Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1393-1396
“Muốn cãi nhau thì phải giải quyết kẻ địch đã rồi nói, Tần Trì không phải là dạng dễ đối phó, Đông phương chí tà năm đó biết bao nhiêu kẻ đã bại trận dưới tay hắn, ngay cả cao thủ Atlantis, giáo hoàng Vatican đều không thể làm gì được hắn ta, bây giờ quay trở lại xâm lược càng phải thận trọng hơn. Con trai hắn cũng không dễ đối phó, tất cả hãy chuẩn bị tinh thần”.
Kha Lâm Tư Lặc đập tay lên bàn, mọi người không dám nói gì thêm, kế hoạch trước mắt là phải khống chế được Tần Lâm và Tần Trì, giành lấy nội hạch hằng tinh, đó mới là thứ chúng muốn.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Tần Lâm tung hai nắm đấm, khí thế như rồng, ba người con trai của Long Luân Tư Lặc đều bị đánh lùi về sau, trên người có vết thương, kêu khổ thảm thương.
“Ra tay! Nhất định phải trừ khử được hai bọn chúng”.
Kha Lâm Tư Lặc hận Tần Lâm và Tần Trì đến tận xương tủy, hai mươi năm trước Tần Trì đã đánh bọn họ một đòn chí mạng, không thể nào xoay chuyển được tình hình, tất cả mọi người đều bị ông trấn áp, vô cùng kinh hãi chấn động.
Sau hai mươi năm con gái của ông ta chết thảm trong tay con trai Tần Trì, giống như một trận chiến luân hồi khiến Kha Lâm Tư Lặc vô cùng phẫn nộ.
Không chỉ là để thống trị trái đất, vì tương lai của nền văn minh Tam Tinh thể mà còn để báo thù, mối thù giết con không đội trời chung, Kha Lâm Tư Lặc đã sớm không chịu nổi nữa rồi, ông ta nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết thì mới có thể xả được cơn giận trong lòng.
“Để tôi tấn công trước, giết!”
Kha Lâm Tư Lặc gào lên nói, ánh mắt kiên định tràn đầy lửa giận, sát khí đùng đùng.
Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam lần lượt ở bên trái và bên phải, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Long Luân Tư Lặc đứng bên cạnh hỗ trợ, năm người lập tức ra tay, một lần nữa áp sát Tần Lâm và Tần Trì.
Đại chiến thực sự vừa mới bắt đầu.
Tần Trì căng thẳng nhìn về phía Tần Lâm, đây sẽ là trận chiến cuối cùng của họ, đám người Kha Lâm Tư Lặc liên thủ với nhau, đấu với bảy tên, hai người họ cũng không dám lơ là, cuộc chiến đấu này vô cùng khắc nghiệt.
Làn khói chết chóc bao trùm mỗi người, bọn họ không còn đường lui nữa rồi, cuộc chiến này chắc chắn sẽ là một cuộc tàn sát vô cùng khốc liệt, ai có thể sống sót ai mới là người chiến thắng cuối cùng.
“Vậy thì hãy chiến hết mình đi, ha ha ha”.
Tần Lâm không hề lo sợ, càng nhiều người anh càng hưng phấn, trận chiến sinh tử thực sự chính là thế này, gặp nhau nơi ngõ hẻm người nào gan dạ sẽ giành chiến thắng cuối cùng.
Một lần nữa chiến đấu với Kha Lâm Tư Lặc, Tần Trì đã sớm có sự chuẩn bị.
“Giao bốn người này cho bố, mấy người kia giao cho con”.
“Ông xem thường tôi ư?”
Tần Lâm cau mày nhìn bố.
“Mặc dù bọn họ bị thương nhưng một mình con đối phó cũng không phải là điều dễ dàng, không được khinh địch”.
Tần Trì hững hờ nhìn Tần Lâm, anh biết bố làm vì thế là để tốt cho anh, có điều đối thủ của Tần Lâm là bốn người Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, cũng không hề dễ đối phó.
Bảy người này dù bị trọng thương nhưng ai cũng là cao thủ ngũ mạch thậm chí là lục mạch, tuyệt đối sẽ không bị Tần Lâm đánh bại một cách dễ dàng.
Cộng thêm người bố Long Luân Tư Lặc của bọn chúng nữa thực lực của người này không hề thua kém Bàng Ba Địch, nhìn đội ngũ thế này thì Tần Lâm cũng phải thật nỗ lực mới được.
“Ha ha ha, Tần Trì, một tên tướng bại trận như mày lúc đầu suýt nữa chết trong tay bọn tao, hôm nay cho dù mày không bị tổn hại sức lực nhưng mày cũng đừng hòng thoát khỏi tay bọn tao”.
Bàng Ba Địch tự tin nói, trước đây suýt nữa thì giết chết được Tần Trì, nếu không phải lo lắng cho sự an nguy của đội trưởng Kha Lâm thì Tần Trì có thể sống đến ngày hôm nay sao?
