Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1400-1404
Ngay khi Tần Lâm và Tần Trì rời khỏi hang động trong thác nước, điều họ không ngờ là Địch Luân Á cũng biến mất, ở đó chỉ còn lại Tạ Hồng Mai.
Hơn nữa Tạ Hồng Mai cũng đang hấp hối và bị thương nặng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Lâm căng thẳng hỏi.
"Là Địch Luân Á, cô ta tấn công em bất ngờ rồi bỏ chạy”.
Tạ Hồng Mai nói một cách khó khăn.
"Chết tiệt! Đám người này thật không đáng để thương hại mà, không ngờ bọn chúng đều cùng một giuộc, chúng ta không giết cô ta, vậy mà cô ta lại lấy oán báo ân, thật là nực cười”.
Sắc mặt Tần Trì hết sức ảm đạm.
"Con dâu, đừng lo lắng, bố sẽ báo thù cho con!"
“Ơ...”
Tạ Hồng Mai vốn dĩ bị thương nặng, vô cùng khó chịu, nhưng khi nghe được lời nói của Tần Trì thì trong lòng cô chợt vui mừng.
“Cháu không sao đâu chú”.
Tạ Hồng Mai nghiến răng nói, trước đây cô đã quá khinh địch rồi.
Sắc mặt Tần Lâm vô cùng lạnh lùng, sự chân thành của anh cuối cùng cũng bị trả giá bằng sai lầm, anh vốn tưởng rằng người Tam Tinh sẽ có người tốt, nhưng bây giờ xem ra có lẽ anh không nên để Địch Luân Á sống mới phải.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì, may mắn là vết thương của Tạ Hồng Mai không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lục phủ ngũ tạng của cô đều bị thương nặng, Địch Luân Á này quả nhiên vẫn không bỏ qua cho bọn họ.
Lòng son hướng trăng sáng, trăng lại chiếu kênh mương!
Một sát ý nặng nề lóe lên trong mắt Tần Lâm, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nương tay với kẻ thù nữa.
"Không cùng một tộc thì đều phải chết! Con đã hiểu đạo lý này hay chưa”.
Tần Trì điềm đạm nói, đối với người Tam Tinh thì dù sao con người cũng có thể bị vứt bỏ, trong mắt bọn chúng không có đúng sai, không có công lý hay xấu xa, những gì chúng làm đều là trách nhiệm với nền văn minh Tam Tinh.
"Từ nay về sau, con nhất định sẽ để bọn chúng nợ máu trả máu, nền văn minh nhân loại sẽ không bao giờ có sự nhân từ nào nữa, đối với loại người như bọn chúng thì chúng ta nên giết sạch!”
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Còn một điều nữa, lúc trước bố vẫn chưa nói cho con nghe, dưới đống đổ nát của nền văn minh di chỉ Tam Tinh Đôi đã tìm thấy được số lượng lớn xương người, lên đến hàng chục nghìn bộ, và chúng đã bị bộ phận khảo cổ niêm phong. Đó là những cái hố chôn hàng chục nghìn người, những người này đều không gặp sự cố, tất cả đều là những người bị người Tam Tinh giết bao năm qua”.
Vẻ mặt Tần Trì vô cùng nghiêm nghị, như vậy có thể biết được những kẻ này đều không phải người tốt, người Tam Tinh vẫn luôn là kẻ địch mạnh của nền văn minh nhân loại.
Tần Lâm hết sức đau buồn, tính ra đám người Tam Tinh này sớm đã biến con người thành nô lệ của bọn chúng, lại âm thầm giết đi bao người, cung điện dưới lòng đất của chúng tại di chỉ Tam Tinh tuyệt đẹp đều là một đống xương người mà nên.
Kết cục này thật khiến Tần Lâm rùng mình.
Anh chỉ đành ôm Tạ Hồng Mai trong tay, lòng càng thêm khó chịu.
Người Tam Tinh có suy nghĩ của riêng mình, họ không có theo đuổi một nền văn minh chung nào cả, cho nên ngay từ đầu Tần Lâm đã muốn đồng hóa bọn họ, nhưng đó chỉ là một giấc mơ viển vông mà thôi, bây giờ thậm chí anh còn đang tự cười nhạo chính mình.
Các nền văn minh có văn hóa khác nhau và ý nghĩa tồn tại khác nhau, cho dù nền văn minh nhân loại không đủ mạnh nhưng vẫn có đủ yếu tố con người, người Tam Tinh sẽ không dễ để khiến nền văn minh nhân loại nằm rạp dưới chân mình, cho dù bọn họ có nền văn minh công nghệ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng ít nhất nó vẫn chưa thể sử dụng được.
"Vật tổ tận
"Cảm ơn bố!"
Tần Lâm trầm giọng nói, lúc này trên mặt bố vô cùng vui vẻ.
Nhiều năm nay, mặc dù Tần Lâm không nhận được sự chăm sóc của bố, nhưng lúc này anh mới hiểu được sức nặng của bố trong lòng anh, đó là điều không ai có thể sánh bằng.
Đối với đất nước này, đối với thế giới này, đối với nền văn minh nhân loại được kế thừa mấy ngàn năm, sự tồn tại của ông tựa như núi Thái Sơn!
Tình yêu của bố không thể chỉ dành cho một mình anh mà phải dành cho tất cả mọi người.
Tần Lâm mỉm cười, trái tim anh nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, anh cuối cùng cũng hiểu được tại sao mẹ sẵn sàng đợi bố mình hai mươi năm trời, tại sao một người phụ nữ mạnh mẽ đứng đầu thế giới như Tiffany lại sẵn sàng đợi chờ một người đàn ông nhiều năm không có hồi âm thậm chí có thể không bao giờ quay trở lại như ông.
Đàn ông có lúc có chỉ với một câu nói, một lời cam kết chính là cả đời.
