• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (8 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương 106 Ký Bắc Vương

Nữ đế vội vàng hỏi: "Lâm ái khanh, trong vòng ba tháng có thể nghiên cứu thành công thật sao? Cần bao nhiêu tiền?"

"Không dám lừa dối bệ hạ, vi thần thật sự có thể làm được! Còn chuyện cần bao nhiêu tiền..." Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, giơ hai ngón tay lên: "Hai trăm vạn là đủ!"

Cơ mặt văn võ cả triều đều vặn vẹo.

Hai trăm vạn?

Hắn lại còn nói một cách thản nhiên như vậy nữa chứ!

"Hai trăm vạn, nếu có thể nghiên cứu xong khí cầu lớn bay lên trời trong vòng ba tháng thì cũng không phải chuyện không thể chấp nhận nổi!"

Nữ đế trầm ngâm một lát, nhìn về phía Hộ bộ thượng thư: "Tiền ái khanh, ý ngươi thế nào?"

"Nếu thực sự có thể nghiên cứu xong trong ba tháng, vi thần cũng không còn gì để nói! Nhưng..." Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, giọng nói đầy vẻ dọa dẫm: "Nếu không nghiên cứu thành công thì ngươi định ăn nói thế nào đây?"

Lâm Bắc Phàm không hề do dự mà đáp: "Nếu không nghiên cứu thành công, ta sẽ trả lại toàn bộ kinh phí đã xin về quốc khố, đồng thời tính lãi mười phân! Coi như bản quan vay quốc khố số tiền đó đi!"

"Được, ngươi phải nhớ cho kỹ đấy!" Tiền Viễn Thâm quay đầu lại, chắp tay nói: "Bệ hạ, thần không có ý kiến gì nữa!"

"Ý kiến của các vị ái khanh thì sao?"

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu lớn tiếng nói: "Nếu Lâm ti nghiệp đã nói trong vòng ba tháng sẽ nghiên cứu thành công khí cầu lớn chở người bay lên trời, không thành công thì trả lại đầy đủ kinh phí đã xin và tính thêm cả lãi vậy thần cũng không có ý kiến gì nữa!"

Các quan đồng thanh nói: "Thần không có ý kiến khác!"

Nữ đế lớn tiếng bảo: "Được! Cứ làm theo lời các vị ái khanh nói đi! Lâm ái khanh bước lên tiếp chỉ, trẫm lệnh cho ngươi trong vòng ba tháng phải nghiên cứu xong khí cầu lớn chở người bay lên trời! Khoản kinh phí hai trăm vạn lượng bạc mà ngươi cần dùng cứ nhận từ quốc khố! Nếu đến hạn mà ngươi vẫn chưa thành công thì phải trả lại đủ số kinh phí đã nhận về cho quốc khố, tính cả tiền lãi, không được làm trái!"

"Thần nhất định sẽ dốc hết sức lực mà làm, không phụ sự tín nhiệm của bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Buổi tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm lập tức mừng rỡ chạy đi nhận tiền.

Nếu cứ nghiên cứu khinh khí cầu theo từng bước, với kinh phí hai trăm vạn lượng cho dù có dùng thời gian mấy chục năm thì có lẽ cũng chẳng thể nghiên cứu ra được dù chỉ một cọng lông.

Nhưng người đến từ dị giới như hắn lại biết nguyên lý hoạt động của khinh khí cầu, từ đó có thể tránh được rất nhiều lối đi sai lầm, tránh phải lãng phí vô số tiền bạc và thời gian, cứ thẳng tiến mà làm ra khinh khí cầu phiên bản cuối cùng, hoàn chỉnh nhất là được.

Số tiền tiết kiệm được này sẽ bỏ vào túi riêng của hắn hết.

"Điểm quan trọng nhất của khinh khí cầu là vật liệu dùng để làm túi khí! Chỉ cần tìm được loại vải không thấm nước, chắn được gió, có độ bền là có thể chế tạo được khinh khí cầu thật lớn rồi, muốn nó bay lên không trung cũng không thành vấn đề!"

"Mà mình lại trùng hợp biết cách làm! Chỉ cần làm ra khinh khí cầu thì việc chở người bay lên trời có thể để sau rồi tính!"

Lâm Bắc Phàm mừng rỡ trong lòng.

Hắn đã sớm tính toán khoản tiền này rồi, đi mua loại vải phù hợp để làm thành túi khí, sau đó tiến hành bước xử lý đặc thù để túi khí này không thấm nước, chắn được gió và bền bỉ hơn, cuối cùng là gắn thêm một vài thiết bị khác...

Tiêu khoảng mấy nghìn lượng cũng đủ rồi!

Số tiền còn lại, tất cả đều bỏ vào túi của hắn!

Lâm Bắc Phàm càng nghĩ càng thấy vui: "Quay về làm thôi, làm thứ này mà phải tốn hơn một vạn lượng thì coi như mình thua!"

Lâm Bắc Phàm quay về, lập tức bắt đầu tính toán chọn mua vật liệu, đồng thời mời hơn một trăm người đến để phô trương thanh thế, cốt là để nữ đế và văn võ bá quan thấy rằng hắn đang nỗ lực nghiên cứu khí cầu lớn.

Hắn đã thật sự rót tiền vào cuộc nghiên cứu, tuyệt đối không hề giấu diếm làm của riêng.

Mà lúc này, hai người Mạc Như Sương đã rời khỏi kinh thành, ra sức thúc ngựa mà chạy, cuối cùng cũng về tới Ký Bắc.

Bọn họ đi tới một phủ đệ lớn trông rất tráng lệ, sau khi được người hầu thông báo và đi vào trong, gặp được một nam tử trung niên mặc quần áo hoa lệ, cả người toát lên khí chất cao quý.

Hai người chắp tay, đồng thanh nói: "Thảo dân bái kiến vương gia, vương gia thiên tuế!"

Nam tử trung niên mặc đồ hoa lệ này bước nhanh tới, tiếng cười vừa hào sảng lại vừa khiêm nhường: "Ha ha! Đều là người một nhà cả, hai vị thiếu hiệp đừng khách sáo như thế, mau ngồi xuống đi! Người đâu, mau đem trà lên, đừng thất lễ với khách quý!"

Hai người Mạc Như Sương cảm thấy rất ấm lòng, cùng nói: "Đa tạ vương gia!"

Bọn họ ngồi xuống, trà được dâng lên, làn khói lượn quanh.

Ba người chậm rãi thưởng thức trà.

Nam tử ăn mặc hoa lệ ngồi trước mặt bọn họ này chính là vương gia, thấy bộ dạng bôn ba sương gió của cả hai cũng vô cùng xúc động mà bảo: "Hai vị thiếu hiệp phải chịu khổ rồi! Chuyến này chỉ đi hơn một tháng, vậy mà trên người hai vị đã có thêm một vẻ trải đời, quả là không dễ dàng gì!"

"Không cực khổ, bọn ta chỉ là chân chạy việc thôi mà!"

"So với vương gia ngài đây, việc mà bọn ta làm thật chẳng đáng nhắc tới! Ngươi mới là đại anh hùng, đại hào kiệt cứu nước cứu dân!"
Chương 107 Mạc Như Sương thất vọng

Vương gia mỉm cười phất tay áo, khiêm tốn đáp: "Đâu có đâu có, hai vị quá khen rồi, bản vương nào dám nhận chứ! Ta vốn chỉ mong những cuộc tranh chấp và chém giết trong thiên hạ ít đi một chút, dân chúng được an cư lạc nghiệp, cuộc sống bình yên tươi đẹp mà thôi! Đây là bổn phận của con cháu hoàng thất, phải tận lực mà làm! So với hai vị thiếu hiệp làm tất cả vì bách tính đây, bản vương còn kém xa lắm!"

Hai người Mạc Như Sương rất cảm động.

Chỉ có đi theo người chủ nhân anh minh như vậy, thì muôn dân trong thiên hạ mới có hy vọng!

"Phải rồi, chuyến này các ngươi đi có thu hoạch được gì không? Đã tìm được vị Dạ Hiệp trọng nghĩa khinh tài đó chưa? Hắn nói thế nào? Có đồng ý góp sức giúp bản vương hay không?" Vương gia hỏi.

Hai người quay sang nhìn nhau, Mạc Như Sương đáp với vẻ áy náy: "Vương gia, xin lỗi ngươi! Chuyến này bọn ta đi chẳng thu hoạch được gì cả, cũng không tìm được Dạ Hiệp! Vì tìm hắn mà bọn ta đã dùng tới cả chiêu dụ rắn ra khỏi hang, giả làm Dạ Hiệp đi phát tiền cho người dân, nhưng vẫn không hề gặp được hắn dù chỉ một lần! Có lẽ hắn đã rời khỏi kinh thành rồi, không biết là đi đâu!"

"Ồ... vậy thì thật đáng tiếc!" Vương gia vỗ đùi, than thở trong sự tiếc nuối khôn cùng.

Hai người Mạc Như Sương lại càng hổ thẹn hơn.

"Nói như vậy thì, hai vị Dạ Hiệp gây tiếng vang lớn ở kinh thành lần trước chính là các ngươi cải trang sao?" Vương gia lại nói.

