• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 456-460

Chương 456: Cơ hội cuối cùng

Núi Mao Nhi.

Nhóm Mạnh Thiên Hải đến núi Mao Nhi chỉ mang theo lương thực dùng trong vài ngày, cho dù sau đó khổ cực có tiết kiệm hơn nữa, nhưng thức ăn cũng đã hết từ lâu.

Hiện giờ ở núi Mao Nhi, đừng nói là heo rừng thỏ rừng, ngay cả mấy con vật trốn sâu trong hang hốc như rắn ếch chuột bọ gì đó cũng đều bị đào bới diệt sạch hết rồi.

Sau đó, binh lính bắt đầu gặm vỏ cây, ăn rễ cỏ.

Nếu cứ kéo dài như vậy, đừng nói là đánh giặc, binh lính đều sẽ bị chết đói trước.

Thời gian này, Mạnh Thiên Hải cũng đã thử dẫn người đi phá vòng vây, nhưng người Thổ Phiên chiếm địa thế thuận lợi, thật sự không thể thoát ra được.

Trong lúc Mạnh Thiên Hải định làm liều được ăn cả ngã về không, thì nhận được bồ câu đưa thư của Cửu công chúa.

Kể từ khi phát hiện người Thổ Phiên ở dưới chân núi bỏ chạy hơn một nửa, Mạnh Thiên Hải biết hành động Cửu công chúa đã bắt đầu rồi.

Trước tiên, anh ta ra lệnh cho lính hậu cần vét sạch số lương thực còn lại, cung cấp cho tướng sĩ được ăn no.

“Đại nhân, huynh ăn chút gì đi, không ăn sẽ nguội mất”.

Phó tướng bưng một bát cháo đến, thuyết phục.

Từ sau khi người Thổ Phiên hành động, Mạnh Thiên Hải vẫn đứng trên sườn núi đá cao, nhìn chăm chú về hướng Tây, chỉ sợ sẽ bỏ sót bất kỳ tin tức gì.

“Ta không đói, ngươi mang cho người bị thương ăn đi”.

Mạnh Thiên Hải giờ đây thật sự không có tâm tư ăn uống gì cả.

Phó tướng chuẩn bị thuyết phục thêm vài câu, đột nhiên thấy lồng ngực của Mạnh Thiên Hải phập phồng dữ dội.

Theo hướng nhìn của Mạnh Thiên Hải về phía Tây, trên không trung không biết từ lúc nào xuất hiện rất nhiều cột khói.

“Thông báo cho tất cả giáo úy đến lều của ta!”

Mạnh Thiên Hải đẩy phó tướng ra, nhảy xuống tảng đá.

Phó tướng ném cái bát xuống, xoay người chạy đi.

Mấy phút sau, từ giáo úy đến tướng lĩnh đều tập trung đến lều lớn của Mạnh Thiên Hải.

“Gọi mọi người đến đây để làm gì, chắc ai cũng đoán được rồi đúng không?”

Mạnh Thiên Hải nói: “Cửu công chúa điện hạ đã dẫn dụ người Thổ Phiên đi hơn một nửa, hôm nay chỉ còn lại binh mã của hai Kỳ, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu lần này không thoát ra được, đừng nói là điện hạ tới chém đầu, chúng ta cùng đói chết ở núi Mao Nhi cũng coi như đáng đời!”

“Tướng Quân, tiểu đoàn Thiết Hổ của ta xin làm tiên phong, nếu không đánh chiếm được dãy núi Mỏ Vịt, Trần Phượng Chí ta nguyện lấy cái chết tạ tội!”

Một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón ôm quyền xin chiến.

Tiểu đoàn Thiết Hổ do Khánh Liên Thành - phụ thân của Khánh Mộ Lam thành lập, họ theo Khánh Liên Thành, Nam chinh Bắc chiến nhiều năm, tiểu đoàn này cũng coi như là một đơn vị tác chiến mạnh nhất dưới thời của Khánh Hâm Nghiêu.

Một doanh trại của quân Đại Khang trung bình có nhiều nhất là 1.000 người, thường sẽ không có tên riêng, mà được gọi là tiểu đoàn 1 tiểu đoàn 2, nhưng tiểu đoàn Thiết Hổ lại có tới 2.200 người, là một doanh trại tăng cường hiếm thấy.

Cho nên lúc đầu Mạnh Thiên Hải đã giao dãy núi Mỏ Vịt quan trọng nhất cho tiểu đoàn Thiết Hổ bảo vệ.

Doanh trại mạnh mẽ, binh lính dồi dào, tiểu đoàn Thiết Hổ những năm gần đây đã trải qua nhiều lần thay máu, các cựu binh theo Khánh Liên Thành chinh chiến đã chết hết, rất nhiều binh lính đều là những tân binh lần đầu ra chiến trường.

Lúc huấn luyện và luận võ thường ngày, tiểu đoàn Thiết Hổ biểu hiện rất tốt, nhưng khi ra chiến trường đổ máu thật, không ít tân binh cũng hoá ngốc.

Hơn 2.000 người, còn chiếm được địa hình thuận lợi, vậy mà cả canh giờ cũng không bảo vệ được, đã bị quân địch cướp mất dãy núi Mỏ Vịt

Điều khiến mọi người thất vọng nhất là bên quân địch chỉ có 500 người…

Trước kia, chiến sĩ trong tiểu đoàn Thiết Hổ đều là những người kiêu hãnh trong quân đội, hầu như tất cả binh lính đều cảm thấy được vào tiểu đoàn Thiết Hổ là đáng tự hào.

Nhưng trải qua trận chiến này, tiểu đoàn Thiết Hổ hoàn toàn trở thành trò cười.

Hiện tại, rất nhiều binh lính ăn không đủ no, đều đổ hết mọi bực tức lên đầu tiểu đoàn Thiết Hổ.

Thấy chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ, cười nhạo đã là nể tình, có không ít người chạy thẳng đến tiểu đoàn Thiết Hổ nhổ nước bọt vào bọn họ.

Tiểu đoàn Thiết Hổ cho dù có ấm ức đến đâu, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Dù sao dãy núi Mỏ Vịt thật sự là mất trong tay bọn họ.

Đối với một đội quân có bề dày chiến tích mà nói, cả ngày bị người ta sỉ nhục, còn khó chịu hơn bị giết chết.

Trần Phượng Chí là tướng lĩnh của tiểu đoàn Thiết Hổ, chịu áp lực lớn hơn đám binh lính bình thường.

Hiện giờ biết có hi vọng có thể lấy lại dãy núi Mỏ Vịt, Trần Phượng Chí lập tức xin chiến.

“Ngươi chắc chắn chứ?” Mạnh Thiên Hải liếc nhìn Trần Phượng Chí: “Hiện giờ, người Thổ Phiên đang chiếm lĩnh địa hình thuận lợi, đoạt lại dãy núi Mỏ Vịt không phải chuyện dễ dàng đâu!”

Thật ra Mạnh Thiên Hải cũng hơi bất mãn đối với tiểu đoàn Thiết Hổ.

Nếu không phải bọn họ gây ra lỗi chậm trễ thì bây giờ cũng không bị động như vậy.

Lần này cho dù có thể thành công phá được vòng vây, nhưng quay về cũng phải chịu phạt.

Ít nhất một trận roi là tuyệt đối không thể thoát.

“Tướng quân yên tâm, lần này ta đích thân đốc chiến, ai dám lùi về sau một bước, Trần Phượng Chí ta sẽ lập tức chém hắn!”

Trần Phượng Chí rút dao ra cắt một đường lên lòng bàn tay: “Cho dù tiểu đoàn Thiết Hổ bị diệt sạch, chỉ còn lại một mình Trần Phượng Chí ta, cũng không thể tiếp tục làm ô uế uy doanh của tiểu đoàn Thiết Hổ!”

Mạnh Thiên Hải nhìn chằm chằm Trần Phượng Chí một lúc lâu, gật đầu nói: “Vậy ta sẽ tin tiểu đoàn Thiết Hổ thêm lần nữa, hi vọng ngươi không khiến ta thất vọng! Đi chuẩn bị đi!”

“Vâng!” Trần Phượng Chí ôm quyền cúi người chào, lui ra khỏi lều lớn.

Anh ta sợ nhất là Mạnh Thiên Hải không đồng ý, ngay cả cơ hội rửa sạch nỗi nhục cũng không có.

Đợi đến khí Trần Phượng Chí rời đi, Mạnh Thiên Hải tiếp tục sắp xếp.

“Tiểu đoàn 1 phụ trách cánh phái, tiểu đoàn 2 phụ trách cánh phải, Lão Tần, Lão Lâm, hai người cùng tiểu đoàn 3 tiểu đoàn 4 phụ trách áp trận, nếu tiểu đoàn Thiết Hổ thất bại, hai ngươi phải nhanh chóng chạy đến, lần này cho dù thế nào, cũng phải phá được vòng vây!”

“Vâng!”

Mấy giáo úy còn lại cũng ôm quyền rời đi.



Trong doanh trại Thổ Phiên dưới chân núi, Sanchi vẫn phái người theo dõi chặt núi Mao Nhi.

Đội quân của Mạnh Thiên Hải đã bắt đầu tập hợp đội ngũ, động tĩnh quá lớn, thật sự không thể giấu được.

Sanchi cũng hội họp tướng lĩnh ngay lập tức.

“Các huynh đệ, Mạnh Thiên Hải đã bắt đầu tập trung lực lượng, nhất định đã phát hiện Mima đã đưa một nửa binh mã rời đi, muốn phá vòng vây!”

Sanchi vỗ bàn nói: “Các ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng, cho dù đánh đến người cuối cùng, cũng phải bảo vệ cho được dãy núi Mỏ Vịt!”

“Nếu không phải đám hèn nhát này cứ trốn mãi trong núi, ta đã sớm dẫn theo các huynh đệ Kỳ 4 giết chết hắn rồi!”

Thống lĩnh Kỳ 4 hô lên: “Bây giờ hắn tự mình chui ra ngoài, không còn gì tốt bằng!”

“Đúng, giết chết bọn hèn nhát này, chúng ta không cần ở lại đây canh núi nữa!”

Thống lĩnh Kỳ 5 cũng tiếp lời: “Nghe nói đám người Dulan đã theo tướng quân Đan Châu đến thành Tây Xuyên, cướp bóc vàng bạc, chiến mã nhiều không sao chở hết, đội trưởng mỗi ngày đều có đến ba bốn cô nương, ai nấy cũng đều là gái còn trinh, da thịt mềm mại!”

“Giết chết bọn hèn nhát này!”

Các tướng lĩnh khác vừa nghe, ai nấy đều rất muốn đánh bại Mạnh Thiên Hải, sau đó đến Tây Xuyên phát tài.

Mạnh Thiên Hải cũng biết không thể giấu được Sanchi, nên không muốn đánh lén, mà tụ họp ở gần dãy núi Mỏ Vịt một cách quan minh chính đại.

Dẫn đầu chính là tiểu đoàn Thiết Hổ.

“Các huynh đệ, vấp ngã ở đâu, chúng ta đứng lên ở đó! dãy núi Mỏ Vịt là thứ chúng ta để mất, chúng ta phải đoạt lại nó!”

Trần Phượng Chí đứng trên tảng đá hô to: “Tiểu đoàn Thiết Hổ là doanh trại uy lực của cha ta và các thúc bá, đã theo Lão Khánh công xả mạng chiến đấu có được, nếu lần này có kẻ chết tiệt nào dám lùi về sau một bước, ông đây sẽ giết chết cả nhà hắn!”

“Thề không lùi bước! Quyết chiến! Quyết chiến! Quyết chiến!”

Phó tướng giơ cao cánh tay rống lên!

“Thề không lùi! Quyết chiến! Quyết chiến! Quyết chiến!”

Tướng sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ cũng đồng loạt giơ đao lên.

Từ một người kiêu hãnh trở thành kẻ bị người người phỉ nhổ, gần đây họ đã phải chịu đựng bứt rứt quá mức.

Không ít các tướng sĩ ôm trong lòng lửa hận.

Nhưng cũng có người tỏ vẻ sợ hãi.

Trong trận chiến lần trước, quân lính Thổ Phiên hung hãn, đã gây ấn tượng mạnh trong lòng bọn họ.

Không phải hô mấy câu khẩu lệnh là có thể xông tới chém giết.

Trên núi, bộ binh Thổ Phiên cũng đã tập hợp xong, sắp xếp thế trận, sẵn sàng đón địch.
Chương 457: Chiến trường đẫm máu

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống nặng nề vang lên khắp núi, cũng như vang lên trong lòng quân lính.

“Lên”.

Phó tướng tiểu đoàn Thiết Hổ rút chiến đao, xông lên phía trước.

Trần Phượng Chí dẫn theo đội cận vệ áp trận ở phía sau.

Trên núi, quân Thổ Phiên cũng ồ ạt lao xuống như thủy triều.

Trần Nhuệ là một tư lệnh quân đoàn của tiểu đoàn Thiết Hổ, cũng là binh lính Đại Khang dẫn đầu xông lên phía trước.

Cha anh ta từng là cựu binh của tiểu đoàn Thiết Hổ nên từ nhỏ Trần Nhuệ đã tập võ, kỹ năng còn tốt hơn cả binh sĩ.

Tay phải vung đao liều mạng với đối thủ, tay trái móc ra một chiếc dao găm đâm vào cổ đối thủ.

Nhưng anh ta còn chưa kịp rút dao găm ra, một tên địch khác đã nhảy ra từ sau lưng tên lính này, đá vào bả vai anh ta.

Trần Nhuệ bị đạp ngã nhào, nếu như không phải có đồng đội sau lưng kịp thời kéo lại thì anh ta đã lăn xuống núi rồi.

Sau khi bò dậy, đại quân sau lưng đã đến, anh ta không kịp kiểm tra xem mình có bị thương hay không thì đã bị đám người kéo chạy như điên về phía trước.

Vốn đã là kẻ địch không đội trời chung nên từ lúc bắt đầu, cuộc chiến đã trở nên rất ác liệt!

Đội ngũ hai bên như hai dòng nước lũ cuồn cuộn va vào nhau văng ra từng đợt sóng.

Mỗi một đợt sóng đều được máu tươi ngưng tụ mà thành!

Chỉ là va vào nhau trong nháy mắt nhưng số lượng người chết của hai bên đã vượt quá trăm người.

Máu tươi chảy xuống dọc ngọn đồi, rất nhiều binh lính Đại Khang ngã xuống.

Nhưng lại càng có thêm nhiều người bước qua bọn họ, tiếp tục xông lên đồi.

...

Cách đó trăm trượng, Đại Tráng và Hầu Tử ngồi cạnh nhau phía sau một tảng đá lớn, nhìn trận chiến bên dưới.

Ở sau lưng bọn họ là mấy trăm nhân viên hộ tống cả nam lẫn nữ.

Nhân viên hộ tống nam đều mặc giáp đen.

Nhân viên hộ tống nữ cũng mặc giáp mềm làm bằng dây kẽm.

Ngụy Đại Đồng phát hiện Kim Phi và Cửu công chúa đi ra ngoài một hôm, lúc về lại thiếu năm chiếc thuyền, chính là đưa bọn họ tới hạ lưu.

Dưới sự dẫn dắt của người địa phương, một đám người đi suốt mấy ngày, chịu nhiều đau khổ trong núi cuối cùng cũng mò tới một khe suối nhỏ phía sau núi Mao Nhi.

Sợ bị lính trinh sát Thổ Phiên phát hiện, còn chưa tới nơi, Đại Tráng đã gửi tin tức cho Kim Phi.

Đến khi Sanchi phái người rời đi, bọn họ mới dám tới gần núi Mao Nhi.

Cũng may tất cả đều thuận lợi, người Thổ Phiên đều bị thu hút bởi lũ sông Kim Mã và Mạnh Thiên Hải, hoàn toàn không hề chú ý tới bọn họ.

“Đại Tráng, bọn họ đánh nhau rồi, chúng ta cần phải ra tay chưa?” Hầu Tử xoa tay hỏi.

“Gấp cái gì, nhiệm vụ của chúng ta là chém đầu chứ không phải giúp Mạnh Thiên Hải đoạt dãy núi Mỏ Vịt”.

Đại Tráng nói: “Công chúa điện hạ đã nói rồi, nếu người Thổ Phiên không chịu nổi trong ba ngày, chúng ta cũng không cần giúp phá vòng vây.

Bây giờ Thổ Phiên chỉ còn lại hai ngàn người, thuộc hạ của Mạnh Thiên Hải còn hơn sáu ngàn người, nếu vẫn không đánh thắng, điện hạ nói sẽ để anh ta ta chết ở núi Mạo Nhi”.

“Ồ, vậy lúc nào thì chúng ta chém đầu?” Hầu Tử lại hỏi.

“Đợi chút nữa, đến khi mặt trời xuống núi đã”. Đại Tráng đáp.

...

Trên sườn dãy núi Mỏ Vịt, trận chiến vẫn còn đang tiếp tục.

Hai bên giao đấu không có ranh rới rõ ràng, đánh thành một đoàn, trong địch có ta, trong ta có địch.

Thi thể và người bị thương liên tục ngã xuống đồi.

Có binh sĩ của Đại Khang, cũng có binh sĩ của Thổ Phiên.

Nhưng nhìn chung, thi thể của binh sĩ Đại Khang còn nhiều hơn so với Thổ Phiên.

Trần Nhuệ rút chiến đao ra, lau vết máu trên mặt, ôm cánh tay trái mà thở dốc.

Anh ta không nhớ mình đã giết chết bao nhiêu tên địch, vì có những lúc anh ta chỉ giao đấu với đối phương một hai đao, sau đó tách ra ngay.

Anh ta cũng bị kẻ địch chém trúng hai đao, nếu không phải có nội giáp do cha anh ta để lại, nói không chừng bây giờ anh ta đã chết rồi.

Dao găm không biết đã ném đi đâu, chiến đao cũng bị cong queo mất.

Mặt đất dưới chân máu lẫn với bùn lầy ngập tới tận mắt cá chân.

Bạn tốt nhất của anh ta nằm ở trong đống bùn lầy cách đó không xa, nửa cánh tay phải đã đứt, cũng không biết khi nào thì tắt thở.

Ở nơi xa hơn không kịp quan sát tới, lại có một binh lính Thổ Phiên nhào về phía anh ta.

Trần Nhuệ không có thời gian để đau buồn trước cái chết của bạn mình, nhặt chiến đao của bạn lên tiếp tục chiến đấu.

Dần dần, binh lính Đại Khang xung quanh Trần Nhuệ ngày càng ít đi, binh sĩ Thổ Phiên lại ngày càng nhiều lên.

Trần Nhuệ không thể không lui về phía sau.

Trong trận chiến kéo dài hơn ba mười phút, cơn giận trong lòng của rất nhiều binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ đã từ từ tan biến.

Mà binh sĩ Thổ Phiên đã trải qua sa trường thì càng đánh càng hăng, lại chiếm ưu thế về địa hình, tình thế trên chiến trường đã phát sinh ra một số thay đổi nhỏ.

Nếu như nhìn từ trên cao xuống, toàn bộ chiến tuyến ở đây đều được di chuyển xuống dưới.

Dần dần, cuối cùng một trong số những binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ nhìn thấy người Thổ Phiên đánh tới, cũng không chịu được nữa.

Hắn xoay người chạy xuống núi.

Nhưng vừa mới chạy tới lưng chừng sườn núi thì lại gặp phải Trần Phương Chí.

“Hèn nhát!”

Trần Phượng Chí lạnh lùng quát một tiếng, rút trường đao ra, đâm vào tim của tên lính này.

Sau đó giơ tay xé thẻ ngà của binh lính ra ném cho cận vệ: “Cầm lấy thẻ ngà của hắn, sau khi trở về, gọi toàn bộ người nhà của hắn tới hỏi tội”.

“Vâng!” Cận vệ bỏ thẻ ngà vào một cái túi.

Những binh lính xung quanh thấy vậy, tất cả đều rụt cổ chạy về phía trước.

Tiểu đội Thiết Hổ là quân tinh nhuệ mạnh nhất dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, những binh lính do Sanchi chỉ huy cũng là quân tinh nhuệ dưới trướng Đan Châu.

Điểm khác nhau lớn nhất giữa hai bên là phe Thổ Phiên toàn cựu binh, còn tiểu đoàn Thiết Hổ đa số là tân binh.

Cựu binh có thể chịu đựng được các loại khó khăn trên chiến trường, dù ruột có rơi ra cũng có thể nhét nó vào để tiếp tục chiến đấu.

Còn tân binh thì không làm được.

Kinh nghiệm và ý chí chiến đấu của hai bên cũng không ở cùng đẳng cấp.

Lúc vừa mới bắt đầu, tiểu đoàn Thiết Hổ dựa vào cơn giận tích góp trong nhiều ngày còn có thể đánh một trận, nhưng đánh đến bây giờ, cơn giận đã tiêu tan hết từ lâu rồi.

Nhìn tay chân rụng rời trên mặt đất cùng với máu lẫn bùn đến mắt cá chân, càng ngày càng nhiều binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Một khi đã bắt đầu sợ, động tác của tay sẽ bất giác chậm lại.

Những binh lính chiến đấu tiêu cực càng lúc càng nhiều, tình thế lúc này của tiểu đoàn Thiết Hổ cũng ngày càng bất lợi.

Rất ít người có thể đối mặt với cái chết, dù có rất nhiều binh lính biết rõ ràng sau lưng mình có đội giám sát do Trần Phượng Chí đích thân chỉ huy, nhưng khi đối mặt với cái chết thì vẫn sợ như thường.

Người đào ngũ cũng lúc càng nhiều.

Trần Phương Chí có thể giết được một hai người chứ không thể nào giết được tất cả mọi người.

Cán cân thắng lợi nhanh chóng nghiêng về phe Thổ Phiên.

Sanchi đứng trên đỉnh núi quan sát trận chiến, khóe miệng nhếch lên cao hơn.