Chắc bố thực sự muốn xin lỗi anh, thực sự muốn xin lỗi mẹ, thực sự muốn xin lỗi tất cả những người từng ở bên cạnh, yêu thương, quan tâm đến ông, nhưng ông không có lỗi với thế giới, trái đất và nền văn minh chúng ta hằng thương yêu này.
Tình yêu vô biên, tình yêu của bố mới là cam kết với thế giới, mới là sự cổ vũ với thời đại này!
Tần Lâm biết, có lẽ sẽ có một ngày mình trở thành một người như bố, khiến người ta ghét, nhưng cũng sẽ khiến người ta yêu một cách nồng nhiệt.
Khi ba người rời khỏi, bên ngoài đảo Alpha có vô số tàu thuyền tập trung, còn Tiffany vẫn im lặng đứng đợi Tần Trì.
Đây là lời hứa mà cô đã hứa với Tần Trì, nếu đã yêu thì phải yêu trọn đời.
Tiffany nhìn Tần Trì, cười nói.
"Quả nhiên anh không để tôi thất vọng".
Tần Trì nhìn Tiffany, trong ánh mắt đầy vẻ áy náy.
"Xin lỗi, tôi phải về Hoa Hạ rồi".
Tiffany nhíu mày, tức giận nhìn Tần Trì.
"Anh đúng là tên tệ bạc, lời này mà cũng nói ra được, anh đã quên mất anh đồng ý gì với tôi rồi sao?"
Tần Trì nói.
"Có những chuyện tôi phải đích thân xử lý".
Tiffany híp mắt, nhìn chằm chằm Tần Trì.
"Được, tôi xem xem lúc nào anh mới thực hiện lời hứa của mình".
Tần Trì nói, giọng nói dịu dàng hơn nhiều.
"Tôi sẽ thực hiện mà".
Tiffany hét về phía chiếc du thuyền mà Tần Trì đang rời khỏi.
"Đi đi, đừng bao giờ trở về nữa, anh đúng là cái đồ tệ bạc".
Cô nhìn ra xa, một hồi lâu, nữ vương cao ngạo Tiffany cuối cùng cũng không chịu được, cô quỳ xuống đất, khóc nấc lên, trong mắt tràn đầy vẻ không muốn rời xa.
"Tôi muốn xem xem bao giờ anh mới trở lại, tôi chờ anh hai mươi năm rồi, chờ anh thêm hai mươi năm nữa thì sao chứ?"
Trái tim của Tiffany nhíu lại, nhưng cô không thể nắm bắt được trái tim của ông.
Trên boong thuyền, Tần Lâm nhìn bóng lưng cô đơn của bố mình, lần này rời đi, có vẻ ông cũng khá khó chịu.
Tần Lâm trầm ngâm một lúc lâu rồi mới hỏi.
"Tại sao không ở lại?"
Anh
Tần Lâm nhìn Tần Trì.
"Con định đi gặp mẹ, bố có đi không?"
Tần Trì ngước mặt lên trời cao, thở dài, trầm ngâm hồi lâu.
"Đợi có cơ hội bố sẽ đi".
Tần Trì đấu tranh nội tâm, thực ra trong lòng ông vô cùng lo lắng, sợ mình không thể đối mặt với bà, dù sao nhiều năm như vậy, Tần Trì khó đảm bảo mình có thể bình tĩnh như thường.
"Được!"
Tần Lâm gật đầu, chuyện này, thân làm con, anh cũng không có quyền nói, tất cả đều phải xem duyên phận của họ thôi.
Sau khi quay về thủ đô, Tần Trì và Tần Lâm tách nhau ra, ông phải đi tìm Thương Lộc, còn Tần Lâm đưa Tạ Hồng Mai đến nhà họ Tần.
"Anh nói xem liệu dì có thích em không?"
"Dì thích kiểu con gái như nào?"
"Anh xem bộ quần áo này của em thế nào?"
"Anh xem đi Tần Lâm".
Tạ Hồng Mai lèm bèm mãi, trong ánh mắt toát lên vè thấp thỏm, dù sao đây cũng được coi là lần đầu cô đi gặp mẹ chồng, mặc dù bố chồng Tần Trì không tạo nhiều áp lực cho cô, nhưng mẹ chồng thì khác.
Trong lòng Tạ Hồng Mai vô cùng lo lắng, không biết mình nên làm gì, cô như ngồi trên chảo lửa, sốt ruột bất an vô cùng.
"Em lo cái gì, lớn thế này rồi còn sợ cái này à? Chẳng phải chỉ là gặp mẹ anh thôi sao? Em xem em này, có gì giống đội trưởng đội biệt kích Phi Hoàng không?"
Tần Lâm cười nói, Tạ Hồng Mai bị thương mới khỏi, khí sắc rất tốt, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ của con gái, cô lúc trước lúc nào cũng thích mặc đồ nam tính, trông qua loa lắm.
Tình yêu đúng là có thể thay đổi một con người.
"Anh còn nói thế được à, gặp mẹ anh thì phải trịnh trọng chứ".
Tạ Hồng Mai bĩu môi, mặt mày không vui, Tần Lâm chẳng quan tâm gì cả, cũng không biết tên này đang nghĩ gì.
"Được rồi, đâu phải ngồi kiệu hoa đâu, em cứ làm quá lên làm gì".
Tần Lâm không khỏi mỉm cười, có lẽ anh không hiểu, nhưng với một cô gái mà nói, bạn trai đưa cô đi gặp mẹ mình là một chuyện rất quan trọng.
Khi Tần Lâm lại đến trang viên nhà họ Tần, Tiêu Nghiên đang phơi nắng trong sân.
"Con về rồi à?"
Tiêu Nghiên nhìn thấy Tần Lâm, trong ánh mắt đầy vẻ kích động, vì bà hiểu rõ hơn ai hết, Tần Lâm vừa đi đâu, rốt cuộc Tần Lâm đã trải qua những hiểm nguy gì.
