Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 69: Thiên sư trừ Ma (12)
Mang lòng cứu vớt chúng sinh Hạ Hạ đi đến nơi nào nghe có người bảo có thứ không sạch sẽ xuất hiện thì tới nơi đó.
Hôm nay cô gặp một thứ không bình thường hay nói đúng hơn âm khí nó nặng hơn những tà ám khác gấp trăm lần gần đến hai từ ma vương.
Tuy nói là vậy nhưng nó chỉ là một cái xác không hồn.
Hạ Hạ cảm thấy cái xác này làm cô nhớ đến ma cương thi trong truyện linh dị mà cô đã đọc.
Vị gia chủ đó hỏi: "Thiên sư cái xác này phải làm sao đây?"
Hạ Hạ: "Ta đã phong ấn nó lại rồi, tiếp đến ngươi phải xây một cái căn hầm dẫn xuống lòng đất càng sâu càng tốt không được làm có lệ cho xong mà phải bảo đảm chôn cất nó an toàn. Một tháng sau ta lại quay lại cũng cố phong ấn một lần nữa đừng có qua loa, nhớ kĩ!"
Gia chủ đó gật đầu: "Ta sẽ nhớ kĩ, thiên sư cứ yên tâm."
Hạ Hạ gật đầu rời đi, oán linh nhỏ đó vẫn tiếp tục đi phía sau cô.
Vài hôm sau Hạ Hạ lại gặp vị đạo trưởng đi cùng nữ yêu nọ hỏi cô đường lúc trước hơi khác một chút lần này người này không đi cùng nữ yêu mà đi một mình thần sắc không ổn định lắm, giống như người mất hồn vậy.
Oán linh nhỏ thấy vị đạo trưởng đó lần này cũng không trốn đi mà thẳng thừng đứng yên một chỗ.
Đạo trưởng đó thấy Hạ Hạ đứng đó muốn qua chào hỏi thấy oán linh phía sau cô lập tức rút thanh kiếm gỗ.
Hạ Hạ phản ứng nhanh dùng kiếm của mình chặn lại: "Yên tâm nó không có hại người."
Đạo trưởng nghe vậy nhíu mày mà đeo kiếm lại, Hạ Hạ cùng y vào ngồi trong một quán trà.
Hạ Hạ uống một ngụm trà nói: "Cô nương đi cùng ngươi hôm đó đâu rồi?"
Đạo trưởng vừa nghe cô hỏi đến vị yêu nữ thì sắc mặt bỗng nhiên chuyển sang trắng y rất nhanh điều chỉnh biểu cảm của mình: "Nàng ta là yêu. Thật hổ thẹn đi chung với yêu nữ lâu như vậy mà tới bây giờ mới phát hiện thân phận nàng."
Hạ Hạ bỏ chén trà xuống ngước mắt lên nhìn đạo trưởng: "Yêu hóa thành người vốn rất khó để phân biệt ra. Không cần phải hổ thẹn."
Thế giới này chỉ có thiên sư (đạo trưởng) chỉ hành yêu trừ ma tuy nói như vậy như họ vẫn không có giỏi phân biệt người hay yêu như người tu tiên.
Yêu thế giới này biết khó ai nhận ra nó nên thậm chí không thèm che đậy yêu khí cho nên Hạ Hạ liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
Đạo trưởng cười khổ: "Đúng vậy nhỉ?!"
Hạ Hạ nói: "Yêu cũng có yêu tốt yêu xấu đừng có đánh đồng bọn chúng với nhau. Giống như oán linh đang ngồi bên cạnh ta vậy. Nguyện vọng chưa hoàn thành khát khao muốn hoàn thành nó mới biến thành oán, chưa làm việc hại người thì chỉ cần hoàn thành tâm nguyện giúp nó là được."
Đạo trưởng nghe cô nói vậy trầm mặt, y như nghĩ đến gì đó uống một ngụm trà.
Hạ Hạ tiếp tục nói: "Lời này của ta không phải không đúng. Ta thấy vị cô nương hôm đó đi với ngươi giống như mới hóa hình không lâu thực lực không mạnh."
Đạo trưởng nghe vậy kinh ngạc: "Ngươi hôm đó đã sớm biết nàng là yêu?"
Hạ Hạ lắc đầu: "Lúc đó chưa xác định!"
Nếu ta nói ta biết ngay lúc đó ngươi lại hỏi ta tại sao không nói cho ngươi chứ gì. Ta không có ngốc, tâm tư những người như ngươi ta không hiểu hết nhưng cũng hiểu tám phần.
Lỗi của mình nhưng khi nghe người khác sớm phát hiện ra thì ngay lập tức đổi lỗi sang người khác nói họ sao không nhắc mình, đúng thật là nực cười.
Điều này không phải một người có mà rất nhiều người. Có người oán giận trong lòng cũng có người nói ra.
Hạ Hạ trong lòng cười lạnh.
Giả tạo!
Cô ổn định lại cảm xúc của mình nói: "Ngươi nhớ lại xem có phải ngươi đã cứu một con yêu nào chưa? Không chừng nó đến báo ân ngươi."
Đạo trưởng cười khổ nói: "Cho dù như vậy thì đã sao? Yêu và người vốn không cùng đường, huống chi ta còn là một người hành yêu trừ ma."
Hạ Hạ thở dài trong lòng.
Cuộc trò chuyện cũng rất nhanh kết thúc, Hạ Hạ nhìn về hướng đạo trưởng đó đi cuối cùng vẫn thở dài.
Oán linh nhỏ đó bay đến bên cạnh cô hỏi: "Ngươi thích hắn?"
Hạ Hạ nhìn nó: "Không có! Chỉ là y đối vị cô nương kia giống như đã động lòng."
Oán linh nhỏ "ồ" một tiếng không nói gì nữa, Hạ Hạ phản ứng lại chỉ vào đầu nó, cô nói: "Ngươi từ đâu ra học được cái từ thích này? Con nít dù là ma thì vẫn nên biết những điều đúng tuổi của mình thôi."
Oán linh nhỏ nghiêng đầu không nói.
Hạ Hạ trong lòng thở dài.
Tiền kiếp của nam nữ chủ mình cũng đã gặp rồi mà vẫn chưa trở về thực tại nữa.
Không lẽ chờ thân thể này chết mới được trở lại thực tại?
Hạ Hạ tiếp tục hành trình cứu vớt chúng sinh của mình, oán linh nhỏ theo sát phía sau.
Một nhân một linh tiếp tục đi không có điểm dừng.
Mang lòng cứu vớt chúng sinh Hạ Hạ đi đến nơi nào nghe có người bảo có thứ không sạch sẽ xuất hiện thì tới nơi đó.
Hôm nay cô gặp một thứ không bình thường hay nói đúng hơn âm khí nó nặng hơn những tà ám khác gấp trăm lần gần đến hai từ ma vương.
Tuy nói là vậy nhưng nó chỉ là một cái xác không hồn.
Hạ Hạ cảm thấy cái xác này làm cô nhớ đến ma cương thi trong truyện linh dị mà cô đã đọc.
Vị gia chủ đó hỏi: "Thiên sư cái xác này phải làm sao đây?"
Hạ Hạ: "Ta đã phong ấn nó lại rồi, tiếp đến ngươi phải xây một cái căn hầm dẫn xuống lòng đất càng sâu càng tốt không được làm có lệ cho xong mà phải bảo đảm chôn cất nó an toàn. Một tháng sau ta lại quay lại cũng cố phong ấn một lần nữa đừng có qua loa, nhớ kĩ!"
Gia chủ đó gật đầu: "Ta sẽ nhớ kĩ, thiên sư cứ yên tâm."
Hạ Hạ gật đầu rời đi, oán linh nhỏ đó vẫn tiếp tục đi phía sau cô.
Vài hôm sau Hạ Hạ lại gặp vị đạo trưởng đi cùng nữ yêu nọ hỏi cô đường lúc trước hơi khác một chút lần này người này không đi cùng nữ yêu mà đi một mình thần sắc không ổn định lắm, giống như người mất hồn vậy.
Oán linh nhỏ thấy vị đạo trưởng đó lần này cũng không trốn đi mà thẳng thừng đứng yên một chỗ.
Đạo trưởng đó thấy Hạ Hạ đứng đó muốn qua chào hỏi thấy oán linh phía sau cô lập tức rút thanh kiếm gỗ.
Hạ Hạ phản ứng nhanh dùng kiếm của mình chặn lại: "Yên tâm nó không có hại người."
Đạo trưởng nghe vậy nhíu mày mà đeo kiếm lại, Hạ Hạ cùng y vào ngồi trong một quán trà.
