Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616-620
Từ Giai Ninh mở miệng: “Xin chào mọi người.”
Sau đó cô ta cũng không nói lời nào nữa.
Cố Tư nghĩ, Chương Tự Chi chắc là không nhắc đến mình và Trì Uyên với cô, nếu không thì Từ Giai Ninh không thể nào thận trọng như vậy được, một chút cũng không thả lỏng.
Lúc trên bàn ăn, Lương Ninh Như có chút không nhịn được, lại cùng Trì Uyên thảo luận về việc người đứng phía sau của ngân hàng tư nhân.
Trì Uyên lại mơ hồ chuyển đề tài câu chuyện sang hướng khác.
Cố Tư liền hơi ngạc nhiên.
Cô quay đầu nhìn nhìn Trì Uyên.
Tuy Cố Tư không biết hết tất cả mọi chuyện của ngân hàng tư nhân kia.
Nhưng cũng hiểu rõ, người thật sự đứng phía sau ngân hàng tư nhân, chính là ông cụ nhà họ Tùy.
Nhưng ý tứ trong lời nói của Trì Uyên lại là đang cất giấu nhà họ Tùy mẻ cá lớn.
Điểm này Chương Tự Chi cũng phát hiện ra, Chương Tự Chi và Cố Tư nhìn nhau một lát.
Đều nhìn thấy suy nghĩ của chính mình trong mắt đối phương.
Hai người đều không ở trên bàn ăn mà nói ra lời xác định.
Chương Tự Chi giúp đỡ Trì Uyên chuyển chủ đề nói chuyện, hàn huyên một chút về việc phòng tập thể hình của Lương Ninh Như.
Vừa nói đến việc này, Chương Tự Chi đã có thứ để nói rồi. Anh ta nói Lương Ninh Như đã từng gây thù với không ít người, phòng tập thể hình kia cũng sẽ thường xuyên có ngưới tới gây phiền toái.
Lương Ninh Như bật cười, dường như có chút không biết phải làm sao, cô nói nhân duyên của mình thật sự là không được tốt lắm.
Trước đây bởi vì giải quyết công việc theo sự công bằng mà đã gây thù với rất nhiều người, có lúc những người đó tìm tới, thậm chí cô cũng chẳng nhớ rõ.
Cố Tư vội vàng nói: “Thật ra tôi cảm thấy cô không hề làm sai. Những việc cô làm trước đây đều không làm thất vọng sự tín nhiệm của những người nộp thuế đối với các cô. Xã hội này chính là cần những người công chính nghiêm minh như các cô vậy đó.”
Lương Ninh Như cười cười: “Nếu tất cả mọi người đều hiểu cho chúng tôi giống như các cô, vậy những công việc trước kia của tôi cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.”
Cô có hơi không khống chế được mà tránh xa Chương Tự Chi: “Chỉ là có nhiều người giống hệt anh ta, khiến cho công việc của chúng tôi luôn gặp phải phiền phức.”
Chương Tự Chi trừng mắt: “Ý của cô là sao hả? Lần trước phòng tập của em xảy ra chuyện, không phải là tôi đi lấy lại công bằng cho cô sao. Mấy tên tìm tới không phải cũng là tôi đuổi đi sao?Cô quên rồi hả? Sao cô có thể quên nhanh như vậy?”
Nói xong Chương Tự Chi lại hừ hừ: “Cô đó, tôi thật sự đối tốt với cô, cô không ghi nhớ một tí nào, cô chỉ nhớ đến những điều không tốt của tôi thôi.”
Lương Ninh Như vội vàng nhìn sang Từ Giai Ninh, như là đang nói lời giải thích: “Đừng đừng, đừng nói giống như là anh tốt với tôi. Anh quên rồi hả? Trước đây trong đám người tới phòng tập thể hình gây rối cũng có anh, anh đừng cho rằng mấy người anh phái tới tôi không biết đó là người dưới quyền của anh.”
Nói như vậy xong, cô lại quay đầu nói với Từ Giai Ninh: “Trước đây tôi và anh ta chưa từng có gì với nhau đâu, chỉ có gần đây mới liên hệ thôi.”
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Lương Ninh Như một lúc lâu, khóe miệng giật giật, rõ ràng là muốn phản bác lại, nhưng đoán chừng không tìm ra được lời gì để mà phản bác, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Cố Tư cười ha ha, cô nói: “Lão Chương, anh lại gặp được khắc tinh rồi.”
Từ Giai Ninh ngồi ở bên cạnh cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Bình thường cô ta cũng là người hay nói hay cười, chỉ là hôm nay không biết vì sao lại có chút không chen thêm lời vào được.
Hơn nữa Chương Tự Chi cũng hoàn toàn không quan tâm tới cô, dường như anh đã quên mất đi sự xuất hiện của cô, chỉ biết tới Lương Ninh Như, tiếp lời nói của cô ta.
Tuy nói Chương Tự Chi bày ra cái vẻ vô cùng ghét bỏ Lương Ninh Như, nhưng Từ Giai Ninh có thể nhìn ra được, thái độ của anh đối với Lương Ninh Như rất tốt, có khi còn tốt hơn đối với cô.
Cố Tư cùng với Lương Ninh Như và Chương Tự Chi hihi haha một hồi mới phản ứng lại, còn có một cô gái bị bọn họ bỏ rơi rồi, cô vội vã nói: “Lão Chương lão Chương, nhanh lên, rót cho người ta ly nước. Anh sao thế hả, anh đưa người tới đây còn không tiếp đãi cho tốt nữa.”
Chương Tự Chi là một thẳng nam chính hiệu, căn bản nghe không hiểu được ý tứ trong lời nói của Cố Tư, anh bảo: “Uống nước thì cô ấy có thể tự rót mà, cũng không phải không có tay. Ở đâu ra cái trò còn cần phải có người phục vụ. Tôi thấy cô cũng tự mình rót cho mình mà.”
Cố Tư suýt nữa là che mặt lại, người đàn ông này thật không dễ dàng mà, cái bồn cầu kia còn có chỗ cong nước chảy, anh ta chính là một kẻ không có đầu óc.
Cố Tư không nói nữa, tránh cho Chương Tự Chi lại nói ra lời nào không hay khiến cho Từ Giai Ninh không giữ được mặt mũi.
Trạng thái hôm nay của Chương Tự Chi không tệ, có thể là hôm nay tụ tập nhiều người, anh ta liền có thêm tinh thần.
Trên bàn cơm chỉ nghe một mình anh luyên thuyên, chính là không có chủ đề nào mà anh không thể nói.
Cuối cùng Cố Tư thật sự không còn cách nào nữa, lại chuyển câu chuyện sang Từ Giai Ninh, hỏi cô làm việc ở trường múa bên kia có vui vẻ hay không.
Bình thường mấy đứa bé có nghe lời dạy dỗ hay không.
Cố Tư còn khen Từ Giai Ninh một câu, cô nói: “Vừa nãy mới nhìn thấy cô lần đầu tiên đã cảm thấy không giống với các cô gái bình thường khác, thì ra là dạy múa. Người dạy múa đều khá là có khí chất.
Từ Giai Ninh bật cười: “Cũng không phải là có khí chất. Chẳng qua chúng tôi luyện múa có một vài thói quen, đối với yêu cầu về dáng người tương đối cao.”
Cố Tư gật đầu: “Trường học của các cô có phải phần lớn là giáo viên nữ, khá là ít giáo viên nam không?
Từ Giai Ninh chớp mắt, liền mang theo sự ngây thơ vô hại: “Giáo viên nam đúng thật là tương đối ít, Cả trường chúng tôi có hai mươi giáo viên nữ, giáo viên nam chỉ có bốn người. Vì vậy học sinh nam ở trường chúng tôi rất nổi tiếng.”
Cố Tư gật gật đầu: “Vậy sao?”
Sau khi nói xong Cố Tư cũng không biết tiếp tục nói tới cái gì mới được.
Thật ra cô và Từ Giai Ninh nói chuyện không hợp nhau lắm.
Cảm thấy cũng không phải bởi vì xa lạ, lần đầu tiên cô và Lương Ninh Như ngồi xuống cùng nhau nói chuyện, nhưng nói cái gì người ta đều có thể phối hợp trả lời.
Nhưng nói xong với Từ Giai Ninh lập tức liền sẽ tẻ nhạt.
Trì Uyên nhìn ra bầu không khí không ổn lắm, vội vàng tìm chuyện để nói, cùng với Chương Tự Chi nói một chút về chuyện của Ninh Tôn.
Chương Tự Chi nói buổi chiều anh đã gọi điện cho chị ba.
Chủ yếu cũng là hỏi về cuộc thi của Ninh Tôn có phải sắp kết thúc rồi không.
Cô ba nhà họ Chương trả lời, nói là bây giờ đang lựa chọn hạng nhất hạng nhì.
Công ty đầu tư đứng sau đánh giá khá cao Ninh Tôn và một người khác, cho nên đối với xếp hạng của hai người bọn họ có hơi phân vân.
Hai người không cùng một loại phong cách.
Trước mắt mà nói, người kia có thể càng phù hợp với yêu cầu của công ty đầu tư.
Ninh Tôn quá dịu dàng, quá thân sĩ, cũng quá yên tĩnh.
Người như vậy cũng không đặc biệt nhanh chóng thu hút người hâm mộ.
Nhưng lại có công ty đầu tư tương đối coi trọng kiểu người như Ninh Tôn, cảm thấy anh thuộc về loại hình sẽ chậm rãi từ từ phát triển.
Bây giờ số lượng người hâm mộ của anh cũng đang tăng lên ổn định, nếu như cố gắng đầu tư tốt, kết quả trong tương lai chắc chắn sẽ không hề thấp.
Hiện tại cô ba nhà họ Chương cũng không thể xác định được thứ hạng cuối cùng của Ninh Tôn là hạng nhất hay hạng nhì, nhưng cho dù là hạng nhì cũng đã vô cùng tốt rồi.
Cô nói đã có không ít công ty quản lý đánh giá cao Ninh Tôn, đã vươn vòng nguyệt quế hướng về phía anh.
Chỉ là Ninh Tôn vẫn chưa quyết định xong.
Chương Tự Chi nghe thấy chị ba nói như vậy, trong lòng anh cũng thả lỏng.
Cố Tư biết được thông tin như vậy, cũng theo đó an tâm trở lại.
Nếu Ninh Tôn có thể ra mắt thành công, chính là thật sự có thể thoát khỏi nhà họ Ninh rồi.
Nói tới đây, Cố Tư lập tức nhớ đến mấy người nhà họ Ninh kia.
Cô nhìn Chương Tự Chi: “Mấy người nhà họ Ninh kia anh vẫn chú ý tới bọn họ chứ?”
Chương Tự Chi ngay cả Ninh Tôn còn quên mất, làm sao còn có thể chú ý tới mấy người đáng ghét nhà họ Ninh cơ chứ.
Anh lắc lắc đầu: “Không cần quan tâm bọn họ. Ninh Tương chắc là sắp ra ngoài rồi. Còn Ninh Tiêu, lần cuối cùng anh biết được tin tức của cậu ta là cậu ta bị lão Ninh Bang kia nhốt lại, bảo là phải cố gắng cho cậu ta dựng nên nề nếp. Tên đó thực sự là phải cho lập nề nếp rồi, nếu không sau này liền nguy hại cho xã hội.”
Cố Tư ừ một tiếng, gật gật đầu: “Xem ra nhà họ Ninh sống cũng chẳng ổn lắm.”
Chương Tự Chi ngẫm nghĩ quay đầu nhìn Lương Ninh Như: “Cô hãy bảo với bạn bè cô quen biết, nếu là người có quyền, bảo bọn họ đi điều tra công ty nhà họ Ninh. Anh nói với em, công ty nhà họ Ninh chắc chắn có vấn đề, nhà họ Ninh sẽ không có mấy người sạch sẽ đâu.”
Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi ghét bỏ: “Trước tiên anh chỉnh đốn lại hội sở của mình đi rồi nói, nói như anh sạch sẽ lắm ấy.”
Cố Tư vẻ mặt buồn cười nhìn Chương Tự Chi.
Ngoài cô ra, Chương Tự Chi vẫn rất ít khi bị người ta làm cho không cách nào phản bác như thế này.
Trì Uyên có hơi không khống chế được, cũng bật cười.
Anh dường như có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu: “Tự Chi, tôi rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu đấy.”
Chương Tự Chi ngang ngạnh có hơi không được tự nhiên: “Tôi như vậy là nhường cô ấy. Tôi không chấp nhặt với người phụ nữ này. Nếu tôi nổi giận lên, tôi nói với anh, tôi có thể dọa chết cô ấy.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh cười khẩy: “Dọa chết đi, anh nhanh dọa chết tôi đi.”
Cố Tư thật sự không nhịn được nữa, cười phá lên.
Từ Ninh Giai ở bên cạnh như thế nào cũng cười không nổi.
Giữa Chương Tự Chi và Lương Ninh Như, tuy không có chuyện gì quá đáng cả, nhưng cô nhìn thế nào đều cảm thấy được quan hệ lại chẳng hề bình thường.
Ánh mắt Từ Giai Ninh đảo một vòng, cuối cùng liền rơi thẳng vào người Lương Ninh Như, trong mắt đều là đang đánh giá.
Cố Tư ở một bên cùng nói vài câu với Lương Ninh Như, vừa quay đầu liền nhận ra ánh mắt xem xét của Từ Giai Ninh.
Cô ngạc nhiên, ngẫm nghĩ liền nói: “Cô Từ sao cô không ăn vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Lương Ninh Như nâng mắt cũng nhìn Từ Giai Ninh: “Cô Từ nếu muốn ăn cái khác, có thể gọi thêm nữa.”
Thật ra ở phương diện tình cảm nam nữ này, Lương Ninh Như cũng không hiểu biết lắm.
Trong cuộc sống trước đây của cô căn bản chính là không phân biệt nam nữ, chỉ có người phạm tội, người tình nghi, người bị hại.
Lương Ninh Như bởi vì một câu trước đó của Chương Tự Chi, đã đang chú ý tránh nghi ngờ.
Cô cố gắng làm cho bản thân biểu hiện ra tất cả sự ghét bỏ đối với Chương Tự Chi, không có một chút thiện cảm nào.
Vì thế cảm thấy, cho dù Từ Giai Ninh nghĩ nhiều thế nào, cũng sẽ không hiểu lầm mình với Chương Tự Chi.
Từ Giai Ninh có hơi xấu hổ cười cười: “Không phải, món ăn rất ngon. Sáng nay tôi ăn quá nhiều, nên bây giờ không đói lắm.”
Chương Tự Chi căn bản cũng chẳng nghĩ tới hướng khác, anh cũng nói tiếp lời Từ Giai Ninh: “Ôi chao, người đã lớn vậy rồi, cần phải để các cô suy nghĩ nhiều như vậy. Đói thì tự mình ăn, lớn như vậy rồi, nếu còn không biết chăm sóc bản thân, vậy chính là chỉ số IQ có vấn đề.”
Cố Tư thật sự là không còn cách nào, Chương Tự Chi như vậy, cả đời này chính là không nên có bạn gái.
Anh ta thích hợp cô đơn một mình sống quãng đời còn lại.
Ngàn vạn lần đừng có đi gây tai họa cho những cô gái đơn thuần lương thiện khác.
Từ Giai Ninh mím môi, sắc mặt không thể nói rõ là có lúng túng hay không, cô gật gật đầu: “Đúng vậy, em không cần mọi người quan tâm. Tự em làm được rồi, mọi người cứ ăn đi.”
Chương Tự Chi chú ý Cố Tư: “Cô đừng quan tâm người khác. Bây giờ cô mới là người có thể trạng đặc biệt, chăm sóc tốt cho mình là được rồi. Nào nào, con cá này ăn rất tốt với phụ nữ có thai, cầm bát tới đây, tôi gắp cho cô một miếng.”
Cố Tư trực tiếp đưa bát qua.
Chương Tự Chi gắp mấy chỗ thịt ngon nhất cho Cố Tư, sau đó nói: “Cô muốn ăn cái gì với không tới thì nói với tôi, tôi gắp cho cô.”
Trì Uyên ở bên cạnh nhắc nhở: “Chồng cô ấy đang ở đây, cậu tự giác chút đi.”
Chương Tự Chi liền trừng mắt: “Anh còn dám nói. Anh nhìn xem, anh cũng không gắp thức ăn cho Tiểu Tư nhà chúng tôi. Tôi nói với anh, cũng chỉ là hai người quen biết nhau khá sớm, nếu không thì…”
Anh ta lập tức dừng lại, vẻ mặt không được dễ chịu lắm.
Chương Tự Chi muốn nói, nếu không thì, Cố Tư và Ninh Tôn có thể sẽ là một đôi rồi.
Nhưng lời này ở trong tai người khác nghe ra không phải chuyện như thế.
Lương Ninh Như nâng mắt nhìn nhìn Chương Tự Chi, lại dùng khóe mắt nhìn Cố Tư một chút.
Cậu Chương độc thân tới tận bây giờ, thì ra là vì điều này.
Mặc dù nói tình cảm tự do, thứ này không do con con người khống chế.
Nhưng nói ra, Chương Tự Chi nhớ thương một người phụ nữ đã có chồng, cái này vẫn là thật không dễ nghe.
Cô ngẫm nghĩ, lại len lén nhìn Từ Giai Ninh một chút.
Vẻ mặt Từ Giai Ninh cũng không tốt lắm, hoặc là có thể nói toàn bộ bữa ăn vẻ mặt của Từ Giai Ninh thật là chưa từng tốt đẹp.
Lúc trước Lương Ninh Như còn có hơi cảm khái, Chương Tự Chi đối với Từ Giai Ninh cũng chẳng hề quan tâm săn sóc, bây giờ mới hiểu được, thì ra người này chỉ là một người thay thế.
Cố Tư ở đây, Chương Tự Chi đương nhiên trong mắt trong lòng đều là Cố Tư. Đối với người thay thế nhìn nhiều hơn một ánh mắt cũng cảm thấy không cần thiết.
Đúng rồi đúng rồi, hôm nay cái trạng thái này của Chương Tự Chi, cô cuối cùng cũng hiểu ra rồi.
Sau mấy câu nói này của Chương Tự Chi, bầu không khí trên bàn ăn rõ ràng liền bắt đầu có hơi khác.
Cái loại khác nhau này, chỉ có Chương Tự Chi là không nhận ra.
Thật ra Cố Tư biết suy nghĩ của Chương Tự Chi, anh ta không thể có suy nghĩ gì khác đối với bản thân cô, chẳng qua ý muốn nói tới cũng chỉ là Ninh Tôn.
Trì Uyên cũng hiểu nửa đoạn sau Chương Tự Chi không nói ra kia là cái gì.
Anh thoáng có một chút hả hê, cho dù ai thay Ninh Tôn cảm thấy không công bằng, chuyện cũng đã đi tới nước này rồi, Cố Tư, còn có đứa bé trong bụng của cô, tất cả đều là của anh.
Chủ đề này qua đi, Chương Tự Chi lại hihi haha như cũ, câu chuyện Trì Uyên không trân trọng Cố Tư như thế nào dừng lại một lúc, lại chuyển tới trên bụng của Cố Tư.
Nghe ra được, Chương Tự Chi còn rất mong chờ đứa bé của Cố Tư ra đời.
Anh ta nói ngay cả quà tặng lần đầu tiên gặp mặt của đứa nhỏ cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.
Muốn nghe đứa nhỏ gọi anh ta là cậu.
Trì Uyên ở bên cạnh bật cười: “Vừa mới ra đời đã mở miệng gọi cậu, sẽ dọa chết cậu đấy.”
Chương Tự Chi vỗ ngực: “Tôi không sợ, tôi nói với anh, chỉ cần nó câu đầu tiên gọi cậu, tài sản của tôi đều có thể để lại cho nó.”
Cố Tư vội vã giơ tay lên: “Đừng đừng, đừng nói lời này. Ngộ nhỡ sau này đứa nhỏ thật sự câu đầu tiên chính là gọi cậu, anh khẳng định sẽ cho rằng tôi cố ý dạy, nhắm đến tài sản của anh.”
Cố Tư nói xong, tất cả mọi người đều bật cười haha.
Từ Giai Ninh kéo khóe môi, cố gắng làm cho bản thân cười chân thực một chút.
Hôm nay tất cả chủ đề câu chuyện bọn họ nói, cô đều không xen vào được.
Điều bọn họ buồn cười cô đều cười không nổi.
Cô đã rất lâu rồi cũng chưa từng buồn bực không yên như vậy.
Cô là vì người đàn ông bên cạnh mà tới đây, nhưng người đàn ông bên cạnh cô, ánh mắt dường như chẳng dừng lại ở trên người cô.
Từ Giai Ninh cũng không nói hối hận đi theo Chương Tự Chi tới đây ăn bữa cơm này.
Nếu như không đến, có nhiều việc cô còn không phát hiện được.
Từ Giai Ninh cười cười liền đem ánh mắt dừng lại trên người Cố Tư.
Cô vốn cho rằng Chương Tự Chi vừa ý Lương Ninh Như, thì ra không phải.
Hóa ra anh có tâm tư như vậy.
Bởi vì Cố Tư mang thai, khuôn mặt ít nhiều có thêm một chút thịt, hơn nữa lúc cười rộ lên có hơi hồn nhiên vô tư, nhìn thật sự là làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Chương Tự Chi có thể thích dáng vẻ này của Cố Tư vậy thì cũng có vẻ hợp lý.
Bữa cơm này, lúc sau mọi người đều có suy nghĩ có riêng mình chậm rãi ăn xong.
Trì Uyên đi thanh toán, sau đó bốn người cùng nhau rời khỏi nhà hàng.
Lương Ninh Như và Từ Giai Ninh vẫn còn phải quay về tiếp tục đi làm.
Chương Tự Chi bảo hai cô lên xe, sau đó quay đầu lại nhìn xe của Trì Uyên và Cố Tư: “Cố Tiểu Tư, mấy ngày trước tôi gặp được Nguyễn Thừa Phong, anh ta có nhắc một chút tới cô, tôi thấy trạng thái của anh ta không ổn lắm, cô có thời gian thì liên lạc với anh ta đi.”
Cố Tư ngạc nhiên, cô đã lâu lắm rồi không liên lạc với Nguyễn Thừa Phong.
Cô gật đầu: “Được, tôi biết rồi, tôi tìm thời gian liên lạc với anh ấy.”
Chương Tự Chi cũng không nói thêm nữa, cùng với Lương Ninh Như và Từ Giai Ninh lên xe.
Lái xe rời đi, trước tiên đi ngang qua phòng tập thể hình của Lương Ninh Như. Chương Tự Chi cho cô xuống, lại lái xe đưa Từ Giai Ninh về trường múa.
Trên đường, Từ Giai Ninh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, mở miệng hỏi Chương Tự Chi: “Gần đây anh cứ tìm em, hẹn em ăn cơm, còn đi xem phim, là vì sao vậy?”
Chương Tự Chi dừng lại một chút mới mở miệng: “Chỉ là muốn cùng nhau ăn bữa cơm, muốn cùng em đi xem phim, còn có thể vì cái gì?”
Lúc này Từ Giai Ninh cuối cùng làm cho câu hỏi càng rõ ràng hơn một chút: “Anh thích em phải không?”
Chương Tự Chi nghe xong câu hỏi này của Từ Giai Ninh, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó quay đầu liếc nhìn Từ Giai Ninh: “Em cảm thấy sao?”
Chương Tự Chi chính là cái kiểu giả vờ ngớ ngẩn, cho tới giờ cũng không trả lời ngay câu hỏi của cô, trước đó Từ Giai Ninh liền đã cảm nhận được.
Mấy lần trước, cô muốn cùng với Chương Tự Chi phát triển từ từ, tiếp xúc chậm rãi.
Nhưng hôm nay trải qua bữa cơm này, cô cảm thấy có một số việc không thể chờ được nữa.
Hoặc là đúng hoặc là không đúng, cứ mập mờ thế nào cũng được như vậy, cô cũng bị giày vò tới mức khó chịu.
Cho nên Từ Giai Ninh lại nói: “Tự Chi, anh chắc là có thể cảm nhận được, em rất thích anh. Nếu không phải người em thích, không thể nào chỉ cần anh hẹn em, em sẽ ra ngoài, em cũng không thể mặt dày hẹn anh đi ăn cơm. Ống nước trong nhà rõ ràng không phải vấn đề gì lớn, còn gọi điện thoại bảo anh tới sửa giúp. Em cảm thấy em biểu hiện vô cùng rõ ràng. Nhưng em cảm thấy anh hình như không cảm nhận được.”
Chương Tự Chi không nói chuyện, tiếp tục lái xe.
Từ Giai Ninh thấy anh không nói lời nào, liền chỉ có thể tiếp tục nói: “Em cảm thấy hai chúng ta thời gian tiếp xúc cũng đủ rồi, cho nên em muốn xác định anh có suy nghĩ gì. Em sợ là em tự mình hiểu lầm, sẽ mang đến cho nhau sự bối rối và phiền phức.”
Chương Tự Chi vẫn không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Từ Giai Ninh nhìn anh, vẫn chờ đợi anh trả lời.
Xe dừng lại chỗ đèn xanh đèn đỏ, Chương Tự Chi dường như thở dài, sau đó anh quay đầu nhìn Từ Giai Ninh: “Em không hiểu lầm, tôi là thích em.”
Ánh mắt Từ Giai Ninh gắt gao nhìn chằm chằm Chương Tự Chi.
Sau một lúc lâu cô mỉm cười: “Được, em biết rồi.”
Đèn xanh sáng lên, Chương Tự Chi lái xe rời đi, thật ra anh muốn hỏi Từ Giai Ninh, đã biết cái gì rồi.
Nhưng cuối cùng câu hỏi này anh cũng không hỏi ra.
Cuối cùng xe dừng lại ở cổng trường học Từ Giai Ninh.
Từ Giai Ninh quay đầu nhìn Chương Tự Chi, vẻ mặt dịu dàng.
Chương Tự Chi bị cô nhìn tới mức chẳng hiểu tại sao, trực tiếp mở miệng: “Tới nơi rồi, đi đi.”
Từ Giai Ninh vâng một tiếng, sau đó đột nhiên bổ nhào tới hôn lên mặt anh một cái, theo đó nhanh chóng mở cửa chạy mất.
Chương Tự Chi bị dọa cho giật mình, sau đó cau mày, nâng tay chà chà mặt mình.
Cái này là ý gì thế? Sao đột nhiên cô gái này lại làm ra chuyện như vậy?
Chương Tự Chi ngồi ở trong xe suy nghĩ nửa ngày.
Nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, không lẽ đây là đáp lại câu nói anh thích cô kia?
Anh thở ra một hơi, không biết vì sao trong lòng đầy sự hoảng hốt.
Bên kia Cố Tư đã cùng Trì Uyên về nhà tổ nhà họ Trì.
Lúc trên xe Cố Tư đã nói Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh bên nhau căn bản không giống có tình cảm yêu đương nam nữ.
Chương Tự Chi thật sự là đầu óc không biết suy nghĩ, chẳng hề nghĩ tới cái gì khác.
Toàn bộ quá trình đều là chờ đợi Lương Ninh Như nói chuyện, sau đó giận dỗi lại cô.
Tâm tư một chút cũng không chia cho bạn gái trên danh nghĩa của mình.
Trì Uyên cũng đã nhìn ra, anh bảo Từ Giai Ninh cả quá trình ngồi ở đó vô cùng khó xử.
Anh đều nhìn thấy, nhưng Chương Tự Chi một chút cũng không chú ý đến.
Cố Tư dựa lưng vào ghế cười haha: “Chỉ là anh hãy nhìn tương tác của anh ấy và cô Lương.”
Tuy rằng toàn là giận dỗi lẫn nhau, nhưng rõ ràng vô cùng đáng yêu.
Ai cũng không thể nghĩ tới có một ngày quan hệ của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như sẽ phát triển đến mức này.
Hai người tới nhà tổ thì xuống xe.
Trì Uyên đưa Cố Tư vào nhà chính, liền phải quay về công ty.
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, hỏi một chút: “Gần đây ba mẹ anh thế nào rồi? Lâu lắm rồi em chưa gặp bác Phương.”
Trì Uyên a một tiếng: “Hai ngày nay ba anh rất vui vẻ, xem ra gần đây bọn họ sống không tồi.”
Nói tới đây, anh lại đưa ra một câu: “Hai ngày trước dì Cổ đến công ty, tới phòng làm việc của ba anh không biết nói cái gì, lúc rời đi vô cùng mất mặt.”
Cố Tư cười haha một tiếng: “Có lẽ ông Trì nhà chúng ta chắc là đã nói lời gì đó mà bà ta không thích nghe.”
Chỉ là lúc này ấn tượng của Cố Tư đối với Cổ Nhan bắt đầu trở nên không tốt.
Trì Chúc và Phương Tố đã tái hôn nhận giấy chứng nhận rồi, Cổ Nhan vẫn cứ dây dưa như vậy, thật sự là không khác gì Tùy Mị trước đây.
Cuối cùng Trì Uyên nhéo nhéo khuôn mặt của Cố Tư, xoay người rời đi.
Cố Tư đứng ở cửa một lúc, cẩn thận duỗi cái thắt lưng, chậm rãi đi lên tầng.
Ăn uống đầy đủ rôi liền muốn đi ngủ.
Cố Tư chậm chạp đi về phòng, mới vừa kéo rèm cửa, muốn về giường đi ngủ, điện thoại ở bên cạnh liền rung lên.
Cô cầm lên, thế mà lại là Tùy Mị gọi điện thoại đến.
Cố Tư cảm thấy có hơi buồn cười, thong thả nằm ở trên giường mới nghe điện thoại.
Tùy Mị vừa mở miệng đã gọi tên cô: “Cố Tư.”
Cố Tư ừ một tiếng: “Sao thế? Gọi cho tôi có chuyện gì sao?”
Tùy Mị nói: “Chú hai của tôi sắp mừng thọ, chuyện này cô chắc là đã biết rồi chứ? Tôi sợ người trong nhà bảo người khác thông báo cho cô, không đủ lòng thành, cho nên tôi tự mình gọi điện thoại cho cô, muốn mời cô tới.”
Cố Tư ngạc nhiên: “Hả? Cô để ý tôi tới hay không tới như vậy?”
Cố Tư căn bản chẳng che giấu: “Cô như vậy, tôi sẽ luôn cảm thấy cô Tùy mang theo tâm tư gì đó mà người khác không thể thấy. Dù sao trong lòng chúng ta biết rõ ràng, quan hệ giữa cô và tôi vẫn chưa tốt tới mức này đâu.”
Giọng nói Tùy Mị có hơi chút ôn hòa: “Sao có thể? Tôi thừa nhận trước đây tôi thật sự có một số suy nghĩ khác đối với Trì Uyên, nhưng hai người các cô đã tái hôn rồi, tôi liền cũng dừng tâm tư này lại. Cô Cố không cần nghĩ nhiều như vậy.”
Cố Tư bật cười haha: “Cô xem xem, tôi nhắc nhở cô bao nhiều lần cô đều nhớ không nổi, tôi là bà Trì.”
Tùy Mị bên kia lập tức liền không có tiếng động nữa.
Cố Tư trở mình, giọng nói còn có hơi lười nhác: “Đến lúc đó lại nói đi. Cô Tùy thật lòng mời tôi tới như vậy, tôi cũng không định không cho cô mặt mũi, nhưng cô cũng biết hiện tại tình trạng của tôi không thích hợp ra ngoài lắm. Cho dù tôi muốn đi, A Uyên có thể cũng không yên tâm. Tôi và A Uyên thương lượng cái đã.”
Nói xong không đợi Tùy Mị trả lời, Cố Tư đã nói: “Cứ như vậy đã, tôi muốn ngủ trưa rồi.”
Cô nói xong lời này trực tiếp liền cúp điện thoại, giống như không cho Tùy Mị cơ hội phản ứng.
Cố Tư mặc kệ vứt điện thoại sang một bên, kéo chăn lên, nhắm mắt lại, không tới vài giây đã ngủ rồi.
Giấc ngủ này của cô thật sự là quá tốt rồi, trước đây thỉnh thoảng còn có mấy lần nằm mơ, bây giờ ngay cả mơ cũng không có, ngủ một giấc đến khi tự tỉnh.
Cuộc sống thật là càng ngày càng thoải mái.
Tùy Mị ở bên kia nắm chặt điện thoại, dừng lại một hồi lâu mới buông điện thoại xuống.
Ông cụ cầm điện thoại tới, vẻ mặt hơi chút rét lạnh.
Tùy Mị cắn răng: “Cố Tư thế này thật sự là quá ngang ngược rồi.”
Ông cụ hừ một tiếng mỉm cười: “Cũng ngang ngược không được bao lâu đâu.”
Ông cụ cầm lấy điện thoại, nhìn cũng không nhìn Tùy Mị: “Mấy ngày này trước tiên cháu hãy ở lại đây, chờ tới sinh nhật của chú hai cháu, lại phái người tới đón cháu trở về. Tiểu Mị, cháu thật làm cho ông nội thất vọng đấy.”
Phần xương đùi của người được phát hiện trong ngân hàng tư nhân kia cuối cùng đã xác định được thân phận rồi.
Thực ra, cấp dưới của Trì Uyên điều tra ra được toàn bộ đầy đủ về người đó.
Lúc người của anh gọi điện tới báo cáo tin tức này, anh đang ngồi ở văn phòng làm việc.
Trì Chúc cũng đang ngồi đối diện anh.
Trì Uyên mỉm cười, nói với người của anh ở bên kia: “Vậy chuyện còn lại chắc là sẽ không cần chúng ta ra mặt, bảo người nhà tự phối hợp với cảnh sát đi.”
Cấp dưới anh nói đã hiểu, sau đó có hơi không nhịn được lại nói: “Người nhà của tên này rất vui vẻ, có thể cảm nhận được khi biết người đã chết, bọn họ còn vô cùng kích động.”
Không thể vui vẻ sao được, lúc tên này còn sống chẳng có chút đóng góp nào cho gia đình.
Bây giờ chết rồi, lại là chết không bình thường, bọn họ ít nhiều cũng có thể nhận được một số bồi thường.
Sau khi chết, tên kia xem như vì người trong nhà mình đóng góp chút sức ít.
Cúp điện thoại, Trì Chúc ở bên cạnh mới mở miệng: “Sao thế? Nghe có vẻ giống như chuyện con đang làm có tiến triển mới.”
Trì Uyên bật cười haha: “Coi như là có chút tiến triển mới, cách mục tiêu lại gần thêm một bước.”
Trì Chúc gật gật đầu: “Tuy ba không biết cụ thể việc làm của con như thế nào, nhưng thấy tình hình này của con chắc là sẽ nhanh chóng kết thúc đi.”
Trì Uyên mấp máy miệng ngẫm nghĩ: “Con cũng cảm thấy hẳn là sẽ nhanh thôi.”
Nói xong, anh lại chuyển sang chuyện khác: “Tiệc mừng thọ của chú hai nhà họ Tùy không phải sắp đến rồi sao. Buổi tiệc kết thúc, chắc hẳn tất cả mọi việc cũng xong xuôi rồi.”
Trì Chúc ngừng lại, nhìn chằm chằm Trì Uyên một hồi lâu: “Con cẩn thận một chút đi. Mặc kệ khi nào thì an toàn là quan trọng nhất.”
Trì Uyên vâng dạ: “ Con hiểu được.”
Nói xong chuyện này, Trì Uyên quay đầu liền hỏi Trì Chúc một chút: “Hôm kia dì Cổ tới đây, lúc rời đi con cảm thấy sắc mặt của bà ấy không được tốt lắm. Hai người nói chuyện gì vậy?.”
Trì Chúc bật cười haha: “Con ấy, vẫn là đang thăm dò ba sao? Chúng ta nói cái gì con chắc là có thể nghĩ ra được.”
Trì Uyên tiếp tục giả vờ không hiểu: “Sao con có thể nghĩ ra được? Chỉ là con rất tò mò thôi.”
Trì Chúc lắc đầu, giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ: “Tình huống này của ba thật ra không khác tình huống của con nhiều lắm. Trước đây con không phải cũng bị chuyện của Tùy Mị làm cho phiền muộn hết sức sao, con nghĩ lại con trước đây, liền biết ba hiện tại.”
Trì Uyên nghĩ lại một lát, sau đó bật cười: “Vậy thì thật sự là vô cùng phiền phức.”
Trì Chúc cũng không nói nữa.
Chỉ là Cổ Nhan so với Tùy Mị mà nói nguyên tắc hơn một chút.
Hơn nữa Cổ Nhan và quan hệ với người trong gia đình bình thường, người nhà họ Cổ sẽ không làm ra chuyện gì ác độc.
Nhà họ Tùy thì là thật sự làm quá nhiều rồi.
Nói xong chuyện này, hai người lại hàn huyên một chút về công việc.
Trì Uyên muốn giao phó các công việc đặc biệt quan trọng trong tay, chủ yếu là anh muốn dành ra nhiều thời gian một chút để ở bên cạnh Cố Tư.
Trước đây trong cuộc sống hôn nhân, anh đã lấy công việc là việc chính, không quan tâm tới Cố Tư. Bây giờ lại vừa lúc Cố Tư đang ở giai đoạn mang thai, anh muốn thời gian này có thể cố gắng bù đắp cho cô.
Trì Chúc cảm thấy suy nghĩ của Trì Uyên rất đúng, ông bảo” “Vậy chờ đến ngày mai ba cùng với chú hai, chú ba thương lượng xem thế nào. Bọn họ có người có thể tiếp nhận công việc của con hay không?”
Trì Uyên nói thẳng: “A Cảnh ba thấy thế nào. Nếu được, con giao việc cho cậu ấy. Trước đây con đã nói chuyện với cậu ấy rồi, công việc của cậu ấy ở bên kia cũng không coi là quá nhiều.”
Lẽ ra trước đây Trì Cảnh phải tiếp nhận công việc với nhà họ Tùy, kết quả bây giờ số lượng đơn đặt hàng của nhà họ Tùy giảm mạnh, đặc biệt là trong khoảng thời gian này cũng có thể không chú ý không tính toán rồi.
Hơn nữa thời gian trước chú hai lại thông cảm cho anh ta phải đi hẹn hò, nên giảm bớt rất nhiều công việc cho anh. Công việc trong tay anh ta thật sự là quá ít.
Tiếp nhận công việc của Trì Uyên, chắc là không phải chuyện gì lớn.
Bây giờ cậu ta cũng đã có bạn gái ổn định rồi, số lượng công việc hẳn là có thể tăng lên một chút.
Vừa nhắc đến Trì Cảnh, Trì Chúc liền thở dài một hơi: “Đừng nhắc nữa, sắp tới A Cảnh chắc là không có cách nào tăng khối lượng công việc đâu.”
Trì Uyên ngạc nhiên: “A Cảnh sao vậy? Lại có chuyện gì sao? Con vẫn chưa nghe nói.”
Trì Chúc ngẫm nghĩ sau đó mới mở miệng: “Trước đây không phải nói là có bạn gái sao? Gần đây không biết chia tay với bạn gái hay thế nào, tại là không còn thấy qua lại. Ngay từ đầu chú hai thím hai đã khuyên thằng bé cố gắng nói chuyện với bạn gái, đừng tức giận, đừng chiến tranh lạnh. Có thể thấy không có hiệu quả gì. Hai người giống như trước đây, lại hơi không dừng lại được, nói mấy câu không được dễ nghe lắm. Hai ngày nay A Cảnh không nói một câu nào với chú hai thím hai rồi.”
Trì Uyên còn thật sự không biết chuyện này, gần đây anh lại cũng không gặp được Trì Cảnh.
Chẳng qua cái tên Trì Cảnh này, rất dễ che giấu chuyện trong lòng, cho dù xảy ra chuyện gì, trên khuôn mặt cũng nhìn không ra được.
Cho nên anh liền không biết Trì Cảnh rốt cuộc như thế nào rồi.
Trì Uyên a một tiếng: “Như vậy sao? Trước đây thím hai vô cùng vui vẻ, nói rằng bạn gái của cậu ấy tốt như thế nào, tốt ra sao. Sao nhanh như vậy hai người đã giận dỗi nhau rồi. Tính tình của A Cảnh, không giống như sẽ cãi nhau cùng người ta.”
Trì Chúc cũng không hiểu rõ, chỉ thở dài: “Có lẽ cũng không phải cãi nhau, chỉ là hai đứa không hợp nhau thôi. A Cảnh ấy à, ba cảm thấy có thể là bị chú hai thím hai can thiệp quá nhiều vào cuộc sống rồi. Ba cảm thấy bây giờ thằng bé có hơi đối nghịch, người trong nhà càng bảo thằng bé làm cái gì, thằng bé đều cố tình làm ngược lại.”
Cái này nói cũng đúng.
Trì Uyên có thể hiểu cho cậu ta.
Trước đây bọn họ bảo anh cưới Cố Tư, thật sự là anh đã cưới.
Nhưng chính là bởi vì Cố Tư là ông nội đưa cho anh, cho nên từ trong đáy lòng, anh có chút bài xích đối với Cố Tư, từ trong đáy lòng không yêu thích cô.
Vì thế liền cũng cố ý vô tình bỏ rơi cô, không quan tâm đến cô.
Đây đều là tác hại của tâm lý đối nghịch.
Trì Uyên ngẫm nghĩ liền nói: “Thế thôi vậy, sẽ không sắp xếp công việc cho cậu ấy nữa. Con cảm thấy, nếu cuộc sống của cậu ấy không thuận lợi, vậy thì cố gắng giảm bớt công việc cho cậu ta một chút thời gian nghỉ ngơi.”
Trì Chúc gật gật đầu: “Đúng vậy. Thằng bé này cũng quá đáng thương rồi. Từ nhỏ đến lớn đều bị chú hai thím hai của con sắp đặt. Thằng bé này ấy à, thật là quá nghe lời rồi.”
Thế nên bây giờ, một lần đối nghịch, vợ chồng chú hai chịu không nổi, còn nói Trì Cảnh là cố ý làm cho bọn họ bực bội.
Nhưng từ trước đến nay bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới, sống hơn hai mươi năm, đến giờ Trì Cảnh cũng không nói bọn họ một từ nào.
Thế này đã là rất khó rồi.
Làm người không thể được voi đòi tiên quá mức.
Trì Chúc nói chuyện với Trì Uyên một lúc, cũng liền đi làm việc.
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, lấy ra một điếu thuốc, nhưng nghĩ một chút lại không hút nữa.
Cố Tư nói khiến cho gần đây anh đang cai thuốc, bảo thỉnh thoảng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, thật sự rất buồn nôn.
Gần đây chuyện của Cố Tư càng ngày càng nhiều rồi, có khi nửa đêm tỉnh lại ngủ không được, nhất định phải gọi anh dậy, cùng anh nói chuyện.
Có lúc Trì Uyên thật sự là hết cách với cô, chỉ có thể chịu đựng.
Dù sao bây giờ, Cố Tư xem như cũng là nhân vật cấp bậc tổ tông rồi, căn bản không thể chọc vào.
Buổi tối Trì Uyên về nhà, đúng lúc Cố Tư vừa ngủ dậy, cào cào tóc từ trên tầng đi xuống.
Trì Uyên lập tức liền cảm thấy không ổn.
Cô vừa ngủ dậy, khẳng định tối nay lại ngủ không được rồi, lại muốn lôi kéo anh nói chuyện lung tung.
Một ngày hai ngày Trì Uyên còn có thể chiều theo cô. Mỗi ngày sau nửa đêm nói chuyện, ban ngày anh phải đi làm, thật sự là chịu không nổi.
Cố Tư nhìn thấy Trì Uyên trở về, cười haha, sau đó một bước nhảy xuống mấy bậc cầu thang.
Trì Uyên bị động tác của cô dọa cho hết hồn: “Em cẩn thận chút đi, anh nhìn mà sợ hãi.”
Cố Tư đỡ lấy bụng: “Không sao, đứa bé này vô cùng ổn định.”
Sau khi nói xong, Cố Tư lại bảo: “Đúng rồi, tiệc mừng thọ chú hai nhà họ Tùy, Tùy Mị mời em tới đó. Em cảm thấy cô ấy hình như có chuyện.”
Trì Uyên sửng sốt: “Tùy Mị mời em?”
Cố Tư gật đầu: “Đúng vậy, Tùy Mị còn đặc biệt gọi điện tới đây. Em cảm thấy ông già kia chắc là đang ở bên cạnh cô ấy.”
Trì Uyên thu lại vẻ mặt: “Cho nên nói, hẳn là ông cụ nhà họ Tùy muốn làm cho em đến đó.”
Cố Tư hừ một tiếng: “Đúng vậy, không biết ông già kia lại đang định làm cái trò gì.”
Trì Uyên nhớ lại lần trước Cố Tư ra ngoài, bị hai chiếc xe đuổi theo ở phía sau.
Thời điểm đó bọn họ chắc hẳn là có ý muốn giết Cố Tư.
Lần này mời Cố Tư tới đó, Trì Uyên luôn cảm thấy mục đích không khác lắm với thời điểm đó.
Anh đi tới ôm lấy bả vai Cố Tư, đi đến ghế sopha: “Ngày đó em hãy ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi đâu cả. Anh đến nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Cố Tư mân mân khóe môi: “Em cảm thấy, nếu em không xuất hiện, có thể bọn họ sẽ không tiến hành kế hoạch, phải để em ra mặt thì mới được.”
Trì Uyên cũng biết loại khả năng mà Cố Tư nói, chỉ là bảo để cho Cố Tư gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ không làm.
Trì Uyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Không sao, đến lúc đó anh xem thế nào. Thật sự không được, tìm người đóng giả em, xem xem có thể dụ bọn họ ra hay không.”
Cố Tư nghe thấy Trì Uyên nói vậy cũng yên tâm. Cô cười haha, ôm lấy thắt lưng Trì Uyên: “Nếu anh thấy sự tìm một người đóng giả em, bị ông già đó biết được, em thật lo là ông ta quá tức giận liền tới đó.”
Trì Uyên cũng mỉm cười: “Hi vọng là như em mong muốn.”
Lời hai người nói cũng đủ độc ác, sau khi nói xong đều không khống chế được mà cười phá lên.
Bà cụ từ bên ngoài đi vào nhìn thấy hai người, trước tiên trêu chọc vài câu, bảo tình cảm của hai người càng ngày càng thân mật.
Sau đó liền nhắc đến Trì Chúc, bảo Trì Chúc thế này thật là có vợ mà quên mất mẹ, lại có thể không hề trở về nhà.
Trì Uyên tiện thể nói một câu, anh bảo bây giờ Trì Chúc đi theo Phương Tố tới nhà họ Phương ở rồi.
Bà cụ mở to mắt: “Ba cháu thật là được đó, chủ động đi đến nhà như vậy.”
Bà cụ lại không phản đối loại hành động này của ông, mà ông lại có thể vì vợ mà mà nhà cũng không cần.
Trì Chúc và Trì Uyên thật đúng là đi cùng một con đường, đều là sau khi li hôn mới xem vợ trước như vật quý giá.
Phòng bếp đã làm xong cơm, ba người đi tới phòng ăn.
Vừa ngồi xuống, bên ngoài bà hai đã chạy vào.
Vẻ mặt bà hai có hơi kích động, nói là chú hai và Trì Cảnh bắt đầu cãi nhau, bà ngăn cản thế nào cũng không được, trong nhà bị đập vỡ rất nhiều đồ đạc.
Trì Uyên vội vàng đứng lên, không quan tâm những người khác, trực tiếp chạy thẳng đến hướng sân sau.
Cố Tư bụng lớn đi đường còn có hơi chậm chạp, bà cụ đi đứng càng không nhanh như vậy, hai người từ từ đi tới phía sân sau.
Bà hai đuổi theo Trì Uyên đến đó.
Chờ tới khi Cố Tư đến, bên kia đã không còn đập đồ nữa, chú hai còn có Trì Cảnh, Trì Uyên, hơn nữa chú ba cũng đang đứng ở trong phòng khách của nhà ông hai.
Một đống hỗn độn trên mặt đất.
Chú hai tức giận tới mức mắt trừng to, hai tay nắm thành nắm đấm, vẫn nhìn sang Trì Cảnh ở bên cạnh.
Trì Cảnh ai cũng không nhìn, vẻ mặt thản nhiên như lúc bình thường.
Nhưng ít nhiều cũng có thể biểu hiện ra, anh cũng không vui.
Chú ba có hơi tức giận, nhìn chú hai: “Anh hai anh làm cái gì vậy? Có cái gì mà không thể bình thường nói chuyện, ồn ào như vậy làm cái gì?”
Chú hai trừng mắt, giơ ngón tay chỉ Trì Cảnh: “Bình thường nói chuyện? Em bảo anh làm sao cùng thằng nhóc này nói chuyện bình thường? Em nhìn nó xem, có thể nghe vào lời người khác nói sao?”
Trì Cảnh nhìn cũng không thèm nhìn ông, chính là cái dáng vẻ này, mới càng làm cho người ta tức giận.
Trì Uyên đi tới bên cạnh Trì Cảnh, kéo cánh tay anh ta: “Có chuyện gì thế? Sao làm cho chú hai tức giận thành như vậy.”
Trì Cảnh xoay người lại, liền đi ra ngoài phòng khách, vừa đi vừa nói; “Không có chuyện gì, hai người bọn họ nói không ngừng, thế nào cũng nói nói nói, phiền muốn chết.”
Chú hai hừ một tiếng, tức giận tới mức suýt nữa đứng lên, đưa tay chỉ vào Trì Cảnh: “Thằng hỗn láo, anh cút ra ngoài cho tôi, cũng không cần quay về nữa.”
Bà hai không kích động giống như chú hai, vội vàng chạy tới cản Trì Cảnh: “A Cảnh, con đi đâu? Đã muộn rồi mà.”
Trì Cảnh cũng chẳng để ý đến bà, nghiêng người rời đi.
Trì Uyên gọi người giúp việc tới, bảo bọn họ thu dọn lại phòng khách.
Mặt đất toàn là mảnh thủy tinh, rất dễ bị thương.
Bà cụ được Cố Tư đỡ vào, nhìn thoáng qua chú hai, giọng nói không tốt lắm: “Con làm cái gì đây? Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, đập nhà cửa thành thế này, sao, sống lâu quá rồi?”
Chú hai xoay người ngồi ở trên ghế sopha, thở dài một hơi.
Bà hai vẫn còn nhìn theo hướng Trì Cảnh rời đi.
Cố Tư giúp bà cụ ngồi xuống ghế sopha, bà cụ cau mày, lại nhìn sang bà hai: “Có chuyện gì? Các con lại nói xem nào, sao ồn ào cãi vả to thế.”
Bà hai mím môi liếc nhìn chú hai, sau đó nói: “Cũng không nói cái gì, chỉ là nhắc đến mấy câu, không phải A Cảnh đang cãi nhau với bạn gái sao? Chúng con chỉ là muốn khuyên nhủ, kết quả hai người nói đi nói lại, liền bắt đầu cãi nhau.”
Nói dễ nghe là khuyên nhủ.
Người tinh mắt lập tức liền có thể hiểu rõ, nhất định lại toàn là những lời oán trách.
Nếu không thì với tính cách của Trì Cảnh, sao có thể ầm ĩ đến thế này.
Chú hai ở bên cạnh tiếp lời: “Nó ở trong lòng oán trách con. Mẹ, nó cứ luôn trách con. Nó đã không muốn tìm, chúng con càng sốt ruột, nó càng không tìm, tức là nó dùng cách này để trả thù chúng con.”
Chú hai chắc là cũng là quá tức giận, căn bản không để ý tới Cố Tư đang ở đây, lại nói tiếp: “Năm đó ba nói muốn cho thằng bé cưới Cố Tư, đúng, chúng con ngăn cản thằng bé, chúng con không đồng ý. Nhưng cuối cùng chính nó không phải cũng thỏa hiệp sao? Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, nó lại nói là chúng con ngăn cản nó, khiến cho nó không hạnh phúc. Mẹ nói xem, là chúng con sai sao?”
Cố Tư ở bên cạnh mở to mắt, đột nhiên cảm thấy hình như mình không nên đến đây.
Chuyện này nếu nói không tốt, có thể còn muốn lôi kéo cô vào.
Nhưng nói trắng ra, có liên quan gì tới cô cơ chứ?
Trì Uyên quay đầu liếc qua Cố Tư, bà cụ cũng nhìn cô, chú ba cũng nhìn sang đây.
Cái loại cảm giác này không ổn lắm.
Kết quả Trì Uyên mở miệng trước: “Trước đây là cậu ta từ bỏ, bây giờ lại bày ra cái thái độ như thế là có ý gì? Như thế khiến cho Cố Tư sau này làm sao sống yên ở trong nhà nữa? Hiện tại Tiểu Tư là chị dâu của cậu ta, sao có thể vẫn còn nhớ nhung đến chị dâu của mình được chứ?”
Sau đó cô ta cũng không nói lời nào nữa.
Cố Tư nghĩ, Chương Tự Chi chắc là không nhắc đến mình và Trì Uyên với cô, nếu không thì Từ Giai Ninh không thể nào thận trọng như vậy được, một chút cũng không thả lỏng.
Lúc trên bàn ăn, Lương Ninh Như có chút không nhịn được, lại cùng Trì Uyên thảo luận về việc người đứng phía sau của ngân hàng tư nhân.
Trì Uyên lại mơ hồ chuyển đề tài câu chuyện sang hướng khác.
Cố Tư liền hơi ngạc nhiên.
Cô quay đầu nhìn nhìn Trì Uyên.
Tuy Cố Tư không biết hết tất cả mọi chuyện của ngân hàng tư nhân kia.
Nhưng cũng hiểu rõ, người thật sự đứng phía sau ngân hàng tư nhân, chính là ông cụ nhà họ Tùy.
Nhưng ý tứ trong lời nói của Trì Uyên lại là đang cất giấu nhà họ Tùy mẻ cá lớn.
Điểm này Chương Tự Chi cũng phát hiện ra, Chương Tự Chi và Cố Tư nhìn nhau một lát.
Đều nhìn thấy suy nghĩ của chính mình trong mắt đối phương.
Hai người đều không ở trên bàn ăn mà nói ra lời xác định.
Chương Tự Chi giúp đỡ Trì Uyên chuyển chủ đề nói chuyện, hàn huyên một chút về việc phòng tập thể hình của Lương Ninh Như.
Vừa nói đến việc này, Chương Tự Chi đã có thứ để nói rồi. Anh ta nói Lương Ninh Như đã từng gây thù với không ít người, phòng tập thể hình kia cũng sẽ thường xuyên có ngưới tới gây phiền toái.
Lương Ninh Như bật cười, dường như có chút không biết phải làm sao, cô nói nhân duyên của mình thật sự là không được tốt lắm.
Trước đây bởi vì giải quyết công việc theo sự công bằng mà đã gây thù với rất nhiều người, có lúc những người đó tìm tới, thậm chí cô cũng chẳng nhớ rõ.
Cố Tư vội vàng nói: “Thật ra tôi cảm thấy cô không hề làm sai. Những việc cô làm trước đây đều không làm thất vọng sự tín nhiệm của những người nộp thuế đối với các cô. Xã hội này chính là cần những người công chính nghiêm minh như các cô vậy đó.”
Lương Ninh Như cười cười: “Nếu tất cả mọi người đều hiểu cho chúng tôi giống như các cô, vậy những công việc trước kia của tôi cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.”
Cô có hơi không khống chế được mà tránh xa Chương Tự Chi: “Chỉ là có nhiều người giống hệt anh ta, khiến cho công việc của chúng tôi luôn gặp phải phiền phức.”
Chương Tự Chi trừng mắt: “Ý của cô là sao hả? Lần trước phòng tập của em xảy ra chuyện, không phải là tôi đi lấy lại công bằng cho cô sao. Mấy tên tìm tới không phải cũng là tôi đuổi đi sao?Cô quên rồi hả? Sao cô có thể quên nhanh như vậy?”
Nói xong Chương Tự Chi lại hừ hừ: “Cô đó, tôi thật sự đối tốt với cô, cô không ghi nhớ một tí nào, cô chỉ nhớ đến những điều không tốt của tôi thôi.”
Lương Ninh Như vội vàng nhìn sang Từ Giai Ninh, như là đang nói lời giải thích: “Đừng đừng, đừng nói giống như là anh tốt với tôi. Anh quên rồi hả? Trước đây trong đám người tới phòng tập thể hình gây rối cũng có anh, anh đừng cho rằng mấy người anh phái tới tôi không biết đó là người dưới quyền của anh.”
Nói như vậy xong, cô lại quay đầu nói với Từ Giai Ninh: “Trước đây tôi và anh ta chưa từng có gì với nhau đâu, chỉ có gần đây mới liên hệ thôi.”
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Lương Ninh Như một lúc lâu, khóe miệng giật giật, rõ ràng là muốn phản bác lại, nhưng đoán chừng không tìm ra được lời gì để mà phản bác, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Cố Tư cười ha ha, cô nói: “Lão Chương, anh lại gặp được khắc tinh rồi.”
Từ Giai Ninh ngồi ở bên cạnh cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Bình thường cô ta cũng là người hay nói hay cười, chỉ là hôm nay không biết vì sao lại có chút không chen thêm lời vào được.
Hơn nữa Chương Tự Chi cũng hoàn toàn không quan tâm tới cô, dường như anh đã quên mất đi sự xuất hiện của cô, chỉ biết tới Lương Ninh Như, tiếp lời nói của cô ta.
Tuy nói Chương Tự Chi bày ra cái vẻ vô cùng ghét bỏ Lương Ninh Như, nhưng Từ Giai Ninh có thể nhìn ra được, thái độ của anh đối với Lương Ninh Như rất tốt, có khi còn tốt hơn đối với cô.
Cố Tư cùng với Lương Ninh Như và Chương Tự Chi hihi haha một hồi mới phản ứng lại, còn có một cô gái bị bọn họ bỏ rơi rồi, cô vội vã nói: “Lão Chương lão Chương, nhanh lên, rót cho người ta ly nước. Anh sao thế hả, anh đưa người tới đây còn không tiếp đãi cho tốt nữa.”
Chương Tự Chi là một thẳng nam chính hiệu, căn bản nghe không hiểu được ý tứ trong lời nói của Cố Tư, anh bảo: “Uống nước thì cô ấy có thể tự rót mà, cũng không phải không có tay. Ở đâu ra cái trò còn cần phải có người phục vụ. Tôi thấy cô cũng tự mình rót cho mình mà.”
Cố Tư suýt nữa là che mặt lại, người đàn ông này thật không dễ dàng mà, cái bồn cầu kia còn có chỗ cong nước chảy, anh ta chính là một kẻ không có đầu óc.
Cố Tư không nói nữa, tránh cho Chương Tự Chi lại nói ra lời nào không hay khiến cho Từ Giai Ninh không giữ được mặt mũi.
Trạng thái hôm nay của Chương Tự Chi không tệ, có thể là hôm nay tụ tập nhiều người, anh ta liền có thêm tinh thần.
Trên bàn cơm chỉ nghe một mình anh luyên thuyên, chính là không có chủ đề nào mà anh không thể nói.
Cuối cùng Cố Tư thật sự không còn cách nào nữa, lại chuyển câu chuyện sang Từ Giai Ninh, hỏi cô làm việc ở trường múa bên kia có vui vẻ hay không.
Bình thường mấy đứa bé có nghe lời dạy dỗ hay không.
Cố Tư còn khen Từ Giai Ninh một câu, cô nói: “Vừa nãy mới nhìn thấy cô lần đầu tiên đã cảm thấy không giống với các cô gái bình thường khác, thì ra là dạy múa. Người dạy múa đều khá là có khí chất.
Từ Giai Ninh bật cười: “Cũng không phải là có khí chất. Chẳng qua chúng tôi luyện múa có một vài thói quen, đối với yêu cầu về dáng người tương đối cao.”
Cố Tư gật đầu: “Trường học của các cô có phải phần lớn là giáo viên nữ, khá là ít giáo viên nam không?
Từ Giai Ninh chớp mắt, liền mang theo sự ngây thơ vô hại: “Giáo viên nam đúng thật là tương đối ít, Cả trường chúng tôi có hai mươi giáo viên nữ, giáo viên nam chỉ có bốn người. Vì vậy học sinh nam ở trường chúng tôi rất nổi tiếng.”
Cố Tư gật gật đầu: “Vậy sao?”
Sau khi nói xong Cố Tư cũng không biết tiếp tục nói tới cái gì mới được.
Thật ra cô và Từ Giai Ninh nói chuyện không hợp nhau lắm.
Cảm thấy cũng không phải bởi vì xa lạ, lần đầu tiên cô và Lương Ninh Như ngồi xuống cùng nhau nói chuyện, nhưng nói cái gì người ta đều có thể phối hợp trả lời.
Nhưng nói xong với Từ Giai Ninh lập tức liền sẽ tẻ nhạt.
Trì Uyên nhìn ra bầu không khí không ổn lắm, vội vàng tìm chuyện để nói, cùng với Chương Tự Chi nói một chút về chuyện của Ninh Tôn.
Chương Tự Chi nói buổi chiều anh đã gọi điện cho chị ba.
Chủ yếu cũng là hỏi về cuộc thi của Ninh Tôn có phải sắp kết thúc rồi không.
Cô ba nhà họ Chương trả lời, nói là bây giờ đang lựa chọn hạng nhất hạng nhì.
Công ty đầu tư đứng sau đánh giá khá cao Ninh Tôn và một người khác, cho nên đối với xếp hạng của hai người bọn họ có hơi phân vân.
Hai người không cùng một loại phong cách.
Trước mắt mà nói, người kia có thể càng phù hợp với yêu cầu của công ty đầu tư.
Ninh Tôn quá dịu dàng, quá thân sĩ, cũng quá yên tĩnh.
Người như vậy cũng không đặc biệt nhanh chóng thu hút người hâm mộ.
Nhưng lại có công ty đầu tư tương đối coi trọng kiểu người như Ninh Tôn, cảm thấy anh thuộc về loại hình sẽ chậm rãi từ từ phát triển.
Bây giờ số lượng người hâm mộ của anh cũng đang tăng lên ổn định, nếu như cố gắng đầu tư tốt, kết quả trong tương lai chắc chắn sẽ không hề thấp.
Hiện tại cô ba nhà họ Chương cũng không thể xác định được thứ hạng cuối cùng của Ninh Tôn là hạng nhất hay hạng nhì, nhưng cho dù là hạng nhì cũng đã vô cùng tốt rồi.
Cô nói đã có không ít công ty quản lý đánh giá cao Ninh Tôn, đã vươn vòng nguyệt quế hướng về phía anh.
Chỉ là Ninh Tôn vẫn chưa quyết định xong.
Chương Tự Chi nghe thấy chị ba nói như vậy, trong lòng anh cũng thả lỏng.
Cố Tư biết được thông tin như vậy, cũng theo đó an tâm trở lại.
Nếu Ninh Tôn có thể ra mắt thành công, chính là thật sự có thể thoát khỏi nhà họ Ninh rồi.
Nói tới đây, Cố Tư lập tức nhớ đến mấy người nhà họ Ninh kia.
Cô nhìn Chương Tự Chi: “Mấy người nhà họ Ninh kia anh vẫn chú ý tới bọn họ chứ?”
Chương Tự Chi ngay cả Ninh Tôn còn quên mất, làm sao còn có thể chú ý tới mấy người đáng ghét nhà họ Ninh cơ chứ.
Anh lắc lắc đầu: “Không cần quan tâm bọn họ. Ninh Tương chắc là sắp ra ngoài rồi. Còn Ninh Tiêu, lần cuối cùng anh biết được tin tức của cậu ta là cậu ta bị lão Ninh Bang kia nhốt lại, bảo là phải cố gắng cho cậu ta dựng nên nề nếp. Tên đó thực sự là phải cho lập nề nếp rồi, nếu không sau này liền nguy hại cho xã hội.”
Cố Tư ừ một tiếng, gật gật đầu: “Xem ra nhà họ Ninh sống cũng chẳng ổn lắm.”
Chương Tự Chi ngẫm nghĩ quay đầu nhìn Lương Ninh Như: “Cô hãy bảo với bạn bè cô quen biết, nếu là người có quyền, bảo bọn họ đi điều tra công ty nhà họ Ninh. Anh nói với em, công ty nhà họ Ninh chắc chắn có vấn đề, nhà họ Ninh sẽ không có mấy người sạch sẽ đâu.”
Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi ghét bỏ: “Trước tiên anh chỉnh đốn lại hội sở của mình đi rồi nói, nói như anh sạch sẽ lắm ấy.”
Cố Tư vẻ mặt buồn cười nhìn Chương Tự Chi.
Ngoài cô ra, Chương Tự Chi vẫn rất ít khi bị người ta làm cho không cách nào phản bác như thế này.
Trì Uyên có hơi không khống chế được, cũng bật cười.
Anh dường như có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu: “Tự Chi, tôi rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu đấy.”
Chương Tự Chi ngang ngạnh có hơi không được tự nhiên: “Tôi như vậy là nhường cô ấy. Tôi không chấp nhặt với người phụ nữ này. Nếu tôi nổi giận lên, tôi nói với anh, tôi có thể dọa chết cô ấy.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh cười khẩy: “Dọa chết đi, anh nhanh dọa chết tôi đi.”
Cố Tư thật sự không nhịn được nữa, cười phá lên.
Từ Ninh Giai ở bên cạnh như thế nào cũng cười không nổi.
Giữa Chương Tự Chi và Lương Ninh Như, tuy không có chuyện gì quá đáng cả, nhưng cô nhìn thế nào đều cảm thấy được quan hệ lại chẳng hề bình thường.
Ánh mắt Từ Giai Ninh đảo một vòng, cuối cùng liền rơi thẳng vào người Lương Ninh Như, trong mắt đều là đang đánh giá.
Cố Tư ở một bên cùng nói vài câu với Lương Ninh Như, vừa quay đầu liền nhận ra ánh mắt xem xét của Từ Giai Ninh.
Cô ngạc nhiên, ngẫm nghĩ liền nói: “Cô Từ sao cô không ăn vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Lương Ninh Như nâng mắt cũng nhìn Từ Giai Ninh: “Cô Từ nếu muốn ăn cái khác, có thể gọi thêm nữa.”
Thật ra ở phương diện tình cảm nam nữ này, Lương Ninh Như cũng không hiểu biết lắm.
Trong cuộc sống trước đây của cô căn bản chính là không phân biệt nam nữ, chỉ có người phạm tội, người tình nghi, người bị hại.
Lương Ninh Như bởi vì một câu trước đó của Chương Tự Chi, đã đang chú ý tránh nghi ngờ.
Cô cố gắng làm cho bản thân biểu hiện ra tất cả sự ghét bỏ đối với Chương Tự Chi, không có một chút thiện cảm nào.
Vì thế cảm thấy, cho dù Từ Giai Ninh nghĩ nhiều thế nào, cũng sẽ không hiểu lầm mình với Chương Tự Chi.
Từ Giai Ninh có hơi xấu hổ cười cười: “Không phải, món ăn rất ngon. Sáng nay tôi ăn quá nhiều, nên bây giờ không đói lắm.”
Chương Tự Chi căn bản cũng chẳng nghĩ tới hướng khác, anh cũng nói tiếp lời Từ Giai Ninh: “Ôi chao, người đã lớn vậy rồi, cần phải để các cô suy nghĩ nhiều như vậy. Đói thì tự mình ăn, lớn như vậy rồi, nếu còn không biết chăm sóc bản thân, vậy chính là chỉ số IQ có vấn đề.”
Cố Tư thật sự là không còn cách nào, Chương Tự Chi như vậy, cả đời này chính là không nên có bạn gái.
Anh ta thích hợp cô đơn một mình sống quãng đời còn lại.
Ngàn vạn lần đừng có đi gây tai họa cho những cô gái đơn thuần lương thiện khác.
Từ Giai Ninh mím môi, sắc mặt không thể nói rõ là có lúng túng hay không, cô gật gật đầu: “Đúng vậy, em không cần mọi người quan tâm. Tự em làm được rồi, mọi người cứ ăn đi.”
Chương Tự Chi chú ý Cố Tư: “Cô đừng quan tâm người khác. Bây giờ cô mới là người có thể trạng đặc biệt, chăm sóc tốt cho mình là được rồi. Nào nào, con cá này ăn rất tốt với phụ nữ có thai, cầm bát tới đây, tôi gắp cho cô một miếng.”
Cố Tư trực tiếp đưa bát qua.
Chương Tự Chi gắp mấy chỗ thịt ngon nhất cho Cố Tư, sau đó nói: “Cô muốn ăn cái gì với không tới thì nói với tôi, tôi gắp cho cô.”
Trì Uyên ở bên cạnh nhắc nhở: “Chồng cô ấy đang ở đây, cậu tự giác chút đi.”
Chương Tự Chi liền trừng mắt: “Anh còn dám nói. Anh nhìn xem, anh cũng không gắp thức ăn cho Tiểu Tư nhà chúng tôi. Tôi nói với anh, cũng chỉ là hai người quen biết nhau khá sớm, nếu không thì…”
Anh ta lập tức dừng lại, vẻ mặt không được dễ chịu lắm.
Chương Tự Chi muốn nói, nếu không thì, Cố Tư và Ninh Tôn có thể sẽ là một đôi rồi.
Nhưng lời này ở trong tai người khác nghe ra không phải chuyện như thế.
Lương Ninh Như nâng mắt nhìn nhìn Chương Tự Chi, lại dùng khóe mắt nhìn Cố Tư một chút.
Cậu Chương độc thân tới tận bây giờ, thì ra là vì điều này.
Mặc dù nói tình cảm tự do, thứ này không do con con người khống chế.
Nhưng nói ra, Chương Tự Chi nhớ thương một người phụ nữ đã có chồng, cái này vẫn là thật không dễ nghe.
Cô ngẫm nghĩ, lại len lén nhìn Từ Giai Ninh một chút.
Vẻ mặt Từ Giai Ninh cũng không tốt lắm, hoặc là có thể nói toàn bộ bữa ăn vẻ mặt của Từ Giai Ninh thật là chưa từng tốt đẹp.
Lúc trước Lương Ninh Như còn có hơi cảm khái, Chương Tự Chi đối với Từ Giai Ninh cũng chẳng hề quan tâm săn sóc, bây giờ mới hiểu được, thì ra người này chỉ là một người thay thế.
Cố Tư ở đây, Chương Tự Chi đương nhiên trong mắt trong lòng đều là Cố Tư. Đối với người thay thế nhìn nhiều hơn một ánh mắt cũng cảm thấy không cần thiết.
Đúng rồi đúng rồi, hôm nay cái trạng thái này của Chương Tự Chi, cô cuối cùng cũng hiểu ra rồi.
Sau mấy câu nói này của Chương Tự Chi, bầu không khí trên bàn ăn rõ ràng liền bắt đầu có hơi khác.
Cái loại khác nhau này, chỉ có Chương Tự Chi là không nhận ra.
Thật ra Cố Tư biết suy nghĩ của Chương Tự Chi, anh ta không thể có suy nghĩ gì khác đối với bản thân cô, chẳng qua ý muốn nói tới cũng chỉ là Ninh Tôn.
Trì Uyên cũng hiểu nửa đoạn sau Chương Tự Chi không nói ra kia là cái gì.
Anh thoáng có một chút hả hê, cho dù ai thay Ninh Tôn cảm thấy không công bằng, chuyện cũng đã đi tới nước này rồi, Cố Tư, còn có đứa bé trong bụng của cô, tất cả đều là của anh.
Chủ đề này qua đi, Chương Tự Chi lại hihi haha như cũ, câu chuyện Trì Uyên không trân trọng Cố Tư như thế nào dừng lại một lúc, lại chuyển tới trên bụng của Cố Tư.
Nghe ra được, Chương Tự Chi còn rất mong chờ đứa bé của Cố Tư ra đời.
Anh ta nói ngay cả quà tặng lần đầu tiên gặp mặt của đứa nhỏ cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.
Muốn nghe đứa nhỏ gọi anh ta là cậu.
Trì Uyên ở bên cạnh bật cười: “Vừa mới ra đời đã mở miệng gọi cậu, sẽ dọa chết cậu đấy.”
Chương Tự Chi vỗ ngực: “Tôi không sợ, tôi nói với anh, chỉ cần nó câu đầu tiên gọi cậu, tài sản của tôi đều có thể để lại cho nó.”
Cố Tư vội vã giơ tay lên: “Đừng đừng, đừng nói lời này. Ngộ nhỡ sau này đứa nhỏ thật sự câu đầu tiên chính là gọi cậu, anh khẳng định sẽ cho rằng tôi cố ý dạy, nhắm đến tài sản của anh.”
Cố Tư nói xong, tất cả mọi người đều bật cười haha.
Từ Giai Ninh kéo khóe môi, cố gắng làm cho bản thân cười chân thực một chút.
Hôm nay tất cả chủ đề câu chuyện bọn họ nói, cô đều không xen vào được.
Điều bọn họ buồn cười cô đều cười không nổi.
Cô đã rất lâu rồi cũng chưa từng buồn bực không yên như vậy.
Cô là vì người đàn ông bên cạnh mà tới đây, nhưng người đàn ông bên cạnh cô, ánh mắt dường như chẳng dừng lại ở trên người cô.
Từ Giai Ninh cũng không nói hối hận đi theo Chương Tự Chi tới đây ăn bữa cơm này.
Nếu như không đến, có nhiều việc cô còn không phát hiện được.
Từ Giai Ninh cười cười liền đem ánh mắt dừng lại trên người Cố Tư.
Cô vốn cho rằng Chương Tự Chi vừa ý Lương Ninh Như, thì ra không phải.
Hóa ra anh có tâm tư như vậy.
Bởi vì Cố Tư mang thai, khuôn mặt ít nhiều có thêm một chút thịt, hơn nữa lúc cười rộ lên có hơi hồn nhiên vô tư, nhìn thật sự là làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Chương Tự Chi có thể thích dáng vẻ này của Cố Tư vậy thì cũng có vẻ hợp lý.
Bữa cơm này, lúc sau mọi người đều có suy nghĩ có riêng mình chậm rãi ăn xong.
Trì Uyên đi thanh toán, sau đó bốn người cùng nhau rời khỏi nhà hàng.
Lương Ninh Như và Từ Giai Ninh vẫn còn phải quay về tiếp tục đi làm.
Chương Tự Chi bảo hai cô lên xe, sau đó quay đầu lại nhìn xe của Trì Uyên và Cố Tư: “Cố Tiểu Tư, mấy ngày trước tôi gặp được Nguyễn Thừa Phong, anh ta có nhắc một chút tới cô, tôi thấy trạng thái của anh ta không ổn lắm, cô có thời gian thì liên lạc với anh ta đi.”
Cố Tư ngạc nhiên, cô đã lâu lắm rồi không liên lạc với Nguyễn Thừa Phong.
Cô gật đầu: “Được, tôi biết rồi, tôi tìm thời gian liên lạc với anh ấy.”
Chương Tự Chi cũng không nói thêm nữa, cùng với Lương Ninh Như và Từ Giai Ninh lên xe.
Lái xe rời đi, trước tiên đi ngang qua phòng tập thể hình của Lương Ninh Như. Chương Tự Chi cho cô xuống, lại lái xe đưa Từ Giai Ninh về trường múa.
Trên đường, Từ Giai Ninh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, mở miệng hỏi Chương Tự Chi: “Gần đây anh cứ tìm em, hẹn em ăn cơm, còn đi xem phim, là vì sao vậy?”
Chương Tự Chi dừng lại một chút mới mở miệng: “Chỉ là muốn cùng nhau ăn bữa cơm, muốn cùng em đi xem phim, còn có thể vì cái gì?”
Lúc này Từ Giai Ninh cuối cùng làm cho câu hỏi càng rõ ràng hơn một chút: “Anh thích em phải không?”
Chương Tự Chi nghe xong câu hỏi này của Từ Giai Ninh, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó quay đầu liếc nhìn Từ Giai Ninh: “Em cảm thấy sao?”
Chương Tự Chi chính là cái kiểu giả vờ ngớ ngẩn, cho tới giờ cũng không trả lời ngay câu hỏi của cô, trước đó Từ Giai Ninh liền đã cảm nhận được.
Mấy lần trước, cô muốn cùng với Chương Tự Chi phát triển từ từ, tiếp xúc chậm rãi.
Nhưng hôm nay trải qua bữa cơm này, cô cảm thấy có một số việc không thể chờ được nữa.
Hoặc là đúng hoặc là không đúng, cứ mập mờ thế nào cũng được như vậy, cô cũng bị giày vò tới mức khó chịu.
Cho nên Từ Giai Ninh lại nói: “Tự Chi, anh chắc là có thể cảm nhận được, em rất thích anh. Nếu không phải người em thích, không thể nào chỉ cần anh hẹn em, em sẽ ra ngoài, em cũng không thể mặt dày hẹn anh đi ăn cơm. Ống nước trong nhà rõ ràng không phải vấn đề gì lớn, còn gọi điện thoại bảo anh tới sửa giúp. Em cảm thấy em biểu hiện vô cùng rõ ràng. Nhưng em cảm thấy anh hình như không cảm nhận được.”
Chương Tự Chi không nói chuyện, tiếp tục lái xe.
Từ Giai Ninh thấy anh không nói lời nào, liền chỉ có thể tiếp tục nói: “Em cảm thấy hai chúng ta thời gian tiếp xúc cũng đủ rồi, cho nên em muốn xác định anh có suy nghĩ gì. Em sợ là em tự mình hiểu lầm, sẽ mang đến cho nhau sự bối rối và phiền phức.”
Chương Tự Chi vẫn không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Từ Giai Ninh nhìn anh, vẫn chờ đợi anh trả lời.
Xe dừng lại chỗ đèn xanh đèn đỏ, Chương Tự Chi dường như thở dài, sau đó anh quay đầu nhìn Từ Giai Ninh: “Em không hiểu lầm, tôi là thích em.”
Ánh mắt Từ Giai Ninh gắt gao nhìn chằm chằm Chương Tự Chi.
Sau một lúc lâu cô mỉm cười: “Được, em biết rồi.”
Đèn xanh sáng lên, Chương Tự Chi lái xe rời đi, thật ra anh muốn hỏi Từ Giai Ninh, đã biết cái gì rồi.
Nhưng cuối cùng câu hỏi này anh cũng không hỏi ra.
Cuối cùng xe dừng lại ở cổng trường học Từ Giai Ninh.
Từ Giai Ninh quay đầu nhìn Chương Tự Chi, vẻ mặt dịu dàng.
Chương Tự Chi bị cô nhìn tới mức chẳng hiểu tại sao, trực tiếp mở miệng: “Tới nơi rồi, đi đi.”
Từ Giai Ninh vâng một tiếng, sau đó đột nhiên bổ nhào tới hôn lên mặt anh một cái, theo đó nhanh chóng mở cửa chạy mất.
Chương Tự Chi bị dọa cho giật mình, sau đó cau mày, nâng tay chà chà mặt mình.
Cái này là ý gì thế? Sao đột nhiên cô gái này lại làm ra chuyện như vậy?
Chương Tự Chi ngồi ở trong xe suy nghĩ nửa ngày.
Nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, không lẽ đây là đáp lại câu nói anh thích cô kia?
Anh thở ra một hơi, không biết vì sao trong lòng đầy sự hoảng hốt.
Bên kia Cố Tư đã cùng Trì Uyên về nhà tổ nhà họ Trì.
Lúc trên xe Cố Tư đã nói Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh bên nhau căn bản không giống có tình cảm yêu đương nam nữ.
Chương Tự Chi thật sự là đầu óc không biết suy nghĩ, chẳng hề nghĩ tới cái gì khác.
Toàn bộ quá trình đều là chờ đợi Lương Ninh Như nói chuyện, sau đó giận dỗi lại cô.
Tâm tư một chút cũng không chia cho bạn gái trên danh nghĩa của mình.
Trì Uyên cũng đã nhìn ra, anh bảo Từ Giai Ninh cả quá trình ngồi ở đó vô cùng khó xử.
Anh đều nhìn thấy, nhưng Chương Tự Chi một chút cũng không chú ý đến.
Cố Tư dựa lưng vào ghế cười haha: “Chỉ là anh hãy nhìn tương tác của anh ấy và cô Lương.”
Tuy rằng toàn là giận dỗi lẫn nhau, nhưng rõ ràng vô cùng đáng yêu.
Ai cũng không thể nghĩ tới có một ngày quan hệ của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như sẽ phát triển đến mức này.
Hai người tới nhà tổ thì xuống xe.
Trì Uyên đưa Cố Tư vào nhà chính, liền phải quay về công ty.
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, hỏi một chút: “Gần đây ba mẹ anh thế nào rồi? Lâu lắm rồi em chưa gặp bác Phương.”
Trì Uyên a một tiếng: “Hai ngày nay ba anh rất vui vẻ, xem ra gần đây bọn họ sống không tồi.”
Nói tới đây, anh lại đưa ra một câu: “Hai ngày trước dì Cổ đến công ty, tới phòng làm việc của ba anh không biết nói cái gì, lúc rời đi vô cùng mất mặt.”
Cố Tư cười haha một tiếng: “Có lẽ ông Trì nhà chúng ta chắc là đã nói lời gì đó mà bà ta không thích nghe.”
Chỉ là lúc này ấn tượng của Cố Tư đối với Cổ Nhan bắt đầu trở nên không tốt.
Trì Chúc và Phương Tố đã tái hôn nhận giấy chứng nhận rồi, Cổ Nhan vẫn cứ dây dưa như vậy, thật sự là không khác gì Tùy Mị trước đây.
Cuối cùng Trì Uyên nhéo nhéo khuôn mặt của Cố Tư, xoay người rời đi.
Cố Tư đứng ở cửa một lúc, cẩn thận duỗi cái thắt lưng, chậm rãi đi lên tầng.
Ăn uống đầy đủ rôi liền muốn đi ngủ.
Cố Tư chậm chạp đi về phòng, mới vừa kéo rèm cửa, muốn về giường đi ngủ, điện thoại ở bên cạnh liền rung lên.
Cô cầm lên, thế mà lại là Tùy Mị gọi điện thoại đến.
Cố Tư cảm thấy có hơi buồn cười, thong thả nằm ở trên giường mới nghe điện thoại.
Tùy Mị vừa mở miệng đã gọi tên cô: “Cố Tư.”
Cố Tư ừ một tiếng: “Sao thế? Gọi cho tôi có chuyện gì sao?”
Tùy Mị nói: “Chú hai của tôi sắp mừng thọ, chuyện này cô chắc là đã biết rồi chứ? Tôi sợ người trong nhà bảo người khác thông báo cho cô, không đủ lòng thành, cho nên tôi tự mình gọi điện thoại cho cô, muốn mời cô tới.”
Cố Tư ngạc nhiên: “Hả? Cô để ý tôi tới hay không tới như vậy?”
Cố Tư căn bản chẳng che giấu: “Cô như vậy, tôi sẽ luôn cảm thấy cô Tùy mang theo tâm tư gì đó mà người khác không thể thấy. Dù sao trong lòng chúng ta biết rõ ràng, quan hệ giữa cô và tôi vẫn chưa tốt tới mức này đâu.”
Giọng nói Tùy Mị có hơi chút ôn hòa: “Sao có thể? Tôi thừa nhận trước đây tôi thật sự có một số suy nghĩ khác đối với Trì Uyên, nhưng hai người các cô đã tái hôn rồi, tôi liền cũng dừng tâm tư này lại. Cô Cố không cần nghĩ nhiều như vậy.”
Cố Tư bật cười haha: “Cô xem xem, tôi nhắc nhở cô bao nhiều lần cô đều nhớ không nổi, tôi là bà Trì.”
Tùy Mị bên kia lập tức liền không có tiếng động nữa.
Cố Tư trở mình, giọng nói còn có hơi lười nhác: “Đến lúc đó lại nói đi. Cô Tùy thật lòng mời tôi tới như vậy, tôi cũng không định không cho cô mặt mũi, nhưng cô cũng biết hiện tại tình trạng của tôi không thích hợp ra ngoài lắm. Cho dù tôi muốn đi, A Uyên có thể cũng không yên tâm. Tôi và A Uyên thương lượng cái đã.”
Nói xong không đợi Tùy Mị trả lời, Cố Tư đã nói: “Cứ như vậy đã, tôi muốn ngủ trưa rồi.”
Cô nói xong lời này trực tiếp liền cúp điện thoại, giống như không cho Tùy Mị cơ hội phản ứng.
Cố Tư mặc kệ vứt điện thoại sang một bên, kéo chăn lên, nhắm mắt lại, không tới vài giây đã ngủ rồi.
Giấc ngủ này của cô thật sự là quá tốt rồi, trước đây thỉnh thoảng còn có mấy lần nằm mơ, bây giờ ngay cả mơ cũng không có, ngủ một giấc đến khi tự tỉnh.
Cuộc sống thật là càng ngày càng thoải mái.
Tùy Mị ở bên kia nắm chặt điện thoại, dừng lại một hồi lâu mới buông điện thoại xuống.
Ông cụ cầm điện thoại tới, vẻ mặt hơi chút rét lạnh.
Tùy Mị cắn răng: “Cố Tư thế này thật sự là quá ngang ngược rồi.”
Ông cụ hừ một tiếng mỉm cười: “Cũng ngang ngược không được bao lâu đâu.”
Ông cụ cầm lấy điện thoại, nhìn cũng không nhìn Tùy Mị: “Mấy ngày này trước tiên cháu hãy ở lại đây, chờ tới sinh nhật của chú hai cháu, lại phái người tới đón cháu trở về. Tiểu Mị, cháu thật làm cho ông nội thất vọng đấy.”
Phần xương đùi của người được phát hiện trong ngân hàng tư nhân kia cuối cùng đã xác định được thân phận rồi.
Thực ra, cấp dưới của Trì Uyên điều tra ra được toàn bộ đầy đủ về người đó.
Lúc người của anh gọi điện tới báo cáo tin tức này, anh đang ngồi ở văn phòng làm việc.
Trì Chúc cũng đang ngồi đối diện anh.
Trì Uyên mỉm cười, nói với người của anh ở bên kia: “Vậy chuyện còn lại chắc là sẽ không cần chúng ta ra mặt, bảo người nhà tự phối hợp với cảnh sát đi.”
Cấp dưới anh nói đã hiểu, sau đó có hơi không nhịn được lại nói: “Người nhà của tên này rất vui vẻ, có thể cảm nhận được khi biết người đã chết, bọn họ còn vô cùng kích động.”
Không thể vui vẻ sao được, lúc tên này còn sống chẳng có chút đóng góp nào cho gia đình.
Bây giờ chết rồi, lại là chết không bình thường, bọn họ ít nhiều cũng có thể nhận được một số bồi thường.
Sau khi chết, tên kia xem như vì người trong nhà mình đóng góp chút sức ít.
Cúp điện thoại, Trì Chúc ở bên cạnh mới mở miệng: “Sao thế? Nghe có vẻ giống như chuyện con đang làm có tiến triển mới.”
Trì Uyên bật cười haha: “Coi như là có chút tiến triển mới, cách mục tiêu lại gần thêm một bước.”
Trì Chúc gật gật đầu: “Tuy ba không biết cụ thể việc làm của con như thế nào, nhưng thấy tình hình này của con chắc là sẽ nhanh chóng kết thúc đi.”
Trì Uyên mấp máy miệng ngẫm nghĩ: “Con cũng cảm thấy hẳn là sẽ nhanh thôi.”
Nói xong, anh lại chuyển sang chuyện khác: “Tiệc mừng thọ của chú hai nhà họ Tùy không phải sắp đến rồi sao. Buổi tiệc kết thúc, chắc hẳn tất cả mọi việc cũng xong xuôi rồi.”
Trì Chúc ngừng lại, nhìn chằm chằm Trì Uyên một hồi lâu: “Con cẩn thận một chút đi. Mặc kệ khi nào thì an toàn là quan trọng nhất.”
Trì Uyên vâng dạ: “ Con hiểu được.”
Nói xong chuyện này, Trì Uyên quay đầu liền hỏi Trì Chúc một chút: “Hôm kia dì Cổ tới đây, lúc rời đi con cảm thấy sắc mặt của bà ấy không được tốt lắm. Hai người nói chuyện gì vậy?.”
Trì Chúc bật cười haha: “Con ấy, vẫn là đang thăm dò ba sao? Chúng ta nói cái gì con chắc là có thể nghĩ ra được.”
Trì Uyên tiếp tục giả vờ không hiểu: “Sao con có thể nghĩ ra được? Chỉ là con rất tò mò thôi.”
Trì Chúc lắc đầu, giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ: “Tình huống này của ba thật ra không khác tình huống của con nhiều lắm. Trước đây con không phải cũng bị chuyện của Tùy Mị làm cho phiền muộn hết sức sao, con nghĩ lại con trước đây, liền biết ba hiện tại.”
Trì Uyên nghĩ lại một lát, sau đó bật cười: “Vậy thì thật sự là vô cùng phiền phức.”
Trì Chúc cũng không nói nữa.
Chỉ là Cổ Nhan so với Tùy Mị mà nói nguyên tắc hơn một chút.
Hơn nữa Cổ Nhan và quan hệ với người trong gia đình bình thường, người nhà họ Cổ sẽ không làm ra chuyện gì ác độc.
Nhà họ Tùy thì là thật sự làm quá nhiều rồi.
Nói xong chuyện này, hai người lại hàn huyên một chút về công việc.
Trì Uyên muốn giao phó các công việc đặc biệt quan trọng trong tay, chủ yếu là anh muốn dành ra nhiều thời gian một chút để ở bên cạnh Cố Tư.
Trước đây trong cuộc sống hôn nhân, anh đã lấy công việc là việc chính, không quan tâm tới Cố Tư. Bây giờ lại vừa lúc Cố Tư đang ở giai đoạn mang thai, anh muốn thời gian này có thể cố gắng bù đắp cho cô.
Trì Chúc cảm thấy suy nghĩ của Trì Uyên rất đúng, ông bảo” “Vậy chờ đến ngày mai ba cùng với chú hai, chú ba thương lượng xem thế nào. Bọn họ có người có thể tiếp nhận công việc của con hay không?”
Trì Uyên nói thẳng: “A Cảnh ba thấy thế nào. Nếu được, con giao việc cho cậu ấy. Trước đây con đã nói chuyện với cậu ấy rồi, công việc của cậu ấy ở bên kia cũng không coi là quá nhiều.”
Lẽ ra trước đây Trì Cảnh phải tiếp nhận công việc với nhà họ Tùy, kết quả bây giờ số lượng đơn đặt hàng của nhà họ Tùy giảm mạnh, đặc biệt là trong khoảng thời gian này cũng có thể không chú ý không tính toán rồi.
Hơn nữa thời gian trước chú hai lại thông cảm cho anh ta phải đi hẹn hò, nên giảm bớt rất nhiều công việc cho anh. Công việc trong tay anh ta thật sự là quá ít.
Tiếp nhận công việc của Trì Uyên, chắc là không phải chuyện gì lớn.
Bây giờ cậu ta cũng đã có bạn gái ổn định rồi, số lượng công việc hẳn là có thể tăng lên một chút.
Vừa nhắc đến Trì Cảnh, Trì Chúc liền thở dài một hơi: “Đừng nhắc nữa, sắp tới A Cảnh chắc là không có cách nào tăng khối lượng công việc đâu.”
Trì Uyên ngạc nhiên: “A Cảnh sao vậy? Lại có chuyện gì sao? Con vẫn chưa nghe nói.”
Trì Chúc ngẫm nghĩ sau đó mới mở miệng: “Trước đây không phải nói là có bạn gái sao? Gần đây không biết chia tay với bạn gái hay thế nào, tại là không còn thấy qua lại. Ngay từ đầu chú hai thím hai đã khuyên thằng bé cố gắng nói chuyện với bạn gái, đừng tức giận, đừng chiến tranh lạnh. Có thể thấy không có hiệu quả gì. Hai người giống như trước đây, lại hơi không dừng lại được, nói mấy câu không được dễ nghe lắm. Hai ngày nay A Cảnh không nói một câu nào với chú hai thím hai rồi.”
Trì Uyên còn thật sự không biết chuyện này, gần đây anh lại cũng không gặp được Trì Cảnh.
Chẳng qua cái tên Trì Cảnh này, rất dễ che giấu chuyện trong lòng, cho dù xảy ra chuyện gì, trên khuôn mặt cũng nhìn không ra được.
Cho nên anh liền không biết Trì Cảnh rốt cuộc như thế nào rồi.
Trì Uyên a một tiếng: “Như vậy sao? Trước đây thím hai vô cùng vui vẻ, nói rằng bạn gái của cậu ấy tốt như thế nào, tốt ra sao. Sao nhanh như vậy hai người đã giận dỗi nhau rồi. Tính tình của A Cảnh, không giống như sẽ cãi nhau cùng người ta.”
Trì Chúc cũng không hiểu rõ, chỉ thở dài: “Có lẽ cũng không phải cãi nhau, chỉ là hai đứa không hợp nhau thôi. A Cảnh ấy à, ba cảm thấy có thể là bị chú hai thím hai can thiệp quá nhiều vào cuộc sống rồi. Ba cảm thấy bây giờ thằng bé có hơi đối nghịch, người trong nhà càng bảo thằng bé làm cái gì, thằng bé đều cố tình làm ngược lại.”
Cái này nói cũng đúng.
Trì Uyên có thể hiểu cho cậu ta.
Trước đây bọn họ bảo anh cưới Cố Tư, thật sự là anh đã cưới.
Nhưng chính là bởi vì Cố Tư là ông nội đưa cho anh, cho nên từ trong đáy lòng, anh có chút bài xích đối với Cố Tư, từ trong đáy lòng không yêu thích cô.
Vì thế liền cũng cố ý vô tình bỏ rơi cô, không quan tâm đến cô.
Đây đều là tác hại của tâm lý đối nghịch.
Trì Uyên ngẫm nghĩ liền nói: “Thế thôi vậy, sẽ không sắp xếp công việc cho cậu ấy nữa. Con cảm thấy, nếu cuộc sống của cậu ấy không thuận lợi, vậy thì cố gắng giảm bớt công việc cho cậu ta một chút thời gian nghỉ ngơi.”
Trì Chúc gật gật đầu: “Đúng vậy. Thằng bé này cũng quá đáng thương rồi. Từ nhỏ đến lớn đều bị chú hai thím hai của con sắp đặt. Thằng bé này ấy à, thật là quá nghe lời rồi.”
Thế nên bây giờ, một lần đối nghịch, vợ chồng chú hai chịu không nổi, còn nói Trì Cảnh là cố ý làm cho bọn họ bực bội.
Nhưng từ trước đến nay bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới, sống hơn hai mươi năm, đến giờ Trì Cảnh cũng không nói bọn họ một từ nào.
Thế này đã là rất khó rồi.
Làm người không thể được voi đòi tiên quá mức.
Trì Chúc nói chuyện với Trì Uyên một lúc, cũng liền đi làm việc.
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, lấy ra một điếu thuốc, nhưng nghĩ một chút lại không hút nữa.
Cố Tư nói khiến cho gần đây anh đang cai thuốc, bảo thỉnh thoảng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, thật sự rất buồn nôn.
Gần đây chuyện của Cố Tư càng ngày càng nhiều rồi, có khi nửa đêm tỉnh lại ngủ không được, nhất định phải gọi anh dậy, cùng anh nói chuyện.
Có lúc Trì Uyên thật sự là hết cách với cô, chỉ có thể chịu đựng.
Dù sao bây giờ, Cố Tư xem như cũng là nhân vật cấp bậc tổ tông rồi, căn bản không thể chọc vào.
Buổi tối Trì Uyên về nhà, đúng lúc Cố Tư vừa ngủ dậy, cào cào tóc từ trên tầng đi xuống.
Trì Uyên lập tức liền cảm thấy không ổn.
Cô vừa ngủ dậy, khẳng định tối nay lại ngủ không được rồi, lại muốn lôi kéo anh nói chuyện lung tung.
Một ngày hai ngày Trì Uyên còn có thể chiều theo cô. Mỗi ngày sau nửa đêm nói chuyện, ban ngày anh phải đi làm, thật sự là chịu không nổi.
Cố Tư nhìn thấy Trì Uyên trở về, cười haha, sau đó một bước nhảy xuống mấy bậc cầu thang.
Trì Uyên bị động tác của cô dọa cho hết hồn: “Em cẩn thận chút đi, anh nhìn mà sợ hãi.”
Cố Tư đỡ lấy bụng: “Không sao, đứa bé này vô cùng ổn định.”
Sau khi nói xong, Cố Tư lại bảo: “Đúng rồi, tiệc mừng thọ chú hai nhà họ Tùy, Tùy Mị mời em tới đó. Em cảm thấy cô ấy hình như có chuyện.”
Trì Uyên sửng sốt: “Tùy Mị mời em?”
Cố Tư gật đầu: “Đúng vậy, Tùy Mị còn đặc biệt gọi điện tới đây. Em cảm thấy ông già kia chắc là đang ở bên cạnh cô ấy.”
Trì Uyên thu lại vẻ mặt: “Cho nên nói, hẳn là ông cụ nhà họ Tùy muốn làm cho em đến đó.”
Cố Tư hừ một tiếng: “Đúng vậy, không biết ông già kia lại đang định làm cái trò gì.”
Trì Uyên nhớ lại lần trước Cố Tư ra ngoài, bị hai chiếc xe đuổi theo ở phía sau.
Thời điểm đó bọn họ chắc hẳn là có ý muốn giết Cố Tư.
Lần này mời Cố Tư tới đó, Trì Uyên luôn cảm thấy mục đích không khác lắm với thời điểm đó.
Anh đi tới ôm lấy bả vai Cố Tư, đi đến ghế sopha: “Ngày đó em hãy ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi đâu cả. Anh đến nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Cố Tư mân mân khóe môi: “Em cảm thấy, nếu em không xuất hiện, có thể bọn họ sẽ không tiến hành kế hoạch, phải để em ra mặt thì mới được.”
Trì Uyên cũng biết loại khả năng mà Cố Tư nói, chỉ là bảo để cho Cố Tư gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ không làm.
Trì Uyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Không sao, đến lúc đó anh xem thế nào. Thật sự không được, tìm người đóng giả em, xem xem có thể dụ bọn họ ra hay không.”
Cố Tư nghe thấy Trì Uyên nói vậy cũng yên tâm. Cô cười haha, ôm lấy thắt lưng Trì Uyên: “Nếu anh thấy sự tìm một người đóng giả em, bị ông già đó biết được, em thật lo là ông ta quá tức giận liền tới đó.”
Trì Uyên cũng mỉm cười: “Hi vọng là như em mong muốn.”
Lời hai người nói cũng đủ độc ác, sau khi nói xong đều không khống chế được mà cười phá lên.
Bà cụ từ bên ngoài đi vào nhìn thấy hai người, trước tiên trêu chọc vài câu, bảo tình cảm của hai người càng ngày càng thân mật.
Sau đó liền nhắc đến Trì Chúc, bảo Trì Chúc thế này thật là có vợ mà quên mất mẹ, lại có thể không hề trở về nhà.
Trì Uyên tiện thể nói một câu, anh bảo bây giờ Trì Chúc đi theo Phương Tố tới nhà họ Phương ở rồi.
Bà cụ mở to mắt: “Ba cháu thật là được đó, chủ động đi đến nhà như vậy.”
Bà cụ lại không phản đối loại hành động này của ông, mà ông lại có thể vì vợ mà mà nhà cũng không cần.
Trì Chúc và Trì Uyên thật đúng là đi cùng một con đường, đều là sau khi li hôn mới xem vợ trước như vật quý giá.
Phòng bếp đã làm xong cơm, ba người đi tới phòng ăn.
Vừa ngồi xuống, bên ngoài bà hai đã chạy vào.
Vẻ mặt bà hai có hơi kích động, nói là chú hai và Trì Cảnh bắt đầu cãi nhau, bà ngăn cản thế nào cũng không được, trong nhà bị đập vỡ rất nhiều đồ đạc.
Trì Uyên vội vàng đứng lên, không quan tâm những người khác, trực tiếp chạy thẳng đến hướng sân sau.
Cố Tư bụng lớn đi đường còn có hơi chậm chạp, bà cụ đi đứng càng không nhanh như vậy, hai người từ từ đi tới phía sân sau.
Bà hai đuổi theo Trì Uyên đến đó.
Chờ tới khi Cố Tư đến, bên kia đã không còn đập đồ nữa, chú hai còn có Trì Cảnh, Trì Uyên, hơn nữa chú ba cũng đang đứng ở trong phòng khách của nhà ông hai.
Một đống hỗn độn trên mặt đất.
Chú hai tức giận tới mức mắt trừng to, hai tay nắm thành nắm đấm, vẫn nhìn sang Trì Cảnh ở bên cạnh.
Trì Cảnh ai cũng không nhìn, vẻ mặt thản nhiên như lúc bình thường.
Nhưng ít nhiều cũng có thể biểu hiện ra, anh cũng không vui.
Chú ba có hơi tức giận, nhìn chú hai: “Anh hai anh làm cái gì vậy? Có cái gì mà không thể bình thường nói chuyện, ồn ào như vậy làm cái gì?”
Chú hai trừng mắt, giơ ngón tay chỉ Trì Cảnh: “Bình thường nói chuyện? Em bảo anh làm sao cùng thằng nhóc này nói chuyện bình thường? Em nhìn nó xem, có thể nghe vào lời người khác nói sao?”
Trì Cảnh nhìn cũng không thèm nhìn ông, chính là cái dáng vẻ này, mới càng làm cho người ta tức giận.
Trì Uyên đi tới bên cạnh Trì Cảnh, kéo cánh tay anh ta: “Có chuyện gì thế? Sao làm cho chú hai tức giận thành như vậy.”
Trì Cảnh xoay người lại, liền đi ra ngoài phòng khách, vừa đi vừa nói; “Không có chuyện gì, hai người bọn họ nói không ngừng, thế nào cũng nói nói nói, phiền muốn chết.”
Chú hai hừ một tiếng, tức giận tới mức suýt nữa đứng lên, đưa tay chỉ vào Trì Cảnh: “Thằng hỗn láo, anh cút ra ngoài cho tôi, cũng không cần quay về nữa.”
Bà hai không kích động giống như chú hai, vội vàng chạy tới cản Trì Cảnh: “A Cảnh, con đi đâu? Đã muộn rồi mà.”
Trì Cảnh cũng chẳng để ý đến bà, nghiêng người rời đi.
Trì Uyên gọi người giúp việc tới, bảo bọn họ thu dọn lại phòng khách.
Mặt đất toàn là mảnh thủy tinh, rất dễ bị thương.
Bà cụ được Cố Tư đỡ vào, nhìn thoáng qua chú hai, giọng nói không tốt lắm: “Con làm cái gì đây? Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, đập nhà cửa thành thế này, sao, sống lâu quá rồi?”
Chú hai xoay người ngồi ở trên ghế sopha, thở dài một hơi.
Bà hai vẫn còn nhìn theo hướng Trì Cảnh rời đi.
Cố Tư giúp bà cụ ngồi xuống ghế sopha, bà cụ cau mày, lại nhìn sang bà hai: “Có chuyện gì? Các con lại nói xem nào, sao ồn ào cãi vả to thế.”
Bà hai mím môi liếc nhìn chú hai, sau đó nói: “Cũng không nói cái gì, chỉ là nhắc đến mấy câu, không phải A Cảnh đang cãi nhau với bạn gái sao? Chúng con chỉ là muốn khuyên nhủ, kết quả hai người nói đi nói lại, liền bắt đầu cãi nhau.”
Nói dễ nghe là khuyên nhủ.
Người tinh mắt lập tức liền có thể hiểu rõ, nhất định lại toàn là những lời oán trách.
Nếu không thì với tính cách của Trì Cảnh, sao có thể ầm ĩ đến thế này.
Chú hai ở bên cạnh tiếp lời: “Nó ở trong lòng oán trách con. Mẹ, nó cứ luôn trách con. Nó đã không muốn tìm, chúng con càng sốt ruột, nó càng không tìm, tức là nó dùng cách này để trả thù chúng con.”
Chú hai chắc là cũng là quá tức giận, căn bản không để ý tới Cố Tư đang ở đây, lại nói tiếp: “Năm đó ba nói muốn cho thằng bé cưới Cố Tư, đúng, chúng con ngăn cản thằng bé, chúng con không đồng ý. Nhưng cuối cùng chính nó không phải cũng thỏa hiệp sao? Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, nó lại nói là chúng con ngăn cản nó, khiến cho nó không hạnh phúc. Mẹ nói xem, là chúng con sai sao?”
Cố Tư ở bên cạnh mở to mắt, đột nhiên cảm thấy hình như mình không nên đến đây.
Chuyện này nếu nói không tốt, có thể còn muốn lôi kéo cô vào.
Nhưng nói trắng ra, có liên quan gì tới cô cơ chứ?
Trì Uyên quay đầu liếc qua Cố Tư, bà cụ cũng nhìn cô, chú ba cũng nhìn sang đây.
Cái loại cảm giác này không ổn lắm.
Kết quả Trì Uyên mở miệng trước: “Trước đây là cậu ta từ bỏ, bây giờ lại bày ra cái thái độ như thế là có ý gì? Như thế khiến cho Cố Tư sau này làm sao sống yên ở trong nhà nữa? Hiện tại Tiểu Tư là chị dâu của cậu ta, sao có thể vẫn còn nhớ nhung đến chị dâu của mình được chứ?”
Bình luận facebook