Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Bên kia hai tiểu gia hỏa được hai vị phó tướng mang ra ngoài chơi. Bọn họ đến trước một cây đại thụ đầy bóng mát ngồi bên dưới. Hai tiểu gia hỏa ngồi dưới những rễ cây to lồi lõm bất định trên mặt đất, hai người còn lại thì đứng nhìn bọn họ.
Phí Hảo Lân đang buồn bực lo lắng Phí Khả Doanh có bị khi dễ hay không nên một chút cũng không cười mà trầm mặc y hệt Sẫm Bí Uy. Hai khuỷu tay đặt rên đầu gối, bàn tay nhỏ ôm láy hai gò má phúng phính khiến người cưng chìu.
Phí Hảo Nguyệt lại khác, nàng không có tâm trạng nên một chút cũng không có muốn chơi đùa gì cả. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi tựa lưng vào thân cây nhìn mây trắng bay trên bầu trời cao thôi.
Sài Kinh Duy cùng Nhâm Hồng Hiên lần đầu nhìn thấy hai tiểu hài tử ba tuổi mà ngồi an tĩnh như vậy. Bọn họ nhìn nhau lại bắt đầu muốn giúp Sẫm Bí Uy dụ dỗ hai tiểu gia hỏa này năn nỉ Phí Khả Doanh hồi kinh.
Nghĩ vậy bọn hắn liền ngồi xổm xuống trước mặt hai tiểu gia hỏa thay phiên nhau nói.
“Hai người sắp nhận lại cha rồi vì sao không vui?”
“Ngươi biết chắc người kia là cha ta sao? Ta nói cho người biết cha ta là thương nhân.” Phí Hảo Lân vẫn cố chấp hét to. Trừ phi Phí Khả Doanh đích thân nói với hắn nếu không hắn sẽ không tin đâu.
“Đúng đó, đừng có thấy chúng ta đáng yêu rồi nhận bừa như vậy.” Phí Hảo Nguyệt bĩu môi đầy cao ngạo phun ra một câu.
“Rõ ràng là như vậy rồi còn gì, làm sao có thể không phải được.” Hai vị phó tướng nhìn nhau liên tục nuốt nước bọt.
“Ngươi có chứng cứ không?” Phí Hảo Nguyệt nhàn nhạt phun thêm một câu.
“Nương nói cha đã mất rồi.” Phí Hảo Lân cũng chu môi phản bác.
“Chứng cứ thì không có, nhưng nhân chứng thì có nha.”
“Nhân chứng có thể có thay đổi khẩu cung, chúng ta mới không tin.” Phí Hảo Nguyệt vẫn giữ chất giọng thờ ơ nói.
Hai vị phó tướng nhìn nhau sững sờ, ca này khó nuốt nha. Tay bọn họ liên tục đưa lên trán vừa thấm mồ hôi, vừa lau mấy vạch đen đang liên trục rơi xuống. Tiểu gia hỏa ba tuổi thôi mà sao lại khó khăn thế làm gì? Thế nhưng bọn họ không nản lòng, vẫn kiên trì xuống tới.
“Ở kinh thành rất đẹp, có nhiều thức ăn ngon.”
“Trong phủ cũng có rất nhiều người nha, bọn họ có thể chơi cùng các người.”
“Lại nói mỗi ngày được vận y phục đẹp được học chữ nữa.”
“Không có phụ thân sẽ bị người khi dễ.”
“Mỗi tối chăn êm nệm ấm ngủ rất ngon.”
“Ở kinh thành Sẫm gia là oai phong nhất, cả hoàng thượng cũng phải nể những ba phần.”
“Còn có...”
“...”
Hai tiểu gia hỏa lúc này nhìn bọn họ với ánh mắt như nhìn Cù lão gia vậy. Chính là ghê tởm một dạng. Chỉ biết lấy nhưng thứ đó ra dụ dỗ bọn họ thôi.
Phí Hảo Lân kéo kéo tay áo của Phí Hảo Nguyệt ánh mắt như muốn nói.
‘Hai tên này thật lắm điều.’
‘Vậy liền chơi một chút đi.’
‘Được.’
Phí Hảo Nguyệt bĩu môi ngây thơ nhìn hai vị phó tướng nói: “Thúc thúc người ta muốn cưỡi ngựa.”
“Hảo, ta lập tức cho người mang ngựa đến.” Nhâm Hồng Hiên sáng khoái đáp ứng. Hiện không phải là lúc làm trái lệnh của hai tiểu gia hỏa này.
“Người ta là muốn thúc thúc làm ngựa cơ.” Phí Hảo Lân rất nhanh hiểu được tâm tư của tiểu tỷ tỷ nhà mình. Chẳng phải lúc trước cũng bắt Cù lão gia bò xuống làm ngừa để bọn họ chỉnh hết nửa ngày sao.
Hai tên phó tướng không hẹn đồng loạt ngồi xuống để hai tiểu gia hỏa leo lên vai của mình. Phí Hảo Nguyệt lại bĩu môi nói: “Ngựa là có tận bốn chân nha.” Ý nàng chính là bọn có hai chân giả không giống.
Hái phó tướng nhìn nhau mếu máo khom lưng bò trên đất để hai tiểu gia hỏa leo lên. Hai phó tướng biết được vẫn là ngậm đắng nuốt cay, bọn họ trên chiến trường uy vũ biết bao nhiều giờ đây lại bị hành hạ thế này.
Lúc này đám binh sĩ đi ngang nhìn thấy hiếu kỳ đứng lại xem bị họ trừng mắt chạy mất dạng. Nói thế thôi chứ thực ra là núp một bên xem đấy. Bọn họ cùng nhau nghị luận, không biết gia hỏa nhà nào lại có thể để cho hai vị phó tướng hạ mình như vậy. Đương nhiên cũng có người nhận ra được đó chính là hia tiểu gia hỏa lúc sáng.
Hai tiểu gia hỏa leo lên lưng hai vị phó tướng nhìn nhau cười khanh khách. Dám thông đồng khi dễ Phí gia bọn họ chính là phải trả giá thật lớn.
Phí Hảo Lân đưa tay nhỏ nắm lấy tóc của Sài Kinh Duy như giữ cương ngựa vậy, còn giật giật tay hô to: “Xuất phát.”
Tóc bị kéo khiến Sài Kinh Duy đau đến nhăn cả mặt nhưng vẫn là cố cười: “Được được, xuất phát thôi.” Quả nhiên là có cốt khí y như tướng quân vậy.
Phí Hảo Lân đưa tay dùng hết sức lực nhỏ vỗ vào mông hắn quát: “Ngựa không biết nói chuyện đâu.”
Thế là Sài Kinh Duy nuốt một ngụm nước bọt y theo lệnh mà làm không dám thốt lên từ nào nữa.
Nhâm Hồng Hiên bên cạnh thấy được tự cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn. Cũng may lúc nãy tiểu thiếu gia không leo lên lưng hắn a. Tiểu thư là nữ hài chắc là sẽ ôn nhu hạ thụ lưu tình hơn. Hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe âm thanh ngọt ngào của Phí Hảo Nguyệt truyền vào tai.
“Tiểu mã tử chúng ta cũng xuất phát thôi.” Tiếp đó chính là kèm theo một cái hung hăng đá vào thắt lưng.
Cũng may Nhâm Hồng Hiên là võ tướng, nhưng cũng là đau khiến hắn cắn chặt môi. Thắt lưng đối với nam nhân là quan trọng nhất nha.
Sài Kinh Duy thấy được liền thập phần cảm tạ tiểu thư đã không chọn mình. So với bị nắm tóc thì thắt lưng bị tổn thương chính là đáng sợ hơn.
Nói xong Phí Hảo Nguyệt đưa tay nhỏ che lấy mắt Nhâm Hồng Hiên, miệng cười khúc khích. Nàng thì không như Phí Hảo Lân muốn thay Phí Khả Doanh trút phần khẩu khí, mà là cũng không có gì chơi lại thấy hai tên này tích cực như vậy liền ban phát thiện tâm thành toàn cho bọn họ thôi.
Khâm Hồng Hiên bị che mắt thấy gì đâu mà xuất phát. Hắn cũng không dám há mồm phản bác sợ lại bị nói như Sài Kinh Duy thì khổ. Thế là nghe theo chỉ huy của Phí Hảo Nguyệt mà làm.
Hai tỷ đệ cực kỳ phúc hắc nhìn nhau cười gian xảo. Phí Hảo Lân hô to: “Nguyệt nhi, chúng ta tỷ thí đi.” Tay hắn cũng che lấy mắt của Sài Kinh Duy.
“Được, ai đến được bên kia trước sẽ thắng.” Phí Hảo Nguyệt gian xảo nói nhưng chất giọng vẫn rất thiên chân.
Sau đó cả hai cúi người thì thầm bên tai ‘hai con ngựa chiến’ của mình chỉ điểm đến vạch xuất phát. Kỳ thực bọn họ chính là chỉnh người nha, điểm xuất phát không cùng nhưng đích đến là cùng một điểm.
Đám binh sĩ thấy được hai phó tướng bị đều bịt mắt liền cũng không kiêng kỵ nữa mà vây lại xem. Đám người càng vây càng đông còn cổ vũ hai tiểu gia hỏa nữa.
Hai phó tướng vừa ngượng ngừng vừa tức anh ách nhưng không làm gì được. Chỉ biết ở trong lòng thầm đem đám binh sỉ đang vây xem này mắng rủa một trận thôi.
Phí Hảo Nguyệt tinh ranh tùy tiện chọn ra một binh sĩ bảo hắn đếm ba tiếng thì hai con ngựa cùng xuất phát. Chính vì điểm xuất phát bất đồng nên mới phải làm như vậy để hai tên phó tướng kia không nghe được.
Cả đám binh sĩ cao hứng đếm to:
“Một...hai...ba...”
“Xuất phát.”
Hai vị phó tướng anh tuấn tiêu sái vì để lấy lòng hai tiểu gia hỏa mà cực lực lao về phía trước. Kết quả sớm nằm trong dự đoán rồi, chính là cả hai húc vào nhau tạo nên một âm thanh êm tai.
Hai tiểu gia hỏa ngồi bên trên canh rất chuẩn xác, khi hai bên sắp đụng bọn họ đưa tay nắm tóc cùng y phục của hai vị phó tướng để tránh bản thân ngã xuống.
Hai cái trán đụng nhau, cả hai vị phó tướng gần như chao đảo. Trước mắt bọn họ chỉ thấy có dãy ngân hà tuyệt sắc thôi. Không ngờ, bản thân chính là bị tính kế. Bọn họ đưa một tay ôm trán oán thán không ngừng, đau chết họ rồi.
Đám binh sĩ nhịn không được cũng cười to. Lúc này đột nhiên có một tiếng uy nghi truyền đến: “Các ngươi đứng cả đây làm gì?”
Đám binh sĩ vội vàng tách ra hai bên nhường đường cho Sẫm Bí Uy bước đến. Hai tiểu gia hỏa nhìn thấy hắn liền biết bọn họ đã nói chuyện xong liền trèo xuống.
Phí Hảo Lân chép chép miệng nói: “Không vui nữa, chúng ta trở về thôi!”
Phí Hảo Nguyệt phủi phủi y phục của mình nắm lấy tay của tiểu đệ đệ: “Đa tạ hai vị thúc thúc nhé, lần đầu tiên cưỡi ngựa chính là cảm giác này, ta nhất định nhớ kỹ hy vọng hai vị thúc thúc cũng sẽ như vậy.”
Mọi người nghe được có chút rụt đầu. Đây là cảnh cáo sao? Một tiểu nữ oa có thể có được khẩu khí cùng lực lượng như vậy sao? Đến cùng là gia hỏa nhà nào lại to gan như vậy?
Sẫm Bí Uy nhìn một màn trước mắt cũng lờ mờ đoán được liền nói: “Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.” Hắn bước đến nắm lấy hai tiểu gia hỏa chuẩn bị ly khai bế lên.
Sài Kinh Duy cùng Nhâm Hồng Hiên nghe được đặt xá lập tức đứng lên ôm quyền cung kính nói: “Vâng.” Ánh mắt đầy xúc động nhìn Sẫm Bí Uy rồi tự chỉnh tề lại y phục trở về. Tóc cứ loạn cào cào phải về lều mới chỉnh lý được.
Đám binh sĩ thấy được một phen thẩn thờ rồi cũng lập tức lui xuống. Bọn họ xem như không thấy gì là tốt nhất.
Phí Hảo Lân lạnh mắt nhìn Sẫm Bí Uy trầm giọng nói: “Ngươi mau thả ta xuống, ta muốn trở về với nương.” Hắn lúc này chính là thập phần nghiêm túc, không hề giống tiểu hài tử nữa.
Sẫm Bí Uy nhìn hai tiểu gia hỏa trên tay mình. Thực sự không ngờ đây thực sự là hài tử của hắn a. Nói không chừng chính là lần này hồi kinh vừa thuận lợi tìm được thê tử, vừa mang được hai bảo bối trở về nha. Trong lòng dâng lên một cổ xúc động nói không nên lời.
Phí Hảo Nguyệt thấy Sẫm Bí Uy thất thần liền vỗ vỗ vào vai của hắn nói: “Ta muốn ngồi ở đây.”
“Hảo vi phụ đỡ Nguyệt nhi ngồi lên.” Sẫm Bí Uy dùng một tay để Phí Hảo Nguyệt ngồi lên vai của mình rồi giữ chặt lấy thắt lưng của nàng dặn dò: “Giữ chặt, ngồi vững.”
Gọi tên của nữ nhi xong trong lòng hắn cũng là kích động. Nếu không phải lúc nãy nghe được Phí Khả Doanh chính miệng gọi hắn cũng không tin tưởng đâu.
Hắn cùng nàng gặp nhau vào đêm trung thu, lúc đó nàng vận một bộ hồng y xem múa lân, mà người cầm đầu lân là hắn. Hắn thấy nàng bộ dạng hoàng hoa khuê nữ trêu chọc không biết từ lúc nào liền động tâm.
Sau khi thành thân bọn họ đã cùng nhau nói nếu là nữ nhi sẽ đặt chữ ‘Nguyệt’, nếu là nhi tử sẽ đặt chữ ‘Lân’. Tuy nàng giận hắn nhưng vẫn là giữ lại hẹn ước này. Nhưng nếu năm đó hắn không đưa nàng rời đi, sợ là Thôi thừa tướng sẽ đến đòi người hắn không thể bảo vệ được nàng a. Vốn nghĩ giải quyết xong mọi chuyện sẽ đón nàng trở về không ngờ...Hắn làm tất cả cũng là bất đắc dĩ thôi.
Phí Hảo Nguyệt nhân cơ hội túm tóc của hắn cười gian xảo. Cho ngươi dám ăn đậu hủ của ta. Còn dám gọi thân mật như vậy nữa.
Phí Hảo Lân thu được nụ cười gian xảo kia cũng nhoẻn miệng cười. Tay nhỏ túm lấy vạt áo của Sẫm Bí Uy ra sức cáu, luôn miệng cằn nhằn:
“Ta cũng muốn ngồi như Nguyệt nhi.”
Sẫm Bí Uy có chút không biết nên làm gì rồi. Cho dù hắn có sức lực mạnh thế nào thì cũng là có hạn, làm sao để được hai tên tiểu gia hỏa lên vai một lúc được. Nếu mở miệng bảo hài nhi nhường thì nữ nhi lại là tỷ tỷ rất không thích hợp. Nếu bảo nữ nhi nhường chính là nàng sẽ khóc.
Nghĩ vậy hắn lập tức nói: “Ai gọi ta là cha ta sẽ để người đó ngồi.” Nhân cơ hội tốt này đương nhiên phải lấy chút tiện nghi rồi.
Phí Hảo Nguyệt bật cười ha hả: “Ta đã ngồi rồi, có gọi hay không không còn quan trọng nữa.” Nàng nắm chặt tóc hắn thế này làm sao hắn có thể bế nào đặt xuống đây.
Phí Hảo Lân nghe được liền học Phí Hảo Nguyệt hừ một tiếng rõ kêu: “Ngươi không phải cha ta, ta thà rằng không ngồi cũng không gọi.” Dù là phải thì sao chứ, lúc nãy nương không nhận, hắn cũng không nhận. Mặc dù hắn cũng là rất muốn, rất muốn nha.
Sẫm Bí Uy á khẩu nói không được lời nào. Hai tiểu gia hỏa này có tính cách quật cường tựa như Phí Khả Doanh vậy nhưng cái lém lỉnh kia là học từ ai? Thấy hai thuộc hạ của mình bị chỉnh đến chật vật hắn cũng là có chút sợ rồi, nhưng vẫn là yêu thương nhiều hơn.
“Ta thực sự là cha của các ngươi, không tin về hỏi nương sẽ biết.” Hắn nói xong chân cũng bất đầu bước, đưa hai tiểu gia hỏa trở về.
“Vị phụ tìm mẫu tử các ngươi lâu lắm rồi, chỉ là không nghĩ đến gặp lại trong lúc này. Nếu gia gia biết được có các ngươi nhất định sẽ rất vui.”
Sẫm Bí Uy cố ý đi thật chậm để nói cho hai tiểu gia hỏa biết rằng bản thân cùng phụ thân mong mỏi chúng cùng nương của chúng thế nào. Cả hai đồng loạt bày ra thái độ thờ ơ, mặc kệ hắn nói gì bọn họ chính là không để vào tai.
Phí Hảo Nguyệt thở một hơi dài, hắn nói thế này chính là không thể cầu được thê tử nên mới chuyển hướng sang nhi tử đây mà. Nàng ở đây ăn đạm bạc cũng sớm nên đổi khẩu vị rồi. Chỉ là, nếu hắn là ủy khuất Phí Khả Doanh nàng sẽ không giúp hắn đâu.
“Vì sao nương không nhận ra ngươi?”
Sẫm Bí Uy lặng người cước bộ cũng đình lại. Nàng còn quá nhỏ hắn làm sao nói ra miệng được. Dù hắn nói nàng có hiểu được hay không?
Trong khi hắn đang cố nghĩ ra đối ứng tốt nhất để đáp câu kia lại nghe Phí Hảo Lân hỏi: “Trả lời không được, đây chính là đang suy nghĩ để lừa chúng ta.”
Sẫm Bí Uy phì một tiếng cười ra miệng, hôm nay hắn cười hơi nhiều rồi. Hắn hạ giọng giải thích: “Là vi phụ không biết nên nói thể nào để các ngươi hiểu a.”
Lúc này hắn cũng tiếp tục bước, rất nhanh về đến nhà. Hắn không bước vào chỉ đặt hai tiểu gia hỏa ở trước sân nói: “Mai vi phụ lại đến, các ngươi vào trong đi.”
Cả hai còn hy vọng hắn khỏi đến luôn nữa, nên không nhìn hắn liền chạy vào trong.
Phí Hảo Lân đang buồn bực lo lắng Phí Khả Doanh có bị khi dễ hay không nên một chút cũng không cười mà trầm mặc y hệt Sẫm Bí Uy. Hai khuỷu tay đặt rên đầu gối, bàn tay nhỏ ôm láy hai gò má phúng phính khiến người cưng chìu.
Phí Hảo Nguyệt lại khác, nàng không có tâm trạng nên một chút cũng không có muốn chơi đùa gì cả. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi tựa lưng vào thân cây nhìn mây trắng bay trên bầu trời cao thôi.
Sài Kinh Duy cùng Nhâm Hồng Hiên lần đầu nhìn thấy hai tiểu hài tử ba tuổi mà ngồi an tĩnh như vậy. Bọn họ nhìn nhau lại bắt đầu muốn giúp Sẫm Bí Uy dụ dỗ hai tiểu gia hỏa này năn nỉ Phí Khả Doanh hồi kinh.
Nghĩ vậy bọn hắn liền ngồi xổm xuống trước mặt hai tiểu gia hỏa thay phiên nhau nói.
“Hai người sắp nhận lại cha rồi vì sao không vui?”
“Ngươi biết chắc người kia là cha ta sao? Ta nói cho người biết cha ta là thương nhân.” Phí Hảo Lân vẫn cố chấp hét to. Trừ phi Phí Khả Doanh đích thân nói với hắn nếu không hắn sẽ không tin đâu.
“Đúng đó, đừng có thấy chúng ta đáng yêu rồi nhận bừa như vậy.” Phí Hảo Nguyệt bĩu môi đầy cao ngạo phun ra một câu.
“Rõ ràng là như vậy rồi còn gì, làm sao có thể không phải được.” Hai vị phó tướng nhìn nhau liên tục nuốt nước bọt.
“Ngươi có chứng cứ không?” Phí Hảo Nguyệt nhàn nhạt phun thêm một câu.
“Nương nói cha đã mất rồi.” Phí Hảo Lân cũng chu môi phản bác.
“Chứng cứ thì không có, nhưng nhân chứng thì có nha.”
“Nhân chứng có thể có thay đổi khẩu cung, chúng ta mới không tin.” Phí Hảo Nguyệt vẫn giữ chất giọng thờ ơ nói.
Hai vị phó tướng nhìn nhau sững sờ, ca này khó nuốt nha. Tay bọn họ liên tục đưa lên trán vừa thấm mồ hôi, vừa lau mấy vạch đen đang liên trục rơi xuống. Tiểu gia hỏa ba tuổi thôi mà sao lại khó khăn thế làm gì? Thế nhưng bọn họ không nản lòng, vẫn kiên trì xuống tới.
“Ở kinh thành rất đẹp, có nhiều thức ăn ngon.”
“Trong phủ cũng có rất nhiều người nha, bọn họ có thể chơi cùng các người.”
“Lại nói mỗi ngày được vận y phục đẹp được học chữ nữa.”
“Không có phụ thân sẽ bị người khi dễ.”
“Mỗi tối chăn êm nệm ấm ngủ rất ngon.”
“Ở kinh thành Sẫm gia là oai phong nhất, cả hoàng thượng cũng phải nể những ba phần.”
“Còn có...”
“...”
Hai tiểu gia hỏa lúc này nhìn bọn họ với ánh mắt như nhìn Cù lão gia vậy. Chính là ghê tởm một dạng. Chỉ biết lấy nhưng thứ đó ra dụ dỗ bọn họ thôi.
Phí Hảo Lân kéo kéo tay áo của Phí Hảo Nguyệt ánh mắt như muốn nói.
‘Hai tên này thật lắm điều.’
‘Vậy liền chơi một chút đi.’
‘Được.’
Phí Hảo Nguyệt bĩu môi ngây thơ nhìn hai vị phó tướng nói: “Thúc thúc người ta muốn cưỡi ngựa.”
“Hảo, ta lập tức cho người mang ngựa đến.” Nhâm Hồng Hiên sáng khoái đáp ứng. Hiện không phải là lúc làm trái lệnh của hai tiểu gia hỏa này.
“Người ta là muốn thúc thúc làm ngựa cơ.” Phí Hảo Lân rất nhanh hiểu được tâm tư của tiểu tỷ tỷ nhà mình. Chẳng phải lúc trước cũng bắt Cù lão gia bò xuống làm ngừa để bọn họ chỉnh hết nửa ngày sao.
Hai tên phó tướng không hẹn đồng loạt ngồi xuống để hai tiểu gia hỏa leo lên vai của mình. Phí Hảo Nguyệt lại bĩu môi nói: “Ngựa là có tận bốn chân nha.” Ý nàng chính là bọn có hai chân giả không giống.
Hái phó tướng nhìn nhau mếu máo khom lưng bò trên đất để hai tiểu gia hỏa leo lên. Hai phó tướng biết được vẫn là ngậm đắng nuốt cay, bọn họ trên chiến trường uy vũ biết bao nhiều giờ đây lại bị hành hạ thế này.
Lúc này đám binh sĩ đi ngang nhìn thấy hiếu kỳ đứng lại xem bị họ trừng mắt chạy mất dạng. Nói thế thôi chứ thực ra là núp một bên xem đấy. Bọn họ cùng nhau nghị luận, không biết gia hỏa nhà nào lại có thể để cho hai vị phó tướng hạ mình như vậy. Đương nhiên cũng có người nhận ra được đó chính là hia tiểu gia hỏa lúc sáng.
Hai tiểu gia hỏa leo lên lưng hai vị phó tướng nhìn nhau cười khanh khách. Dám thông đồng khi dễ Phí gia bọn họ chính là phải trả giá thật lớn.
Phí Hảo Lân đưa tay nhỏ nắm lấy tóc của Sài Kinh Duy như giữ cương ngựa vậy, còn giật giật tay hô to: “Xuất phát.”
Tóc bị kéo khiến Sài Kinh Duy đau đến nhăn cả mặt nhưng vẫn là cố cười: “Được được, xuất phát thôi.” Quả nhiên là có cốt khí y như tướng quân vậy.
Phí Hảo Lân đưa tay dùng hết sức lực nhỏ vỗ vào mông hắn quát: “Ngựa không biết nói chuyện đâu.”
Thế là Sài Kinh Duy nuốt một ngụm nước bọt y theo lệnh mà làm không dám thốt lên từ nào nữa.
Nhâm Hồng Hiên bên cạnh thấy được tự cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn. Cũng may lúc nãy tiểu thiếu gia không leo lên lưng hắn a. Tiểu thư là nữ hài chắc là sẽ ôn nhu hạ thụ lưu tình hơn. Hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe âm thanh ngọt ngào của Phí Hảo Nguyệt truyền vào tai.
“Tiểu mã tử chúng ta cũng xuất phát thôi.” Tiếp đó chính là kèm theo một cái hung hăng đá vào thắt lưng.
Cũng may Nhâm Hồng Hiên là võ tướng, nhưng cũng là đau khiến hắn cắn chặt môi. Thắt lưng đối với nam nhân là quan trọng nhất nha.
Sài Kinh Duy thấy được liền thập phần cảm tạ tiểu thư đã không chọn mình. So với bị nắm tóc thì thắt lưng bị tổn thương chính là đáng sợ hơn.
Nói xong Phí Hảo Nguyệt đưa tay nhỏ che lấy mắt Nhâm Hồng Hiên, miệng cười khúc khích. Nàng thì không như Phí Hảo Lân muốn thay Phí Khả Doanh trút phần khẩu khí, mà là cũng không có gì chơi lại thấy hai tên này tích cực như vậy liền ban phát thiện tâm thành toàn cho bọn họ thôi.
Khâm Hồng Hiên bị che mắt thấy gì đâu mà xuất phát. Hắn cũng không dám há mồm phản bác sợ lại bị nói như Sài Kinh Duy thì khổ. Thế là nghe theo chỉ huy của Phí Hảo Nguyệt mà làm.
Hai tỷ đệ cực kỳ phúc hắc nhìn nhau cười gian xảo. Phí Hảo Lân hô to: “Nguyệt nhi, chúng ta tỷ thí đi.” Tay hắn cũng che lấy mắt của Sài Kinh Duy.
“Được, ai đến được bên kia trước sẽ thắng.” Phí Hảo Nguyệt gian xảo nói nhưng chất giọng vẫn rất thiên chân.
Sau đó cả hai cúi người thì thầm bên tai ‘hai con ngựa chiến’ của mình chỉ điểm đến vạch xuất phát. Kỳ thực bọn họ chính là chỉnh người nha, điểm xuất phát không cùng nhưng đích đến là cùng một điểm.
Đám binh sĩ thấy được hai phó tướng bị đều bịt mắt liền cũng không kiêng kỵ nữa mà vây lại xem. Đám người càng vây càng đông còn cổ vũ hai tiểu gia hỏa nữa.
Hai phó tướng vừa ngượng ngừng vừa tức anh ách nhưng không làm gì được. Chỉ biết ở trong lòng thầm đem đám binh sỉ đang vây xem này mắng rủa một trận thôi.
Phí Hảo Nguyệt tinh ranh tùy tiện chọn ra một binh sĩ bảo hắn đếm ba tiếng thì hai con ngựa cùng xuất phát. Chính vì điểm xuất phát bất đồng nên mới phải làm như vậy để hai tên phó tướng kia không nghe được.
Cả đám binh sĩ cao hứng đếm to:
“Một...hai...ba...”
“Xuất phát.”
Hai vị phó tướng anh tuấn tiêu sái vì để lấy lòng hai tiểu gia hỏa mà cực lực lao về phía trước. Kết quả sớm nằm trong dự đoán rồi, chính là cả hai húc vào nhau tạo nên một âm thanh êm tai.
Hai tiểu gia hỏa ngồi bên trên canh rất chuẩn xác, khi hai bên sắp đụng bọn họ đưa tay nắm tóc cùng y phục của hai vị phó tướng để tránh bản thân ngã xuống.
Hai cái trán đụng nhau, cả hai vị phó tướng gần như chao đảo. Trước mắt bọn họ chỉ thấy có dãy ngân hà tuyệt sắc thôi. Không ngờ, bản thân chính là bị tính kế. Bọn họ đưa một tay ôm trán oán thán không ngừng, đau chết họ rồi.
Đám binh sĩ nhịn không được cũng cười to. Lúc này đột nhiên có một tiếng uy nghi truyền đến: “Các ngươi đứng cả đây làm gì?”
Đám binh sĩ vội vàng tách ra hai bên nhường đường cho Sẫm Bí Uy bước đến. Hai tiểu gia hỏa nhìn thấy hắn liền biết bọn họ đã nói chuyện xong liền trèo xuống.
Phí Hảo Lân chép chép miệng nói: “Không vui nữa, chúng ta trở về thôi!”
Phí Hảo Nguyệt phủi phủi y phục của mình nắm lấy tay của tiểu đệ đệ: “Đa tạ hai vị thúc thúc nhé, lần đầu tiên cưỡi ngựa chính là cảm giác này, ta nhất định nhớ kỹ hy vọng hai vị thúc thúc cũng sẽ như vậy.”
Mọi người nghe được có chút rụt đầu. Đây là cảnh cáo sao? Một tiểu nữ oa có thể có được khẩu khí cùng lực lượng như vậy sao? Đến cùng là gia hỏa nhà nào lại to gan như vậy?
Sẫm Bí Uy nhìn một màn trước mắt cũng lờ mờ đoán được liền nói: “Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.” Hắn bước đến nắm lấy hai tiểu gia hỏa chuẩn bị ly khai bế lên.
Sài Kinh Duy cùng Nhâm Hồng Hiên nghe được đặt xá lập tức đứng lên ôm quyền cung kính nói: “Vâng.” Ánh mắt đầy xúc động nhìn Sẫm Bí Uy rồi tự chỉnh tề lại y phục trở về. Tóc cứ loạn cào cào phải về lều mới chỉnh lý được.
Đám binh sĩ thấy được một phen thẩn thờ rồi cũng lập tức lui xuống. Bọn họ xem như không thấy gì là tốt nhất.
Phí Hảo Lân lạnh mắt nhìn Sẫm Bí Uy trầm giọng nói: “Ngươi mau thả ta xuống, ta muốn trở về với nương.” Hắn lúc này chính là thập phần nghiêm túc, không hề giống tiểu hài tử nữa.
Sẫm Bí Uy nhìn hai tiểu gia hỏa trên tay mình. Thực sự không ngờ đây thực sự là hài tử của hắn a. Nói không chừng chính là lần này hồi kinh vừa thuận lợi tìm được thê tử, vừa mang được hai bảo bối trở về nha. Trong lòng dâng lên một cổ xúc động nói không nên lời.
Phí Hảo Nguyệt thấy Sẫm Bí Uy thất thần liền vỗ vỗ vào vai của hắn nói: “Ta muốn ngồi ở đây.”
“Hảo vi phụ đỡ Nguyệt nhi ngồi lên.” Sẫm Bí Uy dùng một tay để Phí Hảo Nguyệt ngồi lên vai của mình rồi giữ chặt lấy thắt lưng của nàng dặn dò: “Giữ chặt, ngồi vững.”
Gọi tên của nữ nhi xong trong lòng hắn cũng là kích động. Nếu không phải lúc nãy nghe được Phí Khả Doanh chính miệng gọi hắn cũng không tin tưởng đâu.
Hắn cùng nàng gặp nhau vào đêm trung thu, lúc đó nàng vận một bộ hồng y xem múa lân, mà người cầm đầu lân là hắn. Hắn thấy nàng bộ dạng hoàng hoa khuê nữ trêu chọc không biết từ lúc nào liền động tâm.
Sau khi thành thân bọn họ đã cùng nhau nói nếu là nữ nhi sẽ đặt chữ ‘Nguyệt’, nếu là nhi tử sẽ đặt chữ ‘Lân’. Tuy nàng giận hắn nhưng vẫn là giữ lại hẹn ước này. Nhưng nếu năm đó hắn không đưa nàng rời đi, sợ là Thôi thừa tướng sẽ đến đòi người hắn không thể bảo vệ được nàng a. Vốn nghĩ giải quyết xong mọi chuyện sẽ đón nàng trở về không ngờ...Hắn làm tất cả cũng là bất đắc dĩ thôi.
Phí Hảo Nguyệt nhân cơ hội túm tóc của hắn cười gian xảo. Cho ngươi dám ăn đậu hủ của ta. Còn dám gọi thân mật như vậy nữa.
Phí Hảo Lân thu được nụ cười gian xảo kia cũng nhoẻn miệng cười. Tay nhỏ túm lấy vạt áo của Sẫm Bí Uy ra sức cáu, luôn miệng cằn nhằn:
“Ta cũng muốn ngồi như Nguyệt nhi.”
Sẫm Bí Uy có chút không biết nên làm gì rồi. Cho dù hắn có sức lực mạnh thế nào thì cũng là có hạn, làm sao để được hai tên tiểu gia hỏa lên vai một lúc được. Nếu mở miệng bảo hài nhi nhường thì nữ nhi lại là tỷ tỷ rất không thích hợp. Nếu bảo nữ nhi nhường chính là nàng sẽ khóc.
Nghĩ vậy hắn lập tức nói: “Ai gọi ta là cha ta sẽ để người đó ngồi.” Nhân cơ hội tốt này đương nhiên phải lấy chút tiện nghi rồi.
Phí Hảo Nguyệt bật cười ha hả: “Ta đã ngồi rồi, có gọi hay không không còn quan trọng nữa.” Nàng nắm chặt tóc hắn thế này làm sao hắn có thể bế nào đặt xuống đây.
Phí Hảo Lân nghe được liền học Phí Hảo Nguyệt hừ một tiếng rõ kêu: “Ngươi không phải cha ta, ta thà rằng không ngồi cũng không gọi.” Dù là phải thì sao chứ, lúc nãy nương không nhận, hắn cũng không nhận. Mặc dù hắn cũng là rất muốn, rất muốn nha.
Sẫm Bí Uy á khẩu nói không được lời nào. Hai tiểu gia hỏa này có tính cách quật cường tựa như Phí Khả Doanh vậy nhưng cái lém lỉnh kia là học từ ai? Thấy hai thuộc hạ của mình bị chỉnh đến chật vật hắn cũng là có chút sợ rồi, nhưng vẫn là yêu thương nhiều hơn.
“Ta thực sự là cha của các ngươi, không tin về hỏi nương sẽ biết.” Hắn nói xong chân cũng bất đầu bước, đưa hai tiểu gia hỏa trở về.
“Vị phụ tìm mẫu tử các ngươi lâu lắm rồi, chỉ là không nghĩ đến gặp lại trong lúc này. Nếu gia gia biết được có các ngươi nhất định sẽ rất vui.”
Sẫm Bí Uy cố ý đi thật chậm để nói cho hai tiểu gia hỏa biết rằng bản thân cùng phụ thân mong mỏi chúng cùng nương của chúng thế nào. Cả hai đồng loạt bày ra thái độ thờ ơ, mặc kệ hắn nói gì bọn họ chính là không để vào tai.
Phí Hảo Nguyệt thở một hơi dài, hắn nói thế này chính là không thể cầu được thê tử nên mới chuyển hướng sang nhi tử đây mà. Nàng ở đây ăn đạm bạc cũng sớm nên đổi khẩu vị rồi. Chỉ là, nếu hắn là ủy khuất Phí Khả Doanh nàng sẽ không giúp hắn đâu.
“Vì sao nương không nhận ra ngươi?”
Sẫm Bí Uy lặng người cước bộ cũng đình lại. Nàng còn quá nhỏ hắn làm sao nói ra miệng được. Dù hắn nói nàng có hiểu được hay không?
Trong khi hắn đang cố nghĩ ra đối ứng tốt nhất để đáp câu kia lại nghe Phí Hảo Lân hỏi: “Trả lời không được, đây chính là đang suy nghĩ để lừa chúng ta.”
Sẫm Bí Uy phì một tiếng cười ra miệng, hôm nay hắn cười hơi nhiều rồi. Hắn hạ giọng giải thích: “Là vi phụ không biết nên nói thể nào để các ngươi hiểu a.”
Lúc này hắn cũng tiếp tục bước, rất nhanh về đến nhà. Hắn không bước vào chỉ đặt hai tiểu gia hỏa ở trước sân nói: “Mai vi phụ lại đến, các ngươi vào trong đi.”
Cả hai còn hy vọng hắn khỏi đến luôn nữa, nên không nhìn hắn liền chạy vào trong.
Bình luận facebook