Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Sẫm Bí Uy đảo mắt nhìn nhà gỗ đơn giản cũ kỹ rồi đặt hai tiểu gia hỏa xuống, hỏi: “Cha nương của các ngươi đâu?”
Cả hai không thèm để ý hắn chỉ chỉ trèo lên ghế ăn rổ khoai lang trên bàn. Đúng lúc này nhà bên cạnh lại đang nấu đồ ăn nha. Hai người vừa ăn vừa cười khúc khích bàn chuyện gì đó mà xem hắn như không khí vậy.
Hắn bất đắc dĩ ngồi bên ghế cùng hai tiểu gia hỏa nghe bọn họ kể chuyện trên trời dưới đất. Sài Kinh Duy thấy hai tiểu gia hỏa này rất thú vị nên cũng không rời đi mà đứng đó nghe bọn họ trò chuyện.
Ầm trà cùng ly trên bàn cũng cũ đến mẻ hết rồi, chiếc ghế cùng bàn sụt sịt như chân thấp chân cao vậy. Chiếc giường cùng chăn nệm cũng là chấp vá mà thành, bên trong sợ là toàn rơm rạ a. Lúc này Sẫm Bí Uy đang nghĩ nếu hắn đề nghị mang một trong hai gia hỏa này hồi kinh thì cha nương của họ sẽ đồng ý không?
Lúc này Nhâm Hồng Hiên vội vã chạy vào quỳ một chân xuống bẩm báo: “Mạt tướng gặp qua tướng quân.” Trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương nhưng lộ ra hỉ ý.
Sẫm Bí Úy nhìn hắn nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì? Đứng lên mới nói đi.” Sạo lại gấp gáp như vậy? Trong thôn này có gì không đúng sao?
“Lúc nãy mạt tướng vừa gặp phu nhân, nhưng phu nhân lại từ chối nhận thức mạt tướng.” Nhâm Hồng Hiên lập tức nói ra vấn đề chính.
Lúc nãy vừa lúc hắn bước ra ngoài suối định mang bạc nhờ đám nữ nhân giúp vì tướng quân làm một bữa cơm. Vì hiện đám trù tử trong quân doanh đột nhiên nhiễm bệnh không thể làm cơm, dạo này tướng quân lại dùng không được cơm do đám binh sĩ khác làm. Không ngờ thấy được phu nhân. Lúc đầu hắn còn nghĩ bản thân nhận nhầm người, nhưng thấy được phu nhân né tránh hắn, hắn liền xác định được.
Quả nhiên tin tức này để Sẫm Bí Uy kích động, hắn lập tức đứng dậy thả nhanh cước bộ bước đến trước mặt Nhâm Hồng Hiền nắm lấy bắp tay hắn khẩn trương hỏi: “Phu nhân đâu? Nàng đi nơi nào?”
“Phu nhân vừa thấy mạt tướng liền bỏ đi nên...” Hắn lúng túng bỏ lửng một câu rồi lại dứt khoát mở câu thứ hai: “Nhưng mạt tướng chắc chắn phu nhân là người trong thôn này.”
Sẫm Bí Uy nhìn hai tiểu gia hỏa đang ngồi ăn ngon lành hắn liên tục hít thở điều chỉnh hô hấp của mình. Thê tử hắn tìm bao lâu nay cư nhiên đang ở đây, chỉ là, chuyện năm đó...Nghĩ đến đây ánh mắt của hắn có chút đau xót.
Sài Kinh Duy liền bước đến nói: “Tướng quân, nếu đã xác định phu nhân ở đây liền có thể mang nàng cùng trở về kinh thành rồi. Việc năm đó chỉ là hiểu lầm thôi, mạt tướng tin tưởng phu nhân sẽ không để trong lòng.”
Phí Hảo Nguyệt cùng Phí Hảo Lân bên này nghe được đáng người có chuyện gấp liền cầu mong bọn hắn mau mau đi đi. Đột nhiên ở lại hết trong nhà các nàng làm gì không biết nữa.
Lúc này Phí Khả Doanh trở về, nàng còn chưa bước vào trong đã hô to: “Nguyệt nhi, Lân nhi.”
Nghe ra được giọng nàng ta khẩn trương cả hai lập tức quay ra phía ngoài rồi trượt xuống ghế chạy ra ngoài. Bọn họ cũng có chút ngạc nhiên, bình thường nương sẽ không về vào lúc này đâu.
Trong sân cát trước nhà gỗ Phí Khả Doanh cả người đầy mồ hôi, thần sắc trên mặt mang theo hoảng sợ cùng lo lắng quỳ xuống ôm chầm lấy hai tiểu gia hỏa, như thể rất sợ chúng biến mất.
Hai tiểu gia hỏa đột nhiên bị ôm liền đồng thanh hô to vừa hoảng sợ vừa ủy khuất: “Không được ôm người ta.” Lý nào vừa về đã bị ôm thế nào? Đây đến cũng xảy ra chuyện gì?
Thấy tay của Phí Hảo Nguyệt bị băng bó Phí Khả Doanh liền cầm lên lo lắng hỏi: “Nguyệt nhi vì sao bị thương?”
“Là bắt heo té nha.” Phí Hảo Nguyệt có chút không vui cao giọng nói, thân nhỏ lúc lắc vùng vẫy trong vô vọng.
Lúc này ba nam nhân bên trong phòng nghe được âm thanh quen thuộc sửng sờ nhìn nhau chừng ba giây lập tức chạy ra ngoài. Hy vọng là không sai!
Khuôn mặt quen thuộc ánh vào mi mắt, Nhâm Hồng Hiên cùng Sài Kinh Duy lập tức quỳ một chân xuống: “Mạt tướng gặp qua phu nhân.”
Sẫm Bí Uy chinh lăng bước đến nâng Phí Khả Doanh lên, biểu tình vừa vui mừng vừa không tin hỏi: “A Doanh, là nàng thật sao?”
Phí Khả Doanh sợ đến sấp ngất, sao lại trùng hợp như thế này? Nàng mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt hơn nửa buổi mới lấy lại được tinh thần nói: “Vị này không biết nên xưng hô thế nào, ngươi trước buông ta ra. Chúng ta không nhận thức tránh người tị hiềm.”
Sẫm Bí Uy nhìn nàng một thân y phục chấp vá, dáng người tiều tụy gầy gò liền một phen đau lòng. Hắn không để ý đến xung quanh liền ôm lấy nàng.
Phí Hảo Lân nhìn thấy lập tức nắm lấy vạt áo của hắn dùng sức kéo ra: “Ngươi mau buông nương ta ra.” Tuyệt không để người khi dễ nương.
Phí Hảo Nguyệt ở bên này khoác tay trước ngực nhíu mày suy nghĩ. Nói vậy phu nhân nãy giờ bọn họ nói chính là Phí Khả Doanh đi. Vậy trượng phu của Phi Khả Doanh nói cách khác thân cha của nàng cùng tiểu đệ đệ chính là vị soái ca này? Nói ra nàng đột nhiên có một soái cha từ trên trời rơi xuống sao?
Lúc này Sẫm Bí Uy rời khỏi người của Phí Khả Doanh nheo mắt nhìn hai tiểu gia hỏa phía dưới. Hắn không nhanh không chậm hỏi: “Đây chính là hài tử của ta?”
Nàng mất tích gần năm năm, hai hài tử này cũng chừng ba tuổi thôi, lại là long phụng song bào nữa. Nên hắn mang suy nghĩ trong lòng mình hỏi ra.
“Tướng quân nói đi đâu rồi, làm sao có thể chứ.” Phí Khả Doanh thoát khỏi vòng ôm kéo hai tiểu gia hỏa cách Sẫm Bí Uy một đoạn. Như là rất sợ có người tách mẫu tử bọn họ ra vậy.
“Nàng làm sao biết được thân phận của ta?” Sẫm Bí Uy nhíu mày nhìn thê tử của mình hỏi. Hiện hắn không có vận quan phục cũng không mặc giáp nha. Nàng hoảng loạn nên giấu đầu lòi đuôi rồi.
Phí Khả Doanh cúi đầu tránh ánh mắt của hắn. Tay nàng chăm chú ôm chặt hài tử của mình không hề đáp lời. Đôi môi mỏng mím thật chặt vào nhau, ánh mắt hiện lên chút thương tâm.
Lúc này Phí Hảo Lân nghe được có chút sửng sốt, hắn tuy không hiểu hết nhưng cũng hiểu được câu kia a. Hắn vội quay sang Phí Khả Doanh, kích động nắm lấy tay nàng, mang nghi vấn trong lòng ra hỏi:
“Nương không phải nói cha là thương nhân sao? Chẳng phải người nói cha mất rồi sao? Nương còn nói nương muốn nhi tử cũng là thương nhân như cha không cho làm quan cơ mà. Vì sao người này lại nói như vậy?”
Phí Khả Doanh rơi nước mắt không trả lời được. Nàng đích thực biết hài tử cũng muốn có cha nhưng nàng không thể tìm cha cho chúng đành lừa chúng rằng, cha của chúng là thương nhân nhưng lâm bệnh nặng đã qua đời rồi. Khi biết được Phí Hảo Lân thấy người trong làng đi thi khoa cử cũng muốn học người khác thi khoa cử làm quan nàng lại ngăn cản.
Bởi nàng sợ ngày hôm nay a. Nhỡ như hắn đậu khoa cử, mặc kệ chức tước gì cũng sẽ chạm mặt nhau a.
Phí Hảo Nguyệt bên này lại cực kỳ an tĩnh nhìn Phí Khả Doanh không nói một lời. Lúc nãy bọn họ có nói là do hiểu lầm nên nàng ta mới rời khỏi Sẫm Bí Uy. Nhưng nhìn thái độ hiện giờ...Có lẽ phải để hai người trò chuyện xong mới phán quyết được rồi. Nàng vẫn là không nên xen vào thôi.
Sẫm Bí Uy tiến một bước Phí Khả Doanh lại kéo hai tiểu gia hỏa lùi một bước. Lúc này Sài Kinh Duy bước đến nói: “Phu nhân người nên cùng tướng quân giải quyết hiểu lầm năm đó, tránh ảnh hưởng đến sau này còn liên lụy cả tiểu thư cùng tiểu thiếu gia.”
“Phu nhân đưa tiểu thiếu gia cùng tiểu thư cho mạt tướng chiếu cố trước.” Nhâm Hồng Hiên cũng bước đến nói.
“A Doanh chúng ta nói chuyện một chút.” Sẫm Bí Uy lúc nãy là quá kích động nên quên mất hai tiểu gia hỏa vẫn còn ở đây. Để tạo thành cục diện như hiện tại, tiểu nam hài căm hận nhìn hắn, tiểu nữ hài lại lạnh nhạt nhìn hắn.
Phí Khả Doanh mím chặt môi nhìn hai hài tử nói: “Các ngươi theo hai thúc thúc này ra ngoài chơi đi, không được đi quá xa.” Nàng biết chuyện này cũng nên nói rõ ràng rồi.
Phí Hảo Nguyệt vốn là ương bướng nhất lần này lại rất ngoan ngoan bước qua bên hai vị phó tướng còn Phí Hảo Lân lại lắc đầu phản đối: “Không được.” Hắn trừng mắt Sẫm Bí Uy nói: “Nhỡ ta đi nương bị người ta khi dễ thì phải làm sao?”
“Sẽ không.” Phí Khả Doanh lau nước mắt trấn an Phí Hảo Lân: “Lân nhi cùng Nguyệt nhi ra ngoài chơi trước được không. Nếu ở đây kéo dài thời gian nương sẽ không thể xử lý xong chuyện này.”
Nàng lại nhìn về phía hai phó tướng khom người: “Làm phiền hai vị rồi.”
Hai vị phó tướng cũng cung kính khách sáo lại rồi hành lễ cáo lui.
Phí Hảo Lân nhìn qua Sẫm Bí Uy rồi mới nhẹ nhàng gật đầu nắm tay Phí Hảo Nguyệt cùng hai phó tướng rời đi.
Nhâm Hồng Hiên cùng Sài Kinh Duy vì vui mừng thay Sẫm Bí Uy đã không để ý đến bản thân đang cận kề với lửa nóng a. Hai tiểu gia hỏa đang không thích Sẫm Bí Uy đương nhiên sẽ mang bọn hắn ra chơi đùa một phen rồi.
Cả hai không thèm để ý hắn chỉ chỉ trèo lên ghế ăn rổ khoai lang trên bàn. Đúng lúc này nhà bên cạnh lại đang nấu đồ ăn nha. Hai người vừa ăn vừa cười khúc khích bàn chuyện gì đó mà xem hắn như không khí vậy.
Hắn bất đắc dĩ ngồi bên ghế cùng hai tiểu gia hỏa nghe bọn họ kể chuyện trên trời dưới đất. Sài Kinh Duy thấy hai tiểu gia hỏa này rất thú vị nên cũng không rời đi mà đứng đó nghe bọn họ trò chuyện.
Ầm trà cùng ly trên bàn cũng cũ đến mẻ hết rồi, chiếc ghế cùng bàn sụt sịt như chân thấp chân cao vậy. Chiếc giường cùng chăn nệm cũng là chấp vá mà thành, bên trong sợ là toàn rơm rạ a. Lúc này Sẫm Bí Uy đang nghĩ nếu hắn đề nghị mang một trong hai gia hỏa này hồi kinh thì cha nương của họ sẽ đồng ý không?
Lúc này Nhâm Hồng Hiên vội vã chạy vào quỳ một chân xuống bẩm báo: “Mạt tướng gặp qua tướng quân.” Trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương nhưng lộ ra hỉ ý.
Sẫm Bí Úy nhìn hắn nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì? Đứng lên mới nói đi.” Sạo lại gấp gáp như vậy? Trong thôn này có gì không đúng sao?
“Lúc nãy mạt tướng vừa gặp phu nhân, nhưng phu nhân lại từ chối nhận thức mạt tướng.” Nhâm Hồng Hiên lập tức nói ra vấn đề chính.
Lúc nãy vừa lúc hắn bước ra ngoài suối định mang bạc nhờ đám nữ nhân giúp vì tướng quân làm một bữa cơm. Vì hiện đám trù tử trong quân doanh đột nhiên nhiễm bệnh không thể làm cơm, dạo này tướng quân lại dùng không được cơm do đám binh sĩ khác làm. Không ngờ thấy được phu nhân. Lúc đầu hắn còn nghĩ bản thân nhận nhầm người, nhưng thấy được phu nhân né tránh hắn, hắn liền xác định được.
Quả nhiên tin tức này để Sẫm Bí Uy kích động, hắn lập tức đứng dậy thả nhanh cước bộ bước đến trước mặt Nhâm Hồng Hiền nắm lấy bắp tay hắn khẩn trương hỏi: “Phu nhân đâu? Nàng đi nơi nào?”
“Phu nhân vừa thấy mạt tướng liền bỏ đi nên...” Hắn lúng túng bỏ lửng một câu rồi lại dứt khoát mở câu thứ hai: “Nhưng mạt tướng chắc chắn phu nhân là người trong thôn này.”
Sẫm Bí Uy nhìn hai tiểu gia hỏa đang ngồi ăn ngon lành hắn liên tục hít thở điều chỉnh hô hấp của mình. Thê tử hắn tìm bao lâu nay cư nhiên đang ở đây, chỉ là, chuyện năm đó...Nghĩ đến đây ánh mắt của hắn có chút đau xót.
Sài Kinh Duy liền bước đến nói: “Tướng quân, nếu đã xác định phu nhân ở đây liền có thể mang nàng cùng trở về kinh thành rồi. Việc năm đó chỉ là hiểu lầm thôi, mạt tướng tin tưởng phu nhân sẽ không để trong lòng.”
Phí Hảo Nguyệt cùng Phí Hảo Lân bên này nghe được đáng người có chuyện gấp liền cầu mong bọn hắn mau mau đi đi. Đột nhiên ở lại hết trong nhà các nàng làm gì không biết nữa.
Lúc này Phí Khả Doanh trở về, nàng còn chưa bước vào trong đã hô to: “Nguyệt nhi, Lân nhi.”
Nghe ra được giọng nàng ta khẩn trương cả hai lập tức quay ra phía ngoài rồi trượt xuống ghế chạy ra ngoài. Bọn họ cũng có chút ngạc nhiên, bình thường nương sẽ không về vào lúc này đâu.
Trong sân cát trước nhà gỗ Phí Khả Doanh cả người đầy mồ hôi, thần sắc trên mặt mang theo hoảng sợ cùng lo lắng quỳ xuống ôm chầm lấy hai tiểu gia hỏa, như thể rất sợ chúng biến mất.
Hai tiểu gia hỏa đột nhiên bị ôm liền đồng thanh hô to vừa hoảng sợ vừa ủy khuất: “Không được ôm người ta.” Lý nào vừa về đã bị ôm thế nào? Đây đến cũng xảy ra chuyện gì?
Thấy tay của Phí Hảo Nguyệt bị băng bó Phí Khả Doanh liền cầm lên lo lắng hỏi: “Nguyệt nhi vì sao bị thương?”
“Là bắt heo té nha.” Phí Hảo Nguyệt có chút không vui cao giọng nói, thân nhỏ lúc lắc vùng vẫy trong vô vọng.
Lúc này ba nam nhân bên trong phòng nghe được âm thanh quen thuộc sửng sờ nhìn nhau chừng ba giây lập tức chạy ra ngoài. Hy vọng là không sai!
Khuôn mặt quen thuộc ánh vào mi mắt, Nhâm Hồng Hiên cùng Sài Kinh Duy lập tức quỳ một chân xuống: “Mạt tướng gặp qua phu nhân.”
Sẫm Bí Uy chinh lăng bước đến nâng Phí Khả Doanh lên, biểu tình vừa vui mừng vừa không tin hỏi: “A Doanh, là nàng thật sao?”
Phí Khả Doanh sợ đến sấp ngất, sao lại trùng hợp như thế này? Nàng mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt hơn nửa buổi mới lấy lại được tinh thần nói: “Vị này không biết nên xưng hô thế nào, ngươi trước buông ta ra. Chúng ta không nhận thức tránh người tị hiềm.”
Sẫm Bí Uy nhìn nàng một thân y phục chấp vá, dáng người tiều tụy gầy gò liền một phen đau lòng. Hắn không để ý đến xung quanh liền ôm lấy nàng.
Phí Hảo Lân nhìn thấy lập tức nắm lấy vạt áo của hắn dùng sức kéo ra: “Ngươi mau buông nương ta ra.” Tuyệt không để người khi dễ nương.
Phí Hảo Nguyệt ở bên này khoác tay trước ngực nhíu mày suy nghĩ. Nói vậy phu nhân nãy giờ bọn họ nói chính là Phí Khả Doanh đi. Vậy trượng phu của Phi Khả Doanh nói cách khác thân cha của nàng cùng tiểu đệ đệ chính là vị soái ca này? Nói ra nàng đột nhiên có một soái cha từ trên trời rơi xuống sao?
Lúc này Sẫm Bí Uy rời khỏi người của Phí Khả Doanh nheo mắt nhìn hai tiểu gia hỏa phía dưới. Hắn không nhanh không chậm hỏi: “Đây chính là hài tử của ta?”
Nàng mất tích gần năm năm, hai hài tử này cũng chừng ba tuổi thôi, lại là long phụng song bào nữa. Nên hắn mang suy nghĩ trong lòng mình hỏi ra.
“Tướng quân nói đi đâu rồi, làm sao có thể chứ.” Phí Khả Doanh thoát khỏi vòng ôm kéo hai tiểu gia hỏa cách Sẫm Bí Uy một đoạn. Như là rất sợ có người tách mẫu tử bọn họ ra vậy.
“Nàng làm sao biết được thân phận của ta?” Sẫm Bí Uy nhíu mày nhìn thê tử của mình hỏi. Hiện hắn không có vận quan phục cũng không mặc giáp nha. Nàng hoảng loạn nên giấu đầu lòi đuôi rồi.
Phí Khả Doanh cúi đầu tránh ánh mắt của hắn. Tay nàng chăm chú ôm chặt hài tử của mình không hề đáp lời. Đôi môi mỏng mím thật chặt vào nhau, ánh mắt hiện lên chút thương tâm.
Lúc này Phí Hảo Lân nghe được có chút sửng sốt, hắn tuy không hiểu hết nhưng cũng hiểu được câu kia a. Hắn vội quay sang Phí Khả Doanh, kích động nắm lấy tay nàng, mang nghi vấn trong lòng ra hỏi:
“Nương không phải nói cha là thương nhân sao? Chẳng phải người nói cha mất rồi sao? Nương còn nói nương muốn nhi tử cũng là thương nhân như cha không cho làm quan cơ mà. Vì sao người này lại nói như vậy?”
Phí Khả Doanh rơi nước mắt không trả lời được. Nàng đích thực biết hài tử cũng muốn có cha nhưng nàng không thể tìm cha cho chúng đành lừa chúng rằng, cha của chúng là thương nhân nhưng lâm bệnh nặng đã qua đời rồi. Khi biết được Phí Hảo Lân thấy người trong làng đi thi khoa cử cũng muốn học người khác thi khoa cử làm quan nàng lại ngăn cản.
Bởi nàng sợ ngày hôm nay a. Nhỡ như hắn đậu khoa cử, mặc kệ chức tước gì cũng sẽ chạm mặt nhau a.
Phí Hảo Nguyệt bên này lại cực kỳ an tĩnh nhìn Phí Khả Doanh không nói một lời. Lúc nãy bọn họ có nói là do hiểu lầm nên nàng ta mới rời khỏi Sẫm Bí Uy. Nhưng nhìn thái độ hiện giờ...Có lẽ phải để hai người trò chuyện xong mới phán quyết được rồi. Nàng vẫn là không nên xen vào thôi.
Sẫm Bí Uy tiến một bước Phí Khả Doanh lại kéo hai tiểu gia hỏa lùi một bước. Lúc này Sài Kinh Duy bước đến nói: “Phu nhân người nên cùng tướng quân giải quyết hiểu lầm năm đó, tránh ảnh hưởng đến sau này còn liên lụy cả tiểu thư cùng tiểu thiếu gia.”
“Phu nhân đưa tiểu thiếu gia cùng tiểu thư cho mạt tướng chiếu cố trước.” Nhâm Hồng Hiên cũng bước đến nói.
“A Doanh chúng ta nói chuyện một chút.” Sẫm Bí Uy lúc nãy là quá kích động nên quên mất hai tiểu gia hỏa vẫn còn ở đây. Để tạo thành cục diện như hiện tại, tiểu nam hài căm hận nhìn hắn, tiểu nữ hài lại lạnh nhạt nhìn hắn.
Phí Khả Doanh mím chặt môi nhìn hai hài tử nói: “Các ngươi theo hai thúc thúc này ra ngoài chơi đi, không được đi quá xa.” Nàng biết chuyện này cũng nên nói rõ ràng rồi.
Phí Hảo Nguyệt vốn là ương bướng nhất lần này lại rất ngoan ngoan bước qua bên hai vị phó tướng còn Phí Hảo Lân lại lắc đầu phản đối: “Không được.” Hắn trừng mắt Sẫm Bí Uy nói: “Nhỡ ta đi nương bị người ta khi dễ thì phải làm sao?”
“Sẽ không.” Phí Khả Doanh lau nước mắt trấn an Phí Hảo Lân: “Lân nhi cùng Nguyệt nhi ra ngoài chơi trước được không. Nếu ở đây kéo dài thời gian nương sẽ không thể xử lý xong chuyện này.”
Nàng lại nhìn về phía hai phó tướng khom người: “Làm phiền hai vị rồi.”
Hai vị phó tướng cũng cung kính khách sáo lại rồi hành lễ cáo lui.
Phí Hảo Lân nhìn qua Sẫm Bí Uy rồi mới nhẹ nhàng gật đầu nắm tay Phí Hảo Nguyệt cùng hai phó tướng rời đi.
Nhâm Hồng Hiên cùng Sài Kinh Duy vì vui mừng thay Sẫm Bí Uy đã không để ý đến bản thân đang cận kề với lửa nóng a. Hai tiểu gia hỏa đang không thích Sẫm Bí Uy đương nhiên sẽ mang bọn hắn ra chơi đùa một phen rồi.
Bình luận facebook