Trên màn hình, lãng tử chơi đàn áo trắng vẫn tung bay tà áo trong gió nhẹ. Nữ tặc áo hồng mang đao thì bóng dáng đã nhạt nhòa.
Ngu Công một lát sau mới lên, yếu ớt nói: "Tớ bị thương rồi".
Mojata: "Con trai gì mà ngã tý cũng bị thương".
Ngu công tức giận nói: "Tớ nói là nội thương ấy".
Vy Vy: ">o<, mấy anh ở cùng chỗ với nhau à?"
Thực ra trước đó Vy Vy đã cảm thấy mấy người bọn họ có quen biết nhau ngoài đời thực, hơn nữa hình như họ là sinh viên năm thứ tư đại học, bởi vì có lần thấy bọn họ nói đến chuyện thực tập tốt nghiệp. Có điều từ trước đến giờ Vy Vy không tò mò chuyện đời tư của người khác trong game, thế nên cũng không hỏi bao giờ, lần này chỉ là buột miệng thôi.
Hầu Tử Tửu đáp: "Bọn anh ở cùng phòng".
Quả nhiên!
Vy Vy liếc nhìn sang Nại Hà, vậy Đại Thần Nại Hà cũng là sinh viên giống mình sao? Vậy sao mình luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Đại Thần chắc là...
>_<
Không nghĩ ra được cậu ấy nên là cái gì...
Ngu Công nói: "Chị dâu, Nại Hà thường xuyên đi đêm không về phòng, chị phải quản chặt vào nha".
Mojata: "Cả ban ngày cậu ấy cũng không về".
Vy Vy bó tay luôn.
Nại Hà nói: "Đến khi nào trong phòng không còn chất đống tất nửa tháng không giặt của các cậu thì tớ sẽ chuyển về ngay".
Mojata lập tức nói: "Thôi anh cứ ở ngoài luôn đi".
Vy Vy thấy ngại ngại, sớm đã nghe nói con trai thường tích đủ mười hai đôi tất rồi giặt một lúc, không ngờ chuyện này còn kinh khủng hơn, đột nhiên Vy Vy nhớ lại ngày trước có nghe Ngu Công nói chuyện hack máy tính của người khác, cô liền tò mò hỏi: "Lẽ nào các anh học khoa máy tính?".
"Đúng quá!".
Thật là trùng hợp.
Vy Vy nói: "......Em cũng thế!".
".................."
"Hóa ra là đàn em".
Ngu Công trèo núi: "Xong rồi, khoa máy tính chín nam mới có một nữ, em lại anh dũng như thế, lẽ nào em thực sự là một chú em sao?".
Vy Vy: ">o<".
Vy Vy bị mấy người bọn họ làm cho phát ngại: "Em thực sự anh dũng sao? Em chỉ nói thật thôi mà...".
Quả nhiên cô làm cho Ngu Công cảm thấy như bị nội thương thật.
Ngu Công nói: "Không sao không sao, được mà được mà, hiệu quả thật là tuyên truyền thức tỉnh".
Tuyên truyền thức tỉnh...
Vy Vy cũng cảm thấy bản thân mình bị nội thương rồi, tuyên truyền thức tỉnh dùng như thế này không biết thầy giáo dạy môn Ngữ Văn của Ngu Công mà biết có khóc thét lên không nữa.
Hầu Tử Tửu đề nghị: "Được rồi, có điều câu "con trai phải ở lại" nên thay đổi một chút, ở đây có bốn người, ai biết em muốn cướp người nào chứ, người xem sẽ hiểu nhầm đấy!".
Nại Hà nói: "Không hiểu nhầm được đâu, không cần thay".
Hầu Tử Tửu: "???".
Nại Hà nói: "Các cậu không đáng giá để cướp".
Thế là..........
Lại một cuộc chiến đấu diễn ra gay cấn, trận này là ba đánh một.
Vy Vy không có gì để nói, cô ngước nhìn trần nhà, cô còn chưa bắt đầu cướp thế mà mấy người bị cướp đã tự thanh toán lẫn nhau rồi.
Nói chung, với tình hình Ngu Công mang nội thương ra trận như thế, sau khi nói vô số chuyện cười với nhau kênh cũng được quay xong sau hai ngày vất vả. Những tình tiết sau khi bị cướp vẫn do Vy Vy tự biên , Vy Vy chọn thời gian dài để biên kịch, cố gắng cho nó không thô tục, dài như một bộ phim trên truyền hình.
Kịch bản cụ thể như thế này:
Lãng tử chơi đàn áo trắng bị cướp về sơn trại (trong game là cảnh bị cướp), nữ tặc si mê vẻ nho nhã thanh tú của cậu ấy nên nghĩ đủ mọi cách để chiếm được trái tim của cậu, lãng tử không hành động gì, cả ngày không nói một lời nào, cậu cứ ngồi bên hồ sen sau núi im lặng đánh đàn.
Nữ tặc cuối cùng cũng quyết định thả cậu ấy đi, thế nhưng cô vẫn còn luyến tiếc nên cứ nhẹ nhàng đi theo cậu ấy, thật không may lãng tử chơi đàn gặp quái thú giữa đường, có thể mất mạng ngay lập tức, nữ tặc trong nháy mắt lao ra cứu cậu. Lãng tử cảm động nên chấp nhận tình yêu của nữ tặc, nữ tặc vui vẻ chuẩn bị hôn lễ. Không ngờ đêm động phòng hoa chúc thì lại có quân binh tới (mấy người Ngu Công gọi thêm một đội nữa tới làm diễn viên quần chúng) đánh lên núi, đám hầu nữ tặc (thực ra là nhân vật hỗ trợ trong game, đáng thương là mới có cấp 20) do uống say rồi nên không cách nào đánh trả được. Nữ tặc bản lãnh cao cường quan binh không làm gì được nên quay sang tấn công lãng tử, nữ tặc lên trước bảo vệ lãng tử, còn lãng tử thì rút gươm trong đàn ra, không nghĩ ngợi do dự gì liền đâm vào tim nữ tặc từ phía sau.
Hóa ra, lãng tử chơi đàn vốn là khâm sai, do địa hình sơn trại này vốn phức tạp nên không dễ tiêu diệt, cậu phải làm như thế để hoạt động ngầm.
Phần cuối thì giống như trong phim.
Sau khi nữ tặc chết, lãng tử chơi đàn mới tỉnh ngộ, cậu mới nhận ra mình đã yêu cô ấy, thế là cậu ôm xác nữ tặc nhảy xuống từ đỉnh Lạc Hà.
Được rồi, Vy Vy thừa nhận, cái này chỉ là làm cho vui thôi >o<.
Vy Vy cứ nghĩ mang kịch bản này đưa cho mọi người thì sẽ nhận được sự phản đối của mọi người, không ngờ ai xem xong cũng khen được, có điều sau khi thăm dò một hồi, nguyên nhân Nại Hà cảm thấy thích thú chẳng qua là vì lời thoại của cậu ấy ít.
Còn nguyên nhân của Ngu Công và đám bạn là không ngờ sau đó họ lại còn có cơ hội xuất hiện nữa, lại còn là vai chính diện, nên họ thích phát cuồng lên.
Vy Vy lại tiếp tục không còn gì để nói, quả nhiên là sinh viên khoa máy tính, trong máu không hề có lấy một tế bào văn nghệ nào...
Tuy nhiên mấy hôm sau Nại Hà giao cho Vy Vy hậu kỳ của kênh, Vy Vy hối hận cực độ và rút lại lời nói "trong máu không hề có lấy một tế bào văn nghệ nào".
Không có tí văn nghệ nào trong máu là chỉ đám Ngu Công mấy người thôi, tuyệt đối không hề có Nại Hà Đại Thần!
Đại Thần Đại Thần, không gì là không thể!
Hôm nhận được kênh là hôm Vy Vy phải học buổi tối, về ký túc một cái là đăng nhập trò chơi luôn, Nại Hà đã out rồi, cậu để lại cho Vy Vy lời nhắn: "Có việc nên out trước, đã gửi kênh vào hòm thư của em rồi".
Vy Vy vội vàng check mail.
Việc chế tác hậu kỳ bao gồm khâu cut paste, âm nhạc, chữ, mỹ thuật... Vy Vy cứ nghĩ mình cứ làm từ từ thôi, bởi vì cô mới học năm thứ hai, chắc chắn sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn năm thứ tư. Có điều Nại Hà nói cậu ấy sẽ làm việc này, mà Vy Vy thì tín nhiệm Đại Thần vô điều kiện nên cô gật đầu ngay lập tức. Phải mất mười mấy phút mới tải xong, Vy Vy vội vàng mở xem ngay, chỉ xem mấy giây đầu thôi mà cô đã đứng người rồi.
Quá đẹp!
Thực ra nói đơn giản thì cũng đơn giản, chẳng qua chì là dòng chữ màu hồng đen thế nhưng không hiểu Đại Thần tìm ở đâu kiểu chữ phù hợp đến thế, vừa có khí chất lại vừa thoát tục, cứ từng nét từng nét một được viết ra, sau đó làm thêm hiệu ứng flash, một lớp ánh sáng chạy qua màn hình, đơn giản nhưng đẹp mắt, rất có cảm xúc.
Vy Vy xem đi xem lại mấy lần, cảm xúc tràn đầy.
Đại Thần rất chuyên tâm với việc này, cắt ghép, làm chữ, chọn nhạc, mọi thứ không cái gì không hoàn hảo cả, đặc biệt là âm nhạc làm cho Vy Vy cảm thấy rất hạnh phúc. Không giống với cảm giác của cô khi cô nghe những ca khúc thịnh hành ở các kênh khác, mà đó là tiếng nhạc phát ra từ loại nhạc cụ dân tộc, phần đầu khi cướp chặn đánh là tiếng tiêu vui vẻ, phần sau là tiếng đàn tranh, rất phù hợp với hình tượng lãng tử chơi đàn.
Ờ, tiếng nhạc êm dịu này chắc là tiếng đàn tranh, Vy Vy không có hiểu biết nhiều về nhạc cụ, trước đây khi học cấp ba mỗi khi học giờ âm nhạc cô đều làm bài tập môn khác, thế nên hôm nay nghe lần đầu thấy nhập tâm đến thế.
Tất cả quá hoàn mỹ, không có một chỗ nào để bới móc lỗi cả, Vy Vy chỉ chăm chú thưởng thức thôi.
Tuy câu chuyện này là bi kịch thế nhưng do luôn có tâm lý là chơi đùa cho vui, sau đó trong quá trình quay và ghi có thêm nhiều đoạn thoại và chuyện vui cười nữa thế nên khi xem Vy Vy cảm thấy rất vui vẻ, tuy nhiên tình tiết đến đoạn lãng tử chơi đàn rút gươm, tiếng đàn đột nhiên thé lên giận dữ, lưỡi kiếm dài dường như đâm thẳng vào tim nữ tặc, âm nhạc cùng lúc đó dường như cũng dừng lại trong tĩnh lặng.
Trái tim Vy Vy đột nhiên đập mạnh.
Sau đó, cô vẫn chưa hoàn hồn, hình như phần kết thay đổi rồi.
Phần kết vốn là lãng tử chơi đàn sẽ ôm xác nữ tặc rồi cùng nhau nhảy từ trên đỉnh Lạc Hà, thế nhưng trên màn hình lại là cảnh lãng tử chơi đàn và võ tướng Thanh Sam (Ngu Công đóng) đang đứng trước một nấm mộ, cùng im lặng nhìn nấm mộ ấy.
Võ tướng Thanh Sam nói: "Cậu có thể không giết cô ấy".
Lãng tử chơi đàn im lặng, mãi lâu sau cậu mới cất lời: "Để cô ấy sống mà hận tôi, thì chết còn hơn".
Vy Vy ngây người.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy ngay từ câu nói này lãng tử chơi đàn áo trắng đã không phải là người cô muốn miêu tả trong kịch bản nữa.
Cậu ấy đã biến thành một người xa lạ sau làn sương mờ ảo, mê hoặc.
Lãng tử chơi đàn từ đó đã ẩn cư ở một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, Vy Vy nhận ra đó là một cảnh nhỏ trong game, đó là ngôi nhà hoang dưới đỉnh Lạc Hà. Bên ngoài ngôi nhà có mấy hàng trúc xanh, lãng tử chơi đàn ngồi trong rừng trúc cô đơn gẩy đàn, sau đó bước lên đỉnh Lạc Hà rồi lặng lẽ ngắm mặt trời lặn trên đỉnh.
Võ tướng Thanh Sam xuất hiện một lần nữa.
"Cậu lập công lớn, trong tay có quyền lực vị thế bao người thèm muốn, tại sao lại muốn ẩn cư ở một nơi hoang dã xa xôi thế này?".
Lãng tử chơi đàn áo trắng không trả lời, cậu vẫn chăm chú gảy khúc đàn dang dở, thần thú mèo của cậu nhảy qua nhảy lại bên cạnh.
Trong nháy mắt hình ảnh rừng trúc xanh tan đi như từng đợt sóng nước và biến thành phong cảnh hồ sen sau núi, dường như là hồi ức của lãng tử nên có màu sắc mơ màng, kì ảo. Lãng tử ngồi chơi đàn, nữ tặc ngồi bên cạnh, âm nhạc từ đó cũng tắt dần, tất cả đều tĩnh lặng, đó đây thỉnh thoảng vang lên tiếng ve kêu, tiếp đó Vy Vy nghe thấy tiếng của chính mình.
Đoạn âm thanh này hôm trước Nại Hà bảo cô ghi vào, nói có lúc dùng đến. Đoạn thoại ghi vào là đoạn nữ tặc nói trước khi thả lãng tử đi. Vy Vy ngại ngùng thu đi thu lại, không ngờ dùng đến rồi.
Hình như được xử lý qua rồi nên giọng cô trở nên mơ hồ và xa xôi, giống như đến từ trong hư không vậy.
"Ông em là kẻ cướp, bố em là kẻ cướp thế nên cuộc đời em cũng là kẻ cướp, ngoài cướp bóc ra em không biết làm gì cả, cái gì cũng không biết, còn tất cả mọi người trong trại nữa".
"Anh ghét em như thế à, thực ra em chưa từng giết người, cũng không phải là xấu xa nhất, nhưng có điều cũng là xấu rồi".
"Em cũng muốn như các cô gái dưới chân núi, chăm sóc mấy chú gà chú vịt, mặt trời lên đi làm, mặt trời lặn thì về nhà, yên ổn sống ngày này qua tháng khác. Có điều đó chỉ là một giấc mơ, mãi mãi không bao giờ thành hiện thực".
"Anh đi đi, em để cho anh đi".
Màn hình lại quay lại, là tiếng võ tướng Thanh Sam hỏi: "Cậu có tiền đồ tốt đẹp như thế tại sao lại lãng phí cuộc sống của mình ở nơi hoang tàn này?".
Sau đó là một giọng nói lạnh nhạt và nhẹ tênh vang lên: "Đây cũng là giấc mơ của tôi".
Tất cả lời thoại của kênh đều dùng chữ minh họa chỉ có mấy câu cuối mới là lời của nhân vật thật, đột ngột vang lên rồi tự nhiên im bặt, tiếng đàn tranh lại véo von vang lên, ai oán tuyệt vọng, rồi dần dần tan biến.
Cảnh cuối cùng là hình ảnh nữ tặc áo hồng và lãng tử áo trắng cùng đứng bên hồ sen, lãng tử gảy đàn, nữ tặc múa đao, tà áo hai người cùng phấp phới bay, lung linh, lãng mạn, sau đó hình ảnh nhạt dần nhạt dần rồi biến thành màu đen.
Kết thúc.
Trên màn hình, hình ảnh lãng tử áo trắng vẫn phấp phới tà áo.
Hình ảnh nữ tặc múa đao đã nhạt nhòa.
Vy Vy thấy trong lòng đau nhói, mắt ướt rồi.
Bình luận facebook