Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1382-1390
Đảo Alpha không quá lớn, nhưng lại là khu cấm địa của quần đảo Madagascar, côn trùng rắn rết ở đây đều có hết, rất nhiều người không thể thích ứng với hoàn cảnh nơi đây, hơn nữa điều quan trọng nhất trên hòn đảo này là chỉ cần có người đến thì sẽ bị mất tích hoặc chết một cách kỳ lạ, cho nên nơi đây đã trở thành vùng đất bí ẩn.
Bức màn thần bí này đầy những điều kỳ lạ chết chóc, không ai muốn đặt cược mạng sống của mình cả.
Tần Lâm chẳng hề sợ hãi, đối với anh côn trùng rắn rết không thành vấn đề, còn về những cuộc mất tích bí ẩn thì Tần Lâm tin rằng nhất định là do một người nào đó cố ý!
"Ở đây chắc chắn có rất nhiều côn trùng rắn rết, hơn nữa còn có độc, trong vòng mười bước chân buộc phải giải độc, nếu muốn tránh phiền phức thì tốt nhất nên cẩn thận một chút".
Tần Lâm nói.
"Anh Tần, anh đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi đấy".
Địch Luân Á nhìn về phía Tần Lâm, khuôn mặt hiện lên vẻ van xin, không ai biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng Tần Lâm nhìn ra được sự lo lắng và bất an trong ánh mắt ấy.
"Có phải cô biết bọn họ ở đây từ lâu rồi đúng không".
Tạ Hồng Mai chau mày, trực giác mách bảo cô rằng có vẻ Địch Luân Á và người Tam Tinh vẫn có một mối liên hệ nào đó, chỉ là cô không biết nguyên nhân là gì mà thôi.
"Tôi không biết".
Địch Luân Á hoảng hốt nói, nhưng lúc này ánh mắt cô lại không dám nhìn Tần Lâm và những người khác, cúi đầu cắn chặt môi.
"Nếu đã nói xong rồi thì cô cũng nên nói hết tất cả cho chúng tôi nghe chứ".
Vẻ mặt Tạ Hồng Mai trầm xuống.
"Thôi, chắc cô ấy không biết đâu, mà cho dù có biết cũng chỉ biết đại khái ở chỗ này thôi, chúng ta mau đi tìm những người Tam Tinh khác thôi".
Tần Lâm nói.
Anh biết giữ Địch Luân Á bên cạnh giống như giữ một quả bom hẹn giờ vậy, nhưng cô cũng là con át chủ bài cuối cùng của bọn họ, Địch Luân Á có thể là trợ thủ của người Tam Tinh, cũng có thể trở thành chỗ dựa của bọn họ.
Tần Trì cũng không nói nhiều, cho dù thế nào cũng là quyết định của con trai, người làm bố đều sẽ ủng hộ, hơn nữa lúc này chỉ một Địch Luân Á nhỏ bé cũng không đại diện cho cái gì, chẳng thể đe dọa bọn họ, chỉ khi tìm thấy đám người Kha Lâm Tư Lặc mới có nguy cơ nguy hiểm.
"Nơi này chắc chắn là đã có người đến, hơn nữa không phải là ít người".
Tần Trì nhìn xung quanh, nơi này rất rộng lớn, diện tích bãi biển chẳng nhỏ, hơn nữa cây cối cũng rất phong phú, rừng cây rậm rạp um tùm, Tần Lâm có thể ngửi thấy mùi của những cây cổ thụ chưa từng thấy bao giờ, nhưng vừa vào trong rừng rậm một cảm giác đè nén vô cùng khó chịu ập vào người.
Tần Trì cảm giác nơi đây khác hẳn với dãy núi Đại Hưng An, cây cổ thụ nghìn năm ở dãy núi Đại Hưng An um tùm nhưng không phải là cảm giác bức bối như thế này, còn cây cổ thụ ở đây lại chằng chịt rắc rối, cành lá đan xen giống như không có đường đi vậy, chỉ có thể đi thật cẩn thận.
Ánh mắt Tần Lâm sáng rực, nhìn xung quanh một cách thận trọng, Tần Trì cũng không dám lơ là, môi trường xung quanh ở đây rất tệ, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình, đi tìm người Tam Tinh, cho dù là nữ hoàng của nơi này Tiffany cũng chỉ có thể phái vài người đến đảo Madagascar, vì nơi này nguy hiểm trùng trùng, xung quanh đều là những trở ngại, hơn nữa còn không có mục tiêu rõ rệt, đám người này cho dù có là lính đặc chủng đối diện với những thử thách của thiên nhiên e là bọn họ cũng bị chôn vùi nơi đây mất.
Đây cũng là lý do nơi này chưa khai quật được dấu tích của con người.
Tần Lâm tìm thấy rất nhiều lá cây cỏ đưa cho mọi người đắp lên cơ thể để phòng tránh côn trùng rắn rết, như vậy thì bọn họ mới có thể yên tâm tiến bước, nếu không mỗi một bước chân đều có thể lấy đi tính mạng của bất cứ ai.
Mỗi một bước chân ở rừng rậm nguyên sinh có thể gây ra cái chết chí mạng.
"Chậm thôi, có động tĩnh!"
Tần Trì gọi Tần Lâm lại, Tần Lâm cũng dừng lại vì anh cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Mấy cây tầm thấp ở xung quanh đều có dấu tích bị giẫm lên, Tần Trì và Tần Lâm đều phát hiện ra được điều này, hai bố con đưa mắt nhìn nhau, hai người đều vô cùng cẩn thận.
"Nơi này rất có khả năng có dấu vết hoạt động của con người, hơn nữa không chỉ là năm người, đám người Kha Lâm Tư Lặc chắc chắn không để lại nhiều dấu vết như vậy, có khả năng còn người khác.
Tần Trì nói, đôi mày ông ấy nhíu chặt lại, ánh mắt của ông ấy cẩn thận nhìn xung quanh.
Tần Trì khẽ quệt một chút bụi dưới đất, sau đó chau mày lại.
"Ở đây chắc chắn có sự tồn tại mà chúng ta không ngờ tới".
Tần Trì nói.
"Có nghĩa là sao?"
Tần Lâm ngây người, nhưng Tần Trì còn chưa nói xong thì mấy cây giáo dài làm bằng gỗ đã phi từ trong rừng rậm ra với một tốc độ kinh người.
"Cẩn thận!"
Tần Lâm bước lên đẩy Tạ Hồng Mai và Địch Luân Á ngã xuống đất, hai cây giáo lướt qua người bọn họ, may mà bọn họ đã tránh được một kiếp nạn.
Tần Trì cũng vô cùng nhanh nhạy, liên tục tung ba cước đá bay mấy cây giáo dài phi ra từ trong bóng tối, xung quanh chỉ còn những âm thanh nhỏ nhặt, tiếng chim muông sợ hãi bay loạn xạ, không khí vô cùng căng thẳng.
Lại một loạt những cây giáo bay tới, Tần Lâm và Tần Trì dựa lưng vào nhau, trái phải kết hợp, bẻ gãy tất cả mười mấy cây giáo phóng tới từ bốn phương tám hướng, tất cả đều gãy vụn trên mặt đất.
"Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm? Ra đây!"
Tần Lâm hét lên, xung quanh vô cùng yên tĩnh, bốn phương tám hướng lại bắt đầu nổi lên những tiếng kêu gào giống như đang ra uy với bọn họ.
Trong lòng Tần Lâm trầm xuống, nhanh chóng đuổi theo, dưới chân toàn cuồng phong vũ bão, tốc độ kinh người, bước chân mạnh mẽ, vững như núi cao.
Tần Lâm liên tục chạy mấy chục thước, chỉ thấy mười mấy bóng người đen thui phân tản ra bốn phía, nhanh chóng lao vào trong rừng rậm.
"Để xem mày chạy đi đâu cho thoát!"
Tần Lâm cắn răng nói, phi người lên, đẩy một bóng người trong đó ngã lăn ra đất, người đó có khuôn mặt đen thui, răng nanh vàng khè, đôi mắt lồi ra, trông vô cùng xấu xí độc ác.
"Khì khì khì!"
Người da đen gào thét nhưng lại bị Tần Lâm đánh một chưởng vào ngực, ngã lăn ra đất, toàn thân co quắp.
Mặc dù hắn rất cao lớn hung mãnh nhưng trước mặt Tần Lâm thì hắn chẳng là cái gì cả.
Trên người hắn chỉ có hai mảnh lá che thân, nhìn giống như người rừng vậy.
"Mày là ai? Sao mày lại tấn công bọn tao?"
Tần Lâm trầm giọng hỏi.
"Khì khì, khì khì khì!"
Tên người rừng đen giống như không hiểu Tần Lâm nói gì vậy.
Tần Lâm liên tục đánh mấy quyền vào ngực của người rừng đen, lần này ánh mắt hắn hoảng sợ và lo lắng, không còn ngạo mạn như lúc trước nữa.
"Mày có hiểu tao nói gì không?"
"Có".
Người rừng đen dùng thứ tiếng nước ngoài không lưu loát trả lời Tần Lâm, anh chau mày lại, xem ra người ở đây chắc là người rừng rồi, cơ thể bọn họ rất rắn chắc nhưng lại không mặc quần áo, hơn nữa cũng không được thông minh lắm, chỉ không ngừng kêu gào, sau những cú đấm như trời giáng của Tần Lâm hắn mới bắt đầu hoảng sợ.
"Tại sao lại tấn công chúng tao? Rốt cuộc chúng mày là ai?"
Ánh mắt Tần Lâm trở lên âm u, lúc này Tần Trì đã đuổi kịp.
"Là Thần, là Thần bảo chúng tôi giết chết mấy người".
Người rừng đen run lẩy bẩy nói, chỉ sợ Tần Lâm sẽ ra tay giết chết hắn.
"Thần? Làm gì có Thần?"
"Các người muốn đấu với Thần sao, nằm mơ đi!"
"A…"
Người rừng đen lập tức nhét một miếng lá tươi xanh vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm rồi nuốt, sau đó sùi bọt mép rồi lăn ra chết.
Tần Lâm chau mày, tên này đúng là liều mạng thật đấy, xem ra trong mắt bọn họ người Tam Tinh vô cùng cao quý, hơn nữa còn là thần thánh, trong mắt đám người rừng này chỉ có thần thánh, chỉ có người Tam Tinh.
"Tên này chết nhanh quá, xem ra tình cảnh của chúng ta lại càng nguy hiểm hơn rồi".
Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.
"Có người! Tôi có thể cảm nhận được, hình như có người đang đi về phía chúng ta".
Địch Luân Á trầm giọng nói, cẩn thận nhìn xung quanh, Tần Lâm và bố đưa mắt nhìn nhau, hơi kinh ngạc, không ngờ đến bọn họ cũng không cảm nhận được chút động tĩnh nào mà Địch Luân Á lại có thể phát hiện ra được, chắc chắn cô có một mối quan hệ mờ ám gì với người Tam Tinh.
"Mau đi thôi, hướng này!"
Địch Luân Á chỉ về hướng đông rồi nói.
"Đi!"
Tần Lâm không hề do dự, anh lựa chọn tin Địch Luân Á, cho dù bây giờ không tin cũng chẳng còn cách khác, mọi việc đã đến nước này, đã làm thì làm cho trót, nếu để lỡ thì có khả năng sẽ ngày càng gian khổ hơn.
"Cẩn thận một chút, nơi đây rất có khả năng là hang ổ của người Tam Tinh, số lượng người chắc chắn không ít".
Tần Trì nói, ở đây ông cũng đánh hơi được mùi vị gì đó khác thường.
Tần Trì vẫn luôn rất cẩn thận, ông cũng không ngờ rằng lại truy kích người Tam Tinh ở đây, hơn nữa còn xuất hiện cả người rừng, đám người này cũng là đồng bọn với người Tam Tinh, cũng phải rất thận trọng.
Nguy hiểm dường như ngày càng kề cận khiến Tần Lâm cũng cẩn thận hơn, không dám lơ là cảnh giác.
Sau khi bốn người rời đi, chưa đến nửa phút sau hơn ba chục người rừng đã nhanh chóng tập kích bất ngờ, lúc này Tần Trì cuối cùng cũng phát hiện ra đám người ở phía sau.
"Đúng là có người thật, tầm hơn ba mươi người, mau đi về phía trước, sức mạnh của đám người này không hề tầm thường, nếu bị bọn họ đuổi kịp thì chắc chắn sẽ nổ ra một trận chiến ác liệt".
Tần Trì nói, theo kinh nghiệm của ông, đám người này chẳng phải dạng vừa, rõ ràng đang nhắm thẳng về phía bọn họ.
"Có vẻ như chúng ta đã bị phát hiện, nhưng người Tam Tinh chẳng lẽ lại ở trong đó? Chẳng lẽ bây giờ chúng ta đã bị bao vây rồi sao?"
Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.
"Cũng chưa chắc, mặc dù mối quan hệ giữa người rừng và người Tam Tinh không tầm thường, nhưng chỉ cần chúng ta không xảy ra xung đột chính diện với bọn họ thì bọn họ sẽ không kết hợp lại tấn công chúng ta đâu".
Tần Trì trầm ngâm nói, ông cũng chưa gặp trường hợp này bao giờ cả, nhưng xem ra khó giải quyết đây, người Tam Tinh cũng rất thông minh, bọn họ không bao giờ lộ diện, không đánh thì không biết địch, hôm nay bọn họ đơn độc tiến vào nơi đây là đã tính đến tình huống xấu nhất rồi.
"Chúng ta làm như vậy thực sự có chút nguy hiểm, nhưng nếu không làm như vậy, một khi người Tam Tinh vùng lên chúng ta sẽ càng bị động".
Tần Lâm cũng không biết phải làm sao, khi anh và bố lên đảo Alpha vẫn chưa nghĩ tới việc rút lui, vì bọn họ buộc phải tiêu diệt đám người Tam Tinh này mới có thể giải cứu thế giới.
Một khi người Tam Tinh vùng dậy thế giới cũng sẽ bị đe dọa, đến lúc đó thì nó chẳng còn là chuyện của một quốc gia riêng lẻ nào nữa, vì vậy Tần Lâm và bố phải tiêu diệt sự nguy hiểm này từ trong trứng nước.
Cho dù người khác có như thế nào bọn họ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ này.
"Soạt soạt…"
"Soạt soạt soạt…"
Những tiếng soạt rất nhỏ không ngừng xuất hiện bên tai Tần Lâm, cái gì phải đến cuối cùng cũng đến rồi.
"Xem ra chúng ta không còn đường lui rồi".
Tần Lâm hơi mỉm cười, chuẩn bị chiến đấu, đám người rừng này cũng không biết có phải người Tam Tinh phái tới không nữa hay là đã chuẩn bị từ lâu rồi, bọn họ ở ngay đằng sau, gần trong gang tấc.
Nếu đã không có lựa chọn thì phải chiến đấu đến cùng.
Dù gì bọn họ đến đây cũng vì giết chết người Tam Tinh, thần đến giết thần, phật đến giết phật!
Vì sự phát triển của nền văn minh trái đất, Tần Lâm biết bọn họ không có bất cứ đường lui nào, ngoài giết người ra thì không còn cách nào khác.
Đám người rừng này đã bị người Tam Tinh đầu độc rồi, giữ lại bọn chúng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Có lúc vì sự an toàn của đa số phải giết chết thiểu số, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
Ánh mắt Tần Trì không cảm xúc, năm đó người ông giết đếm không xuể, chỉ tính số người Oa ban đầu ông giết ở vùng châu thổ cũng phải hơn một nghìn ba trăm người, những người đe dọa đến người Hoa Hạ cũng bị ông giết vô số kể, cho dù không đến mười nghìn người cũng phải đến mấy nghìn người.
Năm đó Tần Trì được mệnh danh là Đông phương chí tà cũng bởi ông giết người như ngóe, quá tàn nhẫn, chỉ cần có người uy hiếp người Hoa Hạ, cho dù là nam nữ già trẻ, bất cứ ai cũng sẽ bị ông giết chết, cho nên cũng phải hai mươi năm rồi không ai dám đến Hoa Hạ gây chuyện.
Người đàn ông này dùng cả đôi vai để gánh vác sự yên bình hơn hai mươi năm của Hoa Hạ, cho nên mới khiến vô số người chỉ nghe tên thôi đã sợ mất mật.
Bây giờ Tần Trì đã chuẩn bị giết người không chớp mắt, Đông phương chí tà năm đó đã hơn hai mươi năm rồi, có lẽ nhiều người đã quên đi sự tồn tại của ông, lần này Tần Trì lại khiến cả thế giới biết đến ông một lần nữa, người Tam Tinh chắc chắn không thoát khỏi tay bọn họ.
Tần Lâm cũng cảm nhận được ý chí chiến đấu của bố, lúc này hai bố con dựa lưng vào nhau, liếc nhìn nhau, cả hai đều đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu quyết liệt.
Hai người hai thế hệ cùng chiến đấu vì tổ quốc.
Cho dù có đi sâu vào trong lòng địch, vô cùng nguy hiểm cũng không ai lùi bước.
Tạ Hồng Mai và Tần Lâm đã đứng cùng một chiến tuyến, quân làm tảng đá, thiếp làm cỏ lau, cỏ lau mảnh như tơ, tảng đá không di chuyển.
Tạ Hồng Mai đã quyết tâm theo Tần Lâm thì sẽ không bao giờ quay đầu.
"Hồng Mai, em có sợ không?"
Tần Lâm nhìn Tạ Hồng Mai mỉm cười.
"Có anh ở đây, em không sợ".
Tạ Hồng Mai nắm lấy tay Tần Lâm, cảm nhận tiếng bước chân dồn dập, bọn họ biết cuộc chiến này chắc chắn rất khốc liệt.
"Địch Luân Á, cảm ơn cô".
Tần Lâm nói xong, ánh mắt Địch Luân Á trở lên phức tạp, cô biết Tần Lâm là người tốt, hai lần trước đều không giết cô, nhưng lần này khác, không còn là chính nghĩa và gian ác nữa.
"Kha kha!"
"Kha kha kha!"
Thoắt một cái, mấy chục người kia đã bao vây bọn họ, lúc này trong rừng phát ra tiếng kêu, mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhóm của Tần Lâm, đằng đằng sát khí.
"Giết! Giết! Giết!"
“Chết rồi chết rồi à? Ha ha ha, tao thấy bọn mày sắp phải chết rồi đấy, lại còn học theo bọn người Oa, muốn chết à!”
Tần Trì cười khẩy, sau đó lạnh lùng nhìn bọn chúng, hơn ba mươi người này quả thực là một lực lượng vô cùng khó để giải quyết, bọn họ đều rất mạnh, hơn nữa cũng chẳng có ai quá yếu, bởi vì cơ thể của bọn chúng vẫn đang sừng sững ở đó.
Sống trong núi rừng quanh năm đã làm cho khả năng thích ứng và khả năng chiến đấu của đám người rừng này thật không thể tưởng tượng nổi, bởi vì kẻ thù thường ngày của bọn họ chính là dã thú, khi đấu với đám thú hoang, bọn họ không ngừng nâng cao sức mạnh, không thể xem thường được, cộng thêm vóc dáng và cơ bắp cường tráng, những thứ đó không chỉ để cho đẹp đâu.
"Bọn tao là con dân của Thần, bọn mày đừng mong có thể tác oai ở đây, giết!”
Tên thủ lĩnh ra lệnh, sau đó tất cả mọi người đều chuẩn bị dao, súng, gậy gộc để bắt đầu tấn công Tần Lâm và những người khác, một trận chiến sinh tử đang dần nổ ra.
Những tên người rừng này rất khỏe, lúc chiến đấu còn nghiến răng ken két, gậy gộc vung theo gió văng vẳng bên tai Tần Lâm.
Tần Lâm tỏ ra thận trọng, đám người này rất đông, hơn nữa bọn chúng rất có kinh nghiệm với trò lấy một chọi mười, bởi vì ở trong rừng rậm có rất nhiều dã thú, nếu như muốn sinh tồn thì ngoài ý chí mạnh mẽ ra, chúng còn phải có sức chiến đấu mạnh hơn nữa thì mới có thể tồn tại được.
Vụt vụt...
Ngọn thương vụt qua, không hề có chút quy tắc nào, nhưng lại vô cùng nhanh, một phát là có thể lấy mạng, bọn chúng không hề biết võ công gì cả, chiêu thức và sức mạnh của chúng đã được tôi luyện qua vô số lần vào ra sinh tử, gần như đã trở nên hoàn mỹ, và kết quả cho việc thất thủ chính là cái chết!
Vì vậy bọn chúng căn bản không dám thất thủ, dần dà chỉ cần có thể giết chết đối phương là được, cho nên chiêu thức mà bọn chúng thật sự luyện chính là ‘kỹ thuật giết người’!
Tần Lâm ở giữa bọn chúng, đâm trái né phải, hết sức thận trọng, từng nhát vũ khí sắc bén rơi xuống người anh, mỗi một chiêu đều muốn lấy mạng Tần Lâm.
Nhưng Tần Lâm cũng không chịu thua kém, tốc độ của anh rất nhanh, khiến bọn họ không sao đuổi kịp, mặc dù chúng cũng rất linh hoạt, nhưng ở trước mặt một cao thủ thất mạch thì lại giống hệt như giật gấu vá vai vậy.
Nếu không phải do bọn chúng sống ở đây quanh năm, sức lực bẩm sinh cùng với việc phải thường xuyên đối mặt với nguy hiểm đã khiến bọn chúng trở nên nhanh nhẹn, cũng rất quen thuộc với môi trường xung quanh, ngay lúc này Tần Lâm đã xử sạch bọn chúng rồi.
Ở phía bên kia, Tạ Hồng Mai và Địch Luân Á cũng vô cùng thận trọng, hai người vẫn rất bị động khi đối mặt với vô vàn mối nguy hiểm, dăm ba người thì không thể làm bọn họ bị thương, nhưng số lượng quá đông lại khiến cho bọn họ rơi vào tình thế nguy hiểm, đám người này không hề đơn giản như họ tưởng tượng.
Mặc dù sức mạnh của bọn chúng không phải là dạng siêu cấp gì, nhưng sự phối hợp ăn ý với nhau và phương thức tấn công hiệu quả nơi rừng núi đã khiến cho bọn chúng nắm được cuộc chơi.
Tần Lâm dần tìm ra nước cờ của bọn chúng, những người này thực sự chỉ biết tấn công chứ không biết chiến thuật vu hồi, nói trắng ra thì chúng chỉ có tay chân phát triển, nếu trí thông minh của chúng cao thì đã không khác gì con người rồi, vậy thì rất có thể chúng sẽ không thể nào bình tĩnh như vậy.
Ngay giờ phút này, cuối cùng Tần Lâm cũng nhìn ra được bố mình mạnh như thế nào, tốc độ và sức chiến đấu của ông đúng là vô địch!
Đúng vậy, chính là vô địch!
Tần Lâm có thể chắc rằng thực lực của bố mình không hề kém hạng một bảng Rồng, còn ông có thể đạt tới mức độ nào thì ngay cả bản thân anh cũng không biết.
Nhưng một đấu với mười ba mà vẫn có giữ thế thượng phong thì thực lực quá đỗi mạnh mẽ, phải đối mặt với khí thế của đám người rừng, nhưng sắc mặt Tần Trì không hề thay đổi, vẫn hừng hực khí thế!
Tần Trì dùng tay không, nhưng vô cùng mạnh mẽ, một tay tóm lấy một cây thương của tên người rừng, lập tức làm gang bàn tay của đối thủ chảy đầy máu tươi.
Tần Trì trực tiếp đá hắn ngã xuống đất, đâm một nhát xuống yết hầu làm gãy xương cổ họng của hắn ta.
Rắc...
Âm thanh kinh hoàng khiến đám người rừng trở nên điên cuồng, một đồng bọn đã ngã xuống rồi, bọn chúng đau đớn như chết trong tuyệt vọng.
“Aaaaaa!”
Tên người rừng đứng đầu tức giận gầm về phía Tần Trì, nhưng sau khi Tần Trì cầm thương lên thì sức chiến đấu lại càng mạnh hơn nữa, ông vung thương lướt qua, trường thương chói lóe cả mắt, gió thổi vùn vụt.
Tần Trì dùng hồi mã thương, lập tức đâm thủng ngực một tên người rừng làm cho máu chảy liên hồi, máu thịt tách rời, xương cốt văng ra.
Tần Trì đã kích thích đám người rừng kia, chúng bắt đầu liều mạng với bọn họ, nhưng chiêu thức của Tần Trì đâu phải là thứ mà bọn người này có thể xem thường chứ?
Người rừng tuy đông thế mạnh, nhưng không ai có thể bắt được Tần Trì.
Tần Lâm thầm cảm thán, sức mạnh của bố đã làm cho bọn họ an tâm, nếu không thì tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên rất khó khăn.
Tần Lâm cầm Thất Tinh Long Uyên trong tay, lưỡi kiếm dữ tợn chém xuống, trực tiếp chém đứt trường thương trên tay đối thủ, đường kiếm đi tới đâu cũng giống như quét sạch cả vạn quân, ba tên người rừng lập tức bị chém ngay yết hầu, máu còn chưa kịp bay ra ngoài thì chúng đã ngã xuống đất.
Tất cả đều ôm lấy cổ, cái cảm giác ớn lạnh từ từ tỏa ra khiến cho bọn chúng không khỏi rùng mình.
Hai cha con Tần Lâm hỗ trợ cho nhau, bóng hình của họ lóe lên như điện xẹt, ba mươi bảy tên người rừng gần như đã bị Tần Lâm chém sạch trong vòng chưa đầy ba phút.
Mấy tên người rừng vừa cầm trường thương vừa run lẩy bẩy, nhưng ch úng phải cố gắng hết sức để lao đến giết đám người Tần Lâm.
Bởi vì đó là mệnh lệnh của Thần, cho nên bọn chúng không dám làm trái ý chỉ, đối với bọn chúng mà nói, dù cho có chết cũng phải ngăn chặn bọn trộm trên đảo Alpha.
Tần Lâm không thể tưởng tượng nổi đám người này đã bị người Tam Tinh thuần hóa như thế nào, nhưng có thể hiểu được cho dù họ có cố gắng đến đâu thì cũng không thể đánh lại với đám người Tần Lâm.
Tần Lâm và bố giống như đang tham gia một cuộc thi giết người vậy, những tên người rừng kiêu ngạo lần lượt ngã xuống.
Những kẻ này chẳng có gì đáng thương cả, bởi nếu Tần Lâm và những người khác không làm gì thì họ sẽ bị những tên này giết chết mất.
Lương thiện quá chính là tự đào hố chôn mình, vậy nên họ mới phải ra tay trước, nếu hai bên đã đối lập với nhau thì cũng không còn gì để nói cả.
Sự khác biệt giữa giết một người và giết hàng trăm ngàn người là gì?
Không có!
Hơn nữa, bọn họ giết người là vì cứu người, nhưng lúc này lại không gì có thể ngăn cản được sát khí của Tần Lâm.
Thất Tinh Long Uyên, kiếm không vấy máu, Kiếm vô cảnh lại tới gần, mấy tên người rừng cũng không thoát khỏi lưỡi kiếm sắc nhọn, Tần Lâm đằng đằng sát khí, cuối cùng cũng có gần hai mươi tên đã ngã xuống bởi Thất Tinh Long Uyên, cho dù là bố anh Tần Trì cũng không thể nào vượt qua được.
Ba tên người rừng run rẩy quỳ xuống trước mặt Tần Lâm, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và lo lắng.
"Chúng có vẻ sợ chết khiếp rồi đấy”.
Tần Trì cười nói rồi ném trường thương trong tay đi, đối với ông mà nói, không tốn chút sức lực nào mà vẫn giết được hơn mười tên người rừng, nhưng đương nhiên không thể nào bằng con trai mình được.
“Nói mau, các người rốt cuộc là ai? ‘Thần’ mà các người nhắc đến đang ở đâu?”
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Tất cả chúng tôi đều là con dân của Thần, Thần sẽ chọn những người giỏi nhất trong chúng tôi để trở thành những thần binh, sau đó giết đi những người già mang bệnh và tàn tật, chúng tôi là những người mà Thần đã dốc hết lòng tin vào, chúng tôi chính là hậu duệ của Thần. Còn Thần của chúng tôi đang... ở đảo ngầm”.
Một tên thì thào, mặt mày tái mét.
"Hậu duệ của Thần, các người đang tự khen bản thân đấy ư, lại còn hậu duệ của Thần”.
Tần Trì chế nhạo nói.
"Họ thực sự là hậu duệ của Thần, cũng tức là hậu duệ của người Tam Tinh của chúng tôi, nếu không ngoài dự liệu của tôi thì bọn họ chắc là một nhánh của người Tam Tinh, nhưng xuất hiện ở đây lại có vẻ hơi không được khớp cho lắm. Nhưng vóc dáng của họ thật sự đúng là của người Tam Tinh, vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa đôi mắt của họ cũng hoàn toàn khác với loài người”.
Những gì Địch Luân Á nói khiến cho tất cả mọi người phải sững sờ, cũng tức là người Tam Tinh đã lưu truyền con cháu xuống trái đất, và những người này chính là hậu duệ của người Tam Tinh, một nhóm người hoang dã sống trong rừng sâu và hoang đảo.
Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng người Tam Tinh đã sống trên trái đất bao nhiêu năm qua, cho dù có thực sự để lại hậu duệ thì cũng là chuyện bình thường, thời gian họ tồn tại ở nền văn minh trái đất còn lâu hơn Tần Thủy Hoàng, cho nên việc có để lại hậu duệ cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng những người này đều trốn ở hoang đảo, hơn nữa còn trở nên vô cùng hoang dã, không có trí tuệ, chỉ có tứ chi phát triển, chẳng lẽ đây là bước thoái hóa của người Tam Tinh ư?
Những ưu điểm di truyền của người Tam Tinh có lẽ không có gì ngoài vóc dáng.
Những tên người rừng này đều là người Tam Tinh, cho dù thế nào thì đây vẫn là một tin tức khá sốc.
"Hàng ngàn năm qua, chẳng lẽ ở đây còn có nhiều người Tam Tinh nữa sao?"
Tần Trì nhíu mày, tình huống hiện tại của bọn họ có lẽ càng trở nên khó khăn hơn, bởi vì bọn họ không biết bên kia có bao nhiêu người, đám người Tam Tinh lại mạnh như thế, điều này hoàn toàn trở thành áp lực của bọn họ.
Những thay đổi của người Tam Tinh vô hại với trái đất, nhưng chắc chắn có rất nhiều bí mật ẩn trên hòn đảo nhỏ này.
Bây giờ mọi người đều đang rất căng thẳng, người Tam Tinh lại ngày càng đông, thật sự có thể giết hết được sao?
Nhưng bây giờ họ không thể quan tâm được nhiều đến vậy, việc đầu tiên là phải loại bỏ đám người Kha Lâm Tư Lặc, sau đó mới lên kế hoạch xử lý những người Tam Tinh còn lại.
“Đảo ngầm?”
Tạ Hồng Mai bị sốc một phen, dường như vẫn còn có rất nhiều bí mật của họ mà cô chưa được biết.
"Đúng vậy, chính là một hòn đảo dưới lòng đất, cách đây không lâu, bốn vị thần đã cùng chúng tôi đến tìm hiểu đại cục của thế giới, bọn họ nói mình muốn thay đổi môi trường trái đất mà chúng ta đang sống hiện tại, bọn họ muốn trở thành đấng cứu thế và hy sinh bản thân mình”.
Một tên người rừng khác vội vàng nói.
"Quả nhiên là đám Kha Lâm Tư Lặc, có vẻ như chúng ta đã đi đúng hướng rồi”.
Tần Trì nói.
"Đảo ngầm ở đâu? Mau đưa bọn tao đến đó”.
Tần Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như tên, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tần Lâm nhìn chăm chú liền thấy trước mặt là một vách đá giống như vách núi cao dựng đứng, bao quanh tứ phía, hơn nữa còn có một vách núi mà ở ngay phía trên nó là một thác nước cao gần 100m, đổ liên tục từ trên đỉnh xuống vách đá, xung quanh được bao bọc bởi những bụi cây cổ thụ.
Dưới thác có một vực sâu tự nhiên, toàn bộ nước xung quanh đều chảy vào đây, nhưng vực sâu này không hề tràn ra ngoài mà vẫn luôn giữ nguyên trạng thái như thế.
Thác nước chảy xiết, ghềnh tiến hùng vỹ, sóng đánh cuồn cuộn, trông vô cùng ngoạn mục.
Quả thật là một nơi được thiên nhiên ưu ái, có nước chảy róc rách và vực sâu ngàn thước không thấy đáy, phong cảnh lại hết sức nên thơ.
"Người Tam Tinh cũng biết tìm nơi để hưởng thụ đấy”.
Tần Trì cảm thán.
"Ở đó thực sự có một chỗ để đi, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy từ đây nhảy xuống có thể lao qua con thác được, nhưng không biết là có cái bẫy nào không”.
Tần Lâm nhìn về phía Tần Trì.
"Dù thế nào thì chúng ta cũng phải thử, bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chúng ta cứ ra tay trước để ra oai, còn chậm thì sẽ gặp rắc rối, đợi đến lúc chúng quay lại, nếu chúng ta vẫn chưa làm gì thì rất có thể chúng ta sẽ rơi vào cảnh khốn cùng, một khi rơi vào thế bị động thì sẽ vô cùng nguy hiểm, dù sao đây cũng là địa bàn của bọn chúng”.
Tần Trì nói.
"Bây giờ vẫn còn rất khó nói liệu bọn chúng có phát hiện ra chúng ta hay không, nhưng nếu chúng ta không bắt chúng càng sớm càng tốt thì e là đêm dài lắm mộng”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Đúng thế, cháu cũng nghĩ vậy, tiền bối, chú nghĩ như thế nào? Hiện tại chúng ta nên tranh thủ được đà giết tận, không nên để lại một chút cơ hội nào cho đối thủ, hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là bọn họ đã bắt đầu bày mưu tính kế với chúng ta. Suốt chặng đường đuổi theo đến đây, đã có rất nhiều người Tam Tinh xuất hiện, và đây chính là thách thức lớn nhất của chúng ta”.
Tạ Hồng Mai nói một cách nghiêm túc.
"Bây giờ xung quanh quá đỗi yên tĩnh, không biết bên trong thác nước kia có chuyện gì đang xảy ra hay không, vậy nên phải hết sức cẩn thận. Chưa biết chừng tên người rừng này có lừa chúng ta hay không, lỡ may là một cái bẫy thì chúng ta sẽ toi mất. Để bố đi tìm hiểu trước, mấy đứa cứ chờ ta ở đây đi”.
Tần Trì nhìn về phía Tần Lâm.
“Không được! Để tôi đi”.
Tần Lâm cắt ngang lời của bố mình, lúc này anh tuyệt đối sẽ không thể để bố mạo hiểm nữa, hai mắt Tần Lâm như rực cháy, vô cùng uy nghiêm nhìn về phía bố mình.
"Thực lực của con không bằng ta, ta đi sẽ an toàn hơn”.
Tần Trì cười nói.
“Vậy thì cùng đi”.
Tần Lâm nói một cách chắc nịch, dù sao anh cũng tuyệt đối không để bố một mình mạo hiểm.
“Được thôi, tùy con”.
Tần Trì lắc đầu nói, ông biết Tần Lâm lo lắng cho mình, nhưng ngược lại, sao ông lại không lo cho con trai được chứ.
"Có bao nhiêu người trên đảo?"
Tạ Hồng Mai đột ngột hỏi, sau đó nhìn sang tên người rừng.
"Không đến sáu mươi người, đã bị các người giết hơn một nửa rồi”.
Tên người rừng rùng mình, trông vô cùng sợ hãi, hắn căn bản không dám nói dối.
"Các người có bao nhiêu vị thần?"
Tần Lâm tiếp tục hỏi.
“Một!”
Một?
Lần này ngay cả Tần Trì cũng có chút kinh ngạc, một người ư? Có vẻ như bọn họ không có quá nhiều nguy hiểm.
"Vậy thì chúng ta không có việc gì phải lo lắng, vậy bố sẽ đi trước một bước”.
Tần Trì nói xong liền bay lên rồi nhảy xuống chỗ bậc thang trên vách núi của thác nước.
Tần Lâm hít sâu một hơi, sau đó cũng nhảy đến chỗ thác nước làm nước văng tung tóe, còn Tần Trì lúc này lại sợ Tần Lâm gặp nguy hiểm, nên ông cũng vội đuổi theo sau.
"Ta đã nói là con phải chờ ta kia mà, đúng là không biết nghe lời”.
Tần Trì trừng mắt nhìn Tần Lâm, nhưng lúc này Tần Lâm lại không thèm đoái hoài ông, anh chỉ chăm chăm nhìn thẳng phía trước.
Tần Trì cau mày quay đầu lại, nhưng lúc này ông mới nhìn thấy một cảnh tượng làm cho người ta phải nín thở.
Toàn bộ chiếc bàn tròn lớn được bao quanh bởi mười hai người, Kha Lâm Tư Lặc đang ngồi ở chính giữa, mọi người đều hết sức thận trọng, ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí, không cần nói cũng biết thực lực của những người đó vô cùng kinh khủng.
"Mẹ kiếp, đây là ổ giặc sao?"
Tần Trì thầm chửi rủa.
Hay lắm!
Kị sĩ Bàn Tròn* cũng chưa đến mức chỉn chu như thế nữa, lúc này khóe miệng Tần Lâm khẽ nhếch lên, những tên này đều rất mạnh, căn bản cũng chẳng phải một người Tam Tinh, mà có đến tám tên, và bọn họ cũng đều có sức mạnh tương tự như Bàng Ba Địch.
*Kị sĩ Bàn Tròn: Kị sĩ Bàn Tròn là một tập hợp của 28 nhân vật phò tá vua Arthur đi tìm Thánh Tước.
Lúc này, ánh mắt của Kha Lâm Tư Lặc giao với ánh mắt của Tần Lâm, chiến ý lập tức trỗi dậy, trong phút chốc như muốn bùng nổ.
"Bây giờ chúng ta đi còn kịp không?”
Tần Lâm sờ mũi, ánh mắt có chút bất lực.
Cũng đông quá rồi đó, có tận mười hai người trên bàn tròn, trông tất cả đều vô cùng hung dữ.
Ở bên cạnh bọn họ có bốn tên người rừng khác đứng ở hai bên, lúc này Tần Lâm mới nhận ra mình đã bị bọn người rừng kia lừa.
Mẹ kiếp, đám người rừng còn có IQ cỡ đó, dường như anh đang cảm thấy trí thông minh của mình như bị giảm đi vậy.
Tần Lâm bỗng nhìn sang Tần Trì.
"Bây giờ muộn quá rồi, nếu đã đến thì tiếp thôi”.
Tần Trì cười nói, bởi vì có quá nhiều người nên bọn họ hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.
Thực lực của những người này rất mạnh, ai cũng như hổ rình mồi.
Trên khóe miệng Kha Lâm Tư Lặc nở ra một nụ cười lạnh lẽo, thứ bọn chúng chờ đợi chính là đám người Tần Lâm, không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy, thế thì trận chiến giữa hai bên sẽ là điều khó tránh khỏi.
Và đây chính là điều mà Kha Lâm Tư Lặc mong muốn, đám người này không biết điều lại còn dám mò đến tận đây, xem ra bọn họ không còn giữ được mạng bao lâu nữa đâu.
"Xem ra mày không muốn lên thiên đàng mà lại tự tìm đường xuống địa ngục à, vậy thì muốn tao tha cho mày thì cũng không thể nữa rồi”.
Kha Lâm Tư Lặc nói với ánh mắt lạnh lùng.
"Đông đảo như vậy, xem ra khả năng sinh sản của người Tam Tinh bọn mày cũng tốt quá đấy chứ, đám người này đều đã là hậu duệ của bọn mày, và bọn mày đã xây nên một vương quốc riêng trên hòn đảo biệt lập này, thật không thể tin được, ha ha ha”.
Tần Lâm lãnh đạm nói.
"Mày nói đúng, nhưng tiếc rằng sức khỏe của con người bọn mày quá kém, tao chỉ sinh được bảy người con trai thì mẹ của chúng đã mất rồi, hơn nữa con trai tao khó khăn lắm mới có thể sống hơn chục thế kỷ, con cháu của chúng sớm đã không thể kế thừa sức mạnh của người Tam Tinh nữa rồi”.
Long Luân Tư Lặc nói với tư cách là người cai trị đảo Alpha, hắn đã kế thừa nơi đây hàng nghìn năm, đã có đông đảo con cháu từ lâu, nhưng tiếc rằng chỉ có một số người con trai của hắn được thừa hưởng di truyền của người Tam Tinh, số còn lại còn không thể sống quá trăm tuổi, đối với Long Luân Tư Lặc mà nói thì bọn chúng đúng là một đống rác rưởi.
"Quả thực như vậy, cơ thể của nền văn minh nhân loại quá yếu, căn bản không xứng để kết hợp với người Tam Tinh, nhưng cậu có được những đứa con trai như này thì cũng là vận may của cậu rồi đấy Long Luân, lần này coi như cậu lập được công lớn rồi, ha ha”.
Kha Lâm Tư Lặc vừa cười nói vừa vỗ vai Long Luân Tư Lặc.
Long Luân Tư Lặc sinh được bảy người con trai, tất cả đều khỏe như trâu, nhưng con cái của hắn lại dần mất đi, đây cũng là điều khiến cho Long Luân Tư Lặc đau buồn nhất.
"Đội trưởng Kha Lâm quá khen, tôi vẫn luôn chờ tín hiệu của anh, từ trước đến giờ không dám lơ là, tôi chỉ đang cố gắng phát triển binh đội mà thôi, nếu không thì tôi sẽ phải chiến đấu một mình, nhưng lần này tôi sẽ khiến chúng có cánh cũng khó mà thoát được!”
Long Luân Tư Lặc cười nói, trong mắt sáng lên, giờ đây hắn chỉ đứng sau mỗi Kha Lâm Tư Lặc, ngay cả Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam cũng chẳng là cái thá gì, bây giờ không ai có thể đối đầu với hắn được.
Bảy người con trai đều có sức mạnh ngang nhau, đây là tài sản lớn nhất của Long Luân Tư Lặc, còn có cả hàng trăm tên người rừng trên đảo nữa, tất cả đều là con cháu của hắn, chúng hoàn toàn nghe theo và phục tùng hắn ta.
"Tốt lắm, hôm nay chúng ta hãy tiêu diệt hết đám bọn chúng, không một ai có thể làm cho người Tam Tinh chúng ta đầu hàng, chứ đừng nói đến hai tên phế vật này”.
Kha Lâm Tư Lặc trầm giọng quát, chiến ý ngút trời!
Bức màn thần bí này đầy những điều kỳ lạ chết chóc, không ai muốn đặt cược mạng sống của mình cả.
Tần Lâm chẳng hề sợ hãi, đối với anh côn trùng rắn rết không thành vấn đề, còn về những cuộc mất tích bí ẩn thì Tần Lâm tin rằng nhất định là do một người nào đó cố ý!
"Ở đây chắc chắn có rất nhiều côn trùng rắn rết, hơn nữa còn có độc, trong vòng mười bước chân buộc phải giải độc, nếu muốn tránh phiền phức thì tốt nhất nên cẩn thận một chút".
Tần Lâm nói.
"Anh Tần, anh đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi đấy".
Địch Luân Á nhìn về phía Tần Lâm, khuôn mặt hiện lên vẻ van xin, không ai biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng Tần Lâm nhìn ra được sự lo lắng và bất an trong ánh mắt ấy.
"Có phải cô biết bọn họ ở đây từ lâu rồi đúng không".
Tạ Hồng Mai chau mày, trực giác mách bảo cô rằng có vẻ Địch Luân Á và người Tam Tinh vẫn có một mối liên hệ nào đó, chỉ là cô không biết nguyên nhân là gì mà thôi.
"Tôi không biết".
Địch Luân Á hoảng hốt nói, nhưng lúc này ánh mắt cô lại không dám nhìn Tần Lâm và những người khác, cúi đầu cắn chặt môi.
"Nếu đã nói xong rồi thì cô cũng nên nói hết tất cả cho chúng tôi nghe chứ".
Vẻ mặt Tạ Hồng Mai trầm xuống.
"Thôi, chắc cô ấy không biết đâu, mà cho dù có biết cũng chỉ biết đại khái ở chỗ này thôi, chúng ta mau đi tìm những người Tam Tinh khác thôi".
Tần Lâm nói.
Anh biết giữ Địch Luân Á bên cạnh giống như giữ một quả bom hẹn giờ vậy, nhưng cô cũng là con át chủ bài cuối cùng của bọn họ, Địch Luân Á có thể là trợ thủ của người Tam Tinh, cũng có thể trở thành chỗ dựa của bọn họ.
Tần Trì cũng không nói nhiều, cho dù thế nào cũng là quyết định của con trai, người làm bố đều sẽ ủng hộ, hơn nữa lúc này chỉ một Địch Luân Á nhỏ bé cũng không đại diện cho cái gì, chẳng thể đe dọa bọn họ, chỉ khi tìm thấy đám người Kha Lâm Tư Lặc mới có nguy cơ nguy hiểm.
"Nơi này chắc chắn là đã có người đến, hơn nữa không phải là ít người".
Tần Trì nhìn xung quanh, nơi này rất rộng lớn, diện tích bãi biển chẳng nhỏ, hơn nữa cây cối cũng rất phong phú, rừng cây rậm rạp um tùm, Tần Lâm có thể ngửi thấy mùi của những cây cổ thụ chưa từng thấy bao giờ, nhưng vừa vào trong rừng rậm một cảm giác đè nén vô cùng khó chịu ập vào người.
Tần Trì cảm giác nơi đây khác hẳn với dãy núi Đại Hưng An, cây cổ thụ nghìn năm ở dãy núi Đại Hưng An um tùm nhưng không phải là cảm giác bức bối như thế này, còn cây cổ thụ ở đây lại chằng chịt rắc rối, cành lá đan xen giống như không có đường đi vậy, chỉ có thể đi thật cẩn thận.
Ánh mắt Tần Lâm sáng rực, nhìn xung quanh một cách thận trọng, Tần Trì cũng không dám lơ là, môi trường xung quanh ở đây rất tệ, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình, đi tìm người Tam Tinh, cho dù là nữ hoàng của nơi này Tiffany cũng chỉ có thể phái vài người đến đảo Madagascar, vì nơi này nguy hiểm trùng trùng, xung quanh đều là những trở ngại, hơn nữa còn không có mục tiêu rõ rệt, đám người này cho dù có là lính đặc chủng đối diện với những thử thách của thiên nhiên e là bọn họ cũng bị chôn vùi nơi đây mất.
Đây cũng là lý do nơi này chưa khai quật được dấu tích của con người.
Tần Lâm tìm thấy rất nhiều lá cây cỏ đưa cho mọi người đắp lên cơ thể để phòng tránh côn trùng rắn rết, như vậy thì bọn họ mới có thể yên tâm tiến bước, nếu không mỗi một bước chân đều có thể lấy đi tính mạng của bất cứ ai.
Mỗi một bước chân ở rừng rậm nguyên sinh có thể gây ra cái chết chí mạng.
"Chậm thôi, có động tĩnh!"
Tần Trì gọi Tần Lâm lại, Tần Lâm cũng dừng lại vì anh cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Mấy cây tầm thấp ở xung quanh đều có dấu tích bị giẫm lên, Tần Trì và Tần Lâm đều phát hiện ra được điều này, hai bố con đưa mắt nhìn nhau, hai người đều vô cùng cẩn thận.
"Nơi này rất có khả năng có dấu vết hoạt động của con người, hơn nữa không chỉ là năm người, đám người Kha Lâm Tư Lặc chắc chắn không để lại nhiều dấu vết như vậy, có khả năng còn người khác.
Tần Trì nói, đôi mày ông ấy nhíu chặt lại, ánh mắt của ông ấy cẩn thận nhìn xung quanh.
Tần Trì khẽ quệt một chút bụi dưới đất, sau đó chau mày lại.
"Ở đây chắc chắn có sự tồn tại mà chúng ta không ngờ tới".
Tần Trì nói.
"Có nghĩa là sao?"
Tần Lâm ngây người, nhưng Tần Trì còn chưa nói xong thì mấy cây giáo dài làm bằng gỗ đã phi từ trong rừng rậm ra với một tốc độ kinh người.
"Cẩn thận!"
Tần Lâm bước lên đẩy Tạ Hồng Mai và Địch Luân Á ngã xuống đất, hai cây giáo lướt qua người bọn họ, may mà bọn họ đã tránh được một kiếp nạn.
Tần Trì cũng vô cùng nhanh nhạy, liên tục tung ba cước đá bay mấy cây giáo dài phi ra từ trong bóng tối, xung quanh chỉ còn những âm thanh nhỏ nhặt, tiếng chim muông sợ hãi bay loạn xạ, không khí vô cùng căng thẳng.
Lại một loạt những cây giáo bay tới, Tần Lâm và Tần Trì dựa lưng vào nhau, trái phải kết hợp, bẻ gãy tất cả mười mấy cây giáo phóng tới từ bốn phương tám hướng, tất cả đều gãy vụn trên mặt đất.
"Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm? Ra đây!"
Tần Lâm hét lên, xung quanh vô cùng yên tĩnh, bốn phương tám hướng lại bắt đầu nổi lên những tiếng kêu gào giống như đang ra uy với bọn họ.
Trong lòng Tần Lâm trầm xuống, nhanh chóng đuổi theo, dưới chân toàn cuồng phong vũ bão, tốc độ kinh người, bước chân mạnh mẽ, vững như núi cao.
Tần Lâm liên tục chạy mấy chục thước, chỉ thấy mười mấy bóng người đen thui phân tản ra bốn phía, nhanh chóng lao vào trong rừng rậm.
"Để xem mày chạy đi đâu cho thoát!"
Tần Lâm cắn răng nói, phi người lên, đẩy một bóng người trong đó ngã lăn ra đất, người đó có khuôn mặt đen thui, răng nanh vàng khè, đôi mắt lồi ra, trông vô cùng xấu xí độc ác.
"Khì khì khì!"
Người da đen gào thét nhưng lại bị Tần Lâm đánh một chưởng vào ngực, ngã lăn ra đất, toàn thân co quắp.
Mặc dù hắn rất cao lớn hung mãnh nhưng trước mặt Tần Lâm thì hắn chẳng là cái gì cả.
Trên người hắn chỉ có hai mảnh lá che thân, nhìn giống như người rừng vậy.
"Mày là ai? Sao mày lại tấn công bọn tao?"
Tần Lâm trầm giọng hỏi.
"Khì khì, khì khì khì!"
Tên người rừng đen giống như không hiểu Tần Lâm nói gì vậy.
Tần Lâm liên tục đánh mấy quyền vào ngực của người rừng đen, lần này ánh mắt hắn hoảng sợ và lo lắng, không còn ngạo mạn như lúc trước nữa.
"Mày có hiểu tao nói gì không?"
"Có".
Người rừng đen dùng thứ tiếng nước ngoài không lưu loát trả lời Tần Lâm, anh chau mày lại, xem ra người ở đây chắc là người rừng rồi, cơ thể bọn họ rất rắn chắc nhưng lại không mặc quần áo, hơn nữa cũng không được thông minh lắm, chỉ không ngừng kêu gào, sau những cú đấm như trời giáng của Tần Lâm hắn mới bắt đầu hoảng sợ.
"Tại sao lại tấn công chúng tao? Rốt cuộc chúng mày là ai?"
Ánh mắt Tần Lâm trở lên âm u, lúc này Tần Trì đã đuổi kịp.
"Là Thần, là Thần bảo chúng tôi giết chết mấy người".
Người rừng đen run lẩy bẩy nói, chỉ sợ Tần Lâm sẽ ra tay giết chết hắn.
"Thần? Làm gì có Thần?"
"Các người muốn đấu với Thần sao, nằm mơ đi!"
"A…"
Người rừng đen lập tức nhét một miếng lá tươi xanh vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm rồi nuốt, sau đó sùi bọt mép rồi lăn ra chết.
Tần Lâm chau mày, tên này đúng là liều mạng thật đấy, xem ra trong mắt bọn họ người Tam Tinh vô cùng cao quý, hơn nữa còn là thần thánh, trong mắt đám người rừng này chỉ có thần thánh, chỉ có người Tam Tinh.
"Tên này chết nhanh quá, xem ra tình cảnh của chúng ta lại càng nguy hiểm hơn rồi".
Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.
"Có người! Tôi có thể cảm nhận được, hình như có người đang đi về phía chúng ta".
Địch Luân Á trầm giọng nói, cẩn thận nhìn xung quanh, Tần Lâm và bố đưa mắt nhìn nhau, hơi kinh ngạc, không ngờ đến bọn họ cũng không cảm nhận được chút động tĩnh nào mà Địch Luân Á lại có thể phát hiện ra được, chắc chắn cô có một mối quan hệ mờ ám gì với người Tam Tinh.
"Mau đi thôi, hướng này!"
Địch Luân Á chỉ về hướng đông rồi nói.
"Đi!"
Tần Lâm không hề do dự, anh lựa chọn tin Địch Luân Á, cho dù bây giờ không tin cũng chẳng còn cách khác, mọi việc đã đến nước này, đã làm thì làm cho trót, nếu để lỡ thì có khả năng sẽ ngày càng gian khổ hơn.
"Cẩn thận một chút, nơi đây rất có khả năng là hang ổ của người Tam Tinh, số lượng người chắc chắn không ít".
Tần Trì nói, ở đây ông cũng đánh hơi được mùi vị gì đó khác thường.
Tần Trì vẫn luôn rất cẩn thận, ông cũng không ngờ rằng lại truy kích người Tam Tinh ở đây, hơn nữa còn xuất hiện cả người rừng, đám người này cũng là đồng bọn với người Tam Tinh, cũng phải rất thận trọng.
Nguy hiểm dường như ngày càng kề cận khiến Tần Lâm cũng cẩn thận hơn, không dám lơ là cảnh giác.
Sau khi bốn người rời đi, chưa đến nửa phút sau hơn ba chục người rừng đã nhanh chóng tập kích bất ngờ, lúc này Tần Trì cuối cùng cũng phát hiện ra đám người ở phía sau.
"Đúng là có người thật, tầm hơn ba mươi người, mau đi về phía trước, sức mạnh của đám người này không hề tầm thường, nếu bị bọn họ đuổi kịp thì chắc chắn sẽ nổ ra một trận chiến ác liệt".
Tần Trì nói, theo kinh nghiệm của ông, đám người này chẳng phải dạng vừa, rõ ràng đang nhắm thẳng về phía bọn họ.
"Có vẻ như chúng ta đã bị phát hiện, nhưng người Tam Tinh chẳng lẽ lại ở trong đó? Chẳng lẽ bây giờ chúng ta đã bị bao vây rồi sao?"
Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.
"Cũng chưa chắc, mặc dù mối quan hệ giữa người rừng và người Tam Tinh không tầm thường, nhưng chỉ cần chúng ta không xảy ra xung đột chính diện với bọn họ thì bọn họ sẽ không kết hợp lại tấn công chúng ta đâu".
Tần Trì trầm ngâm nói, ông cũng chưa gặp trường hợp này bao giờ cả, nhưng xem ra khó giải quyết đây, người Tam Tinh cũng rất thông minh, bọn họ không bao giờ lộ diện, không đánh thì không biết địch, hôm nay bọn họ đơn độc tiến vào nơi đây là đã tính đến tình huống xấu nhất rồi.
"Chúng ta làm như vậy thực sự có chút nguy hiểm, nhưng nếu không làm như vậy, một khi người Tam Tinh vùng lên chúng ta sẽ càng bị động".
Tần Lâm cũng không biết phải làm sao, khi anh và bố lên đảo Alpha vẫn chưa nghĩ tới việc rút lui, vì bọn họ buộc phải tiêu diệt đám người Tam Tinh này mới có thể giải cứu thế giới.
Một khi người Tam Tinh vùng dậy thế giới cũng sẽ bị đe dọa, đến lúc đó thì nó chẳng còn là chuyện của một quốc gia riêng lẻ nào nữa, vì vậy Tần Lâm và bố phải tiêu diệt sự nguy hiểm này từ trong trứng nước.
Cho dù người khác có như thế nào bọn họ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ này.
"Soạt soạt…"
"Soạt soạt soạt…"
Những tiếng soạt rất nhỏ không ngừng xuất hiện bên tai Tần Lâm, cái gì phải đến cuối cùng cũng đến rồi.
"Xem ra chúng ta không còn đường lui rồi".
Tần Lâm hơi mỉm cười, chuẩn bị chiến đấu, đám người rừng này cũng không biết có phải người Tam Tinh phái tới không nữa hay là đã chuẩn bị từ lâu rồi, bọn họ ở ngay đằng sau, gần trong gang tấc.
Nếu đã không có lựa chọn thì phải chiến đấu đến cùng.
Dù gì bọn họ đến đây cũng vì giết chết người Tam Tinh, thần đến giết thần, phật đến giết phật!
Vì sự phát triển của nền văn minh trái đất, Tần Lâm biết bọn họ không có bất cứ đường lui nào, ngoài giết người ra thì không còn cách nào khác.
Đám người rừng này đã bị người Tam Tinh đầu độc rồi, giữ lại bọn chúng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Có lúc vì sự an toàn của đa số phải giết chết thiểu số, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
Ánh mắt Tần Trì không cảm xúc, năm đó người ông giết đếm không xuể, chỉ tính số người Oa ban đầu ông giết ở vùng châu thổ cũng phải hơn một nghìn ba trăm người, những người đe dọa đến người Hoa Hạ cũng bị ông giết vô số kể, cho dù không đến mười nghìn người cũng phải đến mấy nghìn người.
Năm đó Tần Trì được mệnh danh là Đông phương chí tà cũng bởi ông giết người như ngóe, quá tàn nhẫn, chỉ cần có người uy hiếp người Hoa Hạ, cho dù là nam nữ già trẻ, bất cứ ai cũng sẽ bị ông giết chết, cho nên cũng phải hai mươi năm rồi không ai dám đến Hoa Hạ gây chuyện.
Người đàn ông này dùng cả đôi vai để gánh vác sự yên bình hơn hai mươi năm của Hoa Hạ, cho nên mới khiến vô số người chỉ nghe tên thôi đã sợ mất mật.
Bây giờ Tần Trì đã chuẩn bị giết người không chớp mắt, Đông phương chí tà năm đó đã hơn hai mươi năm rồi, có lẽ nhiều người đã quên đi sự tồn tại của ông, lần này Tần Trì lại khiến cả thế giới biết đến ông một lần nữa, người Tam Tinh chắc chắn không thoát khỏi tay bọn họ.
Tần Lâm cũng cảm nhận được ý chí chiến đấu của bố, lúc này hai bố con dựa lưng vào nhau, liếc nhìn nhau, cả hai đều đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu quyết liệt.
Hai người hai thế hệ cùng chiến đấu vì tổ quốc.
Cho dù có đi sâu vào trong lòng địch, vô cùng nguy hiểm cũng không ai lùi bước.
Tạ Hồng Mai và Tần Lâm đã đứng cùng một chiến tuyến, quân làm tảng đá, thiếp làm cỏ lau, cỏ lau mảnh như tơ, tảng đá không di chuyển.
Tạ Hồng Mai đã quyết tâm theo Tần Lâm thì sẽ không bao giờ quay đầu.
"Hồng Mai, em có sợ không?"
Tần Lâm nhìn Tạ Hồng Mai mỉm cười.
"Có anh ở đây, em không sợ".
Tạ Hồng Mai nắm lấy tay Tần Lâm, cảm nhận tiếng bước chân dồn dập, bọn họ biết cuộc chiến này chắc chắn rất khốc liệt.
"Địch Luân Á, cảm ơn cô".
Tần Lâm nói xong, ánh mắt Địch Luân Á trở lên phức tạp, cô biết Tần Lâm là người tốt, hai lần trước đều không giết cô, nhưng lần này khác, không còn là chính nghĩa và gian ác nữa.
"Kha kha!"
"Kha kha kha!"
Thoắt một cái, mấy chục người kia đã bao vây bọn họ, lúc này trong rừng phát ra tiếng kêu, mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhóm của Tần Lâm, đằng đằng sát khí.
"Giết! Giết! Giết!"
“Chết rồi chết rồi à? Ha ha ha, tao thấy bọn mày sắp phải chết rồi đấy, lại còn học theo bọn người Oa, muốn chết à!”
Tần Trì cười khẩy, sau đó lạnh lùng nhìn bọn chúng, hơn ba mươi người này quả thực là một lực lượng vô cùng khó để giải quyết, bọn họ đều rất mạnh, hơn nữa cũng chẳng có ai quá yếu, bởi vì cơ thể của bọn chúng vẫn đang sừng sững ở đó.
Sống trong núi rừng quanh năm đã làm cho khả năng thích ứng và khả năng chiến đấu của đám người rừng này thật không thể tưởng tượng nổi, bởi vì kẻ thù thường ngày của bọn họ chính là dã thú, khi đấu với đám thú hoang, bọn họ không ngừng nâng cao sức mạnh, không thể xem thường được, cộng thêm vóc dáng và cơ bắp cường tráng, những thứ đó không chỉ để cho đẹp đâu.
"Bọn tao là con dân của Thần, bọn mày đừng mong có thể tác oai ở đây, giết!”
Tên thủ lĩnh ra lệnh, sau đó tất cả mọi người đều chuẩn bị dao, súng, gậy gộc để bắt đầu tấn công Tần Lâm và những người khác, một trận chiến sinh tử đang dần nổ ra.
Những tên người rừng này rất khỏe, lúc chiến đấu còn nghiến răng ken két, gậy gộc vung theo gió văng vẳng bên tai Tần Lâm.
Tần Lâm tỏ ra thận trọng, đám người này rất đông, hơn nữa bọn chúng rất có kinh nghiệm với trò lấy một chọi mười, bởi vì ở trong rừng rậm có rất nhiều dã thú, nếu như muốn sinh tồn thì ngoài ý chí mạnh mẽ ra, chúng còn phải có sức chiến đấu mạnh hơn nữa thì mới có thể tồn tại được.
Vụt vụt...
Ngọn thương vụt qua, không hề có chút quy tắc nào, nhưng lại vô cùng nhanh, một phát là có thể lấy mạng, bọn chúng không hề biết võ công gì cả, chiêu thức và sức mạnh của chúng đã được tôi luyện qua vô số lần vào ra sinh tử, gần như đã trở nên hoàn mỹ, và kết quả cho việc thất thủ chính là cái chết!
Vì vậy bọn chúng căn bản không dám thất thủ, dần dà chỉ cần có thể giết chết đối phương là được, cho nên chiêu thức mà bọn chúng thật sự luyện chính là ‘kỹ thuật giết người’!
Tần Lâm ở giữa bọn chúng, đâm trái né phải, hết sức thận trọng, từng nhát vũ khí sắc bén rơi xuống người anh, mỗi một chiêu đều muốn lấy mạng Tần Lâm.
Nhưng Tần Lâm cũng không chịu thua kém, tốc độ của anh rất nhanh, khiến bọn họ không sao đuổi kịp, mặc dù chúng cũng rất linh hoạt, nhưng ở trước mặt một cao thủ thất mạch thì lại giống hệt như giật gấu vá vai vậy.
Nếu không phải do bọn chúng sống ở đây quanh năm, sức lực bẩm sinh cùng với việc phải thường xuyên đối mặt với nguy hiểm đã khiến bọn chúng trở nên nhanh nhẹn, cũng rất quen thuộc với môi trường xung quanh, ngay lúc này Tần Lâm đã xử sạch bọn chúng rồi.
Ở phía bên kia, Tạ Hồng Mai và Địch Luân Á cũng vô cùng thận trọng, hai người vẫn rất bị động khi đối mặt với vô vàn mối nguy hiểm, dăm ba người thì không thể làm bọn họ bị thương, nhưng số lượng quá đông lại khiến cho bọn họ rơi vào tình thế nguy hiểm, đám người này không hề đơn giản như họ tưởng tượng.
Mặc dù sức mạnh của bọn chúng không phải là dạng siêu cấp gì, nhưng sự phối hợp ăn ý với nhau và phương thức tấn công hiệu quả nơi rừng núi đã khiến cho bọn chúng nắm được cuộc chơi.
Tần Lâm dần tìm ra nước cờ của bọn chúng, những người này thực sự chỉ biết tấn công chứ không biết chiến thuật vu hồi, nói trắng ra thì chúng chỉ có tay chân phát triển, nếu trí thông minh của chúng cao thì đã không khác gì con người rồi, vậy thì rất có thể chúng sẽ không thể nào bình tĩnh như vậy.
Ngay giờ phút này, cuối cùng Tần Lâm cũng nhìn ra được bố mình mạnh như thế nào, tốc độ và sức chiến đấu của ông đúng là vô địch!
Đúng vậy, chính là vô địch!
Tần Lâm có thể chắc rằng thực lực của bố mình không hề kém hạng một bảng Rồng, còn ông có thể đạt tới mức độ nào thì ngay cả bản thân anh cũng không biết.
Nhưng một đấu với mười ba mà vẫn có giữ thế thượng phong thì thực lực quá đỗi mạnh mẽ, phải đối mặt với khí thế của đám người rừng, nhưng sắc mặt Tần Trì không hề thay đổi, vẫn hừng hực khí thế!
Tần Trì dùng tay không, nhưng vô cùng mạnh mẽ, một tay tóm lấy một cây thương của tên người rừng, lập tức làm gang bàn tay của đối thủ chảy đầy máu tươi.
Tần Trì trực tiếp đá hắn ngã xuống đất, đâm một nhát xuống yết hầu làm gãy xương cổ họng của hắn ta.
Rắc...
Âm thanh kinh hoàng khiến đám người rừng trở nên điên cuồng, một đồng bọn đã ngã xuống rồi, bọn chúng đau đớn như chết trong tuyệt vọng.
“Aaaaaa!”
Tên người rừng đứng đầu tức giận gầm về phía Tần Trì, nhưng sau khi Tần Trì cầm thương lên thì sức chiến đấu lại càng mạnh hơn nữa, ông vung thương lướt qua, trường thương chói lóe cả mắt, gió thổi vùn vụt.
Tần Trì dùng hồi mã thương, lập tức đâm thủng ngực một tên người rừng làm cho máu chảy liên hồi, máu thịt tách rời, xương cốt văng ra.
Tần Trì đã kích thích đám người rừng kia, chúng bắt đầu liều mạng với bọn họ, nhưng chiêu thức của Tần Trì đâu phải là thứ mà bọn người này có thể xem thường chứ?
Người rừng tuy đông thế mạnh, nhưng không ai có thể bắt được Tần Trì.
Tần Lâm thầm cảm thán, sức mạnh của bố đã làm cho bọn họ an tâm, nếu không thì tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên rất khó khăn.
Tần Lâm cầm Thất Tinh Long Uyên trong tay, lưỡi kiếm dữ tợn chém xuống, trực tiếp chém đứt trường thương trên tay đối thủ, đường kiếm đi tới đâu cũng giống như quét sạch cả vạn quân, ba tên người rừng lập tức bị chém ngay yết hầu, máu còn chưa kịp bay ra ngoài thì chúng đã ngã xuống đất.
Tất cả đều ôm lấy cổ, cái cảm giác ớn lạnh từ từ tỏa ra khiến cho bọn chúng không khỏi rùng mình.
Hai cha con Tần Lâm hỗ trợ cho nhau, bóng hình của họ lóe lên như điện xẹt, ba mươi bảy tên người rừng gần như đã bị Tần Lâm chém sạch trong vòng chưa đầy ba phút.
Mấy tên người rừng vừa cầm trường thương vừa run lẩy bẩy, nhưng ch úng phải cố gắng hết sức để lao đến giết đám người Tần Lâm.
Bởi vì đó là mệnh lệnh của Thần, cho nên bọn chúng không dám làm trái ý chỉ, đối với bọn chúng mà nói, dù cho có chết cũng phải ngăn chặn bọn trộm trên đảo Alpha.
Tần Lâm không thể tưởng tượng nổi đám người này đã bị người Tam Tinh thuần hóa như thế nào, nhưng có thể hiểu được cho dù họ có cố gắng đến đâu thì cũng không thể đánh lại với đám người Tần Lâm.
Tần Lâm và bố giống như đang tham gia một cuộc thi giết người vậy, những tên người rừng kiêu ngạo lần lượt ngã xuống.
Những kẻ này chẳng có gì đáng thương cả, bởi nếu Tần Lâm và những người khác không làm gì thì họ sẽ bị những tên này giết chết mất.
Lương thiện quá chính là tự đào hố chôn mình, vậy nên họ mới phải ra tay trước, nếu hai bên đã đối lập với nhau thì cũng không còn gì để nói cả.
Sự khác biệt giữa giết một người và giết hàng trăm ngàn người là gì?
Không có!
Hơn nữa, bọn họ giết người là vì cứu người, nhưng lúc này lại không gì có thể ngăn cản được sát khí của Tần Lâm.
Thất Tinh Long Uyên, kiếm không vấy máu, Kiếm vô cảnh lại tới gần, mấy tên người rừng cũng không thoát khỏi lưỡi kiếm sắc nhọn, Tần Lâm đằng đằng sát khí, cuối cùng cũng có gần hai mươi tên đã ngã xuống bởi Thất Tinh Long Uyên, cho dù là bố anh Tần Trì cũng không thể nào vượt qua được.
Ba tên người rừng run rẩy quỳ xuống trước mặt Tần Lâm, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và lo lắng.
"Chúng có vẻ sợ chết khiếp rồi đấy”.
Tần Trì cười nói rồi ném trường thương trong tay đi, đối với ông mà nói, không tốn chút sức lực nào mà vẫn giết được hơn mười tên người rừng, nhưng đương nhiên không thể nào bằng con trai mình được.
“Nói mau, các người rốt cuộc là ai? ‘Thần’ mà các người nhắc đến đang ở đâu?”
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Tất cả chúng tôi đều là con dân của Thần, Thần sẽ chọn những người giỏi nhất trong chúng tôi để trở thành những thần binh, sau đó giết đi những người già mang bệnh và tàn tật, chúng tôi là những người mà Thần đã dốc hết lòng tin vào, chúng tôi chính là hậu duệ của Thần. Còn Thần của chúng tôi đang... ở đảo ngầm”.
Một tên thì thào, mặt mày tái mét.
"Hậu duệ của Thần, các người đang tự khen bản thân đấy ư, lại còn hậu duệ của Thần”.
Tần Trì chế nhạo nói.
"Họ thực sự là hậu duệ của Thần, cũng tức là hậu duệ của người Tam Tinh của chúng tôi, nếu không ngoài dự liệu của tôi thì bọn họ chắc là một nhánh của người Tam Tinh, nhưng xuất hiện ở đây lại có vẻ hơi không được khớp cho lắm. Nhưng vóc dáng của họ thật sự đúng là của người Tam Tinh, vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa đôi mắt của họ cũng hoàn toàn khác với loài người”.
Những gì Địch Luân Á nói khiến cho tất cả mọi người phải sững sờ, cũng tức là người Tam Tinh đã lưu truyền con cháu xuống trái đất, và những người này chính là hậu duệ của người Tam Tinh, một nhóm người hoang dã sống trong rừng sâu và hoang đảo.
Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng người Tam Tinh đã sống trên trái đất bao nhiêu năm qua, cho dù có thực sự để lại hậu duệ thì cũng là chuyện bình thường, thời gian họ tồn tại ở nền văn minh trái đất còn lâu hơn Tần Thủy Hoàng, cho nên việc có để lại hậu duệ cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng những người này đều trốn ở hoang đảo, hơn nữa còn trở nên vô cùng hoang dã, không có trí tuệ, chỉ có tứ chi phát triển, chẳng lẽ đây là bước thoái hóa của người Tam Tinh ư?
Những ưu điểm di truyền của người Tam Tinh có lẽ không có gì ngoài vóc dáng.
Những tên người rừng này đều là người Tam Tinh, cho dù thế nào thì đây vẫn là một tin tức khá sốc.
"Hàng ngàn năm qua, chẳng lẽ ở đây còn có nhiều người Tam Tinh nữa sao?"
Tần Trì nhíu mày, tình huống hiện tại của bọn họ có lẽ càng trở nên khó khăn hơn, bởi vì bọn họ không biết bên kia có bao nhiêu người, đám người Tam Tinh lại mạnh như thế, điều này hoàn toàn trở thành áp lực của bọn họ.
Những thay đổi của người Tam Tinh vô hại với trái đất, nhưng chắc chắn có rất nhiều bí mật ẩn trên hòn đảo nhỏ này.
Bây giờ mọi người đều đang rất căng thẳng, người Tam Tinh lại ngày càng đông, thật sự có thể giết hết được sao?
Nhưng bây giờ họ không thể quan tâm được nhiều đến vậy, việc đầu tiên là phải loại bỏ đám người Kha Lâm Tư Lặc, sau đó mới lên kế hoạch xử lý những người Tam Tinh còn lại.
“Đảo ngầm?”
Tạ Hồng Mai bị sốc một phen, dường như vẫn còn có rất nhiều bí mật của họ mà cô chưa được biết.
"Đúng vậy, chính là một hòn đảo dưới lòng đất, cách đây không lâu, bốn vị thần đã cùng chúng tôi đến tìm hiểu đại cục của thế giới, bọn họ nói mình muốn thay đổi môi trường trái đất mà chúng ta đang sống hiện tại, bọn họ muốn trở thành đấng cứu thế và hy sinh bản thân mình”.
Một tên người rừng khác vội vàng nói.
"Quả nhiên là đám Kha Lâm Tư Lặc, có vẻ như chúng ta đã đi đúng hướng rồi”.
Tần Trì nói.
"Đảo ngầm ở đâu? Mau đưa bọn tao đến đó”.
Tần Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như tên, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tần Lâm nhìn chăm chú liền thấy trước mặt là một vách đá giống như vách núi cao dựng đứng, bao quanh tứ phía, hơn nữa còn có một vách núi mà ở ngay phía trên nó là một thác nước cao gần 100m, đổ liên tục từ trên đỉnh xuống vách đá, xung quanh được bao bọc bởi những bụi cây cổ thụ.
Dưới thác có một vực sâu tự nhiên, toàn bộ nước xung quanh đều chảy vào đây, nhưng vực sâu này không hề tràn ra ngoài mà vẫn luôn giữ nguyên trạng thái như thế.
Thác nước chảy xiết, ghềnh tiến hùng vỹ, sóng đánh cuồn cuộn, trông vô cùng ngoạn mục.
Quả thật là một nơi được thiên nhiên ưu ái, có nước chảy róc rách và vực sâu ngàn thước không thấy đáy, phong cảnh lại hết sức nên thơ.
"Người Tam Tinh cũng biết tìm nơi để hưởng thụ đấy”.
Tần Trì cảm thán.
"Ở đó thực sự có một chỗ để đi, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy từ đây nhảy xuống có thể lao qua con thác được, nhưng không biết là có cái bẫy nào không”.
Tần Lâm nhìn về phía Tần Trì.
"Dù thế nào thì chúng ta cũng phải thử, bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chúng ta cứ ra tay trước để ra oai, còn chậm thì sẽ gặp rắc rối, đợi đến lúc chúng quay lại, nếu chúng ta vẫn chưa làm gì thì rất có thể chúng ta sẽ rơi vào cảnh khốn cùng, một khi rơi vào thế bị động thì sẽ vô cùng nguy hiểm, dù sao đây cũng là địa bàn của bọn chúng”.
Tần Trì nói.
"Bây giờ vẫn còn rất khó nói liệu bọn chúng có phát hiện ra chúng ta hay không, nhưng nếu chúng ta không bắt chúng càng sớm càng tốt thì e là đêm dài lắm mộng”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Đúng thế, cháu cũng nghĩ vậy, tiền bối, chú nghĩ như thế nào? Hiện tại chúng ta nên tranh thủ được đà giết tận, không nên để lại một chút cơ hội nào cho đối thủ, hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là bọn họ đã bắt đầu bày mưu tính kế với chúng ta. Suốt chặng đường đuổi theo đến đây, đã có rất nhiều người Tam Tinh xuất hiện, và đây chính là thách thức lớn nhất của chúng ta”.
Tạ Hồng Mai nói một cách nghiêm túc.
"Bây giờ xung quanh quá đỗi yên tĩnh, không biết bên trong thác nước kia có chuyện gì đang xảy ra hay không, vậy nên phải hết sức cẩn thận. Chưa biết chừng tên người rừng này có lừa chúng ta hay không, lỡ may là một cái bẫy thì chúng ta sẽ toi mất. Để bố đi tìm hiểu trước, mấy đứa cứ chờ ta ở đây đi”.
Tần Trì nhìn về phía Tần Lâm.
“Không được! Để tôi đi”.
Tần Lâm cắt ngang lời của bố mình, lúc này anh tuyệt đối sẽ không thể để bố mạo hiểm nữa, hai mắt Tần Lâm như rực cháy, vô cùng uy nghiêm nhìn về phía bố mình.
"Thực lực của con không bằng ta, ta đi sẽ an toàn hơn”.
Tần Trì cười nói.
“Vậy thì cùng đi”.
Tần Lâm nói một cách chắc nịch, dù sao anh cũng tuyệt đối không để bố một mình mạo hiểm.
“Được thôi, tùy con”.
Tần Trì lắc đầu nói, ông biết Tần Lâm lo lắng cho mình, nhưng ngược lại, sao ông lại không lo cho con trai được chứ.
"Có bao nhiêu người trên đảo?"
Tạ Hồng Mai đột ngột hỏi, sau đó nhìn sang tên người rừng.
"Không đến sáu mươi người, đã bị các người giết hơn một nửa rồi”.
Tên người rừng rùng mình, trông vô cùng sợ hãi, hắn căn bản không dám nói dối.
"Các người có bao nhiêu vị thần?"
Tần Lâm tiếp tục hỏi.
“Một!”
Một?
Lần này ngay cả Tần Trì cũng có chút kinh ngạc, một người ư? Có vẻ như bọn họ không có quá nhiều nguy hiểm.
"Vậy thì chúng ta không có việc gì phải lo lắng, vậy bố sẽ đi trước một bước”.
Tần Trì nói xong liền bay lên rồi nhảy xuống chỗ bậc thang trên vách núi của thác nước.
Tần Lâm hít sâu một hơi, sau đó cũng nhảy đến chỗ thác nước làm nước văng tung tóe, còn Tần Trì lúc này lại sợ Tần Lâm gặp nguy hiểm, nên ông cũng vội đuổi theo sau.
"Ta đã nói là con phải chờ ta kia mà, đúng là không biết nghe lời”.
Tần Trì trừng mắt nhìn Tần Lâm, nhưng lúc này Tần Lâm lại không thèm đoái hoài ông, anh chỉ chăm chăm nhìn thẳng phía trước.
Tần Trì cau mày quay đầu lại, nhưng lúc này ông mới nhìn thấy một cảnh tượng làm cho người ta phải nín thở.
Toàn bộ chiếc bàn tròn lớn được bao quanh bởi mười hai người, Kha Lâm Tư Lặc đang ngồi ở chính giữa, mọi người đều hết sức thận trọng, ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí, không cần nói cũng biết thực lực của những người đó vô cùng kinh khủng.
"Mẹ kiếp, đây là ổ giặc sao?"
Tần Trì thầm chửi rủa.
Hay lắm!
Kị sĩ Bàn Tròn* cũng chưa đến mức chỉn chu như thế nữa, lúc này khóe miệng Tần Lâm khẽ nhếch lên, những tên này đều rất mạnh, căn bản cũng chẳng phải một người Tam Tinh, mà có đến tám tên, và bọn họ cũng đều có sức mạnh tương tự như Bàng Ba Địch.
*Kị sĩ Bàn Tròn: Kị sĩ Bàn Tròn là một tập hợp của 28 nhân vật phò tá vua Arthur đi tìm Thánh Tước.
Lúc này, ánh mắt của Kha Lâm Tư Lặc giao với ánh mắt của Tần Lâm, chiến ý lập tức trỗi dậy, trong phút chốc như muốn bùng nổ.
"Bây giờ chúng ta đi còn kịp không?”
Tần Lâm sờ mũi, ánh mắt có chút bất lực.
Cũng đông quá rồi đó, có tận mười hai người trên bàn tròn, trông tất cả đều vô cùng hung dữ.
Ở bên cạnh bọn họ có bốn tên người rừng khác đứng ở hai bên, lúc này Tần Lâm mới nhận ra mình đã bị bọn người rừng kia lừa.
Mẹ kiếp, đám người rừng còn có IQ cỡ đó, dường như anh đang cảm thấy trí thông minh của mình như bị giảm đi vậy.
Tần Lâm bỗng nhìn sang Tần Trì.
"Bây giờ muộn quá rồi, nếu đã đến thì tiếp thôi”.
Tần Trì cười nói, bởi vì có quá nhiều người nên bọn họ hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.
Thực lực của những người này rất mạnh, ai cũng như hổ rình mồi.
Trên khóe miệng Kha Lâm Tư Lặc nở ra một nụ cười lạnh lẽo, thứ bọn chúng chờ đợi chính là đám người Tần Lâm, không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy, thế thì trận chiến giữa hai bên sẽ là điều khó tránh khỏi.
Và đây chính là điều mà Kha Lâm Tư Lặc mong muốn, đám người này không biết điều lại còn dám mò đến tận đây, xem ra bọn họ không còn giữ được mạng bao lâu nữa đâu.
"Xem ra mày không muốn lên thiên đàng mà lại tự tìm đường xuống địa ngục à, vậy thì muốn tao tha cho mày thì cũng không thể nữa rồi”.
Kha Lâm Tư Lặc nói với ánh mắt lạnh lùng.
"Đông đảo như vậy, xem ra khả năng sinh sản của người Tam Tinh bọn mày cũng tốt quá đấy chứ, đám người này đều đã là hậu duệ của bọn mày, và bọn mày đã xây nên một vương quốc riêng trên hòn đảo biệt lập này, thật không thể tin được, ha ha ha”.
Tần Lâm lãnh đạm nói.
"Mày nói đúng, nhưng tiếc rằng sức khỏe của con người bọn mày quá kém, tao chỉ sinh được bảy người con trai thì mẹ của chúng đã mất rồi, hơn nữa con trai tao khó khăn lắm mới có thể sống hơn chục thế kỷ, con cháu của chúng sớm đã không thể kế thừa sức mạnh của người Tam Tinh nữa rồi”.
Long Luân Tư Lặc nói với tư cách là người cai trị đảo Alpha, hắn đã kế thừa nơi đây hàng nghìn năm, đã có đông đảo con cháu từ lâu, nhưng tiếc rằng chỉ có một số người con trai của hắn được thừa hưởng di truyền của người Tam Tinh, số còn lại còn không thể sống quá trăm tuổi, đối với Long Luân Tư Lặc mà nói thì bọn chúng đúng là một đống rác rưởi.
"Quả thực như vậy, cơ thể của nền văn minh nhân loại quá yếu, căn bản không xứng để kết hợp với người Tam Tinh, nhưng cậu có được những đứa con trai như này thì cũng là vận may của cậu rồi đấy Long Luân, lần này coi như cậu lập được công lớn rồi, ha ha”.
Kha Lâm Tư Lặc vừa cười nói vừa vỗ vai Long Luân Tư Lặc.
Long Luân Tư Lặc sinh được bảy người con trai, tất cả đều khỏe như trâu, nhưng con cái của hắn lại dần mất đi, đây cũng là điều khiến cho Long Luân Tư Lặc đau buồn nhất.
"Đội trưởng Kha Lâm quá khen, tôi vẫn luôn chờ tín hiệu của anh, từ trước đến giờ không dám lơ là, tôi chỉ đang cố gắng phát triển binh đội mà thôi, nếu không thì tôi sẽ phải chiến đấu một mình, nhưng lần này tôi sẽ khiến chúng có cánh cũng khó mà thoát được!”
Long Luân Tư Lặc cười nói, trong mắt sáng lên, giờ đây hắn chỉ đứng sau mỗi Kha Lâm Tư Lặc, ngay cả Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam cũng chẳng là cái thá gì, bây giờ không ai có thể đối đầu với hắn được.
Bảy người con trai đều có sức mạnh ngang nhau, đây là tài sản lớn nhất của Long Luân Tư Lặc, còn có cả hàng trăm tên người rừng trên đảo nữa, tất cả đều là con cháu của hắn, chúng hoàn toàn nghe theo và phục tùng hắn ta.
"Tốt lắm, hôm nay chúng ta hãy tiêu diệt hết đám bọn chúng, không một ai có thể làm cho người Tam Tinh chúng ta đầu hàng, chứ đừng nói đến hai tên phế vật này”.
Kha Lâm Tư Lặc trầm giọng quát, chiến ý ngút trời!
Bình luận facebook