Ngay lúc cuộc hỗn loạn lúc nào cũng có thể xảy ra tiểu đoàn Thiết Hổ, hai đội ngũ xếp thành trận hình mũi tên lao ra từ trong núi.

Nam binh ở phía ngoài cùng đều mặc giáp màu đen, trong tay cầm trường đao cũng màu đen.

Sau lưng các nam binh là nữ binh cầm nỏ.

Giữa các nữ binh hai chiếc xe bắn đá cỡ nhỏ.

“Đại Tráng, so tài xem ai trong chúng ta tiêu diệt được Sanchi và hạ cờ của ông ta xuống trước”.

Hầu Tử cười lớn một tiếng, dẫn đội ngũ lên núi từ bên trái.

“So thì so!”

Đại Tráng cũng cười lớn, dẫn đội ngũ lên núi từ bên phải!

Hai đội ngũ như hai mũi tên, lao thẳng về phía đỉnh núi Sanchi đang đứng.

Sanchi liếc xuống phía dưới núi một cái, hỏi: “Hai đội ngũ kia từ đâu chui ra vậy?”

“Ta cũng không biết”. Phó tướng lắc đầu: “Nhưng chỉ có mấy trăm người mà thôi, ta phái người đi giết bọn họ là được”.

Phó tướng vẫy tay gọi một tên bách phu trưởng, tùy tiện nói: “A Đạt, ngươi tới doanh trại dự bị gọi ba trăm người tới giết chết bọn chúng đi!”
Chương 458: Nhuệ khí hừng hực

Để ứng phó với tình huống bất ngờ, Sanchi cũng không cho tất cả mọi người trong tay mình lên chiến trường, vẫn giữ 500 người lại để dự bị trong lúc khẩn cấp.

Nhỡ đâu có người từ nơi khác tới đánh lén, 500 người này cũng có thể ứng phó được.

Khi bách phu trưởng A Đạt nhận được mệnh lệnh, lập tức điều 300 trong số dự bị ra, chiến đấu với đám người Hầu Tử và Đại Tráng.

Dưới cái nhìn của đám người Sanchi, những binh lính của Đại Khang đều là tay mơ, gà mờ, cộng thêm hai toán quân của đám người Hầu Tử và Đại Tráng cũng chỉ mới mấy trăm người thôi, dùng 300 binh sĩ của Thổ Phiên cũng đủ để xử lí bọn họ rồi.

Không chỉ tướng lĩnh nghĩ như vậy, binh sĩ bình thường của Thổ Phiên cũng nghĩ như vậy, hoàn toàn không coi trọng đám người Hầu Tử, lúc tập trung cũng chẳng thèm để ý.

Đợi bọn họ xếp hình trận xong, đám người Hầu Tử và Đại Tráng đã vọt tới giữa sườn núi.

“Các huynh đệ, xem kịch vui lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lúc chúng ta lên sân khấu rồi!”

Bách phu trưởng A Đạt hô: “Tướng quân Sanchi đang nhìn các ngươi đấy, đánh thật hay hay cho ta!”

“Đại nhân cứ yên tâm, chỉ mấy trăm người Đại Khang thôi, còn chưa đủ nhét kẽ răng nữa!”

“Đúng, nhiều lắm là tấn công hai lần, có thể diệt hết bọn hắn rồi!”

Binh lính dự bị vẫn chẳng thèm để ý.

“Lên tinh thần hết cho ta, Mạnh Thiên Hải phái bọn họ tới đây, chắc chắn đã có chỗ dựa, cưỡi ngựa cả đời, đừng để cho vó ngựa dẫm vào chân mình!”

A Đạt rút đao chiến ra, hô: “Đội một bên trái, đội hai bên phải! Xử lí bọn họ!”

“Xử lí bọn họ!”

Mặc dù là đội dự bị, nhưng toàn là cựu binh, hơn nữa sức chiến đấu còn trên mặt bằng chung của quân đội Thổ Phiên.

Nếu không SanChi cũng không để bọn họ lại làm quân khẩn cấp.

Trong nháy mắt rút đao ra, nhóm cựu binh đều thu hồi nụ cười trên mặt, lao về phía nhân viên hộ tống ở sườn núi.

Khi khoảng cách hai bên còn vài chục trượng, Hầu Tử và Đại Tráng giơ tay phải lên cùng một lúc.

Hai nhân viên hộ tống ở hàng trước lập tức giơ thẳng hai tay, vòng chân, chuẩn bị sẵn sàng tấn công.

Thân thể cũng hạ thấp một nửa, để lộ nữ binh cầm cung nỏ phía sau.

“Phóng!”

Hầu Tử và Đại Tráng hạ tay phải cùng một lúc.

Nhóm nữ binh lập tức kéo cò súng.

Từng mũi tên bay qua đỉnh đầu các binh nam, tiến thẳng tới binh lính Thổ Phiên.

Binh lính Thổ Phiên đã có chuẩn bị từ lâu, lập tức giơ tấm chắn lên.

Tuy nhiên tấm chắn của bọn họ cũng chỉ lớn bằng khoảng cái chậu rửa mặt, cho dù khom người cũng chỉ bảo vệ được nửa thân trên, hoàn toàn không bảo vệ được đôi chân.

Tất cả mũi tên của nhóm binh nữ đều nhắm về phía nửa người dưới.

Binh lính Thổ Phiên quá đông, hoàn toàn không cần phải nhắm chuẩn gì cả, tức khắc đã có mấy chục người bị bắn trúng cẳng chân, lần lượt ngã xuống đất.

Vốn dĩ bọn họ đang vội vàng chạy về phía trước, còn phải xuống sườn núi, một khi té ra đất, hoàn toàn không khống chế được nữa, tất cả đều lăn ùng ục tới chân núi.

Chờ tới lúc lăn đến trước mặt nhân viên hộ tống, đầu óc đều choáng váng, không hiểu sao lại hy sinh dưới mũi kiếm của nhóm nhân viên hộ tống.

Trọng điểm huấn luyện mỗi ngày của các nhân viên hộ tống nữ là cung nỏ, từng chiếc trăng lưỡi liềm bay nhanh, đợi nhân viên hộ tống nam xử lí đợt một xong, nhân viên hộ tống nữ bắt đầu bắn lượt thứ hai.

Sau đó lại có mười mấy binh lính Thổ Phiên lăn xuống.

Chỉ mới qua hai đợt xạ kích, 300 binh lính của Thổ Phiên đã thiệt hại gần một phần ba.

Tốc độ lao xuống cũng giảm rất nhiều.

Không còn lực lượng lấy đà chạy xuống, binh lính Thổ Phiên hoàn toàn không đâm thủng tuyến phòng ngự của nhân viên hộ tống được.

Sau đó là trận chiến sống chết kịch liệt.

Lúc này ưu thế của bản giáp đột nhiên hiện ra.

Bản giáp vây kín nhân viên hộ tống từ đầu tới chân, che phủ cả tay, chính là một cục sắt, binh lính Thổ Phiên căn bản không chém được.

Nhóm binh lính hộ tống hoàn toàn không cần phòng ngự, tất cả lực chú ý đều tập trung vào chuyện giết địch, hơn nữa sau lưng còn có nữ binh phụ trợ, nhân số nhiều hơn binh lính Thổ Phiên, không cần nói cũng biết kết quả chiến đầu.

300 binh lính dự bị, lao từ sườn núi xuống đều bị diệt sạch, không chống chọi được năm phút.

Trên đỉnh núi, Sanchi và phó tướng đều bị sức chiến đấu của nhân viên hộ tống dọa sợ.

“Giáp đen đao đen cờ đen, Hari không nói dối, Đại Khang thật sự có binh lính tinh nhuệ như vậy!”

Sanchi trừng mắt nói: “Đội cận vệ bên Gada Zampu, chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ!”

“Tướng quân, hình như bọn họ đến vì ngài đấy, chúng ta rút lui đi!”

“Ta rút lui, sĩ khí sẽ tổn hại! Hơn nữa ta có thể rút lui về đâu? Không cần dãy núi Mỏ Vịt nữa à?”

Sanchi lạnh giọng nói: “Lệnh cho Kỳ 4 cầm cự, để Kỳ 5 quay về, dùng bất cứ cách gì, giết chết bọn chúng cho ta!”

Dưới cái nhìn của ông ta, mặc dù hai đội giáp đen này chỉ có mấy trăm người, nhưng sức uy hiếp còn lớn hơn cả tiểu đội Thiết Hổ.

Cần phải diệt trừ!

“Vâng!”

Phó tướng lập tức bảo người cầm cờ múa vẫy, ra lệnh cho Kỳ 5 quay về tiếp viện.

Ở sườn núi phía tây, trên đùi Trần Nhuệ bị chém một đao, còn bị hai binh lính Thổ Phiên bao vây tấn công, nhìn thấy sắp không chịu nổi, đột nhiên lại nghe đỉnh núi truyền đến một tiếng kèn nặng nề.

Sau đó kẻ địch trước mặt hắn lùi về như nước rút.

Trần Nhuệ chống vào đầu gối, vừa há mồm thở dốc, vừa nhìn về phía kẻ địch rút lui.

Chỉ thấy ở phía nam sườn núi, không biết đã xuất hiện hai đội ngũ mới từ khi nào, đang nhanh chóng vọt mạnh về hướng cờ chỉ huy của Sanchi trên đỉnh núi.

Sau bọn họ, để lại đầy thi thể trên mặt đất.

Xem quần áo của bọn họ, tất cả thi thể đều là người Thổ Phiên.

Bây giờ thủ hạ của Sanchi chỉ còn lại hai Kỳ, điều động một Kỳ đi ngăn cản nhân viên hộ tống, chỉ còn lại một Kỳ bảo vệ sườn núi phía tây.

Hơn nữa trong cuộc chiến lúc trước đã chết mất một ít, bây giờ binh lính bảo vệ sườn tây còn không đủ một ngàn người.

Áp lực lên doanh trại Thiết Hổ đột nhiên giảm xuống, trông thấy tình thế sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, cũng nhanh chóng ổn định lại.

Không chỉ mỗi Trần Nhuệ, rất nhiều người đều ngẩng đầu nhìn về sườn núi phía nam.

Cả Trần Phượng Chí.

“Tướng quân, đây là quân chi viện của chúng ta à?”

Phó tướng chạy khập khiễng tới bên cạnh Trần Phượng Chí: “Đây là đội ngũ nào vậy, tại sao ta không biết lá cờ của bọn họ?”

“Ta cũng không biết”. Trần Phượng Chí lắc đầu: “Nhưng họ giúp chúng ta đánh người Thổ Phiên, chắc chắn là quân chi viện, có lẽ công chúa điện hạ dẫn quân cấm vệ tới rồi”.

“Đại nhân, bọn họ là người của tiêu cục Trấn Viễn”.

Một thân vệ nói: “Lúc trước ở trong thành ta đã nhìn thấy lá cờ này, trên đó thuê hai chữ Trấn Viễn, chỉ là bây giờ không có gió, không nhìn thấy chữ trên lá cờ. Lúc ở trong thành bọn họ cũng không mặc giáp, chỉ mặc trang phục màu đen của nhân viên hộ tống”.

Vừa dứt lời, có lẽ nhân viên hộ tống giữ cờ cũng bị vướng một chút, nên lá cờ run rẩy mấy cái.

Thân cờ mở ra, quả nhiên trên đó thuê hai chữ Trấn Viễn.

“Nghe đồn Kim tiên sinh của tiêu cục Trấn Viễn và Khánh Hầu gia đều là những người giỏi điều quân, lời đồn quả không giả!”

Trần Phượng Chí kích động nói: “Hai toán quân này hành động nhanh chóng, không hề hỗn loạn, chắc chắn không thể so sánh với binh lính bình thường!”

“Nhìn qua bọn họ chỉ có bốn năm trăm người, Sanchi cho một Kỳ nữa đi bao vây tấn công, bọn họ có thể chống đỡ được không?” Phó tướng lo lắng hỏi.

“Cho nên chúng ta phải khiến Sanchi rút người về!” Trần Phượng Chí quát: “Đánh trống, nắm lấy cơ hội quân chi viện cho chúng ta, nhanh chóng đoạt dãy núi Mỏ Vịt về!”

Mạnh Thiên Hải đằng sau cũng lập tức phát hiện sự biến hóa trên chiến trường, hành động giống như Trần Phượng Chí, nắm lấy cơ hội phát động tổng tấn công.

Sau khi mệnh lệnh của Mạnh Thiên Hải phát ra, một đội quân bên hai sườn núi trái phải lao ra, bao vây quanh dãy núi Mỏ Vịt.

Lúc này, Kỳ 5 cũng lui về, ngăn giữa đội nhân viên hộ tống và Sanchi.

“Các huynh đệ, đến lúc phải nghiêm túc rồi, để người Thổ Phiên thấy sự lợi hại của chúng ta đi!”

Đại Tráng và Hầu Tử nhếch miệng cười to cùng một lúc, ra hiệu cho phía sau.
Chương 459: Giết tướng

Đại Tráng và Hầu Tử cố ý chờ tới lúc mặt trời lặn mới bắt đầu phát động tấn công.

Đánh tới bây giờ, trời cũng gần tối.

Mặc dù vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để sử dụng bom chớp sáng, nhưng cũng khá mạnh rồi.

Đại Tráng và Hầu Tử hô xong, các nhân viên hộ tống nữ phía sau đã chuẩn bị xong từ lâu, lập tức điều chỉnh phương hướng của xe bắn đá, bóp cò súng.

Vèo vèo vèo!

Từng phát bom chớp sáng lập tức đánh vào doanh trại Thổ Phiên.

Nhóm nhân viên hộ tống đã có kinh nghiệm từ sớm, lập tức nhắm mắt lại, còn giơ cánh tay lên để che.

Giây tiếp theo, bom chớp sáng rơi vào trong đám người.

Người Thổ Phiên còn tưởng thứ được ném tới là cục đá, vội vàng giơ tấm chắn lên đỡ.

Nhưng thứ ném tới không phải cục đá, mà là một ống trúc, trên ống trúc còn có ngòi lửa, đã đốt tới rễ rồi.

Người Thổ Phiên tò mò nhìn chằm chằm vào ống trúc trên mặt đất, buồn bực vô cùng.

Đang đánh giặc mà, người Đại Khang ném ống trúc về phía chúng ta làm gì?

Giây tiếp theo họ đã cảm thấy trước mắt trắng xóa, không nhìn được gì nữa.

Dù là một người đàn ông dũng mãnh, đột nhiên bị mù cũng sẽ hoảng loạn.

Rất nhiều người mất cảm giác cân bằng.

Đội ngũ Thổ Phiên lập tức rơi vào tình trạng hỗn loạn.

“Giết!”

Hầu Tử và Đại Tráng ra lệnh tấn công cùng một lúc.

Nhân viên hộ tống nữa vừa đi về phía trước, vừa bắn.

Do vật liệu có hạn, uy lực của số bom chớp sáng mà Kim Phi chế tạo cũng không mạnh lắm, hiệu quả cũng không tốt như bom chớp sáng ở đời trước.

Bọn họ phải nắm bắt cơ hội này, cố gắng giết nhiều kẻ địch nhất.

Vì Sanchi đứng trên đỉnh núi, nên cũng ít chịu ảnh hưởng của bom chớp sáng, lúc này thị lực đã khôi phục.

Nhìn thấy bộ hạ của mình bị bắn chết không ngừng, sốt ruột giận dữ hét: “Người Đại Khang đang bắn tên, giơ tấm chắn lên!”

Lời nhắc nhở của ông ta vẫn có hiệu quả, binh lính Thổ Phiên nghe được đều giơ tấm chắn lên.

Đáng tiếc không ít binh lính Thổ Phiên bị mất cảm giác về phương hướng, dù giơ tấm chắn lên, nhưng lưng lại đưa về các nhân viên hộ tống nữ.

Chờ đám người Hầu Tử vọt tới trước mặt người Thổ Phiên, người Thổ Phiên đã chết dưới cung nỏ của binh nữ, vượt quá 300 rồi.

Hơn nữa tới bây giờ, hiệu quả của bom chớp sáng vẫn chưa hết.

Binh lính Thổ Phiên trở thành người mù hoàn toàn, làm sao có thể chống đỡ được với các nhân viên hộ tống bọc giáp sắt?

Hai trận hình giống như hai mũi tên to lớn, cắm vào trong quân trận Thổ Phiên, đi thẳng lên đỉnh núi của Sanchi.

Ven đường mà gặp được binh lính Thổ Phiên, tất cả đều bị nhân viên hộ tống thuận tay giết chết.

“Tướng quân, mấy người Đại Khang này có yêu pháp, có thể biến người ta thành kẻ mù, chúng ta phải đi thôi!”

Phó tướng lôi Sanchi, chuẩn bị đi xuống dưới chân núi.

“Sanchi ta chỉ có thể chết trên trận chiến, quyết không làm binh lính chạy trốn!”

Sanchi tránh khỏi phó tướng, rút đao chiến ra.

Chuyện tới nước này, ông ta không còn đường lui nữa.

Nhân viên hộ tống sắp giết tới đỉnh núi, dù ông ta có trốn, cũng không thấy đường thoát.

Cho dù có thoát được, mất núi Mao Nhi rồi, chắc chắn Đan Châu sẽ treo cổ ông ta.

Nếu đã như vậy, không bằng trực tiếp đánh một trận.

Ban đầu Sanchi là thân vệ số một của Gada, đi theo bên cạnh Gada, đánh chiến từng bước một lên tới vị trí tướng quân, bản thân cũng là một cao thủ.

So chiêu với A Mai thì chắc là không có vấn đề gì.

Cao thủ đều có tôn nghiêm, cho dù chết, ông ta cũng muốn kéo theo mấy nhân viên hộ tống làm đệm lưng.

Đáng tiếc nhóm nhân viên hộ tống hoàn toàn không cho ông ta cơ hội.

Nhìn thấy tốc độ xông tới của Sanchi ngang bằng với A Mai, Hầu Tử và Đại Tráng lập tức biết ông ta là cao thủ, nhanh chóng ra lệnh cho nữ binh bắn về phía này.

Nhất thời, hàng trăm mũi tên bắn về phía Sanchi và phó tướng của ông ta.

Mặc dù hai người có mặc áo giáp, nhưng áo giáp của bọn họ chỉ bảo vệ được ngực, chân cánh tay và các bộ phận khác đều trống không.

Mũi tên dày đặc như vậy, dù tài nghệ tốt cũng không thể tránh hết được.

Toàn thân Sanchi từ trên xuống dưới không biết trúng bao nhiêu mũi tên, giống với binh lính bình thường của Thổ Phiên, lăn xuống sườn núi, bị một đao của Hầu Tử đâm trúng yết hầu.

Phó tướng bị một nhân viên hộ tống khác chém giết.

“Ha ha, Đại Tráng, nhường rồi!”

Hầu Tử đắc ý cười lớn với Đại Tráng.

Đại Tráng trông thấy Sanchi chết trong tay Hầu Tử, lập tức mang người vọt tới đỉnh núi, dùng mấy đao chặt đứt cột cờ.

Đánh giặc thời phong kiến, không có thiết bị truyền tin, cờ không phải chỉ dùng để chỉ huy chiến đấu, mà còn là một thứ tượng trưng cho tinh thần của đội ngũ.

Một khi cờ đổ, sẽ cho thấy người dẫn đầu của đội ngũ này đã bị giết.

Là một đả kích mạnh mẽ vào sĩ khí của đội ngũ.

Ví như bây giờ, nhóm nhân viên hộ tống đứng hoan hô trên đỉnh núi, sau khi không ít binh lính Thổ Phiên nghe thấy đều quay lại nhìn xem.

Ngay khi nhìn thấy lá cờ không còn, cũng không có bóng dáng của Sanchi, lập tức mất đi người đáng tin cậy.

Nhưng sĩ khí của Đại Khang lại chấn động vô cùng.

Trần Phượng Chí kích động hét lớn một tiếng, cũng không giám sát quân nữa, dẫn đội thân vệ vọt thẳng vào chiến trường, múa đao chém phách!

Sanchi để lại tổng cộng hai Kỳ, nhân viên hộ tống đã xử lí người dẫn đầu của đối phương, lại giải quyết thêm một Kỳ nữa, bây giờ số người bên Mạnh Thiên Hải đã gần gấp năm lần binh lính Thổ Phiên.

Nếu đánh không thắng nữa, Mạnh Thiên Hải thật sự có thể giống như lời Cửu công chúa nói, chết ở núi Mao Nhi luôn đi.

Chiến đấu liên tục tới khi trời tối, cuối cùng cũng kết thúc.

Vô số chiến sĩ của Đại Khang kích động nhảy lên hoan hô.

Trần Nhuệ ngồi bệt xuống vũng máu loãng, ngẩng đầu nhìn đám người Hầu Tử trên đỉnh núi, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ.

Đối thủ của anh ta bị Sanchi điều đi, xem như Trần Nhuệ đã chứng kiến toàn bộ quá trình nhân viên hộ tống phá trận đoạt quyền chỉ huy.

Quân Thổ Phiên từng nghiền ép tiểu đoàn Thiết Hổ xuống đất giờ hoàn toàn trở thành trẻ con trước mắt các nhân viên hộ tống, bị tàn sát dễ dàng.

Thật ra nhóm nhân viên hộ tống có thể đạt chiến tích tốt như vậy, ngoại trừ ưu thế về cung nỏ áo giáp, quan trọng nhất là do người Thổ Phiên chưa từng thấy bom chớp sáng, cứ thế bị lóa cho thành người mù.

Bên kia là người mù, thế không phải là mặc người ta xâu xé sao?

Nếu không có bom chớp sáng, không có áo giáp, không có cung nỏ, nhân viên hộ tống cũng không thể đánh thắng cựu binh Thổ Phiên có số lượng ngang bằng được.

Đáng tiếc, không có nếu như.

“Huynh đệ, lần này thật sự phải cảm ơn các ngươi rất nhiều!”

Toàn thân Trần Phượng Chí đẫm máu xông lên đỉnh núi, nắm tay hành lễ với đám người Hầu Tử, kích động thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi rất rõ ràng.

