Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116: Chồng ngốc hệ tiểu trung khuyển (4)
Chồng tôi, tôi tự biết dắt tay.
Đột nhiên bị người khác gạt tay, Minh Thành rõ ràng cơ thể trở nên khựng lại. Anh ta liếc mắt nhìn về đôi nam nữ phía trước, bàn tay trong không khí nắm chặt lại.
[ Tinh. ]
[ Giá trị thù hận của nam chủ đối với kí chủ tăng ba mươi lăm phần trăm. ]
Lời thông báo vừa lọt vào tai, mặt của cô gái nào đó trong giây lát trở nên đen kịt.
"Sao lại tăng?"
Đối với câu hỏi của cô, tiểu hệ thống A Liên chỉ trả lời lại một từ rất ngứa đòn:
[ Thích. ]
"..." Hình như cái này là nó học của cô...
Sự cáu giận tăng lên, Quân Dao đang định mắng cho hệ thống ngu si nào đó một trận thì liền bị cản lại. Bàn tay trái trong phút chốc cảm thấy ấm áp hơn bình thường.
Cô đưa mắt nhìn xuống mới phát hiện ra, bàn tay của Minh Viễn từ khi nào đã nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt lấy nhau. Hắn nhìn cô, mắt long lanh như sắp khóc:
- Chị sẽ làm vợ em thật sao?
Nữ nhân nhìn hắn hồi lâu, sau mới gật đầu đáp:
- Đúng rồi, từ nay tôi sẽ là vợ cậu. Nhưng sao lại hỏi thế?
Minh Viễn nghe xong câu hỏi này thì có hơi cúi đầu xuống, phần tóc đen che đi đôi mắt ngậm nước:
- Tại... anh hai bảo em là đứa ngu, sẽ không có ai chịu lấy em hết.
Chỉ mới nghe đến đây, trái tim của nữ nhân đã khựng lại.
Cô không có tình cảm với đối tượng công lược, ít ra là từ khi kết thúc lần công lược Minh Thần. Nhưng dù có nói ra sao, bản tính thương người vẫn sẽ tồn tại đâu đó trong tiềm thức của cô. Mà đối với một người đáng thương như Minh Viễn, cô càng cảm thấy đau xót.
Quân Dao nắm chặt lấy tay người con trai, tự tin nói ra một lời an ủi:
- Đừng sợ. Từ nay tôi là vợ cậu, ai bắt nạt cậu, tôi liền đi chặt chân người đó đem ngâm rượu!
Lời nói vế sau nghe có vẻ rất bạo lực nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Đáy mắt của chàng trai cảm giác như ánh lên vầng sáng mặt trời rực rỡ. Hắn vui vẻ kéo lên một nụ cười hạnh phúc:
- Em cảm ơn chị gái xinh đẹp nhiều lắm!
[ Tinh. ]
[ Hảo cảm tăng bốn mươi phần trăm, mong kí chủ cố gắng! ]
Sau khi Minh Viễn dứt câu, cả hai người bọn họ cũng đã đến nơi có cha sứ. Ông hiền từ nhìn vào cặp nam nữ đẹp hơn hoa, cất giọng:
- Các con có đồng ý sẽ luôn bên nhau, san sẻ cho nhau niềm vui, nỗi buồn và yêu nhau đến trọn đời hay không?
- Con đồng ý!
Một nam một nữ chung một câu nói, đồng loạt cất lên lời thề nguyện. Bọn họ vui vẻ, vui vẻ trong sự khó chịu của những kẻ tàn độc.
Sau lễ kết hôn, Quân Dao và Minh Viễn được đưa đến căn phòng tân hôn của cả hai.
Phòng này rất rộng, chí ít nó rộng hơn căn trọ mà nguyên chủ thuê. Quanh phòng được trải đầy lên những cánh hoa hồng rực rỡ, tất nhiên cũng không thể thiếu ánh nến lung linh.
Quân Dao liếc mắt nhìn Minh Viễn đang bày bộ mặt cún con, ngoan ngoãn ngồi trên giường rồi lại liếc mắt về cánh cửa gỗ đóng kín.
Cô bước tới cánh cửa, đưa đôi bàn tay xinh đẹp chạm nhẹ lên phần gỗ rồi trực tiếp khoá cửa lại. Cô không xoay người lại mà giữ nguyên tư thế đối lưng với người trên giường, nhàn nhạt nói:
- Bên ngoài không có ai, cửa cũng cách âm. Anh không cần giả vờ nữa.
Lời vừa cất ra, quanh căn phòng như bị một cỗ khí lạnh bao trùm. Minh Viễn không nhanh không chậm đáp lại:
- Chị xinh đẹp, em biết sai rồi, em không nên lên giường trước chị. Chị đừng giận em nhé. Em...
Chưa kịp để người đàn ông nói hết câu, Quân Dao đã xoay người lại, bước nhanh đến trước mặt hắn, trực tiếp đẩy ngã hắn xuống giường, sau đó chống tay xuống, mặt đối mặt với hắn:
- Tôi nói rồi, không cần giả vờ!
Minh Viễn nghe xong, gương mặt dường như có biến đổi mạnh mẽ. Hắn thu lại khuôn mặt non nớt cần được bảo bọc, thay vào đó là gương mặt thích thú:
- Cô biết từ bao giờ?
Hắn đầu tiên phải hỏi người con gái kia câu này. Vốn dĩ, bản thân hắn luôn nghĩ mình đã che dấu rất tốt. Sống trong căn nhà này suốt hai mươi bốn năm trời, hắn giả ngốc cũng phải đến mười bốn năm. Trong suốt mười mấy năm ròng rã ấy, trong nhà không một ai hay. Vậy mà, người con gái kia, mới chỉ gặp hắn lần đầu đã biết.
Quân Dao tà mị nhìn hắn, chiếc lưỡi hồng chậm chạp liếm một đường trên môi. Cô cất lên chất giọng hơi ngả ngớn:
- Đẹp trai như vậy mà ngốc, chó nó tin.
Lời vừa mới cất ra, hệ thống nhỏ đang vui vẻ uống cà phê đột nhiên trợn tròn hai mắt. Giây sau, bao nhiêu cà phê trong miệng nó đều phọt ra hết bên ngoài.
Kí chủ ơi, cô làm ơn đừng có mà như vậy nữa!
Lần trước thì đòi đập chết hắn, bây giờ lại nói ra lời như kia, cô chính là đang mong hắn cho mình vào lò!
Ngược lại với biểu tình của hệ thống, Minh Viễn lại rất vui vẻ mà cười lớn. Hắn nâng lên bàn tay rắn chắc, dùng nó ôm chặt lấy cơ thể thiếu nữ, một cái liền có thể đem cô lật xuống dưới thân:
- Ồ, vậy tôi cho cô vinh dự được chơi đùa cùng tên ngốc đẹp trai cỡ nhỏ.
Đột nhiên bị người khác gạt tay, Minh Thành rõ ràng cơ thể trở nên khựng lại. Anh ta liếc mắt nhìn về đôi nam nữ phía trước, bàn tay trong không khí nắm chặt lại.
[ Tinh. ]
[ Giá trị thù hận của nam chủ đối với kí chủ tăng ba mươi lăm phần trăm. ]
Lời thông báo vừa lọt vào tai, mặt của cô gái nào đó trong giây lát trở nên đen kịt.
"Sao lại tăng?"
Đối với câu hỏi của cô, tiểu hệ thống A Liên chỉ trả lời lại một từ rất ngứa đòn:
[ Thích. ]
"..." Hình như cái này là nó học của cô...
Sự cáu giận tăng lên, Quân Dao đang định mắng cho hệ thống ngu si nào đó một trận thì liền bị cản lại. Bàn tay trái trong phút chốc cảm thấy ấm áp hơn bình thường.
Cô đưa mắt nhìn xuống mới phát hiện ra, bàn tay của Minh Viễn từ khi nào đã nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt lấy nhau. Hắn nhìn cô, mắt long lanh như sắp khóc:
- Chị sẽ làm vợ em thật sao?
Nữ nhân nhìn hắn hồi lâu, sau mới gật đầu đáp:
- Đúng rồi, từ nay tôi sẽ là vợ cậu. Nhưng sao lại hỏi thế?
Minh Viễn nghe xong câu hỏi này thì có hơi cúi đầu xuống, phần tóc đen che đi đôi mắt ngậm nước:
- Tại... anh hai bảo em là đứa ngu, sẽ không có ai chịu lấy em hết.
Chỉ mới nghe đến đây, trái tim của nữ nhân đã khựng lại.
Cô không có tình cảm với đối tượng công lược, ít ra là từ khi kết thúc lần công lược Minh Thần. Nhưng dù có nói ra sao, bản tính thương người vẫn sẽ tồn tại đâu đó trong tiềm thức của cô. Mà đối với một người đáng thương như Minh Viễn, cô càng cảm thấy đau xót.
Quân Dao nắm chặt lấy tay người con trai, tự tin nói ra một lời an ủi:
- Đừng sợ. Từ nay tôi là vợ cậu, ai bắt nạt cậu, tôi liền đi chặt chân người đó đem ngâm rượu!
Lời nói vế sau nghe có vẻ rất bạo lực nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Đáy mắt của chàng trai cảm giác như ánh lên vầng sáng mặt trời rực rỡ. Hắn vui vẻ kéo lên một nụ cười hạnh phúc:
- Em cảm ơn chị gái xinh đẹp nhiều lắm!
[ Tinh. ]
[ Hảo cảm tăng bốn mươi phần trăm, mong kí chủ cố gắng! ]
Sau khi Minh Viễn dứt câu, cả hai người bọn họ cũng đã đến nơi có cha sứ. Ông hiền từ nhìn vào cặp nam nữ đẹp hơn hoa, cất giọng:
- Các con có đồng ý sẽ luôn bên nhau, san sẻ cho nhau niềm vui, nỗi buồn và yêu nhau đến trọn đời hay không?
- Con đồng ý!
Một nam một nữ chung một câu nói, đồng loạt cất lên lời thề nguyện. Bọn họ vui vẻ, vui vẻ trong sự khó chịu của những kẻ tàn độc.
Sau lễ kết hôn, Quân Dao và Minh Viễn được đưa đến căn phòng tân hôn của cả hai.
Phòng này rất rộng, chí ít nó rộng hơn căn trọ mà nguyên chủ thuê. Quanh phòng được trải đầy lên những cánh hoa hồng rực rỡ, tất nhiên cũng không thể thiếu ánh nến lung linh.
Quân Dao liếc mắt nhìn Minh Viễn đang bày bộ mặt cún con, ngoan ngoãn ngồi trên giường rồi lại liếc mắt về cánh cửa gỗ đóng kín.
Cô bước tới cánh cửa, đưa đôi bàn tay xinh đẹp chạm nhẹ lên phần gỗ rồi trực tiếp khoá cửa lại. Cô không xoay người lại mà giữ nguyên tư thế đối lưng với người trên giường, nhàn nhạt nói:
- Bên ngoài không có ai, cửa cũng cách âm. Anh không cần giả vờ nữa.
Lời vừa cất ra, quanh căn phòng như bị một cỗ khí lạnh bao trùm. Minh Viễn không nhanh không chậm đáp lại:
- Chị xinh đẹp, em biết sai rồi, em không nên lên giường trước chị. Chị đừng giận em nhé. Em...
Chưa kịp để người đàn ông nói hết câu, Quân Dao đã xoay người lại, bước nhanh đến trước mặt hắn, trực tiếp đẩy ngã hắn xuống giường, sau đó chống tay xuống, mặt đối mặt với hắn:
- Tôi nói rồi, không cần giả vờ!
Minh Viễn nghe xong, gương mặt dường như có biến đổi mạnh mẽ. Hắn thu lại khuôn mặt non nớt cần được bảo bọc, thay vào đó là gương mặt thích thú:
- Cô biết từ bao giờ?
Hắn đầu tiên phải hỏi người con gái kia câu này. Vốn dĩ, bản thân hắn luôn nghĩ mình đã che dấu rất tốt. Sống trong căn nhà này suốt hai mươi bốn năm trời, hắn giả ngốc cũng phải đến mười bốn năm. Trong suốt mười mấy năm ròng rã ấy, trong nhà không một ai hay. Vậy mà, người con gái kia, mới chỉ gặp hắn lần đầu đã biết.
Quân Dao tà mị nhìn hắn, chiếc lưỡi hồng chậm chạp liếm một đường trên môi. Cô cất lên chất giọng hơi ngả ngớn:
- Đẹp trai như vậy mà ngốc, chó nó tin.
Lời vừa mới cất ra, hệ thống nhỏ đang vui vẻ uống cà phê đột nhiên trợn tròn hai mắt. Giây sau, bao nhiêu cà phê trong miệng nó đều phọt ra hết bên ngoài.
Kí chủ ơi, cô làm ơn đừng có mà như vậy nữa!
Lần trước thì đòi đập chết hắn, bây giờ lại nói ra lời như kia, cô chính là đang mong hắn cho mình vào lò!
Ngược lại với biểu tình của hệ thống, Minh Viễn lại rất vui vẻ mà cười lớn. Hắn nâng lên bàn tay rắn chắc, dùng nó ôm chặt lấy cơ thể thiếu nữ, một cái liền có thể đem cô lật xuống dưới thân:
- Ồ, vậy tôi cho cô vinh dự được chơi đùa cùng tên ngốc đẹp trai cỡ nhỏ.
Bình luận facebook