Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 547
Cố Tư hơi uể oải, “vậy nên chuyện người nhà họ Tùy muốn chỉnh em trước đây không liên quan đến Tùy Mị, đúng không?”
Trì Uyên gật đầu, “chắc là vậy.”
Cố Tư thở dài, “tất cả là tại anh hết đấy.”
Thật ra Trì Uyên cảm thấy bản thân hoàn toàn vô tội. sao anh có thể lường trước được rằng chỉ vì cái gật đầu của anh đối với cuộc hôn nhân này thôi mà lại dẫn đến một mớ phiền phức cho sau này như vậy.
Rõ ràng trong khoảng thời gian một năm khi anh và Cố Tư kết hôn, anh đã cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Tùy. Mọi ràng buộc giữa hai bên dường như đều đã bị xóa bỏ.
Sau khi ly hôn anh cũng không hề có bất cứ hành động, cử chỉ mập mờ nào với Tùy Mị
Vậy mà cớ sao lúc này nhà họ Tùy lại dựa vào chuyện của anh để kiếm cớ gây sự.
Cố Tư chớp mắt, suy nghĩ một lúc, cảm thấy thật tẻ nhạt.
Những điều tồi tệ xảy ra giữa cô và Tùy Mị nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
Cô xua tay, “thôi không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. chán chết mất. Anh cứ xử lý mọi chuyện cho ổn thỏa là được.”
Cô chạm vào cái bụng đang căng phồng của mình, “bây giờ ngoài đứa nhóc trong bụng ra, em chẳng còn thời gian mà suy nghĩ đến những chuyển vớ va vớ vẩn đấy nữa.”
Trì Uyên gật đầu, đưa tay ra vuốt ve bụng Cố Tư, “em yên tâm dưỡng thai, những chuyện này có anh lo.”
Chủ đề ấy đến đây là kết thúc
Trì Uyên đi ăn, Cố Tư nhàm chán ngồi bên cạnh anh.
Trong lúc đó Trì Uyên ra ngoài gọi điện thoại cho cấp dưới, yêu cầu bọn họ điều tra xem có phải ngân hàng bên kia có đường dây kinh doanh ẩn không
Cố Tư cầm điện thoại trong tay suy tư một hồi, đến khi Trì Uyên kết thúc cuộc gọi, cô mới nói, “Chuyện này mà Tùy Mị cũng nhờ anh giúp.”
Tin tưởng Trì Uyên thế cơ chứ.
Thấy nhà họ Tùy muốn xuống tay với mình, mà Trì Uyên và nhà họ Tùy lại là hai phe đối lập. thế là Tùy Mị đưa hết những thông tin vi phạm pháp luật của nhà mình cho Trì Uyên điều tra.
Tuy người phụ này chưa làm sai chuyện gì, nhưng Cố Tư vẫn phải thốt lên một câu rằng rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì vậy.
Trì Uyên buồn cười nhìn Cố Tư.
Cô ấy có đang ghen không vậy, thật khó hiểu, giờ nào rồi mà tự nhiên lại hỏi câu này
Trì Uyên suy nghĩ một lúc rồi nói, “một mình cô ấy thì biết phải điều tra kiểu gì. Bên cạnh lại không có lấy một người bạn, nên chỉ có thể tìm anh thôi. Hơn nữa anh cảm thấy có thể cô ấy cũng có dự tính khác. Làm như vậy cũng coi như nợ anh một phần nhân tình rồi.”
Dù sao chuyện của ngân hàng bên đó Trì Uyên cũng đã biết từ lâu.
Anh đã bắt tay vào điều tra thì việc vạch trần những điều tồi tệ kia chỉ là chuyện sớm muộn.
Bây giờ Tùy Mị lại đưa những thứ đang nằm trong tay cô ra ánh sáng cũng coi như đang giấu tài ở chỗ Trì Uyên
Trì Uyên cũng không phải kẻ lòng dạ độc ác gì. Bọn họ cùng chung một thuyền cũng không hẳn là không thể.
Cố Tư gật đầu, “ngày xưa em cũng tưởng Tùy Mị chỉ là bao cỏ, bây giờ xem ra cũng có đầu óc phết.”
Trì Uyên bật cười, không nói gì
Trì Uyên ăn cơm xong, cả hai cùng lên lầu
Người cấp dưới gọi cho anh một cú điện thoại
Trì Uyên đã thay đồ ngủ. Anh ấn nút nhận cuộc gọi.
Cố Tư không có tâm trạng nghe cuộc nói chuyện của Trì Uyên. Cô cầm theo áo ngủ đi vào phòng tắm.
Khi Cố Tư rửa mặt xong và bước ra ngoài, cuộc gọi của Trì Uyên vẫn chưa kết thúc.
Nói lâu như vậy, có thể thấy sự việc lần này có chút nghiêm trọng.
Cố Tư lên giường nằm, một tay cầm điện thoại, tay còn lại tùy ý gõ lên cửa sổ.
Nghe những gì mà anh đang nói thì có vẻ như người tài xế theo dõi anh hôm nọ đã bị bọn họ tìm ra.
Sau đó Cố Tư loáng thoáng nghe thấy cái tên Nhị Cáp
Cô từ từ ngồi thẳng dậy
Lượng thông tin mà Trì Uyên đang trao đổi khá lớn, mà những gì Cố Tư biết lại không nhiều. nên không cách nào hiểu hết mọi chuyện.
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Mãi cho đến khi Trì Uyên cúp máy, Cố Tư mới mở lời, “anh đưa Nhị Cáp đi đâu vậy? chẳng phải cậu ta đang ở chỗ lão Chương sao?”
Trì Uyên suy nghĩ một lúc rồi nói, “Mọi chuyện diễn ra tương đối nhiều, khi nào tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, anh sẽ nói với em sau.”
Đúng là mọi thứ có quá nhiều uẩn khúc, nói ra thì hơi phiền.
Cố Tư nghe xong vội vàng xua tay, “thôi bỏ đi, thế thì đừng nói gì nữa. mấy thứ phiền phức này em cũng không muốn nghe lắm.”
Bây giờ cô rất lười, chỉ thích những thứ đơn giản.
Phiền phức quá cô cũng không đủ kiên nhẫn.
Trì Uyên mỉm cười, xoa đầu cô rồi xoay người vào phòng tắm.
Anh tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường ôm cố Tư.
Lúc này cái cảm giác khó chịu ấy bắt đầu xuất hiện.
Lần này anh không chỉ khó chịu trong lòng, mà là khó chịu ngoài cơ thể
Ngày nào cũng được ôm người đẹp trong lòng nhưng lại không thể làm gì. Người đàn ông nào có thể chịu được chứ.
Giọng nói Trì Uyên trở nên yếu ớt, “bé Cố Tư ơi, anh hơi khó chịu.”
Giọng nói anh khàn khàn, giọng điệu có chút nũng nịu.
Cố Tư vừa nghe xong đã hiểu ra vấn đề.
Cô vỗ nhẹ bàn tay đang sờ soạng trên cơ thể cô, “Anh đàng hoàng vào, con anh nó đang nhìn kia kìa.”
Trì Uyên mím môi, buồn rầu, “nhưng mà anh phải nhịn lâu lắm á.”
Cố Tư nhắm mắt, “nếu muốn anh có thể ra ngoài mua phở.”
Trì Uyên trừng mắt, “vớ va vớ vẩn.”
Cũng may, nhờ có câu nói này của Cố Tư mà anh đã không còn ham muốn gì nữa.
Thời gian vẫn còn sớm, nhưng Cố Tư đã cảm thấy buồn ngủ. mơ mơ màng màng một lúc liền thiếp đi.
Trì Uyên đợi một lúc liền bò dậy.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, sau đó thay đổi bước ra khỏi phòng.
Cố Tư không biết Trì Uyên đi từ lúc nào, chỉ khi trở mình mới nhận ra bên cạnh cô không có người.
Cô suy nghĩ một lúc, cho rằng Trì Uyên chỉ dậy đi vệ sinh thôi. Không nghĩ gì nhiều mà tiếp tục ngủ. Rồi cứ thế ngủ đến sáng.
Cố Tư mơ màng mở mắt, Trì Uyên đang nằm bên cạnh cô, trông có vẻ như ngủ rất ngon.
Cố Tư thở dài, cũng không biết chiếc giường trống mà cô thấy hôm qua là thật hay giả.
Cô không ngủ được nữa nên đành thức dậy, sửa soạn một chút rồi xuống nhà ra ngoài tập thể dục.
Không khí buổi sáng rất dễ chịu. Cố Tư vừa duỗi tay vừa đi về phía sau nhà.
Trì Cảnh cũng từ từ bước ra từ phía xa. Trông có vẻ như đã chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài.
Cố Tư có hơi bất ngờ, thời gian còn sớm như vậy
Đáng lý ra giờ này mọi người đều nên nằm trong chăm ấm đệm êm mới đúng
Cố Tư giơ tay chào hỏi Trì Cảnh. “mới sáng sớm mà đã ra ngoài rồi à.”
Trì Cảnh khá bất ngờ khi gặp được Cố Tư, nhưng anh vẫn tươi cười gật đầu. “có việc phải ra đường sớm.”
Cố Tư mỉm cười đi qua chỗ Trì Cảnh, sau đó tò mò nói, “sớm thế này, đi hẹn hò với ai hả.”
Trì Cảnh ngây người, quay đầu nhìn Cố Tư xa lạ trước mắt anh
Anh mím môi, vốn dĩ có vài lời muốn nói nhưng thấy Cô Tư đã đi được một khoảng cách khá xa, nên đành nuốt lại những lời đó
Có một vài điều dù nói hay không cũng không còn quan trọng.
Thế thì không cần thiết phải nói ra lời.
Cố Tư chỉ đi dạo một vòng quanh sân sau, rồi trở về nhà. Lúc đi ngang qua phòng của bà hai thì thấy bà hai bước ra.
Hai người cách nhau không gần lắm, hai người nhìn nhau một lúc thì bà hai quay ngắt đầu trờ về, coi như không nhìn thấy Cố Tư. Cố Tư cũng đành bỏ luôn cái ý định chào hỏi bà.
Trì Uyên gật đầu, “chắc là vậy.”
Cố Tư thở dài, “tất cả là tại anh hết đấy.”
Thật ra Trì Uyên cảm thấy bản thân hoàn toàn vô tội. sao anh có thể lường trước được rằng chỉ vì cái gật đầu của anh đối với cuộc hôn nhân này thôi mà lại dẫn đến một mớ phiền phức cho sau này như vậy.
Rõ ràng trong khoảng thời gian một năm khi anh và Cố Tư kết hôn, anh đã cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Tùy. Mọi ràng buộc giữa hai bên dường như đều đã bị xóa bỏ.
Sau khi ly hôn anh cũng không hề có bất cứ hành động, cử chỉ mập mờ nào với Tùy Mị
Vậy mà cớ sao lúc này nhà họ Tùy lại dựa vào chuyện của anh để kiếm cớ gây sự.
Cố Tư chớp mắt, suy nghĩ một lúc, cảm thấy thật tẻ nhạt.
Những điều tồi tệ xảy ra giữa cô và Tùy Mị nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
Cô xua tay, “thôi không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. chán chết mất. Anh cứ xử lý mọi chuyện cho ổn thỏa là được.”
Cô chạm vào cái bụng đang căng phồng của mình, “bây giờ ngoài đứa nhóc trong bụng ra, em chẳng còn thời gian mà suy nghĩ đến những chuyển vớ va vớ vẩn đấy nữa.”
Trì Uyên gật đầu, đưa tay ra vuốt ve bụng Cố Tư, “em yên tâm dưỡng thai, những chuyện này có anh lo.”
Chủ đề ấy đến đây là kết thúc
Trì Uyên đi ăn, Cố Tư nhàm chán ngồi bên cạnh anh.
Trong lúc đó Trì Uyên ra ngoài gọi điện thoại cho cấp dưới, yêu cầu bọn họ điều tra xem có phải ngân hàng bên kia có đường dây kinh doanh ẩn không
Cố Tư cầm điện thoại trong tay suy tư một hồi, đến khi Trì Uyên kết thúc cuộc gọi, cô mới nói, “Chuyện này mà Tùy Mị cũng nhờ anh giúp.”
Tin tưởng Trì Uyên thế cơ chứ.
Thấy nhà họ Tùy muốn xuống tay với mình, mà Trì Uyên và nhà họ Tùy lại là hai phe đối lập. thế là Tùy Mị đưa hết những thông tin vi phạm pháp luật của nhà mình cho Trì Uyên điều tra.
Tuy người phụ này chưa làm sai chuyện gì, nhưng Cố Tư vẫn phải thốt lên một câu rằng rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì vậy.
Trì Uyên buồn cười nhìn Cố Tư.
Cô ấy có đang ghen không vậy, thật khó hiểu, giờ nào rồi mà tự nhiên lại hỏi câu này
Trì Uyên suy nghĩ một lúc rồi nói, “một mình cô ấy thì biết phải điều tra kiểu gì. Bên cạnh lại không có lấy một người bạn, nên chỉ có thể tìm anh thôi. Hơn nữa anh cảm thấy có thể cô ấy cũng có dự tính khác. Làm như vậy cũng coi như nợ anh một phần nhân tình rồi.”
Dù sao chuyện của ngân hàng bên đó Trì Uyên cũng đã biết từ lâu.
Anh đã bắt tay vào điều tra thì việc vạch trần những điều tồi tệ kia chỉ là chuyện sớm muộn.
Bây giờ Tùy Mị lại đưa những thứ đang nằm trong tay cô ra ánh sáng cũng coi như đang giấu tài ở chỗ Trì Uyên
Trì Uyên cũng không phải kẻ lòng dạ độc ác gì. Bọn họ cùng chung một thuyền cũng không hẳn là không thể.
Cố Tư gật đầu, “ngày xưa em cũng tưởng Tùy Mị chỉ là bao cỏ, bây giờ xem ra cũng có đầu óc phết.”
Trì Uyên bật cười, không nói gì
Trì Uyên ăn cơm xong, cả hai cùng lên lầu
Người cấp dưới gọi cho anh một cú điện thoại
Trì Uyên đã thay đồ ngủ. Anh ấn nút nhận cuộc gọi.
Cố Tư không có tâm trạng nghe cuộc nói chuyện của Trì Uyên. Cô cầm theo áo ngủ đi vào phòng tắm.
Khi Cố Tư rửa mặt xong và bước ra ngoài, cuộc gọi của Trì Uyên vẫn chưa kết thúc.
Nói lâu như vậy, có thể thấy sự việc lần này có chút nghiêm trọng.
Cố Tư lên giường nằm, một tay cầm điện thoại, tay còn lại tùy ý gõ lên cửa sổ.
Nghe những gì mà anh đang nói thì có vẻ như người tài xế theo dõi anh hôm nọ đã bị bọn họ tìm ra.
Sau đó Cố Tư loáng thoáng nghe thấy cái tên Nhị Cáp
Cô từ từ ngồi thẳng dậy
Lượng thông tin mà Trì Uyên đang trao đổi khá lớn, mà những gì Cố Tư biết lại không nhiều. nên không cách nào hiểu hết mọi chuyện.
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Mãi cho đến khi Trì Uyên cúp máy, Cố Tư mới mở lời, “anh đưa Nhị Cáp đi đâu vậy? chẳng phải cậu ta đang ở chỗ lão Chương sao?”
Trì Uyên suy nghĩ một lúc rồi nói, “Mọi chuyện diễn ra tương đối nhiều, khi nào tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, anh sẽ nói với em sau.”
Đúng là mọi thứ có quá nhiều uẩn khúc, nói ra thì hơi phiền.
Cố Tư nghe xong vội vàng xua tay, “thôi bỏ đi, thế thì đừng nói gì nữa. mấy thứ phiền phức này em cũng không muốn nghe lắm.”
Bây giờ cô rất lười, chỉ thích những thứ đơn giản.
Phiền phức quá cô cũng không đủ kiên nhẫn.
Trì Uyên mỉm cười, xoa đầu cô rồi xoay người vào phòng tắm.
Anh tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường ôm cố Tư.
Lúc này cái cảm giác khó chịu ấy bắt đầu xuất hiện.
Lần này anh không chỉ khó chịu trong lòng, mà là khó chịu ngoài cơ thể
Ngày nào cũng được ôm người đẹp trong lòng nhưng lại không thể làm gì. Người đàn ông nào có thể chịu được chứ.
Giọng nói Trì Uyên trở nên yếu ớt, “bé Cố Tư ơi, anh hơi khó chịu.”
Giọng nói anh khàn khàn, giọng điệu có chút nũng nịu.
Cố Tư vừa nghe xong đã hiểu ra vấn đề.
Cô vỗ nhẹ bàn tay đang sờ soạng trên cơ thể cô, “Anh đàng hoàng vào, con anh nó đang nhìn kia kìa.”
Trì Uyên mím môi, buồn rầu, “nhưng mà anh phải nhịn lâu lắm á.”
Cố Tư nhắm mắt, “nếu muốn anh có thể ra ngoài mua phở.”
Trì Uyên trừng mắt, “vớ va vớ vẩn.”
Cũng may, nhờ có câu nói này của Cố Tư mà anh đã không còn ham muốn gì nữa.
Thời gian vẫn còn sớm, nhưng Cố Tư đã cảm thấy buồn ngủ. mơ mơ màng màng một lúc liền thiếp đi.
Trì Uyên đợi một lúc liền bò dậy.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, sau đó thay đổi bước ra khỏi phòng.
Cố Tư không biết Trì Uyên đi từ lúc nào, chỉ khi trở mình mới nhận ra bên cạnh cô không có người.
Cô suy nghĩ một lúc, cho rằng Trì Uyên chỉ dậy đi vệ sinh thôi. Không nghĩ gì nhiều mà tiếp tục ngủ. Rồi cứ thế ngủ đến sáng.
Cố Tư mơ màng mở mắt, Trì Uyên đang nằm bên cạnh cô, trông có vẻ như ngủ rất ngon.
Cố Tư thở dài, cũng không biết chiếc giường trống mà cô thấy hôm qua là thật hay giả.
Cô không ngủ được nữa nên đành thức dậy, sửa soạn một chút rồi xuống nhà ra ngoài tập thể dục.
Không khí buổi sáng rất dễ chịu. Cố Tư vừa duỗi tay vừa đi về phía sau nhà.
Trì Cảnh cũng từ từ bước ra từ phía xa. Trông có vẻ như đã chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài.
Cố Tư có hơi bất ngờ, thời gian còn sớm như vậy
Đáng lý ra giờ này mọi người đều nên nằm trong chăm ấm đệm êm mới đúng
Cố Tư giơ tay chào hỏi Trì Cảnh. “mới sáng sớm mà đã ra ngoài rồi à.”
Trì Cảnh khá bất ngờ khi gặp được Cố Tư, nhưng anh vẫn tươi cười gật đầu. “có việc phải ra đường sớm.”
Cố Tư mỉm cười đi qua chỗ Trì Cảnh, sau đó tò mò nói, “sớm thế này, đi hẹn hò với ai hả.”
Trì Cảnh ngây người, quay đầu nhìn Cố Tư xa lạ trước mắt anh
Anh mím môi, vốn dĩ có vài lời muốn nói nhưng thấy Cô Tư đã đi được một khoảng cách khá xa, nên đành nuốt lại những lời đó
Có một vài điều dù nói hay không cũng không còn quan trọng.
Thế thì không cần thiết phải nói ra lời.
Cố Tư chỉ đi dạo một vòng quanh sân sau, rồi trở về nhà. Lúc đi ngang qua phòng của bà hai thì thấy bà hai bước ra.
Hai người cách nhau không gần lắm, hai người nhìn nhau một lúc thì bà hai quay ngắt đầu trờ về, coi như không nhìn thấy Cố Tư. Cố Tư cũng đành bỏ luôn cái ý định chào hỏi bà.
Bình luận facebook