"Không sai, đúng là hai sư tỷ đệ bọn ta!" Hai người Mạc Như Sương gật đầu.

"Theo những gì bản vương được biết thì việc đó xảy ra vào đầu tháng giêng, đến bây giờ đã được hơn hai mươi ngày rồi! Chuyện đã xảy ra lâu như thế, tại sao ta lại không nhận được chút tin tức nào từ hai ngươi vậy, các ngươi còn đi đâu nữa sao?" Vương gia tò mò dò hỏi.

"Không dám lừa dối vương gia!" Mạc Như Sương chắp tay: "Buổi tối ngày hôm ấy, ta và sư đệ cải trang thành Dạ Hiệp đi phát tiền cho người dân nhưng lại gặp phải mai phục của quan phủ! Bọn họ phái ra mấy nghìn quan binh, còn có cả cường giả Tiên Thiên để đuổi giết bọn ta!"

"Tối hôm ấy, quả thật thập tử nhất sinh! May mắn thay được ông trời phù hộ, ta và sư đệ đã trốn vào phủ đệ của tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm, được hắn cứu giúp, vậy nên mới thoát được một mạng! Sau đó, bọn ta vẫn luôn dưỡng thương trong Lâm phủ, tới khi thương thế hồi phục mới rời khỏi kinh thành, quay về báo cáo mọi chuyện với vương gia!"

Vương gia cảm thấy hơi mông lung: "Hả? Ngươi nói sao cơ? Ngươi nói các ngươi được tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm cứu sao? Hắn là người của triều đình cơ mà, tại sao lại cứu ngươi?"

Mạc Như Sương lại kể về lần gặp gỡ ở ngoài thành của hai người.

"Thì ra là như vậy! Đúng là cực khổ cho hai vị rồi, sớm biết thế này bản vương đã không phái hai ngươi đi, suýt chút nữa thì mất mạng!" Vương gia nghĩ lại mà thấy sợ, nói với vẻ vô cùng hối hận.

Hai người Mạc Như Sương rất cảm động, đồng thanh đáp: "Hết mình làm việc cho vương gia là bổn phận hàng đầu của bọn ta!"

"Các ngươi đã từng tiếp xúc với tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm một thời gian, hẳn cũng hiểu rõ con người hắn thế nào! Có thể nói cho bản vương nghe xem rốt cuộc hắn là loại người gì không? Ngoài kia đồn rằng hắn là một tên đại tham quan, lòng tham không đáy..."

Mạc Như Sương nghe vậy, trong lòng rất khó chịu.

Nàng lập tức nói: "Vương gia, đây chỉ là tin đồn thất thiệt của người ngoài mà thôi, nhiều người đồn đãi sẽ thành thật, lời này không đáng tin!"

Vương gia nghi hoặc nhíu mày: "Ồ? Rốt cuộc hắn là người như thế nào, có thể nói cho bản vương nghe thử được không? Bản vương xin rửa tai lắng nghe đây!"

"Vương gia, thật ra tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm là một tên tham quan có nguyên tắc, hắn chỉ tham ô tiền của những tên tham quan khác chứ không tham ô dù chỉ một xu tiền của người dân! Hơn nữa, hắn còn thầm làm rất nhiều việc vì lợi ích của bách tính nhưng lại chẳng được người đời hiểu cho..."

Mạc Như Sương nói không ngừng nghỉ, kể lại những việc mà Lâm Bắc Phàm từng làm.

Nàng còn nói tốt không ít điều về hình tượng của hắn.

"Ồ... thì ra là như thế! Xem ra lời đồn đại ở bên ngoài có rất nhiều nhầm lẫn, thật không đáng tin!" Vương gia lắc đầu cười khổ.

Thấy hình tượng của Lâm Bắc Phàm đã được tẩy trắng, trong lòng Mạc Như Sương bất giác cảm thấy hài lòng.

Nàng suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Vương gia, thật ra chúng ta có thể lôi kéo hắn về phe mình!"

"Tại sao ngươi lại nói như vậy?" Vương gia thắc mắc.

"Khởi bẩm vương gia!" Mạc Như Sương chắp tay bảo: "Lâm Bắc Phàm là tân khoa trạng nguyên thi đâu đậu đó, xét về tài năng và học vấn, cả thiên hạ hiếm ai sánh được với hắn! Hắn có thể hủy bỏ khoản tiền bồi thường chiến tranh giữa hai nước chứng tỏ hắn có tấm lòng lương thiện, biết suy nghĩ cho muôn dân, lại nhìn xa trông rộng, có tầm nhìn sâu sắc! Mặc dù hắn tham lam, nhưng cũng là vì bản thân hắn là người lăn lộn trong quan trường nhơ nhuốc, không thể không làm! Nhưng dù là thế, hắn vẫn giữ được quan niệm và nguyên tắc cơ bản, không hề ra tay với người dân!"

"Nhân tài như thế vô cùng hiếm gặp!" Mạc Như Sương ra sức tiến cử: "Hiện nay, chúng ta đang toan tính việc lớn, cần chiêu mộ người tài, dẫn dắt những người kiệt xuất cùng giúp đỡ lẫn nhau! Nếu Lâm Bắc Phàm làm việc cho vương gia chắc chắn vương gia sẽ như hổ mọc thêm cánh!"

"Chuyện này... phải để bản vương suy nghĩ kỹ càng đã!" Vương gia rơi vào suy tư.

Mạc Như Sương hơi thất vọng trong lòng.

Nàng đã rất mong rằng vương gia sẽ đồng ý ngay.

Nếu như vậy, bọn họ sẽ có cơ hội trở thành người đi trên cùng một con đường, được sớm chiều bên nhau, cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp chung!

Sau khi thời buổi loạn lạc này chấm dứt, hai người bọn họ còn có cơ hội...

Cứ nghĩ tới nghĩ lui, khuôn mặt nàng thoáng đỏ lên.
Chương 108 Không bằng người ta

Quách Thiếu Soái đang ngồi ở phía sau thấy vậy thì rất khó chịu!

Chắc chắn sư tỷ lại đang nhớ tên khốn kiếp này đây mà!

Lại còn tiến cử hắn với vương gia nữa chứ, rõ ràng tỷ ấy muốn sau này có nhiều cơ hội ở bên cạnh hắn...

Hắn ta thật sự không thể hiểu nổi, mới chỉ tiếp xúc có hơn hai mươi ngày mà thôi, trong thời gian ngắn như vậy tại sao vị sư tỷ luôn hiểu rõ lý lẽ, bình tĩnh trước mọi chuyện lại yêu mến cái tên khốn kiếp nói chuyện theo kiểu chọc người khác tức chết đó cơ chứ!

Chẳng lẽ là vì hắn đẹp trai ư?

Hay là vì hắn tài giỏi?

Sư tỷ đâu phải kiểu người nông cạn như thế!

Chuyện này chẳng hợp lý chút nào cả!

Ôi, cái tên khốn kiếp này!

Nếu có cơ hội quay lại nhất định phải thẳng tay đấm hắn hai cái!

"Đây là chuyện lớn, hãy để bản vương suy nghĩ kỹ càng đã! Hai vị thiếu hiệp đã cực khổ rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi, đợi bản vương nghĩ kỹ rồi sẽ nói với hai vị!" Vương gia khách sáo tiễn khách.

"Vâng, vương gia! Bọn ta xin cáo từ!" Hai người đứng dậy chắp tay.

Đúng lúc ấy, một chàng trai anh tuấn trẻ tuổi mặc đồ hoa lệ từ bên ngoài chạy vào, thấy Mạc Như Sương thì vô cùng mừng rỡ: "Như Sương, về rồi đấy à! Vừa rồi nghe người hầu nói ngươi đã về, ta lập tức chạy tới đây gặp ngươi đấy!"

Thấy vậy, vương gia nghiêm mặt quát lớn: "Kiệt nhi, thân là thế tử của vương phủ, ngươi hấp ta hấp tấp như thế còn ra thể thống gì nữa?"

Chàng trai anh tuấn trẻ tuổi kia bèn cúi đầu xuống: "Con trai biết lỗi rồi ạ, mong phụ vương tha thứ!"

Người đang đứng trước mặt bọn họ chính là con trai của vương gia, Võ Anh Kiệt.

"Hai vị thiếu hiệp, đứa trẻ này hấp tấp quá, khiến hai vị chê cười rồi!" Vương gia nói với vẻ xấu hổ.

"Vương gia, sao người lại nói lời khách sáo như vậy chứ?" Hai người Mạc Như Sương chắp tay, nói với chàng trai anh tuấn trẻ tuổi trước mặt mình một cách kính cẩn: "Chào thế tử!"

"Hai vị đều là bạn cũ, không cần đa lễ!"

Võ Anh Kiệt vội nói, ánh mắt dồn cả lên người Mạc Như Sương, không nỡ chớp lấy một cái.

Mạc Như Sương lén thở dài.

Nàng biết vị thế tử đang trước mặt này có tình cảm với nàng.

Đối với bất kỳ cô gái nào trên đời này mà nói, nếu có cơ hội được trở thành nữ nhân của thế tử nhất định sẽ mừng rỡ đến phát điên lên được.

Nhưng nàng lại chẳng có tình cảm gì với thế tử, cũng không phải loại người ham hư vinh, vì vậy bình thường gặp nhau nàng vẫn luôn khách sáo, duy trì khoảng cách thậm chí có lúc còn cố tình tránh xa hắn ta.

Nhìn vị thế tử ở trước mặt, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một bóng người anh tuấn khác - Lâm Bắc Phàm.

Nàng bất giấc so sánh hai người với nhau.

Ở phương diện ngoại hình và khí chất, thế tử cũng là một người khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, hắn ta sinh ra trong hoàng gia nên mang trên mình khí chất cao quý bẩm sinh, khiến người ta vừa liếc nhìn đã cảm thấy không tầm thường.

Nhưng so với Lâm Bắc Phàm, hắn ta lập tức bị nghiền thành cặn bã trong một giây.

Vẻ đẹp của Lâm Bắc Phàm có thể xưng là nhan sắc tuyệt thế vô song, hoàn hảo đến mức không ai sánh bằng.

Còn ở phương diện khí chất, hắn tản ra khí chất kiêu ngạo bẩm sinh đã có, nắm trong tay vận mệnh của trời đất, ung dung tự tại không bận lòng chuyện thế gian, như thể trên đời này chẳng có chuyện gì là hắn không thể giải quyết được vậy.

Ở phương diện tài năng và học vấn, từ nhỏ thế tử đã được danh sư chỉ dạy, cũng có thể coi là tài tử nổi tiếng ở Ký Bắc, muốn thi đỗ tiến sĩ cũng không thành vấn đề.

Nhưng nếu so với Lâm Bắc Phàm lại vẫn bị nghiền nát bét trong một giây.

Người ta là trạng nguyên thi đỗ đầu tam nguyên trong vòng ba năm, chỉ nói riêng thành tựu này, từ xưa tới nay có bao nhiêu người đạt được?

Hơn nữa, qua thời gian tiếp xúc với hắn, nàng còn phát hiện ra rằng Lâm Bất Phàm học rộng tài cao, hiểu được rất nhiều chuyện mà người khác không hiểu, bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể phân tích một cách rõ ràng mạch lạc, lợi hại hơn những tên tài tử chỉ biết giả vờ biết tuốt kia nhiều.

Ở phương diện năng lực, hiện giờ thế tử đã bắt đầu làm quen với các công việc cụ thể trong vương phủ, những gì thế tử thể hiện có thể coi là xuất sắc.

Nhưng so với Lâm Bắc Phàm thì vẫn bị hắn áp đảo không còn một manh giáp nào.

Người ta đã dám trực tiếp đứng trên triều đường, đối mặt trực diện với văn võ bá quan, dùng miệng làm đao, dùng bút làm thương, chính thức làm việc.

Những văn võ bá quan này đều là cáo già trong đám cáo già, người nào người nấy đều rất khôn ngoan, đa mưu túc trí, đầy rẫy mưu toan, nhưng lần nào bọn họ cũng bị Lâm Bắc Phàm đánh bại, đạp lên đầu bọn họ mà tiến lên.

Ở phương diện thành tựu, những gì thế tử có kém hơn Lâm Bắc Phàm, hiện giờ thế tử vẫn chưa làm nên chiến tích gì, so với Lâm Bắc Phàm thì chẳng là gì cả.

Còn Lâm Bắc Phàm chỉ trong vòng một tháng đã liên tục thăng hai cấp quan, trở thành quan tòng ngũ phẩm.

Hơn nữa, chỉ bằng một mình hắn lại xóa bỏ được điều khoản bồi thường chiến tranh, tránh được cuộc giao tranh giữa hai nước, cứu vớt mạng sống của hàng nghìn hàng vạn người dân, có cống hiến rất lớn!
Chương 109 Không ăn nổi nữa

Dường như, ngoài gia thế ra thì thế tử chẳng có gì sánh được với Lâm Bắc Phàm cả.

Nếu đổi một góc nhìn khác, nếu Lâm Bắc Phàm cũng có thân thế giống như thế tử thì tương lai của hắn sẽ như thế nào đây?

Mạc Như Sương thầm lắc đầu, chuyện này vốn chẳng thể trả lời được.

Người đẹp đều yêu anh hùng tài tử mà!

Trong lòng nàng bất giác lại càng thiên vị Lâm Bắc Phàm hơn, ánh mắt nàng nhìn thế tử càng nhạt nhòa hơn trước.

Đột nhiên nàng nghĩ đến chuyện khác.

Thế tử không sánh được với hắn vậy còn người lòng mang thiên hạ, lo nước thương dân như vương gia thì sao?

Nàng nhận ra rằng hình như vương gia cũng chẳng thể sánh bằng Lâm Bắc Phàm...

Ở cùng độ tuổi, hắn vẫn có thể đánh bại vương gia không còn một manh giáp!

"Như Sương! Như Sương cô nương, ngươi sao thế?"

Thế tử nhỏ giọng gọi mấy lần, đánh thức Mạc Như Sương đang chìm trong những suy tư.

"Hả? Thật ngại quá, vừa rồi ta nhớ tới vài chuyện nên mất tập trung, mong thế tử thứ lỗi!" Mạc Như Sương xin lỗi.

"Không sao đâu, sao ta lại trách cứ ngươi chỉ vì chút chuyện nhỏ này được?" Thế tử lắc đầu, hỏi với vẻ vừa dịu dàng vừa tò mò: "Như Sương, ngươi đang nghĩ đến chuyện gì thế, có thể cho ta biết được không?"

Mạc Như Sương chắp tay đáp: "Xin lỗi, thế tử! Mấy hôm nay đi đường vất vả quả thật rất mệt mỏi, ta và sư đệ quay về nghỉ ngơi trước đã! Hôm khác chúng ta nói chuyện sau nhé!"

Sau đó nàng quay sang gật đầu với Quách Thiếu Soái, hai người cùng nhau rời đi.

"Như Sương, nghỉ... nghỉ ngơi cho khỏe nhé!" Thế tử nhìn bóng lưng rời đi của người đẹp trong sự lưu luyến và tiếc nuối.

Đột nhiên, vương gia hừ một tiếng, nói với vẻ mặt rất không hài lòng: "Kiệt nhi, ngươi xem hiện giờ trông ngươi có giống một thế tử không hả? Chỉ một nữ tử giang hồ đã khiến ngươi si mê đến mức mất hồn mất vía như thế, chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười hay sao?"

"Phụ vương, nhưng ta... nhưng ta thích Như Sương!" Thế tử đỏ mặt bảo.

"Vi phụ cũng đâu có ngăn cản ngươi thích người ta! Vi phụ chỉ mong ngươi lấy quốc sự làm trọng, gạt chuyện tình cảm nam nữ sang một bên trước đã! Sau này chuyện lớn thành công, ngươi muốn nữ nhân thế nào mà chẳng có chứ?" Lời vương gia nói đầy ẩn ý.

"Nhưng ta chỉ thích Như Sương mà thôi, ta muốn cưới nàng ấy làm vợ!" Thế tử cúi đầu, mặt mày đỏ ửng.

"Hoang đường!" Vương gia giận dữ: "Kiệt nhi, ngươi phải hiểu rõ thân phận của ngươi chứ, ngươi là thế tử có thân phận cao quý, còn nàng ta chỉ là một hiệp nữ giang hồ tầm thường, nói thẳng ra thì chỉ là một thảo dân, sao nàng ta có thể xứng với ngươi được cơ chứ? Phải là con cái nhà quyền quý mới xứng đáng mới thân phận của ngươi! Sau này ngươi có thể nạp nàng ta làm thiếp, nhưng muốn cưới nàng ta làm vợ thì tuyệt đối không được!"

"Phụ vương, ta..."

Vương gia không kiên nhẫn nổi nữa, phất tay: "Lúc này đừng nói gì với ta nữa, nhìn thấy ngươi là ta lại bực bội! Ngươi lập tức về phòng úp mặt vào tường hối lỗi cho ta, chừng nào chưa ngẫm cho rõ ràng thì đừng có bước ra khỏi cánh cửa này!"

"Vâng, thưa phụ vương!" Thế tử ủ rũ quay về phòng.

Vương gia lại phất tay môt cái, một nam tử trung nhiên vẻ mặt nghiêm túc bỗng xuất hiện trong sảnh lớn: "Vương gia có gì dặn dò?"

"Điều tra về tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm cho ta, bản vương muốn có tài liệu chi tiết nhất!"

"Vâng, thưa vương gia!"

Người kia chắp tay rồi biến mất không còn thấy bóng dáng.

Thế tử Võ Anh Kiệt quay về phòng, còn chẳng chịu đựng được một ngày đã trốn ra ngoài.

Để được gặp Mạc Như Sương, hắn ta lấy danh nghĩa mở tiệc chiêu đãi anh hùng, mời tất cả giang hồ hào kiệt đang nương nhờ ở vương phủ tới dự.

Mạc Như Sương không từ chối được, cũng cùng sư đệ đến tham gia buổi tiệc tối.

Trong buổi tiệc tối, thế tử ngồi trên ghế chính cầm ly rượu lên, sắc mặt hồng hào, nói: "Hiếm khi nào các vị anh hùng có dịp cùng hội họp thế này, bản thế tử rất hài lòng! Các vị bằng hữu, mời! Nhất định đêm nay phải không say không về đấy nhé!"

"Mời thế tử!" Mọi người đồng loại cầm ly rượu lên.

Sau khi làm xong kha khá các loại nghi lễ trong buổi tiệc, thế tử không chờ nổi nữa, hắn ta quay đầu lại ân cần nói với Mạc Như Sương đang ngồi ở bàn bên cạnh: "Như Sương, đây là gà hầm kim châm mà ngươi thích ăn nhất, ta đặc biệt sai người làm cho ngươi đấy, hương vị thế nào, có ngon không?"

Mạc Như Sương liếc nhìn món ăn kia, gật đầu mỉm cười một cách khách sáo: "Hương vị không tồi!"

Nhưng nàng chỉ đụng đũa thử một miếng rồi lại đặt đũa xuống.

Quả thực nàng rất thích ăn gà hầm kim châm, đặc biệt là thích ăn món gà hầm kim châm của vương phủ, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy dường như món gà hầm kim châm này không còn ngon như trước đây nữa.

Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện trong lúc nàng bị thương đã từng ăn gà hầm kim châm ở Lâm phủ, đúng là thịt vừa ngọt vừa thơm, thịt bùi ngon miệng, đó là món gà hầm kim châm ngon nhất mà đời này nàng từng ăn.

Khi ấy, Lâm công tử cũng ở bên cạnh nàng, hình như hắn để ý đến chuyện đó nên sau này nàng thường xuyên được ăn gà hầm kim châm.

Lúc này, thế tử rất vui vẻ: "Như Sương, nếu ngươi thích ăn đến thế thì ăn nhiều một chút đi! Còn có cả rượu trái cây này nữa, hương vị thế nào? Nghe nói ngươi thích uống loại này nên ta cố ý sai người tìm về cho ngươi đấy!"

Mạc Như Sương cầm ly rượu lên uống một ngụm, cười đáp: "Rượu thơm ngọt, cũng rất ngon!"

Sau đó nàng đặt ly rượu xuống, không uống thêm nữa, bởi vì nàng chợt nhận ra hương vị của ly rượu trái cây kia thực sự quá tầm thường, khó mà nuốt trôi.

Nàng không kìm lòng được lại nhớ tới lúc mình bị thương được uống rượu ngon ở Lâm phủ.
Chương 110 Cho tiền ta cũng chẳng cần

Lâm phủ cất giữ khoảng mấy chục loại rượu ngon cực phẩm, loại nào cũng là mỹ vị nhân gian, từ trước đến nay nàng chưa từng được uống.

Trong đó, nàng thích uống Bách Hoa Tửu nhất, vừa có hương hoa thơm ngát lại có vị rượu nồng nàn, uống xong còn đọng lại mùi vị một lúc lâu.

Nghe nói đây là loại rượu ngon nhất trong hoàng cung, chuyên ủ cho hoàng đế uống, số lượng rất ít ỏi, người khác có muốn cũng chẳng được uống, nhưng trong nhà hắn lại có tới mười mấy bình.

Nàng biết loại rượu này rất quý, hơn nữa trên người đang có thương tích nên không dám uống nhiều, mỗi lần chỉ uống hai chén mà thôi.

Khi ấy, Lâm công tử ở ngay bên cạnh nàng, hình như hắn nhận ra điều này nên mỗi ngày nàng đều có Bách Hoa Tửu để uống.

Lúc này thế tử lại vui mừng: "Như Sương, ngươi thích thì uống nhiều một chút nhé! Ta vẫn còn cất hai bình nữa, cho ngươi cả đấy!"

Mạc Như Sương được ưu ái chợt giật mình nói: "Thế tử, rượu này rất quý, ta không thể nhận được..."

"Như Sương, đừng khách sáo với ta chứ! Ngươi mà còn khách sáo như thế ta sẽ tức giận đấy!" Thế tử giả vờ không vui.

Mạc Như Sương thở dài, đành phải đồng ý.

Thế tử thấy người trong lòng nhận quà của mình, lại càng vui vẻ bảo: "Có rượu mà không có thơ thì sao được? Hôm nay, bản công tử sẽ đọc một câu thơ cho các vị anh hùng nghe để góp vui với mọi người, có được không?"

"Được! Mời thế tử!" Mọi người tới tấp khen hay.

"Khiến các vị chê cười rồi!" Thế tử trầm ngâm một lát, sau đó đọc câu thơ mà hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.

"Nam tử hán lập thế, đương ẩm anh hùng tửu..."

Hắn ta đọc xong, cả sảnh đường đều reo hò khen hay.

Thế tử đắc ý, hỏi với giọng hơi kiêu ngạo: "Như Sương, bài thơ này của ta thế nào? Vẫn hay đó chứ?"

Mạc Như Sương gật đầu mỉm cười: "Rất hay, thế tử không hổ là đại tài tử nổi tiếng của Ký Bắc!"

Trong lòng nàng lại một lần nữa nhớ tới Lâm Bắc Phàm ở kinh thành xa xôi, hắn cũng đã từng làm một bài thơ vừa liên quan tới anh hùng, vừa liên quan tới rượu.

"Hùng tâm chí khí ngút trời, bước vào giang hồ nếm mùi khổ đau! Biết thế xưa ấy tận hưởng lạc, nào đâu phải chịu nỗi u sầu!"

Khí phách ngút trời đến thế!

Làm chấn động lòng người đến thế!

Chỉ có đại anh hùng đích thực, đại hào kiệt đích thực mới có thể làm được bài thơ như vậy!

Nếu so sánh thế tử với hắn...

Chẳng cần phải so sánh, thế tử thật quá nông cạn, quá thẳng thừng, vốn chẳng có tư cách mà đem ra so sánh!

Thật kỳ lạ!

Tại sao hôm nay nàng luôn nhớ tới Lâm công tử vậy chứ?

Nàng mới chỉ rời khỏi nhà hắn chưa được mấy ngày mà thôi!

Mạc Như Sương lặng lẽ thở dài: Ôi! Mạc Như Sương, ngươi đúng là chẳng có ý chí phấn đấu gì hết!

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy có ăn cũng chẳng ngon miệng, rượu cũng không nuốt trôi.

Người cũng ăn không ngon, uống rượu không trôi còn có sư đệ của Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái.

Hắn ta nhìn những món ăn thơm ngon đắt đỏ bày đầy bàn lại cảm thấy chẳng vừa miệng, lén thở dài: "Những món ngon trong buổi tiệc tối tại vương phủ lại chẳng sánh bằng đồ ăn ôi thiu của tên khốn kiếp đó! Đến bao giờ ta mới được ăn chúng lần nữa đây, thật đáng buồn!"

Sau khi khách sáo uống thêm vài ly rượu, Mạc Như Sương lấy cái cớ tửu lượng kém để tạm biệt mọi người rồi rời đi.

Quách Thiếu Soái cũng đi theo.

Sau khi hai người đi mất, buổi tiệc tối cũng thiếu đi vài phần náo nhiệt, tâm trạng của thế tử cũng xuống dốc hẳn.

Một lão già giang hồ nói đùa: "Thế từ, Như Sương cô nương vừa rời khỏi đây, trái tim ngươi cũng bay theo nàng ta mất rồi, chẳng muốn nói chuyện với đám nam nhân thối chúng ta nữa, ha ha!"

"Xin lỗi các vị, ta thất lễ rồi!" Thế tử vội xin lỗi.

Một người nam nhân mặt đỏ như vang cười lớn: "Thế tử, bọn ta đều là người từng trải, hiểu rõ tâm trạng của ngươi mà! Thế tử, nếu ngươi thích Như Sương cô nương thì cứ mạnh dạn mà theo đuổi đi! Với sức hút của thế tử, có nữ nhân nào mà ngươi không theo đuổi được cơ chứ? Mọi người nói xem có đúng không nào?"

"Phải đấy! Thế tử và Như Sương cô nương đúng là một đôi trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp!"

"Ta mà là nữ, ta sẽ gả cho thế tử!"

"Ngươi nghĩ hay quá nhỉ! Nhìn bộ dáng gớm ghiếc này của ngươi có cho thêm tiền ta cũng chẳng cần, thế tử càng không cần ngươi!"

"Ta chỉ nói đùa thôi mà!"

...

Mọi người thảo luận sôi nổi.

Thế tử cười khổ: "Cảm ơn ý tốt của mọi người, ta cũng muốn lắm chứ! Chỉ tiếc rằng Tương vương có ý, thần nữ vô tình! Nhưng nhất định ta sẽ cố gắng hết sức, ta tin rằng có công mài sắt có ngày nên kim, sớm muộn gì Như Sương cũng sẽ bị sự chân thành của ta làm cảm động thôi!"

"Được như thế cũng tốt! Chỉ sợ thần nữ của ngươi có người khác rồi, vậy ngươi có cố gắng thế nào cũng vô dụng mà thôi!"

Thế tử lập tức hoảng hốt bất an: "Cái gì? Như Sương có người trong lòng rồi sao? Sao lại như thế được? Nàng đã từng tiếp xúc với những nam nhân nào, ta đều biết rất rõ, sao nàng lại có người trong lòng được? Tôn tiền bối, ngươi đang nói đùa đấy phải không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom