Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 1 YÊU CÔ ẤY TỪ PHÍA SAU
CHƯƠNG 1: "YÊU" CÔ ẤY TỪ PHÍA SAU
Nửa đêm.
Cơ thể người phụ nữ bị lật ngược lại, một gã đàn ông cao to lực lưỡng, như mọi khi, đè lên người cô từ phía sau. Bàn tay to lớn với những khớp xương gồ lên, thuần thục đốt lửa trên cơ thể suốt dọc đường nó đi, mò vào bên trong chiếc váy ngủ bằng tơ tằm của cô.
Võ Lam choàng tỉnh từ giấc mộng, vô thức nắm lấy bàn tay đàn ông kia, sức nặng và độ ấm quen thuộc khiến toàn thân cô cứng đờ.
Lại toàn mùi rượu.
Nhớ đến lời Võ Nhi đã nói hôm nay, cô giãy giụa, phản kháng kịch liệt, tuyệt đối không để hắn tiến vào cơ thể cô từ phía sau như mọi lần.
"Thịnh Hựu Đình!" Cô vặn người, nhìn hắn bằng đôi mắt tức giận: "Lần nào anh cũng ấn mặt tôi vào gối, có phải anh sợ nhìn thấy người ngủ cùng anh là tôi chứ không phải em gái tôi không!"
Lồng ngực Võ Lam phập phồng dữ dội, cô cứ tưởng mình đã tôi luyện đến mức mình đồng da sắt, nhưng những lời Võ Nhi nói hôm nay đã đánh cho cô tan tác không một mảnh giáp, tất cả nung lên như dòng thép nóng chảy bỏng rát cơ thể.
Thịnh Hựu Đình chưa bao giờ "yêu" cô khi hắn tỉnh táo, mà trước giờ luôn tiến vào từ phía sau, cũng chưa từng nhìn mặt cô trong toàn bộ quá trình.
Thịnh Hựu Đình định đứng dậy bỏ đi, nhưng hắn vừa động đậy, Võ Lam đã ưỡn người ôm lấy cổ hắn, lôi hắn về phía mình: "Anh không được đi! Anh nhìn cho rõ xem tôi là ai! Tôi mới là vợ hợp pháp của anh!"
"Thịnh Hựu Đình! Người phụ nữ nằm bên dưới anh là Võ Lam! Là chị gái của Võ Nhi! Hai năm trước, không phải tôi ép anh lấy tôi, mà là ông nội không chịu nổi áp lực của thế giới bên ngoài, ép anh cưới tôi!"
Chuyện từ hai năm trước được lật lại, cơn say của Thịnh Hựu Đình theo đó bay biến quá nửa! Khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng chốc lạnh lẽo như sương giá, ngón tay siết lấy cằm của Võ Lam, mạnh đến mức như sắp bóp vỡ cằm của cô: "Nếu không phải cô bày mưu tính kế, người kết hôn với tôi là Võ Nhi!"
"Mặc kệ anh có tin hay không! Tôi không hề bày mưu tính kế!"
"Cô không hề?" Thịnh Hựu Đình không những không tức giận mà còn bật cười, nhưng tiếng cười vừa mỉa mai vừa lạnh nhạt: "Đêm đó cô chuốc say Võ Nhi, bỏ thuốc kích dục cho tôi, nếu không làm sao tôi có thể ngủ cùng cô được? Hơn nữa còn trùng hợp bị phóng viên chặn ở khách sạn? Nếu không phải vì lần đó, ông nội sẽ không vì thanh danh của gia tộc lấy cái chết ra để uy hiếp, bắt tôi phải lấy cô làm vợ!"
Võ Lam thương Thịnh Hựu Đình mười một năm, người khắp đất Tân Thành này ai mà không biết?
Nhưng người Thịnh Hựu Đình thích là Võ Nhi, người khắp đất Tân Thành cũng biết hết.
Nếu nói Võ Lam giở thủ đoạn, không ai không tin.
Võ Lam thấy lòng dạ đắng chát, nhưng cô vẫn cười rất kiêu ngạo: "Thế thì đã sao! Sau cùng anh vẫn lấy tôi đó thôi!"
"Tôi không yêu cô!"
"Tôi đâu cần anh yêu tôi! Tình yêu của tôi dành cho anh cũng bị thứ hôn nhân sống không bằng chết này vắt kiệt hết rồi!" Võ Lam hét lên như người cuồng loạn, cô sợ giọng nói nhỏ quá sẽ phơi bày sự khiếp sợ trong lòng.
Sợ sệt khiến cô chật vật và tàn tạ trong cuộc hôn nhân không được yêu thương này.
Vì không có được mới nói không cần, ít nhất như thế có thể giữ lại một chút tự tôn vừa nực cười vừa đáng thương.
Không hiểu sao, Thịnh Hựu Đình lại thấy tức giận! Hắn đã tỉnh hơi men từ lâu rồi, lần đầu tiên hắn xé rách quần áo của Võ Lam trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo!
"Không phải cô muốn tôi nhìn mặt cô sao? Chỉ cần cô chịu đựng nổi!"
Võ Lam không chịu nổi, Thịnh Hựu Đình chưa bao giờ bạo ngược giống cầm thú như lúc này, hắn coi cô như kẻ thù, không ngừng đâm chọc trong cơ thể cô!
"Thịnh Hựu Đình! Anh muốn vần chết tôi phải không?"
"Đúng thế! Hai năm trước, tôi đã hận không thể bóp chết cô!"
Hai năm trước, một ngày trước khi hắn đính hôn cùng Võ Nhi, cô khoác tay hắn, đối diện với đám phóng viên như muốn đạp cửa xông vào, nói mà không biết xấu hổ rằng: "Không sai, tối qua chúng tôi ngủ cùng nhau, tôi đã trao lần đầu cho anh ấy."
Lúc đó hắn thực sự rất muốn giết chết cô!
Xương cốt trên người Võ Lam như rã ra vì người đàn ông tựa mãnh thú này.
Sau khi thỏa mãn với cơ thể của Võ Lam, như mọi khi, Thịnh Hựu Đình xuống giường, hắn sẽ đi tắm, sau đó qua một phòng khác mà ngủ.
Võ Lam ngổi dậy, nhớ tới lời Võ Nhi nói, lại nhớ tới cuộc hôn nhân không hề có hơi ấm trong hai năm qua của họ: "Hựu Đình, chúng ta ly hôn đi."
Cô kéo chăn che đi cơ thể lõa lồ của mình, thở dài một tiếng: "Tôi sẽ gánh vác hết tất cả lỗi lầm, cho dù ban đầu không phải tôi đặt bẫy anh. Nếu anh cứ khăng khăng như vậy, tôi cũng đành nhận, chúng ta ly hôn đi."
Trước giờ Võ Lam không dám nói ra hai chữ "ly hôn". Dường như chỉ cần nó thoát ra khỏi miệng, tình yêu nguyên vẹn như quả cầu thủy tinh của cô sẽ vỡ nát. Nhưng hôm nay cô đã biết, cô mãi mãi sẽ không có được người đàn ông này. Hắn là một cục đá, cô có ôm cả đời nó cũng chẳng ấm lên được.
Nước mắt không chảy ra từ hốc mắt mà chảy ngược vào tim, nước mắt quá mặn, chỉ trong nháy mắt đã khiến trái tim tràn ngập thương tích đau xót như kim châm!
Thịnh Hựu Đình dừng bước, quay người lại, nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của Võ Lam, hắn đột nhiên thấy ghét dáng vẻ "không có gì đáng kể" của Võ Lam.
Khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười nửa miệng lạnh lẽo: "Ly hôn? Cô dựa vào cái gì?"
"Tôi nhường vị trí Thịnh phu nhân cho người phụ nữ anh yêu, không tốt hay sao?" Cô vẫn cười rất xán lạn.
"Như cô mong muốn."
Khi rời khỏi phòng, hắn sập mạnh cửa lại, dáng vẻ kiêu ngạo đó, là phong thái nên có của công tử nhà họ Thịnh.
Nửa đêm.
Cơ thể người phụ nữ bị lật ngược lại, một gã đàn ông cao to lực lưỡng, như mọi khi, đè lên người cô từ phía sau. Bàn tay to lớn với những khớp xương gồ lên, thuần thục đốt lửa trên cơ thể suốt dọc đường nó đi, mò vào bên trong chiếc váy ngủ bằng tơ tằm của cô.
Võ Lam choàng tỉnh từ giấc mộng, vô thức nắm lấy bàn tay đàn ông kia, sức nặng và độ ấm quen thuộc khiến toàn thân cô cứng đờ.
Lại toàn mùi rượu.
Nhớ đến lời Võ Nhi đã nói hôm nay, cô giãy giụa, phản kháng kịch liệt, tuyệt đối không để hắn tiến vào cơ thể cô từ phía sau như mọi lần.
"Thịnh Hựu Đình!" Cô vặn người, nhìn hắn bằng đôi mắt tức giận: "Lần nào anh cũng ấn mặt tôi vào gối, có phải anh sợ nhìn thấy người ngủ cùng anh là tôi chứ không phải em gái tôi không!"
Lồng ngực Võ Lam phập phồng dữ dội, cô cứ tưởng mình đã tôi luyện đến mức mình đồng da sắt, nhưng những lời Võ Nhi nói hôm nay đã đánh cho cô tan tác không một mảnh giáp, tất cả nung lên như dòng thép nóng chảy bỏng rát cơ thể.
Thịnh Hựu Đình chưa bao giờ "yêu" cô khi hắn tỉnh táo, mà trước giờ luôn tiến vào từ phía sau, cũng chưa từng nhìn mặt cô trong toàn bộ quá trình.
Thịnh Hựu Đình định đứng dậy bỏ đi, nhưng hắn vừa động đậy, Võ Lam đã ưỡn người ôm lấy cổ hắn, lôi hắn về phía mình: "Anh không được đi! Anh nhìn cho rõ xem tôi là ai! Tôi mới là vợ hợp pháp của anh!"
"Thịnh Hựu Đình! Người phụ nữ nằm bên dưới anh là Võ Lam! Là chị gái của Võ Nhi! Hai năm trước, không phải tôi ép anh lấy tôi, mà là ông nội không chịu nổi áp lực của thế giới bên ngoài, ép anh cưới tôi!"
Chuyện từ hai năm trước được lật lại, cơn say của Thịnh Hựu Đình theo đó bay biến quá nửa! Khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng chốc lạnh lẽo như sương giá, ngón tay siết lấy cằm của Võ Lam, mạnh đến mức như sắp bóp vỡ cằm của cô: "Nếu không phải cô bày mưu tính kế, người kết hôn với tôi là Võ Nhi!"
"Mặc kệ anh có tin hay không! Tôi không hề bày mưu tính kế!"
"Cô không hề?" Thịnh Hựu Đình không những không tức giận mà còn bật cười, nhưng tiếng cười vừa mỉa mai vừa lạnh nhạt: "Đêm đó cô chuốc say Võ Nhi, bỏ thuốc kích dục cho tôi, nếu không làm sao tôi có thể ngủ cùng cô được? Hơn nữa còn trùng hợp bị phóng viên chặn ở khách sạn? Nếu không phải vì lần đó, ông nội sẽ không vì thanh danh của gia tộc lấy cái chết ra để uy hiếp, bắt tôi phải lấy cô làm vợ!"
Võ Lam thương Thịnh Hựu Đình mười một năm, người khắp đất Tân Thành này ai mà không biết?
Nhưng người Thịnh Hựu Đình thích là Võ Nhi, người khắp đất Tân Thành cũng biết hết.
Nếu nói Võ Lam giở thủ đoạn, không ai không tin.
Võ Lam thấy lòng dạ đắng chát, nhưng cô vẫn cười rất kiêu ngạo: "Thế thì đã sao! Sau cùng anh vẫn lấy tôi đó thôi!"
"Tôi không yêu cô!"
"Tôi đâu cần anh yêu tôi! Tình yêu của tôi dành cho anh cũng bị thứ hôn nhân sống không bằng chết này vắt kiệt hết rồi!" Võ Lam hét lên như người cuồng loạn, cô sợ giọng nói nhỏ quá sẽ phơi bày sự khiếp sợ trong lòng.
Sợ sệt khiến cô chật vật và tàn tạ trong cuộc hôn nhân không được yêu thương này.
Vì không có được mới nói không cần, ít nhất như thế có thể giữ lại một chút tự tôn vừa nực cười vừa đáng thương.
Không hiểu sao, Thịnh Hựu Đình lại thấy tức giận! Hắn đã tỉnh hơi men từ lâu rồi, lần đầu tiên hắn xé rách quần áo của Võ Lam trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo!
"Không phải cô muốn tôi nhìn mặt cô sao? Chỉ cần cô chịu đựng nổi!"
Võ Lam không chịu nổi, Thịnh Hựu Đình chưa bao giờ bạo ngược giống cầm thú như lúc này, hắn coi cô như kẻ thù, không ngừng đâm chọc trong cơ thể cô!
"Thịnh Hựu Đình! Anh muốn vần chết tôi phải không?"
"Đúng thế! Hai năm trước, tôi đã hận không thể bóp chết cô!"
Hai năm trước, một ngày trước khi hắn đính hôn cùng Võ Nhi, cô khoác tay hắn, đối diện với đám phóng viên như muốn đạp cửa xông vào, nói mà không biết xấu hổ rằng: "Không sai, tối qua chúng tôi ngủ cùng nhau, tôi đã trao lần đầu cho anh ấy."
Lúc đó hắn thực sự rất muốn giết chết cô!
Xương cốt trên người Võ Lam như rã ra vì người đàn ông tựa mãnh thú này.
Sau khi thỏa mãn với cơ thể của Võ Lam, như mọi khi, Thịnh Hựu Đình xuống giường, hắn sẽ đi tắm, sau đó qua một phòng khác mà ngủ.
Võ Lam ngổi dậy, nhớ tới lời Võ Nhi nói, lại nhớ tới cuộc hôn nhân không hề có hơi ấm trong hai năm qua của họ: "Hựu Đình, chúng ta ly hôn đi."
Cô kéo chăn che đi cơ thể lõa lồ của mình, thở dài một tiếng: "Tôi sẽ gánh vác hết tất cả lỗi lầm, cho dù ban đầu không phải tôi đặt bẫy anh. Nếu anh cứ khăng khăng như vậy, tôi cũng đành nhận, chúng ta ly hôn đi."
Trước giờ Võ Lam không dám nói ra hai chữ "ly hôn". Dường như chỉ cần nó thoát ra khỏi miệng, tình yêu nguyên vẹn như quả cầu thủy tinh của cô sẽ vỡ nát. Nhưng hôm nay cô đã biết, cô mãi mãi sẽ không có được người đàn ông này. Hắn là một cục đá, cô có ôm cả đời nó cũng chẳng ấm lên được.
Nước mắt không chảy ra từ hốc mắt mà chảy ngược vào tim, nước mắt quá mặn, chỉ trong nháy mắt đã khiến trái tim tràn ngập thương tích đau xót như kim châm!
Thịnh Hựu Đình dừng bước, quay người lại, nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của Võ Lam, hắn đột nhiên thấy ghét dáng vẻ "không có gì đáng kể" của Võ Lam.
Khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười nửa miệng lạnh lẽo: "Ly hôn? Cô dựa vào cái gì?"
"Tôi nhường vị trí Thịnh phu nhân cho người phụ nữ anh yêu, không tốt hay sao?" Cô vẫn cười rất xán lạn.
"Như cô mong muốn."
Khi rời khỏi phòng, hắn sập mạnh cửa lại, dáng vẻ kiêu ngạo đó, là phong thái nên có của công tử nhà họ Thịnh.
Bình luận facebook