Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Nhanh: Bạo Quân Hung Hãn Sủng Ái Ta - Chương 20: Giận rồi, muốn hoàng hậu bồi thường
" Nhiếp Chính Vương, từ khi nào hoàng hậu của ta đệ lại quan tâm như thế?"
" Ngươi...hoàng thượng...đã thất lễ"
Dạ Cẩn nhìn Dạ Quân với ánh mắt căm phẫn, nhưng vẫn quy quy củ củ mà hành lễ. Bởi lẽ lệnh vua khó cãi.
Cuối cùng, Dạ Cẩn cũng buông Vũ Tình ra rồi phất tay rời đi tuy trong lòng không thoải mái. Hắn cũng không muốn lật đổ hoàng vị, hắn chỉ muốn cùng Vũ Tình cao chạy xa bay.
Dù biết, điều này vô cùng khó.
Dạ Cẩn vừa rời đi. Vũ Tình liền hoàn hồn, nàng nhìn từng bước chân Dạ Quân nặng nề đi về hướng nàng. Giác quan mách bảo với nàng là sắp có chuyện không hay sảy ra.
Nhưng dù vậy, nàng cũng chẳng quản được đâu.
Bước chân của Dạ Quân mỗi lúc một lần, Vũ Tình hơi chột dạ. Hắn tiến lên bước nào, nàng lùi đi bước đó. Nhìn xem, chỉ nhìn ánh mắt muốn giết người của hắn thôi là đã đoán được hắn tức giận như thế nào rồi.
Vũ Tình lùi mãi nhưng thứ gì cũng đều có đích của nó.
Không sai, Vũ Tình hết đường lùi rồi. Nàng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, sao nàng lại khổ thế này kia chứ. Chọc ai không chọc, lại chọc đúng hai vị ôn thần này. Một người vừa đi lại một người khác xuất hiện.
Bỗng nhiên nàng chợt nhận ra là làm nữ chính cũng không hẳn là tốt. Báu bở gì cái danh nữ chính chứ, suốt ngày phải đấu trí các thứ. Nàng chỉ muốn sống tốt một chút thôi mà, có cần khó khăn như vậy không?
Nhìn nam nhân trước mắt, hai tay nàng nắm chặt, lưng cũng đã dính sát vào tường rồi. Nhìn lên trên, chạy đường đó cũng chì có con đường chết. Thông thường mấy cuốn tiểu thuyết nữ chính sẽ đá vào hạ bộ của nam nhân rồi chạy thoát các thứ.
Song, nàng lại nhìn nam nhân trước mặt. Ánh mắt đang lóe lên lửa giận. Hic, nàng không có gan đấy đâu. Cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám.
" Vũ Tình, nàng đang suy nghĩ đường chạy à?"
Tên này đeo guốc trong bụng nàng hay sao mà đoán chuẩn thế nhỉ? Vũ Tình miệng nhanh hơn não đáp trả ngay.
" Thiếp đang suy nghĩ nên chạy vào tâm bệ hạ thế nào, thiếp nào dám chạy khỏi bệ hạ chứ?"
Dạ Quân bỗng cười khẩy, nụ cười khiến cho Vũ Tình càng thêm chột dạ.
" Nàng từ khi nàng lẻo mép như thế? Hay là nói...nàng đang chột dạ?"
Vũ Tình trợn tròn mắt. Nếu nàng mà là người xem cảnh này thì chắc chắn dơ ngón cái lên nói lớn:" Chuẩn! Quá chuẩn!?"
Nhưng hiện tại nàng là nạn nhân đó, khen gì giờ này. Vũ Tình giật giật khóe miệng. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân không đáp lại. Nàng hiện tại đang rất bối rối...không biết nói gì nữa cơ...
" Ưm..."
Bỗng nhiên cảm giác ướt át quen thuộc truyền đến. Từ khi nào mà Dạ Quân đã gặm chặt lấy cánh môi nàng không ngừng gặm nhấm. Sau đó, hắn càng ngày càng quá đáng, tách cánh môi đỏ hồng của nàng ra. Chiếc lưỡi thuận thế luồn vào trong.
Vũ Tình không còn cách nào, đành đáp lại. Hai bên không ngừng trao đổi cho nhau tạo thành những tiếng nghe vui tai vô cùng.
Dạ Quân tham lam càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng ngọt ngào của Vũ Tình. Một tay giữ cơ thể Vũ Tình một tay luồn vào tóc nào giữ chặt đầu nàng tránh cho nàng thoát ra.
Vũ Tình bị hôn đến đầu óc quay cuồng không biết trời đâu đất đâu. Dần dà nàng bắt đầu thở một cách khó nhọc, nàng muốn vùng ra mà bị Dạ Quân giữ chặt nên không thoát ra được.
Bàn tay để trên lưng nàng của hắn bắt đầu lộng hành. Nó không còn trên lưng Vũ Tình nữa mà bắt đầu trườn xuống dưới. Vô cùng thành thục mà cởi từng lớp y phục của nàng ra. Vũ Tình thấy thế liền hoảng, nàng đẩy mạnh Dạ Quân ra lắp bắp nói.
" Không được, chúng ta đang ở đây. Làm ở đây thì mọi người sẽ biết mất"
Phải, mấy cái chuyện này bị người khác nghe thấy thì sau này nàng biết vác mặt đi đâu nữa. Ngại muốn chết luôn ấy chứ.
" Ngài làm sao thế? Mọi khi ngài không thế này"
Ai ngờ nam nhân vô sỉ nào đó lại nói mấy câu nằm ngoài dự đoán của nàng. Hắn nói:
" Giận rồi, muốn hoàng hậu bồi thường"1
" Ngươi...hoàng thượng...đã thất lễ"
Dạ Cẩn nhìn Dạ Quân với ánh mắt căm phẫn, nhưng vẫn quy quy củ củ mà hành lễ. Bởi lẽ lệnh vua khó cãi.
Cuối cùng, Dạ Cẩn cũng buông Vũ Tình ra rồi phất tay rời đi tuy trong lòng không thoải mái. Hắn cũng không muốn lật đổ hoàng vị, hắn chỉ muốn cùng Vũ Tình cao chạy xa bay.
Dù biết, điều này vô cùng khó.
Dạ Cẩn vừa rời đi. Vũ Tình liền hoàn hồn, nàng nhìn từng bước chân Dạ Quân nặng nề đi về hướng nàng. Giác quan mách bảo với nàng là sắp có chuyện không hay sảy ra.
Nhưng dù vậy, nàng cũng chẳng quản được đâu.
Bước chân của Dạ Quân mỗi lúc một lần, Vũ Tình hơi chột dạ. Hắn tiến lên bước nào, nàng lùi đi bước đó. Nhìn xem, chỉ nhìn ánh mắt muốn giết người của hắn thôi là đã đoán được hắn tức giận như thế nào rồi.
Vũ Tình lùi mãi nhưng thứ gì cũng đều có đích của nó.
Không sai, Vũ Tình hết đường lùi rồi. Nàng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, sao nàng lại khổ thế này kia chứ. Chọc ai không chọc, lại chọc đúng hai vị ôn thần này. Một người vừa đi lại một người khác xuất hiện.
Bỗng nhiên nàng chợt nhận ra là làm nữ chính cũng không hẳn là tốt. Báu bở gì cái danh nữ chính chứ, suốt ngày phải đấu trí các thứ. Nàng chỉ muốn sống tốt một chút thôi mà, có cần khó khăn như vậy không?
Nhìn nam nhân trước mắt, hai tay nàng nắm chặt, lưng cũng đã dính sát vào tường rồi. Nhìn lên trên, chạy đường đó cũng chì có con đường chết. Thông thường mấy cuốn tiểu thuyết nữ chính sẽ đá vào hạ bộ của nam nhân rồi chạy thoát các thứ.
Song, nàng lại nhìn nam nhân trước mặt. Ánh mắt đang lóe lên lửa giận. Hic, nàng không có gan đấy đâu. Cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám.
" Vũ Tình, nàng đang suy nghĩ đường chạy à?"
Tên này đeo guốc trong bụng nàng hay sao mà đoán chuẩn thế nhỉ? Vũ Tình miệng nhanh hơn não đáp trả ngay.
" Thiếp đang suy nghĩ nên chạy vào tâm bệ hạ thế nào, thiếp nào dám chạy khỏi bệ hạ chứ?"
Dạ Quân bỗng cười khẩy, nụ cười khiến cho Vũ Tình càng thêm chột dạ.
" Nàng từ khi nàng lẻo mép như thế? Hay là nói...nàng đang chột dạ?"
Vũ Tình trợn tròn mắt. Nếu nàng mà là người xem cảnh này thì chắc chắn dơ ngón cái lên nói lớn:" Chuẩn! Quá chuẩn!?"
Nhưng hiện tại nàng là nạn nhân đó, khen gì giờ này. Vũ Tình giật giật khóe miệng. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân không đáp lại. Nàng hiện tại đang rất bối rối...không biết nói gì nữa cơ...
" Ưm..."
Bỗng nhiên cảm giác ướt át quen thuộc truyền đến. Từ khi nào mà Dạ Quân đã gặm chặt lấy cánh môi nàng không ngừng gặm nhấm. Sau đó, hắn càng ngày càng quá đáng, tách cánh môi đỏ hồng của nàng ra. Chiếc lưỡi thuận thế luồn vào trong.
Vũ Tình không còn cách nào, đành đáp lại. Hai bên không ngừng trao đổi cho nhau tạo thành những tiếng nghe vui tai vô cùng.
Dạ Quân tham lam càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng ngọt ngào của Vũ Tình. Một tay giữ cơ thể Vũ Tình một tay luồn vào tóc nào giữ chặt đầu nàng tránh cho nàng thoát ra.
Vũ Tình bị hôn đến đầu óc quay cuồng không biết trời đâu đất đâu. Dần dà nàng bắt đầu thở một cách khó nhọc, nàng muốn vùng ra mà bị Dạ Quân giữ chặt nên không thoát ra được.
Bàn tay để trên lưng nàng của hắn bắt đầu lộng hành. Nó không còn trên lưng Vũ Tình nữa mà bắt đầu trườn xuống dưới. Vô cùng thành thục mà cởi từng lớp y phục của nàng ra. Vũ Tình thấy thế liền hoảng, nàng đẩy mạnh Dạ Quân ra lắp bắp nói.
" Không được, chúng ta đang ở đây. Làm ở đây thì mọi người sẽ biết mất"
Phải, mấy cái chuyện này bị người khác nghe thấy thì sau này nàng biết vác mặt đi đâu nữa. Ngại muốn chết luôn ấy chứ.
" Ngài làm sao thế? Mọi khi ngài không thế này"
Ai ngờ nam nhân vô sỉ nào đó lại nói mấy câu nằm ngoài dự đoán của nàng. Hắn nói:
" Giận rồi, muốn hoàng hậu bồi thường"1
Bình luận facebook