-
Chương 96-100
Chương 96 Thật ngưỡng mộ
Mạc Như Sương bị mắng một trận té tát tối tăm mặt mũi.
Trong lòng nàng ta vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể đào một cái hố để chui vào.
Cuối cùng, nàng ta đành phải chọn cách chạy trốn.
"Lâm công tử, ta biết lỗi rồi, xin lỗi ngươi! Vừa rồi ta làm phiền ngươi quá, ta về phòng nghỉ ngơi đây!"
Lâm Bắc Phàm nhìn theo bóng người chạy trốn của nàng ta, cười ha hả: "Còn non và xanh lắm! Ngươi dễ đối phó hơn mấy lão già trên triều đình nhiều!"
Hắn cúi đầu, tiếp tục luyện chữ.
Không lâu sau đó, Lý Sư Sư vui vẻ cười bưng một bát tổ yến đến.
"Tướng công, tổ yến đến rồi đây! Ngươi uống tổ yến rồi hãy viết tiếp!"
"Được!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Hắn đặt bút lông xuống, đi tới ngồi bên cạnh Lý Sư Sư, múc một thìa tổ yến lên ăn.
Hắn hơi nhíu mày: "Mùi vị không quen cho lắm! Không phải kiểu mà ngươi nấu, cũng không phải kiểu mà Tiểu Thúy nấu!"
"Đúng là tổ yến này không phải do thiếp thân và Tiểu Thúy nấu, mà là do Như Sương cô nương nấu!" Lý Sư Sư cười nói: "Ta đã biết chuyện giữa hai ngươi rồi, nàng ấy thấy áy náy nên đã đặc biệt nấu tổ yến cho ngươi để xin lỗi đấy!"
"Ừ." Lâm Bắc Phàm gật đầu, tiếp tục uống tổ yến.
Lý Sư Sư cười nói: "Phu quân, ngươi là người khoan dung rộng lượng, đừng trách nàng ấy nữa! Thật ra, trước đây nếu ngươi không nói cho thiếp thân biết thì thiếp thân cũng không biết phía sau khoản tiền bồi thường này lại có suy tính sâu xa đến thế! Văn võ bá quan trong triều cũng chỉ có mình phu quân nhìn thấy sự ảnh hưởng sâu sắc về sau! Chỉ có mình ngươi là người thật sự suy nghĩ cho Đại Võ, suy nghĩ cho lê dân bách tính mà thôi!"
Nói rồi, nàng lại dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa si mê mà nhìn Lâm Bắc Phàm.
Nàng cảm thấy người chồng mà mình gả cho là vị lang quân như ý tốt nhất, hoàn hảo nhất trên đời này!
Lâm Bắc Phàm chợt bật cười: "Từ trước tới nay ta chưa từng trách nàng ta! Nếu vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận thì ta đã bị người khác làm cho tức chết từ lâu rồi ấy chứ! Dù sao trên đời này cũng có quá nhiều người hiểu lầm ta, quá nhiều người hận ta, làm sao mà ta giải thích hết cho được? Ta chỉ có thể làm những việc mà bản thân ta thấy đúng, chỉ mong không thẹn với lương tâm! Còn việc người khác nghĩ thế nào có liên quan thì đến ta?"
Lý Sư Sư nắm chặt bàn tay của Lâm Bắc Phàm, xúc động nói: "Phu quân, không cần biết người ngoài nghĩ thế nào về ngươi, không cần biết tương lai sẽ ra sao, thiếp thân đều sẽ cùng sinh cùng tử với ngươi!"
Trong lòng Lâm Bắc Phàm ào ào dậy sóng!
Có người vợ như thế, hắn còn cầu mong gì hơn đây?
Lâm Bắc Phàm uống hai, ba ngụm hết bát tổ yến, sau đó hắn ôm chặt Lý Sư Sư.
"Nương tử, đêm đã khuya rồi, chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi!"
"Dạ, mong phu quân thương xót!" Lý Sư Sư cúi đầu đỏ mặt.
Hai người nhanh chóng quay về phòng, không hề châm đèn mà cứ thế mà đi ngủ luôn.
Ở một bên khác, Mạc Như Sương lại trằn trọc rất lâu mà không thể ngủ nổi.
Nàng ta cứ nghĩ tới hành động đánh bạo chạy đến chất vấn Lâm Bắc Phàm ngày hôm nay là lại xấu hổ úp mặt vào gối.
"Ta đúng là đồ ngốc! Còn chưa suy nghĩ kỹ càng mà đã đi chất vấn Lâm công tử, nhất định vừa rồi hắn cảm thấy ta rất ngu ngốc phải không?"
Càng nghĩ, nàng ta càng xấu hổ đến mức không chịu nổi, nhưng nàng ta cũng không hối hận.
Nhờ vậy mà nàng mới có thể nhìn rõ chân tướng mọi chuyện, đồng thời thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Bắc Phàm, cũng khiến tâm trạng của nàng ta tốt hơn hẳn.
"Lâm công tử không phải là một tên giặc bán nước, hắn chưa từng phản bội Đại Võ!"
"Hắn nói tất cả những gì hắn làm đều là vì Đại Võ, vì người dân! Nhưng người ngoài lại chẳng có ai hiểu cho hắn, khiến hắn phải gánh chịu rất nhiều tiếng xấu!"
"Mặc dù hắn tham ô nhưng tiền mà hắn tham ô đều là tiền của tham quan, còn với người dân đến một xu hắn cũng không tham lấy!"
"Hắn tham ô nhưng cũng không phải không có nguyên tắc..."
Cùng lúc ấy, Cáp Mộc vương tử ở đất nước Đa La xa xôi đột nhiên hắt xì một tiếng.
Những ngày tiếp theo, mỗi lần Mạc Như Sương nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, ánh mắng nàng đều có phần chột dạ và ngượng ngùng.
Nhưng hình như Lâm Bắc Phàm lại không để bụng chuyện này, hắn vẫn đối xử với nàng giống như trước đó.
Mỗi ngày đều ân cần hỏi han, nói chuyện phiếm với nàng khiến Mạc Như Sương cảm thấy rất ấm lòng.
Bình thường, tiểu quận chúa thấy buồn chán cũng sẽ tới tìm Mạc Như Sương chơi, hỏi vài chuyện trong giang hồ.
Mạc Như Sương biết chuyện gì đều kể hết cho nàng ta nghe, không hề giấu diếm.
"Thật ngưỡng mộ ngươi có thể tự do hành tẩu giang hồ, nhìn ngắm vẻ đẹp của thế giới bên ngoài, làm chuyện mình muốn làm, còn ta thì chỉ có thể bị nhốt trong kinh thành, chẳng thể đi đâu cả! Ôi!" Tiểu quận chúa chống cằm than thở.
Mạc Như Sương cười nói: "Thật ra cũng có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ tiểu quận chúa như ngươi đấy! Xuất thân cao quý, được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, không giống với bọn ta phải cực khổ kiếm ăn, bôn ba vì cơm ngày ba bữa!"
Chương 97 Quách Thiếu Soái buồn bực
Mạc Như Sương than thở: "Nói thật, cuộc sống ở ngoài kia rất cực khổ, còn khổ hơn cả những gì ngươi có thể tưởng tượng! Ta cũng nhờ biết võ nên mới có chỗ mà đặt chân ở thế giới hỗn loạn này! Còn những người dân khác vừa không có tiền vừa không có quyền, bọn họ càng không có cơ hội bái vào danh môn mà chỉ có thể bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ngày ngày cày ruộng, có thể thấy cuộc sống cực khổ đến mức nào!"
Tiểu quận chúa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Ngươi nói phải! Cũng giống như tên khốn kiếp kia từng nói cuộc sống giống như một tòa thành, người ở trong thành muốn ra bên ngoài, còn người ở ngoài thành thì lại muốn vào trong!"
"Lâm công tử nói rất đúng, không hổ là trạng nguyên lang thi đâu đậu đó!" Mạc Như Sương khen ngợi.
Suy nghĩ một lúc, nàng bóng gió hỏi: "Tiểu quận chúa, ngươi có thể kể cho ta nghe vài chuyện về Lâm công tử được không?"
Tiểu quận chúa bĩu môi: "Tên xấu xa này thì có gì hay mà kể chứ? Từ lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn đã khiến ta tức muốn xỉu rồi! Tính đến bây giờ, ta cũng không biết mình đã nổi cáu bao nhiêu lần rồi nữa!"
"Nếu hắn là tên xấu xa lại còn khiến ngươi nổi cáu, vậy tại sao ngươi vẫn tới chơi với hắn chứ?" Mạc Như Sương cười nói.
"Bởi vì mặc dù hắn xấu xa nhưng chỉ xấu xa ở một điểm, không giống những người khác xấu xa từ đầu đến chân! Hơn nữa chơi với hắn thật sự rất vui, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng thấy hắn ra vẻ nghiêm nghị, đứng đắn mà nhầm, thật ra trong đầu hắn chứa toàn ý đồ xấu thôi..."
Tiểu quận chúa giống như một chiếc máy phát thanh được bật công tắc, nói không ngớt về "sự tích chói lọi" của Lâm Bắc Phàm.
Ở Quốc Tử Giám, hắn bắt nạt đám nha nội như thế nào, gài bẫy lấy tiền của bọn họ ra sao.
Trên triều đình, hắn đấu trí với các quan như thế nào, khiến văn võ bá quan tức tối đến nghiến răng nghiến lợi mà chẳng thể làm gì được ra sao.
Trong quá trình tiếp đón sứ thần nước ngoài, hắn đã trêu đùa bọn họ như thế nào.
...
Mạc Như Sương chăm chú nghe đến nỗi đôi mắt long lanh không chớp.
Bắt nạt đám nha nội không chuyện ác nào là không làm, đấu trí với các quan như đàn cáo già, trêu đùa đoàn sứ thần có âm mưu riêng...
Vừa trở thành trạng nguyên đã được ăn sung mặc sướng, thoải mái chơi đùa trên triều đình.
Thật quá đặc sắc, quá lợi hại!
Trong lòng nàng lại còn xuất hiện cảm giác ngưỡng mộ nữa chứ!
Nhưng tiểu quận chúa cũng đã chứng minh rằng suy đoán của nàng là đúng.
Lâm Bắc Phàm đúng là một tên tham quan nhưng lại là một tên tham quan có nguyên tắc, chỉ đối phó với đám quan lại lạm quyền để tham ô và lấy tiền của bọn họ, chứ không đụng tới tiền của người dân dù chỉ một xu.
"Như Sương tỷ tỷ, ngươi có biết tại sao mấy hôm trước hắn lại được thăng một cấp quan không?"
Mạc Như Sương nghi ngờ: "Tại sao? Người ngoài kể rằng hắn được các quan tiến cử..."
"Còn lâu mới phải!" Tiểu quận chúa nhịn cười, đáp: "Cũng vì hắn tham nhiều quá, tham ô mấy trăm vạn của đám nha nội kia khiến các quan không nhịn nổi nữa, lại chẳng có cách nào động tới hắn được nên mới bắt tay nhau tiến cử hắn, cho hắn thăng thêm một cấp quan, buộc hắn phải rời khỏi Quốc Tử Giám, không thể ăn tiền từ tay đám con cái nhà bọn họ được nữa!"
"Hả? Thì ra là thế à!" Mạc Như Sương không nhịn được mà bật cười.
Xem ra tên tham quan này đã ép văn võ bá quan đến đường cùng rồi.
"Nhưng nữ đế tỷ tỷ thiên vị tên khốn kiếp kia quá, hoặc là tỷ ấy cố tình cho hắn thăng thêm một cấp quan nhưng vẫn có thể tiếp tục làm việc ở Quốc Tử Giám, làm các quan tức đến nỗi mặt mũi lầm lì suốt mấy ngày! Ha ha!" Tiểu quận chúa cũng bật cười.
"Ha ha..." Mạc Như Sương cũng cười thành tiếng.
"Thật ra tên Lâm Bắc Phàm này cũng rất tốt, vừa giỏi văn chương lại có tài mưu lược, còn nhiều lần làm chuyện tốt cho Đại Võ chúng ta nữa! Nhưng vì hắn tham quá nên ta mới bám lấy hắn, ăn hết những gì hắn tham được!" Tiểu quận chúa nghiến răng.
"Chuyện này sợ là hơi khó đấy, phòng bếp nhà hắn thông với Ngự Thiện Phòng mà!" Mạc Như Sương cười bảo.
"Hừ, chuyện có thành công hay không là do con người, ta tin rồi có một ngày ta sẽ làm được thôi!"
Ý chí chiến đấu của tiểu quận chúa bị kích thích, vì vậy mấy ngày tiếp theo nàng ta đều đến đây ăn chực.
Chuyện này kéo theo một hậu quả rất trực tiếp và rất nghiêm trọng, đó là cơm canh thừa nhà Lâm Bắc Phàm ít đi hẳn, không đủ cho nhóm ăn mày ở ngoài chia nhau, hại kẻ mới trở thành ăn mày như Quách Thiếu Soái vừa thèm vừa đói.
Kể từ khi được ăn cơm canh thừa nhà Lâm Bắc Phàm, hắn ta không ăn nổi cơm thừa canh cặn của nhà khác nữa, cũng cảm thấy cơm canh trước đây hắn ta từng ăn đều là rác cả.
Vì vậy hắn ta ngày ngày canh giữ ở cửa sau nhà Lâm Bắc Phàm, trông chờ mòn mỏi đến khi bọn họ vứt đồ ăn ra ngoài.
Nhưng hắn ta làm việc cần cù như thế mà cơm canh thừa lại ngày càng ít đi.
Ban đầu còn có thịt vịt béo mập mọng nước, cắn một miếng là miệng dính đầy dầu, ăn rất đã miệng.
Đến sau này chỉ có thể gặm xương vịt nhưng trên xương vẫn còn sót lại chút thịt, gặm xương cũng thấy rất ngon.
Nhưng giờ thì đến xương cũng chẳng có mà gặm, bảo hắn ta biết ăn gì đây?
Cuối cùng cũng tới một ngày nọ, hắn ta không nhịn nổi nữa!
"Nếu chờ bên ngoài không được ăn, thì ta lẻn vào trong ăn! Ha ha!"
Nhân lúc không có người, hắn ta dùng khinh công, dễ dàng nhảy vào trong nhà của Lâm Bắc Phàm.
Chương 98 Bị bắt quả tang
Quách Thiếu Soái cẩn thận suốt dọc đường, lần theo mùi thơm của đồ ăn, cuối cùng cũng tìm được phòng bếp.
Vừa bước vào bếp, mắt hắn ta lập tức sáng lên, nuốt nước miếng: "Nhiều đồ ăn ngon như vậy sao, đúng là ông trời đối xử không tệ với ta mà! Hôm nay, Quách Thiếu Soái ta nhất định phải ăn cho thật đã đời!"
Hắn ta lấy hết sức bình sinh, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà nhào tới, ôm lấy cái thùng rác trên mặt đất.
Hắn ta với tay vào tìm, móc ra được một khúc xương vịt, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: "Còn thừa nhiều thịt thế này cơ à, tốt quá rồi!"
Hắn bỏ khúc xương vịt vào miệng, bắt đầu gặm say sưa.
"Không sai! Chính là hương vị này!"
"Béo mà không ngán, vừa non vừa mềm, mùi hương tỏa ra, vừa giòn vừa thơm!"
"Ngon đến mức khó mà tưởng tượng nổi!"
Chẳng bao lâu sau, hắn ta đã gặm hết khúc xương vịt, nuốt xuống bụng.
Hắn lại với tay vào lục thùng rác, thấy thứ mình tìm được lập tức mừng rỡ ra mặt.
"Cái này, cái này... thế mà còn có cả phao câu gà nữa sao?"
"Miếng phao câu gà mập thịt thế này mà không ăn, đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả!"
"Các ngươi không ăn thì để ta ăn!"
Hắn ta lập tức bỏ cái phao câu gà vào miệng, lại bắt đầu ăn lấy ăn để.
"Ừ! Thơm quá! Mềm quá!"
"Ăn ngon đến nỗi không dừng lại được luôn!"
"Trên đời này, thứ có thể sánh ngang với hương vị tuyệt hảo của xương vịt cũng chỉ có phao câu gà thôi!"
"Đều bị ta ăn hết rồi, ha ha!"
"Hạnh phúc muốn chết má ơi!"
Ăn xong phao câu gà, hắn ta lại với tay vào lục rồi lại mừng rỡ như điên.
"Cái này, cái này... không ngờ còn có lòng lợn mà ta thích ăn nhất nữa!"
"Vẫn còn sống, chưa rửa nữa!"
"Lòng lợn tươi thế này, các ngươi không ăn thì để ta ăn!"
...
Mỗi lần ăn xong một thứ, hắn lại tiếp tục với tay vào bới thùng rác, càng ngày hắn ta càng thích kiểu ăn uống như thế này, cảm giác như thể đang mở cái hộp bí mật vậy, lần nào cũng đầy ắp niềm vui.
Hắn ta tập trung vào việc ăn uống nên không chú ý đến sự xuất hiện của mấy người ở sau lưng.
Mấy người này nhìn tên ăn mày trước mặt mình đang ăn lấy ăn để, say sưa ngon lành cơm canh thừa trong thùng rác thì đều bối rối, thật lâu rồi vẫn không thốt nên nổi một lời.
Nhưng dù sao hắn ta cũng là người luyện võ, nghe thấy tiếng động ở phía sau, hắn ta lập tức quay đầu lại.
Sau đó, hắn ta nhìn thấy Lý Sư Sư và Vân Oanh, hai người đẹp tuyệt thế mà hắn ta đã từng cảm mến, còn cả tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm cũng đang trợn mắt há miệng mà nhìn hắn ta đang ăn đồ ăn thiu.
Khoảnh khắc này, đến chính hắn ta cũng rất bối rối!
Cảnh tượng mất mặt nhất của hắn ta lại bị người mà hắn ta thích và kẻ mà hắn ta ghét nhất nhìn thấy cả rồi!
Ngại quá!
Ngại quá đi mất!
Thật mất mặt!
Không còn tí thể diện nào nữa!
Bốn người, mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi!
Bất ngờ ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa!
Không ai biết nên lên tiếng thế nào để xua tan bầu không khí lúng túng khó tả này.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Bắc Phàm gánh vác, hắn nhìn chỗ đồ ăn thừa trên tay mình rồi đưa cho người kia, mỉm cười thân thiết: "Ngươi cứ từ từ mà ăn! Ta hiểu được chỗ khó xử của ngươi, ta sẽ không kỳ thị ngươi đâu!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Lý Sư Sư và tiểu quận chúa cũng phản ứng lại.
"Phải đấy, từ từ mà ăn, đừng vội!"
"Bọn ta sẽ không kỳ thị ngươi đâu!"
...
Đồ ăn thừa trên tay Quách Thiếu Soái lại rơi xuống thùng rác.
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Khoảnh khắc này, hắn ta đã nghĩ đến việc che mặt chạy trốn, rời khỏi nơi đau lòng này!
Trong lòng hắn ta còn âm thầm vui mừng, cũng may là hắn ta đang giả làm ăn mày, mặt mũi đen thui nên không bị nhận ra, nếu không thì xấu hổ lắm đây!
Nhưng đúng lúc ấy, lại có một người đẹp tuyệt thế khác bước vào, nàng thấy tên ăn mày đang ngồi xổm ăn đồ ăn ôi thiu, vừa nhìn cái đã nhận ra ngay, lập tức sợ hãi vô cùng: "Sư đệ, sao ngươi lại ở đây? Sao ngươi lại ngồi đó ăn đồ ăn thiu chứ?"
Quách Thiếu Soái cũng nhận ra nữ tử đang đứng trước mặt hắn ta là ai, thốt lên:"Sư tỷ, sao ngươi lại ở đây?"
Ba người Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn nhau, lại càng sửng sốt hơn.
"Sư đệ? Sư tỷ? Nói như vậy..."
Mọi người cùng quay sang nhìn tên ăn mày ăn đồ ăn thiu kia, đồng thanh: "Ngươi là Quách Thiếu Soái đấy à?"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Hắn ta tuyệt vọng nhắm hai mắt lại!
Không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò!
Cảnh tượng hắn ta ăn cơm canh thừa đã bị sư tỷ nhận ra, bị tất cả mọi người nhìn thấy!
Có tình cảnh mất mặt đến nỗi không thể sống nổi tồn tại hay không?
Chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn ta còn mặt mũi nào mà đứng trên giang hồ nữa chứ?
Khoảnh khắc này, hắn ta chỉ muốn chết quách đi cho xong!
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hắn ta vèo một tiếng, lao ra khỏi nhà bếp, biến mất không còn bóng dáng.
Mạc Như Sương ở phía sau gọi hắn ta: "Sư đệ, ngươi định đi đâu hả? Mau quay lại đây! Ở ngoài nguy hiểm lắm!"
Giọng nói thảm thiết của Quách Thiếu Soái vọng tới: "Ngươi đừng lo cho ta, để ta đi chết đi!"
Chỉ một lát sau, hắn ta lại vèo một tiếng quay lại.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn ta ôm lấy cái thùng rác, gật đầu với mọi người rồi nói: "Ta phải ăn no rồi mới chết được!"
Lại vèo một tiếng, hắn ta biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.
Chương 99 Đả kích gấp đôi
Cuối cùng, Quách Thiếu Soái bị bắt về.
Thế nhưng, xảy ra chuyện mất mặt kinh khủng như thế, hắn ta không chịu nổi cú sốc nên tự nhốt mình trong phòng.
Mạc Như Sương đứng bên ngoài gõ cửa, gọi trong sự lo lắng khôn cùng: "Sư đệ, có chuyện gì thì cứ mở cửa ra trước đi đã, đừng nhốt mình trong phòng như thế chứ! Có vấn đề gì thì cứ mở lòng kể ra, đến cả sư tỷ mà ngươi cũng không chịu tin tưởng hay sao? Ngươi cứ kìm nén như thế sẽ bị bệnh mất..."
Giọng nói vừa bực bội vừa xấu hổ từ trong phòng vọng ra: "Sư tỷ, ngươi không cần phải lo cho ta đâu, cứ để ta tự sinh tự diệt đi! Ngươi còn làm phiền ta nữa vậy ta đành phải bỏ ra ngoài, cả đời này cũng không gặp ngươi nữa đâu!"
Sau khi hắn ta nói xong câu đó, không còn âm thanh gì nữa.
"Sư đệ! Sư đệ..." Mạc Như Sương gọi thêm vài tiếng, không có được tiếng đáp lời đành thở dài quay đi.
"Hắn ta thế nào rồi?" Mấy người Lâm Bắc Phàm đồng thanh hỏi.
Mạc Như Sương cười gượng: "Vẫn thế, không chịu ra ngoài, không muốn gặp người khác!"
Lúc này, tiểu quận chúa nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng: "Như Sương tỷ tỷ, có câu này ta không biết có nên hỏi hay không! Tại sao sư đệ Quách Thiếu Soái của ngươi lại thích ăn đồ ăn ôi thiu vậy, vừa rồi trông hắn ta ăn say sưa lắm, ăn sạch cả cái thùng rác..."
Đột nhiên Mạc Như Sương cảm thấy muốn độn thổ cho xong.
Hành động ăn vụng đồ ăn thiu của sư đệ nàng bị bắt tại trận, hại cả người làm sư tỷ như nàng cũng bị mất thể diện theo.
Thật sự muốn đá tung cánh cửa, thẳng chân đá hắn ta mấy cái.
Mạc Như Sương cười gượng: "Ta cũng không biết tại sao nữa! Ta chỉ có thể khẳng định rằng trước đây hắn không giống như vậy! Trước đây, đồ ăn không tươi một chút thôi mà hắn đã không chịu ăn rồi! Nhưng bây giờ..."
Nàng thở dài: "Có lẽ là đã trải qua vài chuyện, cho nên con người hắn ta đã thay đổi một chút! Sau đó không cẩn thận bị phát hiện khiến lòng tự trọng bị tổn thương, nghĩ không thông, cho nên... Ôi!"
"Xem ra, cũng chỉ có thể hiểu là như thế thôi!" Mọi người gật đầu.
"Mọi người cứ mặc kệ hắn trước đã, để hắn yên tĩnh một mình một chút, có lẽ hắn sẽ tự nghĩ thông thôi!" Mạc Như Sương than thở.
"Như thế sao được! Người trẻ tuổi như hắn ta là kiểu hay để bụng đến mấy chuyện cỏn con, dễ nghĩ quẩn, sẽ làm ra mấy chuyện khó mà lường trước được lắm! Cho nên, cứ để ta đi khuyên hắn cho!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Ngươi... có làm được không vậy?" Mọi người nghi ngờ hỏi.
"Ngoài ta ra, trên đời này chẳng mấy người làm được đâu! Các người quên thân phận của ta là gì rồi sao, ta là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, là thầy giáo của thầy giáo, chuyên phụ trách về thái độ phẩm chất đạo đức của học trò! Dưới sự giảng giải và giáo dục của ta, học trò ở Quốc Tử Giám đều hăng hái phấn đấu, tích cực vươn lên!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười tự tin.
Đám học sinh ở Quốc Tử Giám, đồng loạt hắt xì một cái.
Tiểu quận chúa nghĩ đến những chuyện tồi tệ mà Lâm Bắc Phàm gây ra ở Quốc Tử Giám, vội vàng thốt lên: "Ngươi có làm được thật không đó? Đừng có mà làm loạn cả lên!"
Lâm Bắc Phàm giũ tay áo, đáp với vẻ rất tự tin "Các ngươi nhìn cho kỹ đây, xem ta dùng liệu pháp sốc với hắn ta thế nào!"
Lâm Bắc Phàm lại ung dung đi tới trước cửa phòng của Quách Thiếu Soái.
Gõ cửa vài lần lại không có phản hồi.
Sau đó, hắn ngưng tụ chân khí, chém nhẹ một phát qua khe cửa, chặt gãy thanh chắn ngang cửa rồi đẩy cửa đi vào.
Lúc này, Quách Thiếu Soái đang nằm thành hình chữ "đại" trên mặt đất, mắt nhìn lên trần nhà, như thể cuộc đời này của hắn ta không còn điều gì để lưu luyến nữa vậy.
Nhưng thấy Lâm Bắc Phàm vào phòng, hắn ta vẫn có chút phản ứng.
"Sao ngươi lại vào trong? Ta không muốn gặp ngươi!"
Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt xám như tro tàn của Quách Thiếu Soái, thở dài một hơi: "Sao ngươi phải tự dằn vặt bản thân như thế chứ? Cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu nào!"
Quách Thiếu Soái trưng ra gương mặt không chút cảm xúc, không hề phản ứng với lời Lâm Bắc Phàm nói.
Lâm Bắc Phàm lại thở dài: "Thật ra, thấy ngươi ăn đồ ăn thiu như thế, ta cảm thấy rất thân thiết, rất đồng cảm! Bởi vì trước đây, cuộc sống của ta cũng rất cực khổ, thường xuyên phải nhịn đói chịu rét, cho nên có những lúc không thể không..."
Trong ánh mắt Quách Thiếu Soái xuất hiện một tia sáng như thể đang tìm kiếm sự đồng cảm: "Trước đây ngươi... cũng từng ăn đồ ăn thiu rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Thế thì chưa từng, ta không có khẩu vị đỉnh như ngươi!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
"Khi ấy ta thường xuyên phải nhịn đói, cho nên không thể không làm ăn mày, cũng ra ngoài đi ăn xin giống ngươi nên mới không bị chết đói!" Lâm Bất Phàm chợt nhớ lại những chuyện mình đã trải qua.
"Sau đó thì sao?" Ánh mắt Quách Thiếu Soái lại hiện ra một tia sáng tìm kiếm sự đồng cảm.
"Sau đó ta không thành công!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, giọng nói đầy cay đắng: "Trông ta đẹp trai quá nên người khác đều không tin ta là ăn mày, bọn họ đều tưởng rằng ta là một tên thư sinh đang nản chí nên mỗi lần gặp ta bọn họ lại kéo ta vào nhà, cho ta ăn uống no say rồi mới thả ta đi!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
"Đặc biệt là các tỷ tỷ ở gia đình giàu có đang chờ gả đi thậm chí còn chẳng muốn thả ta đi, bảo ta ở rể nhà bọn họ! Ngươi nói xem, chỉ vì một bữa cơm mà đòi hỏi như thế, ta là kẻ dễ dãi lắm đấy à?"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
"Cho nên, ta rất ngưỡng mộ ngươi đấy!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ hâm mộ: "Ngươi còn có cơ hội được làm ăn mày, được ăn thứ mà mình muốn ăn, còn ta thì đến cả cơ hội làm thử cũng chẳng có mà đã bị người ta chặn mất đường lui rồi!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Chương 100 Hắn cũng không đáng ghét như thế
Quách Thiếu Soái tức giận!
Vô cùng tức giận!
Hắn hét lên trong giận dữ: "Đủ rồi đấy, Lâm Bắc Phàm! Ngươi cố tình đến chọc tức ta phải không? Ta nói này, ngươi đã thành công rồi đấy! Ngươi đã chọc tức ta thành công! Ta và ngươi không đội trời chung!"
"Ngươi đừng nghĩ lung tung thế!"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, bảo: "Ta chỉ muốn vào đây nói cho ngươi biết một đạo lý sâu sắc, đừng tự cho rằng mình quan trọng đến vậy! Mọi người đều rất bận rộn, không rảnh mà để mắt đến ngươi đâu!"
"Người có thể để ý đến ngươi đều là kẻ coi ngươi như trò cười, ví dụ như ngươi của hiện tại chẳng hạn! Cho nên, tại sao ngươi lại khiến những người quan tâm đến ngươi buồn lòng, còn người ghét ngươi thì lại vui vẻ? Còn tự hành hạ bản thân nữa chứ?"
Quách Thiếu Soái sững sờ, hắn ta rơi vào trầm mặc.
Hắn ta nhận ra rằng những lời này...
Con mẹ nó có lý thật!
"Cho nên, ngươi thật sự không cần phải để ý nhiều như thế làm gì!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ngươi ăn cơm thừa uống canh cặn, người buồn nôn là người khác, phải là người khác muốn chết mới đúng, chứ không phải ngươi!"
Khóe miệng của Quách Thiếu Soái giật vài cái.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đi ra ngoài cầm theo hai bình rượu ngon tới.
"Không cần nói nhiều nữa, uống rượu đi! Không cần biết đó là chuyện gì, cứ uống say là tốt nhất!" Lâm Bất Phàm lớn tiếng nói: "Ngươi có còn nhớ câu thơ mà ta từng đọc không? Hùng tâm chí khí ngút trời, bước vào giang hồ nếm mùi khổ đau! Biết thế xưa ấy tận hưởng lạc, nào đâu phải chịu nỗi u sầu!”
Quách Thiếu Soái bỗng phấn chấn lên hẳn, lớn tiếng đáp: "Được, uống rượu!"
Hai người uống rượu và trò chuyện, uống rất sảng khoái.
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại nhanh chóng hối hận.
Tửu lượng của cái tên này không tốt, còn chưa uống được nửa bình mà đã bắt đầu điên điên khùng khùng.
Điên điên khùng khùng thì cũng thôi đi, lại còn xưng huynh gọi đệ với hắn nữa chứ.
Đã xưng huynh gọi đệ thì cũng thôi đi, lại còn chia sẻ với Lâm Bắc Phàm về cảm nhận ăn mấy món cơm thừa canh cặn trong mấy ngày nay như thế nào nữa chứ.
Làm Lâm Bắc Phàm nghe đến ớn tận cổ.
Trong lúc kể đến mức tình cảm thắm thiết, hắn ta vô cùng kích động mà nói: "Huynh đệ tốt, vẫn là ngươi hiểu ta! Sau này cứ để ta lo cho ngươi! Chỉ cần ta có một miếng phân để ăn, thì ngươi cũng có một ngụm nước tiểu để uống!"
Lâm Bắc Phàm rất cảm động: "Huynh đệ tốt! Chỉ cần ngươi ăn no thì ta có chịu khát cũng chẳng sao cả!"
"Huynh đệ tốt! Ha ha..." Quách Thiếu Soái cười lớn, bịch một tiếng say ngất người.
Lâm Bắc Phàm lập tức bò từ dưới đất dậy, gọi Đại Lực đến thu dọn.
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu, tình trạng của Quách Thiếu Soái đã ổn hơn nhiều rồi.
Nhưng nhớ lại những hành động ngày hôm qua, hắn ta vẫn có thôi thúc muốn đi tự sát.
Đặc biệt là khi nghĩ đến hình ảnh đáng xấu hổ nhất của mình đã hoàn toàn bại lộ trước mặt tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm này là hắn ta lại nổi đóa lên muốn đánh người.
Nhưng đến cả chính bản thân hắn ta cũng không nhận ra rằng, thái độ thù địch của hắn ta đối với Lâm Bất Phàm đã giảm bớt đi rất nhiều.
Mạc Như Sương rất mừng rỡ: "Sư đệ, nghĩ thông suốt là tốt rồi!"
"Sư tỷ yên tâm, ta sẽ không làm ra mấy hành động ngu ngốc đó, càng không khiến ngươi phải lo lắng nữa đâu!" Quách Thiếu Soái vỗ ngực bảo đảm.
Mạc Như Sương lại càng vui mừng hơn: "Sư đệ, ngươi trưởng thành hơn trước nhiều, cũng hiểu chuyện hơn trước rồi!"
Quách Thiếu Soái gật đầu tán thành.
Hắn ta nhận ra rằng sau khi được Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ, bản thân hắn ta thật sự đã trưởng thành lên rất nhiều, cứ như thể lớn bổng lên chỉ trong nháy mắt vậy.
"Phải rồi sư đệ, Lâm công tử đã khai sáng cho ngươi thế nào mới khiến ngươi thông suốt nhanh đến thế vậy?" Mạc Như Sương tò mò hỏi.
Khóe miệng của Quách Thiếu Soái giật vài cái: "Sư tỷ, mấy chuyện này vẫn đừng nên nhắc tới nữa, cứ để nó trôi qua đi! Phải rồi, sư tỷ, tại sao tỷ lại ở trong Lâm phủ thế?"
"Chuyện là thế này! Buổi tối hôm ấy, ta bị vị cao thủ Tiên Thiên và rất nhiều quan binh đuổi giết..."
Mạc Như Sương kể ngắn gọn lại mọi chuyện.
Quách Thiếu Soái ngẫm nghĩ: "Thì ra là Lâm Bắc Phàm cứu ngươi! Mặc dù hắn ta là một tên cẩu quan nhưng vẫn có chút lương tâm đấy..."
"Sư đệ, ngươi không được nói như vậy về hắn!"
Mạc Như Sương nghiêm nghị: "Thật ra, có rất nhiều người ở ngoài kia đang hiểu lầm hắn! Mặc dù hắn tham lam nhưng cũng tham lam một cách có nguyên tắc, đã tốt hơn những vị quan khác trong triều đình nhiều lắm rồi! Hắn cũng chưa từng làm một tên giặc bán nước, ngược lại, hắn còn cống hiến rất nhiều vì đất nước, làm rất nhiều chuyện vì bách tính, đáng để chúng ta tôn trọng!"
"Sư tỷ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Quách Thiếu Soái nghiêm túc hỏi.
Mạc Như Sương kể lại mọi chuyện cho hắn ta nghe.
"Xem ra, hắn ta không đáng ghét đến thế..."
Thái độ của Quách Thiếu Soái đối với Lâm Bắc Phàm cũng thay đổi hẳn.
Nhưng bảo hắn ta phải vui vẻ với Lâm Bắc Phàm thì hắn ta vẫn không tình nguyện cho lắm.
Đây có thể coi là sự bướng bỉnh cuối cùng của một thiếu niên!
Sau đó, sư tỷ đệ hai người tạm thời ở lại nhà của Lâm Bắc Phàm để dưỡng thương.
Mạc Như Sương bị mắng một trận té tát tối tăm mặt mũi.
Trong lòng nàng ta vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể đào một cái hố để chui vào.
Cuối cùng, nàng ta đành phải chọn cách chạy trốn.
"Lâm công tử, ta biết lỗi rồi, xin lỗi ngươi! Vừa rồi ta làm phiền ngươi quá, ta về phòng nghỉ ngơi đây!"
Lâm Bắc Phàm nhìn theo bóng người chạy trốn của nàng ta, cười ha hả: "Còn non và xanh lắm! Ngươi dễ đối phó hơn mấy lão già trên triều đình nhiều!"
Hắn cúi đầu, tiếp tục luyện chữ.
Không lâu sau đó, Lý Sư Sư vui vẻ cười bưng một bát tổ yến đến.
"Tướng công, tổ yến đến rồi đây! Ngươi uống tổ yến rồi hãy viết tiếp!"
"Được!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Hắn đặt bút lông xuống, đi tới ngồi bên cạnh Lý Sư Sư, múc một thìa tổ yến lên ăn.
Hắn hơi nhíu mày: "Mùi vị không quen cho lắm! Không phải kiểu mà ngươi nấu, cũng không phải kiểu mà Tiểu Thúy nấu!"
"Đúng là tổ yến này không phải do thiếp thân và Tiểu Thúy nấu, mà là do Như Sương cô nương nấu!" Lý Sư Sư cười nói: "Ta đã biết chuyện giữa hai ngươi rồi, nàng ấy thấy áy náy nên đã đặc biệt nấu tổ yến cho ngươi để xin lỗi đấy!"
"Ừ." Lâm Bắc Phàm gật đầu, tiếp tục uống tổ yến.
Lý Sư Sư cười nói: "Phu quân, ngươi là người khoan dung rộng lượng, đừng trách nàng ấy nữa! Thật ra, trước đây nếu ngươi không nói cho thiếp thân biết thì thiếp thân cũng không biết phía sau khoản tiền bồi thường này lại có suy tính sâu xa đến thế! Văn võ bá quan trong triều cũng chỉ có mình phu quân nhìn thấy sự ảnh hưởng sâu sắc về sau! Chỉ có mình ngươi là người thật sự suy nghĩ cho Đại Võ, suy nghĩ cho lê dân bách tính mà thôi!"
Nói rồi, nàng lại dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa si mê mà nhìn Lâm Bắc Phàm.
Nàng cảm thấy người chồng mà mình gả cho là vị lang quân như ý tốt nhất, hoàn hảo nhất trên đời này!
Lâm Bắc Phàm chợt bật cười: "Từ trước tới nay ta chưa từng trách nàng ta! Nếu vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận thì ta đã bị người khác làm cho tức chết từ lâu rồi ấy chứ! Dù sao trên đời này cũng có quá nhiều người hiểu lầm ta, quá nhiều người hận ta, làm sao mà ta giải thích hết cho được? Ta chỉ có thể làm những việc mà bản thân ta thấy đúng, chỉ mong không thẹn với lương tâm! Còn việc người khác nghĩ thế nào có liên quan thì đến ta?"
Lý Sư Sư nắm chặt bàn tay của Lâm Bắc Phàm, xúc động nói: "Phu quân, không cần biết người ngoài nghĩ thế nào về ngươi, không cần biết tương lai sẽ ra sao, thiếp thân đều sẽ cùng sinh cùng tử với ngươi!"
Trong lòng Lâm Bắc Phàm ào ào dậy sóng!
Có người vợ như thế, hắn còn cầu mong gì hơn đây?
Lâm Bắc Phàm uống hai, ba ngụm hết bát tổ yến, sau đó hắn ôm chặt Lý Sư Sư.
"Nương tử, đêm đã khuya rồi, chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi!"
"Dạ, mong phu quân thương xót!" Lý Sư Sư cúi đầu đỏ mặt.
Hai người nhanh chóng quay về phòng, không hề châm đèn mà cứ thế mà đi ngủ luôn.
Ở một bên khác, Mạc Như Sương lại trằn trọc rất lâu mà không thể ngủ nổi.
Nàng ta cứ nghĩ tới hành động đánh bạo chạy đến chất vấn Lâm Bắc Phàm ngày hôm nay là lại xấu hổ úp mặt vào gối.
"Ta đúng là đồ ngốc! Còn chưa suy nghĩ kỹ càng mà đã đi chất vấn Lâm công tử, nhất định vừa rồi hắn cảm thấy ta rất ngu ngốc phải không?"
Càng nghĩ, nàng ta càng xấu hổ đến mức không chịu nổi, nhưng nàng ta cũng không hối hận.
Nhờ vậy mà nàng mới có thể nhìn rõ chân tướng mọi chuyện, đồng thời thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Bắc Phàm, cũng khiến tâm trạng của nàng ta tốt hơn hẳn.
"Lâm công tử không phải là một tên giặc bán nước, hắn chưa từng phản bội Đại Võ!"
"Hắn nói tất cả những gì hắn làm đều là vì Đại Võ, vì người dân! Nhưng người ngoài lại chẳng có ai hiểu cho hắn, khiến hắn phải gánh chịu rất nhiều tiếng xấu!"
"Mặc dù hắn tham ô nhưng tiền mà hắn tham ô đều là tiền của tham quan, còn với người dân đến một xu hắn cũng không tham lấy!"
"Hắn tham ô nhưng cũng không phải không có nguyên tắc..."
Cùng lúc ấy, Cáp Mộc vương tử ở đất nước Đa La xa xôi đột nhiên hắt xì một tiếng.
Những ngày tiếp theo, mỗi lần Mạc Như Sương nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, ánh mắng nàng đều có phần chột dạ và ngượng ngùng.
Nhưng hình như Lâm Bắc Phàm lại không để bụng chuyện này, hắn vẫn đối xử với nàng giống như trước đó.
Mỗi ngày đều ân cần hỏi han, nói chuyện phiếm với nàng khiến Mạc Như Sương cảm thấy rất ấm lòng.
Bình thường, tiểu quận chúa thấy buồn chán cũng sẽ tới tìm Mạc Như Sương chơi, hỏi vài chuyện trong giang hồ.
Mạc Như Sương biết chuyện gì đều kể hết cho nàng ta nghe, không hề giấu diếm.
"Thật ngưỡng mộ ngươi có thể tự do hành tẩu giang hồ, nhìn ngắm vẻ đẹp của thế giới bên ngoài, làm chuyện mình muốn làm, còn ta thì chỉ có thể bị nhốt trong kinh thành, chẳng thể đi đâu cả! Ôi!" Tiểu quận chúa chống cằm than thở.
Mạc Như Sương cười nói: "Thật ra cũng có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ tiểu quận chúa như ngươi đấy! Xuất thân cao quý, được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, không giống với bọn ta phải cực khổ kiếm ăn, bôn ba vì cơm ngày ba bữa!"
Chương 97 Quách Thiếu Soái buồn bực
Mạc Như Sương than thở: "Nói thật, cuộc sống ở ngoài kia rất cực khổ, còn khổ hơn cả những gì ngươi có thể tưởng tượng! Ta cũng nhờ biết võ nên mới có chỗ mà đặt chân ở thế giới hỗn loạn này! Còn những người dân khác vừa không có tiền vừa không có quyền, bọn họ càng không có cơ hội bái vào danh môn mà chỉ có thể bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ngày ngày cày ruộng, có thể thấy cuộc sống cực khổ đến mức nào!"
Tiểu quận chúa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Ngươi nói phải! Cũng giống như tên khốn kiếp kia từng nói cuộc sống giống như một tòa thành, người ở trong thành muốn ra bên ngoài, còn người ở ngoài thành thì lại muốn vào trong!"
"Lâm công tử nói rất đúng, không hổ là trạng nguyên lang thi đâu đậu đó!" Mạc Như Sương khen ngợi.
Suy nghĩ một lúc, nàng bóng gió hỏi: "Tiểu quận chúa, ngươi có thể kể cho ta nghe vài chuyện về Lâm công tử được không?"
Tiểu quận chúa bĩu môi: "Tên xấu xa này thì có gì hay mà kể chứ? Từ lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn đã khiến ta tức muốn xỉu rồi! Tính đến bây giờ, ta cũng không biết mình đã nổi cáu bao nhiêu lần rồi nữa!"
"Nếu hắn là tên xấu xa lại còn khiến ngươi nổi cáu, vậy tại sao ngươi vẫn tới chơi với hắn chứ?" Mạc Như Sương cười nói.
"Bởi vì mặc dù hắn xấu xa nhưng chỉ xấu xa ở một điểm, không giống những người khác xấu xa từ đầu đến chân! Hơn nữa chơi với hắn thật sự rất vui, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng thấy hắn ra vẻ nghiêm nghị, đứng đắn mà nhầm, thật ra trong đầu hắn chứa toàn ý đồ xấu thôi..."
Tiểu quận chúa giống như một chiếc máy phát thanh được bật công tắc, nói không ngớt về "sự tích chói lọi" của Lâm Bắc Phàm.
Ở Quốc Tử Giám, hắn bắt nạt đám nha nội như thế nào, gài bẫy lấy tiền của bọn họ ra sao.
Trên triều đình, hắn đấu trí với các quan như thế nào, khiến văn võ bá quan tức tối đến nghiến răng nghiến lợi mà chẳng thể làm gì được ra sao.
Trong quá trình tiếp đón sứ thần nước ngoài, hắn đã trêu đùa bọn họ như thế nào.
...
Mạc Như Sương chăm chú nghe đến nỗi đôi mắt long lanh không chớp.
Bắt nạt đám nha nội không chuyện ác nào là không làm, đấu trí với các quan như đàn cáo già, trêu đùa đoàn sứ thần có âm mưu riêng...
Vừa trở thành trạng nguyên đã được ăn sung mặc sướng, thoải mái chơi đùa trên triều đình.
Thật quá đặc sắc, quá lợi hại!
Trong lòng nàng lại còn xuất hiện cảm giác ngưỡng mộ nữa chứ!
Nhưng tiểu quận chúa cũng đã chứng minh rằng suy đoán của nàng là đúng.
Lâm Bắc Phàm đúng là một tên tham quan nhưng lại là một tên tham quan có nguyên tắc, chỉ đối phó với đám quan lại lạm quyền để tham ô và lấy tiền của bọn họ, chứ không đụng tới tiền của người dân dù chỉ một xu.
"Như Sương tỷ tỷ, ngươi có biết tại sao mấy hôm trước hắn lại được thăng một cấp quan không?"
Mạc Như Sương nghi ngờ: "Tại sao? Người ngoài kể rằng hắn được các quan tiến cử..."
"Còn lâu mới phải!" Tiểu quận chúa nhịn cười, đáp: "Cũng vì hắn tham nhiều quá, tham ô mấy trăm vạn của đám nha nội kia khiến các quan không nhịn nổi nữa, lại chẳng có cách nào động tới hắn được nên mới bắt tay nhau tiến cử hắn, cho hắn thăng thêm một cấp quan, buộc hắn phải rời khỏi Quốc Tử Giám, không thể ăn tiền từ tay đám con cái nhà bọn họ được nữa!"
"Hả? Thì ra là thế à!" Mạc Như Sương không nhịn được mà bật cười.
Xem ra tên tham quan này đã ép văn võ bá quan đến đường cùng rồi.
"Nhưng nữ đế tỷ tỷ thiên vị tên khốn kiếp kia quá, hoặc là tỷ ấy cố tình cho hắn thăng thêm một cấp quan nhưng vẫn có thể tiếp tục làm việc ở Quốc Tử Giám, làm các quan tức đến nỗi mặt mũi lầm lì suốt mấy ngày! Ha ha!" Tiểu quận chúa cũng bật cười.
"Ha ha..." Mạc Như Sương cũng cười thành tiếng.
"Thật ra tên Lâm Bắc Phàm này cũng rất tốt, vừa giỏi văn chương lại có tài mưu lược, còn nhiều lần làm chuyện tốt cho Đại Võ chúng ta nữa! Nhưng vì hắn tham quá nên ta mới bám lấy hắn, ăn hết những gì hắn tham được!" Tiểu quận chúa nghiến răng.
"Chuyện này sợ là hơi khó đấy, phòng bếp nhà hắn thông với Ngự Thiện Phòng mà!" Mạc Như Sương cười bảo.
"Hừ, chuyện có thành công hay không là do con người, ta tin rồi có một ngày ta sẽ làm được thôi!"
Ý chí chiến đấu của tiểu quận chúa bị kích thích, vì vậy mấy ngày tiếp theo nàng ta đều đến đây ăn chực.
Chuyện này kéo theo một hậu quả rất trực tiếp và rất nghiêm trọng, đó là cơm canh thừa nhà Lâm Bắc Phàm ít đi hẳn, không đủ cho nhóm ăn mày ở ngoài chia nhau, hại kẻ mới trở thành ăn mày như Quách Thiếu Soái vừa thèm vừa đói.
Kể từ khi được ăn cơm canh thừa nhà Lâm Bắc Phàm, hắn ta không ăn nổi cơm thừa canh cặn của nhà khác nữa, cũng cảm thấy cơm canh trước đây hắn ta từng ăn đều là rác cả.
Vì vậy hắn ta ngày ngày canh giữ ở cửa sau nhà Lâm Bắc Phàm, trông chờ mòn mỏi đến khi bọn họ vứt đồ ăn ra ngoài.
Nhưng hắn ta làm việc cần cù như thế mà cơm canh thừa lại ngày càng ít đi.
Ban đầu còn có thịt vịt béo mập mọng nước, cắn một miếng là miệng dính đầy dầu, ăn rất đã miệng.
Đến sau này chỉ có thể gặm xương vịt nhưng trên xương vẫn còn sót lại chút thịt, gặm xương cũng thấy rất ngon.
Nhưng giờ thì đến xương cũng chẳng có mà gặm, bảo hắn ta biết ăn gì đây?
Cuối cùng cũng tới một ngày nọ, hắn ta không nhịn nổi nữa!
"Nếu chờ bên ngoài không được ăn, thì ta lẻn vào trong ăn! Ha ha!"
Nhân lúc không có người, hắn ta dùng khinh công, dễ dàng nhảy vào trong nhà của Lâm Bắc Phàm.
Chương 98 Bị bắt quả tang
Quách Thiếu Soái cẩn thận suốt dọc đường, lần theo mùi thơm của đồ ăn, cuối cùng cũng tìm được phòng bếp.
Vừa bước vào bếp, mắt hắn ta lập tức sáng lên, nuốt nước miếng: "Nhiều đồ ăn ngon như vậy sao, đúng là ông trời đối xử không tệ với ta mà! Hôm nay, Quách Thiếu Soái ta nhất định phải ăn cho thật đã đời!"
Hắn ta lấy hết sức bình sinh, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà nhào tới, ôm lấy cái thùng rác trên mặt đất.
Hắn ta với tay vào tìm, móc ra được một khúc xương vịt, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: "Còn thừa nhiều thịt thế này cơ à, tốt quá rồi!"
Hắn bỏ khúc xương vịt vào miệng, bắt đầu gặm say sưa.
"Không sai! Chính là hương vị này!"
"Béo mà không ngán, vừa non vừa mềm, mùi hương tỏa ra, vừa giòn vừa thơm!"
"Ngon đến mức khó mà tưởng tượng nổi!"
Chẳng bao lâu sau, hắn ta đã gặm hết khúc xương vịt, nuốt xuống bụng.
Hắn lại với tay vào lục thùng rác, thấy thứ mình tìm được lập tức mừng rỡ ra mặt.
"Cái này, cái này... thế mà còn có cả phao câu gà nữa sao?"
"Miếng phao câu gà mập thịt thế này mà không ăn, đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả!"
"Các ngươi không ăn thì để ta ăn!"
Hắn ta lập tức bỏ cái phao câu gà vào miệng, lại bắt đầu ăn lấy ăn để.
"Ừ! Thơm quá! Mềm quá!"
"Ăn ngon đến nỗi không dừng lại được luôn!"
"Trên đời này, thứ có thể sánh ngang với hương vị tuyệt hảo của xương vịt cũng chỉ có phao câu gà thôi!"
"Đều bị ta ăn hết rồi, ha ha!"
"Hạnh phúc muốn chết má ơi!"
Ăn xong phao câu gà, hắn ta lại với tay vào lục rồi lại mừng rỡ như điên.
"Cái này, cái này... không ngờ còn có lòng lợn mà ta thích ăn nhất nữa!"
"Vẫn còn sống, chưa rửa nữa!"
"Lòng lợn tươi thế này, các ngươi không ăn thì để ta ăn!"
...
Mỗi lần ăn xong một thứ, hắn lại tiếp tục với tay vào bới thùng rác, càng ngày hắn ta càng thích kiểu ăn uống như thế này, cảm giác như thể đang mở cái hộp bí mật vậy, lần nào cũng đầy ắp niềm vui.
Hắn ta tập trung vào việc ăn uống nên không chú ý đến sự xuất hiện của mấy người ở sau lưng.
Mấy người này nhìn tên ăn mày trước mặt mình đang ăn lấy ăn để, say sưa ngon lành cơm canh thừa trong thùng rác thì đều bối rối, thật lâu rồi vẫn không thốt nên nổi một lời.
Nhưng dù sao hắn ta cũng là người luyện võ, nghe thấy tiếng động ở phía sau, hắn ta lập tức quay đầu lại.
Sau đó, hắn ta nhìn thấy Lý Sư Sư và Vân Oanh, hai người đẹp tuyệt thế mà hắn ta đã từng cảm mến, còn cả tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm cũng đang trợn mắt há miệng mà nhìn hắn ta đang ăn đồ ăn thiu.
Khoảnh khắc này, đến chính hắn ta cũng rất bối rối!
Cảnh tượng mất mặt nhất của hắn ta lại bị người mà hắn ta thích và kẻ mà hắn ta ghét nhất nhìn thấy cả rồi!
Ngại quá!
Ngại quá đi mất!
Thật mất mặt!
Không còn tí thể diện nào nữa!
Bốn người, mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi!
Bất ngờ ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa!
Không ai biết nên lên tiếng thế nào để xua tan bầu không khí lúng túng khó tả này.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Bắc Phàm gánh vác, hắn nhìn chỗ đồ ăn thừa trên tay mình rồi đưa cho người kia, mỉm cười thân thiết: "Ngươi cứ từ từ mà ăn! Ta hiểu được chỗ khó xử của ngươi, ta sẽ không kỳ thị ngươi đâu!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Lý Sư Sư và tiểu quận chúa cũng phản ứng lại.
"Phải đấy, từ từ mà ăn, đừng vội!"
"Bọn ta sẽ không kỳ thị ngươi đâu!"
...
Đồ ăn thừa trên tay Quách Thiếu Soái lại rơi xuống thùng rác.
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Khoảnh khắc này, hắn ta đã nghĩ đến việc che mặt chạy trốn, rời khỏi nơi đau lòng này!
Trong lòng hắn ta còn âm thầm vui mừng, cũng may là hắn ta đang giả làm ăn mày, mặt mũi đen thui nên không bị nhận ra, nếu không thì xấu hổ lắm đây!
Nhưng đúng lúc ấy, lại có một người đẹp tuyệt thế khác bước vào, nàng thấy tên ăn mày đang ngồi xổm ăn đồ ăn ôi thiu, vừa nhìn cái đã nhận ra ngay, lập tức sợ hãi vô cùng: "Sư đệ, sao ngươi lại ở đây? Sao ngươi lại ngồi đó ăn đồ ăn thiu chứ?"
Quách Thiếu Soái cũng nhận ra nữ tử đang đứng trước mặt hắn ta là ai, thốt lên:"Sư tỷ, sao ngươi lại ở đây?"
Ba người Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn nhau, lại càng sửng sốt hơn.
"Sư đệ? Sư tỷ? Nói như vậy..."
Mọi người cùng quay sang nhìn tên ăn mày ăn đồ ăn thiu kia, đồng thanh: "Ngươi là Quách Thiếu Soái đấy à?"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Hắn ta tuyệt vọng nhắm hai mắt lại!
Không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò!
Cảnh tượng hắn ta ăn cơm canh thừa đã bị sư tỷ nhận ra, bị tất cả mọi người nhìn thấy!
Có tình cảnh mất mặt đến nỗi không thể sống nổi tồn tại hay không?
Chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn ta còn mặt mũi nào mà đứng trên giang hồ nữa chứ?
Khoảnh khắc này, hắn ta chỉ muốn chết quách đi cho xong!
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hắn ta vèo một tiếng, lao ra khỏi nhà bếp, biến mất không còn bóng dáng.
Mạc Như Sương ở phía sau gọi hắn ta: "Sư đệ, ngươi định đi đâu hả? Mau quay lại đây! Ở ngoài nguy hiểm lắm!"
Giọng nói thảm thiết của Quách Thiếu Soái vọng tới: "Ngươi đừng lo cho ta, để ta đi chết đi!"
Chỉ một lát sau, hắn ta lại vèo một tiếng quay lại.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn ta ôm lấy cái thùng rác, gật đầu với mọi người rồi nói: "Ta phải ăn no rồi mới chết được!"
Lại vèo một tiếng, hắn ta biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.
Chương 99 Đả kích gấp đôi
Cuối cùng, Quách Thiếu Soái bị bắt về.
Thế nhưng, xảy ra chuyện mất mặt kinh khủng như thế, hắn ta không chịu nổi cú sốc nên tự nhốt mình trong phòng.
Mạc Như Sương đứng bên ngoài gõ cửa, gọi trong sự lo lắng khôn cùng: "Sư đệ, có chuyện gì thì cứ mở cửa ra trước đi đã, đừng nhốt mình trong phòng như thế chứ! Có vấn đề gì thì cứ mở lòng kể ra, đến cả sư tỷ mà ngươi cũng không chịu tin tưởng hay sao? Ngươi cứ kìm nén như thế sẽ bị bệnh mất..."
Giọng nói vừa bực bội vừa xấu hổ từ trong phòng vọng ra: "Sư tỷ, ngươi không cần phải lo cho ta đâu, cứ để ta tự sinh tự diệt đi! Ngươi còn làm phiền ta nữa vậy ta đành phải bỏ ra ngoài, cả đời này cũng không gặp ngươi nữa đâu!"
Sau khi hắn ta nói xong câu đó, không còn âm thanh gì nữa.
"Sư đệ! Sư đệ..." Mạc Như Sương gọi thêm vài tiếng, không có được tiếng đáp lời đành thở dài quay đi.
"Hắn ta thế nào rồi?" Mấy người Lâm Bắc Phàm đồng thanh hỏi.
Mạc Như Sương cười gượng: "Vẫn thế, không chịu ra ngoài, không muốn gặp người khác!"
Lúc này, tiểu quận chúa nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng: "Như Sương tỷ tỷ, có câu này ta không biết có nên hỏi hay không! Tại sao sư đệ Quách Thiếu Soái của ngươi lại thích ăn đồ ăn ôi thiu vậy, vừa rồi trông hắn ta ăn say sưa lắm, ăn sạch cả cái thùng rác..."
Đột nhiên Mạc Như Sương cảm thấy muốn độn thổ cho xong.
Hành động ăn vụng đồ ăn thiu của sư đệ nàng bị bắt tại trận, hại cả người làm sư tỷ như nàng cũng bị mất thể diện theo.
Thật sự muốn đá tung cánh cửa, thẳng chân đá hắn ta mấy cái.
Mạc Như Sương cười gượng: "Ta cũng không biết tại sao nữa! Ta chỉ có thể khẳng định rằng trước đây hắn không giống như vậy! Trước đây, đồ ăn không tươi một chút thôi mà hắn đã không chịu ăn rồi! Nhưng bây giờ..."
Nàng thở dài: "Có lẽ là đã trải qua vài chuyện, cho nên con người hắn ta đã thay đổi một chút! Sau đó không cẩn thận bị phát hiện khiến lòng tự trọng bị tổn thương, nghĩ không thông, cho nên... Ôi!"
"Xem ra, cũng chỉ có thể hiểu là như thế thôi!" Mọi người gật đầu.
"Mọi người cứ mặc kệ hắn trước đã, để hắn yên tĩnh một mình một chút, có lẽ hắn sẽ tự nghĩ thông thôi!" Mạc Như Sương than thở.
"Như thế sao được! Người trẻ tuổi như hắn ta là kiểu hay để bụng đến mấy chuyện cỏn con, dễ nghĩ quẩn, sẽ làm ra mấy chuyện khó mà lường trước được lắm! Cho nên, cứ để ta đi khuyên hắn cho!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Ngươi... có làm được không vậy?" Mọi người nghi ngờ hỏi.
"Ngoài ta ra, trên đời này chẳng mấy người làm được đâu! Các người quên thân phận của ta là gì rồi sao, ta là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, là thầy giáo của thầy giáo, chuyên phụ trách về thái độ phẩm chất đạo đức của học trò! Dưới sự giảng giải và giáo dục của ta, học trò ở Quốc Tử Giám đều hăng hái phấn đấu, tích cực vươn lên!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười tự tin.
Đám học sinh ở Quốc Tử Giám, đồng loạt hắt xì một cái.
Tiểu quận chúa nghĩ đến những chuyện tồi tệ mà Lâm Bắc Phàm gây ra ở Quốc Tử Giám, vội vàng thốt lên: "Ngươi có làm được thật không đó? Đừng có mà làm loạn cả lên!"
Lâm Bắc Phàm giũ tay áo, đáp với vẻ rất tự tin "Các ngươi nhìn cho kỹ đây, xem ta dùng liệu pháp sốc với hắn ta thế nào!"
Lâm Bắc Phàm lại ung dung đi tới trước cửa phòng của Quách Thiếu Soái.
Gõ cửa vài lần lại không có phản hồi.
Sau đó, hắn ngưng tụ chân khí, chém nhẹ một phát qua khe cửa, chặt gãy thanh chắn ngang cửa rồi đẩy cửa đi vào.
Lúc này, Quách Thiếu Soái đang nằm thành hình chữ "đại" trên mặt đất, mắt nhìn lên trần nhà, như thể cuộc đời này của hắn ta không còn điều gì để lưu luyến nữa vậy.
Nhưng thấy Lâm Bắc Phàm vào phòng, hắn ta vẫn có chút phản ứng.
"Sao ngươi lại vào trong? Ta không muốn gặp ngươi!"
Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt xám như tro tàn của Quách Thiếu Soái, thở dài một hơi: "Sao ngươi phải tự dằn vặt bản thân như thế chứ? Cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu nào!"
Quách Thiếu Soái trưng ra gương mặt không chút cảm xúc, không hề phản ứng với lời Lâm Bắc Phàm nói.
Lâm Bắc Phàm lại thở dài: "Thật ra, thấy ngươi ăn đồ ăn thiu như thế, ta cảm thấy rất thân thiết, rất đồng cảm! Bởi vì trước đây, cuộc sống của ta cũng rất cực khổ, thường xuyên phải nhịn đói chịu rét, cho nên có những lúc không thể không..."
Trong ánh mắt Quách Thiếu Soái xuất hiện một tia sáng như thể đang tìm kiếm sự đồng cảm: "Trước đây ngươi... cũng từng ăn đồ ăn thiu rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Thế thì chưa từng, ta không có khẩu vị đỉnh như ngươi!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
"Khi ấy ta thường xuyên phải nhịn đói, cho nên không thể không làm ăn mày, cũng ra ngoài đi ăn xin giống ngươi nên mới không bị chết đói!" Lâm Bất Phàm chợt nhớ lại những chuyện mình đã trải qua.
"Sau đó thì sao?" Ánh mắt Quách Thiếu Soái lại hiện ra một tia sáng tìm kiếm sự đồng cảm.
"Sau đó ta không thành công!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, giọng nói đầy cay đắng: "Trông ta đẹp trai quá nên người khác đều không tin ta là ăn mày, bọn họ đều tưởng rằng ta là một tên thư sinh đang nản chí nên mỗi lần gặp ta bọn họ lại kéo ta vào nhà, cho ta ăn uống no say rồi mới thả ta đi!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
"Đặc biệt là các tỷ tỷ ở gia đình giàu có đang chờ gả đi thậm chí còn chẳng muốn thả ta đi, bảo ta ở rể nhà bọn họ! Ngươi nói xem, chỉ vì một bữa cơm mà đòi hỏi như thế, ta là kẻ dễ dãi lắm đấy à?"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
"Cho nên, ta rất ngưỡng mộ ngươi đấy!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ hâm mộ: "Ngươi còn có cơ hội được làm ăn mày, được ăn thứ mà mình muốn ăn, còn ta thì đến cả cơ hội làm thử cũng chẳng có mà đã bị người ta chặn mất đường lui rồi!"
Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
Chương 100 Hắn cũng không đáng ghét như thế
Quách Thiếu Soái tức giận!
Vô cùng tức giận!
Hắn hét lên trong giận dữ: "Đủ rồi đấy, Lâm Bắc Phàm! Ngươi cố tình đến chọc tức ta phải không? Ta nói này, ngươi đã thành công rồi đấy! Ngươi đã chọc tức ta thành công! Ta và ngươi không đội trời chung!"
"Ngươi đừng nghĩ lung tung thế!"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, bảo: "Ta chỉ muốn vào đây nói cho ngươi biết một đạo lý sâu sắc, đừng tự cho rằng mình quan trọng đến vậy! Mọi người đều rất bận rộn, không rảnh mà để mắt đến ngươi đâu!"
"Người có thể để ý đến ngươi đều là kẻ coi ngươi như trò cười, ví dụ như ngươi của hiện tại chẳng hạn! Cho nên, tại sao ngươi lại khiến những người quan tâm đến ngươi buồn lòng, còn người ghét ngươi thì lại vui vẻ? Còn tự hành hạ bản thân nữa chứ?"
Quách Thiếu Soái sững sờ, hắn ta rơi vào trầm mặc.
Hắn ta nhận ra rằng những lời này...
Con mẹ nó có lý thật!
"Cho nên, ngươi thật sự không cần phải để ý nhiều như thế làm gì!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ngươi ăn cơm thừa uống canh cặn, người buồn nôn là người khác, phải là người khác muốn chết mới đúng, chứ không phải ngươi!"
Khóe miệng của Quách Thiếu Soái giật vài cái.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đi ra ngoài cầm theo hai bình rượu ngon tới.
"Không cần nói nhiều nữa, uống rượu đi! Không cần biết đó là chuyện gì, cứ uống say là tốt nhất!" Lâm Bất Phàm lớn tiếng nói: "Ngươi có còn nhớ câu thơ mà ta từng đọc không? Hùng tâm chí khí ngút trời, bước vào giang hồ nếm mùi khổ đau! Biết thế xưa ấy tận hưởng lạc, nào đâu phải chịu nỗi u sầu!”
Quách Thiếu Soái bỗng phấn chấn lên hẳn, lớn tiếng đáp: "Được, uống rượu!"
Hai người uống rượu và trò chuyện, uống rất sảng khoái.
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại nhanh chóng hối hận.
Tửu lượng của cái tên này không tốt, còn chưa uống được nửa bình mà đã bắt đầu điên điên khùng khùng.
Điên điên khùng khùng thì cũng thôi đi, lại còn xưng huynh gọi đệ với hắn nữa chứ.
Đã xưng huynh gọi đệ thì cũng thôi đi, lại còn chia sẻ với Lâm Bắc Phàm về cảm nhận ăn mấy món cơm thừa canh cặn trong mấy ngày nay như thế nào nữa chứ.
Làm Lâm Bắc Phàm nghe đến ớn tận cổ.
Trong lúc kể đến mức tình cảm thắm thiết, hắn ta vô cùng kích động mà nói: "Huynh đệ tốt, vẫn là ngươi hiểu ta! Sau này cứ để ta lo cho ngươi! Chỉ cần ta có một miếng phân để ăn, thì ngươi cũng có một ngụm nước tiểu để uống!"
Lâm Bắc Phàm rất cảm động: "Huynh đệ tốt! Chỉ cần ngươi ăn no thì ta có chịu khát cũng chẳng sao cả!"
"Huynh đệ tốt! Ha ha..." Quách Thiếu Soái cười lớn, bịch một tiếng say ngất người.
Lâm Bắc Phàm lập tức bò từ dưới đất dậy, gọi Đại Lực đến thu dọn.
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu, tình trạng của Quách Thiếu Soái đã ổn hơn nhiều rồi.
Nhưng nhớ lại những hành động ngày hôm qua, hắn ta vẫn có thôi thúc muốn đi tự sát.
Đặc biệt là khi nghĩ đến hình ảnh đáng xấu hổ nhất của mình đã hoàn toàn bại lộ trước mặt tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm này là hắn ta lại nổi đóa lên muốn đánh người.
Nhưng đến cả chính bản thân hắn ta cũng không nhận ra rằng, thái độ thù địch của hắn ta đối với Lâm Bất Phàm đã giảm bớt đi rất nhiều.
Mạc Như Sương rất mừng rỡ: "Sư đệ, nghĩ thông suốt là tốt rồi!"
"Sư tỷ yên tâm, ta sẽ không làm ra mấy hành động ngu ngốc đó, càng không khiến ngươi phải lo lắng nữa đâu!" Quách Thiếu Soái vỗ ngực bảo đảm.
Mạc Như Sương lại càng vui mừng hơn: "Sư đệ, ngươi trưởng thành hơn trước nhiều, cũng hiểu chuyện hơn trước rồi!"
Quách Thiếu Soái gật đầu tán thành.
Hắn ta nhận ra rằng sau khi được Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ, bản thân hắn ta thật sự đã trưởng thành lên rất nhiều, cứ như thể lớn bổng lên chỉ trong nháy mắt vậy.
"Phải rồi sư đệ, Lâm công tử đã khai sáng cho ngươi thế nào mới khiến ngươi thông suốt nhanh đến thế vậy?" Mạc Như Sương tò mò hỏi.
Khóe miệng của Quách Thiếu Soái giật vài cái: "Sư tỷ, mấy chuyện này vẫn đừng nên nhắc tới nữa, cứ để nó trôi qua đi! Phải rồi, sư tỷ, tại sao tỷ lại ở trong Lâm phủ thế?"
"Chuyện là thế này! Buổi tối hôm ấy, ta bị vị cao thủ Tiên Thiên và rất nhiều quan binh đuổi giết..."
Mạc Như Sương kể ngắn gọn lại mọi chuyện.
Quách Thiếu Soái ngẫm nghĩ: "Thì ra là Lâm Bắc Phàm cứu ngươi! Mặc dù hắn ta là một tên cẩu quan nhưng vẫn có chút lương tâm đấy..."
"Sư đệ, ngươi không được nói như vậy về hắn!"
Mạc Như Sương nghiêm nghị: "Thật ra, có rất nhiều người ở ngoài kia đang hiểu lầm hắn! Mặc dù hắn tham lam nhưng cũng tham lam một cách có nguyên tắc, đã tốt hơn những vị quan khác trong triều đình nhiều lắm rồi! Hắn cũng chưa từng làm một tên giặc bán nước, ngược lại, hắn còn cống hiến rất nhiều vì đất nước, làm rất nhiều chuyện vì bách tính, đáng để chúng ta tôn trọng!"
"Sư tỷ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Quách Thiếu Soái nghiêm túc hỏi.
Mạc Như Sương kể lại mọi chuyện cho hắn ta nghe.
"Xem ra, hắn ta không đáng ghét đến thế..."
Thái độ của Quách Thiếu Soái đối với Lâm Bắc Phàm cũng thay đổi hẳn.
Nhưng bảo hắn ta phải vui vẻ với Lâm Bắc Phàm thì hắn ta vẫn không tình nguyện cho lắm.
Đây có thể coi là sự bướng bỉnh cuối cùng của một thiếu niên!
Sau đó, sư tỷ đệ hai người tạm thời ở lại nhà của Lâm Bắc Phàm để dưỡng thương.
Bình luận facebook