Hạ Hạ uống một ngụm trà nói: "Cô nương đi cùng ngươi hôm đó đâu rồi?"
Đạo trưởng vừa nghe cô hỏi đến vị yêu nữ thì sắc mặt bỗng nhiên chuyển sang trắng y rất nhanh điều chỉnh biểu cảm của mình: "Nàng ta là yêu. Thật hổ thẹn đi chung với yêu nữ lâu như vậy mà tới bây giờ mới phát hiện thân phận nàng."
Hạ Hạ bỏ chén trà xuống ngước mắt lên nhìn đạo trưởng: "Yêu hóa thành người vốn rất khó để phân biệt ra. Không cần phải hổ thẹn."
Thế giới này chỉ có thiên sư (đạo trưởng) chỉ hành yêu trừ ma tuy nói như vậy như họ vẫn không có giỏi phân biệt người hay yêu như người tu tiên.
Yêu thế giới này biết khó ai nhận ra nó nên thậm chí không thèm che đậy yêu khí cho nên Hạ Hạ liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
Đạo trưởng cười khổ: "Đúng vậy nhỉ?!"
Hạ Hạ nói: "Yêu cũng có yêu tốt yêu xấu đừng có đánh đồng bọn chúng với nhau. Giống như oán linh đang ngồi bên cạnh ta vậy. Nguyện vọng chưa hoàn thành khát khao muốn hoàn thành nó mới biến thành oán, chưa làm việc hại người thì chỉ cần hoàn thành tâm nguyện giúp nó là được."
Đạo trưởng nghe cô nói vậy trầm mặt, y như nghĩ đến gì đó uống một ngụm trà.
Hạ Hạ tiếp tục nói: "Lời này của ta không phải không đúng. Ta thấy vị cô nương hôm đó đi với ngươi giống như mới hóa hình không lâu thực lực không mạnh."
Đạo trưởng nghe vậy kinh ngạc: "Ngươi hôm đó đã sớm biết nàng là yêu?"
Hạ Hạ lắc đầu: "Lúc đó chưa xác định!"
Nếu ta nói ta biết ngay lúc đó ngươi lại hỏi ta tại sao không nói cho ngươi chứ gì. Ta không có ngốc, tâm tư những người như ngươi ta không hiểu hết nhưng cũng hiểu tám phần.
Lỗi của mình nhưng khi nghe người khác sớm phát hiện ra thì ngay lập tức đổi lỗi sang người khác nói họ sao không nhắc mình, đúng thật là nực cười.
Điều này không phải một người có mà rất nhiều người. Có người oán giận trong lòng cũng có người nói ra.
Hạ Hạ trong lòng cười lạnh.
Giả tạo!
Cô ổn định lại cảm xúc của mình nói: "Ngươi nhớ lại xem có phải ngươi đã cứu một con yêu nào chưa? Không chừng nó đến báo ân ngươi."
Đạo trưởng cười khổ nói: "Cho dù như vậy thì đã sao? Yêu và người vốn không cùng đường, huống chi ta còn là một người hành yêu trừ ma."
Hạ Hạ thở dài trong lòng.
Cuộc trò chuyện cũng rất nhanh kết thúc, Hạ Hạ nhìn về hướng đạo trưởng đó đi cuối cùng vẫn thở dài.
Oán linh nhỏ đó bay đến bên cạnh cô hỏi: "Ngươi thích hắn?"
Hạ Hạ nhìn nó: "Không có! Chỉ là y đối vị cô nương kia giống như đã động lòng."
Oán linh nhỏ "ồ" một tiếng không nói gì nữa, Hạ Hạ phản ứng lại chỉ vào đầu nó, cô nói: "Ngươi từ đâu ra học được cái từ thích này? Con nít dù là ma thì vẫn nên biết những điều đúng tuổi của mình thôi."
Oán linh nhỏ nghiêng đầu không nói.
Hạ Hạ trong lòng thở dài.
Tiền kiếp của nam nữ chủ mình cũng đã gặp rồi mà vẫn chưa trở về thực tại nữa.
Không lẽ chờ thân thể này chết mới được trở lại thực tại?
Hạ Hạ tiếp tục hành trình cứu vớt chúng sinh của mình, oán linh nhỏ theo sát phía sau.
Một nhân một linh tiếp tục đi không có điểm dừng.
Bình luận facebook