• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (97 Viewers)

  • Chương 531-533

Trì Chúc trở lại công ty vào buổi chiều nhưng khi ông quay lại công ty thì đã rất muộn.

Ông ta không trực tiếp trở lại phòng làm việc của mình mà là đi đến chỗ Trì Uyên.

Đúng lúc Trì Uyên vừa xem xong và ký một tập giấy tờ đang dựa vào ghế xoa mi tâm, anh thấy có chút mệt mỏi.

Trì Chúc đi qua thì trước tiên thở dài ra một hơi sau đó kéo ghế và ngồi xuống đối diện với anh.

Trì Uyên mở miệng, “Mọi việc ở đó ba đã lo liệu xong hết chưa?”

Trì Chúc mím môi một cái, “Không có cách nào xử lý tốt, lộn xộn quá.”

Bây giờ bên nhà lớn nhà họ Tùy ngoại trừ Tùy Mị ra hầu như tất cả mọi người đều bị bệnh.

Nhà hai vốn đã bị nhà lớn chèn ép từ trước đến nay nên vẫn luôn gặp bất lợi, bây giờ có chuyện xảy ra cũng không vực dậy toàn bộ gia tộc nổi.

Mấy anh em thân thích chi thứ còn chạy qua cãi nhau rồi xen vào lung tung.

Chuyện này càng ngày càng trở nên lộn xộn.

Trì Chúc bảo ngày mai bên bệnh viện sẽ có kết quả phân tích các chất độc hại còn lại trong dạ dày của Tùy Tĩnh.

Có thể đến khi đó bọn họ sẽ biết rốt cuộc Tùy Tĩnh chết vì cái gì.

Chờ các thủ tục ở bệnh viện hoàn tất chắc cũng là lúc Tùy Tĩnh được an táng.

Bởi vì là đứa trẻ tuổi còn quá nhỏ không thể tổ chức lễ tang lớn, chỉ có thể tổ chức để thân thích qua làm lễ tạm biệt rồi chọn khu nghĩa trang để chôn cất luôn.

Hôm nay ông cả họ Tùy đã nói rất nhiều với Trì Chúc, nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Nhìn qua ông ta thật sự bị kích thích rất nặng.

Thật ra ông ta còn đề cập đến Trì Uyên.

Ông ta còn đang mơ rất đẹp, nói là chờ Trì Uyên và Tùy Mị kết hôn sẽ giúp đỡ nhà họ Tùy, sau này nhà họ Tùy giao vào tay Tùy Tĩnh thì sẽ càng ngày càng phát triển lớn hơn, Tùy Tĩnh sẽ còn thành công hơn ông ta nhiều.

Trì Chúc biết ông cả bị kích thích, những lời này không thể coi là thật nên ông ta cũng không giải thích cái gì ở đó.

Trì Uyên và Tùy Mị cơ bản không có khả năng nào, bây giờ Cố Tư cũng có con luôn rồi mà.

Hơn nữa xem thái độ của Trì Uyên thì anh và Cố Tư cũng không thể nào lại tách ra.

Tuy nhiên, ông cả họ Tùy dường như đã quên mất tất cả những tình huống bên ngoài này.

Ông ta đắm chìm trong thế giới của riêng mình rồi tự quyết định như vậy.

Sau đó Tùy Mị phải bước vào mới có thể cắt ngang những phỏng đoán này của ông ta.

Trì Chúc thở dài khi nhắc đến chuyện của nhà họ Tùy. Ông ta nói, “Không ai có thể nghĩ đến lại có chuyện như thế này xảy ra.”

Chuyện này đối với gia đình nào cũng là một cú sốc lớn tàn khốc.

Trì Uyên gật đầu, nghĩ một chút mới hỏi, “Ông cụ bây giờ như thế nào rồi ạ? Ông cụ còn chịu được nữa không?”

Trì Chúc cau mày suy nghĩ một lúc mới nói, “Ông cụ vẫn chưa xuất hiện lần nào, nghe ý Tùy Mị nói thì hình như là ông cụ đang nằm trên giường vì quá mức đau lòng.”

Trì Uyên a một tiếng chuyển qua nói chuyện khác, “Con nghe nói ông cụ Tùy lúc còn trẻ cũng là một người có thủ đoạn vô cùng, trên thương trường cũng thuộc dạng khiến người khác nghe đến đã sợ mất mật.”

Trì Chúc gật đầu một cái, ông ta nói đúng vậy, hơn nữa còn nói, “Ông cụ Tùy lúc còn trẻ có dũng khí hơn ông nội của con nhiều, lúc đó ông cụ đúng thật là mất hết tình người.”

Vì sao bây giờ những anh em thân thích chi thứ của nhà họ Tùy tất cả đều chạy đến ồn ào mà khuyên nhủ an ủi chứ không buồn hay thương một chút nào cả.

Tất cả là do ông cụ khi còn trẻ làm việc không chừa cho người khác đường lui nào cả, làm mất lòng hết tất cả những thân thích xung quanh.

Trì Chúc sực nhớ ra một chuyện nên nhắc tới một chút, “Ba nhớ là rất lâu trước đây, cũng là nghe ông nội con nói thôi. Nhà họ Tùy có một đứa nhỏ nhà thân thích bên chi thứ mắc phải bệnh nặng, chắc là cần một số tiền lớn để chạy chữa. Người nhà đó cũng là đi vào đường cùng mới đến đây xin ông cụ Tùy giúp đỡ.”

Số tiền kia có lẽ là con số không nhỏ đối với những người bình thường nhưng đối với nhà họ Tùy đó thật sự chỉ là muối bỏ bể mà thôi.

Người nhà này thật sự đã xin bằng bất cứ giá nào, nhà đất tất cả đều có thể đưa cho ông cụ Tùy. Bọn họ còn nói sau này chữa lành cho đứa nhỏ rồi bọn họ sẽ tự nguyện đến công ty nhà họ Tùy làm việc không công, coi như là dùng cách này để mà cố gắng hết sức trả ơn.

Trì Chúc thở dài một hơi, “Ba nhớ ông nội của con nói, lúc ấy người nhà này quỳ trước cổng nhà tổ nhà họ Tùy nhưng ông cụ Tùy không hề lộ ra cảm xúc nào, thậm chí ông cụ còn bảo quản gia đuổi người ta ra ngoài.”

Thật ra cũng không phải chỉ có mỗi một chuyện này. Sau khi ông cụ Tùy trở nên giàu có lại có chút làm cao, ông cụ nhìn mấy người thân thích kia thì thấy ai cũng ngứa mắt, nói chuyện cũng đâm đâm chọt chọt, toàn chọc vào nỗi đau của người khác.

Chuyện vay tiền kia cũng vậy, ông cụ không có bổn phận phải giúp gia đình kia nhưng đã có chút dính dáng đến họ hàng thân thích thì cho dù không thể giúp đỡ toàn bộ thì ít nhất cũng nên cho họ một chút gọi là giúp đỡ trong lúc hoạn nạn là được rồi.

Thời gian sau khi xảy ra chuyện đó danh tiếng của ông cụ Tùy bị giảm sút vô cùng thấp trong dòng họ hàng.

Chẳng qua ông già này cũng không thèm để ý người khác nói như thế nào cả. Dù sao ông cụ có tiền, cả đời này ông cụ cũng sẽ không đi xin người khác giúp đỡ. Chỉ cần trong tay cầm một số tiền lớn thì đi tới chỗ nào ông cụ đều sẽ có người cung kính nịnh hót, làm chuyện gì cũng có cửa sau.

Ông cụ cũng không thèm để ý đến danh tiếng của bản thân, nói thật ra thứ này cũng không có tác dụng gì.

Trì Uyên nở nụ cười, “Vậy thì nội tâm ông cụ cũng mạnh mẽ thật.”

Anh cảm thấy người bình thường cũng không làm được như ông cụ như vậy, làm đến máu lạnh như vậy.

Trì Chúc hơi mệt, hôm nay ở bên nhà họ Tùy nguyên một ngày ầm ĩ ồn ào, đầu óc ông ta đều muốn nổ tung luôn rồi.

Sau khi nói với Trì Uyên mấy câu, ông ta nói hôm nay muốn về trước, ông ta định về nhà nghỉ ngơi một chút cho tốt.

Trì Uyên nở nụ cười, “Nhà họ Tùy xảy ra chuyện mà bọn họ cứ giữ ba lại mãi là sao chứ?”

Trì Chúc chép miệng một tiếng, danh tiếng và quan hệ của ông cả họ Tùy cũng không tốt lắm, hơn phân nửa là vì ba ông ta, cũng là ông cụ Tùy, danh tiếng không tốt, một nửa khác cũng là do chính ông ta không quá biết xử sự làm người cho tử tế.

Xảy ra chuyện như vậy, ông ta nhất định rất cần một người để giãi bày tâm sự.

Nhưng bên người ông ta thật sự không có nổi một người nào như vậy.

Trì Chúc cảm thấy ông cả họ Tùy nói lải nhải với ông ta nguyên cả một ngày như vậy chắc là do ông ta không có người nào để nói chuyện cả.

Trì Uyên nói một câu, “Được rồi, ba mau về nghỉ ngơi đi, con thấy sắc mặt ba cũng không được tốt lắm.”

Ông cả ừ một tiếng, chẳng qua ông ta đã đứng dậy đi tới cửa rồi lại đột nhiên dừng lại. Ông ta quay đầu nhìn Trì Uyên, hơi nghi hoặc hỏi, “Đúng rồi. Lúc ba rời khỏi nhà họ Tùy thì Tùy Mị có tiễn ba ra cửa, cô ấy nói với ba một câu không hiểu ra sao cả.”

Trì Uyên sững sờ, nhìn Trì Chúc, “Nói cái gì vậy ạ?”

Trì Chúc suy nghĩ một chút rồi nói, “Cô ấy nói với ba bảo con đưa Cố Tư đi hưởng tuần trăng mật và rời khỏi đây một thời gian.”

Trì Uyên nhìn chằm chằm Trì Chúc một lúc lâu rồi mới chậm rãi gật đầu, “Con biết ý cô ấy là gì.”

Trì Chúc cũng không hỏi anh biết gì rồi, bây giờ ông ta không muốn nghĩ nhiều như vậy. Ông ta chỉ gật đầu sau đó quay người mở cửa đi luôn.

Chờ cửa đóng lại, Trì Uyên lập tức đặt hai tay lên bàn, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh lùng.

Có vẻ như anh đoán đúng hết rồi

Trì Chúc rời khỏi công ty nhưng cũng chưa về nhà tổ ngay, ông ta gọi điện cho Phương Tố hỏi bà ta đang ở đâu.

Bây giờ Phương Tố đang ở nhà của riêng bà, Trì Chúc lập tức lái xe tới thẳng đó.

Trước đó ông ta đã ngủ qua đêm ở chỗ này một lần nên lần này ông ta quen đường qua gõ cửa luôn.

Phương Tố thấy Trì Chúc tới thì bà ta thực sự rất bất ngờ.

Nhưng bà ta vẫn nghiêng người để Trì Chúc vào phòng.

Trì Chúc đi vào rồi lại quan sát căn nhà một chút.

Đây là một căn hộ nhỏ, diện tích không lớn lắm nhưng đồ đạc khá đầy đủ, nhìn qua lại còn có chút ấm áp.

Trì Chúc ngồi xuống ghế sô pha và ngẩng đầu nhìn lên Phương Tố.

Phương Tố vẫn còn đang đứng ở cửa, không biết vì sao mà bà ta đang ở trong nhà mình lại vẫn có có chút gò bó.
Nhà họ Tùy bên này cãi nhau mãi đến chạng vạng tối mới rốt cuộc chịu yên tĩnh lại.

Tùy Mị bị đau đầu kinh khủng, thật ra cô ta cũng không còn cách nào khác đành phải bảo bác sĩ gia đình đưa thuốc giảm đau tới.

Bác sĩ gia đình vẫn luôn đang chờ ở đây, trạng thái ông cụ không tốt, trạng thái của ông cả nhà họ Tùy lại càng kém hơn nữa.

Bác sĩ đưa cho Tùy Mị thuốc giảm đau, ngoài ra còn dặn dò, “Nếu như không phải rất đau thì trước hết đừng uống, loại thuốc này không tốt cho thận và gan.”

Tùy Mị bất đắc dĩ nở nụ cười, “Không có cách nào khác rồi, bây giờ tôi có nhiều việc cần phải làm quá.”

Cô ta uống xong thuốc còn chưa thấy thuốc có tác dụng thì bà Tùy đã tìm tới. Bà ta khóc lóc kể lể nói nghe thấy Tùy Tĩnh đang gọi bà ta, bảo Tùy Mị ra ngoài với bà ta để nhìn xem Tùy Tĩnh đang ở đâu.

Bà ta đã như thế này suốt một ngày rồi.

Tùy Mị thật sự có chút bội phục, bà cả Tùy từ trước đến nay chưa từng có thể lực tốt như vậy bao giờ.

Cô ta vươn tay ôm bà cả, nhỏ giọng nói, “Mẹ, mẹ đừng như vậy, A Tĩnh nhìn thấy sẽ không yên lòng được.”

Bà cả che mặt khóc, bà ta khóc đến tiếng đã trở nên khàn luôn rồi, “Nó không yên lòng vì sao còn nỡ đi như vậy chứ?”

Cái này Tùy Mị cũng không biết nói như thế nào, sự tình đã đến mức này rồi thì có nói gì thêm nữa cũng sẽ chỉ làm người ở lại càng đau buồn hơn.

Bà cả co người xuống dưới, bà ta quỳ rạp xuống đất, “Mọi thứ trong nhà đều là của nó, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong hết cho nó rồi, sao nó không nói không rằng gì mà cứ thế mà đi chứ.”

Tùy Mị đứng trước mặt bà cả cúi đầu nhìn bà ta, nước mắt cô ta cũng rơi.

Bây giờ cô ta không chỉ đau đầu mà mắt cũng đau kinh khủng.

Cô ta đưa tay ra muốn đỡ bà cả lên, nhưng cô ta suy nghĩ một chút rồi lại rút tay về.

Cô ta nói, “Mẹ cứ khóc đi, nếu khóc xong mà trong lòng có thể thoải mái hơn vậy thì mẹ cứ khóc thỏa thích đi ạ.”

Tùy Tĩnh cũng là bởi vì không có cách nào giải quyết nỗi buồn bực và khổ sở trong người cho nên mới sẽ đi vào cực đoan.

Bây giờ Tùy Mị cũng không khuyên nhủ hay an ủi gì nữa, cô ta xoay người đi đến bên cửa sổ đứng.

Những anh em thân thích chi thứ đến đây hôm nay đã lần lượt rời đi rồi.

Đầu óc Tùy Mị vẫn còn rõ ràng, cô ta nhìn ra được những người kia cũng không có chút nào đau buồn hay khổ sở.

Thậm chí nhớ lại thì còn có mấy người dường như đang thấy hả hê trên nỗi đau của người khác.

Thật ra hôm nay lúc Tùy Mị đi xuống lầu cô ta có nghe thấy những người kia thảo luận.

Có người nói kiếm tiền nhiều như vậy để làm gì chứ, rốt cuộc thì cuối cùng cũng không có phúc báo đấy sao? Con cháu không thể hưởng phúc thì tiền chỉ là giấy trắng, chỉ là số lượng mà thôi.

Lời này cũng không có có chỗ nào không đúng.

Kiếm nhiều tiền như vậy làm gì? Nếu bọn họ không gây nhiều áp lực lớn như vậy cho Tùy Tĩnh, nếu như có người có thể nói với cậu ta, cậu ta có thể làm mọi thứ nếu như điều đó khiến cậu ta vui vẻ, cậu ta cũng có thể sống theo cách khiến cậu ta vui.

Như vậy thì có lẽ bây giờ cậu ta vẫn còn đang bình yên vô sự ở trong nhà này.

Thật ra sự nghiệp mà ông cụ Tùy đã dành một đời gầy dựng cũng không cần Tùy Tĩnh lại mở rộng công ty nhà họ Tùy thành quy mô như thế nào nữa.

Cho dù Tùy Tĩnh có là kẻ không học vấn không nghề nghiệp thì nhà họ Tùy vẫn còn có đủ khả năng để cậu ta ăn ngon mặc đẹp đến hết đời này.

Cơ bản không nên nghĩ đến những chuyện này, nghĩ một lần là lại tuyệt vọng thêm một lần.

Lại chờ thêm chút nữa thì có tiếng động truyền đến từ chỗ hành lang. Đó là ông cụ được người làm dìu ra khỏi phòng.

Tùy Mị nghĩ chút rồi cũng đi ra ngoài nhìn xem thử. Nhìn qua thì trạng thái của ông cụ cũng không tốt lắm, nhưng rõ ràng còn đỡ hơn một chút so với ông cả.

Ông cụ còn có thể đi mà ông cả đã phải nằm liệt trên giường.

Ông cụ đi chậm một chút, hiển nhiên ông cụ đã khóc, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua càng hằn sâu hơn.

Tùy Mị đi tới chỗ ông cụ nhưng cô ta không nói gì.

Ông cụ nhìn cô ta một cái, giơ tay lên lắc lắc. Ông cụ như vậy dường như cũng không nói được gì.

Bây giờ nhìn thấy ông cụ, trong lòng Tùy Mị hơi có một chút phức tạp.

Cô ta cũng nói không rõ cái cảm giác phức tạp này đến tột cùng là bởi vì cái gì mới có.

Ông cụ đi xuống lầu, ông cụ được người làm dìu đi về phía vườn sau.

Tùy Mị đứng ở hành lang lầu hai, gương mặt cô ta chết lặng.

Cô ta chờ một lát liền xoay người quay lại, lần này cô ta không trở về phòng của mình mà là chạy qua phòng ông cụ.

Cửa phòng ông cụ đóng lại. Tùy Mị vặn nắm cửa hai lần, vẫn may mà cửa không bị khóa.

Cô ta mở cửa đi thẳng vào. Cô ta cũng không quay tay lại đóng cửa mà cứ để cửa mở như vậy.

Trước tiên Tùy Mị đi qua tủ đầu giường rồi mở ra nhưng cuối cùng cũng không có cái gì.

Phòng này của ông cụ tương đối lớn, Tùy Mị nhanh chóng liếc nhìn một lượt.

Sau đó cô ta đi qua bên cạnh tủ quần áo và mở ra.

Tủ quần áo rất lớn nhưng không có nhiều quần áo trong đó.

Bên trái tủ quần áo có một két sắt đặt bên trong .

Tùy Mị nhìn chằm chằm két sắt. Cô ta cũng không biết mật khẩu nên cũng không dám tùy tiện thử mật khẩu để mở ra.

Nhìn như vậy một lúc cô ta cũng thực sự không có cách nào. Cô ta chỉ có thể đóng tủ quần áo lại rồi quay người đi ra khỏi phòng.

Ông cụ ra vườn sau ngồi.

Dù sao ông cụ cũng lớn tuổi rồi, lại phải chịu một cú sốc lớn như vậy, ông cụ nhất định cũng không chịu đựng nổi.

Nhưng ông cụ lý trí hơn ông cả Tùy một chút. Ông cụ biết xảy ra loại chuyện này thì cho dù ông cụ có cho mạng mình vào cũng không thay đổi được cái gì cả.

Cho nên ông cụ có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình lại, chỉ là dĩ nhiên ông cụ vẫn còn khó chịu rồi.

Ông cụ bảo người làm đi khỏi, nói muốn ngồi ở đây yên tĩnh một chút.

Người làm cũng không dám rời đi quá xa bèn tránh sang một bên, đứng dưới gốc cây đợi.

Ông cụ sau một lúc thì lấy điện thoại di động ra rồi bấm số gọi đi

Đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh.

Giọng ông cụ rất thấp.”Đã tìm ra người chưa?”

Bên kia nói có chút giọng điệu xin lỗi, “Vẫn chưa ạ. Nhưng mà người của chúng ta vẫn đang ở bên ngoài, nếu phát hiện ra người thì họ sẽ gửi tin đến.”

Ông cụ ừ một tiếng, trong ánh mắt đã không còn ưu thương khổ sở như vừa rồi.

Ông cụ nói, “Cũng chưa chắc có thể tìm ra những người này, tốt nhất bên cậu cứ sắp xếp trước đi. Tạm thời chuyển hàng đi trước, tôi luôn cảm thấy bên kia sắp xảy ra chuyện.”

Giọng của người bên kia hơi ngừng lại, “Sẽ như vậy sao ạ? Chúng ta làm lâu như vậy rồi, cho tới bây giờ cũng không xảy ra chuyện gì mà.”

Ông cụ thở ra một hơi, “Tốt hơn hết vẫn chuyển trước đi, đề phòng lỡ như.”

Bên kia lập tức trả lời được, đồng thời cam đoan với ông cụ nhất định sẽ không phạm phải sai lầm.

Ông cụ tất nhiên tin tưởng bọn họ, đã nhiều năm như vậy rồi, những người này theo ông cụ cũng chưa bị người khác tóm được đuôi.

Cuộc điện thoại này không kéo dài lâu, bọn họ chủ yếu chỉ nói vấn đề chính.

Người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng hỏi han một chút tình trạng của ông cụ.

Ông cụ thở dài nói vẫn còn có thể chịu đựng được, bảo bọn họ cứ yên tâm đi.

Cuối cùng ông cụ còn nói chờ có thời gian đưa ông cả đi qua làm quen một chút.

Chờ cúp điện thoại, ông cụ ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng khó chịu vô cùng.

Ngoài công ty nhà họ Tùy, thật ra ông cụ còn kinh doanh một cái khác.

Vốn dĩ ông cụ nghĩ chờ Tùy Tĩnh trưởng thành thì trực tiếp giao cho Tùy Tĩnh mấy công việc bên đó luôn, bây giờ lại không làm vậy được rồi.

Ông cụ chỉ có thể chờ chuyện của Tùy Tĩnh đi qua nói qua cho ông cả biết chuyện này thôi.

Trong lòng ông cụ không thoải mái, dường như còn thoáng có một tia căm hận giận cá chém thớt.

Ông cụ ngồi như vậy hồi lâu, Tùy Mị lại đi tới. Tùy Mị hiển nhiên vừa rồi lại khóc, hai mắt cô ta đỏ hoe.

Cô ta đến ngồi bên cạnh ông cụ. Cô ta mở miệng an ủi ông cụ, bảo ông cụ nhất định đừng đau lòng quá, mọi chuyện đã đến nước này thì những người ở lại chỉ còn cách bảo trọng cho sức khỏe của bản thân mà thôi.

Ông cụ quay đầu nhìn Tùy Mị một chút, trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ.

Nếu như Tùy Mị có thể thu phục Trì Uyên. Tất cả mọi chuyện sẽ khác.
Tùy Mị cứ như là xem không hiểu ý của ông cụ vậy, cô ta vẫn thở dài ra một hơi, sau đó trong hốc mắt nước mắt lại từ từ tích tụ lại.

Cô ta nói, “Ngày mai sẽ có kết quả xét nghiệm của bệnh viện, để cháu đi đi ạ. Cháu sợ nghe được nguyên nhân tử vong bệnh viện đưa ra thì ba mẹ sẽ không chấp nhận nổi, bây giờ rõ ràng bọn họ đã chịu không nổi rồi.”

Ông cụ nhìn chằm chằm vào ngôi nhà trước mặt, cảm thán một câu, “Đúng vậy. Gặp phải cú sốc lớn như vậy thì không thể đi ra ngay được. Dù sao đến cái tuổi này rồi thì sợ nhất chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà.”

Tùy Mị khẽ gật đầu, sau đó đưa tay lên lau giọt nước mắt sắp rơi, “Không ai có thể nghĩ đến cuối cùng A Tĩnh vậy mà lại làm chuyện như vậy chứ. Nó đã phải bất lực biết bao mới làm vậy, nếu như chúng ta có thể phát hiện ra trước thì tốt biết bao.”

Ông cụ ở bên cạnh im lặng một lúc lâu rồi mới nói, “Năng lực chịu đựng của đứa nhỏ này quá kém. Loại gia đình như chúng ta, hưởng thụ được nhiều tất nhiên trách nhiệm cũng nhiều, ai cũng không dễ gì. Thật ra ba cháu khi còn bé cũng là sống dưới áp lực lớn mà trưởng thành, cũng có thể nói ba cháu sống còn mệt mỏi hơn A Tĩnh nhiều. Nhưng cháu xem đi, nó đã chịu đựng được, cuộc sống cũng thay đổi thành một kiểu khác. Nó đã quản lý công ty nhà chúng ta nhiều năm như vậy, cũng làm tốt được biết bao nhiêu chứ.”

Ông cụ nói như vậy, Tùy Mị chỉ có thể im lặng.

Ông cụ nhìn tòa nhà chính, dường như có chút xúc động, “Nếu tính tình A Tĩnh cũng giống như cháu thì tốt rồi. Ông nội biết nhiều năm như vậy cháu cũng không dễ gì. Thế nhưng cháu xem, không phải cháu cũng đã gắng gượng đi đến được hôm nay sao?”

Tùy Mị quay đầu, nhìn ông cụ một chút, “Nhưng mà cháu…”

Cô ta không nói ra những lời phía sau.

Nhưng mà cô ta cũng rất mệt mỏi, cô ta cũng cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua rất ngột ngạt.

Chẳng qua cô ta biết ông cả không đặt hết kỳ vọng vào trên người cô ta.

Chờ đến thời điểm thì cô ta có thể được giải thoát.

Bởi vì có hi vọng, cho nên cô ta mới có thể tồn tại đến bây giờ.

Có lẽ là A Tĩnh nghĩ đến tương lai cũng đều cảm thấy cuộc sống vô vọng.

Thì cậu ta mới có thể uống một chai thuốc trừ sâu trước khi tai nạn xe cộ xảy ra.

Tối hôm qua cô ta có nhờ người đi ven đường bên cạnh vụ tai nạn ô tô để tìm, quả nhiên có một chai thuốc trừ sâu ở đằng kia. Chai này nhìn còn khá mới, có lẽ mới bị vứt không lâu.

Tùy Mị không muốn lại tiếp tục cái đề tài này nên xoay người dìu ông cụ, “Ông nội, chúng ta trở về đi, ông ngồi đây một mình cháu thật sự cũng không yên tâm lắm.”

Ông cụ không nói chuyện mà chỉ thuận thế đứng dậy đi theo Tùy Mị cùng nhau trở lại tòa nhà chính.

Tùy Mị vẫn luôn dìu ông cụ đưa ông cụ trở về phòng.

Ông cụ ngồi ở mép giường, vẻ mặt vẫn buồn bã.

Tùy Mị nhìn xung quanh một chút, sau đó hỏi, “Ông nội, ông có mang thuốc bên người không? Tốt nhất ông nên giữ sẵn ít thuốc bên người, cháu thật sự lo cho ông đấy ạ.”

Ông cụ giơ tay vẫy vẫy, “Không cần, ông không sao, không cần lo cho ông đâu. Cháu đi xem thử ba cháu như thế nào đi, xem thử trạng thái nó như thế nào. Dù sao vẫn phải tiếp tục sống, cứ đau buồn mãi như vậy cũng không được.”

Tùy Mị gật đầu, “Vâng ạ. Bây giờ cháu qua đó liền, ông có chuyện gì cứ gọi chúng cháu nhé.”

Ông cụ không nói gì, Tùy Mị đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Sau khi đóng cửa lại, cô ta dựa vào cửa. Tất cả những cảm xúc đau khổ và bi thương ở trên gương mặt cô ta đều biến mất.

Cô ta cũng không đi qua phòng của ông cả mà là về phòng mình.

Trì Uyên tan tầm gọi cho Cố Tư, nghe Cố Tư nói cô không ở nhà mà là ở bên Club của Chương Tự Chi.

Anh nhanh chóng hỏi Cố Tư một chút ở bên đó với ai.

Lúc đầu anh nghĩ là Phương Tố cũng ở đó, ai ngờ cũng không có.

Trì Uyên thuận tiện lại hỏi cô làm gì ở bên kia.

Cố Tư cũng không giấu giếm, nói thẳng Ninh Tôn sắp phải quay về tiếp tục huấn luyện nên cô và Chương Tự Chi muốn gặp mặt rồi chơi một bữa cho ra trò với Ninh Tôn.

Trì Uyên lẩm bẩm nói một câu, “Không phải lần trước gặp qua rồi sao?”

Giọng nói của Cố Tư trở nên lạnh lùng, “Anh còn có mặt mũi nhắc đến à? Lần đó toàn xem anh diễn thôi chứ làm được gì.”

Trì Uyên kêu lên một tiếng, “Sao lại toàn là anh rồi? Ba anh cũng diễn, bác họ Lâm kia cũng diễn, sao lại toàn là anh diễn rồi chứ?”

Thật là, thời điểm quan trọng thì ngay cả ba mình cũng không buông tha, Cố Tư cũng là bội phục anh.

Cô cười gằn chế nhạo, “Anh nhất rồi đấy.”

Trì Uyên bảo cô đừng di chuyển, nói anh sẽ ngay lập tức đi qua Club đón cô về nhà.

Cố Tư quay đầu lại nhìn một chút Chương Tự Chi và Ninh Tôn đã uống say quắc cần câu ở bên cạnh. Cô nghĩ đến cô có ở lại đây cũng không có tác dụng gì nên cô đồng ý.

Trong khi chờ Trì Uyên thì Cố Tư kêu nhân viên phục vụ mang Ninh Tôn và Chương Tự Chi dìu vào phòng nằm ngủ.

Sau đó cô đứng dậy sửa sang quần áo rồi đi xuống lầu.

Cố Tư khoanh tay dựa vào cửa Club, nhìn dòng xe cộ qua lại bên ngoài.

Trì Uyên đến rất nhanh. Anh vừa mở cửa xe đi xuống thì đã phát hiện Cố Tư đang đứng ở cửa. Anh chạy nhanh mấy bước qua tới, vừa mở miệng ra là hỏi ngay, “Ninh Tôn đâu?”

Cố Tư có chút chịu không được anh, liếc anh một cái, “Sao vậy? Rất nhớ Ninh Tôn sao?”

Trì Uyên hừ một chút, nhìn qua ít nhiều có vẻ ngây thơ, “Anh chỉ hỏi một chút vậy thôi. Anh chỉ muốn xem thử người đàn ông kia có dính mãi lấy em hay không?”

Cố Tư thực sự không muốn nói chuyện với anh, xì anh một tiếng, sau đó nói, “Biến đi, anh tưởng Ninh Tôn giống anh à?”

Hai người kia đã uống say rồi nên không cần phải đi vào chào hỏi, Cố Tư lên xe với Trì Uyên.

Hai người vừa mới lên xe, Trì Uyên lập tức liền nói một câu, “Chờ một chút.”

Động tác thắt dây an toàn của Cố Tư dừng lại, cô quay đầu nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên đang nhìn vào kính chiếu hậu. Anh híp mắt lại, vẻ mặt thoải mái vừa nãy đã không còn nữa.

Cố Tư có chút không hiểu ý của Trì Uyên nên nghiêng người, “Có chuyện gì vậy?”

Trì Uyên nói không có việc gì, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu.

Một lúc sau, anh lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi đi.

Nghe Trì Uyên nói có nghĩa là có chiếc xe phía sau không bình thường lắm, dặn vệ sĩ giữa đường chặn chiếc xe kia lại.

Đúng vậy, Trì Uyên có sắp xếp vệ sĩ đi theo Cố Tư, chắc giờ đang ở gần đây.

Chắc là đầu dây bên kia đã đồng ý, Trì Uyên cúp điện thoại rồi lúc này mới nổ máy lái xe đi ra ngoài.

Cố Tư nhìn kính chiếu hậu, cô rất muốn nhìn một chút rốt cuộc là chiếc xe nào đang theo dõi bọn họ.

Ai ngờ là cô cơ bản nhìn cũng đoán không ra. Không biết có phải do trình độ của người kia cao quá hay không nữa?

Cố Tư cảm thấy ánh mắt của bản thân vẫn luôn rất tốt, mèo con bình thường cô cũng có thể nhìn thấy được.

Không ngờ cô lọc một lượt mấy chiếc xe chạy theo đằng sau mà cô vẫn không tìm ra được.

Vậy cô không nhìn nữa, cô chỉ dựa lưng vào ghế quan sát dòng xe cộ trước mặt.

Xe của Trì Uyên lái rất ổn định, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chiếc xe đang theo dõi phía sau.

Cố Tư cũng không biết vệ sĩ của Trì Uyên có giữa đường chặn lại chiếc xe nào đó ở phía sau không.

Dù sao thì mãi cho đến khi về nhà cô cũng không thấy có bất cứ động tĩnh gì.

Xe dừng ở bãi đậu xe, Cố Tư đẩy cửa bước xuống, sau đó cô quay đầu nhìn Trì Uyên cũng vừa xuống xe, “Chặn được cái xe kia chưa anh?”

Trì Uyên đi tới ôm lấy vai của Cố Tư, “Chắc là chặn được rồi. Cứ kệ trước đi, chúng ta đi ăn cơm đã. Ăn xong có thời gian thì hỏi chuyện gì xảy ra ở chỗ đó.”

Cố Tư thấy Trì Uyên không muốn nói lắm nên cô cũng không hỏi nữa.

Dù sao có rất nhiều chuyện cô cũng không biết rõ ràng, có hỏi chuyện này hay không cũng không quan trọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom