Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Nhanh: Bạo Quân Hung Hãn Sủng Ái Ta - Chương 21: Ta bế nàng
Vũ Tình ngờ vực, nàng không nghe lầm chứ? Tên này cũng đừng vô sỉ quá mức như thế, trái tim nhỏ bé của nàng không chịu đựng được đâu mà.
" Nhưng mà ở đây không được "
Vũ Tình thẳng thừng đẩy Dạ Quân ra. Ai ngờ Dạ Quân kéo nàng vào, lần này Vũ Tình cố gắng vùng ra nhưng không được liền buột miệng nói: " Nếu chuyện này mà bị phát hiện thì sẽ không ổn đến danh tiếng của ngài"
Dạ Quân giữ lấy đôi vai nhỏ gầy của nàng:
" Nàng thấy danh tiếng của ta có bao giờ là tốt không? Nàng không phải lo, chỉ cần ai đến gần ta đều biết. Bất kể một thứ gì vào đây ta cũng phát giác ra được. Mà nàng thử nghĩ xem, có người nào dám vào đây khi không có sự cho phép của ta không?"
Vũ Tình gật gù, cái danh bạo quân vẫn còn gắn trên người nam nhân này. Hơn nữa, danh tiếng của hắn đã sớm không còn gì để nói. Còn nói về vấn đề nổi trội thì...được cái võ công rất là cao.
Phải công nhận là nam nhân của nàng không chỗ nào để chê, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn quyền lực có quyền lực, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn võ công có võ công. Vũ Tình nàng đúng là quá hời, được một nam nhân như vậy để ý, bao bọc, yêu thương.
" Ờm vậy nhỡ làm xong thiếp không về được thì sao?"
Dạ Quân ra vẻ thản nhiên, không nhanh không chậm nói: " Ta bế nàng"
Vũ Tình đỏ mặt, lòng vẫn cứng cáp đáp lại.
" Nhưng mà ta vẫn không muốn"
Ai ngờ nam nhân nọ chẳng thèm nghe nàng nói, đẩy nàng xuống chiếc giường cách đó không xa. Tuy nàng không bị thương nhưng vẫn đau một chút.
" Nàng nghĩ nàng có quyền lựa chọn nữa sao? Muộn rồi"
Hắn chế trụ hai tay của Vũ Tình, một tay chế trụ, tay còn loại cởi bỏ những thứ vướng víu trên cơ thể của Vũ Tình. Hắn vẫn không cởi hết, nhìn nàng nửa kín nửa hở thế này trông còn hớp hồn hơn nữa.
Dạ Quân nâng nhẹ cằm nàng, đặt một nụ hôn nhẹ, không còn vẻ chiếm hữu, cuồng dã như trước mà vô cùng ôn nhu.
Không phải hắn đột nhiên thay đổi mà là khi ở ngoài, hắn đã nghe rõ tường tận mọi việc. Cả việc nàng không muốn bỏ trốn cùng Dạ Cẩn, hắn đều nghe không sót một chữ.
Nếu như khoảng khắc đó nàng đồng ý bỏ trốn cùng Dạ Cẩn thì không biết hắn còn phát điên đến cỡ nào nữa. Một bên là người mình yêu thương, một bên là đệ đệ. Tuy hắn không để ý đệ đệ này lắm nhưng dù sao cũng chung huyết thống nên cũng không đành lòng ra tay.
Nếu Vũ Tình mà bỏ trốn thật thì cũng không biết hắn sẽ điên cuồng như thế nào. Không chừng trong lúc nóng giận mà làm tổn thương nàng, tước vị của Dạ Cẩn. Đến lúc đó không biết có bao nhiêu sóng gió xảy ra.
Dạ Quân không yên phận mà đặt tay lên đôi gò bồng mềm mại của nàng. Đầu lưỡi men theo cần cổ trắng nõn cắn mút đôi diễm lệ đó. Đôi mắt trong veo của Vũ Tình ánh lên một tần nước mỏng, hai má hơi hồng của nàng khiến cho bất kì nam nhân nào trông thấy cũng phải động tình.
Lý trí còn sót lại mách bảo nàng phải phản kháng nhưng đầu óc nàng cũng theo đó mà nhanh chóng trở lên mụ mị. Nàng cũng chẳng suy nghĩ được gì nữa.
Được Dạ Quân kích động, ở nơi nào đó đã sớm động tình, u động cũng bắt đầu chảy nước. Dạ Quân mút một cái rõ mạnh ở eo nhỏ của nàng. Làn da trắng nõn của nàng không chịu được hành động đó của Dạ Quân mà hiện lên một vết đỏ hồng trông vô cùng bắt mắt.
Không khí xung quanh hai người cũng theo đó mà trở lên nóng lên, nói thẳng ra là bắt đầu nhiễm chút ái muội.
Bàn tay to lớn của Dạ Quân luồn xuống dưới khẽ kéo tiết khố của Vũ Tình ra. Chiếc váy vẫn còn nguyên nhưng tiết khố sớm đã biệt tăm. Nhân cơ hội, bàn tay của Dạ Quân khẽ đi sâu vào u động, không ngừng nới lỏng ra một chút.
Vũ Tình cảm nhận được, nàng hơi đau. Tuy nơi đó đã sớm trở lên ẩm ướt nhưng vẫn còn hơi rát vì mấy ngày trước nàng bị hành hạ cả đêm. Vũ Tình ngửa đầu lên, khẽ bật ra một tiếng rên nhẹ.
'' A....''
Dạ Quân thăm dò u động vô cùng kiên nhẫn và nhẹ nhàng. Hắn sợ, chỉ một chút nữa thôi, hắn không kiềm chế được.....mà.... làm cho Vũ Tình của hắn đau.
P/s: clm hai ông bà nhà này có cần thiết đến mức này rồi mà vẫn rắc cơm chó không? Hả? Cẩu độc thân tui làm sao chịu nổi cơ chứ??? Ông sợ Vũ Tình của ông đau nhưng không sợ hành hạ trái tim nhỏ bé của cẩu độc thân tụi tui ư??.
" Nhưng mà ở đây không được "
Vũ Tình thẳng thừng đẩy Dạ Quân ra. Ai ngờ Dạ Quân kéo nàng vào, lần này Vũ Tình cố gắng vùng ra nhưng không được liền buột miệng nói: " Nếu chuyện này mà bị phát hiện thì sẽ không ổn đến danh tiếng của ngài"
Dạ Quân giữ lấy đôi vai nhỏ gầy của nàng:
" Nàng thấy danh tiếng của ta có bao giờ là tốt không? Nàng không phải lo, chỉ cần ai đến gần ta đều biết. Bất kể một thứ gì vào đây ta cũng phát giác ra được. Mà nàng thử nghĩ xem, có người nào dám vào đây khi không có sự cho phép của ta không?"
Vũ Tình gật gù, cái danh bạo quân vẫn còn gắn trên người nam nhân này. Hơn nữa, danh tiếng của hắn đã sớm không còn gì để nói. Còn nói về vấn đề nổi trội thì...được cái võ công rất là cao.
Phải công nhận là nam nhân của nàng không chỗ nào để chê, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn quyền lực có quyền lực, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn võ công có võ công. Vũ Tình nàng đúng là quá hời, được một nam nhân như vậy để ý, bao bọc, yêu thương.
" Ờm vậy nhỡ làm xong thiếp không về được thì sao?"
Dạ Quân ra vẻ thản nhiên, không nhanh không chậm nói: " Ta bế nàng"
Vũ Tình đỏ mặt, lòng vẫn cứng cáp đáp lại.
" Nhưng mà ta vẫn không muốn"
Ai ngờ nam nhân nọ chẳng thèm nghe nàng nói, đẩy nàng xuống chiếc giường cách đó không xa. Tuy nàng không bị thương nhưng vẫn đau một chút.
" Nàng nghĩ nàng có quyền lựa chọn nữa sao? Muộn rồi"
Hắn chế trụ hai tay của Vũ Tình, một tay chế trụ, tay còn loại cởi bỏ những thứ vướng víu trên cơ thể của Vũ Tình. Hắn vẫn không cởi hết, nhìn nàng nửa kín nửa hở thế này trông còn hớp hồn hơn nữa.
Dạ Quân nâng nhẹ cằm nàng, đặt một nụ hôn nhẹ, không còn vẻ chiếm hữu, cuồng dã như trước mà vô cùng ôn nhu.
Không phải hắn đột nhiên thay đổi mà là khi ở ngoài, hắn đã nghe rõ tường tận mọi việc. Cả việc nàng không muốn bỏ trốn cùng Dạ Cẩn, hắn đều nghe không sót một chữ.
Nếu như khoảng khắc đó nàng đồng ý bỏ trốn cùng Dạ Cẩn thì không biết hắn còn phát điên đến cỡ nào nữa. Một bên là người mình yêu thương, một bên là đệ đệ. Tuy hắn không để ý đệ đệ này lắm nhưng dù sao cũng chung huyết thống nên cũng không đành lòng ra tay.
Nếu Vũ Tình mà bỏ trốn thật thì cũng không biết hắn sẽ điên cuồng như thế nào. Không chừng trong lúc nóng giận mà làm tổn thương nàng, tước vị của Dạ Cẩn. Đến lúc đó không biết có bao nhiêu sóng gió xảy ra.
Dạ Quân không yên phận mà đặt tay lên đôi gò bồng mềm mại của nàng. Đầu lưỡi men theo cần cổ trắng nõn cắn mút đôi diễm lệ đó. Đôi mắt trong veo của Vũ Tình ánh lên một tần nước mỏng, hai má hơi hồng của nàng khiến cho bất kì nam nhân nào trông thấy cũng phải động tình.
Lý trí còn sót lại mách bảo nàng phải phản kháng nhưng đầu óc nàng cũng theo đó mà nhanh chóng trở lên mụ mị. Nàng cũng chẳng suy nghĩ được gì nữa.
Được Dạ Quân kích động, ở nơi nào đó đã sớm động tình, u động cũng bắt đầu chảy nước. Dạ Quân mút một cái rõ mạnh ở eo nhỏ của nàng. Làn da trắng nõn của nàng không chịu được hành động đó của Dạ Quân mà hiện lên một vết đỏ hồng trông vô cùng bắt mắt.
Không khí xung quanh hai người cũng theo đó mà trở lên nóng lên, nói thẳng ra là bắt đầu nhiễm chút ái muội.
Bàn tay to lớn của Dạ Quân luồn xuống dưới khẽ kéo tiết khố của Vũ Tình ra. Chiếc váy vẫn còn nguyên nhưng tiết khố sớm đã biệt tăm. Nhân cơ hội, bàn tay của Dạ Quân khẽ đi sâu vào u động, không ngừng nới lỏng ra một chút.
Vũ Tình cảm nhận được, nàng hơi đau. Tuy nơi đó đã sớm trở lên ẩm ướt nhưng vẫn còn hơi rát vì mấy ngày trước nàng bị hành hạ cả đêm. Vũ Tình ngửa đầu lên, khẽ bật ra một tiếng rên nhẹ.
'' A....''
Dạ Quân thăm dò u động vô cùng kiên nhẫn và nhẹ nhàng. Hắn sợ, chỉ một chút nữa thôi, hắn không kiềm chế được.....mà.... làm cho Vũ Tình của hắn đau.
P/s: clm hai ông bà nhà này có cần thiết đến mức này rồi mà vẫn rắc cơm chó không? Hả? Cẩu độc thân tui làm sao chịu nổi cơ chứ??? Ông sợ Vũ Tình của ông đau nhưng không sợ hành hạ trái tim nhỏ bé của cẩu độc thân tụi tui ư??.
Bình luận facebook