-
Chương 346-350
Chương 346 Thần khúc
Tất cả mọi người lập tức lặng ngắt như tờ!
Trong lòng ai nấy đều dấy lên nỗi lo lắng.
Khoảng nửa nén hương sau, cuối cùng thì tiếng đàn cũng dừng lại, mọi người bừng tỉnh từ trong tiếng đàn du dương, trong lòng có chút tiếc nuối, khúc đàn này ngắn quá, không được thưởng thức thêm rồi.
"Một khúc [Cao Sơn Lưu Thủy] thật là hay!"
Nữ đế lớn tiếng khen ngợi: "Mặc dù cầm khúc này được lưu truyền rất rộng rãi, nhưng lại được ngươi biểu diễn thành một cảnh giới mới, đàn rất hay!"
"Đa tạ Đại Võ bệ hạ khen ngợi, tiểu sinh không dám nhận!"
Đinh Thiếu Kiệt khẽ mỉm cười, nhưng khó mà giấu được vẻ ngạo mạn trên gương mặt.
Khúc [Cao Sơn Lưu Thủy] này, đã được hắn ta đàn khoảng nghìn lần rồi! Không chỉ đạt tới đỉnh cao ở phương diện kỹ thuật!
Hơn nữa còn có thể dung hợp tâm tư tình cảm với tiếng đàn, dung hợp phong cảnh vào tiếng đàn, có gọi là thất truyền cũng không hề quá đáng!
Hắn ta không tin, kẻ khác có thể đàn hay hơn hắn ta! Có thể nói, hắn ta đã nắm chắc bàn thắng, ha ha!
"Lâm tế tửu, xin mời! Đến lượt ngươi rồi đấy!" Đinh Thiếu Kiệt vừa che giấu nụ cười vừa nói.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Thật sự đàn không tệ! Nhưng chỉ với khúc đàn này, mà ngươi cũng xứng xưng là đại gia sao?"
Đinh Thiếu Kiệt hơi nhíu mày, trong lòng hơi bất mãn.
Ở lĩnh vực nghệ thuật, trình độ kỹ thuật được chia thành ba trình độ là danh gia, đại gia và đại sư.
Danh gia, tức là tài nghệ ở một môn nghệ thuật nào đó đạt tới trình độ được mọi người tán thưởng, sẽ được coi là danh gia.
Đại gia, tức là sau nhiều năm luyện tập một môn nghệ thuật nào đó, đạt đến trình độ đỉnh cao, thì được coi là đại gia.
Đại sư, tức là đạt tới trình độ dùng kỹ thuật tạo ra nghệ thuật, là nhân vật giỏi giang có thể khai tông lập phái.
Hắn ta cảm thấy, với màn thể hiện vừa rồi của hắn ta, có xưng là đại sư cũng chẳng hề quá đáng. Nhưng người ta lại chỉ gọi hắn ta là "đại gia", rõ ràng là mạnh miệng lại hẹp hòi, không muốn công nhận thì có.
"Lâm tế tửu, mời ngươi! Để tiểu sinh xem xem, trình độ cầm nghệ của ngươi đạt tới cảnh giới nào!"
Đinh Thiếu Kiệt nói bằng giọng hơi châm chọc.
Lâm Bắc Phàm không trả lời, hắn bước từng bước lên sân thi đấu. Ánh mắt của mọi người cũng dần dần lo lắng theo.
Đây là ván đầu tiên Đại Võ ra sân, Lâm tế tửu là người đại diện cho cả linh hồn của Đại Võ. Nếu ván này mà thua, thì sự đả kích đối với Đại Võ quá to lớn. Bây giờ xem ra, khả năng thua rất lớn.
Phía Đại Viêm, tam hoàng tử Viêm Tinh Hà xòe chiếc quạt giấy ra, mỉm cười đầy đắc ý: "Lâm Bắc Phàm thua chắc rồi! Cầm nghệ của Thiếu Kiệt đã đạt tới trình độ đỉnh cao, xuất thần nhập hóa, cho dù Lâm Bắc Phàm đàn hay như thế nào đi chăng nữa, thì cùng lắm cũng chỉ ngang tài ngang sức mà thôi! Hơn nữa, Thiếu Kiệt đã lớn tiếng dọa người, bản cung không tin tâm lý của Lâm Bắc Phàm không bị ảnh hưởng! Một khi đã bị ảnh hưởng, thì chắc chắn sẽ phải thua, chẳng còn gì phải nghi ngờ!"
"Điện hạ nói có lý lắm!"
Phía Đại Viêm, bắt đầu bật cười ha hả, như thể đã nắm chắc phần thắng vậy.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã tới trước cây cổ cầm, sắc mặt hắn rất thản nhiên mà nói: "Sau đây, ta sẽ gảy một khúc [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu]! Đây là khúc đàn do ta tự sáng tác ra, mời các vị thưởng thức!"
Sau khi giới thiệu xong xuôi, hắn ngồi xuống, đặt hai tay trên dây đàn. Hắn không cần chuẩn bị gì cả, cứ thế trực tiếp biểu diễn.
Mới gảy được mấy tiếng đàn, mọi người đã cảm thấy run rẩy, như thể bị một luồng sức mạnh không tên cuốn lấy linh hồn trong người vậy.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có một luồng khí tức hào hùng tráng lệ, áp đảo như mây trời, cuộn tới như cơn sóng mãnh liệt ngoài biển khơi!
Hết đợt này đến đợt khác như thủy triều lên xuống, trời cao biển rộng, chí khí ngút trời! Mọi người cứ như thể bị cuốn vào trong sóng biển, theo cơn sóng biển mà cuồn cuộn!
Mà lại như thể đã rời khỏi biển sóng, đứng bên trên lớp tảng đá cao cao, quay lưng lại với mặt trời đỏ hồng, nhìn thấy thủy triều lên xuống, nhìn thấy ánh nắng hoàng hôn, nhìn thấy gió thổi mây vần, nhìn thấy dòng nước va vào hai bên bờ, trong lòng tràn ngập chí khí hào hùng, hoài bão mở rộng bao la!
Đồng thời, giữa đất trời chỉ có duy nhất một người, không khỏi sinh ra cảm giác bao la và tịch mịch!
Các loại chuyện xưa trong quá khứ và hồng trần thế tục như thể đã bị sóng biển xối sạch, chỉ còn lại một vạt nắng chiều, và một tiếng cười lớn!
Người trẻ tuổi nghe khúc đàn này trong lòng dào dạt hào khí, chỉ hận không thể rút kiếm xông vào giang hồ, cầm bút bước vào triều đình.
Người lớn tuổi nghe khúc đàn này, lại lã chã rơi lệ.
Các loại hồi ức, cứ như làn khói thoang thoảng, bị sóng cát xóa tan.
"Chuyện này, chuyện này... đây là khúc đàn gì vậy? Hào hùng như thế, lại cảm động như thế?"
Còn phía người đại diện của Đại Viêm, lúc này đều đã khiếp sợ mà nhìn Lâm Bắc Phàm gảy đàn. Tam hoàng tử của Đại Viêm hốt hoảng mà nói: "Không ngờ hắn lại có thể đàn ra thần khúc như vậy ư?"
Chương 347 Tiếng hát động giang sơn
Đinh Thiếu Kiệt không thể tin nổi tất cả những chuyện này, lắc đầu quầy quậy: "Không thể nào! Không thể nào như vậy được!"
Cùng lúc ấy, khúc đàn này cũng vọng ra bên ngoài.
Người dân nghe xong, cả người run rẩy, hào khí trong lòng dâng lên, không nhanh cũng không chậm.
"Đây là khúc nhạc gì vậy, tại sao ta chưa từng nghe vậy?"
"Đây là một khúc đàn mới đấy!"
"Hơn nữa, không giống với cầm khúc đầy bi thương trước đó! Khúc nhạc này tràn ngập khí thế hào hùng, chí khí ngút trời, đây là một khúc nhạc dành cho anh hùng! Thật êm tai!"
"Đúng vậy, nghe thật thú vị! Lão phu thấy được nước sông cuồn cuộn, tuôn trào vào biển trong khúc nhạc này đấy!"
"Lão phu thấy được giang hồ, đây chẳng phải chính là dáng vẻ của giang hồ hay sao?"
"Đây mới là khúc nhạc mà nam nhân nên nghe, mang theo hơi thở hào hùng, lão phu thật muốn hét lớn một tiếng!"
"Đừng có hò hét lung tung, nghe cho kỹ đi!"
Trong nửa nén hương, màn biểu diễn của Lâm Bắc Phàm kết thúc. Mãi một lúc sau, mọi người mới hồi phục tinh thần. Nữ đế hỏi: "Ái khanh, hết rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm: "Hết rồi!"
Nữ đế vẫn chưa đã ghiền, nói với giọng tràn ngập tiếc nuối: "Nhanh như thế mà đã hết rồi sao!"
Lâm Bắc Phàm: "Bệ hạ, đã qua nửa nén hương rồi mà!"
"Mặc dù đã qua nửa nén hương, nhưng nghe xong rồi vẫn muốn nghe tiếp! Khúc nhạc này, không giống những cầm khúc xưa giờ, những cầm khúc bình thường đều có vẻ buồn bã nhẹ nhàng, không được phóng khoáng cho lắm! Còn khúc đàn này lại khiến người ta cảm thấy mới mẻ, mạnh mẽ hào hùng, vô cùng bao la, tràn ngập khí thế hào hiệp, là khúc nhạc của anh hùng, là khúc nhạc của đại trượng phu! Không hổ danh Thương Hải Nhất Thanh Tiếu!”
Nữ đế khen ngợi.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Đa tạ bệ hạ đã khích lệ!"
"Nhưng mà, ta luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó!"
"Thiếu lời nhạc!"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
Ánh mắt nữ đế sáng lên, vội nói: "Đúng vậy! Đúng là thiếu lời nhạc! Vì đây là cầm khúc, nên số người biết đàn khúc nhạc này sẽ không nhiều! Nhưng có lời nhạc rồi thì không còn như vậy nữa, mọi người đều có thể hát theo, thể hiện tâm tư! Đặc biệt là khi các đại anh hùng, đại hào kiệt hát lên, mới có thể thể hiện được khí độ phóng khoáng của họ!"
"Bệ hạ nói rất có lý!"
Vị đại tướng quân ngồi bên cạnh cười nói: "Thật ra, vừa rồi lão thần đã muốn hát theo rồi! Nhưng chỉ có nhạc mà không có lời, nên mặc dù hào khí đã dâng đến tận ngực, mà thật sự không biết phải thể hiện ra như thế nào, giữ lại trong lòng thật sự rất khó chịu! Nếu có thể biến nó thành một bài hát, thì thật sự rất tuyệt diệu!"
"Khúc nhạc hay thì phải có lời nhạc ý nghĩa, mới có thể bổ trợ lẫn nhau!"
Mọi người liên tục lên tiếng.
"Ái khanh, khúc nhạc này do ngươi sáng tác, vậy thì nên do ngươi sáng tác lời! Trẫm tin rằng với tài hoa của ngươi, nhất định có thể viết nên lời nhạc hay nhất! Để khúc [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu] này sẽ vang danh thiên hạ!"
Nữ đế giao nhiệm vụ xuống.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Bệ hạ, thật ra lời nhạc, thần đã sớm nghĩ ra rồi!"
"Thì ra là đã có lời rồi sao?"
Ánh mắt nữ đế sáng lên, vội giục: "Mau hát đi."
"Vâng, bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm lại ngồi xuống trước cây đàn một lần nữa.
Hai bàn tay hắn đặt lên dây đàn, dưới sự mong đợi của mọi người, vừa gảy khúc [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu] vừa hát vang.
"Biển xanh cười một tiếng, sóng, sóng dạt dào đôi bờ."
"Chìm nổi theo sóng, mãi nhớ ngày hôm nay."
"Trời xanh cười một tiếng, thế sự chìm nổi tựa sóng triều."
"Ai thắng ai thua, chỉ trời xanh mới biết."
Khi tiếng ca vang lên, mọi người liền cảm nhận được một luồng khí thế hào hùng mạnh mẽ ập tới.
Da đầu tê rần, cả người run lên, đến cả linh hồn cũng đang run rẩy, như thể dẫn dụ tất cả dã tâm và chí khí từ sâu trong nội tâm của bọn họ ra bên ngoài vậy. Trong lồng ngực ấp ủ một luồng hào khí, không nhanh cũng không chậm.
Nhưng, mọi người đều kiềm chế lại.
Dù sao thì hiện giờ cũng đang trong lúc thi văn, nữ đế và văn võ bá quan đều đang quan sát, nhất định phải tuân thủ đúng phép tắc.
Nhưng mà, bọn họ đã đánh giá thấp sức hút của khúc nhạc này rồi.
Theo giọng hát vang vọng của Lâm Bắc Phàm, khí thế hào hùng như từng cơn sóng lớn, hết đợt này đến đợt khác, điên cuồng bao bọc lấy, xối sạch cả người, hào khí trong lòng không chỉ không giảm bớt, mà còn dần dần tích tụ thêm.
Mãi đến cuối cùng, toàn bộ trút xuống, đã trút xuống là không thể cản lại được!
Đến rồi!
Khi ấy cơ hội cuối cùng cũng đến!
Lâm Bắc Phàm cười lớn: "La... la..."
Đầu tiên là các vị tướng quân có mặt ở đây, không nhịn được mà cao giọng hát theo.
"La... la..."
Tiếp theo là các vị văn thần, không còn rụt rè nữa, cùng hát vang theo.
"La... la..."
Cuối cùng, tất cả mọi người đều cùng nhau hát vang.
Ở phía bên ngoài, các lão bách tính đã sớm không nhịn nổi nữa, nghe tiếng nhạc vọng ra, bọn họ liền bắt chước hát theo.
Mãi tới cuối cùng, khi Lâm Bắc Phàm ngân dài một tiếng, toàn dân cùng nhau hát vang!
Cả trong và ngoài sân thi đấu, đều vang lên một tiếng hát đồng nhất!
"La..."
"La..."
Không ngờ lại có khí thế nuốt chửng trời đất, tựa như giang sơn!
Chương 348 Kiên quyết nhận thua
Nữ đế lắng nghe tiếng hát đồng nhất vang vọng khắp sân, trong lòng vô cùng kích động, cảm động đến mức nước mắt vui mừng chực trào ra.
Đại Võ của bọn họ, đã bao giờ được phấn chấn động lòng người như vậy? Đã bao giờ chung sức đồng lòng như vậy?
Nếu có thể làm quân thần đồng lòng, quân dân đồng lòng, thần dân đồng lòng, trên dưới một lòng, thì làm sao mà Đại Võ bọn họ không thịnh cho được nào?
Đại Võ của bọn họ, làm sao có thể suy yếu được đây?
Ánh mắt của nữ đế, không khỏi cảm thấy chàng trai đang hát vang giữa sân thi đấu thật hợp mắt. Chính hắn, đã mang đến hy vọng cho Đại Võ!
Chúng ta, sẽ có hy vọng thôi!
Hát xong một lượt, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục hát.
Vì giai điệu đơn giản, lời bài hát lại dễ thuộc, nên sau khi hát một lần mọi người đều nhớ cả.
Biết hát rồi, mọi người trực tiếp hô hào theo Lâm Bắc Phàm, lần sau lại càng đông hơn người trước, át đi cả tiếng hát của hắn, khiến Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên cảm thấy như thể hắn đang mở một buổi nhạc hội, chỉ là bọn họ không trả tiền cho hắn mà thôi.
Cùng lúc đó, phía người đại diện của Đại Viêm bị tiếng ca bao trùm, như thể đang ngồi trên bàn chông, cổ họng như nghẹn lại, sau lưng như bị gai đâm..."
Bọn họ cũng rất muốn hát theo, trong lòng bọn họ cũng dâng trào khí phách, muốn giải tỏa ra bên ngoài!
Nhưng bây giờ mà hát theo thì có thích hợp hay không đây? Dù sao thì đây cũng là bài hát của đối thủ mà!
Nếu bọn họ hát theo, thì chẳng phải sẽ làm cho thanh thế của đối phương càng vang dội hơn hay sao? Cho nên, đành phải cố gắng kiềm chế.
Nhưng thần khúc thì vẫn là thần khúc, cuối cùng cũng có người không nhịn nổi nữa: "Giang sơn cười, mưa bụi xa xăm..."
Tam hoàng tử quay đầu sang bên trái, vẻ mặt hầm hầm, quát: "Đừng hát nữa, câm miệng cho bản cung."
"Nhưng mà, lão thần không kiềm chế nổi..."
"Phải kiềm chế cho bản cung, muốn hát thì để về rồi hãy hát!"
"Vâng, điện hạ!"
Lúc này, ở phía bên phải của tam hoàng tử, lại vang lên tiếng hát rõ ràng: "Gió mát mỉm cười, cuối cùng chuốc lấy cô đơn..."
Tam hoàng tử đen mặt quay đầu lại: "Câm miệng cho bản cung!"
"Nhưng mà điện hạ, ta..."
"Còn nói nhảm câu nào nữa, nghiêm trị không tha!"
"Vâng, điện hạ!"
Đúng lúc đó, những người ở phía sau tam hoàng tử: "La la la..." Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà: "Trời ạ!"
Bài hát này, có độc!
Thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn, bài hát hay cuối cùng cũng kết thúc, mọi người vẫn chưa thôi tiếc nuối.
Nếu không phải còn phải thi đấu, thì tất cả mọi người đều muốn chạy ra bên ngoài mà gào lên mấy lần.
Nữ đế vỗ tay mà cười lớn: "Một khúc nhạc hay! Một lời ca hay! Khúc nhạc hay kết hợp với ca từ ý nghĩa, tốt lắm! Hay cả trẫm nghe xong, cũng không nhịn nổi mà hát vang! Lâm ái khanh, bài hát này của ngươi, chắc chắn sẽ trở thành bài hát kinh điển, lưu danh mấy đời!"
"Cảm ơn bệ hạ đã tán thưởng!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
"Ái khanh, nếu ngươi đã có cầm nghệ như thế, sao lại không nói sớm?"
Trong giọng nói của nữ đế có vài phần oán giận.
Nếu ngươi sớm thể hiện cầm nghệ này ra, thì mọi người đã chẳng phải lo lắng rồi.
"Bệ hạ, thần không nói, sở dĩ là vì thần cảm thấy, chút cầm nghệ này thật chẳng đáng được nhắc đến!"
"Cầm nghệ như thế, mà vẫn không đáng được nhắc tới sao?"
Mọi người bối rối.
Lâm Bắc Phàm nói một cách khiêm tốn: "Đúng vậy, đàn có hay, thì cũng chỉ là trò nhỏ nhoi mà thôi, chắng có tác dụng gì với dân với nước, cho nên vi thần cũng không để ý luyện tập cầm nghệ cho lắm! Nếu không phải hôm nay phải so tài, thần cũng quên mất mình còn có chút tài nghệ này ấy chứ! So với các tài năng khác của thần, thật sự chẳng đáng nhắc tới!"
Mọi người im lặng không nói gì, ngươi đang khiêm tốn đấy à? Rõ ràng là đang dùng cách khác để khoe khoang thì có!
Nhưng suy nghĩ một cách kỹ càng thì lại nhận ra rằng hắn nói rất đúng!
Hắn là siêu cấp đại tài tử đỗ đầu tam nguyên, thuận miệng đọc một câu cũng có thể biến thành một bài thơ lưu danh thiên cổ, thuận tay viết cũng biến thành một lời lưu danh thiên cổ!
Hơn nữa còn có thể được ăn sung mặc sướng, xoay chuyển càn khôn, từng bước thăng tiến trên chốn quan trường!
Cũng chưa từng thấy hắn đánh đàn bao giờ!
Người có tài, luôn tự do phóng khoáng như vậy!
Lúc này, ánh mắt của nữ đế nhìn về phía Đinh Thiếu Kiệt, cười nói: "Đinh thám hoa, ngươi cảm thấy, ván này ai thua, ai thắng vậy?"
Đinh Thiếu Kiệt chắp tay, khóe miệng cay đắng: "Tất nhiên là... Lâm tế tửu thắng rồi!"
Mặc dù hắn ta rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đang ở trước mắt, tất cả mọi người cũng đã nghe thấy nhìn thấy, cầm nghệ của người ta hoàn toàn không hề thua kém hắn ta, thậm chí còn giỏi giang hơn hắn ta vài phần.
Hơn nữa, người ta biểu diễn một khúc nhạc tự sáng tác, mà lại kinh điển đến như thế, có điểm cộng không nhỏ.
Cho nên, Lâm Bắc Phàm đã thắng rồi!
"Được!"
Nữ đế gật đầu với vẻ hài lòng: "Tam hoàng tử Đại Viêm, Đinh thám hoa đã chịu thua rồi, ngươi phái người khác ra so tài đi!"
Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà đứng dậy, khóe miệng cũng rất cay đắng: "Bệ hạ Đại Võ, không cần đâu, ván này Đại Viêm bọn ta nhận thua!"
Đinh Thiếu Kiệt đã là người đàn giỏi nhất trong đám bọn họ rồi. Đến cả hắn ta mà còn thua, thì những kẻ khác ra trận có ích lợi gì đâu cơ chứ?
Hơn nữa, muốn vượt qua Lâm Bắc Phàm, ngoài việc phải có cầm nghệ đỉnh cao như hắn ra, thì nhất định phải đàn được một khúc nhạc không thua kém gì khúc nhạc kinh điển tự sáng tác[Thương Hải Nhất Thanh Tiếu], nếu không thì vẫn phải nhận thua mà thôi!
Một khúc nhạc kinh điển đâu thể dễ dàng sáng tác như vậy được cơ chứ?
Cho nên, thế thua đã định, hà tất phải tiếp tục tự rước lấy nhục? Nghĩ vậy, trong lòng hắn ta hơi khó chịu.
Chương 349 Cho ngươi biết thế nào là hủy diệt
Bọn họ đến đây với tâm thế đắc ý, tưởng rằng có thể thắng ngay trận đầu, không ngờ mới trận đầu tiên mà đã thua, thua đến nỗi tan tác tơi bời.
Giống như một cái tát thật mạnh, giáng xuống mặt bọn họ đau rát!
Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sau đó vẫn còn rất nhiều trận so tài khác, trận sau thắng là ổn rồi!
Bọn họ có nhiều thiên tài như thế, không tin không thể thắng nổi!
Nghĩ đến đây, trong lòng tam hoàng tử lại một lần nữa tự tin hẳn.
"Được thôi! Nếu Đại Viêm đã chịu thua, vậy thì không cần phải đấu cầm nữa!"
Nữ đế vô cùng vui vẻ mà nói: "Trẫm trịnh trọng tuyên bố: Ván thi đánh đàn trong phần thi văn, Đại Võ thắng!"
Văn võ bá quan phấn chấn hẳn!
Tin tốt nhanh chóng truyền ra khỏi sân thi đấu.
"Tin mừng đây! Ván thi đánh đàn đầu tiên trong phần thi văn, tế tửu Lâm Bắc Phàm ra trận đại diện cho Đại Võ, dùng khúc nhạc tự sáng tác [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu], chiến thắng đại diện của Đại Viêm, thắng ván đầu tiên trong phần thi văn!"
Người dân cũng phấn chấn hẳn lên.
"Ván thi văn đầu tiên thắng rồi!"
"Thì ra khúc nhạc vừa rồi tên là [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu], do Lâm tế tửu đàn hát!"
"Ta đã nói rồi mà, ai lại có tài như vậy cơ chứ, nếu là Lâm tế tửu thì không có gì bất ngờ rồi!"
"Đại Võ chúng ta, thắng trận đầu tiên! Ha ha!"
Ván thi văn thứ hai cũng nhanh chóng bắt đầu.
Trong sân thi đấu, người dẫn chương trình lớn tiếng tuyên bố.
"Ván thứ hai trong phần thi văn, đấu cờ!"
"Mời mỗi bên phái ra một vị kỳ thủ, tham gia đánh cờ! Người thắng ở lại, người thua lui ra! Tới khi nào cả năm kỳ thủ của một bên đều thua, thì cuộc so tài kết thúc! Phía nào vẫn còn người ở lại, thì phía đó thắng cuộc!"
Trong nhóm người đại diện cho Đại Viêm.
"Đường Dung, trong đám người chúng ta, kỳ nghệ của ngươi là giỏi nhất, hơn nữa tâm tính của ngươi cũng ổn định, không bị chuyện bên ngoài làm phiền! Cho nên ván này ngươi đi đi, thay chúng ta mở đầu tốt đẹp!"
Tam hoàng tử chỉ đạo.
"Vâng, điện hạ!"
Đường Dung chắp tay, ngẩng đầu bước ra bên ngoài. Phía bên Đại Võ, người đại diện lại là...
Tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!
Đám người phía Đại Viêm đều sửng sốt, Đường Dung hỏi: "Lâm tế tửu, ván thứ hai này cũng do ngươi ra trận trước sao?"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt mà nói: "Đúng vậy! Đã lâu rồi ta không chơi cờ, đột nhiên ngứa tay, nên không nhịn nổi muốn đấu trước, kính mong các vị thông cảm cho, thấu hiểu cho nhé!"
"Được đánh cờ với Lâm tế tửu, là vinh hạnh của ta!"
Trong ánh mắt Đường Dung phát ra một tia chiến ý.
Trước đó, hắn toàn thắng ở ván so tài cầm nghệ, làm suy giảm sự kiêu ngạo của Đại Viêm bọn họ, nhất định mình phải chiến thắng!
"Lâm tế tửu, mời!"
"Đường trạng nguyên, mời ngươi!"
Một bàn cờ lớn được treo lên trên sân thi đấu, dùng để biểu diễn kỹ thuật đánh cờ của hai người. Bên ngoài sân thi đấu, cũng có một bàn cờ lớn được treo lên.
"Ván thi văn thứ hai, đấu cờ, bắt đầu ngay bây giờ!"
"Hiệp đầu tiên, do trạng nguyên lang của Đại Viêm, Đường Dung, quyết đấu với trạng nguyên lang của Đại Võ, tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm tế tửu!"
"Đường Dung dùng cờ màu đen, Lâm Bắc Phàm dùng cờ màu trắng!"
Người dân đều hào hứng hẳn lên.
"Đây là trận quyết đấu giữa trạng nguyên lang của hai nước đấy!"
"Ván cờ này thú vị đây, thật mong đợi quá!"
"Không cần phải nói nhiều, chắc chắn Lâm tế tửu sẽ thắng!"
Lúc này, hai người Lâm Bắc Phàm đã nhận lấy những quân cờ đen trắng, bắt đầu vào trận. Bên cạnh có một cái đồng hồ cát, dùng để tính giờ.
Trước khi cát trong đồng hồ chảy hết, nhất định phải đi một nước cờ, nếu không sẽ tính là thua.
Đường Dung - người đại diện của Đại Viêm giữ vẻ mặt nghiêm túc, cau mày đăm chiêu, đi bước cờ nào cũng phải suy nghĩ rất lâu, dùng hết gần như toàn bộ thời gian, tốc độ rất chậm, nhưng lại rất chắc chắn.
So với hắn ta, Lâm Bắc Phàm lại ung dung ra mặt.
Gần như là ngay khi Đường Dung vừa đi một nước cờ, Lâm Bắc Phàm liền đi thêm một nước cờ ngay lập tức, không hề có chút do dự.
Cứ mấy lần liên tục như thế, Đường Dung cũng phải sửng sốt: "Lâm tế tửu, ngươi không xem thế cờ ra sao ư?"
"Xem chứ!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
"Nếu có xem, tại sao lại đánh nhanh như vậy?"
"Bởi vì mỗi nước cờ mà ngươi đặt xuống, ta đều biết cả!"
"Ngươi... làm sao mà ngươi biết được?"
"Ngươi có biết Alpha không?"
Đường Dung nhíu mày: "Alpha là cái gì..."
"Không biết là được!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười với vẻ thần bí, thế hệ sau này đã sớm nghiên cứu triệt để về cờ vây rồi!
Trong đó, trí tuệ nhân tạo Alpha chính là thứ tổng hợp về quy tắc cờ vây! Hầu như không ai có thể thắng nổi Alpha!
Mặc dù Lâm Bắc Phàm không phải trí tuệ nhân tạo Alpha, nhưng trước khi xuyên không hắn cũng khá thích chơi cờ vây, nên đã sớm thuộc lòng đường đi nước bước khi đánh cờ vây, có thể hạ bút thành văn, hơn nữa hắn dung hợp nhiều tiêu bản nhân vật, não bộ được mở mang nhiều đến mức có thể so với máy tính.
Như vậy, hắn chính là một Alpha phiên bản cổ đại!
"Đường trạng nguyên, cố gắng mà đánh cờ của ngươi đi, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết... thế nào gọi là sự hủy diệt của Alpha!"
Chương 350 Nhàn nhã quá
Đường Dung lại chau mày.
Hắn ta không biết phép Alpha mà Lâm Bắc Phàm nói có nghĩa là gì nên đành không nghĩ nữa, hạ cờ một cách nghiêm túc.
Hắn ta giữ trạng thái bình ổn, không vội vàng, đi những nước cờ ổn định.
Còn Lâm Bắc Phàm thì vẫn tốc độ như cũ. Hắn đánh rất nhanh, đến cả trọng tài ở bên cạnh còn chưa kịp lật đồng hồ cát đã thấy Lâm Bắc Phàm hạ cờ, mọi người ai cũng nhìn đến mức ngây ngốc.
“Có một nước cờ như vậy sao?”
“Đánh nhanh quá, Lâm tế tửu còn chẳng nhìn thế cờ nữa?”
“Đây không phải trò trẻ con đâu!”
Nữ đế ngồi trên long ỷ cũng thấy sốt ruột, đó giờ nàng chưa thấy ai chơi cờ như vậy cả!
Nàng thầm nghiến răng, cái tên khốn khiếp này, hắn lại định thu lợi từ Đại Viêm đấy à? Mà nếu có vậy thật thì hắn cũng phải giả bộ cho giống một chút đi chứ, đánh chậm thôi, toát thêm vài giọt mồ hôi nữa?
Bằng không đến lúc thua thì ta phải dọn dẹp tàn cuộc cho ngươi thế nào hả?
Song dần dần khi thế cờ hiện rõ hơn, mọi người phát hiện, dù Lâm Bắc Phàm đánh rất nhanh song đường đi nước bước của hắn đều vô cùng hợp lý, tiến hay lùi đều có lý do của nó, mỗi một nước cờ đều chắc chắn vô cùng.
Thậm chí hắn còn phô diễn một vài “chiêu” rất tuyệt khiến người ta phải đập bàn khen hay. Thế nên mọi người ai cũng bình tĩnh lại, tiếp tục xem đánh cờ.
Thế nhưng giờ thì đến lượt Lâm Bắc Phàm mất bình tĩnh, lâu la quá!
Đối thủ của hắn đánh cờ rất lề mề!
Mỗi một khi hạ cờ là hắn lại phải đợi cát trong đồng hồ chảy hết thì đối thủ mới đánh.
Thời gian đợi này cũng phải gần một phút. Mà trong một phút thì có thể làm những gì?
Trong một phút có thể làm rất nhiều chuyện đấy!
Một người trẻ tuổi đến từ thế giới hiện đại, biết rất rõ thời gian là vàng là bạc, là sinh mệnh của con người như hắn không thể chịu được việc lãng phí thời gian như thế này.
Nếu như có điện thoại, chắc chắn hắn sẽ lôi ra nghịch.
Song tiếc rằng hắn chỉ có thể ở nguyên tại chỗ. Lâm Bắc Phàm khó chịu vô cùng, hắn có hơi đứng ngồi không yên.
Trọng tài ngồi bên cạnh tò mò hỏi: “Tế tửu đại nhân, đại nhân thấy không khỏe sao?”
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Ta rất khỏe! Chỉ là hắn ta đánh chậm quá, ta phải đợi nên hơi khó chịu!”
Khóe miệng trọng tài giật giật.
Không phải hắn ta đánh chậm mà là đại nhân đánh nhanh quá đấy!
Người khác đánh cờ phải suy đi tính lại, đi một nước phải nghĩ ba nước, thậm chí là ba mươi bước nên mới tốn nhiều thời gian như vậy.
Đôi khi gặp phải đối thủ trong giới chơi cờ còn có thể đợi cả vài năm chỉ vì một nước cờ tiếp theo.
Còn đại nhân thì hay rồi, đến thời gian cát chảy trong đồng hồ cát thôi mà cũng không đợi được.
Ngồi được một lúc, Lâm Bắc Phàm lại không nhịn được mà hỏi: “Triệu đại nhân, ngồi thế này khó chịu quá, bản quan có thể đi lại không?”
Khóe miệng trọng tài giật giật: “Được chứ! Nhưng mà không được rời khỏi trường diễn võ, không được thì thầm gian lận với người khác, cũng không được to tiếng ảnh hưởng đến đối thủ!”
“Đa tạ Triệu đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đứng dậy và đi tới chỗ bách quan trong triều. Nữ đế lấy làm lạ hỏi: “Ái khanh, ngươi đang…”
“Bệ hạ, Đường trạng nguyên đánh cờ chậm quá nên thần không chịu được! Thần xin về ăn chút đồ đã!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Mọi người sững sờ, mặc dù đấu văn với nhau không có quy định không được đi lại, không được ăn uống, song đây là lần đầu tiên mọi người trông thấy có người làm như vậy, nhất là lúc đang đánh cờ vây, chẳng lẽ hắn không sợ phân tâm sao?
Lâm Bắc Phàm chẳng buồn quan tâm mọi người nghĩ thế nào, chỉ cần không vi phạm quy tắc thì chẳng ai làm gì được hắn.
Khi Lâm Bắc Phàm quay trở lại, trong tay hắn ôm một đống hoa quả, một chút điểm tâm, còn có một ấm trà lạnh, có thể nói là “thắng lợi trở về”.
Đường Dung vừa mới hạ cờ xong, hắn ta ngỡ ngàng: “Lâm tế tửu, ngươi đang…”
Lâm Bắc Phàm trách: “Chẳng phải do ngươi hay sao? Đi có nước cờ thôi mà cứ lề mà lề mề, làm ta đói meo cả bụng nên ta mới đi ăn chút gì đó! Đường trạng nguyên, ngươi có muốn ăn không?”
“Không cần đâu, Lâm tế tửu cứ tự nhiên!”
Đường Dung cười thầm trong lòng, đây chính là một chiêu ngoài bàn cờ, thông qua việc mời ăn để khiến hắn ta phân tâm, hắn ta mới không bị ảnh hưởng nhé!
Thế là Đường Dung lại tiếp tục vùi đầu nghiêm túc chơi cờ.
Lâm Bắc Phàm thì bắt đầu hưởng thụ, hắn ăn điểm tâm, uống trà, trông vô cùng thư thái.
Ăn no xong, hắn lại lật cuốn sách trong tay ra chậm rãi đọc. Song đồng thời, hắn cũng không quên hạ cờ!
Tốc độ vẫn nhanh như cũ!
Nữ đế các bách quan văn võ trong triều trông thấy cảnh tượng này bèn lắc đầu cảm thán. Kiêu ngạo quá rồi!
Người khác tập trung đánh cờ, còn hắn lại vừa đánh vừa làm việc riêng, hắn không coi người ta ra gì đúng không?
Như thế há chẳng phải quá coi thường đối thủ, mọi người nhìn mà chỉ muốn đập cho Lâm Bắc Phàm một trận! Trông sắc mặt đại biểu bên Đại Viêm cũng chẳng tốt là bao!
Tất cả mọi người lập tức lặng ngắt như tờ!
Trong lòng ai nấy đều dấy lên nỗi lo lắng.
Khoảng nửa nén hương sau, cuối cùng thì tiếng đàn cũng dừng lại, mọi người bừng tỉnh từ trong tiếng đàn du dương, trong lòng có chút tiếc nuối, khúc đàn này ngắn quá, không được thưởng thức thêm rồi.
"Một khúc [Cao Sơn Lưu Thủy] thật là hay!"
Nữ đế lớn tiếng khen ngợi: "Mặc dù cầm khúc này được lưu truyền rất rộng rãi, nhưng lại được ngươi biểu diễn thành một cảnh giới mới, đàn rất hay!"
"Đa tạ Đại Võ bệ hạ khen ngợi, tiểu sinh không dám nhận!"
Đinh Thiếu Kiệt khẽ mỉm cười, nhưng khó mà giấu được vẻ ngạo mạn trên gương mặt.
Khúc [Cao Sơn Lưu Thủy] này, đã được hắn ta đàn khoảng nghìn lần rồi! Không chỉ đạt tới đỉnh cao ở phương diện kỹ thuật!
Hơn nữa còn có thể dung hợp tâm tư tình cảm với tiếng đàn, dung hợp phong cảnh vào tiếng đàn, có gọi là thất truyền cũng không hề quá đáng!
Hắn ta không tin, kẻ khác có thể đàn hay hơn hắn ta! Có thể nói, hắn ta đã nắm chắc bàn thắng, ha ha!
"Lâm tế tửu, xin mời! Đến lượt ngươi rồi đấy!" Đinh Thiếu Kiệt vừa che giấu nụ cười vừa nói.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Thật sự đàn không tệ! Nhưng chỉ với khúc đàn này, mà ngươi cũng xứng xưng là đại gia sao?"
Đinh Thiếu Kiệt hơi nhíu mày, trong lòng hơi bất mãn.
Ở lĩnh vực nghệ thuật, trình độ kỹ thuật được chia thành ba trình độ là danh gia, đại gia và đại sư.
Danh gia, tức là tài nghệ ở một môn nghệ thuật nào đó đạt tới trình độ được mọi người tán thưởng, sẽ được coi là danh gia.
Đại gia, tức là sau nhiều năm luyện tập một môn nghệ thuật nào đó, đạt đến trình độ đỉnh cao, thì được coi là đại gia.
Đại sư, tức là đạt tới trình độ dùng kỹ thuật tạo ra nghệ thuật, là nhân vật giỏi giang có thể khai tông lập phái.
Hắn ta cảm thấy, với màn thể hiện vừa rồi của hắn ta, có xưng là đại sư cũng chẳng hề quá đáng. Nhưng người ta lại chỉ gọi hắn ta là "đại gia", rõ ràng là mạnh miệng lại hẹp hòi, không muốn công nhận thì có.
"Lâm tế tửu, mời ngươi! Để tiểu sinh xem xem, trình độ cầm nghệ của ngươi đạt tới cảnh giới nào!"
Đinh Thiếu Kiệt nói bằng giọng hơi châm chọc.
Lâm Bắc Phàm không trả lời, hắn bước từng bước lên sân thi đấu. Ánh mắt của mọi người cũng dần dần lo lắng theo.
Đây là ván đầu tiên Đại Võ ra sân, Lâm tế tửu là người đại diện cho cả linh hồn của Đại Võ. Nếu ván này mà thua, thì sự đả kích đối với Đại Võ quá to lớn. Bây giờ xem ra, khả năng thua rất lớn.
Phía Đại Viêm, tam hoàng tử Viêm Tinh Hà xòe chiếc quạt giấy ra, mỉm cười đầy đắc ý: "Lâm Bắc Phàm thua chắc rồi! Cầm nghệ của Thiếu Kiệt đã đạt tới trình độ đỉnh cao, xuất thần nhập hóa, cho dù Lâm Bắc Phàm đàn hay như thế nào đi chăng nữa, thì cùng lắm cũng chỉ ngang tài ngang sức mà thôi! Hơn nữa, Thiếu Kiệt đã lớn tiếng dọa người, bản cung không tin tâm lý của Lâm Bắc Phàm không bị ảnh hưởng! Một khi đã bị ảnh hưởng, thì chắc chắn sẽ phải thua, chẳng còn gì phải nghi ngờ!"
"Điện hạ nói có lý lắm!"
Phía Đại Viêm, bắt đầu bật cười ha hả, như thể đã nắm chắc phần thắng vậy.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã tới trước cây cổ cầm, sắc mặt hắn rất thản nhiên mà nói: "Sau đây, ta sẽ gảy một khúc [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu]! Đây là khúc đàn do ta tự sáng tác ra, mời các vị thưởng thức!"
Sau khi giới thiệu xong xuôi, hắn ngồi xuống, đặt hai tay trên dây đàn. Hắn không cần chuẩn bị gì cả, cứ thế trực tiếp biểu diễn.
Mới gảy được mấy tiếng đàn, mọi người đã cảm thấy run rẩy, như thể bị một luồng sức mạnh không tên cuốn lấy linh hồn trong người vậy.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có một luồng khí tức hào hùng tráng lệ, áp đảo như mây trời, cuộn tới như cơn sóng mãnh liệt ngoài biển khơi!
Hết đợt này đến đợt khác như thủy triều lên xuống, trời cao biển rộng, chí khí ngút trời! Mọi người cứ như thể bị cuốn vào trong sóng biển, theo cơn sóng biển mà cuồn cuộn!
Mà lại như thể đã rời khỏi biển sóng, đứng bên trên lớp tảng đá cao cao, quay lưng lại với mặt trời đỏ hồng, nhìn thấy thủy triều lên xuống, nhìn thấy ánh nắng hoàng hôn, nhìn thấy gió thổi mây vần, nhìn thấy dòng nước va vào hai bên bờ, trong lòng tràn ngập chí khí hào hùng, hoài bão mở rộng bao la!
Đồng thời, giữa đất trời chỉ có duy nhất một người, không khỏi sinh ra cảm giác bao la và tịch mịch!
Các loại chuyện xưa trong quá khứ và hồng trần thế tục như thể đã bị sóng biển xối sạch, chỉ còn lại một vạt nắng chiều, và một tiếng cười lớn!
Người trẻ tuổi nghe khúc đàn này trong lòng dào dạt hào khí, chỉ hận không thể rút kiếm xông vào giang hồ, cầm bút bước vào triều đình.
Người lớn tuổi nghe khúc đàn này, lại lã chã rơi lệ.
Các loại hồi ức, cứ như làn khói thoang thoảng, bị sóng cát xóa tan.
"Chuyện này, chuyện này... đây là khúc đàn gì vậy? Hào hùng như thế, lại cảm động như thế?"
Còn phía người đại diện của Đại Viêm, lúc này đều đã khiếp sợ mà nhìn Lâm Bắc Phàm gảy đàn. Tam hoàng tử của Đại Viêm hốt hoảng mà nói: "Không ngờ hắn lại có thể đàn ra thần khúc như vậy ư?"
Chương 347 Tiếng hát động giang sơn
Đinh Thiếu Kiệt không thể tin nổi tất cả những chuyện này, lắc đầu quầy quậy: "Không thể nào! Không thể nào như vậy được!"
Cùng lúc ấy, khúc đàn này cũng vọng ra bên ngoài.
Người dân nghe xong, cả người run rẩy, hào khí trong lòng dâng lên, không nhanh cũng không chậm.
"Đây là khúc nhạc gì vậy, tại sao ta chưa từng nghe vậy?"
"Đây là một khúc đàn mới đấy!"
"Hơn nữa, không giống với cầm khúc đầy bi thương trước đó! Khúc nhạc này tràn ngập khí thế hào hùng, chí khí ngút trời, đây là một khúc nhạc dành cho anh hùng! Thật êm tai!"
"Đúng vậy, nghe thật thú vị! Lão phu thấy được nước sông cuồn cuộn, tuôn trào vào biển trong khúc nhạc này đấy!"
"Lão phu thấy được giang hồ, đây chẳng phải chính là dáng vẻ của giang hồ hay sao?"
"Đây mới là khúc nhạc mà nam nhân nên nghe, mang theo hơi thở hào hùng, lão phu thật muốn hét lớn một tiếng!"
"Đừng có hò hét lung tung, nghe cho kỹ đi!"
Trong nửa nén hương, màn biểu diễn của Lâm Bắc Phàm kết thúc. Mãi một lúc sau, mọi người mới hồi phục tinh thần. Nữ đế hỏi: "Ái khanh, hết rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm: "Hết rồi!"
Nữ đế vẫn chưa đã ghiền, nói với giọng tràn ngập tiếc nuối: "Nhanh như thế mà đã hết rồi sao!"
Lâm Bắc Phàm: "Bệ hạ, đã qua nửa nén hương rồi mà!"
"Mặc dù đã qua nửa nén hương, nhưng nghe xong rồi vẫn muốn nghe tiếp! Khúc nhạc này, không giống những cầm khúc xưa giờ, những cầm khúc bình thường đều có vẻ buồn bã nhẹ nhàng, không được phóng khoáng cho lắm! Còn khúc đàn này lại khiến người ta cảm thấy mới mẻ, mạnh mẽ hào hùng, vô cùng bao la, tràn ngập khí thế hào hiệp, là khúc nhạc của anh hùng, là khúc nhạc của đại trượng phu! Không hổ danh Thương Hải Nhất Thanh Tiếu!”
Nữ đế khen ngợi.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Đa tạ bệ hạ đã khích lệ!"
"Nhưng mà, ta luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó!"
"Thiếu lời nhạc!"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
Ánh mắt nữ đế sáng lên, vội nói: "Đúng vậy! Đúng là thiếu lời nhạc! Vì đây là cầm khúc, nên số người biết đàn khúc nhạc này sẽ không nhiều! Nhưng có lời nhạc rồi thì không còn như vậy nữa, mọi người đều có thể hát theo, thể hiện tâm tư! Đặc biệt là khi các đại anh hùng, đại hào kiệt hát lên, mới có thể thể hiện được khí độ phóng khoáng của họ!"
"Bệ hạ nói rất có lý!"
Vị đại tướng quân ngồi bên cạnh cười nói: "Thật ra, vừa rồi lão thần đã muốn hát theo rồi! Nhưng chỉ có nhạc mà không có lời, nên mặc dù hào khí đã dâng đến tận ngực, mà thật sự không biết phải thể hiện ra như thế nào, giữ lại trong lòng thật sự rất khó chịu! Nếu có thể biến nó thành một bài hát, thì thật sự rất tuyệt diệu!"
"Khúc nhạc hay thì phải có lời nhạc ý nghĩa, mới có thể bổ trợ lẫn nhau!"
Mọi người liên tục lên tiếng.
"Ái khanh, khúc nhạc này do ngươi sáng tác, vậy thì nên do ngươi sáng tác lời! Trẫm tin rằng với tài hoa của ngươi, nhất định có thể viết nên lời nhạc hay nhất! Để khúc [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu] này sẽ vang danh thiên hạ!"
Nữ đế giao nhiệm vụ xuống.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Bệ hạ, thật ra lời nhạc, thần đã sớm nghĩ ra rồi!"
"Thì ra là đã có lời rồi sao?"
Ánh mắt nữ đế sáng lên, vội giục: "Mau hát đi."
"Vâng, bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm lại ngồi xuống trước cây đàn một lần nữa.
Hai bàn tay hắn đặt lên dây đàn, dưới sự mong đợi của mọi người, vừa gảy khúc [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu] vừa hát vang.
"Biển xanh cười một tiếng, sóng, sóng dạt dào đôi bờ."
"Chìm nổi theo sóng, mãi nhớ ngày hôm nay."
"Trời xanh cười một tiếng, thế sự chìm nổi tựa sóng triều."
"Ai thắng ai thua, chỉ trời xanh mới biết."
Khi tiếng ca vang lên, mọi người liền cảm nhận được một luồng khí thế hào hùng mạnh mẽ ập tới.
Da đầu tê rần, cả người run lên, đến cả linh hồn cũng đang run rẩy, như thể dẫn dụ tất cả dã tâm và chí khí từ sâu trong nội tâm của bọn họ ra bên ngoài vậy. Trong lồng ngực ấp ủ một luồng hào khí, không nhanh cũng không chậm.
Nhưng, mọi người đều kiềm chế lại.
Dù sao thì hiện giờ cũng đang trong lúc thi văn, nữ đế và văn võ bá quan đều đang quan sát, nhất định phải tuân thủ đúng phép tắc.
Nhưng mà, bọn họ đã đánh giá thấp sức hút của khúc nhạc này rồi.
Theo giọng hát vang vọng của Lâm Bắc Phàm, khí thế hào hùng như từng cơn sóng lớn, hết đợt này đến đợt khác, điên cuồng bao bọc lấy, xối sạch cả người, hào khí trong lòng không chỉ không giảm bớt, mà còn dần dần tích tụ thêm.
Mãi đến cuối cùng, toàn bộ trút xuống, đã trút xuống là không thể cản lại được!
Đến rồi!
Khi ấy cơ hội cuối cùng cũng đến!
Lâm Bắc Phàm cười lớn: "La... la..."
Đầu tiên là các vị tướng quân có mặt ở đây, không nhịn được mà cao giọng hát theo.
"La... la..."
Tiếp theo là các vị văn thần, không còn rụt rè nữa, cùng hát vang theo.
"La... la..."
Cuối cùng, tất cả mọi người đều cùng nhau hát vang.
Ở phía bên ngoài, các lão bách tính đã sớm không nhịn nổi nữa, nghe tiếng nhạc vọng ra, bọn họ liền bắt chước hát theo.
Mãi tới cuối cùng, khi Lâm Bắc Phàm ngân dài một tiếng, toàn dân cùng nhau hát vang!
Cả trong và ngoài sân thi đấu, đều vang lên một tiếng hát đồng nhất!
"La..."
"La..."
Không ngờ lại có khí thế nuốt chửng trời đất, tựa như giang sơn!
Chương 348 Kiên quyết nhận thua
Nữ đế lắng nghe tiếng hát đồng nhất vang vọng khắp sân, trong lòng vô cùng kích động, cảm động đến mức nước mắt vui mừng chực trào ra.
Đại Võ của bọn họ, đã bao giờ được phấn chấn động lòng người như vậy? Đã bao giờ chung sức đồng lòng như vậy?
Nếu có thể làm quân thần đồng lòng, quân dân đồng lòng, thần dân đồng lòng, trên dưới một lòng, thì làm sao mà Đại Võ bọn họ không thịnh cho được nào?
Đại Võ của bọn họ, làm sao có thể suy yếu được đây?
Ánh mắt của nữ đế, không khỏi cảm thấy chàng trai đang hát vang giữa sân thi đấu thật hợp mắt. Chính hắn, đã mang đến hy vọng cho Đại Võ!
Chúng ta, sẽ có hy vọng thôi!
Hát xong một lượt, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục hát.
Vì giai điệu đơn giản, lời bài hát lại dễ thuộc, nên sau khi hát một lần mọi người đều nhớ cả.
Biết hát rồi, mọi người trực tiếp hô hào theo Lâm Bắc Phàm, lần sau lại càng đông hơn người trước, át đi cả tiếng hát của hắn, khiến Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên cảm thấy như thể hắn đang mở một buổi nhạc hội, chỉ là bọn họ không trả tiền cho hắn mà thôi.
Cùng lúc đó, phía người đại diện của Đại Viêm bị tiếng ca bao trùm, như thể đang ngồi trên bàn chông, cổ họng như nghẹn lại, sau lưng như bị gai đâm..."
Bọn họ cũng rất muốn hát theo, trong lòng bọn họ cũng dâng trào khí phách, muốn giải tỏa ra bên ngoài!
Nhưng bây giờ mà hát theo thì có thích hợp hay không đây? Dù sao thì đây cũng là bài hát của đối thủ mà!
Nếu bọn họ hát theo, thì chẳng phải sẽ làm cho thanh thế của đối phương càng vang dội hơn hay sao? Cho nên, đành phải cố gắng kiềm chế.
Nhưng thần khúc thì vẫn là thần khúc, cuối cùng cũng có người không nhịn nổi nữa: "Giang sơn cười, mưa bụi xa xăm..."
Tam hoàng tử quay đầu sang bên trái, vẻ mặt hầm hầm, quát: "Đừng hát nữa, câm miệng cho bản cung."
"Nhưng mà, lão thần không kiềm chế nổi..."
"Phải kiềm chế cho bản cung, muốn hát thì để về rồi hãy hát!"
"Vâng, điện hạ!"
Lúc này, ở phía bên phải của tam hoàng tử, lại vang lên tiếng hát rõ ràng: "Gió mát mỉm cười, cuối cùng chuốc lấy cô đơn..."
Tam hoàng tử đen mặt quay đầu lại: "Câm miệng cho bản cung!"
"Nhưng mà điện hạ, ta..."
"Còn nói nhảm câu nào nữa, nghiêm trị không tha!"
"Vâng, điện hạ!"
Đúng lúc đó, những người ở phía sau tam hoàng tử: "La la la..." Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà: "Trời ạ!"
Bài hát này, có độc!
Thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn, bài hát hay cuối cùng cũng kết thúc, mọi người vẫn chưa thôi tiếc nuối.
Nếu không phải còn phải thi đấu, thì tất cả mọi người đều muốn chạy ra bên ngoài mà gào lên mấy lần.
Nữ đế vỗ tay mà cười lớn: "Một khúc nhạc hay! Một lời ca hay! Khúc nhạc hay kết hợp với ca từ ý nghĩa, tốt lắm! Hay cả trẫm nghe xong, cũng không nhịn nổi mà hát vang! Lâm ái khanh, bài hát này của ngươi, chắc chắn sẽ trở thành bài hát kinh điển, lưu danh mấy đời!"
"Cảm ơn bệ hạ đã tán thưởng!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
"Ái khanh, nếu ngươi đã có cầm nghệ như thế, sao lại không nói sớm?"
Trong giọng nói của nữ đế có vài phần oán giận.
Nếu ngươi sớm thể hiện cầm nghệ này ra, thì mọi người đã chẳng phải lo lắng rồi.
"Bệ hạ, thần không nói, sở dĩ là vì thần cảm thấy, chút cầm nghệ này thật chẳng đáng được nhắc đến!"
"Cầm nghệ như thế, mà vẫn không đáng được nhắc tới sao?"
Mọi người bối rối.
Lâm Bắc Phàm nói một cách khiêm tốn: "Đúng vậy, đàn có hay, thì cũng chỉ là trò nhỏ nhoi mà thôi, chắng có tác dụng gì với dân với nước, cho nên vi thần cũng không để ý luyện tập cầm nghệ cho lắm! Nếu không phải hôm nay phải so tài, thần cũng quên mất mình còn có chút tài nghệ này ấy chứ! So với các tài năng khác của thần, thật sự chẳng đáng nhắc tới!"
Mọi người im lặng không nói gì, ngươi đang khiêm tốn đấy à? Rõ ràng là đang dùng cách khác để khoe khoang thì có!
Nhưng suy nghĩ một cách kỹ càng thì lại nhận ra rằng hắn nói rất đúng!
Hắn là siêu cấp đại tài tử đỗ đầu tam nguyên, thuận miệng đọc một câu cũng có thể biến thành một bài thơ lưu danh thiên cổ, thuận tay viết cũng biến thành một lời lưu danh thiên cổ!
Hơn nữa còn có thể được ăn sung mặc sướng, xoay chuyển càn khôn, từng bước thăng tiến trên chốn quan trường!
Cũng chưa từng thấy hắn đánh đàn bao giờ!
Người có tài, luôn tự do phóng khoáng như vậy!
Lúc này, ánh mắt của nữ đế nhìn về phía Đinh Thiếu Kiệt, cười nói: "Đinh thám hoa, ngươi cảm thấy, ván này ai thua, ai thắng vậy?"
Đinh Thiếu Kiệt chắp tay, khóe miệng cay đắng: "Tất nhiên là... Lâm tế tửu thắng rồi!"
Mặc dù hắn ta rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đang ở trước mắt, tất cả mọi người cũng đã nghe thấy nhìn thấy, cầm nghệ của người ta hoàn toàn không hề thua kém hắn ta, thậm chí còn giỏi giang hơn hắn ta vài phần.
Hơn nữa, người ta biểu diễn một khúc nhạc tự sáng tác, mà lại kinh điển đến như thế, có điểm cộng không nhỏ.
Cho nên, Lâm Bắc Phàm đã thắng rồi!
"Được!"
Nữ đế gật đầu với vẻ hài lòng: "Tam hoàng tử Đại Viêm, Đinh thám hoa đã chịu thua rồi, ngươi phái người khác ra so tài đi!"
Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà đứng dậy, khóe miệng cũng rất cay đắng: "Bệ hạ Đại Võ, không cần đâu, ván này Đại Viêm bọn ta nhận thua!"
Đinh Thiếu Kiệt đã là người đàn giỏi nhất trong đám bọn họ rồi. Đến cả hắn ta mà còn thua, thì những kẻ khác ra trận có ích lợi gì đâu cơ chứ?
Hơn nữa, muốn vượt qua Lâm Bắc Phàm, ngoài việc phải có cầm nghệ đỉnh cao như hắn ra, thì nhất định phải đàn được một khúc nhạc không thua kém gì khúc nhạc kinh điển tự sáng tác[Thương Hải Nhất Thanh Tiếu], nếu không thì vẫn phải nhận thua mà thôi!
Một khúc nhạc kinh điển đâu thể dễ dàng sáng tác như vậy được cơ chứ?
Cho nên, thế thua đã định, hà tất phải tiếp tục tự rước lấy nhục? Nghĩ vậy, trong lòng hắn ta hơi khó chịu.
Chương 349 Cho ngươi biết thế nào là hủy diệt
Bọn họ đến đây với tâm thế đắc ý, tưởng rằng có thể thắng ngay trận đầu, không ngờ mới trận đầu tiên mà đã thua, thua đến nỗi tan tác tơi bời.
Giống như một cái tát thật mạnh, giáng xuống mặt bọn họ đau rát!
Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sau đó vẫn còn rất nhiều trận so tài khác, trận sau thắng là ổn rồi!
Bọn họ có nhiều thiên tài như thế, không tin không thể thắng nổi!
Nghĩ đến đây, trong lòng tam hoàng tử lại một lần nữa tự tin hẳn.
"Được thôi! Nếu Đại Viêm đã chịu thua, vậy thì không cần phải đấu cầm nữa!"
Nữ đế vô cùng vui vẻ mà nói: "Trẫm trịnh trọng tuyên bố: Ván thi đánh đàn trong phần thi văn, Đại Võ thắng!"
Văn võ bá quan phấn chấn hẳn!
Tin tốt nhanh chóng truyền ra khỏi sân thi đấu.
"Tin mừng đây! Ván thi đánh đàn đầu tiên trong phần thi văn, tế tửu Lâm Bắc Phàm ra trận đại diện cho Đại Võ, dùng khúc nhạc tự sáng tác [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu], chiến thắng đại diện của Đại Viêm, thắng ván đầu tiên trong phần thi văn!"
Người dân cũng phấn chấn hẳn lên.
"Ván thi văn đầu tiên thắng rồi!"
"Thì ra khúc nhạc vừa rồi tên là [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu], do Lâm tế tửu đàn hát!"
"Ta đã nói rồi mà, ai lại có tài như vậy cơ chứ, nếu là Lâm tế tửu thì không có gì bất ngờ rồi!"
"Đại Võ chúng ta, thắng trận đầu tiên! Ha ha!"
Ván thi văn thứ hai cũng nhanh chóng bắt đầu.
Trong sân thi đấu, người dẫn chương trình lớn tiếng tuyên bố.
"Ván thứ hai trong phần thi văn, đấu cờ!"
"Mời mỗi bên phái ra một vị kỳ thủ, tham gia đánh cờ! Người thắng ở lại, người thua lui ra! Tới khi nào cả năm kỳ thủ của một bên đều thua, thì cuộc so tài kết thúc! Phía nào vẫn còn người ở lại, thì phía đó thắng cuộc!"
Trong nhóm người đại diện cho Đại Viêm.
"Đường Dung, trong đám người chúng ta, kỳ nghệ của ngươi là giỏi nhất, hơn nữa tâm tính của ngươi cũng ổn định, không bị chuyện bên ngoài làm phiền! Cho nên ván này ngươi đi đi, thay chúng ta mở đầu tốt đẹp!"
Tam hoàng tử chỉ đạo.
"Vâng, điện hạ!"
Đường Dung chắp tay, ngẩng đầu bước ra bên ngoài. Phía bên Đại Võ, người đại diện lại là...
Tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!
Đám người phía Đại Viêm đều sửng sốt, Đường Dung hỏi: "Lâm tế tửu, ván thứ hai này cũng do ngươi ra trận trước sao?"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt mà nói: "Đúng vậy! Đã lâu rồi ta không chơi cờ, đột nhiên ngứa tay, nên không nhịn nổi muốn đấu trước, kính mong các vị thông cảm cho, thấu hiểu cho nhé!"
"Được đánh cờ với Lâm tế tửu, là vinh hạnh của ta!"
Trong ánh mắt Đường Dung phát ra một tia chiến ý.
Trước đó, hắn toàn thắng ở ván so tài cầm nghệ, làm suy giảm sự kiêu ngạo của Đại Viêm bọn họ, nhất định mình phải chiến thắng!
"Lâm tế tửu, mời!"
"Đường trạng nguyên, mời ngươi!"
Một bàn cờ lớn được treo lên trên sân thi đấu, dùng để biểu diễn kỹ thuật đánh cờ của hai người. Bên ngoài sân thi đấu, cũng có một bàn cờ lớn được treo lên.
"Ván thi văn thứ hai, đấu cờ, bắt đầu ngay bây giờ!"
"Hiệp đầu tiên, do trạng nguyên lang của Đại Viêm, Đường Dung, quyết đấu với trạng nguyên lang của Đại Võ, tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm tế tửu!"
"Đường Dung dùng cờ màu đen, Lâm Bắc Phàm dùng cờ màu trắng!"
Người dân đều hào hứng hẳn lên.
"Đây là trận quyết đấu giữa trạng nguyên lang của hai nước đấy!"
"Ván cờ này thú vị đây, thật mong đợi quá!"
"Không cần phải nói nhiều, chắc chắn Lâm tế tửu sẽ thắng!"
Lúc này, hai người Lâm Bắc Phàm đã nhận lấy những quân cờ đen trắng, bắt đầu vào trận. Bên cạnh có một cái đồng hồ cát, dùng để tính giờ.
Trước khi cát trong đồng hồ chảy hết, nhất định phải đi một nước cờ, nếu không sẽ tính là thua.
Đường Dung - người đại diện của Đại Viêm giữ vẻ mặt nghiêm túc, cau mày đăm chiêu, đi bước cờ nào cũng phải suy nghĩ rất lâu, dùng hết gần như toàn bộ thời gian, tốc độ rất chậm, nhưng lại rất chắc chắn.
So với hắn ta, Lâm Bắc Phàm lại ung dung ra mặt.
Gần như là ngay khi Đường Dung vừa đi một nước cờ, Lâm Bắc Phàm liền đi thêm một nước cờ ngay lập tức, không hề có chút do dự.
Cứ mấy lần liên tục như thế, Đường Dung cũng phải sửng sốt: "Lâm tế tửu, ngươi không xem thế cờ ra sao ư?"
"Xem chứ!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
"Nếu có xem, tại sao lại đánh nhanh như vậy?"
"Bởi vì mỗi nước cờ mà ngươi đặt xuống, ta đều biết cả!"
"Ngươi... làm sao mà ngươi biết được?"
"Ngươi có biết Alpha không?"
Đường Dung nhíu mày: "Alpha là cái gì..."
"Không biết là được!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười với vẻ thần bí, thế hệ sau này đã sớm nghiên cứu triệt để về cờ vây rồi!
Trong đó, trí tuệ nhân tạo Alpha chính là thứ tổng hợp về quy tắc cờ vây! Hầu như không ai có thể thắng nổi Alpha!
Mặc dù Lâm Bắc Phàm không phải trí tuệ nhân tạo Alpha, nhưng trước khi xuyên không hắn cũng khá thích chơi cờ vây, nên đã sớm thuộc lòng đường đi nước bước khi đánh cờ vây, có thể hạ bút thành văn, hơn nữa hắn dung hợp nhiều tiêu bản nhân vật, não bộ được mở mang nhiều đến mức có thể so với máy tính.
Như vậy, hắn chính là một Alpha phiên bản cổ đại!
"Đường trạng nguyên, cố gắng mà đánh cờ của ngươi đi, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết... thế nào gọi là sự hủy diệt của Alpha!"
Chương 350 Nhàn nhã quá
Đường Dung lại chau mày.
Hắn ta không biết phép Alpha mà Lâm Bắc Phàm nói có nghĩa là gì nên đành không nghĩ nữa, hạ cờ một cách nghiêm túc.
Hắn ta giữ trạng thái bình ổn, không vội vàng, đi những nước cờ ổn định.
Còn Lâm Bắc Phàm thì vẫn tốc độ như cũ. Hắn đánh rất nhanh, đến cả trọng tài ở bên cạnh còn chưa kịp lật đồng hồ cát đã thấy Lâm Bắc Phàm hạ cờ, mọi người ai cũng nhìn đến mức ngây ngốc.
“Có một nước cờ như vậy sao?”
“Đánh nhanh quá, Lâm tế tửu còn chẳng nhìn thế cờ nữa?”
“Đây không phải trò trẻ con đâu!”
Nữ đế ngồi trên long ỷ cũng thấy sốt ruột, đó giờ nàng chưa thấy ai chơi cờ như vậy cả!
Nàng thầm nghiến răng, cái tên khốn khiếp này, hắn lại định thu lợi từ Đại Viêm đấy à? Mà nếu có vậy thật thì hắn cũng phải giả bộ cho giống một chút đi chứ, đánh chậm thôi, toát thêm vài giọt mồ hôi nữa?
Bằng không đến lúc thua thì ta phải dọn dẹp tàn cuộc cho ngươi thế nào hả?
Song dần dần khi thế cờ hiện rõ hơn, mọi người phát hiện, dù Lâm Bắc Phàm đánh rất nhanh song đường đi nước bước của hắn đều vô cùng hợp lý, tiến hay lùi đều có lý do của nó, mỗi một nước cờ đều chắc chắn vô cùng.
Thậm chí hắn còn phô diễn một vài “chiêu” rất tuyệt khiến người ta phải đập bàn khen hay. Thế nên mọi người ai cũng bình tĩnh lại, tiếp tục xem đánh cờ.
Thế nhưng giờ thì đến lượt Lâm Bắc Phàm mất bình tĩnh, lâu la quá!
Đối thủ của hắn đánh cờ rất lề mề!
Mỗi một khi hạ cờ là hắn lại phải đợi cát trong đồng hồ chảy hết thì đối thủ mới đánh.
Thời gian đợi này cũng phải gần một phút. Mà trong một phút thì có thể làm những gì?
Trong một phút có thể làm rất nhiều chuyện đấy!
Một người trẻ tuổi đến từ thế giới hiện đại, biết rất rõ thời gian là vàng là bạc, là sinh mệnh của con người như hắn không thể chịu được việc lãng phí thời gian như thế này.
Nếu như có điện thoại, chắc chắn hắn sẽ lôi ra nghịch.
Song tiếc rằng hắn chỉ có thể ở nguyên tại chỗ. Lâm Bắc Phàm khó chịu vô cùng, hắn có hơi đứng ngồi không yên.
Trọng tài ngồi bên cạnh tò mò hỏi: “Tế tửu đại nhân, đại nhân thấy không khỏe sao?”
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Ta rất khỏe! Chỉ là hắn ta đánh chậm quá, ta phải đợi nên hơi khó chịu!”
Khóe miệng trọng tài giật giật.
Không phải hắn ta đánh chậm mà là đại nhân đánh nhanh quá đấy!
Người khác đánh cờ phải suy đi tính lại, đi một nước phải nghĩ ba nước, thậm chí là ba mươi bước nên mới tốn nhiều thời gian như vậy.
Đôi khi gặp phải đối thủ trong giới chơi cờ còn có thể đợi cả vài năm chỉ vì một nước cờ tiếp theo.
Còn đại nhân thì hay rồi, đến thời gian cát chảy trong đồng hồ cát thôi mà cũng không đợi được.
Ngồi được một lúc, Lâm Bắc Phàm lại không nhịn được mà hỏi: “Triệu đại nhân, ngồi thế này khó chịu quá, bản quan có thể đi lại không?”
Khóe miệng trọng tài giật giật: “Được chứ! Nhưng mà không được rời khỏi trường diễn võ, không được thì thầm gian lận với người khác, cũng không được to tiếng ảnh hưởng đến đối thủ!”
“Đa tạ Triệu đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đứng dậy và đi tới chỗ bách quan trong triều. Nữ đế lấy làm lạ hỏi: “Ái khanh, ngươi đang…”
“Bệ hạ, Đường trạng nguyên đánh cờ chậm quá nên thần không chịu được! Thần xin về ăn chút đồ đã!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Mọi người sững sờ, mặc dù đấu văn với nhau không có quy định không được đi lại, không được ăn uống, song đây là lần đầu tiên mọi người trông thấy có người làm như vậy, nhất là lúc đang đánh cờ vây, chẳng lẽ hắn không sợ phân tâm sao?
Lâm Bắc Phàm chẳng buồn quan tâm mọi người nghĩ thế nào, chỉ cần không vi phạm quy tắc thì chẳng ai làm gì được hắn.
Khi Lâm Bắc Phàm quay trở lại, trong tay hắn ôm một đống hoa quả, một chút điểm tâm, còn có một ấm trà lạnh, có thể nói là “thắng lợi trở về”.
Đường Dung vừa mới hạ cờ xong, hắn ta ngỡ ngàng: “Lâm tế tửu, ngươi đang…”
Lâm Bắc Phàm trách: “Chẳng phải do ngươi hay sao? Đi có nước cờ thôi mà cứ lề mà lề mề, làm ta đói meo cả bụng nên ta mới đi ăn chút gì đó! Đường trạng nguyên, ngươi có muốn ăn không?”
“Không cần đâu, Lâm tế tửu cứ tự nhiên!”
Đường Dung cười thầm trong lòng, đây chính là một chiêu ngoài bàn cờ, thông qua việc mời ăn để khiến hắn ta phân tâm, hắn ta mới không bị ảnh hưởng nhé!
Thế là Đường Dung lại tiếp tục vùi đầu nghiêm túc chơi cờ.
Lâm Bắc Phàm thì bắt đầu hưởng thụ, hắn ăn điểm tâm, uống trà, trông vô cùng thư thái.
Ăn no xong, hắn lại lật cuốn sách trong tay ra chậm rãi đọc. Song đồng thời, hắn cũng không quên hạ cờ!
Tốc độ vẫn nhanh như cũ!
Nữ đế các bách quan văn võ trong triều trông thấy cảnh tượng này bèn lắc đầu cảm thán. Kiêu ngạo quá rồi!
Người khác tập trung đánh cờ, còn hắn lại vừa đánh vừa làm việc riêng, hắn không coi người ta ra gì đúng không?
Như thế há chẳng phải quá coi thường đối thủ, mọi người nhìn mà chỉ muốn đập cho Lâm Bắc Phàm một trận! Trông sắc mặt đại biểu bên Đại Viêm cũng chẳng tốt là bao!
Bình luận facebook