Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17+18
Chương 17: Nàng ấy bị giam cầm trước kệ bách bảo
[yeungontinh.vn]Hầu gia không quay đầu lại lại, đương nhiên Hương Vũ cũng không dám nhúc nhích, giương mắt nhìn bóng lưng ấy một hồi lâu, rồi chỉ đành cúi đầu tiếp tục vẽ.
Đây tổng cộng có bốn bức liên tiếp, hiện giờ nàng đang mô phỏng bức thứ hai, và nhân tiện mô phỏng lại bức thứ nhất một lần nữa.
Hương Vũ có một tật xấu, khi làm việc, trong cùng một thời gian chỉ có thể làm một chuyện, không thể bị phân tâm, nhưng để làm được một chuyện, nàng phải đắm chìm vào trong đó và tập trung làm. Vì vậy trước khi bắt đầu, trong đầu nàng vẫn đang nghĩ đến hầu gia, nghĩ đến quả mâm xôi, sau đó từ từ cũng đắm chìm vào bức tranh và không còn nghĩ về thứ gì khác nữa.
Sau đó, cái gì mà hầu gia, cái gì mà quả mâm xôi, từ từ rồi nàng cũng quên đi.
Chuyên tâm mô phỏng như vậy, cuối cùng cũng hoàn thành xong nét vẽ cuối cùng. Nàng ngẩng đầu, xoa bóp cái cổ có chút nhức mỏi của mình, trong giây lát mới ý thức được mình không thể làm mất hình tượng được, mình vẫn còn đang ở trong phòng của hầu gia.
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng nhìn qua song cửa, nhưng lại thấy bên cạnh song cửa sổ không còn hầu gia nữa, chỉ có một con báo đen đang nằm ở đó.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, con tim thấp thỏm tạm thời được thả lỏng, bắt đầu chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Khi nàng đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy mấy quả mâm xôi kia nàng liền động tâm.
Vốn dĩ, bất luận là ngại đến đâu thì nàng cũng đã ăn số mâm xôi này rồi, hoặc là trả lại cho hầu gia thỉnh hầu gia tiếp tục hưởng dụng (Có điều mình ăn thừa rồi đưa cho hầu gia, nàng suy nghĩ thấy cũng không ổn lắm), hoặc là mang chúng về, lén đưa cho mấy tỷ muội nếm thử mùi vị. Đương nhiên nàng biết Nguyệt Tinh rất đỏ mắt mong chờ, cũng muốn ăn nhưng không có mà ăn.
Nàng nhìn chằm chằm vào quả mâm xôi tươi ngon mọng nước, cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đem về, là vì nàng ngại khi để hầu gia ăn “Đồ thừa” của mình. [yeungontinh.vn]
Cẩn thận thu cất quả mâm xôi, nàng xách đồ của mình lên vừa định rời đi, ai ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc khăn tay trên kệ bách bảo.
Chiếc khăn tay này là nàng đã tặng cho thị vệ Trình Duệ, nhưng Trình Duệ đã giao nó lại cho hầu gia.
Nghĩ thôi cũng thấy đáng giận, nghĩ thôi cũng thấy nhục nhã.
Tấm khăn này được đặt ở đây, là bằng chứng chính xác cho việc nàng đã câu dẫn nam nhân!
Hương Vũ cắn môi, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, bên ngoài chỉ có tiếng chim hót líu lo, không thấy hầu gia, cũng không biết là hầu gia đang ở đâu.
Hầu gia không có ở đó, liệu nàng có thể lén lút lấy lại tấm khăn này không?
Nó vốn là của nàng, đây chắc không tính là trộm đâu nhỉ? Nàng chỉ là lấy lại đồ của mình thôi!
Hương Vũ cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng trong mắt là biểu cảm chột dạ của một kẻ trộm.
“Chỉ là lấy, chỉ là lấy…” Nàng thì thầm: “Mình chỉ là lấy lại đồ của mình thôi mà.”
Cố gắng rất nhiều để thuyết phục bản thân.
Nói xong, nàng bước về phía kệ bách bảo.
Ai ngờ vừa mới bước được một bước đã nghe thấy tiếng “Ngao…”.
Hương Vũ giật mình, nhanh chóng nhìn sang, con báo đen to lớn đang vẫy đuôi nhìn nàng như hổ rình mồi.
Trái tim của Hương Vũ lập tức chùng xuống, sống lưng cũng cảm thấy ớn lạnh.
Nàng thấp thỏm nói: “Báo đen à báo đen, ta, ta không làm chuyện xấu, ta chỉ muốn lấy lại chiếc khăn của ta thôi, có được không?”
Con báo đen lớn oai phong lẫm liệt cong người, phát ra tiếng kêu như mèo con: “Ngao!”
Khi nó kêu lên như vậy, bộ lông đều dựng đứng lên, trông rất hung hăng dữ tợn.
Hương Vũ sợ hãi lùi lại hai bước, thân thể suýt chút nữa đâm vào cạnh bàn.
Nước mắt nàng sắp rơi xuống luôn rồi: “Báo đen đại ca ơi báo đen đại ca! Không phải là ta muốn trộm đồ, đó là chiếc khăn của ta, vốn là đồ của ta, là đồ vật nhỏ riêng tư đem theo bên người của cô nương người ta. Ta chỉ lấy lại thôi, báo đen ca ca, ngươi tuyệt đối không được ăn thịt ta đấy nhé!”
Không biết có phải cụm từ “Báo đen ca ca” đả động đến con báo đen to đó hay không, con báo đen nghiêng cái đầu tròn nhìn Hương Vũ một cách oai phong, nhưng lại không kêu lên “Ngao ngao” nữa.
Hương Vũ thấy có hi vọng, nhanh chóng dùng kĩ năng lấy lòng tiểu thư trước nay trên khắp cả người mình ra, đem toàn bộ tất cả những lời ngon tiếng ngọt mà mình biết được ra nói cho “Báo đen ca ca” nghe. Nàng thấy báo đen ca ca vẫn không động đậy, nàng lại nhìn thấy quả mâm xôi trên bàn, đầu trở nên nhanh nhẹn, nhanh nhảu nói: “Báo đen ca ca, ngươi có thích ăn cái này không? Ta cho ngươi cái này được không? Ta đút cho ngươi nhé?”
Đôi tai của con báo đen cử động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quả mâm xôi không dời.
Có vẻ như là thành công rồi!
Hương Vũ vui mừng khôn xiết, nhanh chóng ngắt một quả mâm xôi và đút cho con báo.
Con báo nhóp nhép hai tiếng đã ăn hết một quả, sau đó hai mắt phát sáng nhìn Hương Vũ, hai cái tai con báo còn động đậy.
Hương Vũ vội vàng đút cho con báo ăn thêm một quả nữa, con báo lại ăn nhóp nhép.
Hương Vũ đành phải đem tất cả quả mâm xôi đặt trước mặt con báo: “Báo đen ca ca, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn…”
Dù sao thì cũng là quả mâm xôi mà hầu gia nhà người cho ta, ta không tiếc, nhất quyết không tiếc! [yeungontinh.vn]
Vừa nghĩ như vậy vừa rón rén đi tới kệ bách bảo, sau đó nhìn con báo đang tập trung vào mấy quả mâm xôi, nàng nhanh chóng vươn tay lấy lại chiếc khăn của mình.
Nhưng mà, nhưng mà… Ngay khi đầu ngón tay nàng vừa chạm vào chiếc khăn, cánh cửa lại bị mở ra.
Nàng sững người ở đó, không dám nhúc nhích.
Hoắc Quân Thanh vừa bước vào thư phòng đã nhìn thấy tiểu nha hoàn đang lén lút trộm đồ trước kệ bách bảo của mình, đôi mắt trong veo còn nhìn con báo của mình một cách đề phòng.
Còn con báo của mình thì đang gấp thắt lưng lại chỉ vì một vài quả mâm xôi.
Hắn bất động thanh sắc nhìn tiểu cô nương: “Ngươi đang làm gì đó?”
Tiểu cô nương dần bừng tỉnh lại sau cơn sửng sốt, cố nặn ra một nụ cười, sau đó lắp bắp nói: “Hầu gia, nô tỳ, nô tỳ…”
Tuy nhiên, mọi thứ dường như đã trở tay không kịp nữa rồi, nàng vắt hết óc mà cũng không thể nghĩ ra một lý do.
Hoắc Quân Thanh: “Ngươi muốn trộm đồ của bản hầu sao?”
Tiểu cô nương lắc đầu lia lịa: “Không có, không có!”
Hoắc Quân Thanh chắp tay sau lưng, trầm mặt xuống: “Vậy ngươi đang làm gì đó? Trên kệ bách bảo này toàn là những tín hàm quan trọng của triều đình, ngươi muốn đánh cắp bí mật của triều đình sao?”
Tiểu cô nương nghe vậy, đôi mắt của nàng mở to, khuôn mặt tái nhợt: “Hầu gia, nô tỳ không có!”
Đôi mắt của Hoắc Quân Thanh từ trên người của tiểu cô nương lướt xuống người con báo, móng vuốt của con báo đang quào trên những quả mâm xôi.
Báo đen co rụt đầu lại, nhanh chóng thu móng vuốt lại, sau đó chạy tới bên chân Hoắc Quân Thanh, trong miệng phát ra âm thanh ngao ngao.
Hương Vũ nhìn cảnh này, nước mắt chảy dài trong tim.
Nàng muốn trở thành một con báo biết bao, như vậy thì nàng không cần phải nói chuyện, chỉ cần kêu vài tiếng ngao ngao để làm nũng là vấn đề sẽ được giải quyết ngay.
Hoắc Quân Thanh khẽ vung tay lên, báo đen như có linh tính, quặp đuôi chạy đi.
Khi ra ngoài, còn thuận thế dùng đuôi đóng cửa lại.
Sau tiếng kẽo kẹt đóng lại của cánh cửa gỗ, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Quân Thanh và Hương Vũ.
[yeungontinh.vn]Hương Vũ gục đầu mếu miệng, đáng thương đứng ở đó.
Trong thư phòng quá đỗi yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của hầu gia, như thể nó đang gần ở bên tai.
Tâm trí nàng rối bời, nhớ đến rất nhiều việc, nhớ đến lúc nhỏ khi còn chưa bị bán vào trong phủ, nàng đã từng lén liếm hủ đường nhưng lại bị bắt và bị đánh đập; Nhớ đến khi mới tới hầu phủ không hiểu một chút gì, trằn trọc trên giường cả đêm không ngủ được; Còn nhớ lại trong giấc mơ đó, mình bị rách mặt và cô đơn trơ trọi lắng nghe tiếng chuông đêm của am chùa.
Sinh ra đã thấp hèn, cuộc đời lại có bao nhiêu trái đắng như vậy, Hương Vũ đột nhiên cảm thấy bất kể hầu gia trước mặt có xử lý nàng thế nào thì nàng dường như cũng không quan tâm lắm.
Nàng cúi đầu, cắn chặt môi và nín thở chờ đợi hầu gia tuyên bố số phận của mình.
Mọi thứ trước mặt đều tối sầm lại, ánh sáng hắt vào song cửa sổ bị chặn lại bởi thân hình của nam nhân, hắn giống như một ngọn núi cao, che khuất nàng trong đó.
“Khóc cái gì?” Giọng nói uy nghiêm của hầu gia trầm mà nhạt.
“Nô tỳ, nô tỳ không khóc…” Hương Vũ không nhớ là mình đã khóc, nàng không hề khóc, nhưng khi nói ra tiếng, âm thanh lại có chút nghèn nghẹn.
Nàng có chút mờ mịt, nàng thật sự đã khóc sao?
Tuy nhiên vào lúc này, hầu gia lại đưa tay ra.
Bàn tay từng cầm tín hàm, từng cầm sách vở, thon dài mảnh mai, tản mạn quý phái.
Lúc này, bàn tay đó nhẹ nhàng mà có lực nắm lấy cằm của nàng, ép buộc nàng phải ngẩng mặt lên.
Hô hấp của Hương Vũ bị đình trệ, đầu óc trống rỗng, nàng ngây ngốc nhìn người trước mặt, khuôn mặt uy nghiêm xa xăm đó, nàng không biết hầu gia định làm gì, càng không biết tình huống này là gì.
Nàng sợ hầu gia cũng như nàng sợ tiểu thư.
Nhưng lúc này hầu gia lại đang giữ cằm nàng, và cách nàng gần như vậy.
Hơi thở nóng bỏng gần ngay trước mặt, nàng mở to hai mắt, trong mắt hiện lên một tầng nước mỏng, khiến khuôn mặt tuấn mỹ uy nghiêm trước mắt càng thêm rõ ràng, rõ ràng đến mức biến hình như một ảo ảnh.
“Bản hầu muốn tha cho ngươi.” Giọng hầu gia trầm đến mức như đang lẩm bẩm: “Tuổi ngươi còn nhỏ không biết an phận.”
Vừa nói, hắn vừa cúi đầu xuống.
Hương Vũ càng trợn to mắt.
Thật ra nàng biết một số chuyện, làm sao lại không biết được, trong giấc mơ đó nàng đã từng nhìn thấy qua.
Nhưng dù rõ ràng đến đâu thì đó cũng chỉ là một giấc mơ, khi mọi thứ diễn ra như vậy, trong đầu nàng lại là một mảng trống rỗng, tất cả những gì nàng biết trong mơ đều đã chắp cánh bay đi hết rồi. [yeungontinh.vn]
Nàng không đây là làm sao, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả khi đôi môi nóng bỏng đó áp vào lông mi của nàng, cả người nàng rùng mình và gần như mềm nhũn ra.
Thân hình của hầu gia không biết là cao hơn nàng bao nhiêu, cánh tay mạnh mẽ ấy ôm trụ thắt lưng của nàng, nàng liền được đặt trên kệ bách bảo.
Lớp vải đen thượng đẳng hoa lệ dán sát vào thân thể nàng, nam nhân tôn quý uy lực chỉ cách nàng một lớp vải, sức nóng bức người gần như thiêu đốt nàng thành tro, nhưng đôi môi nóng bỏng lại rơi xuống mí mắt nàng, lướt qua gò má nàng.
“Hầu, hầu gia…” Hương Vũ bị kẹp giữa kệ bách bảo và hầu gia, bất lực ngửa chiếc cổ trắng nõn mảnh mai lên, mù mờ nhìn nam nhân trước mặt. Nàng thậm chí còn cảm thấy bàng hoàng đây có lẽ chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ về sự cọ xát.
Hoắc Quân Thanh cúi đầu, chăm chú nhìn tiểu nha hoàn bị giam cầm trong lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ửng hồng như hoa đào, đôi mắt trong veo như suối nước mang theo vẻ ngây thơ và bất lực, bởi vì bị ép phải ngả về phía sau nên cái cổ mảnh cũng ngửa lên, đôi môi mọng như anh đào cũng khẽ mở ra.
Nàng giống như một đóa hoa dại sinh ra trong núi sâu, không quý giá nhưng lại tươi đẹp mịn màng, hương thơm lay động lòng người.
Khiến người ta không khỏi muốn vươn tay ngắt xuống.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm chuyển sang thâm sâu, tầm mắt di chuyển xuống dưới, liền nhìn thấy nơi được che lại bằng áo lót mỏng màu hồng.
[yeungontinh.vn]Đương nhiên hắn liền nhớ tới cảm giác mấy ngày trước khi đụng vào đó, quả thực là nó đã lớn hơn một chút, có cảm giác như muốn xuyên qua lớp áo mỏng mà búng ra ngoài.
Hắn nhướng mày, khàn giọng nói: “Chỗ này… Còn đau không?”
Chương 18: “Người ngươi nhìn trúng là nhi tử của bản hầu”
[yeungontinh.vn]Hương Vũ vốn đang run lẩy bẩy, lòng tràn đầy mờ mịt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ hầu gia sẽ đối xử với nàng như thế.
Trong lòng nàng, hầu gia là phụ thân của tiểu thư, ở vị trí cao cao tại thượng, là trời cao của phủ Định Viễn hầu, là thần của toàn bộ thành Định Viễn không ai được phép khinh nhờn, thậm chí ngẩng đầu nhìn thẳng ngài cũng là một loại tội.
Nhưng hiện tại, một hầu gia tôn quý như vậy lại giam cầm mình trước kệ bách bảo trong tư thế này.
Thậm chí nàng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức mạnh mẽ và bức người đến từ nam nhân, có thể cảm nhận được sự nam tính cứng rắn từ lực đạo trên người mình. Chỉ cần ngài muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách mình, ta lấy ta đoạt.
Hương Vũ cắn môi, sợ hãi vô biên.
Chính vào lúc này, hầu gia đột nhiên hỏi.
Ngài hỏi nàng, chỗ này đau không.
Chỗ nào đau cơ chứ?
Khí tức của Hương Vũ dần dần thắt lại, hai má ửng đỏ, nàng nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Đêm qua, hầu gia hỏi nàng bằng giọng điệu này, hỏi nàng có đau không, hỏi nàng có cần xoa xoa không.
Hương Vũ không khỏi run lên khi nghĩ đến đây, môi mấp máy đôi môi: “Không, không đau nữa…”
Câu tiếp theo, có phải ngài ấy sẽ hỏi mình có cần ngài ấy xoa giúp không.
Không… Nàng không cần được xoa.
Nàng chỉ cần phu quân tương lai xoa thôi, không cần nam nhân khác xoa, nàng còn phải kết hôn, muốn sống một cuộc sống bình thường, nàng không muốn làm thiếp của bất kì một ai.
Tuy nhiên, nàng lại run rẩy thế này tất nhiên là nam nhân đang đè nàng cũng có thể cảm nhận được, sự rung cảm truyền đến giống như là gợn nước trên mặt hồ, mềm mại nhẵn nhụi nhưng lại tràn đầy đàn hồi.
Cơ thể nam nhân cũng theo đó mà cứng lại.
Bất kì nam nhân nào cũng không thể cưỡng lại, càng huống hồ gì tiểu nha hoàn trước mặt lại quá đỗi tươi ngon, giống như quả đào nhỏ kết trái trên đầu cành khiến người ta chỉ muốn một phát nuốt chửng.
Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm và nóng bỏng giống như là mắc ma [1], cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào tiểu nha hoàn, và lòng bàn tay to lớn của hắn hoàn toàn ôm trọn thắt lưng của nàng.
[1] Mắc ma: Đá nóng chảy, thông thường nằm bên trong các lò magma gần bề mặt Trái Đất
“Có phải là bản hầu đã đụng hỏng của ngươi rồi không?”
Giọng nói trầm thấp như gió mùa hạ nhẹ nhàng phả vào mặt Hương Vũ, khuôn mặt Hương Vũ đỏ lên như lửa đốt, tim cũng đập dữ dội. [yeungontinh.vn]
Nàng đã từng có một giấc mơ như vậy, trong mơ nàng đã chiêm nghiệm mọi thứ, nhưng thực tế và trong mơ thực sự rất khác.
Hương Vũ xấu hổ cắn môi, nước mắt dường như muốn rơi xuống: “Không, không phải…”
Hoắc Quân Thanh: “Không phải bản hầu, là nam nhân khác ư? Là ai đụng vào chỗ này của ngươi?”
Hương Vũ không khỏi phát ra một tiếng thút thít nhẹ, đây là tiếng khóc không thể nào kìm nén được vì xấu hổ, nàng né tránh tầm mắt nóng bỏng của hầu gia, cắn môi nói: “Là hầu gia, nô tỳ sai rồi, là hầu gia đụng nô tỳ, có điều, có điều đã khỏi rồi!”
Đừng xoa nó, tuyệt đối đừng xoa nắn nó nữa!
Hương Vũ không muốn nam nhân giúp nàng xoa.
Nhưng ai ngờ, Hoắc Quân Thanh lại nói: “Nếu đã khỏi rồi, tại sao ngươi lại run đến mức này?”
Bởi vì ngài đang cưỡng ép ta đấy ạ!
Hương Vũ đang khóc thầm, nhưng nàng không dám nói như vậy, nàng ấm ức bĩu môi không dám hó hé gì, chỉ để giọt nước mắt trong suốt ướt át trên mi thuận theo đường nét khuôn mặt mềm mại của nàng rơi xuống.
Hoắc Quân Thanh cũng hơi giật mình khi thấy nàng rơi lệ.
Vốn không muốn bắt nạt nàng, vì vậy mới tha cho nàng hết lần này đến lần khác.
Nhưng nàng uốn éo vòng eo thon, câu dẫn nam nhân trong toàn phủ ở trước mặt hắn, bày ra bộ dáng xuân sắc nảy nở, tựa hồ như không thể rời khỏi nam nhân một khắc nào, như vậy khó tránh khỏi việc hắn không thể nhịn được.
Nhan sắc động lòng như vậy, lại còn đang ở tuổi thanh xuân, nếu như bị nam nhân khác phá hư như vậy thì thật là đáng tiếc, cho nên hắn mới lấy chung quy động ý niệm trong đầu.
Nhưng bây giờ nàng lại khóc như thế này, ấm ức thút thít, như thể hắn cướp đoạt nàng không bằng.
Hoắc Quân Thanh dùng tay véo nhẹ chiếc cằm tinh xảo thanh tú của nàng, nhìn giọt lệ trên gò má ửng hồng thẹn thùng của nàng, khàn giọng hỏi: “Sao nào, cùng với bản hầu khiến nàng ủy khuất sao?”
Hương Vũ nghe vậy nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, nàng vừa giật mình vừa sợ hãi, nhỏ giọng thì thào: “Không có ủy khuất, nhưng mà, nhưng mà…”
Nhưng mà cái gì…
Đầu óc Hương Vũ là một mảng trống rỗng.
Nàng biết bản thân mình ngu ngốc, không thể hiểu được tâm tư của đám quý tộc này, nhưng nàng biết rằng hầu gia kêu nàng đi theo ngài ấy chỉ để làm một nha hoàn hầu hạ thông phòng chứ không hơn không kém, e là ngay cả một thê thiếp chân chính cũng không được làm. [yeungontinh.vn]
Nàng không muốn như vậy.
Nàng không muốn vinh hoa phú quý gì, nàng chỉ muốn tìm một nam nhân ở bên cạnh sống qua ngày tháng, không cần phải có một tài nghệ như A Phúc, không cần có cơ bắp đầy người như Trần Trung, hay cũng không cần có một cặp cha nương tốt như Nhị Cẩu Tử.
Nàng chỉ muốn một nam nhân thiết thực, nam nhân sẽ cưới nàng về làm vợ chân chính, sống cuộc đời không sợ nghèo khó chỉ cần phu xướng phụ tùng là được.
Nhưng nàng cũng biết rằng không thể nói như vậy.
Trong mắt quý tộc, một nha hoàn ti tiện hèn mọn như nàng mà được một quý nhân nhìn trúng thì đã là phúc phận trời cho, nàng nào dám nói rằng bản thân không muốn làm nha hoàn thông phòng chứ huống hồ gì là không muốn làm thiếp.
Như vậy sẽ chỉ khiến hầu gia tức giận.
Nàng cắn môi, run rẩy một hồi, cuối cùng nói: “Nô tỳ thân phận thấp kém, hầu gia chịu thu lưu, nô tỳ cảm kích vô tận. Có điều, chỉ là trong tim nô tỳ đã có nơi muốn thuộc về… Nên chỉ có thể cô phụ hầu gia nâng đỡ.
Tim đã có nơi thuộc về rồi sao?
Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn trước mặt, ánh mắt nàng trong veo ngây thơ nhìn thế nào cũng không giống người đang nói chuyện.
Đôi mắt hắn dần trở nên lạnh lùng: “Nhân lang ngươi để ý là ai? Là người làm vườn A Phúc, hay Trần Trung trong chuồng ngựa, hay là Nhị Cẩu Tử đã sắp cưới người khác?”
Thị vệ là người nàng mới câu dẫn thôi nên không tính.
Nghe vậy, gò má Hương Vũ nóng như lửa vì xấu hổ và tức giận, không ngờ rằng hầu gia lại để ý hết vào mắt những tên nam nhân mà nàng từng câu dẫn!
Điều khiến người ta xấu hổ và khó đỡ nhất là nàng đã phí công hạ mình làm một nữ tử chuyên câu dẫn nam nhân xung quanh nhưng lại chẳng câu được một ai!
Nàng chỉ có thể nuốt khan, lắc đầu: “Đều, đều không phải…”
Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu rồi đột nhiên buông tay đang véo cằm nàng ra.
Giọng hắn lãnh đạm và giễu cợt nói: “Vậy ra ngươi đang nhớ thương nhi tử của bản hầu.”
Hương Vũ lắc đầu theo bản năng, đương nhiên là không phải, làm sao nàng có thể nhớ thương thiếu gia được chứ!
Nhưng hiển nhiên là Hoắc Quân Thanh không tin.
Tiểu nha hoàn nhớ nhung tiểu hậu sinh trẻ tuổi, chê hắn lớn tuổi.
Hắn lùi lại một bước, khoanh tay đứng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Tâm cơ cũng không vừa nhỉ.”
Hương Vũ chớp chớp mắt, muốn giải thích, nàng không hề có mưu đồ với thiếu gia mà, nhưng nàng phát hiện mình không cách nào giải thích được.
Nàng không thể giải thích lý do tại sao nàng không muốn ở bên hầu gia, nàng bắt buộc phải tìm ra một ý trung nhân, nhưng bốn nam nhân đều nói không được, vậy nàng bắt buộc cần một ý trung nhân. [yeungontinh.vn]
Cho nên cuối cùng nàng cắn môi, cúi đầu: “Nô tỳ không dám.”
Hoắc Quân Thanh: “Nghênh Phong vẫn còn trẻ, khó tránh khỏi bị loại nữ tử mê hoặc như ngươi mê muội tâm trí, có điều ngươi nên nhìn nhận rõ thân phận của mình.”
Câu nói này đã đụng đến tâm khảm của Hương Vũ.
Tất nhiên là nàng hiểu rõ.
Bất luận là cô gia hay thiếu gia hay là hầu gia, bất cứ người nào nhìn trúng nàng bất quá chỉ là coi nàng như một thứ đồ chơi, khi vui thì chơi đùa với nàng ở tùy tiện bất cứ đâu, trong thư phòng hoặc là trong hậu hoa viên, chỗ nào cũng được. Dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu nha hoàn có thể tùy tiện bị chơi đùa, không phải là một tiểu thư khuê các xuất thân cao quý.
Nếu có thì cũng chỉ có mỗi thiếu gia là xem như quan tâm nàng một chút, nhưng vậy thì đã sao, nếu nàng thật sự tin là thật thì tương lai chẳng qua cũng chỉ như thế này mà thôi.
Nàng cúi đầu, cắn môi, trầm giọng nói: “Nô tỳ tự biết thân phận thấp hèn nên không dám có suy nghĩ gì.”
Tuy nhiên, khi nàng vừa nói ra lời này, trong mắt Hoắc Quân Thanh càng phát ra tia lạnh lùng và giận dữ.
Hắn đột ngột nói: “Cút, cút ra khỏi thư phòng của bản hầu.”
Hương Vũ như được đại xá, sợ chết khiếp muốn chạy ngay ra ngoài.
Hoắc Quân Thanh: “Lấy đồ của ngươi theo!”
Hương Vũ gật đầu lia lịa, vội vàng dọn dẹp đồ đạc, không nhìn được kỹ cứ ôm hết vào lòng rồi mau chóng chạy ra ngoài.
Khi nàng chạy ra khỏi thư phòng, một vài tỳ nữ xinh đẹp cùng thị vệ đang đợi bên ngoài tự nhiên cũng nhìn thấy được vẻ nhếch nhác của nàng, có điều những người này mặt không hề đổi sắc, cứ như thể nàng không hề tồn tại.
Hương Vũ cũng không quan tâm được nhiều, ôm đồ đạc, cúi đầu chạy ra ngoài.
Sau khi chạy đi thật xa, nàng mới dừng lại thở hổn hển, nhìn trước sau thấy không có ai, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống tảng đá bên cạnh.
Sau đó trôi qua không biết bao lâu, khí tức từ từ đều đặn trở lại, đầu óc cũng thanh tỉnh, nàng nhớ lại hết thảy mọi chuyện vừa xảy ra nhưng vẫn có chút không thể tin được.
Hầu gia thực sự lại nhìn trúng nàng và còn muốn nàng đi theo ngài ấy.
Hầu gia cao cao tại thượng như vậy, trong Vạn Tú các tự có các mỹ nữ được hoàng thượng ban cho, nghe nói trong đó có đủ các loại gầy đẹp mập ốm, nàng chưa từng nghĩ bây giờ ngài ấy lại nhìn trúng cơ thể nàng và còn muốn nàng nữa.
Nếu là Hương Vũ ngây thơ vô tri của năm xưa thì nhất định sẽ vội vàng đồng ý, chỉ cho rằng đây là được hầu gia ưu ái.
Nhưng hiện tại nàng đã hiểu được sự đời, đương nhiên là nên từ chối.
Mặc dù lúc này hầu gia đang rất tức giận, nhưng nàng đã trốn được một kiếp cũng coi như là may mắn.
Nàng cẩn thận suy ngẫm lại về cuộc nói chuyện vừa rồi, rõ ràng là hầu gia đã hiểu lầm, hiểu lầm là nàng thích thiếu gia trẻ tuổi, chê ngài ấy già nên mới không chịu theo ngài ấy.
Nhưng như vậy cũng chẳng sao, hầu gia tức giận như vậy, tương lai cho dù thiếu gia có hứng thú với nàng và muốn cưới nàng đi chăng nữa thì hầu gia cũng sẽ không cho phép. Nếu là như vậy, há chẳng phải nàng có thể cùng lúc tránh được hai người hầu gia và thiếu gia sao!
Sau khi thoát khỏi hai người này, lại nghĩ cách không đi theo tiểu thư làm của hồi môn, sau đó cho dù nhất thời không tìm được một nam nhân tốt cũng không cần phải sầu não về việc làm thiếp hay thông phòng của ai đó.
Hương Vũ càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay mình đúng là nhanh nhẹn, thế mà đánh bừa cũng trúng. [yeungontinh.vn]
Nàng không khỏi thở dài khoan khoái, thầm nghĩ hầu gia sẽ không nhắc gì đến chuyện hôm nay với người khác, bản thân cũng có thể giả vờ như không có chuyện gì, từ nay về sau an phận ở bên cạnh tiểu thư làm nha hoàn. Còn về phần nàng không thêu được mấy tấm bình phong khiến tiểu thư trách tội thì cũng đành thôi.
Hương Vũ ngay lập tức đứng dậy, thu dọn đồ đạc trong tay, phát hiện trong lúc vội vàng, chiếc hộp quả mâm xôi nhỏ đã bị nàng ôm ra đây luôn rồi.
Bên trong vẫn còn khá nhiều, hơn nữa quả nào quả nấy đều ửng lên tím nhạt sáng long lanh trong suốt, trông rất hấp dẫn.
Nàng nhớ đến ánh mắt khinh miệt của hầu gia, nhất thời chỉ muốn vứt bỏ, không muốn cái này!
Nhưng suy nghĩ lại, thà đem về đưa cho đám người Nguyệt Tinh ăn vụng, chắc hẳn bọn họ sẽ rất vui.
Nghĩ đến đây, tâm tình Hương Vũ rất tốt, vội vàng giấu cái hộp nhỏ trong người, chạy một mạch trở về viện tử của tiểu thư.
Còn ngay trên gác của thư phòng, giữa những cành liễu đung đưa, một nam nhân mặc áo choàng đen lạnh lùng đứng ở đó, nheo mắt nhìn về chỗ cách đó không xa.
Tất nhiên là hắn đã nhìn thấy tất thảy từ xa.
[yeungontinh.vn]Hắn cười lạnh một tiếng, phất tay áo, những cành liễu vốn đang đung đưa đều bị dập nát: “Chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn.”
Hắn sẽ để tâm sao?
Dĩ nhiên là không.
[yeungontinh.vn]Hầu gia không quay đầu lại lại, đương nhiên Hương Vũ cũng không dám nhúc nhích, giương mắt nhìn bóng lưng ấy một hồi lâu, rồi chỉ đành cúi đầu tiếp tục vẽ.
Đây tổng cộng có bốn bức liên tiếp, hiện giờ nàng đang mô phỏng bức thứ hai, và nhân tiện mô phỏng lại bức thứ nhất một lần nữa.
Hương Vũ có một tật xấu, khi làm việc, trong cùng một thời gian chỉ có thể làm một chuyện, không thể bị phân tâm, nhưng để làm được một chuyện, nàng phải đắm chìm vào trong đó và tập trung làm. Vì vậy trước khi bắt đầu, trong đầu nàng vẫn đang nghĩ đến hầu gia, nghĩ đến quả mâm xôi, sau đó từ từ cũng đắm chìm vào bức tranh và không còn nghĩ về thứ gì khác nữa.
Sau đó, cái gì mà hầu gia, cái gì mà quả mâm xôi, từ từ rồi nàng cũng quên đi.
Chuyên tâm mô phỏng như vậy, cuối cùng cũng hoàn thành xong nét vẽ cuối cùng. Nàng ngẩng đầu, xoa bóp cái cổ có chút nhức mỏi của mình, trong giây lát mới ý thức được mình không thể làm mất hình tượng được, mình vẫn còn đang ở trong phòng của hầu gia.
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng nhìn qua song cửa, nhưng lại thấy bên cạnh song cửa sổ không còn hầu gia nữa, chỉ có một con báo đen đang nằm ở đó.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, con tim thấp thỏm tạm thời được thả lỏng, bắt đầu chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Khi nàng đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy mấy quả mâm xôi kia nàng liền động tâm.
Vốn dĩ, bất luận là ngại đến đâu thì nàng cũng đã ăn số mâm xôi này rồi, hoặc là trả lại cho hầu gia thỉnh hầu gia tiếp tục hưởng dụng (Có điều mình ăn thừa rồi đưa cho hầu gia, nàng suy nghĩ thấy cũng không ổn lắm), hoặc là mang chúng về, lén đưa cho mấy tỷ muội nếm thử mùi vị. Đương nhiên nàng biết Nguyệt Tinh rất đỏ mắt mong chờ, cũng muốn ăn nhưng không có mà ăn.
Nàng nhìn chằm chằm vào quả mâm xôi tươi ngon mọng nước, cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đem về, là vì nàng ngại khi để hầu gia ăn “Đồ thừa” của mình. [yeungontinh.vn]
Cẩn thận thu cất quả mâm xôi, nàng xách đồ của mình lên vừa định rời đi, ai ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc khăn tay trên kệ bách bảo.
Chiếc khăn tay này là nàng đã tặng cho thị vệ Trình Duệ, nhưng Trình Duệ đã giao nó lại cho hầu gia.
Nghĩ thôi cũng thấy đáng giận, nghĩ thôi cũng thấy nhục nhã.
Tấm khăn này được đặt ở đây, là bằng chứng chính xác cho việc nàng đã câu dẫn nam nhân!
Hương Vũ cắn môi, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, bên ngoài chỉ có tiếng chim hót líu lo, không thấy hầu gia, cũng không biết là hầu gia đang ở đâu.
Hầu gia không có ở đó, liệu nàng có thể lén lút lấy lại tấm khăn này không?
Nó vốn là của nàng, đây chắc không tính là trộm đâu nhỉ? Nàng chỉ là lấy lại đồ của mình thôi!
Hương Vũ cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng trong mắt là biểu cảm chột dạ của một kẻ trộm.
“Chỉ là lấy, chỉ là lấy…” Nàng thì thầm: “Mình chỉ là lấy lại đồ của mình thôi mà.”
Cố gắng rất nhiều để thuyết phục bản thân.
Nói xong, nàng bước về phía kệ bách bảo.
Ai ngờ vừa mới bước được một bước đã nghe thấy tiếng “Ngao…”.
Hương Vũ giật mình, nhanh chóng nhìn sang, con báo đen to lớn đang vẫy đuôi nhìn nàng như hổ rình mồi.
Trái tim của Hương Vũ lập tức chùng xuống, sống lưng cũng cảm thấy ớn lạnh.
Nàng thấp thỏm nói: “Báo đen à báo đen, ta, ta không làm chuyện xấu, ta chỉ muốn lấy lại chiếc khăn của ta thôi, có được không?”
Con báo đen lớn oai phong lẫm liệt cong người, phát ra tiếng kêu như mèo con: “Ngao!”
Khi nó kêu lên như vậy, bộ lông đều dựng đứng lên, trông rất hung hăng dữ tợn.
Hương Vũ sợ hãi lùi lại hai bước, thân thể suýt chút nữa đâm vào cạnh bàn.
Nước mắt nàng sắp rơi xuống luôn rồi: “Báo đen đại ca ơi báo đen đại ca! Không phải là ta muốn trộm đồ, đó là chiếc khăn của ta, vốn là đồ của ta, là đồ vật nhỏ riêng tư đem theo bên người của cô nương người ta. Ta chỉ lấy lại thôi, báo đen ca ca, ngươi tuyệt đối không được ăn thịt ta đấy nhé!”
Không biết có phải cụm từ “Báo đen ca ca” đả động đến con báo đen to đó hay không, con báo đen nghiêng cái đầu tròn nhìn Hương Vũ một cách oai phong, nhưng lại không kêu lên “Ngao ngao” nữa.
Hương Vũ thấy có hi vọng, nhanh chóng dùng kĩ năng lấy lòng tiểu thư trước nay trên khắp cả người mình ra, đem toàn bộ tất cả những lời ngon tiếng ngọt mà mình biết được ra nói cho “Báo đen ca ca” nghe. Nàng thấy báo đen ca ca vẫn không động đậy, nàng lại nhìn thấy quả mâm xôi trên bàn, đầu trở nên nhanh nhẹn, nhanh nhảu nói: “Báo đen ca ca, ngươi có thích ăn cái này không? Ta cho ngươi cái này được không? Ta đút cho ngươi nhé?”
Đôi tai của con báo đen cử động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quả mâm xôi không dời.
Có vẻ như là thành công rồi!
Hương Vũ vui mừng khôn xiết, nhanh chóng ngắt một quả mâm xôi và đút cho con báo.
Con báo nhóp nhép hai tiếng đã ăn hết một quả, sau đó hai mắt phát sáng nhìn Hương Vũ, hai cái tai con báo còn động đậy.
Hương Vũ vội vàng đút cho con báo ăn thêm một quả nữa, con báo lại ăn nhóp nhép.
Hương Vũ đành phải đem tất cả quả mâm xôi đặt trước mặt con báo: “Báo đen ca ca, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn…”
Dù sao thì cũng là quả mâm xôi mà hầu gia nhà người cho ta, ta không tiếc, nhất quyết không tiếc! [yeungontinh.vn]
Vừa nghĩ như vậy vừa rón rén đi tới kệ bách bảo, sau đó nhìn con báo đang tập trung vào mấy quả mâm xôi, nàng nhanh chóng vươn tay lấy lại chiếc khăn của mình.
Nhưng mà, nhưng mà… Ngay khi đầu ngón tay nàng vừa chạm vào chiếc khăn, cánh cửa lại bị mở ra.
Nàng sững người ở đó, không dám nhúc nhích.
Hoắc Quân Thanh vừa bước vào thư phòng đã nhìn thấy tiểu nha hoàn đang lén lút trộm đồ trước kệ bách bảo của mình, đôi mắt trong veo còn nhìn con báo của mình một cách đề phòng.
Còn con báo của mình thì đang gấp thắt lưng lại chỉ vì một vài quả mâm xôi.
Hắn bất động thanh sắc nhìn tiểu cô nương: “Ngươi đang làm gì đó?”
Tiểu cô nương dần bừng tỉnh lại sau cơn sửng sốt, cố nặn ra một nụ cười, sau đó lắp bắp nói: “Hầu gia, nô tỳ, nô tỳ…”
Tuy nhiên, mọi thứ dường như đã trở tay không kịp nữa rồi, nàng vắt hết óc mà cũng không thể nghĩ ra một lý do.
Hoắc Quân Thanh: “Ngươi muốn trộm đồ của bản hầu sao?”
Tiểu cô nương lắc đầu lia lịa: “Không có, không có!”
Hoắc Quân Thanh chắp tay sau lưng, trầm mặt xuống: “Vậy ngươi đang làm gì đó? Trên kệ bách bảo này toàn là những tín hàm quan trọng của triều đình, ngươi muốn đánh cắp bí mật của triều đình sao?”
Tiểu cô nương nghe vậy, đôi mắt của nàng mở to, khuôn mặt tái nhợt: “Hầu gia, nô tỳ không có!”
Đôi mắt của Hoắc Quân Thanh từ trên người của tiểu cô nương lướt xuống người con báo, móng vuốt của con báo đang quào trên những quả mâm xôi.
Báo đen co rụt đầu lại, nhanh chóng thu móng vuốt lại, sau đó chạy tới bên chân Hoắc Quân Thanh, trong miệng phát ra âm thanh ngao ngao.
Hương Vũ nhìn cảnh này, nước mắt chảy dài trong tim.
Nàng muốn trở thành một con báo biết bao, như vậy thì nàng không cần phải nói chuyện, chỉ cần kêu vài tiếng ngao ngao để làm nũng là vấn đề sẽ được giải quyết ngay.
Hoắc Quân Thanh khẽ vung tay lên, báo đen như có linh tính, quặp đuôi chạy đi.
Khi ra ngoài, còn thuận thế dùng đuôi đóng cửa lại.
Sau tiếng kẽo kẹt đóng lại của cánh cửa gỗ, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Quân Thanh và Hương Vũ.
[yeungontinh.vn]Hương Vũ gục đầu mếu miệng, đáng thương đứng ở đó.
Trong thư phòng quá đỗi yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của hầu gia, như thể nó đang gần ở bên tai.
Tâm trí nàng rối bời, nhớ đến rất nhiều việc, nhớ đến lúc nhỏ khi còn chưa bị bán vào trong phủ, nàng đã từng lén liếm hủ đường nhưng lại bị bắt và bị đánh đập; Nhớ đến khi mới tới hầu phủ không hiểu một chút gì, trằn trọc trên giường cả đêm không ngủ được; Còn nhớ lại trong giấc mơ đó, mình bị rách mặt và cô đơn trơ trọi lắng nghe tiếng chuông đêm của am chùa.
Sinh ra đã thấp hèn, cuộc đời lại có bao nhiêu trái đắng như vậy, Hương Vũ đột nhiên cảm thấy bất kể hầu gia trước mặt có xử lý nàng thế nào thì nàng dường như cũng không quan tâm lắm.
Nàng cúi đầu, cắn chặt môi và nín thở chờ đợi hầu gia tuyên bố số phận của mình.
Mọi thứ trước mặt đều tối sầm lại, ánh sáng hắt vào song cửa sổ bị chặn lại bởi thân hình của nam nhân, hắn giống như một ngọn núi cao, che khuất nàng trong đó.
“Khóc cái gì?” Giọng nói uy nghiêm của hầu gia trầm mà nhạt.
“Nô tỳ, nô tỳ không khóc…” Hương Vũ không nhớ là mình đã khóc, nàng không hề khóc, nhưng khi nói ra tiếng, âm thanh lại có chút nghèn nghẹn.
Nàng có chút mờ mịt, nàng thật sự đã khóc sao?
Tuy nhiên vào lúc này, hầu gia lại đưa tay ra.
Bàn tay từng cầm tín hàm, từng cầm sách vở, thon dài mảnh mai, tản mạn quý phái.
Lúc này, bàn tay đó nhẹ nhàng mà có lực nắm lấy cằm của nàng, ép buộc nàng phải ngẩng mặt lên.
Hô hấp của Hương Vũ bị đình trệ, đầu óc trống rỗng, nàng ngây ngốc nhìn người trước mặt, khuôn mặt uy nghiêm xa xăm đó, nàng không biết hầu gia định làm gì, càng không biết tình huống này là gì.
Nàng sợ hầu gia cũng như nàng sợ tiểu thư.
Nhưng lúc này hầu gia lại đang giữ cằm nàng, và cách nàng gần như vậy.
Hơi thở nóng bỏng gần ngay trước mặt, nàng mở to hai mắt, trong mắt hiện lên một tầng nước mỏng, khiến khuôn mặt tuấn mỹ uy nghiêm trước mắt càng thêm rõ ràng, rõ ràng đến mức biến hình như một ảo ảnh.
“Bản hầu muốn tha cho ngươi.” Giọng hầu gia trầm đến mức như đang lẩm bẩm: “Tuổi ngươi còn nhỏ không biết an phận.”
Vừa nói, hắn vừa cúi đầu xuống.
Hương Vũ càng trợn to mắt.
Thật ra nàng biết một số chuyện, làm sao lại không biết được, trong giấc mơ đó nàng đã từng nhìn thấy qua.
Nhưng dù rõ ràng đến đâu thì đó cũng chỉ là một giấc mơ, khi mọi thứ diễn ra như vậy, trong đầu nàng lại là một mảng trống rỗng, tất cả những gì nàng biết trong mơ đều đã chắp cánh bay đi hết rồi. [yeungontinh.vn]
Nàng không đây là làm sao, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả khi đôi môi nóng bỏng đó áp vào lông mi của nàng, cả người nàng rùng mình và gần như mềm nhũn ra.
Thân hình của hầu gia không biết là cao hơn nàng bao nhiêu, cánh tay mạnh mẽ ấy ôm trụ thắt lưng của nàng, nàng liền được đặt trên kệ bách bảo.
Lớp vải đen thượng đẳng hoa lệ dán sát vào thân thể nàng, nam nhân tôn quý uy lực chỉ cách nàng một lớp vải, sức nóng bức người gần như thiêu đốt nàng thành tro, nhưng đôi môi nóng bỏng lại rơi xuống mí mắt nàng, lướt qua gò má nàng.
“Hầu, hầu gia…” Hương Vũ bị kẹp giữa kệ bách bảo và hầu gia, bất lực ngửa chiếc cổ trắng nõn mảnh mai lên, mù mờ nhìn nam nhân trước mặt. Nàng thậm chí còn cảm thấy bàng hoàng đây có lẽ chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ về sự cọ xát.
Hoắc Quân Thanh cúi đầu, chăm chú nhìn tiểu nha hoàn bị giam cầm trong lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ửng hồng như hoa đào, đôi mắt trong veo như suối nước mang theo vẻ ngây thơ và bất lực, bởi vì bị ép phải ngả về phía sau nên cái cổ mảnh cũng ngửa lên, đôi môi mọng như anh đào cũng khẽ mở ra.
Nàng giống như một đóa hoa dại sinh ra trong núi sâu, không quý giá nhưng lại tươi đẹp mịn màng, hương thơm lay động lòng người.
Khiến người ta không khỏi muốn vươn tay ngắt xuống.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm chuyển sang thâm sâu, tầm mắt di chuyển xuống dưới, liền nhìn thấy nơi được che lại bằng áo lót mỏng màu hồng.
[yeungontinh.vn]Đương nhiên hắn liền nhớ tới cảm giác mấy ngày trước khi đụng vào đó, quả thực là nó đã lớn hơn một chút, có cảm giác như muốn xuyên qua lớp áo mỏng mà búng ra ngoài.
Hắn nhướng mày, khàn giọng nói: “Chỗ này… Còn đau không?”
Chương 18: “Người ngươi nhìn trúng là nhi tử của bản hầu”
[yeungontinh.vn]Hương Vũ vốn đang run lẩy bẩy, lòng tràn đầy mờ mịt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ hầu gia sẽ đối xử với nàng như thế.
Trong lòng nàng, hầu gia là phụ thân của tiểu thư, ở vị trí cao cao tại thượng, là trời cao của phủ Định Viễn hầu, là thần của toàn bộ thành Định Viễn không ai được phép khinh nhờn, thậm chí ngẩng đầu nhìn thẳng ngài cũng là một loại tội.
Nhưng hiện tại, một hầu gia tôn quý như vậy lại giam cầm mình trước kệ bách bảo trong tư thế này.
Thậm chí nàng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức mạnh mẽ và bức người đến từ nam nhân, có thể cảm nhận được sự nam tính cứng rắn từ lực đạo trên người mình. Chỉ cần ngài muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách mình, ta lấy ta đoạt.
Hương Vũ cắn môi, sợ hãi vô biên.
Chính vào lúc này, hầu gia đột nhiên hỏi.
Ngài hỏi nàng, chỗ này đau không.
Chỗ nào đau cơ chứ?
Khí tức của Hương Vũ dần dần thắt lại, hai má ửng đỏ, nàng nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Đêm qua, hầu gia hỏi nàng bằng giọng điệu này, hỏi nàng có đau không, hỏi nàng có cần xoa xoa không.
Hương Vũ không khỏi run lên khi nghĩ đến đây, môi mấp máy đôi môi: “Không, không đau nữa…”
Câu tiếp theo, có phải ngài ấy sẽ hỏi mình có cần ngài ấy xoa giúp không.
Không… Nàng không cần được xoa.
Nàng chỉ cần phu quân tương lai xoa thôi, không cần nam nhân khác xoa, nàng còn phải kết hôn, muốn sống một cuộc sống bình thường, nàng không muốn làm thiếp của bất kì một ai.
Tuy nhiên, nàng lại run rẩy thế này tất nhiên là nam nhân đang đè nàng cũng có thể cảm nhận được, sự rung cảm truyền đến giống như là gợn nước trên mặt hồ, mềm mại nhẵn nhụi nhưng lại tràn đầy đàn hồi.
Cơ thể nam nhân cũng theo đó mà cứng lại.
Bất kì nam nhân nào cũng không thể cưỡng lại, càng huống hồ gì tiểu nha hoàn trước mặt lại quá đỗi tươi ngon, giống như quả đào nhỏ kết trái trên đầu cành khiến người ta chỉ muốn một phát nuốt chửng.
Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm và nóng bỏng giống như là mắc ma [1], cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào tiểu nha hoàn, và lòng bàn tay to lớn của hắn hoàn toàn ôm trọn thắt lưng của nàng.
[1] Mắc ma: Đá nóng chảy, thông thường nằm bên trong các lò magma gần bề mặt Trái Đất
“Có phải là bản hầu đã đụng hỏng của ngươi rồi không?”
Giọng nói trầm thấp như gió mùa hạ nhẹ nhàng phả vào mặt Hương Vũ, khuôn mặt Hương Vũ đỏ lên như lửa đốt, tim cũng đập dữ dội. [yeungontinh.vn]
Nàng đã từng có một giấc mơ như vậy, trong mơ nàng đã chiêm nghiệm mọi thứ, nhưng thực tế và trong mơ thực sự rất khác.
Hương Vũ xấu hổ cắn môi, nước mắt dường như muốn rơi xuống: “Không, không phải…”
Hoắc Quân Thanh: “Không phải bản hầu, là nam nhân khác ư? Là ai đụng vào chỗ này của ngươi?”
Hương Vũ không khỏi phát ra một tiếng thút thít nhẹ, đây là tiếng khóc không thể nào kìm nén được vì xấu hổ, nàng né tránh tầm mắt nóng bỏng của hầu gia, cắn môi nói: “Là hầu gia, nô tỳ sai rồi, là hầu gia đụng nô tỳ, có điều, có điều đã khỏi rồi!”
Đừng xoa nó, tuyệt đối đừng xoa nắn nó nữa!
Hương Vũ không muốn nam nhân giúp nàng xoa.
Nhưng ai ngờ, Hoắc Quân Thanh lại nói: “Nếu đã khỏi rồi, tại sao ngươi lại run đến mức này?”
Bởi vì ngài đang cưỡng ép ta đấy ạ!
Hương Vũ đang khóc thầm, nhưng nàng không dám nói như vậy, nàng ấm ức bĩu môi không dám hó hé gì, chỉ để giọt nước mắt trong suốt ướt át trên mi thuận theo đường nét khuôn mặt mềm mại của nàng rơi xuống.
Hoắc Quân Thanh cũng hơi giật mình khi thấy nàng rơi lệ.
Vốn không muốn bắt nạt nàng, vì vậy mới tha cho nàng hết lần này đến lần khác.
Nhưng nàng uốn éo vòng eo thon, câu dẫn nam nhân trong toàn phủ ở trước mặt hắn, bày ra bộ dáng xuân sắc nảy nở, tựa hồ như không thể rời khỏi nam nhân một khắc nào, như vậy khó tránh khỏi việc hắn không thể nhịn được.
Nhan sắc động lòng như vậy, lại còn đang ở tuổi thanh xuân, nếu như bị nam nhân khác phá hư như vậy thì thật là đáng tiếc, cho nên hắn mới lấy chung quy động ý niệm trong đầu.
Nhưng bây giờ nàng lại khóc như thế này, ấm ức thút thít, như thể hắn cướp đoạt nàng không bằng.
Hoắc Quân Thanh dùng tay véo nhẹ chiếc cằm tinh xảo thanh tú của nàng, nhìn giọt lệ trên gò má ửng hồng thẹn thùng của nàng, khàn giọng hỏi: “Sao nào, cùng với bản hầu khiến nàng ủy khuất sao?”
Hương Vũ nghe vậy nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, nàng vừa giật mình vừa sợ hãi, nhỏ giọng thì thào: “Không có ủy khuất, nhưng mà, nhưng mà…”
Nhưng mà cái gì…
Đầu óc Hương Vũ là một mảng trống rỗng.
Nàng biết bản thân mình ngu ngốc, không thể hiểu được tâm tư của đám quý tộc này, nhưng nàng biết rằng hầu gia kêu nàng đi theo ngài ấy chỉ để làm một nha hoàn hầu hạ thông phòng chứ không hơn không kém, e là ngay cả một thê thiếp chân chính cũng không được làm. [yeungontinh.vn]
Nàng không muốn như vậy.
Nàng không muốn vinh hoa phú quý gì, nàng chỉ muốn tìm một nam nhân ở bên cạnh sống qua ngày tháng, không cần phải có một tài nghệ như A Phúc, không cần có cơ bắp đầy người như Trần Trung, hay cũng không cần có một cặp cha nương tốt như Nhị Cẩu Tử.
Nàng chỉ muốn một nam nhân thiết thực, nam nhân sẽ cưới nàng về làm vợ chân chính, sống cuộc đời không sợ nghèo khó chỉ cần phu xướng phụ tùng là được.
Nhưng nàng cũng biết rằng không thể nói như vậy.
Trong mắt quý tộc, một nha hoàn ti tiện hèn mọn như nàng mà được một quý nhân nhìn trúng thì đã là phúc phận trời cho, nàng nào dám nói rằng bản thân không muốn làm nha hoàn thông phòng chứ huống hồ gì là không muốn làm thiếp.
Như vậy sẽ chỉ khiến hầu gia tức giận.
Nàng cắn môi, run rẩy một hồi, cuối cùng nói: “Nô tỳ thân phận thấp kém, hầu gia chịu thu lưu, nô tỳ cảm kích vô tận. Có điều, chỉ là trong tim nô tỳ đã có nơi muốn thuộc về… Nên chỉ có thể cô phụ hầu gia nâng đỡ.
Tim đã có nơi thuộc về rồi sao?
Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn trước mặt, ánh mắt nàng trong veo ngây thơ nhìn thế nào cũng không giống người đang nói chuyện.
Đôi mắt hắn dần trở nên lạnh lùng: “Nhân lang ngươi để ý là ai? Là người làm vườn A Phúc, hay Trần Trung trong chuồng ngựa, hay là Nhị Cẩu Tử đã sắp cưới người khác?”
Thị vệ là người nàng mới câu dẫn thôi nên không tính.
Nghe vậy, gò má Hương Vũ nóng như lửa vì xấu hổ và tức giận, không ngờ rằng hầu gia lại để ý hết vào mắt những tên nam nhân mà nàng từng câu dẫn!
Điều khiến người ta xấu hổ và khó đỡ nhất là nàng đã phí công hạ mình làm một nữ tử chuyên câu dẫn nam nhân xung quanh nhưng lại chẳng câu được một ai!
Nàng chỉ có thể nuốt khan, lắc đầu: “Đều, đều không phải…”
Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu rồi đột nhiên buông tay đang véo cằm nàng ra.
Giọng hắn lãnh đạm và giễu cợt nói: “Vậy ra ngươi đang nhớ thương nhi tử của bản hầu.”
Hương Vũ lắc đầu theo bản năng, đương nhiên là không phải, làm sao nàng có thể nhớ thương thiếu gia được chứ!
Nhưng hiển nhiên là Hoắc Quân Thanh không tin.
Tiểu nha hoàn nhớ nhung tiểu hậu sinh trẻ tuổi, chê hắn lớn tuổi.
Hắn lùi lại một bước, khoanh tay đứng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Tâm cơ cũng không vừa nhỉ.”
Hương Vũ chớp chớp mắt, muốn giải thích, nàng không hề có mưu đồ với thiếu gia mà, nhưng nàng phát hiện mình không cách nào giải thích được.
Nàng không thể giải thích lý do tại sao nàng không muốn ở bên hầu gia, nàng bắt buộc phải tìm ra một ý trung nhân, nhưng bốn nam nhân đều nói không được, vậy nàng bắt buộc cần một ý trung nhân. [yeungontinh.vn]
Cho nên cuối cùng nàng cắn môi, cúi đầu: “Nô tỳ không dám.”
Hoắc Quân Thanh: “Nghênh Phong vẫn còn trẻ, khó tránh khỏi bị loại nữ tử mê hoặc như ngươi mê muội tâm trí, có điều ngươi nên nhìn nhận rõ thân phận của mình.”
Câu nói này đã đụng đến tâm khảm của Hương Vũ.
Tất nhiên là nàng hiểu rõ.
Bất luận là cô gia hay thiếu gia hay là hầu gia, bất cứ người nào nhìn trúng nàng bất quá chỉ là coi nàng như một thứ đồ chơi, khi vui thì chơi đùa với nàng ở tùy tiện bất cứ đâu, trong thư phòng hoặc là trong hậu hoa viên, chỗ nào cũng được. Dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu nha hoàn có thể tùy tiện bị chơi đùa, không phải là một tiểu thư khuê các xuất thân cao quý.
Nếu có thì cũng chỉ có mỗi thiếu gia là xem như quan tâm nàng một chút, nhưng vậy thì đã sao, nếu nàng thật sự tin là thật thì tương lai chẳng qua cũng chỉ như thế này mà thôi.
Nàng cúi đầu, cắn môi, trầm giọng nói: “Nô tỳ tự biết thân phận thấp hèn nên không dám có suy nghĩ gì.”
Tuy nhiên, khi nàng vừa nói ra lời này, trong mắt Hoắc Quân Thanh càng phát ra tia lạnh lùng và giận dữ.
Hắn đột ngột nói: “Cút, cút ra khỏi thư phòng của bản hầu.”
Hương Vũ như được đại xá, sợ chết khiếp muốn chạy ngay ra ngoài.
Hoắc Quân Thanh: “Lấy đồ của ngươi theo!”
Hương Vũ gật đầu lia lịa, vội vàng dọn dẹp đồ đạc, không nhìn được kỹ cứ ôm hết vào lòng rồi mau chóng chạy ra ngoài.
Khi nàng chạy ra khỏi thư phòng, một vài tỳ nữ xinh đẹp cùng thị vệ đang đợi bên ngoài tự nhiên cũng nhìn thấy được vẻ nhếch nhác của nàng, có điều những người này mặt không hề đổi sắc, cứ như thể nàng không hề tồn tại.
Hương Vũ cũng không quan tâm được nhiều, ôm đồ đạc, cúi đầu chạy ra ngoài.
Sau khi chạy đi thật xa, nàng mới dừng lại thở hổn hển, nhìn trước sau thấy không có ai, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống tảng đá bên cạnh.
Sau đó trôi qua không biết bao lâu, khí tức từ từ đều đặn trở lại, đầu óc cũng thanh tỉnh, nàng nhớ lại hết thảy mọi chuyện vừa xảy ra nhưng vẫn có chút không thể tin được.
Hầu gia thực sự lại nhìn trúng nàng và còn muốn nàng đi theo ngài ấy.
Hầu gia cao cao tại thượng như vậy, trong Vạn Tú các tự có các mỹ nữ được hoàng thượng ban cho, nghe nói trong đó có đủ các loại gầy đẹp mập ốm, nàng chưa từng nghĩ bây giờ ngài ấy lại nhìn trúng cơ thể nàng và còn muốn nàng nữa.
Nếu là Hương Vũ ngây thơ vô tri của năm xưa thì nhất định sẽ vội vàng đồng ý, chỉ cho rằng đây là được hầu gia ưu ái.
Nhưng hiện tại nàng đã hiểu được sự đời, đương nhiên là nên từ chối.
Mặc dù lúc này hầu gia đang rất tức giận, nhưng nàng đã trốn được một kiếp cũng coi như là may mắn.
Nàng cẩn thận suy ngẫm lại về cuộc nói chuyện vừa rồi, rõ ràng là hầu gia đã hiểu lầm, hiểu lầm là nàng thích thiếu gia trẻ tuổi, chê ngài ấy già nên mới không chịu theo ngài ấy.
Nhưng như vậy cũng chẳng sao, hầu gia tức giận như vậy, tương lai cho dù thiếu gia có hứng thú với nàng và muốn cưới nàng đi chăng nữa thì hầu gia cũng sẽ không cho phép. Nếu là như vậy, há chẳng phải nàng có thể cùng lúc tránh được hai người hầu gia và thiếu gia sao!
Sau khi thoát khỏi hai người này, lại nghĩ cách không đi theo tiểu thư làm của hồi môn, sau đó cho dù nhất thời không tìm được một nam nhân tốt cũng không cần phải sầu não về việc làm thiếp hay thông phòng của ai đó.
Hương Vũ càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay mình đúng là nhanh nhẹn, thế mà đánh bừa cũng trúng. [yeungontinh.vn]
Nàng không khỏi thở dài khoan khoái, thầm nghĩ hầu gia sẽ không nhắc gì đến chuyện hôm nay với người khác, bản thân cũng có thể giả vờ như không có chuyện gì, từ nay về sau an phận ở bên cạnh tiểu thư làm nha hoàn. Còn về phần nàng không thêu được mấy tấm bình phong khiến tiểu thư trách tội thì cũng đành thôi.
Hương Vũ ngay lập tức đứng dậy, thu dọn đồ đạc trong tay, phát hiện trong lúc vội vàng, chiếc hộp quả mâm xôi nhỏ đã bị nàng ôm ra đây luôn rồi.
Bên trong vẫn còn khá nhiều, hơn nữa quả nào quả nấy đều ửng lên tím nhạt sáng long lanh trong suốt, trông rất hấp dẫn.
Nàng nhớ đến ánh mắt khinh miệt của hầu gia, nhất thời chỉ muốn vứt bỏ, không muốn cái này!
Nhưng suy nghĩ lại, thà đem về đưa cho đám người Nguyệt Tinh ăn vụng, chắc hẳn bọn họ sẽ rất vui.
Nghĩ đến đây, tâm tình Hương Vũ rất tốt, vội vàng giấu cái hộp nhỏ trong người, chạy một mạch trở về viện tử của tiểu thư.
Còn ngay trên gác của thư phòng, giữa những cành liễu đung đưa, một nam nhân mặc áo choàng đen lạnh lùng đứng ở đó, nheo mắt nhìn về chỗ cách đó không xa.
Tất nhiên là hắn đã nhìn thấy tất thảy từ xa.
[yeungontinh.vn]Hắn cười lạnh một tiếng, phất tay áo, những cành liễu vốn đang đung đưa đều bị dập nát: “Chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn.”
Hắn sẽ để tâm sao?
Dĩ nhiên là không.
Bình luận facebook