Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3+4
Chương 3: “Chỗ nào của ngươi đụng phải bản hầu?”
[yeungontinh.vn]Ở nước Đại Chiêu, nhắc đến Định Viễn hầu gia của phủ Định Viễn hầu, không có mấy người không sợ hãi.
Nghe nói, vị hầu gia này từ nhỏ đã lớn lên cùng đương kim hoàng thượng, người rất khác biệt, rất thông minh. Lúc mười bảy tuổi, khi Bắc Địch tấn công ba trăm dặm biên cương của Đại Chiêu, không ai dám chống cự, chính vị Định Viễn hầu gia này đã khoác chiến bào chủ động xin đi, dùng sức một mình là chống lại Bắc Địch. Vì thế nên đã lập được chiến công hiển hách, được phong Định Viễn, là Định Viễn hầu.
Sau đó tám vị hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử, khi đó cửu hoàng tử leo lên ngôi hoàng thượng là nhờ Định Viễn hầu đánh bại tám vị ca ca để leo lên đế vị.
Vì những điều này cho nên trên dưới triều đình Đại Chiêu không ai không e ngại vị Định Viễn hầu gia này. Lại thêm tính cách của Định Viễn hầu gia này rất kỳ quái, không thích chuyện triều chính vụn vặt, bỏ hết tất cả một mình chạy đến đất phong, làm một Định Viễn hầu gia tự do tự tại.
Dưới gối của Định Viễn hầu gia có một trai một gái, là long phượng thai, là khi hầu gia mười bảy tuổi đã có. Nam là thiếu gia Hoắc Nghênh Phong, nữ là tiểu thư Hoắc Nghênh Vân, cũng chính là người mà Hương Vũ đang hầu hạ.
Mặc dù nàng là nha hoàn thiếp thân bên cạnh tiểu thư, nhưng mà rốt cuộc thì trong ngoài khác biệt. Dường như Hương Vũ chỉ theo tiểu thư thoáng gặp qua vị hầu gia này mấy lần, mỗi lần đều cúi đầu không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy hầu gia uy nghi tự nhiên, khiến cho người ta vô cùng e ngại, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Bây giờ bỗng nhiên gặp gỡ thế này, nàng còn mở miệng mắng hầu gia, thật sự là bị dọa đến đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã chổng vó.
Tay nàng run run, miễn cưỡng vịn vào giàn nho kia.
Hầu gia trước mặt ngoài ba mươi tuổi, mặc áo bào tím đội kim quan, dáng người thẳng tắp anh tuấn, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng cao quý. Đôi mắt đen đến khiếp người, làm cho người ta sợ hãi, vốn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Hầu gia, hầu gia… Nô tỳ bái kiến hầu gia!” Nàng run rẩy quỳ xuống.
“Đứng lên đi.” Đôi mắt của Định Viễn hầu Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt nhìn qua tiểu nha hoàn trước mắt, giọng nói mang theo chút âm trầm.
“Nô tỳ không dám, vừa rồi nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên nói những lời đó, xin hầu gia thứ tội!” Hương Vũ cúi đầu rất thấp, thấp đến nỗi gần như có thể ngửi được mùi bùn đất trên mặt đất, trong mùi hương nặng nề đó còn mang theo mùi chua của nho. [yeungontinh.vn]
Tính cách của hầu gia kia cũng không phải dễ chọc, đừng nói là trong phủ Định Viễn hầu, ngay cả toàn bộ thành Định Viễn cũng không có ai dám chỉ vào mũi hầu gia mà mắng. Ngay cả tiểu thư của nàng là nữ nhi của ngài ấy mà khi nhìn thấy hầu gia còn phải nơm nớp lo sợ dè dặt cẩn thận. Lời nàng vừa mới nói, mười cái đầu cũng không đủ rơi, Hương Vũ biết giá trị của nàng thế nào.
Hoắc Quân Thanh nhíu đôi mày sắc bén lên, dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung nhìn qua tiểu nha hoàn đang quỳ trên mặt đất, khóe môi cong lên nụ cười trêu tức: “Ừm, ngươi đã làm sai điều gì, hãy nói ta nghe một chút.”
Hương Vũ quỳ ở nơi đó, trong hương nho chua chua, giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền vào tai nàng. Nàng chỉ cảm thấy dường như có một cơn gió lạnh thổi qua, phía sau lưng cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng cảm nhận được mùi chết chóc, thậm chí còn thấy được cảnh mộ phần mình mọc cỏ xanh cao ba thước và cờ trắng tung bay.
Nàng không nhịn được muốn khóc, nàng hít mũi một cái, khóc thút thít một chút.
Phía trên, Hoắc Quân Thanh đứng chắp tay nhướng mày, nhìn về phía tiểu cô nương dường như đang khóc nhè.
Hắn đã nói gì nàng sao?
Là chính nàng nói muốn hắn tha tội.
Cũng chính nàng quỳ xuống khóc.
Lúc này, Hương Vũ dùng sức khóc thút thít một chút, sau đó giơ tay lên dùng tay áo lau nước mắt, mới lấy hơi nghẹn ngào nói. “Hầu gia, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên mạo phạm hầu gia, không nên vô lễ với hầu gia. Không nên nói với hầu gia như thế, càng không nên…”
Nghĩ đến đây, trong lòng Hương Vũ đau khổ, ngực nàng vẫn còn đau.
Nơi mềm mại ngượng ngùng hơi đau, có lẽ sưng lên rồi.
Nàng che lấy nơi đó, ủy khuất nói: “Không nên đụng vào hầu gia.”
Thật khổ, làm nha hoàn thật khổ. Rõ ràng bị đụng đến đau đớn mà còn phải đi xin lỗi người đụng mình, đây là thói đời gì thế! [yeungontinh.vn]
Hoắc Quân Thanh cúi đầu chăm chú nhìn tiểu nha hoàn này.
“Không phải bản hầu đụng vào ngươi sao?” Giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên.
Đương nhiên là chính ngài đụng vào ta!
Nhưng mà Hương Vũ nào dám, Hương Vũ nhẫn nhục kìm nén sự bối rối, đánh một cái khóc nấc lên, cắn răng nói: “Không phải hầu gia đụng vào nô tỳ, là nô tỳ đụng vào hầu gia. Nô tỳ ngàn vạn lần không nên đụng vào hầu gia, lại vô lễ với hầu gia. Nô tỳ nên bị lôi từ chuồng chó ở hậu viện ra bên ngoài cho chó hoang ăn…”
Hoắc Quân Thanh nghe lời này lại nhíu mày, chuồng chó? Phủ Định Viễn hầu của bọn họ có chuồng chó sao?
Nhưng mà sau khi Hương Vũ nói xong, nàng lén nhìn Hoắc Quân Thanh một chút, thấy mặt mày hắn trầm xuống. Không biết từ đâu có một luồng sát khí bức người tỏa ra, nàng lập tức sỡ hãi khiếp vía, suýt chút nữa quỳ cũng không xong.
“Hầu gia tha mạng, hầu gia tha mạng. Ô ô ô, hầu gia tha mạng! Nô tỳ không nên đụng hầu gia, đụng đau hầu gia càng là tội đáng chết vạn lần.” Hương Vũ dập đầu như giã tỏi.
Vị hầu gia này không phải người bình thường, nghe nói trong hậu viện của ngài ấy cưới tám mươi ba vị thị thiếp, cuối cùng tám mươi ba vị thị thiếp này đều cho chó hoang!
Mặc dù nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng ngộ nhỡ ngài ấy nhìn nàng không vừa mắt lại cho chó hoang ăn thì sao?
Ngay lúc này, đột nhiên nàng nghe bên trên vang lên một giọng nói âm trầm mà lạnh nhạt: “Chỗ nào của ngươi đụng bản hầu, đụng nơi nào của bản hầu, sao bản hầu không biết?”
Hương Vũ nghe nói như thế thì im lặng một lúc, cảm nhận được nơi mềm mại phía trước hơi đau đớn, nàng thẹn, cũng tức giận, bực tức.
Hầu gia thật sự không biết hay giả vờ không biết? Sao ngài ấy có thể hỏi như vậy được?
Ngay sau đó, Hoắc Quân Thanh đứng trên cao đã nhìn thấy tiểu nha hoàn đang quỳ kia có một gương mặt nhỏ trắng như tuyết, mềm mịn. Gương mặt trắng nõn kia lại biến thành hồn phấn, từ hồng phấn lại biến thành hồng nhuận. Đôi mắt ngập nước kia lại lóe lên vẻ tức giận trào dâng, ngay cả quai hàm cũng nâng lên.
Ánh mắt hắn âm u, nhìn chằm chằm vào nàng: “Mấy tuổi?”
[yeungontinh.vn]Bàn tay nhỏ của Hương Vũ tức giận nên nắm chặt, muốn xông qua đánh người trước mặt nhưng vốn không thể đánh được. Nàng đang rầu rĩ lại nghe đến câu này, vô thức há hốc miệng ra: “Sao?”
Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh không đổi, lần đầu tiên trong đời hắn nhẫn nại lặp lại: “Mấy tuổi?”
Hương Vũ ngẩn người một chút, miệng nhỏ hồng nhuận khẽ hé ra, qua một hồi lâu mới cúi đầu thấp xuống, lúng túng vâng dạ nói: “Nô tỳ, đến mùa hè năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.”
Hoắc Quân Thanh thu lại vẻ mặt, ho nhẹ một cái lại nói: “Đứng lên đi.”
Nói xong, ngay lúc Hương Vũ còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, vạt áo màu tím kia tung bay lên, hầu gia đã xoay người.
Cho đến lúc Hương Vũ ngây ngốc nhìn thấy bóng lưng mặc y phục tím kia đi thật xa, nàng mới vỗ vỗ thân thể đứng lên, vịn giàn nho tự lẩm bẩm: “Tránh thoát một kiếp, số mệnh ta thật may, a di đà phật!”
…….
Từ khi thoát được chuyện xảy ra ở vườn hoa, cả người Hương Vũ trở nên hoảng hốt lảo đảo. Nàng nhớ đến vừa rồi quỳ gối trước mặt hầu gia, cảm nhận được khí phách kia giống như ngài ấy thở một hơi là có thể nghiền chết nàng. Chưa bao giờ nàng thấy rõ hơn thời khắc này, rõ ràng nàng ý thức được nàng chính là một con giun dế, tất cả đều tùy theo sự vui vẻ của chủ tử mà thôi.
Điều này khiến nàng nhớ đến tình cảnh trong mộng của nàng, thật ra ngẫm lại chi tiết trong mộng, nàng nhớ lại mặc dù mình không yên phận, nhưng cũng bị tiểu thư nhà nàng xúi giục.
Lúc ấy, tiểu thư đấu với ngoại thất của thiếu gia, mới nghĩ cách bảo nàng đi dụ dỗ thiếu gia, còn hứa hẹn rất nhiều lợi ích. Vì thế nên chính nàng mới đần độn xông về phía trước, thật sự cùng thiếu gia làm nên chuyện tốt.
Trong phòng chỉ có nàng, thiếu gia ngày đêm mê luyến, bỏ ngoại thất kia xuống.
Tiểu thư thừa cơ dùng thủ đoạn, giết chết mấy ngoại thất kia.
Nhưng mà ai ngờ, ngoại thất không còn, tiểu thư cũng chướng mắt với nàng. Tiểu thư từng chạy đến nơi phu nhân cáo trạng, nói nàng ngày đêm quấn lấy thiếu gia, không cho thiếu gia đi đọc sách. Còn nói nàng mài mực cho thiếu gia, thật ra thì ở trong thư phòng dụ dỗ thiếu gia làm việc. [yeungontinh.vn]
Kể từ đó trở đi, nàng bị phu nhân Sở phủ không thích, sau đó càng bị thiếu gia chán ghét, chán ghét thân thể nàng, bị vứt bỏ, chờ nàng là một kết cục thê thảm.
Hương Vũ nghĩ đến những chuyện này thì siết chặt nắm đấm, càng thêm quyết định, nhất định phải mau chóng tìm một nam nhân mà gả đi.
Hắn có thể không có cha nương làm quản sự, có thể không có tay nghề chăm sóc vườn hoa, có thể không có từng khối cơ thịt rắn chắc như Trần Trung ở chuồng ngựa kia, nhưng nhất định hắn phải nhanh chóng cưới nàng
Nghĩ như thế, nàng lại thấy A Phúc đứng đối diện nàng. Thấy A Phúc lắp bắp nhìn về phía nàng, giống như có lời muốn nói.
Hương Vũ nhớ tới vừa rồi hắn vứt bỏ nàng, cũng vì hắn vứt bỏ nàng nên nàng mới đụng phải hầu gia. Lồng ngực của hầu gia lại quá cứng, thân thể thật khỏe mạnh, đâm một cái đến bây giờ nơi đó của nàng cũng ẩn ẩn đau.
Hương Vũ cắn môi, ngóc đầu lên, ngay cả nhìn cũng không nhìn A Phúc, đi lướt qua.
A Phúc: “Hương Vũ muội muội…”
Hương Vũ liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói: “Từ nhỏ ta đã vào phủ Định Viễn hầu, không nhớ rõ có người ca ca nào.”
A Phúc ngẩn người.
Hương Vũ thấy hắn như thế, trong lòng vui vẻ.
Hừ hừ, ai bảo vừa rồi ngươi không chủ động!
Chờ ngươi đến cứu ta, sợ là ta đã sớm nằm sấp trong thư phòng của thiếu gia Sở gia để hầu hạ rồi.
Ngay sau đó, nàng cũng mặc kệ A Phúc đang ngẩn người, bước nhanh đi về phía trước. [yeungontinh.vn]
Nàng phải nghĩ cách, lại nghĩ ra thêm một nam nhân nữa.
Một người nam nhân có thể lập tức cưới nàng!
Chương 4: Thiếu gia nhớ thương nàng
[yeungontinh.vn]Ở trước mặt A Phúc, nàng biểu hiện rất kiêu ngạo, rất lạnh nhạt, nhưng đều là cứng rắn chống đỡ. Vừa ra khỏi hậu hoa viên, luồng sức lực khi nãy của Hương Vũ đã biến mất.
Nàng cúi đầu ủ rũ, cảm thấy dụ dỗ một nam nhân cũng thật là khó, mà muốn dụ dỗ một nam nhân tương đối chủ động giống như là khó càng thêm khó.
Nhưng mà đương nhiên nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nàng tiếp tục đếm đầu ngón tay tính một chút, Nhị Cẩu Tử và Trần Trung, nàng nên chọn ai ra tay đây?
Mặc dù Nhị Cẩu Tử có ý với nàng, nhưng chỉ sợ hắn cũng có ý với những nha hoàn khác, có lẽ nàng nên chọn Trần Trung thôi.
Nhưng mà rốt cuộc Trần Trung cũng lớn tuổi, hơn nữa còn làm việc trong chuồng ngựa, nghĩ tới ban đêm ôm ngủ mà còn ngửi thấy mùi phân ngựa, vậy chẳng phải sầu chết nàng sao?
Tính toán như thế, đương nhiên là Hương Vũ muốn đi thử bên Nhị Cẩu Tử.
Hạ quyết tâm xong, Hương Vũ muốn đi ra khỏi cổng trong.
Nàng là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, lâu lâu cũng sẽ đi qua lại cửa trong lấy gì đó, hoặc là phân phó bên ngoài một tiếng. Cho nên bây giờ nàng đi qua cổng trong thì người khác cũng sẽ không nghi ngờ gì.
Ai ngờ vừa mới đi hai bước nàng có cảm giác ngực lại to lên, căng to đến mức đau đớn.
Nàng vuốt nơi đó, cảm thấy lo lắng, nhớ tới lồng ngực rắn chắc lúc nãy của hầu gia, cứng đến mức giống như tảng đá, sẽ không khiến cho nàng bị đụng hư chứ?
Đột nhiên Hương Vũ nhớ lại, nàng nghe tức phụ ma ma trong phủ nói gì mà, nói là nơi này của nữ nhân là quý giá nhất, tuyệt đối không để bị người ta chạm vào, cũng không thể bị đè ép. Nếu không sau này không bàn đến chuyện phải chịu khổ mà nam nhân cũng sẽ không thích.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hương Vũ vô cùng lo âu.
Nàng không thể bị hầu gia đụng hư thân thể được, ngộ nhỡ sau này phu quân tương lai không thích thì phải làm sao!
Hương Vũ âm thầm nhìn xung quanh, nàng đứng bên cạnh lương đình, cạnh lương đình là một hòn non bộ và dòng nước. Bên cạnh hòn nôn bộ lại có cây, xung quanh cũng không thấy ai đi tới.
Trong lòng nàng khẽ động, đi qua hòn giả sơn, trốn ở sau cây để cành lá rậm rạp kia che khuất mình, sau đó cởi ra kiểm tra một chút.
[yeungontinh.vn]Vải may váy này là năm mới tiểu thư thưởng cho, xanh tươi giống như ngọc thạch. Bây giờ cởi vạt áo như ngọc thạch kia, chỉ thấy phía trước một mảnh trắng mịn mềm mại, bóng loáng, chính Hương Vũ nhìn thấy thì mặt nàng cũng đỏ đến mang tai.
Lại cúi đầu nhìn, đúng là hơi sưng lên, nàng lập tức cảm thấy đau lòng không thôi, hít sâu một hơi.
Thật sự bị đụng hư rồi sao? Có phải sau này nàng không thể sinh và nuôi con rồi? Còn nam nhân nào muốn nàng nữa sao?
Nghĩ tới đây, dưới lòng bàn chân Hương Vũ mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã vào con sông.
Ai biết ngay lúc này, nàng nghe được một giọng nói: “Hương Vũ, là nàng sao?”
Bỗng nhiên nàng giật nảy mình, vội vàng kéo áo lại.
Nàng nhìn lại, phát hiện đúng là thiếu gia!
Mặc dù Định Viễn hầu gia không có hầu phu nhân, nhưng trong phủ bỗng dưng nuôi một thiếu gia và một tiểu thư. Tiểu thư chính là tiểu thư nhà nàng, thiếu gia chính là vị ở trước mắt đây.
Nàng đi muốn đi ra khỏi lùm cây, ai ngờ dưới lòng bàn chân bị rễ cây già chắn lối, nàng trượt chân ngã xuống.
“Á…” Nàng khẽ kêu một tiếng, cứ như thế mà rơi vào trong nước.
Nàng bị uống vào từng ngụm từng ngụm nước, lạnh đến mức làm cho cả người nàng rét run, nàng không thở nổi.
Nàng phải chết!
Trong khoảnh khắc đó, một đời trong giấc mộng kia và rất nhiều chuyện của đời này đều hiện ra trước mắt nàng. Nàng sững sờ nhìn lá héo úa dập dờn trong sóng nước, vậy mà chỉ có một suy nghĩ: Nàng còn chưa gả được cho ai cả…
…
Đối với nàng mà nói, dường như đã trải qua cả đời rất lâu, cuối cùng nàng cũng được cứu lên.
Người cứu nàng là thiếu gia, chẳng những thiếu gia cứu nàng, mà còn cởi áo bào của mình ra để bọc lấy nàng.
Hương Vũ núp ở nơi đó run lẩy bẩy.
Hoắc Nghênh Phong nhìn tiểu nha hoàn trước mắt, lòng đau như bị ai bóp chặt.
Hoắc Nghênh Vân là tỷ tỷ sinh đôi của y, đã là tỷ đệ thân cận như thế đương nhiên là thường hay lui tới với nhau. Huống chi xưa giờ phụ thân đối xử với nữ tử luôn lãnh đạm, cũng không hề thân thiết, đương nhiên y và tỷ tỳ càng thân thiết hơn.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại có quan hệ thân cạn, đương nhiên y biết rõ mấy tiểu nha hoàn trong phòng tỷ tỷ.
Người quen thuộc nhất chính là Hương Vũ ở trước mắt đây.
Có thể nói rằng y và Hương Vũ cùng nhau lớn lên, cũng nhìn thấy Hương Vũ từ một tiểu nha hoàn bảy tuổi rụt rè đến khi trưởng thành trở thành dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp như thế.
Trước kia y còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hai năm nay đã biết việc đời, đương nhiên là có thêm chút suy nghĩ. Y nghĩ đến mấy chốc nữa sẽ nói với tỷ tỷ một chút, muốn cho Hương Vũ đi qua để trong phòng hầu hạ. [yeungontinh.vn]
Y và tỷ tỷ có quan hệ thân thiết, nghĩ đến tỷ tỷ không thể nào từ chối được. Gần đây, y cũng xem Hương Vũ cũng đã là người đứng đầu trong phòng y. Nhưng mà nghĩ đến nàng cũng còn nhỏ tuổi, tính tình ngây thơ, sợ nàng bị dọa cho nàng không dám tùy tiện nói ra.
Vừa rồi y mơ hồ nhìn thấy sau nhánh cây có bóng người, nhìn màu váy kia y cảm thấy là Hương Vũ. Nhưng lại không ngờ y vừa hô một cái đã làm Hương Vũ bị dọa rơi xuống nước, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Y đau lòng mà nhìn Hương Vũ: “Hương Vũ, sao khi nãy nàng lại ngã vào trong nước rồi?”
Hương Vũ trùm lấy áo bào của thiếu gia, mũi nàng hơi ngứa.
Hắt hơi một cái, hắt hơi hai cái, hắt hơi ba rồi bốn cái.
Sau khi nàng hắt hơi một cái thật to thì cuối cùng che miệng giọng khàn khàn nói: “Nô tỳ cũng không biết, chân như nhũn ra rồi ngã xuống dưới.”
Hoắc Nghênh Phong cúi đầu chăm chú nhìn nàng, nhìn thấy sợi tóc đen nhánh dính trên gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn, trông giống như tuyết lại như ngọc làm động lòng người. Trong lòng y khẽ động, ngồi xổm xuống, xích lại gần, ôn nhu hỉ: “Vừa rồi vì sao nàng lại trốn ở phía sau hòn non bộ kia?”
Hương Vũ chột dạ, đương nhiên không thể để cho y nói việc này, nên vội vàng nói: “Thiếu gia, ngài nói gì thế? Nô tỳ không tránh ở phía sau hòn non bộ, nô tỳ chỉ đi ngang qua thôi…”
Hoắc Nghênh Phong nghe giọng nói của nàng, trong phút chốc trong lòng run lên, cúi đầu nhìn sang, tim gần như ngừng đập.
Mái tóc đen nhánh của tiểu cô nương đã ướt sũng, cứ như thế dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết. Bây giờ khuôn mặt nhỏ kia đã đỏ cả lên, dường như có vẻ ngượng ngùng như một khối ngọc trắng. Nàng thật sự xinh đẹp khiến người ta rung động, nàng lại còn dùng đôi mắt đen nhánh ngập nước nhìn y.
Giờ phút này, Hoắc Nghênh Phong đã quên đi chuyện mình muốn nói, y kinh ngạc nhìn nàng, tim đập rộn lên, cổ họng cảm thấy khô chát.
Hương Vũ thấy Hoắc Nghênh Phong không còn nhắc đến chuyện vừa nãy nữa, cuối cùng cũng khẽ thở ra. Nếu như y thật sự hỏi một lần nữa, nàng không thể nào giải thích được, chỉ có thể nhảy vào lòng sông thêm lần nữa.
Nhưng mà khi nhìn thấy Hoắc Nghênh Phong nhìn nàng bằng ánh mắt kia, nàng lại nhớ đến thiếu gia Sở gia trong giấc mộng.
[yeungontinh.vn]Trước khi thiếu gia Sở gia có được thân thể nàng, y cũng nhìn nàng như thế. Giống như chỉ cần nàng tùy tiện nói một câu thì y lại nhìn nàng bằng ánh mắt như muốn hái sao trời.
Hương Vũ hơi sợ hãi loại ánh mắt nàng, nàng vô thức muốn chạy trốn, nàng vội vàng đứng dậy.
Ai ngờ lúc này lại nghe thấy một giọng nói: “Thiếu gia? Hương Vũ?”
Hai người nhìn qua, người nói chuyện là nha hoàn Nguyệt Tinh, nàng ấy ở cùng một chỗ với Hương Vũ, đều hầu hạ trước mặt tỷ tỷ của y.
Nguyệt Tinh chạy tới vài bước, nhìn qua Hoắc Nghênh Phong, lại nhìn Hương Vũ, đôi mắt sắc chú ý đến áo bào trên người Hương Vũ.
“Hương Vũ, rốt cuộc là thế nào? Không phải muội không hiểu chuyện đi làm phiền thiếu gia chứ? Sao muội lại mặc quần áo của thiếu gia? Muội không biết quy củ như thế sao?
Mặc dù đều là nha hoàn hầu hạ tiểu thư, nhưng Nguyệt Tinh lớn hơn Hương Vũ một tháng, vẫn luôn tự cho mình là lão đại. Bình thường có chuyện gì thì những nha hoàn khác đều phải nghe theo nàng ấy.
Hương Vũ còn chưa kịp mở miệng nói, Hoắc Nghênh Phong đã nói chuyện trước: “Đừng trách nàng ấy, là ta không cẩn thận đụng phải nàng ấy làm nàng ấy rơi xuống nước. Ngươi mau dẫn nàng trở về thay váy áo đi, tránh cho cảm lạnh.”
Nguyệt Tinh nghe lời này, trong lòng càng cảm thấy ghen tị, nhưng mà trước mặt Hoắc Nghênh Phong nàng kìm nén, khẽ gật đầu: “Đã như thế thì Hương Vũ muội hãy mau chóng theo ta trở về, tránh cho tiểu thư thấy được, tiểu thư lại nói muội.”
Hoắc Nghênh Phong cảm niệm nhìn thoáng qua Nguyệt Tinh: “Đúng, chuyện này không thể cho tiểu thư biết, không thì chắc chắn tỷ ấy sẽ suy nghĩ nhiều.”
Ánh mắt kia tràn ngập cảm kích, nếu như đừng là lúc này, chắc chắn trong lòng Nguyệt Tinh sẽ vui như nở hoa trong bụng. Nhưng mà lúc này nàng chỉ cảm thấy đau, trong lòng rất đau.
Trong lòng nàng vẫn luôn nhớ thiếu gia, đã sớm có suy nghĩ một ngày nào đó được đến nơi của thiếu gia. [yeungontinh.vn]Thiếu gia còn trẻ, chỉ mới mười lăm tuổi, dáng vẻ tuấn tú lại thích đọc sách, là một nhi lang văn nhã.
Nhưng mà trong mắt thiếu gia không có nàng, bây giờ y nhìn mình cảm kích cũng bởi vì nàng nghĩ cho Hương Vũ.
[yeungontinh.vn]Ở nước Đại Chiêu, nhắc đến Định Viễn hầu gia của phủ Định Viễn hầu, không có mấy người không sợ hãi.
Nghe nói, vị hầu gia này từ nhỏ đã lớn lên cùng đương kim hoàng thượng, người rất khác biệt, rất thông minh. Lúc mười bảy tuổi, khi Bắc Địch tấn công ba trăm dặm biên cương của Đại Chiêu, không ai dám chống cự, chính vị Định Viễn hầu gia này đã khoác chiến bào chủ động xin đi, dùng sức một mình là chống lại Bắc Địch. Vì thế nên đã lập được chiến công hiển hách, được phong Định Viễn, là Định Viễn hầu.
Sau đó tám vị hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử, khi đó cửu hoàng tử leo lên ngôi hoàng thượng là nhờ Định Viễn hầu đánh bại tám vị ca ca để leo lên đế vị.
Vì những điều này cho nên trên dưới triều đình Đại Chiêu không ai không e ngại vị Định Viễn hầu gia này. Lại thêm tính cách của Định Viễn hầu gia này rất kỳ quái, không thích chuyện triều chính vụn vặt, bỏ hết tất cả một mình chạy đến đất phong, làm một Định Viễn hầu gia tự do tự tại.
Dưới gối của Định Viễn hầu gia có một trai một gái, là long phượng thai, là khi hầu gia mười bảy tuổi đã có. Nam là thiếu gia Hoắc Nghênh Phong, nữ là tiểu thư Hoắc Nghênh Vân, cũng chính là người mà Hương Vũ đang hầu hạ.
Mặc dù nàng là nha hoàn thiếp thân bên cạnh tiểu thư, nhưng mà rốt cuộc thì trong ngoài khác biệt. Dường như Hương Vũ chỉ theo tiểu thư thoáng gặp qua vị hầu gia này mấy lần, mỗi lần đều cúi đầu không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy hầu gia uy nghi tự nhiên, khiến cho người ta vô cùng e ngại, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Bây giờ bỗng nhiên gặp gỡ thế này, nàng còn mở miệng mắng hầu gia, thật sự là bị dọa đến đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã chổng vó.
Tay nàng run run, miễn cưỡng vịn vào giàn nho kia.
Hầu gia trước mặt ngoài ba mươi tuổi, mặc áo bào tím đội kim quan, dáng người thẳng tắp anh tuấn, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng cao quý. Đôi mắt đen đến khiếp người, làm cho người ta sợ hãi, vốn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Hầu gia, hầu gia… Nô tỳ bái kiến hầu gia!” Nàng run rẩy quỳ xuống.
“Đứng lên đi.” Đôi mắt của Định Viễn hầu Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt nhìn qua tiểu nha hoàn trước mắt, giọng nói mang theo chút âm trầm.
“Nô tỳ không dám, vừa rồi nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên nói những lời đó, xin hầu gia thứ tội!” Hương Vũ cúi đầu rất thấp, thấp đến nỗi gần như có thể ngửi được mùi bùn đất trên mặt đất, trong mùi hương nặng nề đó còn mang theo mùi chua của nho. [yeungontinh.vn]
Tính cách của hầu gia kia cũng không phải dễ chọc, đừng nói là trong phủ Định Viễn hầu, ngay cả toàn bộ thành Định Viễn cũng không có ai dám chỉ vào mũi hầu gia mà mắng. Ngay cả tiểu thư của nàng là nữ nhi của ngài ấy mà khi nhìn thấy hầu gia còn phải nơm nớp lo sợ dè dặt cẩn thận. Lời nàng vừa mới nói, mười cái đầu cũng không đủ rơi, Hương Vũ biết giá trị của nàng thế nào.
Hoắc Quân Thanh nhíu đôi mày sắc bén lên, dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung nhìn qua tiểu nha hoàn đang quỳ trên mặt đất, khóe môi cong lên nụ cười trêu tức: “Ừm, ngươi đã làm sai điều gì, hãy nói ta nghe một chút.”
Hương Vũ quỳ ở nơi đó, trong hương nho chua chua, giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền vào tai nàng. Nàng chỉ cảm thấy dường như có một cơn gió lạnh thổi qua, phía sau lưng cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng cảm nhận được mùi chết chóc, thậm chí còn thấy được cảnh mộ phần mình mọc cỏ xanh cao ba thước và cờ trắng tung bay.
Nàng không nhịn được muốn khóc, nàng hít mũi một cái, khóc thút thít một chút.
Phía trên, Hoắc Quân Thanh đứng chắp tay nhướng mày, nhìn về phía tiểu cô nương dường như đang khóc nhè.
Hắn đã nói gì nàng sao?
Là chính nàng nói muốn hắn tha tội.
Cũng chính nàng quỳ xuống khóc.
Lúc này, Hương Vũ dùng sức khóc thút thít một chút, sau đó giơ tay lên dùng tay áo lau nước mắt, mới lấy hơi nghẹn ngào nói. “Hầu gia, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên mạo phạm hầu gia, không nên vô lễ với hầu gia. Không nên nói với hầu gia như thế, càng không nên…”
Nghĩ đến đây, trong lòng Hương Vũ đau khổ, ngực nàng vẫn còn đau.
Nơi mềm mại ngượng ngùng hơi đau, có lẽ sưng lên rồi.
Nàng che lấy nơi đó, ủy khuất nói: “Không nên đụng vào hầu gia.”
Thật khổ, làm nha hoàn thật khổ. Rõ ràng bị đụng đến đau đớn mà còn phải đi xin lỗi người đụng mình, đây là thói đời gì thế! [yeungontinh.vn]
Hoắc Quân Thanh cúi đầu chăm chú nhìn tiểu nha hoàn này.
“Không phải bản hầu đụng vào ngươi sao?” Giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên.
Đương nhiên là chính ngài đụng vào ta!
Nhưng mà Hương Vũ nào dám, Hương Vũ nhẫn nhục kìm nén sự bối rối, đánh một cái khóc nấc lên, cắn răng nói: “Không phải hầu gia đụng vào nô tỳ, là nô tỳ đụng vào hầu gia. Nô tỳ ngàn vạn lần không nên đụng vào hầu gia, lại vô lễ với hầu gia. Nô tỳ nên bị lôi từ chuồng chó ở hậu viện ra bên ngoài cho chó hoang ăn…”
Hoắc Quân Thanh nghe lời này lại nhíu mày, chuồng chó? Phủ Định Viễn hầu của bọn họ có chuồng chó sao?
Nhưng mà sau khi Hương Vũ nói xong, nàng lén nhìn Hoắc Quân Thanh một chút, thấy mặt mày hắn trầm xuống. Không biết từ đâu có một luồng sát khí bức người tỏa ra, nàng lập tức sỡ hãi khiếp vía, suýt chút nữa quỳ cũng không xong.
“Hầu gia tha mạng, hầu gia tha mạng. Ô ô ô, hầu gia tha mạng! Nô tỳ không nên đụng hầu gia, đụng đau hầu gia càng là tội đáng chết vạn lần.” Hương Vũ dập đầu như giã tỏi.
Vị hầu gia này không phải người bình thường, nghe nói trong hậu viện của ngài ấy cưới tám mươi ba vị thị thiếp, cuối cùng tám mươi ba vị thị thiếp này đều cho chó hoang!
Mặc dù nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng ngộ nhỡ ngài ấy nhìn nàng không vừa mắt lại cho chó hoang ăn thì sao?
Ngay lúc này, đột nhiên nàng nghe bên trên vang lên một giọng nói âm trầm mà lạnh nhạt: “Chỗ nào của ngươi đụng bản hầu, đụng nơi nào của bản hầu, sao bản hầu không biết?”
Hương Vũ nghe nói như thế thì im lặng một lúc, cảm nhận được nơi mềm mại phía trước hơi đau đớn, nàng thẹn, cũng tức giận, bực tức.
Hầu gia thật sự không biết hay giả vờ không biết? Sao ngài ấy có thể hỏi như vậy được?
Ngay sau đó, Hoắc Quân Thanh đứng trên cao đã nhìn thấy tiểu nha hoàn đang quỳ kia có một gương mặt nhỏ trắng như tuyết, mềm mịn. Gương mặt trắng nõn kia lại biến thành hồn phấn, từ hồng phấn lại biến thành hồng nhuận. Đôi mắt ngập nước kia lại lóe lên vẻ tức giận trào dâng, ngay cả quai hàm cũng nâng lên.
Ánh mắt hắn âm u, nhìn chằm chằm vào nàng: “Mấy tuổi?”
[yeungontinh.vn]Bàn tay nhỏ của Hương Vũ tức giận nên nắm chặt, muốn xông qua đánh người trước mặt nhưng vốn không thể đánh được. Nàng đang rầu rĩ lại nghe đến câu này, vô thức há hốc miệng ra: “Sao?”
Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh không đổi, lần đầu tiên trong đời hắn nhẫn nại lặp lại: “Mấy tuổi?”
Hương Vũ ngẩn người một chút, miệng nhỏ hồng nhuận khẽ hé ra, qua một hồi lâu mới cúi đầu thấp xuống, lúng túng vâng dạ nói: “Nô tỳ, đến mùa hè năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.”
Hoắc Quân Thanh thu lại vẻ mặt, ho nhẹ một cái lại nói: “Đứng lên đi.”
Nói xong, ngay lúc Hương Vũ còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, vạt áo màu tím kia tung bay lên, hầu gia đã xoay người.
Cho đến lúc Hương Vũ ngây ngốc nhìn thấy bóng lưng mặc y phục tím kia đi thật xa, nàng mới vỗ vỗ thân thể đứng lên, vịn giàn nho tự lẩm bẩm: “Tránh thoát một kiếp, số mệnh ta thật may, a di đà phật!”
…….
Từ khi thoát được chuyện xảy ra ở vườn hoa, cả người Hương Vũ trở nên hoảng hốt lảo đảo. Nàng nhớ đến vừa rồi quỳ gối trước mặt hầu gia, cảm nhận được khí phách kia giống như ngài ấy thở một hơi là có thể nghiền chết nàng. Chưa bao giờ nàng thấy rõ hơn thời khắc này, rõ ràng nàng ý thức được nàng chính là một con giun dế, tất cả đều tùy theo sự vui vẻ của chủ tử mà thôi.
Điều này khiến nàng nhớ đến tình cảnh trong mộng của nàng, thật ra ngẫm lại chi tiết trong mộng, nàng nhớ lại mặc dù mình không yên phận, nhưng cũng bị tiểu thư nhà nàng xúi giục.
Lúc ấy, tiểu thư đấu với ngoại thất của thiếu gia, mới nghĩ cách bảo nàng đi dụ dỗ thiếu gia, còn hứa hẹn rất nhiều lợi ích. Vì thế nên chính nàng mới đần độn xông về phía trước, thật sự cùng thiếu gia làm nên chuyện tốt.
Trong phòng chỉ có nàng, thiếu gia ngày đêm mê luyến, bỏ ngoại thất kia xuống.
Tiểu thư thừa cơ dùng thủ đoạn, giết chết mấy ngoại thất kia.
Nhưng mà ai ngờ, ngoại thất không còn, tiểu thư cũng chướng mắt với nàng. Tiểu thư từng chạy đến nơi phu nhân cáo trạng, nói nàng ngày đêm quấn lấy thiếu gia, không cho thiếu gia đi đọc sách. Còn nói nàng mài mực cho thiếu gia, thật ra thì ở trong thư phòng dụ dỗ thiếu gia làm việc. [yeungontinh.vn]
Kể từ đó trở đi, nàng bị phu nhân Sở phủ không thích, sau đó càng bị thiếu gia chán ghét, chán ghét thân thể nàng, bị vứt bỏ, chờ nàng là một kết cục thê thảm.
Hương Vũ nghĩ đến những chuyện này thì siết chặt nắm đấm, càng thêm quyết định, nhất định phải mau chóng tìm một nam nhân mà gả đi.
Hắn có thể không có cha nương làm quản sự, có thể không có tay nghề chăm sóc vườn hoa, có thể không có từng khối cơ thịt rắn chắc như Trần Trung ở chuồng ngựa kia, nhưng nhất định hắn phải nhanh chóng cưới nàng
Nghĩ như thế, nàng lại thấy A Phúc đứng đối diện nàng. Thấy A Phúc lắp bắp nhìn về phía nàng, giống như có lời muốn nói.
Hương Vũ nhớ tới vừa rồi hắn vứt bỏ nàng, cũng vì hắn vứt bỏ nàng nên nàng mới đụng phải hầu gia. Lồng ngực của hầu gia lại quá cứng, thân thể thật khỏe mạnh, đâm một cái đến bây giờ nơi đó của nàng cũng ẩn ẩn đau.
Hương Vũ cắn môi, ngóc đầu lên, ngay cả nhìn cũng không nhìn A Phúc, đi lướt qua.
A Phúc: “Hương Vũ muội muội…”
Hương Vũ liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói: “Từ nhỏ ta đã vào phủ Định Viễn hầu, không nhớ rõ có người ca ca nào.”
A Phúc ngẩn người.
Hương Vũ thấy hắn như thế, trong lòng vui vẻ.
Hừ hừ, ai bảo vừa rồi ngươi không chủ động!
Chờ ngươi đến cứu ta, sợ là ta đã sớm nằm sấp trong thư phòng của thiếu gia Sở gia để hầu hạ rồi.
Ngay sau đó, nàng cũng mặc kệ A Phúc đang ngẩn người, bước nhanh đi về phía trước. [yeungontinh.vn]
Nàng phải nghĩ cách, lại nghĩ ra thêm một nam nhân nữa.
Một người nam nhân có thể lập tức cưới nàng!
Chương 4: Thiếu gia nhớ thương nàng
[yeungontinh.vn]Ở trước mặt A Phúc, nàng biểu hiện rất kiêu ngạo, rất lạnh nhạt, nhưng đều là cứng rắn chống đỡ. Vừa ra khỏi hậu hoa viên, luồng sức lực khi nãy của Hương Vũ đã biến mất.
Nàng cúi đầu ủ rũ, cảm thấy dụ dỗ một nam nhân cũng thật là khó, mà muốn dụ dỗ một nam nhân tương đối chủ động giống như là khó càng thêm khó.
Nhưng mà đương nhiên nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nàng tiếp tục đếm đầu ngón tay tính một chút, Nhị Cẩu Tử và Trần Trung, nàng nên chọn ai ra tay đây?
Mặc dù Nhị Cẩu Tử có ý với nàng, nhưng chỉ sợ hắn cũng có ý với những nha hoàn khác, có lẽ nàng nên chọn Trần Trung thôi.
Nhưng mà rốt cuộc Trần Trung cũng lớn tuổi, hơn nữa còn làm việc trong chuồng ngựa, nghĩ tới ban đêm ôm ngủ mà còn ngửi thấy mùi phân ngựa, vậy chẳng phải sầu chết nàng sao?
Tính toán như thế, đương nhiên là Hương Vũ muốn đi thử bên Nhị Cẩu Tử.
Hạ quyết tâm xong, Hương Vũ muốn đi ra khỏi cổng trong.
Nàng là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, lâu lâu cũng sẽ đi qua lại cửa trong lấy gì đó, hoặc là phân phó bên ngoài một tiếng. Cho nên bây giờ nàng đi qua cổng trong thì người khác cũng sẽ không nghi ngờ gì.
Ai ngờ vừa mới đi hai bước nàng có cảm giác ngực lại to lên, căng to đến mức đau đớn.
Nàng vuốt nơi đó, cảm thấy lo lắng, nhớ tới lồng ngực rắn chắc lúc nãy của hầu gia, cứng đến mức giống như tảng đá, sẽ không khiến cho nàng bị đụng hư chứ?
Đột nhiên Hương Vũ nhớ lại, nàng nghe tức phụ ma ma trong phủ nói gì mà, nói là nơi này của nữ nhân là quý giá nhất, tuyệt đối không để bị người ta chạm vào, cũng không thể bị đè ép. Nếu không sau này không bàn đến chuyện phải chịu khổ mà nam nhân cũng sẽ không thích.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hương Vũ vô cùng lo âu.
Nàng không thể bị hầu gia đụng hư thân thể được, ngộ nhỡ sau này phu quân tương lai không thích thì phải làm sao!
Hương Vũ âm thầm nhìn xung quanh, nàng đứng bên cạnh lương đình, cạnh lương đình là một hòn non bộ và dòng nước. Bên cạnh hòn nôn bộ lại có cây, xung quanh cũng không thấy ai đi tới.
Trong lòng nàng khẽ động, đi qua hòn giả sơn, trốn ở sau cây để cành lá rậm rạp kia che khuất mình, sau đó cởi ra kiểm tra một chút.
[yeungontinh.vn]Vải may váy này là năm mới tiểu thư thưởng cho, xanh tươi giống như ngọc thạch. Bây giờ cởi vạt áo như ngọc thạch kia, chỉ thấy phía trước một mảnh trắng mịn mềm mại, bóng loáng, chính Hương Vũ nhìn thấy thì mặt nàng cũng đỏ đến mang tai.
Lại cúi đầu nhìn, đúng là hơi sưng lên, nàng lập tức cảm thấy đau lòng không thôi, hít sâu một hơi.
Thật sự bị đụng hư rồi sao? Có phải sau này nàng không thể sinh và nuôi con rồi? Còn nam nhân nào muốn nàng nữa sao?
Nghĩ tới đây, dưới lòng bàn chân Hương Vũ mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã vào con sông.
Ai biết ngay lúc này, nàng nghe được một giọng nói: “Hương Vũ, là nàng sao?”
Bỗng nhiên nàng giật nảy mình, vội vàng kéo áo lại.
Nàng nhìn lại, phát hiện đúng là thiếu gia!
Mặc dù Định Viễn hầu gia không có hầu phu nhân, nhưng trong phủ bỗng dưng nuôi một thiếu gia và một tiểu thư. Tiểu thư chính là tiểu thư nhà nàng, thiếu gia chính là vị ở trước mắt đây.
Nàng đi muốn đi ra khỏi lùm cây, ai ngờ dưới lòng bàn chân bị rễ cây già chắn lối, nàng trượt chân ngã xuống.
“Á…” Nàng khẽ kêu một tiếng, cứ như thế mà rơi vào trong nước.
Nàng bị uống vào từng ngụm từng ngụm nước, lạnh đến mức làm cho cả người nàng rét run, nàng không thở nổi.
Nàng phải chết!
Trong khoảnh khắc đó, một đời trong giấc mộng kia và rất nhiều chuyện của đời này đều hiện ra trước mắt nàng. Nàng sững sờ nhìn lá héo úa dập dờn trong sóng nước, vậy mà chỉ có một suy nghĩ: Nàng còn chưa gả được cho ai cả…
…
Đối với nàng mà nói, dường như đã trải qua cả đời rất lâu, cuối cùng nàng cũng được cứu lên.
Người cứu nàng là thiếu gia, chẳng những thiếu gia cứu nàng, mà còn cởi áo bào của mình ra để bọc lấy nàng.
Hương Vũ núp ở nơi đó run lẩy bẩy.
Hoắc Nghênh Phong nhìn tiểu nha hoàn trước mắt, lòng đau như bị ai bóp chặt.
Hoắc Nghênh Vân là tỷ tỷ sinh đôi của y, đã là tỷ đệ thân cận như thế đương nhiên là thường hay lui tới với nhau. Huống chi xưa giờ phụ thân đối xử với nữ tử luôn lãnh đạm, cũng không hề thân thiết, đương nhiên y và tỷ tỳ càng thân thiết hơn.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại có quan hệ thân cạn, đương nhiên y biết rõ mấy tiểu nha hoàn trong phòng tỷ tỷ.
Người quen thuộc nhất chính là Hương Vũ ở trước mắt đây.
Có thể nói rằng y và Hương Vũ cùng nhau lớn lên, cũng nhìn thấy Hương Vũ từ một tiểu nha hoàn bảy tuổi rụt rè đến khi trưởng thành trở thành dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp như thế.
Trước kia y còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hai năm nay đã biết việc đời, đương nhiên là có thêm chút suy nghĩ. Y nghĩ đến mấy chốc nữa sẽ nói với tỷ tỷ một chút, muốn cho Hương Vũ đi qua để trong phòng hầu hạ. [yeungontinh.vn]
Y và tỷ tỷ có quan hệ thân thiết, nghĩ đến tỷ tỷ không thể nào từ chối được. Gần đây, y cũng xem Hương Vũ cũng đã là người đứng đầu trong phòng y. Nhưng mà nghĩ đến nàng cũng còn nhỏ tuổi, tính tình ngây thơ, sợ nàng bị dọa cho nàng không dám tùy tiện nói ra.
Vừa rồi y mơ hồ nhìn thấy sau nhánh cây có bóng người, nhìn màu váy kia y cảm thấy là Hương Vũ. Nhưng lại không ngờ y vừa hô một cái đã làm Hương Vũ bị dọa rơi xuống nước, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Y đau lòng mà nhìn Hương Vũ: “Hương Vũ, sao khi nãy nàng lại ngã vào trong nước rồi?”
Hương Vũ trùm lấy áo bào của thiếu gia, mũi nàng hơi ngứa.
Hắt hơi một cái, hắt hơi hai cái, hắt hơi ba rồi bốn cái.
Sau khi nàng hắt hơi một cái thật to thì cuối cùng che miệng giọng khàn khàn nói: “Nô tỳ cũng không biết, chân như nhũn ra rồi ngã xuống dưới.”
Hoắc Nghênh Phong cúi đầu chăm chú nhìn nàng, nhìn thấy sợi tóc đen nhánh dính trên gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn, trông giống như tuyết lại như ngọc làm động lòng người. Trong lòng y khẽ động, ngồi xổm xuống, xích lại gần, ôn nhu hỉ: “Vừa rồi vì sao nàng lại trốn ở phía sau hòn non bộ kia?”
Hương Vũ chột dạ, đương nhiên không thể để cho y nói việc này, nên vội vàng nói: “Thiếu gia, ngài nói gì thế? Nô tỳ không tránh ở phía sau hòn non bộ, nô tỳ chỉ đi ngang qua thôi…”
Hoắc Nghênh Phong nghe giọng nói của nàng, trong phút chốc trong lòng run lên, cúi đầu nhìn sang, tim gần như ngừng đập.
Mái tóc đen nhánh của tiểu cô nương đã ướt sũng, cứ như thế dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết. Bây giờ khuôn mặt nhỏ kia đã đỏ cả lên, dường như có vẻ ngượng ngùng như một khối ngọc trắng. Nàng thật sự xinh đẹp khiến người ta rung động, nàng lại còn dùng đôi mắt đen nhánh ngập nước nhìn y.
Giờ phút này, Hoắc Nghênh Phong đã quên đi chuyện mình muốn nói, y kinh ngạc nhìn nàng, tim đập rộn lên, cổ họng cảm thấy khô chát.
Hương Vũ thấy Hoắc Nghênh Phong không còn nhắc đến chuyện vừa nãy nữa, cuối cùng cũng khẽ thở ra. Nếu như y thật sự hỏi một lần nữa, nàng không thể nào giải thích được, chỉ có thể nhảy vào lòng sông thêm lần nữa.
Nhưng mà khi nhìn thấy Hoắc Nghênh Phong nhìn nàng bằng ánh mắt kia, nàng lại nhớ đến thiếu gia Sở gia trong giấc mộng.
[yeungontinh.vn]Trước khi thiếu gia Sở gia có được thân thể nàng, y cũng nhìn nàng như thế. Giống như chỉ cần nàng tùy tiện nói một câu thì y lại nhìn nàng bằng ánh mắt như muốn hái sao trời.
Hương Vũ hơi sợ hãi loại ánh mắt nàng, nàng vô thức muốn chạy trốn, nàng vội vàng đứng dậy.
Ai ngờ lúc này lại nghe thấy một giọng nói: “Thiếu gia? Hương Vũ?”
Hai người nhìn qua, người nói chuyện là nha hoàn Nguyệt Tinh, nàng ấy ở cùng một chỗ với Hương Vũ, đều hầu hạ trước mặt tỷ tỷ của y.
Nguyệt Tinh chạy tới vài bước, nhìn qua Hoắc Nghênh Phong, lại nhìn Hương Vũ, đôi mắt sắc chú ý đến áo bào trên người Hương Vũ.
“Hương Vũ, rốt cuộc là thế nào? Không phải muội không hiểu chuyện đi làm phiền thiếu gia chứ? Sao muội lại mặc quần áo của thiếu gia? Muội không biết quy củ như thế sao?
Mặc dù đều là nha hoàn hầu hạ tiểu thư, nhưng Nguyệt Tinh lớn hơn Hương Vũ một tháng, vẫn luôn tự cho mình là lão đại. Bình thường có chuyện gì thì những nha hoàn khác đều phải nghe theo nàng ấy.
Hương Vũ còn chưa kịp mở miệng nói, Hoắc Nghênh Phong đã nói chuyện trước: “Đừng trách nàng ấy, là ta không cẩn thận đụng phải nàng ấy làm nàng ấy rơi xuống nước. Ngươi mau dẫn nàng trở về thay váy áo đi, tránh cho cảm lạnh.”
Nguyệt Tinh nghe lời này, trong lòng càng cảm thấy ghen tị, nhưng mà trước mặt Hoắc Nghênh Phong nàng kìm nén, khẽ gật đầu: “Đã như thế thì Hương Vũ muội hãy mau chóng theo ta trở về, tránh cho tiểu thư thấy được, tiểu thư lại nói muội.”
Hoắc Nghênh Phong cảm niệm nhìn thoáng qua Nguyệt Tinh: “Đúng, chuyện này không thể cho tiểu thư biết, không thì chắc chắn tỷ ấy sẽ suy nghĩ nhiều.”
Ánh mắt kia tràn ngập cảm kích, nếu như đừng là lúc này, chắc chắn trong lòng Nguyệt Tinh sẽ vui như nở hoa trong bụng. Nhưng mà lúc này nàng chỉ cảm thấy đau, trong lòng rất đau.
Trong lòng nàng vẫn luôn nhớ thiếu gia, đã sớm có suy nghĩ một ngày nào đó được đến nơi của thiếu gia. [yeungontinh.vn]Thiếu gia còn trẻ, chỉ mới mười lăm tuổi, dáng vẻ tuấn tú lại thích đọc sách, là một nhi lang văn nhã.
Nhưng mà trong mắt thiếu gia không có nàng, bây giờ y nhìn mình cảm kích cũng bởi vì nàng nghĩ cho Hương Vũ.
Bình luận facebook