Nếu không có nhóm nhân viên hộ tống ra tay kịp thời, dẫn dụ một Kỳ của Thổ Phiên đi thì tiểu đoàn Thiết Hổ nhất định đã sụp đổ.

Đến lúc đó cho dù Khánh Hâm Nghiêu không giết anh ta, thanh danh của tiểu đoàn Thiết Hổ cũng coi như bị hủy hoại hoàn toàn.

Bây giờ tốt rồi, mặc dù tiểu đoàn Thiết Hổ gần như bị thương vong quá nửa, nhưng đã thành công đoạt được dãy núi Mỏ Vịt.

Quan trọng nhất là thông qua lần mài giũa này, loại bỏ kẻ yếu, có thể nói những người sống sót đều là cựu binh.

Nếu lần sau gặp kiểu chiến đầu thế này, chắc chắn biểu hiện của tiểu đoàn Thiết Hổ sẽ tốt hơn lần này.

“Nên làm mà, công chúa điện hạ và tiên sinh nhà ta phái bọn ta tới đây là để tiếp viện cho các ngươi”.

Hầu Tử cười nói: “Tiên sinh nhà ta nói, sự hưng thịnh suy vọng của thiên hạ, ai ai cũng có trách nhiệm, là người Đại Khang, bảo vệ ranh giới Đại Khang là chuyện nên làm, nói lời cảm ơn thì khách khí rồi!”

Mặc kệ Cửu công chúa dặn dò ra sao, cứ nên cho người ta ân tình trước rồi nói sau.

Trần Phượng Chí vừa nghe xong, lôi tay Hầu Tử nói: “Không cần nói gì cả, đợi quay về Tây Xuyên, ta mời các huynh đệ uống rượu!”

“Chốt kèo!” Hầu Tử cười gật đầu, sau đó hỏi: “Bên dưới đánh xong rồi chứ?”

“Đánh xong hết rồi, người Thổ Phiên không chết thì hàng.” Trần Phượng Chí đáp.

“Được!”

Hầu Tử và Đại Tráng liếc nhau, gỡ một mũi tên đặc biệt trên eo xuống, bắn vào không trung.

Mũi tên nổ tung trong không trung, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Ở bờ sông Kim Mã, Kim Phi và Cửu công chúa đang thảo luận công việc, nhìn thấy ánh sáng trắng, đứng lên ‘vụt’ một tiếng.

Đối với Kim Phi mà nói, trận chiến này còn quan trọng hơn trận đánh người Đảng Hạng ở thành Vị Châu lần trước.

Cho dù lần trước bị đánh bại, nhiều lắm là y không chiếm được tước vị thôi, người gánh trách nhiệm là Khánh Hoài và Phạm tướng quân.

Lần này nếu bị đánh bại, y và Cửu công chúa đều xong đời.

Cho nên, trận này chỉ có thể thắng, không được thua.

Vì thế, Kim Phi mới dồn hết lực lượng đến đây.

Núi Mao Nhi chỉ là món khai vị, thành Tây Xuyên mới vở kịch lớn!
Chương 460: Chiến đội giáp đen

"Tiên sinh, phía đông có luồng ánh sáng trắng, vậy nghĩa là sao?"

Khánh Mộ Lam từ đằng xa chạy lại, chỉ về phía luồng ánh sáng trắng hỏi.

Cô ấy chỉ đoán rằng luồng ánh sáng ấy là một dạng tín hiệu nào đó, thế nhưng ý nghĩa cụ thể là thế nào thì Kim Phi lại chưa cho cô ấy biết.

"Ánh sáng trắng có nghĩa là đã chiếm được núi Mao Nhi”. Kim Phi trả lời.

"Tốt quá rồi!" Khánh Mộ Lam kích động suýt nữa nhảy cẫng lên.

Ngược lại vẻ mặt của Cửu công chúa vẫn cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng Khánh Mộ Lam lại có thể thấy ngón tay nâng chén trà của cô ấy đã hơi trắng bệch.

Trong lòng có bình tĩnh được như mặt ngoài hay không thì không nói chắc được.

"Vũ Dương, bây giờ có thể lên núi Mao Nhi được rồi chứ?" Khánh Mộ Lam hỏi.

Vị trí chiến lược của núi Mao Nhi rất quan trọng, cô ấy bắt buộc phải nhìn thấy tận mắt thì mới an tâm.

Cửu công chúa không trả lời mà quay ra nhìn sang phía Kim Phi.

Tuy rằng cô ấy là thủ lĩnh của đội ngũ trên danh nghĩa, nhưng mọi hành động quyết định cô ấy đều thương lượng với Kim Phi.

Thấy Kim Phi gật đầu, Cửu công chúa mới đứng dậy, để Thấm Nhi gọi Ngụy Đại Đồng qua.

"Tham kiến điện hạ! Kính chào Kim tiên sinh!"

Ngụy Đại Đồng hành lễ với Cửu công chúa trước, sau đó mới chắp tay với Kim Phi: "Không biết Điện hạ gọi hạ quan qua đây là có gì căn dặn ạ?"

"Tiên sinh, ngài nói đi”. Cửu Công chúa quay sang bảo với Kim Phi.

"Đã chiếm được núi Mao Nhi, nay cần có Ngụy đại nhân hỗ trợ ổn định dân cư, vận chuyển lương thực đến núi Mao Nhi, các bách tính còn lại cũng làm phiền Ngụy đại nhân hỗ trợ phần nào”. Kim Phi nói

Phía Mạnh Thiên Hải đã bị đói nhiều ngày liền, cần phải gửi lương thực qua đó, không thì sĩ tốt chẳng có sức mà đánh trận.

Nhân viên hộ tống chỉ có vài trăm người, chỉ có thể tìm dân thường để vận chuyển lương thực.

Hơn nữa kế hoạch lần này thành công được cũng có một phần công lao của bách tính.

Nếu không phải bọn họ cải trang thành nhân viên vận chuyển để che mắt Sanchi, ông ta cũng sẽ không phái 3000 người đến chi viện sông Kim Mã.

Vậy thì kế hoạch đoạt lại núi Mao Nhi sẽ không thể thuận lợi được như thế.

"Điện hạ, Kim tiên sinh xin hãy an tâm, thần không giỏi chuyện hành quân đánh trận, nhưng vận chuyển lương thực và ổn định dân cư thần nhất định có thể xử lý chu toàn”.

Ngụy Đại Đồng vỗ ngực đảm bảo.

Nếu thành Tây Xuyên bị đánh chiếm thì chức quan vận chuyển của Ngụy Đại Đồng cũng toang.

Thực ra trước khi đến thì Ngụy Đại Đồng cũng đã có dự cảm.

Hiện giờ có được sự đảm bảo của Kim Phi thì ông ta vẫn rất kích động.

"Ngụy đại nhân nói thế là khiêm tốn quá rồi, lần này nếu không nhờ có Ngụy đại nhân thì kế hoạch sẽ không được thuận lợi như thế”. Kim Phi mỉm cười.

Trước đó y và Cửu công chúa đã khảo sát Kim Đê rất nhiều lần mà không quyết định được sẽ mở cửa sông nào.

Về sau Ngụy Đại Đồng tham gia đội khảo sát thì mới có một màn nước lũ dâng dìm chết quân Thổ Phiên vào buổi chiều kia.

Ngụy Đại Đồng thuộc nằm lòng con sông Kim Mã, cửa sông mà ông ta lựa chọn có địa thế cao, khả năng trữ nước cũng vừa đủ để cuốn trôi binh mã quân Thổ Phiên nhưng lại không tạo thành nạn lũ lụt ở vùng hạ lưu.

