-
Chương 116-120
Chương 116 Chẳng lẽ những năm này bọn họ đã tìm sai chủ tử rồi sao?
“Ta sẽ truyền đạt lại yêu cầu của ngươi, có điều ta nghĩ chắc sẽ không có vấn đề gì đâu! Ngoài ra vẫn còn một chuyện cần nói rõ với ngươi, vương gia lệnh cho ta và sư đệ ở lại kinh thành! Một là để quan sát động tĩnh trong kinh thành, đồng thời tiện bề liên lạc với ngươi! Hai là để tiện bảo vệ ngươi!”
“Có mà tiện bề giám sát ta thì có?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Hừ! Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao ta cũng chỉ nhận được hai mệnh lệnh ấy!”
Sắc mặt của Mạc Như Sương bỗng trở nên khó coi.
Quách Thiếu Soái móc một tập ngân phiếu ra, đoạn bảo: “Đây là quà gặp mặt vương gia tặng cho ngươi, tổng cộng ba mươi vạn lượng!”
Lâm Bắc Phàm giơ tay nhận ngân phiếu, hắn vừa cười vừa nói: “Chưa làm gì mà đã cho ba mươi vạn lượng, vương gia quả là hào phóng! Đi theo một chủ tử thế này sẽ không phải chịu thiệt thòi rồi!”
Nhìn gương mặt tươi cười đầy vẻ đắc ý của Lâm Bắc Phàm, hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái thật sự rất muốn tẩn hắn.
Mạc Như Sương nói với vẻ hơi tức giận: “Ngươi có biết ba mươi vạn lượng này của vương gia có thể làm được bao nhiêu chuyện cho dân chúng hay không? Cuối cùng số tiền này lại chui hết vào túi của một tên tham quan như ngươi!”
“Ừm!” Quách Thiếu Soái ra sức gật đầu.
Lâm Bắc Phàm chậc một tiếng, bảo: “Ta chẳng buồn quan tâm hắn ta dùng ba mươi vạn này thế nào, ta chỉ quan tâm hắn ta có được ba mươi vạn lượng này như thế nào mà thôi! Với một kẻ vừa mới quen như ta mà hắn ta đã có thể bỏ ra ba mươi vạn lượng một cách dễ dàng như thế, chứng tỏ tài sản của hắn ta phải hơn ba trăm vạn!”
“Vậy là vấn đề xuất hiện rồi đây, hắn ta làm thân vương hơn bốn mươi năm, được hưởng bổng lộc triều đình hơn bốn mươi năm, tính đi tính lại cũng không thể hơn trăm vạn được! Vậy thì hắn ta đào đâu ra chỗ tiền còn lại kia?”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái sững sờ: “Chuyện này…”
“Không nghĩ được chứ gì? Ta cũng không nghĩ ra đây, nhưng chuyện này có thể từ từ nghĩ, chắc chắn sẽ thú vị lắm đây!”
Lâm Bắc Phàm ngửa người ra sau, hai tay gối lên đầu, hắn cười: “Thứ cho ta nói thật, các ngươi luôn mồm luôn miệng bảo Ký Bắc vương là một minh chủ, song ta chẳng thấy hắn ta giống một minh chủ ở điểm nào cả!”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nổi giận: “Không được phép sỉ nhục vương gia!”
Quách Thiếu Soái vội vã nói: “Vương gia thích làm việc thiện, thích giúp đỡ người nghèo! Vương gia thường đi phát cháo từ thiện, gặp gia đình nào khó khăn còn hào phóng ra tay cứu giúp! Vương gia luôn trừng phạt nghiêm minh lũ tội phạm, còn không ngần ngại ra tay tương trợ khi võ lâm đồng đạo gặp khó khăn! Cũng bởi thế nên võ lâm đồng đạo mới ào ạt sẵn sàng làm việc cho vương gia! Một người như thế không là minh chủ thì là cái gì?”
Mạc Như Sương gật đầu.
Lâm Bắc Phàm nói: “Bề ngoài trông có vẻ làm được nhiều điều tốt thật đấy, là một người xuất sắc, song để nói là minh chủ thì còn xa lắm! Các ngươi có biết trong lòng ta, tiêu chuẩn của một minh chủ là gì không?”
“Tiêu chuẩn là gì?” Hai người kia đồng thanh hỏi.
“Tiêu chuẩn đơn giản lắm!” Lâm Bắc Phàm ngồi thẳng dậy, hắn nói một cách nghiêm túc: “Không cần biết hắn đã làm những gì, chỉ cần biết nơi hắn quản lí, người dân có được sống tốt hay không, đời sống dân chúng có được cải thiện hay không, vậy là đủ!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái trầm ngâm suy nghĩ.
“Giờ chúng ta hãy đối chiếu Ký Bắc vương bằng tiêu chuẩn này!”
“Vị vương gia mà các ngươi hay bảo là anh minh thần võ kia đã ở Ký Bắc hơn hai mươi năm nay, hắn ta có đủ thời gian để giúp đời sống của dân chúng Ký Bắc được cải thiện! Thế nhưng cuộc sống của bách tính có thay đổi chút nào hay không?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không hề! Hoàn toàn không thay đổi một chút nào mà vẫn loạn lạc như cũ, dân chúng lầm than, trông chẳng khác gì những nơi khác, thậm chí còn chẳng bằng ấy! Các ngươi nói xem, người như vậy có xứng là một minh chủ hay không?”
“Chuyện này…” Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lắp bắp.
Hai người họ muốn phản đối nhưng lại không biết phải phản đối thế nào.
Lâm Bắc Phàm lạnh lùng cười một tiếng: “Hắn ta không phải hạng người lừa đời lấy tiếng, lừa gạt tất thảy mọi người trong đó có cả hai ngươi thì cũng là kẻ ngu xuẩn, chỉ có lòng trị quốc chứ không có khả năng trị quốc!”
“Bất luận xét về điểm nào thì hắn ta cũng không xứng làm một minh chủ!”
Mạc Vô Sương và Quách Thiếu Soái nghe mà á khẩu không trả lời được.
Song khi nghĩ kĩ lại những lời Lâm Bắc Phàm nói, hai người họ lại càng lúc càng thấy có lý.
Nếu vương gia đúng thực là một vị minh chủ có lòng cứu thế, có năng lực cứu thế thì bách tính dưới quyền quản lí của hắn ta đáng lẽ phải được an cư lạc nghiệp, đời sống của họ phải được cải thiện rất nhiều mới đúng.
Tại sao mấy năm này, cuộc sống của dân chúng vẫn chẳng có gì thay đổi, ngược lại còn lầm than, khó khăn thêm?
Trong lòng bọn họ xuất hiện một ý nghĩ kinh hãi!
Chẳng lẽ những năm này bọn họ đã tìm sai chủ tử rồi sao?
Chương 117 Lại thưởng nữa?
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại phất tay: “Được rồi, ta chuẩn bị đi ngủ đây, các ngươi về đi! Có chuyện gì ngày mai hẵng nói!”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái chắp tay, hai người rời đi, ai cũng thấy trong lòng mình nặng nề.
Lúc đó, bỗng có một bóng màu trắng xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Dù đã quen nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn giật mình: “Bạch Quan m, lần sau ngươi có thể đừng xuất hiện một cách đáng sợ như vậy được không? Nhất là vào đêm hôm thế này làm người ta sợ chết khiếp đi được!”
“Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý!” Bạch Thanh Hoàn trả lời một cách lạnh nhạt.
Lâm Bắc Phàm trợn trắng hai mắt, lần nào nàng cũng nói thế nhưng có lần nào làm theo ý hắn đâu.
“Đừng bảo là ngươi định nương nhờ vào Ký Bắc vương thật đấy nhé?” Bạch Thanh Hoàn tò mò hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Xưa nay ta chưa từng có ý nghĩ này! Nữ đế đối xử với ta tốt như vậy, sao ta nỡ phản bội nữ đế? Chỉ có điều dạo này kiếm tiền hơi chậm nên ta muốn lợi dụng hắn ta để mở một con đường tài lộc, chắc thân vương cũng có nhiều tiền lắm nhỉ?”
Bạch Thanh Hoàn không biết phải nói gì cả: “Ngươi đúng là chẳng tha gì hết!”
Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Đa tạ đã khen! Người như ta có một ưu điểm lớn nhất đó chính là không kén chọn, thích kết giao bằng hữu! Ai mang tiền đến thì ta sẽ làm bạn với người đó! Đây là tiền ta mới kiếm được, còn nóng hôi hổi đấy, cầm lấy đi!”
Bạch Thanh Hoàn nhận lấy ngân phiếu, đoạn dặn dò: “Ngươi phải cẩn thận vào, Ký Bắc Vương là một kẻ lòng dạ hiểm độc, ngươi làm việc cùng hắn ta chẳng khác gì vờn với hổ, cực kì nguy hiểm! Chỉ cần hơi bất cẩn một cái là ngươi sẽ phải gánh tội mưu phản và mất đi tất cả!”
“Yên tâm, ta hiểu mà!” Lâm Bắc Phàm gật đầu một cách nghiêm túc.
Bạch Thanh Hoàn cầm tiền rời đi, nàng trở về phục mệnh với nữ đế rồi kể lại chuyện đó cho nữ đế nghe.
Nữ đế ngạc nhiên vô cùng: “Sao cơ? Ký Bắc vương tìm đến Lâm Bắc Phàm, hai người họ cấu kết với nhau hả?”
Bạch Thanh Hoàn gật đầu.
Nữ đế nghiến răng nghiến lợi, nàng thở hồng hộc, nói: “Cái tên khốn khiếp Lâm Bắc Phàm này chơi càng lúc càng ghê gớm rồi, lá gan cũng càng ngày càng lớn, chuyện như thế mà hắn cũng dính vào cho được? Chỉ cần dính dáng đến phiên vương thì hắn khỏi cần nghĩ đến việc trong sạch nữa, cuộc đời chính trị của hắn sẽ đầy rẫy vết nhơ! Để ta xem nhỡ đâu sau này xảy ra chuyện thì hắn sẽ xử lí như thế nào?”
Bạch Thanh Hoàn cũng cho rằng Lâm Bắc Phàm quá to gan.
Hắn sở hữu một tương lai xán lạn, song vì muốn tham ô thêm tiền mà hắn lại đi cấu kết với Ký Bắc vương.
Nàng thật sự cảm thấy tự ti trước sự dũng cảm này của hắn.
Nữ đế mệt mỏi vô cùng: “Thôi, chuyện đã xảy ra rồi thì cứ mặc hắn đi! Lúc nào hắn cũng khiến người khác phải lo lắng, lần nào cũng khiến người khác phải sợ sệt!”
Bạch Thanh Hoàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“À đúng rồi, Thanh Hoàn tỷ tỷ, Lâm Bắc Phàm nghĩ sao về vị hoàng thúc này của trẫm?”
Bạch Thanh Hoàn kể lại lý luận minh chủ của Lâm Bắc Phàm cho nữ đế nghe, cuối cùng đưa ra kết luận, Ký Bắc vương không phải hạng người hạng người lừa đời lấy tiếng thì cũng là kẻ ngu xuẩn không có năng lực.
Rất rõ ràng, Ký Bắc vương chính là hạng người lừa đời lấy tiếng, hắn ta đã diễn kịch cả đời, lừa gạt thế gian chỉ vì dã tâm của mình.
Thật ra sau lưng, hắn ta cũng chẳng làm được chuyện tốt gì.
“Không hổ là ái khanh của trẫm!”
Nữ đế tán thưởng: “Trẫm cũng phải mất mấy năm mới nhìn rõ được bộ mặt thật của vị hoàng thúc này! Ấy thế mà Lâm ái khanh chỉ liếc cái đã nhận ra thực hư, ánh mắt của hắn sắc sảo tinh nhạy, thật khiến trẫm phải bội phục!”
Nàng cho rằng bản thân nàng và Lâm Bắc Phàm càng ngày càng có tiếng nói chung!
Cách mà Lâm Bắc Phàm nhìn nhận vấn đề thường hay giống với nàng, khiến nàng có cảm giác như tìm được một tri âm vậy.
Đời người khó lắm mới có được một tri kỉ!
Lâu lắm rồi không ban thưởng, có lẽ ngày mai nàng lại được ban thưởng rồi!
Hãy để Lâm Bắc Phàm cảm nhận hoàng ân mênh mông của trẫm đi!
Thế là buổi sáng ngày hôm sau, tại buổi triều sớm.
“Lâm ái khanh đâu rồi?”
“Thần có mặt!”
“Hôm nay ánh nắng chan hòa, tâm trạng của trẫm rất tốt nên trẫm muốn ban thưởng cho ngươi…”
“Một vạn lượng bạc!”
“Mười cây nhân sâm cực phẩm!”
“Mười đôi ngọc bích!”
“Mười lạng Đại Hồng Bào cực phẩm!”
…
Lâm Bắc Phàm sững sờ!
Lại thưởng nữa?
Nhiều đồ đến mức nhà hắn cũng chẳng còn chỗ mà chứa nữa rồi!
Các quan cũng sững sờ!
Lại thưởng nữa hả?
Nữ đế bệ hạ, người làm ơn lý trí một chút đi được không, có thể đừng xúc động như thế được không?
Người ta cũng đâu có cần, thế mà người còn thưởng nhiều như vậy làm gì?
Nữ đế, người cũng phải để lại một chút cho chúng lão thần nữa chứ?
Chúng ta cũng cần được yêu thương mà!
Song, dường như nữ đế chẳng trông thấy ánh mắt ai oán của các quan. Ban thưởng xong, nàng lại càng thấy vui vẻ hơn, nàng phất tay: “Được rồi, ái khanh mau tạ chủ long ân rồi lui xuống đi! Buổi tảo triều hôm nay bắt đầu, có chuyện gì thì bẩm báo, không có thì bãi triều!”
Chương 118 Thi thơ
Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm giật một cái: “Tạ chủ long ân!”
Thế là buổi tảo triều chính thức bắt đầu.
Lúc bấy giờ, thế tử Võ Anh Kiệt đã về tới kinh thành.
Kết quả vừa mới vào kinh thành, hắn ta đã bị hấp dẫn bởi khung cảnh phồn hoa nơi đây.
Lầu gác cao lớn đều tăm tắp, phồ lớn ngõ nhỏ ồn ào náo nhiệt, dòng người hối hả và cả những tiếng chào hàng vang vọng khắp nơi khiến một kẻ nhà quê tới từ Ký Bắc như hắn ta cứ quyến luyến mãi chẳng rời.
“Nơi đây chính là kinh thành ư? Giàu có và đông đúc hơn Ký Bắc ta nhiều quá!” Thế tử say mê vô cùng.
Đúng lúc ấy, một kẻ đầy tớ theo sau hắn ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Thế tử, nơi này nằm ngay dưới mí mắt của thiên tử, thân phận của thế tử vô cùng nhạy cảm nên làm gì cũng phải chú ý, nhất định không được để lộ thân phận của mình!”
Thế tử khẽ gật đầu: “Yên tâm, ta hiểu mà!”
Bọn họ nhỏ giọng bàn luận với nhau, dần dần hòa mình vào dòng người đông đúc.
Dạo một lúc lâu sau, thế tử lại càng cảm phục trước vẻ phồn vinh của chốn kinh thành.
“Chẳng trách phụ vương cứ mãi nhớ thương kinh thành! Nếu là ta thì ta cũng muốn ngày đêm được ở nơi kinh thành phồn hoa trù phú này, không muốn về Ký Bắc nữa!”
Cuối cùng, hắn ta cũng hiểu tại sao phụ vương của mình lại phải giành giật lấy Trung Nguyên rồi.
Trong lòng hắn ta không khỏi nổi dã tâm.
Ban đầu hắn ta theo Mạc Như Sương tới kinh thành, mục đích là muốn xem xem tình lang của nàng là ai. Song đến hiện tại, không cần biết có tìm được tình lang của Mạc Như Sương hay không, hắn ta quyết định sẽ ở lại kinh thành chơi một khoảng thời gian.
Võ Anh Kiệt tới một quán trà, gọi một ấm trà với mấy món ăn rồi nghỉ chân.
Sau đó hắn ta sai người lấy chút bạc vụn ra và gọi: “Tiểu nhị, ở kinh thành có gì vui không? Có gì ngon không? Mau kể từng việc ra cho bản thế… bản công tử nghe!”
“Đa tạ công tử!” Tiểu nhị hớn hở nhận lấy số bạc, hắn ta đáp: “Thưa công tử và cả các vị này nữa, mọi người là lần đầu tiên tới kinh thành đúng không? Bàn về nơi vui nhất chốn kinh thành thì không thể không kể đến…”
Tiểu nhị liến thoắng giới thiệu vài địa điểm, thế tử nghe xong bèn khen hay: “Có thời gian bản công tử nhất định sẽ đến!”
“Nhưng nơi vui nhất thì vẫn là Bách Hoa Phường!”
“Bách Hoa Phường là nơi nào? Nghe có vẻ giống thanh lâu…”
“Nơi đó chính là thanh lâu, song không giống với thanh lâu bình thường đâu!” Tiểu nhị vừa cười vừa nói: “Ở đó hội tụ những nữ tử xinh đẹp nhất toàn thiên hạ, không những tướng mạo xuất chúng mà tài nghệ cũng hơn người, cực kì hiểu lòng nam nhân, nơi đó chẳng khác gì thiên đường của nam nhân cả! Nếu không qua đó xem thì chuyến này tới kinh thành của công tử coi như công cốc đó!”
Hai mắt của thế tử phát sáng: “Ngươi nói vậy thì ta phải tới xem thật thôi!”
Mặc dù hắn ta chung tình với Mạc Như Sương, song làm một thế tử làm sao hắn ta có thể “còn non” cho được?
Vừa nghe đến Bách Hoa Phường là nơi hội tụ những nữ tử xinh đẹp nhất toàn thiên hạ là hắn ta không thể ngồi yên được nữa, chỉ muốn lập tức tới nơi đó ngay.
Võ Anh Kiệt ra tay hào phóng, lớn lên cũng coi như tuấn tú lịch sự nên hắn ta đã nhanh chóng trở thành khách quý của Bách Hoa Phường.
Thế tử được hoa thơm cỏ lạ vây quanh, mặt mày hớn hở: “Nơi này không hổ là kinh thành, chất lượng nữ tử không chỉ cao hơn một bậc thôi đâu, không tồi không tồi! Bản công tử tới đúng chỗ rồi!”
Lúc bấy giờ, bỗng có tiếng cười khinh miệt vọng tới từ phía không xa: “Tên quê mùa! Đám nữ nhân này đã khiến ngươi mê mẩn rồi hả?”
Thế tử lập tức không phục: “Ngươi có mắt nhìn không đấy, các nàng không đủ đẹp hay sao?”
“Bọn họ đẹp thì đẹp đấy, nhưng có hình mà không có hồn, chẳng có chút nội hàm, chỉ có lũ người trẻ tuổi như ngươi mới thấy đẹp thôi! Để mà so với Sư Sư cô nương ngày xưa ấy à… còn kém xa lắm!” Người kia uống một hớp rượu, đoạn bảo.
“Sư Sư cô nương là ai?” Thế tử tò mò.
“Ban đầu Sư Sư cô nương là một kỹ nữ không tiếp khách của Bách Hoa Phường, đồng thời cũng là đệ nhất hoa khôi của kinh thành! Nàng sở hữu vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đã thế còn đa tài đa nghệ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhiều tiểu thư đài các còn chẳng sánh nổi với nàng! Song tiếc rằng nàng đã lấy chồng, mọi người không còn gặp lại nàng nữa!” Người kia thở dài.
“Đúng thế, Sư Sư cô nương là nữ tử đẹp nhất mà ta từng thấy, nàng chỉ cần cười thôi cũng khiến người ta nhớ thương rồi!”
“Chỉ cần nghe nàng đàn một khúc thôi là ta đã thấy tim mình như tìm được nơi để về!”
“Nhưng tiếc rằng nàng không còn ở đây nữa, chúng ta chẳng thể gặp lại nàng nữa rồi!”
“Cơ mà thấy Sư Sư cô nương có được một kết cục tốt đẹp như thế, ta cũng vui lắm!”
…
Nghe đám người kia nói Sư Sư cô nương đẹp thế này, tốt thế kia, trong lòng thế tử vẫn không phục như cũ.
Dù nàng ta có đẹp thì cũng đâu thể bì được với Mạc cô nương của ta?
Mạc cô nương của hắn ta oai nghiêm mạnh mẽ, tướng mạo tự thiên tiên, nàng là một mỹ nhân xếp hàng đầu trong giang hồ.
Có biết bao võ lâm hào kiệt say mê nàng, lưu luyến không quên!
Đến cả bản công tử đây cũng phải quỳ dưới vạt váy của nàng!
Một kỹ nữ không bán thân trong thanh lâu sao có thể bằng được Như Sương của hắn ta?
Thế tử chẳng để chuyện Sư Sư cô nương vào mắt, hắn ta tiếp tục uống rượu hưởng lạc.
Uống đến lúc say, cơn nghiện thơ của hắn ta lại tái phát, hắn ta phất quạt, cười: “Bản công tử làm một bài thơ cho các ngươi nghe nhé?”
“Được đó được đó, công tử mau làm đi!” Nữ tử vây xung quanh thế tử thi nhau vỗ tay.
“Các ngươi nghe ta đọc đây này!” Thế tử gật gù đắc ý: “Những chòm sao trên trời cao, hóa thành bách hoa tiên tử…”
Đọc xong, chúng nữ tử lập tức vỗ tay khen hen.
“Thơ hay! Thơ hay lắm!”
“Hóa ra công tử là một đại tài tử cơ đấy!”
“Tiểu nữ xin bái phục!”
Chương 119 Bị đả kích về mọi mặt
Thế tử vô cùng đắc ý.
Có tiền có tài, bản công tử đây không tin không tán được các ngươi.
Đúng lúc ấy, nam tử ở bàn bên cạnh lại cười: “Hừ! Thơ rác gì thế không biết! Nông cạn, không có nội hàm, nhạt như nước ốc, ném xuống đất ta còn chẳng thèm nhìn!”
Thế tử không phục, hắn ta tức giận hỏi: “Ngươi nói thơ của ta không hay, thế ngươi làm một bài cho bản công tử xem nào!”
Người kia lắc đầu: “Ta không làm, ta cũng không muốn mất mặt! Ngươi nhìn về phía bên kia xem, đó mới gọi là thơ chân chính!”
Thế tử ngoảnh đầu nhìn, hắn ta lập tức trông thấy một bài thơ hoa lệ.
Một mình lặng lẽ tới thanh lâu, trăng như lưỡi liềm, ngô đồng đơn độc giữa đêm thu thanh vắng!
Cắt không đứt, gỡ vẫn rối, chính là đau buồn khi ly biệt!
Lại chính là hương vị vờn quanh trong lòng!
…
Thế tử lập tức kinh ngạc: “Đây đây đây… là bài thơ do ai viết vậy? Hay quá!”
“Đương nhiên là do tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm viết rồi!” Người kia cười: “Tân khoa trạng nguyên khóa này Lâm Bắc Phàm của chúng ta là một trạng nguyên thi đâu đậu đó, tài giỏi hơn người, học thức sâu rộng, tài hoa có thể sánh ngang với tiên trên trời! Từ khi trạng nguyên tới đây làm thơ, có biết bao tài tử phải tự thấy hổ thẹn, chẳng dám tới đây múa rìu qua mắt thợ để tự làm mất mặt nữa! Mà cũng trừ ngươi ra đấy, ha ha!”
“Đúng đó! Ban nãy nghe hắn ta làm thơ mà ta cũng phải hoang mang dễ sợ! Hắn ta phải tự tin lắm mới dám tự bêu xấu trước trạng nguyên lang chứ?”
“Nghe ngươi làm thơ xong quả nhiên là tự chuốc lấy nhục! Ha ha!”
“Ha ha, buồn cười chết mất!”
…
Những người khác cũng bật cười theo, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Các ngươi…” Thế tử bị sỉ nhục, mặt mày đỏ như gấc.
Hiện giờ hắn ta còn đang ở kinh thành, bằng không đã sai người bắt hết cái lũ không biết tôn ti là gì mà cười nhạo hắn ta này vào ngục.
Thế tử không phục: “Dù có tài hoa lắm thì đã làm sao? Hắn cũng chỉ là một tú tài nghèo hèn mà thôi!”
“Người ta không có nghèo hèn đâu nha!” Người nọ hừ một tiếng, nói: “Nơi trạng nguyên ở là đại viện ở kinh thành, thứ trạng nguyên ăn là đồ của Ngự Thiện Phòng, thức trạng nguyên uống là rượu ngon cung đình, mặc cũng phải là tơ lụa cao cấp, ra ngoài thì ngồi xe Tử Kim Tường Vân! Nghe đâu nhà trạng nguyên có mấy phòng cũng chẳng đủ để chứa vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo, cuộc sống viên mãn lắm đấy! Dù có là thân vương, quần vương hay hoàng thân quốc thích cũng chẳng bằng trạng nguyên đâu!”
Thế tử nổi giận: “Có lý nào lại như vậy được! Hắn chỉ là một trạng nguyên nho nhỏ, sao hắn lại sống tốt vậy được?”
“Còn vì sao nữa, đương nhiên là bởi nữ đế bệ hạ sủng ái trạng nguyên rồi! Nghe đâu buổi tảo triều hôm nay, trạng nguyên lại được nữ đế thưởng cho một đống vàng bạc châu báu đấy, văn võ bá quan trông mà phát thèm lên được! Nếu ngươi không tin thì có thể ra ngoài hỏi thăm, chuyện này mọi người đều biết đó!”
Thế tử lại bị đả kích một lần nữa.
Về mặt tài hoa, hắn ta không bì được với người ta, đến cả chuyện nơi ở, chuyện ăn uống mà hắn ta cũng phải lép vế!
Hắn ta càng không phục.
Song chưa đợi thế tử lên tiếng thì người bên cạnh hắn ta đã nói thay hắn ta: “Dù hắn có tài có tiền thì đã làm sao? Tướng mạo của hắn có so được với công tử nhà ta không? Công tử nhà ta dù không phong lưu phóng khoáng nhưng cũng tuấn tú lịch sự đấy nhé!”
Thế tử xòe quạt, ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị nhận lời khen của mọi người.
“Thì người ta cũng đâu có xấu!”
Người nọ lại hừ một tiếng, bảo: “Trạng nguyên là nam tử đẹp nhất, có khí chất xuất chúng nhất mà đời này lão phu từng gặp, không một từ hoa mĩ nào có thể diễn tả hết tướng mạo của hắn cả! Để ta nói một cách đơn giản cho ngươi hay, công tử nhà ngươi trông cũng được đấy, song nếu đứng trước trạng nguyên thì đến xách giày cho hắn cũng không xứng đâu!”
Thế tử: “Phụt!”
Khốn khiếp, có ai lại đi đả kích người khác thế này không cơ chứ?
Đến xách giày cũng không xứng sao?
Ta thấp kém như vậy sao?
“Có biết vì sao Sư Sư cô nương lại rời khỏi Bách Hoa Phường hay không?”
Người nọ ngẩng cao đầu, nói: “Là bởi người ta nhìn trúng trạng nguyên đó, người ta say như điếu đổ trước vẻ đẹp và tài hoa của trạng nguyên nên tình nguyện tự bỏ tiền chuộc thân để đi theo trạng nguyên!”
“Khi ấy trạng nguyên nào có thứ chi, chỉ là một tú tài nghèo hèn như ngươi nói đấy! Kết quả, người ta vẫn tình nguyện đi theo, chuyện này đã trở thành giai thoại trong kinh thành rồi! Ta hỏi ngươi, ngươi có thể khiến nữ tử thanh lâu tự chuộc thân theo ngươi hay không? Ngươi có làm được không?”
Thế tử nghẹn lời.
Hắn ta nhận ra hình như mình chẳng thể làm được.
Nếu hắn ta để lộ thân thế của mình thì e là sẽ chẳng có cô nương nào đồng ý theo hắn ta chịu khổ đâu.
Thế tử giận run người!
Bản thân hắn ta đường đường là một thế tử, ấy thế mà lại bị một trạng nguyên chẳng biết chui từ đâu ra đả kích về mọi mặt!
Chương 120 Đánh hắn cho ta
Nếu bỏ đi thân thế đằng sau thì thật sự hắn ta chẳng còn gì cả!
Mà hiện giờ hắn ta cũng chẳng thể lôi thân thế của mình ra được, bằng không hắn ta không chịu được, thật buồn bực!
Thế tử thầm nhủ, có cơ hội hắn ta nhất định phải cho người kia một bài học!
Thế tử uống thêm mấy ly rượu, hắn ta không chịu nổi những lời châm biếm của mọi người nữa nên bèn rời khỏi Bách Hoa Phường, bộ dáng trông cực kì nhếch nhác.
Hắn ta đến một tửu lâu, ngồi trên lầu uống rượu cho bớt bực mình.
Lúc bấy giờ, một chiếc xe ngựa sang trọng đi ngang qua ở bên dưới.
Thế tử trông xe ngựa mà ngưỡng mộ không thôi, xe ngựa mà chẳng khác gì một căn phòng nhỏ được kéo bởi hai con ngựa Đại Uyên, cảm giác chiếc xe ngựa này còn khí thế, hào hoa hơn cả xe ngựa ở Ký Bắc của hắn ta.
Hắn ta thầm nhủ trong lòng, đợi đến khi trở về mình cũng phải làm một chiếc như thế.
Đúng lúc đó, có một người trẻ tuổi thân mang y phục sang trọng nhảy xuống khỏi chiếc xe.
Gương mặt của hắn đoan chính, mày kiếm mắt sáng, trên người không có bất cứ thứ trang sức nào thừa thãi song thoạt nhìn lại khí vũ hiên ngang, cực kì phi phàm.
Thế tử lại được phen đố kị: “Tiểu nhị, người kia là ai?”
“Người đó chính là tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!”
“Hóa ra hắn chính là Lâm Bắc Phàm à!”
Thế tử không thể không thừa nhận tên trạng nguyên trước mắt này đẹp thật.
Song cũng chỉ đẹp một chút xíu mà thôi.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm vươn tay đỡ một nữ tử đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn xuống xe ngựa.
Trông thấy nữ tử tuyệt sắc kia, thế tử không khỏi động lòng: “Tiểu nhị, nữ tử kia là ai thế?”
“Khởi bẩm công tử, đó là thê tử của trạng nguyên! Nàng từng là Sư Sư cô nương – đệ nhất hoa khôi nổi danh chốn kinh thành, sau này nàng đã đi theo trạng nguyên, ở nhà giúp chồng dạy con, khó mà gặp mặt nàng lắm!”
“Hóa ra nàng chính là Sư Sư cô nương à!”
Thế tử không thể không thừa nhận, Sư Sư cô nương rất đẹp, khó phân cao thấp với Mạc Như Sương trong lòng hắn ta.
Mà Sư Sư cô nương còn có một loại khí chất tri thư đạt lý, tiểu thư đài các, liếc mắt cái đã biết nàng là một người thích hợp để lấy làm vợ.
Song tiếc rằng đóa hoa yêu kiều kia đã bị cái tên Lâm Bắc Phàm hái mất, thật đáng hận!
“Hừ! Như Sương của ta vẫn đẹp hơn!”
“Trong mắt ta, Như Sương chính là người đẹp số một thiên hạ, chẳng ai có thể sánh được với nàng!”
Thế tử đã tự an ủi mình như vậy đấy, trong lòng hắn ta cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại giơ tay tới đỡ một nữ tử tuyệt mỹ khác xuống xe ngựa.
Thế tử trông thấy nữ tử đó mà ngây cả người!
Bởi lẽ hắn ta quen biết nữ tử này, đó chính là Như Sương cô nương – người trong lòng mà hắn ta hằng đêm nhớ mong.
Hắn ta khổ cực chạy tới kinh thành, mục đích chính là để gặp Mạc Như Sương.
Chẳng ngờ nàng lại xuất hiện bên trong xe ngựa của Lâm Bắc Phàm.
Khoan đã, hắn ta nhìn thấy gì thế này?
Hắn ta đã nhìn thấy… nhìn thấy Lâm Bắc Phàm dắt tay người mà hắn ta ngày đêm thương nhớ và đỡ nàng nhảy xuống xe ngựa.
Ấy thế mà hai người này lại… tay nắm tay!
Thế tử lập tức trở nên vô cùng kích động!
Kích động đến mức hai mắt hắn ta long sòng sọc!
Phải biết rằng từ trước đến nay hắn ta còn chưa từng nắm tay Như Sương cô nương!
Mỗi một lần hắn ta muốn đến gần nàng là lại bị nàng lảng tránh một cách lạnh lùng, lúc nào nàng cũng giữ khoảng cách với hắn ta.
Hơn nữa Lâm Bắc Phàm còn là một nam tử xa lạ, hắn muốn tới gần nàng là điều vô cùng khó khăn!
Song hiện tại, Lâm Bắc Phàm lại đang nắm tay Như Sương cô nương!
Ấy thế mà Như Sương cô nương còn chẳng từ chối!
Đã thế nom gò má hồng hào của nàng còn vương chút xấu hổ, thấp thoáng lộ vẻ yêu thích…
“Tên khốn khiếp này!” Thế tử tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hắn ta cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, hắn ta bị cắm sừng rồi, sừng cao hai mét.
Hiện giờ hắn ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng người trong lòng Như Sương cô nương chính là cái tên khốn khiếp kia!
Bằng không một nữ tử băng thanh ngọc khiết như nàng chắc chắn sẽ từ chối tiếp xúc với hắn!
“Tên khốn khiếp này có điểm nào tốt đâu cơ chứ, tại sao Như Sương cô nương lại yêu hắn mà không yêu ta?” Thế tử thầm kêu gào một cách không cam lòng.
Thế những sau khi suy nghĩ kĩ lại, hắn ta bỗng thấy bi thương khi nhận ra Lâm Bắc Phàm hơn hắn ta ở mọi mặt!
Hắn tài giỏi hơn hắn ta, tướng mạo đẹp hơn hắn ta, giàu có hơn hắn ta…
Trừ cái thân thế này ra thì thế tử hoàn toàn lép vế trước Lâm Bắc Phàm!
Cứ nghĩ đến chuyện này là thế tử lại càng tức giận hơn, hắn ta quát: “Các ngươi đi đánh tên khốn khiếp Lâm Bắc Phàm kia một trận cho ta!”
Mọi người tỏ vẻ sợ sệt: “Công tử, không thể được đâu ạ!”
Cơn giận của thế tử lại càng bành trướng: “Sao lại không được? Hắn đã cướp cả nữ nhân của ta rồi, trên đầu ta đang mọc một đống sừng đây này, tại sao ta không thể tẩn cho hắn một trận để mà hả giận?”
“Ta sẽ truyền đạt lại yêu cầu của ngươi, có điều ta nghĩ chắc sẽ không có vấn đề gì đâu! Ngoài ra vẫn còn một chuyện cần nói rõ với ngươi, vương gia lệnh cho ta và sư đệ ở lại kinh thành! Một là để quan sát động tĩnh trong kinh thành, đồng thời tiện bề liên lạc với ngươi! Hai là để tiện bảo vệ ngươi!”
“Có mà tiện bề giám sát ta thì có?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Hừ! Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao ta cũng chỉ nhận được hai mệnh lệnh ấy!”
Sắc mặt của Mạc Như Sương bỗng trở nên khó coi.
Quách Thiếu Soái móc một tập ngân phiếu ra, đoạn bảo: “Đây là quà gặp mặt vương gia tặng cho ngươi, tổng cộng ba mươi vạn lượng!”
Lâm Bắc Phàm giơ tay nhận ngân phiếu, hắn vừa cười vừa nói: “Chưa làm gì mà đã cho ba mươi vạn lượng, vương gia quả là hào phóng! Đi theo một chủ tử thế này sẽ không phải chịu thiệt thòi rồi!”
Nhìn gương mặt tươi cười đầy vẻ đắc ý của Lâm Bắc Phàm, hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái thật sự rất muốn tẩn hắn.
Mạc Như Sương nói với vẻ hơi tức giận: “Ngươi có biết ba mươi vạn lượng này của vương gia có thể làm được bao nhiêu chuyện cho dân chúng hay không? Cuối cùng số tiền này lại chui hết vào túi của một tên tham quan như ngươi!”
“Ừm!” Quách Thiếu Soái ra sức gật đầu.
Lâm Bắc Phàm chậc một tiếng, bảo: “Ta chẳng buồn quan tâm hắn ta dùng ba mươi vạn này thế nào, ta chỉ quan tâm hắn ta có được ba mươi vạn lượng này như thế nào mà thôi! Với một kẻ vừa mới quen như ta mà hắn ta đã có thể bỏ ra ba mươi vạn lượng một cách dễ dàng như thế, chứng tỏ tài sản của hắn ta phải hơn ba trăm vạn!”
“Vậy là vấn đề xuất hiện rồi đây, hắn ta làm thân vương hơn bốn mươi năm, được hưởng bổng lộc triều đình hơn bốn mươi năm, tính đi tính lại cũng không thể hơn trăm vạn được! Vậy thì hắn ta đào đâu ra chỗ tiền còn lại kia?”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái sững sờ: “Chuyện này…”
“Không nghĩ được chứ gì? Ta cũng không nghĩ ra đây, nhưng chuyện này có thể từ từ nghĩ, chắc chắn sẽ thú vị lắm đây!”
Lâm Bắc Phàm ngửa người ra sau, hai tay gối lên đầu, hắn cười: “Thứ cho ta nói thật, các ngươi luôn mồm luôn miệng bảo Ký Bắc vương là một minh chủ, song ta chẳng thấy hắn ta giống một minh chủ ở điểm nào cả!”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nổi giận: “Không được phép sỉ nhục vương gia!”
Quách Thiếu Soái vội vã nói: “Vương gia thích làm việc thiện, thích giúp đỡ người nghèo! Vương gia thường đi phát cháo từ thiện, gặp gia đình nào khó khăn còn hào phóng ra tay cứu giúp! Vương gia luôn trừng phạt nghiêm minh lũ tội phạm, còn không ngần ngại ra tay tương trợ khi võ lâm đồng đạo gặp khó khăn! Cũng bởi thế nên võ lâm đồng đạo mới ào ạt sẵn sàng làm việc cho vương gia! Một người như thế không là minh chủ thì là cái gì?”
Mạc Như Sương gật đầu.
Lâm Bắc Phàm nói: “Bề ngoài trông có vẻ làm được nhiều điều tốt thật đấy, là một người xuất sắc, song để nói là minh chủ thì còn xa lắm! Các ngươi có biết trong lòng ta, tiêu chuẩn của một minh chủ là gì không?”
“Tiêu chuẩn là gì?” Hai người kia đồng thanh hỏi.
“Tiêu chuẩn đơn giản lắm!” Lâm Bắc Phàm ngồi thẳng dậy, hắn nói một cách nghiêm túc: “Không cần biết hắn đã làm những gì, chỉ cần biết nơi hắn quản lí, người dân có được sống tốt hay không, đời sống dân chúng có được cải thiện hay không, vậy là đủ!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái trầm ngâm suy nghĩ.
“Giờ chúng ta hãy đối chiếu Ký Bắc vương bằng tiêu chuẩn này!”
“Vị vương gia mà các ngươi hay bảo là anh minh thần võ kia đã ở Ký Bắc hơn hai mươi năm nay, hắn ta có đủ thời gian để giúp đời sống của dân chúng Ký Bắc được cải thiện! Thế nhưng cuộc sống của bách tính có thay đổi chút nào hay không?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không hề! Hoàn toàn không thay đổi một chút nào mà vẫn loạn lạc như cũ, dân chúng lầm than, trông chẳng khác gì những nơi khác, thậm chí còn chẳng bằng ấy! Các ngươi nói xem, người như vậy có xứng là một minh chủ hay không?”
“Chuyện này…” Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lắp bắp.
Hai người họ muốn phản đối nhưng lại không biết phải phản đối thế nào.
Lâm Bắc Phàm lạnh lùng cười một tiếng: “Hắn ta không phải hạng người lừa đời lấy tiếng, lừa gạt tất thảy mọi người trong đó có cả hai ngươi thì cũng là kẻ ngu xuẩn, chỉ có lòng trị quốc chứ không có khả năng trị quốc!”
“Bất luận xét về điểm nào thì hắn ta cũng không xứng làm một minh chủ!”
Mạc Vô Sương và Quách Thiếu Soái nghe mà á khẩu không trả lời được.
Song khi nghĩ kĩ lại những lời Lâm Bắc Phàm nói, hai người họ lại càng lúc càng thấy có lý.
Nếu vương gia đúng thực là một vị minh chủ có lòng cứu thế, có năng lực cứu thế thì bách tính dưới quyền quản lí của hắn ta đáng lẽ phải được an cư lạc nghiệp, đời sống của họ phải được cải thiện rất nhiều mới đúng.
Tại sao mấy năm này, cuộc sống của dân chúng vẫn chẳng có gì thay đổi, ngược lại còn lầm than, khó khăn thêm?
Trong lòng bọn họ xuất hiện một ý nghĩ kinh hãi!
Chẳng lẽ những năm này bọn họ đã tìm sai chủ tử rồi sao?
Chương 117 Lại thưởng nữa?
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại phất tay: “Được rồi, ta chuẩn bị đi ngủ đây, các ngươi về đi! Có chuyện gì ngày mai hẵng nói!”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái chắp tay, hai người rời đi, ai cũng thấy trong lòng mình nặng nề.
Lúc đó, bỗng có một bóng màu trắng xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Dù đã quen nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn giật mình: “Bạch Quan m, lần sau ngươi có thể đừng xuất hiện một cách đáng sợ như vậy được không? Nhất là vào đêm hôm thế này làm người ta sợ chết khiếp đi được!”
“Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý!” Bạch Thanh Hoàn trả lời một cách lạnh nhạt.
Lâm Bắc Phàm trợn trắng hai mắt, lần nào nàng cũng nói thế nhưng có lần nào làm theo ý hắn đâu.
“Đừng bảo là ngươi định nương nhờ vào Ký Bắc vương thật đấy nhé?” Bạch Thanh Hoàn tò mò hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Xưa nay ta chưa từng có ý nghĩ này! Nữ đế đối xử với ta tốt như vậy, sao ta nỡ phản bội nữ đế? Chỉ có điều dạo này kiếm tiền hơi chậm nên ta muốn lợi dụng hắn ta để mở một con đường tài lộc, chắc thân vương cũng có nhiều tiền lắm nhỉ?”
Bạch Thanh Hoàn không biết phải nói gì cả: “Ngươi đúng là chẳng tha gì hết!”
Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Đa tạ đã khen! Người như ta có một ưu điểm lớn nhất đó chính là không kén chọn, thích kết giao bằng hữu! Ai mang tiền đến thì ta sẽ làm bạn với người đó! Đây là tiền ta mới kiếm được, còn nóng hôi hổi đấy, cầm lấy đi!”
Bạch Thanh Hoàn nhận lấy ngân phiếu, đoạn dặn dò: “Ngươi phải cẩn thận vào, Ký Bắc Vương là một kẻ lòng dạ hiểm độc, ngươi làm việc cùng hắn ta chẳng khác gì vờn với hổ, cực kì nguy hiểm! Chỉ cần hơi bất cẩn một cái là ngươi sẽ phải gánh tội mưu phản và mất đi tất cả!”
“Yên tâm, ta hiểu mà!” Lâm Bắc Phàm gật đầu một cách nghiêm túc.
Bạch Thanh Hoàn cầm tiền rời đi, nàng trở về phục mệnh với nữ đế rồi kể lại chuyện đó cho nữ đế nghe.
Nữ đế ngạc nhiên vô cùng: “Sao cơ? Ký Bắc vương tìm đến Lâm Bắc Phàm, hai người họ cấu kết với nhau hả?”
Bạch Thanh Hoàn gật đầu.
Nữ đế nghiến răng nghiến lợi, nàng thở hồng hộc, nói: “Cái tên khốn khiếp Lâm Bắc Phàm này chơi càng lúc càng ghê gớm rồi, lá gan cũng càng ngày càng lớn, chuyện như thế mà hắn cũng dính vào cho được? Chỉ cần dính dáng đến phiên vương thì hắn khỏi cần nghĩ đến việc trong sạch nữa, cuộc đời chính trị của hắn sẽ đầy rẫy vết nhơ! Để ta xem nhỡ đâu sau này xảy ra chuyện thì hắn sẽ xử lí như thế nào?”
Bạch Thanh Hoàn cũng cho rằng Lâm Bắc Phàm quá to gan.
Hắn sở hữu một tương lai xán lạn, song vì muốn tham ô thêm tiền mà hắn lại đi cấu kết với Ký Bắc vương.
Nàng thật sự cảm thấy tự ti trước sự dũng cảm này của hắn.
Nữ đế mệt mỏi vô cùng: “Thôi, chuyện đã xảy ra rồi thì cứ mặc hắn đi! Lúc nào hắn cũng khiến người khác phải lo lắng, lần nào cũng khiến người khác phải sợ sệt!”
Bạch Thanh Hoàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“À đúng rồi, Thanh Hoàn tỷ tỷ, Lâm Bắc Phàm nghĩ sao về vị hoàng thúc này của trẫm?”
Bạch Thanh Hoàn kể lại lý luận minh chủ của Lâm Bắc Phàm cho nữ đế nghe, cuối cùng đưa ra kết luận, Ký Bắc vương không phải hạng người hạng người lừa đời lấy tiếng thì cũng là kẻ ngu xuẩn không có năng lực.
Rất rõ ràng, Ký Bắc vương chính là hạng người lừa đời lấy tiếng, hắn ta đã diễn kịch cả đời, lừa gạt thế gian chỉ vì dã tâm của mình.
Thật ra sau lưng, hắn ta cũng chẳng làm được chuyện tốt gì.
“Không hổ là ái khanh của trẫm!”
Nữ đế tán thưởng: “Trẫm cũng phải mất mấy năm mới nhìn rõ được bộ mặt thật của vị hoàng thúc này! Ấy thế mà Lâm ái khanh chỉ liếc cái đã nhận ra thực hư, ánh mắt của hắn sắc sảo tinh nhạy, thật khiến trẫm phải bội phục!”
Nàng cho rằng bản thân nàng và Lâm Bắc Phàm càng ngày càng có tiếng nói chung!
Cách mà Lâm Bắc Phàm nhìn nhận vấn đề thường hay giống với nàng, khiến nàng có cảm giác như tìm được một tri âm vậy.
Đời người khó lắm mới có được một tri kỉ!
Lâu lắm rồi không ban thưởng, có lẽ ngày mai nàng lại được ban thưởng rồi!
Hãy để Lâm Bắc Phàm cảm nhận hoàng ân mênh mông của trẫm đi!
Thế là buổi sáng ngày hôm sau, tại buổi triều sớm.
“Lâm ái khanh đâu rồi?”
“Thần có mặt!”
“Hôm nay ánh nắng chan hòa, tâm trạng của trẫm rất tốt nên trẫm muốn ban thưởng cho ngươi…”
“Một vạn lượng bạc!”
“Mười cây nhân sâm cực phẩm!”
“Mười đôi ngọc bích!”
“Mười lạng Đại Hồng Bào cực phẩm!”
…
Lâm Bắc Phàm sững sờ!
Lại thưởng nữa?
Nhiều đồ đến mức nhà hắn cũng chẳng còn chỗ mà chứa nữa rồi!
Các quan cũng sững sờ!
Lại thưởng nữa hả?
Nữ đế bệ hạ, người làm ơn lý trí một chút đi được không, có thể đừng xúc động như thế được không?
Người ta cũng đâu có cần, thế mà người còn thưởng nhiều như vậy làm gì?
Nữ đế, người cũng phải để lại một chút cho chúng lão thần nữa chứ?
Chúng ta cũng cần được yêu thương mà!
Song, dường như nữ đế chẳng trông thấy ánh mắt ai oán của các quan. Ban thưởng xong, nàng lại càng thấy vui vẻ hơn, nàng phất tay: “Được rồi, ái khanh mau tạ chủ long ân rồi lui xuống đi! Buổi tảo triều hôm nay bắt đầu, có chuyện gì thì bẩm báo, không có thì bãi triều!”
Chương 118 Thi thơ
Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm giật một cái: “Tạ chủ long ân!”
Thế là buổi tảo triều chính thức bắt đầu.
Lúc bấy giờ, thế tử Võ Anh Kiệt đã về tới kinh thành.
Kết quả vừa mới vào kinh thành, hắn ta đã bị hấp dẫn bởi khung cảnh phồn hoa nơi đây.
Lầu gác cao lớn đều tăm tắp, phồ lớn ngõ nhỏ ồn ào náo nhiệt, dòng người hối hả và cả những tiếng chào hàng vang vọng khắp nơi khiến một kẻ nhà quê tới từ Ký Bắc như hắn ta cứ quyến luyến mãi chẳng rời.
“Nơi đây chính là kinh thành ư? Giàu có và đông đúc hơn Ký Bắc ta nhiều quá!” Thế tử say mê vô cùng.
Đúng lúc ấy, một kẻ đầy tớ theo sau hắn ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Thế tử, nơi này nằm ngay dưới mí mắt của thiên tử, thân phận của thế tử vô cùng nhạy cảm nên làm gì cũng phải chú ý, nhất định không được để lộ thân phận của mình!”
Thế tử khẽ gật đầu: “Yên tâm, ta hiểu mà!”
Bọn họ nhỏ giọng bàn luận với nhau, dần dần hòa mình vào dòng người đông đúc.
Dạo một lúc lâu sau, thế tử lại càng cảm phục trước vẻ phồn vinh của chốn kinh thành.
“Chẳng trách phụ vương cứ mãi nhớ thương kinh thành! Nếu là ta thì ta cũng muốn ngày đêm được ở nơi kinh thành phồn hoa trù phú này, không muốn về Ký Bắc nữa!”
Cuối cùng, hắn ta cũng hiểu tại sao phụ vương của mình lại phải giành giật lấy Trung Nguyên rồi.
Trong lòng hắn ta không khỏi nổi dã tâm.
Ban đầu hắn ta theo Mạc Như Sương tới kinh thành, mục đích là muốn xem xem tình lang của nàng là ai. Song đến hiện tại, không cần biết có tìm được tình lang của Mạc Như Sương hay không, hắn ta quyết định sẽ ở lại kinh thành chơi một khoảng thời gian.
Võ Anh Kiệt tới một quán trà, gọi một ấm trà với mấy món ăn rồi nghỉ chân.
Sau đó hắn ta sai người lấy chút bạc vụn ra và gọi: “Tiểu nhị, ở kinh thành có gì vui không? Có gì ngon không? Mau kể từng việc ra cho bản thế… bản công tử nghe!”
“Đa tạ công tử!” Tiểu nhị hớn hở nhận lấy số bạc, hắn ta đáp: “Thưa công tử và cả các vị này nữa, mọi người là lần đầu tiên tới kinh thành đúng không? Bàn về nơi vui nhất chốn kinh thành thì không thể không kể đến…”
Tiểu nhị liến thoắng giới thiệu vài địa điểm, thế tử nghe xong bèn khen hay: “Có thời gian bản công tử nhất định sẽ đến!”
“Nhưng nơi vui nhất thì vẫn là Bách Hoa Phường!”
“Bách Hoa Phường là nơi nào? Nghe có vẻ giống thanh lâu…”
“Nơi đó chính là thanh lâu, song không giống với thanh lâu bình thường đâu!” Tiểu nhị vừa cười vừa nói: “Ở đó hội tụ những nữ tử xinh đẹp nhất toàn thiên hạ, không những tướng mạo xuất chúng mà tài nghệ cũng hơn người, cực kì hiểu lòng nam nhân, nơi đó chẳng khác gì thiên đường của nam nhân cả! Nếu không qua đó xem thì chuyến này tới kinh thành của công tử coi như công cốc đó!”
Hai mắt của thế tử phát sáng: “Ngươi nói vậy thì ta phải tới xem thật thôi!”
Mặc dù hắn ta chung tình với Mạc Như Sương, song làm một thế tử làm sao hắn ta có thể “còn non” cho được?
Vừa nghe đến Bách Hoa Phường là nơi hội tụ những nữ tử xinh đẹp nhất toàn thiên hạ là hắn ta không thể ngồi yên được nữa, chỉ muốn lập tức tới nơi đó ngay.
Võ Anh Kiệt ra tay hào phóng, lớn lên cũng coi như tuấn tú lịch sự nên hắn ta đã nhanh chóng trở thành khách quý của Bách Hoa Phường.
Thế tử được hoa thơm cỏ lạ vây quanh, mặt mày hớn hở: “Nơi này không hổ là kinh thành, chất lượng nữ tử không chỉ cao hơn một bậc thôi đâu, không tồi không tồi! Bản công tử tới đúng chỗ rồi!”
Lúc bấy giờ, bỗng có tiếng cười khinh miệt vọng tới từ phía không xa: “Tên quê mùa! Đám nữ nhân này đã khiến ngươi mê mẩn rồi hả?”
Thế tử lập tức không phục: “Ngươi có mắt nhìn không đấy, các nàng không đủ đẹp hay sao?”
“Bọn họ đẹp thì đẹp đấy, nhưng có hình mà không có hồn, chẳng có chút nội hàm, chỉ có lũ người trẻ tuổi như ngươi mới thấy đẹp thôi! Để mà so với Sư Sư cô nương ngày xưa ấy à… còn kém xa lắm!” Người kia uống một hớp rượu, đoạn bảo.
“Sư Sư cô nương là ai?” Thế tử tò mò.
“Ban đầu Sư Sư cô nương là một kỹ nữ không tiếp khách của Bách Hoa Phường, đồng thời cũng là đệ nhất hoa khôi của kinh thành! Nàng sở hữu vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đã thế còn đa tài đa nghệ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhiều tiểu thư đài các còn chẳng sánh nổi với nàng! Song tiếc rằng nàng đã lấy chồng, mọi người không còn gặp lại nàng nữa!” Người kia thở dài.
“Đúng thế, Sư Sư cô nương là nữ tử đẹp nhất mà ta từng thấy, nàng chỉ cần cười thôi cũng khiến người ta nhớ thương rồi!”
“Chỉ cần nghe nàng đàn một khúc thôi là ta đã thấy tim mình như tìm được nơi để về!”
“Nhưng tiếc rằng nàng không còn ở đây nữa, chúng ta chẳng thể gặp lại nàng nữa rồi!”
“Cơ mà thấy Sư Sư cô nương có được một kết cục tốt đẹp như thế, ta cũng vui lắm!”
…
Nghe đám người kia nói Sư Sư cô nương đẹp thế này, tốt thế kia, trong lòng thế tử vẫn không phục như cũ.
Dù nàng ta có đẹp thì cũng đâu thể bì được với Mạc cô nương của ta?
Mạc cô nương của hắn ta oai nghiêm mạnh mẽ, tướng mạo tự thiên tiên, nàng là một mỹ nhân xếp hàng đầu trong giang hồ.
Có biết bao võ lâm hào kiệt say mê nàng, lưu luyến không quên!
Đến cả bản công tử đây cũng phải quỳ dưới vạt váy của nàng!
Một kỹ nữ không bán thân trong thanh lâu sao có thể bằng được Như Sương của hắn ta?
Thế tử chẳng để chuyện Sư Sư cô nương vào mắt, hắn ta tiếp tục uống rượu hưởng lạc.
Uống đến lúc say, cơn nghiện thơ của hắn ta lại tái phát, hắn ta phất quạt, cười: “Bản công tử làm một bài thơ cho các ngươi nghe nhé?”
“Được đó được đó, công tử mau làm đi!” Nữ tử vây xung quanh thế tử thi nhau vỗ tay.
“Các ngươi nghe ta đọc đây này!” Thế tử gật gù đắc ý: “Những chòm sao trên trời cao, hóa thành bách hoa tiên tử…”
Đọc xong, chúng nữ tử lập tức vỗ tay khen hen.
“Thơ hay! Thơ hay lắm!”
“Hóa ra công tử là một đại tài tử cơ đấy!”
“Tiểu nữ xin bái phục!”
Chương 119 Bị đả kích về mọi mặt
Thế tử vô cùng đắc ý.
Có tiền có tài, bản công tử đây không tin không tán được các ngươi.
Đúng lúc ấy, nam tử ở bàn bên cạnh lại cười: “Hừ! Thơ rác gì thế không biết! Nông cạn, không có nội hàm, nhạt như nước ốc, ném xuống đất ta còn chẳng thèm nhìn!”
Thế tử không phục, hắn ta tức giận hỏi: “Ngươi nói thơ của ta không hay, thế ngươi làm một bài cho bản công tử xem nào!”
Người kia lắc đầu: “Ta không làm, ta cũng không muốn mất mặt! Ngươi nhìn về phía bên kia xem, đó mới gọi là thơ chân chính!”
Thế tử ngoảnh đầu nhìn, hắn ta lập tức trông thấy một bài thơ hoa lệ.
Một mình lặng lẽ tới thanh lâu, trăng như lưỡi liềm, ngô đồng đơn độc giữa đêm thu thanh vắng!
Cắt không đứt, gỡ vẫn rối, chính là đau buồn khi ly biệt!
Lại chính là hương vị vờn quanh trong lòng!
…
Thế tử lập tức kinh ngạc: “Đây đây đây… là bài thơ do ai viết vậy? Hay quá!”
“Đương nhiên là do tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm viết rồi!” Người kia cười: “Tân khoa trạng nguyên khóa này Lâm Bắc Phàm của chúng ta là một trạng nguyên thi đâu đậu đó, tài giỏi hơn người, học thức sâu rộng, tài hoa có thể sánh ngang với tiên trên trời! Từ khi trạng nguyên tới đây làm thơ, có biết bao tài tử phải tự thấy hổ thẹn, chẳng dám tới đây múa rìu qua mắt thợ để tự làm mất mặt nữa! Mà cũng trừ ngươi ra đấy, ha ha!”
“Đúng đó! Ban nãy nghe hắn ta làm thơ mà ta cũng phải hoang mang dễ sợ! Hắn ta phải tự tin lắm mới dám tự bêu xấu trước trạng nguyên lang chứ?”
“Nghe ngươi làm thơ xong quả nhiên là tự chuốc lấy nhục! Ha ha!”
“Ha ha, buồn cười chết mất!”
…
Những người khác cũng bật cười theo, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Các ngươi…” Thế tử bị sỉ nhục, mặt mày đỏ như gấc.
Hiện giờ hắn ta còn đang ở kinh thành, bằng không đã sai người bắt hết cái lũ không biết tôn ti là gì mà cười nhạo hắn ta này vào ngục.
Thế tử không phục: “Dù có tài hoa lắm thì đã làm sao? Hắn cũng chỉ là một tú tài nghèo hèn mà thôi!”
“Người ta không có nghèo hèn đâu nha!” Người nọ hừ một tiếng, nói: “Nơi trạng nguyên ở là đại viện ở kinh thành, thứ trạng nguyên ăn là đồ của Ngự Thiện Phòng, thức trạng nguyên uống là rượu ngon cung đình, mặc cũng phải là tơ lụa cao cấp, ra ngoài thì ngồi xe Tử Kim Tường Vân! Nghe đâu nhà trạng nguyên có mấy phòng cũng chẳng đủ để chứa vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo, cuộc sống viên mãn lắm đấy! Dù có là thân vương, quần vương hay hoàng thân quốc thích cũng chẳng bằng trạng nguyên đâu!”
Thế tử nổi giận: “Có lý nào lại như vậy được! Hắn chỉ là một trạng nguyên nho nhỏ, sao hắn lại sống tốt vậy được?”
“Còn vì sao nữa, đương nhiên là bởi nữ đế bệ hạ sủng ái trạng nguyên rồi! Nghe đâu buổi tảo triều hôm nay, trạng nguyên lại được nữ đế thưởng cho một đống vàng bạc châu báu đấy, văn võ bá quan trông mà phát thèm lên được! Nếu ngươi không tin thì có thể ra ngoài hỏi thăm, chuyện này mọi người đều biết đó!”
Thế tử lại bị đả kích một lần nữa.
Về mặt tài hoa, hắn ta không bì được với người ta, đến cả chuyện nơi ở, chuyện ăn uống mà hắn ta cũng phải lép vế!
Hắn ta càng không phục.
Song chưa đợi thế tử lên tiếng thì người bên cạnh hắn ta đã nói thay hắn ta: “Dù hắn có tài có tiền thì đã làm sao? Tướng mạo của hắn có so được với công tử nhà ta không? Công tử nhà ta dù không phong lưu phóng khoáng nhưng cũng tuấn tú lịch sự đấy nhé!”
Thế tử xòe quạt, ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị nhận lời khen của mọi người.
“Thì người ta cũng đâu có xấu!”
Người nọ lại hừ một tiếng, bảo: “Trạng nguyên là nam tử đẹp nhất, có khí chất xuất chúng nhất mà đời này lão phu từng gặp, không một từ hoa mĩ nào có thể diễn tả hết tướng mạo của hắn cả! Để ta nói một cách đơn giản cho ngươi hay, công tử nhà ngươi trông cũng được đấy, song nếu đứng trước trạng nguyên thì đến xách giày cho hắn cũng không xứng đâu!”
Thế tử: “Phụt!”
Khốn khiếp, có ai lại đi đả kích người khác thế này không cơ chứ?
Đến xách giày cũng không xứng sao?
Ta thấp kém như vậy sao?
“Có biết vì sao Sư Sư cô nương lại rời khỏi Bách Hoa Phường hay không?”
Người nọ ngẩng cao đầu, nói: “Là bởi người ta nhìn trúng trạng nguyên đó, người ta say như điếu đổ trước vẻ đẹp và tài hoa của trạng nguyên nên tình nguyện tự bỏ tiền chuộc thân để đi theo trạng nguyên!”
“Khi ấy trạng nguyên nào có thứ chi, chỉ là một tú tài nghèo hèn như ngươi nói đấy! Kết quả, người ta vẫn tình nguyện đi theo, chuyện này đã trở thành giai thoại trong kinh thành rồi! Ta hỏi ngươi, ngươi có thể khiến nữ tử thanh lâu tự chuộc thân theo ngươi hay không? Ngươi có làm được không?”
Thế tử nghẹn lời.
Hắn ta nhận ra hình như mình chẳng thể làm được.
Nếu hắn ta để lộ thân thế của mình thì e là sẽ chẳng có cô nương nào đồng ý theo hắn ta chịu khổ đâu.
Thế tử giận run người!
Bản thân hắn ta đường đường là một thế tử, ấy thế mà lại bị một trạng nguyên chẳng biết chui từ đâu ra đả kích về mọi mặt!
Chương 120 Đánh hắn cho ta
Nếu bỏ đi thân thế đằng sau thì thật sự hắn ta chẳng còn gì cả!
Mà hiện giờ hắn ta cũng chẳng thể lôi thân thế của mình ra được, bằng không hắn ta không chịu được, thật buồn bực!
Thế tử thầm nhủ, có cơ hội hắn ta nhất định phải cho người kia một bài học!
Thế tử uống thêm mấy ly rượu, hắn ta không chịu nổi những lời châm biếm của mọi người nữa nên bèn rời khỏi Bách Hoa Phường, bộ dáng trông cực kì nhếch nhác.
Hắn ta đến một tửu lâu, ngồi trên lầu uống rượu cho bớt bực mình.
Lúc bấy giờ, một chiếc xe ngựa sang trọng đi ngang qua ở bên dưới.
Thế tử trông xe ngựa mà ngưỡng mộ không thôi, xe ngựa mà chẳng khác gì một căn phòng nhỏ được kéo bởi hai con ngựa Đại Uyên, cảm giác chiếc xe ngựa này còn khí thế, hào hoa hơn cả xe ngựa ở Ký Bắc của hắn ta.
Hắn ta thầm nhủ trong lòng, đợi đến khi trở về mình cũng phải làm một chiếc như thế.
Đúng lúc đó, có một người trẻ tuổi thân mang y phục sang trọng nhảy xuống khỏi chiếc xe.
Gương mặt của hắn đoan chính, mày kiếm mắt sáng, trên người không có bất cứ thứ trang sức nào thừa thãi song thoạt nhìn lại khí vũ hiên ngang, cực kì phi phàm.
Thế tử lại được phen đố kị: “Tiểu nhị, người kia là ai?”
“Người đó chính là tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!”
“Hóa ra hắn chính là Lâm Bắc Phàm à!”
Thế tử không thể không thừa nhận tên trạng nguyên trước mắt này đẹp thật.
Song cũng chỉ đẹp một chút xíu mà thôi.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm vươn tay đỡ một nữ tử đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn xuống xe ngựa.
Trông thấy nữ tử tuyệt sắc kia, thế tử không khỏi động lòng: “Tiểu nhị, nữ tử kia là ai thế?”
“Khởi bẩm công tử, đó là thê tử của trạng nguyên! Nàng từng là Sư Sư cô nương – đệ nhất hoa khôi nổi danh chốn kinh thành, sau này nàng đã đi theo trạng nguyên, ở nhà giúp chồng dạy con, khó mà gặp mặt nàng lắm!”
“Hóa ra nàng chính là Sư Sư cô nương à!”
Thế tử không thể không thừa nhận, Sư Sư cô nương rất đẹp, khó phân cao thấp với Mạc Như Sương trong lòng hắn ta.
Mà Sư Sư cô nương còn có một loại khí chất tri thư đạt lý, tiểu thư đài các, liếc mắt cái đã biết nàng là một người thích hợp để lấy làm vợ.
Song tiếc rằng đóa hoa yêu kiều kia đã bị cái tên Lâm Bắc Phàm hái mất, thật đáng hận!
“Hừ! Như Sương của ta vẫn đẹp hơn!”
“Trong mắt ta, Như Sương chính là người đẹp số một thiên hạ, chẳng ai có thể sánh được với nàng!”
Thế tử đã tự an ủi mình như vậy đấy, trong lòng hắn ta cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại giơ tay tới đỡ một nữ tử tuyệt mỹ khác xuống xe ngựa.
Thế tử trông thấy nữ tử đó mà ngây cả người!
Bởi lẽ hắn ta quen biết nữ tử này, đó chính là Như Sương cô nương – người trong lòng mà hắn ta hằng đêm nhớ mong.
Hắn ta khổ cực chạy tới kinh thành, mục đích chính là để gặp Mạc Như Sương.
Chẳng ngờ nàng lại xuất hiện bên trong xe ngựa của Lâm Bắc Phàm.
Khoan đã, hắn ta nhìn thấy gì thế này?
Hắn ta đã nhìn thấy… nhìn thấy Lâm Bắc Phàm dắt tay người mà hắn ta ngày đêm thương nhớ và đỡ nàng nhảy xuống xe ngựa.
Ấy thế mà hai người này lại… tay nắm tay!
Thế tử lập tức trở nên vô cùng kích động!
Kích động đến mức hai mắt hắn ta long sòng sọc!
Phải biết rằng từ trước đến nay hắn ta còn chưa từng nắm tay Như Sương cô nương!
Mỗi một lần hắn ta muốn đến gần nàng là lại bị nàng lảng tránh một cách lạnh lùng, lúc nào nàng cũng giữ khoảng cách với hắn ta.
Hơn nữa Lâm Bắc Phàm còn là một nam tử xa lạ, hắn muốn tới gần nàng là điều vô cùng khó khăn!
Song hiện tại, Lâm Bắc Phàm lại đang nắm tay Như Sương cô nương!
Ấy thế mà Như Sương cô nương còn chẳng từ chối!
Đã thế nom gò má hồng hào của nàng còn vương chút xấu hổ, thấp thoáng lộ vẻ yêu thích…
“Tên khốn khiếp này!” Thế tử tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hắn ta cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, hắn ta bị cắm sừng rồi, sừng cao hai mét.
Hiện giờ hắn ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng người trong lòng Như Sương cô nương chính là cái tên khốn khiếp kia!
Bằng không một nữ tử băng thanh ngọc khiết như nàng chắc chắn sẽ từ chối tiếp xúc với hắn!
“Tên khốn khiếp này có điểm nào tốt đâu cơ chứ, tại sao Như Sương cô nương lại yêu hắn mà không yêu ta?” Thế tử thầm kêu gào một cách không cam lòng.
Thế những sau khi suy nghĩ kĩ lại, hắn ta bỗng thấy bi thương khi nhận ra Lâm Bắc Phàm hơn hắn ta ở mọi mặt!
Hắn tài giỏi hơn hắn ta, tướng mạo đẹp hơn hắn ta, giàu có hơn hắn ta…
Trừ cái thân thế này ra thì thế tử hoàn toàn lép vế trước Lâm Bắc Phàm!
Cứ nghĩ đến chuyện này là thế tử lại càng tức giận hơn, hắn ta quát: “Các ngươi đi đánh tên khốn khiếp Lâm Bắc Phàm kia một trận cho ta!”
Mọi người tỏ vẻ sợ sệt: “Công tử, không thể được đâu ạ!”
Cơn giận của thế tử lại càng bành trướng: “Sao lại không được? Hắn đã cướp cả nữ nhân của ta rồi, trên đầu ta đang mọc một đống sừng đây này, tại sao ta không thể tẩn cho hắn một trận để mà hả giận?”
Bình luận facebook