Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87+88
Chương 87: Cơn giận của đế vương
Hương Vũ bị Hoắc Quân Thanh bọc trong chăn mền ôm về, lòng dạ nàng rối bời, vốn chưa kịp nói gì đã bị gỡ chăn mền ra lần nữa.
Sau đó, cả người nàng mệt mỏi bị Hoắc Quân Thanh ôm ngủ thật say.
Khi ngủ nàng mơ giấc nhiều, trong mơ nàng và Hoắc Quân Thanh sát cánh cùng nhau.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hương Vũ suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được xảy ra chuyện gì. Trong phút chốc nàng vẫn không thể tin được, nàng vẫn nghĩ là Hoắc Quân Thanh đã cưới người khác, ai ngờ đó mà mộ gió của nàng. Nàng lại nhớ đến mấy năm này nàng đau khổ vướng mắt, gần như là giật mình khỏi một giấc mơ.
Hoắc Quân Thanh nhìn ánh mắt mờ mịt kinh ngạc của nàng, trong giây phút đó hận không thể ôm nàng thương nàng, nhưng nhớ đến việc lớn nhà mình thì rốt cuộc cũng nhịn xuống, vuốt tóc nàng nói: “Nghĩ gì thế?”
Hương Vũ lắc đầu: “Nhã Đạt đâu rồi, ngài đã nói chuyện này với Nhã Đạt chưa?”
Hoắc Quân Thanh: “Nói rồi, nhưng mà đứa nhỏ này cũng là người ngang bướng, đêm qua ta phải dỗ dành một phen đấy.”
Đương nhiên Hương Vũ cũng tò mò, hỏi ra mới biết vì dỗ Nhã Đạt, thậm chí Hoắc Quân Thanh còn kể chuyện trước khi ngủ. Nàng mỉm cười mà nói: “Ngài cũng chưa kể chuyện xưa cho ta nghe!”
Giọng nói nàng trầm thấp dịu dàng oán trách, giống như là nũng nịu.
Hoắc Quân Thanh than nhẹ một tiếng, nhịn không được đưa tay sờ lên môi nàng: “Được, đêm nay ta sẽ kể chuyện xưa cho nàng nghe có được không.”
Nói xong, hắn cúi đầu bên tai nàng khẽ nói: “Vừa kể chuyện xưa cho nàng, vừa…”
Hai chữ đằng sau kia nhỏ đến mức chỉ nghe khí âm, có lẽ chỉ mình Hương Vũ mới có thể nghe được.
Hương Vũ nghe thấy vậy thì mặt đỏ đến mang tai, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc hắn một cái.
Hoắc Quân Thanh nhìn mặt nàng đỏ ửng như đánh phấn, thật sự vô cùng mềm mại trơn bóng động lòng người, suýt nữa nhịn không được mà đè nàng xuống. Nhưng mà hắn nghĩ đến nhi tử nên nói: “Hôm nay ta đã sai người tìm một món quà đưa cho thằng bé, cùng đi xem đi.”
Hương Vũ: “Cái gì?”
Hoắc Quân Thanh: “Đến gì biết?”
Qua một lúc sau lại thấy một con ngựa con, con ngựa con có màu lông trắng như tuyết không có lông tạp. Nhã Đạt ở nơi đó vui vẻ chơi đùa với con ngựa con.
Nhã Đạt quay đầu lại nhìn mẫu thân mình, đương nhiên vui vẻ, nhào tới ôm Hương Vũ không buông.
Lúc đầu Hoắc Quân Thanh nhìn thấy nhi tử thì tâm trạng vô cùng tốt, bây giờ nhìn thằng bé ôm Hương Vũ thì nói: “Con không phải tiểu hài tử nữa, không nên quấn quýt mẫu thân, còn không đi cưỡi ngựa đi?”
Nhã Đạt nghe xong thì không cam lòng cho lắm, đưa đầu khỏi ngực Hương Vũ, hừ nhẹ một tiếng: “Con muốn quấn quýt nữa, tối qua nương không ngủ với con, bây giờ con quấn lấy nương thì sao?”
Hoắc Quân Thanh: “…”
Nhã Đạt tức giận nói: “Lại nói thúc có phải cha con hay không con còn chưa tin đâu!”
Hoắc Quân Thanh: “…”
Nhã Đạt ngửa mặt: “Nương, thúc ấy nói thúc ấy là cha nói không giữ lời bội tình bạc nghĩa đạo đức bại hoại có thật không?”
Lời này vừa nói ra, Hoắc Quân Thanh đã đen mặt, sao nhi tử này có tính cách giống nương của nó thế hả. Tối hôm qua còn ôm năn nỉ hắn kể chuyện xưa, sáng nay lại bắt đầu chà đạp thanh danh của hắn?
Hương Vũ hơi chột dạ nhíu mày, vội vàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nhi tử, sau đó nghiêm túc nói với nhi tử: “Đây đúng là cha ruột của con, nhưng mà, nhưng mà…”
Nàng liếc nhìn qua hắn một cái, phát hiện gương mặt hắn trầm như nước, vội vàng khẽ nói: “Cha con là người tốt, không phải là người bội tình bạc nghĩa gì cả, sau này đừng nói như thế.”
Nhã Đạt kinh ngạc trừng to mắt: “Không phải nói cha từ bỏ chúng ta, không cần chúng ta sao?”
Hương Vũ có thể cảm giác được sau khi Nhã Đạt nói ra lời này thì sắc mặt nam nhân bên cạnh càng khó coi hơn.
Nàng vội vàng giải thích: “Không có, đây cũng là hiểu lầm thôi, giữa cha con và nương có chút hiểu lầm, nhưng cha chưa từng bỏ rơi nương và con, cha vẫn luôn tìm chúng ta.”
Nhã Đạt nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một phen, sau đó giật mình: “Cha đưa ngựa con cho con, cha tốt với con?”
Hương Vũ vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng! Nhã Đạt, không phải con thích cung tiễn sao, cha con rất lợi hại đó, cha con có thể dạy cho con.”
Câu nói này của nàng cũng coi như nâng lên hứng thú của Nhã Đạt, Hoắc Quân Thanh cũng đi tới, mặt đen dẫn Nhã Đạt đi cưỡi ngựa bắn tên.
Có phụ thân cùng cưỡi ngựa đương nhiên có cảm giác rất vui, Nhã Đạt nhanh chóng quên đi chuyện không vui lúc trước. Đặc biệt là khi Hoắc Quân Thanh kéo dây cung liên tục bắn trúng hồng tâm, Nhã Đạt gần như hét lên: “Cha thật sự lợi hại quá, cha con thật lợi hại!”
Giống như tia nắng vụn vỡ dưới ánh mặt trời, Hoắc Quân Thanh ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại, ngược sáng. Hương Vũ không nhìn thấy rõ lắm, nhưng mà nàng cảm thấy lúc này hắn đã thu lại sự sắc sảo, vẻ mặt ôn hòa.
Hương Vũ nhìn hai người một lớn một nhỏ, cảm thấy hơi cảm động, hồi ức ngày xưa này nọ, thậm chí nàng bắt đầu hoài nghi mình sai rồi sao?
Có lẽ ngay từ đầu nàng không nên rời đi, nên ở bên cạnh hắn?
Nhưng mà nghĩ lại một chút, đó là hầu gia cao cao tại thượng, mà nàng chỉ là một tiểu nha hoàn.
Nếu như nàng vẫn dịu dàng hầu hạ bên cạnh hầu gia, sợ là hắn vẫn xem mình là một tiểu nha hoàn. Chỉ khi nàng đi, biệt ly mấy năm cho trong tim nam tử cao ngạo cương quyết kia một sự tiếc nuối thì hắn mới hiểu, thì mới có lời hứa thâm tình như hôm nay.
Nghĩ đến điều này, Hương Vũ không có tiếc nuối nhiều như thế nữa.
Nhưng mà…
Nàng nhớ tới tình trạng của nàng lúc này, nàng nên làm gì đây?
Nương của nàng cực hận Hoắc Quân Thanh, vừa nhắc đến đã nghiến răng nghiến lợi, sao nàng có thể không quan tâm suy nghĩ của nương mà nhất định phải gả cho Hoắc Quân Thanh? Còn nếu nàng gả cho Hoắc Quân Thanh, vậy thì ca ca Triệu Nghênh Phong phải làm sao bây giờ?
Hương Vũ nghĩ về chuyện này lại có hơi phiền muộn. Nàng lo lắng không biết phải nói cho Hoắc Quân Thanh biết thân phận của mình thế nào?
***
Hương Vũ không nghĩ tới chuyện này lại đến nhanh như thế.
Ngay trong buổi chiều hôm đó, Hoắc Quân Thanh dẫn theo Nhã Đạt đi đến trang viện gần đó cưỡi ngựa, ai có thể ngờ vậy mà nương của nàng lại từ trên trời giáng xuống, nói thẳng muốn dẫn nàng rời đi.
Hương Vũ cũng trợn tròn mắt, nàng không rõ nương tới lúc nào, sao lại đột nhiên tìm tới nơi này.
Công chúa Kỳ Nhã lại cười lạnh một tiếng: “Tự ta có cách.”
Nói xong, công chúa Kỳ Nhã không nói gì đã mang Hương Vũ rời đi.
Đương nhiên Hương Vũ không muốn: “Nương, Nhã Đạt còn trong tay hắn, chúng ta phải chờ…”
Nhưng mà công chúa Kỳ Nhã lại nhíu mày nói: “Thế nào, Hương Vũ, bây giờ con theo nam nhân kia không quan tâm người làm nương như ta sai. Con còn ngóng trông hắn trở về, ở cùng hắn?”
Công chúa Kỳ Nhã nhắc đến chuyện này, Hương Vũ suýt nữa muốn khóc, nàng cúi đầu xuống trầm mặc một hồi mới nói: “Nương, không phải hắn không quan tâm con, sau đó hắn vẫn luôn tìm con.”
Công chúa Kỳ Nhã: “Hắn tìm con làm gì, làm thiếp làm nha hoàn à?”
Hương Vũ vội vàng giải thích: “Không phải, hắn muốn tìm con về để cưới con, hắn chưa từng cưới qua ai khác. Hắn còn nghĩ con mất rồi nên làm mộ gió cho con, hắn nghĩ con là thê tử đã mất mà đối đãi.”
Công chúa Kỳ Nhã: “Hừ, con sống tốt lành như thế mà hắn lại lập mộ gió cho con?”
Hương Vũ: “Nhưng mà nương, rốt cuộc hắn vẫn là cha ruột của Nhã Đạt. Nhã Đạt đã ba tuổi rồi, thật ra trong lòng thằng bé luôn ngóng trông có phụ thân! Nương không nhìn thấy phụ tử bọn họ ở chung, nhìn thấy tình cảnh đó, sao con có thể đành lòng để Nhã Đạt rời xa phụ thân?”
Công chúa Kỳ Nhã thở dài: “Nữ nhi khờ của ta, làm nương cũng không phải muốn dùng gậy đánh uyên ương. Tên họ Hoắc đó muốn cưới con cũng được, nhưng mà nhất định hắn phải biểu hiện thành ý ra, không phải hắn nói dăm ba câu dỗ dành con thì ta sẽ gả nữ nhi cho hắn, con nói có đúng hay không?”
Hương Vũ nghe thế thì giật mình, tất nhiên là cảm thấy cũng đúng.
Công chúa Kỳ Nhã: “Mau đi cùng ta, tên họ Hoắc kia bố trí nhân mã ở gần đây, ta phái người qua cũng chỉ kéo dài thời gian thôi. Nếu bây giờ con không đi sẽ không kịp nữa.”
Hương Vũ nghiến răng một cái, không nói gì nữa, đi theo nương của mình.
Nàng cảm thấy nương nói cũng đúng, đương nhiên nương sẽ không hại nàng.
***
Dù thế nào Hoắc Quân Thanh cũng không nghĩ tới, trong trang viện của hắn nhưng người sống sờ sờ lại không thấy.
Quả thật hắn chưa từng phòng tùy, tuy ở gần trang viện có đám nhân mã nhưng mà cũng không nhiều.
Dù sao nơi này cũng ngoài thành Yến Kinh, dưới ban ngày ban mặt, ở trạch viện riêng của An Định quốc công, thái bình thịnh thế, còn không đến mức ban ngày trộm cướp có thể ngang nhiên đi vào biệt trang của hắn.
Nhưng mà như thế lại chẳng thấy Hương Vũ đâu.
Sau khi cha con hai người nhìn nhau một phen, Nhã Đạt lên tiếng nói trước: “Nương con đâu? Có phải người xấu bắt cóc nương con rồi?”
Nhã Đạt nghĩ về việc này, lại bắt đầu hoài nghi Hoắc Quân Thanh: “Cha, có phải cha lén giấu nương của con rồi không!”
Sắc mặt Hoắc Quân Thanh tái xanh, cười lạnh một tiếng, lúc này sai người nhanh chóng điều tra các nơi, cũng nhanh chóng phong bế các quan đạo tiến về thành Yến Kinh. Sau khi bố trí xong những việc này, hắn lại sai người dẫn một người đến.
Người đến mặc trang phục màu trắng, lại là Bạch Giản.
Thì ra ngày đó sau khi Hương Vũ rời đi, Bạch Giản vẫn luôn đi theo, cũng có mấy lần âm thầm ra tay giúp đỡ, lúc đó mới giữ cho Hương Vũ lên đường bình an. Sau đó, Hương Vũ bị người tìm được, nàng mới không tiếp tục đi theo mà canh giữ ở nơi xa, cố tình bày ra nghi trận, thiết lập manh mối tiếp tục lừa dối Hoắc Quân Thanh.
Ở nước Đại Chiêu, Hoắc Quân Thanh có thế lực ngập trời, tìm người vốn chỉ cần ra lệnh. Nhưng vấn đề nằm ở Bạch Giản này đây, nàng vốn là cao thủ được Hoắc Quân Thanh một tay bồi dưỡng được lên, đương nhiên biết được bản lĩnh tìm người của Hoắc Quân Thanh, cũng biết ứng đối thế nào. Vì thế nàng bày các loại nghi trận, lại có thể lừa gạt Hoắc Quân Thanh, đến mức Hương Vũ bị công chúa Kỳ Nhã mang đi.
Hoắc Quân Thanh nhiều lần tìm người không có kết quả, đương nhiên hiểu rõ có cao nhân ở đó bảo vệ Hương Vũ mà cản trở, cuối cùng bắt được Bạch Giản.
Bạch Giản bị Hoắc Quân Thanh bắt được quỳ ở nơi đó thỉnh tội, truy cứu nguyên do, nhưng mà lúc trước Hoắc Quân Thanh giao Bạch Giản cho Hương Vũ. Nếu hắn đã đưa rồi thì Bạch Giản sẽ không nhận hai chủ.
Bạch Giản quỳ ở nơi đó, giọng nói hùng hồn mà nói: “Bạch Giản cảm tạ hầu gia đã đào tạo, nhưng bây giờ chủ nhân của Bạch Giản chỉ có Hương phu nhân, chỉ thuần phục Hương phu nhân.”
Hoắc Quân Thanh cũng không làm khó Bạch Giản, quả thật hắn đã đưa Bạch Giản cho Hương Vũ, Bạch Giản trung thành với Hương Vũ cũng không có sai.
Hắn chỉ muốn đạt được nhiều tin tức từ trong miệng Bạch Giản, sau đó, sau các loại hình phạt, suýt nữa Bạch Giản đã mất nửa cái mạng. Sau khi Bạch Giản cửu tử nhất sinh, Hoắc Quân Thanh chỉ xác nhận một điểm: Hương Vũ rời đi đúng là bởi vì hắn không có suy nghĩ muốn cưới nàng, nàng muốn gả cho hắn.
Khi biết được điều đó, hắn buông tha Bạch Giản, tha cho Bạch Giản một cái mạng.
Hoắc Quân Thanh nhìn Bạch Giản, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.
Bạch Giản cũng không dám nói chuyện, ba năm trước bị trọng hình, tay trái của nàng chỉ còn lại ba ngón, nhưng nàng vẫn quỳ ở đó, sống lưng thẳng tắp.
Sau khi Hoắc Quân Thanh trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Năm đó người mang Hương Vũ đi Bắc Địch lại trở về.”
Sau khi Hoắc Quân Thanh điều tra thì cũng biết chung chung, gần đây người Bắc Địch có xuất hiện gần đây. Về phần liên quan giữa những người kia và sứ đoàn quan hệ Bắc Địch thì đang đợi điều tra.
Bạch Giản nghe lời này, vẻ mặt hơi chấn động nhìn về phía Hoắc Quân Thanh.
Trong mắt Hoắc Quân Thanh lộ vẻ lạnh lẽo.
Xem ra hướng điều tra của hắn cũng không sai, năm đó người mang Hương Vũ đi là người Bắc Địch.
Lần này cũng như thế.
Hắn sai người dẫn Bạch Giản đi, lúc này thay đổi triều phục dẫn theo nhi tử Nhã Đạt đi vào trong cung.
Chương 88: Cơn giận của đế vương
Hoắc Quân Thanh dẫn theo Nhã Đạt đến trong cung, đi qua trung cung gặp hoàng thượng trước. Ai ngờ lúc này hoàng thượng đang tiếp kiến khách lạ, nên không tiện gặp hắn, chuyện này chưa từng có.
Hoắc Quân Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, nên dứt khoát đi qua thiên điện, trong phút chốc tự có cung nhân tới hầu hạ.
Hoắc Quân Thanh cho người chuẩn bị thức ăn nước uống tiểu hài tử thích ăn rồi đưa tới, cho Nhã Đạt ăn trước.
Nhã Đạt lại rất thích những món này trong cung, nhưng mà trong lòng vẫn nhớ nương: “Cha, nương của con đâu, nương ở trong cung sao?”
Hoắc Quân Thanh híp mắt nhìn gốc liễu mọc ra cành non ở ngoài điện, lạnh nhạt nói: “Cũng không ở đây.”
Nhã Đạt buồn bực: “Vậy chúng ta tới đây làm gì? Không phải chúng ta nên tìm nương của con sao?”
Hoắc Quân Thanh thu lại ánh mắt sắc bén, nhìn về phía nhi tử của mình. Hắn thuận tay lau mảnh vụn bánh ngọt trên khóe miệng nhi tử: “Có đôi khi tìm người cũng không cần tự mình đi tìm.”
Hắn đã bố trí nhân mã, ngăn chặn quan đạo ở trong ngoài thành Yến Kinh. Những người kia muốn thuận lợi đưa Hương Vũ đi là khó như lên trời.
Hắn muốn bắt rùa trong hũ, mà chuyện bắt rùa trong hũ này hắn muốn tạo áp lực với hoàng thượng ở nơi này.
Lần này, dù cho phải cướp, phải dùng cường quyền đấu đá thì hắn cũng muốn giữ Hương Vũ lại.
Lúc nghĩ như thế, hắn nhìn qua Nhã Đạt, ánh mắt trở nên dịu dàng. Hắn nhìn tiểu tử Nhã Đạt tham ăn kia, lại cực kỳ giống Hương Vũ trước kia, hắn nhíu mày khẽ hỏi Nhã Đạt: “Chờ đến khi cha tìm được nương của con thì cả nhà chúng ta cùng sống chung có được không? Mỗi ngày cha sẽ cho con được ăn bánh ngọt, còn dạy con cưỡi ngựa bắn tên.”
Tiểu hài tử mà, có cái gì mà không thích chứ. Nhã Đạt nghe xong lời này đương nhiên vui vẻ, cũng không nhớ rõ cha bội tình bạc nghĩa gì đó nữa.
Hoắc Quân Thanh nhìn thấy Nhã Đạt như thế thì lại bật cười.
Mặc dù bây giờ Hương Vũ rơi vào tay người khác, nhưng mà hắn lại nắm chắc trong tay.
Nhưng mà…
Hoắc Quân Thanh ngước mắt nhìn trời, lại hỏi thái giám bên cạnh: “Hoàng thượng đâu?”
Thái giám kia vội vàng gật đầu khom lưng trả lời: “Đang tiếp khách ở ngự thư phòng.”
Hoắc Quân Thanh nghi hoặc, là ai mà trong thời gian dài như thế? Nhưng mà suy nghĩ một chút, hắn đã hiểu, nghĩ đến hoàng thượng thật sự là không đứng đắn, sợ không phải như thế mà đã làm loạn trong ngự thư phòng rồi!
Sau đó, Hoắc Quân Thanh lại hỏi đến thái tử Triệu Nghênh Phong, nhung lại nghe nói dường như đi qua hậu cung. Hoắc Quân Thanh nghe được thì càng cảm thấy nghi hoặc, hắn muốn đợi chút nhìn thấy thì phải hỏi kỹ mới được.
Thật ra sau này Hoắc Quân Thanh nhớ lại, nếu như hắn nhạy cảm một chút có lẽ đã cảm giác được sự khác thường. Nhưng mà xưa nay Triệu Nghênh Phong vô cùng kính trọng hắn, hoàng thượng cũng dựa dẫm vào hắn đến mức hắn chưa từng nghĩ tới hai người này còn có thể trở tay đâm hắn một đao.
Vì thế đợi đến cuối cùng, khi “Khách lạ” của hoàng thượng rời đi, Hoắc Quân Thanh đi qua bái kiến hoàng thượng.
Lúc hắn nhìn thấy hoàng thượng thì vẻ mặt hoàng thượng tỏ ra vẻ mặt hốt hoảng, giống như trải qua chấn động to lớn.
Hoàng thượng vừa nhìn thấy Hoắc Quân Thanh đi đến thì vội nói: “Quân Thanh, có một việc ta muốn nói với khanh. Ta thật sự không nghĩ tới…”
Hoắc Quân Thanh vội nói: “Hoàng thượng, có một việc thần cũng muốn nói với hoàng thượng…”
Vì thế hai người cùng im lặng không nói nữa.
Sau đó Hoắc Quân Thanh lại nói: “Hoàng thượng, chuyện của vi thần khẩn cấp, vô cùng quan trọng.”
So với chuyện của hoàng thượng thì đương nhiên chuyện của hắn quan trọng hơn.
Đương nhiên hoàng thượng cũng vô cùng muốn nói cho nói với Hoắc Quân Thanh biết, nhưng mà nhìn thấy hắn như thế thì vẫn nói: “Vậy khanh nói trước đi.”
Hoắc Quân Thanh: “Vi thần đã tìm được thê tử của vi thần.”
Hoàng thượng nghe thấy lời này đương nhiên vui cho hắn: “Đại hỉ, đại hỉ! Nàng ấy đâu?”
Hoắc Quân Thanh than: “Hoàng thượng, ban đầu vi thần đã tìm được thê tử của vi thần, ai ngờ nàng bị người ta cướp đi, lại ở biệt viện ngoài thành Yến Kinh. Thái bình thịnh thế, mà bên ngoài kinh đô của nước Đại Chiêu lại có người cướp đi thê tử vi thần, thỉnh xin hoàng thượng làm chủ cho vị thần, cho vi thần một cái công đạo!”
Nói xong hắn giả vờ muốn quỳ xuống.
Hoàng thượng vội vàng ngăn cản, sau đó buồn rầu nói: “Đây là người thế nào mà lại to gan như thế, chạy đến biệt viện của khanh cướp người. Thế này còn có vương pháp sao?”
Hoắc Quân Thanh: “Cho nên vi thần tới là thỉnh xin hoàng thượng hạ chỉ vì vi thần, hạ chỉ tứ hôn. Có như thế thì đương nhiên vi thần sẽ mang thánh chỉ đi đoạt thê tử của vi thần.”
Hoàng thượng càng cảm thấy khó hiểu: “Làm gì vẽ vời thêm chuyện như thế, chính khanh đi đoạt không được sao?”
Dựa vào tính cách của Hoắc Quân Thanh, hắn đi cướp thê tử mà cần mình hạ lệnh sao? Hoàng thượng rất khó hiểu vì chuyện này.
Hoắc Quân Thanh: “Đã là thê tử thì đương nhiên danh chính ngôn thuận mới tốt.”
Hoàng thượng nghĩ lại thì cũng hiểu rõ, lập tức muốn nâng bút. Nhưng ai ngờ lại thấy tiểu oa nhi ở bên cạnh, lại là dáng vẻ tuyết đáng yêu, mặt mày như tranh, giống như đồng tử từ trên trời rơi xuống. Hoàng thượng chấn động: “Đây, đây là?”
Hoắc Quân Thanh cúi đầu nhìn nhi tử của mình, giữa lông mày nổi lên vẻ kiêu ngạo của cha. “Hoàng thượng, đây là con ruột của vi thần, thằng bé tên Nhã Đạt. Năm nay Nhã Đạt đã hơn ba tuổi, mặc dù nhỏ nhắn những cũng thông minh nhanh nhẹn.”
Mấy chữ “Xem như thông minh nhanh nhẹn” nghe có vẻ như khiêm tốn, thật ra trong lời nói tràn đầy kiêu ngạo, có ý tự hào khoe khoang nhi tử của ta.
Hoàng thượng kinh ngạc, sau đó nhìn kỹ một phen, gương mặt kia thật sự quen thuộc, cực kỳ giống Hoắc Quân Thanh. Lúc này hoàng thượng cảm khái không thôi: “Mấy ngày trước ta còn nói, khanh đã cao tuổi nhưng thê nhi còn chưa có, thật sự đáng thương. Nhưng ai ngờ chưa được mấy ngày thì khanh đã có nhi tử luôn rồi!”
Lúc này Hoắc Quân Thanh bảo Nhã Đạt bái kiến hoàng thượng, dáng vẻ nho nhỏ của Nhã Đạt nghiêng đầu nhìn hoàng thượng nửa ngày, sau đó mới nói: “Con cảm thấy hoàng thượng thúc thúc trông rất quen, còn quen mắt hơn so với phụ thân, hình như đã thấy qua ở đâu rồi?”
Hoàng thượng nhìn đứa nhỏ này khiến người ta yêu thích, vẻ mặt ngây thơ, nói tới nói lui cũng làm người khác ưa thích. Lúc này đương nhiên hoàng thương vui vẻ, nói một tràng: “Quân Thanh, nhi tử của khanh rất ngoan, cũng rất thông minh, cũng có duyên với trẫm, rất tốt, rất tốt!”
Thật ra y không biết công chúa Kỳ Nhã hận y thấu xương nên đã vẽ tranh dung mạo y, thỉnh thoảng lúc bắn tên sẽ dùng tranh làm bia ngắm. Nhã Đạt thấy qua mấy lần, đương nhiên cảm thấy quen mắt, nhưng mà kỹ thuật của họa công kia không tốt, vẽ cũng không giống, nên Nhã Đạt cũng không nhận ra đây là người mà mỗi ngày mẫu nương kéo cung bắn tên.
Tức khắc hoàng thượng đứng dậy, lại ngồi xổm xuống tự mình nói chuyện với Nhã Đạt, đúng là càng nhìn càng thích, thở dài nói: “Đứa bé này mày kiếm mắt hổ, tiền đồ tương lai không thể đếm được, rất tốt, rất tốt!”
Hoắc Quân Thanh nghe, đương nhiên trong lòng có sự tự hào của người làm cha. Hắn nghĩ đến Hương Vũ, nàng đã vì hắn mà sinh Nhã Đạt, nuôi dưỡng đến nay, dạy dỗ tốt như thế, hắn lại càng nghĩ đến sau này hai người sẽ sống tốt với nhau, nói không chừng còn sinh mấy đứa nữa. Đến lúc đó…
Hắn nhìn qua hoàng thượng có vẻ hâm mộ thấy mà thèm, cuối cùng hắn cũng biết chuyện có con này không tính muộn, quan trọng có là được.
Hắn như mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt lại không hề có chút cảm xúc: “Làm gì có, làm gì có, hoàng thượng quá khen rồi, chỉ là đứa nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.”
Vì thế hắn thuận thế nói: “Hoàng thượng, thỉnh xin hạ chỉ tứ hôn.”
Nhã Đạt nghe thế thì buồn bực: “Phụ thân, phụ thân chưa thành thân với nương sao, sao lại muốn hoàng thượng tứ hôn?”
Hoắc Quân Thanh: “Đã thành thân rồi, nhưng mà nếu hoàng thượng có thể tứ hôn thì sẽ như dệt hoa trên gấm.”
Nhã Đạt không hiểu, nhưng cũng không hỏi nữa: “Vâng… Như thế ạ.”
Đương nhiên hoàng thượng đồng ý, lập tức sờ lên đầu Nhã Đạt: “Tiểu Nhã Đặt, vậy trẫm sẽ tứ hôn cho cha nương con.”
Nhã Đạt vội vàng gật đầu: “Tạ ơn hoàng thượng thúc thúc!”
Hoàng thượng thúc thúc… Giọng nói này thanh thúy êm tai, hoàng thượng nghe chẳng biết tại sao lại càng thích.
Thật ra y cũng có mấy hoàng tử hoàng nữ, ai mà không tuấn tú xinh đẹp, nhưng đối với những hoàng tử hoàng nữ kia, y cũng không có cảm giác thân cận mãnh liệt như thế, cũng thật kỳ quái.
Hoàng thượng hơi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hoắc Quân Thanh, thầm nghĩ hắn sinh con trai mà có thể khiến người ta trông mà thèm như thế.
Vì thế cũng nhấc bút son viết thành chỉ tứ hôn cho Hoắc Quân Thanh, viết được một lúc bỗng nhiên nhớ đến: “Mẫu thân của thằng bé tên gì?”
Hoắc Quân Thanh nói: “Họ Hoắc, tên Hương Vũ.”
Hương Vũ là cô nhi, cũng không có họ tên, Hoắc Quân Thanh nghĩ rằng nàng nên theo họ mình.
Hoàng thượng cũng không nghĩ nhiều, lúc này vung bút lại hỏi Hương trong chữ Hương nào, Vũ là Vũ nào rồi viết xuống, muốn đưa cho Hoắc Quân Thanh.
Lúc đưa qua, đột nhiên cảm thấy không đúng: “Ơ, cái tên này…”
Sao lại quen mắt như thế, vậy mà lại trùng tên với nữ nhi ruột của y?
Trong lòng hoàng thượng sinh nghi, vốn muốn đưa thánh chỉ ra lại lập tức thu hồi lại.
Hoắc Quân Thanh đưa tay ra nhận, nhưng chưa nhận được cũng khó hiểu: “Hoàng thượng?”
Trong lòng hoàng thượng đầy hoài nghi nhìn qua Hoắc Quân Thanh: “Thê tử này của khanh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lúc này trong lòng Hoắc Quân Thanh cũng sinh nghi, nghĩ đến hoàng thượng có bản tính lăng nhăng trời sinh, sẽ không vì một cái tên mà bắt đầu có ý niệm với Hương Vũ của hắn chứ?
Lúc này trong đầu hắn xoay chuyển, nhàn nhạt nói: “Bây giờ khoảng hai bốn hai lăm tuổi.”
Hoàng thượng nghe tuổi tác thì cũng không đúng lắm, lại nói: “Cũng xem là xinh đẹp, nhưng mà da thịt như tuyết cũng không phải, chỉ là nhìn xem thì khiến người ta thương yêu thôi.”
Hoàng thượng nhíu mày suy nghĩ, cũng không giống lắm nên giao thánh chỉ này cho Hoắc Quân Thanh.
Xem như Hoắc Quân Thanh cũng đã nhìn thấu tâm tư của hoàng đế, hắn cầm thánh chỉ dẫn nhi tử muốn cáo lui. Hắn lại cầm thánh chỉ này muốn đánh tới dịch quán, quang minh chính đại cướp người.
Người ở trong dịch quán bị bao vây chặn đánh, những người Bắc Địch kia đừng hòng rời khỏi địa phận Đại Chiêu!
Hoắc Quân Thanh vừa đi ra, ai ngờ vừa nhấc mắt đã thấy một chiếc phượng liễn ở ngoài ngự thư phòng. Sau đó có hai nữ tử đi xuống, Hoắc Quân Thanh cũng không nhìn kỹ, dẫn theo Nhã Đạt đi ra ngoài, nhưng Nhã Đạt lại reo lên: “Mẫu nương, nương!”
Hoắc Quân Thanh nghi hoặc, giương mắt nhìn sang thì lại thấy hai nữ tử.
Trong đó có một nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ tư thế hiên ngang rất có khí khái của nữ anh hùng, một người khác thật sự là Hương Vũ của hắn.
Hoắc Quân Thanh nhớ tới bản tính của cẩu hoàng đế kia, sắc mặt thay đổi: “Hương Vũ, sao nàng lại ở đây?”
Hương Vũ nhìn thấy Hoắc Quân Thanh cũng kinh ngạc: “Ngài, sao ngài lại tới đây?”
Về phần Nhã Đạt thì nhanh chóng nhào vào ngực nương của mình.
Công chúa Kỳ Nhã ở bên cạnh nhìn Hoắc Quân Thanh, cười lạnh một tiếng: “Vì sao Hương Vũ không thể ở đây?”
Lúc này Hoắc Quân Thanh đi lên, muốn cướp Hương Vũ lại: “Hương Vũ, nơi này không thể ở lâu, cùng ta rời đi đi.”
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, động tác nhanh nhẹn.
Kỳ Nhã thấy vậy thì đi lên ngăn lại: “Đi theo ngươi? Ngươi là cái thá gì mà đi theo ngươi!”
Hương Vũ bị Hoắc Quân Thanh bọc trong chăn mền ôm về, lòng dạ nàng rối bời, vốn chưa kịp nói gì đã bị gỡ chăn mền ra lần nữa.
Sau đó, cả người nàng mệt mỏi bị Hoắc Quân Thanh ôm ngủ thật say.
Khi ngủ nàng mơ giấc nhiều, trong mơ nàng và Hoắc Quân Thanh sát cánh cùng nhau.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hương Vũ suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được xảy ra chuyện gì. Trong phút chốc nàng vẫn không thể tin được, nàng vẫn nghĩ là Hoắc Quân Thanh đã cưới người khác, ai ngờ đó mà mộ gió của nàng. Nàng lại nhớ đến mấy năm này nàng đau khổ vướng mắt, gần như là giật mình khỏi một giấc mơ.
Hoắc Quân Thanh nhìn ánh mắt mờ mịt kinh ngạc của nàng, trong giây phút đó hận không thể ôm nàng thương nàng, nhưng nhớ đến việc lớn nhà mình thì rốt cuộc cũng nhịn xuống, vuốt tóc nàng nói: “Nghĩ gì thế?”
Hương Vũ lắc đầu: “Nhã Đạt đâu rồi, ngài đã nói chuyện này với Nhã Đạt chưa?”
Hoắc Quân Thanh: “Nói rồi, nhưng mà đứa nhỏ này cũng là người ngang bướng, đêm qua ta phải dỗ dành một phen đấy.”
Đương nhiên Hương Vũ cũng tò mò, hỏi ra mới biết vì dỗ Nhã Đạt, thậm chí Hoắc Quân Thanh còn kể chuyện trước khi ngủ. Nàng mỉm cười mà nói: “Ngài cũng chưa kể chuyện xưa cho ta nghe!”
Giọng nói nàng trầm thấp dịu dàng oán trách, giống như là nũng nịu.
Hoắc Quân Thanh than nhẹ một tiếng, nhịn không được đưa tay sờ lên môi nàng: “Được, đêm nay ta sẽ kể chuyện xưa cho nàng nghe có được không.”
Nói xong, hắn cúi đầu bên tai nàng khẽ nói: “Vừa kể chuyện xưa cho nàng, vừa…”
Hai chữ đằng sau kia nhỏ đến mức chỉ nghe khí âm, có lẽ chỉ mình Hương Vũ mới có thể nghe được.
Hương Vũ nghe thấy vậy thì mặt đỏ đến mang tai, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc hắn một cái.
Hoắc Quân Thanh nhìn mặt nàng đỏ ửng như đánh phấn, thật sự vô cùng mềm mại trơn bóng động lòng người, suýt nữa nhịn không được mà đè nàng xuống. Nhưng mà hắn nghĩ đến nhi tử nên nói: “Hôm nay ta đã sai người tìm một món quà đưa cho thằng bé, cùng đi xem đi.”
Hương Vũ: “Cái gì?”
Hoắc Quân Thanh: “Đến gì biết?”
Qua một lúc sau lại thấy một con ngựa con, con ngựa con có màu lông trắng như tuyết không có lông tạp. Nhã Đạt ở nơi đó vui vẻ chơi đùa với con ngựa con.
Nhã Đạt quay đầu lại nhìn mẫu thân mình, đương nhiên vui vẻ, nhào tới ôm Hương Vũ không buông.
Lúc đầu Hoắc Quân Thanh nhìn thấy nhi tử thì tâm trạng vô cùng tốt, bây giờ nhìn thằng bé ôm Hương Vũ thì nói: “Con không phải tiểu hài tử nữa, không nên quấn quýt mẫu thân, còn không đi cưỡi ngựa đi?”
Nhã Đạt nghe xong thì không cam lòng cho lắm, đưa đầu khỏi ngực Hương Vũ, hừ nhẹ một tiếng: “Con muốn quấn quýt nữa, tối qua nương không ngủ với con, bây giờ con quấn lấy nương thì sao?”
Hoắc Quân Thanh: “…”
Nhã Đạt tức giận nói: “Lại nói thúc có phải cha con hay không con còn chưa tin đâu!”
Hoắc Quân Thanh: “…”
Nhã Đạt ngửa mặt: “Nương, thúc ấy nói thúc ấy là cha nói không giữ lời bội tình bạc nghĩa đạo đức bại hoại có thật không?”
Lời này vừa nói ra, Hoắc Quân Thanh đã đen mặt, sao nhi tử này có tính cách giống nương của nó thế hả. Tối hôm qua còn ôm năn nỉ hắn kể chuyện xưa, sáng nay lại bắt đầu chà đạp thanh danh của hắn?
Hương Vũ hơi chột dạ nhíu mày, vội vàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nhi tử, sau đó nghiêm túc nói với nhi tử: “Đây đúng là cha ruột của con, nhưng mà, nhưng mà…”
Nàng liếc nhìn qua hắn một cái, phát hiện gương mặt hắn trầm như nước, vội vàng khẽ nói: “Cha con là người tốt, không phải là người bội tình bạc nghĩa gì cả, sau này đừng nói như thế.”
Nhã Đạt kinh ngạc trừng to mắt: “Không phải nói cha từ bỏ chúng ta, không cần chúng ta sao?”
Hương Vũ có thể cảm giác được sau khi Nhã Đạt nói ra lời này thì sắc mặt nam nhân bên cạnh càng khó coi hơn.
Nàng vội vàng giải thích: “Không có, đây cũng là hiểu lầm thôi, giữa cha con và nương có chút hiểu lầm, nhưng cha chưa từng bỏ rơi nương và con, cha vẫn luôn tìm chúng ta.”
Nhã Đạt nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một phen, sau đó giật mình: “Cha đưa ngựa con cho con, cha tốt với con?”
Hương Vũ vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng! Nhã Đạt, không phải con thích cung tiễn sao, cha con rất lợi hại đó, cha con có thể dạy cho con.”
Câu nói này của nàng cũng coi như nâng lên hứng thú của Nhã Đạt, Hoắc Quân Thanh cũng đi tới, mặt đen dẫn Nhã Đạt đi cưỡi ngựa bắn tên.
Có phụ thân cùng cưỡi ngựa đương nhiên có cảm giác rất vui, Nhã Đạt nhanh chóng quên đi chuyện không vui lúc trước. Đặc biệt là khi Hoắc Quân Thanh kéo dây cung liên tục bắn trúng hồng tâm, Nhã Đạt gần như hét lên: “Cha thật sự lợi hại quá, cha con thật lợi hại!”
Giống như tia nắng vụn vỡ dưới ánh mặt trời, Hoắc Quân Thanh ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại, ngược sáng. Hương Vũ không nhìn thấy rõ lắm, nhưng mà nàng cảm thấy lúc này hắn đã thu lại sự sắc sảo, vẻ mặt ôn hòa.
Hương Vũ nhìn hai người một lớn một nhỏ, cảm thấy hơi cảm động, hồi ức ngày xưa này nọ, thậm chí nàng bắt đầu hoài nghi mình sai rồi sao?
Có lẽ ngay từ đầu nàng không nên rời đi, nên ở bên cạnh hắn?
Nhưng mà nghĩ lại một chút, đó là hầu gia cao cao tại thượng, mà nàng chỉ là một tiểu nha hoàn.
Nếu như nàng vẫn dịu dàng hầu hạ bên cạnh hầu gia, sợ là hắn vẫn xem mình là một tiểu nha hoàn. Chỉ khi nàng đi, biệt ly mấy năm cho trong tim nam tử cao ngạo cương quyết kia một sự tiếc nuối thì hắn mới hiểu, thì mới có lời hứa thâm tình như hôm nay.
Nghĩ đến điều này, Hương Vũ không có tiếc nuối nhiều như thế nữa.
Nhưng mà…
Nàng nhớ tới tình trạng của nàng lúc này, nàng nên làm gì đây?
Nương của nàng cực hận Hoắc Quân Thanh, vừa nhắc đến đã nghiến răng nghiến lợi, sao nàng có thể không quan tâm suy nghĩ của nương mà nhất định phải gả cho Hoắc Quân Thanh? Còn nếu nàng gả cho Hoắc Quân Thanh, vậy thì ca ca Triệu Nghênh Phong phải làm sao bây giờ?
Hương Vũ nghĩ về chuyện này lại có hơi phiền muộn. Nàng lo lắng không biết phải nói cho Hoắc Quân Thanh biết thân phận của mình thế nào?
***
Hương Vũ không nghĩ tới chuyện này lại đến nhanh như thế.
Ngay trong buổi chiều hôm đó, Hoắc Quân Thanh dẫn theo Nhã Đạt đi đến trang viện gần đó cưỡi ngựa, ai có thể ngờ vậy mà nương của nàng lại từ trên trời giáng xuống, nói thẳng muốn dẫn nàng rời đi.
Hương Vũ cũng trợn tròn mắt, nàng không rõ nương tới lúc nào, sao lại đột nhiên tìm tới nơi này.
Công chúa Kỳ Nhã lại cười lạnh một tiếng: “Tự ta có cách.”
Nói xong, công chúa Kỳ Nhã không nói gì đã mang Hương Vũ rời đi.
Đương nhiên Hương Vũ không muốn: “Nương, Nhã Đạt còn trong tay hắn, chúng ta phải chờ…”
Nhưng mà công chúa Kỳ Nhã lại nhíu mày nói: “Thế nào, Hương Vũ, bây giờ con theo nam nhân kia không quan tâm người làm nương như ta sai. Con còn ngóng trông hắn trở về, ở cùng hắn?”
Công chúa Kỳ Nhã nhắc đến chuyện này, Hương Vũ suýt nữa muốn khóc, nàng cúi đầu xuống trầm mặc một hồi mới nói: “Nương, không phải hắn không quan tâm con, sau đó hắn vẫn luôn tìm con.”
Công chúa Kỳ Nhã: “Hắn tìm con làm gì, làm thiếp làm nha hoàn à?”
Hương Vũ vội vàng giải thích: “Không phải, hắn muốn tìm con về để cưới con, hắn chưa từng cưới qua ai khác. Hắn còn nghĩ con mất rồi nên làm mộ gió cho con, hắn nghĩ con là thê tử đã mất mà đối đãi.”
Công chúa Kỳ Nhã: “Hừ, con sống tốt lành như thế mà hắn lại lập mộ gió cho con?”
Hương Vũ: “Nhưng mà nương, rốt cuộc hắn vẫn là cha ruột của Nhã Đạt. Nhã Đạt đã ba tuổi rồi, thật ra trong lòng thằng bé luôn ngóng trông có phụ thân! Nương không nhìn thấy phụ tử bọn họ ở chung, nhìn thấy tình cảnh đó, sao con có thể đành lòng để Nhã Đạt rời xa phụ thân?”
Công chúa Kỳ Nhã thở dài: “Nữ nhi khờ của ta, làm nương cũng không phải muốn dùng gậy đánh uyên ương. Tên họ Hoắc đó muốn cưới con cũng được, nhưng mà nhất định hắn phải biểu hiện thành ý ra, không phải hắn nói dăm ba câu dỗ dành con thì ta sẽ gả nữ nhi cho hắn, con nói có đúng hay không?”
Hương Vũ nghe thế thì giật mình, tất nhiên là cảm thấy cũng đúng.
Công chúa Kỳ Nhã: “Mau đi cùng ta, tên họ Hoắc kia bố trí nhân mã ở gần đây, ta phái người qua cũng chỉ kéo dài thời gian thôi. Nếu bây giờ con không đi sẽ không kịp nữa.”
Hương Vũ nghiến răng một cái, không nói gì nữa, đi theo nương của mình.
Nàng cảm thấy nương nói cũng đúng, đương nhiên nương sẽ không hại nàng.
***
Dù thế nào Hoắc Quân Thanh cũng không nghĩ tới, trong trang viện của hắn nhưng người sống sờ sờ lại không thấy.
Quả thật hắn chưa từng phòng tùy, tuy ở gần trang viện có đám nhân mã nhưng mà cũng không nhiều.
Dù sao nơi này cũng ngoài thành Yến Kinh, dưới ban ngày ban mặt, ở trạch viện riêng của An Định quốc công, thái bình thịnh thế, còn không đến mức ban ngày trộm cướp có thể ngang nhiên đi vào biệt trang của hắn.
Nhưng mà như thế lại chẳng thấy Hương Vũ đâu.
Sau khi cha con hai người nhìn nhau một phen, Nhã Đạt lên tiếng nói trước: “Nương con đâu? Có phải người xấu bắt cóc nương con rồi?”
Nhã Đạt nghĩ về việc này, lại bắt đầu hoài nghi Hoắc Quân Thanh: “Cha, có phải cha lén giấu nương của con rồi không!”
Sắc mặt Hoắc Quân Thanh tái xanh, cười lạnh một tiếng, lúc này sai người nhanh chóng điều tra các nơi, cũng nhanh chóng phong bế các quan đạo tiến về thành Yến Kinh. Sau khi bố trí xong những việc này, hắn lại sai người dẫn một người đến.
Người đến mặc trang phục màu trắng, lại là Bạch Giản.
Thì ra ngày đó sau khi Hương Vũ rời đi, Bạch Giản vẫn luôn đi theo, cũng có mấy lần âm thầm ra tay giúp đỡ, lúc đó mới giữ cho Hương Vũ lên đường bình an. Sau đó, Hương Vũ bị người tìm được, nàng mới không tiếp tục đi theo mà canh giữ ở nơi xa, cố tình bày ra nghi trận, thiết lập manh mối tiếp tục lừa dối Hoắc Quân Thanh.
Ở nước Đại Chiêu, Hoắc Quân Thanh có thế lực ngập trời, tìm người vốn chỉ cần ra lệnh. Nhưng vấn đề nằm ở Bạch Giản này đây, nàng vốn là cao thủ được Hoắc Quân Thanh một tay bồi dưỡng được lên, đương nhiên biết được bản lĩnh tìm người của Hoắc Quân Thanh, cũng biết ứng đối thế nào. Vì thế nàng bày các loại nghi trận, lại có thể lừa gạt Hoắc Quân Thanh, đến mức Hương Vũ bị công chúa Kỳ Nhã mang đi.
Hoắc Quân Thanh nhiều lần tìm người không có kết quả, đương nhiên hiểu rõ có cao nhân ở đó bảo vệ Hương Vũ mà cản trở, cuối cùng bắt được Bạch Giản.
Bạch Giản bị Hoắc Quân Thanh bắt được quỳ ở nơi đó thỉnh tội, truy cứu nguyên do, nhưng mà lúc trước Hoắc Quân Thanh giao Bạch Giản cho Hương Vũ. Nếu hắn đã đưa rồi thì Bạch Giản sẽ không nhận hai chủ.
Bạch Giản quỳ ở nơi đó, giọng nói hùng hồn mà nói: “Bạch Giản cảm tạ hầu gia đã đào tạo, nhưng bây giờ chủ nhân của Bạch Giản chỉ có Hương phu nhân, chỉ thuần phục Hương phu nhân.”
Hoắc Quân Thanh cũng không làm khó Bạch Giản, quả thật hắn đã đưa Bạch Giản cho Hương Vũ, Bạch Giản trung thành với Hương Vũ cũng không có sai.
Hắn chỉ muốn đạt được nhiều tin tức từ trong miệng Bạch Giản, sau đó, sau các loại hình phạt, suýt nữa Bạch Giản đã mất nửa cái mạng. Sau khi Bạch Giản cửu tử nhất sinh, Hoắc Quân Thanh chỉ xác nhận một điểm: Hương Vũ rời đi đúng là bởi vì hắn không có suy nghĩ muốn cưới nàng, nàng muốn gả cho hắn.
Khi biết được điều đó, hắn buông tha Bạch Giản, tha cho Bạch Giản một cái mạng.
Hoắc Quân Thanh nhìn Bạch Giản, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.
Bạch Giản cũng không dám nói chuyện, ba năm trước bị trọng hình, tay trái của nàng chỉ còn lại ba ngón, nhưng nàng vẫn quỳ ở đó, sống lưng thẳng tắp.
Sau khi Hoắc Quân Thanh trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Năm đó người mang Hương Vũ đi Bắc Địch lại trở về.”
Sau khi Hoắc Quân Thanh điều tra thì cũng biết chung chung, gần đây người Bắc Địch có xuất hiện gần đây. Về phần liên quan giữa những người kia và sứ đoàn quan hệ Bắc Địch thì đang đợi điều tra.
Bạch Giản nghe lời này, vẻ mặt hơi chấn động nhìn về phía Hoắc Quân Thanh.
Trong mắt Hoắc Quân Thanh lộ vẻ lạnh lẽo.
Xem ra hướng điều tra của hắn cũng không sai, năm đó người mang Hương Vũ đi là người Bắc Địch.
Lần này cũng như thế.
Hắn sai người dẫn Bạch Giản đi, lúc này thay đổi triều phục dẫn theo nhi tử Nhã Đạt đi vào trong cung.
Chương 88: Cơn giận của đế vương
Hoắc Quân Thanh dẫn theo Nhã Đạt đến trong cung, đi qua trung cung gặp hoàng thượng trước. Ai ngờ lúc này hoàng thượng đang tiếp kiến khách lạ, nên không tiện gặp hắn, chuyện này chưa từng có.
Hoắc Quân Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, nên dứt khoát đi qua thiên điện, trong phút chốc tự có cung nhân tới hầu hạ.
Hoắc Quân Thanh cho người chuẩn bị thức ăn nước uống tiểu hài tử thích ăn rồi đưa tới, cho Nhã Đạt ăn trước.
Nhã Đạt lại rất thích những món này trong cung, nhưng mà trong lòng vẫn nhớ nương: “Cha, nương của con đâu, nương ở trong cung sao?”
Hoắc Quân Thanh híp mắt nhìn gốc liễu mọc ra cành non ở ngoài điện, lạnh nhạt nói: “Cũng không ở đây.”
Nhã Đạt buồn bực: “Vậy chúng ta tới đây làm gì? Không phải chúng ta nên tìm nương của con sao?”
Hoắc Quân Thanh thu lại ánh mắt sắc bén, nhìn về phía nhi tử của mình. Hắn thuận tay lau mảnh vụn bánh ngọt trên khóe miệng nhi tử: “Có đôi khi tìm người cũng không cần tự mình đi tìm.”
Hắn đã bố trí nhân mã, ngăn chặn quan đạo ở trong ngoài thành Yến Kinh. Những người kia muốn thuận lợi đưa Hương Vũ đi là khó như lên trời.
Hắn muốn bắt rùa trong hũ, mà chuyện bắt rùa trong hũ này hắn muốn tạo áp lực với hoàng thượng ở nơi này.
Lần này, dù cho phải cướp, phải dùng cường quyền đấu đá thì hắn cũng muốn giữ Hương Vũ lại.
Lúc nghĩ như thế, hắn nhìn qua Nhã Đạt, ánh mắt trở nên dịu dàng. Hắn nhìn tiểu tử Nhã Đạt tham ăn kia, lại cực kỳ giống Hương Vũ trước kia, hắn nhíu mày khẽ hỏi Nhã Đạt: “Chờ đến khi cha tìm được nương của con thì cả nhà chúng ta cùng sống chung có được không? Mỗi ngày cha sẽ cho con được ăn bánh ngọt, còn dạy con cưỡi ngựa bắn tên.”
Tiểu hài tử mà, có cái gì mà không thích chứ. Nhã Đạt nghe xong lời này đương nhiên vui vẻ, cũng không nhớ rõ cha bội tình bạc nghĩa gì đó nữa.
Hoắc Quân Thanh nhìn thấy Nhã Đạt như thế thì lại bật cười.
Mặc dù bây giờ Hương Vũ rơi vào tay người khác, nhưng mà hắn lại nắm chắc trong tay.
Nhưng mà…
Hoắc Quân Thanh ngước mắt nhìn trời, lại hỏi thái giám bên cạnh: “Hoàng thượng đâu?”
Thái giám kia vội vàng gật đầu khom lưng trả lời: “Đang tiếp khách ở ngự thư phòng.”
Hoắc Quân Thanh nghi hoặc, là ai mà trong thời gian dài như thế? Nhưng mà suy nghĩ một chút, hắn đã hiểu, nghĩ đến hoàng thượng thật sự là không đứng đắn, sợ không phải như thế mà đã làm loạn trong ngự thư phòng rồi!
Sau đó, Hoắc Quân Thanh lại hỏi đến thái tử Triệu Nghênh Phong, nhung lại nghe nói dường như đi qua hậu cung. Hoắc Quân Thanh nghe được thì càng cảm thấy nghi hoặc, hắn muốn đợi chút nhìn thấy thì phải hỏi kỹ mới được.
Thật ra sau này Hoắc Quân Thanh nhớ lại, nếu như hắn nhạy cảm một chút có lẽ đã cảm giác được sự khác thường. Nhưng mà xưa nay Triệu Nghênh Phong vô cùng kính trọng hắn, hoàng thượng cũng dựa dẫm vào hắn đến mức hắn chưa từng nghĩ tới hai người này còn có thể trở tay đâm hắn một đao.
Vì thế đợi đến cuối cùng, khi “Khách lạ” của hoàng thượng rời đi, Hoắc Quân Thanh đi qua bái kiến hoàng thượng.
Lúc hắn nhìn thấy hoàng thượng thì vẻ mặt hoàng thượng tỏ ra vẻ mặt hốt hoảng, giống như trải qua chấn động to lớn.
Hoàng thượng vừa nhìn thấy Hoắc Quân Thanh đi đến thì vội nói: “Quân Thanh, có một việc ta muốn nói với khanh. Ta thật sự không nghĩ tới…”
Hoắc Quân Thanh vội nói: “Hoàng thượng, có một việc thần cũng muốn nói với hoàng thượng…”
Vì thế hai người cùng im lặng không nói nữa.
Sau đó Hoắc Quân Thanh lại nói: “Hoàng thượng, chuyện của vi thần khẩn cấp, vô cùng quan trọng.”
So với chuyện của hoàng thượng thì đương nhiên chuyện của hắn quan trọng hơn.
Đương nhiên hoàng thượng cũng vô cùng muốn nói cho nói với Hoắc Quân Thanh biết, nhưng mà nhìn thấy hắn như thế thì vẫn nói: “Vậy khanh nói trước đi.”
Hoắc Quân Thanh: “Vi thần đã tìm được thê tử của vi thần.”
Hoàng thượng nghe thấy lời này đương nhiên vui cho hắn: “Đại hỉ, đại hỉ! Nàng ấy đâu?”
Hoắc Quân Thanh than: “Hoàng thượng, ban đầu vi thần đã tìm được thê tử của vi thần, ai ngờ nàng bị người ta cướp đi, lại ở biệt viện ngoài thành Yến Kinh. Thái bình thịnh thế, mà bên ngoài kinh đô của nước Đại Chiêu lại có người cướp đi thê tử vi thần, thỉnh xin hoàng thượng làm chủ cho vị thần, cho vi thần một cái công đạo!”
Nói xong hắn giả vờ muốn quỳ xuống.
Hoàng thượng vội vàng ngăn cản, sau đó buồn rầu nói: “Đây là người thế nào mà lại to gan như thế, chạy đến biệt viện của khanh cướp người. Thế này còn có vương pháp sao?”
Hoắc Quân Thanh: “Cho nên vi thần tới là thỉnh xin hoàng thượng hạ chỉ vì vi thần, hạ chỉ tứ hôn. Có như thế thì đương nhiên vi thần sẽ mang thánh chỉ đi đoạt thê tử của vi thần.”
Hoàng thượng càng cảm thấy khó hiểu: “Làm gì vẽ vời thêm chuyện như thế, chính khanh đi đoạt không được sao?”
Dựa vào tính cách của Hoắc Quân Thanh, hắn đi cướp thê tử mà cần mình hạ lệnh sao? Hoàng thượng rất khó hiểu vì chuyện này.
Hoắc Quân Thanh: “Đã là thê tử thì đương nhiên danh chính ngôn thuận mới tốt.”
Hoàng thượng nghĩ lại thì cũng hiểu rõ, lập tức muốn nâng bút. Nhưng ai ngờ lại thấy tiểu oa nhi ở bên cạnh, lại là dáng vẻ tuyết đáng yêu, mặt mày như tranh, giống như đồng tử từ trên trời rơi xuống. Hoàng thượng chấn động: “Đây, đây là?”
Hoắc Quân Thanh cúi đầu nhìn nhi tử của mình, giữa lông mày nổi lên vẻ kiêu ngạo của cha. “Hoàng thượng, đây là con ruột của vi thần, thằng bé tên Nhã Đạt. Năm nay Nhã Đạt đã hơn ba tuổi, mặc dù nhỏ nhắn những cũng thông minh nhanh nhẹn.”
Mấy chữ “Xem như thông minh nhanh nhẹn” nghe có vẻ như khiêm tốn, thật ra trong lời nói tràn đầy kiêu ngạo, có ý tự hào khoe khoang nhi tử của ta.
Hoàng thượng kinh ngạc, sau đó nhìn kỹ một phen, gương mặt kia thật sự quen thuộc, cực kỳ giống Hoắc Quân Thanh. Lúc này hoàng thượng cảm khái không thôi: “Mấy ngày trước ta còn nói, khanh đã cao tuổi nhưng thê nhi còn chưa có, thật sự đáng thương. Nhưng ai ngờ chưa được mấy ngày thì khanh đã có nhi tử luôn rồi!”
Lúc này Hoắc Quân Thanh bảo Nhã Đạt bái kiến hoàng thượng, dáng vẻ nho nhỏ của Nhã Đạt nghiêng đầu nhìn hoàng thượng nửa ngày, sau đó mới nói: “Con cảm thấy hoàng thượng thúc thúc trông rất quen, còn quen mắt hơn so với phụ thân, hình như đã thấy qua ở đâu rồi?”
Hoàng thượng nhìn đứa nhỏ này khiến người ta yêu thích, vẻ mặt ngây thơ, nói tới nói lui cũng làm người khác ưa thích. Lúc này đương nhiên hoàng thương vui vẻ, nói một tràng: “Quân Thanh, nhi tử của khanh rất ngoan, cũng rất thông minh, cũng có duyên với trẫm, rất tốt, rất tốt!”
Thật ra y không biết công chúa Kỳ Nhã hận y thấu xương nên đã vẽ tranh dung mạo y, thỉnh thoảng lúc bắn tên sẽ dùng tranh làm bia ngắm. Nhã Đạt thấy qua mấy lần, đương nhiên cảm thấy quen mắt, nhưng mà kỹ thuật của họa công kia không tốt, vẽ cũng không giống, nên Nhã Đạt cũng không nhận ra đây là người mà mỗi ngày mẫu nương kéo cung bắn tên.
Tức khắc hoàng thượng đứng dậy, lại ngồi xổm xuống tự mình nói chuyện với Nhã Đạt, đúng là càng nhìn càng thích, thở dài nói: “Đứa bé này mày kiếm mắt hổ, tiền đồ tương lai không thể đếm được, rất tốt, rất tốt!”
Hoắc Quân Thanh nghe, đương nhiên trong lòng có sự tự hào của người làm cha. Hắn nghĩ đến Hương Vũ, nàng đã vì hắn mà sinh Nhã Đạt, nuôi dưỡng đến nay, dạy dỗ tốt như thế, hắn lại càng nghĩ đến sau này hai người sẽ sống tốt với nhau, nói không chừng còn sinh mấy đứa nữa. Đến lúc đó…
Hắn nhìn qua hoàng thượng có vẻ hâm mộ thấy mà thèm, cuối cùng hắn cũng biết chuyện có con này không tính muộn, quan trọng có là được.
Hắn như mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt lại không hề có chút cảm xúc: “Làm gì có, làm gì có, hoàng thượng quá khen rồi, chỉ là đứa nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.”
Vì thế hắn thuận thế nói: “Hoàng thượng, thỉnh xin hạ chỉ tứ hôn.”
Nhã Đạt nghe thế thì buồn bực: “Phụ thân, phụ thân chưa thành thân với nương sao, sao lại muốn hoàng thượng tứ hôn?”
Hoắc Quân Thanh: “Đã thành thân rồi, nhưng mà nếu hoàng thượng có thể tứ hôn thì sẽ như dệt hoa trên gấm.”
Nhã Đạt không hiểu, nhưng cũng không hỏi nữa: “Vâng… Như thế ạ.”
Đương nhiên hoàng thượng đồng ý, lập tức sờ lên đầu Nhã Đạt: “Tiểu Nhã Đặt, vậy trẫm sẽ tứ hôn cho cha nương con.”
Nhã Đạt vội vàng gật đầu: “Tạ ơn hoàng thượng thúc thúc!”
Hoàng thượng thúc thúc… Giọng nói này thanh thúy êm tai, hoàng thượng nghe chẳng biết tại sao lại càng thích.
Thật ra y cũng có mấy hoàng tử hoàng nữ, ai mà không tuấn tú xinh đẹp, nhưng đối với những hoàng tử hoàng nữ kia, y cũng không có cảm giác thân cận mãnh liệt như thế, cũng thật kỳ quái.
Hoàng thượng hơi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hoắc Quân Thanh, thầm nghĩ hắn sinh con trai mà có thể khiến người ta trông mà thèm như thế.
Vì thế cũng nhấc bút son viết thành chỉ tứ hôn cho Hoắc Quân Thanh, viết được một lúc bỗng nhiên nhớ đến: “Mẫu thân của thằng bé tên gì?”
Hoắc Quân Thanh nói: “Họ Hoắc, tên Hương Vũ.”
Hương Vũ là cô nhi, cũng không có họ tên, Hoắc Quân Thanh nghĩ rằng nàng nên theo họ mình.
Hoàng thượng cũng không nghĩ nhiều, lúc này vung bút lại hỏi Hương trong chữ Hương nào, Vũ là Vũ nào rồi viết xuống, muốn đưa cho Hoắc Quân Thanh.
Lúc đưa qua, đột nhiên cảm thấy không đúng: “Ơ, cái tên này…”
Sao lại quen mắt như thế, vậy mà lại trùng tên với nữ nhi ruột của y?
Trong lòng hoàng thượng sinh nghi, vốn muốn đưa thánh chỉ ra lại lập tức thu hồi lại.
Hoắc Quân Thanh đưa tay ra nhận, nhưng chưa nhận được cũng khó hiểu: “Hoàng thượng?”
Trong lòng hoàng thượng đầy hoài nghi nhìn qua Hoắc Quân Thanh: “Thê tử này của khanh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lúc này trong lòng Hoắc Quân Thanh cũng sinh nghi, nghĩ đến hoàng thượng có bản tính lăng nhăng trời sinh, sẽ không vì một cái tên mà bắt đầu có ý niệm với Hương Vũ của hắn chứ?
Lúc này trong đầu hắn xoay chuyển, nhàn nhạt nói: “Bây giờ khoảng hai bốn hai lăm tuổi.”
Hoàng thượng nghe tuổi tác thì cũng không đúng lắm, lại nói: “Cũng xem là xinh đẹp, nhưng mà da thịt như tuyết cũng không phải, chỉ là nhìn xem thì khiến người ta thương yêu thôi.”
Hoàng thượng nhíu mày suy nghĩ, cũng không giống lắm nên giao thánh chỉ này cho Hoắc Quân Thanh.
Xem như Hoắc Quân Thanh cũng đã nhìn thấu tâm tư của hoàng đế, hắn cầm thánh chỉ dẫn nhi tử muốn cáo lui. Hắn lại cầm thánh chỉ này muốn đánh tới dịch quán, quang minh chính đại cướp người.
Người ở trong dịch quán bị bao vây chặn đánh, những người Bắc Địch kia đừng hòng rời khỏi địa phận Đại Chiêu!
Hoắc Quân Thanh vừa đi ra, ai ngờ vừa nhấc mắt đã thấy một chiếc phượng liễn ở ngoài ngự thư phòng. Sau đó có hai nữ tử đi xuống, Hoắc Quân Thanh cũng không nhìn kỹ, dẫn theo Nhã Đạt đi ra ngoài, nhưng Nhã Đạt lại reo lên: “Mẫu nương, nương!”
Hoắc Quân Thanh nghi hoặc, giương mắt nhìn sang thì lại thấy hai nữ tử.
Trong đó có một nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ tư thế hiên ngang rất có khí khái của nữ anh hùng, một người khác thật sự là Hương Vũ của hắn.
Hoắc Quân Thanh nhớ tới bản tính của cẩu hoàng đế kia, sắc mặt thay đổi: “Hương Vũ, sao nàng lại ở đây?”
Hương Vũ nhìn thấy Hoắc Quân Thanh cũng kinh ngạc: “Ngài, sao ngài lại tới đây?”
Về phần Nhã Đạt thì nhanh chóng nhào vào ngực nương của mình.
Công chúa Kỳ Nhã ở bên cạnh nhìn Hoắc Quân Thanh, cười lạnh một tiếng: “Vì sao Hương Vũ không thể ở đây?”
Lúc này Hoắc Quân Thanh đi lên, muốn cướp Hương Vũ lại: “Hương Vũ, nơi này không thể ở lâu, cùng ta rời đi đi.”
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, động tác nhanh nhẹn.
Kỳ Nhã thấy vậy thì đi lên ngăn lại: “Đi theo ngươi? Ngươi là cái thá gì mà đi theo ngươi!”
Bình luận facebook