Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 483
Trì Uyên có cuộc họp vào buổi sáng. Anh ra khỏi phòng họp, vừa đi về phía văn phòng của mình đã nhìn thấy cửa phòng làm việc của Trì Cảnh mở ra.
Nhưng người đi ra không phải Trì Cảnh mà là Tùy Mị.
Nghĩ đến cũng đúng. Bây giờ Tùy Mị đang bàn bạc mọi chuyện hợp tác với Trì Cảnh. Cô ta đi ra từ bên này cũng là chuyện bình thường.
Tùy Mị thấy Trì Uyên, cô ta dường như hơi sững sờ.
Cô ta mở miệng trước, “A Uyên.”
Trì Uyên gật đầu, sau đó nhìn Trì Cảnh đi ra từ phía sau, “Lát nữa có tập tài liệu gửi cho cậu, cái đó là lúc trước chú hai muốn đưa cho cậu nhưng cậu không ở nên đang gửi tạm ở chỗ tôi.”
Trì Cảnh nói câu được, sau đó nhìn Tùy Mị, “Cô Tùy, mời qua bên này.”
Anh ta chỉ về phía thang máy, có nghĩa là anh ta muốn tiễn Tùy Mị về.
Tùy Mị do dự một chút, cuối cùng vẫn quay người nói với Trì Cảnh, “Cậu hai Trì không cần tiễn tôi đâu, tôi đi qua chào hỏi chút với anh Trì đây đã.”
Trì Uyên đã quay lại và đẩy cửa phòng làm việc của mình.
Có lẽ anh cũng nghe thấy những lời này của Tùy Mị, nhưng anh không phản ứng gì cả.
Trì Cảnh cười, “Vậy được rồi, cô Tùy cứ tự nhiên.”
Tùy Mị gật đầu, đi về phía phòng làm việc của Trì Uyên.
Trì Uyên đã ngồi sau bàn làm việc, anh cũng không thèm nhìn Tùy Mị, “Cô Tùy có chuyện gì sao?”
Tùy Mị giả vờ thoải mái, đi tới kéo ghế ngồi xuống, “Lúc trước em có gọi điện thoại cho dì. Chuyện lần trước ở bệnh viện chắc là có hiểu lầm gì rồi. Em nghĩ hay là chút nữa chúng ta đi ăn một bữa. Dù cho suy nghĩ của em hay của mọi người có khác biệt gì đi nữa thì bữa cơm này coi như cho em xin lỗi. Lúc ấy em cũng quả thật hành động có chút bốc đồng.”
Trì Uyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tùy Mị, vẻ mặt của anh nói lên thì tốt cũng không hẳn là tốt mà xấu cũng không hẳn là xấu.
Anh nói, “Không cần đâu.”
Tùy Mị hít sâu một hơi, “A Uyên, anh như vậy là không định tha thứ cho em sao? Đúng vậy, lúc đó em có đẩy Cố Tư một cái như vậy đúng là em không nên, cái đó cho em xin lỗi. Nhưng nếu nói là em cố ý làm gì với Cố Tư hay muốn làm cô ấy bị thương thì cái này em không nhận, em không có làm như vậy. “
Trì Uyên cũng không muốn vướng bận chuyện này mãi, dù sao mọi chuyện như thế nào cũng đều phụ thuộc vào miệng cô ta, có muốn tranh luận phải trái cũng nói không ra.
Anh nói, “Cái đó có gì nói sau, bây giờ tôi có chút bận.”
Anh nói lời này chính là đang đuổi người đi.
Tùy Mị tất nhiên cũng nghe hiểu. Cô ta nhìn chằm chằm Trì Uyên, mặc dù vẻ mặt còn giữ được bình tĩnh nhưng trong lòng cô ta đang nổi lên phong ba bão táp.
Cô ta cảm thấy bản thân cũng không làm ra chuyện tội ác tày trời gì, lúc trước quan hệ của cô ta và Trì Uyên thật ra còn khá ổn.
Cho dù không đặc biệt tốt, nhưng là gặp nhau vẫn chào hỏi nhau lịch sự.
Tại sao mà từ chuyện trong bệnh viện xảy ra đến giờ quan hệ của hai người lại thay đổi nhanh như vậy?
Anh cứ như vậy không phân rõ ràng đen trắng trái phải gì mà trực tiếp loại cô ra khỏi chuyện này.
Tùy Mị mím miệng, hít sâu đến mấy lần mới đứng lên, “Được rồi. Anh cứ bận đi, em ở đây cũng còn có chuyện khác phải làm. Vậy em đi trước.”
Trì Uyên không nói lời nào mà chỉ cúi đầu nhìn tài liệu của anh.
Tùy Mị có chút xấu hổ, đứng dậy còn nhìn Trì Uyên một chút rồi mới rời đi.
Sau khi đi ra khỏi công ty nhà họ Trì, Tùy Mị có chút bực bội, cảm giác ruột gan gì cứ treo nửa vời không lên không xuống được.
Cô ta cũng không lái xe ngay mà lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi đi.
Một bên khác, Phương Tố có chút kinh ngạc cầm điện thoại nhìn một lúc lâu.
Giờ này lẽ ra Tùy Mị đang làm việc mới phải, sao cô ta còn có thời gian gọi điện tới chứ.
Trước đây, cô ta thậm chí còn không có lúc nào là xong việc, lúc nào cô ta cũng bận.
Lúc này cô ta cũng không bận nữa nhỉ.
Phương Tố suy nghĩ chút vẫn nghe điện thoại.
Giọng của Tùy Mị ở đầu dây bên kia rất vui vẻ, hỏi Phương Tố đang làm gì.
Phương Tố quay đầu nhìn Cố Tư đang bắt chéo hai chân cắn hạt dưa, nói một câu cũng không làm cái gì, chỉ hơi chán đang xem TV vậy thôi.
Cố Tư quay đầu nhìn Phương Tố một cái, sau đó giơ ngón tay cái lên với bà ta.
Tất nhiên Tùy Mị nói vẫn là chuyện hẹn ăn cơm, hỏi một chút Phương Tố và Cố Tư có thời gian rảnh hay không.
Phương Tố quay đầu lại nhìn Cố Tư một chút, Cố Tư gật đầu.
Vì vậy Phương Tố ừ một tiếng, “Hôm nay chắc là không có chuyện gì, chẳng qua Mị Mị, con ở bên kia không bận sao, gần đây công việc không còn nhiều lắm sao?”
Bà ta vẫn luôn nhớ kỹ việc Tùy Mị bởi vì công việc mà qua loa có lệ với bà ta.
Tùy Mị nói câu không có việc gì, sau đó còn nói, “Khoảng thời gian trước con bận quá, con đã phân công việc ra ngoài một phần rồi, một người làm thực sự là không làm xuể mà.”
Phương Tố a một tiếng, nghe có vẻ như rất vui mừng, “Như vậy là được rồi, đừng làm chậm trễ công việc của con là được.”
Tùy Mị vội vàng nói thời gian gặp mặt, còn đặt luôn địa điểm, hỏi Phương Tố như vậy có được không.
Cô ta như vậy là đã sớm nghĩ đến rồi.
Phương Tố ừ một tiếng, “Được.”
Tùy Mị liền cười lên, “Phía cô Cố với A Uyên đành phải làm phiền dì thông báo thay con một tiếng rồi. Vậy tối nay con đợi mọi người ở tiệm cơm nhé dì.”
Phương Tố nói một câu được rồi cúp máy.
Sau đó bà ta đặt điện thoại xuống, Cố Tư ở bên cạnh nhả vỏ hạt dưa ra ngoài, “Thấy không? Tôi nói rồi mà, cô ta nhất định sẽ còn gọi điện thoại tới. Tùy Mị người này ấy à, thật ra trong lòng vô cùng háo thắng.”
Có lẽ tính cách này có liên quan đến hoàn cảnh gia đình. Điều kiện gia đình cô ta tốt thì tất nhiên cảm thấy bản thân đáng ra phải đạt được mọi thứ.
Có cái gì hơi kém hơn người thì trong lòng liền cảm thấy không cam tâm.
Cho nên, giữa đường cô nhảy ra cướp mất Trì Uyên, lúc trước cô ta nhất định vô cùng khó chịu.
Phương Tố ngả người ra ghế. Cả hai người đang ngồi trên khoảng đất trống phía trước tòa nhà chính, vừa ăn đồ ăn vặt vừa phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.
Quả thực là thoải mái không còn gì để nói.
Phương Tố nói, “Trước đây tôi không cảm thấy cô ta lại như vậy. Tôi vẫn luôn nghĩ cô gái này là người không có ham muốn gì và làm người khác rất thoải mái. Kết quả bây giờ xem ra tôi đúng là nhìn nhầm rồi.”
Cố Tư hỏi về thời gian và địa điểm cuộc hẹn, sau đó gật đầu, “Phía bên Trì Uyên bà đi nói đi. Ba người chúng ta cùng đi qua, tôi muốn xem thử Tùy Mị còn có thể làm ra chuyện gì.”
Phương Tố cũng chỉ là gật đầu không nói chuyện.
Bà cụ từ trong nhà đi ra, đứng ở cửa nhìn hai người trong khoảng đất trống.
Hai người kia không nhìn thấy bà cụ, chụm đầu một chỗ cùng nhau không biết nói cái gì liền cười rộ lên.
Bà cụ cũng cười, nếu có thêm một đứa nhỏ nữa thì cuộc sống sẽ hạnh phúc thoải mái lắm đây.
Trì Uyên và Trì Chúc giữa trưa tan tầm lại cùng trở về nhà. Hai người cũng không thấy làm vậy là phiền phức.
Cố Tư và Phương Tố đang đi dạo trong vườn hoa.
Trì Uyên và Trì Chúc vừa xuống xe đã nhìn thấy.
Hai người cũng đều dừng lại, Trì Chúc đứng bên xe nhìn về phía Phương Tố, “Sau khi con giao việc cho A Cảnh thì bên phía nhà họ Tùy cũng giao công việc cho người khác. Mặc dù công việc chủ yếu vẫn là do Tùy Mị phụ trách, nhưng là phần lớn đã giao cho bên nghiệp vụ quản lý.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Vậy sao? Con cũng không để ý lắm. Trong công việc, con không quá muốn biết chuyện của nhà bọn họ lắm.”
Trì Chúc đợi một chút lại nói, “Cái người con bắt được lúc trước có hỏi ra được chút manh mối nào không vậy?”
Trì Uyên quay đầu nhìn Trì Chúc một chút, “Hỏi ra được một chút, bây giờ con vẫn đang điều tra. Con có cảm giác, con chỉ nói là con cảm giác, hình như là có liên quan không rõ ràng với bên phía nhà họ Tùy.”
Trì Chúc sững sờ, sau đó cau mày, “Không phải chứ.”
Họ làm kinh doanh tuy có rất nhiều mưu kế, nhưng cũng không nên làm những chuyện như vậy mới đúng. Dù cho có mâu thuẫn lớn đến hủy hợp tác thì cũng là sau này cản trở nhau trên thương trường chứ sẽ không tìm người làm mấy chuyện mưu hèn kế bẩn như thế này mới phải.
Cái này không giống chuyện mà người làm kinh doanh có thể làm.
Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Bây giờ con cũng chỉ là suy đoán, dù sao vẫn chưa có chứng cứ xác thực nào chứng minh là người bên nhà họ Tùy ra tay, phải điều tra thêm xem thế nào đã.”
Nhưng người đi ra không phải Trì Cảnh mà là Tùy Mị.
Nghĩ đến cũng đúng. Bây giờ Tùy Mị đang bàn bạc mọi chuyện hợp tác với Trì Cảnh. Cô ta đi ra từ bên này cũng là chuyện bình thường.
Tùy Mị thấy Trì Uyên, cô ta dường như hơi sững sờ.
Cô ta mở miệng trước, “A Uyên.”
Trì Uyên gật đầu, sau đó nhìn Trì Cảnh đi ra từ phía sau, “Lát nữa có tập tài liệu gửi cho cậu, cái đó là lúc trước chú hai muốn đưa cho cậu nhưng cậu không ở nên đang gửi tạm ở chỗ tôi.”
Trì Cảnh nói câu được, sau đó nhìn Tùy Mị, “Cô Tùy, mời qua bên này.”
Anh ta chỉ về phía thang máy, có nghĩa là anh ta muốn tiễn Tùy Mị về.
Tùy Mị do dự một chút, cuối cùng vẫn quay người nói với Trì Cảnh, “Cậu hai Trì không cần tiễn tôi đâu, tôi đi qua chào hỏi chút với anh Trì đây đã.”
Trì Uyên đã quay lại và đẩy cửa phòng làm việc của mình.
Có lẽ anh cũng nghe thấy những lời này của Tùy Mị, nhưng anh không phản ứng gì cả.
Trì Cảnh cười, “Vậy được rồi, cô Tùy cứ tự nhiên.”
Tùy Mị gật đầu, đi về phía phòng làm việc của Trì Uyên.
Trì Uyên đã ngồi sau bàn làm việc, anh cũng không thèm nhìn Tùy Mị, “Cô Tùy có chuyện gì sao?”
Tùy Mị giả vờ thoải mái, đi tới kéo ghế ngồi xuống, “Lúc trước em có gọi điện thoại cho dì. Chuyện lần trước ở bệnh viện chắc là có hiểu lầm gì rồi. Em nghĩ hay là chút nữa chúng ta đi ăn một bữa. Dù cho suy nghĩ của em hay của mọi người có khác biệt gì đi nữa thì bữa cơm này coi như cho em xin lỗi. Lúc ấy em cũng quả thật hành động có chút bốc đồng.”
Trì Uyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tùy Mị, vẻ mặt của anh nói lên thì tốt cũng không hẳn là tốt mà xấu cũng không hẳn là xấu.
Anh nói, “Không cần đâu.”
Tùy Mị hít sâu một hơi, “A Uyên, anh như vậy là không định tha thứ cho em sao? Đúng vậy, lúc đó em có đẩy Cố Tư một cái như vậy đúng là em không nên, cái đó cho em xin lỗi. Nhưng nếu nói là em cố ý làm gì với Cố Tư hay muốn làm cô ấy bị thương thì cái này em không nhận, em không có làm như vậy. “
Trì Uyên cũng không muốn vướng bận chuyện này mãi, dù sao mọi chuyện như thế nào cũng đều phụ thuộc vào miệng cô ta, có muốn tranh luận phải trái cũng nói không ra.
Anh nói, “Cái đó có gì nói sau, bây giờ tôi có chút bận.”
Anh nói lời này chính là đang đuổi người đi.
Tùy Mị tất nhiên cũng nghe hiểu. Cô ta nhìn chằm chằm Trì Uyên, mặc dù vẻ mặt còn giữ được bình tĩnh nhưng trong lòng cô ta đang nổi lên phong ba bão táp.
Cô ta cảm thấy bản thân cũng không làm ra chuyện tội ác tày trời gì, lúc trước quan hệ của cô ta và Trì Uyên thật ra còn khá ổn.
Cho dù không đặc biệt tốt, nhưng là gặp nhau vẫn chào hỏi nhau lịch sự.
Tại sao mà từ chuyện trong bệnh viện xảy ra đến giờ quan hệ của hai người lại thay đổi nhanh như vậy?
Anh cứ như vậy không phân rõ ràng đen trắng trái phải gì mà trực tiếp loại cô ra khỏi chuyện này.
Tùy Mị mím miệng, hít sâu đến mấy lần mới đứng lên, “Được rồi. Anh cứ bận đi, em ở đây cũng còn có chuyện khác phải làm. Vậy em đi trước.”
Trì Uyên không nói lời nào mà chỉ cúi đầu nhìn tài liệu của anh.
Tùy Mị có chút xấu hổ, đứng dậy còn nhìn Trì Uyên một chút rồi mới rời đi.
Sau khi đi ra khỏi công ty nhà họ Trì, Tùy Mị có chút bực bội, cảm giác ruột gan gì cứ treo nửa vời không lên không xuống được.
Cô ta cũng không lái xe ngay mà lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi đi.
Một bên khác, Phương Tố có chút kinh ngạc cầm điện thoại nhìn một lúc lâu.
Giờ này lẽ ra Tùy Mị đang làm việc mới phải, sao cô ta còn có thời gian gọi điện tới chứ.
Trước đây, cô ta thậm chí còn không có lúc nào là xong việc, lúc nào cô ta cũng bận.
Lúc này cô ta cũng không bận nữa nhỉ.
Phương Tố suy nghĩ chút vẫn nghe điện thoại.
Giọng của Tùy Mị ở đầu dây bên kia rất vui vẻ, hỏi Phương Tố đang làm gì.
Phương Tố quay đầu nhìn Cố Tư đang bắt chéo hai chân cắn hạt dưa, nói một câu cũng không làm cái gì, chỉ hơi chán đang xem TV vậy thôi.
Cố Tư quay đầu nhìn Phương Tố một cái, sau đó giơ ngón tay cái lên với bà ta.
Tất nhiên Tùy Mị nói vẫn là chuyện hẹn ăn cơm, hỏi một chút Phương Tố và Cố Tư có thời gian rảnh hay không.
Phương Tố quay đầu lại nhìn Cố Tư một chút, Cố Tư gật đầu.
Vì vậy Phương Tố ừ một tiếng, “Hôm nay chắc là không có chuyện gì, chẳng qua Mị Mị, con ở bên kia không bận sao, gần đây công việc không còn nhiều lắm sao?”
Bà ta vẫn luôn nhớ kỹ việc Tùy Mị bởi vì công việc mà qua loa có lệ với bà ta.
Tùy Mị nói câu không có việc gì, sau đó còn nói, “Khoảng thời gian trước con bận quá, con đã phân công việc ra ngoài một phần rồi, một người làm thực sự là không làm xuể mà.”
Phương Tố a một tiếng, nghe có vẻ như rất vui mừng, “Như vậy là được rồi, đừng làm chậm trễ công việc của con là được.”
Tùy Mị vội vàng nói thời gian gặp mặt, còn đặt luôn địa điểm, hỏi Phương Tố như vậy có được không.
Cô ta như vậy là đã sớm nghĩ đến rồi.
Phương Tố ừ một tiếng, “Được.”
Tùy Mị liền cười lên, “Phía cô Cố với A Uyên đành phải làm phiền dì thông báo thay con một tiếng rồi. Vậy tối nay con đợi mọi người ở tiệm cơm nhé dì.”
Phương Tố nói một câu được rồi cúp máy.
Sau đó bà ta đặt điện thoại xuống, Cố Tư ở bên cạnh nhả vỏ hạt dưa ra ngoài, “Thấy không? Tôi nói rồi mà, cô ta nhất định sẽ còn gọi điện thoại tới. Tùy Mị người này ấy à, thật ra trong lòng vô cùng háo thắng.”
Có lẽ tính cách này có liên quan đến hoàn cảnh gia đình. Điều kiện gia đình cô ta tốt thì tất nhiên cảm thấy bản thân đáng ra phải đạt được mọi thứ.
Có cái gì hơi kém hơn người thì trong lòng liền cảm thấy không cam tâm.
Cho nên, giữa đường cô nhảy ra cướp mất Trì Uyên, lúc trước cô ta nhất định vô cùng khó chịu.
Phương Tố ngả người ra ghế. Cả hai người đang ngồi trên khoảng đất trống phía trước tòa nhà chính, vừa ăn đồ ăn vặt vừa phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.
Quả thực là thoải mái không còn gì để nói.
Phương Tố nói, “Trước đây tôi không cảm thấy cô ta lại như vậy. Tôi vẫn luôn nghĩ cô gái này là người không có ham muốn gì và làm người khác rất thoải mái. Kết quả bây giờ xem ra tôi đúng là nhìn nhầm rồi.”
Cố Tư hỏi về thời gian và địa điểm cuộc hẹn, sau đó gật đầu, “Phía bên Trì Uyên bà đi nói đi. Ba người chúng ta cùng đi qua, tôi muốn xem thử Tùy Mị còn có thể làm ra chuyện gì.”
Phương Tố cũng chỉ là gật đầu không nói chuyện.
Bà cụ từ trong nhà đi ra, đứng ở cửa nhìn hai người trong khoảng đất trống.
Hai người kia không nhìn thấy bà cụ, chụm đầu một chỗ cùng nhau không biết nói cái gì liền cười rộ lên.
Bà cụ cũng cười, nếu có thêm một đứa nhỏ nữa thì cuộc sống sẽ hạnh phúc thoải mái lắm đây.
Trì Uyên và Trì Chúc giữa trưa tan tầm lại cùng trở về nhà. Hai người cũng không thấy làm vậy là phiền phức.
Cố Tư và Phương Tố đang đi dạo trong vườn hoa.
Trì Uyên và Trì Chúc vừa xuống xe đã nhìn thấy.
Hai người cũng đều dừng lại, Trì Chúc đứng bên xe nhìn về phía Phương Tố, “Sau khi con giao việc cho A Cảnh thì bên phía nhà họ Tùy cũng giao công việc cho người khác. Mặc dù công việc chủ yếu vẫn là do Tùy Mị phụ trách, nhưng là phần lớn đã giao cho bên nghiệp vụ quản lý.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Vậy sao? Con cũng không để ý lắm. Trong công việc, con không quá muốn biết chuyện của nhà bọn họ lắm.”
Trì Chúc đợi một chút lại nói, “Cái người con bắt được lúc trước có hỏi ra được chút manh mối nào không vậy?”
Trì Uyên quay đầu nhìn Trì Chúc một chút, “Hỏi ra được một chút, bây giờ con vẫn đang điều tra. Con có cảm giác, con chỉ nói là con cảm giác, hình như là có liên quan không rõ ràng với bên phía nhà họ Tùy.”
Trì Chúc sững sờ, sau đó cau mày, “Không phải chứ.”
Họ làm kinh doanh tuy có rất nhiều mưu kế, nhưng cũng không nên làm những chuyện như vậy mới đúng. Dù cho có mâu thuẫn lớn đến hủy hợp tác thì cũng là sau này cản trở nhau trên thương trường chứ sẽ không tìm người làm mấy chuyện mưu hèn kế bẩn như thế này mới phải.
Cái này không giống chuyện mà người làm kinh doanh có thể làm.
Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Bây giờ con cũng chỉ là suy đoán, dù sao vẫn chưa có chứng cứ xác thực nào chứng minh là người bên nhà họ Tùy ra tay, phải điều tra thêm xem thế nào đã.”
Bình luận facebook