Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Nhìn theo bóng lưng hai tiểu gia hỏa cùng hai phó tướng rời đi, Phí Khả Doanh thu hồi tầm mắt. Lúc này nàng nên nói cái gì đây? Nàng sống an ổn gần năm năm hiện lại tìm đến nàng, quấy rối cuộc sống của nàng.
“A Doanh, chúng ta vào trong chậm rãi nói.” Sẫm Bí Uy gọi một tiếng rồi bước đến nắm tay nàng kéo vào bên trong nhà gỗ.
Cả hai ngồi trên ghế bên chiếc bàn nhỏ cùng ôn lại chuyện năm xưa.
Sẫm Bí Uy là một nam tử sinh trưởng trong thế gia vọng tộc. Sẫm gia ở kinh thành không biết là có bao nhiêu công huân hiển hách. Hắn là một trong những nam tử được đám nữ nhân mong chờ được gả nhất. Đương nhiên Phí Khả Doanh cũng nằm trong danh sách đó.
Năm đó Phí Khả Doanh được gả vào Sẫm gia vi chính thê của Sẫm Bí Uy. Không lâu sau khuê mật của nàng Thôi Phiến Phiến phát sinh ra chuyện cùng Sẫm Bí Uy liền cũng được thú vào trong Sẫm gia làm thiếp.
Phí Khả Doanh cùng khuê mật này rất thân thiết với nhau. Chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, và bọn họ cùng có tình ý với với Sẫm Bí Uy. Sẫm Bí Uy lại chỉ lưu ý mỗi Phí Khả Doanh nên liền thú nàng. Thôi Phiến Phiến lại không chấp nhận như vậy nên thiết kế để bản thân cũng được gả vào Sẫm gia.
Khi được vào Sẫm gia hai nàng hầu hạ cùng một trượng phu tình cảm vẫn như trước. Nhưng Phí Khả Doanh không biết bản thân sớm đã bị tính kế rồi.
Có một hôm, đại phu bắt được hỉ mạch cho Thôi Phiến Phiến khiến cả Sẫm phủ từng bừng bày tiệc lớn. Cách đó vài tháng, khi nàng mang đồ vào cho Thôi Phiến Phiến dùng, không lâu sau đột nhiên nàng ta ôm bụng ngã xuống đất. Dưới đất đầy máu khiến nàng hốt hoảng không thôi.
Sau khi đại phu đến xử lý xong mọi chuyện liền bẩm báo rằng hài tử không thể giữ, mà tin khủng bố hơn chính là Thôi Phiến Phiến không bao giờ có thể hoài thai nữa. Thế là mọi người mang chuyện này đẩy lên đầu của Phí Khả Doanh. Ai cũng nói nàng là chính thê không thể hoài thai nên mới hạ độc thủ như vậy.
Mọi chứng cứ đều chỉ chứng nàng, không một ai tin nàng kể cả Sẫm Bí Uy. Thế là Sẫm Bí Uy cho người mang nàng xuất phủ bảo là để nàng ở trên am ni cô một thời gian. Nàng biết hắn chính là không cần nàng nữa rồi.
Nhưng là khi xe ngựa đến lưng chừng thì xa phu mới nói cho nàng biết hết tất cả sự thực. Thôi Phiến Phiến vì muốn chiếm ghế chủ mẫu của nàng mà mất đi khả năng hoài thai, đây là báo ứng. Khi nàng vừa nghe xong xa phu đột nhiên nhảy ra khỏi xe ngựa, xe ngựa cứ như vậy mà lao xuống vực.
Lúc đó nàng nghĩ mọi chuyện kết thúc rồi. Không ngờ, lão thiên gia thương xót, để nàng ngã không chết còn được cứu. Sau lại còn biết mình hoài thai, nàng càng sống tốt hơn nữa. Nàng còn có hài tử còn người hại nàng, nàng ta mãi mãi cũng không bao giờ có được.
Hai người im lặng rất lâu Sẫm Bí Uy mới lên tiếng: “A Doanh sự việc năm đó ta đã tra rõ ràng rồi. Ta biết nàng bị oan nhưng lúc đó không thể giúp nàng được mới phải đưa nàng rời đi.”
Trời cao có mắt để hắn tìm được tên xa phu lần đó. Tên xa phu kia sợ chết liền biết những gì toàn bộ khai ra. Hắn vì Phí Khả Doanh lấy lại công đạo mang Thôi Phiến Phiến về nhà mẹ đẻ nháo một trận. Sau đó còn dâng tấu chương khẩn cầu hoàng thượng cho phép hưu vì nàng ta là nữ nhi của thừa tướng dù là thứ nữ cũng không thể nhắm mắt làm bừa.
“Tướng quân đã biết là được rồi, nỗi oan của ta xem như được giải rồi, ta không còn tâm nguyện gì nữa.” Phí Khả Doanh nhàn nhạt đáp. Bốn năm qua nàng có hai hài tử để dựa dẫm, nàng luôn sống đầy ấp tiếng cười. Tuy có lúc cũng sẽ nghĩ đến quá khứ nhưng đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
“Ta biết nàng giận ta, nhưng là nàng không nên ủy khuất hài tử của chúng ta như vậy.” Sẫm Bí Uy nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng lực đạo từ từ tăng lên. Hắn biết khuyên không được nàng nên mới lấy hai tiểu gia hỏa ra để nói.
Lúc biết được chuyện lật xe ngựa, hắn đó cho người tìm rất lâu mà vẫn không có kết quả. Sau đó hoàng thượng bảo hắn ra biên quan đến giơ đây mới trở về nhưng chuyện tìm kiếm vẫn diễn ra không có đình trệ. Không ngờ hắn đã từng đi ngang nơi này lại không biết nàng chính là ở đây. Lại cùng hắn có hai tiểu gia hỏa đáng yêu biết chọc cười người khác như vậy.
“Tướng quân nói đi đâu rồi, đó rõ ràng là hài tử của ta, là ta một mình sinh chúng ra, một mình chăm sóc chúng, một mình nhìn chúng lớn.” Phí Khả doanh rút tay lại trong lòng đầy chua xót. Nàng cũng biết bản thân không thể để hai hài tử sống trong nhung lụa nhưng nàng sẽ cố gắng dành thứ tốt nhất cho chúng.
Sẫm Bí Uy nắm chặt lấy tay nàng không để nàng thu tay: “Nhưng huyết mạch chảy trên người chúng là của ta, đó là cốt nhục của ta. Nàng nhẫn tâm tách phụ tử chúng ta sao? Ta là cha của chúng phải có trách nhiệm với chúng.”
Phí Khả Doanh mím chặt môi đôi mắt cụp xuống, nước mắt cứ vậy chảy. Nàng cũng không muốn như thế đâu. Nhưng nếu để nàng trở về đó, đối mặt với Thôi Phiến Phiến, một người từng là hảo tỷ muội của nàng, nàng chịu không được.
“Tướng quân bảo ta lấy tư cách gì trở về đó?”
“Nàng là đương gia chủ mẫu của Sẫm gia đương nhiên có tư cách trở về. Lại nói năm đó phụ thân từ Tuyền châu trở về biết chuyện cũng trách mắng ta một phen. Từ lúc nàng mất tích phụ thân cũng không muốn lưu lại trong phủ nữa.”
Sẫm Bí Uy vẫn rất kiên nhẫn dụ dỗ thê tử của mình. Bản thân hắn biết nàng mất tích cũng gần như phát điên cơ mà. Chỉ là tra không ra chứng cứ, biết được chủ mưu có lợi ích gì. Mà giờ thì khác rồi, Thôi Phiến Phiến cũng đã tự sát, không còn gì uy hiếp nữa.
