• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (83 Viewers)

  • Chương 541-546

Trì Uyên gửi hai tấm ảnh này của Cố Tư sang điện thoại của mình, sau đó lại ôm cô lần nữa: “Bị khiếp sợ rồi. Xin lỗi, anh đến muộn, là lỗi của anh.”

Quả thật Cố Tư rất sợ hãi, tới bây giờ người cô vẫn còn không khống chế được mà run rẩy.

Lúc nãy ở trên xe, cô đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi, cảm thấy mình và đứa nhỏ có thể sẽ phải cùng nhau ra đi.

Khi đó, cô nghĩ, không biết Trì Uyên sẽ như thế nào khi phải tiếp thu kết quả thế này.

Đả kích như vậy, với anh mà nói, hẳn là hủy thiên diệt địa.

Cố Tư hít sâu một hơi: “Em không sợ, em chỉ sợ đứa bé gặp chuyện thôi.”

Trì Uyên mím môi, dùng hai tay nâng mặt Cố Tư, hôn lên khóe môi của cô, giọng nói ôn nhu còn mang theo chút tự trách: “Bây giờ anh đưa em về nhà. Sắp tới chúng ta sẽ không ra ngoài nữa. Anh sẽ nhanh chóng bắt được người đứng sau vụ này. Tin anh nhé.”

Cố Tư tin tưởng Trì Uyên, gật gật đầu: “Vâng.”

Trì Uyên dẫn theo vài người đến, lái mấy chiếc xe, đều dừng lại ở cửa siêu thị.

Anh bảo người còn lại, đi theo tài xế lái xe, tìm hai chiếc xe vừa theo dõi kia, sau đó anh tự mình lái xe đưa Cố Tư về nhà.

Suốt đường đi, hai người đều không nói lời nào. Lúc về đến nhà tổ, bà cụ đang ở cửa tắm nắng.

Nhìn thấy Trì Uyên và Cố Tư cùng nhau quay về, bà ngạc nhiên: “Không phải vừa mới ra ngoài sao, sao mới đó mà đã về rồi. A Uyên sao cũng quay về, có chuyện gì sao?”

Trì Uyên cười haha: “Vâng, có một văn kiện để quên ở nhà nên quay về lấy ạ. Cố Tư nói là bây giờ mẹ cháu đang ở bên ngoài, bảo cô ấy quay về trước, mẹ cháu lát nữa sẽ tới đây.”

Chuyện vừa rồi anh cũng không muốn nói cho bà cụ biết, cũng là sợ bà sốt ruột lo lắng.

Bà cụ cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu: “Được rồi, làm bà giật cả mình, còn cho rằng có chuyện gì xảy ra.”

Cố Tư cong môi mỉm cười: “Không có gì đâu bà. Có thể xảy ra chuyện gì được, tất cả đều rất tốt.”

Trì Uyên đỡ Cố Tư về phòng, hai người vừa đi vào, Phương Tố đã gọi điện thoại tới.

Bà hỏi sao Cố Tư lâu vậy mà còn chưa tới, bà đợi mãi mà không thấy cô đến.

Cố Tư cầm điện thoại, trước tiên chậm chạp thở ra một hơi, giọng nói giống như có phần mất hết sức lực: “Bác có muốn đến chỗ tôi không? Tôi đã về nhà tổ rồi, vừa rồi trên đường đi tới chỗ bác, suýt nữa xảy ra chuyện.”

Phương Tố vừa nghe xong liền hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Suýt nữa xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Cô sao rồi?”

Trì Uyên còn phải ra ngoài, anh vội vàng rời đi điều tra những việc kia.

Cố Tư chỉ đơn giản khoát khoát tay với anh, sau đó nói với Phương Tố: “Vừa rồi bị người ta truy đuổi, khả năng là nhằm vào tôi, nhưng may là cuối cùng cũng đã cắt đuôi được rồi.”

Cô nói rất đơn giản, nhưng Phương Tố ở bên kia đã vô cùng sợ hãi.

Bà vội vàng nói: “A Uyên đâu? Nó có biết chuyện này không?”

Cố Tư trả lời: “Anh ấy biết. Anh ấy vừa lái xe đưa tôi về, cũng bị dọa cho hoảng sợ.”

Phương Tố vô cùng lo lắng: “Cô cứ ở yên trong nhà đi, tôi lập tức tới ngay.”

Như vậy liền cúp điện thoại.

Cố Tư thở ra một hơi thật dài, hai tay đặt lên bụng, cảm giác sợ hãi vẫn còn chưa tan đi.

Mấy người đó thật sự là phát điên rồi, chuyện như thế này cũng làm ra được.

Cô vẫn còn hoang mang một hồi, sau đó mới có phản ứng lại mà tức giận.

Mấy tên súc sinh này, có lẽ đã biết cô đang mang thai.

Vậy mà lại vẫn có thể làm ra loại chuyện độc ác thế này.

Một đám khốn nạn.

Cô ngẫm nghĩ một lát liền cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi nhận điện thoại rất nhanh, hơn nữa từ giọng nói của anh ta, tâm trạng vui vẻ của ngày hôm qua rõ ràng đến bây giờ vẫn chưa suy giảm.

Anh nói: “Cố Tiểu Tư, sao vậy, có phải nhớ tôi rồi không?”

Cố Tư cũng chẳng có tâm trạng mà cùng anh ta tranh luận, nói thẳng: “Lão Chương, tôi có một chuyện, muốn nói với anh.”

Chương Tự Chi dừng lại, giọng nói thay đổi: “Sao thế? Giọng điệu nghiêm trọng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Tư liền đem chuyện vừa xảy ra đơn giản kể lại một lượt.

Chương Tự Chi rõ ràng cũng rất bất ngờ, anh vội hỏi: “Bây giờ cô không sao đi, có bị thương không?”

Cố Tư liền nói: “Bây giờ tôi không sao, đã tách ra khỏi đám người đó rồi. Hiện tại Trì Uyên đã đi điều tra tin tức của hai chiếc xe kia.”

Cố Tư lại nói: “Lão Chương, tôi có một chuyện, muốn nhờ anh điều tra giúp tôi một chút, đó là tôi muốn biết việc này có liên quan đến nhà họ Tùy hay không?”

Cố Tư nói không đặc biệt rõ ràng, nhưng Chương Tự Chi vừa nghe đã hiểu rõ.

Cô hẳn là muốn nói, có liên quan tới Tùy Mị hay không.

Chương Tự Chi trực tiếp nói: “Được, tôi lập tức cho người đi điều tra, xem xem có liên quan tới người phụ nữ chết tiệt kia không?”

Trong lòng Cố Tư có hơi hỗn loạn, từ cảm giác có thể thấy được chuyện này không giống như là việc mà Tùy Mị có thể làm ra được.

Nhưng lại cảm thấy trước đây mình đã tàn nhẫn kích thích Tùy Mị, không thể đảm bảo rằng cô ta sẽ không vì Tùy Tĩnh mất, tâm trạng hỗn loan, liền nghĩ đến thời gian nghỉ lễ trước đây với mình.

Chương Tự Chi lại hỏi: “Nghi ngờ này của cô có phải đã nói với Trì Uyên rồi không?”

Cố Tư nói: “Không có. Thật ra tôi rất muốn nói với anh ấy, tôi luôn cảm thấy nghi ngờ của mình là sai, nhưng không kiểm tra một chút, tôi lại không yên lòng. Vì vậy tôi muốn nhờ anh điều tra giúp tôi một chút,bên phía Trì Uyên tôi không muốn đưa ra thông tin sai lệch.”

Chương Tự Chi ừ một tiếng: “Được, tôi biết rồi. Cô yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ điều tra chuyện này thật rõ ràng. Dám động đến cô, vậy cũng chính là động đến tôi. Cô xem ông đây không vặn cổ cô ta xuống.”

Trong lòng Cố Tư cảm thấy ấm áp, giọng nói cuối cùng cũng mang theo ý cười, nói với Chương Tự Chi: “Lão Chương, cảm ơn anh.”

Chương Tự Chi cười cười: “Không cần nói hai từ này với tôi.”

Gọi cho Chương Tự Chi cũng không nói chuyện lâu lắm liền cúp máy.

Sau đó Cố Tư nghe thấy âm thanh Phương Tố lên tầng.

Phương Tố vừa mới đi tới cầu thang đã gọi Cố Tư: “Tiểu Tư, cô ở trong phòng không?”

Cố Tư vâng một tiếng, đáp lại, cửa phòng mở ra. Cô nói: “Tôi đây, ở đây.”

Phương Tố bước nhanh đến, bà vừa vào phòng liền nhìn Cố Tư chăm chú.

Sắc mặt Cố Tư không được tốt lắm, nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn ổn.

Phương Tố mở miệng hỏi: “Có gì không thoải mái không?”

Cố Tư lắc đầu, còn miễn cưỡng nở nụ cười: “Vẫn còn tốt, may là có không có chuyện gì xảy ra.”

Phương Tố đi vào, ngồi ở bên giường, kéo tay của Cố Tư lại, đặt ở trong lòng bàn tay: “Dọa chết tôi rồi, cùng không biết là kẻ thiếu đạo đức nào, lại có thể dám làm ra được chuyện thế này.”

Cố Tư cầm điện thoại ra, đem bức ảnh cô chụp lúc trước đưa cho Phương Tố xem một chút.

“Hai chiếc xe kia tôi đã chụp lại, nhưng tôi nghi ngờ biển số xe đều là giả.” Cố Tư mở miệng.

Phương Tố đến gần nhìn thoáng qua bức ảnh: “Cũng có thể nói là chụp rõ đấy, chỉ là để làm ra được loại chuyện này, dường như đã được sắp đặt sẵn.”

Bà mím môi ngẫm nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Cố Tư: “Cô cảm thấy, sẽ không phải là Tùy Mị làm chứ?”

Phương Tố có thể nghĩ đến cũng chỉ có Tùy Mị thôi.

Người quen biết của Cố Tư thật sự không nhiều, muốn đắc tội với người khác cũng đắc tội không được.

Cô cũng chỉ vì Trì Uyên, mà đắc tội với cả nhà họ Tùy.

Mày Cố Tư nhăn lại: “Tôi lại không nghĩ Tùy Mị sẽ làm chuyện này đâu, nhưng, tôi lại không thể không nghi ngờ cô ta.”

Cố Tư lại giải thích: “Đã nhờ Chương Tự Chi điều tra giúp tôi rồi, xem xem anh ấy sẽ điều tra ra tin tức gì. Mặc dù không tin, nhưng cũng muốn điều tra cho rõ một chút.”

Phương Tố gật gật đầu, sau đó hạ thấp giọng nói: “Bà cụ có biết không? Đừng nói cho bà ấy biết.”

Trì Uyên bên này lái xe, không có trở về công ty, mà là đi thẳng tới nhà kho. Nhà kho đang giam giữ một số người anh bắt về được.

Anh đưa tấm ảnh Cố Tư cho người của mình, bảo bọn họ đi hỏi một chút, mấy người này có nhận ra hai chiếc xe này hay không.

Mấy người đã ở trong nhà kho mấy hôm, ăn uống đều không đầy đủ.

Đám người dù có kiên cường, nhưng không được cung cấp không đủ, dáng vẻ kiêu ngạo chậm rãi cũng không còn nữa.

Trì Uyên cũng không muốn xem đức hạnh của mấy người này, liền ở bên ngoài chờ đợi.

Cũng mới một điếu thuốc lá, người của anh đã đi ra.
Người của anh đi tới, đứng ở bên cạnh Trì Uyên, nhỏ giọng nói cái gì đó.

Vẻ mặt có Trì Uyên không có biến đổi gì, thậm chí còn mơ hồ nở nụ cười.

Anh ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Anh từ nhà kho ra ngoài, đi tới ven đường, liền lấy điện thoại ra.

Lúc Tùy Mị nhận được cuộc gọi, đang ở trong phòng.

Tuy Tùy Tĩnh đã chôn cất, nhưng bầu không khí trong nhà vẫn không tốt như cũ.

Mỗi đêm bà Tùy đều khóc thảm thương, âm thanh truyền đi khắp cả nhà chính.

Ông Tùy tuy không khóc, nhưng cả ngày đều không ăn, mất tinh thần.

Tùy Mị thấy cứ tiếp tục thế này, có thể tiếp theo cô sẽ như ông Tùy và bà Tùy mất.

Tình trạng của cô cũng không hề tốt, đang ngồi ngẩn người ở trên giường.

Lúc Trì Uyên gọi tới, cô còn có hơi bất ngờ.

Nhận điện thoại, Tùy Mị còn chưa nói gì, Trì Uyên đã mở lời trước: “Tùy Mị, hôm nay Cố Tư suýt nữa xảy ra chuyện, bị hai chiếc xe truy đuổi.”

Tùy Mị bất ngờ: “Ý anh là gì, đột nhiên nói với em cái này, là nghi ngờ em làm?”

Trì Uyên không phải nghi ngờ Tùy Mị: “Tôi muốn hỏi một chút, trước đây nhà cô có phải có một người quản gia, sau đó không biết thế nào lại thôi việc phải không?”

Tùy Mị nhíu mày, cô không nhớ ra được chuyện này ngay lập tức: “Hình như là vậy.”

Trì Uyên liền cười: “Hôm nay chiếc xe muốn đâm Cố Tư, trong hai xe, có một chiếc là ông ta lái.”

Hơn nữa người quản gia này, thế mà lại xuất hiện trong ngân hàng tư nhân.

Tùy Mị dừng lại, một loại cảm xúc không ổn lắm được dâng lên.

Buổi sáng hôm nay ăn cơm, ông Tùy và bà Tùy đều được người làm mang đồ lên.

Tùy Mị ở dưới tầng ăn xong, lúc lên tầng vừa vặn nhìn thấy ông nội đi vào phòng của ông Tùy.

Gần đây cô luôn có chút nhạy cảm đối với tất cả hành động của ông nội, sau khi nhìn thấy cũng chậm rãi đi tới đó.

Ban đầu ông cụ chính là khuyên ông Tùy phải phấn chấn trở lại, nói sản nghiệp nhà họ Tùy lớn như vậy, không có ông không được.

Ông Tùy thở dài, thật sự loại chuyện này xảy ra, trong thời gian ngắn không thể nào bình thường lại được.

Ông cụ khích lệ vài câu liền dừng lại, sau đó đột nhiên nói một câu: “Con cứ nhìn đi, công ty nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”

Ông Tùy đang đắm chìm bên trong bi thương của chính mình, ông thấp giọng nói một câu: “Sẽ không đâu, A Tĩnh không còn, hy vọng của con cũng không còn nữa rồi.”

Ông cụ dừng lại một lát liền nói: “Vẫn còn Tiểu Mị mà. Chúng ta có thể trông cậy vào Tiểu Mị.”

Tùy Mị dựa vào bên cạnh khung cửa, câu nói này cô nghe đặc biệt cẩn thận.

Qua mấy giây, ông cụ lại nói: “Trì Uyên không phải một chút hi vọng cũng không có, con cứ chờ mà xem.”

Lúc đó Tùy Mị không hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói của ông nội, nhưng bây giờ nghe Trì Uyên nói sáng nay Cố Tư gặp chuyện, cô dường như đã lập tức hiểu ra rồi.

Tùy Mị mở miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.

Trì Uyên liền hỏi: “Cô có biết, quản gia của nhà các cô thôi việc, đã tới đâu không?”

Tùy Mị mở miệng: “Em không biết.”

Tùy Mị nói xong câu này, không hiểu sao liền nhớ đến một viêc, trước đây cô hẹn Trì Uyên và Cố Tư ra ngoài ăn cơm.

Ông Tùy lại cứ hỏi địa điểm cô ăn cơm, sau đó sắp xếp người ở cửa của nhà hàng trông coi.

Vì sao lại làm chuyện như vậy?

Chắc chắn là nhằm vào người nào đó bên trong.

Tùy Mị tùy ý suy nghĩ, liền có thể biết bọn họ muốn nhằm vào ai rồi.

Ông Tùy và ông nội rất xem trọng Trì Uyên, đương nhiên không muốn Trì Uyên gặp chuyện gì.

Vì vậy cũng chỉ có thể là Cố Tư thôi.

Tùy Mị nhìn lại lương tâm mình mà nói, cô ghét Cố Tư, vô cùng vô cùng ghét, thậm chí là hận cô.

Nhưng nếu như nói, bảo cô nhẫn tâm giết chết Cố Tư, điều này cô cũng làm không được.

Cô cảm thấy cô vẫn còn có tính người, cô không có cách nào làm ra chuyện độc ác như thế.

Mặc dù lần trước ở bệnh viện, cô đẩy Cố Tư một chút, thật ra lúc đó cũng là bị lời nói của Cố Tư đả kích kịch liệt.

Giọng nói của Trì Uyên tương đối lạnh nhạt: “Người quản gia này, xuất hiện ở trong ngân hàng tư nhân kia.”

Tùy Mị hít sâu một hơi: “Em thật sự không biết chuyện này.”

Chỉ là bây giờ, cô đã có thể xâu chuỗi lại sự việc.

Tùy Mị cảm thấy đầu óc ong ong, ngay cả cuối cùng ngắt điện thoại như thế nào cô cũng quên rồi.

Tùy Mị đợi một lúc, liền đứng lên ra ngoài.

Ông nội đang đứng ở dưới lầu, ông chống gậy ba-toong, bên cạnh cũng không có người giúp việc.

Tùy Mị đi tới: “Ông nội, sao lại ở đây một mình.”

Ông cụ a một tiếng: “Không có chuyện gì, trong phòng rất buồn chán, ông đến đây hít thở không khí. Cũng không biết gần đây công ty kinh doanh như thế nào.”

Tùy Mị ngẫm nghĩ: “Bên phía công ty, cũng không biết chú hai chống đỡ nổi không, bây giờ chúng ta đều không đến đó, chắc chắn cũng rối ren lộn xộn lắm rồi..”

Ông cụ cười haha: “Không sao, chú hai của cháu, cũng là vì trước đây có ba cháu luôn che chở, nên chuyện gì cũng trông chờ vào người khác. Nếu không có ai bên cạnh giúp đỡ, thật ra nó có thể đã sớm chống đỡ được cho nhà chúng ta. Bây giờ cũng coi như cơ hội, cho nó chăm chỉ rèn luyện đi.”

Tùy Mị suy xét một lát, rồi đổi sang chủ đề khác: “Trước đây mẹ cháu nói, muốn sắp xếp chuyện cưới xin cho cháu. Thời gian đó cháu từ chối vì cháu vẫn còn một chút ý nghĩ với Trì Uyên. Nhưng bây giờ cháu nghĩ, Trì Uyên và Cố Tư cháu chắc là chen vào không được nữa rồi. Hiện tại nhà chúng ta cũng đã thành như thế này. Cháu kết hôn chắc là có lợi cho gia đình mình. Hay là qua mấy ngày nữa liền sắp xếp một chút đi.”

Ông cụ ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tùy Mị: “Cháu không thích Trì Uyên nữa? Cháu không phải vẫn luôn thích cậu ta sao?”

Tùy Mị thở dài: “Có thể trước đây cháu không nhìn rõ được hiện thực, nhưng bây giờ cháu đã nghĩ rõ ràng rồi. Bản thân thích một người là vô ích, anh ấy không thích cháu, cháu lại cứ thích anh ấy cũng chẳng có ý nghĩ gì. Hơn nữa cháu cũng thấy mệt mỏi rồi, cháu muốn tìm một người thích cháu.”

Ông cụ nâng ta vỗ vỗ bả vai Tùy Mị: “Cháu đừng sốt ruột. Có những việc từ từ đợi thì sẽ đến thôi.”

Tùy Mị nâng mắt nhìn vẻ mặt của ông nội, vẫn tiếp tục nói: “Nhưng cháu không muốn đợi nữa, cháu cũng không biết cháu còn phải chờ bao lâu. Cháu đã chờ lâu như vậy rồi, cháu quá mệt mỏi. Nếu cháu lấy chồng, nhà chúng ta cũng thêm một người, có thể bầu không khí sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. Mẹ cháu, ba cháu, bọn họ cũng có thể thoát ra khỏi chuyện của A Tĩnh một chút. Cháu cảm thấy như vậy cũng vô cùng tốt.”

Ông cụ thở dài: “Tiểu Mị, kết hôn không có dễ dàng như vậy. Gia thế của nhà mấy đứa nhỏ khác, trước đó ông cũng đã thăm dò qua rồi, không có mấy đứa có năng lực xuất chúng. Cho dù cháu thật sự phải kết hôn, cũng không chắc có thể tìm được người như ý muốn.”

Tùy Mị mỉm cười: “Cháu không có yêu cầu quá nhiều. Đối xử tốt với cháu, đặt cháu trong lòng là được rồi. Những cái khác cháu đều không để ý. Con người cả đời không thể không biết đủ được. Cháu cảm thấy bình thường cũng không tồi.”

Ông cụ lắc lắc đầu: “Cháu không hiểu, Tiểu Mị. Ông già rồi, ba cháu cũng già rồi. Cái nhà này cần một người có thể tiếp tục chống đỡ. Cháu nói xem, A Tĩnh đã không còn nữa, bây giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào cháu thôi. Cháu tìm một người bình thường chắc chắn không được. Tình cảm không thể tạo ra cái ăn được, thực lực mới là đạo lý vững chắc nhất.”
Tùy Mị có chút lúng túng cười một tiếng, “Con là con gái, nhìn con làm sao có thể, ông nội nói như vậy, con rất thiếu tự tin .”

Ông cụ vội vàng nói, “ Chột dạ làm cái gì, con gái thì thế nào, con gái cũng có thể chèo chống gia tộc như bình thường, con nhìn nhà lão Chương bốn người chị em, không phải xử lý chuyện nhà họ Chương ngăn nắp như thường, trái lại Chương Tự Chi kia, con xem thử là cái thứ gì, mất mặt xấu hổ.”

Tùy Mị không đánh giá Chương Tự Chi.

Trước kia cô đúng là coi thường Chương Tự Chi, cảm thấy nhà họ Chương không có năng lực, nuôi dưỡng con trai thành ra thế này.

Nhưng là bây giờ, cô cảm thấy mình không có tư cách đánh giá nhà khác.

Nhà họ Tùy một mực tự nhận là gia giáo tốt đẹp, nhưng cuối cùng, lại áp lực bức tử Tùy Tĩnh.

Sau đó ông cụ như trấn an Tùy Mị, ông nói,”Con không cần lo lắng nhiều như vậy, con chăm sóc bản thân của mình thật tốt trước, ông nội sẽ nói cho con bước tiếp theo nên làm như thế nào, Mị Mị con yên tâm, con muốn cuối cùng cũng sẽ là của con.”

Tùy Mị cũng không nói gì nữa, cô cảm thấy ông cụ so với ông Cả thực ra còn bị bệnh nặng hơn.

Ông cả là bị bệnh về thể xác, còn ông cụ là bệnh về tinh thần.

Ông cụ đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, thì có người giúp việc đến.

Tùy Mị ở bên cạnh vội vàng lên tiếng, gọi người giúp việc đến, “Mấy người đỡ ông nội tôi ra ngoài dạo một vòng đi, hôm nay thời tiết tốt, coi như là giải sầu rèn luyện thân thể đi.”

Ông cụ suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, được người làm đỡ lấy đi về phía vườn hoa sau nhà.

Tùy Mị chờ bọn họ đi khỏi, xoay người vội vàng đi lên lầu hai, lần nữa mở tủ quần áo của ông cụ ra.

Cô đã thử ba lần trước đó mà không thành công, và bây giờ cô muốn thử thêm hai lần nữa.

Tùy Mị đem các cách sắp xếp tổ hợp mà mình có thể nghĩ tới, qua một hồi suy nghĩ, rồi thử tổ hợp đầu tiên trước.

Tổ hợp thứ nhất vẫn là sai, Tùy Mị hơi có chút ảo não.

Hôm nay không dám thử ba lần, còi báo động của cái này thật quá lớn.

Sau đó cô suy nghĩ một chút, lại thử cái thứ hai.

Mật mã thứ hai được ấn vào, sau đó nhấn chốt mở khóa, cửa tủ bảo hiểm vút một tiếng liền bắn ra.

Tùy Mị bị dọa sợ giật nảy mình, một hồi lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng.

Cô chờ đợi, rồi nhanh chóng mở tủ bảo hiểm ra, trong tủ bảo hiểm có rất nhiều văn kiện tài liệu.

Nhiều khiến cho Tùy Mị có chút bất ngờ.

Cô lấy điện thoại di động ra, tùy ý lấy ra vài phần tài liệu, rồi chụp hình lại.

Cô không có thời gian nhìn xem những tài liệu này liên quan tới cái gì, cô chỉ làm hết khả năng chụp hình chúng lại, sau đó dựa theo thứ tự tài liệu lấy ra trả lại như lúc đầu.

Đừng nhìn ông cụ lớn tuổi, nhưng suy nghĩ lại vô cùng kín đáo.

Nếu chỗ này khôi phục không giống như lúc đầu, sẽ rất dễ bị ông cụ nhìn ra.

Cuối cùng Tùy Mị đem quần áo treo trong tủ chỉnh sửa lại một chút, đóng cửa tủ quần áo lại, hít thở sâu hai cái, bước ra khỏi phòng của ông cụ.

Cô vội vàng trở lại phòng của mình, sau khi khóa trái cửa mới cẩn thận nhìn những hình ảnh trong điện thoại di động.

Vừa liếc mắt nhìn sang, những văn kiện này có một ít là tài chính doanh thu, chẳng qua không phải là sổ tài chính chuyên nghiệp, nhìn giống như là doanh số bán hàng nội bộ do người của mình làm ra. hơn nữa những khoản tài chính này, số tiền hơi lớn, trông không được bình thường.

Ngoài ra còn một ít chi tiết hàng bán ra.

Chi tiết hàng bán ra khiến cho Tùy Mị có chút không rõ hàng bán ra là thứ gì?

Cảm giác như đều dùng ký hiệu để thay thế.

Những văn kiện này càng xem càng không đúng.

Tùy Mị suy nghĩ một chút, liền gửi tin nhắn cho Trì Uyên, nói muốn hẹn gặp anh muộn một chút.

Cô muốn đem những chuyện này nói với Trì Uyên, cho đến hiện tại, cô thực sự không tìm được người nào có thể cùng trao đổi những chuyện này.

Trì Uyên chắc hẳn là chưa nhìn thấy tin nhắn, nên chưa trả lời cô ngay.

Tùy Mị do dự một lúc, mới đứng dậy đến phòng của ông Cả.

Ông cả đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cả người thoạt nhìn chán chường, nhưng tình trạng đã khá hơn nhiều so với trước đó.

Tùy Mị đi vào, đứng ở bên cạnh ông Cả. “Ba, ba có muốn ăn chút gì không? Con đi làm một chút cho ba.”

Ông cả lắc đầu một cái, “Không cần, ba không đói bụng.”

Tùy Mị hé miệng nghĩ nghĩ, liền nói, “Ba là trụ cột của nhà họ Tùy chúng ta, ba cần phải vực dậy.”

Ông Cả quay đầu nhìn Tùy Mị, “Mị Mị, ba không được, ba già rồi, sau này trong nhà chỉ chỉ có thể dựa vào con, con không cần phải chịu thua kém.”

Như vậy, khiến cho Tùy Mị hoảng hốt nghĩ tới nhiều cảnh tượng trước đó.

Ông trước kia thường xuyên nói như vậy với Tũy Tĩnh.

Tùy Tĩnh mỗi lần đều không nói lời nào, nhưng xem ra, mỗi lần nghe những lời này, cậu ta cũng vui vẻ.

Tùy Mị cảm thấy, có lẽ ông Cả đã chuyển hết những kỳ vọng trước đây ở trên người Tùy Tĩnh chuyển sang cho mình.

Ông mặc dù có chút buồn phiền khổ sở đối với chuyện củaTùy Tĩnh, nhưng ông không thể kiềm chế được, mà muốn sao chép lại những phương pháp kia lên trên người cô.

Tùy Mị không nói, cũng không biết nên nói cái gì.

Cô có thể hiểu được ông Cả, nhưng lại không đồng ý với cách làm của ông.

Đứng ở đây cùng ông Cả một lúc, Tùy Mị lại nghe thấy tiếng khóc của bà Cả.

Cô chạy nhanh ra ngoài, hướng về phía phòng của bà Cả.

Ông Tùy giống như không nghe thấy, vẫn còn đứng ở bên cửa sổ, không nhúc nhích.

Bà Cả đang ngồi ở trên giường, ngẩng đầu khóc, người giúp việc đứng ở một bên mặt đầy khó xử.

Tùy Mị để cho người giúp việc đi ra ngoài trước,nói là để mình tự xử lí.

Chờ người giúp việc đi, cô đi tới mép giường của bà Cả, nhìn dáng vẻ của bà Cả, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Trước đây, bà Cả khí thế biết bao, nhìn thấy ai cũng đều lộ vẻ nhìn bằng nửa con mắt.

Nhưng bây giờ lại có chút rụt rè e sợ, không dám nhìn mọi người.

Tùy Mị ngồi bên mép giường bà Cả rồi thở dài một cái, sau đó nói, “Mẹ, con biết mẹ rất khổ sở, nhưng mẹ phải sống, nếu mẹ xảy ra chuyện, thì gia đình chúng ta cũng sẽ sụp đổ.”

Bà Cả che mặt, khàn giọng khóc.

Chuyện bà làm nhiều nhất gần đây chính là khóc, dù sao thì mặt trời của bà cũng sụp rồi.

Tùy Mị kéo tay của bà qua, dùng sức nắm, “Mẹ, ông nội và ba nói cái nhà này sau này đều phải trông cậy vào con, muốn con chống đỡ, nhưng nếu mẹ ngã rồi, mẹ bảo con phải chống đỡ như thế nào?”

Bà Cả ngừng một lát, tiếng động cũng ngừng, bà nhìn chằm chằm Tùy Mị lần thứ hai, sau đó dứt khoát xoay người lại.

Bà trừng mắt nhìn, trên mặt còn có nước mắt, nhưng nét mặt đã hoàn toàn thay đổi, “Bây giờ, bọn họ lại muốn đối xử với con như thế có phải không? Bọn họ còn không nhớ sao, nhìn xem bọn họ đã ép A Tĩnh của ta tới cỡ nào, bây giờ A Tĩnh không còn, lại đem mục tiêu chuyển tới lên người con sao, bọn họ không muốn sống tốt nữa sao?

Tùy Mị lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Con cũng đã nói với ông nội, con sợ không thể chống đỡ được, con luôn phải chịu áp lực rất lớn, con không muốn làm những việc đó, nhưng ông nội và ba, có thể cũng không còn cách nào khác.”

Bà Cả nghiến răng nghiến lợi, “Những người này chỉ biết đến gia tộc dòng họ, tiền tiền tiền, nhiều năm kiếm tiền như vậy, còn chưa đủ để bọn họ tiêu sao?”

Bà túm tóc lại, sau đó lau nước mắt trên mặt, nhìn Tùy Mị, “Mị Mị, con không thể giống em trai con biết không, mẹ cũng chỉ có mình con, con không nên nghe lời bọn họ, con không cần sống vì người khác, con vì chính bản thân con.”

Bà Cả nói xong, nước mắt lại ứa ra, “Mẹ biết, trước đây con trải qua cũng rất mệt mỏi, con cũng giống như A Tĩnh vậy, cũng không vui, mẹ không ép con, con vui vẻ thì không gì có thể so được.”

Bà Cả dường như thông suốt hơn nhiều sau khi trải qua những chuyện này.

Bà còn đặc biệt nghiêm túc nói với Tùy Mị rằng, “Nếu con thích Trì Uyên thì hãy đi tranh lấy, không cần quan tâm đến thể diện, cuộc đời này con cũng chỉ có mấy chục năm, con không cần phải suy nghĩ đến những người khác, con muốn cái gì thích cái gì, liễn đi nỗ lực giành lấy.”

Tùy Mị vội vàng nói, “Không không không, con không thích Trì Uyên, anh ấy sắp có con rồi, nếu đi theo anh ấy, sau này không biết phải chịu biết bao nhiêu uất ức, với điều kiện của con, con cảm thấy mình có thể tìm được một người đối với con toàn tâm toàn ý.

Tùy Mị có thể nói như vậy, bà Cả dù có chút bất ngờ, nhưng cũng rất vui vẻ yên tâm.

Bà nói, “Con không cố chấp nữa thì tốt rồi, thật ra mẹ cũng cảm thấy Trì Uyên không xứng với con.”

Tùy Mị bật cười, “ Đúng vậy, anh ấy hoàn toàn không xứng với con chút nào.”
Lúc chạng vạng tối, Trì Uyên nhận được tin tức từ cấp dưới, hai chiếc xe theo dõi kia đã bị họ điều tra ra, quả nhiên đều là biển số giả.

Hiện giờ hai chiếc xe này đang bị vứt cạnh một bác rác ở ngoại thành.

Xem ra lại giống như vụ bắt cóc Mạnh Sướng lần trước, cả hai chiếc xe đều bị vứt bỏ sau khi gây án xong.

Trì Uyên cũng không đi xem hai chiếc xe này, chỉ bảo cấp dưới đi qua kiểm tra một chút xem có tin tức gì đáng giá hay không.

Chẳng qua nghĩ chắc hẳn cũng chả có thứ gì.

Dù sao, nửa đường bị bọn họ phát hiện, phía bên kia nhất định sẽ xử lý sạch sẽ.

Trì Uyên đang ở phòng làm việc, nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan sở.

Trước đó anh đã nhắn tin trả lời cho Tùy Mị, hẹn địa điểm gặp mặt, trực giác của anh cho rằng Tùy Mị có chuyện gì đó muốn nói với anh.

Vì vậy Trì Uyên gọi điện thoại cho Cố Tư, anh không nói rõ ràng ở trong điện thoại, chỉ nói gặp mặt Tùy Mị bàn bạc một số chuyện.”

Cố Tư dường như không quan tâm chút nào, ừm ừm hai cái rồi nói, “Anh cứ đi đi, dù sao em cũng không có chuyện gì.”

Trì Uyên không biết tại sao nhưng trong lòng có chút không thoải mái.

Anh đã nói là muốn gặp mặt Tùy Mị, Cố Tư làm sao không ghen một chút xíu nào.

Cô ấy đối với anh thực sự vẫn yên tâm như vậy.

Anh không thoải mái, cho đến khi nhìn thấy Tùy Mị mới hơi ép cảm xúc xuống.

Tùy Mị ăn mặc rất giản dị, hoàn toàn khác hẳn với sự hào nhoáng mỹ lệ trước đây.

Hai người chọn một quán cà phê, họ không gọi gì khác ngoài cà phê.

Nhìn như vậy nghĩa là họ không có ý đinh ở lại quá lâu.

Trì Uyên trực tiếp nói, “Như thế nào? Có chuyện gì muốn nói với tôi sao.”

Tùy Mị đẩy điện thoại di động qua, “Những thứ này em nhìn không hiểu, anh có thể giúp em điều tra một chút được không, bản thân em không tiện ra tay lắm.”

Trì Uyên không lập tức nhìn điện thoại di động, mà nhìn chằm chằm Tùy Mị, “Cô tin tưởng tôi vậy sao?”

Tùy Mị gật đầu, giọng nói rất thành khẩn, “Anh nhìn em đi, bên cạnh em nào có ai khác, em có thể tin tưởng được cũng chỉ có mình anh.”

Cô tựa lưng vào ghế ngồi, cả người lộ ra chút tịch mịch.

Cô nói, “Thực ra thì em cũng không có người bạn nào, từ nhỏ tới lớn em không có nhiều thời gian dành riêng cho bản thân mình, không có cơ hội đi kết bạn.”

Cô đã được đào tạo để trở thành một người nổi tiếng,mà mọi hành động của người nổi tiếng đều phải được kiềm chế.

Cô không thể thả lòng mình, cũng như không thể hòa nhập với người khác.

Ngược lại, cô theo bà Cả đi tham gia rất nhiều buổi dạ tiệc gặp mặt.

Nhưng trên thực tế, tất cả điều này đều có mục đích, hay hoặc là nói tất cả những người tham gia dự tiệc cùng người nổi tiếng gặp gỡ, đều có mục đích riêng.

Không ai có thể thực sự coi ai đó là bạn.

Cho nên trong hai ngày qua, cô rất nghiêm túc nhìn lại bản thân,ở một vài phương diện, cô thật sự không bằng Cố Tư.

Cố Tư có Ninh Tôn, còn có Chương Tự Chi một người có thể vì cô mà liều mạng.

Tối hôm qua, Tùy Mị đột nhiên nghĩ tới lần đi chọn lễ phục đó, Chương Tự Chi muốn trút giận thay cho Cố Tư, đã xé nát bộ lễ phục mà cô coi trọng ngay tại chỗ.

Lúc đó cô chỉ tức giận, bây giờ nghĩ lại, không thể không nói, cô có chút hâm mộ Cố Tư.

Chương Tự Chi nổi tiếng là tính khí lừa bịp, không ai quen được, ngay cả ông cụ nhà mình cũng có thể động thủ.

Nhưng anh ta coi Cố Tư như bảo bối, mà che chở bảo vệ.

Có một số chuyện không nghĩ ra được,nghĩ kĩ lại liền phát hiện, trong cuộc sống của mình trên đời thực sự tồi tệ hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Trì Uyên lúc này mới cầm điện thoại di động của Tùy Mị xem qua một chút.

Lượng thông tin bên trong hơi lớn.

Kế toán vào sổ số lượng rõ ràng không bình thường.

Còn có chi tiết bán hàng kia, đều là con số mật mã, hoàn toàn xem không hiểu cuối cùng là thứ gì

Có thể làm được như vậy sổ sách khẳng định có ý nghĩa gì đó, những thứ này người khác không nhận ra.

Trì Uyên ngẩng đầu nhìn Tùy Mị, “Những thứ này cô lấy được từ đâu?”

Tùy Mị đảo mắt nhìn xem Trì Uyên, nhìn thật lâu rồi mới nói, “Em nhìn thấy ở chỗ ông nội của em.”

Trì Uyên chân mày liền nhíu lại.

Anh vẫn là nhắc nhở Tùy Mị một chút, “Thứ này anh tra ra được, làm lớn chuyện rất có thể sẽ liên lụy đến gia đình nhà em.”

Tùy Mị liền cười, “Anh không tra được, sau này cũng sẽ liên lụy tới nhà em.”

Loại chuyện này chỉ cần là làm, lại làm lớn như vậy, nhất định là không chạy thoát được.

Sớm muộn cũng sẽ tuôn ra bên ngoài.

Thà rằng trong tình huống bị người khác tuôn ra cô không phòng bị kịp, không bằng cô tìm một người mình tin cậy đi tra trước.

Ít nhất cô còn có quyền chủ động.

Trì Uyên liền lấy điện thoại di động của Tùy Mị, gửi toàn bộ văn kiện trên điện thoại sang cho mình, anh nói, “Nếu như tôi tra ra được có vấn đề, tôi sẽ thông báo cho cô trước, tôi cho cô thời gian, để cô tự mình xử lý.”

Tùy Mị gật đầu một cái, “ Vâng, em biết rồi.”

Hai người nói đến đây cũng giải tán, bọn họ từ tiệm cà phê đi ra, đường ai nấy đi.

Trì Uyên về thẳng nhà tổ.

Khi về tới nhà Cố Tư đã ăn cơm xong.

Cô đang ngồi trong vườn hoa.

Trì Uyên từ nhà chính xoay người đi ra ngoài tìm cô, cách rất xa, đã nhìn thấy Cố Tư hết sức hài lòng mở rộng cánh tay.

Người phụ nữ này, thực sự không không để trong lòng cuộc gặp gỡ giữa anh với Tùy Mị đêm nay.

Bụng của Cố Tư đã phình ra thêm một chút, đã trông có hình dáng của người mang thai.

Trì Uyên nhìn chằm chằm một hồi mới bước tới, “Em cũng không nói chờ anh trở về cùng nhau ăn cơm.”

Cố Tư liếc anh một cái, “Anh là người lớn như vậy rồi, còn cần em phải đợi anh sao, em không đợi anh, anh sẽ không ăn cơm?”

Trì Uyên chép miệng, “Hôm nay gặp mặt Tùy Mị, nói không ít chuyện.”

Cố Tư ừ một tiếng, coi như là cổ vũ.

Trì Uyên không chờ được được điều mình muốn, thế là anh lại nói, “Anh cũng không nghĩ tới việc Tùy Mị lại tín nhiệm anh như vậy.”

Cố Tư liền cười một tiếng, “Cô ấy không chỉ tín nhiệm anh, cô ấy còn thích anh.”

Những lời nói này khiến Trì Uyên thoải mái hơn một chút, nghe giống như là ghen tị.

Anh nhéo mặt Cố Tư một cái, “Sao vậy, trong lòng lại không vui rồi?”

Cố Tư ha ha một tiếng, “Anh suy nghĩ nhiều rồi, em chẳng qua là đang trêu chọc anh thôi.”

Cô hất tay Trì Uyên xuống, xoay người đi về phía tòa nhà chính, vừa đi vừa nói: “Hai người nói chuyện gì vậy? Anh muốn nói cho em nghe, nên em mới hỏi một chút thôi.”

Trì Uyên phủi miệng, cỗ năng lượng không thoải mái bị ép xuống lại nổi lên.

Người phụ nữ này không thể nói vài lời như anh mong chờ.

Sao mà giọng điệu lời nói cứ đều là qua loa.

Trì Uyên nói đơn giản những văn kiện mà Tùy Mị cho anh nhìn.

Cố Tư không hiểu lắm, cô có chút bất ngờ, “Những thứ kia văn kiện đều có vấn đề sao?”

Trì Uyên ừ một tiếng, “Anh hoài nghi là có liên quan đến ngân hàng tư nhân mà anh đã kiểm tra trước đây.”

Trì Uyên nhớ lại trước đó đã điều tra người lái xe theo dõi anh, người lái xe đã từng vì một đám đông mà đánh nhau.

Nhưng có một cách khác để nói rằng họ thực sự đang thực hiện các giao dịch vào thời điểm đó.

Nếu giao dịch đó thực sự xảy ra,chắc cũng không có ai nhận ra.

Ngược lại là ngày hôm nay có thể nhìn thấy những khoản đối ứng bên trên.

Cho nên nói, nhà họ Tùy bí mật làm một cái ngân hàng tư nhân của riêng họ.

Thật ra cũng là lấy ngân hàng làm vỏ bọc, bí mật thực hiện một số thủ đoạn phạm pháp sẽ làm người khác không nhận ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom