Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39+40
Chương 39: Hầu gia lừa nô tỳ
Hương Vũ là một tiểu nha hoàn, một tiểu nha hoàn chịu ủy khuất khắp nơi. Từ nhỏ nàng đã hiểu rõ, ở trước mặt chủ tử, làm nha hoàn không được kiêu ngạo.
Dù cho chủ tử sai, chủ tử trách nàng thì nàng cũng chỉ có thể nói là nô tỳ sai.
Nhưng nô tỳ cũng là con người, nô tỳ cũng có kiêu ngạo.
Đặc biệt là lúc này, nô tỳ như nàng vừa bị một nam nhân cường tráng dữ dội dường như muốn ăn sống nuốt tươi thân thể.
Cho nên nàng cắn môi, cụp mắt cũng không đáp lời.
Hương Vũ nghĩ tới trước tiên mình bị hầu gia muốn thân thể, sau đó lại bị ngài ấy muốn mạng nhỏ, tình cảnh chết thảm như thế, nỗi buồn của nàng từ đó tới.
Chuyện này còn không bằng cả đời trong giấc mộng kia nữa!
Nghĩ tới đây, nàng càng khẽ khóc thút thít.
Hoắc Quân Thanh nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào cô nương gia ủy khuất khóc thút thít.
Trên đời này, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám không nhìn hắn khi hắn hỏi.
Nhưng mà bây giờ hắn đã hỏi nàng hai câu, nhưng dường như nàng chỉ cảm thấy ủy khuất.
Nàng nhìn thấy bí mật của hắn, hắn muốn giết nàng nhưng cuối cùng không đành lòng.
Hắn muốn thân thể của nàng cũng là vì cao hứng sau khi bùng lên sát khí.
Nhưng mà hắn không nghĩ đến nàng lại có cảm giác tốt như thế, lại ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, muốn ngừng mà không được, đến mức giày vò hơn nửa đêm.
Càng không nghĩ đến nàng lại ủy khuất như thế.
Hắn mím môi, yên tĩnh nhìn dáng vẻ khóc thút thít của nàng, trầm giọng nói: “Không thích bản hầu như thế? Vậy bản hầu sẽ sắp xếp thích đáng cho nàng…”
Ai biết lời còn chưa nói xong, đột nhiên Hương Vũ “Oa” một tiếng khóc lớn lên.
Lần này không phải khẽ khóc nức nở mà là khóc lớn.
Giọng nói của Hoắc Quân Thanh trở nên âm trầm hơi một chút: “Rốt cuộc là thế nào?”
Hương Vũ bị dọa đến cả người run rẩy, càng khóc lớn hơn.
Hoắc Quân Thanh bất đắc dĩ: “Nàng muốn thế nào, nói chuyện đi!”
Hương Vũ bị dọa đến khẽ run rẩy, che miệng khóc.
Huyệt Thái Dương của Hoắc Quân Thanh giật lên từng nhịp, cố gắng nhẫn nại: “Có phải trong lòng nàng nhớ nhi tử của bản hầu? Hay là những nam nhân kia trong phủ? Nàng cho rằng nàng theo bản hầu thì bọn họ còn muốn nàng sao? Bọn họ nhìn cũng không dám nhìn nàng một cái.”
Hương Vũ khóc đến thở không ra hơi: “Hầu gia, nô tỳ mới theo hầu gia, hầu gia lại oan uổng nô tỳ như thế. Nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ không sống được…”
Hoắc Quân Thanh: “Nói bậy, bản hầu nói thế khi nào?”
Hai mắt Hương Vũ đẫm lệ nhìn Hoắc Quân Thanh mà lên án, giọng nói mềm yếu tủi thân: “Hầu gia còn không thừa nhận, hầu gia vừa nói, hầu gia muốn đuổi nô tỳ! Hầu gia cưỡng bức thân thể nô tỳ, còn muốn mạng nô tỳ, bây giờ lại muốn đuổi nô tỳ cho nam nhân khác!”
Trong phút chốc Hoắc Quân Thanh nghẹn lời.
Tiểu nha đầu này thật nhanh mồm nhanh miệng.
Hương Vũ nhìn thấy hầu gia lại không nói lời nào, càng thấy hợp lý. Dù sao nàng cũng suýt chết, dù sao cũng bị đặt trên giường đâm bảy tám trăm lần như giã gạo, còn có gì thê thảm hơn thế này chứ?
Nàng còn sợ gì nữa!
Nàng dứt khoát khóc nói: “Nô tỳ thật oan ức, hầu gia chưa nói gì đã muốn đuổi nô tỳ đi, còn muốn mạng nô tỳ, chi bằng nô tỳ chết đi cũng là vui vẻ!”
Hoắc Quân Thanh xanh mặt nhìn tiểu nha đầu này, cuối cùng lại nói: “Bản hầu không phải có ý đó.”
Từng chữ đúng thật là nghiến răng mà nói ra.
Từ nhỏ, Hoắc Quân Thanh đã sinh ra trong thế tộc đại gia, từ nhỏ đã thông minh được sủng ái, khi mười sáu mười bảy tuổi đã dẫn quân xuất chinh lập chiến công hiển hách, là chiến thần thiếu niên bất thế. Sau đó, hắn giúp đỡ hoàng thượng leo lên đế vị, có công phò vua, là cánh tay đắc lực được thiên tử nể trọng nhất.
Mặc dù bây giờ hắn yên phận ở Định Viễn phụ, nhưng cũng được xưng là dưới một người trên vạn người, hắn đến thành Yến Kinh, cửa thành mở rộng đón hắn. Trong bối cảnh nở mày nở mặt như thế, ai mà không lấm lét, ai dám bày sắc mặt ở trước mặt hắn?
Kết quả bây giờ, vậy mà hắn lại lui nhường một bước trước mặt tiểu nha hoàn, lại đi giải thích.
Nhưng mà tiểu nha hoàn lại không thấy tốt thì thôi. Nàng che cổ mình, nàng cảm nhận được vết bóp đó, trong lòng vừa sợ lại vừa giận, suýt chút nữa nàng đã mất mạng đó!
Hương Vũ ủy khuất cắn môi, nhìn hầu gia, nức nở nói: “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không nên đi lên lầu, nhưng mà nô tỳ nghĩ hầu gia ở một mình, sợ hầu gia ở một mình khó ngủ nên lúc đó mời muốn đến hầu hạ hầu gia. Nhưng mà ai ngờ, ai ngờ…”
Nàng nhớ tới hai vị tỷ tỷ với khí thế hiên ngang kia, nhớ tới trước đó ma ma có nhắc đến hầu gia thích cô nương khỏe mạnh, nàng lại buồn bã: “Ai biết hầu gia vốn không cần nô tỳ hầu hạ, vậy mà hầu gia đã sớm triệu hai vị tỷ tỷ đến hầu hạ. Nô tỳ…”
Nàng còn muốn nói, ánh mắt Hoắc Quân Thanh lại hơi trầm xuống: “Nàng nói cái gì? Bản hầu chưa từng nói qua, hai người kia là đến hầu hạ?”
Vậy cái này là thế nào?
Hương Vũ lại tức giận, nước mắt như ngọn lửa: “Chẳng lẽ không phải, hầu gia bóp cổ nô tỳ như thế, muốn mạng của nô tỳ không phải bởi vì nô tỳ quấy rầy hầu gia đang vui vẻ sao?”
Không phải sao?
Hoắc Quân Thanh nhìn qua tiểu cô nương vừa xinh đẹp lại tức giận ở trước mắt, đột nhiên dừng lại, sắc mặt có vẻ chật vật.
Hắn lập tức hiểu rõ.
Thật ra ngay từ đầu khi nàng đột nhiên xuất hiện như thế, hắn khó tránh sẽ sinh lòng nghi ngờ. Dù sao một tiểu nha hoàn như thế lại to gan đi lên, bị phát hiện lại còn đứng bất động ở đó.
Sau đó ép hỏi nàng, nàng cũng thừa nhận là biết tất cả.
Tất nhiên là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, suýt nữa đã cho rằng nàng là gian tế của nhà ai trong kinh thành sắp xếp đến.
Nhưng mà lúc này, tiểu nha hoàn này vẫn ủy khuất oán giận mà nói: “Bây giờ hầu gia đã thân thể nô tỳ, nô tỳ mặc cho hầu gia xử trí cũng được, hầu gia muốn chém giết muốn róc thịt cũng tùy hầu gia. Nhưng nếu nói đưa nô tỳ ra ngoài cho nam nhân khác đó chính là sỉ nhục nô tỳ, nô tỳ thà chết chứ không chịu khuất phục!”
Hoắc Quân Thanh mím môi, trầm mặc nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng hỏi: “Có đau không?”
Hương Vũ khẽ giật mình, lúc nhìn sang lại cảm giác ngoài vẻ lạnh lùng kia thì trong mắt của hầu gia có vài phần ấm áp.
Càng như thế, nước mắt trước đó đã ngừng lại càng rơi xuống, nàng nhìn hầu gia một chút, sau đó quay đầu không nhìn hầu gia nữa.
Trong phút chốc trong màn gấm trở nên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân và tiếng khóc nỉ non của Hương Vũ.
qua hồi lâu sau, cuối cùng Hoắc Quân Thanh mới duỗi cánh tay ra ôm lấy nàng.
Lúc ôm lấy nàng, mới phát hiện thân thể nhỏ bé của nàng lạnh buốt, thậm chí còn đang run lẩy bẩy.
Nàng không phải là Bạch Giản, Chu Y có thể rút kiếm lên ngựa, cũng không phải là hai đặc sứ vừa mới gặp được kia thường thấy sống chết. Nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ xinh đẹp yếu ớt, sống trong hầu phủ chưa từng thấy qua chuyện gì lớn.
Nàng như thế, khi nãy đối mặt với sự hiểu lầm của hắn quả thật đã bị dọa sợ.
Huống chi bởi vì sự nghi ngờ vừa rồi mà hắn cũng không quá quan tâm đến nàng, cuối cùng hắn chỉ muốn phát tiết khát vọng và căng thẳng của mình nhiều ngày qua.
Hắn cúi đầu, môi hôn lên giọt lệ trên mặt nàng: “Không được khóc.”
Hương Vũ bị hầu gia ôm lấy như thế, đương nhiên cảm giác cái ôm kia khoan hậu ấm áp.
Nhưng mà nàng lại là người không biết tốt xấu, người khác càng đối tốt với nàng, nàng lại càng cảm thấy ủy khuất.
Vừa rồi bị kinh hãi như thế, lại bị ngài ấy muốn thân thể, đương nhiên nàng giống như ngọn cỏ sau mưa gió, gầy yếu dễ vỡ, đau khổ bất lực. Bây giờ lại bị ngài ấy ôm vào lòng che chở, cảm giác ấm áp xông tới, chiếc mũi cảm thấy chua xót.
Nàng cuộn người trong ngực hắn, ôm hắn khẽ cọ, mặt chôn trong cẩm bào của hắn, khẽ lẩm bẩm.
Hoắc Quân Thanh chỉ cảm thấy nữ tử trong ngực này giống như một con mèo tham món lợi nhỏ làm người ta thương yêu. Hắn hơi do dự một chút, rốt cuộc cũng giơ tay lên, hơi lạnh nhạt vuốt lưng nàng.
Đây là tay cầm kiếm của hắn, cũng là tay cầm bút, tay cầm nắm quyền thế nhưng xưa nay chưa từng an ủi qua một cô nương như thế.
Hương Vũ được hắn an ủi như thế, sự ủy khuất trong lòng cũng dần tan đi.
Dù sao nàng cũng chỉ là nha hoàn, chủ tử đối với nàng thế nào cũng là ân huệ chủ tử dành cho nàng. Bây giờ hầu gia dỗ dành nàng, ôm nàng, dỗ nàng, nếu làm lại làm bộ làm tịch thì chỉ là ngu ngốc mà thôi.
Nàng áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hầu gia, khẽ cọ lấy nũng nịu, lại khẽ lẩm bẩm.
Hoắc Quân Thanh cúi đầu, càng ôm chặt tiểu nha hoàn này hơn.
Đây là nữ tử cá nước thân mật khớp với hắn, vừa rồi cảm giác thoải mái tận xương và yểu điệu kia còn lưu lại chưa từng biến mất, nàng lại làm người ta thương yêu như thế. Mặc dù Hoắc Quân Thanh có ý chí sắt đá, cũng khó tránh khỏi trái tim mềm nhũn ra.