“Đúng vậy, tên tướng bại trận như mày cũng dám ăn nói hùng hồn sao? Trận chiến ngày hôm nay mày nhất định phải chết!”
Tác Lạc Nam nghiến chặt răng, bị Tần Trì đánh trọng thương, bây giờ hắn mới có cơ hội báo thù.
Chỉ riêng Kha Lâm Tư Lặc cau mày lại, hai tên này thực sự tưởng Tần Trì dễ đối phó sao? Trận chiến này các người tự lo liệu cho bản thân mình đi!
Tần Lâm cũng tràn đầy hy vọng, Đông phương chí tà có lẽ lúc này chính là thời khắc đáng mong đợi nhất.
Anh vẫn luôn nghe nói rằng Đông phương chí tà rất mạnh, hôm nay cuối cùng đã được tận mắt chứng kiến sức mạnh thực sự của bố.
Kha Lâm Tư Lặc, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam!
Bốn đại cao thủ của nền văn minh Tam Tinh, cộng lại phải sống trên chục nghìn năm, ngay cả Tần Lâm cũng phải cảm thán, bốn người này liên thủ với nhau sợ rằng bản thân chỉ có ba phần thắng thôi, không biết bố có thể đánh bại được bọn họ không?
Tần Lâm nóng lòng chờ xem!
Nhưng lúc này Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam đã mất hết kiên nhẫn, trước đây bọn chúng không thể giết chết Tần Trì, bây giờ cuối cùng cũng đã nắm bắt được cơ hội.
Còn Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc đã từng chứng kiến sức mạnh thực sự của Tần Trì, vì thế bọn họ không dám lơ là mất cảnh giác, trận huyết chiến này ai chết dưới tay ai còn chưa biết được, nếu như không phải có đám người Long Luân Tư Lặc thì Kha Lâm Tư Lặc hoàn toàn không có sự dũng cảm này.
Dựa vào Long Luân Tư Lặc và hậu duệ của hắn nữa, nhiều người rừng như thế nên lần này ông ta mới tự tin hơn, thực lực của Tần Trì không phải chỉ có cái danh hão, ông ta nhất định phải dốc hết sức mình mới được.
“Tên tướng bại trận giao mạng ra đây!”
Bàng Ba Địch tràn đầy khí huyết lao về phía Tần Trì, ông cười khẩy một cái, ánh mắt lạnh lùng vô cùng quyết đoán, nắm đấm tung ra mang theo một luồng sức mạnh bá đạo, chỉ bằng một chiêu đã đẩy lùi Bàng Ba Địch.
Khí thế mạnh mẽ vang dội đó khiến Bàng Ba Địch không ngờ tới được, Tần Trì lại mạnh như vậy sao?
Trước đây lúc giao đấu với Tần Trì gã không hề có áp lực lớn như này, mặc dù lúc đó Tần Trì cũng bị thương nhưng đã thế suy sức yếu rồi, bây giờ quyết chiến lại một trận khiến Bàng Ba Địch tràn đầy nghi hoặc.
“Được lắm thằng ranh con, để tao xem mày chịu đựng được đến bao giờ”.
Bàng Ba Địch cũng không chịu thua, dù sao nếu như bốn người họ không thể giết chết Tần Trì thì chẳng phải tôn nghiêm của người Tam Tinh sẽ mất hết sao?
Tác Lạc Nam theo sát phía sau, hắn phẫn nộ gào lên một tiếng, cũng tung một cú cước về phía Tần Trì, cộng thêm việc Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử chặn từ phía sau, năm người lập tức hợp lại với nhau.
Tần Trì đứng một mình ở giữa không hề có chút áp lực, một chọi bốn mà vẫn bình thản như thế, xem ra sự lo lắng của Tần Lâm là thừa thãi rồi, thực lực của bố quả nhiên không khiến anh thất vọng.
Tần Trì đối mặt với sự bao vây của tám người, cục diện cũng rất khó khăn, dù gì đám người này cũng không phải dạng dễ đối phó.
Đám người Long Nhất bị thương nhưng Long Luân Tư Lặc thì không, hắn dẫn theo những người con trai của mình lao về phía Tần Tâm, bày binh bố trận, tay năm tay mười, tám người dường như chặn tất cả đường lui của Tần Lâm.
Tần Lâm thận trọng tung ra cú đấm.
“Lâm
Long Luân Tư Lặc dẫn theo bảy người con thuận lợi dồn Tần Lâm tới mức anh không làm được gì, bây giờ hoàn cảnh của anh cũng rất khó khăn, có điều thực lực của Tần Lâm không thua kém gì bố vậy nên anh không thể thua trước được.
“Mẹ nó, hổ không ra oai nên coi tao là mèo bệnh sao?”
Tần Lâm cau mày lại, sát ý trỗi dậy, tay cầm Thất Tinh Long Uyên, Kiếm vô cảnh mở đường, lao vào giữa đám đông một lần nữa.
Lần này sự sắc bén của Thất Tinh Long Uyên khiến đám người Long Luân Tư Lặc hoàn toàn không dám manh động, còn Tần Lâm thì lại thừa thắng tấn công, Kiếm vô cảnh biến hóa khôn lường, tốc độ và sức mạnh kết hợp hoàn hảo với nhau, mũi kiếm tung hoành khí thế dữ dội, đám người rừng không thể nào chống đỡ nổi.
Cuối cùng Tần Lâm cũng bắt đầu khí thế cuồn cuộn, kiếm như người, người như kiếm, sát khí ngút trời, bất khả chiến bại.
Mặc dù đám người Long Luân Tư Lặc cũng cầm vũ khí trên tay nhưng cho dù là dao súng côn gậy hay là chùy đá rìu đá cũng không thể đấu lại được, bởi vì Thất Tinh Long Uyên quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta phẫn nộ, nghẹt thở.
Đặc biệt là khi kết hợp với Kiếm vô cảnh thì không chê vào đâu được, không nhận ra bất cứ biến hóa chiêu thức nào, nhưng thực ra Kiếm vô cảnh đã có vô số sự biến hóa.
“Nhất kiếm!”
“Nhị kiếm!”
“Tam kiếm!”
Mỗi cây kiếm vô cảnh đều có một sức mạnh bá đạo, cho dù là Long Luân Tư Lặc cũng phải né tránh mũi nhọn.
Long Luân Tư Lặc cố gắng gượng, trong lòng vô cùng phẫn uất, nhưng lúc này muốn chuyển bại thành khó là một điều vô cùng khó khăn, kiếm của Tần Lâm đã gây ra lực trấn áp rất lớn đối với họ, hoàn toàn không thể đánh trả được.
“Con sắp không chịu được nữa rồi, kiếm của tên này mạnh quá”.
“Đúng đấy bố, con cũng vậy, cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ thất bại mất!”
“Rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào, bố ơi hay là chúng ta rút lui đi?”
Rút lui!
Rút cái đầu mày, Long Luân Tư Lặc quát lớn lên, ánh mắt sắc như dao, không chịu lùi bước, lúc này bọn họ nhất định phải dốc hết sức mình, đám người đội trưởng Lâm vẫn còn đang nỗ lực sao bọn họ có thể lùi bước chứ?
“Người đâu, bao vây lấy chúng, giết không tha!”
Long Luân Tư Lặc gào lên một tiếng, mấy chục tên người rừng ở phía sau tiếp tục lao lên, Tần Lâm lập tức rơi vào thế bị động, bởi vì bọn họ áp đảo về quân số, không gian của anh không ngừng bị thu hẹp lại.
Đám người rừng này mạnh hơn nhiều những kẻ người rừng mà trước đây anh từng giết, bởi vì bọn họ được Long Luân Tư Lặc huấn luyện, hơn nữa còn sở hữu sức mạnh và khí lực vô cùng mạnh mẽ, mặc dù không thể nào so sánh được với người Tam Tinh nhưng chí ít thì cũng có chút huyết thống, đám người Long Luân Tư Lặc cũng bắt đầu phản công, Tần Lâm đối mặt với mấy chục người, nhất định phải thận trọng thì mới nắm vững được cục diện.
Long Luân Tư Lặc cười khẩy một tiếng bắt đầu tấn công trở lại, dẫu sao thì mục đích của họ chỉ có một, đó là giết chết đối phương!
“Có chống đỡ nổi không?”
Tần Trì nhìn về phía Tần Lâm, cười bình thản nói.
“Có gì mà không đỡ nổi chứ? Giết chết bọn họ dễ như trở bàn tay!”
Tần Lâm nghiến răng nói, bây giờ chỉ là nhất thời khó khăn thôi, đám người này phải giết từng kẻ kẻ một, chôn vùi chúng tại đây.
Tần Lâm lùi để tiến, kiếm thế lại thay đổi, Kiếm vô cảnh bắt đầu thế cố thủ xung quanh, bảo vệ toàn thân, tiếp tục thực hiện thế tấn công.
“Không được nương tay, giết không tha! Tuyệt đối không thể cho hắn cơ hội phản kháng. Chiến đấu hết mình!”
Long Luân Tư Lặc gào lên.
“Giết kẻ giặc, đoạt nội hạch! Các con đều là anh hùng của nền văn minh Tam Tinh! Giết!”
Tất cả các người con cùng đám cháu chắt đều hăng máu lao về phía Tần Lâm, nghe nói đến sắp trở thành anh hùng của nền văn minh Tam Tinh nên ai ai cũng hào hứng, người trước hy sinh thì người sau tiến lên, tuyệt đối không được có bất kỳ sai sót nào, tuyệt đối không thể để thua bọn họ.
Tần Lâm cũng cau chặt mày, đám người này không sợ chết, vậy thì để tôi tiễn các người lên Tây Thiên vậy!
Kiếm vô cảnh trong tay Tần Lâm càng ngày càng mạnh, không một ai biết được bộ kiếm pháp này đáng sợ đến mức nào, dù có phải đối mặt với bao nhiêu người thì Tần Lâm vẫn có thể vững vàng như núi Thái Sơn, lúc này Tần Trì đã nhận ra được con trai mình có thể độc lập được rồi.
Kiếm vô cảnh mạnh đến mức ngay cả Tần Trì cũng không biết nó có uy lực cỡ nào, Tần Trì có thể nhận ra được đường kiếm thiên biến vạn hóa của Tần Lâm, nhưng lại không rõ số lượng thật sự của đường kiếm, bởi vì trông như chỉ có một cách biến đổi nhưng lại giống như có hàng vạn cách biến đổi, đó là lý do tại sao Tần Trì lại không thể nhìn ra được Tần Lâm có thể tiến xa như thế nào trong tương lai.
Nhưng ít nhất vẫn sẽ mạnh hơn ông.
Ánh mắt Tần Trì có chút nghiêm nghị, bây giờ đã đến lúc nói lời từ biệt rồi, đám người này thật sự coi ông già ta dễ ức hiếp vậy sao? Nếu như không vì giữ thể diện cho con trai thì bây giờ các người đã chết rồi.
Ánh mắt Tần Trì ngày càng trở nên lạnh lùng, tình thế vốn dĩ đang dần xoay chuyển, ngay lập tức nắm đấm của Tần Trì vung đến liên hồi như điện xẹt, cả bốn người đều không thể theo kịp bóng dáng của ông.
“Tần Trì, mau chết đi, không ai cứu được mày đâu. Lúc trước tao có thể đẩy mày đến tình cảnh tuyệt vọng thì hôm nay cũng sẽ như vậy!”
Bàng Ba Địch nghiến răng, vẫn không chịu nhận thua, phải giết được Tần Trì thì bọn chúng mới có thể yên tâm được, đội trưởng Kha Lâm vẫn luôn giữ bí mật về tên này, cho nên gã không hề biết Tần Trì mạnh đến mức nào, chẳng lẽ lại bất khả xâm phạm giống như Thần hay sao?
Hừm!
Trong mắt Bàng Ba Địch, Tần Trì tuy mạnh mẽ nhưng một hổ không thể đấu với cả bầy sói được, bốn người Tam Tinh cùng liên thủ lại thì chẳng phải Tần Trì sẽ quỳ xuống xin tha ư?
"Tấn công hết sức đi, lần này nhất định phải giết được hắn!"
Bàng Ba Địch giận dữ hét lên rồi lao về phía trước.
Nhưng những gì gã phải đối mặt chính là những nắm đấm kinh hoàng của Tần Trì.
Bịch! Bịch! Bịch!
Cho dù Bàng Ba Địch vô cùng thận trọng và nhanh nhẹn nhưng gã vẫn đang ở trước mặt Tần Trì, bị đánh trúng bảy cú đấm, sắc mặt gã lập tức trở nên hết sức khó coi, bước đi loạng choạng, còn mấy tên kia cũng không khác gã là bao, Tác Lạc Nam bị Tần Trì đánh vào vai, hệt như bị một chiếc búa tạ đập mạnh vào, làm cho Tác Lạc Nam đau đến nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ cánh tay hắn đều hoàn toàn bị phế.
“Aaaa...”
Tác Lạc Nam hét lên, sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn vẫn không lùi bước, trong mắt lóe lên vẻ uy nghiêm chưa từng có.
Ở trong mắt hắn, Tần Trì chính là một con mãnh hổ khiến người ta không sao nhìn thấy bóng dáng.
Chiêu thức của Tần Trì quá tàn nhẫn, không chỉ có mỗi tốc độ mà thân hình và sức mạnh của ông cũng gần như hoàn hảo, đây mới là lý do tại sao Tác Lạc Nam không thể làm ông bị thương được.
Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng vô cùng bình tĩnh, nhưng bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, chỉ đành vừa đánh vừa lui, phải đối mặt với những đòn công kích mạnh mẽ của Tần Trì nên bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể đánh một trận sống mái mà thôi.
Nhưng Tần Trì đã dạy cho tất cả bọn họ một bài học, Đông phương chí tà ngày xưa như một vị thần lần nữa giáng xuống trần gian, ngay lúc này, Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam liên tục ăn hành, còn Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng vô cùng hoảng sợ, bởi dù bọn họ đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi đối mặt với sức công kích ác liệt của Tần Trì thì cả hai cũng đành bất lực.
"Đội trưởng Kha Lâm, sao anh còn chưa ra tay, còn chờ gì nữa chứ!"
Sắc mặt Bàng Ba Địch tái mét.
"Cậu cho rằng tôi không chịu ra tay sao? Cậu có biết Tần Trì mạnh cỡ nào không? Đồ điên! Cậu còn dám coi thường Tần Trì, năm đó cậu có biết Tần Trì đã đánh bại bao nhiêu cao thủ không hả, hai mươi năm trước nếu không có hắn thì phe ta đã lấy được nội hạch hằng tinh rồi”.
Kha Lâm
Kha Lâm Tư Lặc đập tay lên bàn, mọi người không dám nói gì thêm, kế hoạch trước mắt là phải khống chế được Tần Lâm và Tần Trì, giành lấy nội hạch hằng tinh, đó mới là thứ chúng muốn.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Tần Lâm tung hai nắm đấm, khí thế như rồng, ba người con trai của Long Luân Tư Lặc đều bị đánh lùi về sau, trên người có vết thương, kêu khổ thảm thương.
“Ra tay! Nhất định phải trừ khử được hai bọn chúng”.
Kha Lâm Tư Lặc hận Tần Lâm và Tần Trì đến tận xương tủy, hai mươi năm trước Tần Trì đã đánh bọn họ một đòn chí mạng, không thể nào xoay chuyển được tình hình, tất cả mọi người đều bị ông trấn áp, vô cùng kinh hãi chấn động.
Sau hai mươi năm con gái của ông ta chết thảm trong tay con trai Tần Trì, giống như một trận chiến luân hồi khiến Kha Lâm Tư Lặc vô cùng phẫn nộ.
Không chỉ là để thống trị trái đất, vì tương lai của nền văn minh Tam Tinh thể mà còn để báo thù, mối thù giết con không đội trời chung, Kha Lâm Tư Lặc đã sớm không chịu nổi nữa rồi, ông ta nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết thì mới có thể xả được cơn giận trong lòng.
“Để tôi tấn công trước, giết!”
Kha Lâm Tư Lặc gào lên nói, ánh mắt kiên định tràn đầy lửa giận, sát khí đùng đùng.
Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam lần lượt ở bên trái và bên phải, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Long Luân Tư Lặc đứng bên cạnh hỗ trợ, năm người lập tức ra tay, một lần nữa áp sát Tần Lâm và Tần Trì.
Đại chiến thực sự vừa mới bắt đầu.
Tần Trì căng thẳng nhìn về phía Tần Lâm, đây sẽ là trận chiến cuối cùng của họ, đám người Kha Lâm Tư Lặc liên thủ với nhau, đấu với bảy tên, hai người họ cũng không dám lơ là, cuộc chiến đấu này vô cùng khắc nghiệt.
Làn khói chết chóc bao trùm mỗi người, bọn họ không còn đường lui nữa rồi, cuộc chiến này chắc chắn sẽ là một cuộc tàn sát vô cùng khốc liệt, ai có thể sống sót ai mới là người chiến thắng cuối cùng.
“Vậy thì hãy chiến hết mình đi, ha ha ha”.
Tần Lâm không hề lo sợ, càng nhiều người anh càng hưng phấn, trận chiến sinh tử thực sự chính là thế này, gặp nhau nơi ngõ hẻm người nào gan dạ sẽ giành chiến thắng cuối cùng.
Một lần nữa chiến đấu với Kha Lâm Tư Lặc, Tần Trì đã sớm có sự chuẩn bị.
“Giao bốn người này cho bố, mấy người kia giao cho con”.
“Ông xem thường tôi ư?”
Tần Lâm cau mày nhìn bố.
“Mặc dù bọn họ bị thương nhưng một mình con đối phó cũng không phải là điều dễ dàng, không được khinh địch”.
Tần Trì hững hờ nhìn Tần Lâm, anh biết bố làm vì thế là để tốt cho anh, có điều đối thủ của Tần Lâm là bốn người Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, cũng không hề dễ đối phó.
Bảy người này dù bị trọng thương nhưng ai cũng là cao thủ ngũ mạch thậm chí là lục mạch, tuyệt đối sẽ không bị Tần Lâm đánh bại một cách dễ dàng.
Cộng thêm người bố Long Luân Tư Lặc của bọn chúng nữa thực lực của người này không hề thua kém Bàng Ba Địch, nhìn đội ngũ thế này thì Tần Lâm cũng phải thật nỗ lực mới được.
“Ha ha ha, Tần Trì, một tên tướng bại trận như mày lúc đầu suýt nữa chết trong tay bọn tao, hôm nay cho dù mày không bị tổn hại sức lực nhưng mày cũng đừng hòng thoát khỏi tay bọn tao”.
Bàng Ba Địch tự tin nói, trước đây suýt nữa thì giết chết được Tần Trì, nếu không phải lo lắng cho sự an nguy của đội trưởng Kha Lâm thì Tần Trì có thể sống đến ngày hôm nay sao?
“Đúng vậy, tên tướng bại trận như mày cũng dám ăn nói hùng hồn sao? Trận chiến ngày hôm nay mày nhất định phải chết!”
Tác Lạc Nam nghiến chặt răng, bị Tần Trì đánh trọng thương, bây giờ hắn mới có cơ hội báo thù.
Chỉ riêng Kha Lâm Tư Lặc cau mày lại, hai tên này thực sự tưởng Tần Trì dễ đối phó sao? Trận chiến này các người tự lo liệu cho bản thân mình đi!
Tần Lâm cũng tràn đầy hy vọng, Đông phương chí tà có lẽ lúc này chính là thời khắc đáng mong đợi nhất.
Anh vẫn luôn nghe nói rằng Đông phương chí tà rất mạnh, hôm nay cuối cùng đã được tận mắt chứng kiến sức mạnh thực sự của bố.
Kha Lâm Tư Lặc, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam!
Bốn đại cao thủ của nền văn minh Tam Tinh, cộng lại phải sống trên chục nghìn năm, ngay cả Tần Lâm cũng phải cảm thán, bốn người này liên thủ với nhau sợ rằng bản thân chỉ có ba phần thắng thôi, không biết bố có thể đánh bại được bọn họ không?
Tần Lâm nóng lòng chờ xem!
Nhưng lúc này Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam đã mất hết kiên nhẫn, trước đây bọn chúng không thể giết chết Tần Trì, bây giờ cuối cùng cũng đã nắm bắt được cơ hội.
Còn Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc đã từng chứng kiến sức mạnh thực sự của Tần Trì, vì thế bọn họ không dám lơ là mất cảnh giác, trận huyết chiến này ai chết dưới tay ai còn chưa biết được, nếu như không phải có đám người Long Luân Tư Lặc thì Kha Lâm Tư Lặc hoàn toàn không có sự dũng cảm này.
Dựa vào Long Luân Tư Lặc và hậu duệ của hắn nữa, nhiều người rừng như thế nên lần này ông ta mới tự tin hơn, thực lực của Tần Trì không phải chỉ có cái danh hão, ông ta nhất định phải dốc hết sức mình mới được.
“Tên tướng bại trận giao mạng ra đây!”
Bàng Ba Địch tràn đầy khí huyết lao về phía Tần Trì, ông cười khẩy một cái, ánh mắt lạnh lùng vô cùng quyết đoán, nắm đấm tung ra mang theo một luồng sức mạnh bá đạo, chỉ bằng một chiêu đã đẩy lùi Bàng Ba Địch.
Khí thế mạnh mẽ vang dội đó khiến Bàng Ba Địch không ngờ tới được, Tần Trì lại mạnh như vậy sao?
Trước đây lúc giao đấu với Tần Trì gã không hề có áp lực lớn như này, mặc dù lúc đó Tần Trì cũng bị thương nhưng đã thế suy sức yếu rồi, bây giờ quyết chiến lại một trận khiến Bàng Ba Địch tràn đầy nghi hoặc.
“Được lắm thằng ranh con, để tao xem mày chịu đựng được đến bao giờ”.
Bàng Ba Địch cũng không chịu thua, dù sao nếu như bốn người họ không thể giết chết Tần Trì thì chẳng phải tôn nghiêm của người Tam Tinh sẽ mất hết sao?
Tác Lạc Nam theo sát phía sau, hắn phẫn nộ gào lên một tiếng, cũng tung một cú cước về phía Tần Trì, cộng thêm việc Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử chặn từ phía sau, năm người lập tức hợp lại với nhau.
Tần Trì đứng một mình ở giữa không hề có chút áp lực, một chọi bốn mà vẫn bình thản như thế, xem ra sự lo lắng của Tần Lâm là thừa thãi rồi, thực lực của bố quả nhiên không khiến anh thất vọng.
Tần Trì đối mặt với sự bao vây của tám người, cục diện cũng rất khó khăn, dù gì đám người này cũng không phải dạng dễ đối phó.
Đám người Long Nhất bị thương nhưng Long Luân Tư Lặc thì không, hắn dẫn theo những người con trai của mình lao về phía Tần Tâm, bày binh bố trận, tay năm tay mười, tám người dường như chặn tất cả đường lui của Tần Lâm.
Tần Lâm thận trọng tung ra cú đấm.
“Lâm
Long Luân Tư Lặc dẫn theo bảy người con thuận lợi dồn Tần Lâm tới mức anh không làm được gì, bây giờ hoàn cảnh của anh cũng rất khó khăn, có điều thực lực của Tần Lâm không thua kém gì bố vậy nên anh không thể thua trước được.
“Mẹ nó, hổ không ra oai nên coi tao là mèo bệnh sao?”
Tần Lâm cau mày lại, sát ý trỗi dậy, tay cầm Thất Tinh Long Uyên, Kiếm vô cảnh mở đường, lao vào giữa đám đông một lần nữa.
Lần này sự sắc bén của Thất Tinh Long Uyên khiến đám người Long Luân Tư Lặc hoàn toàn không dám manh động, còn Tần Lâm thì lại thừa thắng tấn công, Kiếm vô cảnh biến hóa khôn lường, tốc độ và sức mạnh kết hợp hoàn hảo với nhau, mũi kiếm tung hoành khí thế dữ dội, đám người rừng không thể nào chống đỡ nổi.
Cuối cùng Tần Lâm cũng bắt đầu khí thế cuồn cuộn, kiếm như người, người như kiếm, sát khí ngút trời, bất khả chiến bại.
Mặc dù đám người Long Luân Tư Lặc cũng cầm vũ khí trên tay nhưng cho dù là dao súng côn gậy hay là chùy đá rìu đá cũng không thể đấu lại được, bởi vì Thất Tinh Long Uyên quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta phẫn nộ, nghẹt thở.
Đặc biệt là khi kết hợp với Kiếm vô cảnh thì không chê vào đâu được, không nhận ra bất cứ biến hóa chiêu thức nào, nhưng thực ra Kiếm vô cảnh đã có vô số sự biến hóa.
“Nhất kiếm!”
“Nhị kiếm!”
“Tam kiếm!”
Mỗi cây kiếm vô cảnh đều có một sức mạnh bá đạo, cho dù là Long Luân Tư Lặc cũng phải né tránh mũi nhọn.
Long Luân Tư Lặc cố gắng gượng, trong lòng vô cùng phẫn uất, nhưng lúc này muốn chuyển bại thành khó là một điều vô cùng khó khăn, kiếm của Tần Lâm đã gây ra lực trấn áp rất lớn đối với họ, hoàn toàn không thể đánh trả được.
“Con sắp không chịu được nữa rồi, kiếm của tên này mạnh quá”.
“Đúng đấy bố, con cũng vậy, cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ thất bại mất!”
“Rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào, bố ơi hay là chúng ta rút lui đi?”
Rút lui!
Rút cái đầu mày, Long Luân Tư Lặc quát lớn lên, ánh mắt sắc như dao, không chịu lùi bước, lúc này bọn họ nhất định phải dốc hết sức mình, đám người đội trưởng Lâm vẫn còn đang nỗ lực sao bọn họ có thể lùi bước chứ?
“Người đâu, bao vây lấy chúng, giết không tha!”
Long Luân Tư Lặc gào lên một tiếng, mấy chục tên người rừng ở phía sau tiếp tục lao lên, Tần Lâm lập tức rơi vào thế bị động, bởi vì bọn họ áp đảo về quân số, không gian của anh không ngừng bị thu hẹp lại.
Đám người rừng này mạnh hơn nhiều những kẻ người rừng mà trước đây anh từng giết, bởi vì bọn họ được Long Luân Tư Lặc huấn luyện, hơn nữa còn sở hữu sức mạnh và khí lực vô cùng mạnh mẽ, mặc dù không thể nào so sánh được với người Tam Tinh nhưng chí ít thì cũng có chút huyết thống, đám người Long Luân Tư Lặc cũng bắt đầu phản công, Tần Lâm đối mặt với mấy chục người, nhất định phải thận trọng thì mới nắm vững được cục diện.
Long Luân Tư Lặc cười khẩy một tiếng bắt đầu tấn công trở lại, dẫu sao thì mục đích của họ chỉ có một, đó là giết chết đối phương!
“Có chống đỡ nổi không?”
Tần Trì nhìn về phía Tần Lâm, cười bình thản nói.
“Có gì mà không đỡ nổi chứ? Giết chết bọn họ dễ như trở bàn tay!”
Tần Lâm nghiến răng nói, bây giờ chỉ là nhất thời khó khăn thôi, đám người này phải giết từng kẻ kẻ một, chôn vùi chúng tại đây.
Tần Lâm lùi để tiến, kiếm thế lại thay đổi, Kiếm vô cảnh bắt đầu thế cố thủ xung quanh, bảo vệ toàn thân, tiếp tục thực hiện thế tấn công.
“Không được nương tay, giết không tha! Tuyệt đối không thể cho hắn cơ hội phản kháng. Chiến đấu hết mình!”
Long Luân Tư Lặc gào lên.
“Giết kẻ giặc, đoạt nội hạch! Các con đều là anh hùng của nền văn minh Tam Tinh! Giết!”
Tất cả các người con cùng đám cháu chắt đều hăng máu lao về phía Tần Lâm, nghe nói đến sắp trở thành anh hùng của nền văn minh Tam Tinh nên ai ai cũng hào hứng, người trước hy sinh thì người sau tiến lên, tuyệt đối không được có bất kỳ sai sót nào, tuyệt đối không thể để thua bọn họ.
Tần Lâm cũng cau chặt mày, đám người này không sợ chết, vậy thì để tôi tiễn các người lên Tây Thiên vậy!
Kiếm vô cảnh trong tay Tần Lâm càng ngày càng mạnh, không một ai biết được bộ kiếm pháp này đáng sợ đến mức nào, dù có phải đối mặt với bao nhiêu người thì Tần Lâm vẫn có thể vững vàng như núi Thái Sơn, lúc này Tần Trì đã nhận ra được con trai mình có thể độc lập được rồi.
Kiếm vô cảnh mạnh đến mức ngay cả Tần Trì cũng không biết nó có uy lực cỡ nào, Tần Trì có thể nhận ra được đường kiếm thiên biến vạn hóa của Tần Lâm, nhưng lại không rõ số lượng thật sự của đường kiếm, bởi vì trông như chỉ có một cách biến đổi nhưng lại giống như có hàng vạn cách biến đổi, đó là lý do tại sao Tần Trì lại không thể nhìn ra được Tần Lâm có thể tiến xa như thế nào trong tương lai.
Nhưng ít nhất vẫn sẽ mạnh hơn ông.
Ánh mắt Tần Trì có chút nghiêm nghị, bây giờ đã đến lúc nói lời từ biệt rồi, đám người này thật sự coi ông già ta dễ ức hiếp vậy sao? Nếu như không vì giữ thể diện cho con trai thì bây giờ các người đã chết rồi.
Ánh mắt Tần Trì ngày càng trở nên lạnh lùng, tình thế vốn dĩ đang dần xoay chuyển, ngay lập tức nắm đấm của Tần Trì vung đến liên hồi như điện xẹt, cả bốn người đều không thể theo kịp bóng dáng của ông.
“Tần Trì, mau chết đi, không ai cứu được mày đâu. Lúc trước tao có thể đẩy mày đến tình cảnh tuyệt vọng thì hôm nay cũng sẽ như vậy!”
Bàng Ba Địch nghiến răng, vẫn không chịu nhận thua, phải giết được Tần Trì thì bọn chúng mới có thể yên tâm được, đội trưởng Kha Lâm vẫn luôn giữ bí mật về tên này, cho nên gã không hề biết Tần Trì mạnh đến mức nào, chẳng lẽ lại bất khả xâm phạm giống như Thần hay sao?
Hừm!
Trong mắt Bàng Ba Địch, Tần Trì tuy mạnh mẽ nhưng một hổ không thể đấu với cả bầy sói được, bốn người Tam Tinh cùng liên thủ lại thì chẳng phải Tần Trì sẽ quỳ xuống xin tha ư?
"Tấn công hết sức đi, lần này nhất định phải giết được hắn!"
Bàng Ba Địch giận dữ hét lên rồi lao về phía trước.
Nhưng những gì gã phải đối mặt chính là những nắm đấm kinh hoàng của Tần Trì.
Bịch! Bịch! Bịch!
Cho dù Bàng Ba Địch vô cùng thận trọng và nhanh nhẹn nhưng gã vẫn đang ở trước mặt Tần Trì, bị đánh trúng bảy cú đấm, sắc mặt gã lập tức trở nên hết sức khó coi, bước đi loạng choạng, còn mấy tên kia cũng không khác gã là bao, Tác Lạc Nam bị Tần Trì đánh vào vai, hệt như bị một chiếc búa tạ đập mạnh vào, làm cho Tác Lạc Nam đau đến nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ cánh tay hắn đều hoàn toàn bị phế.
“Aaaa...”
Tác Lạc Nam hét lên, sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn vẫn không lùi bước, trong mắt lóe lên vẻ uy nghiêm chưa từng có.
Ở trong mắt hắn, Tần Trì chính là một con mãnh hổ khiến người ta không sao nhìn thấy bóng dáng.
Chiêu thức của Tần Trì quá tàn nhẫn, không chỉ có mỗi tốc độ mà thân hình và sức mạnh của ông cũng gần như hoàn hảo, đây mới là lý do tại sao Tác Lạc Nam không thể làm ông bị thương được.
Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng vô cùng bình tĩnh, nhưng bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, chỉ đành vừa đánh vừa lui, phải đối mặt với những đòn công kích mạnh mẽ của Tần Trì nên bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể đánh một trận sống mái mà thôi.
Nhưng Tần Trì đã dạy cho tất cả bọn họ một bài học, Đông phương chí tà ngày xưa như một vị thần lần nữa giáng xuống trần gian, ngay lúc này, Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam liên tục ăn hành, còn Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng vô cùng hoảng sợ, bởi dù bọn họ đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi đối mặt với sức công kích ác liệt của Tần Trì thì cả hai cũng đành bất lực.
"Đội trưởng Kha Lâm, sao anh còn chưa ra tay, còn chờ gì nữa chứ!"
Sắc mặt Bàng Ba Địch tái mét.
"Cậu cho rằng tôi không chịu ra tay sao? Cậu có biết Tần Trì mạnh cỡ nào không? Đồ điên! Cậu còn dám coi thường Tần Trì, năm đó cậu có biết Tần Trì đã đánh bại bao nhiêu cao thủ không hả, hai mươi năm trước nếu không có hắn thì phe ta đã lấy được nội hạch hằng tinh rồi”.
Kha Lâm
Bình luận facebook