Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 36 VỪA NGHĨ TỚI LẠI ĐAU ĐỚN
CHƯƠNG 36: VỪA NGHĨ TỚI LẠI ĐAU ĐỚN
Cô không muốn nghe, nói đúng hơn là không muốn tin vì cô đã bị Mạnh Thiếu Khiên sắp xếp chuyên gia thôi miên tâm lý trị liệu tẩy não cực kỳ triệt để, cô chỉ cảm thấy Mạnh Thiếu Khiên mới là người đáng tin.
Còn Thịnh Hựu Đình chỉ là một tên khốn muốn vứt bỏ cô chỉ vì nghe nói cô không thể sinh con.
Nếu hắn và cô lại xảy ra tranh chấp khi hắn giải thích cho cô nghe thì sợ là cô lại bị kích động tâm lý, rơi vào nỗi hận thù trong quá khứ sẽ gây ảnh hưởng tới căn bệnh cũ. Hắn chỉ có thể thuận theo cô cho dù cô vẫn một mực không tin tưởng hắn.
Võ Lam biết lợi và hại mà Thịnh Hựu Đình nói chỉ đơn giản là cô quan trọng hơn hương khói nhà họ Thịnh. Nhưng nếu như vậy, tại sao lúc trước khi nghe nói cô không thể sinh con thì hắn lại không chút do dự ly hôn với cô? Cô đối với hắn chẳng lẽ không phải chỉ là một cái máy sinh con để nối dõi tông đường thôi sao?
“Nếu tôi đã không tin, anh cần gì phải tự làm chuyện khiến mình mất mặt như vậy.”
Trong mắt Thịnh Hựu Đình xẹt qua một tia đau đớn, nụ cười của hắn pha lẫn một chút tự giễu: “Tuy em không tin nhưng em đã đồng ý thì không thể nuốt lời. Em không sinh được con cho anh thì không thể rời khỏi anh, thế nên cả đời này, anh không có con nối dõi, em cũng chỉ có thể ở bên anh suốt đời.”
Võ Lam xoay người ra ngoài, nước mắt thất vọng chực trào ra khỏi viền mắt. Vừa ra khỏi cửa phòng Thịnh Hựu Đình, dòng nước liền chảy dài theo gò má, từng giọt nhỏ xuống làm ướt vạt áo trước ngực…
Xem ra cô lại phát bệnh rồi, bệnh còn rất nặng nữa, trái tim đã chết héo lại bắt đầu đau đớn, loại đau đớn thật rõ rệt.
Cảm giác bi thương mỗi khi nghĩ tới ba chữ Thịnh Hựu Đình lại dâng lên trong lòng cô. Những chuyện cô đã từng cố gắng quên đi lại như những bức ảnh, từng tấm từng tấm lần lượt hiện ra trong đầu.
Vẫn còn yêu nên cho dù người thôi miên đã không ngừng nhấn mạnh rằng cô đã thoát khỏi tình cảm trong quá khứ, nhấn mạnh cô đã không còn yêu nữa. Nhưng khi tỉnh lại hoàn toàn, cứ nghĩ đến là cô sẽ đau đớn, đau đớn lại sinh ra bi thương…
Tất cả tinh lực của Thịnh Hựu Đình đều dồn hết vào An Thành, nhiều lần cuộc họp cấp cao ở Tân Thành đều biến thành cuộc họp thông qua video.
Khi cần phải đi Tân Thành, cho dù trễ cỡ nào, hắn cũng sẽ trở về An Thành trong ngày hôm đó.
Võ Nhi đã nhận ra sự thay đổi của Thịnh Hựu Đình, hắn đã đến An Thành nửa năm mà chưa từng về Tân Thành, chưa từng đến thăm cô ta.
Trước kia, mỗi ngày hắn đều sẽ ăn cơm với cô ta, dù sắc mặt hắn có tốt hay không thì cô ta vẫn có thể gặp hắn.
Dù hắn có xem cô ta như thế thân hay không thì đôi khi cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng và yêu thương trong mắt hắn, cho dù cô ta biết rõ rằng ánh mắt kia chỉ đang nhìn về Võ Lam thông qua cô ta mà thôi.
Nhìn nốt ruồi ở đuôi chân mày từ trong gương, ánh mắt Võ Nhi càng lúc càng hung ác. Cô ta hận gương mặt này, từ nhỏ đã hận, hận đến mức không thể dùng dao phá hủy nó. Nếu không có mẹ Võ Lam cản đường, cô ta và mẹ cô ta đã có thể tiến vào nhà họ Võ mà không phải trốn tránh ở bên ngoài. Cô ta không thể dùng thân phận con gái Võ Bách Niên để tham gia các sự kiện xã giao, cũng không có duyên với giới thượng lưu.
Võ Lam và mẹ cô là những người mà cô ta căm ghét nhất trên đời!
Võ Nhi theo tới An Thành, phát hiện Võ Lam còn sống thì tất cả hận ý của cô ta đã tìm được nơi để trút, nhưng hiện tại cô ta đã trở nên càng lúc càng trầm tĩnh.
Cô ta không còn là Võ Nhi ngu ngốc dùng bào thai đi giễu võ dương oai trước mặt Võ Lam nữa.
Cô ta âm thầm quan sát trong hai tháng, biết được Võ Lam coi trọng đứa nhỏ đến mức nào, cũng biết khi Võ Lam ra ngoài sẽ có vệ sĩ đi theo.
Võ Nhi cắt tóc ngắn, xóa nốt ruồi ở đuôi chân mày. Cô ta đã học trở thành Võ Lam của trước kia hơn một năm, diễn xuất của cô ta đã sớm thành xuất thần nhập hóa, khó có thể phân biệt thật giả. Mà Võ Lam của hiện tại có gì khó bắt chước chứ?
Cô không muốn nghe, nói đúng hơn là không muốn tin vì cô đã bị Mạnh Thiếu Khiên sắp xếp chuyên gia thôi miên tâm lý trị liệu tẩy não cực kỳ triệt để, cô chỉ cảm thấy Mạnh Thiếu Khiên mới là người đáng tin.
Còn Thịnh Hựu Đình chỉ là một tên khốn muốn vứt bỏ cô chỉ vì nghe nói cô không thể sinh con.
Nếu hắn và cô lại xảy ra tranh chấp khi hắn giải thích cho cô nghe thì sợ là cô lại bị kích động tâm lý, rơi vào nỗi hận thù trong quá khứ sẽ gây ảnh hưởng tới căn bệnh cũ. Hắn chỉ có thể thuận theo cô cho dù cô vẫn một mực không tin tưởng hắn.
Võ Lam biết lợi và hại mà Thịnh Hựu Đình nói chỉ đơn giản là cô quan trọng hơn hương khói nhà họ Thịnh. Nhưng nếu như vậy, tại sao lúc trước khi nghe nói cô không thể sinh con thì hắn lại không chút do dự ly hôn với cô? Cô đối với hắn chẳng lẽ không phải chỉ là một cái máy sinh con để nối dõi tông đường thôi sao?
“Nếu tôi đã không tin, anh cần gì phải tự làm chuyện khiến mình mất mặt như vậy.”
Trong mắt Thịnh Hựu Đình xẹt qua một tia đau đớn, nụ cười của hắn pha lẫn một chút tự giễu: “Tuy em không tin nhưng em đã đồng ý thì không thể nuốt lời. Em không sinh được con cho anh thì không thể rời khỏi anh, thế nên cả đời này, anh không có con nối dõi, em cũng chỉ có thể ở bên anh suốt đời.”
Võ Lam xoay người ra ngoài, nước mắt thất vọng chực trào ra khỏi viền mắt. Vừa ra khỏi cửa phòng Thịnh Hựu Đình, dòng nước liền chảy dài theo gò má, từng giọt nhỏ xuống làm ướt vạt áo trước ngực…
Xem ra cô lại phát bệnh rồi, bệnh còn rất nặng nữa, trái tim đã chết héo lại bắt đầu đau đớn, loại đau đớn thật rõ rệt.
Cảm giác bi thương mỗi khi nghĩ tới ba chữ Thịnh Hựu Đình lại dâng lên trong lòng cô. Những chuyện cô đã từng cố gắng quên đi lại như những bức ảnh, từng tấm từng tấm lần lượt hiện ra trong đầu.
Vẫn còn yêu nên cho dù người thôi miên đã không ngừng nhấn mạnh rằng cô đã thoát khỏi tình cảm trong quá khứ, nhấn mạnh cô đã không còn yêu nữa. Nhưng khi tỉnh lại hoàn toàn, cứ nghĩ đến là cô sẽ đau đớn, đau đớn lại sinh ra bi thương…
Tất cả tinh lực của Thịnh Hựu Đình đều dồn hết vào An Thành, nhiều lần cuộc họp cấp cao ở Tân Thành đều biến thành cuộc họp thông qua video.
Khi cần phải đi Tân Thành, cho dù trễ cỡ nào, hắn cũng sẽ trở về An Thành trong ngày hôm đó.
Võ Nhi đã nhận ra sự thay đổi của Thịnh Hựu Đình, hắn đã đến An Thành nửa năm mà chưa từng về Tân Thành, chưa từng đến thăm cô ta.
Trước kia, mỗi ngày hắn đều sẽ ăn cơm với cô ta, dù sắc mặt hắn có tốt hay không thì cô ta vẫn có thể gặp hắn.
Dù hắn có xem cô ta như thế thân hay không thì đôi khi cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng và yêu thương trong mắt hắn, cho dù cô ta biết rõ rằng ánh mắt kia chỉ đang nhìn về Võ Lam thông qua cô ta mà thôi.
Nhìn nốt ruồi ở đuôi chân mày từ trong gương, ánh mắt Võ Nhi càng lúc càng hung ác. Cô ta hận gương mặt này, từ nhỏ đã hận, hận đến mức không thể dùng dao phá hủy nó. Nếu không có mẹ Võ Lam cản đường, cô ta và mẹ cô ta đã có thể tiến vào nhà họ Võ mà không phải trốn tránh ở bên ngoài. Cô ta không thể dùng thân phận con gái Võ Bách Niên để tham gia các sự kiện xã giao, cũng không có duyên với giới thượng lưu.
Võ Lam và mẹ cô là những người mà cô ta căm ghét nhất trên đời!
Võ Nhi theo tới An Thành, phát hiện Võ Lam còn sống thì tất cả hận ý của cô ta đã tìm được nơi để trút, nhưng hiện tại cô ta đã trở nên càng lúc càng trầm tĩnh.
Cô ta không còn là Võ Nhi ngu ngốc dùng bào thai đi giễu võ dương oai trước mặt Võ Lam nữa.
Cô ta âm thầm quan sát trong hai tháng, biết được Võ Lam coi trọng đứa nhỏ đến mức nào, cũng biết khi Võ Lam ra ngoài sẽ có vệ sĩ đi theo.
Võ Nhi cắt tóc ngắn, xóa nốt ruồi ở đuôi chân mày. Cô ta đã học trở thành Võ Lam của trước kia hơn một năm, diễn xuất của cô ta đã sớm thành xuất thần nhập hóa, khó có thể phân biệt thật giả. Mà Võ Lam của hiện tại có gì khó bắt chước chứ?
Bình luận facebook