Lúc này nước sông Kim Mã đã lặng, khôi phục lại mực nước bình thường.

Vì để đảm bảo kế hoạch thành công trăm phần trăm, Ngụy Đại Đồng còn chọn ra hai cửa sông dự phòng.

"Cống hiến sức mình cho điện hạ là chức trách của hạ quan, cũng là vinh hạnh cho hạ quan!"

Ngụy Đại Đồng hỏi: "Điện hạ còn điều gì căn dặn nữa không?"

"Hết rồi”. Cửu công chúa phất tay.

"Vậy hạ quan xin đi trước!" Ngụy Đại Đồng chắp tay lui đi.

Trước khi đi, ông ta còn cảm kích liếc nhìn Kim Phi.

Ông ta có thể cảm nhận được rằng, Cửu công chúa rất hài lòng với mình.

Nếu không có sự tiến cử của Kim Phi thì chỉ sự ông ta sẽ không thể nào có được cơ hội này.

Vấn đề chuyên môn cần phải giao cho người có chuyên môn làm.

Ngụy Đại Đồng không chỉ quen thuộc con sông Kim Mã này mà ông ta cũng hiểu rõ đạo làm quan.

Khi Cửu công chúa lệnh cho ông ta chất lương thực đã giấu sẵn lên thuyền, Ngụy Đại Đồng đã nghĩ đến điểm này.

Do có năng lực tổ chức mạnh mẽ, khi Kim Phi và Cửu công chúa xuống núi thì người dân đã bắt đầu bốc dỡ lương thực từ trên thuyền xuống.

Đến đêm tầm 8, 9 giờ, dưới sự bảo vệ của nhóm người Kim Phi, Cửu công chúa đã đến núi Mao Nhi.

"Tội thần Mạnh Thiên Hải, bái kiến điện hạ!"

Mạnh Thiên Hải dẫn theo một toán tướng lĩnh đứng chờ dưới chân núi.

Nhìn thấy Cửu công chúa, một đám tướng lĩnh đều quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.

Khánh Hâm Nghiêu phái bọn họ đến núi Mao Nhi là để ngăn chặn đại quân Thổ Phiên, tranh thủ thời gian để bá tánh rút lui.

Cũng là để tranh thủ thời gian chuẩn bị giữ thành.

Thế nhưng bọn họ chẳng thể bảo vệ được nổi một ngày thì bị đại quân Thổ Phiên phá tan trạm canh giữ, khiến cho bá tánh xung quanh không kịp chạy đi.

Tội danh này đã đủ để bị chém đầu rồi.

Mạnh Thiên Hải thực sự thấy hổ thẹn, cũng lo Cửu công chúa sẽ giết anh ta tại trận.

"Tạm thời giữ đầu của các ngươi trên cổ, nếu tiếp theo còn hèn nhát không dám chiến đấu, làm hỏng thời cơ thì cứ tính từ chức bách phu trưởng trở lên, toàn bộ chém đầu cả nhà! Binh lính dưới quyền toàn bộ gia nhập quân Bắc Cương, vào đội tiên phong!"

Trước đây Ngụy Đại Đồng thỉnh tội, Cửu công chúa không hề tiếp lời.

Nhưng nay rõ ràng Cửu công chúa đã thực sự tức giận, lời nói ra cực kỳ lạnh lùng.

"Rõ!" Mạnh Thiên Hải dập đầu xuống đất: "Điện hạ yên tâm, lần này dù cho có chết trận, tội thần cũng tuyệt đối không lui về phía sau một bước!"

"Nể tình các ngươi đã kề vai sát cánh cùng Hâm Nghiêu ca bấy nhiêu năm, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội!"

Cửu công chúa hất cằm, lạnh giọng nói: "Lần này phản công, các ngươi làm tiên phong, nếu có thể hoàn thành mục tiêu chiến lược mà ta và Kim tiên sinh định ra, ta sẽ thượng tấu phụ hoàng, giữ lại mạng cho các ngươi!"

"Đa tạ điện hạ!"

Mạnh Thiên Hải và các tướng lĩnh quỳ đằng sau cùng dập đầu tạ ơn.

Kim Phi nhìn bóng dáng của Cửu công chúa, cũng khẽ gật đầu.

Không hổ là Cửu công chúa có thể đấu tay đôi với đám cáo già trên triều đình, chiêu thức ban ân phát uy cũng thi triển rất lưu loát.

Chỉ trong vài câu nói mà đã khiến Mạnh Thiên Hải và các tướng lĩnh khác phải khiếp sợ, song lại thắp cho họ hy vọng sống sót.

Thế này thì chẳng phải sợ đám Mạnh Thiên Hải không nghe lơi.

Tướng sĩ núi Mao Nhi đã bị đói liền mấy ngày, hiện giờ đã có lương thực, trước hết là phải bắc nồi nấu cơm.

Chẳng mấy chốc đã thấy mùi cơm thơm thoang thoảng khắp doanh trại.

...

Ngoài thành Tây Xuyên, Đan Châu cũng liên tiếp nhận được tin tức núi Mao Nhi.

Ban đầu là Hari và A Vượng chạy đến báo cáo là cầu đá sông Kim Mã bị mất, Hari còn nói lại chuyện chiến đội giáp đen.

Thế nhưng Đan Châu lại không tin rằng Đại Khang lại có quân đội tinh nhuệ đến thế, cho rằng Hari đang lấy cớ lấp liếm vì đã thua trận cầu đá.

Sau đó gã rất nhanh lại nhận được tin núi Mao Nhi bị mất, Sanchi bị hai toán chiến đội giáp đen không biết từ đâu ùa ra chém chết.

Đan Châu cảm thấy khiếp sợ vô cùng, lập tức phái rất nhiều lính trinh thám và mật báo đi tra xét xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó, lại càng có tin tình báo chi tiết hơn được liên tiếp dâng đến tay gã.

Bấy giờ Đan Châu mới biết, Sanchi trúng kế của địch nhân, khiến cho 3000 binh lính Thổ Phiên bị nước cuốn trôi.

Chiến đội giáp đen cũng thực sự tồn tại, hơn nữa sức chiến đấu cũng mạnh mẽ hệt như Hari đã thuật lại.

Chỉ là số người không được nhiều như Hari đã nói mà thôi, phần lớn trong đám người mặc đồ đen đó đều là dân chạy Đại Khang nạn cải trang.

"Công chúa Đại Khang này đúng là không đơn giản!"

Đan Châu nắm tình báo trong tay, mày nhíu chặt lại.

Phương thức chiến đấu của thế giới này cũng lạc hậu y như việc luyện kim loại và dệt vải, đa phần các cuộc chiến đều là địch và ta đôi bên điều binh mã ra, sau đó kiếm một mảnh đất trống đánh xáp lá cà, bên nào không gượng được nữa thì thua.

Như Khánh Hoài dẫn dụ kỵ binh Đảng Hạng đi lòng vòng trong núi cũng đã được coi là cao thủ thống quân rồi.

Đan Châu đánh trận nửa cuộc đời, thế mà cũng là lần đầu tiên gặp được đối thủ lợi dụng nước lũ để đối phó kẻ địch.

"Tướng quân, kẻ chúng ta cần phải đề phòng không phải là công chúa Trần Văn Nhi, mà chính là kẻ tên Kim Phi”.

Một ông lão để râu dài đi vào trong lều chính.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom