Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 416
Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc, sau đó từ từ nắm lấy tay Trì Uyên “Anh rất tốt, bất kể là trước đây hay bây giờ, anh đều rất tốt. Thật sự là do vấn đề của riêng em.”
Trì Uyên thở ra một hơi, “Em nói như vậy, anh cuối cùng cảm thấy được em đang có lệ anh.”
Cố Tư nở một nụ cười yếu ớt, cô nói như vậy thực sự không phải là có lệ.
Cô và Trì Uyên đi đến ngày hôm nay, không thể nói tất cả đều là vấn đề của Trì Uyên, bản thân cô cũng có một số vấn đề.
Nếu một mối quan hệ không thể duy trì được nữa thì đó phải là trách nhiệm của hai người, không thể quy trách nhiệm cho một người.
Cố Tư nói: “Anh cho em một chút thời gian đi. Bây giờ em thấy quá mệt mỏi, cuộc sống đã có nhiều chuyện lắm rồi, em cũng làm không rõ nữa, anh khoan ép em đã.”
Cố Tư có thể nói ra những lời như vậy, Trì Uyên cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Dù sao cũng tốt hơn so với việc cô trực tiếp từ chối anh luôn.
Trì Uyên ừ rồi gật đầu, “Được rồi, anh không ép em nữa. Em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh đi xuống nấu cơm, sau đó sẽ lên gọi em dậy.”
Cố Tư nhắm mắt lại dường như muốn ngủ một lát.
Trì Uyên giúp cô đắp chăn rồi mới rời khỏi phòng.
Chương Tự Chi đang ngồi trong phòng khách, thấy Trì Uyên đi xuống, nhướng mày, “Sao vậy? Tôi thấy sắc mặt của dì không tốt lắm, đi về luôn rồi. Hai người họ cãi nhau à?”
Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Chắc là không phải, tôi thấy Cố Tư còn bình thường.”
Cố Tư xem như là kiểu người dễ nổi nóng, nếu thật sự cãi nhau thì không thể nào im lặng như vậy được, nhất định sẽ nhảy dựng lên cho coi.
Nhưng anh thấy bộ dạng cô vừa rồi không có chút tức giận nào.
Chương Tự Chi có chút nghĩ không ra, do dự một chút rồi cùng Trì Uyên đi vào bếp.
Lúc hai người nấu ăn xong, Cố Tư vẫn đang ngủ.
Trì Uyên không nỡ đánh thức cô. Vì vậy anh chỉ đi xuống ăn cơm trước với Chương Tự Chi, nói là cứ để đồ ăn hâm nóng lát nữa chờ cô tỉnh dậy ăn.
Chương Tự Chi hiện tại không hào hứng lắm. Vốn dĩ nghĩ là người càng đông càng vui, nhưng giờ chỉ có mỗi anh ta và Trì Uyên ngồi ăn ở đây.
Chương Tự Chi thở dài nghĩ tới điều gì đó, “Lần trước Tiểu Mạnh bị bắt cóc, chuyện đó còn chưa điều tra ra cái gì sao?”
Trì Uyên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Chương Tự Chi một lúc, không biết là anh đang nghĩ tới cái gì.
Thấy Trì Uyên nhìn mình như vậy, Chương Tự Chi còn có chút không hiểu ra sao cả, “Làm sao vậy? Anh nhìn vậy là có ý gì chứ?”
Trì Uyên ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười nói, “Tôi có chuyện cần bàn với cậu. Tôi nghĩ cậu có thể giúp một chút.”
Chương Tự Chi nhướng mày, “Anh đang nói cái gì vậy? Có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Cố Tư vừa ngủ thì ngủ luôn một giấc tới tối luôn.
Lúc cô tỉnh lại, trong nhà đã bật đèn, Trì Uyên đang ngồi trên giường nhìn điện thoại di động.
Thấy cô đã tỉnh, anh vội hỏi: “Em có đói không, đồ ăn còn nóng, anh mang tới cho em nhé?”
Cố Tư ngồi dậy, hòa hoãn một lúc mới nói “Được.”
Trì Uyên đi xuống lầu, Cố Tư đi rửa mặt một chút. Cô đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương.
Chính cô còn có chút không thích bộ dạng hiện tại của bản thân nữa là. Cả người không có chút năng lượng nào cả, nhìn cứ ốm ốm yếu yếu.
Cố Tư hít thở sâu một vài hơi. Cứ tiếp tục như vậy cũng không được. Mang thai là một quá trình lâu dài, cô không thể cứ ở mãi trong trạng thái này, cô phải thay đổi điều này.
Cố Tư tranh thủ lúc Trì Uyên chưa lên, thay đồ ngủ, chải đầu buộc tóc lên, cả người trông sảng khoái một chút.
Cô bước ra khỏi phòng, nhìn Trì Uyên đang bưng gì đó đi tới, mở miệng nói: “Ăn cơm ở dưới đi. Nằm lâu quá rồi, em muốn dậy hoạt động một chút.”
Trì Uyên dừng một chút, gật đầu nói: “Được thôi, vậy xuống phòng ăn.”
Cố Tư đi qua ngồi, Trì Uyên ngồi xuống đối diện với Cố Tư. Anh hỏi cô có chỗ nào không thoải mái không, vì tình trạng của Cố Tư hai ngày qua thực sự rất tệ.
Cố Tư thở ra một hơi, “Hai ngày nay em mệt quá rồi. Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chắc em sẽ khỏe lại ngay ấy mà.”
Trì Uyên nói cho Cố Tư nghe chuyện về những người họ mang đến từ trong thôn.
Tất cả những người đó đều đã được sắp xếp ký túc xá và công việc, có người chuyên hướng dẫn họ làm quen với quy trình làm việc.
Họ đều là những người dân quê chân chất, rất thành thật, học hỏi cũng nhanh, không ăn trộm cũng không lười biếng.
Trì Uyên nói: “Anh đã nói với họ rồi. Trước tiên để họ làm quen đã, nếu cảm thấy làm được mà lại lo lắng cho trong nhà thì có thể đón người nhà qua đây.”
Tuy nhiên, lúc đầu có vẻ như những người đó không có ý định đón người đến, chủ yếu lo lắng việc học của bọn trẻ trong nhà.
Đột nhiên chuyển đến đây cũng không dễ sắp xếp trường học.
Tuy nhiên những gì họ kiếm được ở đây thực sự nhiều hơn những gì họ kiếm được ở nhà. Bản thân họ cũng nói lúc mùa xuân cày cấy, mùa thu thu hoạch mà người trong nhà lo không xuể cũng có thể tiêu tiền thuê người làm giúp, như vậy vẫn là có lời.
Lao động ở đó không đáng đồng tiền, bên này kiếm được nhiều thì bên kia tiêu một ít cũng được.
Cố Tư gật đầu, “Bọn họ có thể quen việc là được rồi. Em còn sợ bọn họ sẽ không hài lòng.”
Trì Uyên nở nụ cười, “Anh có đi xem qua bọn họ, đều là người thành thật, chăm chỉ cần cù, cũng không nhiều chuyện.”
Cố Tư chờ một lúc vẫn là nhìn Trì Uyên nói, “Cảm ơn anh.”
Trì Uyên nhìn cô chằm chằm, vẻ dịu dàng trong ánh mắt như muốn tràn ra, “Anh là vì em mới làm vậy. Những người đó rất tốt với em và ông nội, anh đây là để cảm ơn họ thôi.”
Cố Tư hé miệng muốn nói cái gì đó nhưng nghĩ một lúc lại không nói ra.
Sau bữa ăn, Trì Uyên thu dọn bát đĩa, nhưng anh cũng không nói sẽ đi.
Cố Tư nhìn anh, “Đi dạo với em một chút đi, cả người em đều đau nhức, muốn ra ngoài hoạt động một chút.”
Hiếm khi Cố Tư có thể chủ động rủ anh đi cùng, Trì Uyên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cùng Cố Tư đi ra ngoài.
Cả hai cũng không đi đâu quá xa, chỉ vòng vòng dạo ở xung quanh gần đó.
Buổi tối, bên ngoài cũng có không ít người. Trì Uyên và Cố Tư đi dọc con đường, cứ không có đích mà thoải mái đi dạo .
Trì Uyên suy nghĩ một chút vẫn là hỏi Cố Tư trước đó cô và Phương Tố có cãi nhau cái gì không.
Ánh mắt Cố Tư hơi lóe lên, cũng không có cãi nhau cái gì, chỉ là nói chuyện về đứa trẻ.
Cô nói đứa trẻ không liên quan gì đến nhà họ Trì, sau này con sẽ theo họ của cô.
Cũng không biết Phương Tố khó chịu cái gì, nói cô làm như vậy là không công bằng với Trì Uyên.
Nói vậy ý gì chứ, không công bằng ở chỗ nào vậy hả? Cô cũng không có ý định tái hôn với Trì Uyên, con do chính cô nuôi dưỡng chẳng lẽ lại muốn cho con theo họ của Trì Uyên à?
Cô cũng không biết Phương Tố nghĩ vậy là muốn cái gì nữa.
Cố Tư thở ra một hơi, “Cũng không nói cái gì cả. Bà ấy đau lòng anh, nói em chỉ biết sai anh nấu cơm, anh không phải kiểu người có thể xuống bếp.”
Trì Uyên ha ha cười rộ lên, anh cũng không hoài nghi, “Trước kia anh chưa vào bếp bao giờ, bà ấy nhìn thấy anh như thế này chắc bà ấy không quen. Em cũng thông cảm cho bà ấy một chút. Bà ấy thấy thương anh là chuyện bình thường, bà ấy có nói gì em cũng đừng để trong lòng làm gì nhé.”
Cố Tư ừ một tiếng, “Em biết, cho nên em cũng có nói gì đâu.”
Hai người cứ như vậy đi được thêm vài bước thì có người đi từ đối diện đi tới. Người đó mặc bộ đồ thể thao màu đen, đang chạy bộ.
Anh ta đang đeo tai nghe, miệng ngâm nga lời bài hát.
Ban đầu Trì Uyên và Có Tư đều thấy bình thường, ai ngờ người nọ đột nhiên tăng tốc chạy lại.
Hơn nữa anh ta còn chạy thẳng về phía của Cố Tư.
Cố Tư lúc đầu không để ý, cho dù anh ta có đeo tai nghe thì mắt vẫn dùng tốt, hai bên đường còn rộng như vậy, nhìn thấy người khác sao không có chỗ tránh được.
Ai ngờ người kia cứ không tránh mà lao thẳng về phía Cố Tư.
Đến khi Cố Tư nhận ra đến thì không còn trốn kịp nữa.
Người kia rõ ràng cũng nhìn thấy cô, anh ta cố tình nhắm vào người cô lao lại đây.
Tốc độ của người đó rất nhanh, nếu cả hai người va vào nhau, cô không dám nghĩ đến hậu quả.
Cô lạnh hết cả người, sau đó liền vội vàng che bụng trước.
Trì Uyên thở ra một hơi, “Em nói như vậy, anh cuối cùng cảm thấy được em đang có lệ anh.”
Cố Tư nở một nụ cười yếu ớt, cô nói như vậy thực sự không phải là có lệ.
Cô và Trì Uyên đi đến ngày hôm nay, không thể nói tất cả đều là vấn đề của Trì Uyên, bản thân cô cũng có một số vấn đề.
Nếu một mối quan hệ không thể duy trì được nữa thì đó phải là trách nhiệm của hai người, không thể quy trách nhiệm cho một người.
Cố Tư nói: “Anh cho em một chút thời gian đi. Bây giờ em thấy quá mệt mỏi, cuộc sống đã có nhiều chuyện lắm rồi, em cũng làm không rõ nữa, anh khoan ép em đã.”
Cố Tư có thể nói ra những lời như vậy, Trì Uyên cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Dù sao cũng tốt hơn so với việc cô trực tiếp từ chối anh luôn.
Trì Uyên ừ rồi gật đầu, “Được rồi, anh không ép em nữa. Em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh đi xuống nấu cơm, sau đó sẽ lên gọi em dậy.”
Cố Tư nhắm mắt lại dường như muốn ngủ một lát.
Trì Uyên giúp cô đắp chăn rồi mới rời khỏi phòng.
Chương Tự Chi đang ngồi trong phòng khách, thấy Trì Uyên đi xuống, nhướng mày, “Sao vậy? Tôi thấy sắc mặt của dì không tốt lắm, đi về luôn rồi. Hai người họ cãi nhau à?”
Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Chắc là không phải, tôi thấy Cố Tư còn bình thường.”
Cố Tư xem như là kiểu người dễ nổi nóng, nếu thật sự cãi nhau thì không thể nào im lặng như vậy được, nhất định sẽ nhảy dựng lên cho coi.
Nhưng anh thấy bộ dạng cô vừa rồi không có chút tức giận nào.
Chương Tự Chi có chút nghĩ không ra, do dự một chút rồi cùng Trì Uyên đi vào bếp.
Lúc hai người nấu ăn xong, Cố Tư vẫn đang ngủ.
Trì Uyên không nỡ đánh thức cô. Vì vậy anh chỉ đi xuống ăn cơm trước với Chương Tự Chi, nói là cứ để đồ ăn hâm nóng lát nữa chờ cô tỉnh dậy ăn.
Chương Tự Chi hiện tại không hào hứng lắm. Vốn dĩ nghĩ là người càng đông càng vui, nhưng giờ chỉ có mỗi anh ta và Trì Uyên ngồi ăn ở đây.
Chương Tự Chi thở dài nghĩ tới điều gì đó, “Lần trước Tiểu Mạnh bị bắt cóc, chuyện đó còn chưa điều tra ra cái gì sao?”
Trì Uyên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Chương Tự Chi một lúc, không biết là anh đang nghĩ tới cái gì.
Thấy Trì Uyên nhìn mình như vậy, Chương Tự Chi còn có chút không hiểu ra sao cả, “Làm sao vậy? Anh nhìn vậy là có ý gì chứ?”
Trì Uyên ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười nói, “Tôi có chuyện cần bàn với cậu. Tôi nghĩ cậu có thể giúp một chút.”
Chương Tự Chi nhướng mày, “Anh đang nói cái gì vậy? Có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Cố Tư vừa ngủ thì ngủ luôn một giấc tới tối luôn.
Lúc cô tỉnh lại, trong nhà đã bật đèn, Trì Uyên đang ngồi trên giường nhìn điện thoại di động.
Thấy cô đã tỉnh, anh vội hỏi: “Em có đói không, đồ ăn còn nóng, anh mang tới cho em nhé?”
Cố Tư ngồi dậy, hòa hoãn một lúc mới nói “Được.”
Trì Uyên đi xuống lầu, Cố Tư đi rửa mặt một chút. Cô đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương.
Chính cô còn có chút không thích bộ dạng hiện tại của bản thân nữa là. Cả người không có chút năng lượng nào cả, nhìn cứ ốm ốm yếu yếu.
Cố Tư hít thở sâu một vài hơi. Cứ tiếp tục như vậy cũng không được. Mang thai là một quá trình lâu dài, cô không thể cứ ở mãi trong trạng thái này, cô phải thay đổi điều này.
Cố Tư tranh thủ lúc Trì Uyên chưa lên, thay đồ ngủ, chải đầu buộc tóc lên, cả người trông sảng khoái một chút.
Cô bước ra khỏi phòng, nhìn Trì Uyên đang bưng gì đó đi tới, mở miệng nói: “Ăn cơm ở dưới đi. Nằm lâu quá rồi, em muốn dậy hoạt động một chút.”
Trì Uyên dừng một chút, gật đầu nói: “Được thôi, vậy xuống phòng ăn.”
Cố Tư đi qua ngồi, Trì Uyên ngồi xuống đối diện với Cố Tư. Anh hỏi cô có chỗ nào không thoải mái không, vì tình trạng của Cố Tư hai ngày qua thực sự rất tệ.
Cố Tư thở ra một hơi, “Hai ngày nay em mệt quá rồi. Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chắc em sẽ khỏe lại ngay ấy mà.”
Trì Uyên nói cho Cố Tư nghe chuyện về những người họ mang đến từ trong thôn.
Tất cả những người đó đều đã được sắp xếp ký túc xá và công việc, có người chuyên hướng dẫn họ làm quen với quy trình làm việc.
Họ đều là những người dân quê chân chất, rất thành thật, học hỏi cũng nhanh, không ăn trộm cũng không lười biếng.
Trì Uyên nói: “Anh đã nói với họ rồi. Trước tiên để họ làm quen đã, nếu cảm thấy làm được mà lại lo lắng cho trong nhà thì có thể đón người nhà qua đây.”
Tuy nhiên, lúc đầu có vẻ như những người đó không có ý định đón người đến, chủ yếu lo lắng việc học của bọn trẻ trong nhà.
Đột nhiên chuyển đến đây cũng không dễ sắp xếp trường học.
Tuy nhiên những gì họ kiếm được ở đây thực sự nhiều hơn những gì họ kiếm được ở nhà. Bản thân họ cũng nói lúc mùa xuân cày cấy, mùa thu thu hoạch mà người trong nhà lo không xuể cũng có thể tiêu tiền thuê người làm giúp, như vậy vẫn là có lời.
Lao động ở đó không đáng đồng tiền, bên này kiếm được nhiều thì bên kia tiêu một ít cũng được.
Cố Tư gật đầu, “Bọn họ có thể quen việc là được rồi. Em còn sợ bọn họ sẽ không hài lòng.”
Trì Uyên nở nụ cười, “Anh có đi xem qua bọn họ, đều là người thành thật, chăm chỉ cần cù, cũng không nhiều chuyện.”
Cố Tư chờ một lúc vẫn là nhìn Trì Uyên nói, “Cảm ơn anh.”
Trì Uyên nhìn cô chằm chằm, vẻ dịu dàng trong ánh mắt như muốn tràn ra, “Anh là vì em mới làm vậy. Những người đó rất tốt với em và ông nội, anh đây là để cảm ơn họ thôi.”
Cố Tư hé miệng muốn nói cái gì đó nhưng nghĩ một lúc lại không nói ra.
Sau bữa ăn, Trì Uyên thu dọn bát đĩa, nhưng anh cũng không nói sẽ đi.
Cố Tư nhìn anh, “Đi dạo với em một chút đi, cả người em đều đau nhức, muốn ra ngoài hoạt động một chút.”
Hiếm khi Cố Tư có thể chủ động rủ anh đi cùng, Trì Uyên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cùng Cố Tư đi ra ngoài.
Cả hai cũng không đi đâu quá xa, chỉ vòng vòng dạo ở xung quanh gần đó.
Buổi tối, bên ngoài cũng có không ít người. Trì Uyên và Cố Tư đi dọc con đường, cứ không có đích mà thoải mái đi dạo .
Trì Uyên suy nghĩ một chút vẫn là hỏi Cố Tư trước đó cô và Phương Tố có cãi nhau cái gì không.
Ánh mắt Cố Tư hơi lóe lên, cũng không có cãi nhau cái gì, chỉ là nói chuyện về đứa trẻ.
Cô nói đứa trẻ không liên quan gì đến nhà họ Trì, sau này con sẽ theo họ của cô.
Cũng không biết Phương Tố khó chịu cái gì, nói cô làm như vậy là không công bằng với Trì Uyên.
Nói vậy ý gì chứ, không công bằng ở chỗ nào vậy hả? Cô cũng không có ý định tái hôn với Trì Uyên, con do chính cô nuôi dưỡng chẳng lẽ lại muốn cho con theo họ của Trì Uyên à?
Cô cũng không biết Phương Tố nghĩ vậy là muốn cái gì nữa.
Cố Tư thở ra một hơi, “Cũng không nói cái gì cả. Bà ấy đau lòng anh, nói em chỉ biết sai anh nấu cơm, anh không phải kiểu người có thể xuống bếp.”
Trì Uyên ha ha cười rộ lên, anh cũng không hoài nghi, “Trước kia anh chưa vào bếp bao giờ, bà ấy nhìn thấy anh như thế này chắc bà ấy không quen. Em cũng thông cảm cho bà ấy một chút. Bà ấy thấy thương anh là chuyện bình thường, bà ấy có nói gì em cũng đừng để trong lòng làm gì nhé.”
Cố Tư ừ một tiếng, “Em biết, cho nên em cũng có nói gì đâu.”
Hai người cứ như vậy đi được thêm vài bước thì có người đi từ đối diện đi tới. Người đó mặc bộ đồ thể thao màu đen, đang chạy bộ.
Anh ta đang đeo tai nghe, miệng ngâm nga lời bài hát.
Ban đầu Trì Uyên và Có Tư đều thấy bình thường, ai ngờ người nọ đột nhiên tăng tốc chạy lại.
Hơn nữa anh ta còn chạy thẳng về phía của Cố Tư.
Cố Tư lúc đầu không để ý, cho dù anh ta có đeo tai nghe thì mắt vẫn dùng tốt, hai bên đường còn rộng như vậy, nhìn thấy người khác sao không có chỗ tránh được.
Ai ngờ người kia cứ không tránh mà lao thẳng về phía Cố Tư.
Đến khi Cố Tư nhận ra đến thì không còn trốn kịp nữa.
Người kia rõ ràng cũng nhìn thấy cô, anh ta cố tình nhắm vào người cô lao lại đây.
Tốc độ của người đó rất nhanh, nếu cả hai người va vào nhau, cô không dám nghĩ đến hậu quả.
Cô lạnh hết cả người, sau đó liền vội vàng che bụng trước.
Bình luận facebook