-
[NGOẠI TRUYỆN]
"Tuệ Lam, hôm nay nhà em có hết gạo không?"
Trí Vỹ mỗi ngày đều đặn chạy qua nhà cô bé hỏi câu đó. Hiểu Đồng cũng hết cách với cậu con trai cứng đầu cố chấp này rồi. Ba mẹ Tuệ Lam thì khỏi phải nói, mỗi lần thấy cậu là họ chỉ biết buồn cười lắc đầu bất đắc dĩ.
Gia đình Tuệ Lam chuyển đến gần nhà cô 4 năm rồi, hai nhà rất thân nhau. Bố mẹ cô bé cũng rất hạnh phúc.
"Anh Trí Vỹ, sao ngày nào anh cũng
hỏi em như vậy? Nhà Tuệ Lam ngày nào cũng nhiều gạo nha"
Cô bé chu đôi môi hồng nhỏ nhắn nói với cậu,ánh mắt ngây thơ trong suốt.
"Vậy khi nào hết gạo em nhớ sang nhà anh lấy nha"
Nghe con trai nói đến đây, Hiểu Đồng không nhịn được nữa, một mạch về nhà
"Trí Tường, anh ra đây cho em!"
Trí Tường đang lúi húi trong bếp nghe tiếng cô vội tháo tạp dề chạy ra. Từ ngày cưới nhau, mỗi chủ nhật anh lại vào bếp làm món ăn cô thích. Một lần, Hiểu Đồng vô tình nói Tần Huy nấu ăn rất ngon. Trí Tường giận hẳn một tuần. Sau đó anh đến nhà sách ôm về một đống, toàn sách dạy nấu ăn.
Sáu năm luyện tập, tay nghề đã nâng cao rất nhiều.
"Bà xã, có chuyện gì vậy?"
Thấy cô hùng hổ đi vào, anh hỏi.
"Anh đã nói với Trí Vỹ những gì? Mà ngày nào thằng bé cũng chạy qua nhà Tuệ Lam hỏi còn gạo không?"
Trí Tường đang rót nước cho cô, nghe cô nói vậy anh xuýt trượt tay rơi cốc. Khép nép xán lại ôm cô nịnh đầm.
"Bà xã, anh chỉ nói với con là ngày xưa em qua nhà anh lấy gạo nên mới thích anh"
Trí Tường nói, ánh mắt lén lút quan sát cô, chỉ sợ vợ nổi cơn thịnh nộ.
Hiểu Đồng xấu hổ đỏ mặt, quay ra dậm chân, trừng mắt anh.
"Anh dạy hư con rồi có thấy không? Mới 5 tuổi đã nhăm nhe con gái nhà người ta rồi. Tại anh hết đấy"
Cô bĩu môi quay đi. Trí Tường vội đuổi theo ôm chặt cô. Lẽo đẽo chạy vào tận phòng ngủ, dụi đầu vào ngực cô làm nũng.
"Vợ ơi, sao lại tại anh. Em phải vui mừng vì con trai chúng ta trưởng thành sớm chứ?"
"Anh còn nói nữa"
Hiểu Đồng tức giận la lên. Trí Tường ngay lập tức im bặt, ôm chặt cô.
"Bà xã, chắc con buồn chán không có bạn chơi nên mới quấn lấy cô bé Tuệ Lam đó, hay là chúng ta sinh thêm vài đứa nữa cho con chơi"
Anh dụ dỗ, mắt gian gian nhìn cô, hạ môi xuống vành tai cô cắn nhẹ, bàn tay không an phận đã dao động khắp người cô.
Hiểu Đồng rùng mình, mặt đỏ dần lên. Ngại ngùng đẩy anh ra
"Anh...đúng là đồ hư hỏng"
Trí Tường càng làm tới, cúi người cắn môi cô, thở gấp
"Bà xã, em không muốn anh hư hỏng sao? Vậy thì làm sao Trí Vỹ có em để chơi cùng được?"
Anh trêu trọc, tay nhét vào trong áo cô làm loạn, chuẩn bị đè cô xuống giường.
"Ai bảo với bố là con muốn có em để chơi, con chỉ muốn Tuệ Lam thôi"
Âm thanh non nớt của Trí Vỹ khiến Hiểu Đồng giật nảy người, vội đẩy Trí Tường ra. Ngại ngùng nhìn con trai.
Trí Tường nghiến răng, có loại xúc động muốn quăng tên nhóc này bay xa mấy cây số, sao lại về đúng giờ cao điểm thế này.
"Trí Vỹ, con không ở lại chơi với Tuệ Lam sao?"
Trí Tường mang Tuệ Lam ra dụ dỗ. Ý đồ đuổi khéo. Trong bụng thầm khấn cậu mau chạy đi tìm Tuệ Lam mà chơi.
"Nhà em ấy vẫn còn gạo, không thể câu dẫn được"
Trí Vỹ ngây thơ nói. Hiểu Đồng thấy con dùng từ "câu dẫn" chỉ muốn đập cho Trí Tường một trận. Cô quay ra lườm anh. Anh chột dạ sờ sờ chóp mũi. Trong bụng hậm hực. Thằng nhóc này đúng là kỳ đà cản mũi.
Lại phải đợi đến tối mới được "ăn uống đủ bữa". Trí Tường chán nản ra khỏi phòng, tiếp tục đi nấu nướng. Đến cửa phòng còn tiếc nuối quay lại nhìn chằm chằm đôi gò bồng đảo của cô, miệng đắng lưỡi khô nuốt nước miếng một cái. Hiểu Đồng thấy vậy trừng anh một cái. Anh đành
thất thểu đi ra.
------------
Trong một công viên thanh bình giữa thủ đô Paris, Tần Huy đang thong thả ném mẩu vụn bánh mì cho những chú chim bồ câu trắng muốt.
Anh đã đến Pháp được 6 năm. Quãng thời gian đủ dài để quên đi vết thương lòng. Cô giờ chắc đang rất hạnh phúc bên cạnh anh ta. Con của họ có lẽ cũng đã lớn rồi.
Sáu năm, anh vùi đầu vào công việc. Không hẹn hò, không yêu đương. Chỉ một mình gặm nhấm nỗi đau qua từng ngày tháng. Vết thương may mắn đã trở thành sẹo, khiến anh vơi bớt âm ỉ.
Giữa khung cảnh thơ mộng. Hình ảnh chàng trai khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, đang ngồi chơi đùa với những chú chim bồ câu lọt vào ống kính của Mộc An.
Cô là sinh viên mới tốt nghiệp khoa nhiếp ảnh. Đang đi thực tập chụp ngoại cảnh. Bức ảnh vừa lọt vào tầm ngắm của cô khiến tim cô đập loạn nhịp. Cứ đứng ngây người nhìn chằm chằm về phía người con trai đó. Lần đầu tiên hiểu cảm giác thế nào là thích một người.
Cô chần chừ hồi lâu, mạnh dạn tiến đến chỗ anh ngồi
"Xin lỗi tiên sinh"
Cô sử dụng tiếng Hoa ngữ, muốn cho anh biết mình là người Châu Á, rất có thể là đồng hương.
Tần Huy ngẩng đầu, nhìn cô gái đang đứng ngược nắng trước mặt, anh sửng sốt, trái tim vốn đã bình yên lại đập lên liền hồi. Cô ấy?
Sau một giây ngỡ ngàng, anh bình tĩnh lại. Có lẽ anh vẫn còn yêu cô ấy quá nhiều chăng? Cô gái trước mắt quả là có nhiều nét rất giống cô ấy.
Anh mỉm cười nhẹ
"Có việc gì không?"
Mộc An nhìn thấy nụ cười của anh thì như mất hồn, quên cả trả lời.
"Tiểu thư?" Anh đưa tay khua khua trước mặt cô. Mộc An giật mình tỉnh hồn, xấu hổ đỏ mặt nhìn anh. Cô lắp bắp
"Tiên..tiên sinh, thứ lỗi cho tôi mạo muội. Ngài có thể làm mẫu ảnh cho tôi được không ạ"
Mi mắt Tần Huy giật giật. Mẫu ảnh? Anh là doanh nhân, quanh năm làm mấy cái thể loại công việc kinh tế
khô khan. Nay lại có người chủ động đề nghị anh làm mẫu ảnh. Chẳng nhẽ trông anh giống người mẫu lắm sao?
"Xin lỗi cô"
Chỉ ba từ. Anh từ chối.
Mộc An mất mát, nhưng không chịu bỏ cuộc. Mặt dầy lôi kéo dụ dỗ anh
"Tiên sinh, ngài không cần làm mẫu cho tôi cũng được, ngài cứ sống cuộc sống của ngài, tôi sẽ chạy theo tuỳ hứng mà chụp ngài. Ngài không cần để ý tôi, cứ coi tôi như không khí cũng được. Hì hì"
Không thể cứng rắn trước độ dai như đỉa của cô, Tần Huy cũng mặc kệ. Trên đường, cô gái cứ lẽo đẽo vác máy ảnh chạy theo sau một anh chàng đẹp trai khiến bao người ngước nhìn.
Từ ngày đó, cuộc sống của Tần Huy nghiễm nhiên xuất hiện vị khách không mời mà đến. Làm anh luôn có cảm giác 24/24 có chiếc camera giám sát đang chĩa thẳng vào mình. Rất khó chịu.
Đôi lúc anh tỏ ra bất mãn, nhưng cô gái nào đấy lại chỉ cười hỉ hả, khiến anh không cách nào giải quyết được cô. Anh vốn xưa nay luôn tôn trọng phụ nữ.
Bữa ăn của anh, cô chụp. Hôm nay anh mặc vest màu gì? Cô chụp. Anh đi làm lúc nào cô cũng chụp. Thậm chí lúc anh chạy bộ, đạp xe. Cô cũng chụp. Nhà của cô, ngoài ảnh của anh ra không còn chỗ treo những thứ khác. Nhìn vào giống như phòng triển lãm ảnh dành riêng cho anh vậy. Cô cứ hàng ngày ngắm ảnh anh rồi tủm tỉm cười môt mình.
Hôm nay, cô chạy theo anh về tận nhà. Xin chụp mấy bức ảnh, anh từ chối mọi cách đều không cản được cô. Đành mặc kệ cái cô gái tuỳ tiện lạ mặt này, dù sao anh cũng đã quen với việc suốt mấy tháng nay cô chạy theo anh rồi.
Mộc An được anh cho phép thì vô cùng hào hứng. Cô lia máy ảnh khắp nhà anh, không bỏ một ngóc ngách hay khoảnh khắc nào. Bỗng máy quay hướng đến bức ảnh một cô gái trên bàn. Tim cô bỗng chững lại, lỗi một nhịp. Nhìn chằm chằm vào cô gái đó, có rất nhiều nét giống cô. Cô hiểu ra, hoá ra là vậy? Cô cứ tưởng anh đồng ý cho cô chạy theo anh suốt một thời gian dài như vậy là do anh cũng có một chút tình cảm dành cho cô. Cô đã ảo tưởng quá rồi. Mộc An sống mũi cay cay.
Mấy ngày không thấy cô xuất hiện, Tần Huy nghi ngờ, lại có chút cảm giác...thiếu thiếu cái gì đó. Cô gái này, sao tự dưng lại không xuất hiện nữa vậy? Mọi khi anh đuổi thế nào cũng không đi, nay lại mất tích.
Lại thêm vài ngày không thấy cô, cảm giác trống trải trong anh dần dần tăng lên. Anh bắt đầu nghĩ về cô, giật mình nhận ra ngay cả tên cô anh còn chưa biết, anh bỗng có chút...hối hận vì không làm quen cô.
Hôm nay anh cố tình đến công viên nơi lần đầu gặp cô. Thản nhiên ngồi vui đùa với chim bồ câu, nhưng trong lòng thấp thỏm. Đợi mãi không thấy cô xuất hiện. Anh đứng dậy đi về
Anh vừa quay đi, Mộc An từ gốc cây cách đó bước ra, nhìn theo hướng anh vừa đi khuất, lại không thấy anh đâu. Trong lòng buồn bã, mất mát. Cô quay người, lại đâm sầm vào anh. Cô giật mình xấu hổ. Chẳng phải anh đi rồi sao? Sao lại đứng sau lưng cô?
"Có ai bảo với em, theo dõi người khác là vi phạm quyền công dân không?"
Anh nhẹ nhàng hỏi.
Mộc An ngại ngùng cúi đầu, không dám nhìn anh
"Em..."
"Tôi sẽ không tố cáo em, với điều kiện, sau này em chỉ được phép theo dõi một mình tôi"
Anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Mộc An khoé mắt long lanh nước. Cô nhào vào lòng anh
"Tần Huy, mấy ngày không gặp anh, em rất nhớ anh"
Anh mỉm cười đưa tay ôm cô, trái tim trống rỗng dần dần được lấp đầy
----------END------------
Trí Vỹ mỗi ngày đều đặn chạy qua nhà cô bé hỏi câu đó. Hiểu Đồng cũng hết cách với cậu con trai cứng đầu cố chấp này rồi. Ba mẹ Tuệ Lam thì khỏi phải nói, mỗi lần thấy cậu là họ chỉ biết buồn cười lắc đầu bất đắc dĩ.
Gia đình Tuệ Lam chuyển đến gần nhà cô 4 năm rồi, hai nhà rất thân nhau. Bố mẹ cô bé cũng rất hạnh phúc.
"Anh Trí Vỹ, sao ngày nào anh cũng
hỏi em như vậy? Nhà Tuệ Lam ngày nào cũng nhiều gạo nha"
Cô bé chu đôi môi hồng nhỏ nhắn nói với cậu,ánh mắt ngây thơ trong suốt.
"Vậy khi nào hết gạo em nhớ sang nhà anh lấy nha"
Nghe con trai nói đến đây, Hiểu Đồng không nhịn được nữa, một mạch về nhà
"Trí Tường, anh ra đây cho em!"
Trí Tường đang lúi húi trong bếp nghe tiếng cô vội tháo tạp dề chạy ra. Từ ngày cưới nhau, mỗi chủ nhật anh lại vào bếp làm món ăn cô thích. Một lần, Hiểu Đồng vô tình nói Tần Huy nấu ăn rất ngon. Trí Tường giận hẳn một tuần. Sau đó anh đến nhà sách ôm về một đống, toàn sách dạy nấu ăn.
Sáu năm luyện tập, tay nghề đã nâng cao rất nhiều.
"Bà xã, có chuyện gì vậy?"
Thấy cô hùng hổ đi vào, anh hỏi.
"Anh đã nói với Trí Vỹ những gì? Mà ngày nào thằng bé cũng chạy qua nhà Tuệ Lam hỏi còn gạo không?"
Trí Tường đang rót nước cho cô, nghe cô nói vậy anh xuýt trượt tay rơi cốc. Khép nép xán lại ôm cô nịnh đầm.
"Bà xã, anh chỉ nói với con là ngày xưa em qua nhà anh lấy gạo nên mới thích anh"
Trí Tường nói, ánh mắt lén lút quan sát cô, chỉ sợ vợ nổi cơn thịnh nộ.
Hiểu Đồng xấu hổ đỏ mặt, quay ra dậm chân, trừng mắt anh.
"Anh dạy hư con rồi có thấy không? Mới 5 tuổi đã nhăm nhe con gái nhà người ta rồi. Tại anh hết đấy"
Cô bĩu môi quay đi. Trí Tường vội đuổi theo ôm chặt cô. Lẽo đẽo chạy vào tận phòng ngủ, dụi đầu vào ngực cô làm nũng.
"Vợ ơi, sao lại tại anh. Em phải vui mừng vì con trai chúng ta trưởng thành sớm chứ?"
"Anh còn nói nữa"
Hiểu Đồng tức giận la lên. Trí Tường ngay lập tức im bặt, ôm chặt cô.
"Bà xã, chắc con buồn chán không có bạn chơi nên mới quấn lấy cô bé Tuệ Lam đó, hay là chúng ta sinh thêm vài đứa nữa cho con chơi"
Anh dụ dỗ, mắt gian gian nhìn cô, hạ môi xuống vành tai cô cắn nhẹ, bàn tay không an phận đã dao động khắp người cô.
Hiểu Đồng rùng mình, mặt đỏ dần lên. Ngại ngùng đẩy anh ra
"Anh...đúng là đồ hư hỏng"
Trí Tường càng làm tới, cúi người cắn môi cô, thở gấp
"Bà xã, em không muốn anh hư hỏng sao? Vậy thì làm sao Trí Vỹ có em để chơi cùng được?"
Anh trêu trọc, tay nhét vào trong áo cô làm loạn, chuẩn bị đè cô xuống giường.
"Ai bảo với bố là con muốn có em để chơi, con chỉ muốn Tuệ Lam thôi"
Âm thanh non nớt của Trí Vỹ khiến Hiểu Đồng giật nảy người, vội đẩy Trí Tường ra. Ngại ngùng nhìn con trai.
Trí Tường nghiến răng, có loại xúc động muốn quăng tên nhóc này bay xa mấy cây số, sao lại về đúng giờ cao điểm thế này.
"Trí Vỹ, con không ở lại chơi với Tuệ Lam sao?"
Trí Tường mang Tuệ Lam ra dụ dỗ. Ý đồ đuổi khéo. Trong bụng thầm khấn cậu mau chạy đi tìm Tuệ Lam mà chơi.
"Nhà em ấy vẫn còn gạo, không thể câu dẫn được"
Trí Vỹ ngây thơ nói. Hiểu Đồng thấy con dùng từ "câu dẫn" chỉ muốn đập cho Trí Tường một trận. Cô quay ra lườm anh. Anh chột dạ sờ sờ chóp mũi. Trong bụng hậm hực. Thằng nhóc này đúng là kỳ đà cản mũi.
Lại phải đợi đến tối mới được "ăn uống đủ bữa". Trí Tường chán nản ra khỏi phòng, tiếp tục đi nấu nướng. Đến cửa phòng còn tiếc nuối quay lại nhìn chằm chằm đôi gò bồng đảo của cô, miệng đắng lưỡi khô nuốt nước miếng một cái. Hiểu Đồng thấy vậy trừng anh một cái. Anh đành
thất thểu đi ra.
------------
Trong một công viên thanh bình giữa thủ đô Paris, Tần Huy đang thong thả ném mẩu vụn bánh mì cho những chú chim bồ câu trắng muốt.
Anh đã đến Pháp được 6 năm. Quãng thời gian đủ dài để quên đi vết thương lòng. Cô giờ chắc đang rất hạnh phúc bên cạnh anh ta. Con của họ có lẽ cũng đã lớn rồi.
Sáu năm, anh vùi đầu vào công việc. Không hẹn hò, không yêu đương. Chỉ một mình gặm nhấm nỗi đau qua từng ngày tháng. Vết thương may mắn đã trở thành sẹo, khiến anh vơi bớt âm ỉ.
Giữa khung cảnh thơ mộng. Hình ảnh chàng trai khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, đang ngồi chơi đùa với những chú chim bồ câu lọt vào ống kính của Mộc An.
Cô là sinh viên mới tốt nghiệp khoa nhiếp ảnh. Đang đi thực tập chụp ngoại cảnh. Bức ảnh vừa lọt vào tầm ngắm của cô khiến tim cô đập loạn nhịp. Cứ đứng ngây người nhìn chằm chằm về phía người con trai đó. Lần đầu tiên hiểu cảm giác thế nào là thích một người.
Cô chần chừ hồi lâu, mạnh dạn tiến đến chỗ anh ngồi
"Xin lỗi tiên sinh"
Cô sử dụng tiếng Hoa ngữ, muốn cho anh biết mình là người Châu Á, rất có thể là đồng hương.
Tần Huy ngẩng đầu, nhìn cô gái đang đứng ngược nắng trước mặt, anh sửng sốt, trái tim vốn đã bình yên lại đập lên liền hồi. Cô ấy?
Sau một giây ngỡ ngàng, anh bình tĩnh lại. Có lẽ anh vẫn còn yêu cô ấy quá nhiều chăng? Cô gái trước mắt quả là có nhiều nét rất giống cô ấy.
Anh mỉm cười nhẹ
"Có việc gì không?"
Mộc An nhìn thấy nụ cười của anh thì như mất hồn, quên cả trả lời.
"Tiểu thư?" Anh đưa tay khua khua trước mặt cô. Mộc An giật mình tỉnh hồn, xấu hổ đỏ mặt nhìn anh. Cô lắp bắp
"Tiên..tiên sinh, thứ lỗi cho tôi mạo muội. Ngài có thể làm mẫu ảnh cho tôi được không ạ"
Mi mắt Tần Huy giật giật. Mẫu ảnh? Anh là doanh nhân, quanh năm làm mấy cái thể loại công việc kinh tế
khô khan. Nay lại có người chủ động đề nghị anh làm mẫu ảnh. Chẳng nhẽ trông anh giống người mẫu lắm sao?
"Xin lỗi cô"
Chỉ ba từ. Anh từ chối.
Mộc An mất mát, nhưng không chịu bỏ cuộc. Mặt dầy lôi kéo dụ dỗ anh
"Tiên sinh, ngài không cần làm mẫu cho tôi cũng được, ngài cứ sống cuộc sống của ngài, tôi sẽ chạy theo tuỳ hứng mà chụp ngài. Ngài không cần để ý tôi, cứ coi tôi như không khí cũng được. Hì hì"
Không thể cứng rắn trước độ dai như đỉa của cô, Tần Huy cũng mặc kệ. Trên đường, cô gái cứ lẽo đẽo vác máy ảnh chạy theo sau một anh chàng đẹp trai khiến bao người ngước nhìn.
Từ ngày đó, cuộc sống của Tần Huy nghiễm nhiên xuất hiện vị khách không mời mà đến. Làm anh luôn có cảm giác 24/24 có chiếc camera giám sát đang chĩa thẳng vào mình. Rất khó chịu.
Đôi lúc anh tỏ ra bất mãn, nhưng cô gái nào đấy lại chỉ cười hỉ hả, khiến anh không cách nào giải quyết được cô. Anh vốn xưa nay luôn tôn trọng phụ nữ.
Bữa ăn của anh, cô chụp. Hôm nay anh mặc vest màu gì? Cô chụp. Anh đi làm lúc nào cô cũng chụp. Thậm chí lúc anh chạy bộ, đạp xe. Cô cũng chụp. Nhà của cô, ngoài ảnh của anh ra không còn chỗ treo những thứ khác. Nhìn vào giống như phòng triển lãm ảnh dành riêng cho anh vậy. Cô cứ hàng ngày ngắm ảnh anh rồi tủm tỉm cười môt mình.
Hôm nay, cô chạy theo anh về tận nhà. Xin chụp mấy bức ảnh, anh từ chối mọi cách đều không cản được cô. Đành mặc kệ cái cô gái tuỳ tiện lạ mặt này, dù sao anh cũng đã quen với việc suốt mấy tháng nay cô chạy theo anh rồi.
Mộc An được anh cho phép thì vô cùng hào hứng. Cô lia máy ảnh khắp nhà anh, không bỏ một ngóc ngách hay khoảnh khắc nào. Bỗng máy quay hướng đến bức ảnh một cô gái trên bàn. Tim cô bỗng chững lại, lỗi một nhịp. Nhìn chằm chằm vào cô gái đó, có rất nhiều nét giống cô. Cô hiểu ra, hoá ra là vậy? Cô cứ tưởng anh đồng ý cho cô chạy theo anh suốt một thời gian dài như vậy là do anh cũng có một chút tình cảm dành cho cô. Cô đã ảo tưởng quá rồi. Mộc An sống mũi cay cay.
Mấy ngày không thấy cô xuất hiện, Tần Huy nghi ngờ, lại có chút cảm giác...thiếu thiếu cái gì đó. Cô gái này, sao tự dưng lại không xuất hiện nữa vậy? Mọi khi anh đuổi thế nào cũng không đi, nay lại mất tích.
Lại thêm vài ngày không thấy cô, cảm giác trống trải trong anh dần dần tăng lên. Anh bắt đầu nghĩ về cô, giật mình nhận ra ngay cả tên cô anh còn chưa biết, anh bỗng có chút...hối hận vì không làm quen cô.
Hôm nay anh cố tình đến công viên nơi lần đầu gặp cô. Thản nhiên ngồi vui đùa với chim bồ câu, nhưng trong lòng thấp thỏm. Đợi mãi không thấy cô xuất hiện. Anh đứng dậy đi về
Anh vừa quay đi, Mộc An từ gốc cây cách đó bước ra, nhìn theo hướng anh vừa đi khuất, lại không thấy anh đâu. Trong lòng buồn bã, mất mát. Cô quay người, lại đâm sầm vào anh. Cô giật mình xấu hổ. Chẳng phải anh đi rồi sao? Sao lại đứng sau lưng cô?
"Có ai bảo với em, theo dõi người khác là vi phạm quyền công dân không?"
Anh nhẹ nhàng hỏi.
Mộc An ngại ngùng cúi đầu, không dám nhìn anh
"Em..."
"Tôi sẽ không tố cáo em, với điều kiện, sau này em chỉ được phép theo dõi một mình tôi"
Anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Mộc An khoé mắt long lanh nước. Cô nhào vào lòng anh
"Tần Huy, mấy ngày không gặp anh, em rất nhớ anh"
Anh mỉm cười đưa tay ôm cô, trái tim trống rỗng dần dần được lấp đầy
----------END------------
Bình luận facebook