Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 5 VẪN GHÉT CÔ
CHƯƠNG 5: VẪN GHÉT CÔ
Yêu hắn khó khăn đến nhường ấy cô còn chịu đựng được, tại sao cô phải đi chết chứ? "Tôi sẽ không chết, tôi chết rồi, sẽ có người phụ nữ khác ngủ trên giường của tôi, sinh con cho anh, còn đánh cả con mà tôi sinh ra, thế thì tôi chết oan uổng lắm, làm quỷ cũng không vui nổi."
Thịnh Hựu Đình hất tay Võ Lam ra: "Tránh ra!"
Thịnh Hựu Đình vừa đến bệnh viện được mười phút, Võ Lam cũng đuổi theo tới bệnh viện.
Cô vẫn mặc nguyên như lúc ở nhà, vẫn quấn tạp đề, đến cả đôi dép lê cũng chưa thay, hoàn toàn không ăn nhập gì với bầu không khí của bệnh viện.
Cô đứng bên giường bệnh của Võ Nhi, nhìn Thịnh Hựu Đình: "Anh về nhà với tôi đi, cô ta không nỡ chết thật đâu."
Thịnh Hựu Đình chỉ vào người phụ nữ nhắm mắt nằm trên giường, gằn giọng nói: "Võ Lam! Đây là em gái cô!"
"Anh là chồng tôi! Cô ta có ba mẹ cô ta chăm sóc! Anh ở đây là cái gì chứ!"
Võ Lam không kiềm chế được cơn nóng giận của mình, cô siết chặt tay lại!
Thịnh Hựu Đình nở nụ cười châm chọc: "Là cái gì? Lẽ nào cô không biết sao?"
Võ Lam cắn môi, tất nhiên cô biết chứ, cô biết người mà hắn muốn lấy chỉ có Võ Nhi!
Bất đắc dĩ lắm mới phải lấy cô.
Vốn dĩ cô có thể từ bỏ, nhưng bây giờ cô mang thai rồi, cô muốn đấu tranh, cô muốn tranh giành một người ba cho con cô! Bắt đầu từ lúc này, Thịnh Hựu Đình bắt buộc phải gánh vác trách nhiệm của một người ba!
"Tôi không cần biết anh yêu cô ta hay không, yêu cô ta tới mức nào, nhưng anh là chồng của Võ Lam này! Anh nên ở bên cạnh tôi!"
"Võ Lam, giữ tôi trong tay quan trọng đến thế sao? Không để Võ Nhi được vui vẻ quan trọng đến thế sao?"
"Quan trọng!" Giữ hắn trong tay, đứa trẻ sẽ có ba, sẽ có một gia đình hoàn chỉnh.
Thịnh Hựu Đình nghe câu trả lời của Võ Lam mà lòng trầm xuống, Võ Lam coi hắn như công cụ trả thù Võ Nhi, tại sao hắn phải cho cô sống tốt? "Tôi sẽ không để cô đạt được ước nguyện, Võ Lam, người tôi yêu là Võ Nhi, đợi Võ Nhi khỏi rồi, tôi sẽ ly hôn với cô, sẽ kết hôn với Võ Nhi! Cô không đồng ý cũng phải đồng ý! Ở Tân Thành, cô đấu lại được Võ Nhi chứ không đấu lại được Thịnh Hựu Đình này đâu!"
Nói ra những lời cay nghiệt đó, cuối cùng Thịnh Hựu Đình cũng thấy thoải mái được một chút, hắn sẽ không để mình biến thành công cụ trong tay người khác đâu!
Võ Lam hít thở, hít thở thật sâu, mỗi một bóng khí giống như mảnh thủy tinh, cứa vào tim phổi, hít thở thôi cũng đau đớn...
Võ Bách Niên và mẹ của Võ Nhi - Ôn Như Ngọc đều ở đó, Ôn Như Ngọc ra vẻ hòa nhã mà khuyên bảo Thịnh Hựu Đình: "Hựu Đình, con đừng tức giận, tuy rằng Lam Lam không coi Y Y như em gái, nhưng cũng không sao, sau này nó trưởng thành rồi sẽ hiểu chuyện thôi, dù sao Y Y vẫn thường nói nó và Lam Lam máu mủ tình thâm."
Ngụ ý của câu này là, Võ Nhi nặng tình nặng nghĩa, Võ Lam là thứ không ra gì.
Lí trí của Võ Lam từ từ sụp đổ, đám người này thật kinh tởm, cướp mất cổ phần của mẹ cô, tạo tin đồn bê bối để ép hôn, để người đàn ông cô yêu nhất hận cô, bây giờ còn muốn con cô mất ba, nếu cô không được sống tốt, tất cả họ đều đừng hòng sống tốt!
Võ Lam xông tới giật phất kim truyền trên mu bàn tay Võ Nhi, Võ Nhi đang giả vờ hôn mê phải nhíu mày lại rồi thả lỏng ra.
Thịnh Hựu Đình đẩy Võ Lam ra: "Võ Lam! Cô dám làm tổn thương Võ Nhi!"
Võ Lam đập người vào giá đỡ ở cuối giường, cô thấy chồng mình nhìn mình bằng ánh mắt như thấy kẻ địch chỉ để bảo vệ một người phụ nữ khác!
Võ Lam cười khổ: "Thịnh Hựu Đình, anh biết bộ mặt thật của người phụ nữ anh thích thế nào không?"
"Khuôn mặt thật của cô ấy đẹp đẽ hơn cô nhiều!"
"Lẽ nào kể cả khi cô ta làm hại anh, anh cũng không để tâm sao? Anh vẫn yêu cô ta sao?"
Thịnh Hựu Đình bị Võ Lam từng bước ép sát, hắn ghét Võ Lam của hiện tại, phải hận thù cỡ nào mới khiến người phụ nữ này mười một năm trời không từ mọi giá tranh đấu với em gái mình chứ?
Thậm chí không tiếc phải hi sinh chính mình?
"Cho dù cô ấy từng tổn thương tôi thì đã sao? Tôi vẫn yêu cô ấy! Vẫn ghét cô!"
Thịnh Hựu Đình vô cùng sung sướng! Hắn nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt Võ Lam từ từ tối đi, đó là sự ảm đạm của kẻ thất bại!
Hắn thắng cô rồi!
Võ Lam thở dài thườn thượt, hai vai thõng xuống, cô thua rồi, thua hoàn toàn, như con gà trống thua một ván chọi. Tình yêu của Thịnh Hựu Đình và Võ Nhi mới là tình yêu nhỉ? Quả nhiên cô là kẻ thứ ba như lời Võ Nhi đã nói.
Người không được yêu, mới là kẻ thứ ba...
Cô tội gì phải khổ, phải cúi đầu yêu một người, cúi đến còng cả lưng, bây giờ muốn đứng thẳng dậy, tim gan héo rút bị kéo giãn đau quá chừng.
"Vậy sao?" Võ Lam cười lớn: "Anh biết hai năm trước do ai đặt bẫy cho chúng ta ngủ chung không?"
Khi Võ Lam nói xong câu này, Võ Bách Niên và Ôn Như Ngọc biến sắc, mí mắt luôn nhắm của Võ Nhi trên giường bệnh cũng run rẩy theo!
Yêu hắn khó khăn đến nhường ấy cô còn chịu đựng được, tại sao cô phải đi chết chứ? "Tôi sẽ không chết, tôi chết rồi, sẽ có người phụ nữ khác ngủ trên giường của tôi, sinh con cho anh, còn đánh cả con mà tôi sinh ra, thế thì tôi chết oan uổng lắm, làm quỷ cũng không vui nổi."
Thịnh Hựu Đình hất tay Võ Lam ra: "Tránh ra!"
Thịnh Hựu Đình vừa đến bệnh viện được mười phút, Võ Lam cũng đuổi theo tới bệnh viện.
Cô vẫn mặc nguyên như lúc ở nhà, vẫn quấn tạp đề, đến cả đôi dép lê cũng chưa thay, hoàn toàn không ăn nhập gì với bầu không khí của bệnh viện.
Cô đứng bên giường bệnh của Võ Nhi, nhìn Thịnh Hựu Đình: "Anh về nhà với tôi đi, cô ta không nỡ chết thật đâu."
Thịnh Hựu Đình chỉ vào người phụ nữ nhắm mắt nằm trên giường, gằn giọng nói: "Võ Lam! Đây là em gái cô!"
"Anh là chồng tôi! Cô ta có ba mẹ cô ta chăm sóc! Anh ở đây là cái gì chứ!"
Võ Lam không kiềm chế được cơn nóng giận của mình, cô siết chặt tay lại!
Thịnh Hựu Đình nở nụ cười châm chọc: "Là cái gì? Lẽ nào cô không biết sao?"
Võ Lam cắn môi, tất nhiên cô biết chứ, cô biết người mà hắn muốn lấy chỉ có Võ Nhi!
Bất đắc dĩ lắm mới phải lấy cô.
Vốn dĩ cô có thể từ bỏ, nhưng bây giờ cô mang thai rồi, cô muốn đấu tranh, cô muốn tranh giành một người ba cho con cô! Bắt đầu từ lúc này, Thịnh Hựu Đình bắt buộc phải gánh vác trách nhiệm của một người ba!
"Tôi không cần biết anh yêu cô ta hay không, yêu cô ta tới mức nào, nhưng anh là chồng của Võ Lam này! Anh nên ở bên cạnh tôi!"
"Võ Lam, giữ tôi trong tay quan trọng đến thế sao? Không để Võ Nhi được vui vẻ quan trọng đến thế sao?"
"Quan trọng!" Giữ hắn trong tay, đứa trẻ sẽ có ba, sẽ có một gia đình hoàn chỉnh.
Thịnh Hựu Đình nghe câu trả lời của Võ Lam mà lòng trầm xuống, Võ Lam coi hắn như công cụ trả thù Võ Nhi, tại sao hắn phải cho cô sống tốt? "Tôi sẽ không để cô đạt được ước nguyện, Võ Lam, người tôi yêu là Võ Nhi, đợi Võ Nhi khỏi rồi, tôi sẽ ly hôn với cô, sẽ kết hôn với Võ Nhi! Cô không đồng ý cũng phải đồng ý! Ở Tân Thành, cô đấu lại được Võ Nhi chứ không đấu lại được Thịnh Hựu Đình này đâu!"
Nói ra những lời cay nghiệt đó, cuối cùng Thịnh Hựu Đình cũng thấy thoải mái được một chút, hắn sẽ không để mình biến thành công cụ trong tay người khác đâu!
Võ Lam hít thở, hít thở thật sâu, mỗi một bóng khí giống như mảnh thủy tinh, cứa vào tim phổi, hít thở thôi cũng đau đớn...
Võ Bách Niên và mẹ của Võ Nhi - Ôn Như Ngọc đều ở đó, Ôn Như Ngọc ra vẻ hòa nhã mà khuyên bảo Thịnh Hựu Đình: "Hựu Đình, con đừng tức giận, tuy rằng Lam Lam không coi Y Y như em gái, nhưng cũng không sao, sau này nó trưởng thành rồi sẽ hiểu chuyện thôi, dù sao Y Y vẫn thường nói nó và Lam Lam máu mủ tình thâm."
Ngụ ý của câu này là, Võ Nhi nặng tình nặng nghĩa, Võ Lam là thứ không ra gì.
Lí trí của Võ Lam từ từ sụp đổ, đám người này thật kinh tởm, cướp mất cổ phần của mẹ cô, tạo tin đồn bê bối để ép hôn, để người đàn ông cô yêu nhất hận cô, bây giờ còn muốn con cô mất ba, nếu cô không được sống tốt, tất cả họ đều đừng hòng sống tốt!
Võ Lam xông tới giật phất kim truyền trên mu bàn tay Võ Nhi, Võ Nhi đang giả vờ hôn mê phải nhíu mày lại rồi thả lỏng ra.
Thịnh Hựu Đình đẩy Võ Lam ra: "Võ Lam! Cô dám làm tổn thương Võ Nhi!"
Võ Lam đập người vào giá đỡ ở cuối giường, cô thấy chồng mình nhìn mình bằng ánh mắt như thấy kẻ địch chỉ để bảo vệ một người phụ nữ khác!
Võ Lam cười khổ: "Thịnh Hựu Đình, anh biết bộ mặt thật của người phụ nữ anh thích thế nào không?"
"Khuôn mặt thật của cô ấy đẹp đẽ hơn cô nhiều!"
"Lẽ nào kể cả khi cô ta làm hại anh, anh cũng không để tâm sao? Anh vẫn yêu cô ta sao?"
Thịnh Hựu Đình bị Võ Lam từng bước ép sát, hắn ghét Võ Lam của hiện tại, phải hận thù cỡ nào mới khiến người phụ nữ này mười một năm trời không từ mọi giá tranh đấu với em gái mình chứ?
Thậm chí không tiếc phải hi sinh chính mình?
"Cho dù cô ấy từng tổn thương tôi thì đã sao? Tôi vẫn yêu cô ấy! Vẫn ghét cô!"
Thịnh Hựu Đình vô cùng sung sướng! Hắn nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt Võ Lam từ từ tối đi, đó là sự ảm đạm của kẻ thất bại!
Hắn thắng cô rồi!
Võ Lam thở dài thườn thượt, hai vai thõng xuống, cô thua rồi, thua hoàn toàn, như con gà trống thua một ván chọi. Tình yêu của Thịnh Hựu Đình và Võ Nhi mới là tình yêu nhỉ? Quả nhiên cô là kẻ thứ ba như lời Võ Nhi đã nói.
Người không được yêu, mới là kẻ thứ ba...
Cô tội gì phải khổ, phải cúi đầu yêu một người, cúi đến còng cả lưng, bây giờ muốn đứng thẳng dậy, tim gan héo rút bị kéo giãn đau quá chừng.
"Vậy sao?" Võ Lam cười lớn: "Anh biết hai năm trước do ai đặt bẫy cho chúng ta ngủ chung không?"
Khi Võ Lam nói xong câu này, Võ Bách Niên và Ôn Như Ngọc biến sắc, mí mắt luôn nhắm của Võ Nhi trên giường bệnh cũng run rẩy theo!
Bình luận facebook