Hắn càng ôm chặt nàng, lại cảm thấy xương thịt kia non mịn, muốn ôm lại không dám dùng sức.
Hắn lại cúi đầu áp môi mình vào gò má nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm nhẵn trơn láng như ngưu nhũ có nước mắt.
“Sao lại thích khóc như thế?” Giọng nói của hắn trầm thấp buồn bực, giống như phát ra từ lồng ngực. “Giống như làm bằng nước vậy.”
Hương Vũ cắn môi, cũng không lên tiếng, chỉ là dùng cánh tay mình ôm eo mạnh mẽ rắn chắc của hầu gia.
Hoắc Quân Thanh cũng không phải là người thích nói, trước giờ đều là người khác nói, hắn trầm mặc nghe, sau đó nói một câu quyết định mọi chuyện.
Nhưng mà bây giờ hắn ôm tiểu nha hoàn này, vật nhỏ không lên tiếng, hắn cũng bắt đầu dỗ nàng.
“Cảm thấy đau à?” Hắn gần như thì thầm bên gò má nàng, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy, mập mờ trầm thấp.
“Ừm.” Hương Vũ khẽ nói, giọng nói mềm mại yếu ớt.
“Là bản hầu thô lỗ.” Hoắc Quân Thanh ôm nàng, khẽ hôn lên nước mắt trên gương mặt nàng: “Cũng là đã suy nghĩ nhiều, chưa từng kiêng dè mới làm việc như thế. Bản hầu sinh ra đã oai phong, chưa từng biết kiềm chế, có lẽ khiến nàng chịu khổ rồi.”
Hương Vũ chưa từng nghĩ hầu gia lại nói thẳng như thế, nhất thời nàng nhớ đến việc vừa rồi, bất giác mặt đỏ đến mang tai. Nàng giương mi mắt liếc nhìn hắn một cái.
Hoắc Quân Thanh vẫn cúi đầu nhìn Hương Vũ.
Hương Vũ giương mắt, rủ mí mắt xuống, nhưng chỉ nhìn một cái, chỉ nhìn một cái như thể lại cảm thấy đôi mắt cô nương linh động trong trẻo, ngượng ngùng xinh đẹp, nhìn thấy làm lòng mềm nhũn. Nhìn thấy người yểu điệu như thế, dùng là quét sạch vẻ mệt mỏi trong người.
Như thế khiến cho thân thể Hoắc Quân Thanh hơi cứng lại.
Sau một lúc lâu, hắn ngừng thở, ôm nàng, giọng nói khàn khàn: “Bản hầu lại muốn, nàng có thể nhận lấy không?”
Chương 40: Tiểu thư đến gây chuyện
Khát vọng của hầu gia dâng lên giống như thủy triều, cắn nuốt Hương Vũ.
Không nói có thể nhận hay không, dường như chỉ có thể nhận lấy.
Có giây phút, Hương Vũ cảm thấy mình nàng là một cọng cỏ mọc trên dãy núi, vùng trong tiếng gầm rống tức giận của cuồng phong. Lại có lúc, Hương Vũ cảm thấy mình là cá chìm nổi trong nước biển, theo từng con sóng mà bất lực giãy dụa.
Cuối cùng khi dừng lại, cả thể giác và tinh thần nàng đều mệt mỏi, ngồi phịch ở nơi đó chẳng còn biết chuyện gì.
Hai ngày sau đó vốn không thể xuống giường được, lúc dùng bữa cũng là vú già hầu hạ đến dùng.
Hương Vũ đã lớn như vậy đều là nàng hầu hạ người khác, chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ được người khác hầu hạ. Ban đầu, nàng còn có hơi không được tự nhiên, sau đó giãy dụa mấy lần, cả người đau lưng bất lực, nàng đành thôi.
Hai ngày này, thỉnh thoảng hầu gia sẽ tới một chuyến, sẽ sờ gò má nàng hoặc là xoa đầu nàng, nàng cũng thuận thế dựa vào trong ngực hầu gia làm nũng.
Đương nhiên hầu gia rất hài lòng với nàng, lại còn cúi đầu hôn nàng.
Hầu gia là nam tử thành thục, hơn ba mươi tuổi, thỉnh thoảng cằm sẽ có râu đâm nàng, khiến nàng cảm thấy hơi đau nhưng cũng không đau quá, trái lại lại cảm thấy sự khác biệt, thậm chí cảm thấy tê dại.
Nàng thử thăm dò ngẩng mặt lên, để gương mặt non mềm của mình cọ vào gương mặt của hầu gia.
Hầu gia là hầu gia cao cao tại thượng, là hầu gia hỉ nộ không lộ nhưng khi bị nàng khẽ áp vào như thế thì vẻ mặt dịu lại, thậm chí trong đôi mắt cũng có vẻ dịu dàng.
Hầu gia nâng gáy nàng, nhìn nàng, dùng giọng nói trầm trầm nói: “Giống như con mèo vậy.”
Hương Vũ nghe như thế thì ôm ngực hàu gia, thầm nghĩ nàng thà rằng làm một con mèo.
Nha hoàn trong hầu phủ có thân phận đê tiện, đã làm sai chuyện thì chính là mất mạng, cũng không ai giải oan, sau khi ra ngoài nhìn thấy chủ tử thì phải quỳ.
Nàng nhớ mình rồi kiệu ra khỏi cửa phủ, Vương Nhị Cẩu phải cúi người cúi đầu xuống.
Đối với Vương Nhị Cẩu mà nói, hắn có thể cúi đầu khom lưng với kiệu của hầu gia là có bao nhiêu vinh hạnh chứ!
Trước kia Hương Vũ cũng cảm thấy đó thật là vinh hạnh, nhưng bây giờ Hương Vũ lại có cảm giác khác biệt.
Người trong phủ chỉ có hai loại đơn giản, một là quỳ, một là đứng.
Nàng là một tiểu nha hoàn thì nhất định phải quỳ, nhưng nàng hầu hạ hầu gia, mặc dù làm một con mèo ở trước mặt hầu gia thì cũng có thể đứng, không cần quỳ.
Quỳ không tốt chút nào, đầu gối đau đớn.
Vì thế thân thể của Hương Vũ giống như bùn nhão ôm ngực của hầu gia, hai cánh tay khó khăn lắm mới nắm được lớn cánh tay rộng lớn kiên cố kia, khẽ nói: “Hầu gia, nô tỳ sẵn lòng làm mèo của hầu gia.”
Lúc này, Hoắc Quân Thanh cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, da thịt nữ nhân giống như tuyết trắng, giống như không có xương cốt, thật sự giống như làm bằng nước. Nữ nhân thế này khiến cho hắn vô cùng vui thích chưa bao giờ có được, sự thoải mái vui vẻ kia đến từ xương cốt.
Sống hơn ba mươi năm, hắn cũng không có hứng thú với nữ sắc, lúc này là lần đầu tiên, ngược lại có hơi tham luyến.
Dáng vẻ nhu thuận dịu dàng thế này của nàng khiến người ta nhìn đã muốn vân vê.
Đầu ngón tay của Hoắc Quân Thanh khẽ nâng cằm nhỏ của nàng lên, khẽ nói: “Chờ khi trở về, nàng hãy đến phòng của bản hầu hầu hạ.”
Hương Vũ nghe thế thì trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng nàng nghĩ đến mình là nha hoàn bên người tiểu thư, còn có chuyện tranh chúc thọ nữa, không khỏi nghi ngờ nói: “Không phải trước đó nói sẽ cho nô tỳ ở Vạn Tú các, qua một thời gian sẽ để ở bên cạnh sao? Còn có tranh chúc thọ này nữa, nô tỳ vẫn chưa thêu xong.”
Nhắc đến tranh chúc thọ gì đó, Hoắc Quân Thanh lạnh nhạt nói: “Bản hầu tự có an bài.”
Hương Vũ: “Ờ…”
Nàng hiểu rõ, nàng chỉ cần đợi ở bên cạnh hầu gia, không cần quan tâm, chỉ cần lo hưởng thụ là được rồi. Những chuyện nàng lo lắng hầu gia đều có thể giải quyết tốt, mà nàng chì cần an tâm làm một con mèo ở cạnh hầu gia, ngoan ngoãn ở trên giường làm hầu gia thích, thì ngài ấy sẽ yêu nàng.
Mà trong hai ngày này, số lần hầu gia xuất hiện trước mặt Hương Vũ cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Phần lớn thời gian hầu gia đều ở một chỗ khác trong trúc lâu, giống như bề bộn nhiều việc vậy.
Hương Vũ không biết hầu gia bận bịu cái gì, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhớ đến hai vị tỷ tỷ nàng nhìn thấy vào ngày đó lúc lên lầu.
Có lẽ… Ở bên ngoài hầu gia còn có rất nhiều những tiểu tỷ tỷ như thế?
Hương Vũ biết, nàng không phải người duy nhất hầu hạ bên cạnh hầu gia, đừng nói ngoài những tỷ tỷ này, ngay cả Bạch Giản và Chu Y tỷ tỷ cũng là người hầu hạ bên cạnh hầu gia nhiều năm, đều già đời hơn nàng.
Hương Vũ cũng không có gì chua xót, chuyện này luôn xếp theo thứ tự, tỷ tỷ khác hầu hạ hầu gia thời gian dài, hầu gia càng ưa thích thì cứ để tỷ tỷ hầu hạ, điều đó cũng bình thường.
Trái lại là nàng, nàng vẫn phải học thêm làm sao để hầu gia thích, làm sao để hầu gia càng thoải mái hơn, những thứ đó đều phải học.
Hương Vũ nửa nằm tựa trên giường, ung dung ăn canh tổ yến kia. Nàng suy nghĩ khi nàng trở về, nhất định phải tìm Bạch Giản tỷ tỷ nói chuyện, để Bạch Giản tỷ tỷ dạy bảo nàng.
Mà bây giờ, nàng nên mặc sức hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có này.
Ở trong biệt viện này, nàng cũng không cần hầu hạ tiểu thư, nàng chỉ cần nằm trên giường là được. Nàng muốn ăn gì thì tự có vú gì đưa tới, muốn cái gì vú già cũng sẽ hầu hạ, nàng cảm thấy dường như mình thành tiểu thư.
Nàng lại nhớ đến mấy tiểu tỷ muội Nguyệt Tinh các nàng, không biết mình rời đi lâu như thế, các nàng có lo lắng hay không? Sợ rằng các nàng nghĩ rằng nàng xảy ra chuyện, đến khi nàng xuất hiện lại thành nha hoàn hầu hạ thông phòng bên cạnh hầu gia, e là các nàng sẽ vô cùng kinh ngạc?
Hương Vũ bắt đầu suy nghĩ, nàng muốn nhìn dáng vẻ giật mình của các nàng, còn tiểu thư nữa, e là tiểu thư sẽ bị chọc giận chết mất.
Bình thường, Hương Vũ đối với tiểu thư rất cung kính, nhưng thật ra trong lòng nàng không thích tiểu thư. Đặc biệt khi nàng trải qua giấc mộng kia, càng khiến nàng e ngại với tiểu thư.
Nhưng nàng cũng chỉ là một nha hoàn, tiểu thư đối xử với nàng thế nào thì nàng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Mà bây giờ, dường như có chút khác biệt, có phải sau này nàng không cần sợ tiểu thư nữa?
Đang nghĩ như thế, bỗng nhiên nàng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng cãi vã.
Hương Vũ kinh ngạc, nàng xuống giường đi đến bên cửa sổ.
Song cửa sổ làm bằng sợi trúc vô cùng lịch sự tao nhã, thiết kế cũng độc đáo, từ bên trong nhìn ra ngoài có thể thấy rõ tất cả, nhưng từ bên ngoài nhìn vào trong thì lại không thấy rõ.
Nàng vén rèm cửa như sương như khói lên, nhìn ra bên ngoài, nhìn xuống dưới, sợ muốn nhảy dựng lên.
Nàng nhìn thấy ai, nàng nhìn thấy tiểu thư! Người hầu hạ bên người tiểu thư là tỷ muội tốt Lan Nhược!
Nàng lập tức dán song cửa sổ lại, lắng nghe bên ngoài. Thì ra tiểu thư muốn dẫn mấy người đi lên Trúc viên này quan sát, lại bị người ta cản lại bên ngoài cho nên cãi vã.
Hương Vũ lặng lẽ nhìn sang, chỉ thấy ngoài tiểu thư ra còn có các vị hảo hữu khuê mật có quan hệ không tệ với tiểu thư ngày xưa, còn có mấy vị thiếu gia, bỗng nhiên trong đó còn có Sở Đàm Vân.
Nàng lập tức hiểu ra.
Sở Đàm Vân là người đọc sách, đương nhiên đối với trúc lâu này ngưỡng mộ không thôi. Bây giờ hắn muốn tới xem, mà bây giờ tiểu thư muốn làm Sở Đàm Vân vui lòng nên cũng đồng ý dẫn đám người tới đây.
Tiểu thư như thế đương nhiên là nở mày nở mặt người người hâm mộ.
Nhưng mà nàng không nghĩ tới vừa đi vào Trúc viên này đã bị ngăn ở ngoài cửa.
“Chuyện hôm nay cũng thật buồn cười, ta đường đường là đại tiểu thư của Định Viễn phủ sao lại không thể đi vào?” Hoắc Nghênh Vân cười lạnh một tiếng, hơi có vẻ xem thường, nhưng mà rốt cuộc nàng vẫn không nói nhiều, nhìn lướt qua Lan Nhược ở bên cạnh.
Lan Nhược ở bên cạnh thấy vậy thì đành phải đi lên, nói theo: “Đây là tiểu thư, sao lại không vào được. Cẩn thận ngày mai tiểu thư về cho hầu gia biết, đến lúc đó đương nhiên các ngươi không chịu nổi đâu!”
Nhưng mà gia đinh thủ vệ kia lại rất kiên trì: “Bây giờ trong Trúc viên có một vị khách, không có hầu gia hoặc vị khách này phân phó, thuộc hạ không thể nào để cho tiểu thư vào được, xin tiểu thư thứ tội.”
Vị khách?
Sắc mặt của Hoắc Nghênh Vân không tốt lắm.
Khách của phụ thân nàng cũng không phải là người nàng có thể tùy tiện mạo phạm, trong lòng nàng hiểu rõ điều ấy.
Nàng chỉ hận mình không nghe ngóng kỹ càng để bây giờ lại bị mất mặt. Bên người nàng có mấy người bạn đều ngóng trông vào xem, đặc biệt là Sở Đàm Vân.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Sở Đàm Vân, rõ ràng nhìn thấy sự thất vọng trong mắt hắn.
Trái tim của Hoắc Nghênh Vân lập tức bị đâm đến đau đớn.
Nàng thích Sở Đàm Vân, muốn gả làm thê tử của Sở Đàm Vân. Nàng cũng biết ở trước mặt Sở Đàm Vân, ngoại trừ thân phận này ra gần như nàng chẳng còn gì khác.
Bàn về tướng mạo, nàng cũng không tệ lắm, nhưng không phải nữ nhân có sắc đẹp tuyệt trần khiến cho Sở Đàm Vân có thể rung động. Bàn về tài học, mặc dù nàng đọc qua không ít sách, nhưng cuối cùng tài hoa có hạn.
Ngoại trừ thân phận đại tiểu thư hầu phủ yên ổn ra, còn có cái gì khiến cho Sở Đàm Vân nhìn bằng con mắt khác?
Nhưng mà bây giờ, thân phận đại tiểu thư hầu phủ yên ổn này của nàng lại không dùng được nữa rồi?
Hoắc Nghênh Vân cắn cắn môi, rốt cuộc hạ quyết tâm, nàng nhìn về phía thị vệ kia: “Trong Trúc viên có vị khách nhân nào? Đã là khách nhân của phụ thân, ta là tiểu thư hầu phủ, là nữ nhi của phụ thân, đương nhiên cũng nên giúp đỡ phụ thân chiêu đãi khách nhân.”
Gia đinh cung kính nhưng có vẻ lạnh lùng: “Điều này thuộc hạ cũng không biết.”
Hoắc Nghênh Vân: “Vậy thì mời vị khách đó ra, bản tiểu thư muốn làm tròn trách nhiệm của chủ nhân, phải chiêu đãi vị khách này cho tốt. Khi đó, cũng hỏi vị khách này ta là chủ nhân của hầu phủ, có thể đi vào Trúc viên này được không?”
Gia đinh hơi khó xử.
Dù sao tiểu thư cũng là tiểu thư, hắn là hạ nhân, ban đầu ngăn tiểu thư cũng không hay, huống chi tiểu thư nói cũng có lý.
Hắn lập tức cung kính nói: “Vâng.”
Nói xong điều đó thì đi vào trúc lâu.
Hương Vũ nhìn thấy cảnh này thì trái tim như treo cao lên.
Nàng sợ.
Mặc dù hôm nay khi nàng uống canh tổ yến, nàng còn nói sau này nàng không cần sợ tiểu thư nữa, nàng là người bên cạnh hầu gia, nhưng mà bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của tiểu thư, trong tiềm thức nhiều năm qua khiến cho nàng sợ hãi.
Đó là tiểu thư đó, mà nàng chỉ là một nha hoàn, sao nàng có thể không sợ?
Lại nói hầu gia còn chưa công khai thân phận của nàng, nàng vẫn còn là nha hoàn bên cạnh tiểu thư. Nàng cứ như thể xuất hiện bên cạnh tiểu thư có được không?
Hương Vũ chột dạ.
Lúc này vú già đứng ở ngoài cửa, gia đinh nhờ vú già tới hỏi.
Hương Vũ hoảng sợ, không thể làm gì khác hơn nên nói: “Người của ta hơi khó chịu, muốn nghỉ ngơi, không tiện gặp tiểu thư, làm phiền bà nói giúp một chút.”
Vú già nghe lệnh, đương nhiên là ra ngoài truyền bẩm.
Mà bên ngoài Trúc viên, lúc Hoắc Nghênh Vân nghe nói vị khách nhân này không muốn gặp nàng thì lập tức sắc mặt trở nên khó coi.
Nàng chưa từng bị mất mặt như thế.
Các vị tiểu thư ở bên cạnh thấy vậy đều nói được rồi, đã không thể đi vào thì không đi vào. Sở Đàm Vân cũng nói: “Bây giờ hầu gia không ở đây, chúng ta tùy tiện đi vào cũng không tiện lắm, tiểu thư đừng khó xử.”
Nhưng mà Sở Đàm Vân càng nói như thế Hoắc Nghênh Vân càng khó chịu.
Nàng cảm thấy mình vô dụng.
Nàng cắn răng: “Trong lâu này có vị khách thân thể khó chịu? Sao lại khó chịu, là nam hay nữ?”
Gia đinh sững sờ,, Hoắc Nghênh Vân lập tức đã hiểu, là nữ nhân.
Một nữ nhân có thân thể khó chịu…
Trên mặt Hoắc Nghênh Vân phiếm hồng, nàng cười lạnh một tiếng: “Trong Vạn Tú các của phủ Định Viễn hầu, loại cô nương này còn ít sao? Chỉ là một nữ nhân tầm thường mà thôi mà cũng dám cản ta?”
Nói xong thì muốn xông vào bên trong.
Gia đinh kia muốn đi lên ngăn cản, nhưng mà sao có thể ngăn được, chỉ thấy Hoắc Nghênh Vân sắp đẩy cửa đi vào.
Thật ra Trúc viên này cũng không lớn lắm, Hương Vũ từ khung cửa sổ của lâu này quan sát phía dưới, nàng đã thấy rõ tất cả, thật sự là sợ mất mật, linh hồn như muốn bay ra ngoài.
Tiểu thư chính là tiểu thư, nàng chỉ là một nha hoàn, dù cho bò lên giường hầu gia thì cũng chỉ là một nha hoàn thông phòng, nàng dựa vào cái gì mà ngồi ở chỗ này chờ tiểu thư tìm đến nàng?
Nàng lo lắng bất an lại chột dạ xấu hổ, nàng không biết đợi lát nữa nếu như tiểu thư xông tới, nàng nên dùng vẻ mặt gì đối mặt với tiểu thư, phải giải thích cho tiểu thư thế nào?
Nàng nên nói thẳng với tiểu thư, nô tỳ chính là khách của phụ thân tiểu thư, nô tỳ bò lên giường phụ thân tiểu thư, một đêm phụ thân tiểu thư đùa giỡn nô tỳ mấy lần trên giường. Cho nên nô tỳ không thể nào nghênh đón tiểu thư, mà phải để cho tiểu thư vào phòng tìm ra?
Hương Vũ sốt ruột đến mức đi loạn trong phòng, xấu hổ không thôi.
Nàng còn không có can đảm đi đối mặt với tiểu thư!
Ngay lúc này, đột nhiên nàng nghe được một âm thanh cất cao giọng nói: “Tiểu thư, xin dừng bước.”
Nghe thấy giọng nói này, Hương Vũ giống như đang trôi bồng bềnh trên biển nắm được một miếng gỗ nổi, đây là Bạch Giản tỷ tỷ!
Nàng vội vàng cúi người nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, quả nhiên là Bạch Giản. Bạch Giản mặc trang phục màu trắng, đứng thẳng người ở nơi đó.
Trong phút chốc nàng lại bắt đầu vui vẻ, Bạch Giản tỷ tỷ thật tốt, đây là tới giúp nàng!
Mà dưới lâu, Hoắc Nghênh Vân vừa nhìn thấy Bạch Giản, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Trong phủ này nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng nàng biết mấy người bên cạnh phụ thân không thể đụng tới, đặc biệt là Bạch Giản và Chu Y. Đó là hai người được phụ thân sủng ai, đã từng có lúc ngày đêm không rời.
Nhưng mà Hoắc Nghênh Vân vẫn đi lên cười nói: “Thì ra là Bạch Giản tỷ tỷ, phụ thân ta đâu?”
Bạch Giản vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc: “Tiểu thư, hầu gia không ở đây, mời tiểu thư về cho.”
Đương nhiên Hoắc Nghênh Vân có hơi không thích, dù cho là người bên cạnh phụ thân, ai cũng sợ ngươi, nhưng hôm nay nàng dùng lễ tiếp đãi, lại có người ngoài ở đây, ngươi hà tất phải đối với ta như thế?”
Nhưng mà rốt cuộc nàng vẫn nhịn xuống: “Nghe nói trong phủ có một vị khách nhân, không biết vị kia là ai?”
Bạch Giản nhìn chằm chằm vào Hoắc Nghênh Vân mặt không đổi sắc: “Tiểu thư, nô tỳ không biết, mời tiểu thư về cho.”
Trong giây phút đó, Hoắc Nghênh Vân thấy lời nói của Bạch Giản giống như người gỗ, trong phút chốc mặt đỏ lên, cắn môi không biết làm thế nào cho phải. Nha hoàn này của phụ thân vậy mà không nể mặt nàng, đây cũng quá bắt nạt người rồi.
Mấy vị thiếu gia tiểu thư ở bên cạnh thấy vậy thì hơi lúng túng, ít nhiều cũng cảm thấy Hoắc Nghênh Vân đụng tường rồi.
Thật ra bọn họ đã nghe nói từ trước, tính cách của vị Định Viễn hầu gia này quỷ dị khó lường. Năm đó, rõ ràng ngài ấy là thiếu niên thành danh, gần như quyền khuynh thiên hạ, kết quả lại giã từ vinh quang mà lui về an phận ở Định Viễn phủ nho nhỏ này. Ai cũng nói tính cách của vị hầu gia này khác người bình thường.
Ngày xưa, trưởng bối trong nhà bọn họ cũng từng quen biết với vị hầu gia này, biết ngài ấy vốn không thông tình lý, ngươi đừng mơ tưởng ngài ấy sẽ nể mặt bất kỳ ai.
Bọn họ lập tức tới khuyên Hoắc Nghênh Vân: “Thật ra chúng ta cũng không muốn đi vào đến thế, vốn chỉ nói đùa thôi. Trong Trúc viên này xinh đẹp như thế, chúng ta đi xem sách làm gì
Ngay cả Sở Đàm Vân cũng nói: “Đúng thế, lại nói là khách quý của hầu gia, nói không chừng cũng là thân phận cao quý không thể gặp người. Nếu chúng ta tùy tiện đòi gặp, mạo phạm khách quý thì làm sao bây giờ?”
Cuối cùng Hoắc Nghênh Vân cũng đỡ mất mặt, tốt xấu gì cũng có bậc thang đi xuống, lại nghe Sở Đàm Vân nói thế nên cũng nhân tiện nói: “Nói đúng, phụ thân ta hay có khách quý từ thành Yến Kinh đến, nói không chừng có thân phận gì đó. Quả thật chúng ta không nên mạo phạm.”
Mọi người cũng thi nhau nói phải, thế là một đám người lúc này mới chen nhau rời đi.
Hương Vũ nhìn cảnh này, cuối cùng mới khẽ thở ra. Sau khi khẽ thở ra, nàng nhìn gương mặt vạn năm không thay đổi sắc mặt của Bạch Giản, đột nhiên cảm thấy gương mặt này thật thân thiết.
Đúng thật là còn thân hơn tỷ tỷ ruột!
***
Tuy nói lần này không bị tiểu thư bắt được, nhưng Hương Vũ trải qua sự việc hoảng sợ như thế, cuối cùng trong lòng vẫn bất an. Nàng nghĩ khi hầu gia đến nhất định phải nói với ngài ấy một chút. Nàng thật sự sợ tiểu thư, nếu đụng phải tiểu thư, không biết nên nói thế nào.
Nhưng mà ai ngờ, mãi cho đến buổi trưa, vốn không hề thấy bóng dáng hầu gia, ngược lại là Bạch Giản đến đây.
Hương Vũ nhìn thấy Bạch Giản, cảm kích kéo tay Bạch Giản: “Bạch Giản tỷ tỷ, bây giờ chúng ta giống nhau, sau này tỷ chính là tỷ tỷ ruột của muội, có chuyện gì chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Bạch Giản nhìn nàng với vẻ mặt hờ hững.
Nàng không rõ Hương Vũ đang nói cái gì.
Hương Vũ lại không phát hiện ra, bùi ngùi liên tục nói: “Quả nhiên hầu gia rất lợi hại, gần như hai ba ngày ta không thể di được. May mà hầu gia lên cho ta thuốc, lại để cho ta ở đây tĩnh dưỡng, không thì cái mạng nhỏ này của ta cũng sẽ tiêu tùng rồi.”
Nói xong, nàng nhớ đến chuyện Bạch Giản nói nằm trên giường bảy tám ngày, nàng hơi tự đắc, nhìn qua Bạch Giản lắc đầu thở dài: “Bạch Giản tỷ tỷ, thân thể này của tỷ mạnh hơn muội rất nhiều, sao lại không tốt như thể?”
Chẳng lẽ là vì hầu gia đối với nàng có chút thương yêu, hay là nói hầu gia với Bạch Giản quá thô lỗ?
Sắc mặt Bạch Giản thay đổi, gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi đỏ ửng lên, bỗng nhiên nàng lui lại một bước.
Hương Vũ nghi hoặc: “Làm sao vậy, Bạch Giản tỷ tỷ?”
Bạch Giản mấp máy môi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ nhìn Hương Vũ.
Hương Vũ: “Muội nói sai gì sao?”
Bạch Giản trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc nói: “Ta và cô nương không giống nhau.”
Hương Vũ chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt. Sau khi tỉnh ngộ, nàng hơi ngượng ngùng nói: “Đương nhiên muội biết, Bạch Giản tỷ tỷ hầu hạ bên cạnh hầu gia nhiều năm, tuổi lớn hơn muội, cũng nhận được nhiều sủng ái hơn, đương nhiên muội kém xa, những việc này trong lòng muội hiểu rõ. Sau này muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời Bạch Giản tỷ tỷ nói, chúng ta sẽ cùng nhau hầu hạ hầu gia thật tốt. Sau này muội có làm gì không đúng, Bạch Giản tỷ tỷ cứ việc mắng muội là được, muội có gì không biết cũng sẽ xin Bạch Giản tỷ tỷ chỉ bảo.”
Bạch Giản nhìn tiểu cô nương trước mắt, vẻ mặt thành khẩn, vẻ mặt kia giống như tiểu đồ đệ đến bái sư.
Bạch Giản mấp máy môi, hơi chật vật mà nói: “Hương Vũ cô nương, ta không phải có ý kia, có lẽ cô nương hiểu lầm rồi. Từ nhỏ ta đã tập võ, hầu hạ bên cạnh hầu gia…”
Nhưng mà Hương Vũ lại mạnh mẽ gật đầu: “Muội hiểu, hầu gia thích người có cơ thể khỏe mạnh như Bạch Giản tỷ tỷ, muội có thể hiểu được.”
Sức khỏe không tốt, trong một buổi tối sao có thể hầu hạ hầu gia!
Bạch Giản đổ mồ hôi trán: “Hương Vũ cô nương, ta không phải có ý đó, buổi tối ta hầu hạ bên cạnh hầu gia, cùng hầu gia vô cùng trong…”
Ai ngờ nói đến đây, bất chợt nghe thấy tiếng cửa đẩy ra.
Bạch Giản và Hương Vũ cùng quay đầu lại đã thấy hầu gia đứng chắp tay ở đó, nhíu mày nhìn xem các nàng.
Bỗng nhiên mặt Bạch Giản đỏ bừng, nàng chật vật đi lên bái kiến hầu gia.
Cả ngày hôm nay Hương Vũ chưa gặp được hầu gia, lúc này nhìn thấy bóng ánh uy nghiêm anh tuấn của hầu gia, nàng cũng không đỏ mặt. Nàng hơi nhếch môi, uyển chuyển đi lên bái kiến.
Hoắc Quân Thanh nhìn lướt qua Bạch Giản, đương nhiên hắn thấy vẻ mặt khác thường của Bạch Giản.
Hắn cứ nhìn Bạch Giản như thế, Bạch Giản chột dạ không thôi. Nàng biết rõ vì hôm trước không nói rõ ràng, nên e rằng Hương Vũ cô nương đã hiểu lầm rất sâu rồi.
Vậy mà trong lúc vô tình nàng lại vu hãm sự trong sạch của hầu gia.
Nàng mím môi nhìn thoáng qua Hương Vũ ở bên cạnh, nàng còn muốn giải thích rõ với Hương Vũ về chuyện này. Nhưng mà lúc này đang ở trước mặt hầu gia, đương nhiên không thể nói lung tung.
Nếu như hầu gia biết Hương Vũ cô nương hiểu lầm, có lẽ sẽ chặt nàng thành thịt nát mất.
Ngay vào lúc này, sắc mặt Hoắc Quân Thanh có hơi không vui, hắn chắp tay, nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
Thân là thị vệ hầu hạ hàng đầu bên cạnh hầu gia mấy năm, đương nhiên Bạch Giản hiểu hầu gia rất không vui. Nàng lập tức không dám chậm trễ, chỉ là cuối cùng nhìn Hương Vũ một chút, sau đó cung kính cúi đầu cáo từ.
Lúc đầu, Hương Vũ đang nói chuyện với Bạch Giản rất cao hứng, nàng muốn hỏi khi Bạch Giản hầu hạ hầu gia có cách gì tốt hay không. Ai ngờ hầu gia vừa vào thì Bạch Giản đã chạy mất.
Nàng lưu luyến không rời nhìn về phía Bạch Giản, đến khi Bạch Giản đóng cửa lại mới nhìn về phía hầu gia.
Nhìn hầu gia tuấn mỹ anh dũng trước mặt, Hương Vũ có hơi ngượng ngùng, nhưng mà nhớ đến Bạch Giản, nàng lại hơi áy náy. Nàng đi đến dịu dàng nói: “Hầu gia, vì sao Bạch Giản vì sao đi rồi? Thật ra nô tỳ ngóng trông Bạch Giản tỷ tỷ có thể ở lại.”
Nhắc đến chuyện này, mặt nàng đỏ ửng.
Hoắc Quân Thanh phát ra tiếng cười lạnh, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của Hương Vũ, không vui nói: “Sao, nàng còn trông ngóng nàng ta ở lại sao?”
Hương Vũ nhìn mặt nói chuyện, không khỏi hãi hùng khiếp vía, vì sao sắc mặt hầu gia lại khó coi như thế. Chẳng lẽ Bạch Giản đã phạm vào kiêng kị của hầu gia, hầu gia không sủng nàng ấy nữa?
Nàng lập tức thấp thỏm nói: “Nếu hầu gia không muốn thì cũng thôi… Đương nhiên cái này đều dựa vào hầu gia…”
Đột nhiên Hoắc Quân Thanh nói: “Ngày xưa trong phủ câu tam đáp tứ, nàng cho rằng bản hầu không biết? Bản hầu thấy nàng tính tình đơn thuần mới tha cho nàng, không truy cứu nữa. Bây giờ nàng đã thành người của bản hầu mà lại thế, vậy mà nam nữ đều tham, ngay cả người bên cạnh bản hầu cũng dám trêu ghẹo?”
Từ khi hắn vừa đi vào đã cảm thấy vẻ mặt của hai người không đúng.
Bạch Giản luôn có vẻ mặt không cảm xúc, khi nào vẻ mặt lại đỏ ửng như thế.
Thời niên thiếu, Hoắc Quân Thanh đã đi khắp thiên hạ, kiến thức khá rộng, chuyện hoang đường gì mà chưa thấy qua, đương nhiên lúc này tránh không được mà suy nghĩ nhiều.
Hương Vũ hoảng sợ: “Hầu gia, nô tỳ, nô tỳ không có!”
Thật sự oan uổng, vậy mà hầu gia lại nghĩ rằng như thế? Làm sao có thể! Nô tỳ không hề nghĩ tới chuyện đó!
Hoắc Quân Thanh: “Thực sự không có?”
Hương Vũ rơi nước mặt, mặt mũi đầy vẻ oan ức, chỉ lên trời thề: “Nô tỳ nghĩ nô tỳ và Bạch Giản tỷ tỷ đều là người ở cạnh hầu hạ hầu gia, nô tỳ phải học Bạch Giản tỷ tỷ một chút, hỏi rõ hầu gia thích gì, cũng có thể hầu hạ hầu gia tốt hơn. Tấm lòng của nô tỳ đối với hầu gia là thật lòng, trời đất chứng giám. Hôm nay hầu gia không ở đây, nô tỳ nhớ hầu gia, đã vì hầu gia mà gầy gò tiều tụy, lúc nào cũng ngóng trông hầu gia trở về! Không tin thì hầu gia nhìn xem, nô tỳ nhớ ngài đến gầy đi rồi!”
Hoắc Quân Thanh nhìn vẻ mặt thành khẩn của nàng, lúc nói chuyện gấp đến mức trán cũng đổ mồ hôi, xem ra cũng rất căng thẳng, nên hắn cũng dần tin.
Hắn lạnh nhạt hỏi: “Thôi, không cần thề, tới hầu hạ bản hầu lên giường nghỉ ngơi.”
Hương Vũ vội vàng gật đầu, đi lên hầu hạ.
Nàng biết cách hầu hạ người khác, hầu gia duỗi cánh tay, nàng giúp đỡ ngài ấy cởi đai lưng xuống. Sau đó hầu gia ngồi trên giường, nàng giúp hầu gia cởi giày, lại giúp hầu gia cởi áo choàng. Tính cách của nàng dịu dàng như động tác, rủ đầu xuống, thật sự như người làm bằng được.
Đến khi hầu hạ hầu gia xong xuôi, ánh mắt hầu gia nhìn nàng cũng thay đổi. Hắn ôm nàng lại, lại ôm ngang nàng lên giường.
Hương Vũ khẽ kêu một tiếng, vô thức nắm lấy cánh tay hầu gia.
Hoắc Quân Thanh ôm cô nương trong ngực, lại cảm thấy thân thể nàng mềm mại kiều diễm, da thịt nguyên vẹn như ngọc, lại thêm tóc đen quyến rũ động lòng người.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, lại nhớ đến niềm vui thỏa mãn ngày đó.
“Có thể dưỡng tốt chứ?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, khẽ hỏi.
“Ừm…” Hương Vũ vùi vào ngực hắn, dịu dàng gật đầu.
Hoắc Quân Thanh nghe nói vậy thì không nói thêm gì nữa, ôm nàng lên giường.
Trong phút chốc, cuồng phong mưa rào không thể ngừng, tiếng mưa rơi lạch tạch trên lá chuối vang lên.
Mà Hương Vũ lại ưm chìm nổi, lại nghĩ đến đợi xong việc này nàng phải thừa dịp hầu gia ôm nàng, nói đến chuyện của tiểu thư xem hầu gia nói thế nào.
Hương Vũ là một tiểu nha hoàn, một tiểu nha hoàn chịu ủy khuất khắp nơi. Từ nhỏ nàng đã hiểu rõ, ở trước mặt chủ tử, làm nha hoàn không được kiêu ngạo.
Dù cho chủ tử sai, chủ tử trách nàng thì nàng cũng chỉ có thể nói là nô tỳ sai.
Nhưng nô tỳ cũng là con người, nô tỳ cũng có kiêu ngạo.
Đặc biệt là lúc này, nô tỳ như nàng vừa bị một nam nhân cường tráng dữ dội dường như muốn ăn sống nuốt tươi thân thể.
Cho nên nàng cắn môi, cụp mắt cũng không đáp lời.
Hương Vũ nghĩ tới trước tiên mình bị hầu gia muốn thân thể, sau đó lại bị ngài ấy muốn mạng nhỏ, tình cảnh chết thảm như thế, nỗi buồn của nàng từ đó tới.
Chuyện này còn không bằng cả đời trong giấc mộng kia nữa!
Nghĩ tới đây, nàng càng khẽ khóc thút thít.
Hoắc Quân Thanh nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào cô nương gia ủy khuất khóc thút thít.
Trên đời này, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám không nhìn hắn khi hắn hỏi.
Nhưng mà bây giờ hắn đã hỏi nàng hai câu, nhưng dường như nàng chỉ cảm thấy ủy khuất.
Nàng nhìn thấy bí mật của hắn, hắn muốn giết nàng nhưng cuối cùng không đành lòng.
Hắn muốn thân thể của nàng cũng là vì cao hứng sau khi bùng lên sát khí.
Nhưng mà hắn không nghĩ đến nàng lại có cảm giác tốt như thế, lại ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, muốn ngừng mà không được, đến mức giày vò hơn nửa đêm.
Càng không nghĩ đến nàng lại ủy khuất như thế.
Hắn mím môi, yên tĩnh nhìn dáng vẻ khóc thút thít của nàng, trầm giọng nói: “Không thích bản hầu như thế? Vậy bản hầu sẽ sắp xếp thích đáng cho nàng…”
Ai biết lời còn chưa nói xong, đột nhiên Hương Vũ “Oa” một tiếng khóc lớn lên.
Lần này không phải khẽ khóc nức nở mà là khóc lớn.
Giọng nói của Hoắc Quân Thanh trở nên âm trầm hơi một chút: “Rốt cuộc là thế nào?”
Hương Vũ bị dọa đến cả người run rẩy, càng khóc lớn hơn.
Hoắc Quân Thanh bất đắc dĩ: “Nàng muốn thế nào, nói chuyện đi!”
Hương Vũ bị dọa đến khẽ run rẩy, che miệng khóc.
Huyệt Thái Dương của Hoắc Quân Thanh giật lên từng nhịp, cố gắng nhẫn nại: “Có phải trong lòng nàng nhớ nhi tử của bản hầu? Hay là những nam nhân kia trong phủ? Nàng cho rằng nàng theo bản hầu thì bọn họ còn muốn nàng sao? Bọn họ nhìn cũng không dám nhìn nàng một cái.”
Hương Vũ khóc đến thở không ra hơi: “Hầu gia, nô tỳ mới theo hầu gia, hầu gia lại oan uổng nô tỳ như thế. Nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ không sống được…”
Hoắc Quân Thanh: “Nói bậy, bản hầu nói thế khi nào?”
Hai mắt Hương Vũ đẫm lệ nhìn Hoắc Quân Thanh mà lên án, giọng nói mềm yếu tủi thân: “Hầu gia còn không thừa nhận, hầu gia vừa nói, hầu gia muốn đuổi nô tỳ! Hầu gia cưỡng bức thân thể nô tỳ, còn muốn mạng nô tỳ, bây giờ lại muốn đuổi nô tỳ cho nam nhân khác!”
Trong phút chốc Hoắc Quân Thanh nghẹn lời.
Tiểu nha đầu này thật nhanh mồm nhanh miệng.
Hương Vũ nhìn thấy hầu gia lại không nói lời nào, càng thấy hợp lý. Dù sao nàng cũng suýt chết, dù sao cũng bị đặt trên giường đâm bảy tám trăm lần như giã gạo, còn có gì thê thảm hơn thế này chứ?
Nàng còn sợ gì nữa!
Nàng dứt khoát khóc nói: “Nô tỳ thật oan ức, hầu gia chưa nói gì đã muốn đuổi nô tỳ đi, còn muốn mạng nô tỳ, chi bằng nô tỳ chết đi cũng là vui vẻ!”
Hoắc Quân Thanh xanh mặt nhìn tiểu nha đầu này, cuối cùng lại nói: “Bản hầu không phải có ý đó.”
Từng chữ đúng thật là nghiến răng mà nói ra.
Từ nhỏ, Hoắc Quân Thanh đã sinh ra trong thế tộc đại gia, từ nhỏ đã thông minh được sủng ái, khi mười sáu mười bảy tuổi đã dẫn quân xuất chinh lập chiến công hiển hách, là chiến thần thiếu niên bất thế. Sau đó, hắn giúp đỡ hoàng thượng leo lên đế vị, có công phò vua, là cánh tay đắc lực được thiên tử nể trọng nhất.
Mặc dù bây giờ hắn yên phận ở Định Viễn phụ, nhưng cũng được xưng là dưới một người trên vạn người, hắn đến thành Yến Kinh, cửa thành mở rộng đón hắn. Trong bối cảnh nở mày nở mặt như thế, ai mà không lấm lét, ai dám bày sắc mặt ở trước mặt hắn?
Kết quả bây giờ, vậy mà hắn lại lui nhường một bước trước mặt tiểu nha hoàn, lại đi giải thích.
Nhưng mà tiểu nha hoàn lại không thấy tốt thì thôi. Nàng che cổ mình, nàng cảm nhận được vết bóp đó, trong lòng vừa sợ lại vừa giận, suýt chút nữa nàng đã mất mạng đó!
Hương Vũ ủy khuất cắn môi, nhìn hầu gia, nức nở nói: “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không nên đi lên lầu, nhưng mà nô tỳ nghĩ hầu gia ở một mình, sợ hầu gia ở một mình khó ngủ nên lúc đó mời muốn đến hầu hạ hầu gia. Nhưng mà ai ngờ, ai ngờ…”
Nàng nhớ tới hai vị tỷ tỷ với khí thế hiên ngang kia, nhớ tới trước đó ma ma có nhắc đến hầu gia thích cô nương khỏe mạnh, nàng lại buồn bã: “Ai biết hầu gia vốn không cần nô tỳ hầu hạ, vậy mà hầu gia đã sớm triệu hai vị tỷ tỷ đến hầu hạ. Nô tỳ…”
Nàng còn muốn nói, ánh mắt Hoắc Quân Thanh lại hơi trầm xuống: “Nàng nói cái gì? Bản hầu chưa từng nói qua, hai người kia là đến hầu hạ?”
Vậy cái này là thế nào?
Hương Vũ lại tức giận, nước mắt như ngọn lửa: “Chẳng lẽ không phải, hầu gia bóp cổ nô tỳ như thế, muốn mạng của nô tỳ không phải bởi vì nô tỳ quấy rầy hầu gia đang vui vẻ sao?”
Không phải sao?
Hoắc Quân Thanh nhìn qua tiểu cô nương vừa xinh đẹp lại tức giận ở trước mắt, đột nhiên dừng lại, sắc mặt có vẻ chật vật.
Hắn lập tức hiểu rõ.
Thật ra ngay từ đầu khi nàng đột nhiên xuất hiện như thế, hắn khó tránh sẽ sinh lòng nghi ngờ. Dù sao một tiểu nha hoàn như thế lại to gan đi lên, bị phát hiện lại còn đứng bất động ở đó.
Sau đó ép hỏi nàng, nàng cũng thừa nhận là biết tất cả.
Tất nhiên là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, suýt nữa đã cho rằng nàng là gian tế của nhà ai trong kinh thành sắp xếp đến.
Nhưng mà lúc này, tiểu nha hoàn này vẫn ủy khuất oán giận mà nói: “Bây giờ hầu gia đã thân thể nô tỳ, nô tỳ mặc cho hầu gia xử trí cũng được, hầu gia muốn chém giết muốn róc thịt cũng tùy hầu gia. Nhưng nếu nói đưa nô tỳ ra ngoài cho nam nhân khác đó chính là sỉ nhục nô tỳ, nô tỳ thà chết chứ không chịu khuất phục!”
Hoắc Quân Thanh mím môi, trầm mặc nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng hỏi: “Có đau không?”
Hương Vũ khẽ giật mình, lúc nhìn sang lại cảm giác ngoài vẻ lạnh lùng kia thì trong mắt của hầu gia có vài phần ấm áp.
Càng như thế, nước mắt trước đó đã ngừng lại càng rơi xuống, nàng nhìn hầu gia một chút, sau đó quay đầu không nhìn hầu gia nữa.
Trong phút chốc trong màn gấm trở nên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân và tiếng khóc nỉ non của Hương Vũ.
qua hồi lâu sau, cuối cùng Hoắc Quân Thanh mới duỗi cánh tay ra ôm lấy nàng.
Lúc ôm lấy nàng, mới phát hiện thân thể nhỏ bé của nàng lạnh buốt, thậm chí còn đang run lẩy bẩy.
Nàng không phải là Bạch Giản, Chu Y có thể rút kiếm lên ngựa, cũng không phải là hai đặc sứ vừa mới gặp được kia thường thấy sống chết. Nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ xinh đẹp yếu ớt, sống trong hầu phủ chưa từng thấy qua chuyện gì lớn.
Nàng như thế, khi nãy đối mặt với sự hiểu lầm của hắn quả thật đã bị dọa sợ.
Huống chi bởi vì sự nghi ngờ vừa rồi mà hắn cũng không quá quan tâm đến nàng, cuối cùng hắn chỉ muốn phát tiết khát vọng và căng thẳng của mình nhiều ngày qua.
Hắn cúi đầu, môi hôn lên giọt lệ trên mặt nàng: “Không được khóc.”
Hương Vũ bị hầu gia ôm lấy như thế, đương nhiên cảm giác cái ôm kia khoan hậu ấm áp.
Nhưng mà nàng lại là người không biết tốt xấu, người khác càng đối tốt với nàng, nàng lại càng cảm thấy ủy khuất.
Vừa rồi bị kinh hãi như thế, lại bị ngài ấy muốn thân thể, đương nhiên nàng giống như ngọn cỏ sau mưa gió, gầy yếu dễ vỡ, đau khổ bất lực. Bây giờ lại bị ngài ấy ôm vào lòng che chở, cảm giác ấm áp xông tới, chiếc mũi cảm thấy chua xót.
Nàng cuộn người trong ngực hắn, ôm hắn khẽ cọ, mặt chôn trong cẩm bào của hắn, khẽ lẩm bẩm.
Hoắc Quân Thanh chỉ cảm thấy nữ tử trong ngực này giống như một con mèo tham món lợi nhỏ làm người ta thương yêu. Hắn hơi do dự một chút, rốt cuộc cũng giơ tay lên, hơi lạnh nhạt vuốt lưng nàng.
Đây là tay cầm kiếm của hắn, cũng là tay cầm bút, tay cầm nắm quyền thế nhưng xưa nay chưa từng an ủi qua một cô nương như thế.
Hương Vũ được hắn an ủi như thế, sự ủy khuất trong lòng cũng dần tan đi.
Dù sao nàng cũng chỉ là nha hoàn, chủ tử đối với nàng thế nào cũng là ân huệ chủ tử dành cho nàng. Bây giờ hầu gia dỗ dành nàng, ôm nàng, dỗ nàng, nếu làm lại làm bộ làm tịch thì chỉ là ngu ngốc mà thôi.
Nàng áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hầu gia, khẽ cọ lấy nũng nịu, lại khẽ lẩm bẩm.
Hoắc Quân Thanh cúi đầu, càng ôm chặt tiểu nha hoàn này hơn.
Đây là nữ tử cá nước thân mật khớp với hắn, vừa rồi cảm giác thoải mái tận xương và yểu điệu kia còn lưu lại chưa từng biến mất, nàng lại làm người ta thương yêu như thế. Mặc dù Hoắc Quân Thanh có ý chí sắt đá, cũng khó tránh khỏi trái tim mềm nhũn ra.
Hắn càng ôm chặt nàng, lại cảm thấy xương thịt kia non mịn, muốn ôm lại không dám dùng sức.
Hắn lại cúi đầu áp môi mình vào gò má nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm nhẵn trơn láng như ngưu nhũ có nước mắt.
“Sao lại thích khóc như thế?” Giọng nói của hắn trầm thấp buồn bực, giống như phát ra từ lồng ngực. “Giống như làm bằng nước vậy.”
Hương Vũ cắn môi, cũng không lên tiếng, chỉ là dùng cánh tay mình ôm eo mạnh mẽ rắn chắc của hầu gia.
Hoắc Quân Thanh cũng không phải là người thích nói, trước giờ đều là người khác nói, hắn trầm mặc nghe, sau đó nói một câu quyết định mọi chuyện.
Nhưng mà bây giờ hắn ôm tiểu nha hoàn này, vật nhỏ không lên tiếng, hắn cũng bắt đầu dỗ nàng.
“Cảm thấy đau à?” Hắn gần như thì thầm bên gò má nàng, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy, mập mờ trầm thấp.
“Ừm.” Hương Vũ khẽ nói, giọng nói mềm mại yếu ớt.
“Là bản hầu thô lỗ.” Hoắc Quân Thanh ôm nàng, khẽ hôn lên nước mắt trên gương mặt nàng: “Cũng là đã suy nghĩ nhiều, chưa từng kiêng dè mới làm việc như thế. Bản hầu sinh ra đã oai phong, chưa từng biết kiềm chế, có lẽ khiến nàng chịu khổ rồi.”
Hương Vũ chưa từng nghĩ hầu gia lại nói thẳng như thế, nhất thời nàng nhớ đến việc vừa rồi, bất giác mặt đỏ đến mang tai. Nàng giương mi mắt liếc nhìn hắn một cái.
Hoắc Quân Thanh vẫn cúi đầu nhìn Hương Vũ.
Hương Vũ giương mắt, rủ mí mắt xuống, nhưng chỉ nhìn một cái, chỉ nhìn một cái như thể lại cảm thấy đôi mắt cô nương linh động trong trẻo, ngượng ngùng xinh đẹp, nhìn thấy làm lòng mềm nhũn. Nhìn thấy người yểu điệu như thế, dùng là quét sạch vẻ mệt mỏi trong người.
Như thế khiến cho thân thể Hoắc Quân Thanh hơi cứng lại.
Sau một lúc lâu, hắn ngừng thở, ôm nàng, giọng nói khàn khàn: “Bản hầu lại muốn, nàng có thể nhận lấy không?”
Chương 40: Tiểu thư đến gây chuyện
Khát vọng của hầu gia dâng lên giống như thủy triều, cắn nuốt Hương Vũ.
Không nói có thể nhận hay không, dường như chỉ có thể nhận lấy.
Có giây phút, Hương Vũ cảm thấy mình nàng là một cọng cỏ mọc trên dãy núi, vùng trong tiếng gầm rống tức giận của cuồng phong. Lại có lúc, Hương Vũ cảm thấy mình là cá chìm nổi trong nước biển, theo từng con sóng mà bất lực giãy dụa.
Cuối cùng khi dừng lại, cả thể giác và tinh thần nàng đều mệt mỏi, ngồi phịch ở nơi đó chẳng còn biết chuyện gì.
Hai ngày sau đó vốn không thể xuống giường được, lúc dùng bữa cũng là vú già hầu hạ đến dùng.
Hương Vũ đã lớn như vậy đều là nàng hầu hạ người khác, chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ được người khác hầu hạ. Ban đầu, nàng còn có hơi không được tự nhiên, sau đó giãy dụa mấy lần, cả người đau lưng bất lực, nàng đành thôi.
Hai ngày này, thỉnh thoảng hầu gia sẽ tới một chuyến, sẽ sờ gò má nàng hoặc là xoa đầu nàng, nàng cũng thuận thế dựa vào trong ngực hầu gia làm nũng.
Đương nhiên hầu gia rất hài lòng với nàng, lại còn cúi đầu hôn nàng.
Hầu gia là nam tử thành thục, hơn ba mươi tuổi, thỉnh thoảng cằm sẽ có râu đâm nàng, khiến nàng cảm thấy hơi đau nhưng cũng không đau quá, trái lại lại cảm thấy sự khác biệt, thậm chí cảm thấy tê dại.
Nàng thử thăm dò ngẩng mặt lên, để gương mặt non mềm của mình cọ vào gương mặt của hầu gia.
Hầu gia là hầu gia cao cao tại thượng, là hầu gia hỉ nộ không lộ nhưng khi bị nàng khẽ áp vào như thế thì vẻ mặt dịu lại, thậm chí trong đôi mắt cũng có vẻ dịu dàng.
Hầu gia nâng gáy nàng, nhìn nàng, dùng giọng nói trầm trầm nói: “Giống như con mèo vậy.”
Hương Vũ nghe như thế thì ôm ngực hàu gia, thầm nghĩ nàng thà rằng làm một con mèo.
Nha hoàn trong hầu phủ có thân phận đê tiện, đã làm sai chuyện thì chính là mất mạng, cũng không ai giải oan, sau khi ra ngoài nhìn thấy chủ tử thì phải quỳ.
Nàng nhớ mình rồi kiệu ra khỏi cửa phủ, Vương Nhị Cẩu phải cúi người cúi đầu xuống.
Đối với Vương Nhị Cẩu mà nói, hắn có thể cúi đầu khom lưng với kiệu của hầu gia là có bao nhiêu vinh hạnh chứ!
Trước kia Hương Vũ cũng cảm thấy đó thật là vinh hạnh, nhưng bây giờ Hương Vũ lại có cảm giác khác biệt.
Người trong phủ chỉ có hai loại đơn giản, một là quỳ, một là đứng.
Nàng là một tiểu nha hoàn thì nhất định phải quỳ, nhưng nàng hầu hạ hầu gia, mặc dù làm một con mèo ở trước mặt hầu gia thì cũng có thể đứng, không cần quỳ.
Quỳ không tốt chút nào, đầu gối đau đớn.
Vì thế thân thể của Hương Vũ giống như bùn nhão ôm ngực của hầu gia, hai cánh tay khó khăn lắm mới nắm được lớn cánh tay rộng lớn kiên cố kia, khẽ nói: “Hầu gia, nô tỳ sẵn lòng làm mèo của hầu gia.”
Lúc này, Hoắc Quân Thanh cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, da thịt nữ nhân giống như tuyết trắng, giống như không có xương cốt, thật sự giống như làm bằng nước. Nữ nhân thế này khiến cho hắn vô cùng vui thích chưa bao giờ có được, sự thoải mái vui vẻ kia đến từ xương cốt.
Sống hơn ba mươi năm, hắn cũng không có hứng thú với nữ sắc, lúc này là lần đầu tiên, ngược lại có hơi tham luyến.
Dáng vẻ nhu thuận dịu dàng thế này của nàng khiến người ta nhìn đã muốn vân vê.
Đầu ngón tay của Hoắc Quân Thanh khẽ nâng cằm nhỏ của nàng lên, khẽ nói: “Chờ khi trở về, nàng hãy đến phòng của bản hầu hầu hạ.”
Hương Vũ nghe thế thì trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng nàng nghĩ đến mình là nha hoàn bên người tiểu thư, còn có chuyện tranh chúc thọ nữa, không khỏi nghi ngờ nói: “Không phải trước đó nói sẽ cho nô tỳ ở Vạn Tú các, qua một thời gian sẽ để ở bên cạnh sao? Còn có tranh chúc thọ này nữa, nô tỳ vẫn chưa thêu xong.”
Nhắc đến tranh chúc thọ gì đó, Hoắc Quân Thanh lạnh nhạt nói: “Bản hầu tự có an bài.”
Hương Vũ: “Ờ…”
Nàng hiểu rõ, nàng chỉ cần đợi ở bên cạnh hầu gia, không cần quan tâm, chỉ cần lo hưởng thụ là được rồi. Những chuyện nàng lo lắng hầu gia đều có thể giải quyết tốt, mà nàng chì cần an tâm làm một con mèo ở cạnh hầu gia, ngoan ngoãn ở trên giường làm hầu gia thích, thì ngài ấy sẽ yêu nàng.
Mà trong hai ngày này, số lần hầu gia xuất hiện trước mặt Hương Vũ cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Phần lớn thời gian hầu gia đều ở một chỗ khác trong trúc lâu, giống như bề bộn nhiều việc vậy.
Hương Vũ không biết hầu gia bận bịu cái gì, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhớ đến hai vị tỷ tỷ nàng nhìn thấy vào ngày đó lúc lên lầu.
Có lẽ… Ở bên ngoài hầu gia còn có rất nhiều những tiểu tỷ tỷ như thế?
Hương Vũ biết, nàng không phải người duy nhất hầu hạ bên cạnh hầu gia, đừng nói ngoài những tỷ tỷ này, ngay cả Bạch Giản và Chu Y tỷ tỷ cũng là người hầu hạ bên cạnh hầu gia nhiều năm, đều già đời hơn nàng.
Hương Vũ cũng không có gì chua xót, chuyện này luôn xếp theo thứ tự, tỷ tỷ khác hầu hạ hầu gia thời gian dài, hầu gia càng ưa thích thì cứ để tỷ tỷ hầu hạ, điều đó cũng bình thường.
Trái lại là nàng, nàng vẫn phải học thêm làm sao để hầu gia thích, làm sao để hầu gia càng thoải mái hơn, những thứ đó đều phải học.
Hương Vũ nửa nằm tựa trên giường, ung dung ăn canh tổ yến kia. Nàng suy nghĩ khi nàng trở về, nhất định phải tìm Bạch Giản tỷ tỷ nói chuyện, để Bạch Giản tỷ tỷ dạy bảo nàng.
Mà bây giờ, nàng nên mặc sức hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có này.
Ở trong biệt viện này, nàng cũng không cần hầu hạ tiểu thư, nàng chỉ cần nằm trên giường là được. Nàng muốn ăn gì thì tự có vú gì đưa tới, muốn cái gì vú già cũng sẽ hầu hạ, nàng cảm thấy dường như mình thành tiểu thư.
Nàng lại nhớ đến mấy tiểu tỷ muội Nguyệt Tinh các nàng, không biết mình rời đi lâu như thế, các nàng có lo lắng hay không? Sợ rằng các nàng nghĩ rằng nàng xảy ra chuyện, đến khi nàng xuất hiện lại thành nha hoàn hầu hạ thông phòng bên cạnh hầu gia, e là các nàng sẽ vô cùng kinh ngạc?
Hương Vũ bắt đầu suy nghĩ, nàng muốn nhìn dáng vẻ giật mình của các nàng, còn tiểu thư nữa, e là tiểu thư sẽ bị chọc giận chết mất.
Bình thường, Hương Vũ đối với tiểu thư rất cung kính, nhưng thật ra trong lòng nàng không thích tiểu thư. Đặc biệt khi nàng trải qua giấc mộng kia, càng khiến nàng e ngại với tiểu thư.
Nhưng nàng cũng chỉ là một nha hoàn, tiểu thư đối xử với nàng thế nào thì nàng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Mà bây giờ, dường như có chút khác biệt, có phải sau này nàng không cần sợ tiểu thư nữa?
Đang nghĩ như thế, bỗng nhiên nàng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng cãi vã.
Hương Vũ kinh ngạc, nàng xuống giường đi đến bên cửa sổ.
Song cửa sổ làm bằng sợi trúc vô cùng lịch sự tao nhã, thiết kế cũng độc đáo, từ bên trong nhìn ra ngoài có thể thấy rõ tất cả, nhưng từ bên ngoài nhìn vào trong thì lại không thấy rõ.
Nàng vén rèm cửa như sương như khói lên, nhìn ra bên ngoài, nhìn xuống dưới, sợ muốn nhảy dựng lên.
Nàng nhìn thấy ai, nàng nhìn thấy tiểu thư! Người hầu hạ bên người tiểu thư là tỷ muội tốt Lan Nhược!
Nàng lập tức dán song cửa sổ lại, lắng nghe bên ngoài. Thì ra tiểu thư muốn dẫn mấy người đi lên Trúc viên này quan sát, lại bị người ta cản lại bên ngoài cho nên cãi vã.
Hương Vũ lặng lẽ nhìn sang, chỉ thấy ngoài tiểu thư ra còn có các vị hảo hữu khuê mật có quan hệ không tệ với tiểu thư ngày xưa, còn có mấy vị thiếu gia, bỗng nhiên trong đó còn có Sở Đàm Vân.
Nàng lập tức hiểu ra.
Sở Đàm Vân là người đọc sách, đương nhiên đối với trúc lâu này ngưỡng mộ không thôi. Bây giờ hắn muốn tới xem, mà bây giờ tiểu thư muốn làm Sở Đàm Vân vui lòng nên cũng đồng ý dẫn đám người tới đây.
Tiểu thư như thế đương nhiên là nở mày nở mặt người người hâm mộ.
Nhưng mà nàng không nghĩ tới vừa đi vào Trúc viên này đã bị ngăn ở ngoài cửa.
“Chuyện hôm nay cũng thật buồn cười, ta đường đường là đại tiểu thư của Định Viễn phủ sao lại không thể đi vào?” Hoắc Nghênh Vân cười lạnh một tiếng, hơi có vẻ xem thường, nhưng mà rốt cuộc nàng vẫn không nói nhiều, nhìn lướt qua Lan Nhược ở bên cạnh.
Lan Nhược ở bên cạnh thấy vậy thì đành phải đi lên, nói theo: “Đây là tiểu thư, sao lại không vào được. Cẩn thận ngày mai tiểu thư về cho hầu gia biết, đến lúc đó đương nhiên các ngươi không chịu nổi đâu!”
Nhưng mà gia đinh thủ vệ kia lại rất kiên trì: “Bây giờ trong Trúc viên có một vị khách, không có hầu gia hoặc vị khách này phân phó, thuộc hạ không thể nào để cho tiểu thư vào được, xin tiểu thư thứ tội.”
Vị khách?
Sắc mặt của Hoắc Nghênh Vân không tốt lắm.
Khách của phụ thân nàng cũng không phải là người nàng có thể tùy tiện mạo phạm, trong lòng nàng hiểu rõ điều ấy.
Nàng chỉ hận mình không nghe ngóng kỹ càng để bây giờ lại bị mất mặt. Bên người nàng có mấy người bạn đều ngóng trông vào xem, đặc biệt là Sở Đàm Vân.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Sở Đàm Vân, rõ ràng nhìn thấy sự thất vọng trong mắt hắn.
Trái tim của Hoắc Nghênh Vân lập tức bị đâm đến đau đớn.
Nàng thích Sở Đàm Vân, muốn gả làm thê tử của Sở Đàm Vân. Nàng cũng biết ở trước mặt Sở Đàm Vân, ngoại trừ thân phận này ra gần như nàng chẳng còn gì khác.
Bàn về tướng mạo, nàng cũng không tệ lắm, nhưng không phải nữ nhân có sắc đẹp tuyệt trần khiến cho Sở Đàm Vân có thể rung động. Bàn về tài học, mặc dù nàng đọc qua không ít sách, nhưng cuối cùng tài hoa có hạn.
Ngoại trừ thân phận đại tiểu thư hầu phủ yên ổn ra, còn có cái gì khiến cho Sở Đàm Vân nhìn bằng con mắt khác?
Nhưng mà bây giờ, thân phận đại tiểu thư hầu phủ yên ổn này của nàng lại không dùng được nữa rồi?
Hoắc Nghênh Vân cắn cắn môi, rốt cuộc hạ quyết tâm, nàng nhìn về phía thị vệ kia: “Trong Trúc viên có vị khách nhân nào? Đã là khách nhân của phụ thân, ta là tiểu thư hầu phủ, là nữ nhi của phụ thân, đương nhiên cũng nên giúp đỡ phụ thân chiêu đãi khách nhân.”
Gia đinh cung kính nhưng có vẻ lạnh lùng: “Điều này thuộc hạ cũng không biết.”
Hoắc Nghênh Vân: “Vậy thì mời vị khách đó ra, bản tiểu thư muốn làm tròn trách nhiệm của chủ nhân, phải chiêu đãi vị khách này cho tốt. Khi đó, cũng hỏi vị khách này ta là chủ nhân của hầu phủ, có thể đi vào Trúc viên này được không?”
Gia đinh hơi khó xử.
Dù sao tiểu thư cũng là tiểu thư, hắn là hạ nhân, ban đầu ngăn tiểu thư cũng không hay, huống chi tiểu thư nói cũng có lý.
Hắn lập tức cung kính nói: “Vâng.”
Nói xong điều đó thì đi vào trúc lâu.
Hương Vũ nhìn thấy cảnh này thì trái tim như treo cao lên.
Nàng sợ.
Mặc dù hôm nay khi nàng uống canh tổ yến, nàng còn nói sau này nàng không cần sợ tiểu thư nữa, nàng là người bên cạnh hầu gia, nhưng mà bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của tiểu thư, trong tiềm thức nhiều năm qua khiến cho nàng sợ hãi.
Đó là tiểu thư đó, mà nàng chỉ là một nha hoàn, sao nàng có thể không sợ?
Lại nói hầu gia còn chưa công khai thân phận của nàng, nàng vẫn còn là nha hoàn bên cạnh tiểu thư. Nàng cứ như thể xuất hiện bên cạnh tiểu thư có được không?
Hương Vũ chột dạ.
Lúc này vú già đứng ở ngoài cửa, gia đinh nhờ vú già tới hỏi.
Hương Vũ hoảng sợ, không thể làm gì khác hơn nên nói: “Người của ta hơi khó chịu, muốn nghỉ ngơi, không tiện gặp tiểu thư, làm phiền bà nói giúp một chút.”
Vú già nghe lệnh, đương nhiên là ra ngoài truyền bẩm.
Mà bên ngoài Trúc viên, lúc Hoắc Nghênh Vân nghe nói vị khách nhân này không muốn gặp nàng thì lập tức sắc mặt trở nên khó coi.
Nàng chưa từng bị mất mặt như thế.
Các vị tiểu thư ở bên cạnh thấy vậy đều nói được rồi, đã không thể đi vào thì không đi vào. Sở Đàm Vân cũng nói: “Bây giờ hầu gia không ở đây, chúng ta tùy tiện đi vào cũng không tiện lắm, tiểu thư đừng khó xử.”
Nhưng mà Sở Đàm Vân càng nói như thế Hoắc Nghênh Vân càng khó chịu.
Nàng cảm thấy mình vô dụng.
Nàng cắn răng: “Trong lâu này có vị khách thân thể khó chịu? Sao lại khó chịu, là nam hay nữ?”
Gia đinh sững sờ,, Hoắc Nghênh Vân lập tức đã hiểu, là nữ nhân.
Một nữ nhân có thân thể khó chịu…
Trên mặt Hoắc Nghênh Vân phiếm hồng, nàng cười lạnh một tiếng: “Trong Vạn Tú các của phủ Định Viễn hầu, loại cô nương này còn ít sao? Chỉ là một nữ nhân tầm thường mà thôi mà cũng dám cản ta?”
Nói xong thì muốn xông vào bên trong.
Gia đinh kia muốn đi lên ngăn cản, nhưng mà sao có thể ngăn được, chỉ thấy Hoắc Nghênh Vân sắp đẩy cửa đi vào.
Thật ra Trúc viên này cũng không lớn lắm, Hương Vũ từ khung cửa sổ của lâu này quan sát phía dưới, nàng đã thấy rõ tất cả, thật sự là sợ mất mật, linh hồn như muốn bay ra ngoài.
Tiểu thư chính là tiểu thư, nàng chỉ là một nha hoàn, dù cho bò lên giường hầu gia thì cũng chỉ là một nha hoàn thông phòng, nàng dựa vào cái gì mà ngồi ở chỗ này chờ tiểu thư tìm đến nàng?
Nàng lo lắng bất an lại chột dạ xấu hổ, nàng không biết đợi lát nữa nếu như tiểu thư xông tới, nàng nên dùng vẻ mặt gì đối mặt với tiểu thư, phải giải thích cho tiểu thư thế nào?
Nàng nên nói thẳng với tiểu thư, nô tỳ chính là khách của phụ thân tiểu thư, nô tỳ bò lên giường phụ thân tiểu thư, một đêm phụ thân tiểu thư đùa giỡn nô tỳ mấy lần trên giường. Cho nên nô tỳ không thể nào nghênh đón tiểu thư, mà phải để cho tiểu thư vào phòng tìm ra?
Hương Vũ sốt ruột đến mức đi loạn trong phòng, xấu hổ không thôi.
Nàng còn không có can đảm đi đối mặt với tiểu thư!
Ngay lúc này, đột nhiên nàng nghe được một âm thanh cất cao giọng nói: “Tiểu thư, xin dừng bước.”
Nghe thấy giọng nói này, Hương Vũ giống như đang trôi bồng bềnh trên biển nắm được một miếng gỗ nổi, đây là Bạch Giản tỷ tỷ!
Nàng vội vàng cúi người nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, quả nhiên là Bạch Giản. Bạch Giản mặc trang phục màu trắng, đứng thẳng người ở nơi đó.
Trong phút chốc nàng lại bắt đầu vui vẻ, Bạch Giản tỷ tỷ thật tốt, đây là tới giúp nàng!
Mà dưới lâu, Hoắc Nghênh Vân vừa nhìn thấy Bạch Giản, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Trong phủ này nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng nàng biết mấy người bên cạnh phụ thân không thể đụng tới, đặc biệt là Bạch Giản và Chu Y. Đó là hai người được phụ thân sủng ai, đã từng có lúc ngày đêm không rời.
Nhưng mà Hoắc Nghênh Vân vẫn đi lên cười nói: “Thì ra là Bạch Giản tỷ tỷ, phụ thân ta đâu?”
Bạch Giản vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc: “Tiểu thư, hầu gia không ở đây, mời tiểu thư về cho.”
Đương nhiên Hoắc Nghênh Vân có hơi không thích, dù cho là người bên cạnh phụ thân, ai cũng sợ ngươi, nhưng hôm nay nàng dùng lễ tiếp đãi, lại có người ngoài ở đây, ngươi hà tất phải đối với ta như thế?”
Nhưng mà rốt cuộc nàng vẫn nhịn xuống: “Nghe nói trong phủ có một vị khách nhân, không biết vị kia là ai?”
Bạch Giản nhìn chằm chằm vào Hoắc Nghênh Vân mặt không đổi sắc: “Tiểu thư, nô tỳ không biết, mời tiểu thư về cho.”
Trong giây phút đó, Hoắc Nghênh Vân thấy lời nói của Bạch Giản giống như người gỗ, trong phút chốc mặt đỏ lên, cắn môi không biết làm thế nào cho phải. Nha hoàn này của phụ thân vậy mà không nể mặt nàng, đây cũng quá bắt nạt người rồi.
Mấy vị thiếu gia tiểu thư ở bên cạnh thấy vậy thì hơi lúng túng, ít nhiều cũng cảm thấy Hoắc Nghênh Vân đụng tường rồi.
Thật ra bọn họ đã nghe nói từ trước, tính cách của vị Định Viễn hầu gia này quỷ dị khó lường. Năm đó, rõ ràng ngài ấy là thiếu niên thành danh, gần như quyền khuynh thiên hạ, kết quả lại giã từ vinh quang mà lui về an phận ở Định Viễn phủ nho nhỏ này. Ai cũng nói tính cách của vị hầu gia này khác người bình thường.
Ngày xưa, trưởng bối trong nhà bọn họ cũng từng quen biết với vị hầu gia này, biết ngài ấy vốn không thông tình lý, ngươi đừng mơ tưởng ngài ấy sẽ nể mặt bất kỳ ai.
Bọn họ lập tức tới khuyên Hoắc Nghênh Vân: “Thật ra chúng ta cũng không muốn đi vào đến thế, vốn chỉ nói đùa thôi. Trong Trúc viên này xinh đẹp như thế, chúng ta đi xem sách làm gì
Ngay cả Sở Đàm Vân cũng nói: “Đúng thế, lại nói là khách quý của hầu gia, nói không chừng cũng là thân phận cao quý không thể gặp người. Nếu chúng ta tùy tiện đòi gặp, mạo phạm khách quý thì làm sao bây giờ?”
Cuối cùng Hoắc Nghênh Vân cũng đỡ mất mặt, tốt xấu gì cũng có bậc thang đi xuống, lại nghe Sở Đàm Vân nói thế nên cũng nhân tiện nói: “Nói đúng, phụ thân ta hay có khách quý từ thành Yến Kinh đến, nói không chừng có thân phận gì đó. Quả thật chúng ta không nên mạo phạm.”
Mọi người cũng thi nhau nói phải, thế là một đám người lúc này mới chen nhau rời đi.
Hương Vũ nhìn cảnh này, cuối cùng mới khẽ thở ra. Sau khi khẽ thở ra, nàng nhìn gương mặt vạn năm không thay đổi sắc mặt của Bạch Giản, đột nhiên cảm thấy gương mặt này thật thân thiết.
Đúng thật là còn thân hơn tỷ tỷ ruột!
***
Tuy nói lần này không bị tiểu thư bắt được, nhưng Hương Vũ trải qua sự việc hoảng sợ như thế, cuối cùng trong lòng vẫn bất an. Nàng nghĩ khi hầu gia đến nhất định phải nói với ngài ấy một chút. Nàng thật sự sợ tiểu thư, nếu đụng phải tiểu thư, không biết nên nói thế nào.
Nhưng mà ai ngờ, mãi cho đến buổi trưa, vốn không hề thấy bóng dáng hầu gia, ngược lại là Bạch Giản đến đây.
Hương Vũ nhìn thấy Bạch Giản, cảm kích kéo tay Bạch Giản: “Bạch Giản tỷ tỷ, bây giờ chúng ta giống nhau, sau này tỷ chính là tỷ tỷ ruột của muội, có chuyện gì chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Bạch Giản nhìn nàng với vẻ mặt hờ hững.
Nàng không rõ Hương Vũ đang nói cái gì.
Hương Vũ lại không phát hiện ra, bùi ngùi liên tục nói: “Quả nhiên hầu gia rất lợi hại, gần như hai ba ngày ta không thể di được. May mà hầu gia lên cho ta thuốc, lại để cho ta ở đây tĩnh dưỡng, không thì cái mạng nhỏ này của ta cũng sẽ tiêu tùng rồi.”
Nói xong, nàng nhớ đến chuyện Bạch Giản nói nằm trên giường bảy tám ngày, nàng hơi tự đắc, nhìn qua Bạch Giản lắc đầu thở dài: “Bạch Giản tỷ tỷ, thân thể này của tỷ mạnh hơn muội rất nhiều, sao lại không tốt như thể?”
Chẳng lẽ là vì hầu gia đối với nàng có chút thương yêu, hay là nói hầu gia với Bạch Giản quá thô lỗ?
Sắc mặt Bạch Giản thay đổi, gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi đỏ ửng lên, bỗng nhiên nàng lui lại một bước.
Hương Vũ nghi hoặc: “Làm sao vậy, Bạch Giản tỷ tỷ?”
Bạch Giản mấp máy môi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ nhìn Hương Vũ.
Hương Vũ: “Muội nói sai gì sao?”
Bạch Giản trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc nói: “Ta và cô nương không giống nhau.”
Hương Vũ chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt. Sau khi tỉnh ngộ, nàng hơi ngượng ngùng nói: “Đương nhiên muội biết, Bạch Giản tỷ tỷ hầu hạ bên cạnh hầu gia nhiều năm, tuổi lớn hơn muội, cũng nhận được nhiều sủng ái hơn, đương nhiên muội kém xa, những việc này trong lòng muội hiểu rõ. Sau này muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời Bạch Giản tỷ tỷ nói, chúng ta sẽ cùng nhau hầu hạ hầu gia thật tốt. Sau này muội có làm gì không đúng, Bạch Giản tỷ tỷ cứ việc mắng muội là được, muội có gì không biết cũng sẽ xin Bạch Giản tỷ tỷ chỉ bảo.”
Bạch Giản nhìn tiểu cô nương trước mắt, vẻ mặt thành khẩn, vẻ mặt kia giống như tiểu đồ đệ đến bái sư.
Bạch Giản mấp máy môi, hơi chật vật mà nói: “Hương Vũ cô nương, ta không phải có ý kia, có lẽ cô nương hiểu lầm rồi. Từ nhỏ ta đã tập võ, hầu hạ bên cạnh hầu gia…”
Nhưng mà Hương Vũ lại mạnh mẽ gật đầu: “Muội hiểu, hầu gia thích người có cơ thể khỏe mạnh như Bạch Giản tỷ tỷ, muội có thể hiểu được.”
Sức khỏe không tốt, trong một buổi tối sao có thể hầu hạ hầu gia!
Bạch Giản đổ mồ hôi trán: “Hương Vũ cô nương, ta không phải có ý đó, buổi tối ta hầu hạ bên cạnh hầu gia, cùng hầu gia vô cùng trong…”
Ai ngờ nói đến đây, bất chợt nghe thấy tiếng cửa đẩy ra.
Bạch Giản và Hương Vũ cùng quay đầu lại đã thấy hầu gia đứng chắp tay ở đó, nhíu mày nhìn xem các nàng.
Bỗng nhiên mặt Bạch Giản đỏ bừng, nàng chật vật đi lên bái kiến hầu gia.
Cả ngày hôm nay Hương Vũ chưa gặp được hầu gia, lúc này nhìn thấy bóng ánh uy nghiêm anh tuấn của hầu gia, nàng cũng không đỏ mặt. Nàng hơi nhếch môi, uyển chuyển đi lên bái kiến.
Hoắc Quân Thanh nhìn lướt qua Bạch Giản, đương nhiên hắn thấy vẻ mặt khác thường của Bạch Giản.
Hắn cứ nhìn Bạch Giản như thế, Bạch Giản chột dạ không thôi. Nàng biết rõ vì hôm trước không nói rõ ràng, nên e rằng Hương Vũ cô nương đã hiểu lầm rất sâu rồi.
Vậy mà trong lúc vô tình nàng lại vu hãm sự trong sạch của hầu gia.
Nàng mím môi nhìn thoáng qua Hương Vũ ở bên cạnh, nàng còn muốn giải thích rõ với Hương Vũ về chuyện này. Nhưng mà lúc này đang ở trước mặt hầu gia, đương nhiên không thể nói lung tung.
Nếu như hầu gia biết Hương Vũ cô nương hiểu lầm, có lẽ sẽ chặt nàng thành thịt nát mất.
Ngay vào lúc này, sắc mặt Hoắc Quân Thanh có hơi không vui, hắn chắp tay, nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
Thân là thị vệ hầu hạ hàng đầu bên cạnh hầu gia mấy năm, đương nhiên Bạch Giản hiểu hầu gia rất không vui. Nàng lập tức không dám chậm trễ, chỉ là cuối cùng nhìn Hương Vũ một chút, sau đó cung kính cúi đầu cáo từ.
Lúc đầu, Hương Vũ đang nói chuyện với Bạch Giản rất cao hứng, nàng muốn hỏi khi Bạch Giản hầu hạ hầu gia có cách gì tốt hay không. Ai ngờ hầu gia vừa vào thì Bạch Giản đã chạy mất.
Nàng lưu luyến không rời nhìn về phía Bạch Giản, đến khi Bạch Giản đóng cửa lại mới nhìn về phía hầu gia.
Nhìn hầu gia tuấn mỹ anh dũng trước mặt, Hương Vũ có hơi ngượng ngùng, nhưng mà nhớ đến Bạch Giản, nàng lại hơi áy náy. Nàng đi đến dịu dàng nói: “Hầu gia, vì sao Bạch Giản vì sao đi rồi? Thật ra nô tỳ ngóng trông Bạch Giản tỷ tỷ có thể ở lại.”
Nhắc đến chuyện này, mặt nàng đỏ ửng.
Hoắc Quân Thanh phát ra tiếng cười lạnh, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của Hương Vũ, không vui nói: “Sao, nàng còn trông ngóng nàng ta ở lại sao?”
Hương Vũ nhìn mặt nói chuyện, không khỏi hãi hùng khiếp vía, vì sao sắc mặt hầu gia lại khó coi như thế. Chẳng lẽ Bạch Giản đã phạm vào kiêng kị của hầu gia, hầu gia không sủng nàng ấy nữa?
Nàng lập tức thấp thỏm nói: “Nếu hầu gia không muốn thì cũng thôi… Đương nhiên cái này đều dựa vào hầu gia…”
Đột nhiên Hoắc Quân Thanh nói: “Ngày xưa trong phủ câu tam đáp tứ, nàng cho rằng bản hầu không biết? Bản hầu thấy nàng tính tình đơn thuần mới tha cho nàng, không truy cứu nữa. Bây giờ nàng đã thành người của bản hầu mà lại thế, vậy mà nam nữ đều tham, ngay cả người bên cạnh bản hầu cũng dám trêu ghẹo?”
Từ khi hắn vừa đi vào đã cảm thấy vẻ mặt của hai người không đúng.
Bạch Giản luôn có vẻ mặt không cảm xúc, khi nào vẻ mặt lại đỏ ửng như thế.
Thời niên thiếu, Hoắc Quân Thanh đã đi khắp thiên hạ, kiến thức khá rộng, chuyện hoang đường gì mà chưa thấy qua, đương nhiên lúc này tránh không được mà suy nghĩ nhiều.
Hương Vũ hoảng sợ: “Hầu gia, nô tỳ, nô tỳ không có!”
Thật sự oan uổng, vậy mà hầu gia lại nghĩ rằng như thế? Làm sao có thể! Nô tỳ không hề nghĩ tới chuyện đó!
Hoắc Quân Thanh: “Thực sự không có?”
Hương Vũ rơi nước mặt, mặt mũi đầy vẻ oan ức, chỉ lên trời thề: “Nô tỳ nghĩ nô tỳ và Bạch Giản tỷ tỷ đều là người ở cạnh hầu hạ hầu gia, nô tỳ phải học Bạch Giản tỷ tỷ một chút, hỏi rõ hầu gia thích gì, cũng có thể hầu hạ hầu gia tốt hơn. Tấm lòng của nô tỳ đối với hầu gia là thật lòng, trời đất chứng giám. Hôm nay hầu gia không ở đây, nô tỳ nhớ hầu gia, đã vì hầu gia mà gầy gò tiều tụy, lúc nào cũng ngóng trông hầu gia trở về! Không tin thì hầu gia nhìn xem, nô tỳ nhớ ngài đến gầy đi rồi!”
Hoắc Quân Thanh nhìn vẻ mặt thành khẩn của nàng, lúc nói chuyện gấp đến mức trán cũng đổ mồ hôi, xem ra cũng rất căng thẳng, nên hắn cũng dần tin.
Hắn lạnh nhạt hỏi: “Thôi, không cần thề, tới hầu hạ bản hầu lên giường nghỉ ngơi.”
Hương Vũ vội vàng gật đầu, đi lên hầu hạ.
Nàng biết cách hầu hạ người khác, hầu gia duỗi cánh tay, nàng giúp đỡ ngài ấy cởi đai lưng xuống. Sau đó hầu gia ngồi trên giường, nàng giúp hầu gia cởi giày, lại giúp hầu gia cởi áo choàng. Tính cách của nàng dịu dàng như động tác, rủ đầu xuống, thật sự như người làm bằng được.
Đến khi hầu hạ hầu gia xong xuôi, ánh mắt hầu gia nhìn nàng cũng thay đổi. Hắn ôm nàng lại, lại ôm ngang nàng lên giường.
Hương Vũ khẽ kêu một tiếng, vô thức nắm lấy cánh tay hầu gia.
Hoắc Quân Thanh ôm cô nương trong ngực, lại cảm thấy thân thể nàng mềm mại kiều diễm, da thịt nguyên vẹn như ngọc, lại thêm tóc đen quyến rũ động lòng người.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, lại nhớ đến niềm vui thỏa mãn ngày đó.
“Có thể dưỡng tốt chứ?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, khẽ hỏi.
“Ừm…” Hương Vũ vùi vào ngực hắn, dịu dàng gật đầu.
Hoắc Quân Thanh nghe nói vậy thì không nói thêm gì nữa, ôm nàng lên giường.
Trong phút chốc, cuồng phong mưa rào không thể ngừng, tiếng mưa rơi lạch tạch trên lá chuối vang lên.
Mà Hương Vũ lại ưm chìm nổi, lại nghĩ đến đợi xong việc này nàng phải thừa dịp hầu gia ôm nàng, nói đến chuyện của tiểu thư xem hầu gia nói thế nào.
Bình luận facebook