Phí Khả Doanh cười đầy chế giễu nói: “Đương gia chủ mẫu của Sẫm gia năm đó đã ngã vực chết rồi. Phí Khả Doanh ta là một quả phụ, trượng phu là thương gia, hai hài tử đều mang họ Phí của ta. Thỉnh tướng quân mau trở về đi.”
Đôi mày ninh chặt, Sẫm Bí Uy nhìn nàng rồi đứng lên nói: “A Doanh nàng có thể không nhìn nhận sự thật nhưng tất cả đều là thực thực tại tại không thể chối bỏ được. Nàng có thể tiếp tục giận ta, nhưng để hài tử cứ như vậy cùng nàng chịu khổ chính là tước bỏ thân phận cùng vinh hoa của chúng. Nàng suy nghĩ thật kỹ, ngày mai ta lại đến.”
Hắn biết giờ đây ép nàng cũng vô dụng thôi. Hắn để nàng suy nghĩ thật kỹ, hắn không tin nàng không lo lắng cho hai tiểu gia hỏa kia.
Phí Khả Doanh thấy Sẫm Bí Uy rời đi rồi nàng chạy đến bên giường úp mặt vào chăn khóc một trận thật to. Vì sao, vì sao phải đến hủy hoại hết tất cả của nàng? Cả một giấc mộng nàng dệt lên trong mắt của mọi người cũng đều vỡ tan cả rồi. Lại còn trước mặt hai hài tử của nàng nữa chứ.
Hai hài tử của nàng tuy còn nhỏ lại rất hiểu chuyện. Chúng rất ít nhắc đến phụ thân, nhất là Phí Hảo Nguyệt hầu như chưa từng nhắc đến. Tuy là mỗi khi nàng có hành động thân mật thì đều khóc ầm ĩ nhưng lại rất thông minh. Phí Hảo Lân lâu lâu cũng có nhắc đến nhưng cũng chỉ vài câu không làm nàng khó xử.
Chút nữa nàng nên nói với chúng thế nào cho tốt đây? Thừa nhận bản thân gạt chúng rồi để bọn chúng theo Sẫm Bí Uy trở về? Nàng không nỡ rời khỏi hai tiểu gia hỏa này.
“A Doanh, chúng ta vào trong chậm rãi nói.” Sẫm Bí Uy gọi một tiếng rồi bước đến nắm tay nàng kéo vào bên trong nhà gỗ.
Cả hai ngồi trên ghế bên chiếc bàn nhỏ cùng ôn lại chuyện năm xưa.
Sẫm Bí Uy là một nam tử sinh trưởng trong thế gia vọng tộc. Sẫm gia ở kinh thành không biết là có bao nhiêu công huân hiển hách. Hắn là một trong những nam tử được đám nữ nhân mong chờ được gả nhất. Đương nhiên Phí Khả Doanh cũng nằm trong danh sách đó.
Năm đó Phí Khả Doanh được gả vào Sẫm gia vi chính thê của Sẫm Bí Uy. Không lâu sau khuê mật của nàng Thôi Phiến Phiến phát sinh ra chuyện cùng Sẫm Bí Uy liền cũng được thú vào trong Sẫm gia làm thiếp.
Phí Khả Doanh cùng khuê mật này rất thân thiết với nhau. Chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, và bọn họ cùng có tình ý với với Sẫm Bí Uy. Sẫm Bí Uy lại chỉ lưu ý mỗi Phí Khả Doanh nên liền thú nàng. Thôi Phiến Phiến lại không chấp nhận như vậy nên thiết kế để bản thân cũng được gả vào Sẫm gia.
Khi được vào Sẫm gia hai nàng hầu hạ cùng một trượng phu tình cảm vẫn như trước. Nhưng Phí Khả Doanh không biết bản thân sớm đã bị tính kế rồi.
Có một hôm, đại phu bắt được hỉ mạch cho Thôi Phiến Phiến khiến cả Sẫm phủ từng bừng bày tiệc lớn. Cách đó vài tháng, khi nàng mang đồ vào cho Thôi Phiến Phiến dùng, không lâu sau đột nhiên nàng ta ôm bụng ngã xuống đất. Dưới đất đầy máu khiến nàng hốt hoảng không thôi.
Sau khi đại phu đến xử lý xong mọi chuyện liền bẩm báo rằng hài tử không thể giữ, mà tin khủng bố hơn chính là Thôi Phiến Phiến không bao giờ có thể hoài thai nữa. Thế là mọi người mang chuyện này đẩy lên đầu của Phí Khả Doanh. Ai cũng nói nàng là chính thê không thể hoài thai nên mới hạ độc thủ như vậy.
Mọi chứng cứ đều chỉ chứng nàng, không một ai tin nàng kể cả Sẫm Bí Uy. Thế là Sẫm Bí Uy cho người mang nàng xuất phủ bảo là để nàng ở trên am ni cô một thời gian. Nàng biết hắn chính là không cần nàng nữa rồi.
Nhưng là khi xe ngựa đến lưng chừng thì xa phu mới nói cho nàng biết hết tất cả sự thực. Thôi Phiến Phiến vì muốn chiếm ghế chủ mẫu của nàng mà mất đi khả năng hoài thai, đây là báo ứng. Khi nàng vừa nghe xong xa phu đột nhiên nhảy ra khỏi xe ngựa, xe ngựa cứ như vậy mà lao xuống vực.
Lúc đó nàng nghĩ mọi chuyện kết thúc rồi. Không ngờ, lão thiên gia thương xót, để nàng ngã không chết còn được cứu. Sau lại còn biết mình hoài thai, nàng càng sống tốt hơn nữa. Nàng còn có hài tử còn người hại nàng, nàng ta mãi mãi cũng không bao giờ có được.
Hai người im lặng rất lâu Sẫm Bí Uy mới lên tiếng: “A Doanh sự việc năm đó ta đã tra rõ ràng rồi. Ta biết nàng bị oan nhưng lúc đó không thể giúp nàng được mới phải đưa nàng rời đi.”
Trời cao có mắt để hắn tìm được tên xa phu lần đó. Tên xa phu kia sợ chết liền biết những gì toàn bộ khai ra. Hắn vì Phí Khả Doanh lấy lại công đạo mang Thôi Phiến Phiến về nhà mẹ đẻ nháo một trận. Sau đó còn dâng tấu chương khẩn cầu hoàng thượng cho phép hưu vì nàng ta là nữ nhi của thừa tướng dù là thứ nữ cũng không thể nhắm mắt làm bừa.
“Tướng quân đã biết là được rồi, nỗi oan của ta xem như được giải rồi, ta không còn tâm nguyện gì nữa.” Phí Khả Doanh nhàn nhạt đáp. Bốn năm qua nàng có hai hài tử để dựa dẫm, nàng luôn sống đầy ấp tiếng cười. Tuy có lúc cũng sẽ nghĩ đến quá khứ nhưng đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
“Ta biết nàng giận ta, nhưng là nàng không nên ủy khuất hài tử của chúng ta như vậy.” Sẫm Bí Uy nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng lực đạo từ từ tăng lên. Hắn biết khuyên không được nàng nên mới lấy hai tiểu gia hỏa ra để nói.
Lúc biết được chuyện lật xe ngựa, hắn đó cho người tìm rất lâu mà vẫn không có kết quả. Sau đó hoàng thượng bảo hắn ra biên quan đến giơ đây mới trở về nhưng chuyện tìm kiếm vẫn diễn ra không có đình trệ. Không ngờ hắn đã từng đi ngang nơi này lại không biết nàng chính là ở đây. Lại cùng hắn có hai tiểu gia hỏa đáng yêu biết chọc cười người khác như vậy.
“Tướng quân nói đi đâu rồi, đó rõ ràng là hài tử của ta, là ta một mình sinh chúng ra, một mình chăm sóc chúng, một mình nhìn chúng lớn.” Phí Khả doanh rút tay lại trong lòng đầy chua xót. Nàng cũng biết bản thân không thể để hai hài tử sống trong nhung lụa nhưng nàng sẽ cố gắng dành thứ tốt nhất cho chúng.
Sẫm Bí Uy nắm chặt lấy tay nàng không để nàng thu tay: “Nhưng huyết mạch chảy trên người chúng là của ta, đó là cốt nhục của ta. Nàng nhẫn tâm tách phụ tử chúng ta sao? Ta là cha của chúng phải có trách nhiệm với chúng.”
Phí Khả Doanh mím chặt môi đôi mắt cụp xuống, nước mắt cứ vậy chảy. Nàng cũng không muốn như thế đâu. Nhưng nếu để nàng trở về đó, đối mặt với Thôi Phiến Phiến, một người từng là hảo tỷ muội của nàng, nàng chịu không được.
“Tướng quân bảo ta lấy tư cách gì trở về đó?”
“Nàng là đương gia chủ mẫu của Sẫm gia đương nhiên có tư cách trở về. Lại nói năm đó phụ thân từ Tuyền châu trở về biết chuyện cũng trách mắng ta một phen. Từ lúc nàng mất tích phụ thân cũng không muốn lưu lại trong phủ nữa.”
Sẫm Bí Uy vẫn rất kiên nhẫn dụ dỗ thê tử của mình. Bản thân hắn biết nàng mất tích cũng gần như phát điên cơ mà. Chỉ là tra không ra chứng cứ, biết được chủ mưu có lợi ích gì. Mà giờ thì khác rồi, Thôi Phiến Phiến cũng đã tự sát, không còn gì uy hiếp nữa.
Phí Khả Doanh cười đầy chế giễu nói: “Đương gia chủ mẫu của Sẫm gia năm đó đã ngã vực chết rồi. Phí Khả Doanh ta là một quả phụ, trượng phu là thương gia, hai hài tử đều mang họ Phí của ta. Thỉnh tướng quân mau trở về đi.”
Đôi mày ninh chặt, Sẫm Bí Uy nhìn nàng rồi đứng lên nói: “A Doanh nàng có thể không nhìn nhận sự thật nhưng tất cả đều là thực thực tại tại không thể chối bỏ được. Nàng có thể tiếp tục giận ta, nhưng để hài tử cứ như vậy cùng nàng chịu khổ chính là tước bỏ thân phận cùng vinh hoa của chúng. Nàng suy nghĩ thật kỹ, ngày mai ta lại đến.”
Hắn biết giờ đây ép nàng cũng vô dụng thôi. Hắn để nàng suy nghĩ thật kỹ, hắn không tin nàng không lo lắng cho hai tiểu gia hỏa kia.
Phí Khả Doanh thấy Sẫm Bí Uy rời đi rồi nàng chạy đến bên giường úp mặt vào chăn khóc một trận thật to. Vì sao, vì sao phải đến hủy hoại hết tất cả của nàng? Cả một giấc mộng nàng dệt lên trong mắt của mọi người cũng đều vỡ tan cả rồi. Lại còn trước mặt hai hài tử của nàng nữa chứ.
Hai hài tử của nàng tuy còn nhỏ lại rất hiểu chuyện. Chúng rất ít nhắc đến phụ thân, nhất là Phí Hảo Nguyệt hầu như chưa từng nhắc đến. Tuy là mỗi khi nàng có hành động thân mật thì đều khóc ầm ĩ nhưng lại rất thông minh. Phí Hảo Lân lâu lâu cũng có nhắc đến nhưng cũng chỉ vài câu không làm nàng khó xử.
Chút nữa nàng nên nói với chúng thế nào cho tốt đây? Thừa nhận bản thân gạt chúng rồi để bọn chúng theo Sẫm Bí Uy trở về? Nàng không nỡ rời khỏi hai tiểu gia hỏa này.
Bình luận facebook