Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 414
Cố Tư ngày hôm sau đi đến bệnh viện, đã đến thời gian có thể siêu âm B.
Cô hẹn lịch khám qua số điện thoại của bệnh viện vào tối hôm trước, ngày hôm sau sáng sớm đã đến.
Thời gian chờ đợi thực ra không lâu, nhưng đối với Cố Tư, vẫn có chút dày vò.
Cô cảm thấy hơi luống cuống, trong phút chốc, cô nghĩ đến việc gọi điện cho Trì Uyên, bảo anh đến đây.
May mắn thay, cô vẫn còn tỉnh táo, dập tắt suy nghĩ này ngay lập tức.
Đợi Cố Tư đi đến, nằm trên giường, bác sĩ nhìn cô một lát, hỏi một số câu hỏi đơn giản, sau đó liền bôi thuốc và đặt máy siêu âm trên bụng của cô.
Vật này hơi lạnh, Cố Tư rùng mình.
Bác sĩ rất nghiêm chỉnh, khám bệnh cũng coi như nhanh chóng, không nói thêm lời dưa thừa nào, chỉ yêu cầu cô ra ngoài chờ kết quả.
Cố Tư chậm rãi ra khỏi phòng siêu âm B, đợi một lúc rồi đến máy kiểm tra kết quả.
Thực ra, biên bản giám định không nói lên cái gì, chỉ nói rằng phát hiện có một túi phôi trong buồng tử cung.
Cố Tư nhìn những dòng này vô cùng chăm chú.
Cô xem không hiểu được hình ảnh trên bản báo cáo, nhưng cô cũng biết rằng con mình đã xuất hiện trong đó.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nước mắt lặng lẽ trào ra.
Đây là con của cô , là gia đình của cô.
Cô sau này, sẽ không còn cô đơn một mình nữa.
Từ bệnh viện đi ra, Cố Tư đứng bên đường đón taxi, nhưng taxi không chạy tới mà lại có một chiếc xe khác dừng lại.
Cửa sổ hạ xuống người ngồi bên trong là Tùy Mị.
Tùy Mị cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Tư, “Cô Cố, sao cô lại ở đây, thân thể không thoải mái sao?”
Cố Tư nhìn chằm chằm Tùy Mị: “Chỉ là một cuộc khám sức khỏe đơn giản thôi.”
Tùy Mị gật đầu: “Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô một đoạn.”
“Không cần đâu, tôi gọi xe là được rồi.” Cô với Tùy Mị có quan hệ không tốt, cô không muốn nhận ân tình này.
Tùy Mị cũng không nhiều lời, ừ một tiếng: “Được rồi, vậy tôi đi trước.”
Cố Tư không lên tiếng, nhìn xe của Tùy Mị rời đi.
Cô thu lại vẻ mặt của mình, giơ tay gọi một chiếc taxi lại đây.
Mà bên kia xe của Tùy Mị đã rời đi một đoạn, suy nghĩ một lát liền lái xe quay lại.
Cô ta lái thẳng vào bệnh viện.
Cố Tư báo lại địa chỉ của cửa tiệm, dựa người vào lưng ghế nhắm mắt lại, căn bản không biết rằng Tùy Mị ở bên kia đã rời đi rồi còn quay trở lại.
Bây giờ vẫn còn khá nhiều người trong cửa tiệm, Chương Tự Chi cũng đang ở đây.
Cậu chủ Chương tự nhiên còn xắn ống tay áo vào giúp đỡ.
Cố Tư đi đến nhìn một lát liền cười: “Cậu Chương đứng ở đây, đẳng cấp của cửa hàng chúng ta đều tăng lên rồi.”
Chương Tự Chi cười haha, hai tay không ngừng động tác: “Sao giờ mới đến, tôi ở đây chờ cô nửa ngày rồi đó.”
Cố Tư đứng ở bên cạnh: “Tôi dậy muộn, ở nhà ngẩn ngơ một lát, đến đây đã muộn mất rồi.”
Chương Tự Chi nhìn nhìn Cố Tư, cũng không nói chuyện.
Cố Tư tự mình đi làm nóng một chiếc bánh Hamburger, sau đó cầm một cốc cacao nóng ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
Chương Tự Chi giải quyết xong chuyện bên này mới đi qua, anh ta nói: “ Ngày hôm qua anh đã hỏi chị ba của anh về Ninh Tôn. Chị ấy nói rằng lần ra mắt của Ninh Tôn ổn rồi. Với thứ hạng hiện tại gần như có thể nói cậu ta có thể nằm trong top ba.”
Cố Tư nhớ về việc Ninh Tôn gọi điện thoại cho mình, cô hỏi: “Anh có nói với Ninh Tôn chuyện của em và Trì Uyên không?”
Chương Tự Chi hoàn toàn không cảm thấy gì: “A, nói rồi, lúc nói chuyện phiếm với nhau, thì có nói ra. Sao vậy, không thể nói sao?.”
Cố Tư mím môi: “Cũng không phải, chỉ là em và Trì Uyên cái gì cũng không có, nói ra thì em và anh ấy phải làm sao giống nhau được.”
Chương Tự Chi mở miệng, “Cái tên Trì Uyên kia, quả thực là quá lạnh lùng. Nhưng xét cho cùng hành động anh ta đuổi theo cô đuổi tới tận quê nhà, người đàn ông này không phải không thật tâm. Ngày các cô quay lại, anh ta liền nói muốn nghĩ cách cách giúp đỡ những người trong làng của cô, nói rằng những người đó trước đây đã chăm sóc cô. Lần này cô quay về, tất cả những người đó đều bảo vệ cô, cậu ấy rất biết ơn. Tiểu Tư, mặc dù tôi quả thật thiên vị A Tôn hơn, nhưng tôi cảm thấy Trì Uyên vì cô mà làm được như vậy, cũng thật sự không dễ dàng.”
Chương Tự Chi thở phào ra một hơi: “Tôi bây giờ cảm thấy, cô với A Tôn, hoặc là cô với Trì Uyên bên nhau, có lẽ đều tốt. Cho nên hai người này, cô tùy tiện chọn đi.”
Lời nói này là cái lời vô liêm sỉ gì vậy, Cố Tư có chút không nghe tiếp được nữa.
Lại còn tùy tiện chọn, đây cũng không phải mua sắm, mà Chương Tự Chi cũng thật đúng là xem trọng cô.
Cô làm gì có cái gì, mà có thể tùy ý chọn lựa hai người đàn ông đó.
Cố Tư và Chương Tự Chi trò chuyện một lúc, bên kia lại có người tiến vào.
Cố Tư chỉ trong nháy mắt đã nhận ra đây là đối tượng hẹn hò của Mạnh Sướng.
Lần này chàng trai mang theo rất nhiều trái cây, vừa bước bào liền cười haha.
Mạnh Sướng có vẻ hơi ngượng ngùng, “Ôi, sao cậu lại tới đây?”
Chàng trai bối rối cào cào tóc: “Vừa đi ngang qua, thuận tiện ghé vào xem một chút.”
Đối với việc đi gặp người mình thích, trời Nam biển Bắc, đều có thể đi qua.
Chương Tự Chi ở một bên ngạc nhiên: “Tiểu Mạnh, đây là bạn trai của em hả?”
Mạnh Sướng đỏ mặt, ấp úng không biết nói chuyện này như thế nào.
Mặt chàng trai kia cũng rất đỏ: “Xin chào.”
Cố Tư cũng chào lại cậu, rồi nhìn Mạnh Sướng: “Hôm nay không có nhiều việc, có thể đóng cửa sớm, các em ra ngoài dạo chơi đi.”
Mạnh Sướng có chút ngượng ngùng: “Không, không sao, chúng em cũng không có nơi nào để đi.”
Chương Tự Chi trực tiếp nói: “Bọn anh ở cửa tiệm là được rồi. Hai đứa mau mau đi hẹn hò đi. Con trai người ta đã đến tận đây rồi, cũng không phải theo em trông cửa hàng. Đi đi.”
Mạnh Sướng mặt đỏ lựng. Chàng trai cũng coi như hiểu chuyện, nhìn Mạnh Sướng: “Vậy thì chúng ta đi thôi. Anh mua vé xem phim rồi. Muốn mời em đi ăn trước, sau đó đi xem phim.”
Cố Tư nhìn hai người họ, đột nhiên trong lòng có chút hâm mộ.
Thật tốt, cô dường như cảm nhận được hương vị của tình yêu.
Mạnh Sướng ngại ngùng một lát sau đó vẫn là rời đi cùng chàng trai kia. Cố Tư và Chương Tự Chi đang ở trong cửa hàng vừa uống cà phê vừa nói về những gì đã xảy ra ở đây trong thời gian cô ấy đi vắng.
Sự chú ý của Chương Tự Chi đương nhiên là hướng về phía gia đình nhà họ Ninh.
Anh ta nói rằng Ninh Tương vẫn chưa được thả, có lẽ là muốn giữ nguyên vụ việc.
Cô gái bị thương đã được xuất viện rồi, nhưng cô ta nhất quyết không chịu hòa giải.
Chương Tự Chi cảm thấy rằng đối phương đã làm một việc quá tuyệt vời.
Ninh Tương lần này xem ra gặp phải chuyện khó giải quyết rồi.
Tâm tư hiện tại của Cố Tư, không muốn nghĩ về những người không liên quan nữa, hiện tại trong đầu cô toàn là suy nghĩ, đứa bé trong bụng phải làm thế nào đây.
Nói với Trì Uyên, hay là bí mật sinh ra.
Đây thực sự là một câu hỏi quá khó để trả lời.
Muốn lừa gạt Trì Uyên, đi sinh con ở đâu cũng là một vấn đề nan giải.
Mãi đến chạng vạng tối, Chương Tự Chi muốn lái xe đưa Cố Tư về nhà.
Kết quả là khi hai người chuẩn bị đóng cửa, Trì Uyên lái xe chạy tới.
Chương Tự Chi nhìn nhìn: “Bây giờ anh ta luôn tới đây đón em sao?”
Cố Tư không nói, nhìn Trì Uyên ra khỏi xe.
Trì Uyên đi tới, đứng bên cạnh Cố Tư, nhìn Chương Tự Chi: “Tự Chi, hôm nay rảnh rỗi như vậy.”
Chương Tự Chi hừ một tiếng: “Tôi vẫn luôn rảnh rỗi mà. Anh đây là muốn đi đến nhà Tiểu Tư? Cơm tối ăn ở bên đó luôn?”
Trì Uyên còn chưa lên tiếng, Chương Tự chi đã gật gật đầu, “Đúng lúc tôi cũng không biết ăn cơm tối ở đâu, vậy chúng ta đi cùng nhau đi, quá tốt.”
Cũng không biết anh ta nói quá tốt, là tốt ở chỗ nào
Ba người đang ở bên này, còn chưa kịp nói xong rồi lên xe, một chiếc xe khác đã dừng lại ở đằng kia, “A Uyên”
Là Phương Tố.
Cố Tư nhướng mày, hai ngày nay sự xuất hiện của Phương Tố có hơi nhiều.
Trì Uyên gọi mẹ một tiếng, Phương Tố nhìn Cố Tư, “Các con là định đến nhà Cố Tư phải không?”
Chương Tự Chi thay họ trả lời: “Vâng, bác gái có muốn đi cùng nhau không, cùng ăn một bữa cơm. Nhiều người, ăn cơm mới ngon.”
Ban đầu Cố Tư vốn cho rằng với tính cách của Phương Tố, bà chắc chắn sẽ từ chối.
Kết quả không nghĩ tới, Phương Tố lại trực tiếp gật đầu, “Được chứ, đúng lúc bác cũng chưa ăn cơm.”
Cô hẹn lịch khám qua số điện thoại của bệnh viện vào tối hôm trước, ngày hôm sau sáng sớm đã đến.
Thời gian chờ đợi thực ra không lâu, nhưng đối với Cố Tư, vẫn có chút dày vò.
Cô cảm thấy hơi luống cuống, trong phút chốc, cô nghĩ đến việc gọi điện cho Trì Uyên, bảo anh đến đây.
May mắn thay, cô vẫn còn tỉnh táo, dập tắt suy nghĩ này ngay lập tức.
Đợi Cố Tư đi đến, nằm trên giường, bác sĩ nhìn cô một lát, hỏi một số câu hỏi đơn giản, sau đó liền bôi thuốc và đặt máy siêu âm trên bụng của cô.
Vật này hơi lạnh, Cố Tư rùng mình.
Bác sĩ rất nghiêm chỉnh, khám bệnh cũng coi như nhanh chóng, không nói thêm lời dưa thừa nào, chỉ yêu cầu cô ra ngoài chờ kết quả.
Cố Tư chậm rãi ra khỏi phòng siêu âm B, đợi một lúc rồi đến máy kiểm tra kết quả.
Thực ra, biên bản giám định không nói lên cái gì, chỉ nói rằng phát hiện có một túi phôi trong buồng tử cung.
Cố Tư nhìn những dòng này vô cùng chăm chú.
Cô xem không hiểu được hình ảnh trên bản báo cáo, nhưng cô cũng biết rằng con mình đã xuất hiện trong đó.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nước mắt lặng lẽ trào ra.
Đây là con của cô , là gia đình của cô.
Cô sau này, sẽ không còn cô đơn một mình nữa.
Từ bệnh viện đi ra, Cố Tư đứng bên đường đón taxi, nhưng taxi không chạy tới mà lại có một chiếc xe khác dừng lại.
Cửa sổ hạ xuống người ngồi bên trong là Tùy Mị.
Tùy Mị cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Tư, “Cô Cố, sao cô lại ở đây, thân thể không thoải mái sao?”
Cố Tư nhìn chằm chằm Tùy Mị: “Chỉ là một cuộc khám sức khỏe đơn giản thôi.”
Tùy Mị gật đầu: “Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô một đoạn.”
“Không cần đâu, tôi gọi xe là được rồi.” Cô với Tùy Mị có quan hệ không tốt, cô không muốn nhận ân tình này.
Tùy Mị cũng không nhiều lời, ừ một tiếng: “Được rồi, vậy tôi đi trước.”
Cố Tư không lên tiếng, nhìn xe của Tùy Mị rời đi.
Cô thu lại vẻ mặt của mình, giơ tay gọi một chiếc taxi lại đây.
Mà bên kia xe của Tùy Mị đã rời đi một đoạn, suy nghĩ một lát liền lái xe quay lại.
Cô ta lái thẳng vào bệnh viện.
Cố Tư báo lại địa chỉ của cửa tiệm, dựa người vào lưng ghế nhắm mắt lại, căn bản không biết rằng Tùy Mị ở bên kia đã rời đi rồi còn quay trở lại.
Bây giờ vẫn còn khá nhiều người trong cửa tiệm, Chương Tự Chi cũng đang ở đây.
Cậu chủ Chương tự nhiên còn xắn ống tay áo vào giúp đỡ.
Cố Tư đi đến nhìn một lát liền cười: “Cậu Chương đứng ở đây, đẳng cấp của cửa hàng chúng ta đều tăng lên rồi.”
Chương Tự Chi cười haha, hai tay không ngừng động tác: “Sao giờ mới đến, tôi ở đây chờ cô nửa ngày rồi đó.”
Cố Tư đứng ở bên cạnh: “Tôi dậy muộn, ở nhà ngẩn ngơ một lát, đến đây đã muộn mất rồi.”
Chương Tự Chi nhìn nhìn Cố Tư, cũng không nói chuyện.
Cố Tư tự mình đi làm nóng một chiếc bánh Hamburger, sau đó cầm một cốc cacao nóng ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
Chương Tự Chi giải quyết xong chuyện bên này mới đi qua, anh ta nói: “ Ngày hôm qua anh đã hỏi chị ba của anh về Ninh Tôn. Chị ấy nói rằng lần ra mắt của Ninh Tôn ổn rồi. Với thứ hạng hiện tại gần như có thể nói cậu ta có thể nằm trong top ba.”
Cố Tư nhớ về việc Ninh Tôn gọi điện thoại cho mình, cô hỏi: “Anh có nói với Ninh Tôn chuyện của em và Trì Uyên không?”
Chương Tự Chi hoàn toàn không cảm thấy gì: “A, nói rồi, lúc nói chuyện phiếm với nhau, thì có nói ra. Sao vậy, không thể nói sao?.”
Cố Tư mím môi: “Cũng không phải, chỉ là em và Trì Uyên cái gì cũng không có, nói ra thì em và anh ấy phải làm sao giống nhau được.”
Chương Tự Chi mở miệng, “Cái tên Trì Uyên kia, quả thực là quá lạnh lùng. Nhưng xét cho cùng hành động anh ta đuổi theo cô đuổi tới tận quê nhà, người đàn ông này không phải không thật tâm. Ngày các cô quay lại, anh ta liền nói muốn nghĩ cách cách giúp đỡ những người trong làng của cô, nói rằng những người đó trước đây đã chăm sóc cô. Lần này cô quay về, tất cả những người đó đều bảo vệ cô, cậu ấy rất biết ơn. Tiểu Tư, mặc dù tôi quả thật thiên vị A Tôn hơn, nhưng tôi cảm thấy Trì Uyên vì cô mà làm được như vậy, cũng thật sự không dễ dàng.”
Chương Tự Chi thở phào ra một hơi: “Tôi bây giờ cảm thấy, cô với A Tôn, hoặc là cô với Trì Uyên bên nhau, có lẽ đều tốt. Cho nên hai người này, cô tùy tiện chọn đi.”
Lời nói này là cái lời vô liêm sỉ gì vậy, Cố Tư có chút không nghe tiếp được nữa.
Lại còn tùy tiện chọn, đây cũng không phải mua sắm, mà Chương Tự Chi cũng thật đúng là xem trọng cô.
Cô làm gì có cái gì, mà có thể tùy ý chọn lựa hai người đàn ông đó.
Cố Tư và Chương Tự Chi trò chuyện một lúc, bên kia lại có người tiến vào.
Cố Tư chỉ trong nháy mắt đã nhận ra đây là đối tượng hẹn hò của Mạnh Sướng.
Lần này chàng trai mang theo rất nhiều trái cây, vừa bước bào liền cười haha.
Mạnh Sướng có vẻ hơi ngượng ngùng, “Ôi, sao cậu lại tới đây?”
Chàng trai bối rối cào cào tóc: “Vừa đi ngang qua, thuận tiện ghé vào xem một chút.”
Đối với việc đi gặp người mình thích, trời Nam biển Bắc, đều có thể đi qua.
Chương Tự Chi ở một bên ngạc nhiên: “Tiểu Mạnh, đây là bạn trai của em hả?”
Mạnh Sướng đỏ mặt, ấp úng không biết nói chuyện này như thế nào.
Mặt chàng trai kia cũng rất đỏ: “Xin chào.”
Cố Tư cũng chào lại cậu, rồi nhìn Mạnh Sướng: “Hôm nay không có nhiều việc, có thể đóng cửa sớm, các em ra ngoài dạo chơi đi.”
Mạnh Sướng có chút ngượng ngùng: “Không, không sao, chúng em cũng không có nơi nào để đi.”
Chương Tự Chi trực tiếp nói: “Bọn anh ở cửa tiệm là được rồi. Hai đứa mau mau đi hẹn hò đi. Con trai người ta đã đến tận đây rồi, cũng không phải theo em trông cửa hàng. Đi đi.”
Mạnh Sướng mặt đỏ lựng. Chàng trai cũng coi như hiểu chuyện, nhìn Mạnh Sướng: “Vậy thì chúng ta đi thôi. Anh mua vé xem phim rồi. Muốn mời em đi ăn trước, sau đó đi xem phim.”
Cố Tư nhìn hai người họ, đột nhiên trong lòng có chút hâm mộ.
Thật tốt, cô dường như cảm nhận được hương vị của tình yêu.
Mạnh Sướng ngại ngùng một lát sau đó vẫn là rời đi cùng chàng trai kia. Cố Tư và Chương Tự Chi đang ở trong cửa hàng vừa uống cà phê vừa nói về những gì đã xảy ra ở đây trong thời gian cô ấy đi vắng.
Sự chú ý của Chương Tự Chi đương nhiên là hướng về phía gia đình nhà họ Ninh.
Anh ta nói rằng Ninh Tương vẫn chưa được thả, có lẽ là muốn giữ nguyên vụ việc.
Cô gái bị thương đã được xuất viện rồi, nhưng cô ta nhất quyết không chịu hòa giải.
Chương Tự Chi cảm thấy rằng đối phương đã làm một việc quá tuyệt vời.
Ninh Tương lần này xem ra gặp phải chuyện khó giải quyết rồi.
Tâm tư hiện tại của Cố Tư, không muốn nghĩ về những người không liên quan nữa, hiện tại trong đầu cô toàn là suy nghĩ, đứa bé trong bụng phải làm thế nào đây.
Nói với Trì Uyên, hay là bí mật sinh ra.
Đây thực sự là một câu hỏi quá khó để trả lời.
Muốn lừa gạt Trì Uyên, đi sinh con ở đâu cũng là một vấn đề nan giải.
Mãi đến chạng vạng tối, Chương Tự Chi muốn lái xe đưa Cố Tư về nhà.
Kết quả là khi hai người chuẩn bị đóng cửa, Trì Uyên lái xe chạy tới.
Chương Tự Chi nhìn nhìn: “Bây giờ anh ta luôn tới đây đón em sao?”
Cố Tư không nói, nhìn Trì Uyên ra khỏi xe.
Trì Uyên đi tới, đứng bên cạnh Cố Tư, nhìn Chương Tự Chi: “Tự Chi, hôm nay rảnh rỗi như vậy.”
Chương Tự Chi hừ một tiếng: “Tôi vẫn luôn rảnh rỗi mà. Anh đây là muốn đi đến nhà Tiểu Tư? Cơm tối ăn ở bên đó luôn?”
Trì Uyên còn chưa lên tiếng, Chương Tự chi đã gật gật đầu, “Đúng lúc tôi cũng không biết ăn cơm tối ở đâu, vậy chúng ta đi cùng nhau đi, quá tốt.”
Cũng không biết anh ta nói quá tốt, là tốt ở chỗ nào
Ba người đang ở bên này, còn chưa kịp nói xong rồi lên xe, một chiếc xe khác đã dừng lại ở đằng kia, “A Uyên”
Là Phương Tố.
Cố Tư nhướng mày, hai ngày nay sự xuất hiện của Phương Tố có hơi nhiều.
Trì Uyên gọi mẹ một tiếng, Phương Tố nhìn Cố Tư, “Các con là định đến nhà Cố Tư phải không?”
Chương Tự Chi thay họ trả lời: “Vâng, bác gái có muốn đi cùng nhau không, cùng ăn một bữa cơm. Nhiều người, ăn cơm mới ngon.”
Ban đầu Cố Tư vốn cho rằng với tính cách của Phương Tố, bà chắc chắn sẽ từ chối.
Kết quả không nghĩ tới, Phương Tố lại trực tiếp gật đầu, “Được chứ, đúng lúc bác cũng chưa ăn cơm.”
Bình luận facebook