Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 481
Cố Tư không có tâm trạng, một lát sau cũng lên lầu.
Nhưng thật ra cô không ngủ được, cô đi rửa mặt trước, sau đó ngồi trên giường nhìn điện thoại.
Đã lâu rồi cô không xem chương trình kia của Ninh Tôn. Cô đã bấm vào rồi, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại thoát ra.
Về chuyện của Ninh Tôn, tất cả những ai đã xem chương trình đều nói rằng anh ta đã trở nên buồn bã mọi người đang nghi là chuyện tình cảm của anh ta không thuận lợi.
Rốt cuộc mấy lần trước anh ta hay nhắc đến bạn gái của mình như vậy, nhưng sau đó lại không nhắc tới, nhìn cả người cũng tinh thần suy sụp.
Việc này rất dễ khiến người khác nghi ngờ chuyện tình cảm của anh ta không thuận lợi mà.
Chẳng qua chán nản hay u sầu gì đi nữa thì số lượng người hâm mộ vẫn đang tăng lên.
Có thể có một số người chỉ thích người kiểu dáng này. Công tử nhà quyền quý cô đơn, u buồn luôn có thể làm người khác tưởng tượng ra rất nhiều câu chuyện phía sau đó.
Sau khi đọc những bình luận này, Cố Tư không muốn xem chương trình một chút nào.
Người khác có thích hay không thì cô cũng mặc kệ dù sao cô chỉ biết cô không thích kiểu Ninh Tôn như vậy.
Ninh Tôn lẽ ra là người ấm áp và lạc quan mới đúng.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, nằm trên giường, cô đặt tay lên bụng và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Đầu óc cô có chút trống rỗng, một lúc sau, có tiếng gõ cửa hai lần.
Là Phương Tố.
Phương Tố đến ngồi bên giường của Cố Tư, nói là không ngủ được.
Thời gian này nói sớm không sớm, nói muộn cũng không muộn.
Cố Tư quay lại nhìn bà ta, “Vậy giờ có thể làm gì, tôi cũng đang chán đây.”
Phương Tố thở dài, “Nhà chúng ta có ít người quá, nếu không thì góp đủ người làm một bàn mạt chược thì tốt biết bao.”
Nói về mạt chược, Cố Tư liền nhớ đến Chương Tự Chi.
Cảm thấy dường như cô và Chương Tự Chi đã lâu không liên lạc rồi. Tên kia lúc trước rất thích qua chơi với cô nhưng gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì mà hình như anh ta đột nhiên mất tăm mất tích.
Cố Tư chậm rãi ngồi dậy, “Bà thích chơi mạt chược như thế thì chắc là rất hợp với Lão Chương. Nếu có thời gian, chúng ta cùng đi Club của anh ấy ăn chực một bữa cho ra trò.”
Việc Phương Tố thích chơi mạt chược này không thay đổi, vẫn trước sau như một rất thích chơi.
Bà ta gật đầu, “Tự Chi cũng thích mạt chược à. Vậy mà không nói sớm, nếu nói sớm không chừng hai chúng tôi đã thành bạn ruột trên bàn mạt chược rồi.”
Cố Tư bật cười, “Tôi gọi cho anh ấy xem thử, nếu có thời gian, ngày mai chúng ta qua đó.”
Hai người mỗi ngày ở đây quả thực rất nhàm chán. Mỗi ngày lúc này cả người Phương Tố đều cảm thấy khó chịu.
Cố Tư lấy di động ra gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.
Đầu dây bên kia rất lâu sau mới nhấc máy.
Tiếng bên Chương Tự Chi nghe có chút lộn xộn, nhưng không giống như đang đánh mạt chược cho lắm.
Cố Tư hỏi anh ta một chút xem anh ta đang ở đâu. Chương Tự Chi a một tiếng, cũng không nói cụ thể, chỉ nói anh ta đang ở bên ngoài.
Cố Tư lập tức cau mày, “Khuya như vậy rồi mà anh còn ra ngoài một mình à?”
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút mới nói, “Đúng vậy, một mình.”
Với câu trả lời này, nếu như Cố Tư vừa hỏi xong anh ta trả lời ngay thì Cố Tư vẫn sẽ tin.
Nhưng rõ ràng anh ta mất vài giây suy nghĩ rồi mới trả lời, Cố Tư cảm thấy Chương Tự Chi có lẽ đang không nói thật.
Cô a một tiếng, “Ngày mai có rảnh không? Tôi định qua Club nhà anh chơi.”
Chương Tự Chi ở bên kia dừng một chút mới nói, “Có rảnh. Cô đến chơi tôi lúc nào cũng rảnh.”
Cố Tư nheo mắt lại, ừ một tiếng, “Vậy được rồi. Có gì mai chúng ta gặp rồi lại nói”
Sau khi cúp điện thoại, cô cầm điện thoại gõ vào lòng bàn tay. Cô cảm thấy bên phía Chương Tự Chi có chuyện xảy ra, dường như anh ta không muốn nói lắm.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Chương này rõ ràng là có chuyện đang giấu cô.
Cô ngứa ngáy trong lòng, máu bà tám lại nổi lên.
Phương Tố ở trong phòng của Cố Tư cùng Cố Tư nói chuyện đùa lung tung lộn xộn một lúc.
Chờ đến Trì Uyên trở về bà ta mới trở về phòng.
Phương Tố đẩy cửa phòng ra, thậm chí còn không có nhìn kỹ căn phòng.
Bà ta trở tay đóng cửa lại, sau đó đi đến tủ quần áo.
Phương Tố lấy bộ đồ ngủ ra, nhấc chân đi về phía phòng tắm bên kia.
Ai ngờ bà ta đột nhiên nghe thấy một giọng nói truyền đến từ cửa sổ, “Bà là thật không nhìn thấy tôi, hay là đang giả vờ không nhìn thấy tôi vậy?”
Phương Tố rùng mình một cái, suýt chút nữa là nhảy lên rồi.
Bà ta trừng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Không biết Trì Chúc tới từ lúc nào, đang đứng bên cửa sổ, trong tay kẹp một điếu thuốc nhưng không châm.
Tim Phương Tố vẫn còn đang run, bà ta nhìn Trì Chúc, “Ông tới lúc nào vậy? Tôi đi vào sao ông không phát ra tí âm thanh nào vậy? Tôi bị ông dọa sắp đứng tim đây này.”
Trì Chúc cau mày, “Cho nên là bà thật sự không nhìn thấy tôi à?”
Phương Tố đặt bộ đồ ngủ xuống, “Sao ông lại tới đây? Có chuyện gì à?”
Trì Chúc mở cửa sổ ra, lúc này mới châm thuốc hút, “Không có việc gì, chỉ qua xem thử thôi, hỏi xem bà có quen không.”
Phương Tố đi tới đứng bên cạnh Trì Chúc, “Cũng được. Dù sao tôi cũng đã từng ở đây sinh sống gần ba mươi năm, cho dù là thời gian trước không ở đây nhưng cũng không xa lạ lắm.”
Trì Chúc gật đầu, “Vậy là được rồi.”
Suy nghĩ một lát ông ta vẫn nói, “Nghe nói Cổ Nhan lúc chiều có tới.”
Phương Tố a một chút, “Ừ, có đến, nói là tới thăm một chút.”
Trì Chúc dường như không tiện mở miệng hỏi, “Hai người, đã nói những gì vậy?”
Phương Tố bật cười, “Cũng không nói cái gì. Mọi người đều đi nghỉ ngơi, chỉ có hai chúng tôi ngồi lại nói chuyện. Nói đơn giản thì là, bà ấy không biết tôi đến bên này nên khá ngạc nhiên, tôi cũng chỉ giải thích sơ qua một chút.”
Trì Chúc thở ra một hơi, “Thật ra bà cũng không cần giải thích với bà ấy làm gì.”
Phương Tố dừng một chút, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hai mắt chớp chớp, không biết vì sao có chút vui mừng.
Trì Chúc nói xong câu đó, hai người đều có chút không biết nói gì, cứ như vậy đứng ở cửa sổ nhìn xem bên ngoài.
Trời cũng khá khuya rồi, Trì Chúc không ngừng hút cho xong thuốc, sau đó quay đầu nhìn Phương Tố, “Vậy bà nghỉ ngơi đi, tôi về phòng.”
Phương Tố gật đầu, “Được.”
Trì Chúc quay người rời khỏi phòng.
Chờ cho cánh cửa bị đóng lại, Phương Tố mới thở một hơi thật dài.
Vừa rồi Trì Chúc là có ý gì chứ, Phương Tố mím môi cười.
Mà Trì Chúc trở lại phòng ngủ, trước đi tắm rửa một cái. Lúc tắm xong bước ra thì thấy trên điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ.
Đương nhiên là Cổ Nhan gọi.
Trì Chúc cầm qua xem, cũng không trả lời, lại ném điện thoại xuống giường.
Ông ta mặc bộ đồ ngủ vào, cài cúc áo xong xuôi thì chuông điện thoại lại reo.
Vẫn là Cổ Nhan.
Trì Chúc lần này đi tới, nhấc điện thoại, “Có chuyện gì sao?”
Cổ Nhan vừa nói đã mang cười rồi, “Cũng không có việc gì, chỉ thấy hơi chán nên gọi điện thoại nói chuyện tâm sự với ông thôi.”
Trì Chúc ừ một tiếng, ông ta không nói gì nữa.
Cổ Nhan bên kia suy nghĩ một chút rồi bà ta nói trước, “Thật ra hôm nay tôi có qua nhà tổ.”
Trì Chúc đi qua ngồi ở trên giường, “Có nghe nói.”
Lý do của Cổ Nhan cũng coi là bình thường, bà ta nói, “Trước đó tôi bị thương ông đã chăm sóc cho tôi thời gian khá lâu, tôi cảm thấy tôi nên qua nhà bày tỏ một chút.”
Trì Chúc suy nghĩ một chút rồi nói, “Không cần đâu, bà không cần khách sáo như vậy.”
Giọng của Cổ Nhan vẫn mang theo ý cười, “Tôi đến mới biết A Tố và Cố Tư cũng ở đó, có hơi ngạc nhiên một chút.”
Lời này thật ra chính là một câu thăm dò, Trì Chúc tất nhiên cũng nghe ra. Nhưng tính tình ông ta không tệ lắm cũng không so đo tính toán làm gì.
Ông ta còn trả lời tiếp theo lời của Cổ Nhan, “Ừm, hai người bọn họ sau này cũng sẽ ở đây.”
Cổ Nhan a một tiếng, “Cũng đúng, Tiểu Tư đang mang thai, ở đó thì có người chăm sóc.”
Cô còn cười đồng thuận hai lần, “Như thế cũng là bình thường, là bình thường.”
Loại giọng điệu tự giải thích này nghe ra có vẻ ít nhiều hơi miễn cưỡng.
Trì Chúc nhéo mi tâm, thở dài, “A nhan, chúng ta không liên lạc nhiều năm như vậy, nhưng cũng là chỗ quen biết với nhau. Tôi xem bà như một người bạn, tôi mong bà sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, cho nên tôi cũng không muốn làm bà tốn thời gian.”
Nhưng thật ra cô không ngủ được, cô đi rửa mặt trước, sau đó ngồi trên giường nhìn điện thoại.
Đã lâu rồi cô không xem chương trình kia của Ninh Tôn. Cô đã bấm vào rồi, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại thoát ra.
Về chuyện của Ninh Tôn, tất cả những ai đã xem chương trình đều nói rằng anh ta đã trở nên buồn bã mọi người đang nghi là chuyện tình cảm của anh ta không thuận lợi.
Rốt cuộc mấy lần trước anh ta hay nhắc đến bạn gái của mình như vậy, nhưng sau đó lại không nhắc tới, nhìn cả người cũng tinh thần suy sụp.
Việc này rất dễ khiến người khác nghi ngờ chuyện tình cảm của anh ta không thuận lợi mà.
Chẳng qua chán nản hay u sầu gì đi nữa thì số lượng người hâm mộ vẫn đang tăng lên.
Có thể có một số người chỉ thích người kiểu dáng này. Công tử nhà quyền quý cô đơn, u buồn luôn có thể làm người khác tưởng tượng ra rất nhiều câu chuyện phía sau đó.
Sau khi đọc những bình luận này, Cố Tư không muốn xem chương trình một chút nào.
Người khác có thích hay không thì cô cũng mặc kệ dù sao cô chỉ biết cô không thích kiểu Ninh Tôn như vậy.
Ninh Tôn lẽ ra là người ấm áp và lạc quan mới đúng.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, nằm trên giường, cô đặt tay lên bụng và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Đầu óc cô có chút trống rỗng, một lúc sau, có tiếng gõ cửa hai lần.
Là Phương Tố.
Phương Tố đến ngồi bên giường của Cố Tư, nói là không ngủ được.
Thời gian này nói sớm không sớm, nói muộn cũng không muộn.
Cố Tư quay lại nhìn bà ta, “Vậy giờ có thể làm gì, tôi cũng đang chán đây.”
Phương Tố thở dài, “Nhà chúng ta có ít người quá, nếu không thì góp đủ người làm một bàn mạt chược thì tốt biết bao.”
Nói về mạt chược, Cố Tư liền nhớ đến Chương Tự Chi.
Cảm thấy dường như cô và Chương Tự Chi đã lâu không liên lạc rồi. Tên kia lúc trước rất thích qua chơi với cô nhưng gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì mà hình như anh ta đột nhiên mất tăm mất tích.
Cố Tư chậm rãi ngồi dậy, “Bà thích chơi mạt chược như thế thì chắc là rất hợp với Lão Chương. Nếu có thời gian, chúng ta cùng đi Club của anh ấy ăn chực một bữa cho ra trò.”
Việc Phương Tố thích chơi mạt chược này không thay đổi, vẫn trước sau như một rất thích chơi.
Bà ta gật đầu, “Tự Chi cũng thích mạt chược à. Vậy mà không nói sớm, nếu nói sớm không chừng hai chúng tôi đã thành bạn ruột trên bàn mạt chược rồi.”
Cố Tư bật cười, “Tôi gọi cho anh ấy xem thử, nếu có thời gian, ngày mai chúng ta qua đó.”
Hai người mỗi ngày ở đây quả thực rất nhàm chán. Mỗi ngày lúc này cả người Phương Tố đều cảm thấy khó chịu.
Cố Tư lấy di động ra gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.
Đầu dây bên kia rất lâu sau mới nhấc máy.
Tiếng bên Chương Tự Chi nghe có chút lộn xộn, nhưng không giống như đang đánh mạt chược cho lắm.
Cố Tư hỏi anh ta một chút xem anh ta đang ở đâu. Chương Tự Chi a một tiếng, cũng không nói cụ thể, chỉ nói anh ta đang ở bên ngoài.
Cố Tư lập tức cau mày, “Khuya như vậy rồi mà anh còn ra ngoài một mình à?”
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút mới nói, “Đúng vậy, một mình.”
Với câu trả lời này, nếu như Cố Tư vừa hỏi xong anh ta trả lời ngay thì Cố Tư vẫn sẽ tin.
Nhưng rõ ràng anh ta mất vài giây suy nghĩ rồi mới trả lời, Cố Tư cảm thấy Chương Tự Chi có lẽ đang không nói thật.
Cô a một tiếng, “Ngày mai có rảnh không? Tôi định qua Club nhà anh chơi.”
Chương Tự Chi ở bên kia dừng một chút mới nói, “Có rảnh. Cô đến chơi tôi lúc nào cũng rảnh.”
Cố Tư nheo mắt lại, ừ một tiếng, “Vậy được rồi. Có gì mai chúng ta gặp rồi lại nói”
Sau khi cúp điện thoại, cô cầm điện thoại gõ vào lòng bàn tay. Cô cảm thấy bên phía Chương Tự Chi có chuyện xảy ra, dường như anh ta không muốn nói lắm.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Chương này rõ ràng là có chuyện đang giấu cô.
Cô ngứa ngáy trong lòng, máu bà tám lại nổi lên.
Phương Tố ở trong phòng của Cố Tư cùng Cố Tư nói chuyện đùa lung tung lộn xộn một lúc.
Chờ đến Trì Uyên trở về bà ta mới trở về phòng.
Phương Tố đẩy cửa phòng ra, thậm chí còn không có nhìn kỹ căn phòng.
Bà ta trở tay đóng cửa lại, sau đó đi đến tủ quần áo.
Phương Tố lấy bộ đồ ngủ ra, nhấc chân đi về phía phòng tắm bên kia.
Ai ngờ bà ta đột nhiên nghe thấy một giọng nói truyền đến từ cửa sổ, “Bà là thật không nhìn thấy tôi, hay là đang giả vờ không nhìn thấy tôi vậy?”
Phương Tố rùng mình một cái, suýt chút nữa là nhảy lên rồi.
Bà ta trừng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Không biết Trì Chúc tới từ lúc nào, đang đứng bên cửa sổ, trong tay kẹp một điếu thuốc nhưng không châm.
Tim Phương Tố vẫn còn đang run, bà ta nhìn Trì Chúc, “Ông tới lúc nào vậy? Tôi đi vào sao ông không phát ra tí âm thanh nào vậy? Tôi bị ông dọa sắp đứng tim đây này.”
Trì Chúc cau mày, “Cho nên là bà thật sự không nhìn thấy tôi à?”
Phương Tố đặt bộ đồ ngủ xuống, “Sao ông lại tới đây? Có chuyện gì à?”
Trì Chúc mở cửa sổ ra, lúc này mới châm thuốc hút, “Không có việc gì, chỉ qua xem thử thôi, hỏi xem bà có quen không.”
Phương Tố đi tới đứng bên cạnh Trì Chúc, “Cũng được. Dù sao tôi cũng đã từng ở đây sinh sống gần ba mươi năm, cho dù là thời gian trước không ở đây nhưng cũng không xa lạ lắm.”
Trì Chúc gật đầu, “Vậy là được rồi.”
Suy nghĩ một lát ông ta vẫn nói, “Nghe nói Cổ Nhan lúc chiều có tới.”
Phương Tố a một chút, “Ừ, có đến, nói là tới thăm một chút.”
Trì Chúc dường như không tiện mở miệng hỏi, “Hai người, đã nói những gì vậy?”
Phương Tố bật cười, “Cũng không nói cái gì. Mọi người đều đi nghỉ ngơi, chỉ có hai chúng tôi ngồi lại nói chuyện. Nói đơn giản thì là, bà ấy không biết tôi đến bên này nên khá ngạc nhiên, tôi cũng chỉ giải thích sơ qua một chút.”
Trì Chúc thở ra một hơi, “Thật ra bà cũng không cần giải thích với bà ấy làm gì.”
Phương Tố dừng một chút, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hai mắt chớp chớp, không biết vì sao có chút vui mừng.
Trì Chúc nói xong câu đó, hai người đều có chút không biết nói gì, cứ như vậy đứng ở cửa sổ nhìn xem bên ngoài.
Trời cũng khá khuya rồi, Trì Chúc không ngừng hút cho xong thuốc, sau đó quay đầu nhìn Phương Tố, “Vậy bà nghỉ ngơi đi, tôi về phòng.”
Phương Tố gật đầu, “Được.”
Trì Chúc quay người rời khỏi phòng.
Chờ cho cánh cửa bị đóng lại, Phương Tố mới thở một hơi thật dài.
Vừa rồi Trì Chúc là có ý gì chứ, Phương Tố mím môi cười.
Mà Trì Chúc trở lại phòng ngủ, trước đi tắm rửa một cái. Lúc tắm xong bước ra thì thấy trên điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ.
Đương nhiên là Cổ Nhan gọi.
Trì Chúc cầm qua xem, cũng không trả lời, lại ném điện thoại xuống giường.
Ông ta mặc bộ đồ ngủ vào, cài cúc áo xong xuôi thì chuông điện thoại lại reo.
Vẫn là Cổ Nhan.
Trì Chúc lần này đi tới, nhấc điện thoại, “Có chuyện gì sao?”
Cổ Nhan vừa nói đã mang cười rồi, “Cũng không có việc gì, chỉ thấy hơi chán nên gọi điện thoại nói chuyện tâm sự với ông thôi.”
Trì Chúc ừ một tiếng, ông ta không nói gì nữa.
Cổ Nhan bên kia suy nghĩ một chút rồi bà ta nói trước, “Thật ra hôm nay tôi có qua nhà tổ.”
Trì Chúc đi qua ngồi ở trên giường, “Có nghe nói.”
Lý do của Cổ Nhan cũng coi là bình thường, bà ta nói, “Trước đó tôi bị thương ông đã chăm sóc cho tôi thời gian khá lâu, tôi cảm thấy tôi nên qua nhà bày tỏ một chút.”
Trì Chúc suy nghĩ một chút rồi nói, “Không cần đâu, bà không cần khách sáo như vậy.”
Giọng của Cổ Nhan vẫn mang theo ý cười, “Tôi đến mới biết A Tố và Cố Tư cũng ở đó, có hơi ngạc nhiên một chút.”
Lời này thật ra chính là một câu thăm dò, Trì Chúc tất nhiên cũng nghe ra. Nhưng tính tình ông ta không tệ lắm cũng không so đo tính toán làm gì.
Ông ta còn trả lời tiếp theo lời của Cổ Nhan, “Ừm, hai người bọn họ sau này cũng sẽ ở đây.”
Cổ Nhan a một tiếng, “Cũng đúng, Tiểu Tư đang mang thai, ở đó thì có người chăm sóc.”
Cô còn cười đồng thuận hai lần, “Như thế cũng là bình thường, là bình thường.”
Loại giọng điệu tự giải thích này nghe ra có vẻ ít nhiều hơi miễn cưỡng.
Trì Chúc nhéo mi tâm, thở dài, “A nhan, chúng ta không liên lạc nhiều năm như vậy, nhưng cũng là chỗ quen biết với nhau. Tôi xem bà như một người bạn, tôi mong bà sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, cho nên tôi cũng không muốn làm bà tốn thời gian.”
Bình luận facebook