
Nhưng Vu Triết nói gì Đan Châu nghe nấy, Vu Triết đa nghi, Đan Châu cũng đa nghi giống vậy.
“Có lí, đặc biệt là lúc tiên sinh ở sông Kim Mã, không mất một binh một tướng nào đã xử lí 3000 người của hắn, chắc chắn Đan Châu cũng kiêng kị, sợ tiên sinh bẫy hắn lần nữa”.
Khánh Mộ Lam bừng tỉnh gật đầu: “Chỉ sợ bây giờ Đan Châu đang nhức đầu lắm đấy”.
…
Doanh trại Thổ Phiên.
Đan Châu đúng là đau đầu.
Không chỉ gã, quân sư Vu Triết cũng bắt đầu đau đầu.
Bọn họ vẫn luôn chú ý hướng đi của đám người Kim Phi.
Biết bọn họ dựng trại ở dốc Đại Mãng, hai người đều có chút phiền lòng.
Dốc Đại Mãng không tính là dễ thủ khó công, nhưng không dễ dàng cho kị binh lắm.
Là loại địa hình đánh thì đánh được, nhưng phải trả một cái giá nhất định.
Quan trọng nhất là, dốc Đại Mãng cách doanh trại Thổ Phiên quá gần, nếu hai bên chiến đấu trực tiếp, với khoảng cách gần như vậy, chẳng khác nào là dán mặt vào nhau.
“Người Đại Khang đang khiêu khích!” Đan Châu tức giận nói: “Tiên sinh, trận này phải đánh!”
Chương 463: Muốn xem không?
“Tướng quân định phái ai đi đánh? Mang theo bao nhiêu người?” Vu Triết hỏi.
“Những người khác đều không có thời gian, không thì để A Vượng dẫn người đi đi”.
Đan Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta vẫn còn năm ngàn bộ binh, để A Vượng dẫn ba ngàn, tiên sinh nghĩ sao?”
A Vượng vốn là cấp dưới của Sanchi, dẫn Hari đến báo tin, kết quả trong một đêm, không thể quay về...
Song gã cũng tránh được một kiếp nạn.
“Sanchi có năm ngàn bộ binh, nhưng đều bị Kim Phi tiêu diệt trong một đêm, tướng quân cho rằng ba ngàn người có thể đánh bại Kim Phi sao?” Vu Triết hỏi.
“Đó là trước đó y đã gài bẫy ba ngàn người của Sanchi, bằng không với năm ngàn quân canh giữ, Kim Phi không thể chiếm được núi Mao Nhi!” Đan Châu tức giận hét lên.
“Vậy làm sao tướng quân biết lần này hắn không có tính toán chứ?” Vu Triết hỏi tiếp: “Người chỉ huy quân đội Đại Khang hiện tại không phải Mạnh Thiên Hải, mà là Kim Phi, cộng thêm công chúa Trần Văn Nhi đang ở dốc Đại Mãng, tinh thần quân Đại Khang đang cao, cho dù không có thủ đoạn gì, tướng quân cho rằng ba ngàn người có thể đánh bại dốc Đại Mãng ư?”
“Tiên sinh có đối sách gì không?” Đan Châu hỏi.
“Nếu tướng quân thực sự quyết tâm muốn bắt Trần Văn Nhi và Kim Phi, thì ta đề nghị tướng quân bao vây dốc Đại Mãng!” Vu Triết đáp.
“Dốc Đại Mãng không hề nhỏ, nếu muốn bao vây toàn bộ, e rằng phải huy động hết nhân tài mới được”. Đan Châu cau mày nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta phải bỏ doanh trại, mọi sắp xếp trước đó đều là uổng phí!”
“Khi ta còn nhỏ, cha ta từng nói với ta, khi kẻ địch quá mạnh, không nên lấy trứng chọi đá, mà hãy tìm cách chia cắt kẻ thù, ăn bọn chúng từng chút một”.
Vu Triết nói: “Ta cảm thấy bây giờ Kim Phi có suy nghĩ này, trước tiên sẽ ăn Sanchi một chút, sau đó dụ tướng quân xuất binh, dần dần ăn mòn sinh lực của chúng ta!
Cho nên, ta cho rằng, tướng quân không đánh thì thôi, nếu đánh thì nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, không cho y bất kỳ cơ hội nào!”
“Ơ...”
Trong lúc nhất thời, Đan Châu khó mà đưa ra lựa chọn.
Gã thừa nhận Vu Triết nói đúng, nếu chỉ phái ba ngàn nhân, quả thật không thể ăn dốc Đại Mãng, ngược lại có thể bị Kim Phi ăn mất.
Cách an toàn nhất là huy động toàn bộ nhân lực, bao vây sườn núi Đại Mãng.
Nhưng trong trường hợp này, gã phải từ bỏ doanh trại hiện tại, cái giá phải trả quá cao.
“Tướng quân, một mệnh lệnh của ngài, có thể quyết định sống chết của mười triệu tướng sĩ, cho nên tuyệt đối không được tức giận!”
Thấy Đan Châu đã dần bình tĩnh, Vu Triết mới khuyên nhủ: “Kim Phi là người quỷ kế đa đoan, hơn nữa giỏi lợi dụng tình thế, đối đầu với người này, nhất định phải cẩn thận!”
“Tiên sinh dạy phải”. Đan Châu ôm quyền khom người: “Xin tiên sinh cho ta một lời khuyên, bây giờ ta nên làm gì?”
“Tạm thời ta không thể đoán ra được đường đi Kim Phi, đề nghị tướng quân đừng hành động thiếu suy nghĩ”.
Vu Triết nói: “Ra khỏi dốc Đại Mãng sẽ thấy đất bằng, là thiên hạ của kị binh, chắc hẳn những người như Kim Phi cũng không dám xông vào doanh trại, chúng ta hãy đợi một lát, xem phản ứng của Kim Phi rồi nói sau”.
“Có lý”. Đan Châu suy nghĩ, rồi gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo lời tiên sinh nói đi!”
Khi hai người đang nói chuyện, đội trưởng đội cận vệ của Đan Châu đột nhiên vén rèm chạy vào.
“Tướng quân, Vu tiên sinh, hai người ra ngoài nhìn thử!”
Cận vệ trưởng vội nói.
Đan Châu không kịp quở trách cận vệ, vội vàng lao ra khỏi lều.
Vu Triết cũng vội vàng đi theo.
Chỉ thấy trên bầu trời phía Tây, một cột khói đỏ bốc lên nghi ngút.
Quay người nhìn về hướng Đông, trong thành Tây Xuyên, khói cũng bốc lên, chẳng qua là màu vàng.
“Người Đại Khang có ý gì?”
Đan Châu nghiêng đầu nhìn Vu Triết.
“Ta cũng không biết, cha ta từng nói phóng hỏa để truyền tin, nhưng từ trước đến giờ Đại Khang chưa bao giờ dùng khói lửa màu đỏ vàng”. Vu Triết lắc đầu.
Ngay khi cả hai còn đang mơ hồ, lính trinh sát cưỡi ngựa phi nước đại tới.
“Tướng quân, người Đại Khang đã xuống dốc Đại Mãng!”
Lính trinh sát xuống ngựa, nôn nóng báo cáo.
“Cái gì?”
Sắc mặt Đan Châu lập tức thay đổi.
Vu Triết cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Đêm qua ông ta còn đoán Kim Phi sẽ không dám rời khỏi núi Mao Nhi, kết quả trời còn chưa sáng đã bị vả vào mặt.
Vừa rồi ông ta đoán Kim Phi không dám xuống sườn núi Đại Mãng, kết quả lần này bị vả mặt nhanh hơn.
Vừa dứt lời, binh lính Đại Khang đã từ sườn núi Đại Mãng tràn xuống.
“Mau, đánh trống, chuẩn bị chiến đấu!”
Lúc này Đan Châu không có tâm tư quan tâm Vu Triết, lập tức ra lệnh chuẩn bị chiến tranh.
Thùng thùng! Thùng thùng...
Tiếng trống nặng nề nhanh chóng lan rộng khắp doanh trại Thổ Phiên.
Các kỵ binh chăm chú lắng nghe, thấy trống đánh hai hồi rồi dừng lại, họ lập tức hiểu đây là lệnh tập hợp chuẩn bị chiến đấu.
Dù đang làm gì, cũng đều buông xuống, lao về phía chuồng ngựa đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ doanh trại Thổ Phiên loạn thành một mớ.
Không thể không nói, cấp dưới của Đan Châu đều là cựu chiến binh đã trải qua sa trường, tốc độ tập hợp rất nhanh, chỉ trong vòng mười lăm phút, kỵ binh đã lên ngựa, bộ binh xếp thành đội hình, tập trung tại giáo trường.
Nhưng sau khi Đan Châu dẫn người ra khỏi doanh trại, lính trinh sát lại đến báo tin người Đại Khang đã quay về.
Trước khi rời đi, còn bắn một mũi tên về phía doanh trại Thổ Phiên, trên mũi tên buộc một mảnh vải.
Lính trinh sát không biết chữ Hán, lập tức móc mảnh vải từ trong ngực ra, giao cho Đan Châu.
Khi Đan Châu mở tấm vải ra, gã giận đến mức suýt nôn ra máu.
Trên tấm vải có ghi: Bọn ta xuống núi đi tiểu, các ngươi cưỡi ngựa đến nhìn lén, mẹ kiếp, không biết xấu hổ à?
Đan Châu vốn đang dùng toàn lực ứng chiến, nhưng bây giờ lại bị binh lính Đại Khang chế giễu, buồn bực thiếu chút nữa nôn ra máu.
Gã ước gì có thể dẫn người đi vây dốc Đại Mãng.
Nhưng nghĩ đến phân tích của Vu Triết, Đan Châu không còn cách nào khác là phải chịu đựng, ra hiệu cho binh lính quay về doanh trại.
...
Trên đỉnh núi dốc Đại Mãng, Khánh Mộ Lam nhìn khói bụi cuồn cuộn từ doanh trại Thổ Phiên, cười đến mức không thể đứng thẳng.
“Tiên sinh ngươi quá cay độc!”
Khánh Mộ Lam vỗ vai Kim Phi nói: “Ta thực sự muốn xem vẻ mặt của Đan Châu bây giờ trông như thế nào”.
“Ta nghĩ hẳn là rất tuyệt vời”. Cửu công chúa cũng che miệng cười nói: “Đáng tiếc chúng ta không thấy được”.
“Nếu các ngươi muốn nhìn thấy, cũng không phải là không thể...”
Kim Phi nói: “Muốn xem không?”
“Tiên sinh, đừng đùa với lửa, nếu Vũ Dương xảy ra chuyện, dù có thắng chúng ta cũng xong đời!”
Khánh Mộ Lam còn tưởng Kim Phi muốn dẫn Cửu công chúa đến bên ngoài doanh trại Thổ Phiên để xem, sợ đến mức không cười được nữa.
“Không biết nói chuyện thì đừng nói, người không biết còn tưởng ta dẫn điện hạ bỏ trốn đấy!”
Kim Phi tức giận tát nhẹ Khánh Mộ Lam một phát, sau đó thần bí móc ra một ống kim loại.
“Đặt nó lên mắt, nhắm về hướng doanh trại Thổ Phiên, vặn vài vòng rồi đưa cho Cửu công chúa: “Bây giờ có thể thấy rồi”.
“Đây là cái gì?”
Cửu công chúa tò mò làm theo Kim Phi, đưa mắt về phía đầu ống kim loại.
Một giây tiếp theo, Cửu công chúa hét lớn đứng lên, vẻ mặt như nhìn thấy ma.
“Thế nào?”
Khánh Mộ Lam bối rối hỏi.
Cửu công chúa từ nhỏ đã được học lễ nghi cung đình, những chuyện mấy lễ nghi như vậy quá hiếm thấy.
“Muội nhìn xem!”
Cửu công chúa đưa ống kim loại cho Khánh Mộ Lam.
Mặt Khánh Mộ Lam đầy nghi ngờ cầm lấy, giống như hai người kia, dán mắt vào đầu sau của ống kim loại.
“Trời ạ, đây là bảo bối gì vậy? Sao có thể nhìn rõ ràng như thế?”
Khánh Mộ Lam thốt lên.
Chương 464: Đứt dây não
“Tiên sinh, đây là bảo bối gì thế, sao có thể nhìn xa mà lại rõ như vậy?”
Khánh Mộ Lam dời mắt, phấn khích hỏi.
“Ta gọi vật này là ống nhòm, nghĩa như tên, giúp người ta có thể nhìn xa hơn”.
Kim Phi cười giải thích.
Sau khi thủy tinh được sản xuất, Kim Phi đã cố gắng chế tạo kính hiển vi và kính viễn vọng.
Do thiếu thời gian, cùng với việc thiếu các công cụ cơ bản nhất nên chỉ có thể mài các tròng kính bằng tay, tiến độ rất chậm.
Cho đến khi khởi hành cũng chỉ kịp làm ống nhòm.
Chính là cái hiện đang ở trong tay Khánh Mộ Lam.
Đánh bóng thủ công, không có công cụ chuyên nghiệp để đo lường tiêu cự nên hiệu quả cũng rất chung chung.
Không cần so với ống nhòm quân sự ở đời trước, ngay cả ống nhòm dân dụng cao cấp cũng không bằng.
Chẳng qua cũng chỉ có thể nhìn được xa hơn mà thôi.
Trước đây, Kim Phi nói mình thấy biểu cảm của Đan Châu cũng chỉ là đùa mà thôi.
Từ khoảng cách xa như vậy, có thể nhận ra ai là Đan Châu cũng là rất đỉnh rồi, muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt đối phương là chuyện không thể nào.
Nhưng đối với Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam chưa trải sự đời, nhìn được xa hơn như thế cũng đã đủ khiến họ kinh ngạc.
Cửu công chúa vốn luôn kiêu ngạo nhưng giờ đây cũng giống như một cô bé bị mê hoặc bởi một món đồ chơi mới. Ngay khi Khánh Mộ Lam rời mắt đi, cô ấy nhanh chóng chộp lấy ống nhòm và nhắm vào chân núi.
"Hả, sao không thấy rõ gì vậy?" Cửu công chúa thắc mắc: "Vừa rồi không phải rất rõ sao?"
"Không rõ ư?"
Kim Phi cầm lấy ống nhòm, nhắm về phía doanh trại Thổ Phiên dưới chân núi, thật sự rất mờ.
"Có thể vừa rồi Mộ Lam lỡ chỉnh quá tay, ta sẽ điều chỉnh lại”.
Kim Phi trả lời, đặt ống nhòm lên mắt và điều chỉnh lại tiêu cự.
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều lo lắng nhìn y, cứ phập phồng sợ ống nhòm vì vậy mà hư mất.
Cũng may Kim Phi nhanh chóng chỉnh xong, đưa ống nhòm cho Cửu công chúa: "Nhìn lại thử đi”.
Lần này Cửu công chúa cẩn thận trả lời: "Bây giờ nhìn rõ rồi!"
Nói xong, cô ấy chỉ vào thành Tây Xuyên phía sau doanh trại Thổ Phiên: "Tiên sinh, ống nhòm chỉ có thể thấy xa tới doanh trại Thổ Phiên, không thể nhìn được tới thành Tây Xuyên ư?"
"Hôm nay thời tiết rất đẹp, có thể nhìn rõ thành Tây Xuyên, nhưng cần phải điều chỉnh tiêu cự”. Kim Phi nói.
Chất lượng không khí của Đại Khang cực tốt, thành Tây Xuyên lại rất lớn, có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường chứ đừng nói đến ống nhòm.
"Điều chỉnh tiêu cự? Làm thế nào để điều chỉnh?" Cửu công chúa nghiêng đầu hỏi.
"Ta sẽ dạy người!" Kim Phi bước lên phía trước, tay trái cầm đáy ống nhòm, tay phải vòng qua người Cửu công chúa cầm đầu trước, từ từ vặn vỏ ống nhòm.
Dưới núi, Mạnh Thiên Hải đang tuần tra doanh trại với Trương Lương, vốn chỉ vô tình nhìn lên đỉnh núi, Mạnh Thiên Hải suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.
Từ góc độ của anh ta, Kim Phi và Cửu công chúa ở trên núi dường như đang ôm nhau, tai chạm tai quấn quýt không rời.
Là cánh tay phải của Khánh Hâm Nghiêu, Mạnh Thiên Hải đương nhiên biết nguyên nhân Thổ Phiên từ chối hòa thân.
Tuy nhiên, Mạnh Thiên Hải đã tin chắc rằng đó là do người Thổ Phiên lan truyền tin đồn.
Bây giờ anh ta lại đột nhiên không chắc chắn lắm...
Trương Lương nhận thấy sự kỳ lạ của Mạnh Thiên Hải, sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ.
Trên đỉnh núi, Thấm Nhi đứng gần đó đã nhướng mày từ lâu. Ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là bước lên ném Kim Phi xuống núi.
Nhưng Cửu công chúa trước đó đã cảnh cáo rằng cô ấy không thể đánh Kim Phi trong những tình huống này.
Thấm Nhi đã ở cùng Cửu công chúa một thời gian dài và có thể thấy rằng trong khoảng thời gian này cô ấy đã cố tình tiếp cận Kim Phi nhiều hơn.
Nhiều lần khi đưa đồ cho y, tay họ đã có sự tiếp xúc cố ý hoặc vô tình.
Những hành động nhỏ thân mật này trước đây không thể xảy ra được.
Thấm Nhi cũng muốn nhìn qua ống nhòm. Cô ấy chỉ có thể ép mình nhìn sang bên cạnh như thể chưa hề nhìn thấy.
Cửu công chúa quả thật có chút ý đồ, nhưng cô ấy đã là một đại cô nương, đột nhiên bị Kim Phi vây trong ngực vẫn hơi căng thẳng.
Kim Phi thấy hô hấp của Cửu công chúa đột nhiên trở nên gấp gáp, lúc y quay đầu lại thì phát hiện mặt cô ấy đỏ ửng, trên chóp mũi có vài giọt mồ hôi li ti.
Hai người đã ở khá gần, y lại đột ngột quay đầu, mũi của họ gần như chạm vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả Cửu công chúa điềm tĩnh cũng không khỏi xấu hổ, nhắm mắt lại.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Kim Phi là bây giờ ban ngày lạnh như thế, mà chóp mũi của Cửu công chúa có thể toát mồ hôi ư?
Quá thần kỳ!
Sau đó, y chợt nhận ra hành động của hai người đã trở nên quá thân mật, vội vàng thả tay ra, lùi lại hai bước.
"Điện hạ, thật xin lỗi, thất lễ rồi!"
Kim Phi cũng căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Người trước mặt không giống như những cô gái ở núi Thiết Quán mà có thể tùy tiện trêu chọc, thậm chí nói không chừng còn cảm thấy vui mừng, nghĩ đến việc sưởi ấm giường của tiên sinh vào buổi tối.
Đây là công chúa được hoàng đế yêu thương nhất đó.
Đừng thấy cô ấy lúc thời bình luôn có vẻ ngoài tươi cười và hiền lành, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn mà lầm.
Kim Phi biết cô ấy là một con hổ hung dữ.
Một khi tức giận sẽ ăn thịt người.
Kim Phi không phải cố ý làm vậy, có lẽ nó đã trở thành thói quen sau khi dạy Quan Hạ Nhi cách sử dụng nỏ. Y không biết sợi dây nào trong não mình đã bị trục trặc nữa, thế mà ban nãy theo bản năng thực hiện động tác này.
May mắn thay, y chỉ vòng qua người cô ấy một chút, không thật sự xem Cửu công chúa thành Quan Hạ Nhi.
Nếu không, có lẽ bây giờ y đã bị Thấm Nhi ném vào doanh trại Thổ Phiên rồi.
Cửu công chúa không hổ là người đã bị chốn quan triều huấn luyện chuyên nghiệp, nhanh chóng bình tĩnh lại, sắc mặt trở lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười hỏi: "Tiên sinh, bây giờ đã điều chỉnh xong chưa?"
"Đã... Đã điều chỉnh rồi...”
Kim Phi trả lời có phần không mạch lạc.
Khánh Mộ Lam đứng sang một bên, hoàn toàn biến thành người đứng hóng hớt.
Phát hiện Thấm Nhi không ném Kim Phi đi, cô ấy không khỏi hơi thất vọng.
Tuy nhiên, Khánh Mộ Lam đã nhớ rõ bài học của Kim Phi nên không dám nói gì để xúi giục.
Kim Phi phát hiện Cửu công chúa không có vẻ tức giận, lúc này mới nhẹ nhõm.
Dưới sườn đồi, không chỉ có Mạnh Thiên Hải và Trương Lương nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mà còn có rất nhiều binh lính.
Từ hôm nay trở đi, tin đồn Kim Phi và Cửu công chúa bắt đầu lan truyền trong quân đội...
...
Doanh trại Thổ Phiên.
Sau khi Đan Châu trở lại lều lớn, gã lo lắng Kim Phi có thể lại gây rắc rối. Gã thậm chí còn không cởi áo giáp, mặc nó suốt buổi chiều.
Chiều nay Kim Phi đã dạy cho Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi sử dụng ống nhòm, bọn họ không có tâm trạng gây phiền phức cho doanh trại Thổ Phiên.
Thế là Đan Châu dành cả buổi chiều mặc áo giáp một cách vô ích.
Đan Châu giữ một vị trí quan trọng trong hàng ngũ Thổ Phiên nên tất nhiên áo giáp của gã có chất lượng cao. Mặc dù không bao phủ toàn bộ cơ thể gã nhưng cũng có khả năng bảo vệ chân và tay.
Một bộ áo giáp đầy đủ nặng vài chục cân.
Cho dù thân thể Đan Châu có cường tráng đến mấy, mặc mấy chục cân đồ trong cả buổi chiều vẫn sẽ khá mệt mỏi.
Khi màn đêm buông xuống, dốc Đại Mãng vẫn không có động tĩnh gì.
Các trinh sát báo cáo rằng hầu hết các đống lửa trại của quân Đại Khang đã được dập tắt, các binh sĩ đã trở về trại của mình để nghỉ ngơi.
Lúc này Đan Châu mới yêu cầu cận vệ giúp gã cởi áo giáp.
Cùng với mệnh lệnh được truyền xuống, doanh trại Thổ Phiên cũng dập lửa và nghỉ ngơi.
Cả ngày hôm nay, Đan Châu đã kiệt sức. Thậm chí còn không cử ai đưa mấy cô gái trẻ đến lều của mình vào tối hôm đó. Gã xoa vai, nằm xuống chiếc giường hành quân của mình, hoàn toàn chẳng còn chút ham muốn trần tục nào.
Nhưng ngay khi gã nhắm mắt lại và chuẩn bị ngủ, cận vệ lại xông vào.
"Tướng quân, người Đại Khang lại lao xuống từ trên dốc Đại Mãng!”
Chương 465: Một giờ làm loạn tới tám lần
“Chưa chịu kết thúc hả?”
Đan Châu vén chăn lên, đi ra ngoài lều.
Từ xa nhìn về phía dốc Đại Mãng, quả nhiên có một đội binh lính cầm đuốc đi xuống dốc.
Nhìn không rõ bao nhiêu người, cũng không thấy rõ đang làm gì.
“Bọn họ có khả năng đang xuống núi tiểu tiện, đừng quan tâm bọn họ”.
Đan Châu nhớ tới cái bẫy buổi chiều, trong lòng tức giận không thôi, phất tay áo, chuẩn bị vào lều yên giấc.
Nhưng đi tới của lều, đột nhiên dừng bước, căn dặn: “Thông báo cho Tây Doanh, thủ vệ tuần tra ban đêm tăng gấp đôi. Còn nữa, phái thêm một số lính trinh sát qua đó, xem người Đại Khang lại đang giở trò quỷ gì”.
“Rõ!”, cận vệ gật đầu tuân lệnh.
Đan Châu phiền não đi vào trong lều.
Chỉ là, lần này gã không ngủ mà đợi lính trinh thám báo cáo.
Cứ thế đợi qua nửa canh giờ, ngay khi Đan Châu chuẩn bị ngủ gật thì lính trinh sát cuối cùng cũng trở lại.
“Người Đại Khang lại đang giở trò gì?” Đan Châu ngồi thẳng người nghiêm túc hỏi.
“Bọn chúng... Bọn chúng đi săn!” Lính trinh sát do dự một chút mới trả lời.
“Đi săn hả?” Đan Châu hoài nghi mình nghe nhầm.
Lính Đại Khang ồn ào nửa đêm là đi săn sao?
“Đúng ạ, chúng đi săn”, lính trinh thám xòe ngón tay ra đếm: “Bọn chúng tổng cộng săn được một con heo rừng, sáu con thỏ rừng, bảy con gà,... à, bọn chúng dọc đường còn ca hát, cứ hát đi hát lại mấy câu: đoàn kết là sức mạnh, sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép, cứng hơn sắt, mạnh hơn thép...”
Lính trinh sát cũng là một chàng trai thật thà, vừa nói vừa không tự chủ mà cất tiếng hát, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mắt của Đan Châu đã tối sầm lại.
Hắn còn hát rất hay.
Xem ra hắn thật sự không lười biếng mà còn đi theo nhân viên hộ tống suốt một chặng đường.
Mấy tên cận vệ gác cửa tên nào tên nấy đều bối rối.
Lính trinh sát không phải tới đây báo cáo tình hình quân địch sao?
Sao lại còn hát chứ?
Hơn nữa hát còn hăng hái.
“Cút!”
Đan Châu giơ chân đạp tên lính trinh thám ngã nhào xuống đất.
Ngươi đang nghĩ đây là yến tiệc doanh trại sao?
Giọng hát còn du dương ngân nga.
Mẹ kiếp, chuẩn bị không làm trinh sát mà tập trung phát triển ca hát à?
Tên lính trinh thám bị ăn một đạp, lại lăn một vòng sau đó lui ra khỏi lều lớn.
Giọng nói phiền não của Đan Châu từ phía sau truyền đến: “Nếu người Đại Khang không thật sự tấn công doanh trại thì không cần báo cho ta!”
Câu này không phải nói với lính trinh sát mà là nói với cận vệ.
Nghe cận vệ đáp lời, Đan Châu mới nằm xuống lại.
Nhưng giờ gã không thể nào chợp mắt, trong đầu liên tục hiện lên những lời lính trinh thám mới nói.
Là một lão tướng, Đan Châu khẳng định hành động phái người ra ngoài săn thú của Kim Phi không hề đơn giản.
Đây là kế sách làm cho kẻ địch mệt mỏi mà Vu Tiên Sinh nhắc tới, Đan Châu cũng đã từng dùng.
Chỉ là gã không vô liêm sỉ như Kim Phi.
Tập kích thì tập kích, còn nói xuống núi tiểu tiện, xuống núi đi săn.
Không đúng, chúng thật sự đi săn thú.
Còn săn được một con heo rừng, mấy con thỏ rừng còn cả mấy con gà?
Phỉ!
Sao ta lại nghĩ đến thứ này chứ?
Bọn chúng săn được mấy con thỏ hoang, có quan trọng không?
Đúng rồi, bọn chúng còn ca hát.
Đoàn kết là sức mạnh, đoàn kết là sắt, đoàn kết là thép... Câu sau là gì ta?
Phỉ!
...
Trong đầu Đan Châu suy nghĩ vẩn vơ vài điều, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không biết vì sao, trong giấc mơ, gã luôn cảm thấy có người ca hát bên tai gã không ngừng.
Hát gì cũng không nghe rõ, hình như là bài “đoàn kết là sức mạnh” mà lại hình như không phải bài đó.
Nghe không rõ mà đuổi cũng không đi, khiến Đan Châu vô cùng tức giận.
Cứ thế mơ mơ màng màng không biết ngủ được bao lâu thì đột nhiên nghe được tiếng trống từ ngoài lều truyền đến.
Nhiều năm trong quân đội hình thành nên thói quen, khiến Đan Châu bật dậy luôn, giây tiếp theo gã cầm thanh đao bên mép giường, lao ra ngoài doanh trại.
“Có chuyện gì thế?”, mắt Đan Châu nổi đầy tia máu, vội vàng hỏi.
“Vừa rồi người Đại Khang đột nhiên tiến đến rìa doanh trại, giết chết ba huynh đệ đang gác đêm”, cận vệ gác cửa đáp.
“Không phải quân ta tăng gấp đôi người tuần tra, bảo bọn họ cẩn thận một chút sao, sao lại để người Đại Khang mò tới doanh trại cũng không phát hiện?”
“Tướng quân, ngài không biết đấy thôi, người Đại Khang quá ồn ào!”, vẻ mặt cận vệ đau khổ nói: “Trong lúc ngài chợp mắt, bọn chúng không dừng lại, cứ đi từ dốc Đại Mãng xuống chân núi tám lần!”
Lúc quân ta đuổi theo, bọn chúng lại chạy ngược về, chờ các huynh đệ quay lại, bọn chúng lại tới, đứng cách doanh trại chúng ta không xa cất tiếng hát, còn là một đám người gân giọng cùng nhau hát.
Không chỉ các huynh đệ gác đêm bị bọn chúng làm ồn đến mệt mỏi, mà các huynh đệ trong toàn bộ Tây Doanh cũng đều bị bọn chúng làm phiền không ít”.
“Chả trách ông đây nằm mơ cũng nghe thấy bài hát dở tệ đó...”
Đan Châu che trán, không nói nên lời.
Gã vốn dĩ tưởng rằng mình nằm mơ tới bài hát kia là vì trước khi ngủ nghe tên lính trinh thám hát một lần.
Vừa rồi còn đang thắc mắc, chỉ nghe một lần mà sao ấn tượng có thể sâu sắc như vậy?
Bây giờ mới phát hiện, hóa ra trong lúc bản thân chợp mắt, ngoài doanh trại có người hát không ngừng.
Chả trách nghe không rõ, đuổi cũng không đi.
Phỉ!
Sao lại nhớ đến bài hát dở tệ này rồi!
“Ngươi nói tiếp đi”.
Đan Châu thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía cận vệ.
“Các huynh đệ gác đêm bị tiếng ồn của người Đại Khang làm mệt mỏi, rệu rạo, cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Kết quả là người Đại Khang lợi dụng tình hình tiến đến rìa doanh trại, dùng mũi tên bắn chết ba huynh đệ”. cận vệ nói.
“Chúng ta không phải cũng có cung thủ sao? Điều một đội qua đây, nếu bọn chúng đến gần, lập tức phóng tên!” Đan Châu hạ lệnh.
“Đã điều qua rồi nhưng cung tên của chúng ta không thể bắn xa bằng nỏ của chúng”.
Cận vệ bất lực nói: “Hơn nữa bọn chúng có sự hướng dẫn của người quen thuộc địa hình nơi này, có một số tên núp trong bóng tối mà không thắp đuốc nên quân ta không thể nhìn thấy”.
Đan Châu đang chuẩn bị nói thì bên cạnh truyền tới một giọng già nua:
“Vậy hãy bảo Tây Doanh đốt một đống lửa cách đại bản doanh ba mươi trượng, như vậy bọn chúng cũng không có cách lẻn vào phải không?”
Vu Triết khoác y phục, bước tới từ phía sau lều lớn.
“Đốt thêm một đống lửa nữa đi?”. Đan Châu suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Cứ làm theo lời Vu tiên sinh nói!”
“Rõ!” Một cận vệ chạy đi báo tin.
“Tiên sinh cũng bị đánh thức rồi sao?”
Đan Châu nhìn về phía Vu Triết: “Bên ngoài lạnh, tiên sinh vào trong lều đi”.
“Ta không phải bị đánh thức, ta lớn tuổi rồi, ngủ ít, còn chưa ngủ được nữa”.
Vu Triết vừa vào doanh trại vừa trả lời.
“Đã là giờ nào rồi mà ngài còn chưa ngủ chứ?”
Đan Châu bất ngờ, nói: “Ngài bảo trọng thân thể!”
“Tướng quân, thật ra ngài mới chủ chưa tới một canh giờ...”
Bên cạnh một cận vệ thấp giọng nhắc nhở.
“Chưa tới một canh giờ hả?”
Đan Châu ngước mắt, nhìn lên bầu trời.
Thông qua tinh tượng để phán đoán thời gian là một trong những điều kiện cần thiết của vị tướng dày dặn, Đan Châu ngẩng đầu nhìn lên mới biết cận vệ không hề nói láo.
Gã đúng là chỉ ngủ một giờ mà thôi.
“Người Đại Khang điên rồi sao? Một canh giờ tới làm loạn tám lần?”
Biểu cảm trên mặt Đan Châu hết sức đặc sắc.
Có tức giận, có bất lực, còn có sự khinh thường...
Người Đại Khang quả thật là quá điên cuồng.
Một canh giờ làm loạn tới tám lần với một khắc không ngừng tập kích thì có gì khác biệt?
“Vu tiên sinh, xin ngài hãy nghĩ cách, cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu, các tướng sĩ sẽ bị người Đại Khang làm suy sụp tinh thần mất!”
Bình luận facebook