Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Chồng ngốc hệ tiểu trung khuyển (5)
Ồ, vậy tôi cho cô vinh dự được chơi đùa cùng tên ngốc đẹp trai cỡ nhỏ.
Nghe đến đây, khuôn môi xinh đẹp của nữ nhân khẽ nhếch lên thành hình bán nguyệt. Cô chầm chậm nâng cằm của nam nhân nọ lên, nói:
- Cảm ơn nhé, nhưng mà hình như tôi không cần.
Nói xong, còn chưa kịp để người kia phản ứng, Quân Dao đã vươn tay ra, mạnh mẽ đập một cái vào gáy của nam nhân, thành công đưa hắn ta vào cơn mê.
[ Kí chủ, cô làm vậy không sợ hắn ta sẽ ghi thù sao? ]
"Hắn, muốn ghi thù có lẽ cũng không được."
Quân Dao lật thân hình của Minh Viễn xuống giường. Cô nâng bàn tay nhỏ lên, xoa nhẹ vào khuôn mặt điển trai của hắn, ánh mắt âm trầm không rõ ý vị.
Sáng hôm sau, khi Minh Viễn mơ hồ tỉnh dậy đã thấy xung quanh sáng trưng. Hắn ta liếc nhìn đồng hồ, sau lại ôm đầu rít lên:
- Bảy giờ sáng rồi sao? Chết thật, cô ta đánh đau quá.
"Cạch.".
Âm thanh mở cửa vừa vang lên, ánh mắt sắc lẹm của nam nhân đã chẳng còn thấy, người ta chỉ còn thấy duy nhất mấy giọt nước mắt lăn dài trên mặt Minh Viễn. Hắn ôm đùi, ủy khuất nói:
- Chị xinh đẹp độc ác quá...
Người vừa mở cửa là một nữ hầu, cô ta làm ở đây thoắt cái cũng đã năm năm. Với quãng thời gian làm việc dài như vậy, cô ta sớm đã chán ngấy với cậu thiếu gia thần kinh bất ổn nhà họ Minh. Nữ hầu lạnh nhạt nhìn vào nam nhân đang ủy khuất nọ, không nhanh không chậm nói:
- Xuống ăn sáng đi.
Dứt câu, nữ hầu quay người bước đi, bỏ lại một Minh Viễn nhếch môi cười.
Biệt thự tư gia nhà họ Minh rất rộng, khắp nơi dường như đều còn lưu lại không khí của buổi tiệc mừng.
Trên bàn ăn dài là bảy người ngồi yên lặng.
Quân Dao chán nản cầm dĩa lên cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ rồi để vào bát của Minh Viễn. Giây sau, đôi mắt xinh đẹp đã tìm thấy một thú vui mới. Cô ngả người về sau, chậm rãi nói:
- Thứ cho tôi mới về làm dâu còn nhiều điều chưa hiểu. Nhưng mà... thế nào trên bàn ăn của người nhà họ Minh lại xuất hiện một cô gái lạ mặt thế kia?
Sau câu nói của cô, bàn ăn ngay lập tức trở về trạng thái căng thẳng. Minh lão gia - Minh Hiên Hành không nói gì, ông chỉ nghiêm nghị khoanh tay lại nhìn Quân Dao.
Ngược lại với sự điềm tĩnh của Minh gia chủ, đại thiếu gia Minh Thành lại nổi nóng:
- Em dâu, em mới về đây không biết gì thì đừng nên nói! Cô gái này là hầu nữ ở đây, không phải người lạ!
Một lời của anh ta vừa lọt vào tai cô đã khiến Quân Dao vô cùng vui vẻ. Nữ nhân mân mê chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út, thích thú:
- Ồ, ra là hầu nữ. Nhưng mà, liệu anh chồng có nghĩ tới cho một nữ hầu thấp kém ngồi đây là hạ thấp đi sự tôn nghiêm của tất cả chúng ta không?
Ngay lập tức, Minh Thành phản bác lại:
- Em đừng có mà ăn nói linh tinh!
- Em ăn nói linh tinh hay không, anh là người biết rõ nhất.
Đến bây giờ, rốt cuộc Minh Thành cũng không nhịn nổi cơn tức. Anh ta đạp bàn một cái thật mạnh, gằn ra từng chữ:
- Em...
- Đủ rồi!
Minh Hiên Hành quát lên một tiếng, thành công đem sự tĩnh lặng trở về với bàn ăn dài. Ngưng một lát, ông lại nói tiếp:
- Tiểu Thành, lần sau con vẫn nên giữ luật lệ một chút. Hầu là hầu, chủ là chủ, không bao giờ có chuyện chủ tớ ngang hàng!
Nói xong, ông buông đũa rời đi, một mạch đi thẳng mà không hề quay đầu lại nhìn nam nữ chủ đang mặt mày đen kịt.
- Tôi no rồi, đi trước đây.
Minh Nhạc vừa được xem kịch vui nên rất phấn khích. Cô vui vẻ lấy khăn giấy lau miệng, rồi lại đưa ánh mắt khinh khỉnh nhìn nữ chủ Diệu Diệu.
Diệu Diệu có ra sao bản thân cũng là một nữ nhân có tôn nghiêm cao. Sự việc ngày hôm nay xảy ra, cô ta tất nhiên sẽ không dễ dàng để yên. Qua lớp khăn trải bàn mỏng, đôi bàn tay mềm mại nắm chặt lại, ngón tay đâm vào da thịt đến bật máu.
[ Tinh. ]
[ Giá trị thù hận của nữ chủ đối với kí chủ tăng thêm ba mươi phần trăm, hiện tại là ba mươi phần trăm. Mong kí chủ cẩn thận. ]
Thông báo vừa vang lên, nữ nhân đã kéo theo Minh Viễn rời khỏi bàn.
Bước đi trên dãy hành lang vắng, Quân Dao đầu mải suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Rõ ràng, nhiệm vụ kì này là lật đổ nam nữ chủ nên việc cô thu thập giá trị thù hận là không sai. Chỉ e rằng với cái tính như bị dại của cặp nam nữ nọ, cô có ngày bị cắn đến không ra thây.
Mới nghĩ thôi đã thấy sợ. Nếu thực sự có một ngày cô bị hành tàn tạ, Quân Dao chắc chắn sẽ nhanh hơn bọn họ một bước, cô đi cắn lưỡi tự sát!
Hệ thống: Kí chủ nhà nó có bệnh!
"Uỵch."
Lưng của Quân Dao bị đập vào tường phát đau. Cô nhăn mặt, nhìn thẳng vào người phía trước.
Minh Viễn xũng nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sắc lẹm. Hắn ta trầm ngâm một lát mới nói:
- Rốt cuộc, mục đích của cô là thứ gì?
Nghe đến đây, khoé môi của thiếu nữ nâng cao:
- Anh lấy đâu ra tự tin cho rằng tôi có mục đích?
___
Rất xin lỗi vì hôm qua không ra chương, cảm thấy tội lỗi ghê ಥ‿ಥ
Nghe đến đây, khuôn môi xinh đẹp của nữ nhân khẽ nhếch lên thành hình bán nguyệt. Cô chầm chậm nâng cằm của nam nhân nọ lên, nói:
- Cảm ơn nhé, nhưng mà hình như tôi không cần.
Nói xong, còn chưa kịp để người kia phản ứng, Quân Dao đã vươn tay ra, mạnh mẽ đập một cái vào gáy của nam nhân, thành công đưa hắn ta vào cơn mê.
[ Kí chủ, cô làm vậy không sợ hắn ta sẽ ghi thù sao? ]
"Hắn, muốn ghi thù có lẽ cũng không được."
Quân Dao lật thân hình của Minh Viễn xuống giường. Cô nâng bàn tay nhỏ lên, xoa nhẹ vào khuôn mặt điển trai của hắn, ánh mắt âm trầm không rõ ý vị.
Sáng hôm sau, khi Minh Viễn mơ hồ tỉnh dậy đã thấy xung quanh sáng trưng. Hắn ta liếc nhìn đồng hồ, sau lại ôm đầu rít lên:
- Bảy giờ sáng rồi sao? Chết thật, cô ta đánh đau quá.
"Cạch.".
Âm thanh mở cửa vừa vang lên, ánh mắt sắc lẹm của nam nhân đã chẳng còn thấy, người ta chỉ còn thấy duy nhất mấy giọt nước mắt lăn dài trên mặt Minh Viễn. Hắn ôm đùi, ủy khuất nói:
- Chị xinh đẹp độc ác quá...
Người vừa mở cửa là một nữ hầu, cô ta làm ở đây thoắt cái cũng đã năm năm. Với quãng thời gian làm việc dài như vậy, cô ta sớm đã chán ngấy với cậu thiếu gia thần kinh bất ổn nhà họ Minh. Nữ hầu lạnh nhạt nhìn vào nam nhân đang ủy khuất nọ, không nhanh không chậm nói:
- Xuống ăn sáng đi.
Dứt câu, nữ hầu quay người bước đi, bỏ lại một Minh Viễn nhếch môi cười.
Biệt thự tư gia nhà họ Minh rất rộng, khắp nơi dường như đều còn lưu lại không khí của buổi tiệc mừng.
Trên bàn ăn dài là bảy người ngồi yên lặng.
Quân Dao chán nản cầm dĩa lên cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ rồi để vào bát của Minh Viễn. Giây sau, đôi mắt xinh đẹp đã tìm thấy một thú vui mới. Cô ngả người về sau, chậm rãi nói:
- Thứ cho tôi mới về làm dâu còn nhiều điều chưa hiểu. Nhưng mà... thế nào trên bàn ăn của người nhà họ Minh lại xuất hiện một cô gái lạ mặt thế kia?
Sau câu nói của cô, bàn ăn ngay lập tức trở về trạng thái căng thẳng. Minh lão gia - Minh Hiên Hành không nói gì, ông chỉ nghiêm nghị khoanh tay lại nhìn Quân Dao.
Ngược lại với sự điềm tĩnh của Minh gia chủ, đại thiếu gia Minh Thành lại nổi nóng:
- Em dâu, em mới về đây không biết gì thì đừng nên nói! Cô gái này là hầu nữ ở đây, không phải người lạ!
Một lời của anh ta vừa lọt vào tai cô đã khiến Quân Dao vô cùng vui vẻ. Nữ nhân mân mê chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út, thích thú:
- Ồ, ra là hầu nữ. Nhưng mà, liệu anh chồng có nghĩ tới cho một nữ hầu thấp kém ngồi đây là hạ thấp đi sự tôn nghiêm của tất cả chúng ta không?
Ngay lập tức, Minh Thành phản bác lại:
- Em đừng có mà ăn nói linh tinh!
- Em ăn nói linh tinh hay không, anh là người biết rõ nhất.
Đến bây giờ, rốt cuộc Minh Thành cũng không nhịn nổi cơn tức. Anh ta đạp bàn một cái thật mạnh, gằn ra từng chữ:
- Em...
- Đủ rồi!
Minh Hiên Hành quát lên một tiếng, thành công đem sự tĩnh lặng trở về với bàn ăn dài. Ngưng một lát, ông lại nói tiếp:
- Tiểu Thành, lần sau con vẫn nên giữ luật lệ một chút. Hầu là hầu, chủ là chủ, không bao giờ có chuyện chủ tớ ngang hàng!
Nói xong, ông buông đũa rời đi, một mạch đi thẳng mà không hề quay đầu lại nhìn nam nữ chủ đang mặt mày đen kịt.
- Tôi no rồi, đi trước đây.
Minh Nhạc vừa được xem kịch vui nên rất phấn khích. Cô vui vẻ lấy khăn giấy lau miệng, rồi lại đưa ánh mắt khinh khỉnh nhìn nữ chủ Diệu Diệu.
Diệu Diệu có ra sao bản thân cũng là một nữ nhân có tôn nghiêm cao. Sự việc ngày hôm nay xảy ra, cô ta tất nhiên sẽ không dễ dàng để yên. Qua lớp khăn trải bàn mỏng, đôi bàn tay mềm mại nắm chặt lại, ngón tay đâm vào da thịt đến bật máu.
[ Tinh. ]
[ Giá trị thù hận của nữ chủ đối với kí chủ tăng thêm ba mươi phần trăm, hiện tại là ba mươi phần trăm. Mong kí chủ cẩn thận. ]
Thông báo vừa vang lên, nữ nhân đã kéo theo Minh Viễn rời khỏi bàn.
Bước đi trên dãy hành lang vắng, Quân Dao đầu mải suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Rõ ràng, nhiệm vụ kì này là lật đổ nam nữ chủ nên việc cô thu thập giá trị thù hận là không sai. Chỉ e rằng với cái tính như bị dại của cặp nam nữ nọ, cô có ngày bị cắn đến không ra thây.
Mới nghĩ thôi đã thấy sợ. Nếu thực sự có một ngày cô bị hành tàn tạ, Quân Dao chắc chắn sẽ nhanh hơn bọn họ một bước, cô đi cắn lưỡi tự sát!
Hệ thống: Kí chủ nhà nó có bệnh!
"Uỵch."
Lưng của Quân Dao bị đập vào tường phát đau. Cô nhăn mặt, nhìn thẳng vào người phía trước.
Minh Viễn xũng nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sắc lẹm. Hắn ta trầm ngâm một lát mới nói:
- Rốt cuộc, mục đích của cô là thứ gì?
Nghe đến đây, khoé môi của thiếu nữ nâng cao:
- Anh lấy đâu ra tự tin cho rằng tôi có mục đích?
___
Rất xin lỗi vì hôm qua không ra chương, cảm thấy tội lỗi ghê ಥ‿ಥ
Bình luận facebook