Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 534-537
Chương 534: Là ông ta ép chết nó.
Tại bệnh viện sau khi Tùy Mị lấy được bản báo cáo chất độc còn lưu lại trong dạ dày Tùy Tĩnh, đã ngồi trong xe rất lâu.
Tuy đã sớm biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng mà, lúc nhìn thấy báo cáo xét nghiệm chân thực, rõ ràng, trong lòng vẫn có chút đau đớn.
Tình trạng của cô không thể lái xe được, chỉ có thể gọi xe về nhà.
Ngày hôm nay nhà họ Tùy hoàn toàn không giống như ngày hôm qua, hôm qua ồn ào náo nhiệt, hôm nay lại im lặng tới nỗi có hơi đáng sợ.
Tùy Mị chậm rãi đi lên tầng, đứng ở cầu thang nhìn xung quanh một chút.
Mọi người đang ở trong phòng của mình, không ra khỏi cửa, ăn cơm cũng đều là người giúp việc mang lên.
Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là đi tới phòng của ông nội.
Cửa phòng của ông cụ đã khóa trái, Tùy Mị gõ vài tiếng, bên trong truyền ra âm thanh trầm thấp của ông cụ: “Ai?”
Tùy Mị thở dài: “Ông nội, là cháu.”
Ông cụ đi đến mở cửa ra.
Tình trạng của ông xem ra tốt hơn nhiều so với hôm qua. Ông hẳn là người đầu tiên chấp nhận sự thật.
Tùy Mị đi vào, từ túi xách lấy ra bản báo cáo xét nghiệm đưa cho ông cụ.
Ông có hơi nghi nghờ, nhận lấy xem một chút, lập tức liền rõ ràng đây là cái gì.
Ông thở dài một hơi: “Thằng bé này, sao lại nghĩ quẩn như vậy?”
Tùy Mị cũng theo đó có chút đáng tiếc: “Việc này, cháu đang nghĩ, hay là chúng ta không cần thông báo ra bên ngoài.”
Bây giờ nguyên nhân Tùy Tĩnh tử vong, đã tuyến bố ra bên ngoài là vì tai nạn xe.
Nếu như thông báo rằng thằng bé tự sát, Tùy Mị cũng lo sẽ có ảnh hưởng không tốt với nhà họ Tùy.
Ông cụ rất tán thành cách làm của cô, gật gật đầu: “Không cần thông báo với bên ngoài. Chuyện này chúng ta tự biết là được rồi. Ở phía bệnh viện cháu đã giải quyết hết thủ tục chưa?”
Tùy Mị gật đầu: “Đều xong hết rồi ạ, bây giờ A Tĩnh vẫn còn ở trong phòng xác, phía bệnh viện hỏi chúng ta là muốn hỏa táng ở đó, hay là chúng ta mang đi.”
Ông nội suy nghĩ một lát: “Hỏa táng ở đó đi, cũng không cần mang về. Vừa ra đi mà hỏa táng cùng một ngày cũng tốt. Còn ở trong nhà, ông sợ ba mẹ cháu chịu không nổi.”
Suy nghĩ này của ông cũng thật sự là hợp lý.
Tùy Mị vâng dạ: “Vâng, vậy cháu đi thu xếp.”
Nói xong mấy câu này cô xoay người muốn rời đi, chỉ là ngẫm nghĩ một chút lại quay đầu nhìn ông cụ: “Ông, ông có thời gian thì xuống tầng đi dạo, đừng ở mãi trong phòng. Ông như thế này, cháu cũng hơi lo lắng.”
Ông cụ gắng gượng nở một nụ cười: “Yên tâm đi, ông lớn tuổi như vậy rồi, có gì chưa từng gặp qua, có thể chịu đựng được.”
Tùy Mị liền thở dài, lần này xoay người đi thẳng ra ngoài.
Đến lúc buổi trưa, ông cụ được người giúp việc đỡ xuống lầu đi tản bộ.
Tùy Mị ở đây đợi ông rời đi, liền từ phòng mình đi ra, nhanh chóng đi vào căn phòng của ông nội.
Cô mở tủ quần áo của ông ra, nhìn thấy cái két sắt kia.
Phím mật mã bị cô ta bôi lên thứ gì đó.
Cô cầm cái đèn pin nhỏ cẩn thận chiếu vào mấy phím số kia.
Cuối cùng cũng nhìn thấy mấy con số mơ hồ xuất hiện, chỉ là phải tự mình sắp xếp lại một chút.
Tùy Mị cẩn thận đi tới cửa sổ, nhìn ra phía sau của vườn hoa.
Ông cụ được người giúp việc đỡ đi, ở vườn hoa gần đó đi đi lại lại.
Cô có hơi yên tâm một chút, sau đó mới bắt đầu thử mở két sắt.
Hai lần nhập mật mã đều không đúng.
Tùy Mị có chút khẩn trương, cô cẩn thận nhập vào lần thứ ba, kết quả vẫn không đúng.
Két sắt lúc này đột nhiên bắt đầu phát ra âm thanh báo động chói tai.
Tùy Mị thuận tay lấy quần áo ở bên cạnh, phủ lên két sắt, sau đó đóng cửa tủ lại.
Âm thanh nghe có vẻ nhỏ đi một chút, nhưng vẫn nghe vô cùng rõ ràng.
Cô ta sợ tới mức vội vàng chạy tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
May mà ông cụ đang ở xa, không nghe được cái gì.
Âm thanh báo động vang lên một phút đồng hồ, sau đó mới dừng lại.
Tùy Mị liền đi tới mang quần áo để lại chỗ cũ, đem đồ đạc trong tủ quần áo sắp xếp lại một chút, sau đó đóng cửa tủ đi ra khỏi phòng.
Người giúp việc đứng ở cửa phòng, nhìn Tùy Mị: “Cô Tùy, có chuyện gì sao?”
Tùy Mị sửa sang lại tóc: “Không có gì. Đồ trong phòng của ông, không biết là cái gì, đột nhiên kêu lên, bây giờ tắt đi rồi.”
Người giúp việc cũng không nghĩ nhiều, quay người rời đi.
Tùy Mị bây giờ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong thời gian này không có cách nào tiếp tục mở két sắt nữa rồi.
Chỉ là cảm thấy bình thường ông cụ hẳn là sẽ không nghĩ tới điều này.
Tùy Mị chỉnh lại đầu tóc, sau đó mới chậm rãi đi xuống dưới tầng.
Cô cũng không ra ngoài đi tìm ông nội, mà ngồi ở ghế sopha trong phòng khách.
Tùy Mị dựa lưng vào ghế sopha, có hơi hốt hoảng.
Là thời điểm nào cô bắt đầu nhận ra sự khác thường của ông nội.
Thật sự nghiêm túc mà nói, trước hết cô phát hiện ra, hẳn là sự khác thường của ông Tùy.
Sau đó theo dõi và nghe lén một chút, phát hiện ra ông Tùy chỉ là đang được ông nội phân phó mà thôi.
Tùy Mị ôm mặt, trong lòng có hơi loạn, lại thoáng cái không ra được manh mối.
Chờ như vậy một lát, ông nội cũng đã quay về rồi.
Xem ra, đi dạo một vòng, trạng thái tinh thần của ông đã tốt lên, chỉ là người cũng mệt rồi.
Tùy Mị vội vàng bảo ông cụ ngồi xuống, nói là muốn nói chuyện cùng với ông.
Thực ra chủ yếu là cô cũng sợ ông nội đi lên, thì phát hiện ra chuyện két sắt.
Ông cụ cũng không nghĩ nhiều, nghe theo Tùy Mị cũng liền ngồi xuống.
Tùy Mị theo đó hỏi một chút, hậu sự của Tùy Tĩnh nên xử lí như thế nào.
Mặc dù tuổi thằng bé nhỏ, nhưng vẫn có chút quy củ vẫn phải tuân theo.
Ông cụ quay đầu nhìn chăm chú ra bên ngoài, sau đó mới mở miệng: “Gửi lại đặt ở nhà tang lễ đi. Tuổi còn quá nhỏ, tạm thời không cần chôn cất.”
Theo như quy củ, ông cụ và ông Tùy đều vẫn còn khỏe mạnh, Tùy Tĩnh không thể được chôn cất.
Tùy Mị không hiểu điều này, cũng không hề để ý đến những chi tiết này.
Lúc người còn sống không đối tốt với thằng bé, chết rồi chú ý nhiều như vậy cũng có tác dụng gì.
Cô liền nói một tiếng vâng, sau đó lại lại nhờ ông cụ lúc không có việc, thì khuyên nhủ ông Tùy một chút.
Tùy Mị nói, lời cô nói, ông cả tuy nghe không vào, nhưng ông trước nay luôn hiếu thuận. Lời ông nội nói, ông sẽ để trong lòng.
Ông nội đưa mắt nhìn Tùy Mị, dường như có chút vui mừng: “Vẫn là cháu hiếu thuận, ông không nhìn nhầm cháu, cháu là một đứa trẻ tốt.”
Tùy Mị nhìn ông chằm chằm, chậm rãi hạ tầm mắt: “Đều là việc nên làm ạ.”
Ngồi ở dưới tầng một lúc lâu, người giúp việc ở trên tầng đi xuống, nói là bà Tùy lại bắt đầu ồn ào lên rồi.
Tùy Mị có chút không biết phải làm sao, đứng dậy theo người giúp việc đi lên.
Đi tới cầu thang phía sau của tầng hai, cô dừng lại, hơi nghiêng người, nhìn ông cụ đang ở dưới tầng một lát.
Hai tay ông cụ đặt ở trên gậy ba-toong, không biết nghĩ cái gì, qua một lúc lâu, ông cụ mới lấy điện thoại từ trong túi ra.
Ông cụ cũng không gửi tin nhắn, cũng không gọi điện thoại, chỉ lấy ra nhìn cái gì đó.
Tùy Mị nhìn mấy giây, xoay người đi đến phòng của bà Tùy.
Bà Tùy thực sự là bị kích thích quá mức, đã bắt đầu nói mê sảng.
Luôn nói có thể nhìn thấy Tùy Tĩnh tới tìm bà, nói nhìn thấy Tùy Tĩnh đang khóc.
Bây giờ bà Tùy và ông Tùy đã chia phòng rồi.
Tình trạng của hai người không tốt, ở cùng với nhau thật sự là cực kỳ nguy hiểm.
Tùy Mị đi tới ôm lấy bà Tùy, giọng nói trầm thấp: “Mẹ hãy nghĩ đến ba con, mẹ cứ như thế này thì mẹ nói xem ba con sau này sống thế nào?”
Bà Tùy nghe vậy liền khóc lớn: “Mẹ không quan tâm ông ấy sống thế nào. Ông ta đã ép chết con trai mẹ mất rồi.”
Bà Tùy khóc đến khàn cả tiếng: “Nếu ông ấy không ép A Tĩnh như vậy, A Tĩnh sẽ chết sao? Con trai của mẹ sẽ sống thật tốt, đều do ông ấy, đều do bọn họ.”
Tùy Mị giúp bà vuốt lại mái tóc: “Bây giờ nói những lời này đã không còn tác dụng gì nữa rồi. Mẹ phải cố gắng chăm sóc bản thân mình thật tốt, trong nhà chúng ta cũng không thể lại có người xảy ra chuyện. Mẹ biết không, con sắp không chịu được nổi nữa rồi.”
Bà Tùy nâng mắt nhìn Tùy Mị, nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Cuối cùng bà đưa tay ra ôm lấy Tùy Mị, khóc nấc lên.
Một lúc sau ông cụ Tùy từ dưới tầng đi lên, đi ngang qua phòng của bà Tùy, nhìn vào bên trong.
Tùy Mị giống như đang dỗ một đứa trẻ, cẩn thận vỗ vai của bà. Tiếng khóc của bà đã nhỏ dần, chỉ là tinh thần có hơi ngân ngơ.
Ông cụ cũng không có biểu tình gì đặc biệt, nhìn một lát rồi xoay người rời đi.
Tùy Mị chờ hình bóng ông cụ rời đi khỏi cửa phòng, mới chậm rãi xoay đầu nhìn thoáng qua.
Cô đưa bà Tùy lên trên giường, đưa cho bà cái chăn, nhẹ giọng dỗ dành bà, mong bà có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Sau đó Tùy Thanh đi ra khỏi phòng của bà Tùy. Cô nhẹ nhàng bước đi, tới căn phòng mà ông Tùy đang ở.
Căn phòng này vẫn luôn mở, vì sợ ông nghĩ không thông sẽ đột nhiên làm ra chuyện điên rồ.
Lúc Tùy Mị đi đến, lần này phát hiện cửa phòng đã khép lại.
Bên trong là ông cụ Tùy và ông Tùy.
Ông nội có lẽ đã khuyên một hồi lâu rồi, đều là nói đạo lý to lớn, ông Tùy thì một câu cũng không đáp lại.
Cuối cùng ông cụ thở dài, nói một câu: “Nếu như Tiểu Mị và Trì Uyên bên nhau, bây giờ sẽ không phải là tình cảnh thế này rồi.”
Ông Tùy a một tiếng, hình như giờ mới có phản ứng.
Giọng nói của ông cụ nghe có chút lạnh nhạt, ông tiếp tục nói: “Nếu Trì Uyên cưới Tiểu Mị, đương nhiên nhà của chúng ta sẽ không xảy ra biến cố lớn như thế này.”
Ông Tùy hẳn là không nghĩ tới, ông cụ sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Ông ngẫm nghĩ môt lúc, sau đó nói một câu đúng vậy.
Giọng nói của ông Tùy đã khàn khàn, có vẻ là thật sự đã bị đả kích không hề nhẹ.
Ông cụ lại nói tiếp: “Trước đây Tiểu Mị và Trì Uyên đính hôn, thật ra ta đã nhìn ra, con đã nới lỏng việc quản lý A Tĩnh rồi. Sau này yêu cầu nghiêm khắc nó, chỉ là vì Trì Uyên đã cưới người khác. Trong chốc lát, con có chút không biết chính xác chồng của Tiểu Mị sau này có thể hay không trợ giúp A Tĩnh, vì vậy yêu cầu đối với nó mới càng cao lên.”
Tùy Mị đứng ở cửa phòng liền nhíu mày, ông nội nói như vậy, sao giống như hiện tại việc thế này xảy ra toàn bộ đều là lỗi của Trì Uyên.
Hoặc là nói, Trì Uyên không lấy cô là sai.
Một người bị đả kích mạnh mẽ, đầu óc tự nhiên trở nên rõ ràng.
Tùy Mị cảm thấy suy nghĩ hiện tại của ông nội có chút lệch lạc.
Ông Tùy không nói chuyện.
Ông cụ lại nói: “Vốn A Tĩnh sẽ không có kết cục như vậy, nhà họ Tùy chúng ta mất đi một người thừa kế, ảnh hưởng rất lớn đối với công ty.”
Ông Tùy thở dài, âm thanh lại mang theo sự nghẹn ngào.
Ông cụ dường như là tự mình lẩm bẩm cảm thán: “Trì Uyên đó, nếu như tính cách kiên định một chút, không bị một người phụ nữ mê hoặc, cũng đã trở thành người của nhà chúng ta.”
Lúc này ông Tùy dường như cũng đã thuận theo cách suy nghĩ của ông cụ Tùy, lại nói một câu đúng vậy.
Thật ra ngày hôm qua lúc gặp Trì Chúc, ông đã chính mình suy nghĩ, lên kế hoạch thật tốt cho tương lai.
Trì Uyên cưới Tùy Mị, giúp đỡ Tùy Tĩnh. Sau này dưới sự trợ giúp của Trì Uyên, sự nghiệp lên một tầm cao mới, công ty của nhà họ Tùy làm ăn sẽ ngày càng lớn.
Điều này bọn họ đã sớm suy nghĩ xong, thời điểm Tùy Mị và Trì Uyên bắt đầu đính hôn, kế hoạch này đã được ông cụ Tùy và ông Tùy vẽ ra rồi.
Chỉ là ai có thể ngờ được, đột nhiên giữa đường lại xuất hiện Cố Tư.
Tùy Mị có chút nghe không nổi nữa, bên trong hai người kia đã bị kích thích, đầu óc rõ ràng không còn thanh tỉnh nữa rồi, nói ra đều là những lời hèn mạt.
Cô xoay người về phòng mình.
….
Mà ngoài kia Cố Tư và Chương Tự Chi đang tiễn Ninh Tôn lên xe.
Lần này rời đi và lần trước rời đi, nguyên nhân vẫn là không khác nhau lắm.
Chỉ là cảm giác lại thay đổi.
Ninh Tôn chăm chú nhìn Cố Tư một lúc, đột nhiên bật cười: “Không biết lần sau gặp mặt, em có khi đã làm mẹ rồi.”
Lông mày Cố Tư hơi nhăn lại, nhưng vẫn mỉm cười: “Không thể nào, sẽ không lâu như vậy đâu.”
Chỉ là nói không chính xác, có lẽ Ninh Tôn ra mắt thành công, liền ký với một công ty quản lý, sau này lịch trình sắp xếp sẽ vô cùng bận rộn.
Cho nên có thể nói là bọn họ không có cơ hội gặp mặt.
Chương Tự Chi ở bên cạnh, vỗ vỗ vai Ninh Tôn: “Cố gắng nỗ lực, cầm hạng nhất trở về, cho mấy người nhà nhà cậu nhìn xem.”
Ninh Tôn cong môi: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Cuối cùng lúc anh phải lên xe, Chương Tư Chi liền hỏi một câu hỏi: “Mẹ cậu có liên lạc với cậu không? Bây giờ cậu cũng coi như là có chút danh tiếng, bà nên tới xem cuộc thi của cậu.”
Ninh Tôn dừng đông tác, quay đầu nhìn Chương Tự Chi, liền gật gật đầu: “Ừ, bà có liên lạc với tôi, cũng không nói nhiều, chỉ là bảo tôi hãy thi tài thật tốt, đừng quá lo lắng. Cho dù dành được thành thích gì, cũng cứ bình tâm.”
Chương Tự Chi cảm khái: “Thật ra bà thật sự vẫn rất quan tâm cậu.”
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Đợi tôi kết thúc cuộc thi, cũng định đi thăm bà.”
Nói tới đây, hẳn là cũng nên rời đi rồi.
Cuối cùng Ninh Tôn đưa mắt nhìn Cố Tư, tầm mắt hơi rủ xuống dừng lại ở bụng của cô, nói: “Anh đi đây, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Cố Tư không biết vì sao lại có loại cảm giác xót xa trong lòng.
Lần trước Ninh Tôn đi tranh tài, cô cũng như vậy tới tiễn anh.
Nhưng thời điểm đó lại tràn đầy hi vọng.
Đợi đến khi xe của Ninh Tôn rời đi, Cố Tư vẫn đứng im một chỗ, trầm mặc một hồi lâu.
Chương Tự Chi mở miệng: “Thật ra nếu cô cùng A Tôn bên nhau, có vẻ cũng không tồi.”
Cố Tư lườm anh: “Cút.”
Biến cô trở thành cái gì vậy hả?
Cô có lựa chọn của mình sao?
Hai người trở về hội sở của Chương Tự Chi, còn chưa được bao lâu, Chương Tự Chi đã nhận được cuộc điện thoại.
Cố Tư nghe không rõ lắm đối phương nói cái gì, nhưng từ phản ứng của Chương Tự Chi, xem ra dường như sự việc có chút gay go.
Chương Tự Chi lập tức đứng lên, miệng đầy lời thô tục, bảo bọn họ chờ đó, bản thân lập tức qua đấy đánh chết mấy tên khốn nạn kia.
Cố Tư nâng mắt nhìn anh: “Anh đi làm việc của anh đi, tôi ở đây một mình cũng được.”
Chương Tự Chi gật gật đầu, ngay cả lời gì cũng không kịp nói, liền vội vội vàng vàng rời đi.
Cố Tư một mình ngồi ngây ngốc ở trong hội sở của Chương Tự Chi. Vốn cho rằng Chương Tự Chi sẽ nhanh quay trở lại, kết quả là vẫn không thấy đâu.
Cố Tư gọi điện thoại cho Phương Tố, hỏi bà có muốn chơi mạt chược không, bảo bà tới hội sở, sẽ tìm thêm hai người cho đủ một bàn.
Giọng nói của Phương Tố bên kia rất nhẹ nhàng, nói là lập tức tới đây.
Cố Tư ngạc nhiên: “Bác sao vậy? Nghe giọng nói như cô thiếu nữ thanh xuân vậy.”
Phương Tố cười rộ lên: “Nói lung tung, tôi đã bao tuổi rồi?”
Cố Tư cười haha: “Vậy thì là phụ nữ đang hoài xuân.”
Buổi chiều Trì Uyên có một cuộc điện thoại với cấp dưới của mình.
Hôm qua chiếc xe bám theo anh nữa đường đã bị chặn lại.
Nhưng không có bằng chứng xác thực gì, nên chỉ có thể để đối phương rời đi ngay tại đó.
Nhưng người cấp dưới đi theo Trì Uyên một thời gian dài, nên biết tiếp theo mình nên làm như thế nào.
Đêm đó bọn họ thuận tiện điều tra chi tiết một chút về tài xế trong chiếc xe theo dõi đó, phát hiện có chỗ đáng ngờ.
Người tài xế này từng có tiền án, năm đó bởi vì tụ tập đánh nhau mà bị nhốt một khoảng thời gian.
Hơn nữa nghe nói lúc đó vụ án này còn có một số điểm đáng nghi ngờ.
Có người nói đang tụ tập đánh nhau, có người nói đang giao dịch phi pháp thì bị bắt quả tang tại chỗ, sợ mọi chuyện làm lớn chuyện, những người này phản ứng nhanh, trực tiếp thay đổi giao dịch thành cuộc ẩu đả.
Có rất nhiều chuyện cũng không phải là không có căn cứ, Trì Uyên bằng lòng tin tưởng, đã có lời đồn truyền ra như thế, vậy có lẽ là có một điểm mờ ám.
Anh bảo cấp dưới tiếp tục điều tra về những chuyện năm đó.
Điện thoại bên kia vừa cúp, Trì Cảnh đẩy cửa đi vào.
Trì Cảnh nói là bên phía nhà họ Tùy, dự định hỏa táng Tùy Tĩnh tại bệnh viện, hỏi ý hai người có muốn đi đến đó không.
Trì Uyên nhớ lại những lời Tùy Mị dặn dò anh lúc trước, liền gật đầu: “Vẫn là để tôi cùng ba tôi đi đi.”
Trì Cảnh cũng là có ý này, hôm qua Trì Chúc ở nhà họ Tùy cũng gần như là hết một ngày, có thể thấy được quan hệ với nhà họ Tùy bên kia vẫn còn không tệ.
Chuyện này của nhà họ Tùy vẫn là ông ra mặt sẽ phù hợp hơn.
Nói xong nhưng lời này, Trì Cảnh lại nói một chuyện khác.
Anh ta nói rằng chức vụ công ty nhà họ Tùy bên kia có một chút thay đổi.
Tùy Mị dường như hoàn toàn rút ra khỏi công ty nhà họ Tùy.
Hôm nay trợ lý giao tiếp với bên anh tiết lộ, nói là sẽ có người khác tiếp quản mọi việc liên quan đến sự hợp tác giữa nhà họ Trì và nhà họ Tùy.
Trì Uyên có chút ngạc nhiên: “Chuyện này biết khi nào?”
Trì Cảnh nói: “Hôm nay mới biết được tin tức này, thay đổi chắc là hôm qua và hôm nay, ngày hôm trước chúng ta vẫn cùng nhà họ Tùy liên lạc, hỏi cụ thể chi tiết nhập hàng, lúc đó đều không nói gì, hôm nay đột nhiên nói muốn đổi người.”
Trì Uyên chậm rãi gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Nhà họ Tùy hôm qua và hôm nay đều vô cùng ầm ĩ, bình thường mà nói có lẽ không có tâm tư làm những việc thay đổi chức vụ.
Trì Uyên đợi sau khi Trì Cảnh ra ngoài, liền đứng dậy đi đến cửa sổ, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra.
Trong hai ngày qua người bị nhốt trong nhà kho bên kia bị đánh đập dã man, hầu như đều nói những chuyện biết được.
Chuyện có những chỗ vụn vặt, một số chỗ vẫn chưa ghép lại với nhau.
Nhưng Trì Uyên gần như có thể xác định được , nhà hàng tư nhân cùng với nhà họ Tùy, là quan hệ không rõ ràng.
Nhân hàng tư nhân đó có lẽ là một doanh nghiệp nhỏ ở bên ngoài của nhà họ Tùy.
Chỉ là anh có chút không nghĩ rõ được, công ty riêng của nhà họ Tùy lớn như vậy, hoàn toàn không có lý do gì để lén lút chọc phá một ngân hàng tư nhân nhỏ.
Làm kinh doanh đúng đắn không tốt sao?
Chuyện này nghĩ như thế nào đều có chút nói không logic. Còn về phần ra tay với Cố Tư, chuyện này miễn cưỡng cũng xem như có thể nghĩ thông suốt.
Anh bởi vì Cố Tư, xem thường nét mặt của nhà họ Tùy, bên phía nhà họ Tùy chắc chắn sẽ không vui.
Chuyện này xem như là bởi vì anh giận chó đánh mèo Cố Tư.
Trì Uyên vuốt vuốt, rồi gọi Tử Thư đến.
Anh bảo Tử Thư điều tra một chút về tin tức bên nhà họ Tùy.
Hiện tại nhà họ Tùy tương đối rối ren, vẫn nên xuống tay một chút thì tốt hơn.
Tử Thư ngay lập tức nhận lời ,nhưng có thể là bởi vì sự rắc rối giữa Trì Uyên Tùy Mị và Cố Tư, anh ta luôn cảm thấy nhà họ Tùy không thuận mắt lắm.
Sớm đã muốn điều tra nhà họ Tùy bên kia có cái gì mờ ám hay không.
Không hiểu sao Tử Thư có chút kích động, nhận mệnh lệnh xong liền đi ra ngoài.
Trì Uyên có chút bất lực, cũng không hiểu anh ta không ngừng kích động cái gì.
Anh đợi một lúc rồi gọi điện thoại Cố Tư.
Kết quả Cố Tư đang đánh mạt chượt, vô cùng ồn ào.
Cuộc sống người phụ nữ này càng ngày càng thoải mái.
Không hiểu sao Trì Uyên bắt đầu ngưỡng mộ cô.
Cố Tư không có nhiều thời gian nói chuyện nhảm với Trì Uyên, chỉ nói với anh mình rất tốt, bảo anh không cần phải lo lắng.
Trì Uyên liền hỏi: “Có phải Ninh Tôn đã đi rồi không?”
Cố Tư “ừ” “ừ” vài tiếng: “Đi rồi, đi rồi.”
Trì Uyên liền bật cười: “ Ban đầu anh còn nghĩ em sẽ rất buồn, nhưng dường như là anh nghĩ quá nhiều rồi.”
Cố Tư”chậc” một cái: “Buồn cái gì? Anh ấy đi lấy thứ tự đoạt giải quán quân, bọn em đều vui vẻ thay cho anh ấy.”
Trì Uyên gật đầu, chuyển chủ đề, hỏi cô đánh mạt chượt với ai.
Vô cùng dễ thấy, Trì Uyên là đang cố ý tìm chuyện để nói.
Cố Tư chỉ trả lời đơn giản một chút.
Trì Uyên còn có chút ngạc nhiên, đánh mạt chượt thế mà lại không có Chương Tự Chi, chuyện này khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Nói đến Chương Tự Chi, Cố Tư dừng một chút: “Hình như là Lão Chương có việc đi làm, em thấy sau khi anh ta nhận một cuộc điện thoại, liền vội vàng rời đi.”
Trì Uyên “a” một tiếng: “Anh ta còn có thể có việc gì vội như vậy, anh ta không bao giờ coi chuyện của người khác là quan trọng.”
Điều này Cố Tư không biết, nhưng mơ hồ cảm nhận được có lẽ là có liên quan với Lương Ninh Như.
Hiện tại có thể khiến Chương Tự Chi nhảy dựng lên, cũng chỉ có Lương Ninh Như.
Chương Tự Chi xem như là đã gặp được oan gia rồi.
Thực sự Cố Tư rất muốn gặp Lương Ninh Như.
Có thể dồn ép Chương Tự Chi đến bước này, chắc chắn không phải là một người bình thường.
Cho dù không làm cảnh sát, chắc hẳn cũng là một cô gái mạnh mẽ vang dội đã nói là làm.
Bên Cố Tư đang hăng hái đánh mạt chượt, thật sự không quan tâm đến lời của Trì Uyên.
Thế nên qua loa vài câu với Trì Uyên, rồi cúp điện thoại.
Phương Tố liếc mắt nhìn điện thoại Cố Tư đang cầm trong tay rồi cười: “Con trai tôi từ trước tới giờ chưa từng có bộ dạng này, cô thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Cố Tư thuận theo lời nói Phương Tố nói: “Hình như lúc trước ông cả cũng rất trầm mặc, hôm đó ở trên bàn ăn, tôi cũng mở rộng tầm mắt.”
Nói xong lời này, hai người nhìn nhau, sau đó đều mỉm cười.
Hôm đó bầu không khí trên bàn ăn thật sự rất kỳ dị, nhớ đến đều khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Ở đây đánh mạt chượt không lâu, thì Chương Tự Chi trở về la lối òm sòm.
Vừa đi vào nhìn thấy bọn họ đang chơi mạt chượt, Chương Tự Chi đi đến nhanh chóng mở miệng: “Nào nào, thêm tôi một cửa, thêm tôi một cửa.”
Anh ta vừa nói xong, Cố Tư có thể nghe thấy được, chuyến đi a ngoài này của Chương Tự Chi có lẽ là có một chút thu hoạch.
Rõ ràng lúc anh ta đi còn lo lắng không yên, bây giờ trở về, mặc dù không cố ý để lộ ra biểu cảm gì, nhưng có thể lờ mờ nhìn ra được là anh ta có chút vui vẻ.
Khóe mắt Cố Tư liếc nhìn anh ta một chút, trong giọng nói mang sự trêu chọc: “Làm sao vậy? Cô Lương nể mặt anh rồi sao?”
Chương Tự Chi dừng lại: “Vẻ mặt tốt của cô ta, so với bình thường cũng không có gì khác biệt cả.”
Sau khi nói xong, anh ta dường như nhận ra câu trả lời của mình có gì đó không ổn, vẻ mặt có chút lúng túng, lập tức bắt đầu thêm vào: “Vừa nảy tôi không có đi tìm cô ta, tôi tìm cô ta làm cái gì chứ, phụ nữ như vậy, tôi liếc nhìn cũng cảm thấy dư thừa.”
Cố Tư và Phương Tố không hẹn mà cùng nhau chậm rãi lắc đầu, bật cười thành tiếng.
Sau đó Cố Tư tự mình “chậc” “chậc” “chậc” vài tiếng: “Cũng không biết cô Lương xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến cho cậu chủ nhỏ Chương của chúng ta lo lắng không yên chạy ra ngoài, dây chuyền vàng lớn cũng quên mang theo.”
Vẻ mặt khó coi của Chương Tự Chi lại có thể có chút ửng hồng.
Anh ta ấp úng một hồi lâu, kết quả cũng không giải thích được một câu tử tế, ngược lại là nói với Cố Tư: “Cố Tiểu Tư, cô đừng có ép tôi như vậy chứ, lúc trước tôi đối xử với cô tốt như vậy, lúc này không phải cô nên bênh vực tôi sao?”
Cố Tư chớp chớp mắt, nói ngay lập tức: “Tôi không có ép buộc anh mà, nào, lão Chương, nói xem nào, ở chỗ cô Lương nếm được sự ngọt nào gì rồi?”
Chương Tự Chi xị mặt mo của mình “hí” một tiếng: “Cố Tiểu Tư. Thật uổng công lúc trước tôi đau lòng cho cô như vậy.”
Cố Tư cười haha: “Có chuyện vui vẻ thì nói ra đi, mọi người cùng nhau vui mà chứ, tôi khó mà nhìn thấy tâm trạng anh tốt.”
Chương Tự Chi trợn tròn mắt nhìn Cố Tư: “Lời này của cô là gì, tôi vẫn luôn có một tâm trạng tốt mà.”
Cố Tư trực tiếp “hứ” một tiếng với anh ta: “Thực sự nên chụp ảnh khuôn mặt của anh khoảng thời gian trước, để anh nhìn xem vẻ mặt đưa đám của mình thành cái thứ gì.”
Phương Tố ở bên cạnh cũng mở miệng: “Thái độ khoảng thời gian trước của cậu quả thực là không tốt, mỗi ngày đều giống như ai đó nợ cậu mấy trăm vạn không có ý định trả lại.”
Chương Tự Chi thật sự lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thật vậy sao? Tôi có bộ dạng như vậy sao? Bản thân tôi một chút cũng không cảm nhận được.”
Nói xong bản thân anh ta cũng bật cười haha.
Bên cạnh có một phục vụ, đã đứng dạy chừa chỗ cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi ngồi xuống, bắt đầu rút bài.
Sau khi Cố Tư đánh một vòng bài, mới hỏi Chương Tự Chi lần nữa: “Anh vừa mới đi làm gì vậy? Anh nói thật đi, có phải chỗ cô Lương có chuyện gì không?”
Chương Tự Chi sẽ không nói dối với Cố Tư, biểu cảm anh ta có chút không được tự nhiên, sau đó mới nói: “Cũng không phải đi vì cô ta, chủ yếu là người của tôi cùng người khác xung đột, sau đó tôi muốn đi qua xem thử, kết quả đúng lúc chuyện xảy ra trong phòng tập gym của cô ta, cô nói xem, tôi đây có thể xem như là vì cô ta sao? Không tính, có phải không?”
Cố Tư cũng không biết nói gì cho tốt.
Cô không lạnh không nóng cười haha một tiếng: “Anh muốn nói như thế nào đều được cả.”
Dường như Chương Tự Chi cảm thấy những gì mình nói không thuyết phục lắm, nên bổ sung vài câu: “Tôi vẫn luôn nhìn không ưa cô gái thối đó, các người biết rồi, cô ta xảy ra chuyện tôi vui còn không kịp, tôi làm sao có thể giải quyết rắc rối thay cho cô ta được, tôi đâu có bị điên.”
Cố Tư cùng Phương Tố đều không nói chuyện, hai người yên lặng sờ bài đánh bài.
Chỉ có Chương Tự Chi vừa đánh vừa nói: “Người phụ nữ đó, có lẽ cả đời này cũng không có người đàn ông nào nhìn trúng cô ta, bản thân cô ta chính là một người đàn ông, mỗi ngày đều làm giống như bản thân mình vô cùng tài giỏi, cô xem xảy ra chuyện, còn không phải gánh không nổi sao, loại người này nha, dù có yêu chiều cô ta, cô ta cũng dám trách mắng với tôi, cô xem thử nếu đổi một người không lịch thiệp như vậy, thì cô ta xong rồi.”
Cố Tư vẫn luôn biết là Chương Tự Chi ấu trĩ, nhưng hôm nay xem như là mở mang hiểu biết.
Phương Tố chờ sau Chương Tự Chi liên miên lải nhải một lúc lâu rồi nói: “Cậu đã không nhìn trúng cô Lương, vậy thì sau này đừng để ý đến cô ta nữa. Không gặp mặt không phải là tốt sao, không phải người thích thì tại sao còn muốn đến gần.”
Câu hỏi này rất hay, Chương Tự Chi ngay lập tức không biết trả lời như thế nào.
Cố Tư liếc nhìn biểu cảm có chút quẫn bách của Chương Tự Chi, có chút bất lưc, giải vây thay cho Chương Tự Chi: “Được rồi, được rồi, chúng ta đánh mạt chượt đi, đừng nói mấy chuyện không hay của cô ta nữa.”
Chủ đề này coi như là đến đây kết thúc được rồi.
Sau khi chơi mạt chược một lúc, Chương Tự Chi có thể vì vui vẻ, nên thua cũng không có gào la càm ràm.
Đưa tiền cũng đưa đặc biệt thoải mái.
Sau khi chơi vài vòng, Cố Tư có chút ngồi không nổi nữa, nên cũng kêu ngừng lại.
Ngày trước Chương Tự Chi đều sẽ càm ràm là chơi chưa đủ, hôm nay cũng không nói gì.
Không biết anh nghĩ đến điều gì, đột nhiên tự mình mỉm cười.
Cố Tư có chút bất lực: “Lão Chương à, nếu anh thực sự muốn nói, thì anh nói đi, chúng tôi không chế nhạo anh đâu, anh đừng có kiềm nén nữa.”
Chương Tự Chi do dự một chút, quả thực là rất muốn nói ra.
Anh ta thở dài: “Chính là vầy, không phải tôi nhìn không thuận mắt cô gái thối đó sao, tôi bảo cấp dưới của tôi trông chừng ở đó, một khi cô ta xuất hiện, thì nói cho tôi, tôi liền đi tìm chuyện xui cho cô ta, kết quả hôm nay cô ta vừa mới đến, thì có người đi trước tôi một bước gây phiền phức với cô ta.”
Cấp dưới của Chương Tự Chi không quá rõ, chuyện này phải xử lý như thế nào? Vì vậy ngay lập tức gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.
Lúc đó Chương Tự Chi nghĩ cũng không nghĩ được liền xông đến đó.
Lúc đến đó, một tên nhóc kia đang đứng ở trong phòng tập gym nói năng hung hãn, muốn đập phá đồ.
Những người đó gần giống như Chương Tự Chi, cũng là lúc trước bị Lương Ninh Như thu thập, ôm hận trong lòng.
Hiện tại thừa dịp cô đổi thân phận, muốn đến trả thù.
Chương Tự Chi đến vừa nhìn thấy đã không vui rồi, mấy cháu trai này, nói năng hung hãn còn nhiều hơn so với anh ta, mà trong câu nào cũng nghe thấy.
Lúc đó anh ta cũng quên mất hận thù giữa mình và Lương Ninh Như, trực tiếp đi qua.
Ban đầu Lương Ninh Như đi ra, còn định dùng bộ dạng đối phó với Chương Tự Chi với những tên lưu manh nhỏ này.
Kết quả nhìn thấy Chương Tự Chi đứng ra, Lương Ninh Như thật sự là đứng hình.
Chương Tự Chi cũng không thèm để ý đến Lương Ninh Như.
Danh tiếng cậu chủ nhỏ họ Chương anh, lưu manh bình thường đều biết anh.
Nhìn thấy anh ta đi ra, những người đó thực sự vô cùng ngạc nhiên, còn kêu gào, hỏi Chương Tự Chi là có ý gì?
Ý gì? Thực sự bản thân Chương Tự Chi cũng không làm rõ được, vừa rồi cái gì anh ta cũng không nghĩ, liền đứng ra.
Nhưng người cũng đã đứng ra rồi, đương nhiên không thể rút lui lại.
Thế là, cậu chủ nhỏ họ Chương lấy diễu võ dương oai của mình ra, trực tiếp sai người của mình ném đối phương ra ngoài.
Lương Ninh Như ở bên cạnh choáng váng một lúc lâu.
Nhưng dù gì người ta cũng từng làm cảnh sát, là người hiểu chuyện.
Đợi sau khi những người đó đi ra ngoài hết rồi, Lương Ninh Như vẫn nói với anh ta một câu cảm ơn.
Cũng không nhìn thấy điệu bộ cô miễn cưỡng, nói vô cùng chân thành.
Vì thế chuyện này làm cho trong lòng Chương Tự Chi không biết như thế nào, mà lung lay một chút nhỏ.
Trước khi Lương Ninh Như nói với anh ta câu cảm ơn đó, thật sự từ trước đến giờ chưa từng cho anh vẻ mặt tốt.
Lúc này biểu cảm dịu dàng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, không hiểu sao Chương Tự Chi còn có chút không được tự nhiên như vậy.
Ban đầu anh thực sự muốn nói mấy câu khó nghe với Lương Ninh Như.
Nói phụ nữ như cô đáng bị nhiều người đàn ông đến gây sự, cô ta nên tự suy ngẫm lại đức hạnh của bản thân.
Kết quả những lời nói đó bị hai từ cảm ơn của Lương Ninh Như nghẹn trở lại.
Chương Tự Chi đến một chuyến, cũng chỉ giúp Lương Ninh Như dọa chạy mấy tên lưu manh tự tìm đến cửa gây sự, những việc khác một chút cũng không làm.
Trên đường trở về, anh ta đều có một chút không rõ vừa rồi bản thân mình xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng trong lòng thực sự có chút niềm vui nhỏ.
Cô gái đó bị người khác tìm gây sự, vẫn là anh đứng ra giúp đỡ cô ta, nghĩ như vậy anh ta cũng có một chút tự hào.
Trước đây luôn bị Lương Ninh Như đè ở dưới thu thập, bây giờ anh thấy bản thân mình dường như là cuối cùng đã trở mình rồi.
Một loại cảm giác nở mày nở mặt, tràn đầy trong lòng của anh ta.
Lúc Chương Tự Chi nhớ lại những chuyện đó, khóe miệng làm sao cũng không kiềm nén được mà cong lên.
Khóe mắt Cố Tư liếc nhìn anh ta, thật sự rất muốn lấy gương ra, để cho Chương Tự Chi nhìn thấy biểu cảm bây giờ của mình.
Điều này có khác gì so với thiếu nữ hoài xuân.
Cố Tư âm thầm thở dài một hơi.
Xem ra tình huống này, hình như Chương Tự Chi được gán vào tay một người phụ nữ còn lợi hại hơn so với bốn người chị của anh ta.
Chương Tự Chi nói xong những lời này, dường như sức lực của toàn bộ cơ thể vẫn còn.
Anh ta đi hai vòng trên mặt đất: “Nếu không tối nay gọi tất cả mọi người đến, cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ.”
Anh ta nói bữa ăn trước ăn không biết mùi vị, rất khó chịu.
Cố Tư nghĩ nghĩ, trên bàn ăn hôm đó Chương Tự Chi quả thực là trạng thái không tốt.
Ngoài ra bốn người đàn ông còn âm thầm phân cao thấp, điều này quả thực làm cho Chương Tự Chi không có phong độ tốt.
Tại bệnh viện sau khi Tùy Mị lấy được bản báo cáo chất độc còn lưu lại trong dạ dày Tùy Tĩnh, đã ngồi trong xe rất lâu.
Tuy đã sớm biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng mà, lúc nhìn thấy báo cáo xét nghiệm chân thực, rõ ràng, trong lòng vẫn có chút đau đớn.
Tình trạng của cô không thể lái xe được, chỉ có thể gọi xe về nhà.
Ngày hôm nay nhà họ Tùy hoàn toàn không giống như ngày hôm qua, hôm qua ồn ào náo nhiệt, hôm nay lại im lặng tới nỗi có hơi đáng sợ.
Tùy Mị chậm rãi đi lên tầng, đứng ở cầu thang nhìn xung quanh một chút.
Mọi người đang ở trong phòng của mình, không ra khỏi cửa, ăn cơm cũng đều là người giúp việc mang lên.
Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là đi tới phòng của ông nội.
Cửa phòng của ông cụ đã khóa trái, Tùy Mị gõ vài tiếng, bên trong truyền ra âm thanh trầm thấp của ông cụ: “Ai?”
Tùy Mị thở dài: “Ông nội, là cháu.”
Ông cụ đi đến mở cửa ra.
Tình trạng của ông xem ra tốt hơn nhiều so với hôm qua. Ông hẳn là người đầu tiên chấp nhận sự thật.
Tùy Mị đi vào, từ túi xách lấy ra bản báo cáo xét nghiệm đưa cho ông cụ.
Ông có hơi nghi nghờ, nhận lấy xem một chút, lập tức liền rõ ràng đây là cái gì.
Ông thở dài một hơi: “Thằng bé này, sao lại nghĩ quẩn như vậy?”
Tùy Mị cũng theo đó có chút đáng tiếc: “Việc này, cháu đang nghĩ, hay là chúng ta không cần thông báo ra bên ngoài.”
Bây giờ nguyên nhân Tùy Tĩnh tử vong, đã tuyến bố ra bên ngoài là vì tai nạn xe.
Nếu như thông báo rằng thằng bé tự sát, Tùy Mị cũng lo sẽ có ảnh hưởng không tốt với nhà họ Tùy.
Ông cụ rất tán thành cách làm của cô, gật gật đầu: “Không cần thông báo với bên ngoài. Chuyện này chúng ta tự biết là được rồi. Ở phía bệnh viện cháu đã giải quyết hết thủ tục chưa?”
Tùy Mị gật đầu: “Đều xong hết rồi ạ, bây giờ A Tĩnh vẫn còn ở trong phòng xác, phía bệnh viện hỏi chúng ta là muốn hỏa táng ở đó, hay là chúng ta mang đi.”
Ông nội suy nghĩ một lát: “Hỏa táng ở đó đi, cũng không cần mang về. Vừa ra đi mà hỏa táng cùng một ngày cũng tốt. Còn ở trong nhà, ông sợ ba mẹ cháu chịu không nổi.”
Suy nghĩ này của ông cũng thật sự là hợp lý.
Tùy Mị vâng dạ: “Vâng, vậy cháu đi thu xếp.”
Nói xong mấy câu này cô xoay người muốn rời đi, chỉ là ngẫm nghĩ một chút lại quay đầu nhìn ông cụ: “Ông, ông có thời gian thì xuống tầng đi dạo, đừng ở mãi trong phòng. Ông như thế này, cháu cũng hơi lo lắng.”
Ông cụ gắng gượng nở một nụ cười: “Yên tâm đi, ông lớn tuổi như vậy rồi, có gì chưa từng gặp qua, có thể chịu đựng được.”
Tùy Mị liền thở dài, lần này xoay người đi thẳng ra ngoài.
Đến lúc buổi trưa, ông cụ được người giúp việc đỡ xuống lầu đi tản bộ.
Tùy Mị ở đây đợi ông rời đi, liền từ phòng mình đi ra, nhanh chóng đi vào căn phòng của ông nội.
Cô mở tủ quần áo của ông ra, nhìn thấy cái két sắt kia.
Phím mật mã bị cô ta bôi lên thứ gì đó.
Cô cầm cái đèn pin nhỏ cẩn thận chiếu vào mấy phím số kia.
Cuối cùng cũng nhìn thấy mấy con số mơ hồ xuất hiện, chỉ là phải tự mình sắp xếp lại một chút.
Tùy Mị cẩn thận đi tới cửa sổ, nhìn ra phía sau của vườn hoa.
Ông cụ được người giúp việc đỡ đi, ở vườn hoa gần đó đi đi lại lại.
Cô có hơi yên tâm một chút, sau đó mới bắt đầu thử mở két sắt.
Hai lần nhập mật mã đều không đúng.
Tùy Mị có chút khẩn trương, cô cẩn thận nhập vào lần thứ ba, kết quả vẫn không đúng.
Két sắt lúc này đột nhiên bắt đầu phát ra âm thanh báo động chói tai.
Tùy Mị thuận tay lấy quần áo ở bên cạnh, phủ lên két sắt, sau đó đóng cửa tủ lại.
Âm thanh nghe có vẻ nhỏ đi một chút, nhưng vẫn nghe vô cùng rõ ràng.
Cô ta sợ tới mức vội vàng chạy tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
May mà ông cụ đang ở xa, không nghe được cái gì.
Âm thanh báo động vang lên một phút đồng hồ, sau đó mới dừng lại.
Tùy Mị liền đi tới mang quần áo để lại chỗ cũ, đem đồ đạc trong tủ quần áo sắp xếp lại một chút, sau đó đóng cửa tủ đi ra khỏi phòng.
Người giúp việc đứng ở cửa phòng, nhìn Tùy Mị: “Cô Tùy, có chuyện gì sao?”
Tùy Mị sửa sang lại tóc: “Không có gì. Đồ trong phòng của ông, không biết là cái gì, đột nhiên kêu lên, bây giờ tắt đi rồi.”
Người giúp việc cũng không nghĩ nhiều, quay người rời đi.
Tùy Mị bây giờ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong thời gian này không có cách nào tiếp tục mở két sắt nữa rồi.
Chỉ là cảm thấy bình thường ông cụ hẳn là sẽ không nghĩ tới điều này.
Tùy Mị chỉnh lại đầu tóc, sau đó mới chậm rãi đi xuống dưới tầng.
Cô cũng không ra ngoài đi tìm ông nội, mà ngồi ở ghế sopha trong phòng khách.
Tùy Mị dựa lưng vào ghế sopha, có hơi hốt hoảng.
Là thời điểm nào cô bắt đầu nhận ra sự khác thường của ông nội.
Thật sự nghiêm túc mà nói, trước hết cô phát hiện ra, hẳn là sự khác thường của ông Tùy.
Sau đó theo dõi và nghe lén một chút, phát hiện ra ông Tùy chỉ là đang được ông nội phân phó mà thôi.
Tùy Mị ôm mặt, trong lòng có hơi loạn, lại thoáng cái không ra được manh mối.
Chờ như vậy một lát, ông nội cũng đã quay về rồi.
Xem ra, đi dạo một vòng, trạng thái tinh thần của ông đã tốt lên, chỉ là người cũng mệt rồi.
Tùy Mị vội vàng bảo ông cụ ngồi xuống, nói là muốn nói chuyện cùng với ông.
Thực ra chủ yếu là cô cũng sợ ông nội đi lên, thì phát hiện ra chuyện két sắt.
Ông cụ cũng không nghĩ nhiều, nghe theo Tùy Mị cũng liền ngồi xuống.
Tùy Mị theo đó hỏi một chút, hậu sự của Tùy Tĩnh nên xử lí như thế nào.
Mặc dù tuổi thằng bé nhỏ, nhưng vẫn có chút quy củ vẫn phải tuân theo.
Ông cụ quay đầu nhìn chăm chú ra bên ngoài, sau đó mới mở miệng: “Gửi lại đặt ở nhà tang lễ đi. Tuổi còn quá nhỏ, tạm thời không cần chôn cất.”
Theo như quy củ, ông cụ và ông Tùy đều vẫn còn khỏe mạnh, Tùy Tĩnh không thể được chôn cất.
Tùy Mị không hiểu điều này, cũng không hề để ý đến những chi tiết này.
Lúc người còn sống không đối tốt với thằng bé, chết rồi chú ý nhiều như vậy cũng có tác dụng gì.
Cô liền nói một tiếng vâng, sau đó lại lại nhờ ông cụ lúc không có việc, thì khuyên nhủ ông Tùy một chút.
Tùy Mị nói, lời cô nói, ông cả tuy nghe không vào, nhưng ông trước nay luôn hiếu thuận. Lời ông nội nói, ông sẽ để trong lòng.
Ông nội đưa mắt nhìn Tùy Mị, dường như có chút vui mừng: “Vẫn là cháu hiếu thuận, ông không nhìn nhầm cháu, cháu là một đứa trẻ tốt.”
Tùy Mị nhìn ông chằm chằm, chậm rãi hạ tầm mắt: “Đều là việc nên làm ạ.”
Ngồi ở dưới tầng một lúc lâu, người giúp việc ở trên tầng đi xuống, nói là bà Tùy lại bắt đầu ồn ào lên rồi.
Tùy Mị có chút không biết phải làm sao, đứng dậy theo người giúp việc đi lên.
Đi tới cầu thang phía sau của tầng hai, cô dừng lại, hơi nghiêng người, nhìn ông cụ đang ở dưới tầng một lát.
Hai tay ông cụ đặt ở trên gậy ba-toong, không biết nghĩ cái gì, qua một lúc lâu, ông cụ mới lấy điện thoại từ trong túi ra.
Ông cụ cũng không gửi tin nhắn, cũng không gọi điện thoại, chỉ lấy ra nhìn cái gì đó.
Tùy Mị nhìn mấy giây, xoay người đi đến phòng của bà Tùy.
Bà Tùy thực sự là bị kích thích quá mức, đã bắt đầu nói mê sảng.
Luôn nói có thể nhìn thấy Tùy Tĩnh tới tìm bà, nói nhìn thấy Tùy Tĩnh đang khóc.
Bây giờ bà Tùy và ông Tùy đã chia phòng rồi.
Tình trạng của hai người không tốt, ở cùng với nhau thật sự là cực kỳ nguy hiểm.
Tùy Mị đi tới ôm lấy bà Tùy, giọng nói trầm thấp: “Mẹ hãy nghĩ đến ba con, mẹ cứ như thế này thì mẹ nói xem ba con sau này sống thế nào?”
Bà Tùy nghe vậy liền khóc lớn: “Mẹ không quan tâm ông ấy sống thế nào. Ông ta đã ép chết con trai mẹ mất rồi.”
Bà Tùy khóc đến khàn cả tiếng: “Nếu ông ấy không ép A Tĩnh như vậy, A Tĩnh sẽ chết sao? Con trai của mẹ sẽ sống thật tốt, đều do ông ấy, đều do bọn họ.”
Tùy Mị giúp bà vuốt lại mái tóc: “Bây giờ nói những lời này đã không còn tác dụng gì nữa rồi. Mẹ phải cố gắng chăm sóc bản thân mình thật tốt, trong nhà chúng ta cũng không thể lại có người xảy ra chuyện. Mẹ biết không, con sắp không chịu được nổi nữa rồi.”
Bà Tùy nâng mắt nhìn Tùy Mị, nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Cuối cùng bà đưa tay ra ôm lấy Tùy Mị, khóc nấc lên.
Một lúc sau ông cụ Tùy từ dưới tầng đi lên, đi ngang qua phòng của bà Tùy, nhìn vào bên trong.
Tùy Mị giống như đang dỗ một đứa trẻ, cẩn thận vỗ vai của bà. Tiếng khóc của bà đã nhỏ dần, chỉ là tinh thần có hơi ngân ngơ.
Ông cụ cũng không có biểu tình gì đặc biệt, nhìn một lát rồi xoay người rời đi.
Tùy Mị chờ hình bóng ông cụ rời đi khỏi cửa phòng, mới chậm rãi xoay đầu nhìn thoáng qua.
Cô đưa bà Tùy lên trên giường, đưa cho bà cái chăn, nhẹ giọng dỗ dành bà, mong bà có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Sau đó Tùy Thanh đi ra khỏi phòng của bà Tùy. Cô nhẹ nhàng bước đi, tới căn phòng mà ông Tùy đang ở.
Căn phòng này vẫn luôn mở, vì sợ ông nghĩ không thông sẽ đột nhiên làm ra chuyện điên rồ.
Lúc Tùy Mị đi đến, lần này phát hiện cửa phòng đã khép lại.
Bên trong là ông cụ Tùy và ông Tùy.
Ông nội có lẽ đã khuyên một hồi lâu rồi, đều là nói đạo lý to lớn, ông Tùy thì một câu cũng không đáp lại.
Cuối cùng ông cụ thở dài, nói một câu: “Nếu như Tiểu Mị và Trì Uyên bên nhau, bây giờ sẽ không phải là tình cảnh thế này rồi.”
Ông Tùy a một tiếng, hình như giờ mới có phản ứng.
Giọng nói của ông cụ nghe có chút lạnh nhạt, ông tiếp tục nói: “Nếu Trì Uyên cưới Tiểu Mị, đương nhiên nhà của chúng ta sẽ không xảy ra biến cố lớn như thế này.”
Ông Tùy hẳn là không nghĩ tới, ông cụ sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Ông ngẫm nghĩ môt lúc, sau đó nói một câu đúng vậy.
Giọng nói của ông Tùy đã khàn khàn, có vẻ là thật sự đã bị đả kích không hề nhẹ.
Ông cụ lại nói tiếp: “Trước đây Tiểu Mị và Trì Uyên đính hôn, thật ra ta đã nhìn ra, con đã nới lỏng việc quản lý A Tĩnh rồi. Sau này yêu cầu nghiêm khắc nó, chỉ là vì Trì Uyên đã cưới người khác. Trong chốc lát, con có chút không biết chính xác chồng của Tiểu Mị sau này có thể hay không trợ giúp A Tĩnh, vì vậy yêu cầu đối với nó mới càng cao lên.”
Tùy Mị đứng ở cửa phòng liền nhíu mày, ông nội nói như vậy, sao giống như hiện tại việc thế này xảy ra toàn bộ đều là lỗi của Trì Uyên.
Hoặc là nói, Trì Uyên không lấy cô là sai.
Một người bị đả kích mạnh mẽ, đầu óc tự nhiên trở nên rõ ràng.
Tùy Mị cảm thấy suy nghĩ hiện tại của ông nội có chút lệch lạc.
Ông Tùy không nói chuyện.
Ông cụ lại nói: “Vốn A Tĩnh sẽ không có kết cục như vậy, nhà họ Tùy chúng ta mất đi một người thừa kế, ảnh hưởng rất lớn đối với công ty.”
Ông Tùy thở dài, âm thanh lại mang theo sự nghẹn ngào.
Ông cụ dường như là tự mình lẩm bẩm cảm thán: “Trì Uyên đó, nếu như tính cách kiên định một chút, không bị một người phụ nữ mê hoặc, cũng đã trở thành người của nhà chúng ta.”
Lúc này ông Tùy dường như cũng đã thuận theo cách suy nghĩ của ông cụ Tùy, lại nói một câu đúng vậy.
Thật ra ngày hôm qua lúc gặp Trì Chúc, ông đã chính mình suy nghĩ, lên kế hoạch thật tốt cho tương lai.
Trì Uyên cưới Tùy Mị, giúp đỡ Tùy Tĩnh. Sau này dưới sự trợ giúp của Trì Uyên, sự nghiệp lên một tầm cao mới, công ty của nhà họ Tùy làm ăn sẽ ngày càng lớn.
Điều này bọn họ đã sớm suy nghĩ xong, thời điểm Tùy Mị và Trì Uyên bắt đầu đính hôn, kế hoạch này đã được ông cụ Tùy và ông Tùy vẽ ra rồi.
Chỉ là ai có thể ngờ được, đột nhiên giữa đường lại xuất hiện Cố Tư.
Tùy Mị có chút nghe không nổi nữa, bên trong hai người kia đã bị kích thích, đầu óc rõ ràng không còn thanh tỉnh nữa rồi, nói ra đều là những lời hèn mạt.
Cô xoay người về phòng mình.
….
Mà ngoài kia Cố Tư và Chương Tự Chi đang tiễn Ninh Tôn lên xe.
Lần này rời đi và lần trước rời đi, nguyên nhân vẫn là không khác nhau lắm.
Chỉ là cảm giác lại thay đổi.
Ninh Tôn chăm chú nhìn Cố Tư một lúc, đột nhiên bật cười: “Không biết lần sau gặp mặt, em có khi đã làm mẹ rồi.”
Lông mày Cố Tư hơi nhăn lại, nhưng vẫn mỉm cười: “Không thể nào, sẽ không lâu như vậy đâu.”
Chỉ là nói không chính xác, có lẽ Ninh Tôn ra mắt thành công, liền ký với một công ty quản lý, sau này lịch trình sắp xếp sẽ vô cùng bận rộn.
Cho nên có thể nói là bọn họ không có cơ hội gặp mặt.
Chương Tự Chi ở bên cạnh, vỗ vỗ vai Ninh Tôn: “Cố gắng nỗ lực, cầm hạng nhất trở về, cho mấy người nhà nhà cậu nhìn xem.”
Ninh Tôn cong môi: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Cuối cùng lúc anh phải lên xe, Chương Tư Chi liền hỏi một câu hỏi: “Mẹ cậu có liên lạc với cậu không? Bây giờ cậu cũng coi như là có chút danh tiếng, bà nên tới xem cuộc thi của cậu.”
Ninh Tôn dừng đông tác, quay đầu nhìn Chương Tự Chi, liền gật gật đầu: “Ừ, bà có liên lạc với tôi, cũng không nói nhiều, chỉ là bảo tôi hãy thi tài thật tốt, đừng quá lo lắng. Cho dù dành được thành thích gì, cũng cứ bình tâm.”
Chương Tự Chi cảm khái: “Thật ra bà thật sự vẫn rất quan tâm cậu.”
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Đợi tôi kết thúc cuộc thi, cũng định đi thăm bà.”
Nói tới đây, hẳn là cũng nên rời đi rồi.
Cuối cùng Ninh Tôn đưa mắt nhìn Cố Tư, tầm mắt hơi rủ xuống dừng lại ở bụng của cô, nói: “Anh đi đây, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Cố Tư không biết vì sao lại có loại cảm giác xót xa trong lòng.
Lần trước Ninh Tôn đi tranh tài, cô cũng như vậy tới tiễn anh.
Nhưng thời điểm đó lại tràn đầy hi vọng.
Đợi đến khi xe của Ninh Tôn rời đi, Cố Tư vẫn đứng im một chỗ, trầm mặc một hồi lâu.
Chương Tự Chi mở miệng: “Thật ra nếu cô cùng A Tôn bên nhau, có vẻ cũng không tồi.”
Cố Tư lườm anh: “Cút.”
Biến cô trở thành cái gì vậy hả?
Cô có lựa chọn của mình sao?
Hai người trở về hội sở của Chương Tự Chi, còn chưa được bao lâu, Chương Tự Chi đã nhận được cuộc điện thoại.
Cố Tư nghe không rõ lắm đối phương nói cái gì, nhưng từ phản ứng của Chương Tự Chi, xem ra dường như sự việc có chút gay go.
Chương Tự Chi lập tức đứng lên, miệng đầy lời thô tục, bảo bọn họ chờ đó, bản thân lập tức qua đấy đánh chết mấy tên khốn nạn kia.
Cố Tư nâng mắt nhìn anh: “Anh đi làm việc của anh đi, tôi ở đây một mình cũng được.”
Chương Tự Chi gật gật đầu, ngay cả lời gì cũng không kịp nói, liền vội vội vàng vàng rời đi.
Cố Tư một mình ngồi ngây ngốc ở trong hội sở của Chương Tự Chi. Vốn cho rằng Chương Tự Chi sẽ nhanh quay trở lại, kết quả là vẫn không thấy đâu.
Cố Tư gọi điện thoại cho Phương Tố, hỏi bà có muốn chơi mạt chược không, bảo bà tới hội sở, sẽ tìm thêm hai người cho đủ một bàn.
Giọng nói của Phương Tố bên kia rất nhẹ nhàng, nói là lập tức tới đây.
Cố Tư ngạc nhiên: “Bác sao vậy? Nghe giọng nói như cô thiếu nữ thanh xuân vậy.”
Phương Tố cười rộ lên: “Nói lung tung, tôi đã bao tuổi rồi?”
Cố Tư cười haha: “Vậy thì là phụ nữ đang hoài xuân.”
Buổi chiều Trì Uyên có một cuộc điện thoại với cấp dưới của mình.
Hôm qua chiếc xe bám theo anh nữa đường đã bị chặn lại.
Nhưng không có bằng chứng xác thực gì, nên chỉ có thể để đối phương rời đi ngay tại đó.
Nhưng người cấp dưới đi theo Trì Uyên một thời gian dài, nên biết tiếp theo mình nên làm như thế nào.
Đêm đó bọn họ thuận tiện điều tra chi tiết một chút về tài xế trong chiếc xe theo dõi đó, phát hiện có chỗ đáng ngờ.
Người tài xế này từng có tiền án, năm đó bởi vì tụ tập đánh nhau mà bị nhốt một khoảng thời gian.
Hơn nữa nghe nói lúc đó vụ án này còn có một số điểm đáng nghi ngờ.
Có người nói đang tụ tập đánh nhau, có người nói đang giao dịch phi pháp thì bị bắt quả tang tại chỗ, sợ mọi chuyện làm lớn chuyện, những người này phản ứng nhanh, trực tiếp thay đổi giao dịch thành cuộc ẩu đả.
Có rất nhiều chuyện cũng không phải là không có căn cứ, Trì Uyên bằng lòng tin tưởng, đã có lời đồn truyền ra như thế, vậy có lẽ là có một điểm mờ ám.
Anh bảo cấp dưới tiếp tục điều tra về những chuyện năm đó.
Điện thoại bên kia vừa cúp, Trì Cảnh đẩy cửa đi vào.
Trì Cảnh nói là bên phía nhà họ Tùy, dự định hỏa táng Tùy Tĩnh tại bệnh viện, hỏi ý hai người có muốn đi đến đó không.
Trì Uyên nhớ lại những lời Tùy Mị dặn dò anh lúc trước, liền gật đầu: “Vẫn là để tôi cùng ba tôi đi đi.”
Trì Cảnh cũng là có ý này, hôm qua Trì Chúc ở nhà họ Tùy cũng gần như là hết một ngày, có thể thấy được quan hệ với nhà họ Tùy bên kia vẫn còn không tệ.
Chuyện này của nhà họ Tùy vẫn là ông ra mặt sẽ phù hợp hơn.
Nói xong nhưng lời này, Trì Cảnh lại nói một chuyện khác.
Anh ta nói rằng chức vụ công ty nhà họ Tùy bên kia có một chút thay đổi.
Tùy Mị dường như hoàn toàn rút ra khỏi công ty nhà họ Tùy.
Hôm nay trợ lý giao tiếp với bên anh tiết lộ, nói là sẽ có người khác tiếp quản mọi việc liên quan đến sự hợp tác giữa nhà họ Trì và nhà họ Tùy.
Trì Uyên có chút ngạc nhiên: “Chuyện này biết khi nào?”
Trì Cảnh nói: “Hôm nay mới biết được tin tức này, thay đổi chắc là hôm qua và hôm nay, ngày hôm trước chúng ta vẫn cùng nhà họ Tùy liên lạc, hỏi cụ thể chi tiết nhập hàng, lúc đó đều không nói gì, hôm nay đột nhiên nói muốn đổi người.”
Trì Uyên chậm rãi gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Nhà họ Tùy hôm qua và hôm nay đều vô cùng ầm ĩ, bình thường mà nói có lẽ không có tâm tư làm những việc thay đổi chức vụ.
Trì Uyên đợi sau khi Trì Cảnh ra ngoài, liền đứng dậy đi đến cửa sổ, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra.
Trong hai ngày qua người bị nhốt trong nhà kho bên kia bị đánh đập dã man, hầu như đều nói những chuyện biết được.
Chuyện có những chỗ vụn vặt, một số chỗ vẫn chưa ghép lại với nhau.
Nhưng Trì Uyên gần như có thể xác định được , nhà hàng tư nhân cùng với nhà họ Tùy, là quan hệ không rõ ràng.
Nhân hàng tư nhân đó có lẽ là một doanh nghiệp nhỏ ở bên ngoài của nhà họ Tùy.
Chỉ là anh có chút không nghĩ rõ được, công ty riêng của nhà họ Tùy lớn như vậy, hoàn toàn không có lý do gì để lén lút chọc phá một ngân hàng tư nhân nhỏ.
Làm kinh doanh đúng đắn không tốt sao?
Chuyện này nghĩ như thế nào đều có chút nói không logic. Còn về phần ra tay với Cố Tư, chuyện này miễn cưỡng cũng xem như có thể nghĩ thông suốt.
Anh bởi vì Cố Tư, xem thường nét mặt của nhà họ Tùy, bên phía nhà họ Tùy chắc chắn sẽ không vui.
Chuyện này xem như là bởi vì anh giận chó đánh mèo Cố Tư.
Trì Uyên vuốt vuốt, rồi gọi Tử Thư đến.
Anh bảo Tử Thư điều tra một chút về tin tức bên nhà họ Tùy.
Hiện tại nhà họ Tùy tương đối rối ren, vẫn nên xuống tay một chút thì tốt hơn.
Tử Thư ngay lập tức nhận lời ,nhưng có thể là bởi vì sự rắc rối giữa Trì Uyên Tùy Mị và Cố Tư, anh ta luôn cảm thấy nhà họ Tùy không thuận mắt lắm.
Sớm đã muốn điều tra nhà họ Tùy bên kia có cái gì mờ ám hay không.
Không hiểu sao Tử Thư có chút kích động, nhận mệnh lệnh xong liền đi ra ngoài.
Trì Uyên có chút bất lực, cũng không hiểu anh ta không ngừng kích động cái gì.
Anh đợi một lúc rồi gọi điện thoại Cố Tư.
Kết quả Cố Tư đang đánh mạt chượt, vô cùng ồn ào.
Cuộc sống người phụ nữ này càng ngày càng thoải mái.
Không hiểu sao Trì Uyên bắt đầu ngưỡng mộ cô.
Cố Tư không có nhiều thời gian nói chuyện nhảm với Trì Uyên, chỉ nói với anh mình rất tốt, bảo anh không cần phải lo lắng.
Trì Uyên liền hỏi: “Có phải Ninh Tôn đã đi rồi không?”
Cố Tư “ừ” “ừ” vài tiếng: “Đi rồi, đi rồi.”
Trì Uyên liền bật cười: “ Ban đầu anh còn nghĩ em sẽ rất buồn, nhưng dường như là anh nghĩ quá nhiều rồi.”
Cố Tư”chậc” một cái: “Buồn cái gì? Anh ấy đi lấy thứ tự đoạt giải quán quân, bọn em đều vui vẻ thay cho anh ấy.”
Trì Uyên gật đầu, chuyển chủ đề, hỏi cô đánh mạt chượt với ai.
Vô cùng dễ thấy, Trì Uyên là đang cố ý tìm chuyện để nói.
Cố Tư chỉ trả lời đơn giản một chút.
Trì Uyên còn có chút ngạc nhiên, đánh mạt chượt thế mà lại không có Chương Tự Chi, chuyện này khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Nói đến Chương Tự Chi, Cố Tư dừng một chút: “Hình như là Lão Chương có việc đi làm, em thấy sau khi anh ta nhận một cuộc điện thoại, liền vội vàng rời đi.”
Trì Uyên “a” một tiếng: “Anh ta còn có thể có việc gì vội như vậy, anh ta không bao giờ coi chuyện của người khác là quan trọng.”
Điều này Cố Tư không biết, nhưng mơ hồ cảm nhận được có lẽ là có liên quan với Lương Ninh Như.
Hiện tại có thể khiến Chương Tự Chi nhảy dựng lên, cũng chỉ có Lương Ninh Như.
Chương Tự Chi xem như là đã gặp được oan gia rồi.
Thực sự Cố Tư rất muốn gặp Lương Ninh Như.
Có thể dồn ép Chương Tự Chi đến bước này, chắc chắn không phải là một người bình thường.
Cho dù không làm cảnh sát, chắc hẳn cũng là một cô gái mạnh mẽ vang dội đã nói là làm.
Bên Cố Tư đang hăng hái đánh mạt chượt, thật sự không quan tâm đến lời của Trì Uyên.
Thế nên qua loa vài câu với Trì Uyên, rồi cúp điện thoại.
Phương Tố liếc mắt nhìn điện thoại Cố Tư đang cầm trong tay rồi cười: “Con trai tôi từ trước tới giờ chưa từng có bộ dạng này, cô thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Cố Tư thuận theo lời nói Phương Tố nói: “Hình như lúc trước ông cả cũng rất trầm mặc, hôm đó ở trên bàn ăn, tôi cũng mở rộng tầm mắt.”
Nói xong lời này, hai người nhìn nhau, sau đó đều mỉm cười.
Hôm đó bầu không khí trên bàn ăn thật sự rất kỳ dị, nhớ đến đều khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Ở đây đánh mạt chượt không lâu, thì Chương Tự Chi trở về la lối òm sòm.
Vừa đi vào nhìn thấy bọn họ đang chơi mạt chượt, Chương Tự Chi đi đến nhanh chóng mở miệng: “Nào nào, thêm tôi một cửa, thêm tôi một cửa.”
Anh ta vừa nói xong, Cố Tư có thể nghe thấy được, chuyến đi a ngoài này của Chương Tự Chi có lẽ là có một chút thu hoạch.
Rõ ràng lúc anh ta đi còn lo lắng không yên, bây giờ trở về, mặc dù không cố ý để lộ ra biểu cảm gì, nhưng có thể lờ mờ nhìn ra được là anh ta có chút vui vẻ.
Khóe mắt Cố Tư liếc nhìn anh ta một chút, trong giọng nói mang sự trêu chọc: “Làm sao vậy? Cô Lương nể mặt anh rồi sao?”
Chương Tự Chi dừng lại: “Vẻ mặt tốt của cô ta, so với bình thường cũng không có gì khác biệt cả.”
Sau khi nói xong, anh ta dường như nhận ra câu trả lời của mình có gì đó không ổn, vẻ mặt có chút lúng túng, lập tức bắt đầu thêm vào: “Vừa nảy tôi không có đi tìm cô ta, tôi tìm cô ta làm cái gì chứ, phụ nữ như vậy, tôi liếc nhìn cũng cảm thấy dư thừa.”
Cố Tư và Phương Tố không hẹn mà cùng nhau chậm rãi lắc đầu, bật cười thành tiếng.
Sau đó Cố Tư tự mình “chậc” “chậc” “chậc” vài tiếng: “Cũng không biết cô Lương xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến cho cậu chủ nhỏ Chương của chúng ta lo lắng không yên chạy ra ngoài, dây chuyền vàng lớn cũng quên mang theo.”
Vẻ mặt khó coi của Chương Tự Chi lại có thể có chút ửng hồng.
Anh ta ấp úng một hồi lâu, kết quả cũng không giải thích được một câu tử tế, ngược lại là nói với Cố Tư: “Cố Tiểu Tư, cô đừng có ép tôi như vậy chứ, lúc trước tôi đối xử với cô tốt như vậy, lúc này không phải cô nên bênh vực tôi sao?”
Cố Tư chớp chớp mắt, nói ngay lập tức: “Tôi không có ép buộc anh mà, nào, lão Chương, nói xem nào, ở chỗ cô Lương nếm được sự ngọt nào gì rồi?”
Chương Tự Chi xị mặt mo của mình “hí” một tiếng: “Cố Tiểu Tư. Thật uổng công lúc trước tôi đau lòng cho cô như vậy.”
Cố Tư cười haha: “Có chuyện vui vẻ thì nói ra đi, mọi người cùng nhau vui mà chứ, tôi khó mà nhìn thấy tâm trạng anh tốt.”
Chương Tự Chi trợn tròn mắt nhìn Cố Tư: “Lời này của cô là gì, tôi vẫn luôn có một tâm trạng tốt mà.”
Cố Tư trực tiếp “hứ” một tiếng với anh ta: “Thực sự nên chụp ảnh khuôn mặt của anh khoảng thời gian trước, để anh nhìn xem vẻ mặt đưa đám của mình thành cái thứ gì.”
Phương Tố ở bên cạnh cũng mở miệng: “Thái độ khoảng thời gian trước của cậu quả thực là không tốt, mỗi ngày đều giống như ai đó nợ cậu mấy trăm vạn không có ý định trả lại.”
Chương Tự Chi thật sự lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thật vậy sao? Tôi có bộ dạng như vậy sao? Bản thân tôi một chút cũng không cảm nhận được.”
Nói xong bản thân anh ta cũng bật cười haha.
Bên cạnh có một phục vụ, đã đứng dạy chừa chỗ cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi ngồi xuống, bắt đầu rút bài.
Sau khi Cố Tư đánh một vòng bài, mới hỏi Chương Tự Chi lần nữa: “Anh vừa mới đi làm gì vậy? Anh nói thật đi, có phải chỗ cô Lương có chuyện gì không?”
Chương Tự Chi sẽ không nói dối với Cố Tư, biểu cảm anh ta có chút không được tự nhiên, sau đó mới nói: “Cũng không phải đi vì cô ta, chủ yếu là người của tôi cùng người khác xung đột, sau đó tôi muốn đi qua xem thử, kết quả đúng lúc chuyện xảy ra trong phòng tập gym của cô ta, cô nói xem, tôi đây có thể xem như là vì cô ta sao? Không tính, có phải không?”
Cố Tư cũng không biết nói gì cho tốt.
Cô không lạnh không nóng cười haha một tiếng: “Anh muốn nói như thế nào đều được cả.”
Dường như Chương Tự Chi cảm thấy những gì mình nói không thuyết phục lắm, nên bổ sung vài câu: “Tôi vẫn luôn nhìn không ưa cô gái thối đó, các người biết rồi, cô ta xảy ra chuyện tôi vui còn không kịp, tôi làm sao có thể giải quyết rắc rối thay cho cô ta được, tôi đâu có bị điên.”
Cố Tư cùng Phương Tố đều không nói chuyện, hai người yên lặng sờ bài đánh bài.
Chỉ có Chương Tự Chi vừa đánh vừa nói: “Người phụ nữ đó, có lẽ cả đời này cũng không có người đàn ông nào nhìn trúng cô ta, bản thân cô ta chính là một người đàn ông, mỗi ngày đều làm giống như bản thân mình vô cùng tài giỏi, cô xem xảy ra chuyện, còn không phải gánh không nổi sao, loại người này nha, dù có yêu chiều cô ta, cô ta cũng dám trách mắng với tôi, cô xem thử nếu đổi một người không lịch thiệp như vậy, thì cô ta xong rồi.”
Cố Tư vẫn luôn biết là Chương Tự Chi ấu trĩ, nhưng hôm nay xem như là mở mang hiểu biết.
Phương Tố chờ sau Chương Tự Chi liên miên lải nhải một lúc lâu rồi nói: “Cậu đã không nhìn trúng cô Lương, vậy thì sau này đừng để ý đến cô ta nữa. Không gặp mặt không phải là tốt sao, không phải người thích thì tại sao còn muốn đến gần.”
Câu hỏi này rất hay, Chương Tự Chi ngay lập tức không biết trả lời như thế nào.
Cố Tư liếc nhìn biểu cảm có chút quẫn bách của Chương Tự Chi, có chút bất lưc, giải vây thay cho Chương Tự Chi: “Được rồi, được rồi, chúng ta đánh mạt chượt đi, đừng nói mấy chuyện không hay của cô ta nữa.”
Chủ đề này coi như là đến đây kết thúc được rồi.
Sau khi chơi mạt chược một lúc, Chương Tự Chi có thể vì vui vẻ, nên thua cũng không có gào la càm ràm.
Đưa tiền cũng đưa đặc biệt thoải mái.
Sau khi chơi vài vòng, Cố Tư có chút ngồi không nổi nữa, nên cũng kêu ngừng lại.
Ngày trước Chương Tự Chi đều sẽ càm ràm là chơi chưa đủ, hôm nay cũng không nói gì.
Không biết anh nghĩ đến điều gì, đột nhiên tự mình mỉm cười.
Cố Tư có chút bất lực: “Lão Chương à, nếu anh thực sự muốn nói, thì anh nói đi, chúng tôi không chế nhạo anh đâu, anh đừng có kiềm nén nữa.”
Chương Tự Chi do dự một chút, quả thực là rất muốn nói ra.
Anh ta thở dài: “Chính là vầy, không phải tôi nhìn không thuận mắt cô gái thối đó sao, tôi bảo cấp dưới của tôi trông chừng ở đó, một khi cô ta xuất hiện, thì nói cho tôi, tôi liền đi tìm chuyện xui cho cô ta, kết quả hôm nay cô ta vừa mới đến, thì có người đi trước tôi một bước gây phiền phức với cô ta.”
Cấp dưới của Chương Tự Chi không quá rõ, chuyện này phải xử lý như thế nào? Vì vậy ngay lập tức gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.
Lúc đó Chương Tự Chi nghĩ cũng không nghĩ được liền xông đến đó.
Lúc đến đó, một tên nhóc kia đang đứng ở trong phòng tập gym nói năng hung hãn, muốn đập phá đồ.
Những người đó gần giống như Chương Tự Chi, cũng là lúc trước bị Lương Ninh Như thu thập, ôm hận trong lòng.
Hiện tại thừa dịp cô đổi thân phận, muốn đến trả thù.
Chương Tự Chi đến vừa nhìn thấy đã không vui rồi, mấy cháu trai này, nói năng hung hãn còn nhiều hơn so với anh ta, mà trong câu nào cũng nghe thấy.
Lúc đó anh ta cũng quên mất hận thù giữa mình và Lương Ninh Như, trực tiếp đi qua.
Ban đầu Lương Ninh Như đi ra, còn định dùng bộ dạng đối phó với Chương Tự Chi với những tên lưu manh nhỏ này.
Kết quả nhìn thấy Chương Tự Chi đứng ra, Lương Ninh Như thật sự là đứng hình.
Chương Tự Chi cũng không thèm để ý đến Lương Ninh Như.
Danh tiếng cậu chủ nhỏ họ Chương anh, lưu manh bình thường đều biết anh.
Nhìn thấy anh ta đi ra, những người đó thực sự vô cùng ngạc nhiên, còn kêu gào, hỏi Chương Tự Chi là có ý gì?
Ý gì? Thực sự bản thân Chương Tự Chi cũng không làm rõ được, vừa rồi cái gì anh ta cũng không nghĩ, liền đứng ra.
Nhưng người cũng đã đứng ra rồi, đương nhiên không thể rút lui lại.
Thế là, cậu chủ nhỏ họ Chương lấy diễu võ dương oai của mình ra, trực tiếp sai người của mình ném đối phương ra ngoài.
Lương Ninh Như ở bên cạnh choáng váng một lúc lâu.
Nhưng dù gì người ta cũng từng làm cảnh sát, là người hiểu chuyện.
Đợi sau khi những người đó đi ra ngoài hết rồi, Lương Ninh Như vẫn nói với anh ta một câu cảm ơn.
Cũng không nhìn thấy điệu bộ cô miễn cưỡng, nói vô cùng chân thành.
Vì thế chuyện này làm cho trong lòng Chương Tự Chi không biết như thế nào, mà lung lay một chút nhỏ.
Trước khi Lương Ninh Như nói với anh ta câu cảm ơn đó, thật sự từ trước đến giờ chưa từng cho anh vẻ mặt tốt.
Lúc này biểu cảm dịu dàng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, không hiểu sao Chương Tự Chi còn có chút không được tự nhiên như vậy.
Ban đầu anh thực sự muốn nói mấy câu khó nghe với Lương Ninh Như.
Nói phụ nữ như cô đáng bị nhiều người đàn ông đến gây sự, cô ta nên tự suy ngẫm lại đức hạnh của bản thân.
Kết quả những lời nói đó bị hai từ cảm ơn của Lương Ninh Như nghẹn trở lại.
Chương Tự Chi đến một chuyến, cũng chỉ giúp Lương Ninh Như dọa chạy mấy tên lưu manh tự tìm đến cửa gây sự, những việc khác một chút cũng không làm.
Trên đường trở về, anh ta đều có một chút không rõ vừa rồi bản thân mình xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng trong lòng thực sự có chút niềm vui nhỏ.
Cô gái đó bị người khác tìm gây sự, vẫn là anh đứng ra giúp đỡ cô ta, nghĩ như vậy anh ta cũng có một chút tự hào.
Trước đây luôn bị Lương Ninh Như đè ở dưới thu thập, bây giờ anh thấy bản thân mình dường như là cuối cùng đã trở mình rồi.
Một loại cảm giác nở mày nở mặt, tràn đầy trong lòng của anh ta.
Lúc Chương Tự Chi nhớ lại những chuyện đó, khóe miệng làm sao cũng không kiềm nén được mà cong lên.
Khóe mắt Cố Tư liếc nhìn anh ta, thật sự rất muốn lấy gương ra, để cho Chương Tự Chi nhìn thấy biểu cảm bây giờ của mình.
Điều này có khác gì so với thiếu nữ hoài xuân.
Cố Tư âm thầm thở dài một hơi.
Xem ra tình huống này, hình như Chương Tự Chi được gán vào tay một người phụ nữ còn lợi hại hơn so với bốn người chị của anh ta.
Chương Tự Chi nói xong những lời này, dường như sức lực của toàn bộ cơ thể vẫn còn.
Anh ta đi hai vòng trên mặt đất: “Nếu không tối nay gọi tất cả mọi người đến, cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ.”
Anh ta nói bữa ăn trước ăn không biết mùi vị, rất khó chịu.
Cố Tư nghĩ nghĩ, trên bàn ăn hôm đó Chương Tự Chi quả thực là trạng thái không tốt.
Ngoài ra bốn người đàn ông còn âm thầm phân cao thấp, điều này quả thực làm cho Chương Tự Chi không có phong độ tốt.
Bình luận facebook