• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (14 Viewers)

  • Chương 351-355

Chương 351 Ngươi thua

“Điện hạ bớt giận, có lẽ hành động này của Lâm tế tửu là để quấy nhiễu Đường trạng nguyên! Phải biết rằng bình thường người ta đã không thể đánh thắng Đường trạng nguyên rồi, thế nên Lâm tế tửu mới ra chiêu này, chúng ta không thể mắc lừa hắn!”

“Nói phải đấy! Cơ mà hắn hơi bị coi thường định lực của Đường Dung rồi, bản cung thấy kiểu gì thì Lâm Bắc Phàm cũng thua!”

“Điện hạ nói chí phải!”

Tuy nhiên cùng lúc ấy, bàn cờ càng lúc càng “chật chội”, quân cờ xuất hiện càng lúc càng nhiều, độ khó cũng càng lúc càng tăng lên!

Trán Đường Dung đổ đầy mồ hôi.

Hắn ta nâng cờ trong do dự, mỗi một nước đi đều phải suy trước tính sau, cực kì khó khăn.

Ván cờ này là một trong những ván cờ khó nhất trong lịch sử chơi cờ của hắn ta, hắn ta cảm giác như đã gặp được kì phùng địch thủ của mình!

Hắn ta khó khăn như vậy mà trông Lâm Bắc Phàm chẳng thay đổi gì? Đường Dung không nhịn được mà ngẩng đầu, hắn ta lập tức kinh ngạc.

Bởi lẽ hắn ta nhận ra, Lâm Bắc Phàm hoàn toàn không để tâm đến ván cờ này.

Chỉ thấy một tay hắn đang cầm một cuốn tiểu thuyết và tập trung đọc. Một tay khác không cầm cờ mà lại bưng tách trà, chậm rãi thưởng thức.

Trông hắn thư thái biết bao, ngày thường hắn cũng ung dung như vậy.

Khoảnh khắc ấy, Đường Dung cảm giác hắn ta như muốn nổ tung!

Tại sao hắn ta đánh cờ khó khăn như thế mà trông Lâm Bắc Phàm lại thong thả đến vậy, hắn còn chẳng xem ván cờ này là gì?

Ánh mắt Đường Dung trở nên u ám.

Lâm Bắc Phàm khựng người, hắn phát hiện Đường trạng nguyên đang nhìn chằm chằm mình, bèn hỏi: “Ngươi đánh xong rồi hả? Ngươi đánh xong thì đến lượt ta!”

Đường Dung lập tức xua tay: “Vẫn chưa… ngươi đợi một lúc nữa!”

Lâm Bắc Phàm chau mày, hắn mất hứng bảo: “Thế thì ngươi nhanh lên, đừng có ảnh hưởng ta đọc sách!”

Đường trạng nguyên: “Đậu má!”

Hắn ta cúi đầu, tiếp tục suy nghĩ về ván cờ.

Mà lúc ấy, chuyện đấu cờ đã được lan truyền ra bên ngoài, mọi người ai cũng bàn luận về chuyện này.

“Ván cờ này khốc liệt quá, khó mà giải được!”

“Cờ đen ổn định lắm, như một đại quân vậy, thế cờ cực kì mạnh, cảm giác như được đánh bởi một vị đại sư vậy!”

“Cờ trắng cũng mạnh! Nhìn thì như không có phương pháp gì song mỗi một nước cờ đều tỉ mỉ và tuyệt diệu! Còn có rất nhiều cách đánh hay khiến người ta như được mở mang tầm mắt!”

“Chỉ là ta vẫn thắc mắc, sao cờ trắng lại đánh nhanh như vậy?”

Mọi người cũng rất tò mò.

Theo lí mà nói thì kiểu cờ như thế này rất tốn sức suy nghĩ, tính một bước thì phải nghĩ đến cả chục bước tiếp theo, tốc độ đánh phải chậm mới phải.

Song đã đánh được một nửa rồi mà người này vẫn không giảm tốc độ, đúng là khiến người ta khó hiểu.

Bất giác trận đấu đã đi đến nửa cuối, Đường Dung càng lúc càng rơi vào thế khó, trán hắn ta toát đầy mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm, trông nhếch nhác vô cùng.

Lâm Bắc Phàm thì vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí hắn còn đổi sang đọc một cuốn sách khác.

Giữa hai ngươi hình thành nên một khoảng cách rất rõ ràng, mọi người bên Đại Võ cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Bệ hạ, mặc dù lão nô không hiểu về cờ nhưng trông dáng vẻ của Lâm tế tửu thì khả năng thắng là rất lớn!”

Lão thái giám nhỏ giọng cười.

Nữ đế gật đầu, nàng mỉm cười: Khả năng ái khanh thắng lớn thật! Ván cờ này chẳng khác gì một trận chiến, càng trầm lại càng bình tĩnh, càng có thể phát huy một cách bình thường, khả năng thắng cũng sẽ lớn hơn! Mặc dù Lâm ái khanh không để tâm, thậm chí còn hay đánh bừa nhưng những khi quan trọng, hắn cũng sẽ không khiến người ta thất vọng!”

Còn bên Đại Viêm thì bắt đầu trở nên trầm ngâm.

“Trạng thái hiện giờ của Đường Dung không được tốt cho lắm!”

Đinh Thiếu Kiệt nghiêm mặt lại, hắn ta nói: “Ngươi nhìn Đường Dung kìa, rõ ràng là đang vắt não suy nghĩ, trạng thái này không được kéo dài lâu! Bằng không nếu hắn ta không kiên trì được thì chắc chắn sẽ thua!”

“Đúng vậy, ai mà ngờ được tài chơi cờ của Lâm Bắc Phàm lại siêu như vậy, hắn gây áp lực cho chúng ta quá!”

“Hiện giờ chúng ta phải làm sao đây, chúng ta cũng không thể gây rối hắn!”

“Chẳng lẽ chúng ta phải thua ván này ư?”

“Mọi người đừng sốt ruột, đừng tự mình khiến mình rối loạn!”

Tam hoàng tử trầm ngâm nói.

Mặc dù trong lòng hắn ta có một dự cảm càng lúc càng mãnh liệt, song thân làm trụ cột của đoàn đội, hắn ta tuyệt đối không thể mất bình tĩnh.

Lúc này, cát trong đồng hồ cát đã chảy hết.

“Đường trạng nguyên, tới giờ rồi, mời trạng nguyên đánh!”

Trọng tài lập tức nhắc nhở.

“Được được! Đánh ngay đây…”

Đường Dung luống cuống nói.

“Đường trạng nguyên, mời trạng nguyên hạ cờ, bằng không bản quan chỉ đành làm theo quy tắc và cho trạng nguyên thua trận thôi!”

Trọng tài lại nhắc nhở.

“Một chút nữa thôi! Một chút nữa thôi là được…”

“Đường trạng nguyên!”

“Ôi chao!”

Đường Dung nghiến răng, cuối cùng hạ quân cờ màu đen trong tay xuống. Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Đường trạng nguyên, ngươi thua rồi!”

“Hừ! Sao ta có thể thua cho được?”

Đường Dung hừ một tiếng, hắn ta cho rằng đây chính là chiến thuật đánh vào tâm lí của đối phương nên hắn ta chẳng để vào mắt.

“Thế thì ngươi cứ nhìn đi!”

Lâm Bắc Phàm hạ quân cờ màu trắng xuống.

Cứ thế sau vài lượt nữa, Lâm Bắc Phàm đã ăn hết sạch một phần quân cờ của đối phương. Rồi thêm hai lượt nữa, hắn tiếp tục ăn thêm một phần.

Tới lượt thứ ba, ăn thêm vài quân nữa.

Tiếp theo đó, về cơ bản đều là thời gian biểu diễn của Lâm Bắc Phàm, hắn đánh chiếm thành trì, càn quét tứ phương.

Cuối cùng, trên bàn cờ hầu như chỉ còn lại những quân cờ màu trắng.
Chương 352 Phải hỏi bọn họ nắm chắc mấy phần mới đúng

Đường Dung nhìn thế cờ một bước khó đi của mình, hắn ta đành nói: “Ta thua rồi!”

Đây là lần đầu tiên hắn ta thua thê thảm đến vậy!

“Được!”

Nữ đế mở miệng khen hay.

“Bốp bốp bốp…”

Một ván cờ đặc sắc, thắng cũng rất đặc sắc, những tràng pháo tay không ngừng vang lên. Bên ngoài, mọi người cũng hoan hô ca ngợi chiến thắng.

“Chúng ta thắng ván thứ nhất rồi!”

“Trạng nguyên của chúng ta đúng là quá tài giỏi!”

“Lại là một khởi đầu tốt đẹp!”

Đường Dung thất hồn bạt vía.

Tam hoàng tử vội an ủi: “Đường trạng nguyên, không sao đâu, ngươi đã cố gắng lắm rồi, chúng ta đều nhìn thấy được điều đó! Hiện giờ ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sau đó hãy còn có chúng ta, chúng ta nhất định sẽ thắng!”

“Không sai! Lâm Bắc Phàm đã hết thời rồi, tiếp theo đây chúng ta sẽ thắng!”

“Đa tạ điện hạ và các vị đã hiểu cho!”

Đường Dung chắp tay, hắn ta nở một nụ cười đầy miễn cưỡng.

Cùng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Bệ hạ, đánh từng người chậm quá, thần xin được đánh cùng với bốn người luôn, mong bệ hạ ân chuẩn!”

Cả triều bỗng sục sôi!

Đại biểu bên Đại Viêm cũng lập tức nổi giận.

“Lâm Bắc Phàm, ý của ngươi là gì hả?”

“Ngươi coi thường Đại Viêm chúng ta sao?”

Lâm Bắc Phàm cực kì kiêu ngạo, hắn nói: “Không sai, bản quan xem thường trình độ chơi cờ của Đại Viêm các ngươi! Các ngươi cứ lên đi, bản quan đánh với cả bốn người luôn! Đường Dung, coi bộ ngươi cũng chẳng hề cam lòng, vậy thì thêm cả ngươi nữa!”

Phía Đại Viêm: “Đậu má!”

Quá kiêu ngạo!

Quá hống hách!

Các đại biểu bên Đại Viêm ai cũng tức đến mức run rẩy!

Lớn bằng ngần này, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người ngạo mạn như vậy!

Hắn còn muốn một đấu bốn, thậm chí còn muốn một đấu năm, đúng là không coi người khác ra gì!

Đến cả nữ đế và quan lại trong triều Đại Võ cũng thấy Lâm Bắc Phàm quá đáng vô cùng.

“Ái khanh, ngươi nói vậy thì hơi quá rồi, mau xin lỗi Đại Viêm đi!”

Nữ đế giục.

Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân: “Bệ hạ, thần chỉ nói lời thật lòng thì có gì mà sai? Trình độ chơi cờ của Đại Viêm yếu kém, mới nãy mọi người cũng thấy đó thôi, ta vừa uống trà, vừa ăn điểm tâm, đọc tiểu thuyết mà vẫn có thể thắng được Đường trạng nguyên! Nếu như không phải tốc độ của hắn ta quá chậm, cứ lề mề mãi thì ta đã đánh xong từ lâu rồi!”

Đường Dung: “Đậu má!”

“Nghe đâu Đường trạng nguyên đã là người có tài đánh cờ giỏi nhất trong đoàn đại biểu của Đại Viêm rồi! Ấy thế nhưng một người như hắn ta đã không thắng nổi thì những người tiếp theo sẽ thế nào? Bọn họ đến cho đủ quân số à?”

Đoàn đại biểu bên Đại Viêm: “Đậu má!”

“Bệ hạ, sau đây hãy còn bốn ván nữa đấy!”

Hai mắt của Lâm Bắc Phàm đầy vẻ đau lòng và vô vọng: “Mỗi một ván ít nhất cũng tốn cả canh giờ, bốn ván cộng lại là thành bốn canh giờ! Thần cứ nghĩ đến chuyện phải tốn bốn canh giờ để chơi trò trẻ con với bọn họ là lại thấy khó chịu!”

Đại biểu bên Đại Viêm: “Đậu má!”

“Phải biết rằng thời gian là vàng là bạc, thời gian chẳng khác gì sinh mệnh của một người! Bọn họ lãng phí thời gian của thần thì chính là lãng phí tiền bạc của thần, mưu hại sinh mệnh của thần, thế nên thần mới không chịu được.”

Lâm Bắc Phàm chắp tay hành lễ: “Mong bệ hạ cho thần cơ hội, thần vô cùng cảm kích!”

“Ức hiếp người khác quá đáng!!”

Tam hoàng tử Đại Viêm đứng ra, phẫn nộ nói: “Lâm tế tửu, ngươi coi thường kì thủ Đại Viêm ta đến vậy, đúng là không biết trời cao đất dày! Nếu đã thế thì bản cung thành toàn cho ngươi!”

Nói đoạn, hắn ta lại chắp tay với nữ đến, lớn giọng bảo: “Bệ hạ Đại Võ, mong bệ hạ chấp thuận để chúng ta cùng Lâm Bắc Phàm phân cao thấp!”

“Bệ hạ Đại Võ, mong bệ hạ chấp thuận!”

Mọi người bên Đại Viêm đồng thanh nói.

Nữ đế chần chờ: “Chuyện này…”

Lễ bộ thượng thư lau mồ hôi trên mặt, đoạn lên tiếng khuyên bảo: “Bệ hạ, Lâm tế tửu còn trẻ nên bồng bột, bệ hạ đừng để ý hắn! Chúng ta vẫn nên hành sự thỏa đáng thì hơn! Mong bệ hạ suy xét!”

Bách quan Đại Võ: “Mong bệ hạ suy xét!”

Lâm Bắc Phàm không khỏi lên tiếng: “Triệu đại nhân và cả các vị đại nhân nữa, ta không hề bồng bột, ta rất bình tĩnh!”

Lễ bộ thượng thư nạt: “Ngươi im miệng, đừng có làm loạn!”

Nữ đế đang do dự.

Nói thật thì nàng vẫn muốn hành sự thỏa đáng hơn, nếu đấu theo bình thường thì khả năng thắng sẽ cao hơn.

Thế nhưng nàng cũng không thể ngó lơ cảm xúc của Lâm Bắc Phàm.

Hơn nữa, coi bộ Lâm Bắc Phàm rất thong thả, chứng tỏ hắn vẫn chưa dốc hết sức, yêu cầu này của hắn cũng không phải không có mục đích.

“Lâm ái khanh, ngươi nắm chắc mấy phần?”

Nữ đế hỏi.

“Bệ hạ, bệ hạ hỏi sai người rồi, bệ hạ phải hỏi bọn họ mới đúng!”

Lâm Bắc Phàm chỉ vào mấy người Đại Viêm.

“Hỏi bọn họ?”

Nữ đế sững sờ.

“Bệ hạ, vấn đề không phải là nắm chắc phần thắng bao nhiêu mà là tốc độ nhanh hay chậm!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Bọn họ hạ cờ nhanh như thế nào thì chết cũng nhanh như thế!”

Mọi người bên Đại Viêm: “Đậu má!”

“Đường trạng nguyên chắc cũng sẽ chống đỡ được lâu hơn một chút, bởi lẽ tốc độ đánh của hắn ta chậm nhất!”

Đường Dung: “Đậu má nó…”

Lại xuyên tạc lời ta! Nữ đế câm nín luôn!

Miệng của cái tên này quá độc ác, hắn mở miệng ra thôi đã khiến đại biểu bên Đại Viêm tức đến mức thăng thiên. Nữ đế nghĩ ngợi một lát rồi cho rằng có thể thử.
Chương 353 Cùng lên một lúc

“Trận đấu này cũng không phù hợp với quy định!”

“Cơ mà nếu hai bên cùng đồng ý thì ta cũng không nỡ phật lòng các ngươi! Vậy thì trận đấu hữu nghị này dù thắng hay thua cũng không tính! Sau trận đấu hữu nghị thì tiếp tục thi đấu! Nếu Lâm ái khanh thua thì phải lập tức xin lỗi Đại Viêm! Nếu thắng thì thôi!”

Đây là cách ổn nhất mà nàng nghĩ ra, dù thua hay thắng thì cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

“Vâng thưa bệ hạ!”

Tất cả mọi người đều hài lòng.

Thế là năm bàn cờ được bày ra, Lâm Bắc Phàm chọn một trong năm. Bên ngoài cũng bày năm bàn cờ lớn.

“Chuyện gì thế này, sao lại thêm bốn bàn cờ nữa vậy?”

“Tưởng sẽ đấu lần lượt cơ mà?”

Sau khi được nghe giải thích, mọi người mới hiểu được nguyên do, bọn họ lại càng mong chờ trận đấu này hơn.

Lâm Bắc Phàm đứng trước năm bàn cờ, hắn cười: “Ván cờ này là do ta đề ra, hơn nữa còn ăn nói hùng hồn, trong lòng ta thấy hơi hổ thẹn, mời các vị đánh trước!”

“Hừ!”

Bên Đại Viêm cũng không khách khí, trực tiếp hạ cờ.

Nơi mỗi người hạ cờ là không giống nhau, đường đi nước bước cũng không giống, bọn họ muốn mượn đó để làm khó Lâm Bắc Phàm.

Có điều nom sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn nhẹ nhõm như vậy, trong tay hắn nắm quân cờ trắng và hạ từng quân xuống.

“Ván này không phải trò trẻ con nữa đâu, Lâm tế tửu còn một chọi năm nữa?”

“Đúng đó, đánh cờ vây nào có dễ dàng cho cam, cần tốn nhiều chất xám lắm đó! Thêm một bàn cờ là thêm một lần phải suy nghĩ! Mà ở đây thêm cả bốn bàn cờ, độ khó tăng lên gấp bốn lần!”

“Chỉ sợ đánh mãi đánh mãi, đánh đến lúc đầu óc cũng rối hết cả lên!”

“May mà đây chỉ là trận đấu hữu nghị, bằng không chúng ta sẽ mắng chết hắn luôn!”

“Cơ mà nếu hắn thắng hết thì đúng là lập kỉ lục, trở thành người tài ba trong giới chơi cờ!”

Mọi người vừa thì thầm bàn luận vừa xem đánh cờ. Thời gian một nén hương rất nhanh đã trôi qua.

Lâm Bắc Phàm vô cùng thong thả, bên phía Đại Viêm cũng vậy.

Giờ trận đấu mới vừa bắt đầu, mọi người đều đang “bày binh bố trận”, độ khó không quá cao, tốc độ đánh cũng khá nhanh.

Thời gian hai nén hương trôi qua.

Lâm Bắc Phàm vẫn rất thong thả, trên mặt hắn chẳng thấy chút lo âu.

Thế nhưng bên Đại Viêm đã bắt đầu trở nên nghiêm túc, bọn họ tập trung tinh thần chơi cờ.

Thời gian ba nén hương trôi qua, Lâm Bắc Phàm vẫn thong dong như cũ.

Song sắc mặt đại biểu bên Đại Viêm càng lúc càng trầm ngâm, bọn họ chau chặt hai đầu mày.

Mỗi một nước đi bọn họ đều suy nghĩ đi suy nghĩ lại, tốc độ đánh cũng chậm đi khá nhiều.

Một canh giờ trôi qua.

Lâm Bắc Phàm không thay đổi gì.

Song các đại biểu bên Đại Viêm ai cũng toát mồ hôi, trán ướt đẫm. Bọn họ đang vắt não suy nghĩ nên mới có phản ứng sinh lí như vậy.

Mỗi lần hạ cờ như đang dồn nén thời gian, trông bọn họ lưỡng lự vô cùng.

Lúc bấy giờ, các bàn cờ gần như đã được lấp kín.

Phong cách đánh cờ của mỗi người đều phô bày hết ra.

Ví dụ như trạng nguyên Đường Dung, phong cách của hắn ta là trầm ổn, đánh đâu chắc đó.

Hay thám hoa Đinh Thiếu Kiệt, cách đánh cờ của hắn ta rất “bay bổng”, ngoài ra phong cách của bảng nhãn Lưu Hải khá mạo hiểm.

Còn tam hoàng tử thì khá phóng khoáng, nước đi nào cũng rất mạnh mẽ, toát lên phong thái của hoàng gia.

Song tới lượt Lâm Bắc Phàm thì lại khác.

Hắn không có một phong cách đánh cờ nào cả, muốn trầm ổn thì trầm ổn, muốn mạo hiểm có mạo hiểm, muốn âm hiểm thì âm hiểm…

Hơn nữa cách đánh của hắn mỗi lúc một biến đổi, cách nào cũng tuyệt diệu nên khiến người ta khó mà ứng phó được!

Cách đánh của Lâm Bắc Phàm khiến người bên Đại Viêm đau đầu vô cùng.

“Tài đánh cờ của ái khanh đúng là cao siêu, chắc chắn phải đạt trình độ đại sư! Chả trách ái khanh lại một chọi năm được, chắc chắn ngươi rất tự tin về tài đánh cờ của mình!”

Nữ đế mỉm cười.

“Bệ hạ, dù có là đại sư cũng không thể một chọi năm được!”

Một lão thần cười khổ: “Dù sao đối thủ của bọn họ cũng không phải người bình thường, không danh gia thì cũng phải là đại gia! Mà con người có lúc cũng hết sức, muốn thắng tất thì khó lắm! Lâm tế tửu chắc chắn là người có tài đánh cờ giỏi nhất mà thần từng gặp! Bất kể hôm nay thắng hay thua thì tài đánh cờ của Lâm tế tửu cũng sẽ vang danh thiên hạ!”

“Nói đúng lắm! Nhưng nếu thắng thì đúng là độc nhất vô nhị! Trẫm cực kì mong chờ kì tích sẽ xuất hiện!”

Nữ đế mỉm cười, đôi mắt diễm lệ của nàng nhìn về phía bàn cờ.

Lúc này, trọng tài cao giọng nói: “Lưu Hải phía Đại Viêm đã thua, Lâm Bắc Phàm phía Đại Võ thắng một ván!”

Mọi người ai cũng bất ngờ và vui mừng.

“Thắng một ván rồi!”

“Lâm tế tửu đúng là giỏi thật!”

“Chỉ còn lại bốn người thôi, Lâm tế tửu cố lên!”

Lưu Hải im lặng lui xuống.

Thời gian nửa nén hương trôi qua, trọng tài lại cao giọng nói: “Đinh Thiếu Kiệt phía Đại Viêm đã thua, Lâm Bắc Phàm phía Đại Võ thắng hai ván!”

Mọi người lại hưng phấn.

“Lâm tế tửu lại thắng rồi!”

“Thắng liền hai ván luôn, đúng là lợi hại!”

“Tế tửu cố lên!”

Tiếp đó, thời gian một hũ trà trôi qua, trọng tài lại hô: “Tôn Sơn Đức phía Đại Viêm đã thua, Lâm Bắc Phàm phía Đại Võ thắng ba ván!”

“Đậu má! Ba ván liên tiếp rồi đó!”

“Chỉ còn hai người cuối cùng thôi!”

“Tế tửu đại nhân, nhất định phải chiến thắng!”
Chương 354 Trận thua thảm nhất lịch sử

Lâm Bắc Phàm đã thắng ba ván liên tiếp, tam hoàng tử và Đường Dung thấy áp lực vô cùng.

Nhất là Đường Dung, mới nãy hắn ta đã bị thua một ván nên tinh thần bị chịu đả kích rất lớn. Hắn ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì ván cờ mới đã tới, điều này đối với hắn ta mà nói thì đúng là tổn thất lớn vô cùng. Một khi con người ta đã mệt mỏi thì rất dễ phạm sai lầm.

Thế nên hắn ta đã bất cẩn và tính nhầm một nước cờ, Lâm Bắc Phàm nắm bắt được cơ hội và thắng hắn ta một lần nữa.

Đường Dung nhìn bàn cờ toàn là quân trắng, hắn ta chán nản nói: “Ta lại thua rồi!”

Trọng tài tuyên bố: “Đường Dung phía Đại Viêm đã thua, Lâm Bắc Phàm phía Đại Võ thắng bốn ván!”

Cứ thế, áp lực đè lên tam hoàng tử lại càng lớn hơn. Tam hoàng tử cảm giác như có một ngọn núi áp chặt mình!

Giờ chỉ còn lại một mình hắn ta!

Nếu hắn ta thua thì chứng tỏ Đại Viêm thua hoàn toàn, đã thế còn vô cùng mất mặt!

Đây là chuyện mà chưa bao giờ hắn ta dám nghĩ!

Sau khi trở về, hắn ta không biết phải ăn nói thế nào với phụ hoàng, phải giải thích thế nào với bách tính và bách quan văn võ trong triều!

Thế nên bất kể thế nào hắn ta cũng phải chống đỡ! Dù có chết cũng phải chống đỡ!

Các vị đại biểu bên Đại Viêm nhìn bàn cờ, âm thầm siết chặt tay và cổ vũ.

“Hoàng tử điện hạ, nhất định phải kiên trì!”

“Điện hạ, nhất định phải thắng!”

“Không thể thua! Nhất định phải thắng ván này, giữ lại thể diện cuối cùng!”

“Đại Viêm chúng ta nhờ hết vào điện hạ!”

Tuy nhiên, có một vài chuyện sẽ không bao giờ xoay chuyển chỉ vì ý nghĩ của người khác.

Hiện giờ người mà hắn ta phải đối mặt không phải một người bình thường mà là cao thủ hậu thế của giới cờ vây, một Lâm Bắc Phàm với năng lực kinh khủng.

Đây chẳng khác gì một đả kích chí mạng!

Ván cờ này đã được định sẵn từ khi bắt đầu!

Qua vài quân cờ, tam hoàng tử bèn buông bỏ, hắn ta cười khổ: “Bản cung cũng thua rồi!”

Trọng tài lớn tiếng tuyên bố: “Tam hoàng tử phía Đại Viêm đã thua, Lâm Bắc Phàm phía Đại Võ thắng năm ván! Vậy Lâm Bắc Phàm chính là người thắng cuộc trong trận đấu hữu nghị này!”

Vẻ mặt người bên Đại Viêm ỉu xìu, còn Đại Võ thì hoan hô đầy hưng phấn!

“Tế tửu thắng rồi, Đại Võ chúng ta thắng rồi!!!”

Mặc dù đây chỉ là một trận đấu hữu nghị, song một mình Lâm Bắc Phàm đấu với năm người, đã thế hắn còn giành được chiến thắng, đây là một chuyện khiến người ta chấn động, một chuyện đáng để chúc mừng!

Thậm chí mọi người còn vui hơn khi thắng trận đấu chính! Bởi lẽ một đấu năm mà cũng thắng được thì một đấu một có thể thua ư?

Những tiếng hoan hô bên ngoài băng qua tường cao và truyền vào bên trong sân diễn võ. Sắc mặt mấy người bên Đại Viêm lại càng khó coi hơn.

Bách quan Đại Võ ai cũng hớn hở.

Nữ đế vui vẻ vô cùng: “Lâm ái khanh, tài chơi cờ của ngươi đúng là cao siêu thật, đánh rất hay! Tài nghệ của ngươi chắc chắn đứng vị trí số một Đại Võ ta, là cao thủ của giới chơi cờ!”

“Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần không dám nhận ạ!”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.

Nữ đế ngoảnh đầu nhìn về phía Đại Viêm, nàng híp mắt cười: “Tam hoàng tử Đại Viêm, mặc dù các ngươi thua nhưng cũng không sao hết! Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai mà, chỉ là một trận đấu giao hữu mà thôi, không ảnh hưởng đến trận đấu giữa Đại Võ và Đại Viêm nên các ngươi đừng để trong lòng nhé, ha ha.”

Sắc mặt mọi người bên Đại Viêm lại càng khó coi hơn.

Nói thật khéo léo làm sao, các ngươi cũng có phải kẻ thua cuộc đâu!

Năm thua một, chuyện này chẳng khác nào ném thể diện của bọn họ xuống đất rồi chà đạp, khiến bọn họ mất hết cả mặt mũi!

Bọn họ thà thua trận chính còn hơn là thua trận hữu nghị này! Trong lòng bọn họ bỗng thấy hối hận!

Nếu biết tài đánh cờ của Lâm Bắc Phàm tuyệt diệu như thế thì bọn họ đã không thi với hắn rồi! Thua trận một đấu một ít ra bọn họ còn giữ được chút thể diện!

Đấu một với năm mà thua thì đúng là chẳng còn chút mặt mũi nào!

“Tam hoàng tử Đại Viêm, hiện giờ trận đấu hữu nghị đã kết thúc, trận đấu chính của chúng ta tiếp tục thôi!”

Nữ đế cười nói.

Sau khi thấy được khả năng chơi cờ của Lâm Bắc Phàm, nàng đã không còn lo lắng vấn đề thắng thua nữa.

Ngược lại, nàng còn mong chờ Lâm Bắc Phàm lại dày vò mấy người kia thêm một phen nữa! Cứ dày vò cho đến mức bọn họ phải nghi ngờ cả cuộc đời này đi!

Dày vò đến mức bọn họ không thể tự lo liệu được nữa!

Để bọn họ biết mặc dù Đại Võ chúng ta dù có đi xuống thì cũng không bị bắt nạt dễ dàng như vậy!

“Đại Võ bệ hạ, không cần đâu! Có Lâm tế tửu đây thì chúng ta không thắng nổi, thế nên trận đấu này…”

Sắc mặt tam hoàng tử khó coi vô cùng, hắn ta cố nặn ra bốn từ: “Chúng ta thua rồi!”

Nữ đế giữ lại: “Tam hoàng tử Đại Viêm này, ngươi đừng từ bỏ vậy chứ! Cờ đã đánh thì sao có thể bỏ được? Ngươi phải biết rằng người ắt sẽ thắng trời, không cố gắng thì làm sao ngươi biết được tuyệt vọng là thế nào!”

Mọi người bên Đại Viêm: “Đậu má!”

Lâm Bắc Phàm vẫy tay như một tú bà: “Nào nào, các anh bạn bên Đại Viêm, chúng ta làm thêm mấy ván nữa đi! Giờ để ta bớt bớt lại, cho các ngươi thể diện!”

Người bên Đại Viêm: “Đậu má nó…”

Bọn họ tức đến phát run! Đồ xấu xa!

Các ngươi đều là những kẻ xấu xa!

Tam hoàng tử dứt khoát nói: “Đại Võ bệ hạ, thực sự không cần nữa đâu! Ván cờ này chúng ta nhận thua! Các ngươi cũng không cần khuyên nữa, ta đã quyết định rồi!”

Nữ đế và Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, bọn họ thấy tiếc vô cùng.

Lúc này, tam hoàng tử nói: “Đại Võ bệ hạ, thời gian cũng không còn sớm nữa, tuyển thủ hai bên đã tốn nhiều sức lực, nên trở về nghỉ ngơi thôi! Thế nên trận đấu tạm dừng, ngày mai hẵng tiếp tục, bệ hạ thấy thế nào?”

Nữ đế mỉm cười, chắc chắn là thua thảm quá, chịu đả kích lớn quá nên mới muốn quay về để điều chỉnh đây mà.

“Được, trận đấu tạm dừng, ngày mai tiếp tục.”
Chương 355 Tình huống không được lạc quan cho lắm

Cuộc phân tranh giữa Đại Võ và Đại Viêm ngày thứ nhất kết thúc.

Trong trận đấu, Đại Võ đã dùng tuyệt tác kinh điển [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu] của Lâm Bắc Phàm ép cho Đại Viêm phải nhận thua.

Sau đó nhờ biểu hiện xuất sắc trong trận đấu cờ vây của hắn, Đại Viêm lại phải nhận thua một lần nữa. Đại Võ đã thắng hai trận liên tiếp, bách tính khắp kinh thành đều vô cùng hưng phấn, bọn họ hoan hô, nhảy nhót.

“Thắng liên tiếp hai trận rồi, quả nhiên Đại Võ của chúng ta là mạnh nhất!”

“Một mình tế tửu đã áp đảo hết thảy người bên Đại Viêm! Một người giữ cửa quan, vạn người không mở được!”

“Tế tửu đúng là tiên mà!”

“Ta thấy chỉ cần có tế tửu thì trận đấu nhất định sẽ thuận lợi!”

Do quá vui nên rất nhiều người đã ca hát nhảy múa ở bên ngoài, bọn họ hát vang bài “Thương hải nhất thanh tiếu – Một tiếng cười bể dâu” của Lâm Bắc Phàm.

“La la la”

“La la la”

Cùng lúc đó, đại biểu bên Đại Viêm đang rầu rĩ tại dịch quán. Từ lúc xuất phát đến giờ, bọn họ vẫn hừng hực khí thế cơ mà!

Bọn họ tưởng mình đã tài giỏi lắm rồi, chắc chắn sẽ áp chế cái bọn Đại Võ, hoàn toàn đánh bại đối thủ!

Bọn họ cứ ngỡ mình sẽ công thành danh toại, tiếng xa đồn khắp! Song sự thật đã tát cho bọn họ một cái thật đau!

Một Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn đánh bại bọn họ, khiến bọn họ thua thảm hại!

Thua đến mức mất sạch mặt mũi! Quá thảm bại!

Nghe những tiếng ca hát bên ngoài mà bọn họ thấy chói tai vô cùng, cực kì khó chịu.

Lúc này, tam hoàng tử đứng lên và đóng cửa sổ lại, nhìn mọi người đang ủ rũ, hắn ta thở dài một hơi: “Nói đi, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”

Mọi người nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng cả.

Tinh thần của bọn họ đã bị rút sạch sau hai trận đấu, đồng thời bọn họ cũng mất sạch kiêu ngạo.

Trong lòng bọn họ khó chịu vô cùng nhưng bọn họ chẳng biết phải nói thế nào.

“Chúng ta tuyệt đối không thể thua!”

Tam hoàng tử siết chặt bàn tay: “Chúng ta có thể sẽ phải thua, nhưng không được thua Đại Võ! Đại Viêm chúng ta đang hưng thịnh, Đại Võ lại đi xuống, chúng ta không thể bại trước một quốc gia yếu ớt như vậy được!”

“Hơn nữa, lần này chúng ta đưa theo đội ngũ mạnh nhất, triều đình và bách quan, dân chúng đều mong đợi kì vọng vào chúng ta, chúng ta không có lí do để thua! Nếu chúng ta thua thì trở về biết phải ăn nói thế nào với bệ hạ, phải giải thích thế nào với bách tính?”

“Các ngươi có suy nghĩ cho tương lai của mình hay không?”

Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi, bởi lẽ chuyện này đúng là khó nói thật!

Hơn nữa nếu thua thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bọn họ, đây là điều bọn họ không thể chấp nhận được!

Lúc này, tam hoàng tử dịu giọng lại: “Các vị, mới nãy giọng điệu của bản cung có hơi nặng nề! Bản cung vẫn luôn tin vào tài năng của các vị, hôm nay sở dĩ chúng ta thua là bởi coi thường đối thủ, coi thường Lâm Bắc Phàm!”

“Có điều Lâm Bắc Phàm có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ có một mình! Hắn rất xuất sắc ở phương diện đàn và cờ, song tài năng của con người là có hạn, thời gian cũng có hạn, bản cung không tin hắn còn tài giỏi về những phương diện khác nữa! Trừ Lâm Bắc Phàm ra thì những kẻ khác là đối thủ của các ngươi ư?”

Mọi người nghe mà thấy có lý vô cùng.

Lâm Bắc Phàm có giỏi giang đến cỡ nào thì cũng không thể bao trọn mọi mặt được! Dẫu sao hắn cũng là con người chứ không phải một vị thần!

Ở tuổi này của hắn có thể chơi đàn, chơi cờ giỏi đã là xuất sắc lắm rồi!

Những thứ khác hắn không thể tài giỏi được đâu!

“Vậy nên trận đấu ngày mai chúng ta có khả năng thắng! Mọi người lấy tinh thần lên cho bản cung!”

Tam hoàng tử lớn giọng nói: “Đừng cứ nghĩ mãi về trận đấu ngày hôm nay, giờ quay về ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày mai tái chiến! Bản cung tin rằng ngày mai chúng ta nhất định sẽ thắng! Nhất định sẽ giành được chiến thắng!”

Cuối cùng mọi người cũng lấy lại được tinh thần.

“Điện hạ yên tâm, ngày mai ta chắc chắn sẽ dốc hết sức!”

“Điện hạ yên tâm, chúng ta sẽ thắng thôi!”

“Không gì có thể chiến thắng Đại Viêm chúng ta!”

Tam hoàng tử hài lòng, hắn ta gật đầu: “Rất tốt! Đây mới là người tài của Đại Viêm ta! Mọi người trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại thi đấu!”

Các tài tử tạm biệt hoàng tử rồi quay về nghỉ ngơi.

Trong phòng chỉ còn lại tam hoàng tử và một vị lão thần.

Tam hoàng tử nhìn bóng các tài tử rời đi, hắn ta chẳng ngoảnh đầu, chỉ hỏi: “Vương đại nhân, ngày mai chắc chúng ta sẽ thắng nhỉ?”

“Nói thật thì tình huống không được lạc quan cho lắm, thưa điện hạ!”

Vị lão thần kia cười khổ.

“Tại sao lại nói như vậy?”

Tam hoàng tử quay đầu lại chất vấn: “Chúng ta có bốn trạng nguyên, cộng thêm bản cung nữa là năm, thực lực hùng hậu như thế. Mặc dù hôm nay thất bại nhưng chắc chắn ngày mai có thể xoay chuyển tình thế!”

“Trước kia lão thần cũng cho là thế, nhưng hiện giờ lão thần không còn tự tin nữa!”

“Là bởi Lâm Bắc Phàm sao?”

“Không sai, là bởi hắn!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom