Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 17 KHÔNG THỂ TÁCH RỜI
CHƯƠNG 17: KHÔNG THỂ TÁCH RỜI
Tất cả mọi người đều biết Võ Lam yêu hắn. Nhưng hắn lại không biết, tất cả mọi người đều lợi dụng tình yêu này để dồn ép cô buông bỏ mọi thứ mà cô có thể dựa vào. Cuối cùng cô gả cho hắn, hắn cũng không cho cô chỗ dựa...
Vốn dĩ cô ấy có gia đình, có một bến bờ tránh mưa tránh gió, nhưng mọi sóng gió cô chịu đều do hắn gây ra.
Không nơi nương tựa...
Trong bức thư Võ Lam viết cho mẹ mình cô cũng nói không nơi nương tựa. Cô nói dù cô có chết bên vệ đường cũng chẳng ai vì cô mà nhặt xác, cũng không có ai vì cô mà đau lòng.
Cô không có người để dựa vào, cho nên muốn đi tìm mẹ.
Trái tim Thịnh Hựu Đình bị vô số mạch máu vây siết lại, càng trói càng chặt, đè nén tới mức hắn không thở nổi, hối hận khi đó đi Mỹ dự họp.
Cô ấy là vợ hắn, hắn nên ở bên cô. Nếu có hắn bên cạnh, tất cả những chuyện sau đó sẽ không xảy ra. Hắn nên chăm sóc cô, để cô cảm nhận được ấm áp.
Áy náy trong lòng hắn giống như một lưỡi dao sắc nhọn, cắt lên người hắn, khí thế của hắn dần dần tụt xuống, "Tôi muốn đưa cô ấy về nước."
Mạnh Thiếu Khiên quát, "Mày nằm mơ đi! Hiện giờ cô ấy là vợ của tao!"
Hốc mắt Thịnh Hựu Đình vẫn còn phiếm hồng, nhưng hắn lại cười cười, lạnh lùng mở miệng, "Vợ của cậu? Hai người dùng thân phận giả để ra nước ngoài mà còn muốn pháp luật bảo vệ?"
"Bọn tao nhận sự bảo vệ của pháp luật New Zealand! Lam Lam chỉ muốn hiến tạng, tro cốt rắc ra biển lớn. Mày mang về nước? Mày mang về để thổ táng sao! Cô ấy từng nói không muốn nhận bất cứ trói buộc nào nữa!"
Thịnh Hựu Đình lạnh lùng trào phúng, "Mạnh Thiếu Khiên, đó là vợ tôi, cho dù hỏa táng cũng phải là Thịnh Hựu Đình tôi ký tên! Trên bia mộ của cô ấy cũng phải viết hàng chữ 'vợ của Thịnh Hựu Đình'.”
Ở New Zealand, Thịnh Hựu Đình muốn mang một người chết đi khỏi nhà xác sẽ vô cùng khó khăn. Hắn chỉ có thể dùng nhà họ Mạnh ở trong nước kiềm chế Mạnh Thiếu Khiên.
Ba ngày sau, Mạnh Thiếu Khiên không chịu nổi Mạnh thị liên tiếp bị chèn ép, giá cổ phiếu thụt giảm. Thịnh Thế cũng vì chèn ép Mạnh thị mà chịu tổn thương ngược lại. Nhưng Thịnh Hựu Đình giống như kẻ điên, hắn không tiếp điện thoại của tất cả mọi người trong nhà họ Thịnh, kể cả ông nội.
Dáng vẻ khư khư cố chấp của hắn giống như bất kể hậu quả tồi tệ gì!
Không ai tìm được biện pháp từ hắn, ông Thịnh gọi điện thoại cho Cảnh Thận Hành, "Thận Hành! Cậu đi khuyên nhủ nó, nếu khuyên không được thì giết nó luôn cho ta! Để nó chết ở New Zealand! Vứt xác trên đường cái cho chó hoang gặm!"
Tất nhiên Cảnh Thận Hành không thể giết Thịnh Hựu Đình, ai cũng nghe ra lời nói nhảm lúc giận dữ của ông Thịnh. Nhưng hắn vẫn chuyển lời của ông cho Thịnh Hựu Đình.
Thịnh Hựu Đình gọi điện thoại về nhà, bên kia liền trách mắng, "Thằng cháu khốn khiếp nhà mày! Có phải mày muốn lật trời rồi không! Mày muốn nhà họ Mạnh và tất cả thương nhân trong Tân Thành đều xem nhà ta là kẻ địch phải không!"
Vẻ mặt Thịnh Hựu Đình nắm lấy điện thoại lạnh lùng bình tĩnh, trả lời, "Nói tới cùng, con chỉ ra tay với người ngoài. Nếu truy tìm căn nguyên, kẻ ép A Lam rời đi không phải chỉ có nhà họ Mạnh. Ông nội, ông hiểu ý của con. Các người đều tham gia vào.
Con có thể vì A Lam mà đối địch với cả thế giới, chỉ riêng không muốn tổn thương ông. Ông muốn con chết, không cần để Thận Hành ra tay. Trực tiếp phái mấy tên sát thủ đỉnh cao thế giới tới đi. Gọn gàng linh hoạt. Đừng nói tới cơ hội chống trả, có thể con sẽ chết trong khi nằm mộng cũng nên, như vậy sẽ không lưu lại hậu họa về sau, tốt hơn nhiều."
Giọng nói đều đều của Thịnh Hựu Đình lại khiến ông nội tức giận đến duỗi thẳng cổ, nhưng cuối cùng vẫn hạ âm lượng xuống, "Con vẫn trách ông nội!"
Thịnh Hựu Đình thẳng thắn, "Trách! Trách tất cả mọi người! Nhưng con là người của nhà họ Thịnh, được ông nuôi lớn, ân tình này con dùng tính mạng để trả cũng không hết. Vậy nên con chỉ đành hướng hết mũi tên oán trách lên người mình. Ông nội, A Lam ở bên cạnh con mười một năm. Thời điểm động đất, cô ấy dùng đôi tay đầy máu đào con ra khỏi đống hoang tàn. Ông cho rằng lúc đó cô ấy không sợ chết sao? Chẳng phải vì yêu con sao. Làm bao nhiêu thứ nhưng lại bị người khác sắp xếp biến thành công lao của Võ Nhi, nhưng trước giờ cô ấy cũng chưa từng nói ra. Cô ấy cũng yêu con giống ông vậy, chấp nhận liều cả mạng tính mình. Vị trí của cô ấy trong lòng con cũng giống như ông, giống như người thân và xương máu của con vậy, không thể tách rời..."
Tất cả mọi người đều biết Võ Lam yêu hắn. Nhưng hắn lại không biết, tất cả mọi người đều lợi dụng tình yêu này để dồn ép cô buông bỏ mọi thứ mà cô có thể dựa vào. Cuối cùng cô gả cho hắn, hắn cũng không cho cô chỗ dựa...
Vốn dĩ cô ấy có gia đình, có một bến bờ tránh mưa tránh gió, nhưng mọi sóng gió cô chịu đều do hắn gây ra.
Không nơi nương tựa...
Trong bức thư Võ Lam viết cho mẹ mình cô cũng nói không nơi nương tựa. Cô nói dù cô có chết bên vệ đường cũng chẳng ai vì cô mà nhặt xác, cũng không có ai vì cô mà đau lòng.
Cô không có người để dựa vào, cho nên muốn đi tìm mẹ.
Trái tim Thịnh Hựu Đình bị vô số mạch máu vây siết lại, càng trói càng chặt, đè nén tới mức hắn không thở nổi, hối hận khi đó đi Mỹ dự họp.
Cô ấy là vợ hắn, hắn nên ở bên cô. Nếu có hắn bên cạnh, tất cả những chuyện sau đó sẽ không xảy ra. Hắn nên chăm sóc cô, để cô cảm nhận được ấm áp.
Áy náy trong lòng hắn giống như một lưỡi dao sắc nhọn, cắt lên người hắn, khí thế của hắn dần dần tụt xuống, "Tôi muốn đưa cô ấy về nước."
Mạnh Thiếu Khiên quát, "Mày nằm mơ đi! Hiện giờ cô ấy là vợ của tao!"
Hốc mắt Thịnh Hựu Đình vẫn còn phiếm hồng, nhưng hắn lại cười cười, lạnh lùng mở miệng, "Vợ của cậu? Hai người dùng thân phận giả để ra nước ngoài mà còn muốn pháp luật bảo vệ?"
"Bọn tao nhận sự bảo vệ của pháp luật New Zealand! Lam Lam chỉ muốn hiến tạng, tro cốt rắc ra biển lớn. Mày mang về nước? Mày mang về để thổ táng sao! Cô ấy từng nói không muốn nhận bất cứ trói buộc nào nữa!"
Thịnh Hựu Đình lạnh lùng trào phúng, "Mạnh Thiếu Khiên, đó là vợ tôi, cho dù hỏa táng cũng phải là Thịnh Hựu Đình tôi ký tên! Trên bia mộ của cô ấy cũng phải viết hàng chữ 'vợ của Thịnh Hựu Đình'.”
Ở New Zealand, Thịnh Hựu Đình muốn mang một người chết đi khỏi nhà xác sẽ vô cùng khó khăn. Hắn chỉ có thể dùng nhà họ Mạnh ở trong nước kiềm chế Mạnh Thiếu Khiên.
Ba ngày sau, Mạnh Thiếu Khiên không chịu nổi Mạnh thị liên tiếp bị chèn ép, giá cổ phiếu thụt giảm. Thịnh Thế cũng vì chèn ép Mạnh thị mà chịu tổn thương ngược lại. Nhưng Thịnh Hựu Đình giống như kẻ điên, hắn không tiếp điện thoại của tất cả mọi người trong nhà họ Thịnh, kể cả ông nội.
Dáng vẻ khư khư cố chấp của hắn giống như bất kể hậu quả tồi tệ gì!
Không ai tìm được biện pháp từ hắn, ông Thịnh gọi điện thoại cho Cảnh Thận Hành, "Thận Hành! Cậu đi khuyên nhủ nó, nếu khuyên không được thì giết nó luôn cho ta! Để nó chết ở New Zealand! Vứt xác trên đường cái cho chó hoang gặm!"
Tất nhiên Cảnh Thận Hành không thể giết Thịnh Hựu Đình, ai cũng nghe ra lời nói nhảm lúc giận dữ của ông Thịnh. Nhưng hắn vẫn chuyển lời của ông cho Thịnh Hựu Đình.
Thịnh Hựu Đình gọi điện thoại về nhà, bên kia liền trách mắng, "Thằng cháu khốn khiếp nhà mày! Có phải mày muốn lật trời rồi không! Mày muốn nhà họ Mạnh và tất cả thương nhân trong Tân Thành đều xem nhà ta là kẻ địch phải không!"
Vẻ mặt Thịnh Hựu Đình nắm lấy điện thoại lạnh lùng bình tĩnh, trả lời, "Nói tới cùng, con chỉ ra tay với người ngoài. Nếu truy tìm căn nguyên, kẻ ép A Lam rời đi không phải chỉ có nhà họ Mạnh. Ông nội, ông hiểu ý của con. Các người đều tham gia vào.
Con có thể vì A Lam mà đối địch với cả thế giới, chỉ riêng không muốn tổn thương ông. Ông muốn con chết, không cần để Thận Hành ra tay. Trực tiếp phái mấy tên sát thủ đỉnh cao thế giới tới đi. Gọn gàng linh hoạt. Đừng nói tới cơ hội chống trả, có thể con sẽ chết trong khi nằm mộng cũng nên, như vậy sẽ không lưu lại hậu họa về sau, tốt hơn nhiều."
Giọng nói đều đều của Thịnh Hựu Đình lại khiến ông nội tức giận đến duỗi thẳng cổ, nhưng cuối cùng vẫn hạ âm lượng xuống, "Con vẫn trách ông nội!"
Thịnh Hựu Đình thẳng thắn, "Trách! Trách tất cả mọi người! Nhưng con là người của nhà họ Thịnh, được ông nuôi lớn, ân tình này con dùng tính mạng để trả cũng không hết. Vậy nên con chỉ đành hướng hết mũi tên oán trách lên người mình. Ông nội, A Lam ở bên cạnh con mười một năm. Thời điểm động đất, cô ấy dùng đôi tay đầy máu đào con ra khỏi đống hoang tàn. Ông cho rằng lúc đó cô ấy không sợ chết sao? Chẳng phải vì yêu con sao. Làm bao nhiêu thứ nhưng lại bị người khác sắp xếp biến thành công lao của Võ Nhi, nhưng trước giờ cô ấy cũng chưa từng nói ra. Cô ấy cũng yêu con giống ông vậy, chấp nhận liều cả mạng tính mình. Vị trí của cô ấy trong lòng con cũng giống như ông, giống như người thân và xương máu của con vậy, không thể tách rời..."
Bình luận facebook