Con đi xa ngàn dặm, lòng mẹ lo âu, Tiêu Nghiên lúc này cũng đợi chờ Tần Lâm sớm ngày trở về, phiêu bạt bên ngoài, có biết bao nguy hiểm khó tưởng tượng, khó lòng đoán trước được.
Tần Lâm nhìn bệnh của mẹ đỡ hơn nhiều, trong lòng cũng vui vẻ hơn, nhiều năm như vậy, bệnh của mẹ đã nghiêm trọng lắm rồi, nhưng uống thuốc mà anh kê, cơ thể cũng có nhiều cải thiện, điều này khiến anh rất vui.
"Ừm, con đưa một người đến gặp mẹ, đây là Hồng Mai".
Mắt Tiêu Nghiên như sáng lên.
"Dì, cháu tên Tạ Hồng Mai".
Tạ Hồng Mai rõ ràng có hơi cẩn thận, có vẻ Tiêu Nghiên thực sự hài lòng, bà mỉm cười nhìn cô.
"Đúng là một cô gái tốt, mặc dù mấy năm nay dì không ra khỏi cửa, nhưng dì vẫn nghe qua uy danh của nhà họ Tạ, đội trưởng đội biệt kích Phi Hoàng thực sự là một nữ anh hùng, không thua kém gì mấy đấng mày râu".
Tiêu Nghiên gật đầu nói, kéo tay Tạ Hồng Mai, mặt mày vui vẻ.
Tạ Hồng Mai ngượng ngùng nói.
"Dì quá khen rồi, cháu đâu phải nữ anh hùng gì".
Lúc này, Tần Lâm cũng rất kinh ngạc, anh khá hiểu mẹ, đúng như những gì bà nói, mấy năm nay, bà không ra khỏi cửa bao giờ, không ngờ bà vẫn biết hết mọi chuyện trên trời dưới đất, điều này khiến Tần Lâm rất kinh ngạc.
"Sau này để cháu chăm sóc cho Tần Lâm thì dì yên tâm rồi, đàn ông thì phải quản lý nghiêm một chút".
Tiêu Nghiên cười nói, hai người phụ nữ nhìn nhau mỉm cười, trong lòng Tạ Hồng Mai vô cùng vui vẻ, có vẻ như Tiêu Nghiên thực sự quý cô.
Lúc này Tần Lâm đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
"Diệp Hiên Viên gặp nạn, phủ đệ Diệp Thị khu Đông Hoàn của thủ đô!"
Sư phụ gặp nạn?
Tần Lâm sững sờ, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa kinh ngạc vừa vui.
Kinh ngạc là vì sư phụ mà cũng có ngày gặp nạn á? Vui là vì sư phụ vẫn chưa chết!
Dù thế nào, với Tần Lâm mà nói, chuyện này không phải chuyện đùa, cũng có thể có người ngầm bẫy anh, nhưng nếu đã nhắc đến sư phụ thì Tần Lâm nhất định phải đi một chuyến, lúc này anh nhất định không chịu yên.
Anh nhất định phải xem xem, sư phụ rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Tần Lâm lầm bầm nói.
"Nhà họ Diệp..."
"Sao vậy, con có xung đột gì với nhà họ Diệp sao?"
Tiêu Nghiên nhìn Tần Lâm, mặc dù đang nói chuyện phiếm với Tạ Hồng Mai, nhưng bà vẫn nghe thấy được mấy chữ mà Tần Lâm vừa lầm bầm.
Tần Lâm nói.
"Con phải đến nhà họ Diệp một chuyến, có lẽ sư phụ con đang ở đấy".
Tiêu Nghiên trầm giọng nói.
"Nhà họ Diệp không phải loại dễ dây vào, ở thủ đô này, nhà họ Bạch và nhà họ Diệp đều là loại hung ác, hơn nữa thuộc hạ dưới trướng rất độc địa, nếu như đến nhà họ Diệp thì nhất định phải cẩn thận".
Tần Lâm gật dầu, cho dù là nguyên nhân gì, anh cũng nhất định phải đi một chuyến, mẹ hiểu biết như vậy về nhà họ Diệp, có vẻ như bà thật sự giống tiên sinh Ngọa Long*, hiểu biết hết mọi việc.
*Tiên sinh Ngọa Long: tên hiệu của Gia Cát Lượng
Có điều ngẫm lại cũng đúng, có thể ở bên một người như bố mình thì sao đơn giản được?
Một cô Tiffany đã khiến Tần Lâm đủ kinh ngạc rồi.
Có vẻ như anh đã hơi coi thường mẹ mình, có lẽ ngay cả anh cũng chưa thể nắm bắt sức mạnh của bà ấy.
Người phụ nữ trung niên bệnh tật này có vẻ có ánh mắt nhạy bén hơn bất kỳ ai.
"Đeo cái này lên".
Tiêu Nghiên tháo chiếc ngọc bội hình rồng trong ngực ra đưa cho Tần Lâm.
"Đây là?"
Tần Lâm sững sờ, lông mày nhíu lại, không biết ngọc bội hình rồng này đại diện cho thứ gì.
Tiêu Nghiên cười mỉm mà nói.
"Một chiếc ngọc bội bình thường mà thôi, nhưng nếu như nhà họ Diệp không biết điều mà làm khó con thì chiếc ngọc bội này sẽ bảo vệ con".
Tần Lâm kinh ngạc, chiếc ngọc bội nhỏ bé này có thể khiến nhà họ Diệp phải lùi bước sao?
Nó chứa đựng nguồn năng lượng lớn thế nào chứ?
Tần Lâm không biết được, mặc dù chắc anh không dùng đến chiếc ngọc bội này, nhưng đây là vật mẹ đưa cho, Tần Lâm sẽ không từ chối.
Tiêu Nghiên nhìn Tạ Hồng Mai nói.
"Nếu đã về thủ đô rồi thì ở đây một thời gian đi, cháu ở lại nói chuyện với dì nhé, được không?"
Tạ Hồng Mai nhìn Tần Lâm, hình như hơi do dự.
"Nếu mẹ đã giữ em lại thì em cứ ở lại đây đi".
Tần Lâm nói, Tạ Hồng Mai gật đầu, khuôn mặt đẹp ửng đỏ, việc nhận được sự đồng ý của mẹ Tần Lâm quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Đặc biệt là mảnh ngọc bội hình rồng kia, trong lòng Tạ Hồng Mai nổi lên bão tố, cô luôn cảm thấy nó quen mắt, nhưng không nhớ được mình nhìn thấy mảnh ngọc bội kia ở đâu, cô lắc đầu theo bản năng, thôi không nghĩ nữa.
Nhưng Tạ Hồng Mai có thể khẳng định một điều, mẹ của Tần Lâm có thân phận rất kinh khủng, người phụ nữ này cho dù là phong ba nơi thủ đô thì cũng có thể một mình đứng vững!
Đeo ngọc bội lên, Tần Lâm chào tạm biệt hai người rồi quay người rời đi.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có sư phụ, không biết ông cụ thế nào rồi, nếu như có người dám mạo danh sư phụ anh, anh nhất định không tha cho kẻ đó.
Nếu như thật sự là sư phụ thì có lẽ ông cụ thực sự gặp phiền phức, nếu không ông sẽ không gọi anh, lúc đó anh cũng muốn hỏi nhưng đầu dây bên kia cúp máy mất rồi, vậy nên Tần Lâm mới sốt ruột như vậy.
"Sư phụ, người đừng có xảy ra chuyện gì đấy, người phải sống đó".
Tần Lâm dở khóc dở cười, vội vàng xông đến nhà họ Diệp.
Sư phụ ơi, Diệp Hiên Viên là sư phụ của anh, cũng là người cha thứ hai của anh!
Trong lòng Tần Lâm luôn thầm nghĩ đến sư phụ Diệp Hiên Viên, anh chạy một mạch đến nhà họ Diệp.
Khi anh đến nhà họ Diệp, trong sân lớn không có lấy một ai, cả vườn hoa rộng ngàn mét vuông lặng như tờ, thậm chí có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Nhà họ Diệp vô cùng hoa lệ, kiến trúc cổ kính, vừa nhìn là biết có lịch sử cả trăm năm.
Tần Lâm cẩn thận nhìn xung quanh.
Đột nhiên hai cánh cửa của đại điện trước sân mở ra, một ông già tóc dài toán loạn, cả người đầy máu xuất hiện trước mặt Tần Lâm.
Lúc này, trong mắt của Tần Lâm tràn đầy lửa giận.
Người kia không phải ai khác mà chính là sư phụ, bây giờ sư phụ bị thương đến vậy, cơ thể đầy vết thương, tóc dài toán loạn, trong mắt lóe lên sự đau đớn và tuyệt vọng.
"Đồ đệ..."
Diệp Hiên Viên nhìn thấy Tần Lâm liền nhíu mày, lầm bầm nói, ông cụ không ngờ Tần Lâm lại tới.
Tần Lâm không ngờ, sư phụ sẽ bị đánh thê thảm như vậy, hơn nữa vết thương trên cơ thể ông không nhẹ, mặc dù sư phụ còn sống, nhưng rốt cuộc là ai mới có thể khiến sư phụ bị thương?
"Là ai?"
"Là ai!!!"
Tần Lâm hét lên, ánh mắt trầm xuống.
Anh phải báo thù cho sư phụ, dù là ai thì đều phải trả giá!
Năm đó mình trở thành trẻ mồ côi, cùng lên núi học nghệ với sư phụ, tình cảm nhiều năm còn sâu đậm hơn cha ruột, không ai biết địa vị của Diệp Hiên Viên trong lòng Tần Lâm cao chừng nào.
Anh nắm chặt nắm đấm, hét lớn, không nỡ nhìn sư phụ bị thương nặng.
Diệp Hiên Viên mỉm cười, dường như thoải mái hơn nhiều, không biết vì sao, ông lại cảm thấy thỏa mãn, có đồ đệ như này thì còn cầu gì nữa?
Chỉ tiếc là mình đã hại Tần Lâm rồi.
Con không nên đến đây, đồ đệ.
Tần Lâm gào thét nói.
"Sư phụ, nói cho con biết là ai, con nhất định sẽ giết hắn!"
Lúc này Diệp Hiên Viên vô cùng vui vẻ, yên tâm, vì đồ đệ của ông trò giỏi hơn thầy, Tần Lâm bây giờ đã không còn là Tần Lâm của ngày xưa nữa, cho dù là ông thì cũng không phải đối thủ của anh. Chính vì vậy ông mới cảm thấy lo lắng thay cho Tần Lâm, những người đó không rõ lai lịch, hơn nữa còn ghét cay ghét đắng Tần Lâm.
"Con không nên đến đây Tần Lâm, năm xưa khi xuống núi, ta bảo con phải tu tâm để tránh phân tâm, không ngờ hôm nay sư đồ chúng ta vẫn có cơ hội gặp nhau, hơn nữa lại gặp nhau trong cảnh này".
Diệp Hiên Viên lắc đầu, ông lão thần tiên tiên phong đạo cốt năm xưa cũng đâu còn phong phạm năm xưa nữa, ông bây giờ chỉ là một ông lão bình thường mà thôi, là một người bị nhà họ Diệp vứt bỏ.
Nhà họ Diệp bây giờ sợ bóng sợ gió, nguy cơ tứ phía, Diệp Hiên Viên hy vọng Tần Lâm sẽ không bao giờ đến nơi này.
"Có vẻ như, Diệp Hiên Viên dạy dỗ được một đồ đệ tốt nhỉ, khiến cho người ta hâm mộ ghê, tao cũng không ngờ, ông ta lại dễ gục đến thế, mới có vài chiêu mà đã bị đánh đến mức này, lại nhiều tuổi như vậy, tao cũng là người yêu trẻ kính già, thấy ông ta sắp không chịu được nữa nên tao liền dừng tay, trong lòng nghĩ nếu như có thể đấu một trận với đồ đệ của ông ta thì chắc vui lắm. Mày nói xem tao
Hơn nữa Tạ Hồng Mai cũng đang hấp hối và bị thương nặng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Lâm căng thẳng hỏi.
"Là Địch Luân Á, cô ta tấn công em bất ngờ rồi bỏ chạy”.
Tạ Hồng Mai nói một cách khó khăn.
"Chết tiệt! Đám người này thật không đáng để thương hại mà, không ngờ bọn chúng đều cùng một giuộc, chúng ta không giết cô ta, vậy mà cô ta lại lấy oán báo ân, thật là nực cười”.
Sắc mặt Tần Trì hết sức ảm đạm.
"Con dâu, đừng lo lắng, bố sẽ báo thù cho con!"
“Ơ...”
Tạ Hồng Mai vốn dĩ bị thương nặng, vô cùng khó chịu, nhưng khi nghe được lời nói của Tần Trì thì trong lòng cô chợt vui mừng.
“Cháu không sao đâu chú”.
Tạ Hồng Mai nghiến răng nói, trước đây cô đã quá khinh địch rồi.
Sắc mặt Tần Lâm vô cùng lạnh lùng, sự chân thành của anh cuối cùng cũng bị trả giá bằng sai lầm, anh vốn tưởng rằng người Tam Tinh sẽ có người tốt, nhưng bây giờ xem ra có lẽ anh không nên để Địch Luân Á sống mới phải.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì, may mắn là vết thương của Tạ Hồng Mai không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lục phủ ngũ tạng của cô đều bị thương nặng, Địch Luân Á này quả nhiên vẫn không bỏ qua cho bọn họ.
Lòng son hướng trăng sáng, trăng lại chiếu kênh mương!
Một sát ý nặng nề lóe lên trong mắt Tần Lâm, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nương tay với kẻ thù nữa.
"Không cùng một tộc thì đều phải chết! Con đã hiểu đạo lý này hay chưa”.
Tần Trì điềm đạm nói, đối với người Tam Tinh thì dù sao con người cũng có thể bị vứt bỏ, trong mắt bọn chúng không có đúng sai, không có công lý hay xấu xa, những gì chúng làm đều là trách nhiệm với nền văn minh Tam Tinh.
"Từ nay về sau, con nhất định sẽ để bọn chúng nợ máu trả máu, nền văn minh nhân loại sẽ không bao giờ có sự nhân từ nào nữa, đối với loại người như bọn chúng thì chúng ta nên giết sạch!”
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Còn một điều nữa, lúc trước bố vẫn chưa nói cho con nghe, dưới đống đổ nát của nền văn minh di chỉ Tam Tinh Đôi đã tìm thấy được số lượng lớn xương người, lên đến hàng chục nghìn bộ, và chúng đã bị bộ phận khảo cổ niêm phong. Đó là những cái hố chôn hàng chục nghìn người, những người này đều không gặp sự cố, tất cả đều là những người bị người Tam Tinh giết bao năm qua”.
Vẻ mặt Tần Trì vô cùng nghiêm nghị, như vậy có thể biết được những kẻ này đều không phải người tốt, người Tam Tinh vẫn luôn là kẻ địch mạnh của nền văn minh nhân loại.
Tần Lâm hết sức đau buồn, tính ra đám người Tam Tinh này sớm đã biến con người thành nô lệ của bọn chúng, lại âm thầm giết đi bao người, cung điện dưới lòng đất của chúng tại di chỉ Tam Tinh tuyệt đẹp đều là một đống xương người mà nên.
Kết cục này thật khiến Tần Lâm rùng mình.
Anh chỉ đành ôm Tạ Hồng Mai trong tay, lòng càng thêm khó chịu.
Người Tam Tinh có suy nghĩ của riêng mình, họ không có theo đuổi một nền văn minh chung nào cả, cho nên ngay từ đầu Tần Lâm đã muốn đồng hóa bọn họ, nhưng đó chỉ là một giấc mơ viển vông mà thôi, bây giờ thậm chí anh còn đang tự cười nhạo chính mình.
Các nền văn minh có văn hóa khác nhau và ý nghĩa tồn tại khác nhau, cho dù nền văn minh nhân loại không đủ mạnh nhưng vẫn có đủ yếu tố con người, người Tam Tinh sẽ không dễ để khiến nền văn minh nhân loại nằm rạp dưới chân mình, cho dù bọn họ có nền văn minh công nghệ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng ít nhất nó vẫn chưa thể sử dụng được.
"Vật tổ tận
"Cảm ơn bố!"
Tần Lâm trầm giọng nói, lúc này trên mặt bố vô cùng vui vẻ.
Nhiều năm nay, mặc dù Tần Lâm không nhận được sự chăm sóc của bố, nhưng lúc này anh mới hiểu được sức nặng của bố trong lòng anh, đó là điều không ai có thể sánh bằng.
Đối với đất nước này, đối với thế giới này, đối với nền văn minh nhân loại được kế thừa mấy ngàn năm, sự tồn tại của ông tựa như núi Thái Sơn!
Tình yêu của bố không thể chỉ dành cho một mình anh mà phải dành cho tất cả mọi người.
Tần Lâm mỉm cười, trái tim anh nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, anh cuối cùng cũng hiểu được tại sao mẹ sẵn sàng đợi bố mình hai mươi năm trời, tại sao một người phụ nữ mạnh mẽ đứng đầu thế giới như Tiffany lại sẵn sàng đợi chờ một người đàn ông nhiều năm không có hồi âm thậm chí có thể không bao giờ quay trở lại như ông.
Đàn ông có lúc có chỉ với một câu nói, một lời cam kết chính là cả đời.
Chắc bố thực sự muốn xin lỗi anh, thực sự muốn xin lỗi mẹ, thực sự muốn xin lỗi tất cả những người từng ở bên cạnh, yêu thương, quan tâm đến ông, nhưng ông không có lỗi với thế giới, trái đất và nền văn minh chúng ta hằng thương yêu này.
Tình yêu vô biên, tình yêu của bố mới là cam kết với thế giới, mới là sự cổ vũ với thời đại này!
Tần Lâm biết, có lẽ sẽ có một ngày mình trở thành một người như bố, khiến người ta ghét, nhưng cũng sẽ khiến người ta yêu một cách nồng nhiệt.
Khi ba người rời khỏi, bên ngoài đảo Alpha có vô số tàu thuyền tập trung, còn Tiffany vẫn im lặng đứng đợi Tần Trì.
Đây là lời hứa mà cô đã hứa với Tần Trì, nếu đã yêu thì phải yêu trọn đời.
Tiffany nhìn Tần Trì, cười nói.
"Quả nhiên anh không để tôi thất vọng".
Tần Trì nhìn Tiffany, trong ánh mắt đầy vẻ áy náy.
"Xin lỗi, tôi phải về Hoa Hạ rồi".
Tiffany nhíu mày, tức giận nhìn Tần Trì.
"Anh đúng là tên tệ bạc, lời này mà cũng nói ra được, anh đã quên mất anh đồng ý gì với tôi rồi sao?"
Tần Trì nói.
"Có những chuyện tôi phải đích thân xử lý".
Tiffany híp mắt, nhìn chằm chằm Tần Trì.
"Được, tôi xem xem lúc nào anh mới thực hiện lời hứa của mình".
Tần Trì nói, giọng nói dịu dàng hơn nhiều.
"Tôi sẽ thực hiện mà".
Tiffany hét về phía chiếc du thuyền mà Tần Trì đang rời khỏi.
"Đi đi, đừng bao giờ trở về nữa, anh đúng là cái đồ tệ bạc".
Cô nhìn ra xa, một hồi lâu, nữ vương cao ngạo Tiffany cuối cùng cũng không chịu được, cô quỳ xuống đất, khóc nấc lên, trong mắt tràn đầy vẻ không muốn rời xa.
"Tôi muốn xem xem bao giờ anh mới trở lại, tôi chờ anh hai mươi năm rồi, chờ anh thêm hai mươi năm nữa thì sao chứ?"
Trái tim của Tiffany nhíu lại, nhưng cô không thể nắm bắt được trái tim của ông.
Trên boong thuyền, Tần Lâm nhìn bóng lưng cô đơn của bố mình, lần này rời đi, có vẻ ông cũng khá khó chịu.
Tần Lâm trầm ngâm một lúc lâu rồi mới hỏi.
"Tại sao không ở lại?"
Anh
Tần Lâm nhìn Tần Trì.
"Con định đi gặp mẹ, bố có đi không?"
Tần Trì ngước mặt lên trời cao, thở dài, trầm ngâm hồi lâu.
"Đợi có cơ hội bố sẽ đi".
Tần Trì đấu tranh nội tâm, thực ra trong lòng ông vô cùng lo lắng, sợ mình không thể đối mặt với bà, dù sao nhiều năm như vậy, Tần Trì khó đảm bảo mình có thể bình tĩnh như thường.
"Được!"
Tần Lâm gật đầu, chuyện này, thân làm con, anh cũng không có quyền nói, tất cả đều phải xem duyên phận của họ thôi.
Sau khi quay về thủ đô, Tần Trì và Tần Lâm tách nhau ra, ông phải đi tìm Thương Lộc, còn Tần Lâm đưa Tạ Hồng Mai đến nhà họ Tần.
"Anh nói xem liệu dì có thích em không?"
"Dì thích kiểu con gái như nào?"
"Anh xem bộ quần áo này của em thế nào?"
"Anh xem đi Tần Lâm".
Tạ Hồng Mai lèm bèm mãi, trong ánh mắt toát lên vè thấp thỏm, dù sao đây cũng được coi là lần đầu cô đi gặp mẹ chồng, mặc dù bố chồng Tần Trì không tạo nhiều áp lực cho cô, nhưng mẹ chồng thì khác.
Trong lòng Tạ Hồng Mai vô cùng lo lắng, không biết mình nên làm gì, cô như ngồi trên chảo lửa, sốt ruột bất an vô cùng.
"Em lo cái gì, lớn thế này rồi còn sợ cái này à? Chẳng phải chỉ là gặp mẹ anh thôi sao? Em xem em này, có gì giống đội trưởng đội biệt kích Phi Hoàng không?"
Tần Lâm cười nói, Tạ Hồng Mai bị thương mới khỏi, khí sắc rất tốt, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ của con gái, cô lúc trước lúc nào cũng thích mặc đồ nam tính, trông qua loa lắm.
Tình yêu đúng là có thể thay đổi một con người.
"Anh còn nói thế được à, gặp mẹ anh thì phải trịnh trọng chứ".
Tạ Hồng Mai bĩu môi, mặt mày không vui, Tần Lâm chẳng quan tâm gì cả, cũng không biết tên này đang nghĩ gì.
"Được rồi, đâu phải ngồi kiệu hoa đâu, em cứ làm quá lên làm gì".
Tần Lâm không khỏi mỉm cười, có lẽ anh không hiểu, nhưng với một cô gái mà nói, bạn trai đưa cô đi gặp mẹ mình là một chuyện rất quan trọng.
Khi Tần Lâm lại đến trang viên nhà họ Tần, Tiêu Nghiên đang phơi nắng trong sân.
"Con về rồi à?"
Tiêu Nghiên nhìn thấy Tần Lâm, trong ánh mắt đầy vẻ kích động, vì bà hiểu rõ hơn ai hết, Tần Lâm vừa đi đâu, rốt cuộc Tần Lâm đã trải qua những hiểm nguy gì.
Con đi xa ngàn dặm, lòng mẹ lo âu, Tiêu Nghiên lúc này cũng đợi chờ Tần Lâm sớm ngày trở về, phiêu bạt bên ngoài, có biết bao nguy hiểm khó tưởng tượng, khó lòng đoán trước được.
Tần Lâm nhìn bệnh của mẹ đỡ hơn nhiều, trong lòng cũng vui vẻ hơn, nhiều năm như vậy, bệnh của mẹ đã nghiêm trọng lắm rồi, nhưng uống thuốc mà anh kê, cơ thể cũng có nhiều cải thiện, điều này khiến anh rất vui.
"Ừm, con đưa một người đến gặp mẹ, đây là Hồng Mai".
Mắt Tiêu Nghiên như sáng lên.
"Dì, cháu tên Tạ Hồng Mai".
Tạ Hồng Mai rõ ràng có hơi cẩn thận, có vẻ Tiêu Nghiên thực sự hài lòng, bà mỉm cười nhìn cô.
"Đúng là một cô gái tốt, mặc dù mấy năm nay dì không ra khỏi cửa, nhưng dì vẫn nghe qua uy danh của nhà họ Tạ, đội trưởng đội biệt kích Phi Hoàng thực sự là một nữ anh hùng, không thua kém gì mấy đấng mày râu".
Tiêu Nghiên gật đầu nói, kéo tay Tạ Hồng Mai, mặt mày vui vẻ.
Tạ Hồng Mai ngượng ngùng nói.
"Dì quá khen rồi, cháu đâu phải nữ anh hùng gì".
Lúc này, Tần Lâm cũng rất kinh ngạc, anh khá hiểu mẹ, đúng như những gì bà nói, mấy năm nay, bà không ra khỏi cửa bao giờ, không ngờ bà vẫn biết hết mọi chuyện trên trời dưới đất, điều này khiến Tần Lâm rất kinh ngạc.
"Sau này để cháu chăm sóc cho Tần Lâm thì dì yên tâm rồi, đàn ông thì phải quản lý nghiêm một chút".
Tiêu Nghiên cười nói, hai người phụ nữ nhìn nhau mỉm cười, trong lòng Tạ Hồng Mai vô cùng vui vẻ, có vẻ như Tiêu Nghiên thực sự quý cô.
Lúc này Tần Lâm đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
"Diệp Hiên Viên gặp nạn, phủ đệ Diệp Thị khu Đông Hoàn của thủ đô!"
Sư phụ gặp nạn?
Tần Lâm sững sờ, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa kinh ngạc vừa vui.
Kinh ngạc là vì sư phụ mà cũng có ngày gặp nạn á? Vui là vì sư phụ vẫn chưa chết!
Dù thế nào, với Tần Lâm mà nói, chuyện này không phải chuyện đùa, cũng có thể có người ngầm bẫy anh, nhưng nếu đã nhắc đến sư phụ thì Tần Lâm nhất định phải đi một chuyến, lúc này anh nhất định không chịu yên.
Anh nhất định phải xem xem, sư phụ rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Tần Lâm lầm bầm nói.
"Nhà họ Diệp..."
"Sao vậy, con có xung đột gì với nhà họ Diệp sao?"
Tiêu Nghiên nhìn Tần Lâm, mặc dù đang nói chuyện phiếm với Tạ Hồng Mai, nhưng bà vẫn nghe thấy được mấy chữ mà Tần Lâm vừa lầm bầm.
Tần Lâm nói.
"Con phải đến nhà họ Diệp một chuyến, có lẽ sư phụ con đang ở đấy".
Tiêu Nghiên trầm giọng nói.
"Nhà họ Diệp không phải loại dễ dây vào, ở thủ đô này, nhà họ Bạch và nhà họ Diệp đều là loại hung ác, hơn nữa thuộc hạ dưới trướng rất độc địa, nếu như đến nhà họ Diệp thì nhất định phải cẩn thận".
Tần Lâm gật dầu, cho dù là nguyên nhân gì, anh cũng nhất định phải đi một chuyến, mẹ hiểu biết như vậy về nhà họ Diệp, có vẻ như bà thật sự giống tiên sinh Ngọa Long*, hiểu biết hết mọi việc.
*Tiên sinh Ngọa Long: tên hiệu của Gia Cát Lượng
Có điều ngẫm lại cũng đúng, có thể ở bên một người như bố mình thì sao đơn giản được?
Một cô Tiffany đã khiến Tần Lâm đủ kinh ngạc rồi.
Có vẻ như anh đã hơi coi thường mẹ mình, có lẽ ngay cả anh cũng chưa thể nắm bắt sức mạnh của bà ấy.
Người phụ nữ trung niên bệnh tật này có vẻ có ánh mắt nhạy bén hơn bất kỳ ai.
"Đeo cái này lên".
Tiêu Nghiên tháo chiếc ngọc bội hình rồng trong ngực ra đưa cho Tần Lâm.
"Đây là?"
Tần Lâm sững sờ, lông mày nhíu lại, không biết ngọc bội hình rồng này đại diện cho thứ gì.
Tiêu Nghiên cười mỉm mà nói.
"Một chiếc ngọc bội bình thường mà thôi, nhưng nếu như nhà họ Diệp không biết điều mà làm khó con thì chiếc ngọc bội này sẽ bảo vệ con".
Tần Lâm kinh ngạc, chiếc ngọc bội nhỏ bé này có thể khiến nhà họ Diệp phải lùi bước sao?
Nó chứa đựng nguồn năng lượng lớn thế nào chứ?
Tần Lâm không biết được, mặc dù chắc anh không dùng đến chiếc ngọc bội này, nhưng đây là vật mẹ đưa cho, Tần Lâm sẽ không từ chối.
Tiêu Nghiên nhìn Tạ Hồng Mai nói.
"Nếu đã về thủ đô rồi thì ở đây một thời gian đi, cháu ở lại nói chuyện với dì nhé, được không?"
Tạ Hồng Mai nhìn Tần Lâm, hình như hơi do dự.
"Nếu mẹ đã giữ em lại thì em cứ ở lại đây đi".
Tần Lâm nói, Tạ Hồng Mai gật đầu, khuôn mặt đẹp ửng đỏ, việc nhận được sự đồng ý của mẹ Tần Lâm quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Đặc biệt là mảnh ngọc bội hình rồng kia, trong lòng Tạ Hồng Mai nổi lên bão tố, cô luôn cảm thấy nó quen mắt, nhưng không nhớ được mình nhìn thấy mảnh ngọc bội kia ở đâu, cô lắc đầu theo bản năng, thôi không nghĩ nữa.
Nhưng Tạ Hồng Mai có thể khẳng định một điều, mẹ của Tần Lâm có thân phận rất kinh khủng, người phụ nữ này cho dù là phong ba nơi thủ đô thì cũng có thể một mình đứng vững!
Đeo ngọc bội lên, Tần Lâm chào tạm biệt hai người rồi quay người rời đi.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có sư phụ, không biết ông cụ thế nào rồi, nếu như có người dám mạo danh sư phụ anh, anh nhất định không tha cho kẻ đó.
Nếu như thật sự là sư phụ thì có lẽ ông cụ thực sự gặp phiền phức, nếu không ông sẽ không gọi anh, lúc đó anh cũng muốn hỏi nhưng đầu dây bên kia cúp máy mất rồi, vậy nên Tần Lâm mới sốt ruột như vậy.
"Sư phụ, người đừng có xảy ra chuyện gì đấy, người phải sống đó".
Tần Lâm dở khóc dở cười, vội vàng xông đến nhà họ Diệp.
Sư phụ ơi, Diệp Hiên Viên là sư phụ của anh, cũng là người cha thứ hai của anh!
Trong lòng Tần Lâm luôn thầm nghĩ đến sư phụ Diệp Hiên Viên, anh chạy một mạch đến nhà họ Diệp.
Khi anh đến nhà họ Diệp, trong sân lớn không có lấy một ai, cả vườn hoa rộng ngàn mét vuông lặng như tờ, thậm chí có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Nhà họ Diệp vô cùng hoa lệ, kiến trúc cổ kính, vừa nhìn là biết có lịch sử cả trăm năm.
Tần Lâm cẩn thận nhìn xung quanh.
Đột nhiên hai cánh cửa của đại điện trước sân mở ra, một ông già tóc dài toán loạn, cả người đầy máu xuất hiện trước mặt Tần Lâm.
Lúc này, trong mắt của Tần Lâm tràn đầy lửa giận.
Người kia không phải ai khác mà chính là sư phụ, bây giờ sư phụ bị thương đến vậy, cơ thể đầy vết thương, tóc dài toán loạn, trong mắt lóe lên sự đau đớn và tuyệt vọng.
"Đồ đệ..."
Diệp Hiên Viên nhìn thấy Tần Lâm liền nhíu mày, lầm bầm nói, ông cụ không ngờ Tần Lâm lại tới.
Tần Lâm không ngờ, sư phụ sẽ bị đánh thê thảm như vậy, hơn nữa vết thương trên cơ thể ông không nhẹ, mặc dù sư phụ còn sống, nhưng rốt cuộc là ai mới có thể khiến sư phụ bị thương?
"Là ai?"
"Là ai!!!"
Tần Lâm hét lên, ánh mắt trầm xuống.
Anh phải báo thù cho sư phụ, dù là ai thì đều phải trả giá!
Năm đó mình trở thành trẻ mồ côi, cùng lên núi học nghệ với sư phụ, tình cảm nhiều năm còn sâu đậm hơn cha ruột, không ai biết địa vị của Diệp Hiên Viên trong lòng Tần Lâm cao chừng nào.
Anh nắm chặt nắm đấm, hét lớn, không nỡ nhìn sư phụ bị thương nặng.
Diệp Hiên Viên mỉm cười, dường như thoải mái hơn nhiều, không biết vì sao, ông lại cảm thấy thỏa mãn, có đồ đệ như này thì còn cầu gì nữa?
Chỉ tiếc là mình đã hại Tần Lâm rồi.
Con không nên đến đây, đồ đệ.
Tần Lâm gào thét nói.
"Sư phụ, nói cho con biết là ai, con nhất định sẽ giết hắn!"
Lúc này Diệp Hiên Viên vô cùng vui vẻ, yên tâm, vì đồ đệ của ông trò giỏi hơn thầy, Tần Lâm bây giờ đã không còn là Tần Lâm của ngày xưa nữa, cho dù là ông thì cũng không phải đối thủ của anh. Chính vì vậy ông mới cảm thấy lo lắng thay cho Tần Lâm, những người đó không rõ lai lịch, hơn nữa còn ghét cay ghét đắng Tần Lâm.
"Con không nên đến đây Tần Lâm, năm xưa khi xuống núi, ta bảo con phải tu tâm để tránh phân tâm, không ngờ hôm nay sư đồ chúng ta vẫn có cơ hội gặp nhau, hơn nữa lại gặp nhau trong cảnh này".
Diệp Hiên Viên lắc đầu, ông lão thần tiên tiên phong đạo cốt năm xưa cũng đâu còn phong phạm năm xưa nữa, ông bây giờ chỉ là một ông lão bình thường mà thôi, là một người bị nhà họ Diệp vứt bỏ.
Nhà họ Diệp bây giờ sợ bóng sợ gió, nguy cơ tứ phía, Diệp Hiên Viên hy vọng Tần Lâm sẽ không bao giờ đến nơi này.
"Có vẻ như, Diệp Hiên Viên dạy dỗ được một đồ đệ tốt nhỉ, khiến cho người ta hâm mộ ghê, tao cũng không ngờ, ông ta lại dễ gục đến thế, mới có vài chiêu mà đã bị đánh đến mức này, lại nhiều tuổi như vậy, tao cũng là người yêu trẻ kính già, thấy ông ta sắp không chịu được nữa nên tao liền dừng tay, trong lòng nghĩ nếu như có thể đấu một trận với đồ đệ của ông ta thì chắc vui lắm. Mày nói xem tao
Bình luận facebook